1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bên anh mới là cả thế giới - Đại Ninh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần đặc biệt: Thư Lâm Tri Dật gửi Đại Ninh

      *Thư tặng kèm trong tập 2 (Moah), mạng

      Lúc trước mình định dịch xong tập 1, sang tập 2 mới đăng lên, nhưng để cảm ơn ủng hộ của mọi người, hôm nay mình phá lệ đăng bức thư này.
      Cảm ơn mọi người ủng hộ dự án của mình ^_^ Đây là lần đầu mình dịch truyện nên còn nhiều thiếu sót, mình cố gắng cải thiện tốt hơn mỗi ngày! Bây giờ mình lồng thư bỏ tủ kiếng đây, chúc mọi người ngày ngày vui vẻ và sớm tìm được Lâm của đời mình!

      Đại Ninh thân ái,


      Hôm qua em khóc, nước mắt của em ở mặt, nước mắt của ở trong tim. ra muốn , ra muốn ở lại, ở lại quãng thời gian đại học tươi đẹp được trải qua cùng với em, cùng em ngắm chim bay cỏ mọc, cùng em ngắm hoa nở hoa tàn.

      biết vì sao em rơi nước mắt, em lo về tương lai của chúng ta, bởi vì em thấy kết cục cuối cùng của rất nhiều mối tình vườn trường đều tránh khỏi chia ly. Hơn nữa cũng sắp tốt nghiệp rồi, mà em mới năm hai, hai năm, thời gian hai năm có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, em lo biết liệu tình dành cho em có thay đổi hay , đúng ? Ai, nha đầu ngốc nghếch của , hai năm có là gì, em có biết vì chờ đợi xuất của em, đợi hơn hai mươi năm trời, em nghĩ phí công vô ích sao?
      Trước khi gặp được em, người chưa từng đương, phải có cơ hội, mà là vì người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, người của phải theo tiêu chí "Ba T" -- first, best, last. muốn em là người đầu tiên, người vợ tuyệt vời nhất, và người cuối cùng từ từ già cùng .


      Từng có người bạn hỏi , thấy người khác chuyện đương ngọt ngọt ngào ngào, cậu thấy sốt ruột à?

      sốt ruột, con tốt thế giới rất nhiều, sợ họ đều bị cướp hết, chỉ sợ lúc của xuất đủ tốt. Dường như duyên phận đươc định trước, ngay lúc tiếc nuối vì tìm thấy người con mình thích thời đại học, em đến, đến với vẻ dịu dàng như nước của con Giang Nam, đến với tài năng múa bút sinh hoa, đến với mái tóc dài như suối, chỉ nhiêu đó thôi, đủ lấy vô vàn tình cảm của rồi, từ đó, đem lòng em, có tâm hồn thuần khiết ấy sâu sắc.

      Em còn nhớ , lần đầu nắm tay em, dòng điện chạy dọc cả người chúng ta; lần đầu hôn môi em, run đễn nỗi cắn cả vào môi em, em trách ; lần đầu cãi nhau, để mặc em giữa đường bỏ mình, em tha thứ cho ; lần đầu đưa em về nhà, chỉ vấp bậc thang chút thôi, em bỏ quà trong tay xuống để đỡ , đó là những món quà em đặc biệt chuẩn bị cho ba mẹ em; lúc vì mất ba mà đau đớn gượng dậy nổi, là em bầu bạn cùng vượt qua những ngày tối tăm ấy. Lần đầu ... ... quá nhiều rồi, em cùng ngắm biết bao phong cảnh, lẽ nào còn phải nơi khác tìm người cùng ngắm sông cạn đá mòn hay sao?


      Thời gian gần đây bận tham gia hội nghị tuyển dụng, trong suốt chuyến nỗi nhớ em trở thành phong cảnh duy nhất. Hôm đó đồng thời nhận được giấy mời của hai đơn vị, về việc chọn giữa ở lại và Bắc Kinh hỏi ý kiến em, phải em "Chỉ cần là chân tình dài lâu, hà tất phải bên nhau sớm tối" hay sao? Vậy vì sao khi chọn bắc kinh có nhiều cơ hội phát triển hơn em lại hỏi : "Tốt nghiệp rồi có phải liên lạc với em nữa ?" Nha đầu ngốc à, rốt cuộc em có hiểu ý của vậy?

      "Nếu có thế giới và của cải vô tận, nếu có vũ trũ và cả trời đầy sao, vẫn thấy thoả mãn, nhưng có em, cho dù chỉ có mảnh đất bé, cũng cảm thấy mỹ mãn hạnh phúc ... ..."


      Đại Ninh, phải người từng đương, bây giờ em hãy yên tâm học hành, làm việc tốt, đợi em tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn, sau đó cùng nhau nắm tay hết cuộc đời ấm áp này, được ?"

      Đại Lâm em
      2/7/2003
      duyenktn1, 1900, Trúc Khải3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: muốn chịu trách nhiệm với em suốt đời

      Hai năm xa với Lâm Tri Dật, ngoại trừ thường xuyên gọi điện, nhắn tin, chúng tôi cũng hẹn nhau mỗi tháng gặp mặt lần, lúc đến trường của tôi, khi tôi đến thành phố làm việc.

      Lần nào cũng vậy, chỉ cần tôi thu dọn hành lí, định gặp lâm Tri Dật, Dư Kiều cười hiền với tôi: "A, Chức Nữ Đinh lại gâp Ngưu Lang Lâm kìa!" (1)

      Tôi cũng phụ họa theo cậu ấy: "Vâng, thưa Vương Mẫu Nương Nương."

      Dư Kiều cười run người, sau đó thần thần bí bí ghé sát vào tôi, "Mau thành khai báo , khi các cậu gặp nhau cầu Hỉ Thước, có cái kia ?"

      "Có cái gì cơ?" Tôi giả vờ vô tội.

      "Chúng ta đều là người lớn cả rồi, cậu cho mình biết , có, hay chưa có?" Dư Kiều từ từ dụ dỗ.

      "Có hay , đều quan trọng với cậu." Tôi giữ kín như bưng.

      Dư Kiều ra vẻ nghiêm trang: "Rất quan trọng với mình là đằng khác, mình nghe , con trai con chỉ cần ngủ chung chiếc giường, sinh em bé, trời ạ! Cậu sinh con khi chưa tốt nghiệp đấy chứ..."

      Tôi vội bịt miệng nàng lại, ngắt lời cậu ấy, "Tiết sinh học của cậu là do giáo viên thể dục dạy à? Ai bảo cậu con trai và con chỉ cần ngủ chung chiếc giường sinh em bé? Ngủ cùng chiếc giường còn phải xảy ra quan hệ thân mật nữa mới có thể mang thai, nếu làm biện pháp tránh thai, thể sinh em bé, biết chưa?

      Dư Kiều lắc lắc tay tôi, cười lớn, "Cậu biết nhiều ! Có phải có kinh nghiệm thực tế rồi ?"

      "Thực tế quần què gì chứ! Chúng mình rất trong sáng đấy có được ?"

      "Vậy , xem như các cậu có cái kia , nhưng rốt cuộc từng chung giường chung gối chưa?" Dư Kiều quyết tâm hỏi ngọn ngành.

      "Chuyện này..." Tôi chần chừ, " cho cậu biết đâu!"

      "Này!" Đinh Ninh, rốt cuộc cậu có xem mình là bạn thân hả? Bạn thân phải có gì là thể với nhau sao? Bạn thân phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu sao?" Dư Kiều quýnh lên.

      Tôi trả lời lạnh nhạt: "Những chuyện có thể chia sẻ với bạn thân bao gồm chuyện riêng tư với bạn trai, you know."

      Cuối cùng Dư Kiều cũng từ bỏ, "Được rồi."

      ra , Dư Kiều tò mò về chuyện nam nữ cũng lạ, ngay chính bản thân tôi cũng rất tò mò.

      * * *

      Nghỉ đông năm hai, bởi vì tôi mua được vé tàu về nhà, bạn học trong ký túc xá đều về hết, chỉ còn mình tôi ở ký túc xá.

      Nhưng hai ngày trước khi nghỉ, Dư Kiều lại rủ tôi cùng xem phim kinh dị, vì thế, ban đêm, cả tầng ký túc xá im ắng, trong đầu tôi ngừng phát lại cảnh tượng đáng sợ trong phim kinh dị, trong lòng vô cùng sợ hãi, ngay cả vệ sinh cũng phải lấy dũng khí và quyết tâm bất chấp tính mạng.

      Vừa nằm lên giường, lại thấy đầu giường bỗng có con thạch sùng , sợ gần chết, vội gọi điện thoại cho Lâm Tri Dật.

      Lúc ấy gần sáng, nếu phải là tiếng chuông lúc nửa đêm của tôi, nhất định tiếp tục hẹn hò với Chu Công.

      Sau khi nối máy, chỉ nghe thấy mơ mơ màng màng : "A lô."

      "Là em, bây giờ em ở ký túc xá mình, có con thạch sùng bò lên cạnh giường em, rất đáng sợ!"

      "Em mặc kệ nó, cứ ngủ , nó làm hại em. Nếu em sợ, có thể sang giường của bạn học khác mà ngủ." Lâm Tri Dật qua cho xong chuyện.

      "Nhưng mà, em vẫn rất sợ, hai hôm trước em mới xem phim kinh dị, những hình ảnh đó cứ ngừng lướt qua trước mắt."

      "Em cứ nghĩ, ra những hình ảnh đó đều là do con người làm ra, kể cả hiệu ứng thanh và hiệu ứng hình ảnh."

      Ặc, con trai khoa kỹ thuật lí trí, nhưng mà, thần thiếp làm được đâu!

      Hôm đó, tôi trò chuyện cùng Lâm Tri Dật rất lâu, đến khi hết tiền mới kết thúc cuộc điện thoại.

      * * *

      Ngày hôm sau, tôi với Lâm Tri Dật: "Tối nay, bất kể như thế nào, em cũng ngủ mình ở ký túc xá!"

      "Nhưng mà, vé tàu của em là tối mai, tối nay em ngủ, lẽ định ra ga tàu chờ ngày đêm?"

      "Em đâu có ngốc như vậy! Chúng ta có thể ra tiệm net chơi cả đêm, hoặc coi phim cả đêm mà!"

      "Em đừng ỷ mình còn trẻ mà biết thương cơ thể, chơi thâu đêm tốt cho cơ thể." Lâm Tri Dật nghiêm khắc giáo huấn tôi.

      "Vậy , em phải làm sao bây giờ?" Em thực muốn ngủ mình ở ký túc xá nữa! Bình thường bọn họ líu ríu em còn chê họ ồn ào, bọn họ vừa , em mới hiểu được tầm quan trọng của họ, chỉ còn lại mỗi mình em, trong ký túc xá có chút hơi người nào, đêm khuya vô cùng cực khổ!"

      "Thế này , bạn học cùng thuê căn nhà bên ngoài với người khác, cậu ấy về nhà, nhà của cậu ấy vừa hay bỏ trống, nếu , tối nay em ở bên đó đêm ?"

      Tôi hỏi: "Sao bạn học của phải ở bên ngoài?"

      "Đây đâu phải trọng điểm em cần chú ý?" Lâm Tri Dật cảm thấy thể tin được trước câu hỏi của tôi, hay là, cho rằng phản ứng đầu tiên của tôi hẳn phải là biết ơn vì tìm được chỗ trú chân?

      Nhưng vẫn trả lời câu hỏi của tôi, "Cậu ấy ở bên ngoài là vì cậu ấy muốn hưởng thụ thế giới của hai người cùng bạn ."

      "Ồ ——" Tôi chợt hiểu ra, sau đó lại nghĩ đến gì đó, hỏi tiếp, "Sinh viên có thể sống chung ngoài trường sao? Chuyện này có hợp pháp ?"

      "..." dừng lại, , " biết có hợp pháp hay , chỉ biết là, hợp tính người."

      "Vậy ... có từng nghĩ đến chuyện sống chung với em ?"

      Rất ràng, bị câu hỏi này dọa sợ, uống nước cũng bị sặc, ho khan vài tiếng liền mới bình thường trở lại.

      "Em có ý gì khác, em chỉ muốn... hỏi về vần đề tính người." Tôi cũng cố gắng khiến cho câu hỏi của mình có vẻ to lớn, ngang với "hợp tính người" mà vừa .

      " chưa từng nghĩ đến chuyện sống chung với em, chỉ nghĩ rằng, hi vọng quãng đời còn lại của có thể được bên em."

      Trái tim nhảy nhót của tôi lại lỡ mất nửa nhịp, tên con trai khoa kỹ thuật Lâm Tri Dật này tuy rất lí trí, nhưng mỗi lần đến chuyện quan trọng lại vô cùng cảm tính, ít ra , rất nhiều lời của khiến tôi rung động.

      Có lẽ câu kia linh nghiệm —— khi thần tình vỗ bờ vai bạn, bạn biến thành nhà thơ.

      * * *

      Tối hôm đó, tôi ôm túi ga giường hình chữ nhật của mình, theo sau Lâm Tri Dật, cùng đến căn nhà bạn học thuê bên ngoài.

      Đó là căn nhà hai phòng, Tiểu Thất và khác cùng thuê. Khi chúng tôi tới, là kia mở cửa giúp.

      Phòng của Tiểu Thất ngăn nắp sạch hơn tôi tưởng rất nhiều, chắc là bạn ấy dọn dêp giúp ấy?

      Ngồi bên méo giường chuyện với Lâm Tri Dật, tôi bỗng thấy bầu khí có chúy khác thường, bởi vì nghĩ đến mấy lời "trai đơn chiếc ở cùng phòng".

      "Tối nay, về kí túc xá ngủ à?" Tôi hỏi .

      "Ừ." khẽ trả lời.

      "Ừm." Sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của tôi có pha chút thất vọng nhỉ?

      "Sao hả, em muốn ở lại à?" như nghe được tiếng lòng của tôi.

      "Hả?" Bị đoán trúng tim đen, tôi bỗng biết phải gì.

      "Nếu em sợ ngủ mình, ở lại với em."

      "Nhưng mà, ở đây chỉ có cái giường thôi!" Lúc này, đoán chừng mặt tôi hồng thành tôm hùm luộc rồi.

      "Em ngủ giường, nằm dưới đất cũng được."

      "Như vậy... Có ổn ?" Tôi là điển hình của có ý xấu mà có gan làm.

      "Ý gì vậy?" hiểu.

      "Ý em là, hai chúng ta, trai chưa vợ chưa chồng, ở cùng phòng như vậy, có ổn ? Có hợp pháp ?"

      " biết có hợp pháp hay , chỉ biết là..."

      "Hợp tính người." Tôi trả lời thay .

      cười, "Đúng vậy."

      Cả gian như ngưng đọng trong vài giây, : "Nếu bây giờ em hối hận, có thể đưa em về trước giờ kí túc xá đóng cửa."

      "Vậy có thể đảm bảo..." Tôi hơi khó mở miệng.

      "Đảm bảo gì?"

      "Đảm bảo tối đến chạm vào em."

      "..." sững sờ, sau đó , " đảm bảo."


      * * *

      Tối đó, trước khi ngủ, Lâm Tri Dật ra ngoài mua ít dồ, khi về tay lại có gì cả.

      Tôi hỏi : " mua gì thế?"

      "Mua chai nước, đường khát quá, uống hết rồi."

      Tôi lại hề nghi ngờ , "Ừ" tiếng.

      Sau đó, tôi cho rằng chúng tôi trải qua đêm bình an vô , nhưng mà... chỉ trách ánh trăng đêm đó quá mê người.

      Tắt đèn, tôi mặc áo ngủ nằm giường, Lâm Tri dật trải chăn nằm dưới đất.

      Rèm cửa kéo lại, ánh trăng ngoài cửa số chiếu lên mặt đất, chiếu lên mặt Lâm Tri Dật, mặt như được nhuộm tầng sắc vàng mờ ảo.

      từ từ khép mắt nằm nghiêng, quay mặt đối diện với tôi, tôi ngắm đến thất thần.

      "Lâm Tri Dật."Tôi khẽ gọi .

      "Ừ."

      " ngủ rồi à?" Tôi hỏi tiếp.

      "Sắp ngủ."

      "Có bạn xinh đẹp như hoa nằm cạnh như vậy, cũng ngủ được à? Xem ra em có tí lực hấp dẫn nào với rồi."

      Lâm Tri Dật mở mắt, nhìn tôi, " hứa, chạm vào em."

      Tôi xoay người xuống giường, nằm cạnh .

      nhìn tôi đầy nghi hoặc, "Em làm gì vậy?"

      Tôi : "Nhưng mà, em chưa từng hứa chạm vào ."

      "Em dụ dỗ người ta phạm tội đấy à?" Lâm Tri Dật hoàn toàn tỉnh ngủ.

      "Em thử tự chủ của ."

      "Cái này còn khó hơn cả thi cuối kỳ nữa!"

      Tôi cười, bất ngờ quay người lại, hôn môi tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh nam tính như vậy, cơ thể ở ngay người tôi, hơi thở quấn quanh tôi, cánh tay chống bên tay tôi.

      Cũng biết nụ hôn này tốn mất bao nhiêu thời gian, tôi vừa khó thở vừa khó lòng kiềm chế mà đắm chìm trong đó.

      Sau đó, lại ngoan ngoãn nằm sang bên, với tôi: "Em về giường ngủ , nếu tối nay cả hai chúng ta đều ngủ được.

      "Ừ." Tôi đỏ mặt lăn về giường, con vẫn nên có rụt rè của con .

      Nửa đêm, tôi thấy mình bị người ôm vào lòng, người ấy : "Sàn khó nằm quá! Vẫn là giường thoải mái hơn."

      Có điều, chuyện này dừng lại tại đây, sau đó tiến thêm bước nào nữa.

      Sau này, Lâm Tri Dật với tôi, ra hôm đó trước khi ngủ ra ngoài mua áo mưa, lần đầu đến tiệm thuốc mua thứ đó, khi mua rất ngại, cảm thấy mình như ăn trộm.

      Tôi hỏi : " hứa chạm vào em, sao còn mua cái đó?"

      : " sợ bản thân kiềm chế được."

      Ừm, rất tốt, đêm ấy chúng tôi đối mặt với cám dỗ của nhau, đều kiềm chế được.

      Sau này Lâm Tri Dật tốt nghiệp, mỗi lần tôi đến thành phố làm việc thăm , đều ở nhờ khu nhà trọ nữ.

      Phòng của họ là hai người phòng, điều kiện tốt hơn phòng ở đại học nhiều.

      Có lần, đồng nghiệp nam ở cùng có việc nơi khác, phòng của chỉ còn mỗi mình .

      Chiều hôm đó tôi và cùng xem mấy bộ phim tình kinh điển ở phòng của , tôi xem đến nỗi trái tim thiếu nữ trăm mối ngổn ngang. Nhìn Lâm Tri Dật, chỉ ngồi mà loạn.

      Tối đến hai người gọi cơm bên ngoài, tiếp tục vừa xem phim vừa ăn cơm.

      Ăn xong, tôi cho rằng giữ tôi lại, cuối cùng lại : "Xem xong phim này, đưa em về nhà trọ nữ."

      Lúc đó vẫn còn là có lòng tự tôn, có đánh chết tôi cũng thể ra câu "Em ở lại có được ".

      Vì vậy, cơ hội thân mật ngàn năm có của chúng tôi cứ thế bị Lâm Tri Dật hoài phí.

      Sau khi chúng tôi kết hôn, tôi từng hỏi : ràng khi ấy có nhiều cơ hội làm chuyện kia, sao làm? Có phải vì tự chủ quá tốt ?"

      : " phải tự chủ tốt, mà là, khi mà còn chưa chắc chắn có thể cho em tương lai hạnh phúc, tuyệt đối làm ra chuyện gì quá đáng với em. ham muốn vui thích nhất thời, bởi vì, muốn chịu trách nhiệm với em suốt đời."

      Nghe vậy, tôi lập lức khóc òa.

      === ====== =====
      (1) Đại Ninh họ Đinh, Lâm Tri Dật họ Lâm, ở TQ thường gắn họ với chức danh, biệt hiệu,... nên Dư Kiều mới vậy.
      Tôm Thỏ, duyenktn1, 19003 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Xa nhớ Công Cẩn năm nao, Tiểu Kiều vừa bước kiệu hoa theo chàng (*)

      (*) Phiên Hán Việt: "Dao tưởng Công Cẩn đương niên. Tiểu Kiều sơ giá liễu." Hai câu thơ trong bài "Niệm Nô Kiều" của Tô Thức thời Bắc Tống. Bài thơ được viết năm 1082 sau công nguyên tại Hoàng Châu. Tương truyền Tô Thức hành văn mới lạ, bị quan liêu ghen ghét bịa chuyện gán tội biếm làm dân thường, âu sầu khôn nguôi, bèn du sơn ngoạn thuỷ tìm cảm hứng. Khi đến Xích Bích ngoài thành Hoàng Châu bị phong cảnh tráng lệ nơi đây tác động, nhớ về thời Tam Quốc hào hùng Chu Du dẫn quân đánh thắng trận Xích Bích và nuối tiếc thời gian trôi qua, do đó viết nên "Niệm Nô Kiều". Công Cẩn trong bài thơ ý chỉ Chu Du - vị tướng tài cầm quân đánh thắng trẫn Xích Bích, Tiểu Kiều chỉ vợ của Chu Du. Theo các nhà phê bình, chi tiết "Tiểu Kiều vừa bước kiệu hoa theo chồng" như điểm nhấn, lấy mỹ nhân tô điểm hùng, làm hơn phong thái phóng khoáng của Chu Du, cảnh xuân hoà hợp, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Bản dịch thơ hai câu được mình dịch lại theo thế lục bát dân tộc. Còn vì sao tác giả lại để tựa đề như vậy có lẽ do chương này chủ yếu nhắc về bạn thân tên Dư Kiều.

      * * *

      Dư Kiều là khuê mật tốt nhất thời đại học của tôi, ở cùng ký túc với tôi bốn năm, tôi nằm giường , cậu ấy nằm giường dưới.

      Hay có người hỏi tôi sao lại gọi là "khuê mật tốt nhất", nôm na, chính là có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. chỉ thế, khi các bạn bên nhau có thể châm chọc nhau, trêu ghẹo nhau, nhưng bao giờ ghim nhau, còn lấy đó làm niềm vui.

      Dư Kiều rất thích chọc ghẹo tôi, ví dụ như khi ăn tôi phát ra tiếng động rất lớn, cậu ấy tả lại thế này: "Nếu cậu ăn cơm với con heo, mình nhắm mắt lại, thể nào phân biệt được, đâu là heo, đâu là cậu."

      * * *

      hôm cậu ấy với tôi: "Sau này con của cậu rất tuyệt."

      Tôi hiểu, "Tại sao?"

      Cậu ấy : "Ai cũng bảo con giống cha, Lâm Tri Dật đẹp hơn, con giống ấy nhất định rất đẹp."

      Tôi khóc ra nước mắt, vẻ ngoài của tôi lại bị xem rồi!

      * * *

      Cậu ấy còn thích trêu chọc tôi, như sáng hôm Cá Tháng Tư, cậu ấy lấy cái bánh quy đưa cho tôi, "Đây là bánh quy bạc hà mới của Oreo, cậu ăn thử xem thế nào."

      Tôi cắn miếng, có cảm giác mát lạnh, "Ừm, tệ."

      " tệ à?"

      " tệ." Tôi cắn tiếp miếng nữa.

      Cậu ấy bắt đầu cười lớn, cười xấu xa, cười khiến tôi sao hiểu nổi.

      "Cậu chưa nếm ra vị kem đánh răng à?"

      "Gì cơ? Kem đánh răng?" Lúc này tôi mới nhận ra mình bị trêu chọc.

      Dư Kiều thấy vẻ mặt ngốc ngếch của tôi, cười thêm tràng nữa, sau đó : "Đúng vậy, mình đổi kem kẹp giữa bánh quy thành kem đánh răng, cậu lại hề phát ! Tài nữ khoa văn cậu đây kẻ ngốc!"

      Ài, sáng dậy nên xem lịch, ai biết hôm đó là ngày Cá Tháng Tư đâu chứ?

      * * *

      Thời đại học, Dư Kiều là "mọt phim Hàn", mọi chuyện về sao Hàn, phim Hàn đều tinh thông biết tuốt, đồng thời cậu cũng thích truyện tranh, vì thế nên đầu giường cậu ấy có dán tấm poster lớn của nhóm nhạc nam hot bên Hàn Quốc và mỹ nữ trong truyện tranh của Du Tố Lan. Người trong ký túc xá chúng tôi đều trêu cậu ấy là "B&B", tức là "Beauty and Beast".

      Dư Kiều khinh thường chúng tôi biết thưởng thức nghệ thuật, : "Trai đẹp như vậy sao có thể là thú hoang cơ chứ? Thẩm mỹ của các cậu nhất định là thẩm mỹ của người ngoài hành tinh."

      Chúng tôi hỏi cậu ấy, trong mấy đẹp trai này, cậu thích ai nhất?"

      Cậu ấy : " Mình thích hết, trong đó thích nhảy đẹp này nhất." Cậu ấy vừa vừa chỉ vào người trong đó.

      Tôi : "Nhưng mà, chẳng lẽ cậu thấy người nhảy giỏi nhất là người xấu nhất sao?"

      "Vẻ ngoài là thứ yếu, quan trọng là có tài!"

      Trưởng phòng : "Nhưng ràng cậu vừa bảo bọn họ đều rất đẹp trai."

      Dư Kiều thanh minh: "Tuy bọn họ đều rất đẹp trai, nhưng mình thích bọn họ vì đổ trước nhạc của họ, mình thuộc team nhan sắc, mình là team tài hoa."

      Tôi : "Mình lại thuộc team nhan sắc, nhưng sao nhan sắc của đối tượng của mình lại được đẹp cho lắm vậy chỉ?"

      "Đinh Ninh!" Nhóm người trưởng phòng đồng loạt trợn mắt nhìn tôi, đối tượng bị công kích lập tức chuyển từ Dư Kiều thành tôi.

      Được rồi, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      * * *

      Dư Kiều thuộc team nhan sắc nhưng lại là đại mỹ nữ, vẻ ngoài rất ưa nhìn, ưa nhìn đến đâu ấy hả?

      Đẹp đến nỗi -- nếu cậu ấy đến lớp tự học buổi tối mình, có thể đưa đám con trai về, như những cái đuôi theo sau lưng cậu ấy. phải tôi quá, ở khoa kỹ thuật nam thừa nữ thiếu này, con xinh đẹp như Dư Kiều quả là rất hiếm.

      Tôi đề nghị với cậu ấy: "Thay vì đến lớp tự học buổi tối, chi bằng học ngay giường. Hiệu suất như nhau." Sau khi Lâm Tri Dật tốt nghiệp, còn ai giành chỗ tự học cho tôi nữa, tôi toàn tự học giường.

      Dư Kiều liếc tôi, "Đó là bởi vì kĩ năng giường của cậu tốt."

      Tôi siêu bấn, lời của cậu ấy nhất định còn có ý khác!

      * * *

      Đừng thấy Dư Kiều chuyện tuỳ tiện như vậy, ra cậu ấy là rất ngoan, nghiêm túc giữ lời hứa với ba mẹ -- thời đại học tuyết đối đương. Vì vậy, cho dù con trai có theo đuổi bằng đủ mọi cách, cậu ấy đều đồng ý.

      vài người sau khi thấy "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", cũng cố tình gây khó dễ, đánh trống rút lui, nhưng vẫn có cậu tên Tiễn Đa ôm lấy quyết tâm "chưa đến Hoàng Hà lòng chưa dứt", bám lấy Dư Kiều nhả.

      Chỉ cần vô tình bắt gặp Dư Kiều, Tiễn Đa chặn cậu ấy lại, đọc thơ tình cho cậu ấy nghe, vô cùng phiền toái.

      Dư Kiều có người bạn cấp ba cùng trường với chúng tôi tên là Triệu Vân Siêu, biệt danh là " Siêu", nghe năm lớp mười, mười , cậu ta đứa học yếu điển hình, lần nào cùng đều yên vị ngai vàng hạng nhất từ dưới đếm lên, năm mười hai biết được khích lệ thế nào, bỗng quyết chí tự cường, lúc thi đại học bỗng phản đòn thành công, trở thành thủ khoa toàn trường. Có thể là " làm thôi, làm nhất định khiến mọi người nể phục." [1]

      Nhưng mà Dư Kiều hiểu cậu ta cao điểm như vậy, ràng có thể chọn trường đại học danh tiếng, tại sao lại tình nguyện đến học trường của chúng tôi. Tuy rằng đại học của chúng tôi cũng là trường trọng điểm xếp thứ 211, nhưng vẫn thể nào sanh được với đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa.

      Siêu luôn rất quan tâm đến Dư Kiều, mỗi lần đến kì nghỉ đông nghỉ hè được về nhà, cậu ta luôn chủ động nhận trách nhiệm của sứ giả hộ hoa, xách vali giúp cậu ấy, ngồi xe lửa cùng cậu ấy, đưa cậu ấy về tận nhà.

      Người trong ký túc xá chúng tôi nhất trí cho rằng Siêu và Dư Kiều rất xứng đôi, còn đùa rằng: " Siêu tệ đâu, Tiểu Kiều theo theo theo !"

      Dư Kiều vênh mặt trả lời: "Được thôi!"

      "Wow oh! Xa nhớ Công Cẩn năm nao, Tiểu Kiều vừa bước kiệu hoa theo chàng!" Chúng tôi chọc tiếp.

      Dư Kiều tiếp tục vênh mặt : "Ý mình là, các cậu cứ theo cậu ta , mình ý kiến gì đâu."

      Tôi vội tránh né, "Đừng kéo mình vào, nếu mình theo cậu ta, vậy Lâm Tri Dật nhà mình biết phải làm sao bây giờ?"

      Trưởng phòng nổi giận: "Hai người các cậu là người no quan tâm kẻ đói! muốn cùng nhau ngược chết cẩu độc thân đúng ?"

      Dư Kiều bình tĩnh : " ra đau khổ nhất phải đói khát, mà là rất nhiều đồ ăn đặt trước mặt, nhưng lại thể ăn được."

      "..." Chúng tôi hết thảy đều câm nín.

      * * *

      hôm, đường đến lớp, Tiểu Kiều gặp Siêu, hai người cùng chung đoạn, bỗng Tiễn Đa nhảy ra giữa đường.

      "Dư Kiều, chúng ta có thể chuyện ?" Tiễn Đa cản đường Dư Kiều.

      "Cậu có thể với tôi." Siêu kéo Tiễn Đa sang bên.

      Tiễn Đa nhíu mày: "Cậu là ai? Đùng nhúng tay vào chuyện của người khác."

      "Tôi là bạn trai của ấy." Siêu thản nhiên .

      chỉ Tiễn Đa bất ngờ, ngay cả Dư Kiều cũng sửng sốt.

      Tiễn Đa với vẻ nghi ngờ: "Định lừa ai vậy? Hai ngày trước ấy còn chưa có bạn trai, bây giờ tự nhiên lại mọc ra bạn trai, sao tôi lại biết?"

      Siêu rất cao, nhìn xuống cậu ta, : "Chuyện cậu biết hãy còn nhiều lắm! Tôi với ấy nhau còn bải báo với cậu hay sao?"

      Tiễn Đa vẫn còn cãi cố, "Tôi tin."

      " tin cậu hỏi ấy !" Siêu nhìn về phía nàng Dư Kiều nãy giờ trông chẳng khác gì người ngoài cuộc.

      Hả? Dư Kiều gãi đầu, phải trả lời thế nào đây? Nếu 'Phải', vậy sau này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch, nhưng nếu ' phải', sau này phải liên tục bị Tiễn Đa làm phiền sao?

      Cậu ấy do dự hồi, cuối cùng cũng cắn răng : "Đúng vậy, cậu ấy là bạn trai của tôi. Sau này nếu cậu có chuyện muốn tìn tôi, chi bằng cứ tìm thẳng cậu ấy , cậu ấy là người đại diện của tôi."

      Tiễn Đa hoàn toàn hết hi vọng: "Được rồi."

      Nhưng mà, lòng quyết tâm của Dư Kiều rất kiên định, cho đến tận khi tốt nghiệp đại học, có chết cậu ấy cũng nhận mình đương với Siêu, chỉ nhận là mình và Siêu là bạn tốt cùng nhau về nhà mỗi kì nghỉ, cùng đến lớp tự học buổi tối.

      * * *

      Sau khi tốt nghiệp, Dư Kiều đến Thâm Quyến, Siêu vốn tìm được việc ở quê, nhưng vừa hay tin Tiểu Kiều Thâm Quyến, cậu ta cũng từ chối công việc ở quê, chạy xuống miền nam.

      Theo đuổi ngàn dặm như thế, cuối cùng cũng khiến Dư Kiều động lòng.

      Sau khi tốt nghiệp năm, hai người họ kết hôn thần tốc.

      Biết tin, mấy chị em trong ký túc xá ai nấy đều thở phào nhõm. Bởi vì chúng thôi thấy, tốt như Dư Kiều, cần chàng trai lòng với cậu ấy bảo vệ cậu ấy cả đời, mà Siêu chính là người có thể đảm nhiệm việc ấy.

      Có lần Dư Kiều gọi điện với tôi: "Đại Ninh, cậu có biết vì sao năm ấy kết quả thi đại học của Triệu Vân Siêu cao như vậy mà lại chạy đến học trường của chúng ta ?"

      "Vì sao? Lúc điền nguyện vọng não cậu ta bị rơi vào nước à?"

      " ấy là vì mình. Bởi vì mình điền trường của chúng ta, ấy mới sửa nguyện vọng."

      Tôi kìm nén được, sáng mắt, "Wow, đúng là tình tiết trong phim thần tượng rồi! Cậu phải vui lên, xem cậu tìm được ông xã tốt chưa kìa!"

      " ra, chuyện tình cảm này rất kì diệu, trước đây mình và Siêu là bạn cấp ba, khi ấy mình vốn hề có cảm giác gì với ấy, sau này ấy với mình, ấy bắt đầu thích mình từ tiết thể dục nào đó thời cấp ba rồi. ấy thầm mến mình lâu như vậy, mình lại hề hay biết."

      "Sau này, lên đại học, nếu phải Tiễn Đa làm phiền mình, ấy cũng thể giả vờ làm bạn trai mình. Có thể cậu tin, nhưng thời đại học, bọn mình rất trong sáng, ai tỏ tình cả, càng đừng đến chuyện năm tay với cả hôn môi."

      "Mãi đến sau khi tốt nghiệp, ấy chạy đến Thâm Quyến, mình mới nhận ra, ra, ấy nghiêm túc. ấy từ bỏ điều kiện công việc tốt ở quê nhà, đến Thâm Quyến hai tháng mới tìm được việc, nhưng ấy chưa từng kể khổ với mình. Sau khi tìm được công việc tốt, ấy mới chủ động tìm mình, bày tỏ với mình."

      " ra khi đó, mình nhận ra mình có tình cảm với ấy, bởi vì sau khi tốt nghiệp, mình rất hay nhớ về ấy. Ban đầu còn tưởng là vì quen, sau này mới biết là thích người ta mất rồi."

      "Vì vậy, ấy vừa thổ lộ cái là mình nhận lời ngay."

      "Đại Ninh, cậu xem, có phải tình cảm rất kì lạ ? ràng người thương ở ngay cạnh mình, nhưng mình lại biết. Bây giờ mình hay có cảm giác như 'Chợt quay đầu, người ấy vẫn đứng dưới ánh đèn mờ ảo'."

      Tôi im lặng nghe cậu ấy lâu như vậy, đáy lòng cũng bị cậu ấy chạm tới, tôi : "Ừ, nếu sao lại có người hát 'Tình là thứ rất khó hiểu'."

      "Cậu sửa lời bài hát rồi! Phải là 'Nỗi nhớ là thứ rất khó hiểu'." [2]

      Sau đó cuộc trò chuyện của chúng tôi hết chuyển từ lời bài hát rồi lại sang karaoke bản điện thoại, hát tình ca cho nhau nghe.

      Hát xong, chúng tôi thở dài, đôi ta sau khi tốt nghiệp, người ở Thâm Quyến, người ở Bắc Kinh, lâu rồi chưa cùng nhau hát karaoke.

      Sau đó, dường như hai chúng tôi đều nghe loáng thoáng thấy giọng nam khác từ điện thoại của đối phương: " gọi bao lâu rồi? Điện thoại đường dài tính phí à!"

      ra, chúng tôi gọi điện suốt hai tiếng đồng hồ mà hề hay biết, khó trách Lâm Tri Dật và Siêu cùng nổi bão.

      * * *

      Năm ấy, ký túc xá chúng tôi có tổng cộng sáu người, hai đoá hoa đẹp nhất khoa chúng tôi đều được phân đến ký túc xá của chúng tôi, người là Dư Kiều mang dáng dấp tiểu thư khuê các, người còn lại là con rượu của cha mẹ, Thi Thi.

      Có lần, tôi hỏi Lâm Tri Dật: "Bên cạnh em có hai đại mỹ nữ, sao lại để ý đến em?"

      "Bởi vì em đặc biệt chứ sao!"

      "..." Chi bằng cứ trắng ra là tôi xấu .

      Khi chúng tôi vẫn còn ngồi ghế nhà trường, luôn mong có thể mau tốt nghiệp ra xã hội thể bản thân, như trường học là nhà tù, giam cầm lý tưởng và tài hoa của mình vậy.

      Đến khi ra xã hội rồi, chúng tôi lại hoài niệm quãng thời gian ghế nhà trường này. Nhớ lại quãng thời gian ấy, chỉ hoài niệm bản thân của ngày xưa, mà còn cả những con người đáng ngày xưa ấy, như Dư Kiều, trưởng phòng, chị em tốt trong ký túc xá, Siêu và cả cái người tên Lâm Tri Dật giúp tôi thoát kiếp đơn nữa, chính vì có họ, thanh xuân của tôi mới đơn điệu.

      === ====== =====

      Chú thích:

      [1] làm thôi, làm nhất định khiến mọi người nể phục: Nguyên văn là "bất minh đắc dĩ, nhất minh kinh nhân", thành ngữ, ý chỉ những người bình thường có gì nổi bật bỗng có thành tích kinh người. Thành ngữ được lấy từ bộ "truyện cười" của Tư Mã Thiên: "Chim này bay thôi, khi bay rồi cao vút tận trời xanh."

      [2] Nỗi nhớ là thứ rất khó hiểu: câu trong ca khúc "Em bằng lòng" do Vương Phi thể .
      Tôm Thỏ, duyenktn1, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :