1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái tử muốn nạp phi -Mê Hoặc Giang Sơn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      hờ hờ, xong đời gia rồi :yoyo59:
      Cố Huân NhiênNước xanh thích bài này.

    2. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Gia. Ngài là số 1
      linhdiep17, Nước xanhCố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Gia thật may mắn khi còn sống đc tới h:yoyo36:
      linhdiep17Nước xanh thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      ☆24: Theo đuổi ai bây giờ ?
      Phượng Vô Trù lia mắt về phía nàng, con ngươi đen sâu thẳm phát ra tia sáng quỷ dị ' tình huống này quen thuộc ' ! Liều lĩnh bướng bỉnh, cao ngạo quật cường, đúng cái dáng vẻ ' lợn chết sợ nước sôi ' đây mà ! "Ốc đặc "? Tuy cũng hiểu nàng vừa cái gì, nhưng nhìn nét mặt này đoán cũng chẳng phải điều hay ho!

      Con ngươi Phượng Vô Trù trầm xuống, chậm rãi nâng tay phải lên, luồng khí tức cực đại nhanh chóng ngưng tụ lại quanh toàn thân nhấp nhô cao hàng vạn trượng, bất ngờ úp tay xuống đánh thẳng xuống sàn khiến cho toàn bộ đại điện rung như động đất.

      Cả đám co rụt người vì sợ hãi !

      Chỉ thấy chén rượu trước mặt Lạc Tử Dạ rung lên, đột nhiên vỡ nát, các mảnh vụn bắn tung tóe dưới sàn. Lần nào cũng thế, mỗi lần ra tay đều áp đảo như vậy, chẳng hề khoa trương màu mè, chỉ chiêu là chết !

      Trong đại điện tràn ngập sát khí lạnh lẽo khiến cho người người run rẩy, chẳng hoài nghi gì nữa, chỉ cần hạ tay lần nữa là trực tiếp lấy mạng của Lạc Tử Dạ, cả đám người nín thở.... hồi lâu thấy có động tĩnh , tuy vậy nhưng cũng chẳng ai dám đứng ra vì Lạc Tử Dạ cầu tình !

      Lại thấy tiếng thái giám the thé từ ngoài cửa điện truyền vào: " Hiên Thương Phong vương, Phượng Minh Thần vương đến !"

      khí căng thẳng thoáng dịu lại, môi mỏng khẽ nhếch lên, trong nụ cười có chút nhẫn. chậm rãi hạ tay xuống ,cầm ly rượu lên, lúc này, đại điện nghiêng nghả mới dần trở về trạng thái ban đầu! Cố gắng áp chế được kích động muốn bóp chết Lạc Tử Dạ, con ngươi u sâu thẳm nhìn chằm chằm như muốn khóa hình bóng chặt của nàng ở bên trong, đáng chết, bướng bỉnh quật cường lại hấp dẫn đến vậy ! Chết tiệt .... tên tiểu tử này ... lần đầu tiên Phượng Vô Trù cảm thấy có chút bất lực biết phải làm sao mới tốt...

      Lạc Tử Dạ nhướn mày , sống lưng toát mồ hôi lạnh, sau vài lần đối đầu với , nàng cũng tự đúc rút ra được bài học xương máu! Nguyên tắc sống sót chính là mặt phải vênh váo , đầu phải ngẩng cao, ngực ưỡn thẳng, cơ bụng phải nâng, cơ mông phải thít, dáng vẻ phải quật cường, chỉ cần tỏ ra sợ hãi hết thảy được bình an vô !!

      Hoàng đế cũng muốn trong buổi thọ yến của mình nhuốm máu , ông ta nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu khí ngột ngạt : " Mời hai vị vương gia vào !"

      Lời còn chưa dứt , phía ngoài tiếng bước chân nhàng truyền đến, chỉ trong chốc lát chàng thiếu niên ấy xuất , tuấn mỹ rực rỡ như ánh mặt trời , khí chất bất phàm, dung nhan của y khiến cho trăm hoa thất sắc, mỗi cái giơ tay nhấc chân tựa như ánh ngọc ánh vàng, đẹp đến mức khiến cho người ta thể hít thở nổi! toàn bộ đại điện như được thổi luồng gió xuân ấm áp, nụ cười tươi tắn, tinh khiết như như sương mai, người chưa đến thấy linh khí như hoa lan thổi đến cửa : "Hiên Thương Dật Phong thay đại vương tới chúc mừng. Có chút trậm trễ kính mong bệ hạ thứ lỗi !”

      Áo trắng như tuyết, phiêu dật như tiên, nụ cười như hoa đào tháng ba, sưởi ấm lòng người. Mặt mũi như tranh vẽ, nam tử ôn hòa như gió xuân, khiến chi trái tim Lạc Tử Dạ khỏi chấn động !

      Nếu như là Phượng Vô Trù đứng tại nơi đó khiến cho kẻ dưới thành tâm quỳ lạy, cung phụng hết thảy, chàng thiếu niên này lại có khí chất thanh nhã xuất trần khiến cho người khác dám lại ngẩng đầu, vô cùng áp lực !

      Y vừa dứt lời , phía sau đám hạ nhân cung kính đem lễ vật dâng lên.

      Lạc Tử Dạ quệt nước miếng vào ống tay áo ,bối rối liếc Phượng Vô Trù cái, mặc dù con heo kia tuyệt mĩ vô song hơn nhiều nhưng tính tình lại đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài của . Nếu đặt lên bàn cân Hiên Thương Dật Phong này có khi lại hay hơn ! Dù sao nhìn
      mỹ nhân tươi mát như gió xuân thế kia, cua được 'nàng' ít ra ta vẫn còn giữ được cái mạng !

      Tuy nhiên cái dáng vẻ nho nhã bề ngoài này lại làm nàng nhớ đến chủ nhân ' Tương tư môn ', đóa hồng có gai mặt ngoài thoạt nhìn kiều diễm mê hoặc , kì thực lại là gai nhọn đâm chết người !
      Hoàng đế hài lòng gật đầu cười : " Nghe đại danh Hiên Thương Phong vương lâu, hôm nay mới được kiến ngộ, quả danh bất hư truyền ! Xin mời ngồi !"

      Hiên Thương Dật Phong mỉm cười, tiếp lại nhìn về phía Phượng Vô Trù khẽ cúi chào, giọng : " Mới bước đến thềm cảm thấy đại điện nghiêng ngả, lẽ lại có người dám chọc giận nhiếp chính vương? "

      Mà giờ phút này Phượng Vô Trù cũng hơi nghiêng nghiêng đầu quét mắt về phía y, con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo quỷ dị thoáng chút kinh ngạc, xoay tròn chén rượu giống như nghiền ngẫm điều gì, nhưng chỉ trong nháy mắt lại thông suốt, tựa như mọi việc sớm bị nhìn thấu, tiếng trầm thấp mê hoặc như tiếng chuông leng keng từ địa ngục vọng về chậm rãi vang lên: " Quả thực, Phong vương cũng nên biết, từ trước đến giờ bất luận kẻ nào dám nghịch ý đều chỉ có con đường chết. Nhưng vương phủ vẫn cần đến thái tử ,cho nên tạm thời giữ lại cho mạng !"

      Nghe thấy điều này, khuôn mặt của Lạc Tử Dạ trở nên vặn vẹo xấu xí ! Thiếu chút nữa nàng lại quên mất chuyện này ,' tiện nhân ' này tưởng quên rồi chứ ! Con bà nó, đúng là thù dai nhớ lâu, nàng nghiến răng rít lên : " Chuyện đó tất nhiên bản thái tử quên, nhưng chân bản thái tử bị thương, chờ tối nay nhiếp chính vương băng bó trước rồi tính sau !"

      Này... Mắt Hiên Thương Dật Phong trợn tròn vẻ mặt dám tin nhìn Phượng Vô Trù ! Dưới gầm trời này dám bắt Phượng Vô Trù tự tay làm việc này chắc cũng chỉ có mình Lạc Tử Dạ...

      Phượng Vô Trù nheo mắt, liếc Lạc Tử Dạ cái, đoạn lại nghiêng đầu nhìn Hiên Thương Dật Phong : " vương có chút hơi dung túng sủng vật nên giờ mới dám khoa tay múa chân trước mặt chủ nhân như vậy, khiến cho Phong vương chê cười rồi !"

      Lạc Tử Dạ thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà , con heo này giữa ban ngày ban mặt mặt đỏ khí thở gấp cứ thế mê sảng như thế coi mà được à ! Càng đẹp quả nhiên tính cách càng đê tiện , quá đê tiện ...

      Hiên Thương Dật Phong thoáng nhìn sắc mặt của Lạc Tử Dạ, bụng bảo dạ trong chuyện này nhất định là có mờ ám, y khẽ mỉm cười định Phượng Vô Trù lên tiếng trước : " Chỉ có điều, cũng hiểu, Phong vương tốn công tốn sức tới tận đây rốt cuộc là dự tính điều gì?"

      Trong chớp mắt, toàn đại điện bị luồng khí cường đại vây hãm, tựa như nếu Hiên Thương Dật Phong cho đáp án thỏa mãn lập tức bị luồng khí này xiết chết ngay tại chỗ !

      Đám người ở đây bắt đầu sợ hãi, lần nữa nín thở , thường ở đời con người sinh ra ai cũng có niềm đam mê bát quái, ngoài sợ sệt nhưng trong lòng lại rất tò mò hiểu hai tuyệt thế mỹ nam này rốt cuộc có chuyện gì bí mật , Lạc Tử Dạ nghĩ tới nghĩ lui cũng hiểu nhưng nàng dám chắc chuyện này hề đơn giản ...

      Hiên Thương Dật Phong sững sờ, nhưng nhìn ánh mắt rét lạnh của Phượng Vô Trù liền sớm hiểu ra ý của . Khí thế bức người, con ngươi sâu thẳm như đầm nước ánh lên những tia sáng màu vàng sáng rực, tuyệt đối cho phép y lẩn tránh. Đến giờ phút này cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân tại sao Phượng Vô Trù có thể khiến cho thiên hạ cúi đầu thần phục! Y vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười kia khiến cho vạn vật lu mờ trăm hoa mất vẻ đẹp, tuấn dật vô cùng : " Bất kể lý do vì sao bản vương lại sao tới, cũng chạy khỏi ánh mắt của nhiếp chính vương , phải sao ?"

      Lời này, chính là thừa nhận đó sao? !!

      Lạc Tử Dạ vẫn chưa hiểu tại sao Phượng Vô Trù lại uy hiếp y như vậy? Hiên Thương Dật Phong đến đây theo phục mệnh ý chỉ của Hiên Thương hoàng đế, cũng chưa thấy có ý đồ gì khác xuất ở đây. Vậy, ý của tóm lại là gì?

      Y vừa xong chỉ thấy Phượng Vô Trù nhếch môi, giống như đạt được câu trả lời vừa ý, Luồng khí cường đại ép người lúc ấy mới bắt đầu tiêu tán , sáo mặc ngọc trong tay khẽ nâng lên, hơi thở chết chóc tan biến hoàn toàn, mọi người bấy giờ mới thở hắt ra hơi. trầm giọng cười : " Hi vọng Phong vương luôn nhớ những lời này, đừng để cho vương phải nhắc nhở !"

      " Được !" Hiên Thương Dật Phong nở nụ cười yếu ớt tiếp đó mới bước vào chỗ ngồi xuống.

      Trong lúc mọi người còn mải đuổi theo suy nghĩ của mình ngoài điện xuất người tiến vào, Nam nhân này có đôi mắt hẹp dài ngoan như rắn độc, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm khiến cho người khác phải run rẩy sợ hãi, y cúi đầu cung kính với hoàng đế : " Minh Dận Thanh thay đại vương đến chúc mừng !"

      Dứt lời, đám hạ nhân đứng sau lập tức dâng lễ vật.

      " Phượng Minh Minh vương, mời ngồi !" Hoàng đế mỉm cười, nhưng nếu để ý kĩ thấy ánh mắt của ông ta hơi liếc về phía Hiên Thương Dật Phong, quả nhiên là rất để tâm đến đoạn đối thoại đầu đuôi vừa nãy !

      Minh Dận Thanh mỉm cười đáp lại, tiếp lại chắp tay cúi đầu tỏ vẻ cực kì tôn kính đối với Phượng Vô Trù, sau đó mới ngồi xuống.

      Lạc Tử Dạ mắt đảo như chuột quan sát bốn phương tám hướng, nàng rất tò mò nhưng lại lười phải nghĩ nhiều. Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ toàn quanh quẩn hình bóng của các mỹ nam ,...cũng phải thừa nhận rằng gen di truyền hoàng thất là rất tốt, này hoàng tử, này vương gia.... Mỹ nhân à mỹ nhân, như mây buổi sớm, mưa rơi chiều tà , cả đời Lạc Tử Dạ chưa bao giờ cảm thấy khó khăn chọn lựa như bây giờ, rừng giai nhân tuyệt sắc thế này bỏ người nào ta cũng tiếc, biết chọn ai đây?!!!

      Có người hồn vẫn lơ lửng ở chín tầng trời bị thanh ma mị trầm bổng kéo tụt xuống đất: " Sứ giả mỗi nước đều dâng lễ vật mừng thọ bệ hạ, vậy còn lễ vật của thái tử đâu?" Từ lúc ngoài cửa chú ý đến Lạc Tử Dạ tay nghênh ngang vào, mà đám người hầu sau lưng cũng mang theo lễ vật gì, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, biết lễ vật của Lạc Tử Dạ rốt cuộc giấu ở đâu?

      Thôi xong mẹ nó rồi, lông mày Lạc Tử Dạ giật giật, đêm qua mải nghĩ đến biện phó đối phó với Phượng Vô Trù mà quên phéng mất lễ vật mừng thọ hoàng đế.. định nhại lại câu của ' ta mang liên quan cái lông gì đến ngươi , ngươi là cái what ... thấy ánh mắt hoàng đế quét tới, giống như ' lễ vật của ngươi đâu, đại gia ta chờ lâu lắm rồi đấy '!

      Miệng Lạc Tử Dạ méo xệch, nàng quay đầu nháy nháy Tiểu Minh Tử mấy cái, tiểu thái giám sửng sốt , chẳng phải thái tử chuẩn bị chiếc nhẫn cực kì trân quí làm lễ vật tặng bệ hạ từ hơn tháng trước rồi sao? Chẳng lẽ lại quên đem theo rồi?

      Nàng giọng : " Ta đưa cho ngươi cái hộp đựng con dao phay đâu rồi?" Cứ tặng tạm trước , sau đó nếu lão hoàng đế có hỏi, ta hàm ý sâu xa chém bừa mấy tên gian thần vậy !

      " ... mang ạ !" Tiểu Minh Tử trả lời như sắp khóc.

      Lúc này Lạc Tử Dạ còn muốn khóc hơn y , với cái mỏ nhọn hay đưa chuyện của Phượng Vô Trù thảo nào cũng tìm cách gây thêm nhiều rắc rối cho nàng. Lạc Tử Dạ nuốt nước bọt, ngẩng đầu nghênh ánh mắt của hoàng đế, nghiêm mặt thưa : " Phụ hoàng, nhi thần ca tặng người bài ' Trái táo ' nhé !"
      Last edited: 5/11/15
      Tóc Xù, PhongVy, kabi_ng0k19 others thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      ☆25

      Trái táo ?

      Cả đám người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, ngay cả nhiếp chính vương cuồng ngạo từ lúc gặp Lạc Tử Dạ đến giờ cũng thấy bản thân ngu nhiều ,mày kiếm khẽ xếch lên, tay nâng ly rượu, nhìn nàng có chút nghiền ngẫm!! Dùng 'số lượng ' mà cũng có thể biên soạn ra bản nhạc, có lẽ là định ca vũ chăng?

      Nhóm đại thần, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ý này của thái tử ...phải chăng là định ca hát? Nhưng từ trước đến giờ, việc ca múa chỉ dành cho đám người thấp hèn như vũ cơ, con hát ! Thân là thái tử nước lại làm mấy chuyện bại hoại như thế còn ra thể thống chi nữa?

      Lạc Tử Dạ xong còn tự giật mình, nhưng kỳ nàng cũng chuẩn bị lễ vật gì, lại càng thể là mình đến tay . Điều thứ hai nữa ' trái táo ' là bài hát thế kỉ hai mươi mốt, là ca khúc nổi tiếng đó nha!! Tức chết đám đại thần già mà lắm đạo lý, tức chết các ngươi !! Sau chuyện này lão hoàng đế hẳn cũng nhận ra thái tử chỉ loại bất tài vô dụng, kham nổi việc lớn, việc phế truất cũng chỉ là chuyện sớm chiều!
      Chỉ cần thoát khỏi ngôi vị, khi đó lốc xoáy quyền lực cũng tự động rời xa nàng, cho nên bài hát ' trái táo ' chính là lựa chọn thích hợp nhất trong thời điểm này, vật ơi vật, đừng có sợ, cách mạng chưa thành công, người nông dân còn phải cố gắng!!!

      Hoàng đế trầm mặc hồi mới lên tiếng : " Thái tử chắc chắn chứ ?"

      Dù sao lúc này ,trừ Đế Thác từ xưa đến nay đều hòa hợp với Thiên Diệu, còn lại sứ giả cố đô cùng với sứ giả các nước đều ở đây. Thọ yến của hoàng đế, thái tử những mang lễ vật, lại còn muốn múa hát...việc này...nếu được sắp xếp thoả đáng làm mất hết thể diện quốc gia !!!

      Nhóm đại thần đồng loạt quay đầu ánh mắt rưng rưng như cầu xin Lạc Tử Dạ , trong lòng cũng vừa tò mò vừa hi vọng thái tử đừng dở chứng bất chợt, nghìn nghìn vạn vạn phải thận trọng khi hành ...

      " Dạ , là !" Lạc Tử Dạ nhắm mắt gật đầu, nàng cảm thấy chính mình từ ngày làm thái tử da mặt cũng dày lên ít. Cư nhiên giữa đông đảo mỹ nam như vậy cứ thế mà phá bỏ hình tượng , nhưng bây giờ hối hận liệu có còn kịp ?

      Hoàng đế cau mày, ngẫm nghĩ nên trách cứ như thế nào để cho thái tử hiểu ra trong ngày quan trọng được tuyệt đối được làm loạn .... thấy Phượng Vô Trù lên tiếng trước, trong giọng kiêu ngạo còn có chút nghiền ngẫm : " Ý tốt của thái tử, hoàng thượng cớ sao lại từ chối ? vương thưởng thức qua ít ca vũ đặc sắc, biết thái tử có phải cũng dự định vừa ca vừa múa chúc mừng hoàng thượng ?"

      Lạc Tử Dạ nghe như sét đánh ngang tai! Xướng thần khúc còn chưa đủ hay sao mà còn bắt người ta phải nhảy múa? Nhảy hả? Muốn nhảy ông nhảy, nhảy xong rồi đừng có lôi thể diện với mặt mũi quốc gia ra với ông!
      Nàng quay phắt lại nhìn trừng trừng vào khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Vô Trù, hai hàm răng nghiến chặt vào với nhau : " Nhiếp chính vương điện hạ, ngài ít mấy câu cũng chẳng ai bảo ngài bị câm đâu !"

      Lời vừa thốt ra, đám người lại tiếp tục hít thở thông. Ngay cả vị Hiên Thương Phong vương đẹp tựa thiên tiên kia lúc này cũng phải nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ vài lần, giống như thầm khâm phục ca ngợi cho lòng dũng cảm điếc sợ súng này của nàng !

      Tất cả đều nghĩ rằng nhiếp chính vương điện hạ nổi cơn thịnh nộ, nhưng lại thấy những tức giận, mày kiếm khẽ nhếch lên ,chẳng bình luận gì nhiều, mặn nhạt : " Ờ, ý thái tử có phải là chỉ ca mà múa ?"

      Hàm ý bóng gió, ai nghe mà hiểu cơ chứ ! ràng ám chỉ Lạc Tử Dạ có thành ý đấy mà !

      Lạc Tử Dạ thầm hít hơi sâu, sau khi chém hàng vạn hàng vạn nhát đao trong lòng ,mới nghiến răng ra vẻ phong lưu ,cười vặn vẹo : " Tất nhiên là có ! Hơn nữa, bản thái tử bảo đảm khi nghe xong nhiếp chính vương cảm thấy đời này sống uổng phí !" phải là chỉ là nhảy múa thôi sao, nếu thực vì điều này mà phải phá bỏ hình tượng , sau này có khả năng cua trai đẹp ... dù phải mất mạng cũng phải bắt con heo chết tiệt kia lấy thân báo đáp........

      Phượng Vô Trù gật đầu, trầm giọng cười lớn : " vương rửa mắt chờ đợi !"

      Nhóm đại thần cũng bắt đầu lên lại dây cót ..Thái tử dám những lời này với nhiếp chính vương chắc là cũng chuẩn bị kĩ càng ! Loại ca vũ này hẳn là sau ngày hôm nay được cho vào giai thoại kinh điển của Thiên Diệu, chừng chuyện này gây chấn động lớn đến các nước liên bang, về sau chư hầu phải nhìn Thiên Diệu bằng ánh mắt tôn kính hơn vài phần!

      Lúc này, Minh Dận Thanh cũng nâng ly rượu hướng về phía Lạc Tử Dạ cười hào sảng : " Bản vương hôm nay may mắn mới có cơ hội được chứng kiến thái tử Thiên Diệu biểu diễn !"

      Đây ràng tỏ thái độ muốn hòa hảo, y cố tạo ấn tượng tốt với nàng! Lạc Tử Dạ mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm rơi lệ. Lần đầu tiên trai đẹp chủ động lấy lòng, nhưng nàng lại tự bêu xấu bản thân trước đám đông...tất cả chẳng phải đều vì tên khốn khiếp Phượng Vô Trù kia hay sao?

      Hiên Thương Dật Phong nhìn nàng mỉm cười tao nhã, nụ cười ấm áp như gió xuân thổi qua ung lũng, mê hoặc hồn người. Giọng cuốn hút, dịu dàng vang lên : " dám kiêu ngạo, nhưng bản vương cũng xem như có chút tinh thông luật, biết có được vinh hạn đệm đàn cho thái tử hay ?"

      Miệng Lạc Tử Dạ méo xệch, lại thêm đẹp trai cố lấy lòng! Hay là đổi sang bài khác, lần đầu tiên trước mặt các soái ca phải cố lấy được ấn tượng hoàn hảo, còn việc làm thế nào để cho hoàng đế phế ngôi vị tính sau ?! Nhưng nếu làm làm vậy công sức từ đầu đến giờ coi như đổ hết xuống sống xuống biển rồi !!! Haizz....

      Trong lúc nàng còn mải nghĩ cách đối phó lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Phượng Vô Trù : " Thái tử bắt đầu chứ! vương rất hiếu kỳ, hiển nhiên hoàng thượng và mọi người cũng vậy, tò mò biết thái tử có thể dùng quả táo biên soạn thành bài ca thú vị như thế nào !"

      Thôi xong, con mẹ nó Phượng Vô Trù! Nàng cảm thấy lưỡi mình như xoắn cả lại, bây giờ muốn đổi bài cũng được nữa rồi, trong mắt như chứa nhìn con dao găm phóng vù vù về phía Phượng Vô Trù hồi lâu ,mới nhìn sang Hiên Thương Dật Phong cười yếu ớt : " cần, đa tạ ý tốt của Phong vương !"

      xong liền bước lên giữa đại điện, tay kéo vạt áo quấn vòng cố định quanh eo...

      tư thế cực kì men lỳ, khiến cho ít đại thần ở đây trầm trồ kinh ngạc! Còn có mấy vị nương ... lấy tay ôm ngực, che miệng kìm nén kích động.. Thái tử đẹp trai a!! Giờ phút này đến cả la sát tam công chúa Long Chiêu cũng hơi nhướn mày, ánh mắt mê ly....

      Tiếp lại thấy Lạc Tử Dạ cắm cái quạt vào bên hông.... bỗng ở đâu xuất cơn gió lớn , tà áo khẽ lay động càng tôn dáng người thêm vài phần phong lưu tiêu sái, khiến cho ít nương ở đây sớm đỏ mặt thở dốc ! Sau đó, nàng chỉ tay về phía đám cung nhân đứng dưới : " Ngươi, ngươi, ngươi nữa, còn có cả Tiểu Minh Tử! Tới đây ! Các ngươi tí nữa theo lên sàn nhảy với bản thái tử, cần nhiều, cứ thế mà bắt chước theo bản thái tử là được !"

      " A?" Bốn người cả kinh, lại nhìn xung quanh lượt, tuy rằng cảm thấy bản thân có khả năng nhảy múa, cũng như biết bắt chước thành cái bộ dạng gì ...nhưng đấy là mệnh lệnh của thái tử, các nàng cũng chỉ biết nhắm mắt vâng lời !

      " Dạ !!"

      Sau khi đồng thanh trả lời, liền xếp thành hai hàng đứng sau lưng Lạc Tử Dạ .

      Lúc này, nhóm đại thần trong lòng càng thêm tò mò, đến nhiếp chính vương ngạo mạn khinh người, lúc này cũng nhịn được mà nhìn nàng chớp mắt, tay vẫn nâng, miệng vẫn uống, nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi người Lạc Tử Dạ !

      Tiếp , lại thấy Lạc Tử Dạ nhìn về phía Phượng Vô Trù cười nham hiểm : " Bài ca này, chỉ hiến tặng phụ hoàng mà cũng là tâm ý của bản thái tử dành cho nhiếp chính vương, thỉnh nhiếp chính vương điện hạ nghe cho kĩ !"

      Ranh con muốn làm ông mất thể diện...vậy ông làm cho ngươi cũng còn thể diện mà mất ! Ngày mai khắp đầu đường ngõ hẻm truyền tai nhau bài ca ngớ ngẩn của thái tử trong đêm thọ yến của hoàng đế. Tưởng rằng chúc thọ ai dè lại là tình ca thổ lộ mối tình ngang trái của thái tử dành cho nhiếp chính vương.... rồi ông xem mi dấu mặt được vào đâu !!!

      Phượng Vô Trù hờ hững gật đầu, trong lòng cũng nghĩ rằng Lạc Tử Dạ nhất định đáp trả nhưng cũng chẳng thèm để ý ,chỉ thờ ơ ra hiệu cho nàng có thể bắt đầu.....

      Và sau đó-----------

      Bỗng thấy Lạc Tử Dạ duỗi hai cánh tay chỉ sang bên phải ! Sau lưng nhóm cung nữ thái giám thấy nàng tạo dáng kì lạ cũng bắt chước đưa cánh tay chỉ sang bên phải...

      Tiếp , lại thấy nàng bước choãi chân phải ra bước bước, sau đó chân trái cũng chuyển động theo bước, đồng thời mông cũng lắc sang bên phải, hai cánh tay giơ lên giơ xuống chuyển động trong trung, rồi lại lắc mông duỗi tay bước thêm mấy bước ,nữa lại uốn éo lắc đầu sáng bên trái, thu hồi hai cánh tay, rồi lại duỗi tay chỉ sang bên trái. Sau đó giơ hai tay sang bên trái lên xuống, mông lắc sang bên trái.

      Bốn cung nhân sau lưng nàng, mồm nhét vừa quả trứng gà, mặt méo xệch khóc dở mếu dở ! Mở rộng hai cánh tay cố ' bơi bơi ', nhưng động tác lắc lắc tiếp theo kia,
      họ cũng biết lắc sao, cũng biết làm thế nào để lắc........
      Phượng Vô Trù kinh ngạc nhìn nàng, cánh tay cầm chén rượu cũng dừng lại, ánh mắt như nhìn động vật ngoài hành tinh ! Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, Hiên Thương Dật Phong và Minh Dật Thanh cũng ngớ người, trố mắt nhìn Lạc Tử Dạ ; nhóm đại thần ,người ăn người nhai lúc này kẻ ngậm được mồm, người cầm đũa ngây ngốc; nhóm nương mặt nào nấy đần thuỗn ra! .. Khổ sở nhất lại là đồng bọn múa phụ họa đứng sau nàng !!

      Cũng vào lúc này, Lạc Tử Dạ làm đỏm hất hất tóc mái, hai cánh tay bơi bơi trong trung cả người uốn éo, cất cao giọng hát : Đà đà đát, đà đà đá, đa đa đa đà, đá đa đá đá đa đa, ! gieo xuống đất hạt giống ,cuối cùng cũng ra quả. Hôm nay là ngày lễ lớn... Âu zia !"
      Last edited: 9/11/15
      Tóc Xù, PhongVy, kabi_ng0k10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :