1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 110 : đây chính là đãi ngộ bạch kim
      Editor : Ishtar
      Beta: Khánh Linh

      Bình An chau đôi mày thanh tú lại. Lúc nhìn thấy Ôn Triệu Dung vui mừng . Người đàn ông này, cho dù kiếp trước hay kiếp này, đều giúp đỡ rất nhiều. xem là tri kỷ có thể toàn tâm tín nhiệm bởi biết lòng ngay dạ thẳng. Khi thấy bị cuốn vào vòng xoáy khó khăn của gia tộc, thể đám cưới vì lợi ích, kỳ thực trong lòng cũng khổ sở chút.
      lại càng ngờ, người mà Ôn gia chọn đầu tiên… lại là Bạch Hàm.
      Chẳng qua nhớ , Ôn Triệu Dung cuối cùng phải cưới Bạch Hàm, mà là con Bí thư Thị ủy Thành phố G.
      Vừa mới trở lại chỗ ngồi của mình, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu dồn dập hỏi, “Sao lại thế này? Mới vừa rồi phải là Bạch Hàm , ấy làm sao có thể cùng ăn cơm với Ôn Triệu Dung vậy? A, còn có cha mẹ bọn họ nữa, nhìn giống xem mắt lắm nha.”
      Tống Tiếu Tiếu vừa thốt ra lời này, những người khác cũng đều sửng sốt, căn bản chính là xem mắt rồi còn gì. Kỷ Túy Ý cười nhạo tiếng, “Thời buổi này mà còn lưu hành xem mắt, chẳng qua, Bạch Hàm có thể cùng Ôn học trưởng bị đẩy vào chung chỗ cũng là ngạc nhiên.”
      “Nhà Bạch Hàm rốt cuộc làm gì vậy?” Vi Úy Úy hỏi.
      Lâm Tĩnh bình thường thân thiết nhất với Bạch Hàm nên mọi người đều quăng tầm mắt lên , lắc lắc đầu, “Em cũng biết à nha, cậu ấy chưa bao giờ chuyện nhà cậu ấy với em.”
      Kỷ Túy Ý cau mày, “Bạch Hàm làm cho mình thần bí như vậy để làm gì?” Trong quan niệm của , đối đãi với bạn bè nhất định phải chân thành, xem Bạch Hàm là bạn, nhưng bây giờ biết Bạch Hàm giấu giếm gì đó với các , trong lòng có chút khó chịu.
      Khâu Thiếu Triết lơ đễnh, “Có thể đám hỏi với Ôn gia nhất định gia thế tệ, chừng là muốn các ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ với ấy đấy.”
      Bình An trừng mắt liếc cái, “ nhăng cuội gì đó, Bạch Hàm phải là người như vậy.”
      ấy dù thân kiều thịt quý đến mấy cũng lợi hại bằng thân thế của Bình An, chúng ta có muốn ‘bắt quàng làm họ’ cũng cần bắt quàng ấy.” Kỷ Túy Ý tức giận .
      “Được rồi, được rồi, đợi ngày mai khi gặp Bạch Hàm chúng ta hỏi lại ấy cho ràng, giờ có đoán thế nào cũng vô ích.” Giọng Bình An có chút nặng nề, vẫn lo lắng cho Ôn Triệu Dung.
      Khâu Thiếu Triết gọi phục vụ tới tính tiền. Bình An vốn muốn mời ăn cơm để cảm ơn giúp đỡ của , sao lại chịu để trả tiền cho được, nên lúc phục vụ vừa tới đẩy thẻ tín dụng của mình ra.
      mời khách mà.” Khâu Thiếu Triết muốn bắt thu hồi thẻ tín dụng lại, chưa bao giờ để nữ sinh trả tiền cả.
      Bình An giữ chặt tay , “Thôi mà, lần này tôi mời , lần sau lại mời chúng tôi, giúp tôi, phải vẫn muốn tôi mời bữa sao?”
      Khâu Thiếu Triết nghe vậy lập tức nở nụ cười, “Nghe lời em vậy.” Tinh mắt nhìn thấy trong ví Bình An có tấm card màu bạc rất đặc biệt, kinh ngạc hỏi, “Thẻ VIP bạch kim ở Forest à?”
      Forest ai biết. Khâu Thiếu Triết kinh hô như vậy hấp dẫn ánh mắt của mọi người đổ sang bên này, ánh mắt nhìn Bình An khác trước nhiều.
      Bình An rút tấm thẻ kia ra, cũng quên là Nghiêm Túc cho thẻ bạch kim, “Sao vậy?”
      “Tiết mục tiếp theo là Forest chứ sao.” Khâu Thiếu Triết hưng phấn , đáy mắt tràn đầy chờ mong. rất muốn ngó xem quán bar cao cấp nhất xã hội thượng lưu tóm lại là cái dạng gì, nhưng bởi vì Forest theo quy chế hội viên, người có thẻ hội viên cho vào, bất kể là thân phận gì.
      “Cái Forest truyền thuyết kia đó hả?” Kỷ Túy Ý quăng thắc mắc về Bạch Hàm ra sau ót cái . Lời đồn đại về Forest rất nhiều, các cũng chỉ nghe nọ kia nhưng chưa từng thấy tận mắt, trong lòng dĩ nhiên tò mò.
      Tống Tiếu Tiếu , “Nghe nơi này khác với những quán bar nơi khác, cũng biết là khác thế nào…”
      “Khác gì được chứ, quán bar chính là để thả lỏng mình, tìm em út, chơi vài viên thuốc, high chút, chẳng lẽ Forest là thiên đường nên có những thứ này sao?” Thiệu Đạt Văn xem thường, là người thường xuyên ngâm mình trong những quán bar, đối với , chỗ nào mà chả giống nhau.
      “Trong quán bar bình thường cậu có thể quang minh chính đại hả? Forest khác đó, chưa bao giờ bị cảnh sát kiểm tra cả.” Khâu Thiếu Triết gõ đầu Thiệu Đạt Văn, “Tóc cụt kiến thức nông mà cũng đòi khoác lác.”
      Thiệu Đạt Văn gãi gãi cái trán, tiếp tục phát biểu ý kiến nữa.
      ra Bình An chẳng muốn Forest tí nào, nếu quán bar này giống như Thiệu Đạt Văn mô tả… Phức tạp thô tục như vậy, muốn tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Túc phải là người mở loại quán bar thế này.
      Có lẽ là tiềm thức muốn nhìn thấy tình cảnh Nghiêm Túc ôm người phụ nữ khác chăng.
      Nhưng khi nhìn đến ánh mắt mong đợi của Khâu Thiếu Triết và các bạn, lại vô phương cự tuyệt, trong lòng đành thầm thở dài, “Vậy thôi.” Nếu thấy Nghiêm Túc như vậy… lập tức hoàn toàn hết hy vọng, còn ý niệm gì trong đầu nữa.
      Sau khi rời khỏi Maison Branche, Bình An gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, đáng tiếc lại cách nào liên lạc được, lại gọi cho Bạch Hàm, điện thoại rất nhanh được bắt máy.
      “Học tỷ, em...” Bạch Hàm do do dự dự mở miệng, rồi lại biết nên cái gì.
      Giọng Bình An mềm , cũng có tức giận, “Bạch Hàm, sau khi em rời còn gặp Ôn Triệu Dung ?”
      Bạch Hàm giọng trả lời, “ có, học tỷ, trước đó em biết là ăn cơm cùng Ôn học trưởng.” biết quan hệ giữa Ôn Triệu Dung và Bình An khá tốt, chỉ ngờ là Ôn Triệu Dung thích Bình An.
      Suốt tối nay, lúc Ôn Triệu Dung đối mặt với mặt vẫn chút thay đổi nào, đáy mắt vẻ nhẫn nại, chỉ có lúc nhìn thấy Bình An trong nháy mắt thay bằng nụ cười dịu dàng, lập tức làm thất thần.
      Bình An nghe được Bạch Hàm gấp gáp giải thích, nhàng cười tiếng, “Chị biết, được rồi, chúng ta về trường rồi hãy .”
      Bạch Hàm dạ tiếng, ngắt điện thoại.
      Ôn Triệu Dung rốt cuộc nơi nào thế? Bình An vừa lái xe vừa lo lắng nghĩ. Ngồi vị trí kế bên người lái, Kỷ Túy Ý thấy như vậy, , “Nếu lo lắng cho Ôn học trưởng, hay là giờ tìm ấy tốt hơn.”
      “Căn bản chẳng biết ấy ở đâu, làm sao tìm được?” Bình An lắc lắc đầu, chắc lúc này Ôn Triệu Dung muốn nhìn thấy .
      “Vậy Bạch Hàm thế nào?” Tống Tiếu Tiếu hỏi.
      Bình An quẹo xe qua khúc quanh, theo phía sau xe Khâu Thiếu Triết vẫn phía trước, ngoài miệng đáp trả, “ ấy cũng biết là hôm nay cùng Ôn Triệu Dung ăn cơm, có lẽ đây là ý tứ của cha mẹ hai bên. Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến chúng ta, mỗi người đều có riêng tư của mình muốn cho người khác biết. Bạch Hàm muốn tình huống gia đình cho chúng ta có lẽ là có nỗi khổ tâm riêng.”
      “Đúng vậy, vả lại chúng ta cũng chưa từng hỏi tình huống gia đình ấy.” Tống Tiếu Tiếu .
      Vi Úy Úy , “Ôn học trưởng đột nhiên bỏ , có phải là thích Bạch Hàm ?”
      Kỷ Túy Ý liếc Bình An cái, “Chắc tại trong lòng Ôn học trưởng có đối tượng rồi.”
      “Đến rồi.” Bình An chú ý tới ánh mắt mang hàm ý đặc biệt của Kỷ Túy Ý, dừng xe cạnh đường.
      Tạm thời để vấn đề về Ôn Triệu Dung ra sau đầu, Bình An lại gọi tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn cách nào liên lạc được, trong lòng khỏi có chút lo lắng.
      “Tớ mới vừa thấy Ca Vương Đài Loan vào thang máy Forest kìa, chậc chậc, quả nhiên là giống nơi bình thường nha.” Giọng Khâu Thiếu Triết có chút hưng phấn đè nén được.
      “Chúng ta cũng vào .” Thiệu Đạt Văn, Vi Úy Úy lôi kéo ống tay áo Bình An, bọn họ ai cũng rất tò mò.
      Bình An cười nhìn các bạn, lấy ra thẻ VIP tới thang máy chuyên dụng của Forest. Trước thang máy có hai thanh niên mặc áo sơ mi trắng vest đen, dáng vẻ hết sức sạch oai vệ kiểm tra người đến có thẻ hội viên Forest hay .
      “Tiểu thư, nơi này của chúng tôi tiếp đãi khách phải là hội viên.” người trong đó rất khách sáo ngăn cản bọn Bình An.
      Nhìn mấy cậu thanh niên này mặt lạ hoắc, chắc là nghe Forest nổi danh nên tính đục nước béo cò vào chứ gì, sao hỏi thăm chút, Forest bộ dễ vào lắm đấy à. Bọn họ đứng đây chỉ là cửa thứ nhất, coi như có trà trộn vào được cũng nhất thiết là có thể vào tận bên trong.
      Bình An đem thẻ hội viên đưa cho hai người đàn ông này kiểm tra.
      Thẻ VIP bạch kim số lượng có hạn? Lúc này hai thanh niên kinh ngạc nhìn Bình An, “Tiểu thư, thẻ này của ... nhặt ở đâu hay sao?”
      “Cái gì nhặt, ông chủ của các người đưa chứ ai.” Kỷ Túy Ý cầm thẻ trở lại, “Tóm lại có cho chúng tôi vào hay ?”
      “Mời.” Bọn họ chỉ nhận thẻ chứ cần biết người, cho dù trong lòng hồ nghi thế nào cũng đành phải để cho bọn họ vào.
      Forest tổng cộng có ba tầng, bắt đầu từ lầu ba là quầy rượu, lầu bốn là ghế lô riêng, lầu năm là gồm những gian phòng chuyên phục vụ khách uống say nghỉ ngơi.
      quán bar chơi ra là chính để tìm kích thích, nhưng lúc tiến vào quán bar lại thấy phải đèn mờ, nhạc gợi tình, hơn nữa cũng nhìn thấy có những ngả ngớn cùng khách khắp nơi… Nơi này giống lắm với quán bar trong truyền thống rồi.
      Thoạt nhìn, quán bar rộng rãi sáng ngời, phong cách trang hoàng cũng độc đáo, có loại tính chất đặc biệt, đường hoàng, tự do, tràn ngập cá tính, đậm chất quý tộc hoa lệ, giống như có thể từ mỗi góc chỗ của nơi này nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Túc tồn tại.
      Forest được thiết kế dựa theo ý tưởng của Nghiêm Túc, hề thấy hình ảnh xa hoa lãng phí thô tục. Tâm Bình An nhàng phấn chấn bay cao, khóe miệng cũng nhếch cao lên.
      trưởng phục vụ mày ngài mắt phượng bước tới xin Bình An đưa thẻ hội viên.
      Bình An đưa thẻ cho ta, ta quẹt vào khe thẻ phát ánh sáng xanh của thiết bị cầm tay, rồi cung kính đưa lại cho Bình An, “Phương tiểu thư, mời theo tôi bên này.”
      Như vậy cũng biết là ai à? Bình An có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn theo sau lưng người phục vụ kia đến khu ghế salon hình tròn. khí nơi này rất tốt, bình thường mà có tới nơi này chuyện phiếm cũng tốt, vừa ồn ào lại phức tạp.
      “Các cậu nhìn kìa, sát vách chẳng phải là Lâm Tuệ Hiền mới đoạt danh hiệu ảnh hậu ở Liên hoan phim Venice sao?” Vi Úy Úy giống như vừa khám phá ra cái bí mật gì to lớm lắm, hưng phấn khẽ với bọn họ.
      “Còn nữa, các cậu nhìn bên kia kìa, đó có phải là người mẫu thường thấy tạp chí ?” Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh bị những gương mặt quen mắt xung quanh làm cho kinh hãi.
      Kỷ Túy Ý cho mỗi cái gõ đầu, “Kinh ngạc cái gì, nhìn thấy những người này ở Forest có gì mà kỳ quái, em nhìn bên kia, ngay cả những nhân vật chỉ có thể thấy tin tức TV cũng có mặt ở đây, minh tinh ảnh hậu cái gì, muỗi.”
      “Đúng, chúng ta phải bình tĩnh.” Tống Tiếu Tiếu .
      Khâu Thiếu Triết cảm thán, “ ra người tới nơi này phải người bình thường đâu. Chẳng trách muốn trở thành hội viên Forest dễ dàng. Bình An, Nghiêm Túc cho em thẻ bạch kim luôn hả ? Đối xử với em là tốt.” Giọng hơi chua chát, thẻ bạch kim giống với thẻ hội viên bình thường, có thẻ bạch kim dùng cái gì ở đây đều miễn phí đó.
      “Tớ muốn gặp vị đại BOSS này lần quá.” Kỷ Túy Ý nhìn Bình An , chẳng cần cũng biết vị Nghiêm đại thiếu gia này có ý tứ với Bình An, biết so với Ôn Triệu Dung ai hơn hén?
      Lúc trước gặp Nghiêm Túc ở trường học chỉ là vội vã thoáng nhìn, nếu như có cơ hội gặp được nhất định nhất định phải tìm hiểu mới được.

      Chap sau.... chap sau.... Tình iu của đời ta xuất nhà, lại cũng là ám  muội nhá, chả hiểu tại sao ảnh xuất ít, nhưng mỗi lần xuất là ám muội èn ăn đậu hũ thui :">

      Ờ, 60cmt cho chap Đại thúc của mềnh nào!!!!!

      Các bạn nhớ click vào các dòng quảng cáo  để ủng hộ bọn mình nhé ^^

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 111: em bà con

      Bình An biết nhiều về các quán bar, dù sống hai kiếp nhưng số lần đến quán bar đếm hơn bàn tay, huống chi... nhìn màu sắc tươi đẹp của ly cocktail trong tay, mắt thoáng qua tia tối sầm.

      Quán bar là nơi đặt bước chân đầu tiên vào địa ngục nên sau khi trọng sinh vẫn có cảm giác bài xích chúng. Hôm nay lấy dũng khí vào đây chỉ vì đơn giản muốn biết cuối cùng vượt qua được bao nhiêu nỗi sợ hãi trong lòng rồi. Chỉ khi nào dẹp hết tất cả những sợ hãi của bản thân, mới càng trở nên dũng cảm hơn.

      Nhưng chắc vì... quán bar này khác hẳn với ấn tượng của về quán bar trong kiếp trước nên cảm giác mới đến nỗi mãnh liệt như vậy?

      Dù vậy, trong lòng vẫn còn hơi mâu thuẫn, bởi tuy thích uống rượu nhưng cũng đến nỗi tẩy chay hoàn toàn, nhưng khi ngồi trong quán bar rồi hoàn toàn cách nào nuốt xuống dù chỉ ngụm. Nhìn ly rượu trong tay, trong đầu chỉ nghĩ tới khuôn mặt tươi cười dối trá như rắn độc của Đỗ Hiểu Mị, nhớ tới sau khi uống rượu vào đầu óc còn tỉnh táo và nhìn thấy các khuôn mặt với đủ kiểu cười điên cuồng xoay quanh , còn giống như có thể cảm giác được ánh đèn flash nổ chói lòa khắp xung quanh...

      Càng nghĩ đến màn hoảng loạn ở quán bar kiếp trước, lòng càng run rẩy, mặt cũng trở nên trắng bệch. Kỷ Túy Ý ngồi cạnh Bình An thấy được liền nghi hoặc vỗ vỗ mu bàn tay , “Bình An, sao vậy?”

      Đột nhiên bị đụng như thế, Bình An giật thót, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Khi thấy được ánh mắt ân cần quan tâm của Kỷ Túy Ý và các bạn, mới cố gắng buộc mình trấn định lại, khóe miệng miễn cưỡng hé ra tia cười , “ nghĩ chuyện khác đến nhập thần luôn.”

      Kỷ Túy Ý hớp ngụm màu lam đầy ma mị, huých vai Bình An, “Vị cocktail này đặc biệt, cậu thử xem.”

      “Tửu lượng tớ rất kém.” Bình An đặt lại ly cocktail màu lam lên bàn. Dù bên cạnh lúc này đều là những người bạn mà tin tưởng nhất, cũng cách nào nuốt nổi ngụm rượu khi ở quán bar.

      nhìn Khâu Thiếu Triết mặt đầy hưng phấn ngồi đối diện, người này cũng từng xuất trong cơn ác mộng của , kiếp này, làm những chuyện như vậy với nữa chứ? Nhưng dù thế nào, cũng muốn biết liệu và Đỗ Hiểu Mị có thể có mối quan hệ gì đó .

      “Bình An, Bình An, cậu nhìn kìa.” Vi Úy Úy đột nhiên kích động kéo tay áo Bình An, ý bảo nhìn về vị trí ngay phía trước mặt.

      Bình An nhìn theo hướng ấy chỉ, hơi ngẩn ra. Người đó mặc áo sơ mi xám tro, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, mái tóc vốn được chải cẩn thận giờ rơi tán loạn trán, dáng vẻ trông vô cùng sa sút tinh thần, rót hết ly rượu này đến ly rượu khác vào miệng chả khác gì uống nước.

      “Có cần qua xem chút , hình như tâm trạng rất xấu.” Kỷ Túy Ý nhìn Ôn Triệu Dung lát rồi quay sang nhìn Bình An, giọng hỏi.

      Bình An cau mày, liệu Ôn Triệu Dung có muốn nhìn thấy dáng vẻ tại của ?

      trong lúc do dự, lòng như có cảm ứng gì đó liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào quán bar. Nghiêm Túc mặc áo sơ mi rộng màu xám bạc chậm rãi bước vào, từng ánh mắt từng cử động vẻ như rất vô tình nhưng lại hấp dẫn ánh mắt mọi người phải dán chặt vào. chính là bậc đế vương trời sinh, dù đứng chỗ nào cũng có thể tản mát ra loại khí phách thong dong bẩm sinh.

      “Ai đó?” Thanh nhàng của Vi Úy Úy vang lên bên tai Bình An.

      Khâu Thiếu Triết bĩu môi, giọng chua loét đầy ganh tỵ, “Đại BOSS đưa thẻ bạch kim cho Bình An chứ ai.”

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu từng gặp qua Nghiêm Túc ở trường học nhưng lúc đó là ban đêm nên nhìn được lắm, chỉ có thể dựa vào những bức ảnh báo chí mà suy đoán đại khái là môi hồng răng trắng thôi. Hôm nay lần nữa nhìn thấy mới phát Nghiêm Túc là người có khí phách mạnh mẽ của nhân vật lớn.

      “Thấy chưa, đây đích thị mới là khí thế vương giả đấy.” Kỷ Túy Ý vỗ vỗ đầu Tống Tiếu Tiếu, “Nam chính trong mấy quyển truyện nhà cậu có khí thế đến vậy ?”

      “Tớ tưởng nam chính nhà tớ là hoàn mỹ nhất rồi, giờ mới phát nam chính của người khác còn hoàn mỹ hơn nhiều.” Tống Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm Nghiêm Túc mắt chớp lấy cái, định là nhớ kỹ từng động tác giơ tay nhấc chân hay biểu của để đem về đặt vào người nam chính nhà .

      “Bình An, sao Nghiêm Túc lại tốt với cậu vậy, có phải muốn theo đuổi cậu ?” Ánh mắt của Kỷ Túy Ý vẫn còn đặt người Nghiêm Túc, thuận miệng hỏi vậy.

      Gương mặt Bình An phiếm hồng vẻ hơi mất tự nhiên, “Các cậu có cần vừa nhìn thấy là nước miếng chảy ròng ròng vậy ?”

      Mặt Vi Úy Úy có chút hoảng hốt, hai gò má đỏ ửng, “ ấy là người đàn ông đẹp trai nhất mà tớ từng thấy nha.”

      Kỷ Túy Ý véo gò má của Vi Úy Úy, “Chậc chậc, chưa gì đỏ mặt rồi. Úy Úy, cậu động lòng xuân đấy hả.”

      “Bà này chắc muốn chơi trò ‘vừa gặp ’ đây.” Tống Tiếu Tiếu nhéo cánh tay Vi Úy Úy cười .

      bậy, tớ làm gì có.” Vi Úy Úy đẩy các bạn ra, cúi đầu uống cocktail.

      Thấy bạn tốt có phản ứng này với Nghiêm Túc, mắt Bình An chút phức tạp nhưng lại biết nên gì.

      “Vi Úy Úy, mau mau thu hồi ý xuân rộn ràng trong lòng ngay , đàn ông như Nghiêm đại BOSS phải là loại mà cậu có thể mơ tưởng đâu. Cậu xem, bên cạnh ta nếu là người mẫu cũng là ảnh hậu, thay phụ nữ như thay quần áo, cậu cứ nam chính trong tiểu thuyết tốt hơn đó.” Tống Tiếu Tiếu nhìn ra tâm tư nhộn nhạo của Vi Úy Úy vì vậy lựa lời nửa đùa nửa cảnh cáo .

      Bình An hướng nhìn sang Nghiêm Túc lần nữa, thấy và phục vụ bưng rượu mấy câu sau đó bước về phía Ôn Triệu Dung ngồi, ngồi xuống ở vị trí đối diện.

      Nghiêm Túc và Ôn Triệu Dung quen biết nhau? Bình An trợn tròn mắt, nhìn hai người đàn ông chuyện với nhau cách khó tin, trong đầu cố gắng nghĩ xem quan hệ giữa bọn họ có thể là kiểu gì.

      Đáng tiếc, ở kiếp trước, hiểu biết của về Nghiêm Túc giới hạn trong hai từ “nghe ”, dù là bạn của Ôn Triệu Dung nhưng cũng thân thiết cho lắm nên rất nhiều chuyện hoàn toàn .

      “Cái quái gì thế này?” Kỷ Túy Ý cũng há hốc miệng kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc ngồi cùng Ôn Triệu Dung.

      Bình An lắc đầu, “Tớ cũng biết, học trưởng chưa bao giờ nhắc tới Nghiêm Túc...” Nghiêm Túc cũng chưa bao giờ đề cập tới Ôn Triệu Dung trước mặt . Nếu họ biết nhau sao gần đây Ôn Triệu Dung gặp khó khăn mà Nghiêm Túc lại ra tay giúp đỡ?

      Tống Tiếu Tiếu hỏi, “Vậy cậu còn muốn sang gặp học trưởng nữa ?”

      Khâu Thiếu Triết xì tiếng, “ qua làm chi, làm kỳ đà cản mũi người ta à.”

      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân gần như điên cuồng mê luyến tiểu thuyết đam mỹ nên vừa nghe Khâu Thiếu Triết ra lời “chân lý tuyệt đối” kia bốn mắt lập tức sáng lên, “Học trưởng, đúng hồng tâm nha.”

      “Nghiêm đại BOSS tuyệt đối là công.” Lâm Tĩnh hưng phấn kề tai Diệp Hiểu Vân .

      Khâu Thiếu Triết đắc ý nở nụ cười, cảm thấy người có khí chất mạnh mẽ như Nghiêm Túc mà cũng có ngày bị người ta dị nghị thành đồng tính luyến ái trong lòng lập tức đặc biệt thoải mái.

      Kỷ Túy Ý bốp cho Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân mỗi người cái vào đầu, “Công gì thụ gì? Vừa nhìn cái là biết ngay người ta thẳng như thước rồi. cũng phải biết giữ mồm giữ miệng chứ, chỗ này là địa bàn của ai hả, chút nữa mà bị gô cổ ai cứu nhóc con các ngươi?”

      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân lập tức làm động tác kéo khóa miệng.

      “Bình An, cậu định sang chào hỏi à?” Tống Tiếu Tiếu hỏi.

      Bình An cúi đầu, phân vân xem có cần qua đó hay .

      “A, đại BOSS nhìn sang rồi.” Vi Úy Úy đột nhiên hưng phấn khẩn trương kéo cánh tay Bình An, “ nhìn chúng ta, nhìn chúng ta kìa.”

      Bình An nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang bên kia. Người phục vụ lúc nãy quẹt thẻ VIP của gì đó bên tai Nghiêm Túc. Nghiêm Túc nghe xong cặp mắt đào hoa kia lập tức phát ra ánh sáng lung linh rạng rỡ nhìn sang phía , ánh mắt hàm chứa ý cười đẹp đến câu hồn người.

      Ôn Triệu Dung cũng nhìn qua đây, khi thấy bọn họ nét mặt hơi hơi biến đổi.

      Bây giờ mà qua đó phải phép chút nào, Bình An than thầm, với bọn Kỷ Túy Ý, “Tớ sang đó chào hỏi đây.”

      Vi Úy Úy cắn môi, nghe được Bình An gì. Khi nhìn thấy cặp mắt chuyên chú dịu dàng của Nghiêm Túc tất cả mọi thứ xung quanh đều như biến mất, như cảm thấy được trong lòng mình có hạt giống động đậy nảy mầm, gạt đất chui lên, từ từ đơm chồi nở hoa.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu thấy vẻ mất hồn mất vía của đáy mắt cùng lên tia lo lắng.

      Bình An chậm rãi bước tới bàn Nghiêm Túc và Ôn Triệu Dung ngồi, người phục vụ chuyện với Nghiêm Túc nhìn thấy liền lễ phép gật đầu chào rồi cầm khay tránh .

      Nghiêm Túc đưa tay cầm tay , cũng hỏi tại sao ở chỗ này, thanh trầm thấp dịu dàng, “Lại đây, ngồi xuống .”

      Ôn Triệu Dung đột nhiên thấy gai mắt, cồn rượu như xộc thẳng lên mũi, trong đầu chỉ còn lại câu hỏi duy nhất, sao Bình An lại quen Nghiêm Túc? Hai người trông như rất thân thuộc...

      “Học trưởng, sao chứ?” Bình An ngồi xuống, giãy thoát được bàn tay của Nghiêm Túc, thấy vẻ mặt thống khổ của Ôn Triệu Dung nên vội vàng lo lắng hỏi.

      Nghiêm Túc nhíu mày, mắt hoa đào hơi hơi híp lại, “ ra em cũng biết nhóc con này.”

      Ôn Triệu Dung từ từ mở mắt ra, nở nụ cười đẹp trai lãng tử tươi sáng như ánh mặt trời với Bình An, “ sao. Bình An, sao em lại tới đây? Trước kia em đâu có thích đến quán bar.”

      Bình An nhàng cười, “Mấy bạn muốn tới để xem, vừa may em có thẻ VIP.” xong liếc mắt sang Nghiêm Túc, lúc ấy thẻ này là do cứng rắn nhét cho .

      Nghiêm Túc cúi đầu nhấp ngụm rượu, mắt đổi sang sắc màu thâm trầm sâu thẳm, thằng oắt Ôn Triệu Dung này... cũng có tâm tư với Bình An.

      ra em cũng biết biểu ca.” Ôn Triệu Dung cười như cười nhìn Nghiêm Túc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “biểu ca”.

      “Biểu ca?” Bình An kinh ngạc kêu lên, “Hai người là em họ?”

      Nghiêm Túc khoác tay rất tùy ý lên lưng ghế sofa Bình An ngồi, vẻ mặt nhàn tản khôn tả, nụ cười mặt đẹp đến gợi cảm, “A, mẹ kế của của cậu ấy, nên chúng tôi hữu duyên vô tình mà trở thành em họ.”

      Nghe ra tình cảm gì trong câu này của Nghiêm Túc, thần sắc trong mắt Ôn Triệu Dung lại tối thêm mấy lần.

      phải là Bình An mà “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường”. là người đứng ngoài xem nên thấy rất Nghiêm Túc đối xử với Bình An tuyệt đối như với bất kỳ phụ nữ nào khác. Tuy tình cảm giữa và vị biểu ca quan hệ máu mủ này được bao sâu, nhưng tuyệt đối hiểu ta hơn người khác chút. Nhìn ánh mắt ta ngắm nhìn Bình An cũng biết ta trong tình thế nào.

      Phiền não trong lòng như nặng thêm mấy phần, Ôn Triệu Dung cầm ly Whisky thêm đá uống ực phát hết sạch.

      “Học trưởng.” Bình An đè cánh tay muốn rót rượu thêm của , “ uống ít rồi, uống nữa hại thân đó.”

      Nghiêm Túc thầm kéo tay Bình An về, liếc xéo Ôn Triệu Dung, “Cậu ấy cũng chỉ có thể uống rượu giải buồn chứ còn làm gì được đâu? Thích vác toàn bộ trách nhiệm vào thân như vậy phải có năng lực để gánh chịu hậu quả chứ.”

      Ôn Triệu Dung nghe vậy trán đột nhiên nổi gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt, “ cần phải khích tướng tôi, tôi tự biết mình làm gì.”

      xong liền đặt mạnh ly rượu xuống, ánh mắt khôi phục chút minh mẫn nhìn Bình An, “Bình An, tối nay hỗn loạn quá nên thất thố, ngày mai tìm em, giờ trước nhé.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 112: vẫn luôn nguy hiểm như thế

      Nghe Ôn Triệu Dung thế, Bình An muốn giữ lại bởi còn rất nhiều điều chưa hỏi cho ràng, nhưng đến khi phản ứng kịp chỉ còn nhìn thấy bóng lưng vội vàng biến mất bên cạnh cửa.

      Bình An giọng thở dài, trừ khi tự Ôn Triệu Dung muốn với , nếu có tìm mỗi ngày cũng để lộ vẻ yếu ớt cho thấy.

      bất đắc dĩ đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết đau đau, vui quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm chằm chằm nhìn chớp.

      “Sao... Sao vậy?” bị trừng như đóng đinh đến được tự nhiên, cổ tay uốn éo giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế của Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc buông ra mà ngược lại càng kề lại gần hơn, khuôn mặt tuấn tú gần như muốn dán vào mặt , hô hấp ấm áp phà vào cổ , giọng nghe lười biếng vô tình nhưng cũng đầy hấp dẫn lọt vào tai làm toàn thân khẽ run run, “Bình An, xem ra em rất quan tâm cậu em họ máu mủ này của nhỉ, nhìn thấy cậu ấy... như quên mất luôn là tồn tại bên cạnh, hả?”

      Hơi thở đặc hữu chỉ thuộc riêng bao lấy tất cả các giác quan của , mặt Bình An ửng đỏ, “ ấy là học trưởng của tôi.” Quan tâm ấy là chuyện đương nhiên mà.

      “Ừm, học trưởng và học muội thường cảm tình tốt đến vậy à?” Nghiêm Túc chuyển bàn tay nắm cổ tay mảnh mai của Bình An sang eo của , quan tâm chút nào đến phản kháng của .

      Cho dù sống hai kiếp nhưng trừ lúc Lê Thiên Thần ra Bình An chưa hề tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác, thế giới tình cảm của ra rất đơn thuần, nên giờ đối mặt với cao thủ tình trường như Nghiêm Túc chỉ là kẻ học việc non nớt, “ đừng có ôm tôi, tình cảm giữa tôi và học trưởng tốt mắc mớ gì tới ?”

      Bàn tay đặt eo tăng thêm lực, môi gần như dán vào vành tai , giọng càng thêm trầm thấp, “Em cho là thấy chuyện này liên quan gì đến à?”

      Giọng tuy vẫn có vẻ bất cần đời nhưng lại làm cho Bình An có cảm giác bị áp bách, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt nheo lại nhàn nhạt ý cười của , Nghiêm Túc lúc này... dường như giống mọi khi lắm, đột nhiên cảm thấy rất nguy hiểm.

      , vẫn luôn nguy hiểm như thế, chỉ biểu ra thôi. Từ trước đến giờ vẫn dung túng , cho dù có là muốn theo đuổi nhưng hề áp dụng thủ đoạn nào khiến phản cảm. Hôm nay xem ra, dáng vẻ tao nhã ung dung của Nghiêm Túc chỉ là ngụy trang. Đết tột cùng là dạng đàn ông gì cũng nhìn thấu.

      Bình An buộc trái tim run rẩy bất an của mình bình tĩnh lại, trấn định mở miệng nhưng thanh vẫn còn có chút thảng thốt, “Trước giờ vốn chẳng liên quan gì đến mà. Nghiêm Túc, buông ra.”

      Nghiêm Túc im lặng nhìn đôi má ửng hồng của . chưa từng muốn buông bỏ trước mắt này, cũng vẫn rất tự tin rằng ngày nào đó làm cho mình. Cho dù thấy cùng ăn cơm với Khâu Thiếu Triết hoặc Hồng Dịch Vũ cũng tin là chạy khỏi lòng bàn tay mình. Nhưng hôm nay thấy đối đãi với Ôn Triệu Dung giống với bất kỳ người nào khác, trong lòng còn cảm giác yên tâm như trước nữa, đột nhiên muốn bắt buộc phải đối mặt với tình cảm của .

      Từ khi nào mà Nghiêm Túc này lại phải hao hết tâm tư với ? Nhưng chả hiểu làm sao lại xem trọng này hơn những người khác. Aiz, nỡ dọa thế này, khí thế người đột nhiên dịu , giọng mềm hẳn xuống, “Bình An, em và Ôn Triệu Dung quen biết thế nào?”

      Cảm giác được đột nhiên thay đổi, còn cái cảm giác nguy hiểm mới vừa rồi, Bình An thầm thở phào hơi, khí mập mờ giữa hai người cũng nhạt rất nhiều. Nhưng mặc dù mặt còn dán vào vành tai nữa, bàn tay đặt ở eo vẫn như lửa nóng đốt bỏng da thịt .

      Bình An buộc mình dần dần bình tĩnh lại. còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi chưa vào đời nữa, tốt xấu gì cũng trải qua cuộc hôn nhân, nên hồi hộp như lần đầu bước chân vào tình như vậy. Hơn nữa, chuyện đương gì với đâu, sao cứ thấy là chân tay lại luống cuống vậy. Càng nghĩ càng cảm thấy biểu của mình trước mặt quá lép vế, Bình An đột nhiên dùng sức ngắt mu bàn tay , giọng cũng trở nên ngang ngược, “Đương nhiên là quen ở trường, sao còn chưa chịu thả móng vuốt của ra.”

      Nghiêm Túc lại cảm thấy vẻ ngang ngược này của đáng , lưu luyến rút tay về, “Sao chưa bao giờ nghe em vậy?”

      Bình An dịch ra bên ngoài chút, “ cũng đâu có người em họ mang họ Ôn.”

      “Nếu em muốn biết, khai hết lượt tổ tông ba đời Nghiêm gia cho em nghe nhé?” Nghiêm Túc nhếch môi cười, mắt rạng rỡ phát sáng.

      “Cám ơn, đừng khách sáo.” Bình An liếc xéo cái, do dự chút rồi vẫn mở miệng hỏi, “Hình như bây giờ Ôn gia rất khó khăn, sao giúp Ôn Triệu Dung chút?”

      “Cá tính của Ôn Triệu Dung như vậy, nếu cậu ấy hy vọng được người khác vươn tay giúp đỡ chừng tìm em hỗ trợ rồi.” Nghiêm Túc chẳng hứng thú khi nhắc tới chủ đề Ôn gia cho lắm.

      Bình An thắc mắc, “Nhưng Ôn gia gặp phải khó khăn gì vậy?”

      Nghiêm Túc hừ khẽ, “Em rất quan tâm cậu ấy.”

      “Cái giọng ghen tuông làm nũng thế này chả thích hợp với chút nào.” Bình An nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Túc, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ lúc này của đặc biệt đáng nên nhịn được mà cười lên.

      “Cười rồi chứ?” Thân hình cao lớn dày rộng của Nghiêm Túc lại tiến tới gần, mắt hơi hơi nheo lại mỉm cười nhìn Bình An.

      Bình An vội vàng , “ cười nữa, chúng ta chuyện đứng đắn . Ôn học trưởng là bạn tôi, thấy ấy như vậy tôi cũng thấy khổ sở, có phải biết Ôn gia xảy ra chuyện gì phải ?”

      Nghiêm Túc nhấp ngụm Whisky, thu lại nụ cười tản mạn, giọng trầm xuống, “Sau khi Ôn Triệu Mẫn biến mất, Tập đoàn Ôn thị là công ty gia tộc nên nội bộ đột nhiên mất cân bằng. Ôn Quốc Quang lại bị tức đến ngã bệnh, những kẻ có dã tâm bừng bừng khác dĩ nhiên là ngồi yên rồi. Ôn Triệu Dung còn quá trẻ nên thời áp chế nổi.”

      Đây là chuyện xáo trộn nội bộ của Ôn thị, người bên ngoài cơ bản biết. Ôn Quốc Quang cha của Ôn Triệu Dung cầm quyền Ôn thị, nhưng ruột của Ôn Quốc Quang vẫn phục ông, liên hiệp với hai em cùng cha khác mẹ khác đối phó với người vừa tiếp nhận chức Tổng Giám Đốc là Ôn Triệu Dung, mục đích cũng chỉ là muốn ép Ôn Quốc Quang giao cái chức lớn đó cho bọn họ.

      Kiếp trước Bình An có mơ hồ nghe về nội loạn tại Ôn thị, nhưng quá trình thế nào ràng, chỉ nhớ kết quả là Ôn Triệu Dung thắng nhưng Ôn thị lại vì vậy mà bị trọng thương.

      thể sống vô tình như vậy nữa, kiếp này được trọng sinh, sao lại còn quá nhiều việc mà cách nào đưa tay cứu vãn được vậy. muốn giúp Ôn Triệu Dung, nhưng giúp thế nào đây? Bằng năng lực thời của , chỉ sợ có muốn giúp cũng giúp được...

      Có lẽ nên cố gắng suy nghĩ chút để có thể nhớ lại càng nhiều chuyện trong kiếp trước, chừng có thể giúp được gì đó cho Ôn Triệu Dung.

      nhìn sang Nghiêm Túc, người đàn ông này gần như có thể làm mưa làm gió tay che trời ở Thành phố G. Những kẻ trong Ôn gia muốn đối phó với Ôn Triệu Dung chẳng lẽ cũng kiêng kỵ sao? chăng nữa, và Ôn Triệu Dung còn là em họ gì gì đó dù có liên hệ máu mủ , “ cứ trơ mắt nhìn những kẻ đó khi dễ Ôn Triệu Dung à?”

      Nghiêm Túc khẽ cười tiếng, hứng thú nhìn Bình An, “Em nha, chả hiểu đàn ông gì cả.”

      Bình An càng thêm hoang mang nhìn , “Ý gì đó?” bỗng lại nhớ tới vấn đề, “Nghiêm Túc, quan hệ giữa và mẹ kế có tốt vậy?”

      “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Ánh mắt Nghiêm Túc gợn bất thường, hơi lãnh đạm hỏi.

      Hẳn là quan hệ được tốt rồi. “Hèn gì mấy kẻ kia ở Ôn gia mới xuống tay với Ôn Triệu Dung chút kiêng kỵ nào như vậy, chắc cũng vì thái độ của đúng ? Nếu như và bác của Ôn Triệu Dung quan hệ tốt, những kẻ kia thể nào vuốt mặt cũng nể mũi, còn dám tranh giành chức cao quyền trọng với Ôn Triệu Dung sao?” Bình An .

      Nghiêm Túc cười nhạt, “Tư duy của em sâu sắc. Nhưng chuyện này còn phức tạp hơn em tưởng nhiều, chỉ trong chốc lát hết đâu. Bạn em vẫn còn chờ em kìa.”

      Quan hệ mâu thuẫn giữa công ty và công ty có đôi khi đơn giản như nhìn bề ngoài, cũng có ý muốn giải thích với Bình An nhưng thời gian và địa điểm cho phép, có rất nhiều việc phải vài ba lời là có thể xong, nếu ràng có khi lại khiến phát sinh ra hiểu lầm.

      Nơi này quả phải là chỗ để chuyện, Bình An cũng hiểu nên hỏi nhiều nữa, dù sao rồi cũng hiểu thôi, đứng lên, “Vậy tôi quấy rầy nữa. Hẹn gặp lại.”

      Nghiêm Túc lập tức kéo tay , “Em quăng ở đây mình hả?”

      Bình An chớp chớp đôi mắt sáng ngời, “Nghiêm đại Tổng Tài sao có thể ‘ mình’ cho được, nơi này là địa bàn của ngài mà, hô đại tiếng có cả đống người bu tới hầu ngài.”

      “Câu này nghe sao có mùi chua thế nhỉ. Chỗ này của có em út gì đâu.” Nghiêm Túc đứng lên, cúi đầu mỉm cười nhìn .

      “Ai thèm lo tìm được em út, kệ chứ.” Bình An liếc cái, hất tay muốn ra.

      Nghiêm Túc vội kéo lại, hạ giọng , “ ra chưa xong việc, nhưng vì nghe bảo vệ Ôn Triệu Dung ở đây uống rượu giải sầu nên mới tới xem. Oắt con kia chưa bao giờ đến đây uống rượu, nghĩ là em cũng tới nơi này.”

      Bình An hơi ngẩn ra, chỉ vì nghe Ôn Triệu Dung uống rượu ở đây nên bỏ công bỏ việc chạy tới? vậy quan hệ giữa và Ôn Triệu Dung cũng kém mới phải, là càng lúc càng nghĩ ra, “ có chuyện vội nhanh lên .”

      vội lắm, định giới thiệu bạn em với sao?” Nghiêm Túc nhàn nhã nhìn , cảm thấy dường như muốn cho tiếp xúc với bạn lắm.

      Quan hệ giữa dường như còn chưa tới mức phải giới thiệu bạn lẫn nhau chứ nhỉ? Nhưng mà đợi từ chối, dắt tay tới đám bạn nãy giờ vẫn trợn to mắt nhìn sang họ.

      Tống Tiếu Tiếu quan sát Nghiêm Túc từ đầu đến chân lượt rồi trao đổi ánh mắt với Kỷ Túy Ý, trong lòng cả hai đồng thời lên ý nghĩ: học trưởng Ôn phải là đối thủ của vị đại BOSS này rồi...

      Vi Úy Úy khi thấy Nghiêm Túc tới thẳng người lên, mắt cũng trở nên sáng trong long lanh, nhưng khi ánh mắt rơi vào bàn tay Nghiêm Túc nắm chặt tay Bình An lại tối sầm xuống.

      “Chào mọi người.” tới trước mặt họ, Nghiêm Túc rất tự nhiên buông tay Bình An ra, giữ nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi với các , khi mắt quét qua vẻ mặt khó chịu của Khâu Thiếu Triết khóe mắt khẽ nhếch lên.

      “Chào sếp lớn.” Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý cười hi hi chào hỏi Nghiêm Túc, “Hôm nay mang Bình An đến quấy rầy ngài, hy vọng ngài phiền.”

      “Quấy rầy cái gì, mở quán là để làm ăn chứ phiền gì.” Khâu Thiếu Triết xì tiếng.

      Mắt Kỷ Túy Ý như dao quét tới, “ có thẻ VIP của Bình An cậu vào được chỗ này hả? có sếp lớn chúng ta có thể có thẻ VIP à?”

      Khâu Thiếu Triết nghẹn.

      Nghiêm Túc lại cười đến rạng rỡ, thầm vào tai Bình An, “Sếp lớn? ra em gọi lén như vậy à?”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 113: Tình cảm

      Có lẽ là luyện thành thói quen, Bình An có thể giữ vững thái độ bình tĩnh ung dung trước cái kiểu thân thân mật mật mặc kệ người khác nhìn này của Nghiêm Túc, hơn nữa cũng nghĩ thông suốt và nghiệm ra được điều: là người sống hai kiếp, lại trải qua kinh nghiệm hôn nhân, phương diện tình cảm mà ắt hẳn phải bình tĩnh thành thục xử lý mới đúng, chứ cứ trốn tránh mãi cũng chẳng phải là biện pháp tốt.

      nhìn vẻ tươi cười đắc ý của Nghiêm Túc, khẽ mỉm cười, “Đại Tổng Tài Nghiêm, đây là bạn cùng phòng đồng thời cũng là bạn tốt của tôi, Tiểu Ý, Tiếu Tiếu, Úy Úy. Ngài là thương nhân tài trợ lớn nhất cho trường chúng tôi, chúng tôi gọi ngài là Sếp phải gọi thế nào đây?”

      Bọn Kỷ Túy Ý vừa nghe Bình An giới thiệu về mình nụ cười mặt cũng trở nên đoan trang hơn hẳn.

      Bình An lại chỉ vào Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân giới thiệu, “Hai này là học muội của tôi, Lâm Tĩnh và Hiểu Vân, còn Khâu Thiếu Triết chắc biết rồi, cần giới thiệu đâu hen.”

      Nghiêm Túc nhíu mày nhìn Bình An, nhóc này hình như lại có chút gì đó giống trước nữa rồi, nhưng mặc kệ trưng ra dáng vẻ gì đều thích cả, “Các bạn đều là bạn tốt của Bình An nên là người nhà rồi, cần khách sáo đâu nhé, muốn gì cứ việc kêu.”

      Người nhà? Mấy ánh mắt sắc sảo ầm ầm bắn về phía Bình An, mới qua chuyện có lát mà quay về thành người nhà rồi?

      Khóe mắt Bình An giần giật, tên này đúng là lúc nào bỏ qua cho cơ hội chế tạo hình ảnh mập mờ ái muội giữa hai người. “ còn có việc gấp mà, vậy nhanh , chúng tôi có thể tự tìm vui cho mình được.”

      Chưa gì muốn đuổi đấy à? Đuôi lông mày Nghiêm Túc nhướn , như cười như nhìn Bình An, trầm ấm dịu dàng , “Vậy công việc đây, em cũng nên về sớm chút chứ đừng ở ngoài muộn quá nhé. Còn nữa, ngụm rượu cũng cho uống, biết chưa?”

      A a a, công lực của vẫn bằng , a a a, “Biết rồi, hẹn gặp lại.”

      Nghiêm Túc vẫy vẫy tay với đám Kỷ Túy Ý, “Vậy tôi trước nhé, các bạn cứ chơi thoải mái đấy.”

      Trừ Khâu Thiếu Triết, tất cả mấy người khác đều đứng lên, cười hớ hớ hẹn gặp lại với Nghiêm Túc, “Sếp lớn thong thả, có rảnh uống trà nhé. Hẹn gặp lại.”

      Ánh mắt lấp lánh của Nghiêm Túc liếc sang nhìn Bình An, môi nở nụ cười ấm áp rạng rỡ óng ánh như những sợi tơ vàng dưới ánh mặt trời. Cho dù thời gian tiếp xúc với cũng ít, nhưng khi nhìn đến nụ cười sáng ngời đến chói mắt này của , vẫn cảm thấy trái tim khe khẽ nhảy nhót.

      Cho đến khi bóng lưng hiên ngang dày rộng của biến mất khỏi tầm mắt, Bình An mới thở phào nhõm, liếc nhìn đám Tống Tiếu Tiếu cách xem thường, sau khi ngồi xuống chỗ mới túm lấy ống tay áo các ra ý bảo bọn họ cũng ngồi xuống , “Các cậu làm gì thế? Cứ như gặp lãnh đạo quốc gia bằng, chỉ còn thiếu nước cúi đầu khom lưng quỳ gối nữa thôi. Vẻ ngông nghênh của các cậu quăng đâu rồi mà chả thấy thể ở đây chút nào vậy.”

      “Thiếu kiến thức. Truyền thông hàng ngày ra rả thế nào về các vị lãnh đạo quốc gia hả? Là những người phục vụ quần chúng nhân dân, vì nhân dân mà ra sức làm việc. Hơn nữa, bổng lộc của các vị ấy là từ tiền mà dân chúng chúng ta nộp thuế mà có đó nha, dân chúng chúng ta chẳng lẽ cần phải cúi đầu khom lưng với bọn họ?” Kỷ Túy Ý ngoắc phục vụ tới kêu ta đưa nước ép hoa quả cho các , bởi dù sao các đều là con , tửu lượng có hạn nên dĩ nhiên là dám uống nhiều rồi.

      “Vậy Nghiêm Túc làm gì phục vụ cho dân chúng chúng ta đâu mà các cậu lễ phép vậy?” Bình An lầm bà lầm bầm cự lại.

      được à. Nghiêm đại BOSS có cầm cắc tiền thuế nào của chúng ta đâu mà còn khách sáo với chúng ta như vậy, ngay cả lên mặt chút cũng có. Để đáp lễ, chúng tớ lễ phép với ấy đúng hay sao?” Kỷ Túy Ý cười ha ha. chỉ tính ở Thành phố G thôi mà cả nước mà , Nghiêm Túc tuyệt đối có thể được xưng tụng là nhân vật oai phong cõi. vương giả cao xa như vậy lại hòa ái dễ gần với mình dù gì cũng làm cho mình có cảm giác hư vinh ghê người, được sủng ái mà khiếp sợ đó nha.

      “Đúng đó Bình An, bọn tớ cũng đâu phải là những kẻ chuyên a dua nịnh hót người khác, mấu chốt ở đây là khí chất của Nghiêm đại BOSS quá mạnh mẽ, khi ấy khách sáo với chúng tớ, chúng tớ cũng nhịn được mà muốn khách sáo lại với ấy hơn.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu phụ lời.

      Đầu Bình An chảy đầy vạch đen, bộ họ nhìn ra Nghiêm Túc chỉ giả vờ thân thiết hòa đồng với họ thôi sao?

      Lúc này Lâm Tĩnh cũng chõ miệng vào, “Người ta còn là người nhà rồi đó thôi.”

      Kỷ Túy Ý hài lòng xoa xoa đầu Lâm Tĩnh, sau đó quét ánh mắt Đây-chính-là-chân-tướng sang Bình An, “Người nhà nha. E hèm, Bình An, vậy mà bọn tớ còn biết cậu cũng có thể trở thành ‘người nhà’ với Nghiêm đại BOSS đó, là vinh quang cao ngất trời xanh nha.”

      “Ha ha, tớ với ấy tuyệt đối trong sạch, chả có bất kỳ quan hệ gì, tuyệt đối thể xếp vào hàng ngũ người nhà được đâu. Các cậu tin tớ .” Bình An giơ lên ba ngón tay, nghiêm trang thề thốt.

      Tống Tiếu Tiếu cười ha ha vài tiếng, tay nâng cằm Bình An lên lật qua lật lại ngó nghiêng, “Hình như bọn này gì đến việc cậu và Nghiêm Túc trong sạch đâu nhỉ. Ừm, mà cái từ ‘trong sạch’ này cũng rất khó giải thích à nha, tỷ như các loại mờ ám gì gì đó cũng xảy ra giữa đôi tình nhân rồi, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa thôi, cũng gọi là ‘trong sạch’ được vậy. Nếu Nghiêm Túc quy cho cậu cái danh ‘người nhà’ rồi, như vậy...”

      “Xì xì xì.” Bình An nhéo chặt hai gò má của Tống Tiếu Tiếu, “Tớ với ấy đến cả tay còn chưa cầm, mờ mờ ám ám cái gì.”

      ra là có kẻ trinh nữ oán than, trạng bất mãn kìa.” Kỷ Túy Ý ra vẻ hiểu biết gật gật đầu.

      Bình An muốn la làng mà, mấy đứa con chết tiệt này, nhét vào chung chỗ với Nghiêm Túc chịu bỏ qua hay sao vậy, “Nè, tớ các cậu nha, muốn tớ tổn thọ đến vậy à?”

      “Hừ, đúng là đàn bà con thích đứng núi này trông núi nọ. Vừa nãy mở miệng là học trưởng Ôn khép miệng cũng học trưởng Ôn, Nghiêm Túc vừa xuất là lập tức miệng đầy Nghiêm đại BOSS.” Khâu Thiếu Triết nãy giờ cứ nghe các luôn miệng “Nghiêm Túc” trong bụng ngấm ngẳng, trước giờ vẫn sáng như trăng được vây quanh bởi những vì sao, ở chỗ nào chỗ đó đều được vây quanh bởi những tìm cách bắt chuyện, có khi nào bị quăng bên ngáp ruồi như vầy đâu?

      “Có tương tư cũng chả tương tư đến . yên tâm, bọn này đều xem là chị em mà.” Kỷ Túy Ý sắc bén đáp trả.

      Công phu khua môi múa mép đấu khẩu của Khâu Thiếu Triết làm sao có thể là đối thủ của Kỷ Túy Ý cho được, trả treo qua lại được mấy câu là nhụt chí ngay, dứt khoát ngồi yên bên uống rượu giải sầu với Thiệu Đạt Văn.

      Đám Tống Tiếu Tiếu còn chưa chịu bỏ qua cho Bình An, nhất định bắt phải khai ra cho bằng được xem rốt cuộc làm sao mà lại phát triển quan hệ với Nghiêm Túc đến như hôm nay, bởi lúc trước ở trường Bình An vẫn chưa biết Nghiêm Túc, sao mới đó mà có thể đưa thẻ bạch kim Forest có tiền cũng mua được kia cho Bình An rồi.

      Bình An giải thích, “Bà ngoại tớ với bà nội ấy là đồng nghiệp cũ, trước đây tớ cũng có gặp qua ấy rồi, chẳng qua tớ để ý đó thôi. Lần trước tớ tới nhà bà ngoại, gặp ấy mới nhớ tới chuyện đó.”

      “Chắc Nghiêm đại BOSS theo đuổi cậu chứ gì?” Kỷ Túy Ý bưng ly nước trái cây hớp ngụm, tuy là câu nghi vấn nhưng ngữ điệu lại là khẳng định trăm phần trăm.

      “Được người đàn ông như thế theo đuổi có cảm giác thế nào nhỉ?” Hai mắt Diệp Hiểu Vân sáng lên nhìn Bình An.

      Cảm giác thế nào ư? Cảm giác bất lực chứ thế nào nữa! Bình An khổ sở nghĩ thế. Hễ là phụ nữ ai mà chẳng hướng tới tình , cho dù kiếp trước bị tổn thương nặng nhưng vẫn cảm thấy tình điều tốt đẹp, vẫn tin tưởng vào tình .

      Thứ mà tin, chỉ là đàn ông mà thôi.

      phải là hoàn toàn có cảm giác gì với Nghiêm Túc, nhưng cảm giác này chưa đủ mạnh để quẳng tất cả, cũng đủ để khiến quên chuyện kiếp trước, đủ để chùn bước mà .

      Nỗi oán hận trong lòng quá sâu, với tương lai lại thể nắm chắc, nếu chưa hủy diệt được Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần có khi đời này phút nào có được cảm giác an bình, đừng chi đến việc lại tiếp nhận tình mới.

      Bình An giấu nỗi chua xót trong mắt , cười hi hi , “Cảm giác gì chứ, ấy duyệt qua vô số người, làm gì để ý đến loại nữ sinh bé con như tớ.”

      “Ăn thịt ăn cá mãi cũng ngán, thỉnh thoảng gắp miếng rau xanh cũng tồi.” Tống Tiếu Tiếu .

      “Các cậu cứ ở đó suy đoán lung tung được ích gì, coi như Nghiêm Túc muốn theo đuổi Bình An Bình An cũng phải thích mới được chứ. Chẳng phải Bình An có học trưởng Ôn rồi đó sao?” Vi Úy Úy nãy giờ mở miệng giờ đột nhiên cao giọng ra, thanh giấu nổi vẻ bén nhọn.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn , “Chúng tớ chỉ đùa thôi, cậu làm gì ghê vậy. Hơn nữa, học trưởng Ôn chính thức theo đuổi Bình An đâu, Bình An cũng có là thích học trưởng đâu, cậu thế chả đúng tí nào.”

      “Mặc dù học trưởng Ôn tỏ là theo đuổi Bình An nhưng ai mà chẳng nhìn ra là ấy thích Bình An chứ.” Vi Úy Úy cắn cắn môi, đôi tay xoắn chặt lại với nhau, các khớp ngón tay cũng trắng bệch.

      chẳng hiểu sao hôm nay lại đột nhiên nhìn ai cũng vừa mắt hết.

      “Vậy cũng đâu có nghĩa là Bình An thể sóng vai cùng Nghiêm Túc.” Tống Tiếu Tiếu .

      Môi Vi Úy Úy khẽ bĩu rồi hé ra nụ cười miễn cưỡng, “Ờ, cũng đúng.”

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đều là người tinh ý, thấy Vi Úy Úy biểu bất thường, lại nghĩ đến việc vừa rồi nhìn Nghiêm Túc bằng ánh mắt thế nào, hai liền hiểu ngay nguyên nhân là gì rồi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy nỗi lo lắng bất an trong mắt lẫn nhau.

      Bình An dĩ nhiên cũng thấy được thái độ khác thường của Vi Úy Úy, nhưng vì tại lại vị trí khá lúng túng, e là có vài lời nếu ra hiệu quả tốt bằng các bạn khác , nên đành im lặng để Tiếu Tiếu hoặc Tiểu Ý với Úy Úy mà thôi. may đây mới chỉ là chớm chớm nên dễ khống chế tình cảm của mình.

      Các đều hiểu chuyện nên tiếp tục chủ đề về Nghiêm Túc nữa, Kỷ Túy Ý quay sang hỏi Bình An, “Học trưởng Ôn coi bộ được ổn lắm, cậu có hỏi là xảy ra chuyện gì chưa?”

      ấy , có gì mai tớ hỏi nữa.” Bình An trả lời.

      “Trễ rồi, nếu giờ về phải thông qua quản lý ký túc xá đó.” Cuối cùng, Khâu Thiếu Triết cũng hết chịu nổi các cứ hết thảo luận Nghiêm Túc lại đến thảo luận học trưởng Ôn, chẳng thèm để mắt đến hot boy như mà cứ mơ tưởng đến những người đàn ông khác, ý tứ gì cả.

      Lâm Tĩnh nhìn đồng hồ, hốt hoảng kêu lên, “ trễ thế này rồi à, quay về có kịp vào ?”

      “Yên tâm, nhất định vào được, giờ này bị kẹt xe.” Kỷ Túy Ý an ủi, “Cho dù quản lý ký túc xá cho vào chúng ta vẫn có biện pháp khác.”

      Trước kia các thử về rất trễ, khi muốn qua cổng thấy bà dì quản lý ngủ say như chết rồi, gọi kiểu gì cũng mở cửa, các trèo tường rào để vào đó thôi.

      “Còn ta làm sao đây?” Diệp Hiểu Vân hỏi, chỉ vào Thiệu Đạt Văn say biết trời trăng mây đất gì lăn quay sa lon.

      “Choáng thiệt, tên này uống đến say khướt vậy từ hồi này thế? Khâu Thiếu Triết, ... cũng uống rượu, uống rượu làm sao lái xe đưa tụi này về được?” Kỷ Túy Ý tức giận hung dữ vỗ mạnh xuống vai ta.

      Bình An im lặng nhìn Khâu Thiếu Triết lát, “Được rồi được rồi, tụi mình kêu taxi về . Khâu Thiếu Triết, lo kêu xe đưa Thiệu Đạt Văn về nhà, trăm ngàn lần đừng tự lái xe đấy.”

      “Biết rồi.” Khâu Thiếu Triết đá cước vào mông Thiệu Đạt Văn, tức giận mắng bừa, “ biết uống rượu còn dám uống lắm thế.”

      Nếu Thiệu Đạt Văn say chết lên chết xuống kia mà nghe được lời này nhất định hô to “Oan uổng nha, đại gia, tại cậu ép người ta uống cùng cậu chứ bộ...”
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Nguyên Nguyễn, cucai_yunnie, Nga Nhi3 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 114: Bình tĩnh

      Cuối cùng, các vẫn về đến ký túc xá trong thời gian quy định, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân ở khác tòa nhà với bọn Bình An nên vừa vào cổng ký túc xá liền tách ra hướng khác.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đằng trước, Bình An và Vi Úy Úy trầm mặc phía sau, suốt dọc đường đến ký túc xá chẳng ai trong bốn người mở miệng câu nào.

      Nhưng sau khi về lại ký túc xá, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu hi hi ha ha bàn tán về việc xảy ra hôm nay, Bình An cũng cùng cười đùa thoải mái với các , riêng Vi Úy Úy nhìn khí sinh động của nhóm bạn thân cũng biết tối nay cảm xúc của mình có vấn đề, vì muốn làm cho các bạn nghi ngờ nên cũng cười cười cùng mọi người.

      chưa bao giờ tin vào việc “vừa gặp ”. Trước giờ là người rất lý tính, từ đến lớn chưa bao giờ ái mộ bất cứ cậu con trai nào. Tình trong hoạch định của cuộc đời cũng chỉ là tìm được người đàn ông thành có thể tin tưởng, đơn giản chỉ cần thương lẫn nhau nồng nhiệt cũng chả nhạt nhẽo rồi sau đó kết hôn, giúp chồng dạy con, cố gắng làm việc nuôi gia đình, bọn họ cứ sống với nhau như vậy qua năm dài tháng rộng.

      Cuộc sống phải nên bình bình thản thản như vậy mới đúng. Cho nên, khi chỉ cần cái liếc mắt kia mà trái tim trở nên rung động mênh mông, còn đánh thẳng vào góc chôn sâu trong lòng, chẳng lẽ còn nhận ra sao? Tình cảm Nghiêm Túc dành cho Bình An là thế nào nhìn cũng biết, nên mơ mộng viễn vông mình trở thành bé lọ lem.

      Chuyện cổ tích về bé Lọ lem và Hoàng tử rất tốt đẹp, nhưng ai biết liệu họ có thể sống với nhau đến già hay , cho dù là có mơ mộng cũng nên để hình ảnh hão huyền thế này tiếp tục mạnh mẽ lớn dần lên trong đầu mình được.

      Bình An thấy cuối cùng Vi Úy Úy cũng bật cười trong bụng cũng thở hắt ra hơi, chỉ cần ấy đừng khăng khăng mực là được rồi, những chuyện khác về sau còn có thể từ từ khuyên tiếp, “Thôi thôi, tắm cái rồi ngủ , trễ lắm rồi.”

      Kỷ Túy Ý vỗ vỗ vai Bình An, “Ngày mai tớ với Tiếu Tiếu định trung tâm mua sắm, cậu muốn cùng ?”

      “Còn Úy Úy sao?” Bình An đưa mắt nhìn Vi Úy Úy.

      “Tớ Beijing Lu dạo phố với đồng hương, hẹn trước rồi.” Vi Úy Úy cười cười , đặc biệt nhấn mạnh câu sau.

      Bình An nghĩ chút, “Mai tớ định về nhà chuyến, với các cậu đâu.”

      Kỷ Túy Ý ngáp cái, “Tốt, giờ tắm rửa rồi ngủ thôi.”

      Hôm sau là thứ bảy, các đương nhiên ngủ nướng cho đến lúc nào muốn tỉnh tỉnh. Riêng Bình An vì muốn về nhà nên rời giường sớm hơn những người khác, sau khi đánh răng rửa mặt điện thoại đặt bàn chợt vang lên. Sợ đánh thức bạn bè cùng phòng nên vội vàng cầm di động ra ban công để nghe.

      “Bình An à, đây.” Thanh khàn khàn do dự xuyên qua làn sóng điện truyền tới tai , bàn tay đặt lan can của Bình An chợt căng thẳng, đôi lông mày mảnh mai xinh đẹp cau lại, trong mắt lập tức chứa đầy nỗi chán ghét.

      Thiên Thần.” Đây là lần thứ hai Lê Thiên Thần gọi về cho sau khi Thành phố S, lần đầu tiên là khi vừa tới nơi, gọi để báo cho tiếng, bây giờ sau hơn hai tháng ta lại gọi đến.

      mau quên mất rằng mình ghét cay ghét đắng thanh của ta đến thế nào rồi.

      “Ở nhà hay ở trường vậy?” Lê Thiên Thần cười , dịu dàng hỏi.

      ở trường, chuẩn bị về nhà.” Bình An nhàn nhạt trả lời.

      Lê Thiên Thần giật mình chợt nhớ ra, “ quên hôm nay là thứ bảy, có tiết học, có bị đánh thức vậy?”

      có, tôi dậy rồi. Có chuyện gì Thiên Thần tìm tôi sớm vậy?” Khóe môi Bình An nụ cười lạnh, ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm. sắp sang tháng Năm, mùa hè tới gần, nếu tính theo thời gian những ngày tháng khó khăn của Lê Thiên Thần ở Thành phố S cũng bắt đầu rồi.

      có Phương Hữu Lợi chỉ dẫn mọi lúc mọi nơi, hỗ trợ về quan hệ giao tế, chỉ với mình Lê Thiên Thần làm sao có thể thu phục được mọi người? Nhân viên ở Thành phố S giống như nhân viên ở Thành phố G, nhân viên Thành phố G đa số đều biết Bình An “say mê” Lê Thiên Thần, hơn nữa cũng biết Phương Hữu Lợi tâm bồi dưỡng ta, nên cho dù họ phục Lê Thiên Thần nhưng cũng dám điều ra tiếng vào cái gì. Còn nhân viên Thành phố S sao có chuyện nể nang thế được, chắc chắn ngừng ngáng chân Lê Thiên Thần rồi.

      “Gần đây tâm trạng được tốt lắm nên muốn nghe giọng em chút. Bình An, rất nhớ em.” Lê Thiên Thần thầm, giọng khàn khàn dịu dàng như chứa đầy nhung nhớ.

      Câu này... Giọng điệu này... nghe quen thuộc. Kiếp trước, cũng bởi vì nghe được những lời nỉ non triền miên này của ta, nghe nỗi nhớ mong này của ta, mà liều lĩnh bỏ hết tất cả để Thành phố S, đưa ta tìm Đoàn Quan Quần, Bí thư Thành Ủy của Thành phố S, xin ông ta chiếu cố Lê Thiên Thần nhiều hơn.

      Đoàn Quan Quần là bạn học cũ của Phương Hữu Lợi, mặc dù thân thiết lắm nhưng đường làm quan của ông ta còn cần trợ giúp của Phương Hữu Lợi, nên đương nhiên ông ta từ chối khi Bình An xin ông ta hỗ trợ chiếu cố Lê Thiên Thần.

      Cũng bởi vì mối quan hệ với mà các quản lý và nhân viên tại chi nhánh công ty Thành phố S hết sức kính cẩn nghe theo Lê Thiên Thần.

      Thiên Thần đều gặp thuận lợi ở chi nhánh chứ hả?” Giọng Bình An nhu hòa nhưng trong đầu lại tính toán, tiếp theo có nên làm chút gì đó để Lê Thiên Thần hiểu điều rằng ta chả là cái đinh gỉ gì cả nếu và ba hay ?

      “Thay đổi chỗ luôn khó thích ứng chút, đối thủ cũng ít...” Lê Thiên Thần than tiếng, “ lại muốn tìm Chú Phương, bởi thể để cho chú thất vọng được.”

      Cho nên mới tìm chứ gì? Bình An lạnh lùng cười mỉa. Nếu nhớ lầm, phiền muộn nay của Lê Thiên Thần là vì Tòa Thị Chính Thành phố S chuẩn bị tung ra đấu giá khu đất rộng 100 hecta. Việc khai thác bất động sản thương mại tại Thành phố S phải chỉ có mỗi Tập đoàn Phương Thị mà còn có các công ty địa ốc khác, mà họ đều là lão làng tại chính địa bàn mình nên bất kể về phương diện nào cũng mạnh hơn kẻ vừa chân ướt chân ráo đặt chân tới Thành phố S như Lê Thiên Thần. Cộng thêm việc nhân viên trong công ty chi nhánh còn ôm thái độ hồ nghi với ta nên tất nhiên công việc của Lê Thiên Thần thể xuôi chèo mát mái như ý được.

      Nếu như có thể giành được quyền khai phá mảnh đất này, năm nay chắc chắn Lê Thiên Thần có thể nộp được bản báo cáo đạt điểm cao.

      “Từ từ rồi cũng thích ứng, chỉ tại còn chưa quen thuộc đó thôi.” ta hẳn vẫn còn quen thói được đối xử ưu đãi, chưa quen với việc mất cái hào quang con rể tiêu chuẩn, rồi giờ lại bị người ta chèn ép khắp nơi đó mà.

      E là nhân viên Thành phố S dường như vẫn còn có chút cố kỵ nể nang với ta phải.

      Nghe Bình An thế, Lê Thiên Thần im lặng lúc như hơi thất vọng, “Hy vọng có thể thích ứng nhanh chút, đạt được thành tích rồi quay về Thành phố G, gặp được em... khó chịu.”

      “Ừ, cố hết sức lên.” Bình An chọn cách xem lời ngon tiếng ngọt của ta như gió thoảng qua tai, ngữ điệu cũng nhạt rất nhiều.

      ra, để gọi cuộc điện thoại này, Lê Thiên Thần phải do dự mất mấy ngày. tốt nghiệp đại học vào Phương Thị công tác ngay, vì có mối quan hệ giữa cha và Phương Hữu Lợi nên cần phải trải qua nhiều vòng phỏng vấn gắt gao, cũng chả bao lâu sau quen biết với Bình An nên sau đó bước lên mây, tuổi còn trẻ mà giữ chức trợ lý Chủ Tịch nên biết bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ với ta.

      vẫn cho rằng, có thể được Phương Hữu Lợi trọng dụng như vậy là do tài hoa và năng lực hơn người. Nhưng giờ cẩn thận ngẫm lại, người cho dù có tài hoa đến đâu mà có cơ hội và có nền tảng để thi triển cũng vô dụng, ai vô duyên vô cớ mà đến nâng đỡ cả. có rất nhiều cơ hội hơn những người khác chứ nếu hôm nay hoàn toàn có thể giống như hàng triệu những trí thức nhoi kia, vẫn cần phải cẩn trọng từng câu từng chữ cạo bàn giấy.

      tại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mất cơ hội này.

      “Bình An...” vội vàng mở miệng, muốn gì đó để trấn an nỗi khủng hoảng càng ngày càng sâu trong lòng mình.

      “Nếu có chuyện gì tôi có việc phải . Thiên Thần, lần sau chúng ta tán gẫu tiếp.” Bình An cho ta cơ hội thêm gì nữa, đợi ta đáp lời ngắt ngay điện thoại.

      Cầm di động trong tay, mắt Bình An vô cự nhìn ra nơi xa xăm, hẳn nên nghĩ biện pháp gì đó để làm cho Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị còn cơ hội trở lại Tổng Công Ty tại Thành phố G.

      Đứng ở ban công hồi lâu, mãi đến khi sau lưng truyền đến giọng của Tống Tiếu Tiếu cắt đứt suy nghĩ của , “Bình An, cậu đứng đực ra đó làm gì thế, phải muốn về nhà à? Sao còn ở đây?”

      Bình An quay đầu lại cười tươi roi rói, “ về liền đây.”

      Lúc lái xe về đến nhà lại gặp được Phương Hữu Lợi. Dì Liên mới từ siêu thị về với Bình An, “Mấy ngày nay ông Phương về nhà ăn cơm tối, nghe đều làm thêm giờ ở công ty.”

      “Dạo này ba bận vậy à?” Bình An cau mày, lo lắng sức khỏe của ba chịu nổi cường độ căng thẳng như vậy.

      “Hay là Dì nấu canh rồi chút nữa con đưa đến cho ba con . Con tận tay mang canh đến ông Phương dù có vội cũng ăn đấy.” Dì Liên cười .

      biết ba có ở công ty nữa. Dì Liên cứ nấu canh trước , con gọi điện thoại cho ba.” Bình An .

      Bình An gọi cho Hồng Dịch Vũ, là trợ lý của Phương Hữu Lợi nên nhất định là ở cạnh ông. Điện thoại reng lâu truyền đến thanh của Hồng Dịch Vũ, “Bình An à, có chuyện gì ?”

      “Đại ca Hồng, dạo này ba em bận lắm hả? Ông có ở công ty ?” Bình An hỏi.

      “Chúng tôi đến quảng trường Trung Hoa rồi, hôm nay cắt băng khánh thành, chắc phải tối mới về được.” Hồng Dịch Vũ giọng đáp lại.

      “Có bề bộn công việc cũng nên tăng ca hoài nhé. Đại ca Hồng, cũng nên khuyên ba em phải chú ý nhiều đến việc nghỉ ngơi nha.” Bình An cách bất đắc dĩ. Từ giờ trở thường xuyên theo dõi tình huống sức khỏe của ba thông qua Hồng Dịch Vũ, biết nếu hỏi thẳng ba đáp án vĩnh viễn đều là “Tốt”.

      “Em yên tâm, Chủ Tịch rất chú ý đến việc nghỉ ngơi, ngay cả khi xã giao cũng có uống rượu.” Hồng Dịch Vũ cười .

      Nghe ba uống rượu, Bình An nở nụ cười, còn chưa kịp tiếp nghe giọng của ba vọng từ bên ngoài, “Có phải Bình An ? Con nhóc này lại gọi điện tra hỏi rồi hả?”

      Hồng Dịch Vũ đưa điện thoại cho Phương Hữu Lợi, “Chủ Tịch, điện thoại của Phương.”

      Phương Hữu Lợi nhận điện thoại, cười trêu, “Bình An, sao thế, lo cho ba à?”

      “Ba.” Bình An reo lên, rồi lập tức hạ giọng, “Tại con nghe mấy đêm rồi ba về ăn cơm nhà, biết có phải do ba lo xã giao nhiều quá hay nên mới gọi điện hỏi thăm chút vậy thôi. À mà cũng lâu rồi con ăn cơm với ba đó nha, con nhớ ba quá.”

      Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Tối nay ba về ăn cơm với con.”

      “Vậy con tự tay xuống bếp làm đại tiệc chờ ba về đó.” Bình An cười hì hì, luôn quan tâm sức khỏe của Phương Hữu Lợi từng giây từng phút.

      Sau khi ngắt điện thoại, Bình An lập tức xuống bếp bàn với Dì Liên xem tối nay nên làm món gì hầm canh gì... trò chuyện cao hứng, điện thoại đặt bàn trong phòng khách vang lên.

      Ôn Triệu Dung gọi tới, hẹn Bình An trưa nay gặp nhau ở Trà quán Cửu Phúc Lộ.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :