Bên nhau dài lâu - Hàn Châu Cách Cách (hoàn)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 5: Tháp nước

      Sáng chủ nhật, Chung Mẫn vừa gội đầu xong, phơi nắng tại ban công.

      “Tớ phân tích xong rồi.” Hồng Minh tới.

      “Cậu chơi bóng ư?” hơi ngượng ngùng. mặc chiếc áo len màu hồng, ống tay áo tuôn sợi len, mẹ dùng sợi len màu đen nối lại. Tóc sắp hong khô xõa ra, vén tóc mái ra sau tai.

      ngơ ngác lúc, “Lát nữa mới . Cậu có việc gì ?”

      có! Cậu làm xong rồi à? Lập kế hoạch hoàng kim cho tớ?” chà tay .

      “Ừ, kế hoạch hoàng kim.” cười phụ họa, nhưng ngẩng đầu.

      Sao vậy? Chung Mẫn nghĩ thầm, nhưng sau đó chợt nhận ra. Haiz, thôi rồi! Trong nhà có con trai lại mặc quần áo cũ, khó coi quá !

      biết, dưới ánh mặt trời, mái tóc màu nâu của phát sáng. Trải qua giấc ngủ đầy đủ, làn da hồng hào bóng loáng, mày đen thanh tú. Áo len cũ tuy rằng mất hình dạng, rộng thùng thình khác thường, nhưng nó khiến trông có vẻ rất lanh lợi đáng . bệ cửa sổ đặt chậu hoa cúc màu vàng nở rộ. Người hoa đối lập, cả hai cùng tỏa sáng. biết, bức họa xinh đẹp này khuấy động sợi dây thần kinh mềm dẻo nhất trong đáy lòng chàng trai, trở thành ký ức tồn tại mãi mãi.

      “Tổng kết cuối cùng của tớ là, tớ phát cậu dễ sai nhất ở những chỗ này.” đưa tờ giấy, trước sau viết chi chít mấy chục dòng. “Đây là công thức tương ứng với số trang, bút đỏ viết số lần sai. Bây giờ cậu hãy học thuộc lòng những công thức này trước, mỗi ngày đọc lần, nhanh chóng thuộc lòng.”

      “Được.”

      ra các đề bài đều áp dụng đủ loại công thức. Thuộc công thức rồi, khi thấy đề bài nhớ ngay. nghĩ ra là bởi vì chưa học thuộc, làm sai cũng là vì thế.”

      “Được.”

      “Vậy cậu học trước . Tớ chơi bóng về kiểm tra.”

      “Được, thầy Khổng ——” cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.

      cười gượng hai tiếng rồi rời .

      quả nhiên như người thầy làm tròn bổn phận. Đợi ngủ được hai mươi phút, đúng giờ gọi dậy, “Phương trình tuyến tính ở đâu?”

      Chung Mẫn lật sách, “Trong này —— chương bốn, ở đây.”

      “Chương bốn gì?”

      về đường thẳng và phương trình, độ dốc của đường thẳng, hệ phương trình tuyến tính.”

      “Chương bốn có bao nhiêu công thức?”

      “Cái này cũng phải biết?”

      “Đương nhiên.” thẳng.

      “Được rồi —— cậu bảo tớ học thuộc công thức, tới giờ bài tập vẫn chưa làm xong —— làm sao đây?”

      “Đằng sau có đáp án đó.” cười .

      “Gì cơ?”

      “Tham nhiều nhai nổi, bằng sao chép đáp án .”

      giật mình, “Lẽ nào cậu! Lẽ nào —— cậu nham hiểm!”

      “Tớ cần sao chép đáp án, nham hiểm cái gì?”

      được chứ?” liếm môi.

      “Tớ mật báo đâu.” cười .

      “Cậu xem gì thế?”

      “Tài liệu ôn tập —— tớ cũng phải thi mà!”

      “Thần ơi! Thần rốt cuộc ôn tập rồi! Thần à —— để tớ xem nhé! Giấy bút đâu rồi, tớ phải ghi xuống —— đây là thời khắc lịch sử trang trọng! Thầy Khổng bắt đầu ôn tập rồi!”

      “Thần kinh.”

      khách khí.”

      Giữa bọn họ còn lời khách sáo. Sau bốn tháng, câu nệ và cẩn trọng rốt cuộc bị phá vỡ.

      Hình như kế hoạch học tập hiệu quả. Thành tích kỳ thi thống nhất của tháng thứ ba có, được lý tưởng. Mùa xuân se se lạnh, Chung Mẫn rùng mình cái, trong lòng lạnh như băng tuyết. Mỗi ngày qua đầu ngõ, nó là cái miệng rộng tối om, chờ bước vào. ngờ ham muốn về nhà mãnh liệt như vậy.

      Nếu có thể tiếp tốt biết bao, có suy nghĩ, có cảm giác, chỉ là con đường hướng về phương xa vắng vẻ.

      đến trước tháp nước. Bên trong cửa vào tháp nước u ám tỏa ra khí lạnh.

      “Chung Mẫn!” Là tiếng của Hồng Minh.

      lấy làm kinh hãi, “Sao cậu lại ở đây?”

      “Về nhà , khuya rồi ——”

      “Cậu về trước .”

      “Dì sốt ruột đó.”

      “Lát nữa tớ về. Cậu trước .” vào cánh cửa tối đen như mực.

      Tối tăm đập vào tầm mắt, nhanh chóng tản ra cảm giác ngột ngạt áp bức. Đêm tối ở đây càng có vẻ sền sệt, tựa như đáy nước lạnh như băng. đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, liền ngồi xuống bậc thang lạnh lẽo.

      Loại áp bức này cũng ngấm vào bên trong ý nghĩ, đẩy ra đủ loại suy nghĩ. Trước đó, những ý nghĩ này giống như máy hát, ngừng xoay vòng trong não , thể nào thoát khỏi. tại tâm trí rỗng tuếch, đánh vào có lẽ có tiếng vang.

      co chân lại ngồi im, hai tay đỡ quai hàm, hưởng thụ chút yên tĩnh bình thản. khí nơi này có mùi mốc nhè , cũng rất thích.

      Đột nhiên vang lên tiếng “sàn sạt”.

      “Ai đó!”

      “Tớ đây, cậu ở đâu? Tớ nhìn thấy.” Là tiếng của Hồng Minh.

      bảo cậu về trước rồi mà!” Chung Mẫn kiên nhẫn . muốn phát cáu.

      “Tớ tưởng cậu leo lên rồi.” trong bóng tối.

      Chung Mẫn bất đắc dĩ cười , “Tớ tự sát đâu! Cậu là có óc tưởng tượng. Tớ muốn ngồi mình lúc thôi, được chứ!”

      thanh “sàn sạt” tiếp tục di chuyển. Đột nhiên “đinh” tiếng, thanh vang vọng trong tháp, lập tức có tiếng rít lên đau đớn.

      “Cậu sao vậy?”

      “Đụng vào thứ gì đấy, hình như là ống sắt.” Có tiếng xoa đầu gối.

      “Thế nên tớ mới bảo cậu trở về !”

      “Tớ muốn leo lên nhìn thử!”

      vậy còn muốn leo lên đỉnh tháp? lên nửa đường có lăn xuống nhỉ? Chung Mẫn sốt ruột suy nghĩ, rồi qua kéo cánh tay .

      hoảng sợ, tay hơi run, lúc sau ngoan ngoãn theo dẫn đến trước cầu thang.

      “Nhấc chân, vịn vào tường —— cậu lên .”

      thanh “sàn sạt” trong chần chừ càng càng xa, rốt cuộc im lặng.

      Với tốc độ của , lên rồi xuống ít nhất cần mười phút. có thể hưởng thụ mười phút thanh tịnh.

      Nỗ lực tương đương với hồi báo sao? Có lẽ bị người ta ếm bùa, cho dù cố gắng thế nào —— cũng thể bắt kịp chàng thông minh này.

      Trong lòng nghĩ đến nỗi khổ của nỗ lực của mình, lại nghĩ đến thoải mái của , đột nhiên khó có thể tự kiềm chế. Lòng tràn đầy ấm ức thể kể , vành mắt ướt nhẹp. Giọt nước mắt nho tựa như đập nước bị vỡ, trong khoảnh khắc cơn lũ bất chợt trào dâng.

      ôm hai đầu gối, lạnh run trong bóng đêm. Đầu tiên vốn run rẩy, tiếp đó khóc lớn lên. Cho dù cậu ấy ở lầu như thế nào? Mình mời cậu ấy đến, ở đây cũng chẳng phải hội nhạc, là cậu ấy đứng ỳ tại chỗ , lại đuổi được. Khụ! Thích nghe nghe ——

      Khóc có lẽ là phương thức phát tiết tốt nhất. Bằng giống như chiếc bong bóng, chỉ cần cây kim bé xíu đâm vào nứt ra thành những mảnh vỡ.

      Khóc trút ra hết toàn bộ áp lực trong cơ thể, đợi đến khi hơi thở được thông suốt, khôi phục lại lớp da cao su lép xẹp, lại là con gián kiên cường dẻo dai, có bao nhiêu gian nan cũng thể đánh ngã.

      Sao cậu ấy còn chưa trở lại? Rốt cuộc phục hồi lại tinh thần. Thời gian qua bao lâu rồi? Cậu ấy ở đâu? —— sợ đến đau tim chứ.

      cuống quýt chạy về phía trước, “ Hồng Minh!”

      “Tớ ở đây!” Trong bóng đêm truyền đến giọng trấn tĩnh.

      “Cậu ——” buồn bực dừng bước, ra vẫn ngồi cách đó xa.

      phải cậu lên rồi sao!”

      “Tớ mắc chứng quáng gà. Tớ sợ ngã xuống.”

      “Cậu vô dụng!” vừa tức giận vừa buồn cười.

      “Bị cậu phát rồi.”

      cười ha ha hai tiếng, chán nản lại ập tới, “Người vô dụng là tớ. Tớ vô dụng, tớ ghét chính mình ——”

      “Đừng bản thân như vậy, vĩnh viễn đừng bản thân cậu như vậy.”

      “Tại sao?”

      người chỉ khi có tự tin mới có thể chiến thắng khó khăn. Nhất thiết đừng tự coi chính mình.”

      “Tự tin có ích lợi gì? Tớ ngốc vậy, cho dù cố gắng thế nào vẫn là công dã tràng múc nước giỏ tre.”

      vịn vào tường tới, “Cậu hãy tin tớ —— tớ sai đâu. Cậu nhất định có thể thi tốt, cậu nhất định có thể thi đậu đại học trọng điểm.”

      dẹt miệng, gần như khóc ra, “ đâu —— tớ chắc chắn phải học lại.”

      mà, cậu phải tin tớ. Cậu rất thông minh, trí nhớ cũng tốt. Năm ngoái tớ dạy kèm cho cậu bạn lớp chín, cậu ta còn kém hơn cậu! Cuối cùng cậu ta thi đậu lên lớp 10, đứng hạng năm. Cậu khẳng định lợi hại hơn cậu ta.”

      sao?” nửa tin nửa ngờ.

      “Tớ thề với trời.”

      “Cậu lợi hại vậy ư?”

      ra học tập đều có bí quyết, cách thức của mỗi người giống nhau. Tớ đặc chế phương thức đặc biệt cho cậu.”

      “Nếu tớ thi được —— từ nay về sau cuộc sống của tớ bị hủy trong tay cậu! Tớ hận cậu suốt đời!”

      “Tớ chờ cậu đến lấy mạng.”

      cười rộ lên.

      Hai người lên đường về nhà.

      “Cậu thích ăn cà rốt ?”

      “Cà rốt?”

      “Cà rốt trị bệnh quáng gà.”

      Mắt mẹ trừng to như là tứ đại hộ pháp trong chùa, chỉ thiếu động tác cầm chùy nữa thôi.

      “Dì ơi, Chung Mẫn cậu ấy rất mệt, để cậu ấy ngủ trước ạ.” đứng giữa hai người, vẻ mặt tươi vui.

      Mẹ nghi hoặc nhìn , ánh mắt trong veo thản nhiên. Rốt cuộc mẹ nhượng bộ.

      Chung Mẫn còn sức giải thích, thẳng về phòng. Có lẽ mẹ tìm cậu ấy hỏi , lo cậu ấy gì chứ! mệt đến nỗi thể suy nghĩ.



    2. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 6: Bất lực chia tay

      đêm mộng.

      Khi nhớ lại, Chung Mẫn có chút xấu hổ. Nếu phải ở trong bóng tối, nếu phải thể giải quyết được ấm ức trong lòng, vậy với chàng trai, nhất là . Nữ sinh tuổi này có tự ái cao, nó đáng để bảo vệ hơn là sinh mệnh. Ở trước mặt học sinh ưu tú, Chung Mẫn luôn đặc biệt chú trọng lời và việc làm của mình. Từ lâu phát , thế giới vây quanh những người thông minh. Điều duy nhất có thể làm, chính là tận sức khiến mình trông ngu xuẩn.

      tại chỉ biết ngu ngốc cỡ nào, còn chính mắt thấy khóc tức tưởi, hề có phong độ. Với trí nhớ của , có lẽ nhớ rất dai. Thế là quá xấu hổ rồi.

      Vì thế khi gặp , tất cả ký ức xấu hổ đều lên. Cho dù về đề tài gì, hình như đều có vẻ thú vị và ngốc nghếch. Nhưng cũng chẳng đề cập tới chuyện này, đoán chừng với —— tớ giữ bí mật cho cậu.

      bất đắc dĩ biết bao —— nếu phải lo lắng cho an toàn của , sao cố ý ở lại? Người có bệnh quáng gà chắc chắn sợ hãi bóng đêm! Nghĩ thế, trong lòng Chung Mẫn có tia ấm áp.

      Mẹ trở nên ôn hòa, hề nhắc tới chuyện thi tốt. Có lẽ là do ảnh hưởng của ? gì với bà?

      Mỗi tối, bọn họ vẫn cùng nhau ôn tập. Nhưng giữa hai người dường như có số cảm giác kỳ diệu thể ra. cẩn thận đụng trúng tay , mặt đỏ lâu.

      Đêm cuối cùng, cười , “Bốn đề đều làm đúng hết rồi.”

      “Mấy đề này tương đối đơn giản thôi.”

      phải. Bốn đề này đều là đề thi của tháng trước. Cậu quên rồi ư?”

      “Thế à?”

      “Đúng vậy, hai đề này cậu làm sai, hai cái còn lại hoàn toàn điền vào. Có tiến bộ ——”

      “Ha! sao!” Chung Mẫn đắc ý, “Sao lại làm sai nhỉ? Mấy đề này cũng dễ mà —— dung dịch màu xanh nhạt chính là Iron(II) sulfate đấy ——”

      “Tiến bộ ghê gớm !” gật đầu cười .

      “Nhờ có cậu! Cảm ơn cậu!”

      “Là tự cậu cố gắng, tớ chỉ có tác dụng đốc thúc. Hơn nữa, cũng là dì đối với tớ rất tốt, mọi người trong nhà đều chiếu cố tớ ——”

      cắn răng, chọn lọc từ ngữ, “Chung Mẫn, bắt đầu từ ngày mai, tớ thể giúp cậu ôn tập.”

      “Tại sao?”

      “Sáng nay thầy với tớ —— tớ thông qua kỳ thi tuyển. Đại khái là phải Bắc Kinh phỏng vấn.”

      Đúng vậy, sao quên mất? Sáng nay, chủ nhiệm lớp cũng kêu vài người ra ngoài. Đoán chừng bọn họ cũng thông qua ——

      “Chúc mừng cậu!” trưng ra nụ cười tươi tắn.

      “Cảm ơn, ra cũng nhờ dì chăm sóc, tớ mới có thể thông qua kỳ thi.”

      “Có liên quan gì đến mẹ tớ, thành tích cậu tốt như vậy! Khi nào cậu ?”

      “Ngày mốt. Ngày mai phải tập luyện ngày, buổi tối thu dọn hành lý, cho nên có thời gian ——”

      sao sao, cậu cần lo cho tớ. Phỏng vấn quan trọng, cậu nhất định được thông qua! tốt —— cần tham gia thi đại học!”

      “Hy vọng là thế!” hé miệng cười, “Tớ là phải giúp cậu học bù ——”

      có gì đâu! Cậu đừng xin lỗi. Tớ ngại đấy —— trong khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi!”

      “Ý tớ là, cho dù tớ ở đây, cậu cũng được bỏ dở kế hoạch đó.”

      “Vậy làm sao?”

      Dưới quyển sách rút ra tờ giấy quen thuộc, trang giấy viết “Kế hoạch tác chiến của Chung Mẫn”, phía dưới là chi chít dòng chữ đánh dấu bút đỏ rất nhiều.

      “Sau này tớ thể đốc thúc cậu, cậu phải tự đốc thúc, làm xong hàng đánh dấu phía sau.”

      “Được. Khi nào cậu về? Tớ cho cậu xem.”

      “Có lẽ tuần.” lại hơi lưỡng lự, “Ý của mẹ tớ là nếu lần này có thể thông qua, mấy tháng cuối trở về thành phố W, bọn họ lâu gặp tớ nên rất nhớ tớ.”

      kinh ngạc ngẩng đầu. Cậu bỏ mặc tớ, thầm nghĩ.

      “Cậu trở về sao?”

      “Đương nhiên phải về chứ. Trở về lấy thư thông báo trúng tuyển, bằng tốt nghiệp. Nhưng mà ở lại được lâu, cho nên căn phòng ở nhà cậu ——”

      “Cậu muốn trả phòng?”

      Hồi lâu sau mở miệng, “Mẹ tớ có ý này.”

      ra từ khi đề cập tới Bắc Kinh, trong lòng bắt đầu đơn. vất vả mới thiết lập mối quan hệ hòa hợp, trong đêm liền chấm dứt. ghét quan hệ giữa chủ cho thuê và khách trọ, bởi vì nó kéo dài. Ba năm trước, rất thích người chị, sau khi thi vào đại học chị ấy cũng rời khỏi. khó chịu thời gian, khi đó thầm suy nghĩ, nhất định phải thi vào trường đại học tại thành phố W, như vậy có thể học cùng người chị kia. Chị ấy gửi thư cho , kể với những chuyện mới mẻ trong đại học, khiến đầy khao khát với nơi đó. Thư từ qua lại nửa năm, có lẽ người chị kia sống trong cuộc sống tốt đẹp nên lãng quên , mà cũng vì học hành bù đầu mà quên chị ấy.

      tại cảm giác này lại trào dâng. Ly biệt luôn xảy ra trước mắt như vậy mà hề báo trước, khiến người ta trở tay kịp, hô hấp nặng nề.

      cảm giác phiền muộn dâng cao, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Sao lại so sánh cậu ấy với chị ấy chứ? Cậu ấy là con trai, thôi.

      “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm chút.” rầu rĩ đứng lên.

      “Chung Mẫn ——”

      “Gì thế?”

      “Cậu phải tin tưởng vào bản thân. Cho dù là lúc nào, cậu cũng lợi hại nhất —— hãy tin tớ!”

      ngẩng đầu nhìn , ánh mắt trong suốt có thần, kiên định trong ánh mắt đó khiến thể tin. Mũi cay cay, lại muốn khóc ra.

      “Ngủ ngon.”

      Sau đó còn thấy nữa, trừ lần khi gần . Trước khi , bọn họ đến gọi người của lớp cùng. Ánh mắt hướng về cửa sổ tìm kiếm, xoay mặt qua, giả vờ đọc sách nhưng lại biết mình đọc gì.

      “Cậu sao thế? Mặt mày phờ phạc vậy.” Lượng Lượng hỏi.

      ngủ ngon.”

      “Tớ biết rồi!” Ánh mắt Lượng Lượng sáng lên, “ Hồng Minh rồi, cậu nhớ cậu ấy.”

      “Cậu bậy.”

      Lượng Lượng hoảng sợ, “Được được, tớ bậy. Đầu hẻm mở tiệm trang sức mới, cậu muốn xem ?”

      “Lần sau , tớ muốn về nhà nghỉ ngơi.”

      “Được rồi.” Ánh mắt Lượng Lượng chứa vẻ hoang mang.

      Trong phòng , mặt bàn thu dọn sạch , chồng tư liệu đặt ở giữa, phía cùng là tờ giấy được khối rubik đè lên để ngăn ngừa nó bị thổi bay.

      dòng chữ “Kế hoạch tác chiến của Chung Mẫn” có thêm dòng chữ to:

      Có tin tưởng nhất định thắng!!

      Hai dấu chấm than to đùng.

      Chung Mẫn ôm sách trong phòng mình bưng qua, đặt bàn , “Được rồi, nếu cậu vậy.” Trong phòng vẫn còn sót lại cái bóng của , học ở đây càng chuyên tâm hơn bình thường.

      tuần sau, trở về. Mẹ gọi điện đến báo rằng cả nhà bọn họ thành phố N tham gia hôn lễ của chị họ. Sau đó nữa, danh sách trúng tuyển có, quả nhiên nằm trong danh sách, được nhận vào Thanh Hoa.

      Hiệu trưởng vội vàng muốn dán biểu ngữ, nhưng sắp thi đại học, tiện ảnh hưởng đến tâm trạng của các học sinh khác, chỉ đành tạm hoãn.

      Thời tiết càng ngày càng nóng, bầu khí áp lực của theo tháng bảy mà nặng nề hơn. quên , chỉ là thỉnh thoảng khi ngẩng đầu, trông thấy lá ngô đồng xanh ngát ngoài cửa sổ, ý nghĩ của trôi về phía xa xăm…

      Cậu ấy ở đâu? Có vui vẻ ? Tưởng tượng bộ dáng mặc áo sơ mi đeo cà vạt, trong lòng buồn cười, chị họ nhất định đành chịu với cậu phù rể này.

      Đến giờ, khi nhớ lại thời gian thi cử trước đó, trong lòng vẫn sợ hãi. Mặc dù trôi qua nhiều năm, ký ức vẫn còn sót lại những mảnh . Mồ hôi tuôn ra như mưa, vùi đầu trả lời đề thi, con ruồi bay tới bay lui dưới bàn, dưới đèn huỳnh quang cái bóng của quạt trần chuyển động đến quáng mắt. biến thành người máy, chỉ có đầu óc mệt mỏi rã rời, còn bất cứ suy nghĩ nào.

      dùng hết sức.


    3. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 7: Thời gian tốt đẹp của sinh viên mới



      Điểm thi có. Bầu trời trong veo sáng ngời, xanh thẳm như ngọc bích.

      Cả nhà hưng phấn. Giọng mẹ cao hơn ngày thường ba quãng, “Mẫn Mẫn, bây giờ con có thể xem ‘Tiểu Yến Tử’ rồi! Tùy con xem đó!”

      “‘Tiểu Yến Tử’ chiếu hết rồi!”

      “Mẹ xin lỗi nhé! Từ hôm nay trở , tivi là của con! ai giành với con đâu!”

      Lượng Lượng cũng thi tốt, cười tủm tỉm gõ cửa nhà .

      “Lượng Lượng à —— mau vào ! Dì xắt dưa hấu cho hai đứa ăn. Lượng Lượng, con định đăng ký vào trường nào?”

      “Mẹ con muốn con đăng ký vào trường tại thành phố W. Bọn họ hy vọng con ở gần chút. Con còn chưa nghĩ ra đăng ký trường nào.”

      “Thành phố W tốt, về nhà cũng tiện, thăm hai đứa cũng tiện. Dì bảo Mẫn Mẫn nộp đơn vào trường tại thành phố W, hai đứa có thể tiếp tục làm bạn học.”

      “Thế tốt quá rồi —— bọn con lại có thể ở cùng nhau!” Hai người bắt tay hoan hô.

      Nhưng buổi tối về nhà, ba mẹ lại thay đổi ý nghĩ, “Mẫn Mẫn, con đăng ký vào đại học khoa học công nghệ Bắc Kinh . Ngôi trường này có tác phong học tập rất nghiêm túc, chuyên ngành thông tin điện tử, tuy nổi tiếng nhưng điểm chuẩn quá cao.”

      “Lúc sáng phải thành phố W sao? Giờ lại thay đổi rồi.”

      “Con hãy nghe mẹ , Bắc Kinh là thủ đô mà, trung tâm của kinh tế chính trị, tới đó bồi dưỡng bốn năm, khẳng định khác với thành phố W. Tương lai xuất ngoại du học cũng dễ hơn thành phố W.”

      “Ai với mẹ con muốn xuất ngoại?” Chung Mẫn giậm chân. ra cũng đặc biệt muốn vào trường nào. Nhưng ba mẹ dễ dàng thay đổi quyết định như vậy, khiến tức giận.

      “Ai gì với ba mẹ thế?” biết ba mẹ tuyệt đối biết trường nào có tác phong học tập nghiêm túc, lại biết ngành nào có ưu thế. Chẳng lẽ là ý của chủ nhiệm lớp?

      “Buổi chiều Hồng Minh gọi điện thoại cho ba mẹ. Thằng bé nghe điểm của con, chúc mừng con đấy!”

      “Cậu ấy?” Hồi lâu sau đầu óc của Chung Mẫn với vận hành lại, đào ra người nào đó chôn sâu trong ký ức.

      “Nó tập luyện ở Bắc Kinh. Hình như là học lớp, chuẩn bị sang năm thi đua, thi gì nhỉ? Ông nó à, là thi gì nhỉ?”

      “Thi vật lý.” Ba .

      “Đúng vậy, phải ở trường tập luyện trước. Nó nghe được điểm của con giới thiệu với con vào trường đại học khoa học công nghệ Bắc Kinh. nay chuyên ngành thông tin điện tử rất phổ biến, dễ tìm việc. Nếu con thích trường học, tương lai có thể thi nghiên cứu sinh ở trường khác, có phải ?”

      Cậu ấy lên đại học trước rồi —— Chung Mẫn nghĩ thầm, ngờ cậu ấy còn rất quan tâm tới mình.

      “Cậu ấy vậy ạ?”

      “Đúng vậy, mẹ và ba con đều thấy rất có đạo lý. Con sao?”

      Trong lòng Chung Mẫn mù tịt, mình sao? ra mình biết. Thành phố W tốt lắm, Bắc Kinh cũng tốt! Ở đấy có Cố Cung, Trường Thành, vịt nướng Bắc Kinh, và mọi thứ khác hấp dẫn người ta. Nghĩ vậy, đúng là Bắc Kinh tốt .

      “Được, vậy Bắc Kinh ạ!”

      Bởi vì tập huấn, cuối cùng Hồng Minh vẫn trở về. Mẹ thay mặt trở về lãnh bằng tốt nghiệp, rồi đến nhà lấy hành lý. Vừa nhìn là biết mẹ là người phụ nữ nhiệt tình, tháo vát, có năng lực, chuyện với mẹ có chút đau đầu. Mẹ coi như rất thích Chung Mẫn, bà khen ngợi , “ bé ngoan ngoãn, nếu được nhận làm con nuôi tốt rồi!”

      nhà ba người lần đầu tiên xa. Hồng Minh tới đón xe lửa.

      “Cần gì làm lỡ thời gian của người ta? Trường đặc biệt có người tới đón mà.”

      “Minh Minh người ta lễ phép lại hiểu chuyện bao nhiêu. Nếu con được nửa của thằng bé mẹ vui đến chết.” Mẹ thay đổi cách xưng hô, “Chúng ta phải mời thằng bé bữa cơm, sau này nhờ nó chăm sóc con. Về sau con chỉ có mình, phải hiểu chuyện chút, đừng xảy ra mâu thuẫn với bạn học.”

      Mẹ lải nhải ở xe lửa.

      “Được rồi được rồi con biết mà ——” kiên nhẫn .

      Quả nhiên ra khỏi trạm có năm sáu tấm bảng giơ lên, “Đại học lâm nghiệp Bắc Kinh”, “Đại học hàng Bắc Kinh”, trường của cũng đứng trong số đó.

      Hồng Minh đứng phía sau tấm bảng, dùng sức vẫy tay.

      Năm tháng gặp, hình như cao lên tí, càng giống như thân tre.

      “Đến rồi? Chú dì ở đường thuận lợi chứ ạ?” ngại ngùng cười .

      “Thuận lợi, thuận lợi, rất thuận lợi!”

      giành lấy hành lý, giành xếp hàng, giành mua nước. Bắc Kinh vào tháng chín, nắng gắt như lửa, phía sau áo thun trắng của ướt đẫm mảng hình chữ V.

      Mà giữa hai người, ngoại trừ khi gặp mặt chào hỏi câu gì khác. Ba người còn lại bận bịu làm việc vì . Còn lại trở nên chậm chạp, giống như con mèo tiến vào hoàn cảnh mới, thấp thỏm yên.

      Tương lai thế nào đây? hơi hoang mang.

      “Có việc gọi điện cho tớ. Dùng thẻ này trước .” Trước khi đưa tấm thẻ điện thoại, “Trường tớ nằm gần đây.”

      có kinh nghiệm chín chắn biết bao. Sau năm tháng trời, dường như thay đổi, bỏ chiều cao và diện mạo (cằm cũng bắt đầu rộng ra). Là cái gì đó nên lời —— là loại tự tin, thuyết phục mạnh mẽ trong giọng của . Có lẽ bởi vì đây là sân nhà của , là sân khách của , đương nhiên hơi ngại ngùng chút.

      Khi ba mẹ rời , hoang mang vô cùng. mang theo bình nước múc nước, ngang qua trông thấy bạn học bị vỡ bình nước, bị sướt chân. đường trở về, giống như mang theo hai trái bom hẹn giờ, trở về ký túc xá mồ hôi đầm đìa.

      Muốn tìm người kể lể, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ở đây. Nhưng , có việc mới gọi, do dự mãi thế là bỏ cuộc.

      Cũng may các bạn học khác hiền hòa đáng , Chung Mẫn nhanh chóng quen biết bạn mới.

      Huấn luyện quân kết thúc, Hồng Minh đến thăm . Lúc này hòa nhập vào hoàn cảnh mới.

      “Ha ha ——” cười to , “Cậu đen hơn rồi!”

      “Cậu vậy sao? Vẫn còn gầy.”

      có, tớ béo lắm này. Mỗi ngày đều ăn rất nhiều, lại còn đặc biệt đói. Tớ phải giảm béo thôi.”

      nhíu mày, “Giảm cái gì? Như thế này rất rốt.”

      “Cậu hiểu đâu, trong phòng bọn tớ, tớ là béo nhất. Các ấy đều khinh bỉ tớ. Cậu tập huấn xong rồi hả?”

      lắc đầu, “ kết thúc trước rồi. Các cậu tiễn huấn luyện viên chưa?”

      “Tiễn rồi! Các cậu ấy đều khóc! Huấn luyện viên của bọn tớ rất rất đẹp trai!”

      “Cậu cũng khóc chứ?”

      “Tớ có đâu. Đúng rồi, cậu có tham gia xã đoàn nào ?”

      “Tớ đăng ký đội bóng rổ. Cậu sao?”

      “Tớ đến muộn quá. Lúc biết được người ta đều tham gia cả rồi, tớ đành phải đăng ký vào ban vệ sinh.”

      “Ban vệ sinh làm gì? Bắt gián sao?”

      mỗi tuần kiểm tra vệ sinh của các phòng trong ký túc xá, sau đó chấm điểm. Nhàm chán gì đâu.”

      “Quyền lực cũng rất to đấy chứ.”

      Hai người dọc theo bóng cây trò chuyện với nhau. Cuối cùng, bọn họ ở căn tin chọn món ăn, giống như người trưởng thành chân chính mà cụng ly. Gọi món, giành trả tiền như người trưởng thành, ai đặc biệt chú ý vì cùng chàng trai, trưởng thành tốt.

      Mỗi cuối tuần, luôn gọi điện tới.

      “Đến xem trận đấu của bọn tớ , bọn tớ tiến vào bán kết rồi.”

      rất, rất, rất xin lỗi, tớ sắp thi rồi —— cậu cũng biết tớ toàn chờ nước tới chân mới nhảy.”

      “Thi cử quan trọng, cậu đừng chơi mãi.”

      “Biết rồi ——”

      “Tốt nhất là năm nay vượt qua cấp bốn, sang năm qua cấp sáu, thi chuyên ngành tốt chút, tương lai cho dù là thi nghiên cứu sinh hay tìm việc cũng có lợi.”

      “Được rồi, được rồi, cậu giống như Đường Tăng ấy. Mẹ tớ cũng dong dài như vậy.”

      “Tớ cúp máy đây —— cậu chuẩn bị cho tốt.”

      cúp máy, lo thi làm gì, qua cuối tuần rồi hẵng . Hội điện ảnh tối nay chiếu phim kinh dị, nhiều người xem cùng nhất định nghiền.

    4. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 7: Thời gian tốt đẹp của sinh viên mới


      Điểm thi có. Bầu trời trong veo sáng ngời, xanh thẳm như ngọc bích.

      Cả nhà hưng phấn. Giọng mẹ cao hơn ngày thường ba quãng, “Mẫn Mẫn, bây giờ con có thể xem ‘Tiểu Yến Tử’ rồi! Tùy con xem đó!”

      “‘Tiểu Yến Tử’ chiếu hết rồi!”

      “Mẹ xin lỗi nhé! Từ hôm nay trở , tivi là của con! ai giành với con đâu!”

      Lượng Lượng cũng thi tốt, cười tủm tỉm gõ cửa nhà .

      “Lượng Lượng à —— mau vào ! Dì xắt dưa hấu cho hai đứa ăn. Lượng Lượng, con định đăng ký vào trường nào?”

      “Mẹ con muốn con đăng ký vào trường tại thành phố W. Bọn họ hy vọng con ở gần chút. Con còn chưa nghĩ ra đăng ký trường nào.”

      “Thành phố W tốt, về nhà cũng tiện, thăm hai đứa cũng tiện. Dì bảo Mẫn Mẫn nộp đơn vào trường tại thành phố W, hai đứa có thể tiếp tục làm bạn học.”

      “Thế tốt quá rồi —— bọn con lại có thể ở cùng nhau!” Hai người bắt tay hoan hô.

      Nhưng buổi tối về nhà, ba mẹ lại thay đổi ý nghĩ, “Mẫn Mẫn, con đăng ký vào đại học khoa học công nghệ Bắc Kinh . Ngôi trường này có tác phong học tập rất nghiêm túc, chuyên ngành thông tin điện tử, tuy nổi tiếng nhưng điểm chuẩn quá cao.”

      “Lúc sáng phải thành phố W sao? Giờ lại thay đổi rồi.”

      “Con hãy nghe mẹ , Bắc Kinh là thủ đô mà, trung tâm của kinh tế chính trị, tới đó bồi dưỡng bốn năm, khẳng định khác với thành phố W. Tương lai xuất ngoại du học cũng dễ hơn thành phố W.”

      “Ai với mẹ con muốn xuất ngoại?” Chung Mẫn giậm chân. ra cũng đặc biệt muốn vào trường nào. Nhưng ba mẹ dễ dàng thay đổi quyết định như vậy, khiến tức giận.

      “Ai gì với ba mẹ thế?” biết ba mẹ tuyệt đối biết trường nào có tác phong học tập nghiêm túc, lại biết ngành nào có ưu thế. Chẳng lẽ là ý của chủ nhiệm lớp?

      “Buổi chiều Hồng Minh gọi điện thoại cho ba mẹ. Thằng bé nghe điểm của con, chúc mừng con đấy!”

      “Cậu ấy?” Hồi lâu sau đầu óc của Chung Mẫn với vận hành lại, đào ra người nào đó chôn sâu trong ký ức.

      “Nó tập luyện ở Bắc Kinh. Hình như là học lớp, chuẩn bị sang năm thi đua, thi gì nhỉ? Ông nó à, là thi gì nhỉ?”

      “Thi vật lý.” Ba .

      “Đúng vậy, phải ở trường tập luyện trước. Nó nghe được điểm của con giới thiệu với con vào trường đại học khoa học công nghệ Bắc Kinh. nay chuyên ngành thông tin điện tử rất phổ biến, dễ tìm việc. Nếu con thích trường học, tương lai có thể thi nghiên cứu sinh ở trường khác, có phải ?”

      Cậu ấy lên đại học trước rồi —— Chung Mẫn nghĩ thầm, ngờ cậu ấy còn rất quan tâm tới mình.

      “Cậu ấy vậy ạ?”

      “Đúng vậy, mẹ và ba con đều thấy rất có đạo lý. Con sao?”

      Trong lòng Chung Mẫn mù tịt, mình sao? ra mình biết. Thành phố W tốt lắm, Bắc Kinh cũng tốt! Ở đấy có Cố Cung, Trường Thành, vịt nướng Bắc Kinh, và mọi thứ khác hấp dẫn người ta. Nghĩ vậy, đúng là Bắc Kinh tốt .

      “Được, vậy Bắc Kinh ạ!”

      Bởi vì tập huấn, cuối cùng Hồng Minh vẫn trở về. Mẹ thay mặt trở về lãnh bằng tốt nghiệp, rồi đến nhà lấy hành lý. Vừa nhìn là biết mẹ là người phụ nữ nhiệt tình, tháo vát, có năng lực, chuyện với mẹ có chút đau đầu. Mẹ coi như rất thích Chung Mẫn, bà khen ngợi , “ bé ngoan ngoãn, nếu được nhận làm con nuôi tốt rồi!”

      nhà ba người lần đầu tiên xa. Hồng Minh tới đón xe lửa.

      “Cần gì làm lỡ thời gian của người ta? Trường đặc biệt có người tới đón mà.”

      “Minh Minh người ta lễ phép lại hiểu chuyện bao nhiêu. Nếu con được nửa của thằng bé mẹ vui đến chết.” Mẹ thay đổi cách xưng hô, “Chúng ta phải mời thằng bé bữa cơm, sau này nhờ nó chăm sóc con. Về sau con chỉ có mình, phải hiểu chuyện chút, đừng xảy ra mâu thuẫn với bạn học.”

      Mẹ lải nhải ở xe lửa.

      “Được rồi được rồi con biết mà ——” kiên nhẫn .

      Quả nhiên ra khỏi trạm có năm sáu tấm bảng giơ lên, “Đại học lâm nghiệp Bắc Kinh”, “Đại học hàng Bắc Kinh”, trường của cũng đứng trong số đó.

      Hồng Minh đứng phía sau tấm bảng, dùng sức vẫy tay.

      Năm tháng gặp, hình như cao lên tí, càng giống như thân tre.

      “Đến rồi? Chú dì ở đường thuận lợi chứ ạ?” ngại ngùng cười .

      “Thuận lợi, thuận lợi, rất thuận lợi!”

      giành lấy hành lý, giành xếp hàng, giành mua nước. Bắc Kinh vào tháng chín, nắng gắt như lửa, phía sau áo thun trắng của ướt đẫm mảng hình chữ V.

      Mà giữa hai người, ngoại trừ khi gặp mặt chào hỏi câu gì khác. Ba người còn lại bận bịu làm việc vì . Còn lại trở nên chậm chạp, giống như con mèo tiến vào hoàn cảnh mới, thấp thỏm yên.

      Tương lai thế nào đây? hơi hoang mang.

      “Có việc gọi điện cho tớ. Dùng thẻ này trước .” Trước khi đưa tấm thẻ điện thoại, “Trường tớ nằm gần đây.”

      có kinh nghiệm chín chắn biết bao. Sau năm tháng trời, dường như thay đổi, bỏ chiều cao và diện mạo (cằm cũng bắt đầu rộng ra). Là cái gì đó nên lời —— là loại tự tin, thuyết phục mạnh mẽ trong giọng của . Có lẽ bởi vì đây là sân nhà của , là sân khách của , đương nhiên hơi ngại ngùng chút.

      Khi ba mẹ rời , hoang mang vô cùng. mang theo bình nước múc nước, ngang qua trông thấy bạn học bị vỡ bình nước, bị sướt chân. đường trở về, giống như mang theo hai trái bom hẹn giờ, trở về ký túc xá mồ hôi đầm đìa.

      Muốn tìm người kể lể, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ở đây. Nhưng , có việc mới gọi, do dự mãi thế là bỏ cuộc.

      Cũng may các bạn học khác hiền hòa đáng , Chung Mẫn nhanh chóng quen biết bạn mới.

      Huấn luyện quân kết thúc, Hồng Minh đến thăm . Lúc này hòa nhập vào hoàn cảnh mới.

      “Ha ha ——” cười to , “Cậu đen hơn rồi!”

      “Cậu vậy sao? Vẫn còn gầy.”

      có, tớ béo lắm này. Mỗi ngày đều ăn rất nhiều, lại còn đặc biệt đói. Tớ phải giảm béo thôi.”

      nhíu mày, “Giảm cái gì? Như thế này rất rốt.”

      “Cậu hiểu đâu, trong phòng bọn tớ, tớ là béo nhất. Các ấy đều khinh bỉ tớ. Cậu tập huấn xong rồi hả?”

      lắc đầu, “ kết thúc trước rồi. Các cậu tiễn huấn luyện viên chưa?”

      “Tiễn rồi! Các cậu ấy đều khóc! Huấn luyện viên của bọn tớ rất rất đẹp trai!”

      “Cậu cũng khóc chứ?”

      “Tớ có đâu. Đúng rồi, cậu có tham gia xã đoàn nào ?”

      “Tớ đăng ký đội bóng rổ. Cậu sao?”

      “Tớ đến muộn quá. Lúc biết được người ta đều tham gia cả rồi, tớ đành phải đăng ký vào ban vệ sinh.”

      “Ban vệ sinh làm gì? Bắt gián sao?”

      mỗi tuần kiểm tra vệ sinh của các phòng trong ký túc xá, sau đó chấm điểm. Nhàm chán gì đâu.”

      “Quyền lực cũng rất to đấy chứ.”

      Hai người dọc theo bóng cây trò chuyện với nhau. Cuối cùng, bọn họ ở căn tin chọn món ăn, giống như người trưởng thành chân chính mà cụng ly. Gọi món, giành trả tiền như người trưởng thành, ai đặc biệt chú ý vì cùng chàng trai, trưởng thành tốt.

      Mỗi cuối tuần, luôn gọi điện tới.

      “Đến xem trận đấu của bọn tớ , bọn tớ tiến vào bán kết rồi.”

      rất, rất, rất xin lỗi, tớ sắp thi rồi —— cậu cũng biết tớ toàn chờ nước tới chân mới nhảy.”

      “Thi cử quan trọng, cậu đừng chơi mãi.”

      “Biết rồi ——”

      “Tốt nhất là năm nay vượt qua cấp bốn, sang năm qua cấp sáu, thi chuyên ngành tốt chút, tương lai cho dù là thi nghiên cứu sinh hay tìm việc cũng có lợi.”

      “Được rồi, được rồi, cậu giống như Đường Tăng ấy. Mẹ tớ cũng dong dài như vậy.”

      “Tớ cúp máy đây —— cậu chuẩn bị cho tốt.”

      cúp máy, lo thi làm gì, qua cuối tuần rồi hẵng . Hội điện ảnh tối nay chiếu phim kinh dị, nhiều người xem cùng nhất định nghiền.

    5. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 8: có ý gì?

      Năm thứ hai, bắt đầu đương. Đối phương là đàn lớp , họ quen biết trong vũ hội. ta là hội trưởng của hội khiêu vũ, nhảy rất tốt, khi xoay vòng khiến chóng mặt.

      được cho ba mẹ tớ biết!” Chung Mẫn cảnh cáo.

      đâu.”

      “Tớ bảo ấy mời cậu ăn cơm.” khôi phục khuôn mặt tươi cười.

      Hồng Minh cười gượng, “Được, nhưng gần đây tớ rảnh, để sau .”

      “Sao lúc nào cậu cũng bận rộn thế? Lại thi đua gì nữa?”

      “Thi dựng mô hình. Còn nữa, đội bóng rổ của tớ tham gia đại hội thể dục thể thao sinh viên, tuyển người, e rằng tớ được.”

      “Tại sao?”

      “Sức lực có hạn, thể tham gia hai cuộc thi lượt. Gần đây tớ mệt lắm, ngày hôm qua mới truyền nước biển.”

      “Cậu bị bệnh! Cậu ở đâu? Tớ đến thăm cậu.”

      cần, tớ khỏe rồi.” Giọng của quả nhiên yếu ớt hơn bình thường.

      “Sao thế được? Tớ qua đó ngay.”

      Sắc mặt tái nhợt, rửa nho, hai người cùng nhau ăn. Cửa phòng mở ra, chàng ngoài cửa hô to, “Bạn của Hồng Minh tới rồi ——”

      “Cậu bảo bọn họ đừng lung tung.”

      cậu đừng đến rồi. Bọn này là biến thái mà.”

      nở nụ cười, “Tớ tưởng rằng chỉ có nam sinh của trường tớ là vậy, ngờ ngờ —— nam sinh của Thanh Hoa các cậu cũng thế.”

      “Nam sinh ở đâu cũng giống nhau thôi.”

      “Nếu mẹ tớ thấy cậu như vậy chắc đau lòng chết mất, tớ rất ghen tị với cậu —— Mẫn Mẫn à, nếu con được nửa của Minh Minh người ta mẹ vui đến chết rồi!”

      “Cậu chỉ là ham chơi quá thôi. Học tập vẫn là quan trọng nhất.”

      “Tớ ham chơi đấy! Vất vả thi đậu đại học làm gì? thể vui vẻ chút sao? Bệnh hoạn giống cậu có gì tốt chứ? Khụ —— vốn muốn gọi cậu cùng, cậu lại bệnh thành vậy —— với cậu cũng được.”

      “Gì thế?”

      “Lượng Lượng sắp tới thăm tớ!! Ha ha!” Chung Mẫn hưng phấn, “Tớ muốn đưa cậu ấy đến Di Hòa Viên, cậu ?”

      ! Đương nhiên ! Khi nào cậu ấy đến?”

      “Mồng tháng năm. bạn nằm ở giường về nhà rồi, tớ chuyện ổn thỏa, Lượng Lượng có thể ở lại ký túc xá của tớ. Cậu ấy rốt cuộc đến thăm tớ rồi!”

      cười , “Nhất định phải gọi tớ. Trước mồng tháng năm tớ khỏe lại.”

      Di Hòa Viên rất lớn, ba người vừa khát lại nóng. Hồng Minh tìm quầy bán đồ ăn vặt, hai ngồi bên hồ chờ .

      “Hai người các cậu có gì ?” Lượng Lượng cười đầy hứng thú.

      bừa gì đó!” Chung Mẫn cãi lại.

      Lượng Lượng thở dài, “Sao hai người còn chưa ở bên nhau nữa? Tớ nhìn mà cũng nôn nóng muốn chết! Mẹ cậu cũng sốt ruốt lắm ấy!”

      “Tớ có bạn trai rồi! nhìn xung quanh, “Sao lại đem mẹ tớ ra? Nhưng cũng phải mẹ tớ rất thích cậu ấy, hận thể nhận làm con nuôi. Mỗi lần mang đồ đến đều có hai phần. Sao cậu ấy thích tớ chứ? Cậu đừng đoán mò.”

      “Sao có khả năng? Hai cậu rất xứng đôi mà ——”

      “Xứng chỗ nào, người ta thông minh như vậy, được thưởng này thưởng kia. Tớ có chỗ nào xứng đôi với người ta. Hơn nữa, tớ có bạn trai rồi ——”

      bạn trai kia của cậu, được.” Lượng Lượng bĩu môi lắc đầu.

      “Sao lại được!”

      Lượng Lượng đổi sang khuôn mặt tươi cười, “Cũng được, rất đẹp trai! Nếu cậu cần, vậy tớ ra tay nhá!”

      Hồng Minh?”

      “Đúng vậy! Cậu cần để tớ.”

      “Cậu ấy cũng nhìn cậu chướng mắt.”

      “Ai ? Ánh mắt cậu ấy lại cao, cũng chỉ cỡ cậu thôi. Tớ thấy tớ còn tốt hơn cậu.”

      “Cút.”

      Cũng buồn cười. Hồng Minh rất thản nhiên đối với tất cả nữ sinh, ân cần cũng lạnh nhạt. ai nhìn ra rốt cuộc nghĩ gì. Hơn nữa, luôn bận rộn như vậy, cả ngày thấy bóng dáng đâu. phải chuẩn bị thi đua, là ở đội bóng rổ.

      Ngày tháng như dòng nước lướt qua, để lại dấu vết.

      Mối tình của chấm dứt trong đau buồn vào cuối mùa thu. chàng hội trưởng giỏi khiêu vũ kia, trong lần hướng dẫn làm quen với xinh hơn Chung Mẫn rất nhiều.

      Hồng Minh chiến thắng nhận được tiền thưởng, mời ăn cơm.

      “Quên ta ——” sau lúc lâu .

      “Cậu hãy cho tớ biết quên làm sao đây? Tớ vẫn còn nhìn thấy bọn họ. Ngay cả căn tin tớ cũng dám .”

      “Người đó xứng với cậu. ngày nào đó ta hối hận.”

      đau buồn cười , “Các cậu đều tớ tốt lắm. Thực ra tớ đâu có tốt như vậy, tớ tốt chút nào, là đồ vô dụng.”

      “Cậu vô dụng chỗ nào! ràng là cái thằng cặn bã kia biết quý trọng.”

      kinh ngạc ngẩng đầu, rất hiếm khi lời thô tục.

      “Đừng chính mình như vậy. Vĩnh viễn đừng đánh mất lòng tự tin.”

      Những lời này rất quen tai. dường như nhớ lại đêm hôm ấy, ở trong bóng tối cũng ra câu này.

      “Người phụ nữ tự tin là xinh đẹp nhất.” do dự ra câu này, khuôn mặt càng đỏ hơn, có lẽ là do bia.

      “Có tin tưởng nhất định thắng.” cười , nước mắt lăn khuôn mặt.

      “Bọn mình ăn bữa no nê, sau đó quên ta, được ?”

      “Được.”

      Tuy thế, nhưng ký ức dễ dàng xóa bỏ. thường xuyên đến tìm .

      “Cậu có thời gian rảnh ?”

      “Ừ, tớ bận.”

      Thế là hai người cùng nhau tản bộ. Mùa đông đến rồi, ánh mặt trời vẫn sáng ngời, nhưng lại mang theo chút nhiệt độ. Bọn họ tản bộ từ từ có đích đến, qua hẻm , công viên, quán bar, cửa hàng, giống như hai con gấu lại chậm chạp.

      “Lạnh ?”

      lạnh.”

      “Vào đây .” kéo vào cửa tiệm . Lúc này thịnh hành mũ cầu vồng, là loại mũ đan bằng len, đó đan từng vòng đường sọc đủ màu. Bọn họ đội mũ đầu, đứng trước gương. Chiếc gương hẹp dài nên đành phải đứng trước người .

      “Trông đẹp lắm. Tôi thấy hai cậu cũng rất xứng đôi!” Chủ tiệm cười .

      lúng túng, lách người qua. gì mà thanh toán.

      đường , quay đầu nhìn , dưới chiếc mũ là khuôn mặt tuấn tú, cơ thể cường tráng hơn hồi trung học rất nhiều.

      Cậu ấy suy nghĩ gì thế? Chẳng lẽ cậu ấy thích mình? Lúc này gặp phải ánh mắt của , vội vàng né tránh.

      Nhớ lại hành động ngày thường của , quả thực đối với tốt lắm, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn bạn bè, cũng chưa bao giờ ám chỉ điều gì. Chắc là phải đâu, suy nghĩ. Bọn họ là bạn tốt, giữa bạn tốt quan tâm lẫn nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :