1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 85: Khiêu khích

      Edit: Tuyết Tình

      Beta: Khánh Linh


      Làm thư ký trưởng những phải chịu trách nhiệm lập danh sách các hạng mục công việc, ghi chép biên bản hội nghị, mà còn phải thực các công việc được Hội trưởng và Phó Hội trưởng phân công. Xưa nay Liễu Mi hề có ác cảm với Phương Bình An, chỉ cảm thấy Bình An giống thiên kim tiểu thư, tính cách kiêu căng, cũng có khoe khoang cuộc sống ưu đãi, cảm giác như cũng chẳng khác gì với những sinh viên bình thường khác. Nếu như ban đầu có người địa phương nhận ra chính là thiên kim tiểu thư độc nhất của Tập đoàn Phương thị ở Thành phố G, sau đó công bố diễn đàn trường, đại khái có người nào biết đến thân phận của Phương Bình An.

      phải là người có lòng ganh ghét đối với người giàu có, cho nên cố ý lấy lòng, cũng muốn cố ý gây với Phương Bình An, dù sao mọi người đều là bạn học, sau bốn năm sau có thể cả đời cũng gặp mặt nhau nữa, cần thiết phải đắc tội.

      ngờ có ngày mình có cảm giác áy náy đối với Phương Bình An.

      ra rất có thể yên tâm thoải mái mà cho qua, bởi dù sao ra ngoài tụ hội vui chơi lần trước, hay là cuộc họp bố trí nhiệm vụ lần này đều do Đàm Tuyền cố ý căn dặn cần thông báo cho Phương Bình An, chứ có phải là ý của đâu. Nhưng đứng ở vị trí thư ký trưởng, đúng ra nên giống với Đàm Tuyền, bài xích cán bộ hội cách vô lý.

      có thông báo cho em họp là do chị sơ sót, xin lỗi.” Đàm Tuyền rất có thế lực ở Hội Sinh viên, Liễu Mi muốn trở thành đối tượng thứ hai mà ta nhằm vào.

      “Chị cũng chỉ làm việc theo phân phó của người khác, sao lại phải xin lỗi em?” Bình An cười khẽ, muốn tới nữa, hoàn toàn quan tâm có được thông báo họp hay , cũng biết tại sao Đàm Tuyền cứ suốt ngày nhằm vào , chẳng lẽ muốn giễu võ giương oai cho mọi người thấy uy nghiêm và quyền lực của hội trưởng sao?

      Dù là nguyên nhân gì tại Bình An cũng cảm thấy ta rất ngây thơ buồn cười.

      ra ... Em cần gì ở lại Hội Sinh viên để bị khinh bỉ chứ, dứt khoát tự rút lui là được mà.” Liễu Mi giọng khuyên nhủ, làm vậy cũng là vì tốt bụng, càng muốn sau này mình khó xử.

      Tự rút lui? Như vậy chẳng phải là rất uất ức sao? Bình An cười cười, “Cám ơn đề nghị của chị, à, mà em còn phải mua đồ, ngại quá.”

      Liễu Mi nhìn Bình An, muốn lại thôi, thở dài tiếng, nhường đường cho Bình An.

      Bình An cũng quay đầu lại mà chỉ lướt qua ta.

      Trịnh Yến Phân chạy đến bên cạnh Liễu Mi, cau mày , “Cậu với ta cái gì thế? Thứ người như thế có cái gì tốt để chứ, chẳng lẽ muốn kết bạn với ta à?”

      Liễu Mi che giấu ý chán ghét trong đáy mắt, đối với người cả ngày cứ Đàm Tuyền nghe nấy như Trịnh Yến Phân, mới càng có cái gì tốt để .
      “Hứ, làm như đặc biệt hơn người.” Trịnh Yến Phân nho thầm tiếng, trở lại bên cạnh những người khác.

      Có người lại hỏi, “Phương Bình An làm sao vậy? ràng là ở trường học mà sao lại họp?”

      “Đúng vậy đó, tớ mới chào hỏi với ta, ta giống như chẳng thèm để ý tới.”

      Ai cũng mồm năm miệng mười thảo luận về Bình An, Trịnh Yến Phân nghe được, trong lòng thấy phiền chán, liền quát lên, “Trong mắt Phương Bình An các cậu có là cái đinh gì đâu, người ta là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, các cậu cười khách sáo với ta ta càng tưởng là các cậu muốn lấy lòng nịnh bợ ta thôi, nhìn các cậu như trong suốt mới lạ”.

      Có cán liền nghi ngờ , “Phương Bình An đến nỗi như vậy đâu, trước kia làm việc cùng với ta cảm thấy ta thực thân thiết mà, cả có chút kiêu ngạo nào, nếu biết ta là Phương Bình An chắc cũng biết ta là tiểu thư nhà danh giá đâu đấy.”

      “Đúng vậy, tớ cũng thấy Phương Bình An phải loại người xem thường người khác.” Có người phụ lời.

      Trịnh Yến Phân ngờ rằng Phương Bình An lại tốt số như vậy, gần như ai ở đây cũng đều giúp cho , trong lòng càng cảm thấy ghen tỵ và ghen ghét Phương Bình An, giọng cũng trở nên bén nhọn, “Các cậu biết cái gì, đừng vì được ta ban cho chút ân huệ liền nghĩ ta là người tốt. Nếu ta hòa đồng như vậy tại sao lại đối nghịch với Đàm học trưởng trong tất cả mọi chuyện chứ? Khai giảng bận rộn như vậy cũng tới giúp tay, cả ngày chỉ biết tiêu tiền hưởng lạc, ngay cả họp cũng tới, có xem Hội Sinh viên chúng ta ra gì đâu? Hừ, ta chẳng qua chỉ mua chuộc lòng người, lợi dụng các cậu mà thôi.”

      Liễu Mi nãy giờ ở phía sau trầm mặc , giờ nghe Trịnh Yến Phân như vậy rốt cuộc nhịn được mà mở miệng, “Phương Bình An họp là bởi vì tớ quên thông báo, những người ở đây chưa ai từng nhận qua ân huệ nào của ấy, cậu ngược lại đó, học kỳ trước phải cậu nhận cái kim cài áo hiệu Chanel từ ấy đó sao? Tại sao cậu lại cảm thấy ấy là người tốt vậy nhỉ?”

      Mặt Trịnh Yến Phân lúc trắng lúc xanh nhìn trừng mắt nhìn Liễu Mi, giờ ta mới rốt cuộc sực nhớ thời điểm khai giảng học kỳ trước, ta nhìn thấy Bình An cài trước ngực cái kim cài áo rất đặc biệt, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ rất đẹp mắt, Phương Bình An liền lấy xuống đưa cho ta.

      Đó là do Phương Bình An tự mình cho ta chứ bộ, có phải là ta muốn vậy đâu, sao ta phải cảm thấy ngượng ngùng chứ?

      khí vốn nặng nề giờ lại trở nên có chút giương cung bạt kiếm, mấy cán nhìn nhau, hoàn toàn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

      Liễu Mi cũng mặc kệ Trịnh Yến Phân còn tức giận, “Các cậu ăn khuya , tớ còn có việc ở ký túc xá, tớ về trước.”

      Trịnh Yến Phân nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Mi, tức giận đến nỗi muốn nghiến nát răng lợi, ả kia dám giúp Phương Bình An làm mất thể diện của ta, là quá đáng.

      Bình An đến siêu thị mua Coca, đương nhiên biết chuyện Liễu Mi và Trịnh Yến Phân cũng bởi vì mà phát sinh mâu thuẫn.

      Siêu thị trường cũng lớn, chỉ có tầng, tối nay người tới mua đồ dường như đặc biệt nhiều, Bình An vất vả lắm mới cầm được chai Coca lớn rồi sang khu đồ dùng lấy khăn giấy. Lúc đến quầy thu ngân, hiểu thế nào lại ngoài ý muốn gặp phải Đàm Tuyền cùng Ông Hiền Bân.

      Bình An liền xếp hàng phía sau bọn họ chút chờ tính tiền.

      Đàm Tuyền nhìn thấy nhưng làm vẻ mặt lạnh như băng, quay đầu như thể thấy.

      Ông Hiền Bân gật đầu chào Bình An, “Phương Bình An, mới vừa về trường à?”

      “Ông học trưởng, buổi trưa tôi trở lại rồi.” Bình An cười trả lời.

      “Hôm nay Hội Sinh viên có hội nghị toàn thể, thảo luận về Tổ ngoại giao các cậu. Học kỳ này Ôn Triệu Dung đến trường học, giờ lại chưa tới nhiệm kỳ mới, chỉ có thể bỏ phiếu quyết định ai kiêm chức tổ trưởng Tổ ngoại giao.” Ông Hiền Bân tóm tắt lại nội dung cuộc họp cho Bình An nghe, “... Em là cán bộ của Tổ ngoại giao, đáng lẽ phải tham gia hội nghị lần này, nhưng điện thoại thế nào cũng gọi được, có cách nào đành phải họp hội nghị mà vắng mặt em.”

      “Ông học trưởng gọi điện thoại cho tôi à?” Bình An nhíu mày, điện thoại di động của cả ngày đều nhận tín hiệu bình thường, sao lại gọi được?

      “Đàm Tuyền và Liễu Mi gọi cho .” Ông Hiền Bân , “Điện thoại di động của tôi bị trộm lúc nghỉ đông rồi, chưa mua cái khác.”

      “À!” Đáy mắt Bình An cất chứa ý cười lạnh, hội nghị là để bàn về chuyện của Tổ ngoại giao , mà là cán bộ duy nhất của Tổ ngoại giao lại bị gạt ra rìa, ý đồ của Đàm Tuyền quá .

      Nghe nhắc đến tên mình, Đàm Tuyền đành phải quay đầu lại, nhìn Bình An lạnh lùng thốt lời, “Lần này tới họp bỏ qua, nhưng lần sau thể vắng mặt, mặc dù cũng làm được việc gì trong Hội Sinh viên, nhưng vẫn phải tới dự họp.”

      Bình An đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đàm Tuyền, trong lòng tràn ngập tức giận. Chưa bao giờ muốn nhét đầu người vào bồn cầu như bây giờ, bởi chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy, ràng là cố ý muốn cho tham gia hội nghị, giờ lại biến chuyện đó thành lỗi của .

      là “người biết xấu hổ... thiên hạ vô địch” nha.

      “Đàm học trưởng có chắc rằng gọi điện thoại cho tôi chứ?” Bình An lạnh giọng hỏi, cái gì gọi là nhẫn, cái gì gọi là “lùi bước trời cao biển rộng”… bị quăng béng ra sau đầu.

      “Ý là gì? Chẳng lẽ cho rằng tôi cố ý thông báo cho biết để họp?” Đàm Tuyền lên giọng, mặt nghiêm chỉnh nhìn Bình An.

      Bình An khẽ cười ra tiếng, “Có phải như vậy hay , trong lòng Đàm học trưởng chẳng phải rất ràng hay sao?”

      Ông Hiền Bân cau mày nhìn bọn họ, lại nghĩ tới chuyện học kỳ trước ở KTV, hoài nghi nhìn về phía Đàm Tuyền, “Đàm Tuyền, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      “Hừ, cố ý lười biếng cũng được , giờ còn già mồm cãi cố, Phương Bình An, cho rằng Hội Sinh viên là do nhà đầu tư sao?” Đàm Tuyền thèm quan tâm đến câu hỏi của Ông Hiền Bân, lên tiếng mỉa mai Bình An.

      Bình An nở nụ cười, “Ông học trưởng, xin hỏi ai là Tổ trưởng Tổ ngoại giao?”

      “Là Đàm Tuyền.” Ông Hiền Bân cau mày .

      “A, Đàm học trưởng bảo Liễu Mi cố ý cho tôi biết việc họp, ra là vì muốn lấy vị trí Tổ trưởng Tổ ngoại giao. Sao vậy? Sợ tranh nổi với tôi à? ra cần gì phải làm vậy, chỉ cần Đàm học trưởng tiếng, tôi chỉ là cán bộ nho làm sao mà dám tranh giành với ngài Hội trưởng kia chứ. Tuy rằng ‘ngài’ có thay Hội Sinh viên tìm nhà tài trợ lần nào, nhưng càng vất vả công lao càng lớn, tôi chắc chắn nhường học trưởng lần.” Bình An hếch cằm, đáy mắt lóe lên tia miệt thị.

      Sắc mặt Đàm Tuyền đại biến, “Phương Bình An, đừng có hươu vượn.”

      “Nếu giờ tìm Liễu Mi đối chứng , hoặc là học trưởng dùng số điện thoại nào để gọi cho tôi, chúng ta điều tra thử lần xem. Tôi cũng ngại kiểm tra với công ty điện thoại để xác nhận xem tóm lại là Đàm học trưởng có điện thoại cho tôi hay , sao điện thoại của tôi lúc nào cũng có tín hiệu thế mà lại nhận được cuộc gọi của học trưởng.” Bình An châm chọc .

      Bạn học đến siêu thị mua đồ rất nhiều, bởi Đàm Tuyền và Bình An đều được xem là nhân vật có tiếng trong trường, bây giờ lại giằng co với nhau ở nơi công cộng, nên làm cho vô số người vây quanh để xem thế nào, ngay cả những bạn học xếp hàng tính tiền trước bọn họ cũng tò mò quay lại nhìn đến quên cả tính tiền.

      Trước giờ Đàm Tuyền vẫn giữ hình tượng hòa nhã lễ độ, rất có khí thế lãnh đạo của Hội trưởng Hội Sinh viên, giờ lại đứng chỗ này giống y như chú nghé con hiểu chuyện mà bị Phương Bình An mỉa mai, nên tức giận đến đỏ mặt.

      Nhưng ta lại dám đáp ứng thách thức của , bởi ta biết, quả có năng lực lấy được danh sách các cuộc gọi.

      phải muốn để lại mặt mũi cho Đàm Tuyền, ở trước mặt công chúng mà giằng co cùng ta cũng ảnh hưởng tốt đối với Hội Sinh viên. Nhưng mà thế sao chứ? Người mất thể diện cũng đâu phải là .

      Ông Hiền Bân nhìn thấy tình thế thích hợp bèn nhanh chóng cầm đồ đạc bọn họ mua đến quầy thu ngân, sau khi tính tiền xong liền kéo bọn họ ra khỏi siêu thị. “Các cậu làm cái gì vậy? Muốn để cho toàn trường biết các cậu cãi nhau sao?”

      Đàm Tuyền hất tay Ông Hiền Bân ra, chỉ thẳng vào Bình An lạnh lùng , “ chẳng hề có ý thức đem lại vinh dự cho tập thể gì cả, đúng là con sâu làm sầu nồi canh của Hội Sinh viên.”

      Bình An giận quá hóa cười, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giống như nữ vương cao cao tại thượng nhìn Đàm Tuyền, thanh cao thấp nhưng cũng đủ để cho những người qua đều nghe , “Đàm Tuyền, đừng tưởng rằng là Hội trưởng Hội Sinh viên tự cho là bản thân mình rất giỏi, phải cẩn thận ngồi cho vững đó, đừng để mình bị ném xuống đến còn mặt mũi còn đỡ... khi tan xương nát thịt ...”

      Trước giờ, trong mắt mọi người, Bình An là ngây thơ, ôn hòa, chưa bao giờ làm cho người ta cảm thấy vẻ cao ngạo ỷ mạnh hiếp yếu như giờ phút này, như người khí thế tiềm mạnh mẽ tỏa ra bên ngoài.

      Trong lòng Đàm Tuyền bỗng thoáng qua chút sợ hãi, “Chẳng lẽ cho là có thể thay thế tôi sao?”

      “Chúng ta cứ chờ xem.” Bình An khẽ nhếch môi, nhận lấy chai cola với khăn giấy từ trong tay Ông Hiền Bân, trả tiền cho xong liền bước quay đầu lại.
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 86: Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích

      Edit: Tuyết Tình

      Beta: Khánh Linh


      Trừng mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Bình An thong dong rời , sắc mặt Đàm Tuyền nhăn nhó như bị táo bón, “ ta gì thế? ta dám dõng dạc tuyên bố muốn làm Hội trưởng Hội Sinh viên đấy à? Ha ha ha ha.” Cười to vài tiếng tỏ vẻ khinh thường.

      Ông Hiền Bân thấy Đàm Tuyền chẳng có chút phong độ nào, lắc đầu, “Được rồi, trở về thôi.”

      biết tại sao nhưng Ông Hiền Bân lại có cảm giác: nếu Phương Bình An muốn tranh chức Hội trưởng Hội Sinh viên chưa chắc Đàm Tuyền có thể thắng được.

      Đàm Tuyền làm sao mà biết được suy nghĩ này trong đầu của Ông Hiền Bân. tại, ta chỉ nghĩ xem làm cách nào để có thể hoàn toàn đá Phương Bình An ra khỏi Hội Sinh viên, quan hệ của ta ở trong trường chắc chắn tốt hơn nhiều so với người chỉ biết dựa vào quyền thế gia đình như , cho dù có phải tranh cử lần nữa cũng nhất định thua .

      Cứ chờ mà xem, nếu đuổi được Phương Bình An ra khỏi Hội Sinh viên, ta, Đàm Tuyền, tự nhận mình là cháu chắt.

      Bình An rời khỏi siêu thị bao lâu điện thoại di động liền vang lên, Lâm Tĩnh điện tới.

      “Chị Bình An, chị có nghe tin gì chưa? Đàm Tuyền kia kiêm luôn chức Tổ trưởng Tổ ngoại giao đấy.” Giọng Lâm Tĩnh lo lắng vang lên.

      “Ừ, có nghe rồi, mà các em cũng có họp sao?” Ngoài Lâm Tĩnh, còn có Diệp Hiểu Vân và Tạ Mộc Trụ là ba người mà nhờ Ôn Triệu Dung đưa vào làm thành viên Tổ ngoại giao khi học kỳ trước sắp kết thúc, vốn là muốn cùng bọn họ chung tay phát triển tốt Tổ ngoại giao để những người từng đây là tổ vô dụng nhất tỉnh lại...

      có.” Lâm Tĩnh thở phì phì kêu lên, “Em với bọn Tiểu Vân đều nhận được thông báo, cũng mới vừa biết việc chị cũng họp, tóm lại bọn họ có ý gì đây, khinh thường chúng ta đấy à?”

      Ánh mắt Bình An lạnh mấy phần, “Chị hiểu rồi, ngày mai chị đến tìm các em, em với bọn tiểu Vân là đừng thèm để ý tới công tác bên phía Hội Sinh viên nữa.”

      “Được.” Lâm Tĩnh đồng ý, lại , “Chị, hay là chúng ta đừng có ngu mà ở trong Hội Sinh viên nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      “Muốn cũng phải cách hiên ngang.” Thanh của Bình An điềm tĩnh thong dong, “Còn hai tháng nữa đến ngày tranh cử chức Hội trưởng, cứ chờ qua ngày đó rồi hãy tính tiếp.”

      “Vâng, tất cả đều nghe theo chị.” Lâm Tĩnh hình như hết giận, cười trả lời.

      Tắt điện thoại, tinh thần Bình An sảng khoái như muốn bay vọt trời cao, khóe miệng gợn nét cười nhàn nhạt. Muốn làm cho người ta nhìn bằng con mắt khác… cứ bắt đầu từ đây .

      Trở lại ký túc xá, Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đều thay đồ ngủ ngồi ở trước máy vi tính chơi trò chơi.

      Thấy vẻ mặt Bình An bình thường liền hỏi xảy ra chuyện gì, Bình An đơn giản thuật lại mọi chuyện xảy ra ở siêu thị.

      “Đàm Tuyền là người thích làm ra vẻ thanh tao, lại tự cho mình là hết. Cậu chấp nhặt cùng ta chẳng khác nào tự hạ mình xuống, mà tranh cãi ta lại cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Biện pháp tốt nhất là làm cho ta thua dưới tay cậu, chiêu này tuyệt đối đủ để cho ta bị nội thương nặng đến chết.” Tống Tiếu Tiếu sau khi nghe xong liền .

      Kỷ Túy Ý tay cầm Coca, tay cổ vịt cay, “Cái loại đàn ông kiêu ngạo như công đực này tương lai mà ai theo ta rất xui xẻo. Tớ mà vừa gặp mặt ta ngay sau đó đập liền. Thứ đàn ông gì đâu mà tính tình giống đàn bà, nghĩ sao mà lại so đo với nữ sinh, biết xấu hổ.”

      Bình An cười , “Đối với thứ người như thế cần thiết phải phân phải trái, cứ trực tiếp dùng tay tát phát cho ta chết luôn tốt hơn.”

      Ánh mắt Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý cùng sáng trưng như đèn pha, “Cậu định làm gì?”

      “Ừm, còn chưa biết.” Bình An nhún vai, vẫn còn ngẫm xem phải làm thế nào, nên biết phải với bọn Tiếu Tiếu và Túy Ý sao cho phải.

      “Theo tớ thấy, chỉ cần kéo ta xuống khỏi vị trí Hội trưởng Hội Sinh viên đủ rồi.” người đàn ông mà lại thích so đo danh tiếng nhiều như vậy việc mất cái thứ vẫn làm cho ta kiêu ngạo khẳng định đòn giáng nghiêm trọng.

      Tống Tiếu Tiếu , “Cho tới bây giờ cũng chưa từng có Hội trưởng Hội Sinh viên nào chưa hết tốt nghiệp lại bị rớt chức.”

      “Việc gì cũng có lần đầu tiên.” Bình An nở nụ cười.

      “Tốt lắm, tới ta nữa, chúng ta về cửa hàng của Bình An . vào học rồi, cậu định làm gì tiếp theo đây?” Kỷ Túy Ý .

      Bình An a tiếng, “Cậu nhắc mới nhớ, tớ định lên diễn đàn trường thông báo tuyển mấy bạn sinh viên muốn làm thêm, chứ chỉ mình tớ thể nào phát hết đống tờ rơi này.”

      “Cũng phải tuyên truyền ở trường khác nữa, để tớ hỏi dùm cậu mấy người bạn của tớ ở các trường đại học công khác, nhờ họ tìm giúp cậu vài người phát tờ rơi ở trường họ.” Tống Tiếu Tiếu .

      “Cám ơn.” Bình An tặng nụ hôn gió, cũng mở xong trang web diễn đàn trường ra, sững sờ phát tên mình bị treo đầu diễn đàn rồi, “Shit, ai rảnh hơi vậy, đưa hình chụp tớ xung đột với Đàm Tuyền ở siêu thị lên diễn đàn trường rồi nè.”

      Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý vừa nghe vậy liền lập tức chạy đến phòng tắm rửa tay cho sạch, rồi chạy ra hưng phấn mở diễn đàn ra xem.

      Hội Sinh viên nội chiến, Hội trưởng cùng Phó Tổ trưởng khiêu khích lẫn nhau ngay trước mặt mọi người.

      Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích.

      Nội dung ghi chép lại toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ, ngoại trừ những lời họ lúc ở ngoài siêu thị.

      ngờ chưa đầy tiếng nhận được vô số câu bình loạn.

      —— chẳng lẽ lại là chuyện cổ tích giữa thiên kim danh giá cùng chàng trai thường dân?

      —— phải rằng đây là cố ý thông báo cho bạn học Phương họp sao? Chẳng lẽ là muốn khiến cho nữ thái tử chú ý đến mình hơn chăng?

      —— đường đường là người đàn ông mà lại tranh cãi với nữ sinh ở nơi đông người, nhân phẩm xuống dốc quá rồi.

      ... Đủ các loại bình luận đều có, trong đó cũng có người giúp cho Đàm Tuyền, công kích Bình An, Bình An chưa bao giờ làm được việc gì cho Hội Sinh viên nhưng vẫn cố giữ lấy vị trí, cái đồ coi ai ra gì, cái đồ ỷ thế hiếp người...

      Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý vừa xem còn vừa đọc to lên, sung sướng đến nhịn được.

      “Bình An, cậu nên lấy tiền đập chết Đàm Tuyền , cho ta biết thế nào là có tiền chuyện gì cũng dễ.” Kỷ Túy Ý ha ha cười .

      Tống Tiếu Tiếu cũng gật đầu lia lịa, “Tớ cũng đồng ý như vậy.”

      đúng là ‘Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh’, cái chính là bây giờ tớ có tiền tiêu vặt, nếu tớ đập ta đến kêu cha gọi mẹ.” Mặc dù trở thành nhân vật chính cho người ta bàn luận nhưng Bình An vẫn thấy rất sung sướng.

      “Cậu vận dụng thành ngữ rất sinh động, hahahaha.” Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý cùng cười lớn.

      Đóng cửa sổ bình luận nóng sốt lại, Bình An đăng thông báo tuyển người lên, có để lại số điện thoại mà để cho những người muốn làm thêm nhắn tin cho thông qua tin nhắn diễn đàn.

      “Xem ra Hội Sinh viên phen ‘nổi lửa lên em’ rồi.” Tống Tiếu Tiếu vẫn còn xem tin tức.

      “Ơ, còn mở khung bỏ phiếu này.” Kỷ Túy Ý hưng phấn dựng lên, “Bình An, cậu và Đàm Tuyền tại bất phân thắng bại nha, tớ bỏ phiếu cho cậu thắng.”

      “Tớ cũng bỏ.” Tống Tiếu Tiếu muốn Kỷ Túy Ý cho bỏ phiếu.

      Điện thoại của Bình An để bàn vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi đến màn hình, đôi mày thanh tú của cau lại, do dự muốn nghe.

      Chuông điện thoại reo lâu cho đến lúc tắt, rồi lại reo lên lần nữa.

      Đủ để hấp dẫn hai kẻ vô cùng hưng phấn về chuyện khác xoay lại hỏi, “Ai gọi điện cho cậu thế?”

      Bình An bĩu môi, “Lê Thiên Thần.”

      Cầm điện thoại lên, ra ngoài ban công nghe máy.

      “Bình An, đây.” Thanh của Lê Thiên Thần thoạt nghe có chút đơn.

      Thiên Thần, có chuyện gì sao?” Bình An nhàn nhạt hỏi, cũng giải thích tại sao vừa rồi nhận điện thoại của .

      “Ngày kia Thành phố S rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm được ?” Lê Thiên Thần , có chút khẩn cầu.

      “Tôi...” Bình An muốn cự tuyệt.

      Lê Thiên Thần chắc cũng biết trước đáp án của là gì, lập tức liền thấp giọng khẩn cầu , “Có thể hai năm tới thể gặp mặt nhau, coi như ăn cơm tiễn , có được ?”

      “Vậy tối mai gặp.” Nghĩ đến hai năm tới phải nhìn thấy ta, tâm tình Bình An đột nhiên tốt hẳn lên.
      Last edited by a moderator: 1/9/14
      Nguyên Nguyễn, cucai_yunnie, Nga Nhi6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87: Đối lập

      Edit: Tuyết Tình

      Beta: Khánh Linh


      Hôm sau, họ phải đến phòng học 3312 để mở lớp, ngày đầu tiên khai giảng chung cũng có sắp xếp chương trình học gì, chỉ là mở lớp, lấy sách giáo khoa của học kỳ mới là được.

      Vi Úy Úy về tới trường học lúc sáu giờ, bộ dạng mệt mỏi giống như chú chó con, nắm lấy tay Tiếu Tiếu và Túy Ý kêu rên thảm thương, hận sao mua vé máy bay để bay tới giống họ cho khỏe.

      Kỷ Túy Ý nhìn vẻ mặt mệt mỏi của , quần áo người nhăn nhúm giống như dưa muối, đắc ý cười to ba tiếng, đưa tay lên đầu vò vò mấy cái, “Ngoan, tắm nhanh , lát chị cho em ăn thịt.”

      Vi Úy Úy ‘woa’ tiếng, nước mắt rơi lã chã cầm khăn lông bước vào phòng tắm.

      Bảy giờ rưỡi, họ cùng nhau đến lớp học, người cùng lớp cũng đến gần đủ, vừa thấy Bình An xuất , mắt ai cũng đột nhiên sáng lên. truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết chuyện và Đàm Tuyền gây gổ được đăng diễn đàn hết rồi.

      Bình An vừa mới ngồi xuống trước mặt bạn học quay đầu lại hỏi , “Bình An, cậu gây gổ với Đàm Hội trưởng đấy à?”

      Bởi vì bình thường Bình An cũng hòa đồng với các bạn trong lớp cho nên bọn họ cũng có ghen ghét gì , mọi người xúm lại thân mật tra hỏi.

      “Các bạn à, đừng có nhiều chuyện như vậy được ?” Bình An dở khóc dở cười, tự nhiên mình lại biến thành danh nhân.

      “Sợ cái gì mà dám cãi lại chứ, Đàm Tuyền cũng phải là người giỏi giang gì cho lắm, Bình An của chúng ta nên vùng lên, thể bị ta ức hiếp hoài vậy.” Có bạn học lòng đầy căm phẫn kêu lên, sau đó cười hì hì với Bình An, “Bình An, cậu nhất định phải thắng ta, tớ bỏ phiếu cậu thắng.”

      Đột nhiên Bình An muốn biết đến tột cùng là ai đem hình ảnh lúc tranh cãi với Đám Tuyền ở siêu thị đăng lên mạng, muốn đăng cho vui hay là còn có mục đích khác?

      tại Đàm Tuyền và bị đặt vào tình thế bắt buộc, mâu thuẫn giữa bọn họ đến nông nỗi này, hai tháng sau là đến ngày tranh cử, nếu phải là Đàm Tuyền bị ngã khỏi vị trí Hội trưởng, phải là trở thành trò cười cho thiên hạ.

      Người đăng bài này hẳn là cũng nghĩ như vậy chứ gì?

      “Các cậu lo vớ lo vẩn làm chi, nếu Phương Bình An cảm thấy vui, phải còn có ba cậu ta sao? Chỉ cần ba cậu ta bỏ ra mấy triệu, Đàm Tuyền chắc chắn ngoan ngoãn thoái vị rồi, bằng tìm bạn trai cậu ta vậy. Các cậu biết đâu, bạn trai Phương Bình An rất lợi hại nha, đường đường là Tổng tài tập đoàn Nghiêm thị đó… Ai mà dám đắc tội với cậu ta chứ?” Trịnh Yến Đình ngồi trước họ hai hàng ghế thấy mọi người chỉ vây quanh Bình An mà chuyện, trong lòng nổi lên trận đố kỵ, cất cao giọng đầy ghen ghét.

      Phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, ai cũng đưa mắt nhìn sang Trịnh Yến Đình, làm như biết ý nghĩa của câu kia.

      Kỷ Túy Ý lạnh lùng liếc ta cái, từ từ , “Cho dù có mấy triệu, chắc chắn Bình An cũng có thể làm cho Đàm Tuyền thoái vị.”

      Có bạn học liền phụ lời, “Đúng vậy, đúng vậy, tớ rất có lòng tin đối với Bình An.”

      Trịnh Yến Đình , “Cậu cần gì phải tranh chức Hội trưởng Hội Sinh Viên với người ta chứ, vị trí này đối với cậu mà cũng chẳng quan trọng gì, nhưng đối với tương lai Đàm Tuyền về phương diện làm rất quan trọng, cậu cũng nên có chút nhân tính mà buông tha cho người ta .”

      ra ai muốn giữ vị trí lãnh đạo Hội Sinh viên cũng cần phải xét xem kinh tế nhà người ấy ra sao nữa à? Nếu được làm Hội trưởng Hội Sinh viên cần lo lắng về vấn đề việc làm, vậy những người khác phải làm sao? Chẳng lẽ phải là thành viên của Hội Sinh viên kiếm việc được ư?” Tống Tiếu Tiếu cười châm chọc, khách sáo hỏi ngược lại Trịnh Yến Đình.

      “Tôi có ý này.” Trịnh Yến Đình kêu lên.

      “Vậy ý gì?” Vi Úy Úy dùng đuôi mắt liếc , “Bạn học Trịnh, cậu vậy làm chúng tôi hiểu lầm đó nha.”

      Trịnh Yến Đình ngẩn ra, “Hiểu lầm cái gì?”

      “Hiểu lầm cậu ghen tỵ với Bình An chứ gì.” Kỷ Túy Ý và Vi Úy Úy nhìn nhau cùng cười.

      “Tôi ghen tỵ với cậu ta sao? Cậu ta có cái gì đáng để cho tôi ghen tỵ?” Trịnh Yến Đình thẹn quá thành giận, thanh bén nhọn.

      vậy mà cũng được, Bình An có rất nhiều thứ có thể khiến người ta đố kỵ, nếu như Trịnh Yến Đình mình có ghen tỵ tại sao vừa mới gặp liền nhằm vào Bình An gây chuyện.

      Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên trợ giảng cũng vào lớp.

      Những bạn học vây quanh Bình An cũng đều trở về vị trí của mình.

      Giáo viên trợ giảng lớp Bình An họ Trần, là nghiên cứu sinh tại trường, dáng dấp và khuôn mặt đoan chính, phải loại đặc biệt đẹp trai, nhưng tính cách hài hước bình dị gần gũi, có rất nhiều nữ sinh trong lớp thích tìm ta nhờ giúp đỡ.

      Riêng các trong ký túc xá của Bình An rất ít giao tiếp với các giáo viên trợ giảng trong trường.

      Kết thúc buổi học, lớp trưởng dẫn các nam sinh trong lớp lấy sách giáo khoa của học kỳ mới, giáo viên trợ giảng gọi Bình An theo ta đến văn phòng chuyện.

      Kỷ Túy Ý các về ký túc xá trước.

      Trong văn phòng của giáo viên trợ giảng Trần, Thầy Tiếu phụ trách Hội Sinh viên ngồi chờ sẵn, xem ra Thầy ấy cũng biết hết chuyện ở diễn đàn trường rồi.

      “Sinh viên Phương, chuyện đăng diễn đàn trường chúng tôi đều đọc cả rồi, biết em có ý kiến gì ?” Thầy Tiếu bảo Bình An ngồi xuống, rót cho ly nước.

      Bình An đứng dậy nhận lấy ly nước, “Cảm ơn Thầy.” Đặt cái ly bàn thủy tinh xong mới giọng , “Thầy Tiếu, đúng ra em nên cãi nhau với Đàm học trưởng tại nơi đông người, ảnh hưởng hình tượng Hội Sinh viên, là em đúng.”

      Thầy Tiếu ngờ Bình An lại chủ động nhận mình sai trước, khỏi nhớ tới vừa rồi ông tìm Đàm Tuyền chuyện, câu đầu tiên của Đàm Tuyền chính là tố cáo Phương Bình An coi ai ra gì, ở tại nơi đông người cũng coi trọng ta là Hội trưởng Hội Sinh viên, cố ý gây gổ với ta ở siêu thị, phá hư hình tượng của ta, cầu Thầy Tiếu khai trừ Bình An khỏi Hội Sinh viên.

      Làm người đàn ông nên có khí độ cùng tấm lòng rộng rãi, phải ông ghét bỏ gì Đàm Tuyền, nhưng hôm nay so sánh giữa ta với nữ sinh cũng có chút thất vọng.

      cây làm chẳng nên non.” Thầy Tiếu , “Tôi cũng có hỏi qua số cán khác, bọn họ em ngày hôm qua có tham gia công tác ở Hội Sinh viên, cũng có đến tham dự hội nghị.”

      “Em nhận được thông báo nào cả, cũng có lẽ là em quên kiểm tra điện thoại.” Bình An cúi đầu, thái độ thành tâm nhận sai.

      Tóm lại là nhận được điện thoại, hay là căn bản có thông báo bằng điện thoại đến cho , trong lòng Thầy Tiếu cũng có nghĩ đến, “Làm thành viên của Hội Sinh viên, quan trọng nhất là đoàn kết, chỉ cần mình có thái độ chính trực dù bên ngoài nghị luận thế nào cũng quan trọng. Tôi cũng phản đối việc em muốn giành vị trí cao nhất, chỉ muốn nhắc nhở em phải chú ý ảnh hưởng.”

      Bình An mới đầu còn tưởng rằng Thầy Tiếu tới là để khuyên nên đối nghịch với Đàm Tuyền chứ, Bình An hơi nở nụ cười, “Thầy Tiếu, em biết nên làm như thế nào ạ.”

      ra ngay từ đầu Thầy Tiếu đúng là muốn Bình An đối nghịch cùng Đàm Tuyền, dù sao chắc Bình An cũng chỉ tức giận dẫn đến cãi cọ chút thôi, nhưng mà nhìn lại tư cách của hai người, ông đột nhiên liền nghiêng về Bình An.

      Giáo viên trợ giảng Trần nãy giờ vẫn giữ im lặng giờ bỗng cười , “Thầy Tiếu, đừng nhìn sinh viên này bình thường chẳng quan tâm chuyện gì mà lầm nhé, là rất kiên cường đó, tuyệt đối là nhân tài.”

      Thầy Tiếu nở nụ cười, nhưng gì thêm. ra ông định nhúng tay quá nhiều vào công việc của Hội Sinh viên, nhìn chung Hội Sinh viên làm việc tương đối độc lập, đều là các sinh viên trong hội tự mình triển khai công tác, chỉ khi nào thấy bọn họ gặp khó khăn lớn giúp đỡ họ giải quyết chút.

      “Sinh viên Phương, Tổ ngoại giao sau này vẫn phải dựa vào em.” Thầy Tiếu nhớ tới Hội Sinh viên tại gặp phải vấn đề khó khăn, đặc biệt là Tổ ngoại giao, bởi sắp tới có hội thao thể dục, vấn đề tiền tài trợ rất quan trọng, nếu như có công ty lớn tài trợ trong việc tổ chức, sợ rằng kết quả báo cáo cũng tốt.

      Bình An khách sáo , “Thầy Tiếu, tại Đàm học trưởng là Tổ trưởng Tổ ngoại giao, dĩ nhiên phải lấy ý kiến của ta là chính, ta cái gì làm theo cái đó.”

      Tính cách Đàm Tuyền như vậy có thể ra ngoài mà kéo được tài trợ gì sao? “Dù sao phương diện công tác này em vẫn có vẻ quen thuộc hơn so với Đàm Tuyền.”

      “Xin Thầy Tiếu yên tâm, em đặt công việc của Hội Sinh viên lên trước, để cho tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến công việc.” Bình An bảo đảm .

      Lúc này Thầy Tiếu mới yên tâm, “Vậy tốt. Được rồi, đừng để ý chuyện diễn đàn nữa, lát tôi tìm quản lý mạng, xóa bài viết này .”

      Bình An đứng lên, “Thầy Tiếu, Thầy Trần Phụ giảng, vậy em xin phép về trước.”

      Ra khỏi khu lớp học, Bình An về ký túc xá mà đến cửa hàng độc quyền LENKA của chút để xem việc bán hàng, tòa nhà thương mại này mở cửa lúc mười giờ hằng ngày, bây giờ sắp mười giờ.

      Chiêm Mộng Ny thử hiệu quả sản phẩm mu bàn tay hai nữ sinh, thấy Bình An vào, gật đầu cười, “Chị Bình An.”

      Hai nữ sinh kia vừa nghe Chiêm Mộng Ny gọi vậy liền lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn Bình An liền sáng rực mừng rỡ, “Chị chính là Phương Bình An, người mở cửa hàng ngoài trường học đó hả?”

      Bình An cười gật đầu, “Các em là?”

      “Chúng em là sinh viên khoa công nghệ thông tin, Chị Phương, chúng em ủng hộ chị nha, chị nhất định trở thành nữ Hội trưởng Hội Sinh viên thứ hai của trường.” Hai nữ sinh rất hưng phấn kêu lên.

      “Cám ơn.” Bình An có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ chỉ mới buổi tối thôi mà mọi người đều biết hết rồi sao? Tốc độ truyền bá của Internet quả đáng sợ.

      “Học tỷ, cửa hàng độc quyền này là của chị mở sao?” tò mò hỏi.

      Bình An gật đầu, “Đúng vậy, phiền hai em tuyên truyền dùm chút nha.”

      “Oa, học tỷ, chị lợi hại ghê.” khác hâm mộ nhìn Bình An, “Nhưng nghe chị là thiên kim tập đoàn Phương thị mà, sao lại muốn mở cửa tiệm riêng vậy?”

      Bình An cười , “Chị muốn tự lực cánh sinh.”

      chuyện lát, hai nữ sinh liền mua hai chai sữa dưỡng da về, còn nhấn mạnh nhất định thay Bình An tuyên truyền tiệm này.

      Nhìn nụ cười ngây thơ sáng lạn của họ, Bình An mới phát giác được rằng mặc dù mình cười đến vui vẻ, nhưng chưa đủ lòng, cũng từng có nụ cười buồn lo này, chỉ là đánh mất ở trong ký ức.

      Chiêm Mộng Ny đem sổ sách buôn bán hai ngày nay cho Bình An xem, doanh số cũng được tốt lắm, mặc dù mặt tiền cửa hàng hấp dẫn người ta, nhưng dù sao đây là sản phẩm mới, rất nhiều người còn chưa có lòng tin để mua dùng.

      Dù sao cũng chỉ còn thiếu chút nổi tiếng mà thôi, phải nửa tháng nữa Công ty AOMI mới có thể tung quảng cáo, đến lúc đó việc kinh doanh cũng tốt lên rất nhiều.

      Ừ, biết có ai nhận lời mời làm thêm hay , dùng máy tính trong cửa hàng mở diễn đàn của trường học ra, thấy bài đăng giật gân kia nữa, nhưng chẳng qua lại xuất ít bài đánh cược, Bình An cười tiếng, có chút hứng thú mở ra xem.

      Hộp thư cá nhân có mấy chục tin nhắn, Bình An vừa nhìn vào nội dung đầu liền xuất đầy vạch đen, chả biết nghĩ sao mà nhiều người ấy vậy mà còn hỏi có phải muốn tìm người làm thêm để đối phó với Đàm Tuyền từ trong chỗ tối hay .

      xóa mấy tin nhắn ba vớ này, định gọi điện thoại cho mấy sinh viên có vẻ có thành ý để hẹn gặp mặt điện thoại di động của vang lên.

      Tống Tiếu Tiếu gọi điện thoại tới, “Bình An, mau tới Khu căn tin số 2, có trò hay để xem nè.”

      “Trò gì?” Bình An nghi ngờ hỏi.

      “Đàm Tuyền bị đánh hội đồng rồi.”
      Last edited by a moderator: 1/9/14
      Nguyên Nguyễn, cucai_yunnie, Nga Nhi5 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 88: Chính thức tuyên chiến

      Edit: Tuyết Tình

      Beta: Khánh Linh


      Mặc dù Đàm Tuyền phải xuất thân từ gia đình đại phú đại quý gì, nhưng ở cương vị lãnh đạo của Hội Sinh viên coi như là cũng có mặt mũi trong trường, là sinh viên bình thường dễ có ai mà đắc tội với ta.

      Trừ là người bị ép đến có cách nào mà phải đối nghịch với ta, làm gì còn có ai dám trực diện xung đột cùng Đàm Tuyền? Làm vậy chẳng khác gì đối nghịch với cả Hội Sinh viên...

      Bình An nhận được điện thoại của Tống Tiếu Tiếu liền vội vàng đến Khu căn tin số 2.

      Mới vừa vào cửa chính nhà ăn thấy đám nam sinh quần áo tinh tươm vây quanh cái bàn, bàn hình như có hai người ngồi, người trong đó là Đàm Tuyền, người khác nhìn lắm.

      “Ở đây.” Đám Kỷ Túy Ý ngồi cách đó xa, cũng ngồi vừa ăn vừa vây xem bên này.

      Bình An cười tới, Tống Tiếu Tiếu thay gọi cơm, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đàm Tuyền lại đắc tội với ai thế?”

      “Mới vừa rồi, chúng tớ thấy diễn đàn có mấy người là fan hâm mộ của Đàm Tuyền hùa nhau công kích cậu, nên cũng cãi nhau rùm beng trận với bọn họ. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, lúc đó khí thế mấy người chúng tớ so ra yếu kém, đột nhiên biết ở đâu lại xuất nhóm người gọi là Khâu Thiếu gì đó, mắng đám fan hâm mộ của Đàm Tuyền xối xả kịp vuốt mặt. Chậc chậc, con mà, đời nào lại chịu nghe những lời mắng khó nghe như vậy nên chắc là tìm Đàm Tuyền để kể khổ. bao lâu Đàm Tuyền xuất , chỉ trích những người đó nên vô lễ đến thế với nữ sinh, cầu bọn họ xin lỗi. người trong đó có tên Khâu Thiếu đốp lại chẳng phải Đàm Tuyền cũng làm khó nữ sinh ở trước mặt mọi người đó sao, muốn xin lỗi cũng được, cứ đến gặp mặt tại nhà ăn, chúng tôi đáp ứng.” Tống Tiếu Tiếu tóm tắt chuyện xảy ra nửa giờ trước cho Bình An nghe.

      “Đúng vậy, đến ngay cả chúng tớ cũng đều bị đem ra mắng.” Vi Úy Úy thở phì phì kêu lên, đưa điện thoại di động cho Bình An xem.

      Bình An đọc xong cơn tức lập tức phừng lên, mặc kệ fan hâm mộ Đàm Tuyền công kích thế nào, nhưng nếu ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá của cũng bị mang ra chửi, nỗi tức giận này thể nào nuốt cho trôi, đáng giận nhất là bọn họ còn dám ba biết dạy dỗ con .

      Sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn, tính nhẫn nại của mỗi người đều có điểm dừng, bạn bởi vì che chở mà bị công kích, ngay cả ba cũng dám kéo vào, làm sao còn có thể lặng im xem như có chuyện gì xảy ra.

      đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn những người vây quanh Đàm Tuyền, “Tiếu Tiếu, cậu mới vừa gì, nhóm Khâu Thiếu à?”

      “Đúng vậy, giống như tên đại ca bọn họ là Khâu Thiếu gì đó.” Tống Tiếu Tiếu .

      Kỷ Túy Ý vừa ăn món mì thập cẩm mà thích nhất vừa cười cười nhìn những người bên kia, gầm gừ, “ chuyện tiếng quá, khí thế cũng yếu, chẳng kích thích chút nào.”

      囧... Tống Tiếu Tiếu ngọng, “Chị hai Kỷ à, chị cho rằng đây là Xã Hội Đen đấu súng đó sao?”

      “Bình An, cậu định đâu?” Vi Úy Úy kéo tay Bình An ra khỏi chỗ, kinh ngạc hỏi.

      tính sổ.” Bình An cười lạnh .

      Khi đến gần cái bàn bị bao vây mới phát bàn khác cũng ngồi đầy mấy nữ sinh căm hận trừng mắt nhìn , chắc cũng là người ủng hộ Đàm Tuyền chứ gì...

      “Làm ơn cho qua.” Bình An chẳng thèm để ý bọn họ, vỗ lưng nam sinh đứng phía trước.

      “Xem náo nhiệt cái gì, cút ngay.” Nam sinh quay đầu lại, vừa thấy nữ sinh liền cho là fan hâm mộ của Đàm Tuyền, lập tức hung ác quát tiếng.

      Bình An lạnh lùng nhếch môi, “Gọi Khâu Thiếu Triết bước ra đây cho tôi.”

      muốn làm gì?” Có hai tên nam sinh sừng sộ.

      “Bình An?” Thanh quen thuộc quả nhiên truyền ra từ bên trong, Bình An muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài.

      Khâu Thiếu Triết mặc quần jean màu đen áo sơ mi màu lam vạch đám người vây quanh ra, mặt mày hớn hở nhìn Bình An, “Đúng là em rồi. Em tới đúng lúc , thay em dạy dỗ tên vô liêm sỉ này nè.”

      Bình An đưa mắt thoáng nhìn, thấy ánh mắt Đàm Tuyền nhìn khinh miệt cùng châm chọc, cố ý cất cao giọng, “Phương Bình An, có năng lực , dám tìm người tới đe dọa tôi, cho rằng tôi sợ sao? là hèn hạ vô sỉ.”

      “Đúng vậy, là đáng xấu hổ.” Bàn nữ sinh kế bên lập tức phụ lời.

      “Cậu cái gì.” Khâu Thiếu Triết đập mạnh mặt bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Tuyền.

      “Đàm Tuyền, người nào hèn hạ vô sỉ tự lòng rất ràng. Về sau tốt nhất đừng để tôi thấy diễn đàn có câu nào nhục mạ Phương Bình An tôi, nếu tôi khách sáo nữa đâu. A, đúng rồi, các người tôi ỷ thế hiếp người chứ gì? Bây giờ tôi ỷ thế hiếp người cho các người xem. Tôi ngay ngồi thẳng, người nào có ý kiến gì với tôi cứ thẳng mặt tôi mà , chứ mà để cho tôi thấy được người nào công kích bạn tôi, thậm chí dám công kích ngay cả người nhà tôi...” Nụ cười luôn luôn ôn hòa của Bình An giờ trở nên lạnh lẽo vô cùng, làm cho người ta cảm giác đặt mình trong băng động ngàn năm, “Vậy cũng chớ trách tôi ỷ thế hiếp người nha. A, bình thường tôi cũng thích liên lụy cả nhà.”

      dám uy hiếp bạn học.” Đàm Tuyền đứng phắt dậy, nghiêm nghị như chính nghĩa thuộc về ta mà nhìn chằm chằm Bình An.

      Bình An cười lạnh, “So với những người nào đó nhân phẩm tuột dốc đến vô hạn công kích người khác diễn đàn, tôi đây cũng được coi là quang minh chính đại rồi.”

      “Quang minh chính đại? Vậy bọn họ là cái gì? thấy bọn họ nhục mạ bạn học sao? Quả bằng cầm thú.” Đàm Tuyền rít răng, ra vẻ ta đây là duy trì quang minh chính nghĩa.

      “Xì, đừng lấy bản thiếu gia so với cậu, cậu so hơn được ?” Khâu Thiếu Triết liếc mắt xem thường Đàm Tuyền cái, “Người đàn ông so đo với phụ nữ, trước mặt mọi người khi dễ nữ sinh ra thể thống gì?”

      “Mới nãy diễn đàn, các người cũng liên hợp khi dễ mấy nữ sinh đó thôi.” Đàm Tuyền xanh mặt nhìn Khâu Thiếu Triết, ta chút ấn tượng nào đối với nam sinh đột nhiên xuất này, trước nay chưa từng thấy người này cùng với Phương Bình An, nếu như ta có gặp qua nhất định nhớ rồi.

      Mấy nữ sinh khác cũng nghĩ giống như Đàm Tuyền, họ hoàn toàn biết Khâu Thiếu Triết từ đâu xuất , từ trước đến nay chưa từng thấy qua, nếu từng gặp nam sinh tuấn như vậy nhất định là phải nhớ chứ.

      “Ai biết những người mồm miệng ác độc hùa nhau mắng nữ sinh bé đó cũng là nữ sinh đâu, tôi còn tưởng rằng là thứ cặn bã gì chứ, nếu biết cũng là nữ sinh, chúng tôi khẳng định dịu dàng chút rồi.” nam sinh đứng bên cạnh Khâu Thiếu Triết cười xấu xa trả lời.

      Những người khác cười ầm lên, “Đúng vậy, mạng làm sao biết ai là heo ai là khủng long, ai biết có phải là tên biến thái thích công kích nữ sinh vừa xuất hay ?”

      Đàm Tuyền và đám nữ sinh tức giận đến nỗi mặt mày tái mét cả...

      Bình An tức giận trợn mắt nhìn Khâu Thiếu Triết cái.

      Khâu Thiếu Triết sờ sờ chóp mũi, hướng về phía những nam sinh khác , “Được rồi, các cậu nên làm gì làm , chớ phiền đây nữa.”

      “Trọng sắc khinh bạn nha.” Những nam sinh kia phá lên cười.

      “Được rồi, đừng quấy rầy thời khắc gặp mặt tốt đẹp của Khâu Thiếu nữa.” Rốt cuộc họ lập tức giải tán, ai xem Đàm Tuyền ra gì.

      Khu căn tin số 2 hiếm khi nào ngồi đầy người như vậy, cần nhìn cũng biết tầm mắt của bọn họ là nhằm về phía này.
      Bình An nhìn Đàm Tuyền, người tỏa ra khí thế lạnh lùng giống như nữ chiến sỹ tuyên chiến, “Đàm Tuyền, chúng ta tranh cãi lại mãi cũng có ý nghĩ gì, chi bằng chúng ta đánh cuộc , xem xem cuối cùng ai trong chúng ta có thể trở thành tân Hội trưởng Hội Sinh viên.”

      dám cam đoan dùng những thủ đoạn hèn hạ ?” là thiên kim Tập đoàn Phương thị, muốn có được vị trí Hội trưởng Hội Sinh viên quá dễ.

      đáng để tôi phải giở thủ đoạn gì, vì công bằng liêm chính, đến lúc đó để cho tập thể toàn trường bỏ phiếu.” Bình An miệt thị nhìn Đàm Tuyền cái, kẻ có lòng dạ tiểu nhân luôn hoài nghi người khác cũng hèn hạ giống ta.

      Hạ chiến thư ngay trước bạn học cả nhà ăn, bởi vô luận thế nào cũng muốn cố gắng lần. Có đôi khi làm người là vậy đấy, cho dù thèm để ý đến cái danh lợi cỏn con kia nhưng cũng phải tranh lần.

      “Được.” Đàm Tuyền đáp ứng ngay, ta tin là Phương Bình An có thể dùng tiền mà mua chuộc được toàn bộ người trong trường, với quan hệ của ta, ta chắc chắn thua thiên kim chỉ được cái nhà giàu.

      Đàm Tuyền tự tin sảng khoái đáp ứng như vậy cũng lạ, ta hết lòng tin tưởng rằng đa số người cũng như ta, đều có lòng thù dạ hận với người nhà giàu.

      Nghe Đàm Tuyền đồng ý, Bình An cười nhạt thêm nửa lời, kéo Khâu Thiếu Triết trở về chỗ ngồi của mình, ấn ngồi xuống, đưa mắt lạnh nhìn chằm chằm , “Sao lại ở chỗ này?”

      Ba người đám Kỷ Túy Ý nhìn nhau, đồng lòng giữ im lặng, hăng hái dạt dào nhìn Bình An và Khâu Thiếu Triết.

      Khâu Thiếu Triết vừa thấy ba mỹ nữ ngồi đối diện, lập tức giơ tay lên, “Xin chào ba vị mỹ nữ.”

      “Xin chào mỹ nam.” Ba người đồng loạt gật đầu.

      Bình An tức giận đá bắp chân Khâu Thiếu Triết cái, “Khâu Thiếu Triết.”

      Khâu Thiếu Triết lập tức ngồi thẳng người, cười híp mắt , “ chuyển trường đến đây học, về sau chúng ta là bạn học, học Đại Học năm 3 rồi, em mới đại học năm thứ hai thôi, về sau phải gọi là Khâu học trưởng, biết ?”

      chuyển trường...” Bình An lại phải nhức đầu rồi, ba ta Giám đốc Sở Giáo dục, muốn chuyển trường quả khó, “ rốt cuộc muốn làm cái gì, tại sao lại cùng Đàm Tuyền cãi vã chi vậy?”

      ta khi dễ em, rất nhiều tin nhắn diễn đàn BBS đều từ IP, hơn nữa đều là IP của , nếu như phải mình để cổ động người khác công kích em, đem đầu của chặt xuống.” Khâu Thiếu Triết kêu lên.

      Bình An yếu ớt , “Tôi biết ta là tiểu nhân, nhưng nhất thiết phải so đo với ta làm gì, tôi tự có biện pháp đối phó, hơn nữa diễn đàn gì cũng được, đó đều là chuyện của tôi.”

      Dừng chút, Bình An lại , “ có bản lĩnh chuyển tới trường học của chúng tôi, chắc cũng có bản lĩnh xóa mấy bài đăng xóa đó chứ?”

      Vậy mà cũng cần bản lĩnh sao? Khâu Thiếu Triết sửng sốt chút, nhưng vẫn , “Xóa bài đăng chắc chắn thành vấn đề, lúc về kêu người xóa bỏ.”

      vừa chuyển trường tới đây thôi mà, sao chưa gì biết nhiều người như thế?” Nghe kiểu ta biết ngay ta là đại ca.

      “Đều là người quen lúc trước, có mấy người là con trai cấp dưới của ba , dù giao tình sâu, nhưng cũng coi như là biết nhau.” Khâu Thiếu Triết nhún vai , đương nhiên cho Bình An hay có mấy người là quen biết ở quán bar.

      Bình An thở ra tiếng, cũng nhìn ra những người đó đều là người địa phương Thành phố G, nhắc tới bọn họ nữa, “Khi rỗi hơi lại chuyển tới trường học của chúng tôi làm gì?”

      “Chơi rất vui.” Khâu Thiếu Triết nhìn cái, cười , “Lát nữa em dẫn tham quan xung quanh chút, xem trường học này như thế nào?”

      rảnh.” Bình An chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, giống như Khâu Thiếu Triết là người mắt bệnh phong, nhất định tránh xa mới được.

      “Uổng công vì em mà đắc tội với nhiều người như vậy, em vẫn coi là bạn.” Khâu Thiếu Triết ăn vạ.

      “Vậy tôi tìm người cùng nhé?” Bình An đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt lóe tia giảo hoạt.

      Khâu Thiếu Triết nhìn cái, đứng lên, “Thôi miễn , các vị mỹ nữ ăn từ từ nhé, tôi trước đây, gặp lại sau.”
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 89: đề

      Edit: Tuyết Tình

      Beta: Khánh Linh









      Sau khi Khâu Thiếu Triết rời , Kỷ Túy Ý lập tức cầm chiếc đũa chỉ thẳng vào Bình An, “, quyến rũ được ‘mặt hàng’ như vậy từ lúc nào?”

      Bình An còn chưa cho các biết chuyện thiếu chút nữa bị tạt axit sunfuric lúc nghỉ đông, sợ các lo lắng, bây giờ việc Khâu Thiếu Triết xuất tại học viện đại học kinh tế ngoại ngữ lại nhắc nhở chuyện khác.

      ta vì nên mới xuất ở chỗ này? Hay là nếu như cũng vẫn chuyển đến đây? rất chắc chắn kiếp trước chưa bao giờ nhìn thấy Khâu Thiếu Triết ở trường học, nhưng mà trường học lớn như vậy gặp qua ta cũng là chuyện rất bình thường.

      Nếu như kiếp trước chuyển trường tới đây, vậy rất có thể quen biết Đỗ Hiểu Mị ở khoảng thời gian này, vậy cuối cùng trong việc hãm hại là do bị Đỗ Hiểu Mị lợi dụng hay là cùng Đỗ Hiễu Mị hợp tác?

      hy vọng là vế sau, nhưng nếu quả là vế sau, nhất định để cho Khâu Thiếu Triết và Đỗ Hiểu Mị có cơ hội cùng nhau hãm hại lần nữa.

      “Sao lại ngây người ra vậy, hay là nghĩ đến vị Khâu thiếu gia kia?” Kỷ Túy Ý thấy Bình An chỉ lo ngẩn người mà có chú ý câu hỏi của các .

      Bình An lấy lại tinh thần, nhìn họ cười ha ha, “ ra tớ và Khâu Thiếu Triết cũng chỉ mới bắt đầu quen lúc nghỉ đông thôi. Lúc đó tớ đến Công ty AO¬MI học, lúc chuẩn bị về nhà, có kẻ điên nhảy ra tạt axit sunfuric vào tớ, Khâu Thiếu Triết thay tớ lãnh cú đó.”

      cố gắng giảm đến hết mức có thể bởi muốn hù dọa ba người chị em tốt của mình.

      “Cái gì?” Kỷ Túy Ý kinh ngạc kêu tiếng, lại khiến những ánh mắt vốn lúc nãy vô cùng vất vả để dời giờ lại hứng thú quay sang nhìn các tiếp, trợn mắt nhìn những người đó cái, mới hạ thấp giọng hỏi, “Người nào lại dám tạt axit vào cậu? Sao cậu sớm, tóm lại là việc gì thế?”

      Vẻ mặt Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy cũng khẩn trương hẳn lên, “Sao cậu chuyện này với bọn tớ lúc nghỉ đông? Cậu đắc tội người nào hả?”

      “Các cậu cần lo lắng như vậy, phải tớ vẫn tốt lành đây sao? ra tớ cũng quen biết người đó, đại khái là tên điên thôi.” muốn là vì Hà Tư Lâm mới thiếu chút nữa bị tạt axit, mặc dù rất thất vọng đối với Hà Tư Lâm, nhưng cũng muốn cho nhiều người biết rằng từng vì người đàn bà mà thiếu chút nữa phá hủy chính mình.

      “Bắt được người ?” Kỷ Túy Ý nghi hoặc.

      Vi Úy Úy lại , “Có thể là tới trả thù giống như tivi ? Bình An, ba cậu là người phong lưu, hay là vì ba cậu nên muốn tổn thương cậu?”

      Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đồng thời lườm cái, “Xùy, cái miệng quạ đen nhà cậu, làm gì có nhiều chuyện nhảm nhí đến vậy?”

      Bình An nở nụ cười, “Nếu như là vì ba tớ, vậy phải bắt cóc tớ, chứ phải tạt axit tớ.”

      “Bậy.” Ba người đồng loạt trừng mắt với .

      “Được rồi được rồi, đùa nữa, ra bây giờ tớ rất an toàn, sao nữa rồi. Tớ cũng bởi vì sợ các cậu lo lắng, hơn nữa mới qua năm mới, đến những việc này phải xui xẻo sao?” Bình An lập tức cười ha hả giải thích.

      “Chẳng qua là nhìn Khâu Thiếu Triết lại giống như loại người thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ nha.” Kỷ Túy Ý sờ lên cằm, nghi ngờ liếc xéo Bình An, “Cậu quen ta trước chứ?”

      “Chỉ gặp qua mấy lần chứ tính là quen biết. A, ta là con trai của Giám đốc Sở Giáo Dục đấy.” Bình An thản nhiên, tính ra Khâu Thiếu Triết phải là người có bản tính xấu, chỉ là chưa đủ chín chắn nên rất dễ bị lợi dụng.

      ra là kẻ có lai lịch lớn.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu cái, “Hay là ta muốn theo đuổi cậu chứ gì, nếu sao có thể tự hy sinh mình như vậy.”

      “Tiếu Tiếu, cậu đúng chóc.” Vi Úy Úy cười to.

      Bình An bĩu môi, “Khâu Thiếu Triết nếu như làm bạn có thể, chứ đến làm tình nhân miễn bàn .”

      Kỷ Túy Ý đồng ý phụ lời, “Loại người thuộc dạng cán bộ cao cấp này làm sao có thể chỉ chung thủy với người phụ nữ duy nhất được. Bây giờ ta thấy mới mẻ theo đuổi cật lực, cái gì cũng nguyện ý làm vì cậu, đến khi cảm thấy hết mới mẻ hứng thú nữa, chắc chắn ta vừa quay đầu liền quên cậu mất tiêu rồi.”

      “Tiểu Ý phân tích sâu sắc lắm.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu, cảnh cáo Bình An, “Cậu cũng đừng có mà tùy tiện động lòng với Khâu Thiếu Triết đấy, tớ thấy ánh mắt ta nhìn cậu cũng phải là loại đắm đuối đưa tình gì đó đâu.”

      “Các cậu đừng có lo lắng chuyện đâu, chẳng phải Bình An còn có Tổng tài tập đoàn Nghiêm thị gì đó sao? Đây gọi là tình kiểu gì?” Vi Úy Úy chợt nhớ tới lúc trước Trịnh Yến Đình có đề cập tới chuyện bạn trai của Bình An.

      Được Vi Úy Úy nhắc nhở lời như vậy, hai người khác cũng liền nhớ tới, “Trịnh Yến Đình vậy là có ý gì?”

      Bình An thở ra tiếng, “Lần trước tớ với Nghiêm Túc mua đồ ở siêu thị, vừa đúng lúc gặp phải ta. Chậc, các cậu thấy biểu của ta lúc đó thôi, giống như con sói đói lại gặp được dê con vậy đó, tớ thấy rét lạnh dùm Nghiêm Túc vậy đó.”

      “Được rồi, đó phải là trọng điểm.” Kỷ Túy Ý gõ vào đầu cái, “Tình cảm giữa cậu và Nghiêm Túc tốt đến mức có thể cùng dạo siêu thị rồi hả?”

      phải, bà nội Nghiêm Túc và bà ngoại tớ là đồng nghiệp cũ, bữa đó họ tiện thể ở lại nhà bà ngoại tớ ăn cơm, tớ bị sai mua này nọ, ta chỉ là theo giúp tớ xách đồ mà thôi.” Bình An nín khe nhắc đến chuyện Nghiêm Túc muốn làm bạn , cũng biết tại sao mà chỉ là muốn ra, trong tiềm thức vẫn cảm thấy lời kia giống .

      “Người đàn ông như Nghiêm Túc... chính là đại thần trong truyền thuyết đó nha. Bình An, lúc nào mời ta ra cho người phàm như chúng tớ được gặp lần với?” Vi Úy Úy cười híp mắt .

      Bình An để đũa xuống, “Đại thần đều là cao với tới, tốt nhất là về nhà nằm mơ còn dễ hơn.”

      Họ bưng khay ăn để vào chỗ thu khay, sóng vai trở về ký túc xá, Tống Tiếu Tiếu kéo cánh tay Bình An, cười hỏi, “Mặc dù Nghiêm Túc xì căng đan ít, nhưng thử tổng hợp lại tố chất lại tuyệt đối là người đàn ông tuyệt đỉnh độc nhất vô nhị, cậu cảm thấy động lòng sao?”

      “Nhiều xì căng đan khác gì mấy tên lăng nhăng bay bướm như vậy, tớ còn có thể động lòng sao?” Bình An buồn cười hỏi.

      “Cái này rất khó nha, những xì căng đan đó có trời mới biết là hay giả, huống chi người đàn ông ưu tú như ta nếu bên cạnh người phụ nữ cũng mới khiến người ta lo lắng chứ? ra người đàn ông trước hôn nhân như thế nào cũng được, chỉ cần sau khi kết hôn toàn tâm toàn ý với vợ có cái gì được đâu chứ?” Kỷ Túy Ý .

      “Lời Tiểu Ý rất có lý nha, có xì căng đan với Nghiêm Túc toàn là minh tinh ca sĩ, chừng đều là muốn mượn danh của ta để nổi tiếng, chưa chắc những xì căng đan đó là nha.” Tống Tiếu Tiếu là người viết tiểu thuyết, cũng đem vai nam chính có ai đảm nhận trở thành Nghiêm Túc, cũng chỉ có mới phù hợp cầu của vai nam chính trong tiểu thuyết thôi.

      Trong lòng Bình An khẽ rục rịch, nhưng vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy, “Mà xì căng đan của ta là hay giả cũng đâu có liên quan gì đến tớ.”

      Đề tài Nghiêm Túc được bàn luận thêm nhiều, họ chuyển sang chuyện Đàm Tuyền muốn nhất quyết phân cao thấp cùng Bình An.

      Sau khi về lại ký túc xá, Bình An lên diễn đàn trường liền phát các bài viết trước về quả còn, ngược lại chuyện đánh cược của và Đàm Tuyền lại được đăng lên, mấy lời bình luận đều tương đối ôn hòa, giống những bài trước toàn những bình luận công kích.

      Nhìn chút có hứng thú gì lại tắt . Gọi điện thoại cho những bạn học muốn làm thêm, hẹn bốn giờ chiều ở cửa siêu thị gặp mặt. nhìn kỹ tư liệu họ để lại trong trang cá nhân của mình, tổng cộng có tám người phù hợp cầu của , nhưng lại cần nhiều người như vậy, thể làm gì khác hơn là cùng hẹn gặp mặt ở cửa siêu thị lúc 4g chiều, đến lúc đó xác định luôn tuyển người nào.

      Ngủ trưa xong, Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý bàn nhau dạo phố, nên tìm Vi Úy Úy và Bình An cùng .

      “Buổi chiều Chi đoàn Trường có việc, tớ được.” Vi Úy Úy là cán trong Chi đoàn trường, bình thường cũng rất là bận rộn.

      “Còn cậu, Bình An?” Tống Tiếu Tiếu nhìn về phía Bình An.

      Bình An , “Các cậu , tớ muốn gặp lượt những bạn học nhận lời làm thêm.”

      “Sao cậu tìm chúng tớ làm thêm cho cậu?” Vi Úy Úy cười hỏi.

      “Thôi đừng xạo, cậu mỗi ngày so với tớ còn muốn bận hơn, ở đó mà có thời gian làm thêm, Tiếu Tiếu còn phải gõ chữ, Tiểu Ý tương đối rảnh rỗi, nhưng trường học lớn như vậy chỉ có hai ba người tuyên truyền hiệu quả đâu.” Bình An cười .

      Kỷ Túy Ý vừa mặc áo khoác vào vừa , “Tớ hẹn đám bạn bên các trường đại học công khác tối mai ăn cơm rồi, đến lúc đó chúng ta cùng , tớ có qua với họ chuyện đó, hình như họ cũng rất có hứng thú.”

      “Được.” Bình An đồng ý.
      Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý ra cửa, Bình An nhìn đồng hồ, còn tiếng nữa mới tới bốn giờ, liền muốn lên mạng chút.

      mở Laptop ra, mới vừa đăng nhập QQ có vài người gửi tin nhắn đến.

      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân nhắn đến, bởi họ thấy bài đăng diễn đàn nên nhắn tin hỏi thăm . Còn có vài người trong Hội Sinh viên, có người trách sao lại đối nghịch cùng Đàm Tuyền, cũng có người đối với bày tỏ ủng hộ và quan tâm.

      ra quan hệ của Đàm Tuyền ở trong Hội Sinh viên cũng phải đặc biệt tốt cho lắm, là người quá độc đoán quá tranh quyền nên ta dễ làm cho người khác bất mãn, còn Bình An mặc dù đặc biệt xuất sắc, nhưng do luôn bình tĩnh ôn hòa nên cũng làm nhiều người thích làm việc với .

      Thấy những tin nhắn này mới nhớ hai ngày nay cũng có lên QQ, trả lời lại mỗi người bọn họ khuôn mặt tươi cười, thấy Trịnh Yến Phân và Phùng Ngọc Đình gửi lời trách cứ, Bình An cười tiếng cho qua, cũng trả lời bằng khuôn mặt tươi cười giống những người kia.

      tới phút, Trịnh Yến Phân trả lời tin nhắn của , “Phương Bình An, làm người thể biết xấu hổ như vậy, có tiền giỏi lắm sao? Có tiền là có thể tùy tiện khi dễ người khác sao? Tôi cho biết, nếu là làm Hội trưởng, tôi chắc chắn rút lui khỏi Hội Sinh viên.”

      Bình An bật cười, Đàm Tuyền có fan hâm mộ trung thành như vậy tệ nha.

      Phùng Ngọc Đình cũng trả lời qua, “Phương Bình An, khiêu chiến bản thân bằng đỉnh cao mà thể với tới, phải là có dũng khí, mà là tự lượng sức mình.”

      Biểu tượng forum của Hội Sinh viên nhấp nháy, ra Trịnh Yến Phân vào đây lập lại lần nữa những lời mà vừa nãy ta chat riêng bên ngoài.

      Có mấy người bình thường quan hệ khá tốt với Trịnh Yến Phân đều có lời đồng ý với lời của .

      “Hội Sinh viên căn bản là đoàn thể tự do, mỗi người đều có quyền tự do, bạn học Phương có năng lực này, tôi hoan nghênh khiêu chiến của .” Đàm Tuyền cũng ra mặt chuyện.

      “Nếu Đàm Tuyền cũng vậy, mọi người cũng cần trách cứ ai nữa, chuyện này ai đúng ai sai chẳng quan hệ gì.” Ông Hiền Bân nhắn tin ngay sau tin của Đàm Tuyền.

      “Tài trợ của Hội Sinh viên trước giờ vẫn do chị Bình An tìm được, chị tuyệt đối có tư cách làm Hội trưởng.” Lâm Tĩnh cũng ra.

      Bình An mở cửa sổ QQ của Lâm Tĩnh nhấp nháy ra, “Chị, những người đó xấu tính , cứ làm như Đàm Tuyền trời sinh là Hội trưởng Hội Sinh viên vậy đó, ai khác cũng có tư cách.”

      “Đừng để ý họ làm gì, quan trọng nhất là kết quả sau này.” Bình An trả lời tin nhắn của , “Bây giờ em có rảnh ? Tới ký túc xá của chị chút .”

      “Lập tức tới ngay.”



      Chương sau Nghiêm đại thúc xuất , ỡm ờ hết biết luôn nhá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :