1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái tử muốn nạp phi -Mê Hoặc Giang Sơn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 4 : Nội tâm đau đớn đến mức hỏng mất !!

      Edit : Mẹ Chíp
      Nàng vừa xong, sắc mặt hoàng đế trở lên xanh mét như tảng đá xanh lót hầm cầu, tức giận quát lớn: " Hoang đường!"

      Ngay lúc đó, Lạc Tử Dạ nghe hết sức ràng trong khoảnh khắc người đứng sau tấm bình phong kia như nín thở, biết là do quá kinh ngạc hay bối rối lên lời ?

      Nàng cười lạnh, cơ bản là xác định được rồi, chẳng phải là người tố cáo nàng phi lễ cái mông của , Hộ Quốc tướng quân hay sao! Sắc mặt của nàng chợt tái , mẹ kiếp, nếu phải tố cáo cái mông của mình bị nở hoa đỏ thắm như vậy, cũng bởi vì khiến cho nàng quá tức giận, đầu óc mê muội chạy lung tung, vô tình lại gây hấn với Phượng Vô Trù, tí nữa bị nổ tan xác !

      Nhìn xem , nhìn xem, bị đánh lõm cả mông , hai chân hình chữ bát, cả bề nổi lẫn bề chìm đều bị tổn thương trầm trọng, sau này làm sao có thể cua trai đẹp được cơ chứ? Tuy trong lòng cũng tin tưởng phải lỗi của mình Hộ Quốc tướng quân, chỉ là cũng thể nào cứ như thế mà rũ bỏ trách nhiệm như vậy được!

      thế lại còn cộng thêm việc vừa bị hoàng đế rống cho trận, thù cũ, nợ mới này tính làm sao? Đôi lông mày thanh tú nhíu lại rồi lại giãn ra, cà lơ phất phơ cười rộ lên, hướng về phía hoàng đế , giọng chút xấu hổ " Phụ hoàng hà tất phải nổi giận! Nhắc tới, nhi thần cũng có điều thắc mắc. Phụ hoàng nào biết Hộ Quốc tướng quân tìm người cáo trạng nhưng kỳ thực lại là tố cáo nhi thần? chừng tố cáo nhi thần khinh bạc chỉ là để mong người có thể lời công đạo ép nhi thần phải có trách nhiệm! Có lẽ sâu trong nội tâm , đối với nhi thần là ngưỡng mộ sâu sắc, đối với vị trí thái tử phi kia mơ ước lâu, luôn luôn mộng tưởng đến ngày kia có thể lên ngội vị mẫu nghi thiên hạ!"

      Đồng đảng " nghiệt " từng với nàng, có thù phải trả đấy mới là nữ nhân! đến mức này, nàng cũng xác định thèm phi lễ cái mông kia nữa, tốt nhất là nên chuẩn bị nhận đại lễ của nàng !

      Hoàng đế nghe xong, khóe miệng co quắp, cảm giác như chính mình bị đạo thiên lôi đánh trúng, tiếng sấm ầm ầm bên tai!

      Từ phía sau tấm bình phong phát ra tiếng" Rắc!" ! Nghe giống như là tiếng đồ vật gì bị người ta xúc động mà bẻ gẫy! cần xem cũng đoán được sắc mặt của y giờ, chắc chắn là đen như đít nồi, haha! Cũng coi là có chút thành tựu, cuối cùng trong lòng mới thoải mái hơn chút!

      Lại thấy hoàng đế trầm mặc lên tiếng, nàng nhướn mày cười bỉ ổi, tiếp tục giọng điệu khiến cho người khác phải tức chết : " Bất quá kỳ thực nhi thần đối với y chẳng qua chỉ là có chút thưởng thức , cho nên cầu xin phụ hoàng , làm phiền người cho y biết, trong thiên hạ có ngàn vạn mỹ nam tử, thứ cho nhi thần thể độc sủng người . Địa vị thái tử phi kia đến lượt y! Y vẫn nên là chết tâm ! "

      Lời vừa dứt, hoàng đế còn chưa kịp trả lời, người sau bình phong hoàn toàn thể nhịn được nữa!

      Sắc mặt tái mét, sải bước nhanh từ sau tấm bình phong ra. Lạc Tử Dạ vừa ngẩng đầu nhìn, nhất thời ngẩn ngơ!

      thân nhung trang, sau lưng khoác áo choàng gấm thêu hoa văn con mãng xà, nàng nuốt nước bọt, đôi tay bé liên tục vỗ ngực. Kìa gương mặt đó, như đao tước, như kiếm khắc, tóc đen như mực búi gọn gàng bằng ngân quan, hai gò má xuất râu mọc lún phún nhưng lại hề khiến cho nguời ta cảm giác nhếch nhác, trái lại lại càng thêm phong trần gợi cảm! Điều kỳ lạ nhất chính là đôi mắt màu đỏ dị lạ thường. khiến cho nàng nào đó rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên!

      Người vừa xuất khiến cho nàng ngốc kia hoa mắt, thầm hít sâu hơi, cảm giác như lưỡi xoắn cả lại, nước miếng kiềm chế được bắt đầu tiết ra, nàng liên tục nuốt để bị chảy ra ngoài! Bà nó! Mẹ nó! Trai đẹp, đẹp trai, tuyệt thế đại đẹp trai... ngờ lại là soái đến thế !!

      Chỉ có điều người vừa ra, sắc mặt đen xì, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lạc Tử Dạ, sau đó mới quay đầu về phía hoàng đế, quỳ xuống: " Khởi bẩm hoàng thượng, những điều thế tử điện hạ vừa suy đoán đều phải, vi thần tuyệt đối có ý nghĩ như vậy, xin bệ hạ minh giám! Chỉ vì nghe thấy thế tử năng hàm hồ bêu xấu vi thần, thể nhịn nổi mới ra ,cũng xin bệ hạ thứ tội!"

      Phản ứng này của , để cho đứng phía sau bình phong cũng chính là ý tứ của hoàng đế.

      Hoàng đế nhìn lướt qua Lạc Tử Dạ, phát từ sau khi Long Ngạo Địch xuất , ánh mắt thái tử bỗng biến thành sùng bái và si mê, cái bộ dạng mới vừa rồi còn hươu vượn bôi nhọ người khác nháy mắt liền biến mất, lại còn nghe cả tiếng nuốt nước bọt ừng ực, khóe môi hoàng đế giật giật. Quay đầu nhìn ái tướng trầm giọng : " Tâm tư của ái khanh, tự trẫm biết! Ái khanh cũng cần để trong lòng, hôm nay thái tử cũng bị giáo huấn có lẽ cũng rút ra được bài học nhất định sau này tái phạm, ái khanh hãy lui xuống !"

      " Vâng !" Long Ngạo Địch nghe xong , lĩnh mệnh, liền đứng dậy. Trước khi , còn trừng Lạc Tử Dạ cái, ánh mắt mang đầy bất thiện cùng sát khí ! Y ngưỡng mộ từ lâu? Lại còn mơ ước vị trí thái tử phi? Mộng tưởng làm hoàng hậu?

      Nếu phải nhiều năm qua lớn lên trong dạy dỗ dành cho con em quý tốc, dù bệ hạ có ở đây, y cũng đánh người !

      Người mà Lạc Tử Dạ vẫn còn đứng ngây ngốc, hoàn toàn thể nào kiềm chế được hưng phấn khi thấy trai đẹp, nghiêng đầu nhìn bóng rời nước miếng cứ thế chảy ròng ròng... Hoàng đế ho khan tiếng, mới đưa hồn phách của nàng trở về ,vừa vặn giúp cho nàng thoát được kiếp ...hồn lìa khỏi xác, húng hắng trầm giọng : " Được rồi! Cút trở về , tu tâm dưỡng tính cho tốt, nếu còn tái phạm, trẫm nhất định tha cho ngươi."

      " Vâng! Nhi thần nhất định tu dưỡng tốt, xin phụ hoàng giữ gìn long thể. Nhi thần xin được cáo lui !"

      Lạc Tử Dạ nhanh, sau đó vội vã đứng dậy, theo hướng Long Ngạo Địch rời chạy như điên ! Chạy hết sức mới thấy bóng dáng mỹ nam, trong lòng vô cùng kích động. Đại soái ca ơi là đại soái ca, kiếp trước lỡ dở, kiếp này gia nhất định
      ôm được mỹ nhân về nhà, gỡ gạc rồi tính lãi cả đôi. Xác định được lẽ sống, nàng nghênh ngang về phía trước...
      Hoàng đế nhìn theo bóng lưng thái tử, khóe mắt nheo lại, thở dài hơi ý tứ.

      Long Ngạo Địch vừa ra khỏi cửa chưa xa, nàng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của , cao giọng gọi : " Tướng quân tiểu ca, chờ chút!"

      Mắt Long Ngạo Địch giật giật, cái gì mà tướng quân tiểu ca? Bước chân chậm lại, quay đầu nhìn nàng.

      Kỳ thực dung mạo của thái tử điện hạ cũng hề tầm thường, lông mày sắc như dao, mũ thẳng như ngọc, đôi môi hình thoi quyến rũ, cộng thêm đôi mắt hoa đào câu hồn cực kỳ linh động, quả thực trời sinh ra có tướng mạo phong lưu! Nhưng nghĩ đến hành vi cử chỉ của , mới vừa rồi còn hồ ngôn xảo ngữ trước mặt hoàng thượng, khiến cho người ta khó có thể đối xử hòa nhã được với !

      Long Ngạo Địch cau mày, giọng điệu lạnh lùng : " 'Tiểu ca' dám nhận. biết điện hạ có gì chỉ giáo!" Ngữ khí hết nặng nề, khó chịu.

      Lạc Tử Dạ bước nhanh đến trước mặt , chỉ vì kích động quá độ khiến cho vẻ mặt càng thêm luống cuống, người ngoài nhìn vào thành ra cái bộ dạng như lưu manh chọc ghẹo nhà lành.

      Nàng khẽ nhướn đôi mày thanh tú, đôi mắt hoa đào nháy cái, tiến lại gần, giả vờ thân thiết vỗ vai Long Ngạo Địch: " có gì chỉ giáo, chỉ là gia muốn cho tướng quân biết, mới vừa rồi là gia chỉ đùa với phụ hoàng thôi. là từ giây phút sờ soạng ngươi, gia đối với ngươi là thành tâm thành ý. Trái tim như có ngọn lửa thiêu cháy hừng hực, thiên địa chứng giám! Hi vọng tướng quân có thể cân nhắc tấm lòng của gia chút... "

      Long Ngạo Địch nghe những lời này, lập tức xoay người ngay. Mím môi giận giữ, nghiến răng kèn kẹt : " Kính xin điện hạ nên tùy tiện giỡn, thần dám có chút nào dính dáng đến điện ha!" Gì mà thiên địa chứng giám, nhật nguyệt làm chứng? Suy nghĩ đến tình cảm của ? Lạc Tử Dạ bị điên rồi sao? Có phải quên bọn họ đều là nam nhân? Phút này đây, vị tướng quân dung mạo tựa thiên tiên muốn hạ phàm đánh người, chửi đổng !!

      Lạc Tử Dạ nhìn rời , biết chính mình bị cự tuyệt, cũng chẳng đếm xỉa đến sĩ diện, kiên trì đuổi theo giải thích. Giống như con gà chọi hăng máu chiến đấu vậy, quên sạch hoàn toàn cái mông đau đớn, đối với trai đẹp nàng luôn luôn cực nhiều kiên nhẫn: " Tướng quân đừng vội cự tuyệt! Ta biết ta có chút hơi đường đột, nhưng chúng ta có thể bắt đầu từ tình bằng hữu. Vậy, ngươi có thể thử đưa tay cho người ta sờ cái, còn nữa có thể chạm vào mấy sợi râu quyến rũ kia , chừng đây chính là tiếng sét ánh tình trong truyền thuyết a!"

      xong, trong lòng nàng cũng có chút muốn chửi thề, con mẹ nó, lúc ấy dở trò muốn báo thù cái gì chứ, hươu vượn trước mặt hoàng đế, bây giờ chết chưa, đắc tội với tuyệt thế mỹ nam rồi, phải làm sao bây giờ chứ!!

      Cầm tay? Sợi râu khêu gợi? Lại còn tiếng sét ái tình? Khóe miệng Long Ngạo Địch co quắp, con ngươi đỏ như máu nheo lại, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng: " Làm bằng hữu? Điện hạ, vi thần chẳng qua chỉ là thần tử, có cái vinh hạnh đấy! Cũng xin điện hạ tự trọng, sau này cách xa vi thần chút, thần còn có việc, xin được cáo lui!" Dứt lời liền lạnh lùng quay người, sải bước nhanh!

      là chẳng cho người ta chút mặt mũi, khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, nàng gạt hết lòng tự trọng mới có thể ra, vậy mà vẫn còn kêu nàng từ nay phải cách xa chút? khiến cho người ta đau lòng mà...

      Nàng như chết lặng, đứng nguyên tại chỗ, tiếc nuối nhìn bóng trai đẹp rời , suýt chảy nước mắt. Con mẹ nó, cái quỷ gì đây? Lần đầu đến đây gặp tuyệt thế mỹ nam, lại còn có đôi mắt màu đỏ dị cực kỳ đặc biệt. Chưa được gì bị người ta ghét? Việc này còn bi thương hơn so với việc kiếp trước cả tháng nghèo đói chỉ được ăn củ cải....

      Tiểu thái giám theo nàng thấy chủ tử đứng ở nơi đó lời, chạy lên phía trước lo lắng hỏi: " Thái tử điện hạ, người như vậy là sao? Người có khỏe ?"

      Ánh mặt Lạc Tử Dạ mờ mịt, thẫn thờ nhìn về phía xa xa, đau lòng : " Trái tim gia gần như là đau đớn đến mức tan vỡ rồi...." Bây giờ nàng muốn ngay lập tức tìm hiểu ràng đường nước bước, thế cục và các mối quan hệ của quan lại trong triều, dùng nó bảo vệ tính mạng bé và cũng đồng thời dùng để ứng phó các trường hợp phát sinh sau này, tiện thể tìm cơ hội báo thù tên hỗn đản Phượng Vô Trù kia!

      Cũng muốn nhanh chóng trở lại chuẩn bị cho bản thân mình tốt, mặc nhiều y phục hoa lệ để có thể trở lên tuấn tiêu sái! Sau đó chuẩn bị mấy bài hát tình cảm động lòng người cùng bó hoa hồng lớn, quyết chiến sinh tử với Phượng Vô Trù , nỗ lực hết sức cua được mỹ nam tướng quân, hoàn thành khát vọng, chỉ có như thế mới hàn gắn được vết thương trong lòng nàng! Nếu , nhất định nội tâm của nàng đau đớn đến mức hỏng mất....
      Last edited: 2/10/15
      nbichhhh, jennytruong, Tóc Xù34 others thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ax .gia đúng là vô sỉ có thừa :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      béo xinh béo đẹpNước xanh thích bài này.

    3. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      ước gì mình có mặt dày vô sỉ như vậy cũng tốt haizzz tiếc quá tiếc
      Nước xanhCố Huân Nhiên thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 5 : Con đường chết càng chạy càng gần..

      Edit : Mẹ Chíp


      Sau khi hạ quyết tâm, nàng xoay người dự định hồi phủ, lại cúi xuống nhìn y phục rách nát của mình, tùy tiện xé thêm vài cái nữa, sau khi cảm thấy thuận mắt hơn chút mới nghiêng đầu nhìn đám cung nhân đứng bên cạnh, tức giận nghiến răng ken két: " Tính tình cái gã nhiếp chính vương gì đó lúc nào cũng tệ như vậy sao?"

      Nàng bất quá chỉ là nhận nhầm người, mới được có câu. cũng chẳng cần phân biệt phải trái ,cư nhiên đánh nàng thành cái bộ dạng như thế này . Đến khoan dung cơ bản giữa người với người chút cũng chẳng có ! Loại người nhen như vậy làm gì có ai thèm kết làm bằng hữu với ?!

      Cung nhân nghe nàng hỏi như vậy, thầm nuốt nước bọt, răng răng dưới va vào nhau lách cách, cho mượn thêm lá gan chứ mười vạn lá gan ,gã cũng dám ở sau lưng bàn chuyện về nhiếp chính vương điện hạ. Nhưng cũng dám trái lệnh , len lén quan sát sắc mặt của chủ tử lúc mới do dự mở miệng : " Nô tài biết, từ khi nhiếp chính vương chấp chính đến nay, , có lẽ sớm hơn, căn bản có người nào dám chọc đến ngài ấy! Chọc giận vương chỉ có con đường chết, người chính là người đầu tiên còn sống...."

      Khóe mắt Lạc Tử Dạ co rút, suýt chút nữa thổ máu tức chết: " Những lời này của ngươi, có phải hay ta vẫn nên cảm thấy hết sức vinh hạnh, vạn phần may mắn, thậm chí còn phải tạ chủ long ân?

      Cung nhân trợn to mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng : " Điện hạ, lẽ nào người cảm thấy vạn phần vinh hạnh cùng may mắn sao?"

      ".... "

      Tất nhiên ! Con bà nó chứ ! Đại gia ta vô cùng vinh hạnh, hơn nữa còn cảm thấy may mắn đến phát điên rồi đây !

      Khuôn mặt nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh , đôi mắt hoa đào tà mị nhíu lại, bỗng dưng lại cười rộ lên: " Giúp bổn điện hạ chuẩn bị ít đồ, để bổn điện hạ hảo hảo đáp lễ nhiếp chính vương , biểu đạt vinh hạnh, cùng may mắn!" Nàng từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ..

      Đám cung nhân sửng sốt : " Ơ...? " Thái tử lại muốn làm gì?

      ...

      Cửa chính phủ nhiếp chính vương , đám người quỳ ở đó, nhìn phục sức người cùng cách ăn mặc của dân du mục, hiển nhiên biết được những người này phải người Trung Nguyên, mà người ở nơi khác đến. Chỉ cần nhìn y phục thượng hạng cũng biết thân phận họ cũng phải người bình thường, thậm chí còn là quý tộc. Hơn nữa trong đó còn có người, đầu đội vương miện, vương miện còn khắc hình con mãnh hổ, cực kỳ oai phong lẫm liệt. Chỉ là giờ phút này, người đội mũ vương ánh mắt thấp thỏm bồn chồn, cả người thậm chí kiềm chế được mà run lẩy bẩy.

      Khi loạt tiếng bước chân truyền đến, họ quỳ đầy đường chính. số người bắt đầu trở nên khẩn trương. Chỉ là quay đầu nhìn về hướng người đến cũng dám, sắc mặt tái nhợt xám như tro , chỉ vì quá sợ hãi mà trở nên vặn vẹo.

      Cách đó xa, thấp thoáng đỉnh kiệu màu đỏ thẫm như máu huyết ngưng tụ từ từ tới gần. Sắc mặt của bọn họ từ đó cũng trắng bệch thêm vào phần. Nhanh chóng quỳ xuống đất, lui lại hai bên đường, dám cản trở xa giá nhiếp chính vương.

      Khi cỗ kiệu qua trước mặt bọn họ, người ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt, đồng thời, cỗ kiệu cũng dừng lại trước mặt bọn họ tiếp nữa.

      Hoàng đế Nhung quốc sắc mặt tái nhợt, cúi thấp đầu,cả người kìm chế được run rẩy.

      Bỗng nhiên như có áp lực ép xuống, trong kiệu phát ra luồng khí tức lạnh lẽo . Luồng khí tức kết hợp nội lực cường đại có uy lực chèn ép xuống khiến cho hoàng đế Nhung quốc thở gấp, tim đột nhiên đau đớn, máu dồn lên cổ họng, suýt nữa phun ra ngoài! Nhưng trong lòng y hiểu , thể phun máu làm bẩn thảm của nhiếp chính vương, nếu đó vương cho rằng đó là sỉ nhục, nếu là như thế, chờ đợi bọn họ, chính là họa diệt tộc!

      Sau khi luồng khí nội lực cường đại tan , Phượng Vô Trù bỗng nhiên cười tiếng ,cuồng ngạo lạnh lùng, khiến người bên ngoài nghe thấy phải run sợ, trầm giọng : " Đứng lên , quân chủ của nước, trước cửa phủ nhiếp chính vương, ngươi cần phải quỳ!"

      Lời vừa ra, ánh mắt của hoàng đế Nhung quốc sáng lên, trong lòng vô cùng kích động, như vậy... chẳng lẽ nhiếp chính vương điện hạ quyết định tha thứ cho khuyết điểm của bọn họ?

      Ngược lại Diêm Liệt sau khi nghe như vậy lâp tức hiểu ý. Y nhìn vào ánh mắt sáng bừng của hoàng đế Nhung quốc trong lòng chỉ có thông cảm cùng thương hại!

      Hoàng đế Nhung quốc vẫn còn chưa tình trạng của mình, tâm trạng vô cùng kích động, tuy vậy trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ lại thấp thỏm mở miệng: " Nhiếp chính vương điện hạ, thần biết thần sai rồi, cầu xin nhiếp chính vương điện hạ khoan dung độ lượng!"

      vừa xong, Phượng Vô Trù lại cười rộ lên, nụ cười nhạt vô cùng ngạo mạn, lại bao hàm lửa giận vô biên, những thế còn chứa nồng đậm khinh miệt. khẽ giơ tay, chỉ là động tác cực kì , biến luồng nội lực hung hãn thành lưỡi dao sắc bén, chút mảy may bắn ra từ bên trong cửa sổ!

      cũng ngẩng đầu nhìn, luồng nột lực hóa thành mũi kiếm, hết sức chuẩn xác, chút lưu tình nào bắn thẳng về phía ấn đường quốc vương Nhung quốc!

      " Ầm!" tiếng.

      Hoàng đế Nhung quốc đột nhiên ngã xuống, hai mắt trắng dã trợn ngược, dòng máu tươi từ khóe miệng từ từ rỉ ra, hiển nhiên là chết nhắm mắt ! Đám người bên cạnh y đồng loạt quỳ xuống, mặt người nào người ấy trắng bệch, cúi thấp đầu dám kêu tiếng ! Cũng ai dám ra mặt vì hoàng đế câu...

      Tiếng cười trầm thấp lạnh thấu xương lần nữa truyền tới, cuồng ngạo như kim nhọn đâm vào tai , xuyên qua tim khiến cho bọn họ ngừng sợ hãi, trong lòng muốn trốn mà cũng dám trốn! Nam tử mở miệng lần nữa, lại là phán định sinh tử của mỗi người : " Từ khoảnh khắc có ý định nghịch ý , các người vĩnh viễn mất tư cách phục tùng bên chân ! Diêm Liệt, trong vòng ba ngày, muốn thấy đầu của tất cả những kẻ tham gia tranh đoạt lãnh thổ!"

      " Vâng !" Diêm Liệt cao giọng lĩnh mệnh rồi truyền lệnh xuống dưới !

      Vang khắp bốn phía, tướng sĩ nghe thấy cũng cảm thấy có gì ngạc nhiên. Bởi vì, trong tâm trí của tất cả mọi người, lời của nhiếp chính vương điện hạ thể tuân , được phép mạo phạm, với con dân Thiên Diệu hoàng triều, chính là thần linh! , bất luận là ai cũng phải tuân theo.. Kẻ nào trái mệnh, được chết chính là khoan dung lớn nhất!

      Cỗ kiệu tiếp tục tiến vào phủ nhiếp chính vương, cũng ngay lúc này, tên thị vệ từ bên ngoài cửa chạy tới.

      Đợi đến khi xa giá vào vương phủ, thị vệ kia mới chạy vội tới trước mặt Diêm Liệt, hớt hải : " Diêm Liệt đại nhân, hay rồi! Xảy ra chuyện, cái đó...."

      Diêm Liệt cau mày, lạnh giọng quát lớn: " Hốt hoảng cái gì? được làm kinh động đến điện hạ! , xảy ra chuyện gì? "

      Chẳng lẽ ngoài hoàng đế Nhung quốc liều lĩnh sợ chết kia, còn có kẻ nào có gan tầy trời đến đây nhận xui xẻo phải ? Chỉ là, hiểu vì sao, vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên nhớ đến trò đùa của thái tử điện hạ khi nãy...Trong lòng bỗng nảy lên dự cảm bất thường...

      Quả nhiên, lời vừa dứt, thị vệ khác hoang mang chạy vào , giọng khẩn trương: " Là như vậy, sau khi thái tử điện hạ rời cung, bỗng nhiên hạ lệnh đồng loạt hạ cây dựng nhà, đào kênh thoát nước , lệnh cho tất cả dân chúng hoàng thành đem phân người và súc vật vốn thường dùng bằng mương thoát nước ngầm, nay đem khơi thông tất cả ra ngoài! là để giúp cho cuộc sống bách tính thêm tiện lợi...."

      Diêm Liệt nhướn mày, ngạc nhiên: " Từ khi nào thái tử trở nên quan tâm đến đời sống bách tính như thế?"

      Tên thị vệ kích động : " Trọng điểm phải việc thái tử quan tâm đến bách tính, mà là địa điểm ngài ấy muốn chọn đào kênh dẫn nước ngay lại ngay bên cạnh nhiếp chính vương phủ. Nếu để ngài ấy làm như vậy...."

      Chỉ sợ tất cả mọi người sống trong phủ nhiếp chính vương đều bị mùi phân và nước cống hôi thối ám cho chỉ còn nửa cái mạng!

      Nếu vương biết được, nhất định tức giận!

      Diêm Liệt trợn trắng mắt, khuôn mặt lộ vẻ dám tin! Thái tử muốn sống nữa sao?

      ....

      So với y, càng dám tin vào tai mình nữa chính là cung nhân theo Lạc Tử Dạ. Gã nhìn nàng hào hứng chỉ huy người đào kênh, trán đổ mồ hôi lạnh, nội tâm khóc ra máu, cứ thế khiêu khích nhiếp chính vương, con đường chết của thái tử quả thực càng chạy càng gần...
      Last edited: 5/10/15
      nbichhhh, jennytruong, Tóc Xù36 others thích bài này.

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      chết vì cười hahaha 12h đêm mà e cười như điên trong ánh mắt khó hiểu của bạn cùng pòng => tưởng e bị nhập đó mà. Truyện hài quá , nữ 9 thần kinh thép nha hahaha
      Nước xanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :