1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Béo mới là đẹp - Cửu Lộ Phi Hương (45 chương và 2 ngoại truyện) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 18
      Trong thư viện thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan húng hắng, Yến Tư Thành ngồi nơi góc phòng, vừa nghiêm túc lật sách, vừa lẩm bẩm ghi chép lại.
      Quang cảnh vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên bên cạnh vẳng tới tiếng bước chân lạch bạch, Yến Tư Thành ngẩng đầu lên cũng đoán được là ai. Quả nhiên, Lục Thành Vũ nhảy tới ngồi xuống cạnh : "Ôi hiếm có à nha, Yến Tư Thành mà cũng tới thư viện cơ."
      "Tớ tới rất nhiều lần rồi." Yến Tư Thành nhìn cậu ta, tiếp tục ghi chép: "Xin lỗi, hôm nay tớ hơi bận..."
      Còn chưa dứt lời, Lục Thành Vũ cầm quyển sách mở bàn lên xem, : "Dạy giảm béo?" Lục Thành Vũ dài giọng, lại cầm quyển khác đọc: "Giảm béo mới đẹp", "36 kế giảm béo khoẻ mạnh"? Lục Thành Vũ ném sách xuống, hỏi: " Cậu bị bệnh à? Sao tự dưng lại muốn giảm béo? À phải, đây là sách dành cho đám con mà... ngờ thư viện trường ta cũng có loại sách này nhỉ..." Lục Thành Vũ tấm tắc hiếu kỳ.
      Yến Tư Thành đặt sách xuống, nghiêm nghị bảo cậu ta: "Cậu quấy rầy tớ."
      Lục Thành Vũ sửng sốt: "Nghiêm túc thế làm gì chứ." Cậu ta quệt miệng giở giọng bất mãn: "Dạo này cậu làm sao vậy, màng đá bóng, chơi trò chơi, ngay cả trốn học cũng ! Giờ còn ngồi ở thư viện... đọc mấy loại sách này nữa?"
      Yến Tư Thành trả lời cậu ta.
      Lục Thành Vũ đảo mắt, cười trêu ghẹo: " muốn giúp Lý Viện Viện giảm béo à? Sao hả, chán nhìn thân thể núc ních ấy rồi à?"
      Yến Tư Thành nhíu mày, trả lời nghiêm túc: "Tôi thấy ấy rất đẹp."
      Vẻ mặt nghiêm túc của khiến Lục Thành Vũ ngây ra biết đáp trả thế nào, im lặng hồi lại cáu kỉnh : " ta đẹp thế rồi cậu còn phải bận bịu đọc sách làm gì."
      Nhắc tới chuyện này, Yến Tư Thành tựa hồ vô cùng phiền não, chán nản : " ấy muốn giảm béo, ngày nào cũng nhịn đói, trông rất tiều tụy."
      Cho nên mới phải tới đây tìm hiểu sách vở, Lục Thành Vũ hiểu ra, : "Trước đây nào biết cậu lại là người si tình thế này." Thấy Lục Thành Vũ trêu chọc, Yến Tư Thành chỉ hờ hững liếc lên, Lục Thành Vũ tiếp lời: "Cậu đừng lo, con ấy mà, nào mà chả gào thét đòi giảm béo, nhưng mười người tới mười đều kiên trì nổi, bạn tớ cũng thế, lần nào cũng thất bại, ngắn nhất duy trì được vài tiếng, dài nhất được tuần. Cậu cứ mặc kệ ấy, trước khi cậu kịp khuyên ấy bỏ cuộc thôi."
      Yến Tư Thành lắc đầu, Lục Thành Vũ vậy vì hiểu Lý Viện Viện, Lý Viện Viện mà quyết tâm chuyện gì cố hết sức thực .
      lại mở sổ ra, thầm hồi với Lục Thành Vũ, ghi lại những chỗ quan trọng.
      Rốt cuộc, đến tối lúc Lý Viện Viện về nhà, Yến Tư Thành bê ra bàn đầy đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. bàn có đồ mặn, tất cả đều là rau dưa tươi mát. Rau trộn dưa chuột, xúp lơ luộc, bắp cải luộc...
      Lý Viện Viện cắn đũa suy nghĩ hồi. gắp vài cọng xúp lơ, uống nước canh rau luộc, rồi đặt bát xuống.
      Yến Tư Thành thấy thế cõi lòng đầy kỳ vọng lẫn ánh mắt đều chợt chùng xuống, cất giọng âu lo: "Viện Viện, hôm nay đọc qua sách, thấy họ ăn mấy món rau này bị béo đâu, mặc dù em sốt ruột, nhưng vẫn phải đặt cơ thể khoẻ mạnh lên hết chứ." Vừa vừa tha thiết chân thành nhìn Lý Viện Viện.
      "Tốt xấu gì cũng ăn bát cơm ."
      "Tư Thành." Lý Viện Viện bất đắc dĩ : " phải em muốn ăn, mà là... Em thích mấy món này." Lý Viện Viện sờ bụng, thở dài: "Mấy món này lạ lắm, ăn vào đói ghê, thà ăn còn hơn."
      Yến Tư Thành đành tiếp: "Thực ra hôm nay đọc rất nhiều sách, quyển nào cũng bảo rằng nếu kết hợp vận động và ăn uống điều độ giảm béo hiệu quả, nhưng vận động rất mệt nhọc, biết em có muốn thử ? Dù gì cũng tổn hại đến cơ thể."
      Yến Tư Thành nghĩ, vận động càng nhiều, Lý Viện Viện càng thấy thèm ăn, vừa ăn được mà vẫn vừa gầy bớt được, còn có lợi cho sức khoẻ, đúng là biện pháp tuyệt vời. Chỉ sợ Lý Viện Viện muốn, vì dù sao so với nhịn đói, vận động vẫn cực nhọc hơn.
      Nào ngờ Yến Tư Thành còn chưa cất lời khuyên, Lý Viện Viện đồng ý: "Chu Tình nghe em muốn giảm béo, cũng bảo em thể nhịn đói mãi được, thay vào đó nên vận động nhiều vào, cậu ấy còn bảo em về nhà lên mạng tìm các bí quyết giảm béo nữa."
      Yến Tư Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn chiếc máy vi tính trông hệt chiếc bài vị bàn, hai người họ tới đây cũng được thời gian, đại khái hiểu máy tính và lên mạng là gì, nhưng thao tác cụ thể chưa từng thử qua, bình thường học về, ăn xong cơm tối, bọn họ toàn xem TV lúc rồi rửa ráy ngủ, cũng chẳng còn thời giờ mà tìm hiểu máy tính.
      Sau khi ăn cơm, Yến Tư Thành rửa bát, xong xuôi ra thấy Lý Viện Viện nghiên cứu máy tính, mở được máy tính lên, cầm chuột di di, nhưng biết lên mạng như thế nào.
      Trong đầu Yến Tư Thành đột nhiên xẹt qua vài cảnh, bảo Lý Viện Viện lùi ra, rồi bản thân ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải cầm chuột, tay trái tự nhiên đặt bàn phím trong phút chốc, trí óc cuộn trào mãnh liệt, tay phải vung lên, đánh phím tanh tách, buông chuột, ngón tay nhanh như chớp...
      Đăng nhập vào trò chơi...
      Lý Viện Viện kinh ngạc: "Tư Thành, học cách sử dụng máy tính thành thạo như thế từ bao giờ vậy?"
      Yến Tư Thành bấy giờ mới như tỉnh táo lại, buông chuột ra, nhìn màn hình mà cất giọng bất đắc dĩ: " phải... đâu quen dùng, chẳng hiểu sao vừa ngồi xuống, liền bị thôi thúc kích thích như vậy..." day trán .
      Thay vì bị kích thích, thà rằng thân thể phản xạ có điều kiện mới đúng... Vô thức mở trò chơi, đăng nhập, Yến Tư Thành nghĩ, cảm giác này còn sâu sắc hơn cả lúc gặp được cha ruột.
      Chắc là người lúc trước rất thích chơi game...
      Lúc đăng nhập, khung đối thoại phía dưới ngừng nhảy lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua, có hơn trăm tin nhắn, trong đó tám mươi tin hỏi có phải chết rồi , vài người hỏi vì sao chơi nữa, có cả mấy tài khoản tên con hỏi xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả đống người quan tâm hỏi han, chỉ có tài khoản "Lục Lục càng khoẻ mạnh" online hỏi: "Này, cậu bận , thích chơi nữa đưa hết trang bị cho tớ !" Xem chừng chắc chắn là gã Lục Thành Vũ.
      Yến Tư Thành thản nhiên xoá hết tin nhắn, muốn đóng trò chơi lại tin nhắn lên: "Rốt cuộc cũng lên mạng rồi, em chờ mãi." Là tên , Yến Tư Thành liếc nhìn, hề do dự xoá . Rồi mở trình duyệt lên, hỏi: "Viện Viện, ban nãy em nhắc tới bí quyết giảm béo nào nhỉ?"
      Lý Viện Viện ngạc nhiên chớp mắt: "Bọn họ có vẻ rất sốt ruột, hay trả lời họ ."
      " biết bọn họ là ai."
      vậy, Lý Viện Viện cũng khuyên nữa, nhớ lại những lời Chu Tình , Yến Tư Thành tìm kiếm giúp nàng, sau đó dọn giường chiếu.
      Lý Viện Viện đọc chuyên chú, sau đó đẩy ghế ra, tìm chỗ trống, bắt đầu tập xoay hông. Ở Đại Đường, từ vương công quý tộc cho tới bách tính bình dân đều biết nhảy múa, nhưng Lý Viện Viện vì cơ thể yếu ớt nên rất ít khi được giống như họ, mà thân thể mập mạp này xem chừng bình thường cũng ít khi vận động, vừa xoay thắt lưng cái là xương cốt khắp người liền kêu răng rắc, tư thế trông vô cùng quái dị.
      quan tâm lắm, vẫn chuyên chú tập luyện.
      Yến Tư Thành vừa trải chăn, vừa liếc nhìn Lý Viện Viện, bất thần nhoẻn cười, mắt ánh vẻ ấm áp, Lý Viện Viện biết, mà ngay cả chính cũng biết.
      Hôm sau, Lý Viện Viện chờ Yến Tư Thành gọi cũng tự tỉnh dậy.
      Tối hôm qua Yến Tư Thành cho xem những ghi chép của về việc giảm cân, hiểu được rất nhiều, trong đó nhớ nhất là việc bữa sáng có thể ăn tùy thích, bữa trưa ăn no, còn bữa tối ăn ít, cho nên bắt đầu từ sáng nay, Lý Viện Viện liền bắt đầu học theo cách này.
      nhàng bước vào phòng bếp, nhưng mới tới cửa thấy sửng sốt. Sáu giờ, mới tảng sáng, xung quanh vẫn mờ tối, trong phòng bật đèn, khiến khí lạnh lẽo như thể vờn quanh người Yến Tư Thành cuộn mình nằm dưới đất.
      Yến Tư Thành bảo có thể ngủ ngon ở phòng bếp, Lý Viện Viện cứ thế tin, nghĩ phòng bếp chắc vẫn đủ chỗ để ngủ, nhưng lấy vóc người mình ra áng chừng, mà quên mất rằng với Yến Tư Thành phải cuộn người lại mới nằm xuống được.
      Lý Viện Viện thắt dạ lại, hơi đau lòng.
      Yến Tư Thành luôn sắp xếp thoả đáng mọi việc cho , cẩn thận từ cái ăn, cái mặc, đến cả việc lại, nhưng hình như chẳng hề quan tâm tới Yến Tư Thành. luôn miệng muốn thích ứng với thế giới này, bỏ hết mọi thói quen trước đây, cho nên mới sửa lại cách xưng hô giữa họ, sửa lại cách đứng, nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày lại y hệt trước.
      Yến Tư Thành vẫn đối đãi với như hầu hạ chủ tử, còn thoải mái hưởng thụ hầu hạ của . quen thói, Yến Tư Thành cũng quen thói.
      Nhưng... Như vậy đúng.
      Lý Viện Viện càng ngày càng hiểu ra, và Yến Tư Thành kỳ thực ngang hàng nhau, và Yến Tư Thành hiểu biết ngang nhau, Yến Tư Thành luôn đồng tình với mọi ý kiến của , ủng hộ , nhưng lại hành xử hoàn toàn giống .
      Lý Viện Viện ngồi xổm xuống, nhàng lắc Yến Tư Thành: "Tư Thành, ở đây chật quá, sau này ra ngủ với em nhé."
      Yến Tư Thành giật mình, mở bừng mắt, như thể bị hù dọa nên tỉnh dậy:
      "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Chương 19
      Hôm qua Yến Tư Thành đọc sách giảm béo tới tận khuya, vừa ngả lưng nhắm mắt rơi vào mê man, chẳng hiểu sao bắt đầu nằm mơ.
      mơ thấy mình trở về tuổi mười sáu, Lý Viện Viện cũng còn , rất gầy nhưng lại la hét đòi giảm béo, Yến Tư Thành vừa ôm bát thịt vừa đuổi theo ép ăn, rượt bắt cả tối, bỗng dưng Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn , bảo: "Tư Thành, muốn em ăn thịt, phải ngủ với em!"
      Sao lại có thể nằm mơ đại nghịch bất đạo như thế!
      Yến Tư Thành giật mình, bật dậy: "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Tỉnh dậy lại thấy gương mặt của Lý Viện Viện ngay gần, Yến Tư Thành sợ tới nỗi bật ngửa ra sau, đập thẳng đầu vào tủ đựng bát kêu "bốp" cái, Lý Viện Viện nghe mà cũng thấy đau lòng, song Yến Tư Thành chỉ xoa qua loa, vội vội vàng vàng nhỏm lưng lùi sát vào tủ bát, cố gắng cách xa Lý Viện Viện hết mức: "Công chúa..." Giọng vẫn hơi khàn khàn, nhưng đầu óc tỉnh táo hẳn: "Công chúa ... đói bụng à?"
      "Ừ, em tới lấy đồ ăn, rồi thấy ngủ như vậy..." Lý Viện Viện thở dài: "Em sơ ý quá, trước lại chẳng để tâm gì đến việc này. Tư Thành, sao cũng giỏi chịu thiệt thòi quá vậy."
      Yến Tư Thành im lặng .
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Đêm nay đừng ngủ kiểu này nữa. Tới phòng khách ."
      "Công chúa..." Lý Viện Viện lườm , Yến Tư Thành đành phải chữa lời: "Viện Viện, hợp lễ nghĩa."
      "Chả có gì là hợp cả. Tóm lại đêm nay được ngủ ở đây nữa." Lý Viện Viện đứng dậy, mở tủ lạnh, bê đồ ăn ra, hiển nhiên muốn tiếp tục đề tài này nữa. "Chúng ta mau ăn cơm thôi, em mong chờ cả đêm rồi."
      Yến Tư Thành thấy kiên định, bèn thở dài thườn thượt.
      Ăn sáng xong, Lý Viện Viện thu dọn sách vở học, vừa tới trước cửa, Yến Tư Thành bỗng nhiên hỏi: "Tối nay Viện Viện có buổi học nào ?"
      Lý Viện Viện lắc đầu: " có."
      "Tầm xế chiều tới sân tập để tập luyện cùng CLB, khoảng tám giờ kết thúc, đến lúc đó em hãy tới rèn luyện lúc nhé, sân tập rất rộng, tốt hơn ở nhà."
      Lý Viện Viện đáp ứng. Thế nhưng lúc Lý Viện Viện ăn cơm tối ở nhà ăn lại gặp phải Trương Nam.
      " định giờ ăn cơm gọi cho đây. Bảy giờ có buổi họp. Giới thiệu qua vở kịch, thảo luận kịch bản và chốt lại thời gian tập." Trương Nam : "Chúng ta cùng nhé."
      Lý Viện Viện ngẩn ra: "Phải mất bao lâu?"
      " biết, lần này là vở kịch tham dự lễ hội văn hoá sinh viên, thầy giáo rất coi trọng, đạo diễn là người của đoàn nghệ thuật tới đảm nhiệm, thầy muốn mọi người trong nhóm kịch đều phải đến, tôi nghĩ chắc phải mất lúc."
      Lý Viện Viện ngờ, " lúc" trong lời Trương Nam lại tròn ba tiếng đồng hồ.
      Các thành viên tham gia vở kịch tự giới thiệu lẫn nhau, rồi thầy giáo lên thông báo hồi, sau đó chia nhau kịch bản, thầy giáo lại giới thiệu qua về từng vai diễn, cuối cùng bảo mọi người tối nay về đọc kịch bản, xong xuôi mười giờ tối.
      Lý Viện Viện cầm kịch bản vội vã chào tạm biệt mọi người, rồi ba chân bốn cẳng chạy tới sân tập, bấy giờ trong sân tập còn rất ít người, rải rác đôi ba người túm tụm trò chuyện, Lý Viện Viện lướt thấy ngay Yến Tư Thành chạy bộ vòng quanh sân.
      Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, mang vẻ kiên nghị bẩm sinh, mặt mũi đầy mồ hôi, lúc chạy, gương mặt càng có vẻ góc cạnh rệt. chỉ gương mặt, mà bắp tay, bắp chân rắn chắc đều nổi bật hẳn lên.
      Bình thường Yến Tư Thành ăn mặc kín đáo nên cứ tưởng gầy, nhưng ngờ mới nhìn thấy vận động, thấy...
      "Đầy nhục cảm?"
      Lý Viện Viện chẳng biết thế nào, bỗng nhiên bắt đầu đặt Yến Tư Thành và Tiểu Bàn lên bàn cân so sánh, đồng thời nháy mắt phân được cao thấp, thịt của Tiểu Bàn mềm nhũn trắng bóng, sao có thể ngon bằng loại thịt rắn chắc này.
      ràng Yến Tư Thành đẹp hơn hẳn Tiểu Bàn...
      ngắm ngây cả người ra, bên cạnh bỗng dưng có hai sinh viên trêu ghẹo nhau: " ta chạy suốt hai tiếng rồi đấy."
      "Ừ, thể hình ta đẹp ! Trông cũng đẹp trai nữa, muốn lao tới làm quen quá..."
      "Xông lên luôn , là con khỉ nhé."
      "Người như thế vừa nhìn là biết có chủ rồi, tớ làm tiểu tam đâu, ngắm nhìn là đủ rồi."
      Có chủ ư...
      Trước đây có, nhưng bây giờ hình như còn nữa rồi... Nhỉ?
      "Viện Viện." Yến Tư Thành thấy bèn chạy tới, đứng ngay trước , hơi thở vẫn còn hổn hển, tựa hồ phả thẳng vào mặt , nhìn , tuy rất bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào thấy ánh mắt vô cùng chuyên chú, ngữ khí của hơi cao vút, như thể đợi rất lâu, giờ rất mừng rỡ, mừng rỡ vì nhìn thấy .
      "Họp xong rồi à?"
      Lý Viện Viện gật đầu, chợt nghe thấy bên cạnh có người giọng nghiến răng nho : "Đáng lẽ tớ nên xông tới!"
      "Đúng vậy, cậu mà xông tới tốt rồi."
      Bọn họ coi và Yến Tư Thành là tình nhân, sau đó lại nghĩ bọn xứng...
      Quả thực... Có vẻ xứng, Lý Viện Viện toét miệng cười, bận tâm tới những lời này. với Yến Tư Thành: "Xin lỗi để phải đợi lâu như vậy, nếu mệt rồi nghỉ , chờ em chạy hai vòng rồi về."
      " sao, mệt. Em khởi động trước , kẻo lát nữa bị chuột rút."
      Lý Viện Viện gật đầu, xoay tay xoay chân vài cái, Yến Tư Thành lẳng lặng chờ , chợt thấy Lý Viện Viện nhận xét: "Tư Thành, lúc chạy bộ trông rất hấp dẫn." Yến Tư Thành sửng sốt, Lý Viện Viện cười vui vẻ tiếp: "Sau này chúng ta thường xuyên chạy bộ nhé."
      Yến Tư Thành quay mặt sang chỗ khác, thần thái hơi ngượng ngùng, giọng đáp ừ.
      Lúc trước thấy Yến Tư Thành chạy có vẻ dễ dàng, nên cũng thản nhiên chạy hai vòng, tưởng đâu đơn giản lắm, nhưng vòng bằng 400m này khiến Lý Viện Viện nhanh chóng ngộ ra đau khổ, vật vã mãi mới xong vòng, còn vòng còn lại, cơ hồ bộ suốt, đến 100m cuối cùng, tóm lấy tay Yến Tư Thành, để kéo nốt.
      Đến vạch, chẳng ngại bẩn nữa, đặt mông ngồi phịch xuống dưới đất, thở phì phò, mệt tới nỗi chẳng mở nổi mắt.
      Yến Tư Thành tính giờ, Lý Viện Viện chạy 800m hết tận tám phút.
      Lý Viện Viện sực nhớ ra, còn có lớp thể dục, thầy giáo , cuối kỳ thi chạy 800m. Con chạy trong vòng 4 phút là đạt cầu, tốc độ của bằng người ta chạy hai lần 800m lận...
      Liên quan tới việc học, Lý Viện Viện mới ý thức được chuyện tình nghiêm trọng.
      đường về tính toán với Yến Tư Thành: "Hôm nay thầy giáo , vì mỗi người có giờ học khác nhau, nên thống nhất lại tập kịch từ 8h30 tới 10h30 mỗi tối thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật tập lúc 2h00 chiều cho tới 6h00. Vậy chúng ta chạy bộ trước giờ đó nhé, ngoại trừ tối thứ ba, những hôm khác em phải học, vậy cứ 7h20 mỗi ngày tới sân tập chạy bộ, đến 8h20 em tập kịch."
      sắp xếp xong xuôi rồi mới sực nhớ ra: "Tư Thành, lịch của thế nào?"
      Yến Tư Thành lập tức gật đầu: "Yến Tư Thành trước kia hình như sống rất... tự do, dạo này suốt ngày tới CLB, chính bọn họ cũng thấy kỳ quái. Mỗi tuần tới CLB hai lần là được.
      Nhất trí rồi, hai người họ về nhà tắm rửa rồi leo lên giường. Trước khi ngủ, lần đầu tiên Lý Viện Viện trải giường chiếu, lại là trải giúp Yến Tư Thành, kéo bàn uống nước sang bên, rồi lật sô pha lại, trải chăn lên, đặt gối đầu vào phía trước, xong xuôi hài lòng vỗ vỗ, bảo: "Tư Thành, ngủ đây nhé."
      Yến Tư Thành nhìn giường của mình, vị trí này, cơ hồ ngẩng đầu phát là nhìn thấy Lý Viện Viện ngủ ở giường. Tuy buổi tối Lý Viện Viện ngủ quẫy đạp, lo nhìn thấy thứ gì nên thấy, nhưng ở gần như vậy... Nhỡ lúc ngủ...
      Yến Tư Thành khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
      "Viện Viện..." gọi, Lý Viện Viện cố tình nghe, bịt tai chui thẳng vào chăn.
      Thấy hành động "bịt tai trộm chuông" của , đành dở khóc dở cười nghe lời.
      Nghe tiếng hít thở như thể ngay cạnh bên tai của Lý Viện Viện, mơ màng cả đêm, trong mơ còn thấy Lý Viện Viện lẳng lặng ngồi đó, mỉm cười nhìn , chẳng chẳng rằng.
      cũng thất thần nhìn như vậy, nhìn cả đêm, dám cử động cũng dám hé răng câu nào.
      Hôm sau Lý Viện Viện thức dậy, căn phòng nguyên như cũ, bàn uống nước được kê lại vị trí cũ, sô pha cũng được lật lại, bàn uống nước còn đặt mấy món đồ ăn vặt mà Lý Viện Viện thích nhất. Trong bếp có tiếng dao thớt lách cách, chắc là Yến Tư Thành vẫn bận rộn.
      Lý Viện Viện nhảy vào phòng bếp, mỉm cười hỏi : "Tối qua ngủ ngon ?" tưởng trước đây toàn được thụ hưởng hầu hạ của Yến Tư Thành, nên hôm qua coi như cũng hầu hạ , cho nên mới sáng ra giở bộ dạng đòi công.
      Nhưng Yến Tư Thành hề quay đầu lại, vẫn bận rộn thái xắt, đáp be bé: "Ừ."
      Lý Viện Viện thấy lạ, hơi ngẩn ra. Yến Tư Thành bỗng nhiên đặt dao xuống, nghiêng đầu lại, Lý Viện Viện mới nhìn hai lỗ mũi nhét đầy khăn giấy, còn thấy cả vết máu mờ.
      Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Tư Thành, sao lại chảy máu cam thế?"
      Yến Tư Thành chau mày, khổ sở : "Công chúa... khí trong phòng khách... khô hanh quá, thích phòng bếp hơn, đêm nay em cho ngủ ở đây nhé..."
      Chương 20
      Lý Viện Viện đương nhiên đồng ý.
      nằm ở ngoài có bị chảy máu mũi bao giờ đâu, càng nghĩ, càng thấy chắc đêm qua Yến Tư Thành tập luyện quá mức nên mới chảy máu mũi như thế.
      muốn để hôm nay Yến Tư Thành nghỉ ngơi, vừa khéo Trương Nam gọi điện cho , bảo hôm qua vội về quá nên biết thầy giáo dặn rằng tối nay hẹn nhóm kịch ăn cơm bồi dưỡng tình cảm với nhau.
      Lý Viện Viện suy tư, thấy đây là cầu của thầy giáo, nếu ổn lắm, bèn đáp ứng, với lại cũng giúp Yến Tư Thành được nghỉ ngơi hôm. Còn về chuyện giảm béo...
      Mai ăn bớt vậy.
      Tối nay, Lý Viện Viện cùng Yến Tư Thành, thầy giáo buổi liên hoan này để bồi dưỡng tình cảm, khởi động tinh thần trước khi luyện tập, nên mang theo "người nhà" có vẻ thích hợp lắm.
      Lý Viện Viện ngồi cạnh Trương Nam, vì ở đây cũng chỉ biết mỗi ta. So với buổi liên hoan kết thúc vở kịch lần trước, lần này nghiêm túc hơn nhiều, nhưng dù sao cũng đều là sinh viên, ăn uống lát, ai nấy đều mượn rượu mở lời, thầy giáo cũng phải người quá khó tính, nên ăn uống lửng dạ rồi, thầy giáo liền từng bàn chúc rượu mọi người.
      Đến lượt Lý Viện Viện, nghe xong lời chúc của thầy giáo, cũng tự nhiên cầm chén rượu lên.
      Trước đây yếu ớt, đám tỳ nữ ở phủ công chúa chưa bao giờ dám cho uống rượu, buổi liên hoan lần trước, có người kính rượu cũng được Yến Tư Thành đỡ giùm, nên Lý Viện Viện biết tửu lượng mình đến đâu, có điều bây giờ cơ thể giống trước đây, béo như vậy, tửu lượng chắc cũng đến nỗi.
      Thầy giáo ngửa đầu tu cạn, cả bàn đều dũng cảm làm theo, Lý Viện Viện thấy vậy cũng nâng cốc uống cạn. Nhìn cả đống chén rỗng, thầy giáo vô cùng mỹ mãn. Cả bàn lại ngồi xuống xôn xao trò chuyện.
      Lý Viện Viện thấy mùi vị rất kỳ lạ. Uống vào miệng vừa chát vừa tê, nhưng lúc nuốt xuống bụng lại thấy khoan khoái lạ kỳ.
      Lý Viện Viện nhăn mày méo mặt, khiến Trương Nam bật cười, rót cốc nước cho : "Lần đầu tiên uống rượu à?"
      Lý Viện Viện gật đầu cầm cốc nước lên uống, Trương Nam mỉm cười: "Tôi thấy tu cạn chén rượu, còn tưởng tửu lượng khá lắm, hoá ra chỉ sĩ diện hão thôi à."
      "Tôi chưa từng uống rượu."
      "Ban đầu tôi cũng vậy, quen rồi là khá hơn ấy mà, sau này nếu tham gia nhiều các hoạt động xã hội, còn nhiều cơ hội uống lắm."
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Nhưng mùi vị quái lạ nhỉ, trước đây tôi toàn nghe người ta tả hương rượu thơm thế nào, nhưng sao rượu này vừa thơm, uống vừa chát thế."
      "Có rượu mơ, vừa thơm vừa ngọt đấy, nồng độ cũng cao lắm, uống ?"
      Tuy rằng mới chỉ uống chén, nhưng Lý Viện Viện vững dạ tin rằng tửu lượng của mình rất khá, bèn vỗ ngực : "Có."
      Vì vậy Trương Nam lại rót cho chén rượu mơ.
      Bởi vậy đến khi tiệc tàn, Trương Nam đành phải lấy điện thoại di động của Lý Viện Viện ra gọi cho Yến Tư Thành: "Lý Viện Viện uống say, nổi nữa, cậu tới đón nhé."
      Khi Yến Tư Thành đến bắt gặp ngay cảnh Lý Viện Viện ngủ gục bàn ăn đầy mỡ. Lúc say rất yên lặng, khóc gào, tay chân đặt thẳng, hoàn toàn mơ hồ.
      Trương Nam ở bên cạnh cầm di động, chuyện phiếm với bạn bè, thấy Yến Tư Thành đến, bèn thở phào nhõm: " đến rồi."
      "Sao lại uống ra nông nỗi này?" Yến Tư Thành ngồi xổm xuống bên Lý Viện Viện, ngửi thấy hơi thở của toàn mùi rượu, thi thoảng còn lầm bầm, Yến Tư Thành rất hiểu Lý Viện Viện, biết khó chịu nên mới thế. Yến Tư Thành xót xa vỗ lưng .
      "Cũng lạ , ấy ấy uống được rượu, thế mà tôi cũng tin." Trương Nam bất đắc dĩ thở dài: "Tôi thấy ấy uống rượu mơ xong vẫn thản nhiên như , cứ tưởng tửu lượng khá lắm, nào ngờ bỗng dưng ấy gục thẳng xuống bàn."
      Yến Tư Thành có thể tưởng tượng được, Lý Viện Viện uống rượu thành ra như vậy.
      nhớ năm tới tuổi cập kê, mẫu phi bị ban chết với tội danh "Dâm ô", đối với phi tử hậu cung, đây là tội danh tày trời, rất dễ liên lụy tới cả gia tộc.
      lâu sao đó là tới lễ cập kê của Lý Viện Viện, hôm đó phụ vương tới, hoàng huynh hoàng tỷ cũng tới, lễ nghi được nữ quan trong cung chủ trì.
      Đối với công chúa, đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Ai cũng chê cười , ai cũng chờ xem khổ sở thế nào. Nhưng Lý Viện Viện vẫn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, bình tĩnh đội kim quan, thần thái cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, hoàn thành đúng mực lễ cập kê.
      để bất kỳ ai có thể chế giễu mình.
      Sau đó thời gian, vụ án của mẫu phi Lý Viện Viện được xử lại, hoá ra là cung nữ hãm hại bà, ai mà chẳng biết, đứa cung nữ sao dám cả gan hãm hại phi tử, nhưng hoàng đế mọi chuyện chấm dứt, coi như chấm dứt hoàn toàn, hoàng đế truy phong danh hào cho bà, cũng ban thưởng phong hào cho Lý Viện Viện cùng vô số châu báu ngọc ngà.
      Chuyện kết thúc ở đó, nhưng nỗi oan khuất của mẫu phi bao giờ được gột sạch. Tối hôm đó Yến Tư Thành lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lý Viện Viện, lẳng lặng canh giữ cả đêm, hôm sau, thấy Lý Viện Viện vẫn mỉm cười như có gì xảy ra.
      Trước mặt người khác, chưa bao giờ tỏ ra yếu mềm.
      Cho nên giờ thấy say thành như vậy, Yến Tư Thành cũng hiểu được. Nếu phải say túy lúy, gục xuống ngay tại đây.
      "Viện Viện." nhàng gọi, nhưng Lý Viện Viện hề tỉnh dậy.
      "Tôi gọi thử rồi, nếu có thể đánh thức ấy dậy tôi cũng cần gọi tới." Trương Nam phủi tay đứng lên: "Nào, để tôi giúp đưa ấy về."
      Song Yến Tư Thành trả lời, chỉ kéo tay Lý Viện Viện lại, đặt lên lưng mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi xốc người dậy, trông vô cùng đơn giản.
      Ngay cả Trương Nam cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
      ta từng thử cõng Lý Viện Viện, nhưng đành bất lực...
      Trước khi , Yến Tư Thành quay đầu cảm ơn Trương Nam: "Cảm ơn trông ấy hộ tôi."
      Trương Nam sửng sốt, lập tức xua tay tỏ ý cần khách sáo. Nhìn theo bóng lưng Yến Tư Thành, Trương Nam chợt lấy điện thoại ra, gào lên với đối phương: "Này, bao giờ rảnh, muốn viết chuyện về hiệp sĩ, tớ có thể cung cấp tư liệu sống cho đấy."
      Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện về, đặt xuống giường, nhủ thầm, Lý Viện Viện quyết định giảm béo, có lẽ hẳn tốt như nghĩ...
      giặt khăn ấm lau mặt cho Lý Viện Viện, gương mặt của hồng hào lên, lau rất cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay làm Lý Viện Viện bị đau. Lau mặt xong rồi lau đến tay, khi nãy gục xuống bàn, tay dính đầy dầu mỡ, nếu cứ để như vậy, đảm bảo ngày mai tỉnh dậy vô cùng khó chịu.
      Yến Tư Thành tưởng tượng ra khuôn mặt Lý Viện Viện lúc ấy, bất thần mỉm cười.
      Còn nghĩ, đột nhiên Lý Viện Viện mở choàng mắt.
      Vì uống rượu, nên đôi mắt hơi đỏ lên, mơ màng, tuy vậy, Yến Tư Thành vẫn thấy bản thân nên hành động quá phận, bèn vội lùi ra sau, giải thích: "Công chúa, người..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện đột nhiên đứng dậy, xốc lên.
      Rồi loạng choạng tới WC, bất chợt ngã nhào xuống, đợi Yến Tư Thành đỡ dậy, tiếp tục tư thế quỳ gối, bò vào WC, Yến Tư Thành ngây người ra nhìn, định thần lại, vội tiến tới thấy Lý Viện Viện nôn thốc nôn tháo trận vào bồn cầu.
      Yến Tư Thành sững sờ, cũng may ban nãy Lý Viện Viện ăn ít, nên sau đó chỉ toàn nôn khan, Yến Tư Thành vội tới bên , ngồi xổm xuống, ngại bẩn, lấy khăn mặt lau tay cho , rồi lau miệng, sau đó bế về sô pha.
      Nước nóng đun xong, vội thổi cho nguội bớt, thấy lại bải hoải khó chịu vội lau mặt tiếp cho .
      Lý Viện Viện làu bà làu bàu, Yến Tư Thành vô cùng xót , dám cả gan trách mắng: "Sau này được uống nhiều rượu thế nữa."
      Lý Viện Viện tuy say khướt nhưng vẫn biết mình bị mắng, tựa hồ gật đầu đáp ứng, rồi lại mơ màng : "Tư Thành..."
      "Ừ, khó chịu ở đâu à?"
      Lý Viện Viện đập bốp vào đầu mình, làm Yến Tư Thành sợ tới nỗi vội nắm lấy tay . Lý Viện Viện thầm : "Đau đầu quá."
      Yến Tư Thành đành phải đặt khăn mặt xuống, day huyệt Thái Dương giùm : "Đau lắm à?"
      Lý Viện Viện lại đấm mạnh vào bụng mình, Yến Tư Thành kịp ngăn, thở dài, bắt lấy tay : "Dạ dày cũng đau à?"
      Lý Viện Viện gật đầu.
      Yến Tư Thành tìm thấy huyệt vị ở bụng, ấn mãi mà toàn thấy thịt, hơi thẹn thùng, nhìn ngắm tỉ mỉ, rồi ấn mạnh cái.
      Huyệt vị đúng rồi, nhưng sức ấn mạnh lắm, thế nhưng Lý Viện Viện vẫn kêu: "Đau quá..." cong người ôm bụng, nào ngờ Yến Tư Thành ở quá gần , vừa khom người, Yến Tư Thành nghe thấy kêu rên bèn nhấc đầu lên, môi họ bất thần bập vào nhau.
      Động tác của hai người họ đều nhanh, va chạm vô cùng mạnh mẽ, đập cả răng vào nhau, rách môi, chảy máu.
      Lý Viện Viện che miệng mơ màng lẩm bẩm.
      Thôi xong... Danh tiết của công chúa...
      Yến Tư Thành lau máu môi, cẩn thận nhìn Lý Viện Viện, thấy ngoài đau đớn rên rỉ tỏ ra gì khác, bèn hạ quyết tâm phải giấu nhẹm chuyện này, cũng giống như trước kia giấu chuyện mớm thuốc cho , nghĩ rồi hơi yên tâm, nhưng khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều.
      MiniMun246 thích bài này.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 18
      Trong thư viện thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan húng hắng, Yến Tư Thành ngồi nơi góc phòng, vừa nghiêm túc lật sách, vừa lẩm bẩm ghi chép lại.
      Quang cảnh vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên bên cạnh vẳng tới tiếng bước chân lạch bạch, Yến Tư Thành ngẩng đầu lên cũng đoán được là ai. Quả nhiên, Lục Thành Vũ nhảy tới ngồi xuống cạnh : "Ôi hiếm có à nha, Yến Tư Thành mà cũng tới thư viện cơ."
      "Tớ tới rất nhiều lần rồi." Yến Tư Thành nhìn cậu ta, tiếp tục ghi chép: "Xin lỗi, hôm nay tớ hơi bận..."
      Còn chưa dứt lời, Lục Thành Vũ cầm quyển sách mở bàn lên xem, : "Dạy giảm béo?" Lục Thành Vũ dài giọng, lại cầm quyển khác đọc: "Giảm béo mới đẹp", "36 kế giảm béo khoẻ mạnh"? Lục Thành Vũ ném sách xuống, hỏi: " Cậu bị bệnh à? Sao tự dưng lại muốn giảm béo? À phải, đây là sách dành cho đám con mà... ngờ thư viện trường ta cũng có loại sách này nhỉ..." Lục Thành Vũ tấm tắc hiếu kỳ.
      Yến Tư Thành đặt sách xuống, nghiêm nghị bảo cậu ta: "Cậu quấy rầy tớ."
      Lục Thành Vũ sửng sốt: "Nghiêm túc thế làm gì chứ." Cậu ta quệt miệng giở giọng bất mãn: "Dạo này cậu làm sao vậy, màng đá bóng, chơi trò chơi, ngay cả trốn học cũng ! Giờ còn ngồi ở thư viện... đọc mấy loại sách này nữa?"
      Yến Tư Thành trả lời cậu ta.
      Lục Thành Vũ đảo mắt, cười trêu ghẹo: " muốn giúp Lý Viện Viện giảm béo à? Sao hả, chán nhìn thân thể núc ních ấy rồi à?"
      Yến Tư Thành nhíu mày, trả lời nghiêm túc: "Tôi thấy ấy rất đẹp."
      Vẻ mặt nghiêm túc của khiến Lục Thành Vũ ngây ra biết đáp trả thế nào, im lặng hồi lại cáu kỉnh : " ta đẹp thế rồi cậu còn phải bận bịu đọc sách làm gì."
      Nhắc tới chuyện này, Yến Tư Thành tựa hồ vô cùng phiền não, chán nản : " ấy muốn giảm béo, ngày nào cũng nhịn đói, trông rất tiều tụy."
      Cho nên mới phải tới đây tìm hiểu sách vở, Lục Thành Vũ hiểu ra, : "Trước đây nào biết cậu lại là người si tình thế này." Thấy Lục Thành Vũ trêu chọc, Yến Tư Thành chỉ hờ hững liếc lên, Lục Thành Vũ tiếp lời: "Cậu đừng lo, con ấy mà, nào mà chả gào thét đòi giảm béo, nhưng mười người tới mười đều kiên trì nổi, bạn tớ cũng thế, lần nào cũng thất bại, ngắn nhất duy trì được vài tiếng, dài nhất được tuần. Cậu cứ mặc kệ ấy, trước khi cậu kịp khuyên ấy bỏ cuộc thôi."
      Yến Tư Thành lắc đầu, Lục Thành Vũ vậy vì hiểu Lý Viện Viện, Lý Viện Viện mà quyết tâm chuyện gì cố hết sức thực .
      lại mở sổ ra, thầm hồi với Lục Thành Vũ, ghi lại những chỗ quan trọng.
      Rốt cuộc, đến tối lúc Lý Viện Viện về nhà, Yến Tư Thành bê ra bàn đầy đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. bàn có đồ mặn, tất cả đều là rau dưa tươi mát. Rau trộn dưa chuột, xúp lơ luộc, bắp cải luộc...
      Lý Viện Viện cắn đũa suy nghĩ hồi. gắp vài cọng xúp lơ, uống nước canh rau luộc, rồi đặt bát xuống.
      Yến Tư Thành thấy thế cõi lòng đầy kỳ vọng lẫn ánh mắt đều chợt chùng xuống, cất giọng âu lo: "Viện Viện, hôm nay đọc qua sách, thấy họ ăn mấy món rau này bị béo đâu, mặc dù em sốt ruột, nhưng vẫn phải đặt cơ thể khoẻ mạnh lên hết chứ." Vừa vừa tha thiết chân thành nhìn Lý Viện Viện.
      "Tốt xấu gì cũng ăn bát cơm ."
      "Tư Thành." Lý Viện Viện bất đắc dĩ : " phải em muốn ăn, mà là... Em thích mấy món này." Lý Viện Viện sờ bụng, thở dài: "Mấy món này lạ lắm, ăn vào đói ghê, thà ăn còn hơn."
      Yến Tư Thành đành tiếp: "Thực ra hôm nay đọc rất nhiều sách, quyển nào cũng bảo rằng nếu kết hợp vận động và ăn uống điều độ giảm béo hiệu quả, nhưng vận động rất mệt nhọc, biết em có muốn thử ? Dù gì cũng tổn hại đến cơ thể."
      Yến Tư Thành nghĩ, vận động càng nhiều, Lý Viện Viện càng thấy thèm ăn, vừa ăn được mà vẫn vừa gầy bớt được, còn có lợi cho sức khoẻ, đúng là biện pháp tuyệt vời. Chỉ sợ Lý Viện Viện muốn, vì dù sao so với nhịn đói, vận động vẫn cực nhọc hơn.
      Nào ngờ Yến Tư Thành còn chưa cất lời khuyên, Lý Viện Viện đồng ý: "Chu Tình nghe em muốn giảm béo, cũng bảo em thể nhịn đói mãi được, thay vào đó nên vận động nhiều vào, cậu ấy còn bảo em về nhà lên mạng tìm các bí quyết giảm béo nữa."
      Yến Tư Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn chiếc máy vi tính trông hệt chiếc bài vị bàn, hai người họ tới đây cũng được thời gian, đại khái hiểu máy tính và lên mạng là gì, nhưng thao tác cụ thể chưa từng thử qua, bình thường học về, ăn xong cơm tối, bọn họ toàn xem TV lúc rồi rửa ráy ngủ, cũng chẳng còn thời giờ mà tìm hiểu máy tính.
      Sau khi ăn cơm, Yến Tư Thành rửa bát, xong xuôi ra thấy Lý Viện Viện nghiên cứu máy tính, mở được máy tính lên, cầm chuột di di, nhưng biết lên mạng như thế nào.
      Trong đầu Yến Tư Thành đột nhiên xẹt qua vài cảnh, bảo Lý Viện Viện lùi ra, rồi bản thân ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải cầm chuột, tay trái tự nhiên đặt bàn phím trong phút chốc, trí óc cuộn trào mãnh liệt, tay phải vung lên, đánh phím tanh tách, buông chuột, ngón tay nhanh như chớp...
      Đăng nhập vào trò chơi...
      Lý Viện Viện kinh ngạc: "Tư Thành, học cách sử dụng máy tính thành thạo như thế từ bao giờ vậy?"
      Yến Tư Thành bấy giờ mới như tỉnh táo lại, buông chuột ra, nhìn màn hình mà cất giọng bất đắc dĩ: " phải... đâu quen dùng, chẳng hiểu sao vừa ngồi xuống, liền bị thôi thúc kích thích như vậy..." day trán .
      Thay vì bị kích thích, thà rằng thân thể phản xạ có điều kiện mới đúng... Vô thức mở trò chơi, đăng nhập, Yến Tư Thành nghĩ, cảm giác này còn sâu sắc hơn cả lúc gặp được cha ruột.
      Chắc là người lúc trước rất thích chơi game...
      Lúc đăng nhập, khung đối thoại phía dưới ngừng nhảy lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua, có hơn trăm tin nhắn, trong đó tám mươi tin hỏi có phải chết rồi , vài người hỏi vì sao chơi nữa, có cả mấy tài khoản tên con hỏi xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả đống người quan tâm hỏi han, chỉ có tài khoản "Lục Lục càng khoẻ mạnh" online hỏi: "Này, cậu bận , thích chơi nữa đưa hết trang bị cho tớ !" Xem chừng chắc chắn là gã Lục Thành Vũ.
      Yến Tư Thành thản nhiên xoá hết tin nhắn, muốn đóng trò chơi lại tin nhắn lên: "Rốt cuộc cũng lên mạng rồi, em chờ mãi." Là tên , Yến Tư Thành liếc nhìn, hề do dự xoá . Rồi mở trình duyệt lên, hỏi: "Viện Viện, ban nãy em nhắc tới bí quyết giảm béo nào nhỉ?"
      Lý Viện Viện ngạc nhiên chớp mắt: "Bọn họ có vẻ rất sốt ruột, hay trả lời họ ."
      " biết bọn họ là ai."
      vậy, Lý Viện Viện cũng khuyên nữa, nhớ lại những lời Chu Tình , Yến Tư Thành tìm kiếm giúp nàng, sau đó dọn giường chiếu.
      Lý Viện Viện đọc chuyên chú, sau đó đẩy ghế ra, tìm chỗ trống, bắt đầu tập xoay hông. Ở Đại Đường, từ vương công quý tộc cho tới bách tính bình dân đều biết nhảy múa, nhưng Lý Viện Viện vì cơ thể yếu ớt nên rất ít khi được giống như họ, mà thân thể mập mạp này xem chừng bình thường cũng ít khi vận động, vừa xoay thắt lưng cái là xương cốt khắp người liền kêu răng rắc, tư thế trông vô cùng quái dị.
      quan tâm lắm, vẫn chuyên chú tập luyện.
      Yến Tư Thành vừa trải chăn, vừa liếc nhìn Lý Viện Viện, bất thần nhoẻn cười, mắt ánh vẻ ấm áp, Lý Viện Viện biết, mà ngay cả chính cũng biết.
      Hôm sau, Lý Viện Viện chờ Yến Tư Thành gọi cũng tự tỉnh dậy.
      Tối hôm qua Yến Tư Thành cho xem những ghi chép của về việc giảm cân, hiểu được rất nhiều, trong đó nhớ nhất là việc bữa sáng có thể ăn tùy thích, bữa trưa ăn no, còn bữa tối ăn ít, cho nên bắt đầu từ sáng nay, Lý Viện Viện liền bắt đầu học theo cách này.
      nhàng bước vào phòng bếp, nhưng mới tới cửa thấy sửng sốt. Sáu giờ, mới tảng sáng, xung quanh vẫn mờ tối, trong phòng bật đèn, khiến khí lạnh lẽo như thể vờn quanh người Yến Tư Thành cuộn mình nằm dưới đất.
      Yến Tư Thành bảo có thể ngủ ngon ở phòng bếp, Lý Viện Viện cứ thế tin, nghĩ phòng bếp chắc vẫn đủ chỗ để ngủ, nhưng lấy vóc người mình ra áng chừng, mà quên mất rằng với Yến Tư Thành phải cuộn người lại mới nằm xuống được.
      Lý Viện Viện thắt dạ lại, hơi đau lòng.
      Yến Tư Thành luôn sắp xếp thoả đáng mọi việc cho , cẩn thận từ cái ăn, cái mặc, đến cả việc lại, nhưng hình như chẳng hề quan tâm tới Yến Tư Thành. luôn miệng muốn thích ứng với thế giới này, bỏ hết mọi thói quen trước đây, cho nên mới sửa lại cách xưng hô giữa họ, sửa lại cách đứng, nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày lại y hệt trước.
      Yến Tư Thành vẫn đối đãi với như hầu hạ chủ tử, còn thoải mái hưởng thụ hầu hạ của . quen thói, Yến Tư Thành cũng quen thói.
      Nhưng... Như vậy đúng.
      Lý Viện Viện càng ngày càng hiểu ra, và Yến Tư Thành kỳ thực ngang hàng nhau, và Yến Tư Thành hiểu biết ngang nhau, Yến Tư Thành luôn đồng tình với mọi ý kiến của , ủng hộ , nhưng lại hành xử hoàn toàn giống .
      Lý Viện Viện ngồi xổm xuống, nhàng lắc Yến Tư Thành: "Tư Thành, ở đây chật quá, sau này ra ngủ với em nhé."
      Yến Tư Thành giật mình, mở bừng mắt, như thể bị hù dọa nên tỉnh dậy:
      "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Chương 19
      Hôm qua Yến Tư Thành đọc sách giảm béo tới tận khuya, vừa ngả lưng nhắm mắt rơi vào mê man, chẳng hiểu sao bắt đầu nằm mơ.
      mơ thấy mình trở về tuổi mười sáu, Lý Viện Viện cũng còn , rất gầy nhưng lại la hét đòi giảm béo, Yến Tư Thành vừa ôm bát thịt vừa đuổi theo ép ăn, rượt bắt cả tối, bỗng dưng Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn , bảo: "Tư Thành, muốn em ăn thịt, phải ngủ với em!"
      Sao lại có thể nằm mơ đại nghịch bất đạo như thế!
      Yến Tư Thành giật mình, bật dậy: "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Tỉnh dậy lại thấy gương mặt của Lý Viện Viện ngay gần, Yến Tư Thành sợ tới nỗi bật ngửa ra sau, đập thẳng đầu vào tủ đựng bát kêu "bốp" cái, Lý Viện Viện nghe mà cũng thấy đau lòng, song Yến Tư Thành chỉ xoa qua loa, vội vội vàng vàng nhỏm lưng lùi sát vào tủ bát, cố gắng cách xa Lý Viện Viện hết mức: "Công chúa..." Giọng vẫn hơi khàn khàn, nhưng đầu óc tỉnh táo hẳn: "Công chúa ... đói bụng à?"
      "Ừ, em tới lấy đồ ăn, rồi thấy ngủ như vậy..." Lý Viện Viện thở dài: "Em sơ ý quá, trước lại chẳng để tâm gì đến việc này. Tư Thành, sao cũng giỏi chịu thiệt thòi quá vậy."
      Yến Tư Thành im lặng .
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Đêm nay đừng ngủ kiểu này nữa. Tới phòng khách ."
      "Công chúa..." Lý Viện Viện lườm , Yến Tư Thành đành phải chữa lời: "Viện Viện, hợp lễ nghĩa."
      "Chả có gì là hợp cả. Tóm lại đêm nay được ngủ ở đây nữa." Lý Viện Viện đứng dậy, mở tủ lạnh, bê đồ ăn ra, hiển nhiên muốn tiếp tục đề tài này nữa. "Chúng ta mau ăn cơm thôi, em mong chờ cả đêm rồi."
      Yến Tư Thành thấy kiên định, bèn thở dài thườn thượt.
      Ăn sáng xong, Lý Viện Viện thu dọn sách vở học, vừa tới trước cửa, Yến Tư Thành bỗng nhiên hỏi: "Tối nay Viện Viện có buổi học nào ?"
      Lý Viện Viện lắc đầu: " có."
      "Tầm xế chiều tới sân tập để tập luyện cùng CLB, khoảng tám giờ kết thúc, đến lúc đó em hãy tới rèn luyện lúc nhé, sân tập rất rộng, tốt hơn ở nhà."
      Lý Viện Viện đáp ứng. Thế nhưng lúc Lý Viện Viện ăn cơm tối ở nhà ăn lại gặp phải Trương Nam.
      " định giờ ăn cơm gọi cho đây. Bảy giờ có buổi họp. Giới thiệu qua vở kịch, thảo luận kịch bản và chốt lại thời gian tập." Trương Nam : "Chúng ta cùng nhé."
      Lý Viện Viện ngẩn ra: "Phải mất bao lâu?"
      " biết, lần này là vở kịch tham dự lễ hội văn hoá sinh viên, thầy giáo rất coi trọng, đạo diễn là người của đoàn nghệ thuật tới đảm nhiệm, thầy muốn mọi người trong nhóm kịch đều phải đến, tôi nghĩ chắc phải mất lúc."
      Lý Viện Viện ngờ, " lúc" trong lời Trương Nam lại tròn ba tiếng đồng hồ.
      Các thành viên tham gia vở kịch tự giới thiệu lẫn nhau, rồi thầy giáo lên thông báo hồi, sau đó chia nhau kịch bản, thầy giáo lại giới thiệu qua về từng vai diễn, cuối cùng bảo mọi người tối nay về đọc kịch bản, xong xuôi mười giờ tối.
      Lý Viện Viện cầm kịch bản vội vã chào tạm biệt mọi người, rồi ba chân bốn cẳng chạy tới sân tập, bấy giờ trong sân tập còn rất ít người, rải rác đôi ba người túm tụm trò chuyện, Lý Viện Viện lướt thấy ngay Yến Tư Thành chạy bộ vòng quanh sân.
      Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, mang vẻ kiên nghị bẩm sinh, mặt mũi đầy mồ hôi, lúc chạy, gương mặt càng có vẻ góc cạnh rệt. chỉ gương mặt, mà bắp tay, bắp chân rắn chắc đều nổi bật hẳn lên.
      Bình thường Yến Tư Thành ăn mặc kín đáo nên cứ tưởng gầy, nhưng ngờ mới nhìn thấy vận động, thấy...
      "Đầy nhục cảm?"
      Lý Viện Viện chẳng biết thế nào, bỗng nhiên bắt đầu đặt Yến Tư Thành và Tiểu Bàn lên bàn cân so sánh, đồng thời nháy mắt phân được cao thấp, thịt của Tiểu Bàn mềm nhũn trắng bóng, sao có thể ngon bằng loại thịt rắn chắc này.
      ràng Yến Tư Thành đẹp hơn hẳn Tiểu Bàn...
      ngắm ngây cả người ra, bên cạnh bỗng dưng có hai sinh viên trêu ghẹo nhau: " ta chạy suốt hai tiếng rồi đấy."
      "Ừ, thể hình ta đẹp ! Trông cũng đẹp trai nữa, muốn lao tới làm quen quá..."
      "Xông lên luôn , là con khỉ nhé."
      "Người như thế vừa nhìn là biết có chủ rồi, tớ làm tiểu tam đâu, ngắm nhìn là đủ rồi."
      Có chủ ư...
      Trước đây có, nhưng bây giờ hình như còn nữa rồi... Nhỉ?
      "Viện Viện." Yến Tư Thành thấy bèn chạy tới, đứng ngay trước , hơi thở vẫn còn hổn hển, tựa hồ phả thẳng vào mặt , nhìn , tuy rất bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào thấy ánh mắt vô cùng chuyên chú, ngữ khí của hơi cao vút, như thể đợi rất lâu, giờ rất mừng rỡ, mừng rỡ vì nhìn thấy .
      "Họp xong rồi à?"
      Lý Viện Viện gật đầu, chợt nghe thấy bên cạnh có người giọng nghiến răng nho : "Đáng lẽ tớ nên xông tới!"
      "Đúng vậy, cậu mà xông tới tốt rồi."
      Bọn họ coi và Yến Tư Thành là tình nhân, sau đó lại nghĩ bọn xứng...
      Quả thực... Có vẻ xứng, Lý Viện Viện toét miệng cười, bận tâm tới những lời này. với Yến Tư Thành: "Xin lỗi để phải đợi lâu như vậy, nếu mệt rồi nghỉ , chờ em chạy hai vòng rồi về."
      " sao, mệt. Em khởi động trước , kẻo lát nữa bị chuột rút."
      Lý Viện Viện gật đầu, xoay tay xoay chân vài cái, Yến Tư Thành lẳng lặng chờ , chợt thấy Lý Viện Viện nhận xét: "Tư Thành, lúc chạy bộ trông rất hấp dẫn." Yến Tư Thành sửng sốt, Lý Viện Viện cười vui vẻ tiếp: "Sau này chúng ta thường xuyên chạy bộ nhé."
      Yến Tư Thành quay mặt sang chỗ khác, thần thái hơi ngượng ngùng, giọng đáp ừ.
      Lúc trước thấy Yến Tư Thành chạy có vẻ dễ dàng, nên cũng thản nhiên chạy hai vòng, tưởng đâu đơn giản lắm, nhưng vòng bằng 400m này khiến Lý Viện Viện nhanh chóng ngộ ra đau khổ, vật vã mãi mới xong vòng, còn vòng còn lại, cơ hồ bộ suốt, đến 100m cuối cùng, tóm lấy tay Yến Tư Thành, để kéo nốt.
      Đến vạch, chẳng ngại bẩn nữa, đặt mông ngồi phịch xuống dưới đất, thở phì phò, mệt tới nỗi chẳng mở nổi mắt.
      Yến Tư Thành tính giờ, Lý Viện Viện chạy 800m hết tận tám phút.
      Lý Viện Viện sực nhớ ra, còn có lớp thể dục, thầy giáo , cuối kỳ thi chạy 800m. Con chạy trong vòng 4 phút là đạt cầu, tốc độ của bằng người ta chạy hai lần 800m lận...
      Liên quan tới việc học, Lý Viện Viện mới ý thức được chuyện tình nghiêm trọng.
      đường về tính toán với Yến Tư Thành: "Hôm nay thầy giáo , vì mỗi người có giờ học khác nhau, nên thống nhất lại tập kịch từ 8h30 tới 10h30 mỗi tối thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật tập lúc 2h00 chiều cho tới 6h00. Vậy chúng ta chạy bộ trước giờ đó nhé, ngoại trừ tối thứ ba, những hôm khác em phải học, vậy cứ 7h20 mỗi ngày tới sân tập chạy bộ, đến 8h20 em tập kịch."
      sắp xếp xong xuôi rồi mới sực nhớ ra: "Tư Thành, lịch của thế nào?"
      Yến Tư Thành lập tức gật đầu: "Yến Tư Thành trước kia hình như sống rất... tự do, dạo này suốt ngày tới CLB, chính bọn họ cũng thấy kỳ quái. Mỗi tuần tới CLB hai lần là được.
      Nhất trí rồi, hai người họ về nhà tắm rửa rồi leo lên giường. Trước khi ngủ, lần đầu tiên Lý Viện Viện trải giường chiếu, lại là trải giúp Yến Tư Thành, kéo bàn uống nước sang bên, rồi lật sô pha lại, trải chăn lên, đặt gối đầu vào phía trước, xong xuôi hài lòng vỗ vỗ, bảo: "Tư Thành, ngủ đây nhé."
      Yến Tư Thành nhìn giường của mình, vị trí này, cơ hồ ngẩng đầu phát là nhìn thấy Lý Viện Viện ngủ ở giường. Tuy buổi tối Lý Viện Viện ngủ quẫy đạp, lo nhìn thấy thứ gì nên thấy, nhưng ở gần như vậy... Nhỡ lúc ngủ...
      Yến Tư Thành khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
      "Viện Viện..." gọi, Lý Viện Viện cố tình nghe, bịt tai chui thẳng vào chăn.
      Thấy hành động "bịt tai trộm chuông" của , đành dở khóc dở cười nghe lời.
      Nghe tiếng hít thở như thể ngay cạnh bên tai của Lý Viện Viện, mơ màng cả đêm, trong mơ còn thấy Lý Viện Viện lẳng lặng ngồi đó, mỉm cười nhìn , chẳng chẳng rằng.
      cũng thất thần nhìn như vậy, nhìn cả đêm, dám cử động cũng dám hé răng câu nào.
      Hôm sau Lý Viện Viện thức dậy, căn phòng nguyên như cũ, bàn uống nước được kê lại vị trí cũ, sô pha cũng được lật lại, bàn uống nước còn đặt mấy món đồ ăn vặt mà Lý Viện Viện thích nhất. Trong bếp có tiếng dao thớt lách cách, chắc là Yến Tư Thành vẫn bận rộn.
      Lý Viện Viện nhảy vào phòng bếp, mỉm cười hỏi : "Tối qua ngủ ngon ?" tưởng trước đây toàn được thụ hưởng hầu hạ của Yến Tư Thành, nên hôm qua coi như cũng hầu hạ , cho nên mới sáng ra giở bộ dạng đòi công.
      Nhưng Yến Tư Thành hề quay đầu lại, vẫn bận rộn thái xắt, đáp be bé: "Ừ."
      Lý Viện Viện thấy lạ, hơi ngẩn ra. Yến Tư Thành bỗng nhiên đặt dao xuống, nghiêng đầu lại, Lý Viện Viện mới nhìn hai lỗ mũi nhét đầy khăn giấy, còn thấy cả vết máu mờ.
      Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Tư Thành, sao lại chảy máu cam thế?"
      Yến Tư Thành chau mày, khổ sở : "Công chúa... khí trong phòng khách... khô hanh quá, thích phòng bếp hơn, đêm nay em cho ngủ ở đây nhé..."
      Chương 20
      Lý Viện Viện đương nhiên đồng ý.
      nằm ở ngoài có bị chảy máu mũi bao giờ đâu, càng nghĩ, càng thấy chắc đêm qua Yến Tư Thành tập luyện quá mức nên mới chảy máu mũi như thế.
      muốn để hôm nay Yến Tư Thành nghỉ ngơi, vừa khéo Trương Nam gọi điện cho , bảo hôm qua vội về quá nên biết thầy giáo dặn rằng tối nay hẹn nhóm kịch ăn cơm bồi dưỡng tình cảm với nhau.
      Lý Viện Viện suy tư, thấy đây là cầu của thầy giáo, nếu ổn lắm, bèn đáp ứng, với lại cũng giúp Yến Tư Thành được nghỉ ngơi hôm. Còn về chuyện giảm béo...
      Mai ăn bớt vậy.
      Tối nay, Lý Viện Viện cùng Yến Tư Thành, thầy giáo buổi liên hoan này để bồi dưỡng tình cảm, khởi động tinh thần trước khi luyện tập, nên mang theo "người nhà" có vẻ thích hợp lắm.
      Lý Viện Viện ngồi cạnh Trương Nam, vì ở đây cũng chỉ biết mỗi ta. So với buổi liên hoan kết thúc vở kịch lần trước, lần này nghiêm túc hơn nhiều, nhưng dù sao cũng đều là sinh viên, ăn uống lát, ai nấy đều mượn rượu mở lời, thầy giáo cũng phải người quá khó tính, nên ăn uống lửng dạ rồi, thầy giáo liền từng bàn chúc rượu mọi người.
      Đến lượt Lý Viện Viện, nghe xong lời chúc của thầy giáo, cũng tự nhiên cầm chén rượu lên.
      Trước đây yếu ớt, đám tỳ nữ ở phủ công chúa chưa bao giờ dám cho uống rượu, buổi liên hoan lần trước, có người kính rượu cũng được Yến Tư Thành đỡ giùm, nên Lý Viện Viện biết tửu lượng mình đến đâu, có điều bây giờ cơ thể giống trước đây, béo như vậy, tửu lượng chắc cũng đến nỗi.
      Thầy giáo ngửa đầu tu cạn, cả bàn đều dũng cảm làm theo, Lý Viện Viện thấy vậy cũng nâng cốc uống cạn. Nhìn cả đống chén rỗng, thầy giáo vô cùng mỹ mãn. Cả bàn lại ngồi xuống xôn xao trò chuyện.
      Lý Viện Viện thấy mùi vị rất kỳ lạ. Uống vào miệng vừa chát vừa tê, nhưng lúc nuốt xuống bụng lại thấy khoan khoái lạ kỳ.
      Lý Viện Viện nhăn mày méo mặt, khiến Trương Nam bật cười, rót cốc nước cho : "Lần đầu tiên uống rượu à?"
      Lý Viện Viện gật đầu cầm cốc nước lên uống, Trương Nam mỉm cười: "Tôi thấy tu cạn chén rượu, còn tưởng tửu lượng khá lắm, hoá ra chỉ sĩ diện hão thôi à."
      "Tôi chưa từng uống rượu."
      "Ban đầu tôi cũng vậy, quen rồi là khá hơn ấy mà, sau này nếu tham gia nhiều các hoạt động xã hội, còn nhiều cơ hội uống lắm."
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Nhưng mùi vị quái lạ nhỉ, trước đây tôi toàn nghe người ta tả hương rượu thơm thế nào, nhưng sao rượu này vừa thơm, uống vừa chát thế."
      "Có rượu mơ, vừa thơm vừa ngọt đấy, nồng độ cũng cao lắm, uống ?"
      Tuy rằng mới chỉ uống chén, nhưng Lý Viện Viện vững dạ tin rằng tửu lượng của mình rất khá, bèn vỗ ngực : "Có."
      Vì vậy Trương Nam lại rót cho chén rượu mơ.
      Bởi vậy đến khi tiệc tàn, Trương Nam đành phải lấy điện thoại di động của Lý Viện Viện ra gọi cho Yến Tư Thành: "Lý Viện Viện uống say, nổi nữa, cậu tới đón nhé."
      Khi Yến Tư Thành đến bắt gặp ngay cảnh Lý Viện Viện ngủ gục bàn ăn đầy mỡ. Lúc say rất yên lặng, khóc gào, tay chân đặt thẳng, hoàn toàn mơ hồ.
      Trương Nam ở bên cạnh cầm di động, chuyện phiếm với bạn bè, thấy Yến Tư Thành đến, bèn thở phào nhõm: " đến rồi."
      "Sao lại uống ra nông nỗi này?" Yến Tư Thành ngồi xổm xuống bên Lý Viện Viện, ngửi thấy hơi thở của toàn mùi rượu, thi thoảng còn lầm bầm, Yến Tư Thành rất hiểu Lý Viện Viện, biết khó chịu nên mới thế. Yến Tư Thành xót xa vỗ lưng .
      "Cũng lạ , ấy ấy uống được rượu, thế mà tôi cũng tin." Trương Nam bất đắc dĩ thở dài: "Tôi thấy ấy uống rượu mơ xong vẫn thản nhiên như , cứ tưởng tửu lượng khá lắm, nào ngờ bỗng dưng ấy gục thẳng xuống bàn."
      Yến Tư Thành có thể tưởng tượng được, Lý Viện Viện uống rượu thành ra như vậy.
      nhớ năm tới tuổi cập kê, mẫu phi bị ban chết với tội danh "Dâm ô", đối với phi tử hậu cung, đây là tội danh tày trời, rất dễ liên lụy tới cả gia tộc.
      lâu sao đó là tới lễ cập kê của Lý Viện Viện, hôm đó phụ vương tới, hoàng huynh hoàng tỷ cũng tới, lễ nghi được nữ quan trong cung chủ trì.
      Đối với công chúa, đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Ai cũng chê cười , ai cũng chờ xem khổ sở thế nào. Nhưng Lý Viện Viện vẫn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, bình tĩnh đội kim quan, thần thái cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, hoàn thành đúng mực lễ cập kê.
      để bất kỳ ai có thể chế giễu mình.
      Sau đó thời gian, vụ án của mẫu phi Lý Viện Viện được xử lại, hoá ra là cung nữ hãm hại bà, ai mà chẳng biết, đứa cung nữ sao dám cả gan hãm hại phi tử, nhưng hoàng đế mọi chuyện chấm dứt, coi như chấm dứt hoàn toàn, hoàng đế truy phong danh hào cho bà, cũng ban thưởng phong hào cho Lý Viện Viện cùng vô số châu báu ngọc ngà.
      Chuyện kết thúc ở đó, nhưng nỗi oan khuất của mẫu phi bao giờ được gột sạch. Tối hôm đó Yến Tư Thành lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lý Viện Viện, lẳng lặng canh giữ cả đêm, hôm sau, thấy Lý Viện Viện vẫn mỉm cười như có gì xảy ra.
      Trước mặt người khác, chưa bao giờ tỏ ra yếu mềm.
      Cho nên giờ thấy say thành như vậy, Yến Tư Thành cũng hiểu được. Nếu phải say túy lúy, gục xuống ngay tại đây.
      "Viện Viện." nhàng gọi, nhưng Lý Viện Viện hề tỉnh dậy.
      "Tôi gọi thử rồi, nếu có thể đánh thức ấy dậy tôi cũng cần gọi tới." Trương Nam phủi tay đứng lên: "Nào, để tôi giúp đưa ấy về."
      Song Yến Tư Thành trả lời, chỉ kéo tay Lý Viện Viện lại, đặt lên lưng mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi xốc người dậy, trông vô cùng đơn giản.
      Ngay cả Trương Nam cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
      ta từng thử cõng Lý Viện Viện, nhưng đành bất lực...
      Trước khi , Yến Tư Thành quay đầu cảm ơn Trương Nam: "Cảm ơn trông ấy hộ tôi."
      Trương Nam sửng sốt, lập tức xua tay tỏ ý cần khách sáo. Nhìn theo bóng lưng Yến Tư Thành, Trương Nam chợt lấy điện thoại ra, gào lên với đối phương: "Này, bao giờ rảnh, muốn viết chuyện về hiệp sĩ, tớ có thể cung cấp tư liệu sống cho đấy."
      Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện về, đặt xuống giường, nhủ thầm, Lý Viện Viện quyết định giảm béo, có lẽ hẳn tốt như nghĩ...
      giặt khăn ấm lau mặt cho Lý Viện Viện, gương mặt của hồng hào lên, lau rất cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay làm Lý Viện Viện bị đau. Lau mặt xong rồi lau đến tay, khi nãy gục xuống bàn, tay dính đầy dầu mỡ, nếu cứ để như vậy, đảm bảo ngày mai tỉnh dậy vô cùng khó chịu.
      Yến Tư Thành tưởng tượng ra khuôn mặt Lý Viện Viện lúc ấy, bất thần mỉm cười.
      Còn nghĩ, đột nhiên Lý Viện Viện mở choàng mắt.
      Vì uống rượu, nên đôi mắt hơi đỏ lên, mơ màng, tuy vậy, Yến Tư Thành vẫn thấy bản thân nên hành động quá phận, bèn vội lùi ra sau, giải thích: "Công chúa, người..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện đột nhiên đứng dậy, xốc lên.
      Rồi loạng choạng tới WC, bất chợt ngã nhào xuống, đợi Yến Tư Thành đỡ dậy, tiếp tục tư thế quỳ gối, bò vào WC, Yến Tư Thành ngây người ra nhìn, định thần lại, vội tiến tới thấy Lý Viện Viện nôn thốc nôn tháo trận vào bồn cầu.
      Yến Tư Thành sững sờ, cũng may ban nãy Lý Viện Viện ăn ít, nên sau đó chỉ toàn nôn khan, Yến Tư Thành vội tới bên , ngồi xổm xuống, ngại bẩn, lấy khăn mặt lau tay cho , rồi lau miệng, sau đó bế về sô pha.
      Nước nóng đun xong, vội thổi cho nguội bớt, thấy lại bải hoải khó chịu vội lau mặt tiếp cho .
      Lý Viện Viện làu bà làu bàu, Yến Tư Thành vô cùng xót , dám cả gan trách mắng: "Sau này được uống nhiều rượu thế nữa."
      Lý Viện Viện tuy say khướt nhưng vẫn biết mình bị mắng, tựa hồ gật đầu đáp ứng, rồi lại mơ màng : "Tư Thành..."
      "Ừ, khó chịu ở đâu à?"
      Lý Viện Viện đập bốp vào đầu mình, làm Yến Tư Thành sợ tới nỗi vội nắm lấy tay . Lý Viện Viện thầm : "Đau đầu quá."
      Yến Tư Thành đành phải đặt khăn mặt xuống, day huyệt Thái Dương giùm : "Đau lắm à?"
      Lý Viện Viện lại đấm mạnh vào bụng mình, Yến Tư Thành kịp ngăn, thở dài, bắt lấy tay : "Dạ dày cũng đau à?"
      Lý Viện Viện gật đầu.
      Yến Tư Thành tìm thấy huyệt vị ở bụng, ấn mãi mà toàn thấy thịt, hơi thẹn thùng, nhìn ngắm tỉ mỉ, rồi ấn mạnh cái.
      Huyệt vị đúng rồi, nhưng sức ấn mạnh lắm, thế nhưng Lý Viện Viện vẫn kêu: "Đau quá..." cong người ôm bụng, nào ngờ Yến Tư Thành ở quá gần , vừa khom người, Yến Tư Thành nghe thấy kêu rên bèn nhấc đầu lên, môi họ bất thần bập vào nhau.
      Động tác của hai người họ đều nhanh, va chạm vô cùng mạnh mẽ, đập cả răng vào nhau, rách môi, chảy máu.
      Lý Viện Viện che miệng mơ màng lẩm bẩm.
      Thôi xong... Danh tiết của công chúa...
      Yến Tư Thành lau máu môi, cẩn thận nhìn Lý Viện Viện, thấy ngoài đau đớn rên rỉ tỏ ra gì khác, bèn hạ quyết tâm phải giấu nhẹm chuyện này, cũng giống như trước kia giấu chuyện mớm thuốc cho , nghĩ rồi hơi yên tâm, nhưng khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 18
      Trong thư viện thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan húng hắng, Yến Tư Thành ngồi nơi góc phòng, vừa nghiêm túc lật sách, vừa lẩm bẩm ghi chép lại.
      Quang cảnh vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên bên cạnh vẳng tới tiếng bước chân lạch bạch, Yến Tư Thành ngẩng đầu lên cũng đoán được là ai. Quả nhiên, Lục Thành Vũ nhảy tới ngồi xuống cạnh : "Ôi hiếm có à nha, Yến Tư Thành mà cũng tới thư viện cơ."
      "Tớ tới rất nhiều lần rồi." Yến Tư Thành nhìn cậu ta, tiếp tục ghi chép: "Xin lỗi, hôm nay tớ hơi bận..."
      Còn chưa dứt lời, Lục Thành Vũ cầm quyển sách mở bàn lên xem, : "Dạy giảm béo?" Lục Thành Vũ dài giọng, lại cầm quyển khác đọc: "Giảm béo mới đẹp", "36 kế giảm béo khoẻ mạnh"? Lục Thành Vũ ném sách xuống, hỏi: " Cậu bị bệnh à? Sao tự dưng lại muốn giảm béo? À phải, đây là sách dành cho đám con mà... ngờ thư viện trường ta cũng có loại sách này nhỉ..." Lục Thành Vũ tấm tắc hiếu kỳ.
      Yến Tư Thành đặt sách xuống, nghiêm nghị bảo cậu ta: "Cậu quấy rầy tớ."
      Lục Thành Vũ sửng sốt: "Nghiêm túc thế làm gì chứ." Cậu ta quệt miệng giở giọng bất mãn: "Dạo này cậu làm sao vậy, màng đá bóng, chơi trò chơi, ngay cả trốn học cũng ! Giờ còn ngồi ở thư viện... đọc mấy loại sách này nữa?"
      Yến Tư Thành trả lời cậu ta.
      Lục Thành Vũ đảo mắt, cười trêu ghẹo: " muốn giúp Lý Viện Viện giảm béo à? Sao hả, chán nhìn thân thể núc ních ấy rồi à?"
      Yến Tư Thành nhíu mày, trả lời nghiêm túc: "Tôi thấy ấy rất đẹp."
      Vẻ mặt nghiêm túc của khiến Lục Thành Vũ ngây ra biết đáp trả thế nào, im lặng hồi lại cáu kỉnh : " ta đẹp thế rồi cậu còn phải bận bịu đọc sách làm gì."
      Nhắc tới chuyện này, Yến Tư Thành tựa hồ vô cùng phiền não, chán nản : " ấy muốn giảm béo, ngày nào cũng nhịn đói, trông rất tiều tụy."
      Cho nên mới phải tới đây tìm hiểu sách vở, Lục Thành Vũ hiểu ra, : "Trước đây nào biết cậu lại là người si tình thế này." Thấy Lục Thành Vũ trêu chọc, Yến Tư Thành chỉ hờ hững liếc lên, Lục Thành Vũ tiếp lời: "Cậu đừng lo, con ấy mà, nào mà chả gào thét đòi giảm béo, nhưng mười người tới mười đều kiên trì nổi, bạn tớ cũng thế, lần nào cũng thất bại, ngắn nhất duy trì được vài tiếng, dài nhất được tuần. Cậu cứ mặc kệ ấy, trước khi cậu kịp khuyên ấy bỏ cuộc thôi."
      Yến Tư Thành lắc đầu, Lục Thành Vũ vậy vì hiểu Lý Viện Viện, Lý Viện Viện mà quyết tâm chuyện gì cố hết sức thực .
      lại mở sổ ra, thầm hồi với Lục Thành Vũ, ghi lại những chỗ quan trọng.
      Rốt cuộc, đến tối lúc Lý Viện Viện về nhà, Yến Tư Thành bê ra bàn đầy đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. bàn có đồ mặn, tất cả đều là rau dưa tươi mát. Rau trộn dưa chuột, xúp lơ luộc, bắp cải luộc...
      Lý Viện Viện cắn đũa suy nghĩ hồi. gắp vài cọng xúp lơ, uống nước canh rau luộc, rồi đặt bát xuống.
      Yến Tư Thành thấy thế cõi lòng đầy kỳ vọng lẫn ánh mắt đều chợt chùng xuống, cất giọng âu lo: "Viện Viện, hôm nay đọc qua sách, thấy họ ăn mấy món rau này bị béo đâu, mặc dù em sốt ruột, nhưng vẫn phải đặt cơ thể khoẻ mạnh lên hết chứ." Vừa vừa tha thiết chân thành nhìn Lý Viện Viện.
      "Tốt xấu gì cũng ăn bát cơm ."
      "Tư Thành." Lý Viện Viện bất đắc dĩ : " phải em muốn ăn, mà là... Em thích mấy món này." Lý Viện Viện sờ bụng, thở dài: "Mấy món này lạ lắm, ăn vào đói ghê, thà ăn còn hơn."
      Yến Tư Thành đành tiếp: "Thực ra hôm nay đọc rất nhiều sách, quyển nào cũng bảo rằng nếu kết hợp vận động và ăn uống điều độ giảm béo hiệu quả, nhưng vận động rất mệt nhọc, biết em có muốn thử ? Dù gì cũng tổn hại đến cơ thể."
      Yến Tư Thành nghĩ, vận động càng nhiều, Lý Viện Viện càng thấy thèm ăn, vừa ăn được mà vẫn vừa gầy bớt được, còn có lợi cho sức khoẻ, đúng là biện pháp tuyệt vời. Chỉ sợ Lý Viện Viện muốn, vì dù sao so với nhịn đói, vận động vẫn cực nhọc hơn.
      Nào ngờ Yến Tư Thành còn chưa cất lời khuyên, Lý Viện Viện đồng ý: "Chu Tình nghe em muốn giảm béo, cũng bảo em thể nhịn đói mãi được, thay vào đó nên vận động nhiều vào, cậu ấy còn bảo em về nhà lên mạng tìm các bí quyết giảm béo nữa."
      Yến Tư Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn chiếc máy vi tính trông hệt chiếc bài vị bàn, hai người họ tới đây cũng được thời gian, đại khái hiểu máy tính và lên mạng là gì, nhưng thao tác cụ thể chưa từng thử qua, bình thường học về, ăn xong cơm tối, bọn họ toàn xem TV lúc rồi rửa ráy ngủ, cũng chẳng còn thời giờ mà tìm hiểu máy tính.
      Sau khi ăn cơm, Yến Tư Thành rửa bát, xong xuôi ra thấy Lý Viện Viện nghiên cứu máy tính, mở được máy tính lên, cầm chuột di di, nhưng biết lên mạng như thế nào.
      Trong đầu Yến Tư Thành đột nhiên xẹt qua vài cảnh, bảo Lý Viện Viện lùi ra, rồi bản thân ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải cầm chuột, tay trái tự nhiên đặt bàn phím trong phút chốc, trí óc cuộn trào mãnh liệt, tay phải vung lên, đánh phím tanh tách, buông chuột, ngón tay nhanh như chớp...
      Đăng nhập vào trò chơi...
      Lý Viện Viện kinh ngạc: "Tư Thành, học cách sử dụng máy tính thành thạo như thế từ bao giờ vậy?"
      Yến Tư Thành bấy giờ mới như tỉnh táo lại, buông chuột ra, nhìn màn hình mà cất giọng bất đắc dĩ: " phải... đâu quen dùng, chẳng hiểu sao vừa ngồi xuống, liền bị thôi thúc kích thích như vậy..." day trán .
      Thay vì bị kích thích, thà rằng thân thể phản xạ có điều kiện mới đúng... Vô thức mở trò chơi, đăng nhập, Yến Tư Thành nghĩ, cảm giác này còn sâu sắc hơn cả lúc gặp được cha ruột.
      Chắc là người lúc trước rất thích chơi game...
      Lúc đăng nhập, khung đối thoại phía dưới ngừng nhảy lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua, có hơn trăm tin nhắn, trong đó tám mươi tin hỏi có phải chết rồi , vài người hỏi vì sao chơi nữa, có cả mấy tài khoản tên con hỏi xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả đống người quan tâm hỏi han, chỉ có tài khoản "Lục Lục càng khoẻ mạnh" online hỏi: "Này, cậu bận , thích chơi nữa đưa hết trang bị cho tớ !" Xem chừng chắc chắn là gã Lục Thành Vũ.
      Yến Tư Thành thản nhiên xoá hết tin nhắn, muốn đóng trò chơi lại tin nhắn lên: "Rốt cuộc cũng lên mạng rồi, em chờ mãi." Là tên , Yến Tư Thành liếc nhìn, hề do dự xoá . Rồi mở trình duyệt lên, hỏi: "Viện Viện, ban nãy em nhắc tới bí quyết giảm béo nào nhỉ?"
      Lý Viện Viện ngạc nhiên chớp mắt: "Bọn họ có vẻ rất sốt ruột, hay trả lời họ ."
      " biết bọn họ là ai."
      vậy, Lý Viện Viện cũng khuyên nữa, nhớ lại những lời Chu Tình , Yến Tư Thành tìm kiếm giúp nàng, sau đó dọn giường chiếu.
      Lý Viện Viện đọc chuyên chú, sau đó đẩy ghế ra, tìm chỗ trống, bắt đầu tập xoay hông. Ở Đại Đường, từ vương công quý tộc cho tới bách tính bình dân đều biết nhảy múa, nhưng Lý Viện Viện vì cơ thể yếu ớt nên rất ít khi được giống như họ, mà thân thể mập mạp này xem chừng bình thường cũng ít khi vận động, vừa xoay thắt lưng cái là xương cốt khắp người liền kêu răng rắc, tư thế trông vô cùng quái dị.
      quan tâm lắm, vẫn chuyên chú tập luyện.
      Yến Tư Thành vừa trải chăn, vừa liếc nhìn Lý Viện Viện, bất thần nhoẻn cười, mắt ánh vẻ ấm áp, Lý Viện Viện biết, mà ngay cả chính cũng biết.
      Hôm sau, Lý Viện Viện chờ Yến Tư Thành gọi cũng tự tỉnh dậy.
      Tối hôm qua Yến Tư Thành cho xem những ghi chép của về việc giảm cân, hiểu được rất nhiều, trong đó nhớ nhất là việc bữa sáng có thể ăn tùy thích, bữa trưa ăn no, còn bữa tối ăn ít, cho nên bắt đầu từ sáng nay, Lý Viện Viện liền bắt đầu học theo cách này.
      nhàng bước vào phòng bếp, nhưng mới tới cửa thấy sửng sốt. Sáu giờ, mới tảng sáng, xung quanh vẫn mờ tối, trong phòng bật đèn, khiến khí lạnh lẽo như thể vờn quanh người Yến Tư Thành cuộn mình nằm dưới đất.
      Yến Tư Thành bảo có thể ngủ ngon ở phòng bếp, Lý Viện Viện cứ thế tin, nghĩ phòng bếp chắc vẫn đủ chỗ để ngủ, nhưng lấy vóc người mình ra áng chừng, mà quên mất rằng với Yến Tư Thành phải cuộn người lại mới nằm xuống được.
      Lý Viện Viện thắt dạ lại, hơi đau lòng.
      Yến Tư Thành luôn sắp xếp thoả đáng mọi việc cho , cẩn thận từ cái ăn, cái mặc, đến cả việc lại, nhưng hình như chẳng hề quan tâm tới Yến Tư Thành. luôn miệng muốn thích ứng với thế giới này, bỏ hết mọi thói quen trước đây, cho nên mới sửa lại cách xưng hô giữa họ, sửa lại cách đứng, nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày lại y hệt trước.
      Yến Tư Thành vẫn đối đãi với như hầu hạ chủ tử, còn thoải mái hưởng thụ hầu hạ của . quen thói, Yến Tư Thành cũng quen thói.
      Nhưng... Như vậy đúng.
      Lý Viện Viện càng ngày càng hiểu ra, và Yến Tư Thành kỳ thực ngang hàng nhau, và Yến Tư Thành hiểu biết ngang nhau, Yến Tư Thành luôn đồng tình với mọi ý kiến của , ủng hộ , nhưng lại hành xử hoàn toàn giống .
      Lý Viện Viện ngồi xổm xuống, nhàng lắc Yến Tư Thành: "Tư Thành, ở đây chật quá, sau này ra ngủ với em nhé."
      Yến Tư Thành giật mình, mở bừng mắt, như thể bị hù dọa nên tỉnh dậy:
      "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Chương 19
      Hôm qua Yến Tư Thành đọc sách giảm béo tới tận khuya, vừa ngả lưng nhắm mắt rơi vào mê man, chẳng hiểu sao bắt đầu nằm mơ.
      mơ thấy mình trở về tuổi mười sáu, Lý Viện Viện cũng còn , rất gầy nhưng lại la hét đòi giảm béo, Yến Tư Thành vừa ôm bát thịt vừa đuổi theo ép ăn, rượt bắt cả tối, bỗng dưng Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn , bảo: "Tư Thành, muốn em ăn thịt, phải ngủ với em!"
      Sao lại có thể nằm mơ đại nghịch bất đạo như thế!
      Yến Tư Thành giật mình, bật dậy: "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Tỉnh dậy lại thấy gương mặt của Lý Viện Viện ngay gần, Yến Tư Thành sợ tới nỗi bật ngửa ra sau, đập thẳng đầu vào tủ đựng bát kêu "bốp" cái, Lý Viện Viện nghe mà cũng thấy đau lòng, song Yến Tư Thành chỉ xoa qua loa, vội vội vàng vàng nhỏm lưng lùi sát vào tủ bát, cố gắng cách xa Lý Viện Viện hết mức: "Công chúa..." Giọng vẫn hơi khàn khàn, nhưng đầu óc tỉnh táo hẳn: "Công chúa ... đói bụng à?"
      "Ừ, em tới lấy đồ ăn, rồi thấy ngủ như vậy..." Lý Viện Viện thở dài: "Em sơ ý quá, trước lại chẳng để tâm gì đến việc này. Tư Thành, sao cũng giỏi chịu thiệt thòi quá vậy."
      Yến Tư Thành im lặng .
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Đêm nay đừng ngủ kiểu này nữa. Tới phòng khách ."
      "Công chúa..." Lý Viện Viện lườm , Yến Tư Thành đành phải chữa lời: "Viện Viện, hợp lễ nghĩa."
      "Chả có gì là hợp cả. Tóm lại đêm nay được ngủ ở đây nữa." Lý Viện Viện đứng dậy, mở tủ lạnh, bê đồ ăn ra, hiển nhiên muốn tiếp tục đề tài này nữa. "Chúng ta mau ăn cơm thôi, em mong chờ cả đêm rồi."
      Yến Tư Thành thấy kiên định, bèn thở dài thườn thượt.
      Ăn sáng xong, Lý Viện Viện thu dọn sách vở học, vừa tới trước cửa, Yến Tư Thành bỗng nhiên hỏi: "Tối nay Viện Viện có buổi học nào ?"
      Lý Viện Viện lắc đầu: " có."
      "Tầm xế chiều tới sân tập để tập luyện cùng CLB, khoảng tám giờ kết thúc, đến lúc đó em hãy tới rèn luyện lúc nhé, sân tập rất rộng, tốt hơn ở nhà."
      Lý Viện Viện đáp ứng. Thế nhưng lúc Lý Viện Viện ăn cơm tối ở nhà ăn lại gặp phải Trương Nam.
      " định giờ ăn cơm gọi cho đây. Bảy giờ có buổi họp. Giới thiệu qua vở kịch, thảo luận kịch bản và chốt lại thời gian tập." Trương Nam : "Chúng ta cùng nhé."
      Lý Viện Viện ngẩn ra: "Phải mất bao lâu?"
      " biết, lần này là vở kịch tham dự lễ hội văn hoá sinh viên, thầy giáo rất coi trọng, đạo diễn là người của đoàn nghệ thuật tới đảm nhiệm, thầy muốn mọi người trong nhóm kịch đều phải đến, tôi nghĩ chắc phải mất lúc."
      Lý Viện Viện ngờ, " lúc" trong lời Trương Nam lại tròn ba tiếng đồng hồ.
      Các thành viên tham gia vở kịch tự giới thiệu lẫn nhau, rồi thầy giáo lên thông báo hồi, sau đó chia nhau kịch bản, thầy giáo lại giới thiệu qua về từng vai diễn, cuối cùng bảo mọi người tối nay về đọc kịch bản, xong xuôi mười giờ tối.
      Lý Viện Viện cầm kịch bản vội vã chào tạm biệt mọi người, rồi ba chân bốn cẳng chạy tới sân tập, bấy giờ trong sân tập còn rất ít người, rải rác đôi ba người túm tụm trò chuyện, Lý Viện Viện lướt thấy ngay Yến Tư Thành chạy bộ vòng quanh sân.
      Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, mang vẻ kiên nghị bẩm sinh, mặt mũi đầy mồ hôi, lúc chạy, gương mặt càng có vẻ góc cạnh rệt. chỉ gương mặt, mà bắp tay, bắp chân rắn chắc đều nổi bật hẳn lên.
      Bình thường Yến Tư Thành ăn mặc kín đáo nên cứ tưởng gầy, nhưng ngờ mới nhìn thấy vận động, thấy...
      "Đầy nhục cảm?"
      Lý Viện Viện chẳng biết thế nào, bỗng nhiên bắt đầu đặt Yến Tư Thành và Tiểu Bàn lên bàn cân so sánh, đồng thời nháy mắt phân được cao thấp, thịt của Tiểu Bàn mềm nhũn trắng bóng, sao có thể ngon bằng loại thịt rắn chắc này.
      ràng Yến Tư Thành đẹp hơn hẳn Tiểu Bàn...
      ngắm ngây cả người ra, bên cạnh bỗng dưng có hai sinh viên trêu ghẹo nhau: " ta chạy suốt hai tiếng rồi đấy."
      "Ừ, thể hình ta đẹp ! Trông cũng đẹp trai nữa, muốn lao tới làm quen quá..."
      "Xông lên luôn , là con khỉ nhé."
      "Người như thế vừa nhìn là biết có chủ rồi, tớ làm tiểu tam đâu, ngắm nhìn là đủ rồi."
      Có chủ ư...
      Trước đây có, nhưng bây giờ hình như còn nữa rồi... Nhỉ?
      "Viện Viện." Yến Tư Thành thấy bèn chạy tới, đứng ngay trước , hơi thở vẫn còn hổn hển, tựa hồ phả thẳng vào mặt , nhìn , tuy rất bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào thấy ánh mắt vô cùng chuyên chú, ngữ khí của hơi cao vút, như thể đợi rất lâu, giờ rất mừng rỡ, mừng rỡ vì nhìn thấy .
      "Họp xong rồi à?"
      Lý Viện Viện gật đầu, chợt nghe thấy bên cạnh có người giọng nghiến răng nho : "Đáng lẽ tớ nên xông tới!"
      "Đúng vậy, cậu mà xông tới tốt rồi."
      Bọn họ coi và Yến Tư Thành là tình nhân, sau đó lại nghĩ bọn xứng...
      Quả thực... Có vẻ xứng, Lý Viện Viện toét miệng cười, bận tâm tới những lời này. với Yến Tư Thành: "Xin lỗi để phải đợi lâu như vậy, nếu mệt rồi nghỉ , chờ em chạy hai vòng rồi về."
      " sao, mệt. Em khởi động trước , kẻo lát nữa bị chuột rút."
      Lý Viện Viện gật đầu, xoay tay xoay chân vài cái, Yến Tư Thành lẳng lặng chờ , chợt thấy Lý Viện Viện nhận xét: "Tư Thành, lúc chạy bộ trông rất hấp dẫn." Yến Tư Thành sửng sốt, Lý Viện Viện cười vui vẻ tiếp: "Sau này chúng ta thường xuyên chạy bộ nhé."
      Yến Tư Thành quay mặt sang chỗ khác, thần thái hơi ngượng ngùng, giọng đáp ừ.
      Lúc trước thấy Yến Tư Thành chạy có vẻ dễ dàng, nên cũng thản nhiên chạy hai vòng, tưởng đâu đơn giản lắm, nhưng vòng bằng 400m này khiến Lý Viện Viện nhanh chóng ngộ ra đau khổ, vật vã mãi mới xong vòng, còn vòng còn lại, cơ hồ bộ suốt, đến 100m cuối cùng, tóm lấy tay Yến Tư Thành, để kéo nốt.
      Đến vạch, chẳng ngại bẩn nữa, đặt mông ngồi phịch xuống dưới đất, thở phì phò, mệt tới nỗi chẳng mở nổi mắt.
      Yến Tư Thành tính giờ, Lý Viện Viện chạy 800m hết tận tám phút.
      Lý Viện Viện sực nhớ ra, còn có lớp thể dục, thầy giáo , cuối kỳ thi chạy 800m. Con chạy trong vòng 4 phút là đạt cầu, tốc độ của bằng người ta chạy hai lần 800m lận...
      Liên quan tới việc học, Lý Viện Viện mới ý thức được chuyện tình nghiêm trọng.
      đường về tính toán với Yến Tư Thành: "Hôm nay thầy giáo , vì mỗi người có giờ học khác nhau, nên thống nhất lại tập kịch từ 8h30 tới 10h30 mỗi tối thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật tập lúc 2h00 chiều cho tới 6h00. Vậy chúng ta chạy bộ trước giờ đó nhé, ngoại trừ tối thứ ba, những hôm khác em phải học, vậy cứ 7h20 mỗi ngày tới sân tập chạy bộ, đến 8h20 em tập kịch."
      sắp xếp xong xuôi rồi mới sực nhớ ra: "Tư Thành, lịch của thế nào?"
      Yến Tư Thành lập tức gật đầu: "Yến Tư Thành trước kia hình như sống rất... tự do, dạo này suốt ngày tới CLB, chính bọn họ cũng thấy kỳ quái. Mỗi tuần tới CLB hai lần là được.
      Nhất trí rồi, hai người họ về nhà tắm rửa rồi leo lên giường. Trước khi ngủ, lần đầu tiên Lý Viện Viện trải giường chiếu, lại là trải giúp Yến Tư Thành, kéo bàn uống nước sang bên, rồi lật sô pha lại, trải chăn lên, đặt gối đầu vào phía trước, xong xuôi hài lòng vỗ vỗ, bảo: "Tư Thành, ngủ đây nhé."
      Yến Tư Thành nhìn giường của mình, vị trí này, cơ hồ ngẩng đầu phát là nhìn thấy Lý Viện Viện ngủ ở giường. Tuy buổi tối Lý Viện Viện ngủ quẫy đạp, lo nhìn thấy thứ gì nên thấy, nhưng ở gần như vậy... Nhỡ lúc ngủ...
      Yến Tư Thành khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
      "Viện Viện..." gọi, Lý Viện Viện cố tình nghe, bịt tai chui thẳng vào chăn.
      Thấy hành động "bịt tai trộm chuông" của , đành dở khóc dở cười nghe lời.
      Nghe tiếng hít thở như thể ngay cạnh bên tai của Lý Viện Viện, mơ màng cả đêm, trong mơ còn thấy Lý Viện Viện lẳng lặng ngồi đó, mỉm cười nhìn , chẳng chẳng rằng.
      cũng thất thần nhìn như vậy, nhìn cả đêm, dám cử động cũng dám hé răng câu nào.
      Hôm sau Lý Viện Viện thức dậy, căn phòng nguyên như cũ, bàn uống nước được kê lại vị trí cũ, sô pha cũng được lật lại, bàn uống nước còn đặt mấy món đồ ăn vặt mà Lý Viện Viện thích nhất. Trong bếp có tiếng dao thớt lách cách, chắc là Yến Tư Thành vẫn bận rộn.
      Lý Viện Viện nhảy vào phòng bếp, mỉm cười hỏi : "Tối qua ngủ ngon ?" tưởng trước đây toàn được thụ hưởng hầu hạ của Yến Tư Thành, nên hôm qua coi như cũng hầu hạ , cho nên mới sáng ra giở bộ dạng đòi công.
      Nhưng Yến Tư Thành hề quay đầu lại, vẫn bận rộn thái xắt, đáp be bé: "Ừ."
      Lý Viện Viện thấy lạ, hơi ngẩn ra. Yến Tư Thành bỗng nhiên đặt dao xuống, nghiêng đầu lại, Lý Viện Viện mới nhìn hai lỗ mũi nhét đầy khăn giấy, còn thấy cả vết máu mờ.
      Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Tư Thành, sao lại chảy máu cam thế?"
      Yến Tư Thành chau mày, khổ sở : "Công chúa... khí trong phòng khách... khô hanh quá, thích phòng bếp hơn, đêm nay em cho ngủ ở đây nhé..."
      Chương 20
      Lý Viện Viện đương nhiên đồng ý.
      nằm ở ngoài có bị chảy máu mũi bao giờ đâu, càng nghĩ, càng thấy chắc đêm qua Yến Tư Thành tập luyện quá mức nên mới chảy máu mũi như thế.
      muốn để hôm nay Yến Tư Thành nghỉ ngơi, vừa khéo Trương Nam gọi điện cho , bảo hôm qua vội về quá nên biết thầy giáo dặn rằng tối nay hẹn nhóm kịch ăn cơm bồi dưỡng tình cảm với nhau.
      Lý Viện Viện suy tư, thấy đây là cầu của thầy giáo, nếu ổn lắm, bèn đáp ứng, với lại cũng giúp Yến Tư Thành được nghỉ ngơi hôm. Còn về chuyện giảm béo...
      Mai ăn bớt vậy.
      Tối nay, Lý Viện Viện cùng Yến Tư Thành, thầy giáo buổi liên hoan này để bồi dưỡng tình cảm, khởi động tinh thần trước khi luyện tập, nên mang theo "người nhà" có vẻ thích hợp lắm.
      Lý Viện Viện ngồi cạnh Trương Nam, vì ở đây cũng chỉ biết mỗi ta. So với buổi liên hoan kết thúc vở kịch lần trước, lần này nghiêm túc hơn nhiều, nhưng dù sao cũng đều là sinh viên, ăn uống lát, ai nấy đều mượn rượu mở lời, thầy giáo cũng phải người quá khó tính, nên ăn uống lửng dạ rồi, thầy giáo liền từng bàn chúc rượu mọi người.
      Đến lượt Lý Viện Viện, nghe xong lời chúc của thầy giáo, cũng tự nhiên cầm chén rượu lên.
      Trước đây yếu ớt, đám tỳ nữ ở phủ công chúa chưa bao giờ dám cho uống rượu, buổi liên hoan lần trước, có người kính rượu cũng được Yến Tư Thành đỡ giùm, nên Lý Viện Viện biết tửu lượng mình đến đâu, có điều bây giờ cơ thể giống trước đây, béo như vậy, tửu lượng chắc cũng đến nỗi.
      Thầy giáo ngửa đầu tu cạn, cả bàn đều dũng cảm làm theo, Lý Viện Viện thấy vậy cũng nâng cốc uống cạn. Nhìn cả đống chén rỗng, thầy giáo vô cùng mỹ mãn. Cả bàn lại ngồi xuống xôn xao trò chuyện.
      Lý Viện Viện thấy mùi vị rất kỳ lạ. Uống vào miệng vừa chát vừa tê, nhưng lúc nuốt xuống bụng lại thấy khoan khoái lạ kỳ.
      Lý Viện Viện nhăn mày méo mặt, khiến Trương Nam bật cười, rót cốc nước cho : "Lần đầu tiên uống rượu à?"
      Lý Viện Viện gật đầu cầm cốc nước lên uống, Trương Nam mỉm cười: "Tôi thấy tu cạn chén rượu, còn tưởng tửu lượng khá lắm, hoá ra chỉ sĩ diện hão thôi à."
      "Tôi chưa từng uống rượu."
      "Ban đầu tôi cũng vậy, quen rồi là khá hơn ấy mà, sau này nếu tham gia nhiều các hoạt động xã hội, còn nhiều cơ hội uống lắm."
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Nhưng mùi vị quái lạ nhỉ, trước đây tôi toàn nghe người ta tả hương rượu thơm thế nào, nhưng sao rượu này vừa thơm, uống vừa chát thế."
      "Có rượu mơ, vừa thơm vừa ngọt đấy, nồng độ cũng cao lắm, uống ?"
      Tuy rằng mới chỉ uống chén, nhưng Lý Viện Viện vững dạ tin rằng tửu lượng của mình rất khá, bèn vỗ ngực : "Có."
      Vì vậy Trương Nam lại rót cho chén rượu mơ.
      Bởi vậy đến khi tiệc tàn, Trương Nam đành phải lấy điện thoại di động của Lý Viện Viện ra gọi cho Yến Tư Thành: "Lý Viện Viện uống say, nổi nữa, cậu tới đón nhé."
      Khi Yến Tư Thành đến bắt gặp ngay cảnh Lý Viện Viện ngủ gục bàn ăn đầy mỡ. Lúc say rất yên lặng, khóc gào, tay chân đặt thẳng, hoàn toàn mơ hồ.
      Trương Nam ở bên cạnh cầm di động, chuyện phiếm với bạn bè, thấy Yến Tư Thành đến, bèn thở phào nhõm: " đến rồi."
      "Sao lại uống ra nông nỗi này?" Yến Tư Thành ngồi xổm xuống bên Lý Viện Viện, ngửi thấy hơi thở của toàn mùi rượu, thi thoảng còn lầm bầm, Yến Tư Thành rất hiểu Lý Viện Viện, biết khó chịu nên mới thế. Yến Tư Thành xót xa vỗ lưng .
      "Cũng lạ , ấy ấy uống được rượu, thế mà tôi cũng tin." Trương Nam bất đắc dĩ thở dài: "Tôi thấy ấy uống rượu mơ xong vẫn thản nhiên như , cứ tưởng tửu lượng khá lắm, nào ngờ bỗng dưng ấy gục thẳng xuống bàn."
      Yến Tư Thành có thể tưởng tượng được, Lý Viện Viện uống rượu thành ra như vậy.
      nhớ năm tới tuổi cập kê, mẫu phi bị ban chết với tội danh "Dâm ô", đối với phi tử hậu cung, đây là tội danh tày trời, rất dễ liên lụy tới cả gia tộc.
      lâu sao đó là tới lễ cập kê của Lý Viện Viện, hôm đó phụ vương tới, hoàng huynh hoàng tỷ cũng tới, lễ nghi được nữ quan trong cung chủ trì.
      Đối với công chúa, đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Ai cũng chê cười , ai cũng chờ xem khổ sở thế nào. Nhưng Lý Viện Viện vẫn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, bình tĩnh đội kim quan, thần thái cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, hoàn thành đúng mực lễ cập kê.
      để bất kỳ ai có thể chế giễu mình.
      Sau đó thời gian, vụ án của mẫu phi Lý Viện Viện được xử lại, hoá ra là cung nữ hãm hại bà, ai mà chẳng biết, đứa cung nữ sao dám cả gan hãm hại phi tử, nhưng hoàng đế mọi chuyện chấm dứt, coi như chấm dứt hoàn toàn, hoàng đế truy phong danh hào cho bà, cũng ban thưởng phong hào cho Lý Viện Viện cùng vô số châu báu ngọc ngà.
      Chuyện kết thúc ở đó, nhưng nỗi oan khuất của mẫu phi bao giờ được gột sạch. Tối hôm đó Yến Tư Thành lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lý Viện Viện, lẳng lặng canh giữ cả đêm, hôm sau, thấy Lý Viện Viện vẫn mỉm cười như có gì xảy ra.
      Trước mặt người khác, chưa bao giờ tỏ ra yếu mềm.
      Cho nên giờ thấy say thành như vậy, Yến Tư Thành cũng hiểu được. Nếu phải say túy lúy, gục xuống ngay tại đây.
      "Viện Viện." nhàng gọi, nhưng Lý Viện Viện hề tỉnh dậy.
      "Tôi gọi thử rồi, nếu có thể đánh thức ấy dậy tôi cũng cần gọi tới." Trương Nam phủi tay đứng lên: "Nào, để tôi giúp đưa ấy về."
      Song Yến Tư Thành trả lời, chỉ kéo tay Lý Viện Viện lại, đặt lên lưng mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi xốc người dậy, trông vô cùng đơn giản.
      Ngay cả Trương Nam cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
      ta từng thử cõng Lý Viện Viện, nhưng đành bất lực...
      Trước khi , Yến Tư Thành quay đầu cảm ơn Trương Nam: "Cảm ơn trông ấy hộ tôi."
      Trương Nam sửng sốt, lập tức xua tay tỏ ý cần khách sáo. Nhìn theo bóng lưng Yến Tư Thành, Trương Nam chợt lấy điện thoại ra, gào lên với đối phương: "Này, bao giờ rảnh, muốn viết chuyện về hiệp sĩ, tớ có thể cung cấp tư liệu sống cho đấy."
      Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện về, đặt xuống giường, nhủ thầm, Lý Viện Viện quyết định giảm béo, có lẽ hẳn tốt như nghĩ...
      giặt khăn ấm lau mặt cho Lý Viện Viện, gương mặt của hồng hào lên, lau rất cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay làm Lý Viện Viện bị đau. Lau mặt xong rồi lau đến tay, khi nãy gục xuống bàn, tay dính đầy dầu mỡ, nếu cứ để như vậy, đảm bảo ngày mai tỉnh dậy vô cùng khó chịu.
      Yến Tư Thành tưởng tượng ra khuôn mặt Lý Viện Viện lúc ấy, bất thần mỉm cười.
      Còn nghĩ, đột nhiên Lý Viện Viện mở choàng mắt.
      Vì uống rượu, nên đôi mắt hơi đỏ lên, mơ màng, tuy vậy, Yến Tư Thành vẫn thấy bản thân nên hành động quá phận, bèn vội lùi ra sau, giải thích: "Công chúa, người..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện đột nhiên đứng dậy, xốc lên.
      Rồi loạng choạng tới WC, bất chợt ngã nhào xuống, đợi Yến Tư Thành đỡ dậy, tiếp tục tư thế quỳ gối, bò vào WC, Yến Tư Thành ngây người ra nhìn, định thần lại, vội tiến tới thấy Lý Viện Viện nôn thốc nôn tháo trận vào bồn cầu.
      Yến Tư Thành sững sờ, cũng may ban nãy Lý Viện Viện ăn ít, nên sau đó chỉ toàn nôn khan, Yến Tư Thành vội tới bên , ngồi xổm xuống, ngại bẩn, lấy khăn mặt lau tay cho , rồi lau miệng, sau đó bế về sô pha.
      Nước nóng đun xong, vội thổi cho nguội bớt, thấy lại bải hoải khó chịu vội lau mặt tiếp cho .
      Lý Viện Viện làu bà làu bàu, Yến Tư Thành vô cùng xót , dám cả gan trách mắng: "Sau này được uống nhiều rượu thế nữa."
      Lý Viện Viện tuy say khướt nhưng vẫn biết mình bị mắng, tựa hồ gật đầu đáp ứng, rồi lại mơ màng : "Tư Thành..."
      "Ừ, khó chịu ở đâu à?"
      Lý Viện Viện đập bốp vào đầu mình, làm Yến Tư Thành sợ tới nỗi vội nắm lấy tay . Lý Viện Viện thầm : "Đau đầu quá."
      Yến Tư Thành đành phải đặt khăn mặt xuống, day huyệt Thái Dương giùm : "Đau lắm à?"
      Lý Viện Viện lại đấm mạnh vào bụng mình, Yến Tư Thành kịp ngăn, thở dài, bắt lấy tay : "Dạ dày cũng đau à?"
      Lý Viện Viện gật đầu.
      Yến Tư Thành tìm thấy huyệt vị ở bụng, ấn mãi mà toàn thấy thịt, hơi thẹn thùng, nhìn ngắm tỉ mỉ, rồi ấn mạnh cái.
      Huyệt vị đúng rồi, nhưng sức ấn mạnh lắm, thế nhưng Lý Viện Viện vẫn kêu: "Đau quá..." cong người ôm bụng, nào ngờ Yến Tư Thành ở quá gần , vừa khom người, Yến Tư Thành nghe thấy kêu rên bèn nhấc đầu lên, môi họ bất thần bập vào nhau.
      Động tác của hai người họ đều nhanh, va chạm vô cùng mạnh mẽ, đập cả răng vào nhau, rách môi, chảy máu.
      Lý Viện Viện che miệng mơ màng lẩm bẩm.
      Thôi xong... Danh tiết của công chúa...
      Yến Tư Thành lau máu môi, cẩn thận nhìn Lý Viện Viện, thấy ngoài đau đớn rên rỉ tỏ ra gì khác, bèn hạ quyết tâm phải giấu nhẹm chuyện này, cũng giống như trước kia giấu chuyện mớm thuốc cho , nghĩ rồi hơi yên tâm, nhưng khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 18
      Trong thư viện thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan húng hắng, Yến Tư Thành ngồi nơi góc phòng, vừa nghiêm túc lật sách, vừa lẩm bẩm ghi chép lại.
      Quang cảnh vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên bên cạnh vẳng tới tiếng bước chân lạch bạch, Yến Tư Thành ngẩng đầu lên cũng đoán được là ai. Quả nhiên, Lục Thành Vũ nhảy tới ngồi xuống cạnh : "Ôi hiếm có à nha, Yến Tư Thành mà cũng tới thư viện cơ."
      "Tớ tới rất nhiều lần rồi." Yến Tư Thành nhìn cậu ta, tiếp tục ghi chép: "Xin lỗi, hôm nay tớ hơi bận..."
      Còn chưa dứt lời, Lục Thành Vũ cầm quyển sách mở bàn lên xem, : "Dạy giảm béo?" Lục Thành Vũ dài giọng, lại cầm quyển khác đọc: "Giảm béo mới đẹp", "36 kế giảm béo khoẻ mạnh"? Lục Thành Vũ ném sách xuống, hỏi: " Cậu bị bệnh à? Sao tự dưng lại muốn giảm béo? À phải, đây là sách dành cho đám con mà... ngờ thư viện trường ta cũng có loại sách này nhỉ..." Lục Thành Vũ tấm tắc hiếu kỳ.
      Yến Tư Thành đặt sách xuống, nghiêm nghị bảo cậu ta: "Cậu quấy rầy tớ."
      Lục Thành Vũ sửng sốt: "Nghiêm túc thế làm gì chứ." Cậu ta quệt miệng giở giọng bất mãn: "Dạo này cậu làm sao vậy, màng đá bóng, chơi trò chơi, ngay cả trốn học cũng ! Giờ còn ngồi ở thư viện... đọc mấy loại sách này nữa?"
      Yến Tư Thành trả lời cậu ta.
      Lục Thành Vũ đảo mắt, cười trêu ghẹo: " muốn giúp Lý Viện Viện giảm béo à? Sao hả, chán nhìn thân thể núc ních ấy rồi à?"
      Yến Tư Thành nhíu mày, trả lời nghiêm túc: "Tôi thấy ấy rất đẹp."
      Vẻ mặt nghiêm túc của khiến Lục Thành Vũ ngây ra biết đáp trả thế nào, im lặng hồi lại cáu kỉnh : " ta đẹp thế rồi cậu còn phải bận bịu đọc sách làm gì."
      Nhắc tới chuyện này, Yến Tư Thành tựa hồ vô cùng phiền não, chán nản : " ấy muốn giảm béo, ngày nào cũng nhịn đói, trông rất tiều tụy."
      Cho nên mới phải tới đây tìm hiểu sách vở, Lục Thành Vũ hiểu ra, : "Trước đây nào biết cậu lại là người si tình thế này." Thấy Lục Thành Vũ trêu chọc, Yến Tư Thành chỉ hờ hững liếc lên, Lục Thành Vũ tiếp lời: "Cậu đừng lo, con ấy mà, nào mà chả gào thét đòi giảm béo, nhưng mười người tới mười đều kiên trì nổi, bạn tớ cũng thế, lần nào cũng thất bại, ngắn nhất duy trì được vài tiếng, dài nhất được tuần. Cậu cứ mặc kệ ấy, trước khi cậu kịp khuyên ấy bỏ cuộc thôi."
      Yến Tư Thành lắc đầu, Lục Thành Vũ vậy vì hiểu Lý Viện Viện, Lý Viện Viện mà quyết tâm chuyện gì cố hết sức thực .
      lại mở sổ ra, thầm hồi với Lục Thành Vũ, ghi lại những chỗ quan trọng.
      Rốt cuộc, đến tối lúc Lý Viện Viện về nhà, Yến Tư Thành bê ra bàn đầy đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. bàn có đồ mặn, tất cả đều là rau dưa tươi mát. Rau trộn dưa chuột, xúp lơ luộc, bắp cải luộc...
      Lý Viện Viện cắn đũa suy nghĩ hồi. gắp vài cọng xúp lơ, uống nước canh rau luộc, rồi đặt bát xuống.
      Yến Tư Thành thấy thế cõi lòng đầy kỳ vọng lẫn ánh mắt đều chợt chùng xuống, cất giọng âu lo: "Viện Viện, hôm nay đọc qua sách, thấy họ ăn mấy món rau này bị béo đâu, mặc dù em sốt ruột, nhưng vẫn phải đặt cơ thể khoẻ mạnh lên hết chứ." Vừa vừa tha thiết chân thành nhìn Lý Viện Viện.
      "Tốt xấu gì cũng ăn bát cơm ."
      "Tư Thành." Lý Viện Viện bất đắc dĩ : " phải em muốn ăn, mà là... Em thích mấy món này." Lý Viện Viện sờ bụng, thở dài: "Mấy món này lạ lắm, ăn vào đói ghê, thà ăn còn hơn."
      Yến Tư Thành đành tiếp: "Thực ra hôm nay đọc rất nhiều sách, quyển nào cũng bảo rằng nếu kết hợp vận động và ăn uống điều độ giảm béo hiệu quả, nhưng vận động rất mệt nhọc, biết em có muốn thử ? Dù gì cũng tổn hại đến cơ thể."
      Yến Tư Thành nghĩ, vận động càng nhiều, Lý Viện Viện càng thấy thèm ăn, vừa ăn được mà vẫn vừa gầy bớt được, còn có lợi cho sức khoẻ, đúng là biện pháp tuyệt vời. Chỉ sợ Lý Viện Viện muốn, vì dù sao so với nhịn đói, vận động vẫn cực nhọc hơn.
      Nào ngờ Yến Tư Thành còn chưa cất lời khuyên, Lý Viện Viện đồng ý: "Chu Tình nghe em muốn giảm béo, cũng bảo em thể nhịn đói mãi được, thay vào đó nên vận động nhiều vào, cậu ấy còn bảo em về nhà lên mạng tìm các bí quyết giảm béo nữa."
      Yến Tư Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn chiếc máy vi tính trông hệt chiếc bài vị bàn, hai người họ tới đây cũng được thời gian, đại khái hiểu máy tính và lên mạng là gì, nhưng thao tác cụ thể chưa từng thử qua, bình thường học về, ăn xong cơm tối, bọn họ toàn xem TV lúc rồi rửa ráy ngủ, cũng chẳng còn thời giờ mà tìm hiểu máy tính.
      Sau khi ăn cơm, Yến Tư Thành rửa bát, xong xuôi ra thấy Lý Viện Viện nghiên cứu máy tính, mở được máy tính lên, cầm chuột di di, nhưng biết lên mạng như thế nào.
      Trong đầu Yến Tư Thành đột nhiên xẹt qua vài cảnh, bảo Lý Viện Viện lùi ra, rồi bản thân ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải cầm chuột, tay trái tự nhiên đặt bàn phím trong phút chốc, trí óc cuộn trào mãnh liệt, tay phải vung lên, đánh phím tanh tách, buông chuột, ngón tay nhanh như chớp...
      Đăng nhập vào trò chơi...
      Lý Viện Viện kinh ngạc: "Tư Thành, học cách sử dụng máy tính thành thạo như thế từ bao giờ vậy?"
      Yến Tư Thành bấy giờ mới như tỉnh táo lại, buông chuột ra, nhìn màn hình mà cất giọng bất đắc dĩ: " phải... đâu quen dùng, chẳng hiểu sao vừa ngồi xuống, liền bị thôi thúc kích thích như vậy..." day trán .
      Thay vì bị kích thích, thà rằng thân thể phản xạ có điều kiện mới đúng... Vô thức mở trò chơi, đăng nhập, Yến Tư Thành nghĩ, cảm giác này còn sâu sắc hơn cả lúc gặp được cha ruột.
      Chắc là người lúc trước rất thích chơi game...
      Lúc đăng nhập, khung đối thoại phía dưới ngừng nhảy lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua, có hơn trăm tin nhắn, trong đó tám mươi tin hỏi có phải chết rồi , vài người hỏi vì sao chơi nữa, có cả mấy tài khoản tên con hỏi xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả đống người quan tâm hỏi han, chỉ có tài khoản "Lục Lục càng khoẻ mạnh" online hỏi: "Này, cậu bận , thích chơi nữa đưa hết trang bị cho tớ !" Xem chừng chắc chắn là gã Lục Thành Vũ.
      Yến Tư Thành thản nhiên xoá hết tin nhắn, muốn đóng trò chơi lại tin nhắn lên: "Rốt cuộc cũng lên mạng rồi, em chờ mãi." Là tên , Yến Tư Thành liếc nhìn, hề do dự xoá . Rồi mở trình duyệt lên, hỏi: "Viện Viện, ban nãy em nhắc tới bí quyết giảm béo nào nhỉ?"
      Lý Viện Viện ngạc nhiên chớp mắt: "Bọn họ có vẻ rất sốt ruột, hay trả lời họ ."
      " biết bọn họ là ai."
      vậy, Lý Viện Viện cũng khuyên nữa, nhớ lại những lời Chu Tình , Yến Tư Thành tìm kiếm giúp nàng, sau đó dọn giường chiếu.
      Lý Viện Viện đọc chuyên chú, sau đó đẩy ghế ra, tìm chỗ trống, bắt đầu tập xoay hông. Ở Đại Đường, từ vương công quý tộc cho tới bách tính bình dân đều biết nhảy múa, nhưng Lý Viện Viện vì cơ thể yếu ớt nên rất ít khi được giống như họ, mà thân thể mập mạp này xem chừng bình thường cũng ít khi vận động, vừa xoay thắt lưng cái là xương cốt khắp người liền kêu răng rắc, tư thế trông vô cùng quái dị.
      quan tâm lắm, vẫn chuyên chú tập luyện.
      Yến Tư Thành vừa trải chăn, vừa liếc nhìn Lý Viện Viện, bất thần nhoẻn cười, mắt ánh vẻ ấm áp, Lý Viện Viện biết, mà ngay cả chính cũng biết.
      Hôm sau, Lý Viện Viện chờ Yến Tư Thành gọi cũng tự tỉnh dậy.
      Tối hôm qua Yến Tư Thành cho xem những ghi chép của về việc giảm cân, hiểu được rất nhiều, trong đó nhớ nhất là việc bữa sáng có thể ăn tùy thích, bữa trưa ăn no, còn bữa tối ăn ít, cho nên bắt đầu từ sáng nay, Lý Viện Viện liền bắt đầu học theo cách này.
      nhàng bước vào phòng bếp, nhưng mới tới cửa thấy sửng sốt. Sáu giờ, mới tảng sáng, xung quanh vẫn mờ tối, trong phòng bật đèn, khiến khí lạnh lẽo như thể vờn quanh người Yến Tư Thành cuộn mình nằm dưới đất.
      Yến Tư Thành bảo có thể ngủ ngon ở phòng bếp, Lý Viện Viện cứ thế tin, nghĩ phòng bếp chắc vẫn đủ chỗ để ngủ, nhưng lấy vóc người mình ra áng chừng, mà quên mất rằng với Yến Tư Thành phải cuộn người lại mới nằm xuống được.
      Lý Viện Viện thắt dạ lại, hơi đau lòng.
      Yến Tư Thành luôn sắp xếp thoả đáng mọi việc cho , cẩn thận từ cái ăn, cái mặc, đến cả việc lại, nhưng hình như chẳng hề quan tâm tới Yến Tư Thành. luôn miệng muốn thích ứng với thế giới này, bỏ hết mọi thói quen trước đây, cho nên mới sửa lại cách xưng hô giữa họ, sửa lại cách đứng, nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày lại y hệt trước.
      Yến Tư Thành vẫn đối đãi với như hầu hạ chủ tử, còn thoải mái hưởng thụ hầu hạ của . quen thói, Yến Tư Thành cũng quen thói.
      Nhưng... Như vậy đúng.
      Lý Viện Viện càng ngày càng hiểu ra, và Yến Tư Thành kỳ thực ngang hàng nhau, và Yến Tư Thành hiểu biết ngang nhau, Yến Tư Thành luôn đồng tình với mọi ý kiến của , ủng hộ , nhưng lại hành xử hoàn toàn giống .
      Lý Viện Viện ngồi xổm xuống, nhàng lắc Yến Tư Thành: "Tư Thành, ở đây chật quá, sau này ra ngủ với em nhé."
      Yến Tư Thành giật mình, mở bừng mắt, như thể bị hù dọa nên tỉnh dậy:
      "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Chương 19
      Hôm qua Yến Tư Thành đọc sách giảm béo tới tận khuya, vừa ngả lưng nhắm mắt rơi vào mê man, chẳng hiểu sao bắt đầu nằm mơ.
      mơ thấy mình trở về tuổi mười sáu, Lý Viện Viện cũng còn , rất gầy nhưng lại la hét đòi giảm béo, Yến Tư Thành vừa ôm bát thịt vừa đuổi theo ép ăn, rượt bắt cả tối, bỗng dưng Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn , bảo: "Tư Thành, muốn em ăn thịt, phải ngủ với em!"
      Sao lại có thể nằm mơ đại nghịch bất đạo như thế!
      Yến Tư Thành giật mình, bật dậy: "Công chúa! Tuyệt đối thể!"
      Tỉnh dậy lại thấy gương mặt của Lý Viện Viện ngay gần, Yến Tư Thành sợ tới nỗi bật ngửa ra sau, đập thẳng đầu vào tủ đựng bát kêu "bốp" cái, Lý Viện Viện nghe mà cũng thấy đau lòng, song Yến Tư Thành chỉ xoa qua loa, vội vội vàng vàng nhỏm lưng lùi sát vào tủ bát, cố gắng cách xa Lý Viện Viện hết mức: "Công chúa..." Giọng vẫn hơi khàn khàn, nhưng đầu óc tỉnh táo hẳn: "Công chúa ... đói bụng à?"
      "Ừ, em tới lấy đồ ăn, rồi thấy ngủ như vậy..." Lý Viện Viện thở dài: "Em sơ ý quá, trước lại chẳng để tâm gì đến việc này. Tư Thành, sao cũng giỏi chịu thiệt thòi quá vậy."
      Yến Tư Thành im lặng .
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Đêm nay đừng ngủ kiểu này nữa. Tới phòng khách ."
      "Công chúa..." Lý Viện Viện lườm , Yến Tư Thành đành phải chữa lời: "Viện Viện, hợp lễ nghĩa."
      "Chả có gì là hợp cả. Tóm lại đêm nay được ngủ ở đây nữa." Lý Viện Viện đứng dậy, mở tủ lạnh, bê đồ ăn ra, hiển nhiên muốn tiếp tục đề tài này nữa. "Chúng ta mau ăn cơm thôi, em mong chờ cả đêm rồi."
      Yến Tư Thành thấy kiên định, bèn thở dài thườn thượt.
      Ăn sáng xong, Lý Viện Viện thu dọn sách vở học, vừa tới trước cửa, Yến Tư Thành bỗng nhiên hỏi: "Tối nay Viện Viện có buổi học nào ?"
      Lý Viện Viện lắc đầu: " có."
      "Tầm xế chiều tới sân tập để tập luyện cùng CLB, khoảng tám giờ kết thúc, đến lúc đó em hãy tới rèn luyện lúc nhé, sân tập rất rộng, tốt hơn ở nhà."
      Lý Viện Viện đáp ứng. Thế nhưng lúc Lý Viện Viện ăn cơm tối ở nhà ăn lại gặp phải Trương Nam.
      " định giờ ăn cơm gọi cho đây. Bảy giờ có buổi họp. Giới thiệu qua vở kịch, thảo luận kịch bản và chốt lại thời gian tập." Trương Nam : "Chúng ta cùng nhé."
      Lý Viện Viện ngẩn ra: "Phải mất bao lâu?"
      " biết, lần này là vở kịch tham dự lễ hội văn hoá sinh viên, thầy giáo rất coi trọng, đạo diễn là người của đoàn nghệ thuật tới đảm nhiệm, thầy muốn mọi người trong nhóm kịch đều phải đến, tôi nghĩ chắc phải mất lúc."
      Lý Viện Viện ngờ, " lúc" trong lời Trương Nam lại tròn ba tiếng đồng hồ.
      Các thành viên tham gia vở kịch tự giới thiệu lẫn nhau, rồi thầy giáo lên thông báo hồi, sau đó chia nhau kịch bản, thầy giáo lại giới thiệu qua về từng vai diễn, cuối cùng bảo mọi người tối nay về đọc kịch bản, xong xuôi mười giờ tối.
      Lý Viện Viện cầm kịch bản vội vã chào tạm biệt mọi người, rồi ba chân bốn cẳng chạy tới sân tập, bấy giờ trong sân tập còn rất ít người, rải rác đôi ba người túm tụm trò chuyện, Lý Viện Viện lướt thấy ngay Yến Tư Thành chạy bộ vòng quanh sân.
      Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, mang vẻ kiên nghị bẩm sinh, mặt mũi đầy mồ hôi, lúc chạy, gương mặt càng có vẻ góc cạnh rệt. chỉ gương mặt, mà bắp tay, bắp chân rắn chắc đều nổi bật hẳn lên.
      Bình thường Yến Tư Thành ăn mặc kín đáo nên cứ tưởng gầy, nhưng ngờ mới nhìn thấy vận động, thấy...
      "Đầy nhục cảm?"
      Lý Viện Viện chẳng biết thế nào, bỗng nhiên bắt đầu đặt Yến Tư Thành và Tiểu Bàn lên bàn cân so sánh, đồng thời nháy mắt phân được cao thấp, thịt của Tiểu Bàn mềm nhũn trắng bóng, sao có thể ngon bằng loại thịt rắn chắc này.
      ràng Yến Tư Thành đẹp hơn hẳn Tiểu Bàn...
      ngắm ngây cả người ra, bên cạnh bỗng dưng có hai sinh viên trêu ghẹo nhau: " ta chạy suốt hai tiếng rồi đấy."
      "Ừ, thể hình ta đẹp ! Trông cũng đẹp trai nữa, muốn lao tới làm quen quá..."
      "Xông lên luôn , là con khỉ nhé."
      "Người như thế vừa nhìn là biết có chủ rồi, tớ làm tiểu tam đâu, ngắm nhìn là đủ rồi."
      Có chủ ư...
      Trước đây có, nhưng bây giờ hình như còn nữa rồi... Nhỉ?
      "Viện Viện." Yến Tư Thành thấy bèn chạy tới, đứng ngay trước , hơi thở vẫn còn hổn hển, tựa hồ phả thẳng vào mặt , nhìn , tuy rất bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào thấy ánh mắt vô cùng chuyên chú, ngữ khí của hơi cao vút, như thể đợi rất lâu, giờ rất mừng rỡ, mừng rỡ vì nhìn thấy .
      "Họp xong rồi à?"
      Lý Viện Viện gật đầu, chợt nghe thấy bên cạnh có người giọng nghiến răng nho : "Đáng lẽ tớ nên xông tới!"
      "Đúng vậy, cậu mà xông tới tốt rồi."
      Bọn họ coi và Yến Tư Thành là tình nhân, sau đó lại nghĩ bọn xứng...
      Quả thực... Có vẻ xứng, Lý Viện Viện toét miệng cười, bận tâm tới những lời này. với Yến Tư Thành: "Xin lỗi để phải đợi lâu như vậy, nếu mệt rồi nghỉ , chờ em chạy hai vòng rồi về."
      " sao, mệt. Em khởi động trước , kẻo lát nữa bị chuột rút."
      Lý Viện Viện gật đầu, xoay tay xoay chân vài cái, Yến Tư Thành lẳng lặng chờ , chợt thấy Lý Viện Viện nhận xét: "Tư Thành, lúc chạy bộ trông rất hấp dẫn." Yến Tư Thành sửng sốt, Lý Viện Viện cười vui vẻ tiếp: "Sau này chúng ta thường xuyên chạy bộ nhé."
      Yến Tư Thành quay mặt sang chỗ khác, thần thái hơi ngượng ngùng, giọng đáp ừ.
      Lúc trước thấy Yến Tư Thành chạy có vẻ dễ dàng, nên cũng thản nhiên chạy hai vòng, tưởng đâu đơn giản lắm, nhưng vòng bằng 400m này khiến Lý Viện Viện nhanh chóng ngộ ra đau khổ, vật vã mãi mới xong vòng, còn vòng còn lại, cơ hồ bộ suốt, đến 100m cuối cùng, tóm lấy tay Yến Tư Thành, để kéo nốt.
      Đến vạch, chẳng ngại bẩn nữa, đặt mông ngồi phịch xuống dưới đất, thở phì phò, mệt tới nỗi chẳng mở nổi mắt.
      Yến Tư Thành tính giờ, Lý Viện Viện chạy 800m hết tận tám phút.
      Lý Viện Viện sực nhớ ra, còn có lớp thể dục, thầy giáo , cuối kỳ thi chạy 800m. Con chạy trong vòng 4 phút là đạt cầu, tốc độ của bằng người ta chạy hai lần 800m lận...
      Liên quan tới việc học, Lý Viện Viện mới ý thức được chuyện tình nghiêm trọng.
      đường về tính toán với Yến Tư Thành: "Hôm nay thầy giáo , vì mỗi người có giờ học khác nhau, nên thống nhất lại tập kịch từ 8h30 tới 10h30 mỗi tối thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật tập lúc 2h00 chiều cho tới 6h00. Vậy chúng ta chạy bộ trước giờ đó nhé, ngoại trừ tối thứ ba, những hôm khác em phải học, vậy cứ 7h20 mỗi ngày tới sân tập chạy bộ, đến 8h20 em tập kịch."
      sắp xếp xong xuôi rồi mới sực nhớ ra: "Tư Thành, lịch của thế nào?"
      Yến Tư Thành lập tức gật đầu: "Yến Tư Thành trước kia hình như sống rất... tự do, dạo này suốt ngày tới CLB, chính bọn họ cũng thấy kỳ quái. Mỗi tuần tới CLB hai lần là được.
      Nhất trí rồi, hai người họ về nhà tắm rửa rồi leo lên giường. Trước khi ngủ, lần đầu tiên Lý Viện Viện trải giường chiếu, lại là trải giúp Yến Tư Thành, kéo bàn uống nước sang bên, rồi lật sô pha lại, trải chăn lên, đặt gối đầu vào phía trước, xong xuôi hài lòng vỗ vỗ, bảo: "Tư Thành, ngủ đây nhé."
      Yến Tư Thành nhìn giường của mình, vị trí này, cơ hồ ngẩng đầu phát là nhìn thấy Lý Viện Viện ngủ ở giường. Tuy buổi tối Lý Viện Viện ngủ quẫy đạp, lo nhìn thấy thứ gì nên thấy, nhưng ở gần như vậy... Nhỡ lúc ngủ...
      Yến Tư Thành khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
      "Viện Viện..." gọi, Lý Viện Viện cố tình nghe, bịt tai chui thẳng vào chăn.
      Thấy hành động "bịt tai trộm chuông" của , đành dở khóc dở cười nghe lời.
      Nghe tiếng hít thở như thể ngay cạnh bên tai của Lý Viện Viện, mơ màng cả đêm, trong mơ còn thấy Lý Viện Viện lẳng lặng ngồi đó, mỉm cười nhìn , chẳng chẳng rằng.
      cũng thất thần nhìn như vậy, nhìn cả đêm, dám cử động cũng dám hé răng câu nào.
      Hôm sau Lý Viện Viện thức dậy, căn phòng nguyên như cũ, bàn uống nước được kê lại vị trí cũ, sô pha cũng được lật lại, bàn uống nước còn đặt mấy món đồ ăn vặt mà Lý Viện Viện thích nhất. Trong bếp có tiếng dao thớt lách cách, chắc là Yến Tư Thành vẫn bận rộn.
      Lý Viện Viện nhảy vào phòng bếp, mỉm cười hỏi : "Tối qua ngủ ngon ?" tưởng trước đây toàn được thụ hưởng hầu hạ của Yến Tư Thành, nên hôm qua coi như cũng hầu hạ , cho nên mới sáng ra giở bộ dạng đòi công.
      Nhưng Yến Tư Thành hề quay đầu lại, vẫn bận rộn thái xắt, đáp be bé: "Ừ."
      Lý Viện Viện thấy lạ, hơi ngẩn ra. Yến Tư Thành bỗng nhiên đặt dao xuống, nghiêng đầu lại, Lý Viện Viện mới nhìn hai lỗ mũi nhét đầy khăn giấy, còn thấy cả vết máu mờ.
      Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Tư Thành, sao lại chảy máu cam thế?"
      Yến Tư Thành chau mày, khổ sở : "Công chúa... khí trong phòng khách... khô hanh quá, thích phòng bếp hơn, đêm nay em cho ngủ ở đây nhé..."
      Chương 20
      Lý Viện Viện đương nhiên đồng ý.
      nằm ở ngoài có bị chảy máu mũi bao giờ đâu, càng nghĩ, càng thấy chắc đêm qua Yến Tư Thành tập luyện quá mức nên mới chảy máu mũi như thế.
      muốn để hôm nay Yến Tư Thành nghỉ ngơi, vừa khéo Trương Nam gọi điện cho , bảo hôm qua vội về quá nên biết thầy giáo dặn rằng tối nay hẹn nhóm kịch ăn cơm bồi dưỡng tình cảm với nhau.
      Lý Viện Viện suy tư, thấy đây là cầu của thầy giáo, nếu ổn lắm, bèn đáp ứng, với lại cũng giúp Yến Tư Thành được nghỉ ngơi hôm. Còn về chuyện giảm béo...
      Mai ăn bớt vậy.
      Tối nay, Lý Viện Viện cùng Yến Tư Thành, thầy giáo buổi liên hoan này để bồi dưỡng tình cảm, khởi động tinh thần trước khi luyện tập, nên mang theo "người nhà" có vẻ thích hợp lắm.
      Lý Viện Viện ngồi cạnh Trương Nam, vì ở đây cũng chỉ biết mỗi ta. So với buổi liên hoan kết thúc vở kịch lần trước, lần này nghiêm túc hơn nhiều, nhưng dù sao cũng đều là sinh viên, ăn uống lát, ai nấy đều mượn rượu mở lời, thầy giáo cũng phải người quá khó tính, nên ăn uống lửng dạ rồi, thầy giáo liền từng bàn chúc rượu mọi người.
      Đến lượt Lý Viện Viện, nghe xong lời chúc của thầy giáo, cũng tự nhiên cầm chén rượu lên.
      Trước đây yếu ớt, đám tỳ nữ ở phủ công chúa chưa bao giờ dám cho uống rượu, buổi liên hoan lần trước, có người kính rượu cũng được Yến Tư Thành đỡ giùm, nên Lý Viện Viện biết tửu lượng mình đến đâu, có điều bây giờ cơ thể giống trước đây, béo như vậy, tửu lượng chắc cũng đến nỗi.
      Thầy giáo ngửa đầu tu cạn, cả bàn đều dũng cảm làm theo, Lý Viện Viện thấy vậy cũng nâng cốc uống cạn. Nhìn cả đống chén rỗng, thầy giáo vô cùng mỹ mãn. Cả bàn lại ngồi xuống xôn xao trò chuyện.
      Lý Viện Viện thấy mùi vị rất kỳ lạ. Uống vào miệng vừa chát vừa tê, nhưng lúc nuốt xuống bụng lại thấy khoan khoái lạ kỳ.
      Lý Viện Viện nhăn mày méo mặt, khiến Trương Nam bật cười, rót cốc nước cho : "Lần đầu tiên uống rượu à?"
      Lý Viện Viện gật đầu cầm cốc nước lên uống, Trương Nam mỉm cười: "Tôi thấy tu cạn chén rượu, còn tưởng tửu lượng khá lắm, hoá ra chỉ sĩ diện hão thôi à."
      "Tôi chưa từng uống rượu."
      "Ban đầu tôi cũng vậy, quen rồi là khá hơn ấy mà, sau này nếu tham gia nhiều các hoạt động xã hội, còn nhiều cơ hội uống lắm."
      Lý Viện Viện nhíu mày: "Nhưng mùi vị quái lạ nhỉ, trước đây tôi toàn nghe người ta tả hương rượu thơm thế nào, nhưng sao rượu này vừa thơm, uống vừa chát thế."
      "Có rượu mơ, vừa thơm vừa ngọt đấy, nồng độ cũng cao lắm, uống ?"
      Tuy rằng mới chỉ uống chén, nhưng Lý Viện Viện vững dạ tin rằng tửu lượng của mình rất khá, bèn vỗ ngực : "Có."
      Vì vậy Trương Nam lại rót cho chén rượu mơ.
      Bởi vậy đến khi tiệc tàn, Trương Nam đành phải lấy điện thoại di động của Lý Viện Viện ra gọi cho Yến Tư Thành: "Lý Viện Viện uống say, nổi nữa, cậu tới đón nhé."
      Khi Yến Tư Thành đến bắt gặp ngay cảnh Lý Viện Viện ngủ gục bàn ăn đầy mỡ. Lúc say rất yên lặng, khóc gào, tay chân đặt thẳng, hoàn toàn mơ hồ.
      Trương Nam ở bên cạnh cầm di động, chuyện phiếm với bạn bè, thấy Yến Tư Thành đến, bèn thở phào nhõm: " đến rồi."
      "Sao lại uống ra nông nỗi này?" Yến Tư Thành ngồi xổm xuống bên Lý Viện Viện, ngửi thấy hơi thở của toàn mùi rượu, thi thoảng còn lầm bầm, Yến Tư Thành rất hiểu Lý Viện Viện, biết khó chịu nên mới thế. Yến Tư Thành xót xa vỗ lưng .
      "Cũng lạ , ấy ấy uống được rượu, thế mà tôi cũng tin." Trương Nam bất đắc dĩ thở dài: "Tôi thấy ấy uống rượu mơ xong vẫn thản nhiên như , cứ tưởng tửu lượng khá lắm, nào ngờ bỗng dưng ấy gục thẳng xuống bàn."
      Yến Tư Thành có thể tưởng tượng được, Lý Viện Viện uống rượu thành ra như vậy.
      nhớ năm tới tuổi cập kê, mẫu phi bị ban chết với tội danh "Dâm ô", đối với phi tử hậu cung, đây là tội danh tày trời, rất dễ liên lụy tới cả gia tộc.
      lâu sao đó là tới lễ cập kê của Lý Viện Viện, hôm đó phụ vương tới, hoàng huynh hoàng tỷ cũng tới, lễ nghi được nữ quan trong cung chủ trì.
      Đối với công chúa, đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Ai cũng chê cười , ai cũng chờ xem khổ sở thế nào. Nhưng Lý Viện Viện vẫn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, bình tĩnh đội kim quan, thần thái cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, hoàn thành đúng mực lễ cập kê.
      để bất kỳ ai có thể chế giễu mình.
      Sau đó thời gian, vụ án của mẫu phi Lý Viện Viện được xử lại, hoá ra là cung nữ hãm hại bà, ai mà chẳng biết, đứa cung nữ sao dám cả gan hãm hại phi tử, nhưng hoàng đế mọi chuyện chấm dứt, coi như chấm dứt hoàn toàn, hoàng đế truy phong danh hào cho bà, cũng ban thưởng phong hào cho Lý Viện Viện cùng vô số châu báu ngọc ngà.
      Chuyện kết thúc ở đó, nhưng nỗi oan khuất của mẫu phi bao giờ được gột sạch. Tối hôm đó Yến Tư Thành lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lý Viện Viện, lẳng lặng canh giữ cả đêm, hôm sau, thấy Lý Viện Viện vẫn mỉm cười như có gì xảy ra.
      Trước mặt người khác, chưa bao giờ tỏ ra yếu mềm.
      Cho nên giờ thấy say thành như vậy, Yến Tư Thành cũng hiểu được. Nếu phải say túy lúy, gục xuống ngay tại đây.
      "Viện Viện." nhàng gọi, nhưng Lý Viện Viện hề tỉnh dậy.
      "Tôi gọi thử rồi, nếu có thể đánh thức ấy dậy tôi cũng cần gọi tới." Trương Nam phủi tay đứng lên: "Nào, để tôi giúp đưa ấy về."
      Song Yến Tư Thành trả lời, chỉ kéo tay Lý Viện Viện lại, đặt lên lưng mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi xốc người dậy, trông vô cùng đơn giản.
      Ngay cả Trương Nam cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
      ta từng thử cõng Lý Viện Viện, nhưng đành bất lực...
      Trước khi , Yến Tư Thành quay đầu cảm ơn Trương Nam: "Cảm ơn trông ấy hộ tôi."
      Trương Nam sửng sốt, lập tức xua tay tỏ ý cần khách sáo. Nhìn theo bóng lưng Yến Tư Thành, Trương Nam chợt lấy điện thoại ra, gào lên với đối phương: "Này, bao giờ rảnh, muốn viết chuyện về hiệp sĩ, tớ có thể cung cấp tư liệu sống cho đấy."
      Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện về, đặt xuống giường, nhủ thầm, Lý Viện Viện quyết định giảm béo, có lẽ hẳn tốt như nghĩ...
      giặt khăn ấm lau mặt cho Lý Viện Viện, gương mặt của hồng hào lên, lau rất cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay làm Lý Viện Viện bị đau. Lau mặt xong rồi lau đến tay, khi nãy gục xuống bàn, tay dính đầy dầu mỡ, nếu cứ để như vậy, đảm bảo ngày mai tỉnh dậy vô cùng khó chịu.
      Yến Tư Thành tưởng tượng ra khuôn mặt Lý Viện Viện lúc ấy, bất thần mỉm cười.
      Còn nghĩ, đột nhiên Lý Viện Viện mở choàng mắt.
      Vì uống rượu, nên đôi mắt hơi đỏ lên, mơ màng, tuy vậy, Yến Tư Thành vẫn thấy bản thân nên hành động quá phận, bèn vội lùi ra sau, giải thích: "Công chúa, người..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện đột nhiên đứng dậy, xốc lên.
      Rồi loạng choạng tới WC, bất chợt ngã nhào xuống, đợi Yến Tư Thành đỡ dậy, tiếp tục tư thế quỳ gối, bò vào WC, Yến Tư Thành ngây người ra nhìn, định thần lại, vội tiến tới thấy Lý Viện Viện nôn thốc nôn tháo trận vào bồn cầu.
      Yến Tư Thành sững sờ, cũng may ban nãy Lý Viện Viện ăn ít, nên sau đó chỉ toàn nôn khan, Yến Tư Thành vội tới bên , ngồi xổm xuống, ngại bẩn, lấy khăn mặt lau tay cho , rồi lau miệng, sau đó bế về sô pha.
      Nước nóng đun xong, vội thổi cho nguội bớt, thấy lại bải hoải khó chịu vội lau mặt tiếp cho .
      Lý Viện Viện làu bà làu bàu, Yến Tư Thành vô cùng xót , dám cả gan trách mắng: "Sau này được uống nhiều rượu thế nữa."
      Lý Viện Viện tuy say khướt nhưng vẫn biết mình bị mắng, tựa hồ gật đầu đáp ứng, rồi lại mơ màng : "Tư Thành..."
      "Ừ, khó chịu ở đâu à?"
      Lý Viện Viện đập bốp vào đầu mình, làm Yến Tư Thành sợ tới nỗi vội nắm lấy tay . Lý Viện Viện thầm : "Đau đầu quá."
      Yến Tư Thành đành phải đặt khăn mặt xuống, day huyệt Thái Dương giùm : "Đau lắm à?"
      Lý Viện Viện lại đấm mạnh vào bụng mình, Yến Tư Thành kịp ngăn, thở dài, bắt lấy tay : "Dạ dày cũng đau à?"
      Lý Viện Viện gật đầu.
      Yến Tư Thành tìm thấy huyệt vị ở bụng, ấn mãi mà toàn thấy thịt, hơi thẹn thùng, nhìn ngắm tỉ mỉ, rồi ấn mạnh cái.
      Huyệt vị đúng rồi, nhưng sức ấn mạnh lắm, thế nhưng Lý Viện Viện vẫn kêu: "Đau quá..." cong người ôm bụng, nào ngờ Yến Tư Thành ở quá gần , vừa khom người, Yến Tư Thành nghe thấy kêu rên bèn nhấc đầu lên, môi họ bất thần bập vào nhau.
      Động tác của hai người họ đều nhanh, va chạm vô cùng mạnh mẽ, đập cả răng vào nhau, rách môi, chảy máu.
      Lý Viện Viện che miệng mơ màng lẩm bẩm.
      Thôi xong... Danh tiết của công chúa...
      Yến Tư Thành lau máu môi, cẩn thận nhìn Lý Viện Viện, thấy ngoài đau đớn rên rỉ tỏ ra gì khác, bèn hạ quyết tâm phải giấu nhẹm chuyện này, cũng giống như trước kia giấu chuyện mớm thuốc cho , nghĩ rồi hơi yên tâm, nhưng khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 21
      Hôm sau tỉnh dậy, đầu Lý Viện Viện đau nhức tựa hồ muốn nổ tung ra, ký ức dừng lại ở cảnh uống xong chén rượu mơ, trước mắt mơ hồ, cũng biết lúc đó mình say rồi, chắc khá mất mặt, nhưng thể gắng gượng nổi nữa.
      Rời hàng ăn kiểu gì, quay về nhà kiểu gì, hoàn toàn nhớ.
      xoa đầu, rồi xuống giường đánh răng rửa mặt, ngang qua phòng bếp, cất giọng chào Yến Tư Thành làm đồ ăn sáng, nhưng Yến Tư Thành lần đầu tiên vội quay đầu chào lại , vừa luôn tay luôn chân, vừa đáp ừ.
      Lý Viện Viện suy nghĩ nhiều, mới dậy nên đầu óc còn hơi mơ màng, chỉ lảo đảo vào WC.
      Nhưng lúc đánh răng, Lý Viện Viện kinh ngạc phát ra môi mình có vết xước, dí sát mặt vào gương, vết xước khá to, kết vẩy, vẻ như trước đó bị thương khá nặng. Nhưng rốt cuộc làm sao mà bị, nghĩ mãi mà ra...
      Ngẩn ngơ rửa ráy xong, lúc ăn sáng định hỏi Yến Tư Thành, nhưng vừa ngồi xuống bàn uống nước, thấy Yến Tư Thành bê thức ăn ra, ngẩng lên mới phát thấy đeo khẩu trang.
      Lý Viện Viện giật mình hỏi: "Tư Thành, bị làm sao vậy?"
      Yến Tư Thành đáp to: " bị cảm , nghe đeo khẩu trang để tránh truyền nhiễm cho người khác. Ừm, Viện Viện à, mấy hôm tới đừng ở gần ."
      "Sao tự dưng lại nhiễm bệnh?" Lý Viện Viện chau mày, lo lắng: "Có nặng lắm ? Hay khám xem sao?"
      Yến Tư Thành lắc đầu, ràng muốn thêm về chuyện này, mau mắn đưa bát cháo cho Lý Viện Viện: "Viện Viện, hôm qua em uống rượu, sáng nay nên ăn đồ thôi, nấu cháo trắng đấy, vẫn còn nóng, em ăn luôn ."
      Thấy động tác của vẫn nhanh nhẹn ràng, nghiêm trọng giống người có bệnh, Lý Viện Viện mới hơi yên tâm, cầm lấy bát cháo, vừa thổi cho nguội bớt, vừa hỏi: "Tối qua hình như em say rượu, là đưa em về à?"
      Yến Tư Thành gật đầu.
      " mất thể diện quá." Lý Viện Viện thở dài : "Rượu quả là thứ tốt đẹp gì, sau này em uống nữa."
      Yến Tư Thành gật đầu như giã tỏi.
      "Tối hôm qua chắc khiến mệt lắm." Nghĩ tới cân nặng giờ của mình, Lý Viện Viện hơi xấu hổ, cũng múc cho bát, bảo: "Nào, cũng ăn ."
      Yến Tư Thành sờ khẩu trang, : "... tí nữa ăn sau."
      Yến Tư Thành bị cảm khá lâu, luôn đeo khẩu trang trước mặt Lý Viện Viện. Lý Viện Viện cũng để ý, cho tới hôm...
      Hôm đó Lý Viện Viện vừa từ nhà ăn ra, chiều còn có buổi học, bèn bảo Chu Tình tới phòng học sớm tranh thủ ngủ trưa, lúc , bỗng thoáng nhìn thấy Yến Tư Thành ở phía xa.
      Yến Tư Thành cầm sách thảo luận với cậu bạn, trông cực kỳ chuyên tâm, còn khoa tay múa chân chỉ vào quyển sách, đeo khẩu trang, chuyện cũng rất gần với cậu bạn. Lý Viện Viện bất ngờ bắt gặp Yến Tư Thành, vô cùng vui vẻ, bước tới, toan gọi , Yến Tư Thành như đột nhiên nhận ra điều gì, liền quay đầu lại, gấp sách, xoay người thẳng vào WC.
      Cả Lý Viện Viện và cậu bạn đều ngây ra.
      Lát sau Yến Tư Thành đeo khẩu trang ra. Cậu bạn khó hiểu hỏi: "Cậu... đột nhiên cải trang đấy hả?"
      Yến Tư Thành húng hắng: "Tớ bị cảm cúm chưa khỏi hẳn, sợ lây cho cậu."
      Cậu bạn khinh bỉ dài giọng: "Gớm bị lây từ nãy rồi... Thôi, đại khái kết cấu làm bài luận là như vậy, cậu lên mạng tham khảo rồi sửa lại nhé." xong cậu ta đạp xe bỏ , lúc ngang qua Lý Viện Viện còn vù qua cơn gió làm rối cả tóc .
      Lý Viện Viện đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi thấy Yến Tư Thành nhìn sang, mới kéo tay Chu Tình tới, Chu Tình chế giễu: "Ôi mỹ nam cũng bị cảm à."
      Yến Tư Thành đáp trả, chỉ chăm chú quan sát vẻ mặt Lý Viện Viện, thấy vẫn bình thường mới : "Viện Viện, chiều có lớp, nhưng thầy giáo giao bài luận, phải về nghiên cứu cái ."
      Lý Viện Viện gật đầu cười : "Ừ, về trước , em vừa ăn cơm xong, định tới phòng học chợp mắt lát, nhé."
      Hai người chào từ biệt, Chu Tình túm lấy tay Lý Viện Viện hỏi: "Chẳng phải nghe ta lười học lắm sao, sao hả, ở cùng với học sinh giỏi như cậu nên bắt đầu nỗ lực học tập rồi à?"
      Lý Viện Viện cười cười: "Tư Thành là người vô cùng đàng hoàng. ấy rất nỗ lực học tập, chăm sóc người khác cũng rất cẩn thận."
      Nghe Lý Viện Viện khen ngợi thế, Chu Tình cười xấu xa: "Gã ăn chơi trong mắt mọi người mà lại được khen ngợi lên tận mây xanh thế này, Lý Viện Viện, cậu được lắm!"
      Lý Viện Viện dõi theo bóng lưng Yến Tư Thành, màng tới Chu Tình trêu ghẹo. chu đáo của Yến Tư Thành hiểu hết, ban nãy càng cảm nhận ràng hơn.
      Lý Viện Viện nghĩ, vết sẹo miệng nàng mà lành hẳn, chắc là "bệnh cảm" của Yến Tư Thành cũng khỏi luôn. Lý Viện Viện ngốc, trước đó biết, nhưng bây giờ nếu xem phản ứng của vẫn hiểu đúng là phí công bao năm quan sát người khác.
      Tối đó dù say rượu nhớ , nhưng chắc là vô tình đụng chạm thế nào đụng phải Yến Tư Thành, Yến Tư Thành muốn xấu hổ nên mới nghĩ ra cách đeo khẩu trang, giấu nhẹm ...
      Lý Viện Viện vừa buồn cười vừa phiền muộn, vô tình thôi mà, ở Đại Đường cũng đâu gò bó tới mức chấp nhận nổi chuyện ấy, hơn nữa Lý Viện Viện xem phim truyền hình nhiều, càng cảm thấy chuyện chạm môi cũng chẳng quan trọng mấy, nhưng nếu Yến Tư Thành thấy ngại, muốn giấu, cũng đành theo vậy.
      Cuộc đời, khó được lúc giả bộ hồ đồ.
      Hai người họ càng ngày càng hoà nhập vào thế giới này, thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, giữa những ngày miệt mài học tập tri thức, kế hoạch tập thể dục của Lý Viện Viện ngày càng bị xao nhãng, phải lười biếng, mà thực việc học và tập kịch chiếm quá nhiều thời giờ, từ lúc Lý Viện Viện đề ra giảm béo tới giờ là hai tuần, nhưng Lý Viện Viện chỉ gầy được mấy cân.
      Yến Tư Thành được Lý Viện Viện nhờ vả, lần đầu tiên học được cách mua sắm qua mạng, mua cho cái cân điện tử.
      Lý Viện Viện cứ rảnh là lại đứng lên cân đo, nhìn thể trọng giảm xuống dần, thấy vui khó nên lời, còn vui hơn trước đây có được mấy bộ y phục quý giá.
      Hai người nhanh chóng thích nghi với cách sống mới, Yến Tư Thành hoàn thành xong bài luận đầu tiên, vở kịch của Lý Viện Viện "Khổng Tước Đông Nam Phi" cũng sắp tới buổi công diễn, trường X cũng tổ chức buổi giao lưu thi đấu cho tân sinh viên giữa các trường.
      Yến Tư Thành nghiễm nhiên trở thành át chủ bài trong đội tân sinh viên.
      Trận đầu tiên diễn ra tại sân vận động trường X.
      Lúc trước Yến Tư Thành cũng hiểu quy tắc chơi Taekwondo, nhưng qua mấy tuần huấn luyện học hỏi, cũng dần biết khống chế sức lực, thành thục động tác.
      Chiều thứ bảy, Lý Viện Viện vốn có buổi tập kịch, nhưng xin thầy giáo cho nghỉ sớm, hẹn Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ tới sân vận động xem Yến Tư Thành thi đấu. Đến nơi vừa khéo chạm trán Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương.
      Bắt gặp Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng mỉa mai: " đừng hiểu lầm, hôm nay phải tôi đến xem Yến Tư Thành, tôi tới để xem cậu bạn học thi đấu."
      Lý Viện Viện gật đầu tỏ ý biết, Trương Tĩnh Trữ bỗng dưng cười ha hả, chưa cần tỏ vẻ giễu cợt. Lâm Hiểu Mộng nhìn thấy cậu ta liền sầm mặt lại, mắng mỏ: "Thần kinh, mắc mớ gì tới ."
      Lý Viện Viện giật mình, lần đầu tiên nghe thấy nữ sinh chửi bậy, ngờ lại thẳng thắn, sỗ sàng, mới mẻ như vậy...
      " mới thần kinh ấy, ai chả biết ngày đêm thương nhớ người ta chứ, tôi bảo rồi, Yến Tư Thành bây giờ là người đàn ông của Lý Viện Viện nhà chúng tôi, nếu dám chen vào, đừng trách tôi đánh cho!"
      Ai nấy xung quanh đều tò mò nhìn ngó, thấy Lâm Hiểu Mộng xanh mặt lại, Chu Tình như thể quen với cảnh này, nghe vậy chẳng gì, nhưng Lưu Thư Dương tiến lên trước che chở Lâm Hiểu Mộng, bực bội lườm Trương Tĩnh Trữ.
      Lý Viện Viện thấy cậu ta bỗng dưng vậy, trong lòng cũng hơi xấu hổ, đành lôi phắt cậu ta ra chỗ khác.
      Sau đó lơ đãng quay lại nhìn, thấy Lâm Hiểu Mộng lau nước mắt, tức giận đẩy Lưu Thư Dương vỗ về an ủi ra, thẳng lên khán đài.
      Quay lại, vẫn nghe thấy Trương Tĩnh Trữ lầu bầu: "Sao nào, thấy nó cao ngạo thế à, sao phải nể nang chứ!"
      Lý Viện Viện thở dài, khuyên bảo Trương Tĩnh Trữ rồi cùng nhau lên khán đài.
      Ân oán của nữ sinh đại học chính là như vậy, chẳng có ai đúng ai sai, chỉ vì góc nhìn khác nhau mà thôi.
      Hàng đầu khán đài, Lục Thành Vũ ngồi đó từ lâu, hàng ghế đầy ắp khán giả, còn mỗi vài chỗ trống bên cạnh cậu ta. Thấy Lý Viện Viện, Lục Thành Vũ quơ tay gọi từ xa.
      Ba người tới nơi, Lục Thành Vũ cười : "He he, Yến Tư Thành đoán chuẩn . Đúng là dẫn theo hai người cơ đấy. Ngồi nào."
      Chu Tình nghe vậy tinh ranh nháy mắt với Lý Viện Viện: "Ai ôi... ta chu đáo quá nhỉ."
      "Trước đây nào giống như thế." Lục Thành Vũ cũng hùa vào, Chu Tình lại tiếp tục nổi máu bàn tán cặn kẽ về Yến Tư Thành trước đây và Yến Tư Thành bây giờ. Kỳ thực từ hôm cãi nhau tại phòng y tế, cũng là hôm đầu tiên Lý Viện Viện và Yến Tư Thành tới đây, cho tới giờ hai người bạn này lại khá thân thiết với nhau, chuyện vô cùng hợp, cũng do tính cách tự do tùy tiện, dễ bỏ qua của họ.
      Trương Tĩnh Trữ vừa ngồi xuống bắt đầu mở mồm, lại tiếp tục mắng Lâm Hiểu Mộng lượt nữa.
      Lý Viện Viện đặt túi xuống, ghé sát vào lan can dõi mắt tìm Yến Tư Thành. Thực ra cũng cần mất công tìm, Lý Viện Viện liếc qua là trông thấy , đứng ở gần khán đài, trò chuyện cùng huấn luyện viên.
      Xem chừng là người đầu tiên lên thi đấu.
      Đột nhiên, trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu.
      Yến Tư Thành bỗng ngẩng lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Lý Viện Viện.
      Lý Viện Viện cười vẫy tay với . Yến Tư Thành mỉm cười dịu dàng, gật đầu với . Trong lúc đó, tất cả thanh ầm ĩ của sân vận động như lùi vào xa xăm. Lý Viện Viện thậm chí cảm nhận thấy cảm giác kỳ diệu trỗi lên trong lòng, tựa hồ là vợ , tiễn chồng xuất chinh, cam lòng chờ chồng chiến thắng trở về.
      Chương 22
      Sáu ngày thi đấu, trường X toàn thắng. Cuối tuần, tân sinh viên trường X sang trường khác đấu giao hữu.
      Yến Tư Thành thi đấu cả tuần, đáng lẽ ra được nghỉ, nhưng tuần rồi có đồng đội bị thương, đấu được nữa. Huấn luyện viên bàn bạc, quyết định để Yến Tư Thành lấp chỗ trống cho cậu bạn bị thương đó, sang trường khác thi đấu.
      Yến Tư Thành rất bằng lòng, vì việc thi đấu tuy đơn giản, nhưng mất thời gian lại, còn phải chuẩn bị, tập hợp, đủ loại chuyện tốn hết cả ngày.
      Mai là Chủ Nhật, Lý Viện Viện tập kịch lâu, đều ăn cơm trưa lẫn cơm tối ở nhà, thể nấu cơm cho được, Yến Tư Thành tự thấy bản thân thất trách.
      Có điều Lý Viện Viện lại khuyên nên tham gia, : "Em rủ đám Chu Tình ăn cùng cũng được, cứ chuyên tâm thi đấu ." nghĩ, ở nơi đây, có cuộc sống riêng của mình, Yến Tư Thành cũng nên như vậy.
      thế, Yến Tư Thành thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
      Lý Viện Viện nghĩ, chẳng qua có ngày, cứ sinh hoạt như bình thường là được, chắc có chuyện gì xảy ra đâu.
      Nhưng ngờ, lại có chuyện xảy ra ...
      Buổi chiều tan tập, Chu Tình đột nhiên gọi cho Lý Viện Viện bảo có việc riêng, ăn cơm cùng được. Lý Viện Viện đành biết thế, ngẩng đầu trông trời có vẻ sắp mưa, nghĩ hôm nay về sớm hơn chút vậy, hơn nữa tối rồi, ăn ít đặng giảm béo. vừa nghĩ lát nữa nên ăn cháo ngô hay cà chua sống, vừa chậm rãi bước ra cổng trường, giữa ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại, tên trộm vọt lên từ phía sau, giật lấy chiếc túi trong tay , chạy biến mất.
      Lý Viện Viện sửng sốt giây lát, rồi vô thức đuổi theo.
      Mặc dù hai tuần nay Lý Viện Viện vẫn luôn chạy bộ, nhưng ràng việc rèn luyện trong thời gian ngắn thể giúp địch lại nghề nghiệp lâu dài của kẻ khác.
      Lý Viện Viện đuổi theo được chốc bắt đầu thở chẳng ra hơi, đến lúc nhận thấy đuổi kịp tên trộm được chạy qua hơn nửa con đường, đứng giữa đường xe chạy, giương mắt nhìn tên trộm gầy thó len vào giữa vỉa hè đối diện, mất tăm mất dạng.
      Lý Viện Viện thở hắt ra, chợt nghe sau lưng ré lên từng tràng còi, vội lùi về sau tránh, chiếc xe con màu đen lướt sát rạt qua , Lý Viện Viện nhìn con đường rộng lớn, nghĩ mà hú hồn, mải chạy nên để ý, may mà vẫn chưa bị tông ngã...
      Sau lưng đột ngột bị đập mạnh, Lý Viện Viện chưa kịp phản ứng lại bị tông ngã lăn ra đất.
      Chiếc xe đạp diện dừng lại, suýt chút nữa cán qua mu bàn tay .
      Người lái xe là phụ nữ tầm ba mươi tuổi, ta vô cùng sợ hãi, vội cởi mũ bảo hiểm ra, nhưng xuống xe đỡ Lý Viện Viện dậy, chỉ gào lên: "Trời ơi! Sao lại đứng giữa đường thế này! sao chứ?"
      Còn chưa kịp cảm thán lòng người nay bằng xưa, Lý Viện Viện nhận thấy lỗ tai như thể bị thứ gì đó bịt chặt lại, thanh ồn ào xung quanh hề vọng vào tai , Lý Viện Viện nheo mắt nhìn con đường bê tông phía trước, chợt bầu trời trong xanh ra, trời đất quay cuồng, quanh hình như có tiếng người Đại Đường chuyện.
      Có ai đó ngồi xổm gọi : "Lý Viện Viện? Lý Viện Viện?" Có vẻ như rất sốt ruột, Lý Viện Viện cố sức nhìn kỹ, quay đầu lại, thấy ngay gương mặt trước đây của Yến Tư Thành!
      Là gương mặt của Yến Tư Thành ở bên hơn mười năm!
      Chân thực như vậy, ràng như vậy... Khiến thấy sợ toát sống lưng.
      ... Trở lại thời Đường rồi ư?
      Suy nghĩ này thoáng vụt qua trước mắt, giây sau Lý Viện Viện nghe những thanh ồn ào nhốn nháo bên tai, nghe thấy tiếng mọi người xôn xao bàn tán, thấy người phụ nữ lo lắng gọi điện thoại.
      dần tỉnh táo lại, tay chân cũng có lực hơn, định đứng dậy nhưng nổi, bất đắc dĩ ngước nhìn quanh, rất nhiều người vây quanh ngó nghiêng, nhưng ai dám giơ tay đỡ lên.
      Lý Viện Viện ngồi nghỉ lát, sau đó tự mình đứng dậy. Ngoài phần da chỗ khuỷu tay do ma sát với đường nên bị xước xát, còn bị thương ở đâu nữa. phủi quần áo, đứng đối diện với người phụ nữ kinh ngạc, rồi cúi mình chào: "Xin lỗi vì gây phiền phức cho ." rồi khập khiễng bước tới vỉa hè bên kia đường.
      Về đến nhà, Lý Viện Viện rửa sạch chỗ xước da, rồi ngồi ngẩn ra ở sô pha.
      nhớ tới việc lần trước bị chiếc đèn đập vào vai, cũng từng nhìn thấy bầu trời đêm ở Đại Đường, cứ ngỡ chỉ là ảo giác, vì hoài niệm quê hương nên mới sinh ra ảo tưởng, nhưng còn hôm nay... Cũng chỉ là ảo tưởng thôi ư?
      Gương mặt và giọng của Yến Tư Thành ràng như thế, cũng chỉ là ảo giác ư? Hay đó chính là thực, trong nháy mắt, trở về Đại Đường? ... có thể trở lại Đại Đường.
      Suy nghĩ này vụt qua trong đầu Lý Viện Viện, chợt thấy cõi lòng phân vân, nếu quả có cách về lại Đại Đường, nên chọn con đường nào?
      Lý Viện Viện lấy di động ra, lúc tập luyện phải để túi xách ở xa, phòng trường hợp người khác gọi tới lại bắt máy được, nên đặt chế độ rung, đặt trong túi quần. Cũng may có thói quen này mà tay bị làm sao.
      lấy điện thoại ra, do dự biết có nên gọi cho Yến Tư Thành, kể với về phát này . Nhưng đây chỉ là suy đoán của riêng , chưa đúng sai, ra sợ khiến Yến Tư Thành phải cất công lo lắng.
      Suy tính lại, cuối cùng Lý Viện Viện ném di động sang bên.
      ngẩn ngơ trải qua bữa tối, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có ánh chớp loé lên, Lý Viện Viện ngạc nhiên, ngay sau đó vang tiếng sầm rền.
      Sét... đánh.
      Lý Viện Viện run rẩy người, sợ sét đánh từ bé. Từ đêm giông nghe báo tin mẫu phi bị ban tội chết, Lý Viện Viện càng vô cùng sợ hãi tiếng sấm sét.
      Trong phòng tối om, Lý Viện Viện cũng dám đứng dậy bật đèn, cầm điều khiển bật TV lên, để thanh và hình ảnh xua bớt nỗi sợ.
      vặn tiếng lên to nhất, tựa hồ làm vậy khiến nỗi sợ vơi tới mức thấp nhất. rụt người vào trong sô pha, ôm lấy đầu gối. Bụng và ngực dính chặt vào bắp chân, chỉ có cuộn người như vậy mới thấy vững vàng hơn. nghĩ mình bắt đầu sợ sệt quá nhiều giống như trước kia rồi, nỗ lực hơn, ít ra ...
      Còn có thể đếm được có ba tiếng sấm!
      Bên ngoài ầm ầm tiếng sấm sét vang trời, Lý Viện Viện run lẩy bẩy, kìm lòng đặng thốt lời nỉ non: "Tư Thành..."
      Mỗi lần có sét đánh, Yến Tư Thành đều ở bên .
      Mỗi lần gặp nạn cũng đều có Yến Tư Thành ở cạnh .
      chợt nghĩ, nếu hôm nay Yến Tư Thành ở cạnh mình, tên trộm đó nhất định cướp được túi xách, mặc dù cướp được cũng chạy thoát. Trước đây Chu Tình từng với Lý Viện Viện, bên ngoài trường học có rất nhiều kẻ trộm, nhưng Lý Viện Viện để ý lắm, vì lúc nào cũng ở cạnh Yến Tư Thành, trong tiềm thức cũng luôn nghĩ vậy.
      Bởi vì trước đây, cơ hồ luôn như thế.
      Mười năm đều sớm tối bên nhau.
      Giờ Lý Viện Viện mới chợt nhận ra, trước đây Yến Tư Thành từng cứu khỏi nguy nan rất nhiều lần, khiến quen với việc Yến Tư Thành cứu là chuyện đương nhiên, thế nhưng giờ mới bừng tỉnh, đó phải là chuyện đương nhiên, mà đó là may mắn của .
      Được Yến Tư Thành bảo vệ, là may mắn của .
      Cửa bị đẩy mạnh ra.
      Căn phòng sáng bừng lên, Yến Tư Thành đứng chỗ huyền quan, áo quần ướt nhẹp, tóc tai rỏ tong tỏng, rơi xuống như hạt châu.
      Thấy Lý Viện Viện cuộn người ngẩn ngơ, Yến Tư Thành cởi giày, bước nhanh tới bên , quỳ gối thốt: "Công chúa." Giọng của dịu dàng đến diệu kỳ.
      Lý Viện Viện xúc động vô ngần: "Tư Thành..."
      vươn tay túm lấy tay ngón tay . Gắng sức tới nỗi các đốt ngón tay trắng bệch lại.
      Về lý mà , dù có cố sức gấp đôi, Yến Tư Thành cũng thấy đau, thế nhưng lạ kỳ thay, động tác của , giọng yếu ớt của khiến Yến Tư Thành xót xa cuộn trào, đau đớn khổ sở, khó mà chịu nổi.
      "Công chúa, Tư Thành đây."
      Lý Viện Viện gật đầu, biết ở đây, cảm nhận được độ ấm của .
      TV rộn ràng quảng cáo, nhưng khí trong phòng chừng như vô cùng tĩnh lặng, Lý Viện Viện chậm rãi định thần lại, cũng từ từ buông lỏng tay Yến Tư Thành ra.
      tự nhủ, hình như bản thân hơi thất thố...
      Ánh chớp loé lên, ánh sáng trắng như rọi sáng toàn bộ căn phòng, sấm sét đùng đoàng đầu, khiến bọn họ ù cả tai, Lý Viện Viện mới thả lỏng tinh thần, giờ đột nhiên giật mình, nghiến chặt răng, sợ hãi kêu toáng lên, rồi túm chặt lấy tay Yến Tư Thành, nhào vào lòng .
      Yến Tư Thành thấy công chúa bị kinh sợ, bèn dang đôi tay rắn rỏi ôm chặt lấy , che chở cho .
      Tiếng sấm thoáng qua giây lát, hai người họ vẫn giữ tư thế bất động như cũ.
      Lý Viện Viện có vẻ mặt gì, Yến Tư Thành biết, chỉ cảm thấy:
      Công chúa...
      mềm.
      Chương 23
      khí tĩnh mịch, Yến Tư Thành ôm lấy Lý Viện Viện, vầng trán vã mồ hôi lạnh.
      Hình như ... làm chuyện rất ổn...
      Xấu hổ chẳng được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng sầm, Lý Viện Viện giật nảy người, run lên, Yến Tư Thành lại vô thức vỗ lưng , tựa hồ dỗ dành đứa trẻ.
      Tiếng sấm tiếp tục vang rền, Yến Tư Thành dần quen với việc vỗ lưng Lý Viện Viện. Lý Viện Viện cũng dần bình tĩnh lại, thôi run rẩy nữa.
      Mưa giông thoắt đến thoắt , nửa tiếng trôi qua, tiếng sấm dần lại.
      Lý Viện Viện hết sợ rồi mới chợt nhận ra điều gì đó, sờ vào tay Yến Tư Thành, nước mưa người tuy ráo bớt, nhưng vẫn khá ẩm ướt, nhớp nháp khó chịu.
      Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn : "Đầu tóc ướt hết rồi kìa."
      Lý Viện Viện ở trọn trong lòng , gần tới nỗi cảm nhận được cả hơi thở lẫn nhau. Yến Tư Thành đỏ mặt tía tai, quay đầu, buông lỏng ra, húng hắng ho, định mở miệng giải thích, nhưng Lý Viện Viện lại cướp lời: "Em sơ ý quá, mau thay quần áo kẻo lại ốm ra mất."
      Lý Viện Viện rời khỏi lòng , thần thái tự nhiên, thoải mái tựa hồ bọn họ ôm nhau chỉ do tình thế cấp bách, chứ mảy may vì tình cảm riêng tư.
      Yến Tư Thành lướt nhìn , tai lại đỏ lên, lẳng lặng lùi ra mới thấy người hơi giá lạnh.
      Lý Viện Viện lấy quần áo cho , Yến Tư Thành gật đầu cầm lấy, rồi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Bởi vậy phát ra Lý Viện Viện ôm đôi má đỏ bừng ngồi thu lu ở sô pha.
      Lý Viện Viện nhủ thầm, Yến Tư Thành ngại ngùng như vậy, nếu cũng tỏ ra xấu hổ e rằng Yến Tư Thành càng quẫn bách. che mặt, tự véo má mình, hồi tưởng lại cảnh nhào vào lòng Yến Tư Thành, thở dài đánh thượt.
      Thất thố! Mất mặt quá !
      phải và Yến Tư Thành chưa từng tiếp xúc gần gũi, nhưng bọn họ ôm nhau trong lúc vẫn còn tỉnh táo như vậy là lần đầu tiên... Chẳng hiểu vì sao, Lý Viện Viện bỗng nhiên nhớ lại tối hôm đó, ánh đèn sân tập rọi lên gương mặt, cánh tay lấm tấm mồ hôi lúc chạy bộ của ... Mặt càng lúc càng đỏ rực lên.
      Ôi, sao lại thấy khó xử thế này.
      Yến Tư Thành vẫn luôn ngóng trông có thể về sớm, nhưng ngờ, mọi người lại đòi liên hoan, uống rượu, sốt ruột mãi, chỉ chực chờ mọi người ăn uống no nê rồi theo xe trở về. Ở xe, Yến Tư Thành nhìn bầu trời u bên ngoài mà vô cùng lo lắng. Về trường rồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sấm, bèn mặc kệ cây dù cậu bạn đưa cho, vội vàng đội mưa chạy về.
      Giây phút nhìn thấy Lý Viện Viện thu lu góc, chợt cảm thấy dù chạy nhanh nhất có thể, nhưng vẫn quá chậm.
      Lúc Lý Viện Viện đột ngột lao vào lòng , Yến Tư Thành hoàn toàn ngỡ ngàng, vừa tắm vừa cố bình tâm lại, muốn nghĩ tới cảm giác mềm mại ban nãy... Trước khi vào phòng tắm, thấy Lý Viện Viện vẫn tỏ ra bình thường, nghĩ chắc công chúa cũng có ý gì khác. Là do suy nghĩ linh tinh, xấu xa.
      Nhưng càng muốn kìm nén tâm tình lại, cơ thể càng hừng hực lên.
      Yến Tư Thành tắt nước nóng, chuyển sang tắm nước lạnh.
      muốn dùng nước lạnh để làm nguội bớt tâm tư giờ, nhưng nào ngờ, nước lạnh thể ngăn lại ngổn ngang trong lòng, mà lại khiến ... bị cảm.
      Lần này là .
      Sáng hôm sau.
      Yến Tư Thành nằm giường, nhìn Lý Viện Viện cau mày lấy nhiệt kế ra đo: "38.5 độ".
      Yến Tư Thành nghĩ bản thân luôn khoẻ mạnh cường tráng, ai dè mới tắm mưa, rồi tắm nước lạnh giữa thời tiết oi bức, lại dễ dàng bị cảm như thế, khàn giọng : "Viện Viện, hôm nay em phải học mà..." giục , vì vừa sợ đến muộn, vừa cũng muốn để thấy bộ dạng yếu đuối này...
      " uống thước ." Trong phòng có thuốc dự trữ sẵn, Lý Viện Viện đọc hướng dẫn, thấy là thuốc dùng để hạ sốt lấy ra viên cho Yến Tư Thành uống, Yến Tư Thành cầm lấy rồi nuốt thẳng vào họng.
      Lần đầu tiên thấy Yến Tư Thành uống thuốc tây, Lý Viện Viện biết có hiệu quả hay , nhưng nghĩ nơi đây y học phát triển hơn ở Đại Đường, nên cũng thoáng an tâm, có điều mắc bệnh là chuyện trọng đại, Lý Viện Viện bèn : "Hôm nay em học đâu, em bảo Chu Tình xin nghỉ giúp."
      Yến Tư Thành giơ tay cản lại: " sao mà. Đừng vì mà làm lỡ việc học của công chúa."
      Lại xưng hô như cũ. Nếu còn cương quyết chắc khó mà an lòng nổi. Lý Viện Viện đành thở dài : "Vậy nghỉ ngơi , trưa em về xem thế nào."
      Yến Tư Thành đồng ý.
      Vừa vào lớp, Lý Viện Viện liền thấp thỏm yên, khiến Chu Tình ngồi cạnh cũng thấy kỳ lạ: "Sao lại chép bài thế? Chẳng phải dạo này cậu rất thích học tiếng sao?"
      Lý Viện Viện bừng tỉnh đáp: "Tớ vẫn nghe mà."
      "Cậu cãi nhau với Yến Tư Thành à?"
      Lý Viện Viện cười khổ: "Hình như cậu mong chờ bọn tớ cãi nhau hả?"
      "Đâu, tớ chỉ thấy kỳ lạ thôi, trước đây ta là người chả tốt đẹp mấy, chẳng hiểu sao lại đột nhiên trở thành chàng cung cúc nghe lời như vậy, cho nên tớ tò mò hiểu hai người ở với nhau có mâu thuẫn gì hay thôi."
      "Mâu thuẫn ư..." Lý Viện Viện giọng: "Hình như ." Dù có mâu thuẫn, trước khi bùng nổ, Yến Tư Thành thuận theo rồi.
      Chu Tình kinh ngạc hỏi: "Ngày nào cũng hoà thuận thế ư?"
      Lý Viện Viện chỉ mỉm cười, kéo dài câu chuyện thêm, chuyển chủ đề: "Chu Tình, cậu có biết làm lại thẻ sinh viên thế nào , hôm qua tớ làm rơi mất rồi."
      "Hả? Sao lại cẩn thận thế?" Chu Tình nhanh chóng bị thu hút, vừa chỉ trích Lý Viện Viện bất cẩn, vừa giảng giải tỉ mỉ quy trình làm lại thẻ.
      Lý Viện Viện vừa nghe, vừa tư lự.
      Chu Tình luôn coi và Yến Tư Thành là tình nhân, quan hệ bình đẳng, nhưng đối với Yến Tư Thành, luôn nghĩ quan hệ của bọn họ là chủ tớ, lời của là mệnh lệnh, răm rắp nghe lời, chẳng bao giờ phản đối, nên hiển nhiên xảy ra mâu thuẫn gì.
      Thế nhưng...
      Lý Viện Viện thấy như vậy công bằng cho Yến Tư Thành. Ở nơi đây, thể duy trì công bằng bất thường này được, phải nghĩ cách... khiến bọn họ bình đẳng ngang hàng.
      Đến trưa Lý Viện Viện vội vã trở về. Vừa mở cửa ra ngửi thấy hương thơm phưng phức.
      Vào nhà, thấy Yến Tư Thành dọn ra ba món mặn, món canh lên bàn uống nước, giống như thường ngày, ngay cả bát cơm cũng xới ra. Phòng bếp còn vẳng tiếng dao thớt.
      Lý Viện Viện vào phòng bếp, Yến Tư Thành quay đầu nhìn , cười : " canh giờ chuẩn chưa, món rau trộn sắp xong rồi." Khuôn mặt vẫn đỏ rực lên.
      Lý Viện Viện sờ tay lên trán , nóng hơn ban sáng chút, giọng cũng khàn hơn. Lý Viện Viện khỏi trách cứ: "Sao nghỉ ngơi cho tốt hả, ốm rồi còn cố nữa."
      Yến Tư Thành bày dưa chuột lên đĩa, hơi chuếnh choáng : " thể để công chúa đói bụng được." Có lẽ do ốm, nên thái độ của nghiêm túc như trước, ngữ khí cũng ôn tồn hơn nhiều.
      năng vô cùng tự nhiên. Lý Viện Viện nhíu mày: " nấu hay em cũng đói mà, em về để..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện liền trầm ngâm, ngẫm kỹ ra, nếu phải chăm sóc cho người khác, đúng là chả biết làm gì. Dù ở Đại Đường hay ở đây, cũng chưa từng nấu cơm. Rửa rau, thái rau thế nào, đun nước thế nào, phối hợp món ăn thế nào, hoàn toàn biết...
      Hình như ngoại trừ biết dưa chuột có thể ăn sống, những thứ khác chẳng hề hay biết phải nấu như thế nào.
      Yến Tư Thành cười trừ, cũng trêu ghẹo , khiến bỗng dưng thấy sượng sùng, đành phải bê đĩa dưa chuột ra ngoài.
      Lý Viện Viện đành phải y như cũ, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ở bàn uống nước.
      Canh trứng cà chua trông hơi quá lửa.
      Lý Viện Viện liếc Yến Tư Thành, thấy xem xét đĩa rau, phát ra có cọng rau hơi bẩn, cau mày lấy ra, nhìn Lý Viện Viện, tỏ vẻ tự trách: "Hôm nay hơi bất cẩn."
      Lý Viện Viện xót xa, vội có việc gì, rồi cầm bát canh lên húp, chỉ sợ Yến Tư Thành nhìn thấy lại buồn rầu.
      Ai nấy yên lặng ăn cơm.
      Ăn xong, Lý Viện Viện cướp việc rửa chén, Yến Tư Thành tất nhiên sống chết chịu, Lý Viện Viện liền nổi đoá lên: "Lên giường nằm ngay!"
      Yến Tư Thành ngẩn ra, đành lau tay rồi ngoan ngoãn lên giường.
      Đến khi Lý Viện Viện rửa bát xong, ra ngoài bắt gặp Yến Tư Thành nằm ngủ mê man, mặt mũi vẫn ửng đỏ, hình như còn mơ.
      Lý Viện Viện thấy có vẻ sốt rất cao, đành phải lấy di động ra, gọi cho Lục Thành Vũ, bảo cậu ta gọi thêm mấy người bạn đưa Yến Tư Thành tới bệnh viện.
      Lúc Yến Tư Thành tỉnh lại, xung quanh toàn mùi thuốc khử trùng.
      Tay cắm kim tiêm truyền nước, từng giọt từng giọt xuống. Yến Tư Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chuyển tối, có đồng hồ nên biết bây giờ là mấy giờ. Vừa xoay đầu, liền nhìn thấy người nằm úp sấp bên giường bệnh.
      Lý Viện Viện ngủ rất sâu, gối đầu lên khuỷu tay, thấy chỗ bị xước da.
      MiniMun246 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :