1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái tử muốn nạp phi -Mê Hoặc Giang Sơn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      ☆26: Chàng là quả táo !!

      Lúc nàng cao giọng hát đến đoạn ' Âu zia ', cả người nhún cái bật lên giữa trung hai tay giơ lên tạo hình chữ V thắng lợi!!!

      " Phụt...." Minh Dận Thanh nhịn nổi , phun toàn bộ nước trà vừa uống ra ngoài, ánh mắt sợ hãi ngước nhìn Lạc Tử Dạ . Hiên Thương Dật Phong bên cạnh giữ nguyên tư thế cầm chén rượu cứng đờ , mắt chớp nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, đây...đây...cảm giác kích động này có thể gọi là.... Lạ?
      Nhóm đại thần mắt to mắt bé nhìn nhau, này...cái này là bài hát gì vậy? Thái tử như bị động kinh lảm nhảm mãi câu ' đa đa đa ', hơn nữa ca từ lại kì quái....xin hỏi gieo xuống đất hạt giống, cuối cùng cũng ra quả.... cái này có gì hiếm lạ?
      Về phần nhiếp chính vương điện hạ , sớm dự liệu đến việc Lạc Tử Dạ có thể nổi điên nhưng nghĩ y lại điên đến mức độ này...còn có cái bộ dạng quằn quại uốn tới ẹo lui sang hai bên thế kia, khiến thể hiểu nổi ! Mày rậm chau lại, trong lòng mơ hồ có dự cảm tốt !! Lạc Tử Dạ có bài ca này là tâm ý của y, vậy cũng coi là vì mà xướng. tại, chỉ cảm thấy ca từ bài ' trái táo ' có chút ổn...Lần đầu tiên trong đời nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo đến vậy !
      Tất nhiên là ngài ấy biết, phần thú vị còn chờ ở phía sau....

      Trong lúc nhiếp chính vương điện hạ mải mê suy nghĩ, Lạc Tử Dạ hát xong câu thứ nhất ! Tiếp, nàng lại lắc mông sang bên phải, hai tay bơi bơi như vịt, đôi mắt hoa đào nhìn Phượng Vô Trù đầy thâm tình, bắt đầu câu thứ hai : " Hái sao trời xuống tặng cho em, hái trăng xuống xin dâng cho em ,để mặt trời mỗi ngày đều mọc vì em !"
      Hát xong câu này, liền đưa tay lên miệng hướng về phía Phượng Vô Trù, hôn gió cái !
      Nhiếp chính vương điện hạ nghẹn họng trân chối, tay vẫn như cũ nắm chặt ly rượu, giữa hai đầu lông mày xuất thêm vài nếp gấp. lẳng lặng ngồi ở ghế vương cao cao tại thượng , hề động đậy . Nhìn kỹ bộ dáng kia, giống như muốn ói !
      Những người khác tay bưng chén rượu, khóe miệng co quắp, liếc nhìn nhiếp chính vương điện hạ với ánh mắt cảm thông vô bờ bến ! Tuy thái tử gia nhiều năm qua vẫn luôn cường bạo mỹ nam nuôi về trong phủ, trong lòng quần thần cũng hiểu thái tử đây là mắc bệnh đoạn tụ, nhưng ai nghĩ được thái tử điện hạ trước đám đông lại dám vì nam nhân mà ca hát, đây khác gì thử độ đàn hồi dây thần kinh của người xem mà ! Vì nhiếp chính vương, sao còn dám hái, trăng cũng dám lôi, mặt trời cũng dâng lên cả rồi... biết nhiếp chính vương điện hạ khi nghe bài ca này xong, sau này còn có thể ngắm sao, trông trăng ,bước ra ngoài nơi có ánh mặt trời nữa ?!!!!
      Lạc Tử Dạ ngó biểu tình chán ghét kia liền biết kế hoạch báo thù của mình thành công! Bỉ ổi cười tiếng, mặt uốn éo hướng đám cung tì bên cạnh bơi qua bơi lại, mặt tiếp tục đá lông nheo với : " Trở thành ngọn nến thiêu đốt chính mình, chỉ cần chiếu sáng mình em. Dâng hiến tất cả cho em, chỉ cần em được vui ! Âu zia, có em mỗi ngày trong tương lai với đều có ý nghĩa, sinh mệnh tuy ngắn nhưng vẫn em, mãi ! ! bỏ ! rơi! em !"

      Hát những lời cuối cùng, nàng nhón chân lên, cất cao giọng hát, ánh mắt mê ly, lúc này có bao nhiêu thâm tình liền ra hết bấy nhiêu!

      Phượng Vô Trù mặt đổi sắc, chỉ khẽ nâng chén rượu nhìn nàng.Chẳng ai biết trong đáy mắt có chút thâm trầm... buồn nôn, kinh dị, ghê tởm đan quyện vào nhau... Cuối cùng lại biến thành thể tin được, thực hiểu nổi vì sao Lạc Tử Dạ cũng là nam nhân, cũng là nam nhân... lại có thể thản nhiên đối với người đồng giới như mình hát được những câu từ buồn nôn đến thế !
      Nhóm đại thần bỗng cảm thấy khó thở, sống lưng từng trận tê dại, da gà thi nhau bạo loạn, toàn thân dưới, thịt mỡ cùng ba chỉ giống như bị tê liệt, có thể gọi tắt này chính là ' cực kỳ ghê tởm '!!
      Lại lén lút nhìn Phượng Vô Trù cái, ánh mắt những ghen tị còn có thông cảm! Ghen tị là bởi vì có người lòng dạ với mình như thế, còn cảm thông dù sao cũng chỉ là cùng giới !!!!
      Hiên Thương Dật Phong rốt cuộc cũng nhịn được , che môi ho khan mấy tiếng. ràng là bị sặc, nhưng trong ánh mắt lại có chút thưởng thức !
      Nhưng chỉ trong chớp mắt liền lập tức tan biến...
      Chỉ thấy Lạc Tử Dạ sau khi hát xong mấy câu nôn mửa kia lại vui mừng như ngựa hoang đứt dây cương, hai cánh tay đưa ra hướng về phía Phượng Vô Trù chỉ tới chỉ lui, thâm tình thảm thiết đoạn lại thẹn thùng e lệ rống lên : " Em là quả táo , sao em mãi ngại !"
      Hát xong câu này nàng còn hướng về phía Phượng Vô Trù, xấu hổ vung tay lên !
      " Tách... " nhiếp chính vương điện hạ rốt cuộc cũng nhịn nổi , nhìn bộ dạng uốn éo vặn vẹo của nàng cùng ca từ ghê tởm ...tay khẽ run lên, rượu trong ly cứ thế mà sánh ra ngoài !
      Nhóm đại thần, từng người từng người, vẻ mặt đờ đẫn, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn quả táo bàn, tiếp lại nghiêng đầu liếc nhìn Phượng Vô Trù, nữa lại cúi đầu nhìn quả táo, lại lập tức nhìn lại Phượng Vô Trù cái, cứ như vậy lặp lặp lại nhiều lần, liều mạng nỗ lực tìm manh mối xem nhiếp chính vương điện hạ và quả táo rốt cuộc giống nhau điểm nào ?!! người người mắt mở to, đầu quay như chong chóng, cổ cũng như muốn gãy cả ra !
      Mà Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh liếc nhau cái, lại quay sang Long Ngạo Địch, sau đó ba người cùng nhau lặng lẽ cúi đầu, chằm chằm nhìn quả táo bàn !
      Mọi người bây giờ chỉ nghĩ rằng, từ hôm nay trở , chỉ sao, mặt trăng cùng mặt trời mà còn có cả quả táo cũng dám nhìn thẳng ! Dù sao lúc này nhìn quả táo kia, bọn họ bắt đầu có cảm giác cách nào nuốt trôi....
      Chính vào lúc này, Lạc Tử Dạ lần nữa ném ánh mắt quyến rũ về phía Phượng Vô Trù, hai tay bơi bơi tiếp tục hát : " Khuôn mặt nhắn hồng hồng khiến cho trái tim ấm áp...."

      ' Khụ khụ ...."

      ' Khụ ...."

      Nhóm đại thần, bao gồm cả hoàng đế , tất cả như bị sặc ! Lập tức đồng loạt nghiêng đầu ánh mắt thâm thúy quan sát khuôn mặt của nhiếp chính vương điện hạ ! Mặt hồng hồng, hồng hồng mặt , hồng hồng, hồng hồng.... mặt ? Đúng như khuôn mặt nhiếp chính vương lúc này, đích xác là từ từ đỏ lên, nhưng.... liếc nhìn ly rượu trong tay giống như sắp sửa bị bóp nát, sau ót mọi người chợt đổ mồ hôi lạnh.. Mặt của nhiếp chính vương, thực phải bị hồng sao?
      Lạc Tử Dạ hồn nhiên như tiên, giống như người phát chứng động kinh, mông liên tục lắc lắc : " Như ngọn lửa thắp sáng cuộc sống của , lửa lửa lửa lửa! Em là quả táo , giống như đám mây đẹp nhất nơi chân trời...."
      Hát đến đây, nàng lại liếc mắt đưa tình với cái xong mới hát tiếp : "Mùa xuân lại đến hoa nở khắp núi đồi, gieo xuống hi vọng được hi vọng ~!"
      Câu này mọi người đều hiểu, ý của thái tử gia chính là bày tỏ mến mộ với nhiếp chính vương ! Kể cả nhiếp chính vương đẹp cao tận chân trời, thái tử cũng kiên quyết buông tha mà kéo xuống ! Gieo xuống hi vọng trong tương lai được thu hoạch ! Ài, mảnh thâm tình như vậy, đám quần chúng vây quanh như bọn họ biết bày tỏ cảm động như thế nào....
      Phượng Vô Trù nghe đến đó, tay vẫn cầm ly rượu, lời... Khuôn mặt giống như giận quá mới đổi sắc cũng từ từ trở lại bình thường, tiếp lại biến thành khinh bỉ và coi thường.... đám người bấy giờ mới dám thở mạnh, buông lỏng tâm tình !
      Hiển nhiên, tất cả đều cho rằng Lạc Tử Dạ hát xong rồi !
      Ai biết vào lúc này , nàng bỗng nhiên nhảy lên ! Ngón tay chỉ về hướng Phượng Vô Trù, lắc lắc cái đầu, tiếp hai tay chống nạnh, vặn vẹo cặp mông, làm bộ đáng hát tiếp : " Chưa bao giờ cảm thấy ghét em, mọi thứ thuộc về em đều thích, ngày nào có em cũng đều mới mẻ ! Có em rồi, ánh mặt trời cũng rạng rỡ hơn. Có em rồi, đêm cũng còn u tối, em là mây trắng còn là trời xanh !"
      Khóe miệng tất cả cùng nhau giật giật, hóa ra là vẫn còn đoạn nữa sao? Nhiếp chính vương là mây trắng, thái tử là trời xanh? Bọn họ có thể vì trời xanh mà đổ lệ đây ........
      Tiếp lại thấy nàng lấy hai tay che mặt, ánh mắt tràn trề hi vọng : " Mùa xuân và em bước vào những bụi hoa nở rộ. Hây! buổi tối mùa hè , cùng em ngắm sao trời lấp lánh. Hây! Buổi chiều mùa thu cùng em tung tăng cánh đồng lúa mạch màu vàng. Hây! mùa đông bông tuyết bay lượn, có em ----- càng ! thấy! ấm! áp ! Hây !"
      Nét mặt khao khát, lại giống như thiếu nữ hoài xuân, lại giống như cậu bé bút chì *bé thẹn thùng, ôm mặt lắc lư.....
      Khóe môi Phượng Vô Trù giật giật, nhìn dáng vẻ này của nàng như vậy, huyệt thái dương của cũng bắt đầu căng lên, gân xanh nổi đầy trán.......

      --------
      * Cậu bé bút chì

      [​IMG]


      - Bài Trái táo



      Last edited: 16/11/15
      Tóc Xù, xukem, kabi_ng0k15 others thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      thịt mỡ với ba chỉ của êm cũng phải run bần bật trc chế thôi vật ak
      Nước xanh thích bài này.

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      H t hiểu cảm giác của m.n trong truyện r :))))))
      Nước xanh thích bài này.

    4. Tiểu Bảo

      Tiểu Bảo New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      7
      Ặc ăc gia tiêu rồi
      Nước xanhquỳnhpinky thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      ☆27 : vương rất thích !
      Cũng khiến cho người ta chẳng nghi ngờ gì nữa là nếu thái tử tiếp tục phát chứng động kinh hát ca khúc buồn nôn đó rất có khả năng chọc cho nhiếp chính vương điện hạ tức giận đến nỗi phát điên ngay tại chỗ !

      Trong lòng ai nấy đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ giây tiếp theo kẻ hát ' tiểu trái táo ' chớp mắt bị bổ đôi thành hai nửa ' đại trái táo ' mất thôi !

      Nhưng thái tử lại giống như hoàn toàn biết gì cả, vẫn hồn nhiên ôm mặt ngoáy trái nghẹo phải thẹn thùng cả buổi, ngẩng đầu lên lại làm cho người ta sợ hãi thêm lần nữa, nàng liếc mắt đưa tình với Phượng Vô Trù sau đó lắc mông xoay eo , hai chân đạp lên đạp xuống như bơi tại chỗ : " Chàng là quả táo , sao ta mãi cảm thấy chán ! Gương mặt đỏ đỏ khiến cho trái tim ta ấm áp, thắp sáng ngọn lửa sinh mệnh của ta... lửa , lửa, lửa ,lửa !"

      Quân thần đưa tay ôm trán lẩm bẩm... đoán chừng đây chính là bài hát có điệp khúc lặp lặp lại , cùng lắm là bọn họ nuốt nước mắt chịu đựng nghe thêm vài lần nữa vậy...

      Phượng Vô Trù từ từ nhắm mắt lại, nếp gấp giữa hai đầu lông mày càng ngày càng sâu ,giống như cực lực khắc chế kích động muốn bóp chết kẻ nào đó..... chẳng hạn như đem Lạc Tử Dạ treo lên làm thịt chém thành vạn mảnh, sau đó đá tung ra ngoài hiên đại điện, vận lực dùng chưởng đánh nát thương tiếc !

      Diêm Liệt lặng lẽ nhìn trời, mấy chục năm qua, ít thiên hương tuyệt sắc đến xấu xí tầm thường, nam có nữ có trong khắp thiên hạ tìm đến vương nhà y thổ lộ tâm tình... nhưng có thể khiến cho người ta ghê tởm kìm được kích động muốn đao chém chết , hoặc giả như bởi vì nghe khúc ca này mà da thịt tê dại nhiều ngày dẫn đến muốn động tâm bất lương ,chắc thiên hạ này cũng chỉ có mình thái tử ! Cá nhân Diêm Liệt lần đầu tiên trong đời cảm thấy dáng vẻ tuấn mỹ được như vương nhà y đấy chính là loại hạnh phúc thể diễn tả thành lời, bởi cuộc sống mà, ai chẳng thích cái đẹp, cái hoàn mỹ, tất nhiên là chỉ chú ý đến vương.. . Mà râu ria như bọn họ ở bên cạnh vương, nhất định bất hạnh gặp phải loại bệnh thần kinh như thái tử kia !

      Trong lúc mọi người còn hoang mang, ai nấy trong lòng cảm xúc lẫn lộn Lạc Tử Dạ dẫn theo đám cung nhân đáng thương nhảy tới nhảy lui, ca xướng hân hoan : " Chàng là quả táo , giống như đám mây đẹp nhất nơi chân trời, mùa xuân lại đến hoa nở khắp sườn núi, gieo xuống hi vọng thu được hi vọng ! Hây ! Hây ! Hây!"

      Tiểu Minh Tử và tiểu thái giám khác đứng sau lưng nàng, trong lòng bi thống khóc ra nước mắt : Xong rồi, nhảy qua nhảy lại như này... Đời này cũng còn dám trông mong có cung nữ dám ăn cơm cùng nữa ! Bọn họ cả đời này bị lập hoàn toàn !......

      Mà cùng lúc đó, hai cung nữ nhảy cùng cũng đau triệt nội tâm : Sau ngày hôm nay, tham vọng vịn cành cây cao, bám vào thế gia công tử bay lên đầu cành làm phượng hoàng.... mộng tưởng hoàn toàn tan vỡ ! Về sau buông chấp niệm thực tế , chỉ mong còn có thể an an ổn ổn mà sống qua ngày !

      Mà kẻ đầu sỏ cầm đầu Lạc Tử Dạ như bị chập mạch sung sướng nhảy lên, hướng về Phượng Vô Trù xoay xoay eo , nhiệt tình thổ lộ : " Chàng là quả táo , sao ta mãi cũng cảm thấy chán. Khuôn mặt nhắn hồng hồng khiến trái tim ta ấm áp, thắp sáng sinh mệnh của ta.... hỏa , hỏa, hỏa , hỏa! Chàng là quả táo , giống như áng mây đẹp nhất nơi chân trời, mùa xuân lại đến hoa nở khắp núi đồi, gieo xuống hi vọng thu được hi vọng....!"

      Hát xong câu cuối cùng liền đứng tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, ném ánh mắt mị hoặc nhìn về phía Phượng Vô Trù, sau đó tung loạt nụ hôn gió, đoạn còn bỉ ổi ưỡn cong hông lên, dạng ' Tới đây, so với ta xem kiếm ai lớn ' làm cho nhóm đại thần mặt ai nấy cắt giọt máu !

      Hát xong, nàng vừa cười vừa cúi xuống, khom lưng cúi chào như quý ông lịch lãm. Ánh mắt nhìn hoàng đế tỏ vẻ ' phụ hoàng mau khen ngợi ta '. Tiếp lại' thẹn thùng ' nhìn Phượng Vô Trù, mà cái nét mặt thẹn thùng thoạt nhìn hết sức giả dối khiến cho người ta phải ói ra bụng nước chua!

      Hoàng đế cầm chén rượu, cả người như bị sét đánh ,thần trí sớm cũng còn được minh mẫn, vô thức nhìn lướt qua quả táo bàn, theo bản năng lại liếc xuống đũng quần... Sắc mặt đổi màu liên tục, trong lòng hiểu bản thân vô tình hạ thấp hình tượng quân vương liền lập tức ngẩng đầu lên....

      Mà nhiếp chính vương điện hạ, là người cuối cùng bị thổ lộ, trong lòng nhất thời buồn nôn đến nghẹt thở.... Tay nắm sáo mặc ngọc giật giật liên hồi, tiếp lại hít hơi dài, khẽ khép mắt lại giống như nỗ lực dồn hết sức những hình ảnh ghê tởm vừa rồi loại bỏ ra khỏi đầu...

      biết suối Linh Liên Thánh Sơn có thể rửa sạch nhơ bẩn trong mắt được ? Sau thọ yến lập tức phải đến đó tẩy trần mới được....

      Long Ngạo Địch nhớ đến ngày trước.... chuyện mà Lạc Tử Dạ cầu cân nhắc, hôm nay lại nhìn cảnh ngộ của Phượng Vô Trù, trong lòng cảm thấy dáng vẻ tuấn mỹ được như , đúng là hết sức may mắn ! Chẳng qua là...

      Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh vô tình chạm mắt, sau đó lại liếc về đám quân thần Thiên Diệu. Lạc Tử Dạ này, nếu như giả điên, chỉ bằng việc dám đối đầu với Phượng Vô Trù mà còn có thể sống đến tận bây giờ chứng tỏ cũng phải kẻ đơn giản. Nhưng nếu điên .... bọn cũng vì Thiên Diệu hoàng triều mà đồng tình rơi lệ....có quân vương như thế đúng là quốc gia bất hạnh !

      " Phụ hoàng, nhiếp chính vương điện hạ, lễ vật này của nhi thần hai người có thích ?" Lạc Tử Dạ cười bỉ ổi... Ừm, tốt nhất là khiến cho Phượng Vô Trù tức giận hộc ba lít máu, mạch lên bàn thờ ăn chuối cả nải ..Khi đó nàng bị lão hoàng đế nghiêm khắc khiển trách, tước thái tử vị, cấm được bước ra khỏi cửa nửa bước trong vòng năm rưỡi, bất kì người nào cũng được phép đến thăm! Chỉ cần như thế thôi nàng lập tức có thể an tâm cao chạy xa bay ............

      Hoàng đế im lặng hồi lâu cũng thốt lên nổi lời... trong lòng phân vân biết dùng từ gì để nhận xét !

      Phượng Vô Trù khép hờ trầm mặc nửa buổi, hít mấy hơi dài cố khắc chế lửa giận trong lòng sau đó mới mở cặp mắt ma đồng khiếp người, lấp loáng tia sáng màu vàng kì dị khiến cho người khác thể dò xét ... cuối cùng cười : " vương rất thích !"

      Lạc Tử Dạ này.... trong buổi thọ yến của hoàng đế lại biểu diễn thành cái dạng này, y rốt cuộc là muốn làm gì? có lẽ là chán ngôi vị thái tử này rồi ?

      Mẹ kiếp , cái gì đấy ?!!!

      Khóe miệng Lạc Tử Dạ co quắp, quay phắt đầu, kinh hãi nhìn như nhìn người mắc bệnh thần kinh ! Kẻ này nhất định bị đầu kẹp cửa? Buổi sáng hôm nay có khi lại quên não ở nhà chăng? Hay bữa sáng ăn đồ bẩn bị ngộ độc? tức giận thôi lại còn thích cái mẹ gì....

      Hoàng đế nghe như sét đánh ngang tai, ho khan mấy tiếng, trầm mặc nhìn Lạc Tử Dạ cuối cùng mới mở miệng : " Lạc Tử Dạ thân là thái tử nước, lại trong thọ yến của trẫm làm ra hành động như thế! khúc ca lòe thiên hạ, trước là tôn trọng trẫm, sau lại mạo phạm nhiếp chính vương. Ngươi.... ! Nhiều năm qua ngươi luôn luôn có những hành động hoang đường, trẫm vẫn cho là ngươi sửa đổi, cũng chưa từng nghĩ ngươi càng ngày càng quá phận như thế! Ngươi xứng với ngôi kế vị ! Trẫm....!"

      Chà, lão hoàng đế lần này chắc tức giận lắm đây... Lạc Tử Dạ cúi đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên, bây giờ nàng chỉ chờ hoàng đế hạ câu cuối cùng phế truất thái tử vị ! Ít ra làm thái tử nữa, bản thân cũng chẳng dính dáng đến cái chim gì... nguy hiểm cũng giảm ít nhiều !

      Biểu cảm này của nàng lọt vào trong mắt Phượng Vô Trù, lập tức khẳng định được suy nghĩ của mình... Lạc Tử Dạ này quả nhiên là muốn ngôi vị thái tử ! Nhưng là vì cái gì? Mà cũng bàn về lý do tại sao, sủng vật của lại muốn đối nghịch với , tất nhiên là làm sao có thể để cho y được tâm nguyện như ý, phải ? Chỉ có bẻ gãy móng vuốt sắc nhọn mới có thể làm cho y hiểu ra, ai mới là chủ nhân thực !!

      Hoàng đế mới được nửa, Phượng Vô Trù bỗng nhiên cười lớn, trầm giọng cắt ngang : " Hoàng thượng, vương thấy là thái tử ca vũ rất hay !"

      lời này của khiến cho bầu khí xung quanh nhất thời trở lên yên tĩnh. Hoàng đế sững người, nghiêng đầu ánh mắt ngạc nhiên nhìn Phượng Vô Trù. Đám đại thần chỉ biết lặng lẽ cúi đầu... Nhiếp chính vương, ngài ấy ' Thích ' mà hoàng thượng dám trừng phạt thái tử chẳng khác gì ngang nhiên đối địch.... Nhưng từ trước đến giờ, lời của nhiếp chính vương mới chính là chuẩn tắc! Dù là bệ hạ chăng nữa,dưới bất kì tình huống nào cũng đều phải thỏa hiệp !

      Sắc mặt Lạc Tử Dạ tái mét, ngẩng phắt đầu ,mắt gườm gườm như dao găm liếc xéo mấy cái ! Tên mỹ nhân rắn rết này làm hỏng hết đại của nàng rồi! Thế là xong, con mẹ nó, bao nhiêu công sức bỏ ra ngày hôm nay như muối bỏ biển hết............
      Last edited: 16/11/15
      Tóc Xù, PhongVy, kabi_ng0k13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :