1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Béo mới là đẹp - Cửu Lộ Phi Hương (45 chương và 2 ngoại truyện) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 4: Béo và gầy
      Lý Viện Viện chìm sâu vào giấc ngủ, buổi đêm nàng ngủ rất yên, tung chăn cũng ngáy, đầu rúc vào đống chăn, hiếm khi xoay người.
      Yến Tư Thành thu dọn bàn uống nước, sau đó tìm được giấy bút bàn học, liền mang tới bàn uống nước, ngồi ngay ngắn, hạ tiếng TV xuống mức nhất.
      Công chúa ngủ, về lý mà y nên ngồi bên cạnh, nhưng y phải nhanh chóng tìm ra quy luật của thế giới này, cho nên mới phải tận dụng từng giây từng phút. Yến Tư Thành nghiêm túc xem TV, dù là tiết mục khôi hài tới mức nào, y vẫn luôn cau mày, để ý tới từng chi tiết , cứ như thể thám thính quân tình trọng yếu, gặp chỗ , y còn nghiêm túc ghi lại.
      Đồng hồ báo thức tường kêu tích tắc, tiếng Lý Viện Viện hít thở đều đều, y vẫn ngồi thẳng tắp xem TV thâu đêm. Cho đến lúc trời tờ mờ sáng, y mới buông bút, cả đêm nhìn ánh đèn vô tuyến, chữ dày đặc năm trang giấy.
      Xoa đôi mắt khô rát, Yến Tư Thành nhìn quanh nhà, Lý Viện Viện vẫn giữ tư thế như cũ, say sưa ngủ, môi hơi chuyển động, biết mơ thấy đồ ăn ngon gì, thần sắc khoan khoái, thoạt nhìn rất vui vẻ.
      Yến Tư Thành nhớ hồi , lần đầu tiên y thấy công chúa là ở bên hồ nước trong phủ, nàng khóc rất đáng thương, lúc đó Yến Tư Thành biết nàng là ai, trời tối nên cũng thấy xiêm y, y hiếu kỳ bèn tới hỏi dăm câu, Lý Viện Viện vừa khóc tu tu, vừa rên rỉ lầm bầm: " có bánh phù dung, được ăn bánh phù dung..."
      Hoá ra vì chiếc bánh phù dung...
      Yến Tư Thành nhất thời trầm ngâm, sờ soạng lôi ra hai chiếc kẹo gừng đưa cho nàng: "Ta có bánh phù dung." Y : "Nhưng kẹo gừng cũng ngọt lắm đấy. Ăn ?"
      Tiểu nương nhìn kẹo gừng trong tay y, đôi mắt to vụt sáng, tựa như ánh sáng chợt bừng lên, ngẩng đầu liếc Yến Tư Thành rồi lại liếc chiếc kẹo, cuối cùng chỉ lấy cái, đút vào miệng, nàng trợn tròn mắt, chớp chớp mi, những giọt nước còn vương nơi hốc mắt tựa như những hạt châu rơi xuống, mát lành như gió xuân, xua tan nỗi buồn.
      "Ngon lắm." Miệng còn ngậm kẹo, thế mà vẫn "ngon".
      Yến Tư Thành lại đưa nốt cái còn lại cho nàng. Thế nhưng Lý Viện Viện lại đẩy tay y về: "Cái này ngon lắm, huynh cũng ăn ."
      Kẹo gừng nào ngon tới vậy chứ... Yến Tư Thành tuy biết, nhưng vẫn ăn theo ý nàng. Nhìn đôi mắt to tròn của bé, Yến Tư Thành bỗng nhiên cảm thấy ngon.
      "Ngon hơn bình thường." Y nhận xét, đổi lại là gương mặt tươi cười của Lý Viện Viện.
      Tuy rằng sau này do mấy cái kẹo gừng đó mà y bị quở mắng rất nhiều, vì công chúa sức khoẻ kém, thể ăn uống tùy tiện, nhưng Yến Tư Thành cũng thấy bị thiệt thòi, y mãi mãi ghi nhớ gương mặt tươi tắn vui vẻ khi ấy của nàng, giống hệt như gương mặt nàng ngủ giờ.
      Hạnh phúc mà an bình.
      Y mong cả đời này Lý Viện Viện đều có thể sống yên bình hạnh phúc như thế.
      Bảo y đổi cả tính mạng để giữ gìn cũng hề gì, y sẵn lòng liều mạng bảo vệ nàng.
      Lý Viện Viện bị hương thơm đánh thức.
      Yến Tư Thành đặt đồ ăn bàn, cung kính thưa: "Công chúa, đồ ăn sáng xong rồi, công chúa rửa mặt rồi dùng bữa."
      Lý Viện Viện ngẩn người, bát cháo vẫn toả hơi nóng, mấy đĩa đồ ăn sáng tinh tế.
      "Tư Thành dậy sớm làm à?"
      "Vâng."
      Lý Viện Viện nữa, vào phòng vệ sinh rửa mặt, đóng cửa lại.
      Lý Viện Viện nhìn vào gương, thầm nhủ giờ tuy nàng trở nên xinh đẹp, nhưng vẻ ngoài của Yến Tư Thành lại được đẹp cho lắm, hơn nữa, trang phục của y càng làm y có vẻ thiếu chiều sâu. Nghĩ vậy, Lý Viện Viện đột nhiên có cảm giác Yến Tư Thành phải chịu thiệt thòi.
      Mặt khác, tới thế giới này, Yến Tư Thành chỉ phải phụ trách việc an toàn cho nàng, ngay cả chuyện ăn ở quét dọn y cũng phải kham hết, nàng còn thể trả tiền công cho y, tính thẳng ra, nàng còn dùng tiền của y nữa!
      Yến Tư Thành lại phải chịu thiệt thòi hơn nhiều rồi.
      Công chúa hơi phiền muộn, nhưng nhất thời cũng nghĩ ra biện pháp nào bù đắp cho Yến Tư Thành.
      Lý Viện Viện ngồi xuống, nhìn cơm nước đầy đủ bàn, lại ngoái sang nhìn người đứng thẳng, Yến Tư Thành e ngại hỏi: "Công chúa?"
      "Tư Thành ăn à?"
      "Thuộc hạ dùng sau."
      "Cùng ăn ." Lý Viện Viện bật kêu: "Ngươi cũng thấy người ở đây luôn ăn cùng nhau mà." Nàng chỉ vào chiếc TV bật suốt đêm, bên trong quảng cáo, người nhà ăn uống vui vẻ hoà thuận bên nhau.
      Yến Tư Thành quỳ gối, lẳng lặng cúi đầu: "Thuộc hạ dám vượt quá bổn phận."
      Lý Viện Viện nhàng thở dài: "Đứng lên ."
      Nàng cũng biết nên khuyên như thế nào. Nhìn Yến Tư Thành chờ nàng ăn sáng xong, thu dọn bàn sạch , Lý Viện Viện lại càng cảm thấy Yến Tư Thành chịu nhiều thiệt thòi.
      Nàng ngồi đệm, nhìn Yến Tư Thành rửa bát, chăm chú suy tư bản thân nên làm thế nào để đền bù cho y, bỗng thấy tấm đệm rung rung, vẳng tới tiếng động , nàng sờ xuống dưới, lôi ra điện thoại di động, tiếng chuông lập tức to lên.
      Hai chữ "Trương Nam" hiển thị màn hình, nhớ tới vô lễ của người này hôm qua, Lý Viện Viện hơi chau mày, nhưng vẫn nghe điện thoại: "Xin chào!"
      Đối phương thấy Lý Viện Viện lễ phép như vậy hơi ngây ra, rồi mới cất tiếng: "Sáng hôm nay có buổi tập lúc chín giờ, đừng quên đấy."
      Lý Viện Viện đăm chiêu tư lự, tuy nàng biết phải tập gì, nhưng hình như trước kia "Lý Viện Viện" vẫn làm chuyện này, hôm trước nghe Chu Tình kể, "Lý Viện Viện" còn có vẻ rất coi trọng nữa.
      Nếu nàng muốn hoà nhập vào thế giới này, dựa vào thân thể "Lý Viện Viện", vậy nhất định cũng phải hoàn thành việc của Lý Viện Viện, nàng gật đầu đáp: "Tôi đến đúng giờ."
      Tắt máy, Lý Viện Viện mới sực nhớ ra, nàng quên hỏi chín giờ sáng là canh giờ nào...
      Để tới muộn, Lý Viện Viện mau chóng thay đổi trang phục, vừa vừa hỏi người chỉ chỗ tới phòng tập, Yến Tư Thành vẫn như thường ngày, theo sau nàng khoảng ba bước chân.
      Có vẻ vẫn còn sớm, trong trường thi thoảng có vài người qua lại, đường tới phòng tập khá vắng vẻ, trong hành lang chỉ vẳng tiếng bước chân của hai người họ, song vừa rẽ ngoặt, nàng liền nghe thấy thanh tinh tang, lảnh lót trong trẻo, những điệu đơn giản dần vang , rồi càng lúc càng réo rắt, khúc nhạc vô cùng hay mà Lý Viện Viện chưa từng nghe qua.
      Lý Viện Viện vừa thầm nhủ khúc nhạc này quá đỗi êm dịu, vừa bước nhanh chân hơn, mở cừa phòng ra, đứng im tại cửa, vào, mắt hướng về phía chàng trai sân khấu.
      Chàng trai mặc áo phông màu xám nhạt, phối với quần bò, mái tóc ngắn, đôi tay thon dài, ngón tay uyển chuyển lướt phím đàn như cá nhảy tanh tách, đánh lên bản nhạc khiến Lý Viện Viện mê say, gương mặt cậu ta sáng sủa tròn trĩnh, bờ vai nở nang, bụng hơi lồi thịt.
      Lý Viện Viện nhất thời cảm thấy mặt hơi nóng lên.
      Chao ôi... chàng trai tuấn tú.
      Lý Viện Viện bước vào phòng tập, nhìn mãi về phía chàng trai, quên hẳn tồn tại của Yến Tư Thành.
      Nàng càng lúc càng tới gần, càng lúc càng nhìn gương mặt chàng trai, mắt xếch, môi mỏng, Lý Viện Viện cơ hồ nghe trống lòng đập thình thịch.
      Đột nhiên có người xuất , cậu nam sinh bỗng hoảng sợ, dừng đàn, Lý Viện Viện ngỡ ngàng, toan giải thích: "... phải, tôi cố ý làm phiền cậu, tôi thấy khúc nhạc rất êm tai..."
      Cậu nam sinh thở phào nhõm: "Là Lý Viện Viện à."
      Nghe cậu gọi tên mình, Lý Viện Viện bỗng nhớ ra tên gọi của cậu - Tiểu Bàn (Hơi mập).
      Chờ chút... phải chứ, tên của cậu ta... Là Tiểu Bàn ư?
      Nhưng Lý Viện Viện hề thấy cậu ta béo, trong mắt nàng, vóc người của cậu ta thuộc dạng "trung bình", có thể là... vừa phải cân đối.
      Là kiểu nàng thích.
      "Tôi cứ tưởng có người tới gây phiền phức cơ." Tiểu Bàn nhảy xuống sân khấu, phần thịt ở bụng rung lên nhịp nhàng: "Sao hôm nay cậu tới sớm vậy? Chẳng phải hôm qua cậu bị ngã à, sao nghỉ thêm ? Hôm nay tuy là thứ bảy nhưng phải tập luyện cả ngày đấy."
      Lý Viện Viện nghiêng đầu đáp, mặt hơi ửng hồng lên: "Tôi sao. Ngã ấy mà. Cám ơn cậu quan tâm."
      "Khách sáo quá. ra chuyện hôm qua, bọn tôi cũng hiểu do Trương Nam năng hơi quá đáng, nhưng cậu ta là người luôn đề cao hoàn mỹ, cậu cũng biết mà, sao lại kích động tới nỗi nhảy xuống làm gì, chỉ khổ thân mình thôi."
      chàng trai biết quan tâm tới người khác.
      Lý Viện Viện vô thức đỏ mặt, vui vẻ trò chuyện với cậu ta, thời gian bất tri bất giác trôi qua, phòng tập đầy người lên, có người gọi Tiểu Bàn lại, cậu ta liền chạy lên giúp những người bê đàn dương cầm xuống rồi ra ngoài.
      Lý Viện Viện vẫn dán mắt vào cậu ta, cảm giác muốn rời.
      "Lý Viện Viện." Bỗng nhiên giọng kỳ quái vang lên. "Tới đây."
      Lý Viện Viện quay đầu lại, chàng trai cao gầy bước đến, trong tay cầm theo mấy quyển sổ trắng.
      Trương Nam.
      Lý Viện Viện nhìn cậu ta bằng ánh mắt quái lạ, thầm nghĩ "Lý Viện Viện" trước kia sao lại có thể thích kiểu người kỳ quặc thế này, kiểu đàn ông còm nhom tong teo này nhìn xấu, sao lại thích cậu ta được nhỉ, lại còn hay tỏ ra dữ dằn với người khác nữa, đâu có được ôn hoà dễ gần như Tiểu Bàn chứ.
      Đàn ông chỉ nên tỏ vẻ dữ dằn với người lạ thôi, trước mặt đàn bà con , cần phải hiền lành như mèo.
      Nàng thầm nghĩ như vậy, nhưng vẫn tới chỗ Trương Nam.
      "Đây là kịch bản mới của ." Trương Nam dúi quyển vào tay nàng: "Chỗ diễn ổn tôi cố gắng sửa lại rồi đấy." Cậu ta hề câu nào thừa thãi, cũng nhắc tới chuyện hôm qua, thẳng vào việc chính, có điều mày vẫn cau chặt, vừa giải thích cho Lý Viện Viện vừa đau đầu bảo: " xem trước , cố gắng đào sâu suy nghĩ tính cách nhân vật, nàng ta là công chúa Đại Đường, thiên chi kiêu nữ, lúc ức hiếp người khác ngạo mạn phách lối như thế nào..."
      Lý Viện Viện hơi hoảng hốt, nghe được câu tiếp, chỉ hỏi ngược lại: "Tôi diễn vai gì vậy?"
      Trương Nam nhăn mặt: " đừng bảo với tôi là đến bây giờ vẫn biết đóng vai gì nhé? Tập nhiều ngày như vậy rồi, đầu óc bận đuổi theo bươm bướm à?"
      Lý Viện Viện lật kịch bản trong tay, chợt nở nụ cười: "Biết rồi." Nàng nheo mắt cười: "Tôi diễn vai công chúa Đại Đường..."
      Là công chúa Đại Đường đó...

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 5: Con hát và công chúa
      Phòng tập luyện khá yên tĩnh, Lý Viện Viện ngồi dưới sân khấu lặng lẽ xem kịch bản.
      Đây là vở kịch công chúa dùng thủ đoạn để được ban thưởng cho Trạng nguyên lang, bức bách chàng Trạng nguyên phải chia lìa người tình thanh mai trúc mã, khi chàng Trạng Nguyên trở thành phò mã cũng là lúc chàng ta dần dần xâm chiếm thế lực của công chúa, sau đó ép công chúa nhảy xuống núi, còn bản thân tìm về với nàng thanh mai trúc mã, từ đó tận hưởng tình thương mến thương suốt đời.
      Lý Viện Viện đọc đọc lại ba lần, rốt cuộc cũng hiểu được câu chuyện, nghĩ rồi nàng chau mày.
      Tên Trạng Nguyên là con em hàn môn, đường đường công chúa bị gả cho gã Trạng Nguyên chưa có chức quan là việc mất thể diện rồi, ấy thế mà sau đó chàng phò mã này còn có thể hô mưa gọi gió, trở mình thâu tóm toàn bộ phủ công chúa trong tay, bức tử chính nàng ta?
      Loại đàn ông vô sỉ này còn có thể quay về tìm lại thanh mai trúc mã mà nối lại tình xưa ư?
      Lý Viện Viện nghĩ, thế này thể diện của công chúa biết bị quẳng tới tận kiếp sau rồi.
      Ngạc nhiên hơn là, vở kịch có nội dung như vậy, mà người khác lại có thể cho rằng đó là vở kịch hay ư?
      Lý Viện Viện nghĩ mà phát rầu.
      Nam nữ diễn viên sân khấu diễn màn , thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp, lúc chàng trai thượng kinh, ở quê ngốc nghếch chờ đợi, đến lúc chờ được chàng trai trở về lại là cảnh tượng chia tay đầm đìa, đôi bên khóc trận sống chết, sau cùng chàng trai bi thương dặn : "Chờ ta." Rồi lại lộn về kinh thành.
      Trương Nam là người vô cùng cầu toàn, ở màn , nhân vật nam tên Trương Tú, nghe do tên tuổi đứng đầu trường kịch Lưu Thư Dương thủ vai, còn nhân vật nữ tên Lâm Chi do Lâm Hiểu Mộng, bạn cùng phòng vô cùng đáng ghét của Lý Viện Viện phụ trách. Hai người họ thể cũng được, nhưng luôn bị Trương Nam quát ngừng mấy lần, bắt bọn họ diễn lại lần nữa, cậu ta lúc cất giọng trầm bổng, lúc biểu vô cùng khoa trương.
      Màn tập mãi chưa xong, Lý Viện Viện nghiên cứu xong kịch bản, có việc gì làm liền chuyển sang nghiên cứu Trương Nam, đây là hành động vô thức của nàng, giống như mỗi khi ở trong cung, hay lẳng lặng quan sát tính tình mỗi người, cách họ xử , rồi ghi nhớ kỹ trong đầu.
      Có điều nàng càng tìm tòi càng cảm thấy kỳ quái, kẻ tính tình nghiêm túc cố chấp, mở mồm ra là quát nạt người khác như vậy, rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn "Lý Viện Viện" trước đây nhỉ? Hơn nữa, nàng còn phát ra, xung quanh đây còn có mấy thích Trương Nam nữa, chẳng lẽ người thời đại này đều có sở thích quái đản vậy sao?
      "Được rồi, cảnh xong, chuẩn bị sang cảnh hai ." Trương Nam phất tay, để cho mấy người sân khấu lên chuẩn bị.
      Mở đầu màn hai là nữ chính Lâm Chi lặng lẽ theo Tôn Tú về kinh, nhưng bị công chúa phát giác, làm nhục nàng ta trước mặt Tôn Tú phen.
      Vừa lên sàn được ức hiếp người khác, Lý Viện Viện vô cùng hưng phấn.
      Lý Viện Viện chưa từng làm con hát bao giờ, mười tám năm trước đây, nàng cũng chỉ làm đúng chức vị công chúa, thậm chí có số chuyện công chúa có thể làm, nàng cũng bởi vì sức khoẻ yếu kém mà bị hạn chế.
      Cho nên, bất luận là thử nghiệm mới mẻ nào, nàng cũng nhiệt tình mong chờ.
      Có điều đương lúc nàng háo hức, mới nhìn về phía Lâm Hiểu Mộng, còn chưa câu nào, Trương Nam dưới sân khấu bỗng gào lên: "Chú ý tính cách và tâm lý nhân vật!"
      Giọng có phần sốt ruột, như thể mất hết kiên nhẫnv ới Lý Viện Viện, căn bản đợi nàng diễn trực tiếp nhúng tay vào: "Đừng khúm núm, phải tỏ ra độc ác kiêu ngạo chứ! Ánh mắt cứng rắn vào, giọng to lên. Phải thể ra khí thế của công chúa chứ!"
      khí phòng tập hơi chùng xuống, Lý Viện Viện ngoái nhìn Trương Nam. Cậu ta nhăn mày méo mặt, cáu kỉnh bực bội, Lý Viện Viện cũng cau mày, lộ vẻ vui: "Cứ cao giọng là có khí thế ư? Vậy chẳng phải hạng đàn bà chanh chua nơi phố chợ cũng có thể xưng bá thiên hạ sao?"
      cất lời ôn hoà làm mọi người ngẩn cả ra, dù sao mấy hôm nay chưa từng Lý Viện Viện nặng lời với ai bao giờ, cho dù hôm qua chịu nổi Trương Nam quát tháo cũng chẳng dám hé răng, chỉ nhảy thẳng từ đài cao xuống thôi.
      Bỗng dưng có câu phản bác hùng hồn hợp lý, mọi người nhất thời kịp thích ứng.
      "Bắt đầu ."
      Chưa đợi mọi người định thần lại, Lý Viện Viện quay lại ra lệnh cho Lâm Hiểu Mộng, Lâm Hiểu Mộng cũng ngơ ngơ đáp: "Ừ, được rồi..." Sau đó làm theo kịch bản quỳ gối xuống đất, đầu gối vừa chạm đất, Lâm Hiểu Mộng chợt trợn tròn mắt như thể mới hoàn hồn lại.
      Chờ ... Cảm giác bị "sai khiến" này là thế nào vậy?
      Có điều nàng ta vừa quỳ xuống, màn hai liền bắt đầu.
      Nam chính Lưu Thư Dương nhanh chóng tiến vào, tỏ vẻ hơi lấy lòng ngăn trước mặt Lâm Chi, thấp giọng khuyên: "Công chúa, Chi Nhi là láng giềng quê nhà của ta, lần này vào kinh, biết nương nhờ ai nên mới tới chỗ ta."
      "Buông ra." Lý Viện Viện lạnh lùng thốt, hời hợt đảo mắt, nhìn thẳng vào Lâm Chi, nàng tiến lên chút, khẽ nâng cằm Lâm Chi lên. Trước đây Lý Viện Viện từng thấy rất nhiều người làm động tác này, nhưng nàng chưa bao giờ làm thế, bởi nàng là công chúa được phụ vương sủng ái, cho nên nàng luôn phải tỏ ra khiêm tốn, giao hảo tốt với mọi người, dám phạm sai lầm.
      Nhưng giờ chỉ là diễn kịch.
      Lý Viện Viện từng nghĩ, nếu như trước đây được phụ hoàng che chở, nàng cũng rất muốn được trở nên kiêu ngạo, nhưng đời làm gì có nếu như. Bởi vậy nàng chẳng thể làm gì khác hơn là dùng tại thoả mãn nguyện vọng xưa cũ.
      Nàng dùng đầu ngón tay nâng cao cằm Lâm Chi lên, nhếch môi cười : "Trông cũng xinh đẹp lắm."
      Lý Viện Viện vừa nở nụ cười, đám người dưới sân khấu bỗng chốc thấy căng thẳng rờn rợn.
      Lâm Hiểu Mộng phía đối diện còn thấy run rẩy hơn, ta hiểu sao chợt thấy... khiếp sợ, nhìn vào mắt Lý Viện Viện, như thể cảm thấy có con rắn độc chuẩn bị chui ra cắn vào cổ mình tới nơi, Lâm Hiểu Mộng nín thở, lùi lại, tránh khỏi bàn tay Lý Viện Viện.
      "Tránh gì chứ? Ngươi sợ ta sao?" Lý Viện Viện dừng lại chút, rồi nhếch môi cao hơn: "Phải rồi, ngươi là sợ ta. Ngươi thượng kinh tìm cố nhân, ta mà cho phép, ngươi cũng khó có thể bước chân vào kinh thành được. Ngươi là láng giềng cũ của chàng, ta mà cho phép, mồ mả tổ tiên ngươi cũng phải dời . Ngươi xinh đẹp, ta được như ngươi, nhưng ta lại có thể lấy đầu ngươi đấy."
      Thời gian quá ngắn, Lý Viện Viện kịp học thuộc lời thoại, chỉ nhớ được vài câu, tay nàng vẫn cầm kịch bản, định bụng trong lúc Trương Tú đích thân tiến lên che chở Lâm Chi đọc qua kịch bản. Nhưng Lý Viện Viện chờ mãi mà thấy Trương Tú diễn tiếp, nàng đành dời mắt khỏi kịch bản, liếc nhìn Lưu Thư Dương.
      Song lại thấy Lưu Thư Dương ngơ ngác nhìn mình, mồm còn hơi há ra, như thể rất ngỡ ngàng.
      Lý Viện Viện quay sang nhìn Lâm Hiểu Mộng, thấy ta cũng há to mồm, trông choáng váng hệt Lưu Thư Dương.
      Nàng lại ngoái đầu nhìn xuống phòng tập lặng ngắt như tờ, cuối cùng ánh mắt dán lên người Trương Nam, phát ra tất cả bọn họ đều sững sờ.
      Lý Viện Viện lạ lùng chau mày hỏi: " tiếp tục à?"
      câu đánh thức mọi người, cả phòng tập bấy giờ mới nhốn nháo lên. Ai nấy đều giọng thầm , Trương Nam nhìn Lý Viện Viện bằng ánh mắt phức tạp, chỉ có Tiểu Bàn đứng bên góc là cất tiếng vỗ tay "bộp bộp", vang cả căn phòng.
      Lý Viện Viện nhìn sang Tiểu Bàn, thấy cậu ta ra sức tán dương mình gương mặt bỗng chốc ửng hồng.
      Quả nhiên là chàng trai thẳng thắn... Đúng là, càng lúc càng thấy thích.
      "Lý Viện Viện, cậu được khai thông rồi hả?" Lưu Thư Dương kinh ngạc tán thưởng: "Sao cứ như thể đột nhiên biến thành người khác thế?"
      Lý Viện Viện trầm ngâm, bỗng thấy ổn, nghĩ xem nên trả lời thế nào Lâm Hiểu Mộng ngồi dưới đất cũng mở miệng, thốt giọng hết hồn: "Khiếp, làm tôi sợ quá." ta còn làm bộ vỗ vỗ ngực: "Tôi còn tưởng mình đắc tội gì cậu nữa, trông cậu như muốn giết người vậy... Hay hôm qua cậu mới ngộ ra được bí quyết võ công gì à? Sao tự dưng lại giỏi lên thế?"
      Lý Viện Viện mỉm cười dịu dàng: "Hôm qua bị ngã, đột nhiên tìm được cảm giác."
      Lưu Thư Dương cũng cười: "Chắc tôi cũng phải nhảy thử xem sao, tìm được cảm giác giống cậu rồi có khi trở thành siêu sao cũng nên."
      "Thôi được rồi." Trương Nam bỗng nhiên mở miệng xen ngang câu chuyện, cậu ta cúi đầu xem kịch bản, biểu nghiêm túc như trước: "Tiếp tục ."
      câu khích lệ có, xin lỗi cũng có, Lý Viện Viện hơi bất mãn, có điều nàng thầm nhủ, nên giao hảo tốt với cậu ta, bởi vậy cất giọng : "Đạo diễn à, có cần phải cao giọng kiêu ngạo nữa ?"
      Trương Nam ngẩn ra lát, rồi ngẩng đầu bảo: " cần nữa, diễn tốt lắm."
      Lý Viện Viện hơi nhướn mày, thầm nhủ cậu ta có vẻ cũng cố chấp như tưởng.
      Cả buổi sáng, dù Lý Viện Viện vẫn phải vừa diễn vừa cầm kịch bản, nhưng biểu của nàng khiến cho ai bới móc được gì, đất diễn của nàng cũng nhiều lắm, màn hai ức hiếp Lâm Chi, màn ba đôi co vài câu với phò mã Trương Tú, màn cuối buộc phải nhảy xuống vách núi, chết, chấm hết.
      Lý Viện Viện diễn xuất vô cùng hăng hái, đến đoạn cao trào nhảy xuống núi, nàng trèo lên thang dẫn lên đài, đọc lời thoại, thấy bản thân diễn rất hay, nhưng ngờ Trương Nam vẫn trầm mặc từ khi nãy lại đột nhiên chau mày.
      "Cảm nhận đúng rồi." Trương Nam mở miệng : " thể được cảm giác vùng vẫy tuyệt vọng, tâm như tro tàn."
      Lý Viện Viện ngơ ngẩn.
      " diễn giống như hôm qua cảm nhận ." Trương Nam lại : "Diễn lại."
      Hôm qua nàng diễn như thế nào nhỉ...
      Lý Viện Viện đứng đài, suy tư lát, sau đó bắt đầu diễn. Trương Nam cau có: "Vẫn được." Cậu ta toan mở mồm chê trách, nhưng như nhớ tới chuyện gì, bèn im lặng, trấn tĩnh lại, cất giọng hoà hoãn: " xuống trước ."
      Sợ nàng lại nhảy xuống lần nữa à...
      Lý Viện Viện ngoan ngoãn trèo xuống.
      "Những cảnh trước diễn rất tốt, chỉ cần thuộc lời thoại hơn là được, còn cảnh cuối suy nghĩ kỹ lại xem." Trương Nam dứt lời, liếc nhìn đồng hồ: "Ừm, thời gian tập buổi sáng dừng tại đây, mọi người ăn , hai giờ chiều có mặt."
      Lý Viện Viện cất kịch bản , liếc nhìn về phía Tiểu Bàn, cậu ta định ra ngoài ăn cùng nhóm nam sinh, thấy Lý Viện Viện nhìn mình, liền khoa tay: "Lý Viện Viện, hôm nay cậu diễn hay lắm!"
      Lý Viện Viện cúi đầu mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn hơi buồn, vì cảnh cuối vẫn chưa ổn... thể khiến tên đạo diễn hay coi thường người khác ngỡ ngàng từ đầu chí cuối, Lý Viện Viện vẫn thấy tiếc nuối...
      Nàng xoay người lại, về phía cửa, tới gần chỗ Yến Tư Thành vẫn canh giữ từ đầu tới giờ.
      Ngay từ lúc đầu y bước vào phòng tập, mực đứng ngoài cửa lẳng lặng theo dõi. Gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng, như thể hoàn toàn bận tâm tới người ngoài.
      Cho đến khi bắt gặp ánh mắt Lý Viện Viện, Yến Tư Thành mới dịu đôi chút.
      Lý Viện Viện nhìn thấy y cảm thấy đỡ buồn hơn hẳn, nàng chậm rãi tới gần, giống như những khi từ hoàng cung vấn an phụ hoàng ra, trưởng thị vệ Yến Tư Thành luôn đứng đó nghênh đón nàng.
      Nhưng đúng lúc nàng bước ra khỏi phòng tập, Yến Tư Thành còn chưa xong từ "công chúa" nữ sinh từ phía sau bỗng dưng lao lên, hơi va phải người Lý Viện Viện, khiến Lý Viện Viện loạng choạng suýt ngã, cũng hơi mất thăng bằng, nhưng điều đó thể ngăn cản ta phi tới trước mặt Yến Tư Thành, túm lấy cánh tay y.
      "Hi hi, Yến Tư Thành, đến xem em tập phải !"
      Nhìn Lâm Hiểu Mộng rạng rỡ khoác lấy cánh tay Yến Tư Thành, Lý Viện Viện ngây cả người.
      Đây... Lại là tình huống gì vậy?
      Lời tác giả: ╮(╯▽╰)╭ Là tình huống càng ngày càng phức tạp chứ sao.
      MiniMun246 thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 6: Đố kị và khinh thường
      Thấy cánh tay thiếu nữ đột nhiên nắm lấy tay mình, Yến Tư Thành phải kìm chế lắm mới làm theo lý trí, ném thẳng ta xuống đất.
      Chỗ này kẻ qua người lại, ta còn mặc váy ngắn, nếu ngã chỏng vó ra đất cũng xấu hổ, y đành lẳng lặng bỏ tay ta ra, : "Xin chào, Lâm Hiểu Mộng." Thái độ vừa hững hờ vừa khách sáo.
      Lâm Hiểu Mộng ngớ ra: "Quỷ tha ma bắt, sao hôm nay lại khách sáo với em thế?"
      Lý Viện Viện nghe mà thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dành thời gian nghiên cứu kỹ ngôn ngữ ở đây, nàng nhất định phải hiểu "mẹ kiếp", "ranh con", "quỷ tha ma bắt" nghĩa là gì, kẻo lại bị kẻ khác cười cho vào mặt mà biết.
      Đối mặt với Yến Tư Thành lạnh lùng xa cách, Lâm Hiểu Mộng vẫn nản chí, càng nhiệt tình hơn: "Yến Tư Thành, ăn cơm với em nhé."
      Yến Tư Thành lùi lại, : "Xin lỗi."
      Lâm Hiểu Mộng bất chợt hiểu ra: " phải tới tìm em à?" ta nhíu mày, tỏ vẻ vui: "Vậy lại để mắt tới con bé nào trong nhóm kịch hả?"
      Lý Viện Viện vừa vặn nghe thấy câu đó, nàng nhớ kỹ từ "lại", giương mắt nhìn Yến Tư Thành, Yến Tư Thành cũng hiểu ánh mắt nàng. Y bước lên đón, toan gọi "công chúa", Lâm Hiểu Mộng tức hỏi ngay: " tới tìm Lý Viện Viện ư? tìm cậu ta để làm gì?"
      Yến Tư Thành quay đầu đáp: " liên quan tới ."
      Lý Viện Viện quay lại cười trừ với Lâm Hiểu Mộng rồi mất.
      Nháy mắt hai người họ xa, ta vò đầu, thầm nghĩ Yến Tư Thành sao lại có biểu như thể diễn kịch giống Lý Viện Viện ban nãy thế...
      "Có phải cậu ta rất kỳ lạ ?"
      Đúng vậy, thực rất bình thường.
      Giọng chàng trai vang lên phía sau Lâm Hiểu Mộng, làm ta sợ hãi nhảy lên: "Lưu Thư Dương, cậu muốn doạ chết người à."
      Lưu Thư Dương nhăn răng cười: "Sao hả, nhìn bóng lưng người thương mà cũng nghĩ ngợi vẩn vơ được à? ta lại từ chối cậu rồi chứ gì? Lần này cậu còn muốn khóc lóc thảm thiết nữa ?"
      " liên quan đến cậu." Lâm Hiểu Mộng tức giận kêu: "Hôm nay Yến Tư Thành quái gở, dám làm mặt lạnh với tôi à, tôi mà cưa đổ ta, tôi giày vò cho gấp bội!" Lâm Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi: "Tôi dễ dàng bỏ cuộc đâu."
      Lưu Thư Dương trầm ngâm lát, rồi lại nhe nhởn : "Tỉnh lại , người ta thà ăn cùng Lý Viện Viện còn hơn là với cậu kia kìa."
      Lâm Hiểu Mộng hừ lạnh: " ta mà thích Lý Viện Viện á? Cứ để bọn họ , có cùng nhau mười lần cũng chẳng nảy sinh tình cảm được đâu."
      Lý Viện Viện xa đương nhiên biết chuyện phía sau, nàng còn hỏi Yến Tư Thành: "Trong đầu ngươi biết Lâm Hiểu Mộng sao?"
      "Hình như là người theo đuổi chủ nhân cơ thể này."
      Yến Tư Thành đáp lại bình thường, Lý Viện Viện nghe vậy nheo mắt cười: "Tư Thành, hôm nay ngươi làm khổ ta rồi."
      Yến Tư Thành sửng sốt: "Công chúa?"
      Lý Viện Viện sờ sờ mặt: "Buổi tập chiều nay thể nào cũng có người gây phiền phức cho ta." Nàng cười dịu dàng, quá phiền não vì chuyện này, chừng như còn thấy buồn cười: "Đôi khi đẹp đẽ quá cũng khổ."
      Nhận thấy vui vẻ trong giọng nàng, Yến Tư Thành cũng nhoẻn cười, gật đầu: "Đúng vậy."
      lúc, Lý Viện Viện bỗng dừng chân, nàng lại phạm phải sai lầm như ban sáng, quên hỏi hai giờ chiều là canh giờ nào...
      Trầm ngâm lát, nàng bèn nảy ra ý: "Tư Thành, lát nữa ta muốn quay về sớm ôn kịch bản, hôm nay chúng ta ăn ở gần đây nhé?"
      Yến Tư Thành đồng ý: "Thuộc hạ nghe ngóng rồi, trường học này có bốn khu nhà ăn, khu gần nhất cách đây khoảng mười trượng." Lúc Lý Viện Viện tập kịch, Yến Tư Thành điều tra ràng tình hình xung quanh trường học, thấy Lý Viện Viện hăng hái diễn kịch, y dò xét vòng, xác nhận khu phòng tập có gì nguy hiểm, bèn mở rộng phạm vi rộng hơn.
      Trường X rất lớn, Yến Tư Thành muốn điều tra nhanh chóng, nên có lúc còn phải chạy cho nhanh, đến buổi trưa, y ghi nhớ hết kiến trúc khu nhà và vài con đường lân cận, khi trở lại phòng tập, nghe bọn họ còn có buổi tập chiều, y định bụng xa hơn chút, để xem xét được toàn cảnh, công chúa ở đây, y phải nắm bắt được hết tình hình mười dặm xung quanh.
      Từ trước tới nay Lý Viện Viện rất an tâm về năng lực làm việc của Yến Tư Thành, cũng bởi vì y luôn luôn cẩn thận như thế, nên Lý Viện Viện cũng thấy lạ, nàng gật đầu bảo: "Vậy thôi."
      Nhà ăn người qua kẻ lại, Yến Tư Thành nhìn khắp, tìm chỗ ngồi tương đối yên tĩnh cho Lý Viện Viện, vì chung quanh ầm ĩ, y phải cúi đầu sát vào tai Lý Viện Viện: "Công chúa chờ ở đây, Tư Thành lấy thức ăn."
      Lý Viện Viện gật đầu đáp ứng.
      Yến Tư Thành rồi, có chàng trai ngồi xuống đối diện Lý Viện Viện, cậu ta mặc áo đen, đeo tai nghe điện thoại, đặt khay cơm xuống, ngồi ngay ngắn rồi bắt đầu rung chân liên hồi, vừa chuyên chú ăn vừa chuyên chú rung chân, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng.
      Bàn trong khu nhà ăn là loại bình thường, ngồi được khoảng bốn người, cậu ta rung chân khiến phần ghế bên Lý Viện Viện cũng rung lên theo.
      Lý Viện Viện dùng ánh mắt ôn hoà nhìn cậu ta, nhưng cậu ta chẳng hề để ý tới Lý Viện Viện.
      Ban đầu Lý Viện Viện định làm thế để cậu ta biết điều mà dừng rung chân lại, nhưng nhìn tái nhìn hồi cũng chẳng có tác dụng, nàng bỗng thấy khó hiểu, ở phủ công chúa, xưa giờ nàng đều ăn cơm mình, đừng có người dám rung chân trước mặt nàng, ngay cả thốt lời cũng ai dám. Thế mà cậu trai hoạt bát này càng lúc càng rung mạnh, hệt con gà mổ thóc.
      Ba khay cơm được đặt xuống, che kín cả chiếc bàn, Lý Viện Viện bấy giờ mới dời mắt khỏi cậu ta, ngẩng đầu lên, thấy Yến Tư Thành sầm mặt nhìn chòng chọc vào chàng trai kia.
      Có vẻ như do sát khí quá nặng, cũng có thể do đột ngột thấy ba khay cơm, cậu trai cuối cùng cũng ngẩng lên đối diện với Yến Tư Thành, bốn mắt nhìn nhau, Lý Viện Viện tức cảm thấy cái bàn rung mạnh lên, rồi sau đó im hẳn.
      Ngay sau đó chàng trai kia tuy chưa ăn xong nhưng liền bỏ .
      Lý Viện Viện dõi theo bóng y, thấy hơi luyến tiếc.
      Nàng định dạy bảo Yến Tư Thành đôi câu, song chạm ngay phải ánh mắt dịu dàng của y, y nhìn Lý Viện Viện, giọng thưa: "Công chúa, đồ ăn được rồi. Người dùng ."
      Mùi thức ăn thơm nức phả vào mũi, gợi lên con sâu thèm ăn trong bụng nàng, Lý Viện Viện để ý tới chàng trai ban nãy nữa.
      Ăn xong, Lý Viện Viện chợt nhận thấy nhà ăn bỗng dưng yên tĩnh hơn trước.
      Bởi vì ai dám ngồi cùng bàn với nàng, Yến Tư Thành chắp tay đứng thẳng sau lưng nàng giống như bức tường chắn lại góc nhà, dùng ánh mắt vạch ranh giới giữa Lý Viện Viện và những người khác, giống như Sở hà Hán giới*.
      *Sở hà Hán giới (楚河汉界): Là điển tích thời Hán Sở tranh hùng, là con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán thời bấy giờ.
      Đọc thêm ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Cờ_tướng
      Có điều Lý Viện Viện quen với chuyện này, nàng cũng cảm thấy khác lạ gì.
      Nhưng lúc ra khỏi nhà ăn, Lý Viện Viện ngoái đầu nhìn nhóm người túm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ, lòng bỗng thấy hơi khác lạ.
      Vì sao thể giống bọn họ nhỉ?
      Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành cung kính theo sau, cách nàng khoảng nửa bước chân, nàng bèn lùi lại đứng cạnh y. Yến Tư Thành thấy vậy cũng lập tức lùi lại, hơn kém, đúng bằng khoảng cách nàng lùi.
      Yến Tư Thành hiểu, hỏi: "Công chúa?"
      Lý Viện Viện cười trừ, giải thích.
      Tầm trưa, Lý Viện Viện ngồi giữa phòng tập bóng người xem kịch bản, Yến Tư Thành vẫn đứng ở cửa như ban sáng, chỉ khác là giờ trong phòng tập có mình Lý Viện Viện, nên y cũng chỗ khác.
      Lý Viện Viện có trí nhớ tốt, hiểu được chữ viết thời này là đọc hai ba lần liền nhớ hết lời thoại, hơn nữa đất diễn của nàng nhiều, chỉ tầm nửa tiếng học thuộc xong xuôi.
      Nhìn phòng tập vẫn vắng vẻ, Lý Viện Viện biết "Hai giờ" chắc còn lâu mới tới.
      Bởi vậy nàng lại lôi cảnh bị Trương Nam phàn nàn ra đọc lần nữa.
      Kịch bản viết lúc công chúa biết người bày mưu tính kế sau lưng mình chính là chàng phò mã, bèn đứng cheo leo nơi vách núi, độc thoại dưới ánh trăng, nhìn binh lính của phò mã đuổi theo dồn tới, tâm nguội lạnh như tro tàn, dứt khoát nhảy xuống vách núi.
      Lý Viện Viện đọc đọc lại đoạn này, sau cùng vẫn thở dài: "Chẳng hiểu gì."
      Yến Tư Thành ngoài cửa nghe nàng than thở, bèn liếc mắt nhìn.
      "Tư Thành." Như thể biết y lén nhìn, người trong phòng tức cất tiếng gọi. Yến Tư Thành thản nhiên bước vào: "Công chúa."
      Lý Viện Viện cầm quyển kịch bản, trầm tư hỏi: "Lúc chúng ta rơi xuống vách núi, Tư Thành có cảm thấy đau khổ tuyệt vọng, tâm như tro tàn ?"
      Yến Tư Thành sửng sốt, trong đầu cảnh cánh tay Lý Viện Viện trượt khỏi tay y, rơi xuống vực sâu. Y trầm ngâm tư lự, Lý Viện Viện lại hỏi: "Phải thể cảm giác tuyệt vọng, lòng như chết thế nào đây? Ta cũng rơi xuống núi lần rồi, nhưng đâu phải tự nguyện, ta chỉ nhớ lúc ngã xuống, trong đầu nghĩ cái lưng thế là xong rồi, ngờ được lại được ngươi ôm vào lòng. Cảm giác tuyệt vọng như trong kịch này, ta thể nào nghiệm ra nổi..."
      Yến Tư Thành cụp mắt : "Thuộc hạ mong cả đời này công chúa phải nếm trải cảm giác đó."
      Lý Viện Viện hiểu tâm tình sau câu của Yến Tư Thành, chỉ : "Ta chả hiểu được, mỗi lần đọc kịch bản, ta đều tự hỏi, vì sao giết quách tên phò mã ? ràng nàng công chúa có cơ hội làm thịt tên đại nghịch bất đạo đó, nhưng lúc nào cũng ngu ngốc tha cho , đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, nếu ta mà là nàng, ta tuyệt đối nhảy xuống, đường đường là công chúa cành vàng lá ngọc, núi xanh còn đó, sợ gì có củi đun?"
      xong, Lý Viện Viện thoải mái hơn nhiều, nàng ngoảnh sang nhìn Yến Tư Thành, bồi thêm câu: "Huống hồ, đám thị vệ phủ công chúa đều vô dụng hết cả chắc, sao có thể để công chúa nhà mình bị ức hiếp tới mức ấy!"
      Yến Tư Thành im lặng, thầm mỉm cười.
      Đúng vậy, nếu Lý Viện Viện có phò mã, lại bị phò mã làm nhục tới mức ấy, Yến Tư Thành thà liều cái mạng này cùng chết với ta, cũng để làm tổn thương tới cọng lông của công chúa.
      "Có điều, diễn cảnh chèn ép người khác thích thú lắm." Lý Viện Viện tươi cười hỏi Yến Tư Thành: "Ban sáng ngươi có trông thấy điệu bộ hung hăng độc ác của ta ?"
      Yến Tư Thành ngạc nhiên: "Công chúa thứ tội..."
      "Chiều nay Tư Thành ngồi đây xem ." Lý Viện Viện vỗ vào tay trái y: "Hiếm khi ta được tỏ ra kiêu ngạo ngang ngược mà."
      "...Vâng." Chuyện dự định làm, quan trọng bằng câu của Lý Viện Viện.
      Giờ tập buổi chiều, Yến Tư Thành ngồi đúng chỗ Lý Viện Viện bảo. Giữa buổi có người muốn y nhường chỗ để tiện trò chuyện với bạn bè, đều bị Yến Tư Thành dùng ánh mắt lạnh lùng xua mất.
      Y muốn nhường chỗ.
      Vì đây là vị trí mà công chúa dành cho y.
      Y ngồi im ở đó, hề nhúc nhích.
      MiniMun246 thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 7: Ôn hòa và lạnh lùng
      Lý Viện Viện ức hiếp người.
      Thần sắc khinh thường ngang ngược, Yến Tư Thành nhìn mà kìm lòng đặng, khẽ nở nụ cười, có điều xen lẫn cả cảm giác chua xót, tim đau như thể bị bóp chặt.
      Yến Tư Thành nghĩ, nếu như nơi đây là Đại Đường tốt biết bao, nếu như trước đây công chúa cũng có thể sống như vậy tuyệt biết mấy.
      Khi đó hết lần này tới lần khác, Lý Viện Viện lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, luôn luôn khiêm nhường, ngày nào cũng phải thận trọng từ lời tới việc làm, sống cuộc sống gò bó ngột ngạt. Y từng vắt óc suy nghĩ để khiến cuộc sống của nàng dễ chịu đôi chút, nhưng dù làm thế nào cũng được như kỳ vọng.
      Sở dĩ y muốn nàng hoà thân, vì chí ít ở nơi biên cương xa xôi, vị thế của nàng cũng quan trọng hơn ở Đại Đường rất nhiều, nàng cũng có thể sống thoải mái hơn. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng tới được biên cương, có điều lại lầm lẫn thế nào tới được đây.
      Xem tình hình giờ, Lý Viện Viện sống ở đây cũng tốt như ở nơi biên cương, ít ra ...
      Y tạm thời có thể cam đoan như vậy.
      Yến Tư Thành vừa suy tư vừa nhìn lên sân khấu.
      Yến Tư Thành cũng nghĩ như Lý Viện Viện - tên phò mã kiêm chủ mưu tạo phản này đúng là kẻ đáng tin.
      Dù mắt công chúa có bị mờ, thấu được lòng người, nhưng nếu có y bên cạnh, Yến Tư Thành bảo đảm, y ám sát phò mã mười lần, hạ độc cho chết mười lần, dù phò mã là thần tiên nhập thế thể chết được, lúc công chúa cheo leo nơi vách núi, y cũng làm cho phò mã khi ấy trở nên thân tàn ma dại.
      Nếu như đến thế mà vẫn bức tử được công chúa, coi như xứng danh nam tử hán.
      Nhìn Lý Viện Viện đứng đài cao, đọc lời thoại với thần thái bi thương, tuy biết là giả, nhưng Yến Tư Thành vẫn thấy hơi khó chịu, ngay cả Lưu Thư Dương sắm vai phò mã bên cạnh y cũng thấy ngứa mắt.
      lúc Yến Tư Thành vui, Trương Nam ngồi phía trước y đột nhiên mở miệng kêu: "Dừng!"
      Trương Nam cau mày soi Lý Viện Viện: "Sáng nay phải rồi sao, phải cảm nhận trước chứ." Thấy Lý Viện Viện diễn mãi xong, Trương Nam hơi kích động: "Tôi còn tưởng ngộ ra rồi cơ! Sao lại hỏng bét thế này, xem, phải coi mình là thiếu nữ bị tình lang phản bội! Chứ đâu phải công chúa! phải thể tuyệt vọng, đau khổ, chứ phải như giờ, ánh mắt như thể rằng, được rồi, ta đây chán tranh đấu với ngươi lắm rồi, ta chết đây!"
      Lý Viện Viện im lặng cãi, chừng như quen với thái độ của Trương Nam.
      Nhưng Yến Tư Thành lại sa sầm mặt.
      Lý Viện Viện lấy kịch bản ra xem lại, Trương Nam ra lệnh: "Lại."
      Vậy nên Lý Viện Viện diễn lại lần nữa.
      Trương Nam cau mày càng chặt: " có đau buồn đâu! Có luyến tiếc đâu! Càng chẳng thấy tuyệt vọng đâu nữa! Tâm như tro tàn là thế nào? ngẫm kỹ lại xem!"
      Lý Viện Viện chăm chú suy nghĩ, hình như... đúng cảm thấy thế.
      Kỳ thực về đau thương, Lý Viện Viện cũng từng trải qua rồi chứ, nàng cảm thấy buồn bã mất mát khi được phụ vương sủng ái, thoái chí nản lòng khi bị gả tới vùng biên cương, mỗi khi nghĩ vậy, Lý Viện Viện cũng thấy đau buồn, nhưng đến tuyệt vọng, nàng biết cảm giác đó như thế nào.
      Bởi vì bất luận ra sao, nàng vẫn sống sót.
      Dù cho có rơi xuống núi, nàng cũng vẫn sống sót.
      Sinh mệnh mạnh mẽ như vậy, được ông trời quan tâm đến thế, sao nàng lại phải thấy tuyệt vọng chứ.
      Lý Viện Viện thể hiểu được. Vì vậy nàng lắc đầu : " tưởng tượng ra được, hay là diễn thử xem."
      Lý Viện Viện trả lời rất đơn giản, tôi diễn được, vậy tới diễn xem. Có điều những lời này lọt vào tai người khác lại có cảm giác khiêu khích.
      Trương Nam đanh mặt lại, ném kịch bản trong tay xuống ghế, quát: " diễn được xuống cho tôi!"
      Vừa dứt lời, có người liền xông tới trước mặt cậu ta, còn cuốn theo cả trận gió. Người nọ bước lên sân khấu, bước chân mạnh mẽ, cứ như thể giẫm lên lòng người vậy.
      "Công..." Yến Tư Thành so với hôm qua hôm nay hiểu biết hơn chút, biết giờ nếu gọi Lý Viện Viện là công chúa ổn thoả lắm, bèn đổi lại: "Thiên Trữ, chúng ta thôi."
      Lý Viện Viện đứng đài cao, ngẩn người nhìn xuống đôi tay Yến Tư Thành vươn ra.
      Hồi còn bé khi xung quanh có ai, Yến Tư Thành thỉnh thoảng gọi nàng như vậy, thân thiết giống như là huynh trưởng ruột thịt, nhưng nàng càng lớn, Yến Tư Thành càng vì giữ bổn phận mà trở nên kiêng kỵ, bất kể khi nào, ở đâu, Yến Tư Thành luôn luôn gọi nàng là "công chúa", ngôn hành cử chỉ cung kính lễ độ, dám vượt quá.
      Cho nên giờ nghe y gọi vậy, Lý Viện Viện bỗng hơi thất thần, trong đầu chợt lên bao hình ảnh, chàng thiếu niên đưa cho nàng kẹo gừng, giúp nàng bắt đom đóm, bện cỏ thành hình châu chấu tặng nàng.
      Chàng thiếu niên luôn ở bên nàng, trưởng thành bên nhau, trong lúc đó có nhiều chuyện đổi thay, nhưng thứ duy nhất đổi, hình như chính là việc y thể chấp nhận có người dám bắt nạt nàng.
      chút cũng .
      Lý Viện Viện mỉm cười, gật đầu bảo: "Được." Nàng đặt tay vào lòng bàn tay y, nhảy từ đài cao xuống.
      Thấy Lý Viện Viện vững vàng chạm đất, ít người than thầm vì lực cánh tay của Yến Tư Thành...
      Mà người kinh ngạc nhất lại là Lâm Hiểu Mộng đứng bên cạnh. ta nhìn mà tái cả mặt. Nhất thời kìm được hô to: "Làm gì vậy, vẫn tập cơ mà! Cậu định bỏ à!"
      Yến Tư Thành ngoảnh sang, nhìn chằm chặp vào ta.
      Ánh mắt giá lạnh tựa bưng, Lâm Hiểu Mộng bất thần co rụt lại, nhưng vẫn cất giọng gượng gạo: "Sao có thể như thế được chứ! Làm gì có chuyện diễn được còn cho người ta phê phán. tuần nữa là công diễn rồi, đạo diễn phàn nàn vài câu đòi , cậu mấy tuổi vậy?"
      Yến Tư Thành vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, song Lý Viện Viện lại mỉm cười, bận tâm lắm, nàng vịn tay Yến Tư Thành xuống, bước tới trước mặt Trương Nam, nhoẻn cười ôn hoà: "Xin lỗi, cảnh này tôi diễn được."
      Thái độ ôn hoà khiến Trương Nam ngẩn người, vô thức : "Ừ." xong, lại tiếp: " sao, diễn..." Diễn lại là được. Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện tiếp tục tươi cười :
      " sao tốt, tôi rất cố gắng rồi, nhưng đoạn này quả thực tôi diễn được, vậy nên sửa kịch bản nhé." xong lại cầu gọn lỏn: "Sửa thế nào để tôi diễn được ấy. Thế nhé. Mai tôi tới tập."
      Xong xuôi, bỏ cùng Yến Tư Thành.
      Trương Nam ngỡ ngàng.
      Cả phòng tập ngỡ ngàng.
      Đến khi ai nấy định thần lại, Lý Viện Viện và Yến Tư Thành xa rồi.
      Lâm Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi, Lưu Thư Dương nhìn ta, ngữ khí đầy vẻ hả hê: "Úi chà, bọn họ có vẻ mờ ám nhỉ." Cậu ta xoa cằm, làm bộ trầm ngâm: "Ừm... Có điều sao gu của Yến Tư Thành thay đổi nhanh vậy, chẳng phải lúc trước nghe cậu ta thích con khoa nghệ thuật ư?"
      " thể." Lâm Hiểu Mộng tức tới nghiến răng: "Yến Tư Thành thể thích cậu ta được!"
      Lưu Thư Dương mỉa mai: "Nhưng thoạt trông giống lắm."
      Lâm Hiểu Mộng bực bội, nhăn mặt hỏi: "Cậu có để ý thấy ban nãy Yến Tư Thành gọi là Lý Viện Viện là gì ?
      "Là gì?"
      " phải gọi tên Lý Viện Viện."
      "Chắc là gọi bằng biệt danh thân thương hả, cậu để ý kỹ thế làm gì."
      Lâm Hiểu Mộng trầm ngâm, nữa.
      Có điều trong phòng tập càng lúc càng ồn ào xôn xao. Ai nấy đều bàn tán chuyện kinh hãi: "Lý Viện Viện coi thế mà lại có bạn trai".
      Rời khỏi phòng tập được lúc, Lý Viện Viện vẫn chìm đắm trong cảm giác "ban nãy hình như bản thân rất khí phách", quên cả việc buông bàn tay nắm lấy Yến Tư Thành. Còn Yến Tư Thành tất nhiên dám chủ động buông ra, vẫn cứng nhắc cách Lý Viện Viện khoảng nửa bước chân.
      Càng , mặt Yến Tư Thành càng đỏ.
      Bàn tay Lý Viện Viện rất ấm áp, mềm mại tới nỗi khiến lòng bàn tay y toát lớp mồ hôi, y nhìn đôi tay nắm vào nhau, lại nhìn sang Lý Viện Viện tươi cười bên cạnh. Quang cảnh xung quanh dường như đều trở nên mờ ảo, chi có Lý Viện Viện là ràng chân thực nhất.
      "Tư Thành." Lý Viện Viện bỗng nhiên dừng chân.
      Yến Tư Thành vẫn chưa định thần lại, tức va vào lưng Lý Viện Viện, Yến Tư Thành lập tức tỉnh táo lại, toan quỳ xuống: "Công chúa thứ tội."
      Lý Viện Viện bận tâm, kéo y lại, ánh mắt bừng sáng: "Ngươi có nghe thấy bọn họ ?"
      Yến Tư Thành bất ngờ, lúc này mới nhận ra hai bên cạnh ríu rít thảo luận xem nên ăn đùi gà sốt hay cánh gà nướng. Yến Tư Thành quay lại hỏi: "Công chúa muốn ăn gà?"
      ", bọn họ vừa bảo bên ngoài trường học có con đường rất dài." Mắt Lý Viện Viện sáng rỡ lên: "Cả phố đều bán đồ ăn!"
      Yến Tư Thành chớp mắt kinh ngạc, rồi : "Để thuộc hạ tìm."
      Phía Nam trường X có con phố ăn vặt rất lớn, vừa tới đầu đường, Lý Viện Viện kiềm chế được. Nàng tóm chặt lấy cánh tay Yến Tư Thành bảo: "Tư Thành! Ta muốn ăn cái này."
      Yến Tư Thành mua chiếc bánh trứng cuộn, Lý Viện Viện liền bỏ tay khỏi y, cầm chiếc bánh nóng hầm hập tay, vừa ăn vừa ngó quanh cửa hàng. Yến Tư Thành nhìn xuống cánh tay trống , lại nhìn chiếc bánh trong tay Lý Viện Viện, sau cùng im lặng trầm ngâm.
      Dọc theo đường , hễ là món Lý Viện Viện thích, Yến Tư Thành đều mua cho nàng, tới giữa đường, Lý Viện Viện ăn hết ba xâu cánh gà nướng, lúc ăn tới cái thứ tư, ngay cả ông chủ cũng phải thầm với Yến Tư Thành: "Ôi, chàng trai, cho bạn ăn ít thôi."
      Lý Viện Viện nghe vậy bèn vỗ ngực cam đoan: " sao, tôi vẫn còn ăn được."
      Ông chủ kinh ngạc: " phải tôi bảo có thể ăn tiếp được hay ... Nhìn là biết rồi... Nhưng bé à, nên ăn ít thôi..."
      Lúc ông ta câu này, Lý Viện Viện vẫn cầm xâu thứ tư lên, rồi bỏ cùng Yến Tư Thành.
      từ đầu phố đến cuối phố, Lý Viện Viện vuốt bụng cảm thán: "Cả đời này, đến giờ ta mới biết thế nào là ăn no." Lý Viện Viện cường điệu, thực đúng là như vậy.
      Trước đây cơ thể suy nhược, đám người hầu khống chế khẩu phần của nàng nghiêm ngặt, mỗi bữa đều được ăn no. Kiêng dầu mỡ, kiêng ngọt, kiêng chua cay, ngay cả lượng muối trong món ăn cũng phải bỏ hết, mỗi ngày đều ăn đồ cực nhạt, nhưng Lý Viện Viện lại thích ăn cay, thích ngọt. Lúc bé ăn vụng sao, lớn lên bị người khác phát liền bị càu nhàu, đến tai phụ hoàng còn bị trách mắng nữa.
      Cho nên tới tận giờ Lý Viện Viện mới hiểu cảm giác ăn no tới độ phải nới chun quần như thế này.
      Yến Tư Thành nghe vậy hơi đau lòng, nhưng y vẫn nhắc nhở theo thói quen: "Công chúa, ăn nhiều tốt đâu."
      Lý Viện Viện nhìn trái ngó phải, rồi hào hứng bảo Yến Tư Thành: "Chúng ta ăn thêm xâu mực nữa !"
      "... Được."
      Ăn xong xâu mực, Lý Viện Viện hài lòng tới độ muốn cất tiếng hát, đúng lúc đó, chàng trai phát tờ rơi ở phía trước đưa cho Lý Viện Viện tờ quảng cáo: "Tập yoga, thể hình giảm béo."
      Lý Viện Viện ngẩn người. Yến Tư Thành định chặn lại, Lý Viện Viện nhận lấy.
      giấy in mặc yếm đen, điệu bộ thướt tha, trông rất gầy, bụng chả có tí thịt nào.
      Chàng trai phát tờ rơi hăng hái : "Đây là phòng tập luyện của chúng tôi, có máy tập thể hình lẫn dạy yoga, có cả giáo viên hướng dẫn nữa! Chỉ cần chăm chỉ tập luyện, nửa năm là gầy được thế này." Cậu ta vừa vừa chỉ giấy.
      Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải giảm béo?"
      "Đẹp chứ sao! à, trông mặt mũi rất xinh, vừa nhìn là biết giấu nét duyên ngầm, gầy cái, đảm bảo thành mỹ nhân."
      Yến Tư Thành thấy cậu ta dám ngang nhiên nhận xét dung mạo công chúa, liền nổi giận quát: "Láo xược!"
      Người phát tờ rơi bị khí thế của y làm cho sợ hãi: "Hả...?"
      Ngược với vẻ lạnh lẽo của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện có vẻ điềm đạm hơn: "Tôi thấy bây giờ tôi rất đẹp." Nàng cười tới là ung dung: "Tôi rất hài lòng với cơ thể mình."
      Chàng trai ngẩn ngơ nhìn bóng dáng hai người xa: "Mẹ kiếp, lần đầu mới thấy béo lại tự nhận mình là đẹp... Tự tin thế nhỉ?"
      Về tới nhà, Lý Viện Viện vứt tờ quảng cáo xuống bàn, ngồi im nghiên cứu. Sau đó nhíu mày bảo: "Tư Thành, ngươi thấy ta đẹp ?"
      Yến Tư Thành nghiêng người liếc: " bằng phần vạn của công chúa."
      Lý Viện Viện nhìn chằm chằm vào bức hình: " có dáng vẻ giàu sang phú quý, mặt gầy eo , trông có vẻ khổ, chẳng đẹp tí nào." rồi vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác. Sau đó mở TV lên, im lặng ngồi xem.
      Nhìn nam thanh nữ tú trong TV, Lý Viện Viện ngẫm lại những chuyện và lời gặp phải trong hai ngày qua.
      Nàng hiểu ra rằng.
      Thế giới này, còn đề cao "béo mới là đẹp" như ở Đại Đường.
      MiniMun246 thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 8: Ái mộ và nguyên do
      Kỳ thực khi biết nơi đây đề cao béo mới là đẹp, Lý Viện Viện cũng quá khó chịu, bởi nàng tin rằng chính mình có thể thay đổi quan niệm thẩm mỹ của thế giới này. tự tin của nàng xuất phát từ niềm kiêu ngạo của Đại Đường.
      Nghĩ rằng béo là đẹp?
      sao, nàng cho bọn họ biết thế nào là béo đẹp.
      Nghĩ gầy mới là chân lý xã hội?
      Cũng sao, nàng cho bọn họ thấy quan niệm thẩm mỹ này thiển cận tới đâu.
      Bởi vậy đêm đến, Lý Viện Viện vẫn ngủ như thường.
      Yến Tư Thành càng chẳng để tâm tới chuyện này, trong mắt y, Lý Viện Viện gầy hay béo quan trọng, chỉ cần nàng vẫn là người y thề nhất mực tận trung, Yến Tư Thành đương nhiên dốc hết sức lực bảo vệ.
      Nhưng đêm nay Yến Tư Thành cũng có chuyện rầu rĩ.
      Nhìn chiếc ví tiền bàn, Yến Tư Thành lâm vào trầm tư. Tuy y chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng bày ra trước mắt, sức ăn của công chúa điện hạ quả thực.. tăng lên rất nhiều...
      Trước đó y vẫn còn lạc quan với chuyện tiền bạc. Nhưng nếu chỉ có từng này tiền, cứ miệng ăn núi lở như vậy, sợ rằng đến cuối tuần Lý Viện Viện phải nhịn đói mất. Đây quả thực là chuyện Yến Tư Thành hề mong muốn.
      Y nghiêm mặt nhìn chòng chọc vào chiếc ví tiền, ánh mắt bỗng nhiên lướt tới tấm thẻ bên trong.
      Theo suy luận, nếu trong ví tiền chứa tiền, vậy trong mấy tấm thẻ này chắc cũng liên quan tới tiền, y rút thẻ ra, thấy bên viết dòng chữ "ngân hàng XX" khá to, phía dưới có dòng chữ "Thẻ thanh toán trong ngoài nước. Thẻ vàng."
      Thẻ vàng? Thể nào cũng có tiền nhỉ?
      Yến Tư Thành cất thẻ vào ví, định ngày mai ra ngoài tìm hiểu xem trong này có bao nhiêu tiền.
      Ngoài ra...
      Yến Tư Thành cầm bút lên, viết lại chi tiết tiêu dùng hôm nay vào sổ, y nghĩ, bây giờ bọn họ ở đây, nhưng tương lai chưa biết chừng lại biến mất, cho nên y muốn ghi lại ràng, sau này tìm cách kiếm tiền trả lại cho chủ cũ, dù chủ cũ có thể trở về hay , dùng tiền của người khác thể trả lại.
      Cũng trong đêm này, Yến Tư Thành học cách ghi nhớ chữ số Ả Rập. Y bắt đầu tìm tòi học cách ghi chép lại mọi việc trong thế giới này.
      Hôm sau, Lý Viện Viện rời giường từ sớm, cùng Yến Tư Thành tới phòng tập như hôm trước. Giống hôm qua, còn chưa bước vào phòng, liền nghe thấy tiếng đàn dương cầm êm ái vẳng tới, Lý Viện Viện bất thần nhoẻn cười.
      "Tư Thành, tiếng nhạc như tiếng đất trời thiên nhiên vậy."
      Yến Tư Thành lắng tai nghe lúc: "Thuộc hạ cho rằng, tiếng đàn vẫn hay hơn."
      Lý Viện Viện phản bác lại, bước gần tới cửa, nhàng : "Tư Thành tạm thời đợi ở đây nhé/Tư Thành tìm hiểu về người đó được ."
      Yến Tư Thành sửng sốt, nhìn thấy chàng trai ngồi đánh đàn sân khấu, kết hợp với cảnh tượng sang hôm qua, Yến Tư Thành chợt hiểu ra, công chúa ...
      Động lòng.
      Yến Tư Thành ngẩn ngơ hồi lâu, nhìn bóng lưng Lý Viện Viện bước tới chỗ Tiểu Bàn, chẳng hiểu vì sao quên cả chớp mắt, cho đến khi thấy khô rát mới nháy mắt lại, quay đầu đứng canh ở cửa, hề liếc nhìn vào phòng.
      Lâm Hiểu Mộng thấy Yến Tư Thành trả lời câu hỏi của mình vô cùng bực bội, nhưng vẫn nhíu mày đáp: "Giang Tiểu Bàn? Cậu ta ở tổ đạo cụ."
      "Tên họ là gì, nhà ở đâu... Đối nhân xử thế thế nào?"
      "Họ Giang, tên là Giang Đồng Bân. Học nhạc, nghe gia cảnh khá giả, tính cách khá tốt, cơ mà..." Lâm Hiểu Mộng im lặng, rồi kinh hãi kêu: " phải chứ Yến Tư Thành! chỉ thích người mập, mà còn thích đàn ông hả? bị làm sao thế?" Những người qua nghe vậy lập tức quay đầu dò xét.
      Yến Tư Thành trầm ngâm lúc. Thấy Lý Viện Viện bắt đầu chăm chú nghiên cứu kịch bản, Yến Tư Thành cũng gì nữa. Càng chẳng thèm để tâm tới Lâm Hiểu Mộng bực tức phía sau.
      Lý Viện Viện diễn theo kịch bản Trương Nam sửa lại, khá ổn, Trương Nam cũng tìm ra được sai sót gì, buổi tập ban sáng, ngoại trừ Lâm Hiểu Mộng thỉnh thoảng lườm nguýt Lý Viện Viện, Lý Viện Viện cảm thấy sáng nay cũng khá tuyệt vời.
      Có điều lúc Lý Viện Viện tan tập, bất ngờ khi thấy Yến Tư Thành, nàng sốt ruột, đứng nguyên ở cửa đợi, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy đâu.
      Phòng tập ngớt người dần, xung quanh trở nên im lìm đáng sợ, trước đây Yến Tư Thành chưa từng bỏ lâu như vậy, Lý Viện Viện thấy hơi lo lắng.
      Cửa phòng tập bị đẩy ra khẽ khàng, Trương Nam ra, thấy Lý Viện Viện vẫn đứng ngoài cửa khó hiểu hỏi: "Vẫn chưa ăn à?"
      "Tôi đợi người."
      "Yến Tư Thành?"
      "Ơ?" Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?"
      Trương Nam gật đầu: "Chúng tôi học cùng khoa, cậu ta là đàn em dưới khoá, rất nổi tiếng trong đám tân sinh viên, tôi từng nghe danh, cho nên hôm qua thấy cậu ta mới hơi ngạc nhiên." Trương Nam quan sát Lý Viện Viện: " cứ chờ mãi thế à? gọi điện thoại cho cậu ta à?"
      Lý Viện Viện bừng tỉnh ra: "Đúng rồi! Tôi có thể gọi điện thoại mà." Trong đầu nàng nhớ lại quy trình gọi điện thoại lúc xem TV, nhưng rồi chau mày : "Nhưng tôi có số điện thoại."
      Trương Nam ngạc nhiên: " có ư?" Thấy Lý Viện Viện thở dài thườn thượt, Trương Nam hỏi nữa, lập tức lấy di động ra: "Để tôi hỏi giúp cho."
      Trương Nam bấm phím tanh tách, Lý Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, lát sau thấy điện thoại lên tin nhắn.
      "Đó là số điện thoại của cậu ta." Trương Nam : " gọi hỏi xem. Tôi còn có người chờ, trước nhé."
      Lý Viện Viện gật đầu.
      Nàng cầm điện thoại nghiên cứu hồi lâu, rốt cục cũng bấm được dãy số.
      Chờ lát mới có người nhận máy: "Xin chào?"
      "Tư Thành." Gọi được điện thoại, Lý Viện Viện ràng vô cùng hứng khởi, bất thần cười tươi. Tuy lần trước nghe điện thoại của Trương Nam, nhưng phải do nàng tự gọi, hơn nữa cuộc trò chuyện được vui vẻ mấy, cho nên cũng thích thú lắm.
      Trước giờ chỉ có thể trò chuyện bằng cách mặt đối mặt, bây giờ bỗng dưng nghe thấy giọng đối phương qua điện thoại, đối với Lý Viện Viện, đây chính là trải nghiệm cực kỳ mới mẻ. Dù phải đợi rất lâu, Lý Viện Viện vẫn vui vẻ : "Ta tập xong rồi, ngươi ở đâu?"
      "Công chúa." Đối phương sửng sốt đáp: "Công chúa thứ tội, thuộc hạ ở ngân hàng cạnh trường, quay về ngay."
      " cần vội." Lý Viện Viện hài lòng : "Bây giờ ta vẫn chưa đói bụng." Nàng dùng cả hai tay áp điện thoại vào tai: "Tư Thành, ngươi thêm gì với ta ."
      Đối phương như thể gặp khó, nghẹn mãi mới : "Công chúa, thuộc hạ về ngay đây."
      Lý Viện Viện nghe vậy cười dứt miệng, Yến Tư Thành bình thường vốn nghiêm túc kiệm lời, giờ đột nhiên bắt y tán chuyện dông dài, đúng là làm khó y rồi. Vì vậy Lý Viện Viện lại bảo: "Tư Thành, ta thích người trong nhóm kịch, lát nữa về, ngươi quân sư giúp ta chút nhé."
      Điện thoại im lặng hồi lâu, sau cùng Lý Viện Viện mới nghe thấy lời đồng ý: "Vâng."
      "Ngoài ra, Tư Thành có coi trọng thiếu nữ nào ? Nếu còn sống ở đây lâu, Tư Thành dù sao cũng phải thành gia lập nghiệp chứ."
      "Tạ ơn công chúa quan tâm, Tư Thành tạm thời có ý định này."
      "À, khi còn ở Đại Đường, ngươi cũng mãi chưa lấy vợ, tại sao vậy?"
      "..."
      "A lô? nghe thấy à? Tư Thành?"
      "Có thuộc hạ." Bên kia im lặng lát rồi cất tiếng "Công chúa, thuộc hạ về ngay."
      "Ừ, ta chờ ngươi."
      Yến Tư Thành cúp điện thoại, nhìn trường học trước mặt, trong đầu hồi tưởng lại câu hỏi của Lý Viện Viện.
      Vì sao ư? Y cũng biết, có lẽ là... Y phải ở bên Lý Viện Viện, bảo vệ nàng là việc quan trọng nhất, chưa từng tự hỏi nguyên do.
      Chương 9: Tiếng và ưng vũ
      *Giải thích tên chương: Tiếng (英语) và ưng vũ (鹰雨) là hai từ đồng khác nghĩa. Vì Lý Viện Viện là người cổ đại xuyên tới đại, nên "tiếng " là từ hoàn toàn mới với chị, vì thế chị mới hiểu nó nghĩa là gì. Cũng giống kiểu người VN mà biết tiếng có thể đọc từ "fine" ra thành "phi ne" ấy ^^
      Buổi tập chiều kết thúc, Trương Nam hề phàn nàn Lý Viện Viện câu nào, chỉ dặn dò câu: "Tuy vẫn hơi thiếu cảm giác thương tâm, nhưng diễn khá lắm. Cố gắng đào sâu hơn nữa, buổi diễn cuối tuần ổn thôi."
      Lý Viện Viện vui vẻ, cũng khen lại Trương Nam: "Kịch bản sửa hợp lý lắm."
      Trương Nam ngạc nhiên, dở khóc dở cười: "Sao lại cất giọng khích lệ như nhóm phó thế hả? diễn đạt, để đạo diễn như tôi phải sửa kịch bản, xong rồi còn thấy tự hào hả?"
      Lý Viện Viện tự hào gật đầu, liếc thấy bóng dáng Tiểu Bàn, liền để ý tới Trương Nam có tiếp hay , chạy nhanh tới bên cậu ta, cười tươi hơn hớn.
      Tiểu Bàn cũng vui vẻ : "Lý Viện Viện, cậu diễn hay lắm, tập bao ngày rồi, mãi hôm nay mới thấy Trương Nam quát tháo người khác nữa đấy."
      Nhận được khích lệ, Lý Viện Viện rất hài lòng: "Cũng do được cậu cổ vũ nữa."
      "Liên quan gì tới tôi chứ. Đều là công sức của cậu mà, cứ như thể thay da đổi thịt ấy."
      Lý Viện Viện mỉm cười, lái sang chuyện khác: "Tối nay cậu có..." Chưa dứt lời, mấy cậu bạn qua vỗ vào vai Tiểu Bàn: " ăn thôi." rồi bọn họ còn tỏ vẻ trêu chọc, Tiểu Bàn đỏ mặt, lập tức phất tay chào Lý Viện Viện: "Tôi trước."
      Lý Viện Viện cười nhã nhặn: "Ừ, mai gặp."
      Đám con trai cùng Tiểu Bàn, có người choàng tay lên vai cậu, có người vỗ lưng giễu cợt. Ai nấy đều chọc vào Tiểu Bàn, quay đầu nhìn Lý Viện Viện, sau đó mỉm cười khó hiểu. Hình như còn có người : " ta có cậu bạn trai đẹp thế, thích cậu đâu."
      Lý Viện Viện tức giận, vẫn tự nhiên nhìn theo bọn họ, thấy lúc tới cửa, bọn họ còn giả vờ ngã xuống, mặt mũi ai nấy đều tỏ vẻ quái lạ.
      Chỉ mình Lý Viện Viện nhìn thấy Yến Tư Thành. Đợi bọn họ xa rồi, Lý Viện Viện mới nhàng bước tới, thở dài: "Đàn ông ở đây cũng thích buôn chuyện giống hệt phụ nữ."
      Yến Tư Thành hơi cúi đầu : "Công chúa, có cần thuộc hạ..."
      "Thôi. Dù sao đây cũng phải Đại Đường. À mà..." Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành bằng ánh mắt rực rỡ: "Tư Thành, chiều nay ngươi có quan sát kỹ Tiểu Bàn ?"
      "... Có."
      Quả thực y để ý rất kỹ.
      "Ngươi thấy cậu ta có tuấn tú ?"
      Yến Tư Thành trầm mặc.
      "Tư Thành xem, ta phải làm thế nào mới có thể khiến cậu ta thích mình?"
      Lý Viện Viện tuy là công chúa, nhưng lúc còn ở Đại Đường, nàng luôn luôn cẩn thận từng bước, giống hoàng tỷ tỷ được sủng ái, dám lén lút nuôi dưỡng đàn ông, trong quan hệ nam nữ, nàng luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, dám vượt quá. Cho nên trước khi hoà thân, nàng ít khi có cơ hội tiếp xúc với người khác giới, nên càng biết phải làm thế nào mới khiến đàn ông thích mình.
      Về mặt này, Lý Viện Viện nghĩ mình nên lĩnh giáo Yến Tư Thành chút.
      Dù gì chắc cũng biết được đàn ông thích gì ở đàn bà.
      Yến Tư Thành nghe vậy nghẹn họng. Kỳ thực y rất muốn gào lên, y cũng làm gì có kinh nghiệm theo đuổi đàn ông chứ, nhưng sau lại nghĩ, cách để làm đàn ông thích chắc cũng khác gì khiến phụ nữ vui vẻ.
      Cả đời này Yến Tư Thành chỉ chuyên tâm làm việc, đó chính là bảo vệ Lý Viện Viện. Trong lúc đó, y thường xuyên coi việc làm Lý Viện Viện hài lòng cũng là nhiệm vụ.
      Bởi vậy Yến Tư Thành tự nhiên coi việc "Theo đuổi đàn ông thế nào" giống với việc "Khiến Lý Viện Viện hài lòng".
      Y đúc kết lại kinh nghiệm, cân nhắc từ ngữ, lòng: "Nấu đồ ăn cho cậu ta."
      Lý Viện Viện gật đầu: "Còn ?"
      "Thuận theo ý muốn của cậu ta."
      Lý Viện Viện gật đầu, suy tư lát rồi chìm vào giấc ngủ.
      Nhìn Lý Viện Viện ngủ yên lành, Yến Tư Thành tắt đèn, vặn tiếng TV, bắt đầu học tập cả đêm, có điều đêm nay Yến Tư Thành hơi yên lòng.
      Theo những gì chiều nay y quan sát, Giang Đồng Bân là người thừa ôn hoà, thiếu quyết đoán, tính cách quả quyết, ngày sau gặp chuyện sợ rằng gánh vác nổi, nhưng...
      Công chúa lại thích cậu ta.
      Yến Tư Thành chau mày.
      Nhớ tới Lý Viện Viện tươi cười khen Giang Đồng Bân "tuấn tú", Yến Tư Thành chỉ biết thở dài, dung mạo rồi dần phai nhạt, để sống chung được với nhau, cần phải dựa vào tính cách, công chúa chọn hôn phu, có vẻ hơi hời hợt... Nhưng...
      Công chúa thích cậu ta.
      Trước giờ Yến Tư Thành luôn coi điều "công chúa thích" là chuẩn mực tối cao, song giờ trong lòng y lại nảy lên mâu thuẫn, ngoại trừ vừa thở dài vừa tìm cách theo đuổi Giang Đồng Bân giúp công chúa, y cũng biết làm thế nào khác...
      Sáng hôm sau, Lý Viện Viện ôm bình cháo Yến Tư Thành nấu, bảo muốn đưa cho Tiểu Bàn.
      Yến Tư Thành nhìn bình cháo mà Lý Viện Viện để dành, mồm há ra lại ngậm vào, cuối cùng đành giữ im lặng.
      Thế nhưng lúc tới phòng tập, nàng lại thấy Tiểu Bàn đâu, đợi lát, Lý Viện Viện mới thấy lạ hoắc bước vào, hỏi ra mới biết, sáng nay nhóm kịch tập luyện, phòng này để dành cho người khác học.
      Lý Viện Viện bấy giờ mới sực nhớ ra, hôm qua trước khi ra về, Trương Nam hình như tám giờ tối nay mới tập.
      Hoá ra là tận tối cơ...
      Lý Viện Viện nhìn bình cháo trong ngực, Yến Tư Thành ngó nàng, rất sợ nhìn thấy buồn bã trong mắt nàng. Nào ngờ Lý Viện Viện vừa ngẩng đầu lên liếm môi thèm thuồng, : "Tư Thành, chúng ta tìm cách khác , cách này thực dằn vặt ta quá."
      Yến Tư Thành tất nhiên vô cùng bằng lòng.
      Sáng sớm tập, hai người lại trở về nhà, Lý Viện Viện ngồi xem TV, Yến Tư Thành đứng cạnh.
      Đến chiều, điện thoại di động của Lý Viện Viện reo vang: "Chu Tình?"
      "Lý Viện Viện, cậu muốn chết à, giờ của lão bà mà cũng dám trốn! Mau học nhanh lên!"
      Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Tớ cũng phải... học à?"
      "Chứ sao! Nếu bị trượt!"
      Nghe "bị trượt" đáng sợ. Lại nghe Chu Tình dặn dò thêm lát, Lý Viện Viện mới ngắt điện thoại, rồi chau mày : "Tư Thành, lớp Ưng Vũ là cái gì?"
      Yến Tư Thành sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ, kiến thức từ TV vẫn quá ít, y quả nhiên phải tìm tòi thêm trong thực tế.
      Vừa suy tư, hai người họ vừa cùng tới lớp học.
      Đến cửa phòng, bên trong học, Lý Viện Viện nhớ kỹ Chu Tình dặn dò, ấy mở cửa sau để nàng lẻn vào, nhưng Chu Tình tả , cửa sau là cửa ở đâu.
      muốn chần chừ lỡ dở, Lý Viện Viện bèn đẩy bừa cửa bước vào.
      Người phụ nữ trung niên diện đồ đen đứng bục giảng, quay đầu lại, đẩy kính lên nhìn nàng : "Đến muộn hả? Tên gì?" Lý Viện Viện chớp chớp mắt, thấy Chu Tình vò đầu bứt tóc ở phía sau, bèn thành đáp: "Lý Viện Viện."
      Giáo viên nghiêm túc mở sổ ra ghi: "Vào , muộn hai lần nữa khỏi cần thi."
      Lý Viện Viện gật đầu tới bên Chu Tình. Mới vài bước, lại thấy giáo viên cất giọng hỏi: "Cậu này đâu phải ở lớp ta, theo bạn hay tới nghe giảng?" Hoá ra hỏi Yến Tư Thành sau.
      Yến Tư Thành suy nghĩ rồi : "Tới nghe giảng ạ."
      Giáo viên thản nhiên : "Cậu đùa à, ngành nào mà chẳng có lớp tiếng , thay vì bảo tới nghe giảng, cứ thẳng là theo đuôi bạn cho xong."
      Cả lớp học len lén trêu cười.
      Giáo viên tiếng nổi tiếng nghiêm khắc ghê gớm, thích châm chọc sâu cay, chẳng nể nang ai, nên mới có biệt danh là "lão bà". Có điều giảng bài cũng rất hay, nên vẫn nhiều người chọn học lớp của bà.
      Thấy Yến Tư Thành bị chế giễu ngay trước mặt mọi người, Lý Viện Viện cau mày, mặc dù nàng là công chúa được sủng ái, nhưng xưa nay vẫn luôn là người có quyền ra lệnh cho người khác, trước đây từng có phu tử tới phủ công chúa dạy học, lúc nào cũng phải nhất mực cung kính, chẳng có ai lại mở miệng châm chọc như vậy.
      Lý Viện Viện cảm thấy hài lòng với vị giáo viên này. Nàng là công chúa ưa bao che khuyết điểm, mặc dù có nhiều quyền thế, nhưng Lý Viện Viện luôn cố gắng giúp kẻ hầu người hạ trong phủ được người ngoài tôn trọng. Huống hồ Yến Tư Thành là trưởng hộ vệ của nàng, đối với nàng mà , trừ phi ngay cả nàng cũng bị kẻ khác ức hiếp mà thể phản kháng, nếu dù thế nào nữa nàng cũng phải che chở cho y.
      Lý Viện Viện căng thẳng, dợm muốn đứng đậy. Giáo viên lại : "Thôi được rồi, đừng làm ảnh hưởng tới mọi người, vào nhanh . Lúc học đừng có ân ái đấy nhé, tôi mà thấy chia uyên rẽ thúy đấy."
      Lớp học tức cười ồ lên.
      Yến Tư Thành ngồi xuống bên Lý Viện Viện, thầm kéo tay áo nàng.
      "Công chúa, đùa vui thôi, sao đâu." Giọng y vô cùng , chỉ mình Lý Viện Viện nghe thấy.
      Lý Viện Viện thấy giáo viên quả quay lại giảng bài tiếp, bèn buông tiếng thở dài, vỗ tay Yến Tư Thành tỏ vẻ an ủi. Yến Tư Thành dán mắt vào mu bàn tay Lý Viện Viện, ánh mắt dịu hoà hẳn.
      "Này này... phải chứ, chẳng lẽ hai người..." Bên cạnh bỗng dưng vang giọng nữ đột ngột: "Hai người ở cùng nhau hả? Mới có vài ngày thôi mà!" Chu Tình kinh ngạc trợn tròn mắt.
      "Tư Thành là họ hàng xa của tớ."
      Chu Tình đảo mắt qua lại giữa hai người, cuối cùng vỗ vai Lý Viện Viện: "Này Lý Viện Viện, cậu đúng là thâm tàng bất lộ!'
      Lý Viện Viện biết giải thích cũng được, đành im miệng, mặc kệ ta.
      Nàng nhìn lên tấm bảng đen, định bụng chuyên chú nghe giảng, thu nhận thêm kiến thức mới mẻ, ai ngờ nhìn kỹ chữ bảng rồi, chợt ngớ người ra.
      "As China citizens attaching great importance to the rapidly. . ."
      Gì vậy...
      Đây là cái quái gì...
      Lý Viện Viện gượng gạo quay sang nhìn, đối mắt với Yến Tư Thành, thấy y cũng kinh hãi mù mờ y hệt mình.
      MiniMun246 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :