1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bên Hứa tiên sinh đã nhiều năm - Cốc Cốc (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      5


      Tôi , trong mười năm tôi và Hứa tiên sinh quen biết, chung đụng ít mà xa cách nhiều, năm lớp mười quan hệ của chúng tôi dịu nhưng vẫn chưa ở cùng nhau. Chỉ là hai người càng thêm ăn ý, nếu ngẫu nhiên gặp nhau chỉ nhìn vào mắt là có thể hiểu được nhau. Lúc tan học, hành lang, Hứa tiên sinh luôn kẹp nhiều phương pháp giải đề trong sách bài tập, kín đáo đưa cho tôi, đặt đồ ăn vặt trong ngăn bàn học. Lặng yên nhưng rồi lại hiểu lòng nhau.




      Nếu như đó là thương, chúng tôi lại chưa từng mở miệng câu thích nhau.




      Nhưng nếu đó phải là đương nhưng chúng tôi vẫn luôn vui vẻ vì hành vi lén lén lút lút lại lộ ra khắp nơi.




      Tôi nghĩ, ngay lúc đó tôi thừa nhận đó là đương nhưng Hứa tiên sinh lại cảm thấy đó đúng là đương.




      Mâu thuẫn lớn nhất giữa hai người nhau đó là hiểu lầm nhau, đó là tính toán sai lầm, giải thích muốn úp mở là loại. người cho rằng đó là đương nhiên, trong mắt người khác có lẽ giống như món ăn bình thường trong căn tin. được khai thông trong lòng, mang đến vẫn đề là khi gặp chuyện lớn nhất định có vấn đề.




      Trong hai chúng tôi, vấn đề xảy ra người Hứa tiên sinh.




      Sau khi vào cấp ba, biết có phải do Hứa tiên sinh hao phí quá nhiều sức vào quan hệ của hai chúng tôi hay là do bản thân tập trung hay mà thành tích giảm xuống hơn mười bậc, lần thứ nhất là ngẫu nhiên, lần thứ hai là sai lầm, lần thứ ba là thói quen.




      Chủ nhiệm lớp chuyện, chủ nhiệm khoa chuyện mà ngay cả phụ huynh cũng được mời tới. Thái độ của Hứa tiên sinh vẫn bình thường, nhận lời lần sau nhất định thi tốt hơn. Mà sau mấy lần thi tháng, Hứa tiên sinh đều lấy lại được thành tích khiến mọi người tin phục.




      Tôi cũng lo nghĩ.




      Lo nghĩ cho bản thân tôi nhưng nguyên do lại là Hứa tiên sinh. Tôi tự biết thành tích của mình, cho dủ là điên cuồng học trường luyện thi, ở trường học có Hứa tiên sinh dạy cũng chỉ miễn cưỡng duy trì thành tích qua điểm sàn. Nhưng tôi cũng hiểu được, thi đại học là chuyện lớn liên quan đến cả đời người.




      Sau khi suy nghĩ tất cả, hơn nữa sau khi Hứa tiên sinh bị gọi phụ huynh, tôi quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Hứa tiên sinh.




      Lúc đó trong lòng của tôi nghĩ, hai người còn chưa hẹn hò, liên hệ liên hệ nữa, cùng lắm sau khi thi đại học xong . Lại lần nữa, tôi lại phạm vào tật xấu tự cho là đúng.




      Sau khi hạ quyết tâm để ý tới người, thái độ của tôi trở nên vô cùng cường ngạnh. Hứa tiên sinh mấy lần đầu còn tìm tôi, dần dần hiểu được rồi sau đó tìm tôi nữa.




      Hai người chúng tôi lại trở thành hai người xa lạ.




      Kết quả thi đại học của Hứa tiên sinh rất tốt nhưng lại trường học tốt mà ở lại thành phố A. Vận may của tôi lại bộc phát vào thời điểm mấu chốt, tôi vừa vặn tốt nghiệp nhưng bởi vì điểm quá thấp, thể điền vào trường tốt nên đến thành phố C.




      Mà tôi từng lời thề sắt son, nhất định phải trở lại thành phố A.




      Sau khi biết được Hứa tiên sinh ở lại thành phố A, tôi lại tự trách mình. Tôi vốn nghĩ rằng sau khi thi đại học có thể giải thích ràng hiểu lầm, tới lúc đó lại thành tôi tự trách, lấy cớ muốn đối mặt.




      mình tôi đến nơi khác học đại học, cho bất kỳ ai.




      Tôi cứ cho rằng liên hệ với Hứa tiên sinh cứ như vậy ngưng hẳn, mặc dù tôi còn chưa câu thích với .




      Vào đại học, chỉ tết lịch tôi mới về nhà. Nghỉ hè du lịch lại dạy thêm, tôi cảm thấy về nhà là phải về gặp bà ngoại, mà những thứ khác cũng giống nhau mà thôi.




      Tết lịch năm nhất tôi vốn đặt vé xe nhưng bởi vì chú công tác ở thành phố C mà tôi tiện về theo. Tết lịch tôi cũng đâu, ru rú trong nhà bà ngoại qua năm mới yên tĩnh an ổn. Số di động mới của tôi có bất kỳ bạn học nào nào biết, bạn mạng lại càng ít, ngoại trừ đêm giao thừa nhận được tin nhắn nặc danh, chúc tôi năm mới vui vẻ. Chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản, nằm trong hộp thư. Tôi cũng định nhắn lại tin nhắn chúc mừng nhưng cuối cùng lười gửi .




      Đại học năm hai tôi cũng đặt vé, mình ngồi xe lửa về nhà, lúc ra khỏi nhà ga gặp được Hứa tiên sinh.




      Sau khi lên đại học Hứa tiên sinh vẫn thay đổi gì, cả người vẫn lạnh lùng như trước đứng ở đó, khiến người ta nhịn được mà nhìn thêm lần. Lúc này tôi mặc cái áo bông đỏ dày, cả người mặc kín kéo vali, tôi và bốn mắt nhìn nhau đứng trong đám người.




      khí đột nhiên trở nên lúng túng, tôi sửng sốt lúc rồi ngây ngốc phất tay với ‘Hi’.




      Vẻ mặt Hứa tiên sinh chút thay đổi, tới xách vali tay tôi, tôi vội vàng đuổi theo hỏi sao lại ở đây.




      “Tới đón người.”




      “A, tới đón người cần giúp em đâu, em tự bắt xe về là được, đừng làm trễ chuyện của .”




      Tôi muốn đoạt lấy hành lý từ tay , nhưng bất đắc dĩ nhìn mất nhiều sức nhấc hành lý lên.




      nhận được rồi.”




      Giọng buồn bực trả lời tôi, trong giọng còn mang theo chút giận dỗi trẻ con.




      Tôi đứng ở phía sau cảm thấy hơi choáng váng, biết có phải cái mũi bị khí lạnh của thành phố A đông lạnh hay mà khi tôi nghe được lời này hơi xót, nhịn được muốn khóc.




      “Mới mở quán bơ bò, có ăn ?”




      (*bơ bò: được làm từ sữa, hàm lượng dinh dưỡng rất cao, nên ăn với số lượng vừa phải, là món ăn của người Mông Cổ)




      Hứa tiên sinh ở phía trước bất đắc dĩ thở dài hơi, đưa lưng về phía tôi, ngữ khí mềm mại lại như chua xót. Tôi từ đằng sau tới, nhàng ôm lấy , ôm chặt như ôm lấy cả mặt trời, cọ cọ vào tấm lưng ấm áp của , gật đầu.




      Cứ như vậy, năm tháng thanh xuân của tôi và Hứa tiên sinh rối rắm lâu như vậy, cuối cùng hai chúng tôi chính thức nhau vào năm thứ hai đại học.




      Trong đại học, chúng tôi ở nơi đất khách, bình thường đều là tới thành phố C thăm tôi rồi đưa tôi chơi. Là sinh viên đại học bốn năm ở thành phố C, độ quen thuộc của tôi còn nhiều bằng Hứa tiên sinh.




      Hứa tiên sinh phân đông tây nam bắc nhưng lại cứng đầu, mỗi lần ra khỏi nhà phải nghiên cứu kỹ bản đồ rồi mới bằng lòng xuất phát. Tôi thường thích chọn những đường mòn người , thường là hai người mắt to trừng mắt lạc đường ở nơi lạ lẫm, mà thường chỉ cách đích đến hai con đường.




      Hứa tiên sinh thích ăn cay, đụng vào đồ cay nôn mửa như trúng độc. Mà tôi lại cay vui, mỗi nơi đến đều nhất định phải ăn cay, Hứa tiên sinh nén giận tôi săn sóc, tôi bĩu môi có thể ăn. Thường ấy thỏa hiệp ăn cùng tôi, dần dần ấy cũng có phản ứng quá với món cay.




      Hứa tiên sinh cũng thích viết chữ, mỗi nơi tôi đến đều mua bưu thiếp, bất đắc dĩ chữ tôi đẹp, đành van xin người viết chữ đẹp là Hứa tiên sinh viết thay. Hứa tiên sinh cảm thấy đây là tình cảm thân mật, muốn viết thay tôi, tôi lại lấy tình nghĩa cũ bù được việc quan trọng của sưu tầm để ép . Lâu dần, Hứa tiên sinh là cây bút ngự dụng, chuyên sao lại thư cho tôi.




      Hứa tiên sinh nhiều, nhưng đến mỗi chỗ đều có biết tên quyến rũ. Có lúc là giúp chụp hình, có lúc là mượn tờ giấy, thậm chí còn thẳng số điện thoại mời ăn cơm. Nhưng lúc như vậy, tôi thường ở bên cạnh trai rất được hoan nghênh, mau mang chị dâu về nhà cho mẹ xem’. Lúc mới bắt đầu, ấy còn đen mặt tức giận, về sau ấy đơn giản mà nghiêm túc hai chúng tôi là em, nhưng mà rất nhau nên đành trốn nhà , đời này chỉ thích mình tôi.




      ....




      Thời gian ở bên Hứa tiên sinh luôn đẹp đẽ và ngắn ngủi, mà thời gian cách xa nhau luôn trăm mối mâu thuẫn khiến cho mọi việc rối rắm.




      Tôi , Ngọc đế luân hồi, thả chúng tôi ra chỉ là đổi biện pháp hành hạ chúng tôi, hành hạ đến chết bỏ qua.




      , có thể làm thế giới của ồn ào như vậy, ngoại trừ tôi có người thứ hai.
      Yoororo, 1012Chris thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      6


      Tôi và Hứa tiên sinh quen nhau đất khách ba năm, cuối cùng sau khi tốt nghiệp cũng kết thúc.




      Tôi về tới thành phố A, hai người chúng tôi thuê căn phòng ngủ cùng nhau. Thỉnh thoảng tôi về nhà thăm mẹ, còn bình thường tôi làm tan tầm về nhà nằm sofa.




      Mục tiêu của chúng tôi là 26 tuổi kết hôn, 27 tuổi sinh bé cưng, cả đời này tôi giúp chồng dạy con trải qua quãng đời còn lại.




      Sau đó kế hoạch biến hóa khôn lường.




      Vào đầu năm, bà ngoại tôi kiểm tra và phát ra bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tính mạng chỉ còn đếm ngược. Khi đó mẹ tôi mới mang thai, sản phụ lớn tuổi thể phân tâm để chăm lo cho bà ngoại, mà mấy người cậu tôi ở quê vì vấn đề gia sản mà ồn ào huyên náo, ai chăm sóc cho bà.




      Từ tôi được bà nuôi lớn, tình cảm với bà luôn sâu đậm. Sau khi bà ngoại gặp chuyện may, đầu tiên tôi xin nghỉ việc sau đó đem toàn bộ tiền mình có ra chăm sóc cho bà. Mỗi ngày tôi chỉ đến bệnh viện và về nhà. Tôi thường xuyên khuya muộn mới về nhà, ngủ mấy giờ rồi lại lập tức dậy tới bệnh viện cùng bà ngoại.




      Lúc đó Hứa tiên sinh mới xây dựng nghiệp, vài đối tác cũng chỉ là gà mờ, mình Hứa tiên sinh phải gánh vác cả công ty nên có nhiều sức lực để giúp đỡ tôi.




      Nhưng mà mỗi ngày đều từ công ty tới bệnh viện đón tôi về nhà, cho dù có bao nhiêu mệt mỏi, gió mặc gió, mưa mặc mưa.




      Ngoài bệnh ung thư dạ dày, bệnh si ngốc của người già lại càng nghiêm trọng hơn. Bà nhớ gì cả, chỉ cầm lấy tay tôi gọi, tiểu Thiển đâu, tiểu Thiển đâu? Có đôi khi Hứa tiên sinh tới bà ngoại còn chưa ngủ, chuyện phiếm với bà ngoại. Bà gọi tôi là tiểu Thiển, gọi Hứa tiên sinh là tiểu Trạch.




      Các cụ mất trí nhớ thường phân biệt quá khứ và tại, chốc lát khóc như đứa trẻ, chốc lát lại kéo tôi chuyện hồi . Mỗi lần như vậy tôi đều tấy khổ sở, trước kia có rất nhiều thời gian ở cùng bà ngoại tôi làm. Mà hôm nay mỗi ngày đều đếm ngược tôi mới hiểu thời gian quý giá thế nào.




      Mỗi lần bà ngoại bất tỉnh lại lâu hơn, mình tôi ngồi ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ cầm thư thông báo về bệnh tình nguy kịch, tôi khóc, lúc đưa bà ngoại đến vượt qua cơn nguy kịch, tôi khóc, lúc bà ngoại tỉnh lại câu đầu tiên: “Tiểu Thiển à, bà thấy được bộ dạng con kết hôn rồi”, tôi khóc lớn.




      Ngày hôm sau Hứa tiên sinh tới đón tôi vẻ mặt tôi phân biệt giả với Hứa tiên sinh: “Hai chúng ta kết hôn .” Vào lúc này mà kết hôn có khả năng.




      Nhà của tôi cũng rối loạn mà phía nhà cũng tốt lắm. Trạng thái của hai người lại ổn định, tôi có việc làm, lại mới xây dựng nghiệp, hoàn toàn có năng lực để kết hôn.




      thôi, Tiểu Thiển, chúng ta kết hôn .”




      Nhưng Hứa tiên sinh , thôi, nguyện ý lấy tôi.




      Hôn lễ làm rất vội vàng, bà ngoại gầy giống người, bà ngồi hàng ghế đầu nhìn tôi từng bước từng bước về phía bà, khóe mắt cong lên. Người đến tham dự cũng nhiều nhưng mỗi người đều lòng chúc phúc cho chúng tôi. Lúc Hứa tiên sinh tuyên thệ vô cùng thân trọng và nghiêm túc.




      Tôi đồng ý.




      Ba chữ đó, chúng tôi dùng mười năm mới được.


      7


      “Năm đại học thứ hai, sao lại vừa vặn đứng ở nhà ga chờ em?”




      “Trường em nghỉ mấy ngày gần đó, biết em mua vé ngày nào nên chỉ có thể đến chờ, chờ ba ngày cũng gặp được em ra.”




      Tôi và Hứa tiên sinh nhắn WeChat, về những chuyện năm xưa, tôi hỏi rất nhiều về những nghi vấn trước kia. Nhìn đoạn tin nhắn này, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp. Nhưng sau đó lại có tin nhắn được gửi tới.




      ra, năm nhất chờ suốt năm ngày, cứ nghĩ rằng em xuất , sau này mới biết ra em ngồi xe dượng em trở về. Lúc đó cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, ngay cả ông trời cũng cho gặp em. nghĩ, duyên phận như vậy hay là buông tha . Nhưng năm thứ hai vẫn .”




      Trong lòng tôi như có gì đó từ từ vỡ òa, tôi vẫn cho rằng trong mối quan hệ của chúng tôi luôn là người nắm giữ quyền chủ động. ngờ người vẫn luôn tự ti do dự hoài nghi lại là Hứa tiên sinh.




      “Xét thấy hôm nay trả lời thành rất nhiều vấn đề, cơm tối ngoại trừ món bức bò hầm còn muốn ăn gì, em làm thêm cho ăn.”




      “Ăn em.”




      END
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :