1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 65: Ứng cử viên tốt

      Edit: Quảng Hằng


      Phương Hữu Lợi mang theo Bình An nhảy điệu vũ mở màn, đem khí toàn trường lại mang tới điểm cao nhất.

      Đỗ Hiểu Mị khéo léo từ chối chàng trai đến mời ta nhảy, lặng lẽ tới bên cạnh Lê Thiên Thần hết sức chăm chú nhìn vào bên trong, " muốn rời khỏi Thành phố G?"

      Nghe được thanh của Đỗ Hiểu Mị, Lê Thiên Thần cau mày quay đầu lại, thấy gương mặt diễm lệ tinh xảo của ta che giấu được uất ức cùng nỡ xa, trong lòng khe khẽ thở dài, cùng ta tới góc, tránh đám người chuyện, "Đây là quyết định của Hội đồng quản trị."

      "Tại sao lúc trước cũng với em?" Đỗ Hiểu Mị hỏi.

      Lê Thiên Thần nhíu mày, "Dù sao có thông báo văn kiện đến các ngành, cần gì tôi ."

      "Lê Thiên Thần, dầu gì em cũng làm qua người phụ nữ của , nỡ đối xử lạnh lùng với em như vậy sao?" Đỗ Hiểu Mị cực hận giọng điệu cùng thái độ của , ta quyết định quên ta, nhưng khi nghe ta muốn rời khỏi Thành phố G, ta vẫn là nhịn được cảm thấy thương tâm.

      " điên rồi, hứa là hề chuyện này nữa " Mặt Lê Thiên Thần liền biến sắc, vội vàng nhìn chung quanh chút, giọng hầm hừ Đỗ Hiểu Mị.

      "Đúng vậy, nếu giúp em lấy được vị trí quản lý của bộ phận PR, em ra ngoài, nhưng tại em thay đổi chủ ý rồi, Thiên Thần, chúng ta thể thử bắt đầu sao?" Thấy kết quả của Tô Cầm, ta đột nhiên có chút cảm xúc, nếu như có thể cùng Lê Thiên Thần bắt đầu lại, thà buông tha việc đến gần Phương Hữu Lợi.

      "Đây chỉ là ý tưởng bên tình nguyện của , tôi và thể nào." Lê Thiên Thần .

      "Chẳng lẽ đối với Phương Bình An phải là bên tình nguyện sao? ta biết tin muốn rời khỏi Thành phố G, có chút lưu luyến nào ?" Đỗ Hiểu Mị trả lời lại cách mỉa mai, thân thể gần sát Lê Thiên Thần.

      Lê Thiên Thần lui về sau bước, lạnh lùng thốt, "Đó cũng là chuyện của chính tôi, liên quan đến ."

      Trái tim kiêu ngạo như công chúa của Đỗ Hiểu Mị lần nữa bị hung hăng thương tổn, ta đứng thẳng người, mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Lê Thiên Thần, kiêu ngạo của ta, cho phép mình ở trước mặt ta làm chó vẩy đuôi mừng chủ để cầu xin tình , nếu ta đối với ta vô tình như vậy, ta cũng cần lãng phí tình cảm nữa, "Nếu như vậy, chuyện hứa với em lúc nào có thể làm được?"

      "Tôi cũng cần thời gian." Lê Thiên Thần nhịn được , muốn đổi quản lý của bộ phận PR nào có đơn giản như vậy

      “Vào trước khi rời khỏi Thành phố G, tốt nhất làm cho được." Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng .

      Lê Thiên Thần gật đầu cái, "Tôi tận lực."

      Đỗ Hiểu Mị khẽ nheo mắt lại, đối mặt ta là đại sảnh sàn nhảy, biết là thấy cái gì, đáy mắt có tia sáng ngầm lưu động, đột nhiên liền nhếch môi nở nụ cười hấp dẫn, "Em tin tưởng , chúng ta gặp nhau cũng có lúc chia tay, nhảy điệu nhảy cuối cùng chứ?"

      Lê Thiên Thần do dự chốc lát, mới giơ tay lên cầm đầu ngón tay của .

      thời điểm hai người bọn họ đứng ở góc chuyện, Bình An vẫn thầm chú ý Đỗ Hiểu Mị, mắt liền lên ánh sáng, vừa cùng Phương Hữu Lợi nhảy điệu thứ tư, vừa thầm mang theo Phương Hữu Lợi dẫn dắt nhảy đến gần nơi có thể thấy Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần.

      "Ba, Thiên Thần phải đến Thành phố S sao?" Bình An giả bộ bộ dạng chưa biết gì, tò mò hỏi Phương Hữu Lợi.

      "Sang năm mới có thể , thời gian cụ thể còn phải sắp xếp lại, sao vậy, nỡ à?" Phương Hữu Lợi cười trêu ghẹo con .

      " bỏ được là có chút." Bình An cười vui vẻ , ra hận đem Lê Thiên Thần cút xa chút nhanh lên, "Chỉ là lo lắng Thiên Thần mình đến Thành phố S quen, sao lại mang theo người trợ lí qua đó nhỉ?"

      " tìm được người thích hợp, tuyển bên Thành phố S." Phương Hữu Lợi .

      " phải ứng cử viên tốt sao? Đỗ Hiểu Mị trước kia phải là trợ lí tốt của Thiên Thần sao ba, để cho ấy theo ấy đến Thành phố S, có thể giúp Thiên Thần ít chuyện đấy." Bình An hất cằm dưới lên, ý bảo Phương Hữu Lợi nhìn về bóng dáng hai người dán sát vào nhau ở góc.

      Mi tâm của Phương Hữu Lợi nhíu lại, "Quan hệ của bọn họ rất thân mật?"

      "Thân mật hay con biết, con chỉ cảm thấy, nếu Đỗ Hiểu Mị có thể cùng Thiên Thần đén Thành phố S, đối với nghiệp vụ mở rộng công ty chi nhánh khẳng định rất có trợ giúp, chị Tư Tiệp cũng có năng lực giao tiếp của ấy rất tốt." Bình An cười .

      "Ừ, nếu như bộ phận PR đầy đủ người, Đỗ Hiểu Mị đúng là ứng cử viên tốt." Phương Hữu Lợi , đứng ở phương diện ích lợi của công ty mà suy tính, Đỗ Hiểu Mị là rất thích hợp đến công ty chi nhánh phát triển.

      Mắt Bình An lấp lánh ngừng, "Ba, vậy có phải con cũng rất có khiếu trong việc sắp đặt nhân ạ."

      Phương Hữu Lợi nở nụ cười, " lẽ con có chút ý định riêng sao? Có phải muốn cho Đỗ Hiểu Mị theo bên cạnh Thiên Thần, để dò xét nó hay ?"

      Ông vẫn có cùng Bình An qua chuyện Đỗ Hiểu Mị ở Hongkong từng câu dẫn qua ông, đối với việc mình phải bảo vệ con , cần thiết mọi chuyện đều phải rang, ở trước khi Bình An vẫn chưa chính thức tiếp xúc xã hội, ông muốn cho Bình An lớn lên trong thế giới tinh khiết.

      " muốn thử dò xét ấy, cần gì phải nhờ Đỗ Hiểu Mị chứ?" Bình An cười , " chừng Thiên Thần cùng người ta sớm tình chàng ý thiếp rồi.”

      Phương Hữu Lợi nhìn sang đó lần nữa, liền nhìn thấy Lê Thiên Thần dắt tay Đỗ Hiểu Mị vào sàn nhảy.

      Thấy phản ứng cau mày của ba, Bình An nhàn nhạt cười , nếu thầm để ba phát giác giữa Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị có mập mờ, đến lúc đó cho dù ba đối với Đỗ Hiểu Mị có hứng thú, cũng cùng vãn bối của mình dùng cùng người phụ nữ đâu.

      Lê Thiên Thần giống như nhận thấy được ánh mắt quét nhìn tới của Phương Hữu Lợi, có chút kinh hoàng muốn đẩy Đỗ Hiểu Mị ra nhưng kịp rồi, vũ khúc mới bắt đầu.

      Bình An kéo cánh tay Phương Hữu Lợi thối lui khỏi sàn nhảy, nhảy tiếp nữa.

      "Bình An, ba phải qua bên kia mời rượu mấy vị đổng , con có muốn cùng ?" Phương Hữu Lợi cầm ly rượu cốc-tai, hỏi Bình An.

      "Ba à, ba vẫn nên dùng nước trái cây thay rượu thôi." Bình An chu cái miệng nhắn thay Phương Hữu Lợi đổi ly nước trái cây.

      Phương Hữu Lợi cười lắc lắc đầu, cùng cùng về hướng mấy vị đổng của công ty ở bên kia.

      Đều là trưởng bối nhìn Bình An lớn lên, Bình An còn chưa đến gần liền ngọt ngào gọi người, "Bác Lục, bác Lý."

      Tập đoàn Phương thị tổng cộng có ba vị đổng , trong đó Phương Hữu Lợi là đại cổ đông, có 55% cổ phần, mà Lục Vân Đình cùng Lý Thiệu Hỉ chia ra10%, khác có 5% là của Viên Lệ Hoa, sau khi Viên Lệ Hoa qua đời, tất cả cổ phần của bà đều cho Bình An, cho nên Bình An cũng là tiểu cổ đông công ty, nhưng có được đề cử vào Hội đồng quản trị mà thôi.

      Còn lại 20% khác đều là cổ phiếu lẻ, rải rác ở trong tay những người chơi cổ phiếu, có quyền lên tiếng trong cuộc họp cổ đông.

      "Bình An tối nay là làm cho mắt người ta sáng lên, bác biết bé Bình An lúc nào lớn lên thành thiếu nữ thế này." Lục Vân Đình cười ha hả đối diện nhìn Bình An, ông là trưởng bối tương đối sáng sủa, năm nay năm mươi lăm tuổi, là người tương đối thẳng thắn thoải mái, đối với gia đình cũng rất tốt, Bình An thích vị trưởng bối này.

      "Đúng vậy, thiếu chút nữa bác cũng nhận ra được." vị đổng khác cũng gật đầu , Lý Thiệu Hỉ là người câu nệ cười, khi còn bé Bình An cũng rất sợ ông, chỉ là sau khi lớn lên, cảm thấy ra bác Lý chỉ là giỏi chuyện, cũng phải đáng sợ như nghĩ lúc .

      Bình An cười dí dỏm, "Có phải con thay đổi giống như mẹ chút ạ?"

      Viên Lệ Hoa là đoan trang xinh đẹp, Bình An vẫn cảm thấy mình hoàn toàn được di truyền phẩm chất tốt đẹp này của mẹ.

      Lục Vân Đình nở nụ cười vui vẻ, "Hai mẹ con các người là mỗi người mỗi vẻ." Bất kể là Lục Vân Đình hay Lý Thiệu Hỉ, ấn tượng của bọn họ đối với Viên Lệ Hoa đều vô cùng tốt.

      Gương mặt nghiêm trang của Lý Thiệu Hỉ cũng lên nụ cười.

      Phương Hữu Lợi sủng ái nhìn con cái, nâng chén cùng Lục Vân Đình bọn họ chạm cốc.

      Lý Thiệu Hỉ cầm trong tay cũng là nước trái cây, cùng Phương Hữu Lợi hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đều nở nụ cười.

      "Thế nào? Ngay cả Hữu Lợi cũng muốn kiêng rượu?" Lục Vân Đình kinh ngạc nhìn Phương Hữu Lợi.

      "Đây phải là tuân theo lệnh của con thương thân thể sao?" Phương Hữu Lợi bất đắc dĩ cười .

      "Xem ra tôi cũng nên tìm thời gian đến bệnh viện kiểm tra chút rồi." Lục Vân Đình cười , cũng đổi ly nước trái cây cùng Phương Hữu Lợi chạm cốc.

      Bình An nhìn hai vị trưởng bối này, ý định chuyển nhanh, nếu như tương lai muốn vào Tập đoàn Phương thị, là phải nhờ đến ủng hộ của hai người bác này, nên ở trước mặt bọn họ, phải có được tốt đẹp hình tượng mới được.

      Phương Hữu Lợi cùng bọn họ đàm luận các loại tình huống thương trường, Bình An vốn là muốn cẩn thận nghe chút, có thể học tập, nhưng đuôi mắt quét đến bóng dáng quen thuộc ra ban công, do dự chốc lát, cùng Phương Hữu Lợi chào cái, cũng cùng theo đến ban công.

      "Chị Tư Tiệp." cười kêu tiếng, Đổng Tư Tiệp đứng ở ban công hóng mát quay đầu lại.

      "A, là công chúa xinh đẹp nhất tối nay của chúng ta đây mà." Đổng Tư Tiệp vừa thấy được là Bình An, mặt tràn ra nụ cười vui sướng.

      “Lễ hội năm nay rất thành công, đây đều là công lao của chị Tư Tiệp đó." Năm trước chỉ là mở ra mười mấy bàn rượu, ăn ăn uống uống sau đó liền giải tán, năm nay xây dựng theo hình thức dạ vũ, ngược lại nhiều mấy phần vui thú.

      "Đây cũng phải là công lao của mình chị đâu, là nỗ lực của tất cả đồng nghiệp bộ phận hành chính cùng bộ phận PR cũng bỏ ra." Đổng Tư Tiệp cho dù được mọi người thích, nhưng cũng độc chiếm công lao, đối với cấp dưới cùng những đồng nghiệp khác đều vô cùng công chính.

      Bình An càng ngày càng cảm thấy có thể cùng Đổng Tư Tiệp trở thành đồng minh.

      "Vậy sao? Tối nay ngược lại chỉ thấy Đỗ Hiểu Mị, nhân viên bộ phận PR khác giống như cũng thấy xuất ." Bình An nghi ngờ .

      "Bận rộn rất nhiều ngày, đều ở trong phòng khách sạn nghỉ ngơi." Đổng Tư Tiệp .

      "Đỗ Hiểu Mị cũng quá giỏi nhỉ, bận rộn nhiều ngày như vậy còn có thể có hình dạng cùng tinh lực này, ở bộ phận PR có chút đáng tiếc." Bình An cười cười, đáy mắt có châm chọc khinh thường.

      Đổng Tư Tiệp vốn thông minh, đương nhiên nghe ra được lời khen ngợi này của Bình An mơ hồ có mùi vị châm chọc, chẳng lẽ ấy ghét Đỗ Hiểu Mị? Là bởi vì Lê Thiên Thần? Trước kia có nghe qua Bình An thích Lê Thiên Thần, nhưng hôm đó ở nhà ấy lại thấy Nghiêm Túc......

      chờ Đổng Tư Tiệp kịp nghĩ ra nguyên cớ, Bình An lại chậm rãi , "Lê Thiên Thần sang năm phải đến công ty chi nhánh rồi, bên cạnh thiếu hụt trợ lí đắc lực, chị Tư Tiệp, biết chị có người thích hợp để ứng cử hay ?"

      Sao lại đột nhiên chuyển tới đề tài này? Đổng Tư Tiệp có chút theo kịp ý nghĩ của Bình An, nhưng chỉ cần cẩn thận liên tưởng chút, lại cảm thấy giống như có chỗ nào nghĩ thông suốt, vì vậy thử dò xét , " Chị cảm thấy Đỗ Hiểu Mị là ứng cử viên tốt."

      Bình An híp mắt nở nụ cười, "Chị Tư Tiệp, đề nghị này của chị tệ a, nên cùng ba em mới đúng."

      Đổng Tư Tiệp khẽ bật cười, công chúa này...... có ngu ngốc ngây thơ như trong truyền thuyết nhỉ.

      Các bạn thấy BA có chút quá đáng khi cự tuyệt nhu tình như nước của ta? Qh thấy ko hề quá đáng, bạn thử đặt mình vào trường hợp của BA, hang ngày đều đối mắt với ngọt ngào mềm mại như nước đó, nhưng tất cả cũng chỉ là dối trá đến cuối cùng mình bị thân bại danh liệt, cha chết vẫn ko gặp mặt được cha, còn phải chịu khổ trong bệnh viện tâm thần, bạn thử nghĩ xem đối mặt với người như thế ấy còn có thể mềm lòng nổi ? Và bản chất con người đó, dần dần được bộc lộ ở mấy chap sau

      Cháp sau Nghiêm thúc xuất áy nhé ;) Lần nào xuất cũng hoành tráng :">
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 66: Hoàng tử cưỡi ngựa đến

      Edit: Quảng Hằng


      Trong đại sảnh say sưa ca múa, làn gió thơm tràn ngập, Bình An đứng ở ban công nơi này nho nhìn bầu trời đầy sao bao la trò chuyện cùng Đổng Tư Tiệp, đề tài bát ngát, cũng có ai lại nhắc đến Đỗ Hiểu Mị.

      số chuyện, chì cần lướt qua đủ hiểu, cần thiết lại ra ngoài.

      Đổng Tư Tiệp kể lại ít chuyện cực phẩm gặp phải ở công việc, Bình An nghe liền bật cười khanh khách.

      Truyền đến từ sau lưng là thanh của Lê Thiên Thần, dịu dàng mà thâm tình, "Bình An, ra là em ở đây, tìm em lâu."

      Bình An quay đầu lại, nụ cười trong mắt tắt dần từng chút, từng chút , nụ cười khóe miệng vẫn rực rỡ như hoa, " Thiên Thần, tìm tôi có việc sao?"

      Thân thể tuấn tú cao lớn của Lê Thiên Thần vào ban công , gian vốn coi là rộng rãi trở nên hẹp lại, Đổng Tư Tiệp nhất thời cảm giác mình có phần chút dư thừa, nhìn Bình An cái, tìm cớ lưu lại gian cho bọn họ.

      "Nhảy điệu với , được ?" Lê Thiên Thần cúi đầu nhìn , ánh đèn nhu hòa bị ta ngăn ở sau lưng, vẻ mặt của Bình An xem ra có chút mờ ảo mông lung.

      "Dường như Thiên Thần cũng đâu thiếu bạn ?" Bình An cười , lắc lắc nước trái cây trong tay.

      " cùng Đỗ Hiểu Mị chỉ là quan hệ đồng nghiệp." Lê Thiên Thần dịu dàng, đưa tay giúp đem tóc vén đến sau tai, "Bình An, có thể cho thêm cơ hội hay ?"

      Bình An phốc tiếng bật cười, mắt sáng ngời như ánh sao nhìn , ta " Thiên Thần, bộ dạng thâm tình khẩn thiết của như vậy làm tôi hiểu lầm đó, được rồi, chúng ta vào thôi, có thể ba tìm tôi."

      Đầu óc có vấn đề mới có thể cho ta thêm cơ hội để ta thương tổn tới mình.

      ta cũng làm đến tận đây rồi, tại sao lại tin ta khác trước? Lê Thiên Thần có chút nổi giận, "Bình An, chẳng lẽ em còn nhìn ra được sao? đối với em......"

      " Thiên Thần, bây giờ cần phấn đấu vì tương lai của mình." Bình An cắt đứt lời của ta, trong lòng có chút chán ghét, nhưng có thể bình tĩnh mà đối diện những thứ dối trá này của ta.

      có thể đối diện với mấy người làm cho hận thấu xương, có thể dùng loại tâm tình bình tĩnh nghĩ tới bước kế tiếp nên làm cái gì.

      Ánh mắt Lê Thiên Thần sáng lên, "Bình An, em nguyện ý chờ hai năm sao?"

      "Hai năm sau, có thể tốt hơn so với tại sao?" Bình An cười hỏi.

      " hứa với em, nhất định đem công ty chi nhánh làm xong, Bình An, em chờ , để cho em thất vọng." Lê Thiên Thần có chút kích động .

      Bình An nhìn ta mỉm cười, cầu hay hứa hẹn gì với ta sao?

      Bên ngoài truyền đến thanh người chủ trì, dạ tiệc họp mặt hằng năm chuẩn bị kết thúc rồi, bây giờ đến tiết mục cuối cùng, đó chính là rút thưởng rồi, dường như có ai rút được giải nhất, toàn trường đều ồn ào lên.

      Tiếng vỗ tay nhiệt liệt làm cho giọng của bọn họ cũng nghe được rệt rồi.

      Bình An ý bảo Lê Thiên Thần ra ban công.

      Lê Thiên Thần đột nhiên cúi đầu, ở trán Bình An hôn cái, nụ cười dịu dàng lên khuôn mặt tuấn của ta.

      Ánh mắt Bình An lạnh lẽo, ở trong lòng đem gã này mắng cả chục lần mới miễn cưỡng duy trì mỉm cười, " thôi."

      Hai người trước sau ra khỏi ban công, liền nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị tìm kiếm gì đó khắp nơi, vừa thấy được hai người bọn họ ở chung chỗ, thần sắc mặt Đỗ Hiểu Mị biến đổi, mặt thay đổi xoay người qua.

      Lê Thiên Thần vẻ mặt tự nhiên mà dắt tay Bình An tới đại sảnh, Phương Hữu Lợi ở đài trao giải thưởng cho nhân viên trúng thưởng.

      Bình An nhàng tránh ra khỏi tay của ta.

      Phương Hữu Lợi trao giải xong, từ đài xuống, Bình An nghênh đón, Lê Thiên Thần theo phía sau , "Chú Phương."

      "Ừ." Phương Hữu Lợi sâu nhìn Lê Thiên Thần cái, với Bình An, " trễ rồi, chúng ta về trước ."

      "Chú Phương, con đưa mọi người về." Lê Thiên Thần vội vàng .

      Phương Hữu Lợi khoát tay áo, "Lão Đinh ở dưới lầu, con ở chỗ này giúp bác tiếp đón mọi người ."

      Lê Thiên Thần thể làm gì khác hơn là vâng lời

      Dạ tiệc họp mặt hằng năm qua, sau đó còn phải làm tuần mới chính thức nghỉ, tập đoàn Phương thị mùa xuân nghỉ mười ngày.

      Hôm thứ hai, lúc Phương Hữu Lợi làm, liền đem Đổng Tư Tiệp kêu lên chuyện, về phần nội dung là gì, vậy biết được, Đỗ Hiểu Mị thử dò xét mấy lần, cũng thể từ trong miệng Đổng Tư Tiệp moi ra được chút gì.

      Ứng cử viên tiếp nhận chức trợ lí của Đổng Trưởng thay Lê Thiên Thần cũng nhậm chức rồi, muốn vào mấy ngày này cùng Lê Thiên Thần bàn giao công việc.

      Bình An bắt đầu chuẩn bị sắp xếp chủ nhật cùng ba về nhà ông bà mừng năm mới, đến gần cuối năm, tất cả mọi người rất bận rộn, vốn muốn trước khi đến Thành phố J cùng Trình Vận ăn bữa cơm, Trình Vận tại loay hoay nên ngay cả thời gian gặp mặt cũng có.

      Ngược lại Khâu Thiếu Triết gọi điện thoại hẹn mấy lần, Bình An thể làm gì khác hơn là đáp ứng ta, Khâu Thiếu Triết hẹn gặp mặt ở nhà hàng Pháp đường Cửu Phúc.

      Vừa thấy mặt, người này cũng vui mừng mà liền chỉ trích Bình An, "Đại tiểu thư, hẹn em cũng quá khó đí, có chàng đẹp trai ngọc thụ lâm phong hẹn em ăn cơm, em lại vẫn ra sức khước từ, quá thương tâm rồi."

      Bình An cười trừng mắt liếc ta cái, "Làm trò, tâm thích hư vinh của cần ở chỗ này của tôi để thỏa mãn sao?"

      " cần, nhưng bị thương vì em đó." Khâu Thiếu Triết tính trẻ con kêu lên.

      "Thôi , , rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Bình An đột nhiên cảm thấy cùng Khâu Thiếu Triết nên hẹn ở cái địa phương này.

      Nhà hàng Pháp này là nhà hàng rất truyền thống phong cách tiêu chuẩn, vách tường có hình ảnh của Paris, trưng bày theo sở thích của người Tây Phương, trong phòng ăn ánh đèn mờ ảo lãng mạn, có loại mập mờ làm cho người ta hiểu lầm.
      Đây là nơi thích hợp cho tình nhân hẹn hò, lúc trước cùng Trình Vận còn có Nghiêm Túc, còn chưa chú ý phong cách nơi này, hôm nay mới cảm thấy thiết kế của nơi này đúng là loại lãng mạn khí mập mờ.

      "Em có thể dịu dàng chút ? Ở tại trước mặt em là chàng trai đẹp đó." Khâu Thiếu Triết tức giận kêu lên, càng cùng Phương Bình An chung đụng, ta càng thấy được bé này cùng đóa hoa nuôi trong nhà ấm đó hoàn toàn khác nhau.

      Chổ nào của giống loài hoa được nâng niu chứ, ràng là đóa cúc dại mà.

      Bình An liếc ta, nhấn cái nút mặt bàn, cho người ta tới đây gọi thức ăn.

      Khâu Thiếu Triết thấy liếc mắt, thu hồi cợt nhã, sờ sờ lỗ mũi, ánh mắt nâu sẫm thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của Bình An, bé này cùng những người con nhà danh giá khác giống nhau, lấy phương pháp tán thường ngày của ta cách nào đả động lòng của , biết vì sao cũng thích đối xử với như những người kia.

      "Bình An, em có thấy tôi đeo đuổi em ?" Gọi món thịt bò bít tết, Khâu Thiếu Triết tay chống cằm, nửa nửa giả nhìn Bình An.

      Bình An híp mắt cười tiếng, "Đừng uổng phí tâm tư."

      "Tại sao?" Khâu Thiếu Triết cũng nổi giận thất vọng, đáp án này ta sớm dự liệu được.

      "Thiếu Triết, ý định của tôi là chỉ đem trở thành chị em có thể tâm ." tại có tâm tư suy nghĩ về vấn đề tình cảm, huống chi còn là Khâu Thiếu Triết để cho có ám ảnh.

      Khâu Thiếu Triết nghe được lời của ..., thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết, "Chị em? còn xem em như em đấy."

      tiếng hét lạ thường này đưa tới ánh mắt của những người khác trong phòng ăn.

      Bình An duy trì tư thái ưu nhã đoan trang, duy trì hình tượng thục nữ, giọng mà , " sao, chỉ cần thụ, tôi liền làm người em của ."

      Khâu Thiếu Triết trầm mặc, ta vẫn tiếp tục nghĩ biện pháp khác để cho mình.

      Bình An liếc ta cái, hài lòng kết quả làm ta bị sét đánh, uống hớp nước chanh, "Vết thương sau lưng thế nào rồi?"

      "Hôm qua có bệnh viện tái khám rồi, giảm rất nhiều." Khâu Thiếu Triết .

      "Cám ơn ." Bình An lại lần nữa cảm tạ ta.

      Khâu Thiếu Triết cười cười, "Em với là ai làm ? tin là bác sĩ đó làm đâu, thị lực của rất tốt, người ngày đó ràng là nữ, thể nào là người cao to như Hà Tư Lâm."

      Nhắc tới Hà Tư Lâm, tâm tình của Bình An vẫn còn cảm thấy buồn bực, "Là sao? Hoàn toàn tìm được người."

      "Em đưa cho cái tên, đây dù đào ba thước đất cũng đem ta moi ra" Khâu Thiếu Triết , vết thương lưng sao có thể nhận được.

      "Tôi biết." Về Tô Cầm, hứa với Hà Tư Lâm ra, cho nên muốn trừng phạt ta cũng chỉ có thể do chính .

      Khâu Thiếu Triết hừ tiếng, " sớm muộn cũng biết." Dừng chút, đổi đề tài, "Mấy ngày nữa có dạ vũ cuồng hoan, có muốn xem chút hay ?"

      Bình An chớp chớp đôi mi thanh tú, "Là cái gì?"

      "Là số người sáng lập, hàng năm cũng lần, rất nhiều người mà em tưởng được cũng xuất nha." Khâu Thiếu Triết dụ dỗ, đêm cuồng hoan này là nội bộ của những nhà giàu có liên hiệp với số cán bộ cao cấp cử hành dạ vũ, mỗi người có mặt mang theo mặt nạ, là cuộc dạ vũ điên cuồng tương đối xa hoa lãng phí.

      "Ngày mốt tôi phải cùng cha của tôi chuyến đến Thành phố J rồi, qua mùa xuân mới trở về." Bình An như rất tiếc, dạ vũ cuồng hoan này cũng có nghe qua, chỉ là vẫn có hứng thú gì tham gia.

      Khâu Thiếu Triết cau mày hỏi, "Đó phải là phải qua sang năm mới có thể gặp mặt nhau sao?"

      "Khâu Thiếu Triết, tình cảm chúng ta đâu đến mức ngày gặp như cách Ba năm." Bình An cười , bắt đầu trầm mặc ăn cơm.

      Khâu Thiếu Triết vẫn còn vui lầm bầm.

      Bình An lại đột nhiên cảm thấy có tầm mắt sáng quắc chiếu vào phía sau , nghi ngờ quay đầu lại, thấy Nghiêm Túc mới từ ngoài cửa tới, dùng vẻ mặt vô cảm nhìn , đôi mắt hoa đào hẹp dài chẳng hề thay đổi.

      "Sao vậy, có người quen à?" Khâu Thiếu Triết chú ý tới cử động của , theo tầm mắt của nhìn sang, cùng ánh mắt của Nghiêm Túc trung đụng cái.

      Nghiêm Túc thấy bộ dạng của Khâu Thiếu Triết, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt, mắt hoa đào sáng lung linh, từ từ về hướng bọn họ, hôm nay mặc Âu phục màu xám bạc, thiết kế giản lược ưu nhã phác hoạ đường cong quyến rũ, ánh đèn mờ ảo rơi vào mặt , có loại tươi đẹp chói mắt.

      Đây chính là bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa đến sao? Bình An lặng lẽ nghĩ, có lẽ trong phòng ăn tất cả các đều cũng nghĩ như vậy, chỉ tiếc, qua tuổi tin tưởng vào câu chuyện thần thoại này rồi, nếu nhất định mê chết người đàn ông này.

      "Bình An, cùng bạn tới dùng cơm sao?" Nghiêm Túc tới bên cạnh Bình An, tay tự nhiên khoác lên thành ghế của , tạo thành tư thái mập mờ.

      Tầm mắt của Nghiêm Túc lành lạnh rơi vào người Khâu Thiếu Triết, là chàng trai gặp qua ở Forest, cũng là người thay Bình An cản a- xít sun-phu-rit.

      Khâu Thiếu Triết cũng nhận ra Nghiêm Túc chính là người đàn ông chạy chiếc Spyker, lập tức liền mất tất cả khí thế.

      có biện pháp, khí thế của Nghiêm Túc quá mạnh mẽ.
      Last edited by a moderator: 1/9/14
      Nguyên Nguyễn, cucai_yunnie, Nga Nhi6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67: đây là ích kỷ của người làm cha

      Edit: Khánh Linh


      Bình An nghiêng đầu nhìn Nghiêm Túc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt người chui vào trong hơi thở, tự chủ ngửa đầu ra sau, cố gắng kéo dãn khoảng cách với , nhìn gương mặt tuấn mỹ của ở dưới ánh đèn càng phát ra vẻ đẹp như vẽ.

      cũng tới ăn cơm à?” giọng hỏi, cố gắng vẫn giữ giọng như bình thường.

      Nghiêm Túc miễn cưỡng ừ tiếng, cuối như lượn lờ phai , ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Triết, từ từ ngồi thẳng lên, “Vị này chính là Khâu tiên sinh trước đây cứu Bình An đúng .”

      ấy là Khâu Thiếu Triết, đây là Nghiêm Túc.” Bình An giới thiệu bọn họ với nhau.

      “Khâu tiên sinh, cám ơn .” Nghiêm Túc cười vươn tay, ngầm xem mình như người thân của Bình An.

      “Nghiêm tiên sinh khách sáo quá rồi, Bình An và Chủ Tịch Phương cám ơn với tôi rồi mà, chuyện này có gì đâu.” Khâu Thiếu Triết trả lời, có chút vui khi thấy người kia dùng dáng vẻ cứ y như Bình An là người của ta vậy.

      Nghiêm Túc lại cười , “Tôi chỉ muốn tự mình cám ơn với mà thôi.”

      Bình An ho tiếng, “Nghiêm Túc, phải là cùng bạn tới đây dùng cơm sao? Lạnh nhạt quăng người ta ở đó tốt đâu nha.”

      nhóc này. Nghiêm Túc cười khổ tiếng trong lòng, “Vậy quấy rầy hai người nữa. Bình An, mấy ngày nữa có rảnh ?”

      “Tôi muốn đến Thành phố J để dự lễ mừng năm mới.” Bình An giọng trả lời.

      “Vậy chờ em trở lại rồi hẵng .” Nghiêm Túc xong, gật đầu chào Khâu Thiếu Triết cái, rồi từ từ trở về chỗ ngồi.

      Trong lòng Khâu Thiếu Triết có chút vị chua nhìn Nghiêm Túc, ở trước mặt người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như thế này, trông có vẻ còn quá trẻ chưa chín chắn rồi, “Làm sao em biết ấy?”

      Nghiêm Túc đó hả?” Đôi mày thanh tú của Bình An giật , “Bà ngoại tôi với bà nội ấy là bạn già với nhau, cho nên tôi cũng coi ấy là bạn thôi.”

      Cứ coi như và Nghiêm Túc dường như trong lúc vô tình mà trở thành bạn . Hồi đầu, cảm thấy nguy hiểm và có ý bài xích đối với , chưa bao giờ gặp phải người đàn ông khó nắm bắt giống như vậy, ngay cả khi đối mặt với Lê Thiên Thần, cũng có cảm giác dám đến gần đến thế.

      Đến bây giờ cũng biết Nghiêm Túc đến tột cùng là người như thế nào.

      “Nghe thủ đoạn của ta rất ngoan độc.” Khâu Thiếu Triết , trong lúc trà dư tửu hậu bọn họ luôn nghe thấy điều gì đó về người đứng đầu mới của Tập đoàn Nghiêm thị.

      Bình An nở nụ cười, “Người đứng đầu của tập đoàn mà có thủ đoạn có thể yên ổn mà ngồi chỗ đó được hay sao?”

      Khâu Thiếu Triết giống như lơ đãng hỏi, “Tương lai em cũng trở thành người đứng đầu Phương thị à?”

      “Chuyện này cũng khó lắm.” Bình An cười .

      “Chẳng phải em vừa là phải có thủ đoạn mới có thể yên ổn ngồi chỗ cao sao?” trẻ người non dạ như vậy, liệu có thể trấn áp được ai đây?

      Bình An cũng thèm để ý Khâu Thiếu Triết có ý xem thường năng lực của , “Còn nhiều thời gian mà, chuyện tương lai ai chính xác được? Được rồi, đến giờ rồi, tôi phải về thôi.”

      thể moi được gì từ trong miệng , Khâu Thiếu Triết thể làm gì khác hơn ngoài việc đành phải kêu phục vụ viên tính tiền.

      Lúc đứng lên, Bình An tự chủ được quét mắt về phía bàn Nghiêm Túc. Cùng ngồi ăn cơm với người đàn ông cũng xấp xỉ tuổi , dáng dong dỏng nhàng, đúng lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía , rồi đột ngột nở nụ cười với .

      Bình An có chút ngượng ngùng cười cười đáp lại.

      Nghiêm Túc dường như phát giác được, quay đầu lại nhìn , đôi mắt đào hoa dài hẹp đen nhánh sâu thẳm đầy vẻ dịu dàng nồng đậm.

      Bình An gật đầu chào cái, rồi sóng vai cùng Khâu Thiếu Triết ra khỏi phòng ăn.

      Người đàn ông ngồi đối diện Nghiêm Túc phì cười ra tiếng, rước lấy tầm mắt lạnh như dao băng quét sang mình, ráng nhịn cười, “Lão đại, ấy chính là Phương Bình An đấy à, ừm, cậu đột nhiên đổi thói quen từ ăn thịt cá sang ăn chay rồi hả?”

      Nghiêm Túc cầm ly cao cổ lên nhàng nhấp ngụm rượu đỏ, nghĩ đến vẻ mặt ngây thơ đáng của , vẻ lạnh lùng mặt tự nhiên hòa hoãn ít.

      Khiến Đường Sâm sợ tới mức cái nĩa cầm trong tay cũng muốn bay ra ngoài, “Lão đại, xin ngài chớ trưng ra cái vẻ mặt ‘Tình như thoáng mây tình đến cùng ta thầm ngờ’ này dùm, ghê chết được.”

      Nghiêm Túc lạnh lùng trừng mắt liếc cái.

      “Cậu nghiêm túc chứ?” Đường Sâm thu hồi vẻ mặt chọc phá, cẩn thận từng li từng tí hỏi .

      “Cậu thử xem?” Nghiêm Túc lơ đãng hỏi.

      ấy rất khác với những người bạn trước đây của cậu...” Đường Sâm biết phải diễn tả cảm giác của khi nhìn thấy Bình An như thế nào, nhưng cũng cảm nhận được rằng nếu lời lão đại là nghiêm túc, sợ rằng con đường này chẳng dễ chút nào.

      Nghiêm Túc trầm mặc nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, cũng biết đến tột cùng mình có được bao nhiêu chân thành nữa, nhưng dù sao chăng nữa, tại cảm thấy rất hứng thú với nhóc này, chỉ là còn chưa xác định xem đó là bởi vì mình cảm thấy mới mẻ nhất thời, hay là vì động lòng. Trước khi hiểu , muốn cho cam tâm tình nguyện mà ở lại bên cạnh .

      Tuyệt đối cho phép người đàn ông khác nhìn trúng mà theo sát .

      Trong lúc đó, Phương Hữu Lợi và Lê Thiên Thần vừa mới xong buổi xã giao, từ trong quán rượu ra ngoài, ánh trăng sáng tỏ, cảnh đêm đẹp như thơ như vẽ.

      “Chúng ta cùng .” Phương Hữu Lợi vội lên xe, mà kêu Lê Thiên Thần tản bộ dọc theo bờ sông cùng ông, chú Đinh dừng xe vào ven đường, an tĩnh đứng chờ.

      Trong lòng Lê Thiên Thần đột nhiên có nỗi thấp thỏm nho .

      Phương Hữu Lợi chắp tay sau lưng từ từ bước , đầy vẻ ung dung nhàn nhã, “Thiên Thần, công việc lầu thượng bàn giao gần xong rồi phải ?”

      Người mới tiếp nhận chức trợ lý Chủ Tịch vừa du học nước ngoài về, năng lực làm việc thua gì Lê Thiên Thần, nên việc bàn giao công việc ra cũng coi như gần xong rồi, “Trợ lý Hồng còn có chút tài liệu muốn xem, con bên hướng dẫn.”

      “Ừ.” Phương Hữu Lợi gật đầu cái, “Sau khi con tới Thành phố S cũng cần trợ lý, chọn được người nào chưa?”

      “Con định qua đó rồi mới chọn người, người địa phương có lẽ tương đối dễ dàng triển khai công việc hơn .” Lê Thiên Thần .

      Phương Hữu Lợi cũng cho ý kiến gì, “Gần đây có kết giao bạn nào ?”

      Trái tim của Lê Thiên Thần phát rét, câu này là có ý gì đây? Phương Hữu Lợi câu này ra là muốn thử dò xét hay chỉ là vô tình hỏi thăm mà thôi, chẳng lẽ gần đây có lời đồn đãi gì truyền tới tai ông rồi sao?

      “Chú Phương, con làm gì có thời giờ để kết giao bạn bè.” Lê Thiên Thần ra vẻ thoải mái mà cười , “Hơn nữa, con đâu còn trái tim nào khác đâu mà kết giao với bạn .”

      “Vậy sao?” Giọng Phương Hữu Lợi cũng nghiêm túc lắm, “Thiên Thần, dạo này con với Bình An như thế nào?”

      Lê Thiên Thần lặng yên chút, “Chú Phương, tâm ý của con với Bình An chưa bao giờ thay đổi, trước đây chẳng qua con chỉ muốn đợi em ấy trưởng thành, tình cảm chín chắn rồi mới bắt đầu cùng em ấy, ngờ rằng...” cười khổ cái, ngờ rằng chẳng trở nên chín chắn được chút nào, thương thương ngay được.

      Phương Hữu Lợi quay đầu lại nhìn Lê Thiên Thần, vẻ mặt nhõm thanh thản trở nên nghiêm túc, “Thiên Thần, đàn ông khó tránh khỏi những lúc ‘gặp dịp chơi’, đặc biệt là người lăn lộn thương trường, có lúc cũng chịu nổi hấp dẫn mà xảy ra quan hệ. Nếu đó là con rể của người khác, chú chỉ cười tiếng rồi bỏ qua, bởi dù sao chú cũng là đàn ông, biết đây là sai lầm mà đàn ông đều dễ dàng phạm phải. Nhưng nếu đó là con rể của chú dù chỉ chút xíu sai lầm thôi chú cũng cho phép, bởi đây chính là ích kỷ của người làm cha, con hiểu ?”

      cách khác, nếu quả ngày Lê Thiên Thần kết hôn cùng Bình An nhất định phải toàn tâm toàn ý mà đối đãi với Bình An, cái sai lầm “gặp dịp chơi” gì gì đó tuyệt đối được phạm vào.

      Lê Thiên Thần đột nhiên có chút hốt hoảng.

      Phương Hữu Lợi lấy ánh mắt sắc bén nhìn ta, “Nếu như con thể bảo đảm đem đến trái tim tuyệt đối trung thành cùng hạnh phúc gia đình cho Bình An, cũng nên bắt đầu với con bé. Thiên Thần, chú coi trọng con, hy vọng tương lai con để cho chú thất vọng.”

      “Chú Phương, con hiểu .” Lê Thiên Thần chua xót trả lời.

      “Chú cân nhắc rồi, điều Đỗ Hiểu Mị với con đến Thành phố S, để ấy làm trợ lý của con rất thích hợp. Trước kia ấy từng là trợ lý của con nên giữa hai người ăn ý, hơn nữa Thành phố S là quê quán của ấy, về phương diện giao tế coi như ấy cũng xuất sắc, để cho ấy theo con để học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.” Phương Hữu Lợi nhìn cái, từ từ trở về.

      Sắc mặt Lê Thiên Thần biến đổi kịch liệt, nhìn bóng lưng Phương Hữu Lợi giống như nhìn thấy quỷ hình, chẳng lẽ ông biết được chuyện giữa và Đỗ Hiểu Mị rồi sao? thể nào. Nếu như Phương Hữu Lợi biết, thể nào còn có thể tiếp tục cất nhắc như thế.

      “Chú Phương, Đỗ Hiểu Mị... qua bộ phận PR rồi.” Giọng trở nên hơi khô ráp, trả lời.

      “Chú tìm hỏi Giám đốc bộ phận rồi, nhân bộ phận PR cũng thiếu, điều Đỗ Hiểu Mị vấn đề gì.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt .

      Lê Thiên Thần cũng phải là kẻ ngu, hiểu rằng chuyện này được quyết định thay đổi được rồi, nếu còn thêm gì nữa chỉ làm Phương Hữu Lợi càng thêm đem lòng sinh nghi đối với mà thôi, mất chỗ dựa Bình An, thể lại mất tin tưởng của Phương Hữu Lợi.

      “Dạ, chú Phương, con với Đỗ Hiểu Mị.” Lê Thiên Thần cười .

      Phương Hữu Lợi quay đầu lại nhìn cười cái, tới bên cạnh chiếc Mercedes được tài xế mở rộng cửa. “Về sớm chút rồi nghỉ ngơi .”

      Lê Thiên Thần đưa mắt nhìn xe chở Phương Hữu Lợi nhàng hòa vào làn đường, từ từ biến mất hẳn trong màn đêm.

      đứng dưới ngọn đèn đường uốn theo mình hoa Bạch Lan, nhìn cái bóng bị kéo dài của mình mặt đất, trong lòng phiền muộn tính toán hồi, đương nhiên nghe ra được hôm nay Phương Hữu Lợi cảnh cáo .

      bảo vệ của Phương Hữu Lợi đối với Bình An đến loại trình độ cẩn thận che nắng chắn mưa khôn cùng. Những năm gần đây giữ mình trong sạch, hề có hành động mập mờ với bất cứ phụ nữ nào, cũng là vì muốn cho Phương Hữu Lợi biết: phải là người biết kiềm chế trong cuộc sống cá nhân; nhưng rồi lại có Đỗ Hiểu Mị cố tình cố ý, chỉ lần cảm thấy hối hận tại sao đêm hôm đó lại kiềm chế được mà lên giường cùng Đỗ Hiểu Mị.

      Còn phải cùng chung đụng với Đỗ Hiểu Mị ở Thành phố S hai năm...

      Lê Thiên Thần than tiếng, đây chính là khảo nghiệm về định lực mà Phương Hữu Lợi đưa ra cho đó thôi.

      lấy điện thoại di động ra, vừa ấn số điện thoại của Đỗ Hiểu Mị vừa về phía xe mình.

      Thanh ngọt đến phát ngấy của Đỗ Hiểu Mị từ đầu kia của điện thoại di động truyền tới, “ hiếm có khó tìm à nha, còn có thể gọi điện thoại cho em à.”

      “Đỗ Hiểu Mị, cái giao dịch trước kia giữa chúng ta sợ rằng cách nào thành được.” Lê Thiên Thần lạnh lùng thốt lời.

      “Hả? Chẳng lẽ đột nhiên phát em sao?” Đỗ Hiểu cười híp mắt hỏi, cũng cảm thấy đặc biệt thất vọng gì.

      “Sang năm cùng tôi đến Thành phố S, vẫn làm trợ lý của tôi, đây là Chủ Tịch Phương tự mình chỉ thị.” Lê Thiên Thần .

      Đỗ Hiểu Mị cười nhạo tiếng, “Tôi nghe lầm chứ, Chủ Tịch thế mà lại để cho tôi làm trợ lý của à? Muốn tôi với lửa gần rơm chung đụng những hai năm, ông ấy có lòng tin đối với mị lực của con ông ấy như vậy à, hay là đặc biệt tín nhiệm ?”

      “Mặc kệ vì nguyên nhân gì, Đỗ Hiểu Mị, chuyện của tôi đáp ứng, tôi hi vọng nuốt lời, đến Thành phố S cũng chẳng thua kém gì so với khi ở bộ phận PR đâu.” Lê Thiên Thần , chỉ sợ coi chuyện này là do kiếm cớ mà đem tung hê chuyện giữa bọn họ ra.

      Đỗ Hiểu Mị trầm mặc chút, thành phố S hai năm, nếu như phát triển được tốt, tương lai sau khi quay lại Tổng Công Ty ít nhất cũng có thể đủ cho có được cấp bậc quản lý, nhưng nếu như thể thành công như mong muốn, hai năm đó coi như uổng phí tuổi thanh xuân.

      Lê Thiên Thần nhắc nhở, “Đây là quyết định của công ty, phải là do tôi sắp đặt cho , phải hiểu được điều đó.”

      Cho nên, cho dù muốn, trừ khi rời khỏi Phương thị, chứ cũng thay đổi được gì, như vậy còn bằng cứ nhắc nhở để Lê Thiên Thần luôn nhớ tới cái thỏa hiệp kia với , tin là với năng lực của Đỗ Hiểu Mị thất bại.
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 68: Người thân

      Edit: Khánh Linh


      Còn cách giao thừa năm ngày, Phương Hữu Lợi mang theo Bình An cùng nhau trở về Thành phố J, cùng với họ còn có Lê Thiên Thần, cũng là người của Thành phố J.

      Kể từ sau khi cha mẹ qua đời vào năm năm trước, Phương Hữu Lợi cũng rất ít khi trở về Thành phố J, phần là bởi công việc bận rộn, thứ nữa là mỗi lần trở về nhà cũ thể nào cũng có vài chuyện chán ốm xảy ra, cho nên nếu cần thiết, ông cũng quá quan tâm đến việc quay về.

      Bình An càng cực ít tiếp xúc với họ hàng thân thích bên phía Phương gia, lúc Viên Lệ Hoa còn chưa qua đời, ra bà cùng Phương Hữu Lợi cũng có mang về đây thăm ông nội bà nội. Sau khi Viên Lệ Hoa còn, mỗi lần Lễ Tết, Bình An cũng chỉ thăm và ở cạnh bên Viên lão phu nhân, tình cảm đối với họ hàng thân thích bên nội ra cũng rất , ngay cả chuyện mình có bao nhiêu chị em họ cũng còn quan tâm cho ràng.

      Phương Hữu Lợi ở Thành phố J cũng có bất động sản, nhưng tất cả đều là cửa hàng buôn bán hoặc là đất trống, hoàn toàn thể ở được, chỉ có căn biệt thự trước đây mua cho ông nội bà nội Phương là còn thích hợp để vào ở, nhưng căn biệt thự này lại nằm ở ngoại thành, cách nội thành rất xa, ngay cả trai và em của Phương Hữu Lợi cũng ở tại nội thành.

      Vậy đầu tiên cứ ở khách sạn mấy đêm , chờ đến lúc giao thừa chuyển về căn biệt thự ở ngoại ô để cúng tổ, đến lúc đó ở lại quê hương vài ngày rồi trở lại Thành phố G cũng được.

      Hơn bốn giờ chiều, bọn họ đáp xuống sân bay Thành phố J, tới đón bọn họ là bác trai cùng hai ông con bác của Bình An, còn có của Bình An.

      Bình An cũng chẳng có ấn tượng sâu đậm gì với bọn họ, dù sao cũng gặp mặt nhiều năm rồi, sau khi Phương Hữu Lợi giới thiệu, điền đạm nhu thuận kêu tiếng, “Bác trai, , cả, hai.”

      Phương Hữu Kiệt và Phương Khiết Hoa khi nhìn thấy Bình An khẽ ngẩn ra, trong ấn tượng của bọn họ, cháu này dáng dấp vừa ngu ngốc vừa ngây ngô, khi nào trở nên xinh đẹp như vậy rồi?

      là con đến 18 tuổi biến đổi khôn lường nha, xuýt nữa nhận ra Bình An rồi.” Hình dáng Phương Hữu Kiệt và Phương Hữu Lợi có mấy phần tương tự, thân hình cao to vạm vỡ, luôn mang vẻ mặt cười tủm tỉm nhàng, làm cho người ta cảm giác bình dị gần gũi.

      Bình An cũng ưa bác trai này mấy, bởi cảm giác nụ cười của ông chân thành gì cho lắm.

      “Đúng vậy nha, Bình An xinh đẹp hơn so với trước kia.” Phương Khiết Hoa quan sát Bình An từ đầu đến chân lần, sau đó mới mặn lạt nhả ra câu.

      Trước kia mặt Bình An còn có vẻ phúng phính của trẻ con, beo béo tròn tròn trông vô cùng ngây thơ đáng , nhìn kiểu gì cũng giống như đứa bé chưa lớn. Chắc lần trước vừa trải qua lần bệnh nặng nên gầy ít, còn nét mập mạp trẻ con nữa, khuôn mặt lại trở nên càng xinh đẹp thanh nhã, vẻ mặt non nớt vốn có chắc cũng bởi thế mà trở nên trầm tĩnh điền đạm hơn.

      Phương Hữu Kiệt và mọi người cảm thấy biến hóa quá lớn như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

      Phương Hữu Lợi đối với nhiệt tình của trai và em cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu cái, “ về trước , nơi này phải là chỗ để chuyện.”

      Bình An thần sắc điềm tĩnh bên cạnh Phương Hữu Lợi, ràng nhận thấy được có tới mấy đôi mắt đánh giá mình, vẫn tự nhiên ung dung để mặc cho những họ hàng này quan sát mà chả cảm thấy ngượng ngùng gì, dù sao vốn dĩ quen với ánh mắt của người khác. Ngược lại xem ra ánh mắt của cái người gọi là họ cả Phương Húc kia lại làm cho cảm thấy rất thú vị, dường như quá hữu nghị bởi ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

      phỏng chừng cũng biết nguyên nhân mà Phương Húc ghét , bởi vì ta cho rằng có tư cách thừa kế Tập đoàn Phương thị, vô cùng xem thường , thỉnh thoảng còn có thể thốt ra vài lời cố ý chèn ép , nhớ kiếp trước cũng từng vài lần thương tâm bởi lời của ta nữa đấy.

      Lê Thiên Thần cầm giúp hành lý của Bình An phía sau bọn họ, ánh mắt Phương Húc chuyển từ Bình An dời đến người , đáy mắt chứa rất nhiều ý khinh thường.

      Sau khi chất hành lý vào cốp xe, Phương Hữu Lợi bảo Lê Thiên Thần về.

      “Chú Phương, vậy con về trước nhé.” trước với người nhà rằng hôm nay về, cho nên chỉ có thể thuê xe , nhìn về phía Bình An, dùng thanh nhu hòa , “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho .”

      “Ừ.” Bình An gật đầu cái, hẹn gặp lại với Lê Thiên Thần.

      Phương Húc phát ra tiếng cười rất , rót ngay vào tai của Lê Thiên Thần đứng ở trước mặt ta. Lê Thiên Thần cũng biết Phương gia chả mấy ai để vào mắt, cũng thèm so đo với họ làm gì, chỉ cười hẹn gặp lại với Bình An.

      Bình An và Phương Hữu Lợi lên chiếc xe Audi bên cạnh, Phương Húc lái xe, Phương Hữu Kiệt ngồi ở vị trí cạnh tài xế, Phương Khiết Hoa lái xe cùng với cậu cháu thứ hai kêu bằng , theo phía sau bọn họ.

      Khi nghe Phương Hữu Lợi muốn ở tại khách sạn, Phương Hữu Kiệt cau mày ra ý vui , “ ở khách sạn cái gì, có nhà sao ở, ở khách sạn người ta còn ra thể thống gì nữa. Phòng khách dọn dẹp xong, chẳng lẽ khách sạn còn thoải mái hơn ở nhà sao?”

      Phương Hữu Lợi mi tâm chau lại, “Ở khách sạn tương đối thuận tiện hơn.”

      “Thuận tiện cái gì? Cứ ở trong nhà .” Phương Hữu Kiệt luôn ưỡn ngực cho mình là Đại Gia Trưởng của Phương gia, cho rằng hễ mình là đúng, cũng cho phép người khác được phản đối ông bao giờ.

      ‘Ở nhà bác mới là thuận tiện đó’, Bình An thầm trong lòng, mặc dù ấn tượng ràng lắm, nhưng vẫn nhớ đoạn thời gian ở trong nhà bác trai này cũng chẳng vui vẻ gì, hình như là ba gây gổ với bác trai chuyện gì đó.

      Phương Hữu Lợi biết tiếp cũng vô ích, tính tình của vị huynh trưởng này ông còn lạ gì, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, thích lên mặt chỉ bảo người khác, luôn muốn người khác làm theo ý mình, nếu gặp ai có ý kiến bất đồng với ông ta nhất định phải tranh cãi cho đến khi phải nghe theo lời ông ta mới thôi.

      “Chú à, lần này ở lại nhà lâu lâu chút nhé.” Phương Húc vừa lái xe, vừa cười hỏi Phương Hữu Lợi.

      “Qua hết Tết lịch quay về.” Phương Hữu Lợi .

      “Sao ở thêm vài ngày?” Phương Hữu Kiệt hỏi, “Chẳng lẽ công ty có chú được à.”

      Phương Hữu Lợi cười , “Cũng phải, chẳng qua là có chút tiệc xã giao đẩy ra mà thôi.”

      Phương Hữu Kiệt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Bình An, nheo mắt cười hỏi, “Bình An giờ còn học chứ? Học đại học ở đâu vậy?”

      “Ở Quảng Châu ạ, năm nay là năm thứ hai.” Bình An giọng trả lời.

      “Vậy à? Chuyên ngành gì đấy?” Phương Húc chen miệng hỏi, ta còn tưởng rằng em họ này đến học tại đại học công lập đâu cơ đấy.

      “Quản trị Kinh doanh.” Bình An .

      Phương Húc nở nụ cười, “Em mà cũng học quản trị kinh doanh à, con học ngành này tương lai chắc gì dùng đến.”

      “Vậy cũng chưa chắc, tương lai tôi tốt nghiệp xong có thể giúp ba quản lý công ty nha.” Bình An nhìn Phương Hữu Lợi thân thiết cười .

      Phương Hữu Lợi vui mừng gật đầu với cái.

      Hai cha con đằng trước liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc .

      Bốn mươi phút sau, rốt cuộc bọn họ cũng đến tiểu khu xa hoa mà Phương Hữu Kiệt ở, Phương Húc và Phương Dương giúp Bình An xách hành lý, đoàn người vào thang máy, Phương Húc nhấn nút lầu tám.

      Quách Cầm, vợ của Phương Hữu Kiệt, ở sẵn trong nhà chờ bọn họ. Quách Cầm là phụ nữ nông thôn tiêu chuẩn, vốn có thói quen mộc mạc, nhưng sau khi theo chồng con vào ở trong khu nhà cao cấp, vì muốn để cho chồng mất mặt nên mỗi ngày bà chỉ hận thể nào khoác được hết tất cả các loại hàng hiệu mà bà có lên người, đặc biệt là cái áo lông bó sát người màu hồng đào chói chang, bao chặt lấy ba tầng thịt bên hông bà, là quá kích thích thị giác.

      Phút đầu tiên Bình An nhìn thấy bà liền bị đống đồ trang sức phát ra thứ ánh sáng kim loại chói lòa chiếu vào đến thiếu chút nữa là mù mắt, ô hay, bà bác dâu này tự biến mình thành chỗ để bài trí đạo cụ hay sao vậy?

      “Chú Ba, đây là Bình An đây mà.” Quách Cầm vừa nhìn thấy Bình An liền lập tức tiến lên đón, cười lấy lòng.

      “Chị dâu, quấy rầy chị mấy ngày nhé.” Phương Hữu Lợi khách sáo với Quách Cầm.

      Phương Hữu Kiệt vỗ vỗ bờ vai của ông, “ gì vậy, đừng có khách sáo với chị Hai chứ.” Quay đầu phân phó hai đứa con trai, “Mau đem hành lý của Chú Ba với Bình An lên phòng lầu .”

      Đây là căn hộ duplex, rộng khoảng 300 đến 400 mét vuông, xem ra Phương Hữu Kiệt ở chi nhánh công ty thu nhập rất tốt nha...

      Phương Khiết Hoa dắt tay Bình An tới đại sảnh ngồi xuống, “Bình An nè, nếu có thiếu cái gì ngay với nhé, chị họ cháu mua mang tới cho cháu. Bằng , hay là cùng dạo phố với chị họ cháu . Thành phố J mặc dù phồn hoa bằng Thành phố G, nhưng cái gì cần có cũng có hết. Chắc cháu quen dùng hàng hiệu hả, sao, nơi này cũng có cửa hàng hàng hiệu.”

      Bình An điềm tĩnh khách sáo cười, “Cám ơn , cháu tạm thời thiếu cái gì, nếu có cần với .”

      Thân thể mười phần trọng tải của Quách Cầm lập tức xán lại gần, Bình An cũng cảm thấy sàn nhà chấn động.

      “Bình An thiếu cái gì phải có tôi là bác dâu ở đây sao? Mấy cửa hàng hàng hiệu ở Thành phố J này tôi quen hết, Bình An, ngày mai bác dẫn cháu dạo phố, cháu muốn cái gì bác mua cho cháu.” Quách Cầm ngồi xuống cạnh Bình An bộ ghế sa lon bằng da , thân mật ôm lấy Bình An.

      Ghế sa lon xẹp xuống nghiêm trọng, Bình An sợ hãi biết cái ghế sa lon này có thể chống đỡ nổi sức nặng của cả ba người bọn họ cộng lại hay , đặc biệt, lại bị hai mũi giáp công cùng lúc, mùi nước hoa nồng nặc đến gay mũi mà và bác dâu xức người làm bị kích thích đến muốn hắt xì hơi mấy cái liền.

      Phương Hữu Kiệt cũng khoác vai Phương Hữu Lợi tới phòng khách, vừa lúc nghe được lời Quách Cầm, Phương Hữu Kiệt cười , “Bình An, cháu cứ coi đây như là nhà mình, cần khách sáo, có gì cần cứ với bác dâu của cháu.”

      “Cám ơn bác trai, cháu có cần cái gì với bác dâu.” Bình An khách sáo .

      Phương Khiết Hoa nhìn về phía Quách Cầm chẳng nể nang gì bĩu môi, “Chị dâu, chị cho rằng thưởng thức của ai cũng đều giống chị à.”

      “Chê cách thưởng thức của tôi à? Chẳng lẽ thưởng thức của rất tốt hay sao?” Quách Cầm chịu nổi nhất chính là giọng điệu xem thường này của Phương Khiết Hoa, quan hệ giữa hai bà cũng chẳng tốt đẹp lắm.

      Phương Hữu Kiệt đánh ánh mắt cảnh cáo sang Phương Khiết Hoa.

      Phương Khiết Hoa liếc Phương Hữu Lợi cái, suýt chút nữa quên rằng có Ba ở đây.

      “Bình An, chị họ cháu lập tức tới đây, buổi tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Phương Khiết Hoa để ý tới Quách Cầm nữa, cười với Bình An.

      “Tốt quá.” Ánh mắt sáng ngời của Bình An chớp chớp, điềm tĩnh đáp lời, cũng có chút ấn tượng đối với con của mình, cứ hễ nhớ tới bà chị họ kia đầu liền lên toàn vạch đen.

      là tính tình của cái bà chị họ này rất dễ làm cho người ta phát điên.

      Đáy mắt Phương Hữu Lợi lên tia bất đắc dĩ, cười , “ Hai, năm nay chúng ta về nông thôn giỗ tổ , đại khái lúc nào có thể khởi hành về đó?”

      “Cúng tế tổ tiên đều là ở đêm giao thừa, ngày kia chúng ta lên đường cũng muộn.” Phương Hữu Kiệt , “Năm chú có đóng góp khu nhà cho trường học ở quê hương, các bà con ở quê hương cũng vẫn còn nhớ tới chú đó. Lần này chú về, bọn họ khẳng định lại muốn moi khoản từ chú cho mà xem.”

      “Có thể làm chút chuyện cho bà con quê nhà cũng tốt.” Phương Hữu Lợi cười , làm người vốn thể quên gốc rễ.

      Tuy Tập đoàn Phương thị là do tay Phương Hữu Lợi tạo dựng lên từ công ty ban đầu, nhưng ông chưa bao giờ quên việc kiến thiết xây dựng cho quê hương, nếu cũng mở chi nhánh công ty ở Thành phố J, còn đưa Phương Hữu Kiệt lên đảm nhiệm chức Tổng Giám Đốc, đối với quê cũ ở nông thôn cũng thỉnh thoảng quyên tiền xây dựng trường học, còn gây dựng quỹ của hội đồng hương, lần này ông về cũng muốn xem xung quanh chút.
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69: mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được

      Edit: Khánh Linh

      Ở phòng khách chuyện qua lại lát, nháy mắt tới thời gian cơm tối. tại Bình An chỉ muốn húp chút cháo trắng cho bụng rồi đánh giấc thẳng cẳng. Nhưng Phương Hữu Kiệt lại đặt phòng tại quán rượu Đông Hải gần đấy, nhất định phải giúp phụ nữ trong nhà đón gió tẩy trần. Phương Hữu Lợi mặc dù đau lòng vì thấy dáng vẻ mệt mỏi của Bình An, nhưng cũng có biện pháp từ chối thịnh tình của Phương Hữu Kiệt.

      Quán rượu Đông Hải là quán rượu ngon nhất Thành phố J, khách đến ăn toàn là dân có tiền, vả lại quán cũng thẹn với danh tiếng của nó bởi hải sản nơi này ngon nổi tiếng.

      Phương Hữu Kiệt đặt phòng ở lầu hai gọi là Quảng Châu Lâu, mỗi phòng được đặt theo tên tỉnh của Trung Quốc.

      “Biết mọi người nhất định là quen ăn những món sơn hào hải vị nên tôi cố ý đặt số món ăn đặc sắc chút, cũng biết mọi người có thích hay .” Phương Hữu Kiệt vừa , vừa đưa Phương Hữu Lợi ngồi vào vị trí chủ tiệc.

      về đây, Phương Hữu Lợi xem mình là Chủ Tịch tập đoàn, mà là người em về nhà thăm người thân, ông để Phương Hữu Kiệt ngồi vào vị trí chủ tiệc đó.

      Phương Hữu Kiệt cực kỳ hài lòng mà cười gật đầu, ngồi xuống vị trí chủ tiệc, chú em này rốt cuộc vẫn còn tôn trọng vị trí huynh trưởng của ông.

      Bình An ngồi ở bên tay phải Phương Hữu Lợi, tiếp tục duy trì dáng vẻ đoan trang tao nhã, trước đây trong mắt những người thân này đứa dễ bảo, ai cũng xem như đứa trẻ mà tùy ý sắp đặt mọi chuyện cho , tại để cho bọn họ thấy , còn là Phương Bình An giống cục đất sét mềm muốn nắn thế nào nắn như trước đây nữa.

      Phương Húc ngồi đối diện Bình An, hai tay khoanh lại, mắt nhìn vào Bình An.

      Bình An lại nhìn về Phương Dương ngồi bên cạnh , ông ba này từ lúc gặp mặt đến giờ cũng chưa được mấy câu, vừa ngồi xuống liền lấy PSP ra chơi trò chơi, còn ngồi ngẩn người ở góc, tạo cho người ta có cảm giác tồn tại chút nào.

      Cho dù là vậy, ấn tượng của đối với họ này vẫn tương đối tốt, mặc dù Phương Húc mực biểu là mình rất chín chắn trước mặt ba , nhưng lại cảm thấy biểu nóng lòng cầu cạnh của ta đủ chững chạc.

      Muốn biết tính cách nhân phẩm của người chưa chắc có thể lập tức nhìn ra được từ hành động của người đó, mà còn có thể từ cảm giác qua ánh mắt trao đổi, ánh mắt của họ con bác thứ hai tinh khiết hơn nhiều so với họ cả.

      Quách Cầm biết căn dặn gì đó với phục vụ viên, lúc tiến vào thấy thằng con út chỉ lo chơi trò chơi liền cho cái tát, cũng thèm để ý là còn có Phương Hữu Lợi và mọi người ở đây, thở phì phì hét lên, “Ở nhà chỉ lo trốn trong phòng chơi trò chơi, ra bên ngoài cũng chỉ cố chơi trò chơi, về sau mày sống qua ngày với trò chơi luôn . biết chuyện phiếm với Bình An sao hả? Hai em chúng mày bao lâu mới có thể gặp mặt lần.”

      Phương Dương là thanh niên hai mươi tuổi mà còn bị mẹ giáo huấn trước mặt mọi người như vậy, mặt mũi nhất thời mất hết, đỏ bừng lên như bị sung huyết, những nốt mụn trán và cằm càng hơn.

      Phương Húc nhịn được liếc mắt nhìn Quách Cầm cái, “Mẹ, dùng lời để là được rồi, mẹ đánh làm chi.”

      Quách Cầm ngồi xuống bên cạnh Phương Dương, vẫn tiếp tục xa xả mắng mỏ, “Chẳng nên thân chút nào, để xem sau này mày tốt nghiệp có thể làm được cái gì.”

      Phương Dương năm nay cũng học năm thứ hai đại học, bằng tuổi với Bình An.

      “Mẹ.” Phương Húc lên giọng, biết ngay mà, cứ hễ mỗi lần cùng mẹ ra công chúng là mất thể diện.

      nữa, nữa.” Quách Cầm giận dỗi dùng sức xua tay, “Con có thế giới của con, chúng mày trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi.”

      Cuối cùng, chú ý của Phương Hữu Kiệt vốn chuyện say sưa với Phương Hữu Lợi cũng bị thu hút, thấy thê tử cứ la bai bải mà để ý đây là trường hợp gì, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Ầm ỹ cái gì, con nó trong kỳ nghỉ, nó muốn chơi cứ để cho nó chơi, hùng hùng hổ hổ chẳng ra cái gì, chút tư cách cũng có.”

      Quách Cầm giận đến nỗi mặt mũi tái mét, dám tiếp tục mắng nữa, nhưng vẫn tiếc rèn sắt thành thép nên trừng mắt nhìn Phương Dương cái.

      Phương Dương lặng lẽ cất PSP vào, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời tinh khiết của Bình An, nhìn nở nụ cười thân thiện.

      Bình An cũng cười cười với .

      Quách Cầm lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mặt chuyển từ tức giận sang tươi cười như hoa nhanh như lật sách, nhìn Phương Hữu Lợi, “Chú Ba, Phương Húc tốt nghiệp cũng hơn nửa năm rồi, trước giờ vẫn luôn giúp tay ở chi nhánh công ty, năng lực cũng tốt, chú xem, có phải nên điều nó đến Tổng Công Ty giữ chức quản lý gì đó hay ?”

      Phương Húc lập tức lên tiếng, “Mẹ, lúc này thích hợp chuyện công tác.” Miệng vậy nhưng ánh mắt lại tràn đầy mong đợi nhìn Phương Hữu Lợi.

      “A, Phương Húc cũng tốt nghiệp rồi à?” Phương Hữu Lợi cười hỏi, ông nhớ cậu cháu lớn này hình như ban đầu thi đậu đại học, nhờ Hai tốn tiền bạc cho các mối quan hệ mới miễn cưỡng được vào học tại trường đại học dân lập.

      Phương Hữu Kiệt giả bộ vui trợn mắt nhìn thê tử cái, “Chuyện công ty đến phiên đàn bà như lắm chuyện sao? Hơn nữa, chú Hữu Lợi chẳng lẽ chiếu cố cháu của mình?”

      Quách Cầm bĩu môi, “Tôi chỉ đề cập chút thôi mà, bên cạnh chú Ba cũng có người nhà mình, phía Tổng Công Ty nên có người thân tín của mình chứ.”

      “Hữu Lợi, chị Hai chú mặc dù ít học nhưng lời này cũng có lý, chú phải có người cùng nhà ở bên cạnh mới được. Chi bằng để Phương Húc theo bên cạnh chú, chú cũng kèm cặp tốt cho nó, rèn luyện nó chút, để tương lai nó có thể mình đảm đương phần, thành người có năng lực, chứ nếu Phương thị là tập đoàn lớn như vậy, làm sao quản lý đây.” Phương Hữu Kiệt quay đầu, giọng đầy tình với Phương Hữu Lợi.

      Bình An nhàn nhạt nhìn lướt qua, ý mấy lời này cứ như là Phương thị trong tương lai chắc chắn vào tay Phương Húc vậy.

      Phương Húc đáy mắt đè nén nỗi hưng phấn, chờ mong nhìn Phương Hữu Lợi.

      Bình An cúi đầu, khóe miệng vẽ ra nụ cười châm chọc.

      Phương Hữu Lợi cầm ly trà trước mặt lên nhàng nhấp ngụm, nụ cười bình tĩnh tự tại, ánh mắt dấu ánh sắc bén quét qua Phương Húc, thanh bình thản mà , “Phương Húc còn trẻ, vội, trước tiên cứ ở chi nhánh công ty rèn luyện thêm .”

      Tia chờ mong trong đáy mắt Phương Húc trong nháy mắt tối lại.

      “Chú tự mang theo bên mình để dạy phải tốt hơn sao?” Phương Hữu Kiệt cau mày hỏi.

      Hai thương trường cũng là nhân vật vậy, tự mình chỉ bảo Phương Húc phải tốt hơn sao?” Phương Hữu Lợi giọng cười .

      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, vợ chồng Phương Khiết Hoa và con vào.

      Lâm Triển Tùng chồng Phương Khiết Hoa là người đàn ông trung niên vóc người gầy, mang mặt bộ mắt kiếng to khung đen, là thầy giáo ngữ văn cấp hai hào hoa phong nhã, theo phía sau lưng vợ tiến vào chào hỏi mọi người ngồi trong phòng.

      Sau khi Bình An chào tiếng “Dượng” nhìn về phía bên cạnh Phương Khiết Hoa, chắc đây là chị họ Lâm Miên Băng, lớn hơn hai tuổi, vóc dáng rất nhắn, mắt trang điểm đậm lè nhìn ra diện mạo vốn có như thế nào.

      “Chị họ.” Bình An cười chào hỏi với .

      Lâm Miên Băng hất mặt, thận trọng quan sát Bình An rồi gật đầu cái.

      Phương Khiết Hoa đẩy ngồi vào bên cạnh Bình An.

      chuyện gì vậy? Đứng cạnh cửa nghe giọng các người rồi.” Phương Khiết Hoa uống ngụm trà, giống như vô tình hỏi. ra nơi này cách rất tốt, đứng ngoài cửa làm sao có thể nghe giọng bên trong được, chẳng qua lúc bà tiến vào phát thái độ Quách Cầm được tự nhiên nên mới thử dò xét hỏi như vậy.

      Phương Hữu Kiệt và Quách Cầm đáp lại.

      Hai muốn cho Phương Húc đến Tổng Công Ty rèn luyện.” Phương Hữu Lợi làm như nhận ra câu hỏi của Phương Khiết Hoa là cố ý, cười trả lời.

      Phương Khiết Hoa bật cười phì tiếng, “ phải chứ, đưa Phương Húc lên Tổng Công Ty? Nơi đó đều là tinh , nếu phải là dân du học nước ngoài về cũng là người tốt nghiệp đại học danh tiếng trong nước, cháu đến đó có thể làm được cái gì đây?”

      Bị chế nhạo thẳng vào mặt như vậy, sắc mặt Phương Húc trở nên xanh mét.

      Quách Cầm sao mà để yên cho Phương Khiết Hoa khinh thường con trai mình như vậy được, “Con tôi đến đó còn ai có thể đến được? Trong tương lai, nếu có Phương Húc của chúng tôi thừa kế Phương thị, chẳng lẽ để cho người ngoài hưởng lợi hay sao?”

      “Khụ.” Phương Hữu Kiệt nặng nề ho tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn Quách Cầm cái.

      Quách Cầm cũng tự biết là bà bị lửa giận xông lên làm váng đầu, chuyện nên lại huỵch tẹt ra hết rồi.

      “Hóa ra chị dâu có chủ ý này nha, Ba còn chưa lên tiếng, chuyện Phương thị khi nào đến phiên chị ra lệnh vậy?” Khóe mắt Phương Khiết Hoa quan sát ánh mắt của Phương Hữu Lợi, tiếp tục châm chọc Quách Cầm.

      đem Phương thị để lại cho người của Phương gia, chẳng lẽ còn muốn cho người họ khác hưởng hay sao? Bình An tương lai gả ra ngoài, chẳng lẽ chú Ba đem Phương thị làm của hồi môn luôn à?” Quách Cầm tức giận kêu lên.

      Bình An giữ vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt nghe bọn họ đối đáp mắng mỏ trả treo lẫn nhau, đáy mắt lên nụ cười khinh miệt, vừa chuyển tầm mắt đối mặt với Phương Dương yên lặng quan sát , thấy ánh mắt của từ cảm thông dần dần biến thành xấu hổ.

      nhe răng cười, giấu ý miệt thị nơi đáy mắt.

      Quách Cầm xong câu đó, phòng ăn đột nhiên tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở, Phương Hữu Lợi lại làm như nghe được lời của bà, mỉm cười uống trà, “Nếu mọi người tới đông đủ, vậy để phục vụ mang thức ăn lên thôi.”

      Phương Hữu Kiệt và Phương Húc đồng thời lộ ra thần sắc thất vọng, Phương Húc buồn bực, biết ý định của Chú Ba thế nào, đừng để Phương thị lại cho Bình An làm của riêng chứ?

      Phương Khiết Hoa cũng thu lại khí thế hùng hổ dọa người, trao đổi ánh mắt với Phương Hữu Kiệt, trong lòng lại nghĩ, xem ra Ba thương Bình An sâu đậm hơn họ tưởng, chỉ cần bà gầy dựng mối quan hệ tốt với cháu này khẳng định lỗ lã.

      Phục vụ viên bắt đầu dọn thức ăn lên, khí trong phòng hòa hoãn ít.

      Phương Khiết Hoa thân thiết gắp thức ăn cho Bình An, “Bình An, ăn nhiều chút, khó có khi được về quê nhà chuyến, cần phải nếm thử đặc sản nơi này chút, ngày mai kêu chị họ dẫn cháu nha.”

      “Cám ơn .” Bình An khách sáo cám ơn.

      “Miên Băng cũng tốt nghiệp rồi nhỉ, bây giờ làm gì đấy?” Phương Hữu Lợi quan tâm hỏi.

      Lâm Miên Băng kiêu ngạo nghe Phương Hữu Lợi hỏi , lập tức cười tủm tỉm trả lời, “Cậu Ba, tự cháu mở cửa hàng làm móng tay, nhưng mà ở Thành phố J phát triển tốt lắm, cháu muốn mở bên Thành phố G, cậu ở Thành phố G có quyền như vậy, có thể tìm cho cháu cửa hàng ở khu trung tâm thương mại lớn được ?”

      Phương Húc khách sáo hứ tiếng, “Giọng điệu ghê gớm .”

      Phương Khiết Hoa ngượng ngùng kéo kéo vạt áo con , “ cái gì đâu , xíu như con mình xông pha cái gì, cứ ngoan ngoãn ở nhà, con có thiếu cái gì đâu?”

      Với cương vị là người đứng đầu gia đình, Lâm Triển Tùng khi nghe con vậy chỉ nhíu mày ý tán thành chứ cũng mở miệng gì.

      Phương Hữu Lợi cười gật đầu, “ rất có lòng phấn đấu, tệ tệ.” Nhưng đáp ứng cái cầu chẳng biết trời cao đất dày là gì này của Lâm Miên Băng.

      Bình An thầm cảm thán, những kẻ thân thích lúc nào cũng mưu tính kế với ba này hình như căn bản cũng phải là đối thủ của ba.
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :