1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 115: Phía sau chuyện xưa

      Trà quán Cửu Phúc Lộ trang hoàng theo phong cách cổ kính thấp thoáng dưới tàng cây, ngoài cửa trưng bày ấm trà bằng đồng, lúc nào ngang qua đây cũng có thể mơ hồ ngửi được hương trà bay thoang thoảng.

      Ôn Triệu Dung ngồi trong lô riêng chờ Bình An, hương trà tràn ngập bên trong khu ghế riêng này, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua khung cửa sổ bằng trúc, chậm rãi hắt bóng bàn ghế gỗ, tạo khí hết sức yên tĩnh tốt đẹp.

      “Bình An, lại đây.” Ôn Triệu Dung ngồi sau bàn trà, mặt mày mang ý cười sảng khoái, ánh mắt lấp lánh nhìn Bình An. giống như lần đầu tiên khi biết , tia sáng mặt trời lúc này rơi vào mặt , nhìn thấy thanh niên đẹp trai cương trực chói lọi như ánh mặt trời.

      “Coi bộ hôm nay học trưởng khôi phục lại như xưa nha.” Bình An ngồi xuống đối diện , rất vui vẻ khi lần nữa nhìn thấy dáng vẻ sảng khoái của Ôn Triệu Dung.

      Ôn Triệu Dung châm hai chén trà theo phong cách nghệ thuật thưởng trà, áy náy cười nhìn Bình An, “Hôm qua thất thố quá, để em cười .”

      Bình An cầm chén sứ trắng nõn như ngọc lên, cả chén và dĩa đều mỏng manh, nhìn màu sắc xanh nhạt của nước trà trong chén, hương cao vị thuần, là loại trà xanh thượng đẳng, uống hớp, “ ngờ học trưởng cũng thích Bích Loa Xuân.”

      “Lấy trà tan uất ức, lấy trà bù cảm giác... cũng chỉ mới vừa học được cách thưởng trà thôi.” Ôn Triệu Dung cười .

      “Trong cảm nhận của em, vẫn luôn là người lạc quan hào sảng, có thấy uất ức gì đâu.” Bình An thở dài, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi thôi mà Ôn Triệu Dung chững chạc lên ít. Tuy người đàn ông phải trầm tĩnh, nhưng bị bắt buộc phải trở nên thành thục và việc từ từ rèn luyện tính cách ổn trọng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

      Ôn Triệu Dung chậm rãi đặt ly trà xuống, mắt nhìn vào mặt Bình An, chân mày khóe mắt đều giấu được tình cảm dịu dàng trong lòng, giọng cũng giấu được mà càng thêm mềm mại, “Bình An, chúng ta quen biết cũng lâu rồi nhỉ.”

      Bình An nhớ tới lần đầu tiên bọn họ quen nhau, cười khẽ tiếng, “Ừ, rất lâu rồi.” Lâu đến hai đời cơ mà...

      “Nửa năm qua, em thay đổi rất nhiều, có thể là so với nhóc con trước kia gần như là hai người khác nhau.” Ôn Triệu Dung thấp giọng, “Nhưng mà cũng biết em khác ở chỗ nào, rất kỳ lạ.”

      từng ngày lớn lên, từng ngày biểu ra sức cuốn hút của riêng mình, phá kén thành con bướm xinh đẹp chói mắt hấp dẫn người ta đến vậy, còn là Phương Bình An ngốc nghếch hồ đồ trước kia nữa. Phương Bình An trước kia cho người ta cảm giác như loại cây tầm gởi, phải dựa vào đại thụ mới có thể sinh tồn được. từng rất muốn trở thành này gốc cây đại thụ kia để có thể dựa vào mà sinh tồn, chỉ muốn đợi lớn hơn chút...

      Nhưng có ai ngờ, trong khi muốn chờ trưởng thành, hơn nữa cần phụ thuộc vào bất kỳ ai cũng có thể sống cuộc sống đặc sắc hơn người khác. hoàn toàn cần ... , cho tới bây giờ chưa hề cần , chỉ do đơn phương tình nguyện muốn trở thành nơi cho dựa vào.

      Bây giờ ngay bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có tư cách nhắc lại lời hứa bảo vệ ? Nhưng Nghiêm Túc ngược lại. thể thừa nhận, Nghiêm Túc mới là người thích hợp nhất để bảo vệ và cung cấp tất cả những gì Bình An cần.

      Nghe được câu này của Ôn Triệu Dung, Bình An chỉ ngượng ngập cười, “Làm người sao có thể vĩnh viễn dậm chân tại chỗ được, học trưởng cũng thay đổi rất nhiều đấy thôi.” Nhắc tới thay đổi của , Bình An muốn lại thôi, “Học trưởng, ... gặp phải khó khăn gì à?”

      ra thay đổi.” Ôn Triệu Dung cúi đầu nhìn lá trà từ từ giãn nở thành nguyên hình lá trong chén, “Từ sau khi Hai mất tích, phải thay vào vị trí của ấy mà trở thành Tổng Giám Đốc của Ôn thị. Nhưng mà bác cả xưa nay vẫn phục ba , luôn tìm cơ hội moi móc sai lầm của để buộc giao chức Tổng Giám Đốc cho họ con bác. họ của ... là Ôn Triệu Tân, chắc em nghe qua.”

      Ôn Triệu Tân? Cái tên công tử quần là áo lượt nổi danh toàn thành phố kia đó à? Hình như năm ngoái cưỡng hiếp thành trẻ vị thành niên bị nhà người ta tố cáo lên Tòa án, sau đó biết thế nào mà lại được phán là vô tội và thả tự do. Kẻ biến thái đến vậy mà có thể làm Tổng Giám Đốc ư?

      “Trước khi Hai mất tích, ít khi nào tiếp xúc đến nghiệp vụ công ty, nên ra đến giờ vẫn hơi mệt.” Ôn Triệu Dung cười lắc lắc đầu, mặt chợt lóe lên vẻ mệt mỏi.

      Hai vẫn chưa về à? biết ấy ở đâu ?” Bình An hỏi.

      Ôn Triệu Dung cụp mắt xuống, “Biết được gì, lòng ấy còn đặt ở đây nữa rồi, có bắt ấy trở lại... chi bằng thả cho ấy bay tự do.”

      Bình An thẳng lưng lên, hơi giận cau mày nhìn , “Quả nhiên biết Ôn Triệu Mẫn ở đâu! Vậy sao kêu ấy về, người của Ôn thị chẳng phải rất phục tùng ấy đó sao? Chỉ cần ấy trở lại là có thể ổn định nội loạn của các , cũng cần phải đối mặt nhiều khó khăn như vậy. ấy là đích tôn của họ Ôn, phải có trách nhiệm gánh vác nghiệp của Ôn gia chứ, sao có thể chỉ vì minh tinh liền ích kỷ rời nhà trốn ?”

      “Sao em biết Ôn thị có nội loạn? Nghiêm Túc cho em hả?” Ôn Triệu Dung kinh ngạc nhìn Bình An. Nội loạn tại Ôn thị vẫn bị ém nhẹm, người bên ngoài hoàn toàn biết, nhưng ngay khi nghĩ đến việc tối qua gặp được Nghiêm Túc biết ngay chỉ có thể là ấy với Bình An.

      “Sao em biết được quan trọng, vấn đề là tóm lại nghĩ gì, sao lôi Hai về đây?” Bình An trừng mắt hỏi .

      Ôn Triệu Dung cười khổ, “Em thấy bây giờ phải tốt đó sao? Nếu Hai trở lại, tình cảnh của ấy có thể khá hơn chút, nhưng có khi ấy còn bị áp lực lớn hơn cả . ấy sống quá mệt mỏi rồi, nếu để ấy nghỉ ngơi tốt, biết Hai bị dồn đến độ nào nữa.”

      đau lòng cho Hai của , vậy ai đau lòng cho đây?” Bình An thở dài, mỗi gia đình đều có khó khăn riêng, Ôn Triệu Dung tình nguyện thay Hai mình gánh vác khó khăn mà gia tộc mang lại, nhưng ngay cả Hai mà còn bị ép đến như vậy chẳng lẽ có thể tốt được hơn so với Ôn Triệu Mẫn hay sao?

      phải cảm thông với Ôn Triệu Mẫn, chẳng qua là thấy ta quá ích kỷ. là người thừa kế công ty gia tộc phải chuẩn bị tâm lý để chịu đựng đủ mọi loại áp lực, bất kỳ người thừa kế nào cũng đều được rèn luyện từ cả. Ôn Triệu Dung chưa hề được rèn luyện cái gì mà phải vội vàng đón lấy gánh nặng, có thể suy ra được tình cảnh tại của là thế nào.

      Ôn Triệu Dung bật cười, vui vẻ nhìn Bình An, “Sao, em đau lòng dùm à?”

      Bình An háy cái, “Giờ mà còn tâm tình để giỡn hả, Nghiêm Túc phải là biểu ca của sao, sao ấy lại giúp ?” Cho dù chẳng cần Nghiêm Túc làm bất cứ cái gì, chỉ cần tỏ vẻ ủng hộ Ôn Triệu Dung thôi coi như là tiêm liều thuốc cực mạnh rồi, những kẻ muốn đối phó với Ôn Triệu Dung phải suy tính kỹ trước khi xuống tay.

      “Em đó, tưởng mọi chuyện đều đơn giản như cộng bằng hai đấy à, cứ nghĩ mẹ kế của Nghiêm Túc là ấy nhất định giúp sao. ... mới là em cùng mẹ với bác cả của đấy.” Ôn Triệu Dung nhún vai, cười như rất vô tư.

      Bụng Bình An phát rét, chưa nghĩ cẩn thận điểm này, đây là nội loạn của Ôn gia, bất kể là ai Nghiêm Túc đều thể nhúng tay vào giúp được.

      “Chắc phải... buộc Nghiêm Túc ủng hộ bác cả Ôn Quốc Hoa của đấy chứ?” Bình An khẩn trương hỏi.

      Ôn Triệu Dung lắc đầu, “ muốn ủng hộ bác cả , nhưng Nghiêm Túc đâu phải là người mà bà bảo thế nào làm theo thế đó, quan hệ giữa với Nghiêm Túc ở Nghiêm gia... cũng rất bình thường.”

      “Là sao?” Bình An tò mò hỏi.

      Ôn Triệu Dung nhìn , cười hỏi, “Sao em mà hỏi trực tiếp Nghiêm Túc ấy?”

      “Làm gì có chuyện ấy cho em biết mấy việc như vậy. Học trưởng, đừng cũng nghĩ là em có cái loại quan hệ kia với Nghiêm Túc đấy nhé? Đừng có suy nghĩ lung tung à nha, chúng tôi cũng chỉ quen biết hời hợt vậy thôi, đâu có quan hệ sâu cỡ đó.” Bình An uống ngụm trà, bĩu môi .

      Quen biết hời hợt á? Chỉ sợ Nghiêm Túc chỉ muốn “quen biết hời hợt” mà thôi đâu, trong đầu Ôn Triệu Dung nghĩ thế nên ánh mắt nhìn Bình An trở nên thâm thúy, “Quan hệ giữa với Nghiêm Túc cũng hòa hợp đâu. Ban đầu ấy du học bên Mỹ, vì Nghiêm Lôi Hải muốn ly hôn để lấy ấy suýt đoạt tuyệt quan hệ cha con với Nghiêm Lôi Hải luôn. Sau đó ấy du học xong quay về, dựa vào số cổ phần Nghiêm Thị mà ấy và ông ngoại nắm trong tay, rồi lôi kéo thêm các cựu thần khác trong Nghiêm Thị, nên ấy trở thành người đứng đầu mới của Nghiêm Thị. Phe phái của vì trận đấu đó mà tổn thương nặng đến tận bây giờ, hoàn toàn vực dậy được tác dụng gì ở Nghiêm Thị hết.”

      Nếu lúc trước Nghiêm Túc mà thế cường lực mạnh trở về đoạt lại Tập đoàn Nghiêm Thị vào tay, chắc người giữ chức vụ cao nhất ở Nghiêm Thị bây giờ... rất có thể là Ôn Nguyệt Nga.

      Bình An nghe vậy mà chắc lưỡi hít hà. biết bất cứ tập đoàn lớn nào cũng tồn tại đấu tranh nội bộ gay gắt, nhưng trước đây tìm hiểu kỹ về bối cảnh của Nghiêm Túc nên đúng là biết có được ngày hôm nay cũng chẳng phải dễ dàng gì.

      “Vậy... mẹ của Nghiêm Túc bây giờ ở đâu?” Bình An hỏi.

      “Hình như ở nước ngoài phải. Mặc dù Ôn Nguyệt Nga là của nhưng cũng thể , Nghiêm Lôi Hải bỏ Vu Tố Hà rất đáng tiếc.” Ôn Triệu Dung từng gặp qua Vu Tố Hà lần và có ấn tượng rất sâu sắc về vẻ đoan trang cao quý của bà, trong lòng cũng rất bội phục các thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của Nghiêm Túc.

      Bất kỳ người nào muốn làm kẻ địch với Nghiêm Túc phải có dũng khí rất lớn.

      vậy, nếu như ủng hộ bác cả , chừng Nghiêm Túc đứng về phía đó nha, ấy chắc chắn giúp rồi.” Bình An thèm nghĩ đến bối cảnh phức tạp của Nghiêm Túc nữa bởi dù sao cũng chả liên quan gì đến , cái quan tâm là Ôn Triệu Dung có thể dựa vào đám cưới mà vượt qua tình hình khó khăn lần này hay .

      Ôn Triệu Dung cười nhạt, “ muốn dựa vào bất cứ người nào hết. Nếu Hai có thể làm cho bác cả tâm phục khẩu phục bằng chính năng lực của ấy, cũng có thể làm vậy.”

      Nghiêm Túc từng muốn giúp , nhưng nếu để cho Nghiêm Túc nhúng tay chừng mối quan hệ vốn phức tạp càng trở nên phức tạp hơn, có lẽ Nghiêm Túc muốn lợi dụng Ôn thị để đối phó với chăng?

      Bình An lại tức giận trừng mắt Ôn Triệu Dung, “ có chí khí tốt, em biết có khả năng trở thành người ghê gớm mà. Nhưng bây giờ người ta bắt tay muốn cùng nhau đối phó , mình phải chống đỡ thế nào đây? Nếu như muốn Nghiêm Túc giúp , vậy em giúp .”

      Ôn Triệu Dung cười , “ có biện pháp rồi.”

      “Biện pháp gì? Đám cưới à?” Bình An hầm hừ hỏi vậy.

      “Em quen Bạch Hàm à?” Ôn Triệu Dung ngẩn ra, nhớ tới tình huống ở nhà hàng Pháp hôm qua.

      “Ừ, biết chứ, ấy làm thêm ở chỗ em.” Sau việc tối qua cũng chưa gặp lại Bạch Hàm, đến giờ cũng biết thân thế thực của ấy là thế nào.

      Giọng Ôn Triệu Dung nhạt , “ ấy là con của Bạch Đại Vũ, Chủ Tịch Tập đoàn chuỗi siêu thị Hồng Giai, trước bữa cơm tối qua cũng biết gì về chuyện này, mà đó là ý riêng của mẹ . Nhưng nghĩ Bạch phu nhân dường như cũng hài lòng về lắm, chuyện này chắc cũng giải quyết được gì đâu.”

      Bình An hơi ngẩn ra, “Em ngờ Bạch Hàm lại có... gia thế tốt như vậy, ấy mỗi ngày còn ra ngoài làm thêm kiếm tiền nữa đó, cá tính kỳ lạ quá.”

      “Hôm nay hẹn em ra đây cũng chỉ muốn giải thích cho em những việc này. Đừng lo cho , dễ buông xuôi như vậy đâu.” Ôn Triệu Dung cười vang, như vẫn là thanh niên đẹp trai lạc quan sáng chói như ánh mặt trời thuở nào...
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 116: Chính tôi mới trèo cao

      Bình An còn muốn hỏi thêm chuyện liên quan đến Bạch Hàm nhưng vì Ôn Triệu Dung cũng biết nhiều, hơn nữa cũng chả hăng hái gì với đề tài này bởi đến tột cùng Bạch Hàm là ai cũng có hứng thú để biết. Theo ý , và Bạch Hàm cũng chỉ là người qua đường mà thôi.

      “Học trưởng, vậy rốt cuộc định làm gì? Tính đám cưới à?” Bình An quan tâm.

      Ôn Triệu Dung buồn cười hỏi, “Sao, em hy vọng đám cưới đến vậy à?”

      “Cũng phải là hy vọng, chủ yếu là dù có đám cưới em cũng muốn cảm thấy trong lòng tình nguyện, chứ kết hôn với người mà mình thích cũng khó chịu lắm.” Bình An chân thành.

      “Người thích...” Ôn Triệu Dung nhìn , nửa đùa nửa , “Nếu muốn đám cưới, cũng chỉ muốn đám cưới với em.”

      Bình An liếc trắng mắt, “Lửa cháy đến đít rồi mà còn giỡn.”

      giỡn hay tự lòng nhất. ra, nếu như thể sống chung với người mình thích với bất kỳ ai khác cũng như nhau cả thôi. Từ đầu, muốn như vậy, nhưng tại ý tưởng của dường như thay đổi rồi, vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa, cố gắng làm được người đủ năng lực đứng bên cạnh che gió che mưa.

      “Bình An, lòng nhé, tình huống gia tộc nhà rất phức tạp, em nên bị cuốn vào.” Ôn Triệu Dung , “Tình huống bên Nghiêm gia em cũng biết rồi đấy, có số việc nếu có thể tránh được liền tránh ngay, đừng để đến lúc đó phải chịu uất ức. Nhưng mà nghĩ Nghiêm Túc để em phải chịu uất ức gì đâu.”

      Đến giờ cũng biết Nghiêm Túc mạnh mẽ đến mức nào, nhưng chắc chắn có thể bảo vệ tốt người mà ấy muốn bảo vệ.

      “Chuyện Nghiêm gia mắc mớ gì tới em, em có phải người nhà họ đâu.” Bình An vô tâm phất phất tay, “Nếu học trưởng định liệu trước được rồi, vậy em an tâm. Bất kể làm cái gì, em đều ủng hộ .”

      Ôn Triệu Dung cảm kích nhìn Bình An, “Bình An, cám ơn em.”

      Bình An cười rực rỡ, “Chúng ta là bạn, quan tâm lẫn nhau mới phải mà.”

      “Được rồi. phải về nhà đây, từ tối qua đến giờ cũng chưa về đấy.” Ôn Triệu Dung đứng lên, vì trốn tránh chất vấn của mẹ, tối hôm qua ngủ lại nhà trọ của mình.

      Nhìn đồng hồ, chắc cũng sắp đến giờ ba về nhà rồi, Bình An cũng đứng lên, “Học trưởng, nếu có gì cần em giúp đỡ đừng ngại nhé.” rất muốn giúp đỡ Ôn Triệu Dung.

      Ôn Triệu Dung cười sáng ngời, “Được.”

      Sau khi tạm biệt Bình An, Ôn Triệu Dung lên xe của mình, nụ cười mặt dần dần thu lại, ánh mặt trời phóng khoáng trong mắt bị thay thế bởi thâm trầm. nổ máy xe, chạy về hướng nhà mình.

      Về đến nhà, phòng khách to thế mà lại yên tĩnh tiếng động, lắc đầu, về phía phòng của Ôn Quốc Quang cha . Từ sau khi Ôn Triệu Mẫn mất tích, Ôn Quốc Quang liền bệnh nặng dậy nổi, đến giờ vẫn chưa thấy khởi sắc lên được chút nào.

      “Ba, hôm nay có khá hơn chút nào ?” gõ cửa rồi vào, thấy Ôn Quốc Quang đứng bên cửa sổ sát đất liền giọng quan tâm hỏi câu.

      Ôn Quốc Quang xoay người lại, nhìn thấy con trai thứ, khuôn mặt tái nhợt vàng như nến lộ ra nụ cười , “Về rồi đấy hả? Gặp mẹ con chưa?”

      biết mẹ bớt giận chưa?” Ôn Triệu Dung tới, đỡ tay Ôn Quốc Quang ngồi xuống sofa bên cạnh.

      “Tức hết cả buổi tối, chắc giờ nguôi nguôi rồi. Hôm nay con có đến công ty ? Phía bác cả con còn cố ý gây khó khăn cho con à?” Ôn Quốc Quang ho khan vài tiếng, khàn giọng hỏi.

      Ôn Triệu Dung vỗ nhè lên lưng ông, “Ba, ba phải dưỡng thân thể cho khỏe lên , chuyện công ty cần phải lo lắng, con giải quyết.”

      “Giải quyết? Con nghĩ phải giải quyết thế nào? Bác cả con và Triệu Tân lôi kéo được Nguyệt Nga, đến lúc đó bọn họ cùng nhau đối phó con công ty này còn có chỗ cho chúng ta ngồi sao?” Thanh đầy lửa giận hừng hực của Ôn phu nhân từ ngoài cửa truyền vào, khuôn mặt hóa trang nhìn như mất hết tinh thần.

      Ôn Triệu Dung cảm giác não mình lại có gì đó đập thình thịch đau đớn, vô lực vuốt vuốt giữa mày, “Mẹ, về nhà đừng chuyện công ty nữa. Con có biện pháp, mẹ với ba cần lo lắng.”

      “Biện pháp? Con có biện pháp gì, mẹ nghe thử xem. Sắp xếp chu đáo để con chuyện với Bạch nhà người ta sao con làm, lại chào hỏi con bé đứng đắn kia. Nó giúp được gì cho con? Nếu giờ Hai con ở đây, đám người bên Ôn Quốc Hoa có dám đối xử với chúng ta như vậy ?” Ôn phu nhân xong hốc mắt liền đỏ lên, bà hao tâm tổn sức là vì cái nhà này thế mà cả hai đứa con trai đều cảm kích, ai biết được lòng bà khổ sở đâu cơ chứ.

      “Mẹ, tụi con còn chưa đến mức phải dựa vào bán đứng hôn nhân mới có thể tự cứu.” Ôn Triệu Dung nhấn mạnh, muốn nghe mẹ lao thẳng vào việc so sánh giữa Hai.

      “Cái gì mà bán đứng!” Ôn phu nhân cao giọng, “Mẹ muốn tốt cho con, chẳng lẽ con cho rằng con bé đứng đắn kia mới có lợi cho con đấy à?”

      “Bình An phải là đứng đắn.” Ôn Triệu Dung đứng lên, hít sâu rồi thở ra hơi dài để mình bị kích động mà phiền não, “Mẹ, chúng ta đừng những chuyện này nữa. Sức khỏe ba tốt, để ba an tâm dưỡng bệnh .”

      Ôn Quốc Quang nghe đối thoại giữa vợ và con trai cũng hiểu được tình huống công ty còn bết bát hơn ông tưởng tượng, sắc mặt càng thêm khó nhìn hơn lúc nãy, cứ trắng bệch như chết.

      “Nếu con suy nghĩ cho ba lập tức đến xin lỗi Bạch . Tối qua con vô phép.” Ôn phu nhân liếc chồng cái, giọng xuống.

      “Con .” Giọng Ôn Triệu Dung rất kiên quyết.

      “Con...”

      “Đủ rồi.” Ôn Quốc Quang nặng nề quát tiếng, rồi lại vì quá kích động mà ho khù khụ, “Khụ khụ, tôi vô dụng chứ có liên quan gì đến Triệu Dung đâu, thể lấy hôn nhân của Triệu Dung ra mà buôn bán. mất đứa con lớn rồi, giờ còn muốn mất đứa nữa sao?”

      Lời này của ông lại đâm vào chỗ đau trong lòng Ôn phu nhân, lập tức làm bà rơi nước mắt.

      Bà tự nhận là bà tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho cái nhà này, cho chồng và hai con. Ngăn cản con lớn ở cùng minh tinh tai tiếng cũng là vì suy nghĩ cho tương lai nghiệp của nó. Nó cảm kích thôi, vậy còn trốn . Con thứ còn tệ hơn, vì giúp nó đứng vững trong công ty nên bà muốn tìm cho nó vợ môn đăng hộ đối, thế mà ngay cả mặt bà nó cũng nể mà đứng dậy bỏ ngay. Bà làm mẹ kiểu này cũng quá khổ mà.

      Ôn Quốc Quang cảm thông với nước mắt của vợ chút nào, ông nhìn Ôn Triệu Dung, “Nếu con thích kia, vậy mang về cho ba mẹ xem mặt chút.”

      “Tôi cho phép.” Ôn phu nhân nghe vậy lập tức hét lên, “Con bé kia chẳng có chút tố chất nào, làm sao làm nổi bật được Triệu Dung của chúng ta.”

      “Mẹ.” Ôn Triệu Dung rốt cuộc thể nhịn được nữa, cao giọng, “ phải Bình An xứng với con, mà là con với cao tới ấy nổi.”

      “Con bé đó có là gì đâu...” Ôn phu nhân lúc nào cũng xem những đứa con trai của mình tốt đẹp mọi mặt, nào cũng xứng với các .

      “Mẹ, ấy là Phương Bình An.” Ôn Triệu Dung nghiêm mặt .

      Ôn phu nhân hừ tiếng, “Mẹ mặc kệ con bé là cái gì An.”

      “Phương Bình An? Con Phương Hữu Lợi?” Mặc dù Ôn Quốc Quang bệnh nhưng đầu óc vẫn còn nhanh nhẹn, lập tức liền nhớ lại từng gặp bé này tại tiệc rượu. Đó là khí chất tươi mát thanh tú nhã nhặn, tính tình tu dưỡng tốt, hề giống với lời chê bai của vợ mình.

      Ôn Triệu Dung gật đầu, “Đúng là ấy.”

      “Con bé đó là Phương Bình An?” Sắc mặt Ôn phu nhân lúc đỏ lúc trắng. Lúc bà chọn thí sinh có thể làm vợ Ôn Triệu Dung, Phương Bình An là lựa chọn đầu tiên của bà, nhưng vì nghĩ là cành vàng lá ngọc, sợ Phương gia xem thường Ôn gia nên mới tính tiếp, thậm chí ngay cả tìm tư liệu để xem chút về cũng làm. Nếu biết trước con trai quen biết với con bé, bà trực tiếp tới cửa cầu hôn...

      “Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ là Bình An đồng ý đám cưới với Ôn gia, Phương Hữu Lợi đồng ý.” Ai hiểu mẹ bằng con, Ôn Triệu Dung lập tức biết Ôn phu nhân nghĩ gì.

      Ôn Quốc Quang cũng than tiếng, “Hôn nhân của con nó là chuyện trọng đại cả đời, cứ để cho nó tự thân vận động thôi.”

      “Tôi làm vậy là vì ai hả, các người cảm kích tôi mặc kệ, sau này có bị mấy kẻ kia đuổi khỏi công ty cùng mất mặt vậy.” Ôn phu nhân tức giận phất tay rời khỏi phòng.

      “Mẹ.” Ôn Triệu Dung cảm thấy bất lực vô cùng.

      “Đừng để ý đến bà ấy, giận chút rồi thôi ấy mà. Con ngồi xuống, ba nghe chút về chuyện công ty...” Ôn Quốc Quang cầm gối dựa đặt sau lưng, kêu Ôn Triệu Dung ngồi đối diện chuyện với ông.

      Ống kính quay lại bên Bình An.

      Sau khi từ quán trà ra, Bình An thẳng về nhà. Phương Hữu Lợi còn chưa về, và Dì Liên tíu tít trong bếp chuẩn bị cơm tối, ba món ăn món canh.

      “Canh cá trích nấu sắn dây này ông Phương thích ăn nhất, ngờ Bình An cũng biết nấu, mà nấu cũng tệ nha.” Dì Liên kinh ngạc nhìn động tác thành thạo của Bình An, sao mới chưa bao lâu mà tài nấu nướng của con bé giống như tiến bộ ít vậy.

      “Dạ, vì để chăm sóc ba, con cố ý học lớp nấu ăn đấy.” Bình An cười . Tài nấu nướng này của chỉ được học sau khi gả cho Lê Thiên Thần, nhưng nếu tìm lý do hợp lý chắc chắn Dì Liên cảm thấy kỳ quái.

      “Nếu ông chủ biết được tấm lòng của con nhất định rất vui.” Nghi ngờ trong lòng Dì Liên được xóa tan, càng cảm thấy thiên kim tiểu thư trước mắt này đáng quý.

      Bình An cười ngọt ngào, chiên sơ cá trích trong dầu rồi thả vào nồi nấu canh.

      Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, Dì Liên lập tức cười , “Ông chủ về.”

      “Được rồi, chút nữa con xào rau.” Nấu canh cần hơn giờ, nghỉ tay chút rồi quay lại làm đồ ăn khác sau.

      Bước từ phòng bếp ra nhà ngoài cũng vừa nhìn thấy Phương Hữu Lợi vào phòng khách, Bình An vui sướng hô tiếng, “Ba.”

      Rồi chạy tới ôm cổ Phương Hữu Lợi nũng nịu, “Ba, hôm nay con nấu cho ba nồi canh cá trích đó nha, ba nhất định phải ăn hết đó.”

      Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Được được, có khó ăn ba cũng ráng nuốt bằng hết.”

      Bình An nhăn mũi, “Ba, ba phải có lòng tin với con chút chứ, con cũng học lớp nấu ăn rồi chứ bộ.”

      Hồng Dịch Vũ từ cửa vào, tay còn kéo theo cặp da mà Phương Hữu Lợi thường dùng khi công tác, “Chủ Tịch từ chối dự xã giao chỉ để về nhà ăn cơm với thôi đấy.”

      “Đương nhiên rồi, con quan trọng hơn mọi thứ, đúng ba?” Bình An cười hì hì hỏi, vừa đón lấy cặp da từ tay Hồng Dịch Vũ.

      Phương Hữu Lợi gật đầu, “Chính xác.”

      Bình An càng cười vui vẻ hơn, “Con mở nước tắm cho ba nhé. Ba nè, lên ngâm bồn chút cho dãn gân dãn cốt, xuống tới là có thể ăn được ngay.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 117: Đây là lần đầu tiên đánh cuộc

      Cất cặp da vào thư phòng cho Phương Hữu Lợi, rồi mở nước tắm, vào nước vài giọt tinh dầu nhân sâm có thể giúp giảm bớt mệt nhọc, tăng cường thể lực, thử xem nước đủ ấm chưa rồi Bình An mới hài lòng xuống lầu. Phương Hữu Lợi vẫn còn dặn dò gì đó với Hồng Dịch Vũ.

      Bình An tới, , “Về nhà rồi thôi ba đừng bàn chuyện công việc gì nữa.”

      Phương Hữu Lợi và Hồng Dịch Vũ dừng , nhìn mỉm cười, “Được rồi, nữa. Ba lên trước, hai người chuyện với nhau .”

      “Đại ca Hồng ở lại ăn cơm với nhà em chứ?” Phương Hữu Lợi lên lầu rồi, Bình An mới ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Hồng Dịch Vũ ngồi ghế đối diện uống trà, mời.

      Hồng Dịch Vũ cười, “, tối nay có hẹn ăn cơm cùng Mẫn Nhi.”

      “A, Mẫn Nhi dạo này thế nào?” Bình An hỏi.

      “Mới bước chân ra ngoài xã hội nên chắc còn chưa quen. Giờ thực tập làm giáo ở trường, sau khi tốt nghiệp chính thức được phân công công việc.” Nhắc tới em mình thương nhất, cả khuôn mặt Hồng Dịch Vũ như sáng hẳn lên.

      Tâm Hồng Mẫn Nhi đặt ở việc dạy học làm sao có thể quen được đây? Bình An có thể hiểu được tấm lòng thương em của Hồng Dịch Vũ nhưng vẫn thử dò xét, “Mẫn Nhi rất xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ, thừa sức làm ngôi sao nha.”

      “Giới giải trí quá phức tạp, nửa bước cũng thể bước vào.” Hồng Dịch Vũ trả lời ngay tắp lự, làm việc ở Phương Thị tiếp xúc với bao nhiêu ngôi sao Giới giải trí rồi nên vô cùng phản cảm với cái vòng luẩn quẩn vinh quang và bóng tối sau lưng đó.

      “Chỉ cần giữ mình trong sạch có vấn đề gì.” Phải câu này của Bình An chưa đủ sức thuyết phục, ngay chính cũng biết hoàn cảnh Giới giải trí là dạng gì.

      Hồng Dịch Vũ chỉ cười cười, cũng phản bác .

      bao lâu sau, Hồng Dịch Vũ nhận được điện thoại của Hồng Mẫn Nhi liền đôi câu từ biệt Bình An rồi rời .

      Bình An vào bếp làm thêm mấy món ăn. Lúc này năm rưỡi chiều, vừa đến thời gian cơm tối, mùi thơm thanh khiết của canh cá nhàng tỏa ra. Dì Liên cười , “Tương lai ai cưới được con nhất định là có phúc lắm đó.”

      “Đúng vậy đúng vậy, ai lấy được con là vô phúc.” Bình An vừa cười vừa tuyên bố dõng dạc.

      Dì Liên cười, mắt nhìn Bình An đầy thương, trong lòng cũng cảm khái: phu nhân dưới cửu tuyền mà biết được con trưởng thành thông minh hiền tuệ lại trong sáng như quả cầu thủy tinh như vậy nhất định hết sức vui mừng.

      Nửa giờ sau, Bình An chuẩn bị cơm tối xong. Phương Hữu Lợi mặc quần áo trong nhà từ lầu xuống, ngửi được mùi thơm của cơm chín và thức ăn nhịn được vui vẻ cười to, “Coi bộ con được làm được ha, tối nay ba được ăn thức ăn do chính tay con mình làm rồi.”

      “Bình An sáng sớm xắn tay áo chuẩn bị rồi, ngay cả xắt nguyên liệu cũng muốn tự mình kiểm tra, hôm nay ông chủ phải ăn no kềnh bụng bữa rồi đó.” Dì Liên vừa bưng thức ăn ra ngoài vừa cười với Phương Hữu Lợi.

      Bình An vẫn còn xem canh cá, quay đầu lại , “Ba, ba chờ chút, canh xong ngay đấy.”

      Phương Hữu Lợi ngồi xuống bàn cơm, “Được, hôm nay phải nếm thử tay nghề nấu ăn của Bình An xem thế nào.”

      Dì Liên dọn xong chén đũa liền ra khu người giúp việc phía sau ăn cơm. Tài xế, người làm vườn và người giúp việc Phương gia cùng ở tại nhà lầu sau biệt thự.

      Mùi thơm đậm đà của canh cá nhàng bay ra, Bình An tắt bếp, múc hai chén canh, “Ba, ăn canh trước .”

      Phương Hữu Lợi nhìn nước canh màu trắng sữa được đựng trong chén kiểu trắng như ngọc, hương vị trong lành ngọt ngào quanh quẩn trong hơi thở mắt sáng lên, nếm thử miếng, tán thưởng , “Vị rất ngon.”

      Ông chưa bao giờ cầu quá nhiều với con . Con người khác từ bị đưa học đủ các loại tài nghệ, tài nấu nướng, tài pha trà, tài đàn ca gì cũng phải học, còn ông lại cho rằng tất cả phải do Bình An lựa chọn theo sở thích của mình, chỉ cần học các kiến thức cơ bản để có thể sinh tồn và thích ứng với xã hội thôi, sống mà trái tim đầu óc vui vẻ là tốt rồi.

      Những phương diện tài nghệ khác của Bình An cũng chỉ để làm đẹp.

      “Vậy ba phải ăn nhiều chút nghe.” Được Phương Hữu Lợi khen ngợi, Bình An càng thêm vui sướng.

      “Con học nấu nướng từ khi nào vậy, trước đây vẫn chỉ biết nấu nồi cháo thôi mà, giờ có khi nấu nguyên tiệc ‘Mãn Hán toàn tịch’* cũng có thể làm được chừng.” Phương Hữu Lợi trêu ghẹo hỏi.

      (*) Mãn Hán toàn tịch: Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với hơn 300 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn , tổng cộng có 320 món. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất tuyệt đối cũng có 108 món.

      Bình An cười, “Tại con thấy cũng hay, con lên mạng xem người ta làm thế nào rồi học thêm ở lớp nấu ăn. Ba, con cũng có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu đó nha.”

      Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Ừ, tệ, rất hiền lành, gả ra ngoài được rồi.”

      “Ba, chẳng lẽ con học nấu ăn ai thèm lấy hả?” Bình An hờn dỗi.

      “Vậy cũng khó , nhưng mà sao, ba có thể nuôi con cả đời được mà.” Phương Hữu Lợi tiếp tục đùa cùng con .

      Bình An cau mũi, “Con thèm ba nuôi cả đời chắc, về sau con chăm sóc ba.”

      Phương Hữu Lợi mỉm cười nhìn , trong mắt đầy vẻ cưng chiều, “Còn muốn chăm sóc ba cơ đấy.”

      “Đó là chuyện đương nhiên.” Bình An gắp cho Phương Hữu Lợi miếng gà chặt, thuận miệng hỏi, “Ba, mấy ngày nay ba bận gì vậy? Chẳng phải bên Phượng Hoàng Thành vào quỹ đạo rồi sao?”

      “Phượng Hoàng Thành có vấn đề gì, thôn dân phụ cận vốn có chút ý kiến nhưng khai thông với Chủ Tịch thôn rồi nên chắc cũng còn vấn đề gì lớn. Cái chính là gần đây công ty muốn nhanh chóng trả giá để mua khu khác nên mới bận rộn chút.” Phương Hữu Lợi luôn luôn kiên nhẫn giải thích chuyện công ty với Bình An.

      Bình An nghĩ đến chuyện mà gần đây suy tính lại, do dự lát mới mở miệng hỏi, “Ba, kế bên Phượng Hoàng Thành hình như vẫn còn khu đất trồng trọt đúng ? Mảnh đất kia Chính phủ có cho khai thác ?”

      “Mảnh đất kia là sở hữu riêng của tập thể thôn Đông An, nếu muốn mua lại phải thảo luận với Chủ Tịch thôn của họ. Sao vậy? Con thấy mảnh đó có thể mua được à?”

      “Con cũng chỉ muốn đánh cuộc keo mà thôi. tại đất trong trung tâm thành phố bị nâng giá tận trời rồi, trong khi ngoài ngoại ô lại ai để ý. Mặc dù từ giờ đến lúc Phượng Hoàng Thành hoàn tất còn khá lâu nhưng con thấy nơi đó rất có tiềm năng, nếu mua lại được tương lai chắc chắn bị thiệt đâu.” Dĩ nhiên Bình An với Phương Hữu Lợi rằng tương lai vì có mặt của Phượng Hoàng Thành mà các khu đất xung quanh đó nước lên thuyền lên, nên thay lý do khác để thuyết phục ba ủng hộ ý tưởng của .

      “Mảnh đất kia cũng khá đấy, nhưng vì công ty có tới mấy công trình tiến hành đồng thời nên tạm thời chẳng dư dả để thương lượng.” Phương Hữu Lợi tán thưởng nhìn Bình An, để làm người lãnh đạo và ra quyết sách cho công ty Bình An tạm thời còn chưa có được quyết đoán cần có, nhưng nhạy cảm và năng lực phán đoán thị trường thua gì những nhân tài trong công ty.

      Bình An cắn đũa cúi đầu suy nghĩ lúc rồi bằng giọng rất nghiêm túc, “Ba, con có chuyện này muốn thương lượng với ba được ?”

      “Chuyện gì?” Phương Hữu Lợi hỏi.

      “Con muốn dùng trước khối tài sản mẹ để lại cho con.” Bình An giọng , ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi ngẩn ra, nhìn sâu vào mắt Bình An rồi mới hỏi, “Muốn mua luôn mảnh đất kia?”

      “Con tin tưởng vào phán đoán của mình, tương lai mảnh đất kia nhất định rất thịnh vượng.”

      Cái tốt của trọng sinh là có thể biết trước hướng của tương lai hơn người khác, có số việc có khả năng thay đổi, nhưng chỉ cần có thể xoay chuyển được quỹ đạo vận mệnh của , dù chỉ là tia hy vọng, cũng bỏ qua.

      “Bình An, giờ con xác định tương lai con con đường nào chưa? Thương trường là chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, phải dễ đâu.” Phương Hữu Lợi cũng phản đối, ông để chén đũa trong tay xuống chăm chú nhìn Bình An, hỏi bằng giọng nghiêm túc.

      “Con rất xác định. Ba, ai có thể thay đổi quyết tâm bước vào Phương Thị của con. Con muốn làm bình hoa, cũng muốn làm kẻ có lý tưởng. Cuộc đời của con, con phải tự .” Trong cái tích tắc mở mắt ra sau khi được trọng sinh, lập tức hoài nghi gì về con đường mà nên .

      Nếu con hạ quyết tâm lớn như vậy, ông còn gì mà do dự nữa? Dù có thương con đến đâu cũng thể chăm sóc cả đời. Để Bình An có được năng lực có thể tự bảo hộ mình mặc kệ chịu khổ kiểu gì đều đáng giá hết. Tuy ông cũng thấy mảnh đất kia rất có triển vọng, nhưng ai có thể bảo đảm được tương lai? Ông có thể ngăn cản Bình An nhưng ông muốn làm vậy, nếu Bình An có thể đầu tư thành công lần này, đây có thể khích lệ rất tốt đối với con, còn nếu như thất bại cứ coi như là đóng học phí vào đời .

      Nhưng muốn mua được mảnh đất này sợ là cũng phải chuyện dễ đâu.

      “Tư tưởng của dân thôn Đông An có vẻ còn rất truyền thống, dễ đồng ý bán đất trồng trọt cho con đâu. Tốt nhất con nên đàm phán mua đất với tập thể dân nơi đó, nếu chỉ hai hộ chịu bán chắc chắn rất phiền toái.” Phương Hữu Lợi nhắc nhở Bình An.

      “Ba yên tâm, con nhất định thuyết phục những thôn dân nơi đó. Con cũng mong là việc này có thể đàm phán xong trong ngày ngày hai, trước tiên con tìm hiểu ràng rồi mới ra tay.” cũng biểu vẻ tự tin tràn đầy mà chỉ có quyết tâm trong lòng.

      “Vậy con tìm thời gian chuyện này với bà ngoại , chỉ cần bà đồng ý, con có thể dùng khoản tiền kia.” Phương Hữu Lợi gật đầu đáp ứng.

      Mắt Bình An sáng rực, vui vẻ kêu lên, “ vậy là ba đồng ý?”

      “Ba đồng ý, nhưng chuyện con mua đất ba nhúng tay, thành công hay phải dựa vào chính con. Nếu có gì hiểu có thể hỏi Hồng Dịch Vũ hoặc các quản lý khác của công ty, nên tự mình ẩu tả mà làm xằng làm bậy đó.” Phương Hữu Lợi .

      “Dạ, có cái gì hiểu con nhất định khiêm tốn học hỏi. tóm lại, con để cho ba thất vọng.” Bình An mặt mày hớn hở, nghĩ bụng tìm bà ngoại chuyện này ngay ngày mai.

      Phương Hữu Lợi cười nhìn , “Đúng rồi, hai ngày nữa Bác Hai và của con tới Thành phố G, đến lúc đó ăn bữa cơm với họ.”

      Nghe hai nhà Phương Hữu Kiệt và Phương Khiết Hoa tới đây, vui vẻ trong lòng Bình An lập tức xìu hết nửa, “A, bác trai và tới dự họp ạ?”

      “Ừ.” ràng Phương Hữu Lợi cũng thích nhắc tới ông trai và em này, “Đến lúc đó họ ở tại khách sạn do công ty sắp xếp.”

      Bình An cũng muốn nhắc nhiều tới những “cực phẩm” thân thích này nên chuyển sang các chuyện lý thú khác với Phương Hữu Lợi.

      Ngày hôm sau, Phương Hữu Lợi có được ngày thanh nhàn hiếm có nên cùng Bình An đến nhà Viên lão phu nhân. Viên lão phu nhân vốn càu nhàu con rể và cháu rất lâu có đến thăm bà rồi, ai ngờ miệng còn chưa “niệm” xong họ tới cửa, bà liền cười toe như đóa hoa.

      “Tôi còn định gọi điện thoại đấy chứ, ai dè các người tới rồi.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 118: Nhắc lại chuyện cũ

      Phương Hữu Lợi và Bình An vừa vào phòng khách vừa giải thích, “Dạo này công ty bận quá nên con có thời gian lại đây. Hôm nay rốt cuộc cũng có ngày rảnh rang nên đến thăm mẹ ngay.”

      Bình An vô cùng thân thiết kéo cánh tay Viên lão phu nhân, “Bà ngoại, gần đây con cũng bận. Mà bà cũng biết mà, dù con tới nhưng lòng con lúc nào cũng nhớ bà hết đó.”

      “Ba hoa vừa vừa thôi. Ba con bận chuyện công ty còn chấp nhận được, con bận cái gì, ghét bỏ bà ngoại là bà già lụm cụm rồi phải ?” Viên lão phu nhân bẹo hai má gầy ít của Bình An, phì phì ra vẻ tức giận hỏi.

      “Ai da ai da, đau nha, bà ngoại. Con nào dám ghét bỏ bà, ‘Ánh trăng hộ lòng con’* nha, con kính bà giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi dứt...” Bình An hôn chụt cái lên mặt Viên lão phu nhân, nịnh nọt làm nũng vô cùng hăng hái.

      (*) Ai muốn nghe bài hát này, xin vào đây: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Anh-trang-noi-ho-long-toi-Dang-Le-Quan/IW7BOWO0.html

      Viên lão phu nhân nhịn được bật cười, tức giận ký cái lên trán Bình An, “Coi như con tiêu rồi, ánh trăng làm gì hộ lòng con được.”

      Bình An cười hì hì mời Viên lão phu nhân ngồi xuống, vô cùng lòng, “Bà ngoại, đúng là con ngoan, về sau nhất định thường xuyên đến thăm bà.”

      “Tuổi trẻ có thế giới của tuổi trẻ, nếu con ở với bà suốt đến phiên bà chịu nổi đấy.” Viên lão phu nhân chỉ muốn đùa với Bình An thôi chứ sao nỡ để ngày ngày lãng phí thời gian tuổi trẻ mà ở với bà già như bà được chứ.

      “Hóa ra là bà ngoại ghét con.” Bình An mếu máo, ấm ức ôm gối ôm.

      ra hiểu, người già thường dễ cảm thấy đơn, huống chi bà ngoại lại mất cả chồng và con , tuy nhìn bề ngoài thân thể cường tráng đấy nhưng trong lòng nhất định là vô cùng độc. Kiếp trước chỉ lo nghĩ cho mình mà nghĩ đến cảm xúc của bà ngoại, đời này thể coi thường người thân bên mình như thế nữa, nhất định phải dành nhiều thời gian cho họ.

      “Mẹ, hay là mẹ về ở với chúng con , có thể chăm sóc lẫn nhau cũng tốt lắm.” Phương Hữu Lợi vẫn muốn thay người vợ quá cố chăm sóc mẹ vợ, cứ nghĩ đến cảnh mẹ vợ thui thủi mình trong cái biệt thự lớn thế này ông cũng an tâm chút nào.

      “Mẹ ở mình mới thanh tĩnh, hơn nữa bạn già của mẹ đều ở gần đây nên mẹ mới luyến tiếc muốn chuyển đấy chứ.” Viên lão phu nhân cười .

      “Bà ngoại, bà về ở với con cũng có thể thường xuyên lại đây tìm bạn già của bà được mà.” Bình An khuyên nhủ.

      Viên lão phu nhân vỗ vỗ đầu , “Bà ở đây rất tốt, đừng lo lắng cho bà, tuần sau còn du lịch Quế Lâm với vài bạn già nữa kia.”

      Quế Lâm? Bà ngoại muốn với ai vậy?” Bình An hỏi, yên tâm lắm mỗi khi bà lão xa nhà.

      “Nghiêm lão phu nhân cũng , ra mấy đồng nghiệp cũ của bà tham gia vào đoàn du lịch ấy mà. Con yên tâm, bà cũng thường du lịch nên biết phải tự chăm sóc mình thế nào chứ.” Viên lão phu nhân liếc cái biết ngay là Bình An lo lắng cái gì, cười trấn an .

      Bình An , “Toàn là người cao tuổi cả, hay con cùng với bà nhé?”

      Viên lão phu nhân giận dỗi háy , “Sao vậy, bộ già cả du lịch được à? Chính vì bọn bà nhân lúc tại vẫn còn lại được mới ngắm cảnh du lịch khắp nơi chứ, chứ ở đây với con nhóc lừa đảo như có gì vui đâu.”

      “Ba.” Bình An nhìn về phía Phương Hữu Lợi, hy vọng ông cũng khuyên Viên lão phu nhân vài lời.

      Phương Hữu Lợi làm con rể Viên lão phu nhân hơn hai mươi năm nên đương nhiên hiểu rất tính tình mẹ vợ. Viên lão phu nhân chưa bao giờ ỷ y vào sức khỏe, nếu nắm chắc trăm phần trăm chắc chắn bà du lịch. Hơn nữa, ông cũng cảm thấy người già mà suốt ngày ru rú trong nhà cũng tốt chút nào, có thể ra ngoài chơi cũng giúp ích cho thân thể khỏe mạnh, “Mẹ, vậy mẹ phải chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện cho con.”

      Ngay cả ba cũng đồng ý? Bình An chu môi, “Sao ba giúp khuyên bà ngoại vậy.”

      Viên lão phu nhân cười, “Ai giống con đâu hả, mới tí tuổi đầu mà cứ buồn lo vô cớ. Đây có phải lần đầu tiên bà du lịch cùng đoàn đâu, huống chi lần này còn có Nghiêm lão phu nhân mà.”

      “Vậy bà mỗi ngày đều phải gọi điện cho con đó.” Bình An thỏa hiệp, hình như đúng là lo bò trắng răng rồi, tuy biết rằng trong vòng hai năm tới bà ngoại vẫn luôn khỏe mạnh nhưng vẫn rất quan tâm.

      “Được rồi.” Viên lão phu nhân cười ha ha gật đầu.

      Hàn huyên lát cũng đến giờ cơm trưa, Phương Hữu Lợi đề nghị ra tiệm ăn món Triều Châu, Viên lão phu nhân nghĩ dù sao hôm nay bà cũng có chuẩn bị sẵn món gì nên lập tức đồng ý ăn cơm bên ngoài.

      Lúc ăn cơm, Phương Hữu Lợi chuyện cùng Viên lão phu nhân còn Bình An chẳng có lòng dạ nào mà nghe xem hai người gì. vẫn còn nghĩ xem phải làm thế nào để đề cập với Viên lão phu nhân việc muốn dùng trước số tài sản mà mẹ để lại cho .

      “Chuyện công ty tất nhiên quan trọng, nhưng con cũng phải chú ý sức khỏe.” Viên lão phu nhân hạ giọng với Phương Hữu Lợi, mắt nhìn về phía Bình An, “Mẹ cũng nên nhắc lại chuyện cũ chút. Bình An 20 rồi, cũng còn là đứa con nít nữa nên cần con lúc nào cũng coi chừng, con hẳn phải nghĩ cho mình mới đúng.”

      Phương Hữu Lợi mỉm cười nhìn Bình An, “Dù bất cứ lúc nào con vẫn coi con bé như đứa trẻ.”

      nghĩ tới việc tái hôn à?” Viên lão phu nhân cau mày trừng ông.

      “Dạ có nghĩ chứ, nhưng mà chưa tìm được người thích hợp.” Phương Hữu Lợi , ra ông cũng chả ham thích gì ba cái chuyện tái hôn này lắm.

      Lý lần trước truyền ra xì căng đan kia, con có mấy phần nghiêm túc?” Viên lão phu nhân hỏi.

      Nghĩ đến Lý Tĩnh Dĩnh, mắt Phương Hữu Lợi thoáng tia chán ghét, giọng vẫn rất bình tĩnh, “ ta thích hợp.”

      Viên lão phu nhân gật đầu, hiểu được ý của con rể. Cái Lý Tĩnh Dĩnh kia vốn nhìn cũng khá, chỉ tiếc là chẳng thông minh chút nào. Mặc dù bà hy vọng con rể có thể tái hôn nhưng tán thành việc tìm đại phụ nữ bất kỳ nào đó để kết hôn, đặc biệt là khi cái Lý Tĩnh Dĩnh này còn dám lợi dụng Bình An. Quan hệ còn chưa xác định mà còn làm vậy, sau này xác định rồi chẳng đối xử khá hơn chút nào với Bình An đâu. Bà vốn lo lắng biết có phải Phương Hữu Lợi có tình cảm với Lý Tĩnh Dĩnh rồi nhưng chỉ vì nghĩ cho Bình An nên mới nhịn đau bỏ thứ mình thích hay chăng, nhưng tại xem ra bà lo thừa rồi.

      “Mẹ, con tạm thời tính đến việc tái hôn, qua nhiều năm vậy rồi nên cũng thành thói quen.” Phương Hữu Lợi muốn Viên lão phu nhân khuyên bảo nữa nên mở miệng giọng kiên quyết.

      “Chẳng lẽ sau này con muốn sống mình à? Sớm muộn gì rồi Bình An cũng phải lập gia đình.” Viên lão phu nhân lời trọng tình sâu khuyên bảo.

      Phương Hữu Lợi cười sảng khoái, “Vậy chờ Bình An kết hôn, sau đó trở thành người ra quyết sách cho Phương Thị rồi chúng ta lại bàn tới vấn đề này.”

      Viên lão phu nhân nhìn về phía Bình An, con nhóc này còn đắm chìm trong suy nghĩ của nó, “ muốn cho Bình An thừa kế Phương Thị à?”

      “Đây là lựa chọn của chính con bé.” Phương Hữu Lợi trả lời.

      “Con đồng ý?” Viên lão phu nhân giọng hỏi.

      Phương Hữu Lợi trầm mặc hồi, mới nhàng dạ tiếng.

      Viên lão phu nhân thêm về đề tài này nữa, đưa tay gõ cái lên đầu Bình An, “Sắp ăn cơm bằng lỗ mũi rồi kìa, nghĩ gì đấy.”

      Bình An hồi thần, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt, “A, cái gì?”

      Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân cùng cười khẽ ra tiếng, “Nghĩ gì mà mất hồn mất vía cả buổi thế.”

      Bình An liếc mắt nhìn Phương Hữu Lợi, sắp xếp câu chữ rồi mới mở miệng , “Bà ngoại, ra con có kiện muốn thương lượng với bà chút.”

      “Hả? Chuyện gì?” Viên lão phu nhân để đũa xuống nhìn Bình An.

      “Bà ngoại, trước con vay bà tiền để mở cửa hàng độc quyền, con làm cũng tệ đúng ?” Đôi mắt Bình An lúng liếng, cười hỏi.

      “Ừ, rất khá, có đầu óc kinh doanh, nhưng đó chỉ là cửa hàng nên cũng đáng để kiêu ngạo đâu.” Viên lão phu nhân cố ý nhàn nhạt .

      cũng phải chứng minh là con trưởng thành, có thể tự làm chủ việc mình muốn làm chứ, đúng ạ?” Bình An biết tỏng tòng tong Viên lão phu nhân miệng đằng mà bụng nẻo cho nên vẫn cười hì hì hỏi tiếp.

      “Con có gì cứ thẳng ra .” Viên lão phu nhân nén cười .

      Mặt Bình An lấy lòng lại khéo léo, “Bà ngoại, con muốn mượn sử dụng trước tài sản mà mẹ để lại cho con.”

      Viên lão phu nhân kinh ngạc nhìn Phương Hữu Lợi, thấy sắc mặt ông vẫn bình tĩnh như biết trước chuyện này cau mày hỏi, “Hữu Lợi, con đồng ý?”

      Phương Hữu Lợi gật đầu, “Bình An có năng lực tự quyết định việc con bé muốn làm rồi ạ.”

      “Vậy được rồi, mai bà đến phòng luật sư bên kia ký tên.” Viên lão phu nhân cũng hỏi xem tại sao Bình An lại muốn mượn sử dụng trước khoản tài sản này, bởi bà nghĩ nếu Phương Hữu Lợi gật đầu rồi bà cũng có lý do gì mà phản đối. Đối với Bình An, bà vẫn rất vui mừng khi thấy trưởng thành.

      Bình An ngờ Viên lão phu nhân dễ dàng đồng ý như vậy nên thiếu chút nữa nhào qua hôn chùn chụt bà hai cái, “Cám ơn bà ngoại.”

      Viên lão phu nhân mỉm cười liếc cái.

      Ăn xong cơm trưa về nhà, Phương Hữu Lợi cùng Viên lão phu nhân và hai vị bô lão khác trong tiểu khu chơi mạt chược, xong hết nửa ngày rồi mới rời cùng Bình An.

      Bình An ngồi vị trí cạnh ghế lái, nghiêng đầu quan sát gương mặt tuấn tú được năm tháng đầy tang thương trui rèn mà trở nên đầy cơ trí sắc sảo của Phương Hữu Lợi mà nghĩ trong lòng: chắc chắn có rất nhiều phụ nữ muốn lấy người đàn ông tài sản bạc tỷ, chín chắn chững chạc, đẹp trai ai cãi như ba. Nếu so với các chàng trẻ tuổi chỉ lăm lăm theo lối mòn đầy rẫy ngoài kia người phụ nữ bình thường đương nhiên lựa chọn ba rồi.

      phụ nữ có thể song hành với ba suốt cuộc đời còn lại sau này là ai đây? Nghĩ đến những bi kịch phát sinh lúc hai mươi lăm tuổi kiếp trước, tim Bình An run . Đời này dù thế nào, nhất định phải làm cho ba khỏe mạnh tráng kiện mà sống đến già mới được.

      “Nhìn gì vậy? Đầu óc lại lên mây rồi à.” Phương Hữu Lợi thấy Bình An im lặng dị thường nên quay đầu nhìn cười.

      Bình An cười, “Nhìn ba chứ ai, phát là ba là càng ngày càng đẹp trai nha.”

      Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Quỷ con.”

      Hôm sau, Bình An trở lại trường học, Bạch Hàm nhắn tin hẹn gặp ở quán cà phê sau khi tan lớp sáng. Kỷ Túy Ý biết chuyện liền bĩu môi, “Nếu giải thích hợp tình hợp lý cứ để cho con bé chờ đến táo bón .”

      Tống Tiếu Tiếu hỏi, “Mà nghe nè, sau hôm đó Ôn Triệu Dung có còn hẹn tiếp với Bạch Hàm vậy?”

      có đâu, Ôn Triệu Dung và Bạch Hàm trước đó đều biết là ăn cơm với người kia, đó là ý hai bên cha mẹ mà.” Bình An giải thích, “ ra hôn nhân vì lợi ích rất phổ biến, hai bên cùng có lợi, cũng rất nhiều người xem hôn nhân là việc quan trọng.”

      “Cho nên ba cái chuyện um xùm để người đời gièm pha đều từ những kẻ có tiền.” Kỷ Túy Ý khinh thường hừ tiếng, cầm quyển tạp chí giải trí mới mua lúc sáng trong siêu thị, “ biến thái hết sức, mặt mũi nào mà lại làm chuyện đó ngay ven đường quốc lộ với trẻ vị thành niên mới học trung học vậy biết.”

      Bình An cầm tạp chí lên, vừa liếc mắt thấy ngay hình ảnh bỉ ổi được phóng đại trang bìa tạp chí, bên cạnh còn có hàng chữ đỏ được tô đậm “Nam nữ đều xơi, Ôn thị sỉ nhục”.

      Ảnh trang đầu ấy là Ôn Triệu Tân, kẻ lần trước cưỡng hiếp thành nhưng sau biết dùng phương pháp gì mà lại được tòa án tuyên bố vô tội thả ra, làm “dã chiến” với học sinh trung học ở ven đường lớn bị chụp hình đăng lên báo...
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 119: Tai tiếng

      Tiếng chuông tan học vang lên, Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy giật lấy cuốn tạp chí để xem, chậc chậc cảm thán, “Tên này bỉ ổi biến thái, nhân phẩm tuột xuống vô hạn rồi, ‘cúc hoa’ băng thanh ngọc khiết thế kia của tổ quốc mà bị làm bẩn ha.”

      tên là Ôn Triệu Tân, em chú bác với Ôn Triệu Dung đúng ?” Kỷ Túy Ý hỏi Bình An.

      “Đúng, đúng là con bác trai của học trưởng Ôn.” Bình An .

      “Hừ, đúng là khác nhau trời vực, ai ngờ học trưởng Ôn lại có ông họ cặn bã đến thế.” Vi Úy Úy khinh bỉ nhìn tên đàn ông trang bìa, “Toàn thân chằng chịt sẹo lồi thế kia mà còn dám cởi quần ngay đường lớn. ghê tởm, chừng thằng học sinh trung học nhìn tốt tướng này ra cũng chỉ là kẻ đứng đường bán thôi.”

      “Vậy cũng còn may, bán là cái mông, cây tăm ít ra cũng còn sạch .” Kỷ Túy Ý lành lạnh .

      “Tiểu Ý, ngài lại có tư tưởng ghê gớm gì đó...” Ba đồng loạt té ngửa nhìn .

      Kỷ Túy Ý cười cười, “Tớ thôi mà.”

      Tống Tiếu Tiếu , “Người có tiền thường chú trọng nhất việc giữ gìn hình tượng, sao tên Ôn Triệu Tân này lại gây ra xì căng đan lớn thế biết.”

      “Nghe vì vụ tai tiếng này của mà cổ phiếu Ôn thị rơi thẳng xuống dưới.” Vi Úy Úy nhìn qua nội dung.

      Bình An cau mày suy nghĩ về vụ tai tiếng lần này của Ôn Triệu Tân, cứ có cảm giác xì căng đan lần này được đưa ra ánh sáng quá đúng thời điểm! Vì Ôn Triệu Tân chuẩn bị tranh chiếc ghế cao nhất của Tập đoàn Ôn thị với Ôn Triệu Dung nên hình tượng trước mắt công chúng là quan trọng nhất, ta vất vả lắm mới rửa sạch được cái mác nghi phạm trong vụ án cưỡng hiếp thành trước đây, giờ lại gây ra vụ tai tiếng lớn như vậy cơ bản còn tư cách để tranh quyền cùng Ôn Triệu Dung nữa rồi.

      Ai mà còn dám giao công ty nhà mình vào tay tên công tử ăn chơi đàng điếm như vậy nữa, làm vậy chẳng khác nào tự diệt vong sao?

      Sợ rằng tai tiếng lần này được tung ra ánh sáng phải là vô tình mà là có người cố ý muốn cho Ôn Triệu Tân bị hủy diệt hoàn toàn đó thôi.

      Dĩ nhiên hề cảm thông với kẻ cặn bã như Ôn Triệu Tân, ra chuyện tai tiếng đối với Ôn Triệu Dung mà là chuyện tốt, những kẻ kia tại Ôn thị chắc chắn còn lý do gì để trưng cầu cổ đông bầu cho Ôn Triệu Tân thành người ra quyết sách công ty thay Ôn Triệu Dung được nữa.

      Do Ôn Triệu Dung làm ư? tin là do .

      “Xì, thế mà lại dám so Ôn Triệu Tân với Nghiêm Túc, phóng viên này chắc là thiếu não rồi, đúng là bệnh thần kinh.” Vi Úy Úy đột nhiên kích động kêu lên khiến ít bạn học ngồi phía trước quay đầu lại nhìn .

      Kỷ Túy Ý kéo , “Làm gì mà kích động thế.”

      “Phóng viên của tuần san lá cải này Ôn Triệu Tân giống Nghiêm Túc ở chỗ đều ngừng tạo ra xì căng đan, chẳng qua có năng lực như Nghiêm Túc thôi. Tên này ăn cứt đấy à, loại người hạ lưu như Ôn Triệu Tân sao có thể sánh cùng Nghiêm Túc được. Lâu nay có thấy xì căng đan nào giữa Nghiêm Túc với mấy minh tinh kia nữa đâu, đều là tự họ quấn lấy ấy chứ có phải ấy muốn vậy đâu...” Vi Úy Úy giận đến quên lựa lời mà , quên mất là mình ngồi trong lớp học.

      Bình An kinh ngạc nhìn . Xưa giờ phóng viên báo giải trí đều thích đưa ba cái tin giật gân để câu khách, nội dung đáng tin cậy cũng tới 10%, hầu như chả ai tin đó là những chuyện , chẳng qua chỉ để chê cười giới giải trí cái là coi như xong. Phản ứng của Vi Úy Úy như vậy là quá kịch liệt rồi.

      Đôi mày thanh tú của Kỷ Túy Ý chau , sâu nhìn Vi Úy Úy, đáy mắt thoáng vẻ hiểu ra.

      Tống Tiếu Tiếu cầm lại quyển tạp chí kia, “Mau lên lớp , đừng có thảo luận mấy vấn đề chả liên quan gì đến bọn mình nữa.”

      Vi Úy Úy như giờ mới nhận ra phản ứng của mình được bình thường, liếc mắt nhìn Bình An cái, hơi nhếch môi cúi đầu.

      “Ôn Triệu Tân dĩ nhiên thể nào so được với Nghiêm Túc rồi. Đồ rác rưởi như Ôn Triệu Tân cũng chỉ tìm đến thứ đàn bà nhân phẩm hạ lưu mà thôi. Còn về Nghiêm Túc, người ta là bác ái phong lưu đó thôi. Nhưng hình như cũng rất lâu rồi thấy có xì căng đan gì của Nghiêm Túc nữa. Bình An, có phải ấy giữ mình trong sạch vì cậu đó ?” Ánh mắt như hiểu tất cả của Kỷ Túy Ý dừng người Vi Úy Úy, nhưng lời với Bình An.

      “Chuyện này mắc mớ gì tớ.” Bình An nho trả lời câu, trong lòng bỗng thấy vô cùng bất đắc dĩ, cảm xúc chợt xuống thấp. muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Vi Úy Úy.

      “Có người đàn ông ưu tú như Nghiêm Túc cam nguyện thủ thân vì mình đúng là thu hoạch lớn nhất trong đời của phụ nữ đó. Cậu muốn cười trộm cứ cười , còn làm bộ làm tịch cái gì.” Kỷ Túy Ý cười hì hì nhéo hai má Bình An.

      Tống Tiếu Tiếu cố gắng nháy mắt với Kỷ Túy Ý, ý bảo đừng tiếp tục đến Nghiêm Túc nữa, sắc mặt Vi Úy Úy chẳng đẹp mắt chút nào.

      Kỷ Túy Ý làm như thấy nét mặt Vi Úy Úy thay đổi, nhất định phải cột Nghiêm Túc và Bình An cùng chỗ mới chịu.

      “Làm gì có chuyện Nghiêm Túc thay đổi bản thân vì phụ nữ.” Cuối cùng Vi Úy Úy nhịn được mà mở miệng, giọng khá bén nhọn.

      “Cậu là gì của Nghiêm Túc mà biết là ấy làm thế?” Kỷ Túy Ý phóng ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào Vi Úy Úy, từ lâu nhận ra con nhóc này mặc dù ngoài mặt nhìn có gì nhưng ra trong lòng vẫn nghĩ thoáng được. chẳng hiểu làm sao mà con bé lại có thể “vừa gặp ” Nghiêm Túc nghiêm trọng đến thế chứ, gõ cho nó tỉnh ra được.

      “Tớ chỉ đoán vậy thôi.” Vi Úy Úy liền biến sắc, quay đầu nhìn sang nơi khác.

      Lúc này, chuông vào học vang lên, giáo sư đứng bục giảng, họ thôi thêm gì nữa.

      Bình An nhắn tin cho Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu, nhờ họ khuyên Úy Úy đừng nên đặt nhiều tâm tư vào Nghiêm Túc bởi làm bản thân rất mệt mỏi. bình thường hoàn toàn thể khống chế nổi người đàn ông như Nghiêm Túc đâu.

      Tống Tiếu Tiếu nhắn trả icon xị mặt. Úy Úy là quật cường nhưng lại hay nghĩ lẩn quẩn, khi nhận định chuyện gì ai cũng thay đổi được, chỉ hy vọng ấy có thể tự mình nghĩ thoáng mà thôi.

      Tin nhắn của Kỷ Túy Ý, “Yên tâm, cứ giao Úy Úy cho bọn tớ, nhất định để cho các cậu trở thành tình địch chém giết lẫn nhau.”

      Bình An gửi trả cho ba icon 囧 to đùng.

      Sau khi tan lớp, Vi Úy Úy lấy cớ phải họp Chi đoàn nên cùng về ký túc xá với đám Bình An. nghĩ, phải yên tĩnh ngồi riêng lát, phản ứng kịch liệt hôm nay chính cũng ngờ tới. ràng nghĩ thông suốt, hiểu được khoảng cách giữa bé lọ lem và Hoàng tử, hiểu thực tế chính là thực tế, vĩnh viễn trở thành chuyện cổ tích được, thế mà vẫn nhịn được muốn biết nhiều điều về hơn.

      Hôm qua, lên mạng nhìn hồi lâu các tin tức về , từ hồi về nước mấy năm trước, tất cả những tin tức lớn đều bỏ sót cái nào, càng biết nhiều càng thấy người đàn ông này quả giống như vị thần sống, trái tim cũng bởi vậy mà càng bị cuốn hút sâu hơn.

      thích Nghiêm Túc, cũng biết Nghiêm Túc có hứng thú với Bình An, nghĩ mình ghen tỵ Bình An mà ra chỉ có chút hâm mộ ấy thôi.

      chỉ muốn ngưỡng mộ trong im lặng là được rồi.

      Bình An cũng biết giờ Vi Úy Úy có ý tưởng gì. vẫn kiên quyết cho rằng mình hề có cảm giác gì với Nghiêm Túc, nhưng khi đối mặt với Vi Úy Úy cũng cảm thấy lúng túng. tuyệt đối muốn khi hai lại trở thành tình địch của nhau, tình tiết như vậy cũng đặc biệt quá nhảm rồi.

      Khi tới dưới lầu nhà ăn, tách khỏi bọn Kỷ Túy Ý bởi sắp đến giờ hẹn gặp Bạch Hàm ở quán cà phê rồi.

      Bạch Hàm ngồi chờ tại quán cà phê, nhìn thấy bóng Bình An xuất cạnh cửa lập tức đứng dậy ngoắc, “Chị An, ở đây nè.”

      Bình An khẽ mỉm cười, tới ngồi xuống đối diện , nhìn Bạch Hàm tóc cột đuôi ngựa trông vô cùng thanh tú, “Chờ lâu rồi hả?”

      ạ, em cũng mới vừa tan học. Chị muốn uống gì? Hay ăn trưa ở đây luôn nhé.” Thái độ Bạch Hàm hơi câu nệ, được tự nhiên thanh thản như trước kia.

      “Ừ, chị uống nước ép hoa quả.” Bình An mỉm cười nhìn , hóa ra khi nhìn người khác tỏ vẻ thận trọng cũng rất thú vị à nha.

      Sau khi gọi thức uống và cơm trưa, Bạch Hàm nhìn Bình An cười gượng, “Chị An, chị có gì muốn hỏi em ?”

      “Em thấy chị có gì cần hỏi em à?” Bình An khoát tay, buồn cười hỏi ngược lại.

      Bạch Hàm cúi đầu, giọng , “Chị à, ra em biết bữa đó ăn cơm với học trưởng Ôn, nếu em mà biết chắc chắn rồi. Chị yên tâm, có lần sau đâu, chị đừng giận nha.”

      Bình An sửng sốt, cười khẽ tiếng, “Em ăn cơm với học trưởng sao chị lại phải giận?”

      “Vậy chị biết à? Mẹ em muốn em kết thân với ấy mới ăn cơm đó.” Bạch Hàm còn tình giải thích.

      “Ừ, điều đó chị biết.” Bình An gật gật đầu.

      “Vậy sao chị tức giận? Bàn về bối cảnh gia thế, chị tốt hơn em rất nhiều, lại là bạn của học trưởng, vậy mà ấy còn xem mắt khác. Ai thấy vậy cũng phải tức giận quá chứ.” Bạch Hàm cắn cắn ống hút, trong đầu lại lên hình ảnh hôm đó khi Ôn Triệu Dung nhìn thấy Bình An. Trong nháy mắt lúc mặt lên nụ cười đầu quả tim giống như bị cái gì đó nhàng phất qua chút.

      Bình An cười, “ ấy phải là bạn trai của chị, bọn chị chỉ là bạn tốt mà thôi, em hiểu lầm rồi.”

      Bạch Hàm giật mình, đột nhiên có chút chờ mong, “Chị Ôn Triệu Dung phải là bạn trai của chị hả?”

      “Dĩ nhiên là phải rồi. Nếu ấy là bạn trai chị, hôm đó liệu chị còn có thể tỉnh táo đến vậy được sao? Em mới là người làm cho chị kinh ngạc đó.” Bình An .

      “Chắc chị biết hết cả rồi hả?” Bạch Hàm chột dạ liếc nhìn Bình An, giọng giải thích, “ phải em cố ý gạt các chị. Cha mẹ em cho em đến Thành phố G học, em kiên quyết muốn tới, còn đánh cược với họ rằng nhất định có thể kiếm tiền tự nuôi sống mình. Em muốn người khác biết em cãi nhau với người nhà nên mới gì nhiều. ra cũng thể trách em nha, các chị cũng đâu có hỏi tình huống trong nhà em thế nào đâu...”

      Cái này ra có thể hiểu được, nếu người khác biết được Bạch Hàm chính là thiên kim của chuỗi siêu thị Hồng Giai mà còn phải làm để đóng học phí nhất định suy đoán lung tung về Hệ thống Hồng Giai và đưa đến ảnh hưởng tốt.

      “Lần này vì xem mắt nên mẹ em mới đến Thành phố G gặp em.” Bạch Hàm tiếp, “Chị, có phải nhà học trưởng Ôn xảy ra chuyện gì , tại sao lại cần kết thân đến vậy?”

      nghe Ôn phu nhân kia mắt luôn quá đầu, thiên kim tiểu thư bình thường còn chướng mắt bà nữa là, nhưng gần đây chẳng hiểu tại sao lại vô cùng vội vã xem xét chọn thí sinh làm vợ Ôn Triệu Dung mà những người được chọn đều là con của công ty gia tộc, dụng ý ra rất ràng.

      “Chị cũng lắm, có thể là đến tuổi kết hôn rồi chăng.” Bình An khó mà gì về chuyện nhà Ôn Triệu Dung, chỉ có thể trả lời qua loa như vậy.

      “Mà thôi, ấy chẳng để ý đến em đâu.” Bạch Hàm nhún vai, và Ôn Triệu Dung chắc cũng có duyên phận gì, còn chưa đến mức phải cưỡng cầu. Đột nhiên, lại nhớ tới vấn đề quan trọng khác, “A, đúng rồi, chị An, những người khác có giận em vậy?”

      Bình An cười, “Cũng khó , nhưng tóm lại là em phải chân chân thành thành mời bọn họ ăn bữa cơm no kềnh chắc mới qua được đó.”

      thành vấn đề, thành vấn đề.” Ở Thành phố G, Bạch Hàm cũng chỉ có những người này là có thể xem như bạn thân, rất quý trọng điều này nên hề muốn họ giận .

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Bình An và Bạch Hàm cùng nhau quay lại ký túc xá. Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu dĩ nhiên chịu buông tha cho con bé nên giáo dục chà đạp phen rồi sau đó mới bằng lòng tha thứ cho .

      Buổi chiều muộn, Bình An nhận được điện thoại của luật sư, thông báo rằng tài sản mà mẹ để lại cho được Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân ký tên, có thể tự do sử dụng...
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :