1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 15: Phiên ngoại 2

      1. Chuyện bức ảnh.

      hôm luật sư Hà Dĩ Thâm phát bức ảnh trong ví mình bị thay bằng bức chân dung mói chụp của người ấy.

      Về nhà hỏi người ấy.

      Người ấy thẳng:

      - Lúc nào cũng nhìn ảnh em lúc em mười chín tuổi, rồi lại nhìn em bây giờ, thấy em ngày càng già.

      Từ ngày lấy chồng luật sư người ấy ngày càng biết ăn !

      2. Chuyện đặt tên cho con.

      hôm Mặc Sênh ngồi đợi nồi canh xương hầm bếp, bỗng cảm thấy nhàm chán mới quyết định tìm việc nào đó có ý nghĩa để làm, ví dụ đặt tên cho con.

      Vậy là lôi ra cuốn từ điển dày cộm loay hoay tra cứu, cảm thấy đặt tên con đúng là công việc khó khăn, đặt cái tên ý hài hòa, vừa hay vừa có ý nghĩa, quả là dễ.

      Bỗng ý nghĩ lóe lên trong đầu, Mặc Sênh nghĩ ra cách đặt tên con rất đơn giản.

      Họ của bố, tên của mẹ, thêm chữ, tên lập tức ra – Hà Mộ Sênh.

      Vừa đẹp vừa hay.

      Quan trọng là rất ý nghĩa.

      Mặc Sênh đắc ý, chạy vào phòng sách, viết lên giấy chìa trước mặt Dĩ Thâm.

      Dĩ Thâm liến nhìn nhướn mày, lấy bút sửa mộ chữ: chữ Mộ sửa thành chữ Tất

      Hà Tất Sênh.

      Hà Tất Sinh??!

      Mặc Sênh tiu nghỉu xị mặt, buồn cả phần con.

      "Con đáng thương, con chưa ra đời bị bố chê!".

      3. Thổ lộ.

      Lại ngày khác.

      Dĩ Thâm trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa với người ta ba "chữ đó".

      Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc.

      Kéo người ta vào lòng, để ngồi đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta âu yếm

      - Giở sách giúp

      - Ứ - Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu bàn. Coi như hiểu muốn mình làm gì.

      - Đồ lười!

      Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng kiềm được liền trách:

      - Dĩ Thâm, lười quá.

      - Hừm… - Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng - Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ .

      Mặc Sênh lấy bút bi vạch đường thẳng dưới câu đó.

      "Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người ".

      - Dòng thứ ba từ dưới lên.

      "Em gặp cảnh sát, có biết qui định ở đây đối với những việc như thế này ?"

      "Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong vụ án, tại sao phải gạch chân?"

      Lại lật thêm mấy trang nữa theo cầu của Dĩ Thâm.

      - Còn từ ở giữa chưa tìm thấy - Dĩ Thâm thầm .

      Mặc Sênh hoàn toàn hiểu.

      - Tìm cuốn khác vậy - Dĩ Thâm giơ tay rút cuốn tạp chí giá sách.

      "Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?"

      - Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên.

      - Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nôi dung trọng điểm sao?

      "Vào mùa xuân, thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh thể tưởng tượng…"

      - Dòng thứ năm... Câu cuối cùng.

      "Nó mày này… mỉm cười véo mũi tôi…"

      - Câu cuối cùng.

      "Nhất định lúc chín giờ em nhìn thấy từ đây ra".

      - Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? - Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp.

      Dĩ Thâm nữa, nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương.

      - Mặc Sênh?

      - Ứ - Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ.

      Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ , đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh:

      - Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!
      duyenktn1 thích bài này.

    2. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 16: Phiên ngoại 3: Giáng Sinh làm gì cho vui?

      Giáng Sinh, Thành phố A rất náo nhiệt, Dĩ Thâm lại buồn bực.

      Mấy hôm trước Dĩ Thâm phải công tác, hôm nay vừa về nhà bị Mặc Sênh kéo siêu thị. Tối thứ bảy, mai là chủ nhật, ràng là thời điểm tốt để mài mòn thứ thể lực nào đó, tại sao lại cứ phải siêu thị?

      Ừ, tuy dạo phố cũng là mài mòn thể lực…

      Dĩ Thâm đẩy xe, Mặc Sênh ném đồ đạc vào đó. Lúc ngang khu vật dụng trang trí phòng ngủ, Mặc Sênh nhớ ra cần phải thay tấm ra trải giường nhà mình rồi.

      Thế là cúi người xuống chọn.

      Dĩ Thâm trước giờ tham dự vào những chuyện nhặt này, nên Mặc Sênh hoàn toàn chọn lựa dựa theo sở thích của mình.

      Màu xanh da trời hoa văn màu ngà.

      Chọn cái này vậy.

      chuẩn bị ném vào xe hàng, Dĩ Thâm thốt ra: "Màu này đẹp."

      Hiếm khi chịu có ý kiến, Mặc Kênh kinh ngạc nhìn, lập tức đổi màu khác. "Còn cái này?"

      Tiếp tục lắc đầu.

      Sau khi chọn liền ba bốn màu, Mặc Sênh thấy buồn bực quá. " đẹp chỗ nào nào, màu sắc hoa văn đều rất nền nã mà!"

      "Ừ, nổi bật được màu da em!"

      Bên cạnh vừa hay có hai nữ sinh ngang, nghe thấy thế liền cười hí hí quay lại nhìn họ, trong đôi mắt đầy nét mờ ám.

      Mặc Sênh ngờ nghệch vẫn chưa phát ra câu mà ông chồng nhà mình vừa công khai phát biểu này là có ý gì, cứ lầm bầm: "Chỉ cần thoải mái là được rồi mà."

      Khụ khụ, Hà Dĩ Thâm tiên sinh, lúc dạo siêu thị, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng gì thế hả?
      duyenktn1 thích bài này.

    3. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 17: Phiên ngoại 4: Cố Mạn viết về "Hà Dĩ"

      Tôi luôn nghĩ rằng mình viết gì thêm cho "Hà Dĩ" (tên tựa sách gốc "Hà Dĩ Sênh Tiêu Mặc" nữa, tình cảm khi ấy thể quay lại, sợ viết gì ra phá hoại cảm xúc. Hoặc lại thấy, hạnh phúc của họ có thể thấy ràng rồi, tác giả cần gì phải vẽ rắn thêm chân nữa. ^_^

      Thế nhưng lần tái bản này, những tiếng kêu gọi đòi có ngoại truyện của mọi người quá nhiều, thế là tôi , để tôi thử xem sao.

      Vậy là tôi lại để mặc mình chìm đắm trong "Hà Dĩ".

      Đó là việc cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại có cảm giác kỳ diệu thể diễn tả.

      Tôi lại chìm đắm vào, mãi mãi, rồi nhớ đến Dĩ Thâm và Mặc Sênh, mọi khung cảnh có họ đều xuất ồ ạt, ngọt ngào, khiến người ta kìm được mà cười ngốc nghếch, hoặc cũng có thể là thương cảm. Những tình tiết ngoài kế hoạch viết mỗi lúc nhiều, vốn dĩ định viết về đứa trẻ, nhưng cuối cùng viết. Vốn dĩ chỉ định viết những tình tiết hạnh phúc, nhưng bất ngờ viết lại quá khứ, thậm chí khiến cả bản thân mình cũng khóc nấc lên.

      Lúc ngồi trong quán cà phê lại khóc như thế ngượng, phải vì người phục vụ ngang nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, mà là cảm thấy, lâu thế rồi mà tôi vẫn mê mẩn đến thế, là rất khó hiểu.

      ràng tạm biệt, xa nhau lâu. ràng tôi già .

      Mà lại dễ dàng bị họ ảnh hưởng.

      Sao tôi lại nghĩ tôi còn viết về họ, những người trong trái tim tôi nữa?

      Họ là Dĩ Thâm và Mặc Sênh đấy, là những mơ ước vững bền nhất mọc rễ trong trái tim tôi, cho dù thời gian cố xóa nhòa thế nào, cũng bao giờ thay đổi. Cho dù chia xa lâu đến mấy, cũng trở thành xa lạ.

      Hi, Dĩ Thâm Mặc Sênh, chúng ta lại gặp nhau.

      Tôi còn nhớ lần đầu gặp họ trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, giống như phần hậu ký viết, bỗng cảm xúc xuất bao bọc lấy tôi. Có lẽ sớm bước, muộn bước, họ phải là họ, tôi là tôi, ai mà biết được, duyên phận luôn huyền ảo kỳ diệu như thế đấy.

      Tôi còn nhớ đó là mùa hè năm ba đại học, chiếc máy vi tính cũ kỹ, tôi viết nên trùng phùng của họ, viết đến mười mấy lần, cuối cùng tôi hài lòng, họ cũng hài lòng.

      Tôi còn nhớ khi đứng xếp hàng trước phòng máy của trường, đợi được nữa, thế là lấy giấy viết những tình tiết ra trước, chỉ sợ linh cảm đột ngột biến mất.

      Tôi còn nhớ lúc học họ cũng chưa bao giờ an phận, cứ xuất mãi trong đầu tôi, khiến tôi đành phải làm học sinh chăm chỉ, viết tên họ lên quyển vở hết lần này đến lần khác, mới có thể bình yên sau khi được giải tỏa.

      Trong tích tắc tôi bỗng thấy chơi vơi.

      Giống như chỉ trong chớp mắt, nhưng xa xôi lắm rồi.

      Thời gian đúng là thứ tàn khốc nhất, nhưng cũng kỳ diệu nhất thế gian.

      Bắt đầu từ khi viết câu chuyện này, đến bây giờ, qua bảy năm rồi, thời gian chia tay Dĩ Thâm và Mặc Sênh dài quá rồi.

      Hi, Dĩ Thâm Mặc Sênh, lại gặp nhau rồi.

      Có điều lại phải chia tay nhau.

      Nhưng tôi nghĩ, mãi mãi, trong dòng người tấp nập, chúng tôi nhất định còn gặp lại.

      Cố Mạn,

      Tháng 11 năm 2010

      TOÀN VĂN HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :