1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 95: Muốn phải xin lỗi

      ràng tự Đàm Tuyền thể đàm phán việc hợp tác với các công ty nên do đó cũng xin được tài trợ, giờ kiểu này lại giống như bữa giờ là người liên hệ với các công ty. hiểu Thầy Tiếu thể giữ thể diện cho Đàm Tuyền, nhưng cho dù đây là vì Hội Sinh viên mà suy nghĩ, cũng để cho Đàm Tuyền trốn tránh trách nhiệm cách thuận lợi vậy được.

      “Thầy Tiếu à, em làm sao có bản lĩnh cao như vậy được, trước kia tiền tài trợ đều do Tổ trưởng chúng em... A , Tổ trưởng tiền nhiệm tìm về, em chỉ là chân lon ton đứng cạnh hụ hợ thôi chứ ra có tác dụng bao nhiêu đâu. Em cũng với Thầy rồi, có thể được bầu chọn là Tổ trưởng Tổ Ngoại giao nhất định bản lĩnh thấp, chắc chắn học trưởng Đàm có đề nghị thích hợp mà.” Bình An cười tủm tỉm đánh trái banh ngược trở về.

      Đàm Tuyền nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhớ lại hai tuần qua khó khăn thế nào khi đến các công ty lớn để xin tài trợ. Đừng gặp được cấp quản lý, mà ngay cả vài người gác cổng cũng nhìn bằng cặp mắt xem thường. Sau khi có Thầy Tiếu cùng , mặc dù có thể gặp được người phụ trách nhưng vừa nghe họ từ Đại học Kinh tế Ngoại thương đến ai cũng hỏi sao trước kia đều là Phương Bình An đến gặp họ xin tài trợ mà? Mỗi lần nghe được câu trả lời là bây giờ do phụ trách hạng mục xin tài trợ, những quản lý đó đều tìm đủ mọi lý do để từ chối bọn họ.

      Đúng là lũ ếch ngồi đáy giếng.

      Thầy Tiếu cười ha ha vài tiếng, với Bình An, “Đàm Tuyền dù sao cũng chỉ là kiêm nhiệm nên quen thuộc lắm với các tình của Tổ Ngoại giao, cụ thể nên làm thế nào vẫn do em quyết định.”

      “Thưa thầy, học trưởng Đàm dù là kiêm nhiệm nhưng tuyệt đối có biện pháp tự mình mình làm xong tất cả mọi chuyện.” Bình An vẫn cười tủm tỉm như trước, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “tự mình mình”.

      Tất cả mọi người ngồi đây nhớ lại mấy lần trước họp đều chưa từng thấy Bình An xuất , chỉ có Đàm Tuyền và hai cán năm hai khác.

      Cứ hễ người nào thuộc Tổ Ngoại giao mà có quan hệ tương đối tốt với Bình An đều hề tham dự bất cứ hội nghị nào trong học kỳ này.

      “Chẳng lẽ tự cho rằng rất lợi hại?” Đàm Tuyền nhịn được đốp lại cách mỉa mai.

      Bình An che miệng cười khẽ, mắt đầy châm chọc, “ sao lại hỏi được câu này.”

      Phía dưới có người phát ra tiếng cười khẽ. Bình An cần quá lợi hại, đặc biệt trong chuyện xin tài trợ này, với cũng chỉ là vấn đề ra câu mà thôi.

      Mặt Đàm Tuyền trướng thành màu gan heo đỏ bầm.

      “Khụ, bạn học Phương à, chúng ta cứ giải quyết việc khẩn cấp trước , những chuyện khác sau được ?” Ông Hiền Bân thấy khí càng lúc càng căng thẳng nhịn được cất lời khuyên.

      “Đây chả phải chuyện khẩn cấp của tôi, tôi cần gì phải gấp? có người cho rằng Tổ Ngoại giao chỉ cần biểu của người là đủ cần gì phải kêu tôi tới họp, dù sao tôi cũng chỉ là người dưng qua đường, có giúp được gì đâu.” Bình An hoàn toàn cảm kích chút nào, hôm nay ai tới giảng hòa đều vô dụng, muốn hôm nay phải ràng mọi chuyện với Đàm Tuyền trước mặt mọi người.

      “Cho tới giờ Hội Sinh viên vốn chưa từng có chủ nghĩa cá nhân, nếu lúc trước phải do chỉ vội vàng lo việc riêng của mình sao vắng mặt nhiều hội nghị như vậy. Hôm nay kêu tới là để giải quyết vấn đề, phải tới để gây gổ.” Đàm Tuyền cố gắng đè nén cơn tức trong lòng, vẻ mặt ta đây đoan chính nhìn Bình An.

      “Những người có mặt tại đây ai có chuyện riêng?” Bình An lập tức phản bác, “Xin hỏi Hội trưởng vĩ đại, có phải hễ thành viên nào có việc riêng được thông báo họp hay ? Nếu là vậy, giờ tôi cũng có chuyện riêng, có phải tôi có thể về hay ?”

      Thầy Tiếu vội vàng trấn an Bình An, “Bình An, ý Đàm Tuyền phải vậy.”

      “Vậy ý gì? Được rồi, hay là giờ Hội trưởng giải thích cho mọi người ở đây biết , tại sao mỗi lần họp chỉ có tôi, Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh là nhận được thông báo? Chúng tôi có xin nghỉ à? Hay là trong mắt Hội trưởng chúng tôi hoàn toàn có tư cách tham gia bất kỳ hội nghị nào?” Bình An hung hăng nhìn Đàm Tuyền, nhất định buộc ta phải đưa ra lời giải thích.

      Lúc này Thầy Tiếu nghe vậy mới hiểu được lý do vì sao hôm nay Bình An chịu dàn xếp trong hòa bình, ông vẫn cho rằng tham gia hội nghị là vì bận rộn với cửa hàng của mình, lại sẵn có mâu thuẫn với Đàm Tuyền nên mới xin vắng.

      Xem ra chuyện này giống như ông nghĩ.

      “Liễu Mi, thông báo cho Phương Bình An sao?” Đàm Tuyền lạnh lùng nhìn về phía Liễu Mi, lập tức quăng trách nhiệm sang cho .

      Liễu Mi kinh ngạc nhìn ta, “Tôi...”

      Bình An cười khẩy, “Thôi , đừng đẩy bừa trách nhiệm cho người khác. Chị Liễu trước giờ làm việc luôn cẩn thận, dù khó tránh khỏi có lúc sơ ý quên cho tôi biết nhưng thể lần nào cũng quên. Hội trưởng, đàn ông mà trốn tránh trách nhiệm... hèn.”

      Sắc mặt Đàm Tuyền lúc trắng lúc xanh.

      Các bạn học trước đây cũng hiểu lầm giống Thầy Tiếu giờ đều cau mày nhìn Đàm Tuyền. Lập tức, hình tượng Hội trưởng chói lọi rớt bịch xuống đáy cốc.

      cả ngày đều bận rộn lo cho cửa hàng của mình làm sao chú ý đến thông báo họp của Hội Sinh viên? là cán bộ Hội Sinh viên mà công khai tuyên truyền sản phẩm của mình trong trường học, chuyện này còn chưa có làm kiểm điểm đó.” Đàm Tuyền đâu phải là kẻ dễ dàng nhận sai, hai ba câu muốn vặn vẹo vấn đề để chĩa mũi dùi về phía Bình An.

      “Hội trưởng Đàm, nghe quán chè trong trường cũng có tham gia cổ phần, ngay chính Hội trưởng cũng có thể mở tiệm, tại sao chúng tôi thể gây dựng nghiệp cho chính mình?” Bình An lạnh lùng hỏi.

      thất vọng của Thầy Tiếu với Đàm Tuyền thể dùng từ ngữ để diễn đạt nữa, nghiêm khắc mở miệng, “Đàm Tuyền, nếu em giải thích hợp lý vì sao thông báo cho Bình An họp, vậy nhất định phải công khai xin lỗi.”

      Đàm Tuyền trợn mắt, thể tin nhìn chằm chằm vào Phương Bình An. Muốn xin lỗi ta? Tuyệt đối thể!

      “Việc thông báo là bên văn phòng sơ sẩy, sao lại bắt Hội trưởng xin lỗi bạn Phương?” Trịnh Yến Phân mở miệng bênh vực Đàm Tuyền.

      Liễu Mi hơi nhếch môi, được lời.

      Phùng Ngọc Đình hùa theo, “Hội trưởng vốn nhiều việc, làm sao nhớ được là họp phải gọi ai? Chỉ là chuyện thôi đâu cần phải thảo luận.”

      “Tôi còn tưởng rằng Hội Sinh viên là tổ chức mang hình tượng chính trực, hóa ra là tôi lầm. Chỉ cần là cấp có thể đối xử với thành viên dựa theo ghét của mình, làm việc gì sai cũng có thể quang minh chính đại trốn tránh trách nhiệm rồi đùn đẩy cho cấp dưới. Phương châm của Hội Sinh viên được Hội trưởng lý giải triệt để, tự mình quản lý, tự mình chỉ dẫn, tự mình phục vụ bạn học, tự mình rèn luyện, cái tôi của Hội trưởng quả rất lớn. Xin lỗi, tôi nên ở lại Hội Sinh viên nữa. Thầy Tiếu, sau hôm nay em nộp đơn từ chức chính thức cho thầy.” Đàm Tuyền càng muốn trốn tránh trách nhiệm, Bình An càng muốn bỏ qua cho ta.

      phải muốn giúp Liễu Mi mà đơn giản chỉ vì nhìn nhân phẩm của Đàm Tuyền vừa mắt.

      Nghe Bình An muốn nộp đơn từ chức, Đàm Tuyền mừng rỡ trong lòng, nhưng lại vì những lời này của mà thấy tức giận. Nét mặt vừa vui vừa giận trông hơi dữ tợn.

      Thầy Tiếu vừa nghe Bình An muốn đưa đơn từ chức khỏi Hội Sinh viên cũng hoảng hốt, “Hội Sinh viên hề thay đổi nguyên tắc, chúng ta là đoàn thể, dù gặp chuyện gì cũng phải đoàn kết. Tất cả phải ưu tiên cho mục tiêu cuối cùng, tuyệt đối tồn tại chủ nghĩa cá nhân. Việc em nhận được thông báo đúng là Đàm Tuyền làm đúng, phải xin lỗi các em.”

      trong lúc dầu sôi lửa bỏng này tuyệt đối thể để Phương Bình An rời khỏi Hội Sinh viên được. nên khinh thường sức ảnh hưởng của Tập đoàn Phương Thị bởi lúc nào họ cũng có thể làm cho nhà trường về sau chỉ kiếm được tài trợ mà thậm chí ngay cả tài chính cho các ngành học cũng chịu ảnh hưởng.

      Để cho Phương Bình An rút khỏi Hội Sinh viên dưới tình huống này, Phương Bình An chắc chắn để yên, đến khi mọi người đều biết chuyện ông với tư cách là thầy hướng dẫn Hội Sinh viên cũng gánh nổi trách nhiệm.

      “Kìa Thầy Tiếu?” Đàm Tuyền kêu lên, buộc đường đường là Hội trưởng mà phải xin lỗi cấp dưới trước mặt mọi người, còn mặt mũi nào mà tồn tại?

      “Đàn ông phải đáng mặt đàn ông, phải chịu trách nhiệm việc mình làm sai.” Thầy Tiếu nghiêm nghị , ánh mắt mang theo ý cảnh cáo nhìn Đàm Tuyền.

      Mắt Đàm Tuyền lộ vẻ hoảng sợ, tâm tư trăm xoay ngàn chuyển, cảm thấy bản thân chưa từng chịu nhục như vậy nên nỗi oán hận Bình An càng sâu hơn gấp mấy lần. Nhưng cũng rất ràng điều: nếu xuống nước mà nhận lỗi, cách nào gánh nổi hậu quả.

      Hội nghị hôm nay đến đây căn bản thể gọi là hội nghị, mà là vở tuồng phản kích đặc sắc và đầy kịch tính. phải ai ngồi đây cũng ràng về ân oán giữa Đàm Tuyền và Phương Bình An, qua việc hôm nay, đáp án trong đầu họ dĩ nhiên là thế này: vì Đàm Tuyền muốn tranh chức Tổ trưởng Tổ Ngoại giao nên cố ý thông báo cho Phương Bình An họp, vì vậy đại tiểu thư Phương Bình An nuốt trôi cục tức này liền muốn giành vị trí Hội trưởng. Mà Đàm Tuyền lại lạm dụng quyền hạn gạt Phương Bình An ra ngoài, giờ lên làm Tổ trưởng Tổ Ngoại giao rồi nhưng Đàm Tuyền lại xin được tài trợ nên đành phải kêu Phương Bình An về, nào ngờ lại bị đối phương phản kích cú mạnh đến nỗi có nổi chút năng lực đánh trả...

      Chuyện xưa bản cũ hoàn chỉnh, vì thế những người trước kia cho rằng Phương Bình An ỷ thế hiếp người, chỉ muốn tranh cái vị trí Hội trưởng cho vui thôi liền tự giác thay đổi cách nhìn về . Dĩ nhiên cũng chỉ là thay đổi cách nhìn mà thôi, chứ vì vậy mà cảm thấy chính là thí sinh thích hợp cho vị trí Hội trưởng.

      Nhưng điều vô cùng khẳng định là, kẻ lòng dạ hẹp hòi có nhân phẩm, dùng việc công để trả thù cá nhân như Đàm Tuyền tuyệt đối thích hợp làm cán bộ lãnh đạo sinh viên.

      Bình An im lặng đứng đó, mắt trong như nước nhìn Đàm Tuyền. Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn qua nhìn lại hai người, ai dám thêm câu nào nữa.

      Lúc này nhìn Phương Bình An, nhìn dáng vẻ lẫm liệt lạnh lùng của , trong lòng mỗi người bất giác nảy sinh nỗi kính sợ...

      Đàm Tuyền sau khi trải qua loạt đấu tranh tư tưởng tự an ủi mình, đại trượng phu co được dãn được, hôm nay chịu nhục bao nhiêu sau này nhất định trả lại cho Phương Bình An đầy đủ.

      từ từ đứng lên, cúi đầu, giọng vô cùng miễn cưỡng, “Vì sơ sót thông báo cho bạn học Phương và các bạn khác họp, đúng là tôi đúng. Giờ tôi thành tâm xin lỗi các bạn, vô cùng xin lỗi.”

      Vì sơ sót? Lý do tốt ghê! Bình An cười lạnh trong lòng nhưng vẫn cực kỳ rộng lượng mà tỏ vẻ tha thứ.

      Thầy Tiếu thở phào nhõm, lần nữa kêu Bình An ngồi xuống để thảo luận vấn đề tiền tài trợ cho đại hội thể thao.

      Hai nhóc Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân nhìn được vở tuồng kịch tính như vậy nên kích động đến đỏ cả mặt lên, tay nhắn tin ngừng để tường thuật trực tiếp cho các Kỷ Túy Ý biết.

      Đồng thời, diễn đàn của trường cũng xuất hàng loạt bài post về chuyện Đàm Tuyền công khai xin lỗi Bình An trong buổi họp hôm nay, trong đó có mấy bài châm chọc Đàm Tuyền năng lực làm việc đủ, thay mặt Hội Sinh viên xin được tài trợ nên thể quay sang nhờ Bình An giúp đỡ, v.v.

      Nỗ lực bấy lâu nay của Đàm Tuyền nhằm xây dựng thành công hình tượng con người khiêm tốn chỉ trong ngày này thành dã tràng xe cát.

      Cuối cùng Bình An cũng phát tiết được hết cục nghẹn trong lòng mấy tuần lễ qua, dĩ nhiên, đây mới chỉ là bước khởi đầu.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 96: Chỉ là học xong trưởng thành

      Editor: Ishtar

      Beta: Khánh Linh
      Đàm Tuyền tuyệt đối thể ngờ rằng những việc phát sinh trong phòng họp đều được truyền lên BBS thiếu chữ nào. Ý nghĩ đầu tiên của ta là Phương Bình An cố tình hãm hại ta, nhưng nhìn thời gian đăng bài Phương Bình An hoàn toàn thể làm được, gần như là tường thuật trực tiếp tại trường, những gì bọn họ trong phòng hội nghị đều được đăng BBS chỉ trong vòng 1-2 phút sau.
      Lúc ấy di động của Bình An để mặt bàn, ta hoàn toàn có khả năng truyền tin tức , nhất định là do hai cấp dưới của ta, nhất định chính họ truyền nội dung hội nghị lên.
      Tuy rằng hoài nghi các nhưng ta cũng có chứng cớ, mà cho dù là có chứng cớ ta có thể làm được cái gì đây? Lần này ta bị Phương Bình An gài bẫy hãm hại.
      ra chỉ Đàm Tuyền hoài nghi Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân mà ngay cả bên Kỷ Túy Ý cũng cảm thấy chuyện này vô cùng có khả năng là do chính các làm.
      Tối hôm đó lúc cùng ăn cơm bên ngoài, Kỷ Túy Ý giọng hỏi các , “Hai học muội, cho chị nghe, bài viết BBS là do hai em truyền phải ?”
      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân cười khổ lắc đầu, “Học tỷ, chúng em biết mà.”
      phải các em còn ai vào đây? Hội Sinh viên có ai hùng hảo hán thấy việc nghĩa liền chùn tay đến bực này à?” Tống Tiếu Tiếu nho nhã hếch cằm hỏi.
      Việc buộc Đàm Tuyền công khai xin lỗi trong phòng họp chẳng qua chỉ là đàn áp khí thế của ta, nhưng khi bài viết xuất BBS đồng nghĩa với việc đánh ta hai bạt tai ngay trước mặt sinh viên toàn trường, hơn nữa lại vừa vang vừa nặng, hình tượng ta lúc này xuống dốc phanh.
      “Bất kể là ai, Đàm Tuyền còn rất ít cơ hội để liên tục giữ chức rồi.” Hội Sinh viên trường họ mỗi năm bầu cử lần, trước nay chưa từng có Hội trưởng Hội Sinh viên nào bị kéo xuống ngựa trước khi tốt nghiệp cả, chừng Đàm Tuyền muốn phá vỡ kỷ lục này để làm Hội trưởng duy nhất chỉ mới làm năm bị thay.
      Bình An mỉm cười nghe bọn họ qua lại, chỉ im lặng ăn cơm.
      Bạch Hàm cười hắc hắc , “Tuyệt nhất là sau này học tỷ buộc Đàm Tuyền phải tự động từ bỏ việc kiêm nhiệm Tổ trưởng Tổ ngoại giao, rồi học tỷ giữ ta lại để cho ta làm Tổ trưởng tạm thời, đó mới là nhục nhã ta thêm lần nữa.”
      “Bình An vẫn đáp ứng giúp Hội Sinh viên xin tài trợ kìa. Theo tớ ấy hả, nên ném hoàn toàn trách nhiệm cho Đàm Tuyền, để cho ta cuối cùng phải mất thể diện trước mặt thầy trò toàn trường.” Vi Úy Úy cầm cánh gà gặm, miệng toàn dầu.
      “Làm việc nên có chừng có mực, đối phó thứ người cặn bã như ta hôm nay chỉ là khởi điểm để cho hả giận thôi.” Bình An lắc đầu, uống hớp canh, học cách nho nhã của Tống Tiếu Tiếu.
      Ánh mắt Kỷ Túy Ý hơi rạng lên, nhìn thẳng vào Bình An, “ đúng, rất đúng.”
      Bình An nhíu mày nhìn , “ đúng cái gì?”
      “Người đăng bài viết lần này và người lần trước công kích đám fans của Đàm Tuyền là cùng hội, chính là đồng đảng của Khâu Thiếu Triết kia, chuyện này có liên quan với cậu đúng ?” Kỷ Túy Ý giọng hỏi, giọng vô cùng chắc chắn.
      Bình An mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng vô tội, “Sao lại liên quan tới tớ? Tớ là bé con thuần khiết thiện lương cỡ nào thấy à.”
      đoán, khẳng định chính là Bình An.” Kỷ Túy Ý chỉ vào Bình An, như đinh đóng cột.
      “Tớ cũng khẳng định chính là này.” Tống Tiếu Tiếu vỗ vỗ đầu Bình An, “Nhìn thuần khiết thiện lương, nhưng ra bụng đầy ý nghĩ xấu.”
      “Các cậu thể chụp mũ như vậy được, tớ gì đâu.” Bình An uất ức cong môi, hề làm cái gì hết mà.
      Kỷ Túy Ý gắp cho cái chân gà thích ăn nhất, “ , tóm lại là chuyện gì xảy ra?”
      Bình An cầm chiếc đũa chọc chọc vào cái chân gà trong chén mấy cái, khẽ mỉm cười, “Đàm Tuyền là người hà khắc, phải chỉ có tớ ghét ta mà chừng còn có người khác nữa, liên quan tới tớ.”
      chỉ gọi cú điện thoại cho Khâu Thiếu Triết, Đàm Tuyền khắp nơi mà kéo được tiền tài trợ, giờ rốt cuộc mới nhớ tới , tin rằng nội dung hội nghị rất đặc sắc, nhất định là rất nhiều bạn học muốn biết .
      Chỉ đơn giản như vậy mà thôi, cũng chưa hề xúi Khâu Thiếu Triết truyền nội dung hội nghị lên BBS à nha, càng biết hóa ra trong Hội Sinh viên cũng có em của Khâu Thiếu Triết, việc này hoàn toàn là ngoài ý muốn nhé, chẳng qua là chó ngáp phải ruồi ấy mà.
      liên quan đến cậu à?” Kỷ Túy Ý nghi ngờ nhìn Bình An, sao cứ có cảm giác là chuyện như vậy thoát được quan hệ với Bình An nhỉ? Nhưng nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy Bình An tâm tư đơn thuần, thể nào biết sử dụng ám chiêu như vậy.
      Quả thực, trong nhận thức của các , mặc dù Bình An xuất thân từ nhà giàu nhưng lại là vô cùng đơn thuần thiện lương. Tuy rằng cảm giác gần đây có chút thay đổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười tươi sáng ngây thơ của lại cảm thấy ra chẳng thay đổi gì. vẫn là Bình An của bọn họ, cho dù thỉnh thoảng cũng bắt được tia đau thương lý giải được trong mắt của , nhưng chắc đó chỉ là ảo giác của các mà thôi.
      .” Bình An khép hờ mắt, giấu vẻ thê lương trong đáy mắt phù hợp với độ tuổi của . Khi biết bắt đầu lợi dụng người khác để đạt tới mục đích của mình, hiểu được có số thủ đoạn cho dù hèn hạ nhưng lắm khi thể làm, còn là Phương Bình An lúc trước.
      Nhưng như thế sao chứ? Từ giây phút được giải thoát khỏi cái bệnh viện tâm thần kia, cũng còn là chính mình.
      Chẳng qua, khi đối mặt với các bạn bè cùng trải qua đoạn thời gian thanh xuân tốt đẹp, muốn để cho họ cảm thấy thay đổi nên tận lực giữ nụ cười vẫn rực rỡ tinh khiết như cũ, nếu như hơi lộ ra chút xíu bi thương, họ nhất định phát giác được. Đến lúc đó, đối mặt với quan tâm của bạn bè, rất khó bảo đảm là khống chế được mình để kể ra tất cả mọi điều.
      Có nỗi đau chỉ có thể lắng đọng trong lòng mình mà thể ra được.
      “Tớ thấy nick người đăng bài nhìn quen mắt lắm, giống như cũng xuất đồng thời với lúc nhóm Khâu Thiếu Triết xuất lần trước, có khi chính Khâu Thiếu Triết ra tay chừng. Nhưng Khâu Thiếu Triết vừa mới chuyển trường mà, sao lại có nhiều tai mắt vậy? Ngay cả trong Hội Sinh viên mà cũng có chân rết.” Kỷ Túy Ý nghiền ngẫm.
      Tống Tiếu Tiếu , “Hơi đâu quan tâm ai đăng tin làm khỉ gió gì, dù sao chúng ta cũng đâu có thua thiệt.”
      “Tiếu Tiếu đúng, chúng ta chỉ cần biết kết quả tốt là được rồi, quá trình như thế nào ấy hả, who¬ care?” Vi Úy Úy cầm ly trà, “Cạn chén vì Bình An của chúng ta trút được cục tức .”
      “Dzô.”
      “Đúng rồi, học tỷ, chị muốn công ty nào xin tài trợ chính vậy? Có phải đến lúc đó cùng với Đàm Tuyền ?” Lâm Tĩnh có vẻ thích nhắc tới Đàm Tuyền chút nào.
      Bình An uống ngụm trà, hơi châm biếm, “Nếu ta còn ngại chưa đủ mất mặt, chị cũng ngại cùng ta.”
      “Trong lòng học tỷ chắc có chủ ý muốn công ty nào xin tài trợ rồi hả?” Diệp Hiểu Vân hỏi.
      “Mấy ngày nữa các cậu biết.” Bình An cười thần bí, sớm dự liệu được việc Đàm Tuyền xin được tài trợ, khí thế ép người của hôm nay chẳng qua là muốn cho ta sau này còn lập trường để mở miệng ngăn cản chuyện muốn làm mà thôi.
      Sau khi cơm nước xong, các liền tiến quân tới KTV ở tòa nhà gần đó.
      Vừa đến cửa, điện thoại di động của Bình An vang lên, phất tay ra hiệu cho các bạn vào tìm chỗ ngồi trước, sau đó ra góc an tĩnh bên cạnh nghe điện thoại.
      “Bình An...” Thanh dịu dàng và hơi thở tràn đầy ánh mặt trời ấm áp của Ôn Triệu Dung truyền xuyên qua làn sóng điện.
      muốn gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, ngờ lại gọi tới trước. Kể từ học kỳ trước đến giờ chưa gặp lại Ôn Triệu Dung, chỉ biết thông tin là vẫn chưa tìm được đại thiếu gia của Ôn gia, Ôn Chủ Tịch tức giận đến nỗi bệnh nặng, giờ tất cả trọng trách của Ôn gia đều đặt vai Ôn Triệu Dung.
      “Ôn học trưởng, dạo này khỏe ?” Giọng Bình An mang theo mừng rỡ.
      “Ừm, còn sống.” Ôn Triệu Dung cười trả lời, “Em sao? Bình An, thời gian này ở trường thế nào?”
      “Đương nhiên là như cá gặp nước, vô cùng thảnh thơi.” Bình An đùa bỡn trả lời.
      Ôn Triệu Dung cười khe khẽ, tia uất ức buồn phiền trong giọng cũng theo tiếng cười mà tan , “Mặc dù có mặt ở trường nhưng có nghĩa là mù tịt biết chuyện gì xảy ra đâu nhé. Nhóc con kia, trước đây em giống như vậy.”
      Bình An đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn qua khung cửa kính ra cảnh trời đêm đen như vẩy mực bên ngoài, thanh xa xôi mà trầm thấp, “Học trưởng, người nào mà chẳng thay đổi? phải từng , người được sinh trưởng trong những gia đình như chúng ta thể nào có cuộc sống theo ý mình như người bình thường, thể nào ngây thơ đơn thuần cả đời. Chúng ta cần phải trưởng thành sớm hơn nhiều so với những người khác. Bây giờ ra em cũng chỉ mới vừa học được bài học để lớn lên mà thôi.”
      Đầu điện thoại bên kia rơi vào mảnh trầm mặc, lâu sau, Ôn Triệu Dung mới nhàng hỏi, “Bình An, có phải phát sinh chuyện gì phải ?”
      “Làm gì có, tại em chỉ đột nhiên cảm thấy mình còn nữa ấy mà.” Trong chớp mắt, ngữ điệu của Bình An lại trở nên vui tươi, cười khanh khách.
      Ôn Triệu Dung bất đắc dĩ thở dài tiếng, bởi vì chuyện trong nhà mà cũng dần dần thu lại cá tính bốc đồng của mình, gặp chuyện may cũng làm thay đổi, trở nên khéo đưa đẩy và chững chạc hẳn lên, còn vẻ thoải mái tự tại giống như trước kia, “Bình An, em cứ là chính mình tốt rồi, ra rất muốn...” Bảo vệ em cả đời.
      Câu kế tiếp nên lời. Lúc đó thấy rơi lệ trước mặt , nghĩ phải bảo vệ cả đời, để cho vĩnh viễn buồn lo, nhưng bây giờ đối với tương lai cũng rất mờ mịt, hoàn toàn thể cho lời hứa hẹn nào.
      ra muốn với em, đối phó với kẻ như Đàm Tuyền hoàn toàn cần phải băn khoăn quá nhiều, đối phó với ngụy quân tử chỉ có thể dùng thủ đoạn của tiểu nhân.” Ôn Triệu Dung cao giọng, giống như muốn giấu giếm cái gì.
      Bình An cười ha ha, “Cám ơn học trưởng nhắc nhở, em biết làm thế nào.”
      “Cứ như thế , nếu đối phó được với , để ra tay cho.” Ôn Triệu Dung dịu dàng .
      “Ừ, học trưởng, chú ý nghỉ ngơi, em tin chắc rằng nhất định trở thành tinh ưu tú của công ty.” Bình An giọng , nhớ rất , ... sau này lấy con Bí thư Thành Ủy, trở thành thanh niên kiệt xuất của Thành phố G, Ôn thị gần như sắp đóng cửa phá sản được vực dậy và phát triển.
      Đây là những điều có thể nhớ được, còn về phần Ôn Triệu Dung làm thế nào để thành công, phải trải qua bao nhiêu gian nan gì, hoàn toàn biết. rất muốn giúp , nhưng tại hoàn toàn biết phải giúp thế nào.
      “Cám ơn, vậy... cứ như vậy .” Bên đầu điện thoại kia, Ôn Triệu Dung khép điện thoại di động lại, cả người như vô lực ngã ghế làm việc bằng da ở phía sau, đôi mắt vốn tràn đầy nhiệt huyết bây giờ lại tràn ngập lo lắng cho tương lai được xác định.
      Vốn muốn cùng ... nhưng câu cũng thể thốt ra được, làm sao có thể biến quan hệ giữa hai người trở thành quan hệ vì lợi ích đây?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 97: Thiên trường địa cửu

      Editor: Ishtar

      Beta: Khánh Linh


      Điện thoại di động truyền đến thanh tắt máy tút tút, Bình An cười khổ tiếng, có cảm giác hình như Ôn Triệu Dung còn có lời gì đó chưa ra. Ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu, thả lại điện thoại di động vào trong túi, đẩy cửa kiếng vào KTV. muốn tới tiếp tân hỏi xem các bạn vào phòng số mấy cửa kiếng lại lần nữa bị đẩy ra, bóng người quen thuộc xuất trước mắt.
      Người này mặc áo jean xanh bạc màu, bên trong là áo len cao cổ màu đen thoải mái, quần da màu đen, thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa lãng tử, hết sức phù hợp với mode thời thượng của giới trẻ. Người này nếu phải là Khâu Thiếu Triết đắc chí làm mưa làm gió trong trường học còn ai vào đây?
      “Bình An.” Khâu Thiếu Triết đẩy cửa vào liền gặp được gương mặt xinh đẹp trong sáng mắt sáng rực lên.
      “Sao lại ở đây?” Bình An nhíu mày nhìn cái, rồi xoay người đặt câu hỏi với tiếp tân.
      Khâu Thiếu Triết tới cạnh Bình An, cười hì hì , “Hôm nay thấy tâm tình tốt nên tới đây, đương nhiên là để hát Karaoke uống rượu vui đùa rồi. Em cùng ai? Muốn với ?”
      Bình An nhìn cười , “Tôi với bạn, cứ chơi vui .”
      “Aiz, em thiệt là, tóm lại có coi là bạn bè mà sao cứ mỗi lần gặp đều có ý vui vậy. có làm gì chọc em mất hứng hả?” Khâu Thiếu Triết nhịn được mở miệng oán trách, ràng đối với rất tốt, để người khác khi dễ , hôm nay còn thay trút giận, sao lúc nào cũng có vẻ đề phòng vậy?
      Ánh mắt Bình An nhìn có chút phức tạp, đúng vậy, với hiểu biết nay của về Khâu Thiếu Triết, mặc dù có tính ngông nghênh chút nhưng bản chất xấu, lại là người đầy nghĩa khí với bạn bè, kiểu gì cũng thể tin được là người hãm hại trong tương lai...
      làm cách nào vậy? có bạn trong Hội Sinh viên hả?” Bình An thể trả lời thẳng câu hỏi của , có lẽ phải chờ thêm thời gian nữa mới có thể hoàn toàn yên tâm về .
      “Có em quậy chơi cho vui trong đó ấy mà.” Khâu Thiếu Triết cũng để ý xem Bình An có trả lời câu hỏi của hay , nhắc tới chuyện hôm nay làm tâm tình càng sảng khoái, vẻ mặt cười càng thêm đắc ý.
      Bình An là dở khóc dở cười, “Người khác vào Hội Sinh viên là để rèn luyện bản thân, trong mắt lại thành quậy chơi cho vui à?”
      phải sao?” Khâu Thiếu Triết bổ sung, “Có Hội trưởng như Đàm Tuyền, mấy người vào Hội Sinh viên chẳng lẽ còn có thể dốc lòng vì nghiệp chung hay sao?”
      Bình An bị nghẹn chút, “Thôi được rồi, thèm nghe nữa, chuyện hôm nay cám ơn , bạn tôi chờ tôi nãy giờ rồi, chơi vui vẻ nhé.”
      Hôm nay là thứ bảy, tương đối nhiều người tới hát Karaoke mà phần lớn đều là sinh viên trong trường, Bình An cứ đứng ngay cửa chuyện với Khâu Thiếu Triết như vậy thu hút ít người dòm ngó, đủ náo động quá rồi nên giờ muốn thêm tin tức gì nữa.
      “Ngày mai mời em ăn cơm nhé?” Khâu Thiếu Triết còn chịu buông tha ngay.
      Bình An nhíu nhíu mày, “Ngày mai tôi có việc, hôm khác .” Dừng chút rồi nghiêm túc , “Khâu Thiếu Triết, chúng ta là bạn.”
      Lần trước lúc ở bờ sông, cũng ràng với rồi, tuyệt đối có khả năng cùng chỗ với , hy vọng còn nhớ lời .
      chúng ta phải là bạn đâu, chẳng lẽ em muốn có quan hệ khác à?” Khâu Thiếu Triết cười toe toét đến có chút vô lại.
      Bình An nở nụ cười, chân mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, “Chúng ta có quan hệ khác rồi đấy thôi, bạn học nhỉ.”
      Nhìn mềm cười khẽ, ánh mắt tương xứng với số tuổi kia của dường như bình tĩnh và kiên định hơn nhiều so với các đồng trang lứa, Khâu Thiếu Triết cảm thấy rung động khác thường trong lòng nhưng rồi lại bị bỏ qua rất nhanh, thất vọng ngửa mặt lên trời thở dài, “Xưa nay chưa bao giờ lòng theo đuổi đến như vậy, thế mà lại bị cự tuyệt mới đau chứ.”
      “Giỡn hoài, mấy bữa nữa rảnh mời ăn cơm. nha.” Bình An đẩy ra, nếu cứ tiếp tục dằng dai với chắc chắn còn thời gian đâu mà chơi.
      Cho đến khi bóng dáng yểu điệu của biến mất khỏi tầm mắt, Khâu Thiếu Triết mới phục hồi tinh thần lại, sờ sờ lồng ngực mình cách ngạc nhiên, cảm giác khó hiểu.
      Ngày hôm sau, Bình An ăn sáng xong liền lái xe ra khỏi trường học, hôm nay có hẹn gặp Trình Vận.
      Lúc đường vành đai thành phố G ngang qua hành lang triển lãm tranh nghệ thuật, vừa đúng lúc ngừng lại chờ đèn đỏ vô tình phát bóng dáng quen thuộc, Lương Phàm sóng vai cùng mặc áo khoác đỏ vào hành lang có vẽ tranh, thái độ hai người vô cùng thân mật, má kề má biết cái gì.
      Bình An khẽ cau mày, áo đỏ tay kéo cánh tay Lương Phàm, thân hình có lồi có lõm như dựa hẳn vào người ta, nghiêng mặt nhìn Lương Phàm đầy quyến rũ tình. Thấy cảnh như vậy, nếu giữa Lương Phàm và này là trong sạch liệu ai tin?
      Vẻ mặt dịu dàng như nước của Lương Phàm khiến Bình An cảm thấy buồn nôn, người đàn ông này hoàn toàn phải là chồng tốt của Trình Vận.
      Đèn xanh sáng lên, xe sau bóp kèn nhắc nhở Bình An.
      Bình An thu hồi tầm mắt, đạp chân ga, bỏ lại bóng dáng của Lương Phàm và áo đỏ phía sau.
      Nếu Trình Vận biết Lương Phàm có tình cảm mập mờ với người phụ nữ khác chắc rất thương tâm. biết chị ấy có biết về tồn tại của áo đỏ này nhỉ? Bình An ngẫm nghĩ đầy khó xử, lát nữa gặp Trình Vận, có nên với chị ấy tình cảnh mình nhìn thấy hay ?
      Trình Vận là phụ nữ đoan trang kín đáo, thế mà tình cảm của chị ấy đối với Lương Phàm lại được biểu ràng nồng đậm trong mắt đến như vậy, đúng là tình làm cho người phụ nữ trở nên mù quáng hèn mọn. tình cảm mãnh liệt đến thế mà bị phản bội, liệu có thể thiêu đốt bản thân chị ấy thành tro tàn luôn ? Bình An xác định được, chỉ sợ Trình Vận chịu nổi kích thích lớn như vậy.
      Bởi chìm vào trong những trăn trở này mà bất tri bất giác đến nhà Trình Vận, đưa xe vào bãi đậu, lên nhà Trình Vận.
      “Chị Vận.” Sau khi nhấn chuông, thấy Trình Vận mặc đồ bộ ở nhà thoải mái ra mở cửa, Bình An ngọt ngào cười chào hỏi.
      “Tưởng cuối tuần nên em ngủ dậy trễ, ngờ em còn nhớ giờ mà rời giường.” Trình Vận mở cửa, mặt mang theo nụ cười cưng chiều.
      Bình An đổi dép, thấy trong tủ giày còn có đôi dép dành cho nam, ánh mắt khẽ trầm xuống, thanh vẫn nhàng như trước, “Giờ sao giống hồi trước được chị, em làm gì còn thời gian mà ngủ nướng nữa.”
      “Cửa hàng độc quyền thế nào rồi?” Trình Vận xuống bếp bưng hai ly nước chanh ra rồi ngồi xuống sofa.
      “Cũng tệ lắm. Chị Vận, chuyện hôm qua em với chị, chị cảm thấy được ?” Bình An ngồi xuống sofa đối diện, ánh mắt mong chờ nhìn Trình Vận. Hôm qua sau khi họp xong, lập tức gọi điện thoại Trình Vận, lần này tiền tài trợ cho Hội Sinh viên cũng muốn tìm công ty nào chi cho xa, định là lấy danh nghĩa LENKA tài trợ cho Hội Sinh viên, sau đó làm chiến dịch quảng cáo công khai trước toàn trường, đối với cửa hàng độc quyền LENKA của , đây là cơ hội rất tốt.
      Trình Vận mỉm cười liếc cái, “Em nha, đúng là hiểu được việc nắm bắt cơ hội, sau này ai làm đối thủ của em phải cẩn thận vô cùng.” Dừng chút rồi mới tiếp tục , “Hoạt động em chị cân nhắc rồi, đây đúng là cơ hội tốt đấy. LENKA chủ yếu nhắm vào thị trường phụ nữ trẻ, học sinh sinh viên lại là nhóm khách hàng chi tiêu mạnh tay. Đâu, em trình bày chút xem quảng cáo trong trường thế nào?”
      Trường học là nơi có mạng lưới quan hệ rất rộng, đặc biệt là giữa nữ sinh với nhau có cái gì tốt cũng thích chia sẻ, thể khinh thường kiểu truyền miệng truyền mười này. Hôm qua Trình Vận nghe sơ lược kế hoạch của Bình An cũng cảm thấy hết sức đúng đắn, hôm nay kêu tới đây là muốn hỏi thêm cho ràng số chi tiết.
      Bình An , “Con mua đồ đều có tâm lý thích được tặng thêm cái này cái nọ, hơn nữa lại đặc biệt nâng niu mấy món đồ được tặng này, chúng ta có thể tặng số cái nho gì đó, sau này phối hợp với các hoạt động ưu đãi của công ty nhất định có thể khiến nhiều người biết đến LENKA hơn.”
      “Em hy vọng công ty cung cấp cái gì để hỗ trợ? Nếu tài trợ về tiền sợ xin được đâu, bởi đối với việc tuyên truyền LENKA công ty xem như làm hết mức rồi, vả lại bây giờ còn chưa thấy được lợi ích cụ thể, cho nên... chắc em hiểu.” Trình Vận .
      Điều này đương nhiên hiểu, dù sao chương trình tuyên truyền cũng chỉ nằm trong phạm vi trường học của , xung quanh lại chỉ có cửa hàng độc quyền duy nhất do mở, nếu Trình Vận tranh thủ xin tiền tài trợ dùm nhất định bị là làm việc thiên vị. Tuy nhiên, mấy chục ngàn tệ chính có thể bỏ tiền túi ra được, “Tiền tài trợ em tự nghĩ biện pháp, cái mà em hy vọng là công ty có thể cung cấp mẫu thử, để lúc em tiến hành hoạt động có cái để phân phát.”
      Trình Vận gật đầu, “Cái này thành vấn đề, công ty vốn có chuẩn bị sản phẩm thử, chừng nào em tiến hành?”
      “Hai tuần lễ nữa ạ.” Còn có hai tuần lễ nữa là đến đại hội thể thao, đến lúc đó nhất định là sinh viên toàn trường tập trung tại sân vận động để quan sát các loại tranh tài, lợi dụng lúc này làm hoạt động là tốt nhất.
      “Ừ, chị sắp xếp cho em.” Trình Vận cười .
      xong chuyện công, Bình An lại nghĩ tới hình ảnh chợt thấy đường kia, do dự liếc mắt nhìn Trình Vận cái rồi chỉ dám vài chuyện linh tinh với chị ấy.
      Thoáng cái mà đến giờ cơm trưa, Trình Vận định tự mình xuống bếp, “Hôm qua chị mua ít đồ ăn, hôm nay làm đồ ăn Trung Quốc nhé.”
      Có thể thấy được Trình Vận là người rất khí gia đình, chỉ có gia đình mới trang trí được gian nhà của mình đầy vẻ ấm áp thân mật như vậy, hơn nữa chị ấy là người sáng mặt phòng khách giỏi giang phòng bếp, như vậy thế gian này hiếm có.
      cam lòng khi thấy Trình Vận như vậy mà lại bị Lương Phàm phụ lòng.
      “Chị Vận, Lương Phàm chưa quay về đây với chị à?” Bình An nhịn được mở miệng thắc mắc, đứng dựa cửa phòng bếp nhìn Trình Vận xào rau.
      ấy về rồi nhưng với người bạn, hình như là muốn mở triển lãm tranh, trễ chút mới có thể đến gặp chị.” Trình Vận cười , ý cười ngọt ngào vì sắp gặp được tình nhân mặt chị cách nào mà che dấu được.
      “Vậy à? Bạn bè dạng gì, chị gặp lần nào chưa?” Bình An hỏi bâng quơ.
      Trình Vận hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười , “Chị cũng quen bạn bè ấy nhiều lắm, tại ở chung chỗ nên nhiều mối giao tế cũng có giống nhau.”
      “Chị Vận, làng giải trí phức tạp như thế, chị sợ Lương Phàm làm chuyện gì có lỗi với chị sao?” Bình An nghe thấy trong giọng chị ấy có nỗi đơn nhè , trong lòng tuy có chút khổ sở nhưng vẫn phải dùng giọng bỡn cợt mà gợi ý.
      ấy...” Trình Vận đem dĩa rau cải xào xong bày lên mâm, trong mắt có thoáng thất thần, “Chị chưa bao giờ dám cầu ấy suốt đời suốt kiếp, tại có thể ở bên cạnh ấy là chị thỏa mãn lắm rồi.”
      Bình An nuốt xuống lời ra tới cửa miệng, biết tình cảm mà Trình Vận dành cho Lương Phàm, nhưng khi nghe chị ấy vậy vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng và cảm phục.
      Phải người nhiều đến thế nào… mới trở thành nhát gan đến mức dám cầu xin suốt đời suốt kiếp đây?

      50 cmt/ 1 chap nhé các tình !!!!!! Đừng trách QH hu hu!!!! Qh thấy các bạn ủng hộ quá nên chạy nước rút, kham khong nổi đành tăng cmt. ngờ các bạn mến chúng mình đến thế. *Nghiêng người* Thank You!!!!!

      Giair thích: Truyện vẫn đăng như bình thường, nwhng khi các bạn ủng hộ chúng mình cố mà đăng chương mwois nagy lập wtsc ^^~
      Last edited by a moderator: 1/9/14
      Thuy12497, Gem8xgem, Tồn Tồn6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 98: Chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt
      Editor: Ishtar


      Beta: Khánh Linh



      Ăn xong cơm trưa với Trình Vận bao lâu Lương Phàm quay lại.
      Nhìn Trình Vận bởi vì ta đến mà nhảy nhót mừng rỡ như thiếu nữ , gương mặt tươi cười ngọt ngào đơn thuần, nhìn chị ấy vì Lương Phàm mà cả người như rực sáng lên, trong lòng Bình An ngoài đau lòng nên lời còn có nỗi bất mãn vì những lời khuyên của ra được câu.
      Lương Phàm vào cửa, nhìn thấy Bình An ngồi sofa phòng khách hơi ngẩn ra, nhìn gật đầu cái.
      Bình An lãnh đạm nhìn ta, nhếch nhếch khóe miệng coi là có chào hỏi.
      “Về rồi à? cần cùng bạn sao?” Trình Vận tới, dịu dàng chăm chú nhìn .
      “Tiễn ấy về khách sạn rồi.” Lương Phàm hôn gò má Trình Vận, giọng .
      Ánh mắt Bình An có chút bén nhọn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Lương Phàm, muốn biết lúc Lương Phàm nhìn Trình Vận liệu có lộ ra chút gì gọi là chột dạ hay , nhưng ánh mắt của ta vẫn bình tĩnh lãnh đạm, cho dù giọng trở nên dịu dàng trầm khi chuyện với chị ấy. Nếu như tận mắt thấy được ta và kia có động tác mập mờ cho rằng ra Lương Phàm cũng có tình cảm với Trình Vận, cho dù tình cảm của ta có thể sâu sắc như Trình Vận.
      Trình Vận đỏ bừng cả mặt, giọng kêu lên, “Có Bình An ở đây.”
      Cảm thấy mình trở thành bóng đèn Philips siêu sáng, Bình An xấu hổ đứng lên, “Chị Vận, em còn có chuyện nên về trước đây, nếu hoạt động có chuyện gì em lại gọi điện thoại cho chị nhé.”
      “Được, vậy em đường cẩn thận.” Trình Vận cũng muốn ở riêng với Lương Phàm nên cũng giữ Bình An lại.
      Lúc ngang qua Lương Phàm, Bình An liếc ta cái, ánh mắt trong trẻo nhưng lành lạnh đầy khinh bỉ. Lương Phàm thấy được hơi sửng sốt tưởng mình nhìn lầm, định thần nhìn lại Bình An khom người mang ủng da, chào tạm biệt Trình Vận rồi rời .
      Từ nhà Trình Vận ra, Bình An sực nhớ từ sau khai giảng mình vẫn chưa về nhà, gần cả tháng gặp ba rồi, nên gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi.
      Người nghe điện thoại là Hồng Dịch Vũ, Phương Hữu Lợi bây giờ họp ở Tập đoàn Nghiêm thị, thể trực tiếp nghe điện thoại của Bình An được.
      “Ở Tập đoàn Nghiêm thị?” Bình An ngơ ngẩn, lập tức nghĩ đến kế hoạch Phượng Hoàng Thành, “Phượng Hoàng Thành sắp khởi công rồi à?”
      Tính Hồng Dịch Vũ xưa nay cẩn mật, cho dù là với Bình An cũng tùy tiện tiết lộ kế hoạch của công ty, “Phương tiểu thư, cụ thể tôi tiện .”
      Bình An rất cách làm người của , hề hỏi tới, “Vậy cứ thế , làm việc .”
      Quay đầu xe lại chạy về phía làng Đại Học.
      Vừa dừng xe trong bãi đậu, điện thoại di động liền vang lên, Bình An vừa nhìn hiển thị màn hình nhíu mày, là điện thoại của Liễu Mi, chẳng lẽ lại muốn họp? “Chào chị.”
      Đầu bên kia trầm mặc lúc như do dự gì đó.
      Bình An cũng vội, cầm túi xách xuống xe, chậm rãi trở về ký túc xá. Lúc này đường chỉ có lưa thưa người lại, ánh mặt trời giữa trưa tháng ba ấm áp, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, mây trắng như được kéo thành từng sợi tơ dệt bầu trời, gió xuân thổi lất phất qua tán lá xanh biếc phát ra tiếng vang xào xạc.
      khoảng thời gian yên tĩnh tươi đẹp như mật ngọt.
      “Phương Bình An, chuyện hôm qua cám ơn em.” Rốt cuộc đầu kia của điện thoại cũng truyền đến giọng trầm khàn khó hiểu của Liễu Mi, nghe giống như vừa khóc xong.
      “Dường như tôi cũng có giúp gì chị đâu, cần phải cám ơn tôi.” Bình An nhíu mày, cũng hiểu lắm lời cám ơn này của Liễu Mi từ đâu mà có.
      Liễu Mi cười khan tiếng, “Trước giờ tôi vẫn cảm thấy em rất vô dụng, sau ngày hôm qua mới thấy ra người vô dụng là chính mình. Phương Bình An, em làm cho người ta nhìn em bằng cặp mắt khác xưa.”
      Khóe miệng Bình An khẽ cong lên, “Liễu Mi, vì chị thích Đàm Tuyền nên mới cam tâm tình nguyện thay ta gánh chịu trách nhiệm sao?”
      Xem tình huống hôm qua, Liễu Mi tình nguyện bị hiểu lầm là làm tròn trách nhiệm nên có điện thoại thông báo cho Bình An chứ nguyện ra là Đàm Tuyền sai ấy làm vậy, thậm chí khi thấy Đàm Tuyền trách cứ ấy cũng câu nào, nếu như có tình cảm với Đàm Tuyền với tính cách của ấy làm sao có thể cắn răng im lặng chịu xỉ nhục như vậy chứ.
      Khó mà nghe thấy tiếng nức nở vô cùng mỏng manh của Liễu Mi.
      Bình An dừng ở bên hồ nhìn mặt hồ gợn sóng, vẻ mặt trầm tĩnh lãnh đạm, “Nếu thích người, nghĩa là nỡ để cho ấy chịu chút xíu uất ức nào.”
      “Tôi hiểu, dù gì nữa vẫn cám ơn em.” Giọng Liễu Mi xuống, hôm qua nếu nhờ Bình An tất cả mũi dùi trách nhiệm đều trút vào người , mà người làm cho phải đối mặt với nhiều nỗi khó khăn như vậy lại chính là Đàm Tuyền, người mà tin tưởng nhất.
      là Hội trưởng Hội Sinh viên, là tổng thư ký, nếu như công khai tình ảnh hưởng tốt. nghe lời , trước mặt mọi người bọn họ cư xử với nhau giống như bạn học bình thường, gần như rất ít khi hẹn hò, lần nào cũng phải tới khu vực nào đó xa trường học ai nhận biết được họ mới có thể nắm tay nhau giống người bình thường...
      cho là, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì, cũng có thể trở thành mảnh trời của riêng , có thể đứng trước mặt mà ngăn cản hết thảy cho , ai ngờ, khi phải đối diện với trách nhiệm, đẩy ra gánh chịu sai lầm thay cho .
      cảm tạ Phương Bình An, chỉ bởi vì hôm qua ấy thay mình câu, mà còn rất cảm tạ ấy vì cho mình thấy bộ mặt của Đàm Tuyền.
      Ngắt điện thoại xong, Bình An tiếp tục chậm rãi dạo bước con đường yên tĩnh.
      Ngang qua rừng cây nơi các cặp tình nhân trong trường thích đến hẹn hò mắt chợt sáng lên, khóe miệng nhếch lên cao, nơi tán lá lòa xòa che khuất kia có bóng dáng quen thuộc của đôi nam nữ ôm hôn nhau đầy thâm tình.
      Chậc, ban ngày ban mặt mà...
      đợi Bình An cảm thán xong, đôi nam nữ kia tách môi ra, Bình An càng thấy diện mạo của bọn họ, á à, quả nhiên là Đàm Tuyền và Trịnh Yến Phân nha.
      “Làm bạn của , được ?” Đàm Tuyền cầm tay Trịnh Yến Phân đầy thâm tình.
      Trịnh Yến Phân gật mạnh đầu.
      ... Đàm Tuyền thầm bên tai Trịnh Yến Phân thêm cái gì nữa biết.
      Bình An nhìn họ, nụ cười càng thêm ý mỉa mai ràng, xoay người rời , trong lòng càng ngày càng xem thường Đàm Tuyền là loại đàn ông chỉ biết lợi dụng tình cảm của các .
      Thứ hai số tiết tương đối nhiều, hội nghị Hội sinh viên tám giờ tối mới bắt đầu, lần này phải họp toàn thể thành viên mà chỉ các cán bộ họp với nhau.
      Việc thảo luận vẫn xoay quanh vấn đề tài trợ tài chính, bởi vì Thầy Tiếu hôm nay có việc tham gia được nên hội nghị do Đàm Tuyền chủ trì.
      “Phương Bình An, về mặt tài trợ tài chính, làm được gì rồi?” Đàm Tuyền đưa mắt lạnh lùng nhìn Bình An, nghiễm nhiên đem toàn bộ trách nhiệm xin tài trợ đặt lên vai Bình An.
      Bình An nhàn nhạt , “Tiền tài trợ cho đại hội thể thao giống như cho buổi dạ tiệc bình thường, lần này cần số tiền lớn nên nếu chỉ xin từ công ty sợ là thể được, nên phân công tới nhiều nơi để xin tài trợ tương đối dễ dàng hơn.”
      “Như vậy, xin được bao nhiêu?” Đàm Tuyền cất cao giọng hỏi.
      Ông Hiền Bân và Liễu Mi ngồi bên cạnh cùng nhìn ta cái, trong mắt có chút bất bình bởi giọng Đàm Tuyền quá chua ngoa.
      Bình An nhàng cười, “Đàm Hội trưởng, biết hôm qua là Chủ nhật sao? Người ta chuyện công việc với vào Chủ nhật à?”
      Sắc mặt Đàm Tuyền trầm xuống, “Vậy phải tranh thủ thời gian .”
      “Đàm Hội trưởng, chắc quên mất rằng cũng kiêm Tổ trưởng Tổ ngoại giao, có số việc còn phải đầu làm gương đấy.” Bình An cố ý đâm ta câu, thích bá quyền như vậy cũng đừng mong là ngồi mát ăn bát vàng nhé.
      Đàm Tuyền bị nghẹn chút, “...”
      “Bình An đúng, việc kéo tài trợ lần này là việc chung của cả Hội Sinh viên, mặc dù Tổ ngoại giao chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng những người khác cũng thể đặt mình ra ngoài được.” Ông Hiền Bân .
      Những người khác chỉ gật gật đầu chứ mở miệng gì thêm. Bây giờ mỗi lần họp đều cảm thấy khí lúc nào cũng giống như súng lên đạn chờ bắn vậy.
      “Chuyện tài trợ phải làm xong trong tuần này, bây giờ chúng ta thảo luận về việc sắp xếp công tác trong đại hội...” Đàm Tuyền trừng mắt nhìn Ông Hiền Bân cái, chuyển đề tài đến chương trình nghị luận tiếp theo.
      Nhìn dáng vẻ cao ngạo của Đàm Tuyền, Bình An thầm lắc đầu trong lòng, Ôn Triệu Dung rất đúng, đối phó với ngụy quân tử chỉ có thể dùng thủ đoạn của tiểu nhân, nếu cứ năng khách sáo với Đàm Tuyền ngược lại bị cho là sợ ta.
      Sau khi tan họp, Ông Hiền Bân đuổi theo Bình An sóng vai cùng , “Phương Bình An, nếu có cần hỗ trợ gì cứ với tôi, tôi nhất định hết sức giúp em.”
      “Cám ơn học trưởng, sau này có cần hỗ trợ gì nhất định mời ra tay.” Bình An cười ngọt ngào .
      Ông Hiền Bân nhìn gương mặt trông nghiêng của , rất khó tưởng tượng này học kỳ trước chỉ lẽo đẽo nhàn tản theo sau lưng Ôn Triệu Dung, cả ngày cười hì hì giống bé chưa lớn buồn lo, học kỳ này lại có thể làm cho người ta kinh ngạc đến thế, tựa như con sâu nhộng lột xác thành bướm, vươn cánh phát ra thứ ánh sáng rực rỡ của riêng mình.
      Mấy ngày kế tiếp, Bình An giao công việc của cửa hàng độc quyền cho Bạch Hàm, cùng Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân đến các công ty tìm tài trợ. Đàm Tuyền cầu lần này phải xin được 100 ngàn tệ tiền tài trợ, ra nhà trường cấp xuống ít nhưng chủ yếu là dùng để trao phần thưởng cho vận động viên. Nghi thức khai mạc và nghi lễ bế mạc, các cuộc tranh tài đủ mọi hạng mục thể thao kéo dài đến tháng v.v. đều cần công ty tài trợ, nhưng Đàm Tuyền đặt ra mục tiêu cần đạt được cho Bình An vẫn hơi cao chút, thể nghi ngờ đây là cố ý làm khó dễ .
      Nếu là lúc trước, cùng lắm Bình An tự lấy tiền túi cho vào, nhưng bây giờ tiền của phải dùng vào chuyện khác, nên vẫn nghiêm túc gặp các công ty để thương lượng.
      Cũng may, lúc trước Bình An từng theo Ôn Triệu Dung tới mấy công ty chuyện tài trợ, bọn họ ai cũng biết là con Phương Hữu Lợi nên việc đàm phám gặp nhiều khó khăn, chuyện với ba công ty gia đình lấy được tổng cộng 80 ngàn tệ tiền tài trợ.
      Các công ty lớn thường thích việc tuyên truyền ở trường học, nếu xin tài trợ ở những nơi này nhất định có thể xin được, nhưng những người này chắc chắn là nể mặt ba nên mới đồng ý, nếu làm vậy ba lại phải nợ bọn họ ân tình thay , thà rằng có còn hơn. Cho nên thường thường chỉ tìm đến những công ty vừa và có vẻ nhắm tới thị trường thanh niên để ra tay, có số nơi còn biết quan hệ của với Phương thị. Có thể kéo được tiền tài trợ bằng chính năng lực chứ phải là nhờ vào thân phận của mình làm cho cảm giác rất thỏa mãn.
      Hôm nay, chỉ cách ngày khai mạc đại hội thể thao năm ngày, Hội Sinh viên triệu tập hội nghị toàn thể, lần nữa phân công công việc chi tiết đến từng cá nhân, trong đó quan trọng nhất vẫn là phần tài chính. Bình An đem chi phiếu hôm qua mới lấy được đưa cho Thầy Tiếu chủ trì hội nghị.
      Đàm Tuyền ngồi bên cạnh Thầy Tiếu, thấy chi phiếu kia liền cau mày, vô cùng hài lòng hỏi, “Sao chỉ có 80 ngàn tệ? Phương Bình An, làm việc kiểu gì vậy?”
      “Có 80 ngàn tệ là quá tốt rồi, ban đầu Đàm Hội trưởng chạy xất bất xang bang tháng cũng có lấy được tới 800 tệ đâu?” nam sinh ngồi ở góc mở miệng châm biếm.
      Mặt Đàm Tuyền liền biến sắc, đứng phắt lên trừng trừng nhìn cán đó.
      Thầy Tiếu muốn Hội Sinh viên tiếp tục trở thành đề tài bàn tán BBS, vẻ mặt bình tĩnh , “Tám mươi ngàn tệ tính ra cũng đủ rồi, Bình An, em làm rất khá.”

      50 cmt nhá, các tình chớ vội, tớ nhớ khoảng chap 100 Nghiêm Đại Thúc xuất thường hơn sau khi Bình An giải quyết chuyện ở trường, ấy xuất là.... Ái muội hok thôi, mà ấy á, ăn đậu hũ mọi lúc mọi nơi mà :))
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 99: Tin tức kinh hoàng

      Editor: Ishtar

      Beta: Khánh Linh


      Dưới ánh mắt cảnh cáo của Thầy Tiếu, Đàm Tuyền đành phải ngồi xuống, ghi nhớ kỹ trong đầu mặt mũi của tên cán kia. Nếu ta đoán lầm, người đăng nội dung kỳ họp lần trước BBS cũng chính là tên nam sinh kia, ta từng thấy nam sinh này ăn cơm cùng Khâu Thiếu Triết.

      Nghĩ đến Khâu Thiếu Triết, Đàm Tuyền rất tự nhiên mà cho rằng nhất định là tay chân của Bình An, nên ánh mắt nhìn về phía Bình An càng thêm phẫn hận.

      Bình An lười chẳng thèm nhảm với Đàm Tuyền chi cho mệt.

      “Thầy Tiếu, chắc vì mới tựu trường bao lâu nên đa số trường học đều đồng loạt cử hành hoạt động, nếu như chúng ta gặp họ mà thỏa thuận sớm có lẽ...” Liếc mắt nhìn Đàm Tuyền cái, Bình An giọng , “Số tiền 20 ngàn tệ còn thiếu do cửa hàng độc quyền LENKA bỏ ra.”

      Nếu như Đàm Tuyền hiểu được nguyên tắc thông thường của các công ty là những Trưởng phòng PR trong các công ty lớn ai dễ dàng chịu gặp những người đến mà hẹn trước, còn các công ty cỡ trung lại thể xuất ra 10 ngàn tệ kinh phí quảng cáo ngay lập tức được, chắc bọn họ để lâu như vậy mà thỏa thuận được tiền tài trợ.

      Mặc dù bản thân Đàm Tuyền cũng biết là mình dùng sai phương pháp, nhưng chắc chắn thừa nhận. ta vẫn cho là tại vì ta có thân thế như Bình An và Ôn Triệu Dung nên mới bị người ta xem thường khắp nơi.

      “Cửa hàng độc quyền LENKA ư? Đó chẳng phải là của mở sao? cũng biết cách quảng cáo cho mình ghê.” Trịnh Yến Phân lên tiếng đầy châm chọc.

      Bình An nhíu mày, “Trường có quy định sinh viên thể tài trợ cho hoạt động của trường sao?”

      “Trường có quy định, nhưng Hội Sinh viên tuyệt đối cho phép phát sinh loại việc công tư phân biệt này.” Đàm Tuyền nghiêm khắc .

      “Cái gì gọi là công tư phân biệt? Có phải là làm công đâu, người cho tiền tài trợ có thể công khai quảng cáo trong trường học, sao gọi là công tư phân biệt được ?” Lâm Tĩnh phục kêu lên.

      “Nếu ai cũng giống , vậy nhà trường còn gì quy củ để nữa?” Trịnh Yến Phân đốp lại.

      “Quy củ cũng là do con người định ra, nếu ai phục, ngon cứ tự mình bỏ tiền tài trợ .” Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn Trịnh Yến Phân, buồn nôn nhất là loại nữ sinh làm bộ làm tịch này.

      Có cán khác giọng , “ ra nếu ai cấp nổi tiền tài trợ có cái gì khác nhau đâu? Giúp người khác tuyên truyền còn bằng giúp chính người nhà mình.”

      Có mấy người cũng phụ lời đúng đấy.

      Mặt Đàm Tuyền chút thay đổi nhìn Bình An, “Bất kể thế nào, tôi đều kiên trì giữ nguyên tắc, đồng ý chuyện này.”

      Bình An cười như có như , “ ra nguyên tắc của Hội Sinh viên là do Đàm Hội trưởng quy định.”

      đừng cãi lý với tôi, người làm việc công phải coi trọng chuyện công tư ràng, ân oán giữa tôi và thể kéo dây sang công việc được. muốn quảng cáo cho cửa hàng của nên mới cố ý chỉ xin về 80 ngàn tệ thôi chứ gì?”

      “Bất kể tôi có cố ý hay tôi cũng lấy đủ tiền tài trợ về tay rồi, phải sao? Ít nhất là giỏi hơn người đến cắc cũng lấy được.” Bình An khinh miệt nhìn Đàm Tuyền cố bày ra thái độ hiên ngang lẫm liệt, “Nếu tôi nhớ lầm, hai khóa trước Hội Sinh viên có cán bộ tự mình mở văn phòng, bất kỳ hoạt động nào của trường bọn họ cũng bỏ tiền ra tài trợ để tuyên truyền cho văn phòng của mình. Sao đến phiên chúng tôi Hội Sinh viên liền thay đổi nguyên tắc như vậy, hả?”

      Sắc mặt Đàm Tuyền hơi đổi, cán bộ mà Bình An nhắc tới có người là người người giỏi nhất khóa, người khác là thủ khoa, cả hai tại cũng thành công trong nghiệp, văn phòng ban đầu mở trong trường giờ phát triển thành công ty rồi. Mỗi lần đến lễ tốt nghiệp, nhà trường đều mời bọn họ về diễn thuyết, trong đó có người từng công tác trong Hội Sinh viên. Cũng chính vì vậy mà có rất nhiều sinh viên tha thiết ước mơ muốn gia nhập Hội Sinh viên, bởi vì tất cả sinh viên đều nhìn nhận, Hội Sinh viên là đoàn thể tự do nhất, là nơi có thể tự rèn luyện nhất.

      “Đúng vậy, nếu ngay cả Hội Sinh viên mà cũng thể ủng hộ sinh viên tự mình gây dựng nghiệp, vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Nhà trường cũng khích lệ sinh viên gây dựng nghiệp để rèn luyện chính mình mà.” biết người nào ngồi bên dưới lớn tiếng hô.

      Đàm Tuyền quét tầm mắt sang, phát lại là tên nam sinh từng chung với Khâu Thiếu Triết.

      Thầy Tiếu nãy giờ vẫn trầm mặc , ho tiếng, “Hội Sinh viên vẫn là đoàn thể của sinh viên và độc lập với trường học, dưới tình huống bình thường chắc nhà trường can thiệp vào bất kỳ quyết sách gì của Hội Sinh viên. Bạn học Bình An có thể tự mình gây dựng nghiệp là việc cực kỳ đáng khích lệ. Nếu bạn ấy tình nguyện bỏ tiền tới tài trợ hoạt động trong trường, chúng ta nên hoan nghênh mới đúng.”

      “Thầy Tiếu!” Đàm Tuyền kinh ngạc nhìn Thầy Tiếu, ngờ rằng ông lại tán thành hành động ích kỷ này của Phương Bình An.

      “Mọi người có ý kiến gì khác ?” Thầy Tiếu nhìn Đàm Tuyền nữa, quay xuống hỏi các cán ngồi bên dưới.

      Ngay cả Thầy Tiếu cũng công khai tán thành, làm sao bọn họ có thể phản đối?

      “Vậy cứ như thế . Bây giờ, Hội Phó phân công nhiệm vụ cụ thể cho mỗi tổ, đại hội thể thao sắp khai mạc, chúng ta cần làm cái gì, chuẩn bị cái gì. Về sau chỉ cần liên lạc với người phụ trách, nếu cán gặp khó khăn gì cũng trực tiếp tìm người phụ trách; nếu người phụ trách giải quyết được, có thể tìm Đàm Tuyền hoặc Ông Hiền Bân.” Thầy Tiếu dặn dò vắn tắt đơn giản.

      Khóe miệng Bình An tràn ra nụ cười nhàn nhạt như hoa, lần giao tranh thứ hai, vẫn thắng Đàm Tuyền.

      Tuy rằng nhìn bề ngoài thấy gì, nhưng Đàm Tuyền dần dần mất uy tín trong Hội Sinh viên. Uy tín, đối với mỗi người giữ vị trí cao mà , là vô cùng quan trọng.

      Vài ngày sau, đại hội thể thao rốt cuộc được khai mạc trong khí thế hừng hực, toàn trường đều bị cuốn hút vào kiện thể thao này.

      Về phương diện tuyên truyền, vì muốn để cho người khác biết phân biệt giữa công và tư, Bình An đẩy phần tuyên truyền cho sản phẩm LENKA vào cuối cùng, đầu tiên thực việc tuyên truyền toàn trường cho các công ty theo thứ tự tiền tài trợ nhiều ít. Từ dán áp phích đến phát tờ bướm, các hoạt động đều thực công khai mỗi góc đường để người ta nhìn có thể thấy được bất cứ lúc nào, cũng làm cho đám người Đàm Tuyền thể được lời nào.

      ra việc kinh doanh của cửa hàng độc quyền bây giờ rất tốt, cho dù có đợt tuyên truyền từ lần tài trợ này cũng có thể đạt được tiền lời tệ. làm như vậy, tuy rằng phần lớn là vì muốn mở rộng hơn nữa cửa hàng của mình, đương nhiên cũng có nguyên nhân khác.

      Bởi vì lần nữa Bình An lại khiến cho bị mọi người chế nhạo, trong lòng Đàm Tuyền phẫn nộ và nỗi hận trong lòng cách nào phát tiết được, giờ lại thấy sắp xếp công việc kín kẽ thể bắt bẻ được gì, lửa giận trong lòng càng ngày càng bốc cao.

      “Liễu Mi, em phân công xuống, kêu người của Tổ ngoại giao hỗ trợ hậu cần trong trận so tài điền kinh, người giúp nơi đó đủ.” Đàm Tuyền vừa vào văn phòng Hội Sinh viên vừa với Liễu Mi ngồi đối diện máy vi tính.

      Liễu Mi cầm bảng công tác lên nhìn chút, điềm tĩnh , “Công tác hậu cần cho khu vực thi điền kinh có Chi đoàn hỗ trợ, cần phải để cho Tổ ngoại giao đến đó.”

      Trong văn phòng lúc này chỉ có mình Liễu Mi, Đàm Tuyền đóng cửa lại, vẻ mặt có nghiêm túc như mới vừa rồi, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Liễu Mi, tay khoác qua vai , thanh mềm hẳn xuống, “Dạo này em sao vậy? Gọi điện thoại em cũng nghe, bận quá à?”

      “Em bận hay chẳng lẽ biết sao?” Liễu Mi đẩy tay ta ra, giọng nhàn nhạt.

      Đàm Tuyền cau mày nhìn , “Em cáu kỉnh cái gì thế, trước giờ em có thế đâu, mấy ngày nay có chuyện gì vậy?”

      “Nghe gần đây với Trịnh Yến Phân lại rất thân thiết.” Mặt Liễu Mi chút thay đổi nhìn màn hình.

      “Có phải em nghe lời ra tiếng vào gì đó ? Em cũng biết mà, sao có thể tùy tiện qua lại với nào được. ấy gặp gỡ hoàn toàn là để bàn công tác, em đừng suy nghĩ lung tung.” Đàm Tuyền trấn an .

      Liễu Mi từ chối cho ý kiến, chỉ nhàng gật đầu mà gì nữa.

      Đàm Tuyền nghi ngờ nhìn sang khuôn mặt nhìn nghiêng của , cho tới nay Liễu Mi luôn ngoan ngoãn, ta nghe nấy, mấy ngày nay lại giống như lúc trước lắm, chẳng lẽ có sai lầm chỗ nào sao? Đột nhiên trong đầu như có ánh chớp lóe lên, ta nhớ đến chuyện hội nghị lần đó ta đẩy ra làm bia đỡ đạn, sắc mặt trở nên hơi khó coi, nhưng lại thể hạ mình mà xin lỗi. ta cho rằng là bạn của ta, thay ta gánh chút sai lầm có sao đâu, có cần phải trưng vẻ mặt lãnh đạm như thế với ta ?

      Càng cảm thấy Trịnh Yến Phân khéo léo nghe lời biết bao nhiêu.

      “Lời ra tiếng vào à, em có nghe, tin tưởng .” Liễu Mi gật gật đầu, tươi cười dịu dàng như trong quá khứ.

      “Em nên tin tưởng .” Đột nhiên cảm thấy nụ cười của hơi chói mắt, Đàm Tuyền đứng lên, thanh lại lạnh xuống, “Tốt lắm, cũng phải làm việc đây. Em nhớ lời dặn, kêu Tổ ngoại giao đến hỗ trợ công tác hậu cần ở khu vực thi điền kinh.”

      “Vậy còn công tác tuyên truyền và tiếp đãi sao?” Liễu Mi hỏi.

      Đàm Tuyền , “Đâu phải mỗi phút mỗi giây đều phải tuyên truyền, áp phích dán rồi, tờ bướm cũng phát nhiều rồi, chỉ cần để hai thành viên lại để phát tờ bướm là được, những người khác hỗ trợ hậu cần.”

      Liễu Mi cười cười, “Đây là sắp xếp của , chưa chắc các bạn Tổ ngoại giao nghe lời .”

      “Liễu Mi, hình như bây giờ em rất quan tâm đến Tổ ngoại giao phải.” Đàm Tuyền hỏi thăm dò.

      “Tổ nào em cũng rất quan tâm, có vấn đề gì sao?” Liễu Mi cũng thèm quay sang nhìn ta cái.

      Đàm Tuyền nhìn sâu, thiếu chút nữa lửa giận trong lòng bốc ra ngoài, đá cánh cửa ra, phụ nữ sinh vật thể hiểu được.

      bao lâu sau, Bình An tiến vào, “Liễu Mi, chị cho tôi thêm mấy cái lịch phân công được ? Chúng tôi phải xem để chuẩn bị hoạt động tuyên truyền cho phù hợp.”

      Liễu Mi rút từ cặp văn kiện ra bốn bảng, “Đây, nếu chỗ này đủ, tôi in thêm cho em.”

      “À, đủ rồi, cám ơn nhé.” Bình An cầm lịch trình xong muốn ra.

      “Phương Bình An.” Liễu Mi gọi lại, đứng lên, ánh mắt bình thản nhìn Bình An, “Đàm Tuyền mới vừa kêu tôi với em, muốn bạn học Tổ ngoại giao đến hỗ trợ hậu cần khu vực thi điền kinh, cuối tuần này có tranh tài điền kinh đấy...”

      “Tổ ngoại giao chưa bao giờ làm công việc hậu cần cả, chính ta vừa là Hội trưởng vừa là Tổ trưởng Tổ ngoại giao, chẳng lẽ ta biết chuyện này sao?” Bình An cười lạnh tiếng, Đàm Tuyền ngày nào tìm gây rắc rối sống nổi à?

      Liễu Mi cười nhàng, “Cho dù ta biết sao chứ?”

      Bình An gật đầu, “Đúng, cho dù ta biết cũng kiếm chuyện thôi. Coi như tôi nhận thông báo của chị, nhưng nghe hay là chuyện của tôi, chị cứ với Đàm Tuyền là tôi biết chuyện này.”

      Sau khi ra khỏi văn phòng, đương nhiên Bình An quăng luôn sắp xếp của Đàm Tuyền ra sau đầu, cứ theo đúng sắp xếp trước đây mà phân công công việc cho thành viên Tổ ngoại giao, bận đến hơn bảy giờ tối mới rốt cuộc có thể về ký túc xá thở lấy hơi.

      Bọn Kỷ Túy Ý vây trước máy tính biết xem tin đồn nhảm gì, Bình An rón rén tới, khi tới đủ gần để đọc được màn hình lập tức trợn tròn mắt, “Ba?”

      Ba người chăm chú xem đến quên hết đời bị dọa cho sợ hết hồn hết vía, “Muốn chết à, vào sao lên tiếng.”

      Bình An chỉ mải lo nhìn tin tức và hình ảnh trong máy vi tính, tiêu đề bài viết làm cho cảm thấy vô cùng kinh hãi —— Chủ Tịch Tập đoàn Phương thị sắp tái hôn.

      Ba sắp cưới? Sao biết?

      Ps:Các bạn giúp mình click vào dòng quảng cáo giúp Cung Quảng Hằng nhé! 0(^____^)0

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :