1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái tử muốn nạp phi -Mê Hoặc Giang Sơn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      @hoaibt : con t bị ốm, t xin khất mấy hôm nhé T_T
      susu thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chờ đợi..chờ đợi là hạnh phúc

    3. hoaibt

      hoaibt New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      9
      The a cố lên nhé

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      30, Lao động khổ sai...

      Edit : Mẹ Chíp

      Khỏi phải , cơn tức giận trong lòng nàng lúc này cơ hồ có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh, hai mắt trừng trừng nhìn về phía Phượng Vô Trù, tựa như hai tòa núi lửa lúc nào cũng có thể phun ra vậy. Sắc mặt của đại hoàng tử bỗng biến thành màu đen, trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, y như con tắc kè hoa ngừng biến sắc. Lời này của Phượng Vô Trù khác gì sỉ nhục y công khai trước mặt mọi người, trước làm bộ tán dương phụ hoàng và Long Chiêu quốc, sau lại ràng ràng làm bẽ mặt mình Võ Hạng Dương y!

      Y mím môi, hít hơi sâu để trấn tĩnh, sau đó mới : " Cho dù là vậy, hoàng muội vẫn chỉ là tiểu nương. Nhiếp chính vương lại dùng những lời gây tổn thương đối với nữ tử như thế, ngài cảm thấy có hơi quá đáng hay ? Đây chính là phong độ ngày thường của ngài đấy sao?"

      Ái chà... y là chất vấn lễ nghi quý tộc của con em thế gia ấy mà. Tuy ở cổ đại địa vị nam nữ phân biệt rạch ròi như trời Nam đất Bắc ,nhưng là nam nhân khi đối diện với nữ tử phải xử như bậc quân tử đức hạnh khiêm nhường. Đại trượng phu chính là người có tấm lòng bao dung độ lượng, biết nhẫn chịu nhịn, biết co biết giãn ,ấy mới là kẻ thuần thục, thấu hiểu đạo lý, văn hóa toàn diện!

      Phượng Vô Trù nhướn mày, tựa như có chút hứng thú. Tay đặt ghế vương lúc này cũng thả xuống đặt đùi, người hơi ngả ra phía sau, chống má liếc nhìn Võ Hạng Dương. Sáo mặc ngọc đung đưa theo động tác nhịp nhàng của , ngũ quan giống như được điêu khắc tinh xảo, nhìn từ bên giống như núi cao sông dài linh khí bức người, cái gì gọi là tuyệt đại phong hoa chứ? Ngôn ngữ tầm thường làm sao có thể miêu tả được nét tuấn mỹ, mị của , mà dẫu có ...âu cũng chỉ trời mới có, chứ trong xã hội loài người tuyệt thể nghĩ ra!!

      nhếch môi khinh miệt : " Ồ? Phong độ của bậc quân tử đối với nàng? Nàng ta xứng sao?"

      Lạc Tử Dạ lấy tay ôm trán, cúi đầu thở dài bất lực. đáng tiếc, kẻ này vốn là người theo khuynh hướng tôn thờ chủ nghĩa cực đoan. Tất cả lời của đại ý chỉ bao hàm mấy câu này: " Ông đây là trời, lời của ông dù đúng hay sai đều là vương đạo! Kẻ nào khiến ông chướng mắt lập tức lăn ngay cho sạch đất! Làm sao? Muốn ông tôn trọng mi? Nhìn lại mình là cái quái gì chưa rồi hãy đòi hỏi? Thế nào? phục? Tới chiến!"

      Phân tích kĩ càng Phượng Vô Trù chính là kẻ rất có thực lực, thậm chí là cường đại, nhưng người này trước giờ đều chuyên quyền độc đoán, cao cao tại thượng, kết giao với bất kì kẻ nào ,lại càng có đến nửa người bạn. Người đẹp mà nhân phẩm tồi bại! Người đắc tội khẳng định đứng chật mấy dãy phố lớn, nếu ngày nào đó, hẳn rơi từ đỉnh cao danh vọng nhất của đời người người muốn giày xéo biết là bao nhiêu đây?

      Tiếc rằng...

      Tạo hóa trêu ngươi..... quyền khuynh thiên hạ, ngạo thị triều đình... trông ngóng ngã xuống vực thẳm, đúng là quá viển vông rồi!

      Võ Hạng Dương tức muốn hộc máu nhưng câu cũng dám , nhất thời đứng hình tại chỗ. Long Chiêu tam công chúa lấy khăn chấm nước mắt, khó khăn lắm mới làm hỏng lớp son phấn mặt, cố bảo trì hình tượng hoàng hoa khuê nữ, lạnh lùng lên tiếng: " Cho dù Võ Lưu Nguyệt ta có xứng hay , cũng đâu có liên quan đến nhiếp chính vương! Bản công chúa đến thái tử quý quốc, nhiếp chính vương mực cho rằng thái tử là sủng vật của ngài, nhưng thái tử có thừa nhận sao? Nếu như có, chẳng phải nhiếp chính vương ngài lo chuyện bao đồng sao? Có lẽ được ngài coi trọng cũng chỉ có phụ hoàng của ta, cổ nhân có câu, đánh chó cũng nên ngó mặt chủ, thỉnh cầu nhiếp chính vương lưu cho phụ hoàng ta chút mặt mũi!"

      Quá thần kì...nàng ta được nuôi lớn bằng cái quỷ gì vậy ?Chỉ vì muốn tách Phượng Vô Trù ra khỏi vụ việc ,cũng tiện cho việc công kích Lạc Tử Dạ mà nàng ta sẵn sàng ví mình mới chó... Sắt rèn rũa cẩn thận cũng chẳng ra cái giống gì, là thiếu phong độ tới mức thảm thương...

      Lạc Tử Dạ hai mắt trợn như muốn lồi cả ra ngoài, trong lòng nghẹn khuất, nàng nào châm chọc gì đến bà la sát Võ Lưu Nguyệt này đâu, mà cớ sao nàng ta cứ như quỷ ám riết thôi vậy?

      Nàng giả bộ ho khan mấy tiếng, hắng giọng: " Tuy chuyện sủng vật là mình nhiếp chính vương tự luyến . Nhưng màn ca vũ vừa rồi của bản thái tử dùng để hiến tặng cho phụ hoàng và nhiếp chính vương, tốt xấu gì cũng đâu có can hệ đến tam công chúa người! Công chúa là khách, khách lại ngang nhiên phê phán chủ nhân, đây là phép tắc lễ nghĩa của Long Chiêu sao?"

      Mặc xác thân phận nàng ta là cái gì công chúa hay công chúa, nhưng Lạc Tử Dạ ta đây tại chính là 'Nam nhân' chân chính. Nam nhân phải có phong phạm của quân tử, vì thế nàng nhịn, nhịn chửi bậy, nhịn nhảy vào xé xác nàng ta.

      Mà Phượng Vô Trù khi nghe những lời đấy bèn nghiêng đầu liếc xéo Lạc Tử Dạ. Ánh mắt u thăm thẳm lại tựa như bất mãn vui...

      Quạc quạc... Lạc Tử Dạ vô tình dòm thấy biểu cảm nho này, biết sao...trong lòng chấn động, tim đập bịch bịch... Nàng đỏ mắt nhìn mê mẩn, ngừng nuốt nước bọt ừng ực ...

      Kiêu ngạo như sương, cao quý như ngọc, gương mặt này mang lực sát thương dữ dội, hơn nữa lại tỏa ra sức hấp dẫn đến khó tả....thần thánh ơi, tạo hóa sao lại khéo trêu đùa lòng người đến vậy...

      Mà Phượng Vô Trù sau khi tặng nàng ánh mắt khinh bỉ lại quét về phía Hiên Thương Dật Phong, tay hơi nâng chén rượu, trầm giọng đáp lại Võ Lưu Nguyệt: " sai, vương vẫn luôn dành tôn trọng với võ thần Long Chiêu hoàng đế! chỉ vậy, đối với Hiên Thương đế và Phượng Minh Đế, vương cũng rất thưởng thức, từ lâu luôn mong mỏi cơ hội thể kết thâm giao với hai vị ấy!"

      vừa vừa thản nhiên lia mắt lướt qua Hiên Thương Dật Phong rồi lại sang Minh Dận Thanh ngồi kế bên cạnh. Hiên Thương Dật Phong giật mình sửng sốt, khuôn mặt dịu dàng tao nhã trong phút lộ ra vẻ tự nhiên, sau đó rất nhanh mỉm cười che giấu gượng gạo. Sắc mặt của Minh Dận Thanh tím ngắt nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt!

      Tất nhiên, ai ai cũng đều minh bạch, chân chính ràng, mọi người trong nháy mắt tâm sáng như tuyết. Như thế nào còn biết lời của nhiếp chính vương là vốn bốn ý. nào có muốn kết giao với kẻ nào, ám chỉ của ...đám đại thần thành tinh này chỉ cần nghe là bắt sóng ngay tắp lự! Phượng Minh đế vốn là kẻ háo sắc dâm loạn vang danh thiên hạ, ngày ngày chỉ có việc uống rượu chiêu kĩ ' luyện công ', Minh Dận Thanh thèm muốn ngôi vị từ lâu, giờ phút này vô tình bị Phượng Vô Trù chọc đúng nhọt, sắc mặt nhăn nhúm cũng có thể lý giải. Nhưng Hiên Thương Dật Phong làm cho người ta thắc mắc thôi! Hiên Thương Phong vương màng danh lợi lại có mối giao hảo rất tốt với hoàng đế, cớ sao lại....

      khí căng thẳng bao trùm toàn bộ đại điện, cuối cùng vẫn là lão hoàng đế mở lời can gián: " Được rồi, hôm nay là thọ yến của trẫm. Nếu có bất kì tiếp đãi nào chưa được chu đáo mong chư vị nể mặt trẫm rộng lượng bỏ qua. Mời Long Chiêu đại hoàng tử và tam công chúa ngồi xuống trước . việc lần này trẫm đích thân chuyển quốc thư giải thích ràng với Long Chiêu hoàng!"

      Ôi...lão hoàng đế là tạo áp lực với Võ Hạng Dương đây mà. lại, vẫn là các ngươi gây trước, đạo lý nằm chắc trong tay chúng ta rồi. phục lập tức cuốn gói trở về, ta cùng cha người giải quyết ràng để xem cuối cùng ai mới là kẻ bị chất vấn!

      Võ Hạng Dương lộ ra vẻ mặt của người thua cuộc, cố nặn ra vẻ nhã nhặn hiếm thấy, y hít hơi sâu ,nghẹn lúc mới lên tiếng: " Là hoàng muội vô lễ mạo phạm thái tử quý quốc trước. Mong bệ hạ, thái tử và nhiếp chính vương thứ lỗi! Phụ hoàng lòng chuyên tâm luyện võ, lại hay cải trang vi hành, mấy chuyện cỏn con như thế này... dám phiền đến bệ hạ phải đích thân xử lý! Bản điện hạ trong người có chút thoải mái, xin được cáo lui trước!

      Y nhận thua tất nhiên cũng có ngu mà ở lại để kẻ khác cười thối mặt.

      Thường thọ yến tổ chức từ hai đến ba ngày, hoàng đế ngồi ghế rồng lập tức lên tiếng: " Mau, mau đưa Long Chiêu đại hoàng tử và tam công chúa về tẩm cung nghỉ ngơi!

      " Cáo từ!" Đôi huynh muội mắt trợn như chuông, hậm hực theo tiểu thái giám.

      Nhất thời khí đại điện lại trở nên tĩnh lặng, thậm chí còn có chút lúng túng. Hiên Thương khẽ cười, nụ cười ấy tao nhã ấm áp như gió xuân thổi qua mặt nước, lại như đám mây lơ lửng cuối trời, tinh khiết, ngọt ngào như tiếng suối róc rách chảy trong khe núi... khiến cho người ta ngứa ngáy từ gan bàn chân đến tận đáy lòng... xoa dịu hẳn bầu khí gượng gạo : " Long Chiêu đế Võ Tu Hoàng thích du tẩu chốn giang hồ đích xác như lời đại hoàng tử vừa . Ngài ấy vốn là huynh đệ kết nghĩa với bản vương, chúng ta cũng câu nệ lễ tiết nên thường gọi thẳng danh tính, biết mấy vị đại nhân ở đây có người nào gặp qua chưa?"

      Nghe thấy lời này, mọi người nhao nhao đáp lại, người có, kẻ bảo , thành công xua tan bầu khí u ám.

      …….

      Tiếng thái giám the thé từ ngoài điện truyền vào, sứ giả chư hầu lục đục dâng lễ vật chúc mừng… Người người hân hoan chúc tụng, chỉ riêng Lạc Tử Dạ lúc này chẳng khác nào tên lưu manh vô lại quần áo lụa là trong truyền thuyết, vẫn hau háu nhìn về phía nhiếp chính vương điện hạ, gương mặt như kẻ mê sảng, miệng lẩm bẩm....công khai ngắm trai đẹp hề coi ai ra gì...
      Quả thực xung quanh mỹ nhân thiếu, nhưng khắc vừa rồi giống như khảm sâu trong trái tim của nàng, khuôn mặt này... con mẹ nó, ám ảnh quá mà!

      Trong phút chốc, bốn phía tiếng thảo luận ào ào nổi lên, tiếng thở dài, thanh khinh bỉ, khinh thường, đồng thời đồng loạt vang đầy đại điện. Lại có thể ở trường hợp nghiêm túc bậc này, cư nhiên còn quên ngắm mỹ nam tử, hổ biệt danh được kinh thành đặt cho a....

      ............

      Quan sát thấy bên ngoài sắc trời chạng vạng tối, hoàng đế mở miệng : " Mời chư vị sứ giả lưu lại trong cung, các ái khanh cũng sớm trở về thôi. Trẫm mệt mỏi rồi, trở về tẩm cung trước!"

      " Cung tiễn bệ ha!" Đám người đồng loạt cung kính cúi đầu.

      ....

      Lại , sắc mặt Lạc Tử Dạ hết sức căng thẳng, cũng chỉ vì nghĩ cách bỏ trốn mà đầu sắp to thành cái đấu đến nơi rồi. Từ nãy giờ nàng vẫn lẩm bẩm đọc chú tự thôi miên bản thân, chỉ hi vọng Phượng Vô Trù vừa nhìn thấy mình, vừa bị mất trí nhớ,....

      Kết quả là vừa mới khom lưng rón rén ra đến cửa, bỗng thấy hơi thở quỷ dị quanh quẩn như gió thổi bên tai làm cho nàng lông tóc toàn thân dựng ngược. Giọng lạnh lẽo u như quỷ gọi hồn kề sát vào tai nàng thầm, người ngoài trông vào tưởng thân mật, kì thực là khủng bố: "Hoàng thượng hạ chỉ đích thân thái tử đêm nay phải tu sửa lại phủ nhiếp chính vương. Thái tử định đâu vậy? "

      ....
      Last edited: 31/12/15
      Tóc Xù, PhongVy, kabi_ng0k12 others thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      [​IMG]


      Chương 31: Đầu thai gặp may!

      Nàng khẳng định bản thân hề có ý định kháng chỉ. Chỉ tại lúc này khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Phượng Vô Trù hơi khom người cúi xuống kề sát mặt nàng, hơi thở nam tính như mê hương quẩn quanh bên tai, Lạc Tử Dạ bối rối nghiêng đầu, suýt đụng trúng khuôn mặt tuyệt diễm kia.. Qủa nhiên..miên man như đào mận lại lạnh lùng như sương giá, ma mị quyến rũ như tinh mê hoặc lòng người, lại trong trẻo thuần khiết chẳng thua kém gì thiên sứ, hoàn hảo mà hư ảo.. vu vật sống giữa đất trời,vũ trụ,giữa bao la đại lải... đẹp đến mức khiến cho người ta hít thở thông! Nàng phát thêm điều rằng ,nếu chỉ dựa vào khuôn mặt, khó đoán ra được tuổi tác của !

      Phong thái này,tướng mạo này so với đám thiếu niên dung nhan tuyệt thế đằng kia chỉ càng làm nổi bật vẻ đẹp chẳng người nào sánh được của mà thôi. Tuổi còn trẻ lại có khí chất trầm ổn. Kiêu ngạo, hờ hững, ngông cuồng ai bì nổi, lại biết tự lực khắc chế, tâm tư thâm sâu khó dò.
      Lạc Tử Dạ ngắm trai đẹp đến mất cả hình tượng, mê mê mẩn mẩn chùi loạn nước miếng hòa với máu mũi tuôn ào ào như thác đổ. Mãi lâu sau mới sốc lại tinh thần, nàng thè lưỡi liếm mép, cực lực kiềm chế hưng phấn trong lòng, lén véo đùi mình cái,đoạn nhìn với ánh mắt chán ghét, sau tiếp tục đưa tay lau lau máu mũi, giọng lạc cả : " Phụ hoàng hạ chỉ vào buổi tối mà giờ trời vẫn còn chưa có tối!"

      " Hửm?" nhướng mày, lông mi dày cong vút chớp động tựa như lơi lả, nhưng kì thực đáy mắt trầm sắc bén khiến cho người khác phải rùng mình, " Cho nên, trời tối thái tử mới tới sao?"

      Chao ôi… ánh mắt khiến người ta thấy phiêu nhiên xuất trần, hết lần này tới lần khác mang đến cho người khác loại cảm giác rằng ngạo nghễ mà độc đứng ở nơi đỉnh núi cao vạn trượng… ngôn từ tầm thường khó hình dung...

      Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng đánh ực, gật đầu như băm tỏi: " Đúng!" Đến... đến cái em mi, lát về ông đây thu đồ cuốn gói cút ngay lập tức!

      Trong lòng nàng hiểu hơn ai hết, ngày còn tên khốn này đừng đến việc thoát khỏi ngôi vị thái tử mà ngay cả sống cũng đừng mong yên ổn. Ừ, tiền nhiều đấy nhưng có mạng để hưởng ý nghĩa quái gì nữa!

      Phượng Vô Trù khẽ gật đầu, đứng thẳng người lên làm cho Lạc Tử Dạ lần nữa được xem xét lại chiều cao của mình, cũng tiện thể ngắm luôn chiếc cằm tinh xảo ngạo nghễ. Chính trong lúc nàng vô thức tính sờ cái cho thỏa nỗi lòng hay nghe thấy giọng trầm thấp, hùng hậu như tiếng chuông chùa: " Nếu như vậy, tối nay dọn giường trải chiếu tiếp đón thái tử!"

      xong liền sải bước thẳng.

      Lạc Tử Dạ đứng tại chỗ ngơ ngác hồi ,dọn giường trải chiếu, trải chiếu dọn giường, giường à... ừm ..giường chẳng phải là....

      Tiểu Minh Tử nhìn chủ nhân nhà mình thộn mặt ,cười ngốc nghếch, linh hồn chẳng biết rong chơi nơi nao, lại có điểm tựa như hoài xuân, nhất thời đổ mồ hôi đầy đầu, đành lòng lên tiếng: " Thái tử, người lại nghĩ đâu vậy?" Có thể đạt đến cái bộ dạng ngu xuẩn này, chắc chắn lại nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ thực tế rồi.

      Mạch suy nghĩ đột ngột bị cắt đứt, Lạc Tử Dạ chột dạ ho khan tiếng, cái câu ' dọn giường trải chiếu tiếp đãi ' đối với cổ nhân thực mà chẳng khác gì ' cung kính quang nghênh đại giá ', cho nên ' giường'.... cũng phải đặc biệt gì sất! Lôi cây quạt giắt bên hông ra vung vẩy vài cái, thuận miệng hỏi: " Cớ gì phụ hoàng lại lạnh nhạt với thất hoàng đệ?"

      Nàng vừa vừa bước chậm rãi vào ngự hoa viên gần đó. Bỗng, khóe mắt chợt lóe, gốc tối kia có kẻ rình trộm!

      Phái người tới giám thị ông sao? Nhất định là thuộc hạ của Phượng Vô Trù rồi ! Mẹ kiếp, tốt lắm, thù này còn chưa giải quyết xong ông đây chẳng ngại kích thích ngươi thêm tí nữa! Đằng nào cũng lên kế hoạch bỏ trốn nên cũng chẳng cần để ý đắc tội nhiều hay ít!

      Tiểu Minh Tử liếc nhìn nàng, dè dặt mở miệng: " Thái tử chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng quên rồi sao? Ài... năm đó khi thất hoàng tử ra đời từng có cao nhân đoán mệnh ngài ấy tương lai trở thành hoàng đế Thiên Diệu. Sau đó còn hạ lệnh đem tất cả các nhi tử mà bệ hạ thương nhất giết chết từng người từng người , còn có... còn có...."

      " Còn có cái gì?" Lạc Tử Dạ nhướn mày, tuy chẳng tin bói toán nhưng mà đem " tất cả nhi tử bệ hạ từng người giết chết ", chẳng phải là bao gồm cả nàng nữa sao?!

      Tiểu Minh Tử cúi đầu, rất nhanh: " Còn lệnh...sau khi bệ hạ qua đời tuyệt đối kẻ nào được phép tẩm liệm cho đến lúc xác chết thối rữa, dòi bọ lúc nhúc chui ra mới thôi...thậm chí còn ... hạ lệnh băm thây..cho nên... bệ hạ vừa nghe xong, long nhan giận dữ lập tức hạ lệnh giết chết vị cao nhân tà đạo kia, nhưng thất hoàng tử vì chuyện này cũng bị thất sủng, kể cả mẫu thân cũng bị đày theo vào lãnh cung, sau này cũng hiếm thấy hai người đó ra khỏi lãnh cung nửa bước, cơ bản là bệ hạ cũng muốn thấy xuất của bọn họ!"

      Lạc Tử Dạ nhướn mày, lơ đễnh hỏi: " Mấy lời xằng bậy như này mà cũng tin? Phụ hoàng có phải hay quá là...."

      Tiểu Minh Tử vội cắt lời: " Thái tử, bệ hạ cũng rất nhân từ rồi! Hai mươi năm trước, khi đó tiểu vương tử nước Đế Thác mới vừa sáu tuổi cũng từng được tiên đoán cùng chung số mệnh với thất hoàng tử của chúng ta. Cuối cùng hoàng đế Đế Thác hạ lệnh đem nhốt tiểu vương tử trong hầm băng ba ngày ba đêm, sau đó sai người lóc da róc thịt ... Thường hổ dữ ăn thịt con, việc này truyền trong dân gian cũng hư cấu lên khá nhiều nhưng chung qui vẫn là nội bộ Đế Thác, những người khác cũng tiện bàn luận nhiều!"

      Trong nháy mắt hô hấp của Lạc Tử Dạ như bị nghẹn lại, trong lòng thầm cảm thán tâm lí lão hoàng đế Đế Thác biến thái vặn vẹo quá mức rồi! Bỗng chốc lại thấy vị thất hoàng đệ chưa từng thấy mặt cũng chẳng thảm như tưởng tượng, nàng gật gù: " chuyện này nữa. Ngươi thử xem, Phượng Vô Trù năm nay bao nhiêu tuổi?"

      "Ừm, dạ.. hình như là hai mươi sáu tuổi ạ. Nhiếp chính vương điện hạ chính là vương tử khác họ, cũng con trai độc nhất của Phượng gia, mười năm trước ngài ấy nhận lệnh tiếp quản đất phong, cho tới bây giờ ...." đến đây, lửa sùng bái trong đáy mắt Tiểu Minh Tử cháy lên bừng bừng.

      Lạc Tử Dạ liếc gã cái, dư quang khóe mắt quét về phía kẻ thân giám sát nàng trong góc tối, chân vừa bước vừa làm bộ như muốn nôn mửa: " Tiểu vương tử Đế Thác và Phượng Vô Trù cùng sinh năm, tuổi vừa hai sáu, vậy mà người bị chính cha ruột của mình lóc da xẻo thịt; người đứng đỉnh cao vạn trượng. Ài... làm người mà mệnh chẳng giống nhau, điều này càng chứng minh chuyện đầu thai rất quan trọng nha! Phượng Vô Trù, kẻ này, tên cũng như người chẳng ra làm sao ,chẳng qua chỉ may mắn khi đầu thai gặp thời gặp vận thôi!"

      Để cho tên giám sát quay về truyền tin, cho tức chết tên rùa đen lắm chuyện kia ! Mẹ kiếp, chờ khi tới tìm gây chuyện khó dễ, ông đây đóng gói bỏ trốn trong đêm rồi!!

      Tiểu Minh Tử giật mình, khóe miệng co quắp: " Sao...ạ?"

      ....

      tường cổng thành có người đứng khoanh tay trước ngực, dáng người người đó thon dài cao ngất. Chỉ cần đứng tại nơi đó, hào khí vang động hồng trần nhân gian ,tựa như hàng tỉ sinh linh trong thiên hạ đều phủ phục dưới chân vì mà phấn khởi, mà sợ hãi, mà quỳ lạy! Tại đây cũng từng có rất nhiều nhân vật quần chúng xuất nhưng tất cả đều bị khí thế lúc này của áp bách phải cúi đầu, đó chính là cảm giác thuần phục trước người tay nắm đại quyền, như đám mây cuối cao cao ngạo nghễ nhìn thiên hạ, vân đạm phong khinh!

      Tối linh vạn vật, duy ngã độc tôn!

      Tiếp sau đó, loạt tiếng bước chân khoan thai truyền đến, thân ảnh màu trắng bồng bềnh như trích tiên lại phảng phất như vạn dặm gió xuân miên man thổi qua , xuất phía sau lưng . Người đến khẽ cười, giọng : " Nhiếp chính vương điện hạ hẳn chờ ta chủ động đến tìm ngài cũng rất lâu rồi ?"

      Phượng Vô Trù nghe thấy cũng quay đầu lại, ánh mắt quét xuống phía dưới tường thành, vừa vặn đúng lúc Lạc Tử Dạ đứng trước cửa cung, nàng tươi cười sảng khoái làm cho người nào đó chợt nhớ đến vẻ mặt bướng bỉnh cao ngạo, lại khiến cho người nào đó , phút lòng nhộn nhạo, tim lỡ thêm vài nhịp...vẻ mặt trong nháy mắt có chút phức tạp, là tư vị gì! khẽ nhếch khóe môi, trầm giọng trả lời người sau lưng: " Đó là bởi vương cũng hiểu, Phong vương nhất định chủ động tới tìm , thăm dò ý kiến cũng như cần bảo lãnh số việc, phải sao?"

      Hiên Thương Dật Phong gật đầu, đoạn nhướn mày, cười mỉm: " Đích xác, mục đích lần này của tại hạ tới đây nhiếp chinh vương chắc hẳn cũng ! Thiên Diệu thuộc cai quản của nhiếp chính vương, đồ của ngài ,tại hạ tự nhiên cũng dám mơ ước, chi là mạo phạm. Chuyện của tại hạ, tại hạ tự mình lượng sức, tuyệt mảy may kinh động đến nhiếp chính vương, điểm này nhiếp chính vương xin cứ yên tâm!"

      Đây là nhờ vả! Thiên Diệu nằm trong tay Phượng Vô Trù, trước khi muốn làm chuyện gì tất phải đến với tiếng, cũng như cần có bảo lãnh của mới yên ổn. Tuy nhiên, việc có đáp ứng hay , vẫn còn phụ thuộc vào định đoạt của Phượng Vô Trù!

      Phượng Vô Trù nghe xong, vẫn như trước quay đầu, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Lạc Tử Dạ dần xa, nhàn nhạt đáp lời: " Nếu ngươi chủ động tới tìm vương, điều này coi như cũng biểu thị lòng thành kính của ngươi đối với vương. Thế cục thiên hạ liên tục xoay vần, hùng hào kiệt mọc lên như nấm, hiệu triệu kẻ sĩ như mây họp, như sương mù tụ lại. Hiên Thương tuy nhưng cũng giống như hùng ưng ngủ đông, luôn ấp ủ khát vọng đập cánh bay lên thành phượng hoàng! Nhưng những việc này, cũng có ý định quản, còn có vụ của mình! có thể dung nạp Doanh Tẫn lưu lại Thiên Diệu, tự cũng có thể dung nạp được ngươi. Chỉ là, hãy nhớ lời của ngươi ngày hôm nay, nếu ngươi dám động đến đồ của , bất kể thứ gì, đều phải chết!"

      " Điều này, tại hạ tự nhiên hiểu, đa tạ nhiếp chính vương!" Hiên Thương Dật Phong khẽ cười, êm ái như tiếng mưa xuân khiến cho người nghe nôn nao trong lòng. Từ việc Phượng Vô Trù dung nạp Doanh Tẫn ở nơi này, y cũng hiểu kẻ này chí tại thiên hạ, cho nên y mới có thể đường hoàng mà tới, có thể thoải mái tìm đến thương lượng!

      '' Ồ!" Phượng Vô Trù đáp tiếng, ý bảo y có thể rồi.

      Hiên Thương Dật Phong chắp tay chào, sau đó mới rời . Y vừa , Diêm Liệt mới bước vào.

      Diêm Liệt đứng sau lưng Phượng Vô Trù, cung kính cúi đầu, thế nhưng vẻ mặt lại trông rất là phức tạp: " Vương, thái tử lúc đường có hỏi đến chuyện của thất hoàng tử, còn đưa ý kiến luận bàn ở nơi nào có mỹ nam nổi danh nhất, sau đó cũng làm gì khác nữa ạ... À...ừm...vâng...đúng rồi, còn ngài so... so với người nào đó... tốt số hơn, đầu thai cũng may mắn hơn so với người nào đó!"

      " Người nào đó là ai?" Phượng Vô Trù nhướn mày, mặt đổi sắc, chờ câu trả lời của Diêm Liệt.

      Diêm Liệt ấp úng, do do dự dự trong lòng biết phải sao. Nhưng vương nhà y hỏi, y cũng thể giấu diếm, bồi hồi lúc lâu mới dè dặt mở miệng: " Đế Thác tiểu vương tử!"

      Thốt xong tiếng, lập tức cúi đầu, tuyệt dám thêm gì nữa. Phượng Vô Trù cũng trầm mặc trong giây lát, càng khiến cho người khác thể biết nghĩ đến chuyện gì, lại phảng phất thấy sát khí rét lạnh , hương vị khát máu khó thành lời.. Hồi lâu, mới trầm giọng cười : " Ồ, mệnh đúng là rất tốt! Lạc Tử Dạ đêm nay nhất định trốn nhưng cũng nhất định phải gặp được ,lập tức đem người chặn lại!"

      -------

      P.s : Xin chào các tình iu. Thời gian này ta rất bận, k có nhiều thời gian edit truyện (Lúc nào rảnh bò được chương nào nhất định ta đăng ngay )
      Thôi hẹn các nàng qua tết chúng ta gặp lại nhau ha :yoyo45: Chúc các nàng năm mới vui vẻ:yoyo52:
      Last edited: 26/1/16
      Tóc Xù, PhongVy, kabi_ng0k8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :