1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Báo Ân Cái Đầu Ngươi ý! - Sữa Chua Be Be (48C + 6PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 35:
      Rất xứng đôi?

      Tiểu rết mang về, đúng ra, phải là người phàm! Mà là tiểu la lỵ(*)trắng nõn nà. Tiểu la lỵ thoạt nhìn khoảng bảy tám tuổi, mở to hai mắt tò mò đánh giá chung quanh. Về phần tại sao Hứa Tiên lại nhìn ra nàng phải người, đó là bởi vì hai long giác(sừng rồng) đầu nàng, còn có cái đuôi dài phía sau!

      (*) là từ loli (tiếng nhật) được chuyển sang phiên TQ, ý chỉ các nhân vật có ngoại hình hoặc tính cách giống các bé từ 12, 13 tuổi trở xuống.

      “Nàng, nàng chính là nhuyễn muội mà ngươi tìm?” Giọng Hứa Tiên có chút run rẩy. Tiểu rết, ngươi có cần dũng mãnh như vậy hay a, trực tiếp tìm tiểu long nữ(con rồng )mang về?!

      “Đúng vậy.” Tiểu rết dùng sức gật đầu.

      “Nhưng mà, đối phương còn như vậy.” Hứa Tiên cố gắng khiến mình trấn định chút.

      “Con có thể đợi mà, con đợi nàng lớn lên.” Tiểu rết trả lời vô cùng chân thành.

      “Vậy ngươi có biết nàng là ai ?” Hứa Tiên chỉ vào long giác đầu tiểu la lỵ hỏi.

      “Biết ạ. Nàng là Đông Hải Thất công chúa.” Tiểu rết rất là bình tĩnh.

      Hứa Tiên cảm giác đầu mình có chút trướng lên rồi, đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh từ trong phòng ra, thấy màn như vậy cũng khẽ sửng sốt. Đến gần Hứa Tiên hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Tiểu Bạch, Tiểu rết biết từ nơi nào túm về tiểu long nữ đó.” Hứa Tiên khẽ với Bạch Tố Trinh , “ là Đông Hải Thất công chúa.”

      Bạch Tố Trinh quay đầu liếc nhìn tiểu long nữ trắng nõn nà kia, lại nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của tiểu rết, bất thình lình câu: “ tệ, rất xứng đôi.”

      Hứa Tiên choáng rồi. Xứng chỗ nào hả? bên là rết, bên là rồng, người là thiếu niên, người là la lỵ đó! Còn tiểu rết cười đến càng ngu hơn, đưa tay nắm tay tiểu long nữ, tiểu long nữ cũng hé miệng tươi cười, nắm tay tiểu rết.

      “Trọng điểm phải cái này. Ta cảm thấy hình như là tiểu rết lừa gạt người ta đó.” Hứa Tiên lôi kéo ống tay áo Bạch Tố Trinh thấp giọng . Tiểu long nữ kia nhìn sao cũng thấy là tiểu la lỵ hiểu chuyện mà, hơn nữa Long tộc ở Đông Hải dường như dễ chọc đâu, đến lúc đó Long Tộc Đông Hải kéo tới tận cửa, to chuyện rồi.

      Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày, quay đầu với tiểu rết: “Ngươi làm sao lại quen biết nàng, làm sao lại mang về đây?”

      Bạch Tố Trinh hỏi câu, tiểu rết do dự, liếc nhìn tiểu long nữ bên cạnh, lúc này mới lắp bắp : “Đuôi của nàng bị kẹt trong khe của tảng đá, con giúp nàng rồi liền quen biết.”

      Dứt lời, mặt tiểu long nữ đỏ lên, vội vàng : “Ta đó là cố ý thò đuôi vào. Huynh giúp ta cũng có thể tự mình lấy ra.”

      Hứa Tiên nghe xong rất muốn cười. Kiêu ngạo, tiểu la lỵ kiêu ngạo nha! Song vừa nghĩ tới tình huống tại, nang lại cười nổi nữa.

      “Dạ dạ, là ta nhiều chuyện.” Tiểu rết thái độ nhận sai rất là thành khẩn, cũng được xem là nhanh chóng.

      Nhìn tiểu long nữ hé ra nụ cười vừa ý, Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn trời. Hình như Tiểu Bạch trúng rồi, hai người này rất xứng đôi. . . . . .(TNN: nồi nào úp vung nấy :)))

      “Vậy, tiểu muội muội, muội tên gì vậy?” Hứa Tiên nở nụ cười.

      “Ngao Thanh.” Tiểu la lỵ cũng sợ người lạ, trả lời giòn tan, “Tỷ chính là sư phụ tướng công tương lai của ta phải ? Đây là lễ ra mắt của ta, đừng khách khí.”


      xong, tiểu la lỵ biết từ đâu lấy ra tới viên trân châu tròn xoe, trực tiếp nhét vào trong tay Hứa Tiên. Hứa Tiên cúi đầu nhìn, thấy viên trân châu to màu đen. Nhìn kích cỡ cùng độ bóng loáng thôi Hứa Tiên cũng biết đây chắc chắn phải vật phàm.

      “Tướng công tương lai?” Hứa Tiên cầm trân châu đen, nhìn vẻ mặt đương nhiên của tiểu long nữ.

      “Đúng vậy a.” Tiểu long nữ gật đầu, “Chờ ta lớn lên chút là có thể thành thân rồi.”

      “Ngươi vẫn chưa biến hình hoàn toàn.” Bạch Tố Trinh nhìn cái đuôi phía sau tiểu long nữ, nhàn nhạt .

      “Con chờ.” Tiểu rết giành trước trả lời.

      “Vậy Long tộc bên đó sao? Long Tộc chỉ sợ là đáp ứng.” Bạch Tố Trinh câu thấy máu. Long Tộc vô cùng kiêu nạo, nhất định để long nữ của bọn họ gả cho con rết tinh.

      “Cho nên, sư phụ à. . . . . .” Tiểu rết đáng thương cắn ngón tay, sau đó trơ mắt nhìn Hứa Tiên, “Bởi vậy cho nên con mới tới tìm sư phụ đó. Sư phụ nhất định có biện pháp mà. Sư phụ, người mặc kệ con chứ?” Cha dạy, phải ôm chặt cột trụ có chết cũng được buông ra nha.(TNN: ta phát tiểu rết này hơi tý là cha dạy nha :)) nghe lời ghê )

      Hứa Tiên đột nhiên cảm thấy viên trân châu đen tay này bỏng muốn chết. Giải quyết Long tộc? Nghĩ mình là cái gì đây? Hứa Tiên sờ sờ mặt của mình, kéo kéo.

      Động tác kỳ quái này chọc cho mấy người nghi hoặc thôi.

      “Sư phụ sao vậy?” Tiểu rết nhịn được mở miệng hỏi.

      “Mặt của ta có lớn như vậy đâu.” Hứa Tiên buồn bực , tiếp theo hướng tiểu rết ngoắc ngoắc, ý bảo tới đây. Tiểu rết từng bước nho , tới bên cạnh Hứa Tiên.

      Hứa Tiên lôi kéo lỗ tai của giọng : “Ngươi làm sao vậy hả? Sao lại nhìn trúng Long nữ chứ?”

      phải sư phụ , tình phân chủng tộc, phân biệt tuổi tác, cũng cần phân biệt quốc tịch sao?” Tiểu rết chớp chớp mắt nhìn Hứa Tiên, rất vô tội .

      Hứa Tiên vô cùng muốn che mặt, thế nào lại cảm thấy mình đây là lấy đá đập trúng chân mình thế này. May mà ban đầu chưa có tình phân biệt giới tính, bằng , con rết này có phải là tìm Long thái tử mang về hay ? (TNN: :)))) haha hậu quả của việc đầu độc con trẻ :)))

      “Ta chưa từng vậy.” Hứa Tiên đánh chết cũng chịu thừa nhận.

      “Người , sư phụ người chắc chắn là mà.” Tiểu rết vô cùng xác nhận.

      Hứa Tiên quay đầu, giọng với Bạch Tố Trinh: “Tiểu Bạch, hay là chúng ta đem tiểu rết đóng gói rồi ném ra ngoài ?”

      Trong mắt Bạch Tố Trinh lên ý cười, nhưng vẫn bình tĩnh : “Nàng đúng là như vậy.” Ban đầu chính câu kia của Hứa Tiên làm cho rung động thôi, tới mức khắc sâu trong lòng.

      Hứa Tiên rơi lệ, phu quân à, huynh có cần phải như vậy hay ? Ngay thời khắc mấu chốt quay súng bắn quân mình? (TNN: vấn đề nhân phẩm aaaa =D vấn đề nhức nhối của các nữ 9 trong chuyện nữ cường ngày nay :)))))

      Chẳng qua, Hứa Tiên phiền phiền, song cũng có ý nghĩ muốn bỏ mặc tiểu rết trong đầu. Những lời oán trách bất quá là than chút mà thôi. Chỉ bằng việc tiểu rết ngày ngày hấp ta hấp tấp theo sau gọi nàng ý ới sư phụ nàng thể buông tay mặc kệ được rồi.

      “Khụ, như vậy Ngao Thanh à, muội trước hết ở lại đây .” Hứa Tiên vẻ mặt ôn hoà với tiểu la lỵ.

      “Tạ ơn sư phụ.” Tiểu la lỵ vô cùng biết điều bắt trước tiểu rết gọi sư phụ.

      Nhìn Tiểu rết mang theo tiểu la lỵ vào nhà, Hứa Tiên cảm thấy đầu mình như muốn trướng ra gấp đôi.

      Bạch Tố Trinh nhìn bộ dạng buồn rầu kia của Hứa Tiên, khẽ mỉm cười, đem nàng kéo vào trong ngực: “Đừng lo. có chuyện gì là giải quyết được.”

      “Ai ai cũng khiến cho người ta bớt lo được mà.” Hứa Tiên uốn người trong lòng Bạch Tố Trinh, than thở , “Qua thời gian nữa, Vân Trúc phải giành lại địa bàn của mình phải ? Đến lúc đó đệ ấy còn phải đối chiến cùng hắc giao(thuồng luồng đen)kia nữa.”

      “Tu vi của con cua tiến triển ít, có vấn đề gì đâu.” Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên đăm chiêu ủ rột, cười lên, “Mặc dù nàng ngoài miệng luôn la bọn họ phiền, nhưng ta thấy được nàng rất thích con nít.”

      “Đúng vậy a, bọn họ ra đều rất đáng .” Hứa Tiên dùng sức gật đầu, “Lúc còn con nít là đáng nhất đó, chờ lớn lên rồi đáng nữa.” ra nàng muốn là rất manh(*), nhưng đoán chừng có Tiểu Bạch cũng hiểu. Giải thích cũng khó, nên đổi lại.

      (*) manh =萌え( phiên : móe) – là 1 từ tiếng Nhật, được sử dụng trong các trường hợp đặc biệt để chỉ ‘đáng ’ hay ‘dễ thương’, chủ yếu dùng để nhận xét các nhân vật hư cấu. Là từ lóng giới trẻ TQ hay dùng.

      “Vậy chúng ta cũng sinh đứa .” Bạch Tố Trinh ở bên tai Hứa Tiên .

      Mặt Hứa Tiên chợt đỏ lên, còn chưa tới kịp gì, từ cửa truyền đến tiếng ho khan.

      Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Công Phủ nhìn bọn họ chằm chằm. Tiếng ho khan kia chính là muốn nhắc nhở bọn họ.

      Hứa Tiên lúc này mới tỉnh ra, bây giờ ở đâu chứ, mình lại còn nằm trong ngực Bạch Tố Trinh nữa. Ngượng ngùng cười cười, Hứa Tiên từ trong ngực Bạch Tố Trinh thò ra.

      “Tỷ phu, về à?” Hứa Tiên gượng cười chào hỏi.

      “Ừ.” Lý Công Phủ gật đầu, trong mắt lại có ý cười xấu xa. đến bây giờ còn chưa quen, chưa tiếp nhận được chuyện Hứa Tiên là nữ. Vì thế thái độ đối với Hứa Tiên vẫn rất tùy tiện.

      “Gần đây trong nha môn có chuyện gì sao?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi. Nghĩ tới nếu có chuyện quỷ dị gì, mình cũng có thể ra tay giúp đỡ.

      có, cũng chỉ có vài chuyện vun vặt thôi.” Lý Công Phủ để ý lắm khoát tay.

      “Vậy tốt rồi.” Hứa Tiên yên lòng. Nếu như lại phải nhìn tỷ phu bị đánh trượng khiêng về lần nữa, sợ là đối với tỷ tỷ mang thai tốt lắm.

      Buổi tối lúc ăn cơm, tiểu rết mang theo tiểu la lỵ long nữ xuất , Lý Công Phủ bưng chén, tay run rẩy. Là rồng, là rồng đó! phải là quái bình thường đâu nha! Hứa Kiều Dung cũng kinh ngạc phen nhưng rồi bình tĩnh lại, thân mật lôi kéo tiểu la lỵ thôi.

      “Nếu trong bụng ta cũng là nữ nhi tốt quá. Ta nhất định trang điểm cho nó xinh đẹp.” Hứa Kiều Dung nhìn tiểu la lỵ mắt ngọc mày ngài, ngừng hâm mộ.

      Hứa Tiên gì, nhìn chằm chằm bụng Hứa Kiều Dung, nghĩ thầm tỷ mang phải nữ là gì chứ. Nếu làm sao trong nguyên tác lại có chuyện kết hôn gần kia, nàng nhớ bé kia sau này kết hôn với nhi tử của Hứa Tiên là Hứa Sĩ Lâm đó, cũng sợ đời sau xảy ra vấn đề sao chứ.

      Buổi tối, Hứa Tiên nằm ở giường ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị ngủ. Chuyện xảy ra hôm nay khiến thần kinh nàng bị kích thích quá lớn, làm cho nàng có chút mệt mỏi. Song Bạch Tố Trinh vừa nằm xuống liền đem nàng kéo tới ôm chặt.

      “Tiểu Bạch, ta rất buồn ngủ, ngủ thôi.” Hứa Tiên nằm ngực Bạch Tố Trinh, tiếp tục ngáp.

      “Tiếp tục đề tài ngày hôm nay .” Bạch Tố Trinh mở miệng nhưng lại câu như vậy.

      “Đề tài gì?” Hứa Tiên mơ hồ.

      “Chúng ta cũng muốn sinh đứa .” Bạch Tố Trinh ở bên tai Hứa Tiên nhàng , hơi thở ấm áp phun lên bên tai nàng, khiến Hứa Tiên cảm thấy ngưa ngứa. Mà lời Bạch Tố Trinh cũng làm cho cơn buồn ngủ của nàng bay mất tăm.

      “Muốn đứa ?” Hứa Tiên xoay xoay, ở trong ngực Bạch Tố Trinh tìm vị trí thoải mái hơn, ngẩng đầu nhìn . Ở nơi này góc độ nhìn, chỉ thấy được hầu kết khêu gợi cùng cái cằm xinh đẹp trơn bóng của Bạch Tố Trinh.

      “Ừ.” Bạch Tố Trinh gật đầu.

      “Có thể hay , sinh ra trứng rắn . . . . . .” Hứa Tiên bắt đầu phán đoán. Nếu sinh ra trứng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn mình ấp? Ấp ra đống lớn rắn con vây xung quanh mình? Ác ác, Hứa Tiên sợ run cả người, đây là chuyện quái gì a?

      nhảm gì đó? Trứng ở đâu mà ấp?” Bạch Tố Trinh vừa buồn cười vừa tức giận, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Hứa Tiên.

      Hôn xong, Hứa Tiên sờ sờ đôi môi có chút sưng, ngây ngốc : “Làm sao huynh biết ta suy nghĩ đến chuyện ấp trứng?”

      “Nàng vừa ra.” Bạch Tố Trinh buồn cười sờ sờ khuôn mặt Hứa Tiên.

      “À. . . . . .” Hứa Tiên lè lưỡi, mình lại đem suy nghĩ trong lòng hết ra rồi sao.

      “Chẳng qua nếu nàng muốn nhiều con, chúng ta chịu khó chút là được.” Bạch Tố Trinh xong, đợi Hứa Tiên lấy lại tinh thần, liền tung mình đè lên.

      Đèn tắt, hài hòa. . . . . .(TNN: Nếu cảnh H nào cũng dùng hai từ này để hình dung tốt quá =D)

      Qua tháng, Đông Hải Long Tộc vẫn có tới cửa tìm Thất công chúa của bọn họ. đến lúc bé cua phải tới Tây Hồ tìm hắc giao báo thù rồi.

      Hắc nguyệt phong cao, đoàn người Hứa Tiên mang theo bé cua tới Tây Hồ.

      Hứa Tiên khẩn trương lôi kéo tay Bạch Tố Trinh, lo lắng nhìn bé cua mình nhảy xuống Tây Hồ: “Tiểu Bạch, Vân Trúc có thể xảy ra chuyện gì hay hay ?”

      “Đừng lo.” Bạch Tố Trinh vỗ mu bàn tay Hứa Tiên, nhàng an ủi nàng.

      “Sợ cái gì, chỉ là con hắc giao mà thôi. Cùng lắm ta ăn .” Tiểu long nữ rất khinh thường mở miệng.

      được, rất thối, dễ ăn đâu.” Tiểu rết mở miệng, “Hơn nữa đây là chuyện của con cua . Cha ta dạy, nam nhân phải tự đảm đương, giải quyết lấy chuyện của chính mình.” Tiểu rết ưỡn ngực kiêu ngạo . Tiểu Long Nữ nghe thế, nhếch miệng cười, nắm chặt tay tiểu rết.

      Hứa Tiên khinh bỉ liếc mắt nhìn tiểu rết, rất muốn , vậy ngươi tự mình giải quyết chuyện Long Tộc .

      Còn Tiểu Thanh lại rất khẩn trương nhìn mặt nước bình lặng trước mắt. Mấy ngày nay, vẫn luôn đốc thúc con cua tu luyện nên cũng bồi dưỡng được tình cảm rất sâu.
      Snow thích bài này.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 36:
      Bị bắt

      Mọi người nhìn chăm chú vào mặt nước, trong lòng có chút khẩn trương. Mặt nước vẫn rất yên lặng, qua lâu, mới bắt đầu có biến hóa. Hứa Tiên khẩn trương nắm chặt tay Bạch Tố Trinh, rướn cổ lên nhìn. Dần dần, mặt nước bắt đầu xuất vòng xoáy, từ từ mở rộng, giống như cái động đáy.

      “Tiểu Bạch. . . . . .” Hứa Tiên nhìn nước xoáy kia, tim như bị treo lên.

      có chuyện gì.” Bạch Tố Trinh trấn định .

      Tiểu Thanh cắn môi, so với ai cũng đều khẩn trương hơn cả.

      Ầm tiếng lớn, bé cua từ trong nước nhảy ra. Cánh tay trái đẫm máu, nhưng vẻ mặt đầy vẻ kiên nghị.

      Ngay sau đó, bóng đen cũng từ trong nước bay ra. Đây chính là hắc giao. Hắc giao bộ dạng còn chật vật hơn. Thân hình mập lùn, mặt trái có vết sẹo, ngập tràn sát khí. Cả người đầy máu, càng lộ vẻ dữ tợn.

      “Nhãi con, lâu ngày gặp cũng có được chút bản lĩnh đó.” Giọng Hắc giao khàn khàn đầy tàn bạo.

      “Hôm nay là ngày chết của ngươi! Ta phải báo thù cho gia gia của ta!” Bé cua mặt còn non nớt như trước, mà là tràn đầy kiên quyết.

      “Lão già vô dụng kia hả, chết coi như đỡ tốn lương thực.” Hắc giao nhe răng cười, “Ngươi hẳn phải nên cảm tạ ta mới đúng.”

      chết !” Bé cua tức giận hét lớn tiếng, động tác tay chút do dự, hai tay chập lại, xuất ra kết ấn vô tận. Vòng sáng phát từ trong tay càng lúc càng lớn, đánh về phía hắc giao kia.

      Hắc giao biến sắc, vội vàng xuất thủ đỡ chiêu.

      Ánh sáng xanh cùng ánh sáng đen ở giữa trung đập vào nhau, phát ra tiếng vang khổng lồ, đinh tai nhức óc.

      Tia sáng tản , Hứa Tiên thấy bé cua phun ra ngụm máu tươi lui về sau, thân ảnh giữa trung lảo đảo như muốn ngã. Nàng và Tiểu Thanh cùng kêu lên tiếng kinh hãi, định tiến lên hỗ trợ.

      Bạch Tố Trinh lại đưa tay ngăn cản hai người, trầm giọng : “ đến lúc nó phải học cách trưởng thành rồi.”

      Hứa Tiên cau mày, lui về, lo lắng nhìn lên trời. Nàng hiểu, lời của Bạch Tố Trinh có lý. Bé cua là Thủy thần Tây Hồ, thể cứ luôn dựa dẫm vào người khác, nó chung quy cũng nên học cách tự mình đảm đương mới được.

      Tiểu Thanh rối rắm nhìn trời, cố gắng nhẫn nhịn mới xuất thủ.

      Bé cua vẫn còn đứng vững lại được, song hắc giao kia lại như diều bị đứt dây rơi xuống từ trong trung, máu bắn tung tóe đầy trời.

      Hứa Tiên thấy thế thở phào nhõm, Tiểu Thanh lộ ra nụ cười. Bé cua quay đầu, nhìn về phía bọn họ, hé ra khuôn mặt tươi cười lớn, nhàng : “Đệ thắng rồi. . . . . .”

      Hứa Tiên cũng cười, giờ khắc này, nàng cảm thấy bé cua tựa hồ trưởng thành, còn như đứa thích khóc lúc trước nữa. Trong lòng có chút buồn bã mất mát, nhưng lại càng vui mừng hơn. Tựa như Tiểu Bạch , nó chung quy vẫn nên học cách trưởng thành thôi.

      Bé cua bỗng nhiên đâm đầu lao xuống nước, sau đó đợi mọi người lấy lại tinh thần, nổi lên.

      Đứa vết thương chồng chất xuất ở trước mặt mọi người, nhếch miệng cười ngây ngốc. Hứa Tiên ôm chầm lấy nó, nhưng biết nên cái gì cho phải.

      “Tỷ tỷ, đệ thắng rồi, đệ báo được thù cho gia gia rồi.” Giọng thằng bé mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Ừ ừ, tỷ thấy được, bọn tỷ đều thấy được mà.” Hứa Tiên buông bé cua ra, nở nụ cười.

      “Tỷ xem, đây là nội đan của hắc giao.” Bé cua mở nắm tay ra, trong đó là hạt châu màu đen sáng bóng bay lơ lửng. Bé cua xong, lại rối rắm nhìn Bạch Tố Trinh chút, rồi nhìn Tiểu Thanh chút, hiển nhiên là xác định được nên đem nội đan cho ai mới tốt đây.

      “Ngươi giữ lại cho mình .” Bạch Tố Trinh hiểu được thằng bé rối rắm chuyện gì.

      “Đúng, đây là chiến lợi phẩm của đệ, cứ giữ lấy . Tự mình hấp thu hoặc là lưu làm kỷ niệm cũng được.” Tiểu Thanh mỉm cười mở miệng.

      Bé cua ngẩn người, rồi gật đầu: “Vâng. Đệ cất giữ kĩ.” xong, thằng tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng tí) đem nội đan cất . Sau đó mới ngẩng đầu phức tạp nhìn mọi người. Hắc giao chết, nó cũng nên trở về Tây Hồ rồi. Nhưng mà, nó muốn, rất muốn.

      “Cũng phải là vĩnh viễn gặp nữa mà. Tỷ rồi, nếu đệ nhớ tỷ bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tỷ. Tỷ bao đệ ăn uống miễn phí.” Hứa Tiên cười cười vuốt vuốt mái tóc mềm mại của bé cua, thương .

      Bé cua cắn cắn môi, nước mắt lưng chòng, nhưng cuối cùng cũng có rớt xuống.

      “Đệ rất nhớ mọi người.” Bé cua liều mạng đè nén nước mắt sắp chảy ra, trịnh trọng , “Có thể quen biết mọi người, đó là chuyện hạnh phúc nhất của đệ.”

      “Được rồi, trước hãy chữa thương cho tốt .” Tiểu Thanh nhìn bé cua lã chã chực khóc, tiến lên sờ sờ đầu nó, “Giống như Hứa Tiên , nếu đệ nhớ chúng ta, lúc nào cũng có thể tới tìm chúng ta.”

      “Vâng.” Bé cua dùng sức gật đầu.

      . . . . . . . . . . . .

      Cứ như vậy Bé cua rời khỏi Hứa gia, trở về Tây Hồ.

      Sau khi bé cua , Hứa Tiên có chút buồn bã mất mát, Bạch Tố Trinh an ủi nàng bảo chỉ cần mình có đứa , cảm thấy tịch mịch nữa.

      Hứa Tiên sờ cằm, suy nghĩ tính khả thi của phương pháp này.

      Bụng Hứa Kiều Dung càng lúc càng lớn, Hứa Tiên khăng khăng bảo nàng mỗi ngày lại trong sân chút, là có lợi cho việc sinh nở.

      Mỗi ngày trôi qua, Hứa Tiên đều mang theo tiểu rết cùng tiểu la lỵ tiệm thuốc xem bệnh, hai người này, ở bên cạnh Hứa Tiên yên lòng. Bạch Tố Trinh cũng cả ngày mặt chút thay đổi theo ở phía sau.

      “Sư phụ, con muốn ăn cái kia.” Tiểu la lỵ biết cái gì gọi là khách khí, kéo góc áo Hứa Tiên, chỉ vào sạp hàng trước mặt .

      “Sư phụ, lại thêm hai cái đùi gà nữa được ?” Tiểu rết hết thảy đều lấy ý muốn của Tiểu la lỵ làm chủ.

      phải là vừa mới ăn xong tào phớ sao?” Hứa Tiên giương mắt nhìn phía trước, ràng đường từ nhà đến tiệm thuốc rất ngắn, nhưng mang theo bọn họ, thời gian đại khái vẫn rất lâu.

      “Nhưng mà, con đói bụng.” Tiểu la lỵ trơ mắt nhìn sạp hàng.

      Hứa Tiên bất đắc dĩ, chỉ đành phải mua cho hai tiểu tử mỗi người chén, lại kêu lão bản bán thêm hai cái đùi gà mới xong việc.

      Chẳng qua ở tiệm thuốc hai người cũng rất ân cần, hồi tiểu rết châm trà cho Hứa Tiên, hồi tiểu la lỵ xoa bóp vai cho Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng là rất thích thú hưởng thụ những thứ này. Bạch Tố Trinh hầu hết thời gian đều ngồi ở phía sau. (TNN: cấp bậc nữ hoàng a~~~~)

      Cuộc sống trôi qua rất thoải mái, song hôm nay xảy ra chuyện. Vương đại thẩm cách vách gấp gáp hoang mang tìm đến Hứa Tiên, cho nàng biết trong nhà có chuyện rồi, bảo nàng mau mau về. Hứa Tiên vừa nghe xong liền vội vội vàng vàng, để tiểu rết cùng tiểu la lỵ trông tiệm thuốc, còn mình và Bạch Tố Trinh chạy về trước.

      Về đến nhà mới biết, Lý Công Phủ và Hứa Kiều Dung liên tục thượng thổ hạ tả, cả người hư nhược. Lý Công Phủ là nam nhân nên còn đỡ chút, Song Hứa Kiều Dung là phụ nữ có thai, bị giày vò như vậy, làm Hứa Tiên lo lắng thôi.

      “Chuyện gì xảy ra thế?” Hứa Tiên xem mạch cho Hứa Kiều Dung, cau mày hỏi. Hứa Kiều Dung nằm ở giường, giờ phút này sắc mặt của nàng tái nhợt cơ hồ trong suốt rồi, tay theo bản năng che bụng mình.

      “Tỷ cũng biết nữa, buổi trưa hôm nay bắt đầu bị như vậy.” Hứa Kiều Dung hữu khí vô lực trả lời.

      “Hán Văn, muội phải là đại phu sao, mau nhìn xem tỷ tỷ muội rốt cuộc bị làm sao? Hài tử trong bụng có bị ảnh hưởng hay ?” Lý Công Phủ mặc dù đứng vững, nhưng vẫn tựa vào bên giường như cũ, lo lắng hỏi Hứa Tiên. Trong giọng tràn đầy ân cần cùng lo lắng.

      “. . . . . .” Hứa Tiên trầm mặc, rồi , “Tỷ tỷ cùng hài tử tạm thời có gì vấn đề, nhưng kéo dài như vậy rất nguy hiểm. Hai người hôm nay ăn cái gì rồi?”

      có gì đặc biệt cả.” Lý Công Phủ nhướng mày suy nghĩ chút, “Giống ngày thường thôi mà. Hôm nay ta được nghỉ, nên liền muốn ở nhà cùng tỷ tỷ muội, có gì đặc biệt hết.”

      “Trúng độc.” Bạch Tố Trinh ở bên cạnh ngắn gọn câu.

      Lý Công Phủ kinh hãi, nhìn về phía Bạch Tố Trinh : “Trúng độc? Muội phu đệ chúng ta là bị trúng độc sao?”

      “Phải.” Bạch Tố Trinh cau mày. Hơn nữa độc này. . . . . .

      “Muội phu, đệ có biết đây là độc gì ?” Lý Công Phủ thấy Bạch Tố Trinh cau mày, đoán chừng Bạch Tố Trinh biết gì đó.

      “Là độc từ mủ lưng con cóc.” Bạch Tố Trinh từ trong kẽ răng rít ra câu, đôi mắt có chút thâm trầm. nghĩ đến là ai làm ra rồi.

      Hứa Tiên nghe lời này cũng hiểu được, trong lòng tức giận dâng lên. Vương Đạo Linh này, có việc gì trực tiếp tìm đến mình là được, lại hạ độc với Hứa Kiều Dung cùng Lý Công Phủ. Mấu chốt là Hứa Kiều Dung còn mang thai nữa chứ!

      “Thứ kia?” Lý Công Phủ cùng Hứa Kiều Dung đều chấn kinh.

      “Đệ chút trở lại.” Bạch Tố Trinh trầm giọng xong, người liền biến mất ngay tại chỗ.

      “Tiểu Bạch!” Hứa Tiên lên tiếng gọi, nhưng đâu còn thấy thân ảnh Bạch Tố Trinh nữa? Hứa Tiên biết, lần này Tiểu Bạch tức giận rồi. Vương Đạo Linh a. . . . . . Hứa Tiên ở trong lòng nhàng than thở. ra cũng là nữ tử vừa đáng hận vừa đáng thương. Có điều, nếu nàng dám thương tổn người của mình, mình tuyệt đối bỏ qua cho nàng.

      “Hán Văn, xảy ra chuyện gì thế?” Lý Công Phủ nghi ngờ hỏi.

      “Tiểu Bạch đem giải dược trở về.” Hứa Tiên cũng biết nên giải thích như thế nào về ân oán giữa bọn họ cùng Vương Đạo Linh, thở dài , “Tỷ phu, huynh cũng nghỉ ngơi trước . Chờ Tiểu Bạch mang giải dược về là tốt rồi.”

      “Ừ. . . . . . Ai u, huynh nhà xí . . . . . .” Lý Công Phủ vừa đáp ứng, cảm thấy bụng trận khó chịu, cho nên vội vàng ôm bụng chạy nhà xí.

      Hứa Tiên nhìn sắc mặt Hứa Kiều Dung càng ngày càng tái nhợt, gấp muốn chết.

      “Tỷ, muội trước cho ngươi chút thuốc dừng ngoài .” Hứa Tiên xong vội vàng kê đơn, để Tiểu Thanh nhanh nhóm lửa sắc thuốc.

      Tiểu Thanh sắc thuốc, nhìn Hứa Tiên yên lòng, có chút áy náy : “Hứa Tiên, hôm nay nếu ta ở nhà, phát sinh chuyện như vậy rồi. Ta. . . . . .”

      “Tiểu Thanh, sao đem chuyện ôm vào mình, cái này liên quan gì tới ngươi cả.” Hứa Tiên nhìn Tiểu Thanh áy náy liền khuyên, “ ra , Tiểu Thanh, ngươi rất tốt.”

      Tiểu Thanh sửng sốt.

      Hứa Tiên cười cười: “ mà, Tiểu Thanh, ngươi rất tốt đó.”

      Tiểu Thanh ngược lại có chút ngượng ngùng, quay đầu, cầm quạt quạt mạnh hơn.(TNN: Tiểu Thanh này đáng y như Thiên Thần ca ý =D)

      “Thuốc sắc được rồi, ta bưng vào đây.” Tiểu Thanh bưng thuốc liếc lên trời rồi với Hứa Tiên.

      “Ừ.” Hứa Tiên gật đầu, trong lòng nhớ tới Bạch Tố Trinh, thầm, “Tiểu Bạch, sao huynh vẫn chưa trở lại?” Có thể xảy ra chuyện gì hay đây? Vương Đạo Linh kia có bố trí bẫy rập gì chờ Tiểu Bạch hay ? Nàng nhớ trong TV Vương Đạo Linh lấy được ba lá bùa rất lợi hại để để đối phó Bạch Tố Trinh.

      Nghĩ đến đây, Hứa Tiên như đứng trong đống lửa, ngồi đống than. Vội vàng chạy về phía cửa, nàng chờ nổi nữa, nàng muốn tìm Bạch Tố Trinh.

      Ngoài dự liệu, vừa mới mở cửa, trước mắt Hứa Tiên liền đột nhiên tối sầm, cả người mất tri giác.

      trận gió lạnh thổi qua, ở cửa còn thân ảnh của Hứa Tiên nữa.
      Snow thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 37:
      Long tộc

      Hứa Tiên vừa mở mắt, tỉnh lại, liền thấy màn giường hoa lệ.

      Lại xuyên qua sao? Trong lòng bất an, chợt ngồi dậy, nhưng cảm giác cả người có chút bủn rủn.

      “Chậc, tỉnh rồi?” giọng nam khinh bạc(lẳng lơ)truyền đến tai Hứa Tiên.

      Hứa Tiên kinh ngạc quay đầu, thấy trong nhà có nam tử hoa phục(rực rỡ)quý khí ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ ra nụ cười lạnh khinh thường, chỗ sâu nơi đáy mắt còn có chút tìm tòi nghiên cứu.

      “Ngươi là ai?” Hứa Tiên nắm chặt quả đấm, đề phòng nhìn đối phương, vô cùng bất an khi phát pháp lực của mình hình như bị phong ấn lại rồi, tia pháp thuật cũng xuất được. Trước mặt là nam tử diện mạo tuấn hoa phục, song khóe mắt lại mang theo vẻ phóng đãng. Đai lưng màu vàng bên hông cùng hoa văn tinh mỹ(tinh xảo mỹ lệ)thêu y phục biểu có địa vị hề .

      là kỳ quái, kỳ quái mà. Cái con rắn kia phẩm vị là kì quái a. Bỏ mặc mỹ nữ như Vương Đạo Linh, lại coi trọng ngươi.” Nam tử hoa phục quý suy tư nhìn Hứa Tiên, rồi thốt ra câu như vậy.

      Bất an trong lòng Hứa Tiên càng lớn, rất ràng, nam tử trước mắt sợ là cùng phe với Vương Đạo Linh rồi. Điệu hổ ly sơn sao? Trong lòng Hứa Tiên nổi lên ý niệm này. Vương Đạo Linh hạ độc để Tiểu Bạch đuổi theo, sau đó nam tử trước mắt này đem mình bắt ?

      “Ngươi, có quan hệ như thế nào với Vương Đạo Linh? Ngươi thích Vương Đạo Linh? Cho nên giúp nàng diệt trừ ta?” Hứa Tiên đề phòng nhìn người trước mắt, đem suy đoán của mình ra. Nhưng trong lòng lại nghĩ xem nên làm như thế nào để thoát thân. Nếu người này lấy mình làm mồi nhử Tiểu Bạch trúng bẫy, vậy Tiểu Bạch. . . . . . Hứa Tiên trong lòng nóng nảy, mặt cũng biểu ra. tại thể tỏ ra sợ hãi được.

      “Thích Vương Đạo Linh?” Nam tử kia sửng sốt, sau đó ngửa đầu cười ha ha, phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, cười đến mức nước mắt đều chảy ra ngoài, lúc này mới dừng lại, hừ lạnh tiếng, “Nàng, chẳng qua chỉ là là đồ chơi mà thôi.”

      Hứa Tiên ngẩn ra, đây là ý gì?

      “Bất quá, nghĩ tới người ngươi còn có những thứ tốt này.” Nam tử xong, tay liền xuất chiếc vảy màu trắng cùng phật châu mà Pháp Hải cho. Chẳng qua hai vật này tại đều bị đạo ánh sáng màu trắng mờ mờ bao phủ, giống như bị giam cầm ở bên trong.

      Trong lòng Hứa Tiên đột nhiên trầm xuống, nàng nhìn , tu vi của nam tử này, thế nhưng hề thấp hơn Tiểu Bạch và Pháp Hải. rốt cuộc là ai?

      Nam tử có chút thích thú nhìn phản ứng Hứa Tiên, quơ quơ hai vật trong tay, sau đó lại thu vào. Nữ nhân thanh tú trước mắt này, tựa hồ có chỗ gì đặc biệt mà. là làm cho người ta có chút thất vọng. Nam tử sờ sờ cằm của mình, buồn rầu. giờ giết nữ nhân trước mắt này, hay là giam lại thời gian?

      Cái nữ nhân ngu xuẩn Vương Đạo Linh kia cho rằng mình coi trọng nàng sao? Nam tử nhếch miệng cong lên nụ cười châm chọc. Đoạn thời gian trước, Vương Đạo Linh kia dán lên, bất kể mình muốn nàng làm cái gì cũng có thể, làm thiếp thất cũng được. Chỉ cầu hỗ trợ giết chết người phàm tên là Hứa Tiên. Hiểu nguyên do, làm cho cảm thấy hứng thú. Bởi vì đối lập như thế, bề ngoài của Vương Đạo Linh so với cái người gọi là Hứa Tiên này đều xuất chúng hơn .

      Ánh mắt nam tử đầu tiên là rơi vào mặt Hứa Tiên, sau đó rơi vào trước ngực, càng xem càng cau mày.

      Hứa Tiên rụt về phía sau, cảnh giác nhìn người trước mắt.

      “Ngươi đây là ánh mắt gì hả?” Hứa Tiên còn chưa , nam tử ghét bỏ mở miệng, “Ngươi cho là phẩm vị bổn thái tử kém như vậy, coi trọng ngươi?”

      Thái tử? Hứa Tiên suy tư hai chữ này. Nam tử trước mắt này là thái tử?

      Nhưng mà nàng vẫn nhịn được phản bác: “Người có phẩm vị cũng coi trọng Vương Đạo Linh. . . . . .”

      Nam tử nguy hiểm híp mắt: “Ngươi dám cười nhạo bổn thái tử có phẩm vị?”

      “Đó là thôi.” Hứa Tiên giọng thầm.

      “Có tin ta lập tức đem ngươi bán cho thanh lâu hay ?” Nam tử khóe miệng giương cao, ác liệt .

      Hứa Tiên nhìn mặt nam tử, trong lòng run run. Nàng dám khẳng định, đối phương phải là đùa!

      “Sao có thể chứ, phẩm vị thái tử luôn luôn rất đặc biệt mà.” Hứa Tiên miễn cưỡng cười cười, dối lòng . Tuấn kiệt, luôn luôn biết là thức thời mới là trang tuấn kiệt!

      “Ha hả. . . . . .” Nam tử cũng híp mắt ha hả cười tiếng.

      lúc Hứa Tiên cho là bỏ qua, lại cảm giác thân thể đột nhiên bay lên, sau đó nặng nề đập vào tường. Sau đó ngã lăn ở giường. luồng máu cuồn cuộn trong ngực, Hứa Tiên đau đến thiếu chút nữa bất tỉnh. May là ngã ở giường, nếu như là mặt đất càng bi thảm rồi. cổ chất lỏng nong nóng từ khóe miệng chảy ra, đó là máu tươi. Hứa Tiên cố hết sức lau miệng, cũng ngẩng đầu nhìn nam tử trong phòng, mà là tựa vào bên tường trầm mặc. Nàng biết, khi nàng chuyện, đối phương càng hưng phấn hơn.

      “Đừng xem ta là kẻ ngu.” Giọng lãnh tràn đầy cảnh cáo.

      Hứa Tiên nhếch miệng, buồn cười, nhưng cả người đều đau đến nhe răng.

      “Ngươi rốt cuộc có cái gì đặc biệt để cho con rắn kia trả giá như vậy chứ?” Nam tử vuốt cằm, rất hiểu được.

      Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn nam tử hỉ nộ vô thường trước mắt, chuyện, rũ mắt xuống.

      “Ngươi đây là ánh mắt gì!” Nam tử nổi giận, đáy mắt Hứa Tiên mới vừa rồi lên vẻ mỉa mai thấy ràng.

      Lời này ngươi hai lần rồi, thái tử điện hạ. Hứa Tiên trong lòng giễu cợt cười cười, nhưng là mặt cũng có biểu cảm gì.

      Nhìn Hứa Tiên mặt chút thay đổi, nam tử cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng.

      Hứa Tiên mình ngồi giường, trong lòng gấp gáp lo lắng. Tiểu Bạch tại thế nào rồi? nếu có chuyện gì, phát thấy mình nhất định rất nóng nảy. Hứa Tiên cố gắng muốn bò xuống giường, nhưng lại đau đến nhe răng trợn mắt. Mới vừa rồi nam tử kia quả xuống tay quá độc ác mà.

      Mà giờ khắc này nam tử đứng ở hành lang, chớp mắt nhìn trời. theo sau là thiếu niên, ăn mặc kém hơn chút, khá tuấn tú, chẳng qua vẻ mặt mang nụ cười nịnh hót kia phá hỏng phần tuấn tú của .

      “Điện hạ, có muốn báo cho Đông Hải Long Vương biết nữ nhi bảo bối của ở đâu hay ?” Thiếu niên tuấn tú lấy lòng hỏi.

      cần. Ta đối với đứa trẻ chưa dứt sữa kia có hứng thú.” Nam tử hừ lạnh tiếng, khinh thường . Nam tử này phải là người khác, chính là Bắc Hải trưởng thái tử Ngao Thương. Mà thiếu niên tuấn tú phía sau là thuộc hạ của , con hải mã tinh.

      Hải mã tinh lấy lòng cười: “Vâng, cái tiểu nha đầu kia đương nhiên là thể lọt vào mắt điện hạ được rồi.” Nhưng Ngao Thương cùng tiểu long nữ Ngao Thanh sớm định hôn . Bất kể như thế nào, sau này Ngao Thương cũng phải cưới tiểu long nữ kia. Hải mã tinh trong lòng có chút đồng tình với Ngao Thanh. Gả cho người như chủ nhân nhà mình, về sau làm sao tiểu long nữ chịu được chứ.

      Ngao Thương quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hải mã tinh, nhìn tới trán hải mã tinh đổ mồ hôi lạnh rồi mới : “Hãy để ta nhìn thấy tố chất bên trong của ngươi. Còn hữu dụng với ta.”

      “Dạ dạ.” Hải mã tinh liên tục gật đầu ngừng như giã tỏi.

      . . . . . . . . . . . .

      “Hỏi ngươi lần nữa, Hứa Tiên bây giờ ở đâu?” Giọng Bạch Tố Trinh lạnh như như sông băng vạn năm, tia nhiệt độ.

      “Ha hả, ta ta biết.” Vương Đạo Linh cười thê lương, đau khổ, nhưng vẫn cứng đầu những lời này thay đổi.

      Tiểu Thanh giúp Hứa Kiều Dung và Lý Công Phủ uống thuốc giải, rồi mới tới phòng của Bạch Tố Trinh, lạnh lùng nhìn Vương Đạo Linh mình đầy thương tích. Vương Đạo Linh bị Bạch Tố Trinh bắt trở lại, cũng đàng hoàng giao ra giải dược. Thế nhưng lại thấy Hứa Tiên đâu, vô thanh vô tức biến mất rồi. Nhìn khóe mắt Vương Đạo Linh dấu được ý cười, Bạch Tố Trinh làm sao còn biết là chuyện kỳ quái gì xảy ra chứ.

      Hay cho chiêu điệu hổ ly sơn.

      tại bất kể Bạch Tố Trinh tra tấn Vương Đạo Linh như thế nào, Vương Đạo Linh cũng mực khẳng định mình biết. Chẳng qua trong ánh mắt che dấu được ý cười lại bán đứng suy nghĩ chân thực của ả.

      “Ngươi nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi cho rằng có Hứa Tiên đại ca nhìn nhiều ngươi nhiều hơn cái sao?” Tiểu Thanh nhìn Vương Đạo Linh, giọng tràn đầy châm chọc.

      “Vậy sao?” Vương Đạo Linh rốt cục cười lên ha hả, “Nàng chết là tốt nhất. Ta thể ở bên cạnh Bạch Tố Trinh, nàng cũng đừng nghĩ có được. Ta làm như vậy, Bạch Tố Trinh còn phải có thể vĩnh viễn nhớ ta sao?”

      “Kẻ điên!” Tiểu Thanh tức giận mắng.

      Mặt Bạch Tố Trinh lại càng trầm xuống. cho Hứa Tiên vảy, song giờ phút này cảm giác được tia tồn tại của Hứa Tiên. Là ai có thể che đậy được cảm ứng của ?

      “Xem ra ngươi có chết cũng ra tung tích Hứa Tiên phải ?” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn Vương Đạo Linh, lời này cũng là khẳng định.

      Vương Đạo Linh ha hả cười lên: “ sai.”

      “Vậy ngươi chết .” Giọng Bạch Tố Trinh có chút gợn sóng, rút bảo kiếm, phát ra tiếng vù vù trong trẻo, đạo bạch quang xuất .

      “Bạch Tố Trinh, ngươi, ngươi lại muốn làm cho ta hồn phi phách tán sao? Ngươi độc ác.” Vương Đạo Linh thấy Bạch Tố Trinh động tác quyết tuyệt, cuối cùng cũng hoảng hốt. Hồn phi phách tán, cơ hội chuyển thế đầu thai cũng có!

      Bạch Tố Trinh hề gì nữa, vung kiếm xuống.

      “Đợi chút, ta , ta , là Bắc Hải trưởng thái tử Ngao Thương mang Hứa Tiên .” Vương Đạo Linh hoảng sợ kêu to, liều mạng rụt về phía sau.

      “Ngao Thương?” Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày. Làm sao lại là Long Tộc? Long Tộc lại trợ giúp Vương Đạo Linh?

      sai, là Ngao thương. Là đáp ứng ta, nhưng Hứa Tiên bây giờ ở đâu ta cũng biết . . . . . .” Vương Đạo Linh trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhìn mặt Bạch Tố Trinh chút thay đổi, ả rất sợ. Những thứ kiên quyết ở trong lòng lúc trước, ngay khắc Bạch Tố Trinh vung kiếm liền tan thành mây khói rồi. Ả muốn sống, muốn bị hồn phi phách tán a.

      “Là như vậy?” Bạch Tố Trinh vẫn có bất kỳ biểu cảm gì.

      “Phải, ta cùng Ngao Thương làm giao dịch. Cho nên Ngao Thương mới đáp ứng giúp ta.” Vương Đạo Linh giờ phút này đều triệt để trả lời. Ả rốt cục hiểu, nam tử phong hoa tuyệt đại trước mắt này đối với mình tuyệt chút tình ý nào.

      Bạch Tố Trinh quay đầu lao ra cửa, song vừa đến cửa lại dừng cước bộ, xoay người hung ác tàn bạo bổ kiếm về phía Vương Đạo Linh.

      Vương Đạo Linh kinh ngạc nhìn đạo bạch quang bổ về phía mình kia, ả ngờ Bạch Tố Trinh vẫn chịu buông tha cho ả. Tiếp theo là bóng tối vô tận như có như . . . . . . Ý thức dần dần biến mất.

      “Đại ca, chờ đệ với.” Tiểu Thanh đuổi theo thân ảnh Bạch Tố Trinh, bước chân gấp gáp vội vàng.
      Snow thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 38:
      Con lùa ngốc chết tiệt!

      Bạch Tố Trinh xuất môn, trong lòng lo lắng an nguy của Hứa Tiên. Tiểu Thanh theo ở phía sau: “Đại ca, huynh trước bình tĩnh chút. tại chúng ta đâu tìm người a? bằng tới hỏi Ngao Thanh , nàng dù sao cũng là người Long Tộc, có lẽ nàng có biện pháp tìm được Ngao Thương đấy.”

      Bạch Tố Trinh cước bộ dừng lại, lại vội vàng xoay người, trở về phòng tìm Ngao Thanh.

      “Ngao Thương?” Ngao Thanh vừa nghe tên, mặt liền lên vẻ chán ghét, “Cái lão nam nhân kia, làm sao vậy?”

      bắt Hứa Tiên rồi.” Bạch Tố Trinh mặt trầm như nước.

      “Cái gì? bắt sư phụ rồi?” Tiểu rết sợ hãi kêu lên.

      “Ngao Thương cái tên bại hoại này.” Ngao Thanh nghiến răng, “ lại xuất nữa.”

      “Có biện pháp nào tìm được hay ?” Bạch Tố Trinh rất là gấp gáp.

      “Có.” Ngao Thanh suy nghĩ chút, vươn tay, tay trống chợt xuất chuỗi vòng tay san hô(*). Ngao Thanh cau mày nhìn vòng tay, vẻ mặt chán ghét, “Vật này, là trong những sinh lễ của Bắc Hải Long Vương. Phía có thần thức ấn ký của Ngao Thương. Là phụ Vương bắt ta phải mang theo .”

      Tiểu rết nghe vậy, ở bên cạnh quấn quýt vặn vẹo người, ai oán nhìn vòng san hô tay Ngao Thanh.

      “Này, cho người, nhanh chút tìm được sư phụ. Cái đồ của Ngao Thương này cũng phải là đồ tốt đâu.” Ngao Thanh trực tiếp đem vòng san hô đưa cho Bạch Tố Trinh, vẻ mặt giống như ném bỏ đồ vật vô cùng đáng ghét.

      “Đa tạ.” Bạch Tố Trinh nhận lấy vòng san hô, rồi vội vàng xoay người ra ngoài. Tiểu Thanh cũng theo sát phía sau.

      Ngao Thanh đảo đảo mắt, nhìn Tiểu rết bên cạnh nàng còn vặn vẹo : “Đừng uốn éo nữa.”

      “Cái kia, cái kia, Ngao Thương là người thế nào của nàng thế?” Tiểu rết hai đầu ngón tay chỉ chỉ vào nhau (Xu:là hành động lấy 2 ngón trỏ chọt vô nhau như tự kỷ ấy), yếu ớt hỏi.

      “Là vị hôn phu.” Ngao Thanh hừ tiếng.

      “A ——!” Tiểu rết hét thảm tiếng, hai mắt mờ mịt.(@@)

      “Kêu cái gì, cái loại lão nam nhân này ta làm sao có thể thích được chứ. Ta thích chính là huynh, huynh sau này chỉ có thể là tướng công của ta thôi.” Ngao Thanh thấy tiểu rết kêu thảm thiết, tức giận trừng mắt liếc cái.

      Tiểu rết tức khắc hai mắt lòe lòe phát sáng, lấy lòng nhìn Ngao Thanh: “Ừ ừ, đúng vậy, lão nam nhân tốt đâu.”

      “Huynh sau này nếu đối với ta tốt, ta liền cắt hết chân của huynh, rồi sau đó thiến .” Ngao Thanh lắc lắc cái đuôi phía sau, uy hiếp Tiểu rết.

      “Ta rất nhiều chân, cắt hết rất mệt đó. Ta sợ nàng mệt nhọc nha. Yên tâm, yên tâm, ta tối với nàng tốt với ai chứ. Còn nữa, thể thiến ta nha, thiến rồi “làm” được đâu.” Tiểu rết thiếu chút nữa là giơ tay lên trời thề.

      Ngao Thanh hài lòng gật đầu, mặc dù nàng còn biết thiến là có ý gì, nhưng thường xuyên nghe được Tứ tỷ lời này với Tứ tỷ phu, sau đó Tứ tỷ phu thành . Nghĩ nghĩ lời này hẳn nhất định là pháp bảo áp chế nam nhân .

      “Chúng ta cũng theo sau xem chút .” Tiểu rết trong lòng lo lắng Hứa Tiên.

      “Ừ, thôi.” Ngao Thanh gật đầu, đồng ý.

      Thời điểm Bạch Tố Trinh tìm được Ngao Thương, Ngao Thương ôm hai nữ tử diễm lệ du sơn ngoạn thủy. Hai nữ tử diễm lệ cười duyên, cả người cơ hồ đều dán người Ngao Thương. Ngao Thương vẻ mặt hưởng thụ, thỉnh thoảng giở trò, trong lòng thầm than nữ tử thanh lâu phàm trần đúng là hương vị đặc biệt nha.

      “Ngao công tử, chàng xấu xa, dẫn tỷ muội chúng ta đến địa phương vắng vẻ như vậy.” Trong đó nữ tử diễm lệ hờn dỗi.

      “Đúng nha, Ngao công tử, chàng xấu.” Nữ tử diễm lệ khác cũng cam lòng rơi ở phía sau, chặt tựa vào người Ngao Thương, “Nơi này cũng có người. Ngao công tử rốt cuộc muốn làm cái gì thế?”

      “Làm cái gì các nàng phải là sớm đoán được rồi sao.” Ngao Thương cười dâm đãng, ôm eo hai nữ tử, trong lòng ngứa ngáy.

      Đúng lúc đó.

      “Ngao Thương!” tiếng quát lạnh từ giữa trung truyền đến.

      Ngao Thương híp mắt ngẩng đầu nhìn về khoảng phía trước, thấy Bạch Tố Trinh thân bạch y lơ lửng ở đó, lạnh mắt nhìn .

      “Ha hả, ngươi cư nhiên có thể tìm được ta nhanh như vậy.” Ngao Thương tựa tiếu phi tiếu(ngoài cười nhưng trong cười)nhìn Bạch Tố Trinh, trong miệng lành lạnh những lời này.

      Mà hai nữ tử diễm lệ bên cạnh Ngao Thương chăm chăm nhìn Bạch Tố Trinh lơ lửng giữa trung. là vì khiếp sợ dung mạo Bạch Tố Trinh, hai là vì Bạch Tố Trinh cứ trôi lơ lửng ở giữa trung như vậy.

      “Thần, thần tiên sao?” nữ tử thanh lâu trong đó kinh ngạc nhìn Bạch Tố Trinh, trong miệng lẩm bẩm .

      “Đẹp, đẹp.” Nữ tử khác cũng nhìn tới si mê.

      “Hừ!” Ngao Thương nghe vậy, trong mắt nổi lên vẻ tàn, trực tiếp dùng sức vứt, hung hăng ném hai nữ tử . Hai nữ tử thanh lâu kêu thảm tiếng, người đụng vào cây đại thụ phía sau, người đập vào tảng đá, trong khoảnh khắc có tiếng kêu gì, biết là còn sống hay chết.

      “Hứa Tiên đâu? Đem người giao ra đây.” Bạch Tố Trinh tay cầm bảo kiếm, nhắm thẳng vào mặt Ngao Thương, lạnh lùng .

      “Ngươi cái gì? Ta hiểu.” Ngao Thương lại lỗ mãng cười lên, “Tiểu Bạch Xà, người nào cho ngươi lá gan dám cầm kiếm chỉ vào bổn thái tử như vậy!”

      “Muốn chết!” Bạch Tố Trinh quát tiếng chói tai, vung kiếm thẳng xuống dưới.

      Tiếng xé gió bén nhọn làm cho sắc mặt Ngao Thương đại biến. vội vàng triệu ra vũ khí của mình, vội vã ứng chiến. Nhưng trong lòng vô cùng giật mình, chỉ là con bạch xà tại sao tu vi lại cao như vậy.

      Hai người ở trong núi kịch liệt đối chiến, đến mức đất đá bay mù trời, bụi mù cuồn cuộn.

      Ngao Thương càng đánh càng kinh hãi, vốn cho là rất đơn giản liền có thể giải quyết xong tiểu bạch xà này, sau đó chờ mình ở phàm trần chơi chán rồi, mượn nữ tử phàm trần kia uy hiếp Ngao Thanh chút, để Ngao Thanh biết điều mà trở về. nghĩ tới chuyện đến nước này lại trở thành có chút khó giải quyết.

      “Đại ca, đệ tới giúp huynh.” Thời điểm Ngao Thương phiền não trong lòng, giữa trung truyền đến giọng khác.

      Ngao Thương phân tâm nhìn sang, thấy Tiểu Thanh hùng hổ cầm bảo kiếm đánh tới.

      “Hừ!” Ngao thương quát lạnh tiếng, huy kiếm đỡ thế công của Bạch Tố Trinh, rồi nhanh chóng lui về sau, vừa lui trong miệng vừa niệm thần chú. Rất nhanh, bên cạnh liền xuất đám binh tướng tôm cua đầy đủ võ trang. Bọn binh lính này trực tiếp tiến lên vây công Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh.

      Ngao Thương dĩ nhiên biết những tiểu tướng quèn này thể nào ngăn cản Bạch Tố Trinh, thừa dịp hai người bị lính tôm tướng cua cuốn lấy lộ ra sơ hở, lạnh lùng cười tiếng, từ trong lồng ngực móc ra Linh Lung Đăng, nhắm thẳng Bạch Tố Trinh.

      Linh Lung Đăng dần dần phát ra lam quang(ánh sáng màu xanh)quỷ dị, bắn về phía Bạch Tố Trinh.

      mặt Ngao Thương lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Song lúc này, dị biến(biến đổi kỳ lạ)lại xuất .

      đạo kim quang bỗng nhiên bắn thẳng đến, trực tiếp đem ngăn chặn lam quang vừa phóng ra.

      Oanh tiếng, hai đạo ánh sáng ở giữa trung chạm nhau, sau đó triệt tiêu.

      “Kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của bổn thái tử?” Ngao Thương thẹn quá hóa giận ngẩng đầu nhìn về phía trước.

      “A Di Đà Phật.” giọng trong trẻo chợt vang lên.

      “Con lừa ngốc chết tiệt kia, ngươi muốn chết có phải ? Lại dám phá hỏng chuyện tốt của bổn thái tử.” Ngao Thương nổi giận nhìn hòa thượng đột nhiên xuất . Song trong lòng lại bất an. Bạch Tố Trinh làm cho ứng phó đến mệt rồi, tại lại tới hòa thượng đạo hạnh nữa.

      “Thí chủ, đánh đánh giết giết là trái với tự nhiên. Như vậy phải là tốt đâu.” Cái con lừa ngốc nghếch này phải ai khác, chính là Pháp Hải!

      Ngao Thương tức giận nhìn Pháp Hải “Con lừa ngốc kia, ngươi có biết bổn thái tử là ai ? Bổn thái tử chính là Bắc Hải trưởng thái tử, ngươi bây giờ lập tức cút ngay cho ta.”

      “Thí chủ, khí trời quang đãng như vậy, ngài vì sao lại cáu kỉnh gắt gỏng chứ? Quá nóng nảy tổn hại đến thân thể đó.” Pháp Hải mạn điều tư lý(thong thả ung dung).

      Lúc này Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh giải quyết hết những thứ lính tôm tướng cua kia, quay đầu căm tức nhìn Ngao Thương.

      “Con lừa ngốc chết tiệt, ngươi nhớ kỹ cho ta.” Ngao Thương oán hận bỏ lại câu, bên cạnh đột nhiên xuất trận khói dày đặc.

      Bạch Tố Trinh kinh hãi, vội vàng đuổi theo ngay tức khắc nhưng thân ảnh Ngao Thương sớm biến mất.

      “Cám ơn.” Bạch Tố Trinh hấp tấp với Pháp Hải rồi vội vàng rời .

      “Thí chủ, chờ chút.” Pháp Hải vừa , vừa cầm thiền trượng ngăn cản Bạch Tố Trinh. Bởi vì nếu ra tay ngăn cản, Bạch Tố Trinh liền lập tức biến mất.

      “Chuyện gì nữa?” sắc mặt Bạch Tố Trinh trầm xuống.

      “Người thí chủ muốn tìm, có việc gì rồi.” Pháp Hải thấy sắc mặt Bạch Tố Trinh sa sầm, vội vàng giải thích.

      Bạch Tố Trinh cau mày, nhìn Pháp Hải.

      “Người thí chủ muốn tìm, cùng Ngao Thương ở chung chỗ, thí chủ đuổi theo Ngao Thương cũng vô dụng thôi.” Pháp Hải tiếp tục giải thích.

      “Ngươi biết Hứa Tiên ở đâu sao?” Tiểu Thanh gấp gáp xen mồm hỏi.

      “Thiên cơ bất khả lộ.” Pháp Hải bí hiểm giơ thiền trượng lên, ngửa đầu nhìn trời nhanh chậm .

      “Nàng rốt cuộc ở đâu?” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn Pháp Hải, trầm giọng hỏi.

      “Thiên cơ thể tiết lộ.” Pháp Hải vẫn bốn mươi lăm độ nhìn trời, thong thả ung dung .

      “Ta muốn đánh ngươi.” Tiểu Thanh híp mắt với Pháp Hải.

      “Thí chủ, Hứa Tiên gặp dữ hóa lành. Ta chỉ có thể đến thế thôi.” Pháp Hải xong, khóe mắt liếc thấy Tiểu Thanh xắn tay áo, liền quả quyết lẩn .

      “Cái tên xú hòa thượng này có ý gì chứ?” Tiểu Thanh tức phát điên.

      Bạch Tố Trinh đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ, chỉ chau mày.

      “Tìm được sư phụ chưa? Tìm được rồi sao?” Tiếp đó liền truyền tới tiếng kêu từ xa của Tiểu rết cùng Ngao Thanh.

      Tiểu Thanh lắc đầu, trầm mặc.

      Tiểu rết im miệng, đứng ở bên cạnh gì nữa.

      Ngao Thương ở đây bị thua thiệt, trong lòng tức giận, trực tiếp trở về, nghĩ muốn giết chết phàm nhân kia để giải hận. Nhưng là vừa về tới nhà, lại phát hải mã tinh đầu đầy máu té mặt đất, còn Hứa Tiên thấy bóng dáng.

      Ngao Thương cước đá mạnh vào người hải mã tinh hôn mê mặt đất, hải mã tinh ho khan từ từ tỉnh lại, vừa nhìn thấy sắc mặt Ngao Thương so với đáy nồi còn đen hơn, liền run run, vội vàng tung mình bò dậy quỳ mặt đất.

      “Người đâu? Người ta bảo ngươi trông coi đâu rồi?” Ngao Thương trợn mắt tới muốn nứt ra, tròng mắt lên tia máu.

      “Điện hạ, thần, thần cái gì cũng biết. Thần dường như bị người ta đánh ngất .” Hải mã tinh run rẩy trả lời.

      “Làm sao ngươi lại bị người ta đánh ngất xỉu ở cửa?” Ngao thương căm tức nhìn hải mã tinh, “Bổn thái tử kêu ngươi coi chừng là được, ngươi chạy vào phòng làm cái gì?” Phòng có cấm chế tự mình lập nên, mình Hứa Tiên căn bản chạy được.

      Hải mã tinh rùng mình cái, muốn trả lời thế nào đây? thấy nữ tử phàm trần kia lớn lên dễ nhìn, muốn chiếm tiện nghi. Kết quả tiện nghi còn chưa chiếm được, cảm thấy sau gáy trận đau nhức, rồi mất tri giác, tỉnh lại liền biến thành cục diện như bây giờ rồi?

      “Thần, thần cũng biết.” Hải mã tinh mực khẳng định mình cái gì cũng biết, “Có lẽ là có cao nhân cứu nàng.”

      “Cao nhân? Cao nhân!” Ngao Thương nghe thấy hai chữ này, khỏi nhớ tới chuyện mới vừa rồi mình chật vật chạy trốn, trong lòng càng thêm tức giận. chút lưu tình cước đá hải mã tinh, hải mã tinh bị đá bay về phía sau, kêu thảm tiếng, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh tại chỗ.

      Mà giờ khắc này Hứa Tiên mờ mịt mặc cho người trước mặt kéo mình chạy nhanh về phía trước. Khi hải mã tinh xông tới muốn đùa giỡn nàng, là người trước mắt này bỗng nhiên xuất , đánh ngất xỉu hải mã tinh, cứu nàng . Nhưng là, Hứa Tiên xác định, nàng nhận ra người này.(TNN: đoán xem ai lên sàn nào *cười nham hiểm*)
      Snow thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 39:
      Nhị Lang Thần quái dị

      Người kéo theo Hứa Tiên vẫn chạy rồi chạy, cuối cùng ngừng lại ở gian miếu thờ, thở dốc. Hứa Tiên lúc này mới có thể thấy ràng người trước mắt.

      Người kéo tay nàng là thiếu nữ xinh đẹp, châm mày lá liễu, đôi mắt to đẹp trong veo như nước, bởi vì chạy lâu nên gương mặt hồng hồng.

      “Ngươi sao chứ?” Đôi môi đào của thiếu nữ khẽ mở, giọng như trân châu rơi xuống khay ngọc, vô cùng dễ nghe.

      “Ta, ta sao. Cám ơn nương cứu ta.” Hứa Tiên nhìn có chút ngây người. Thiếu nữ này là xinh đẹp.

      cần cám ơn, cần cám ơn.” Thiếu nữ buông tay Hứa Tiên ra, lắc đầu.

      “Ta tên là Hứa Tiên, ân nhân tên gì?” Hứa Tiên nhìn thiếu nữ trước mắt hỏi.

      “Dương Thiền, ta tên là Dương Thiền.” Thiếu nữ nhếch môi cười lên, “Làm sao ngươi lại bị người bắt thế? Ta cho ngươi nha nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ xấu xa đó! người nào tốt đâu!” Thiếu nữ tên Dương Thiền mới vừa rồi vẻ mặt còn ôn nhu, nhưng vừa đến vế sau, sắc mặt liền chuyển thành phẫn hận. Vẻ mặt trước sau rất có thể so sánh với việc biến đổi sắc mặt trong hí kịch.

      “A?” Hứa Tiên có chút xuất thần. Tốc độ thay đổi sắc mặt của thiếu nữ này cũng quá nhanh ?

      “Pháp lực của ngươi đều bị cấm chế rồi, ta giúp ngươi giải khai.” Dương Thiền vươn ra ngón trỏ nhàng điểm lên giữa lông mày Hứa Tiên, Hứa Tiên chợt cảm thấy cỗ nhiệt lưu phóng mạnh về tứ chi bách hải, ngưng thần lần nữa, pháp lực liền có thể sử dụng rồi.

      “Cám ơn, ngươi lợi hại nha.” Hứa Tiên chút keo kiệt khen ngợi. Nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, thiếu nữ trước mắt này hình như rất lợi hại a. Nàng là ai vậy? Tại sao lại cứu mình đây?

      cần cám ơn nữa. Muốn báo đáp ngươi hãy theo ta chơi . Ta rất nhàm chán, mình biết phải làm cái gì đây này.” Dương Thiền bĩu môi oán trách.

      Hứa Tiên chớp mắt, chợt hoàn hồn, cảm thấy cái tên Dương Thiền này có chút quen thuộc. từng nghe được ở đâu nhỉ?

      “Hứa Tiên, ngươi phát ngốc cái gì thế? Cùng ta chơi mà.” Dương Thiền lắc lắc đung đưa cánh tay Hứa Tiên, mong đợi nhìn nàng.

      “À, được rồi.” Hứa Tiên gật đầu, nghi hoặc , “Dương nương, ngươi. . . . . .”

      “Gọi ta Dương Thiền . Hứa Tiên, mùi hương người ngươi dễ chịu, ta thích ngươi.” Dương Thiền dứt lời còn phồng lỗ mũi ra hít hít Hứa Tiên.

      Hứa Tiên im lặng rồi, cái này gọi là hành động gì đây?

      “Hứa Tiên, ta nhàm chán, chơi với ta mà. Đại ca cùng nhị ca cả ngày biết bận rộn cái gì, cũng thèm chơi với ta.” Dương Thiền tức giận .

      Hứa Tiên làm thế nào cũng vẫn cảm thấy cái tên Dương Thiền này rất quen thuộc, nhưng lại nhớ được nghe qua ở đâu. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy pho tượng chính giữa miếu thờ.

      “Nhị Lang Thần, Dương Tiễn!” Hứa Tiên thấp giọng hô lên tiếng, trong lòng kinh ngạc vô cùng, cũng chợt hiểu ra cái tên Dương Thiền này tại sao quen thuộc như vậy. Dương Thiền chính là muội muội Nhị Lang Thần a! Cũng chính là Tam Thánh Mẫu đó!

      “A? Ngươi biết nhị ca ta sao?” Dương Thiền trợn to đôi mắt xinh đẹp nghi ngờ hỏi.

      “Nhị Lang Thần nha, tuấn tiêu sái, uy vũ thánh minh, rất cường đại đó!” Hứa Tiên đối với Nhị Lang Thần vô cùng sùng bái, cho nên ca ngợi từ đáy lòng.(TNN: *mãnh liệt gật đầu* e cũng cực Nhị Lang Thần nhưng phải là Nhị Lang Thần do Tiêu Ân Tuấn đóng cơ *hehe*)

      “A?” Dương Thiền đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ rất cẩn thận suy ngẫm rồi mới , “Ngươi , hình như cũng có chút đạo lý.”

      “Làm sao chỉ là có chút đạo lý thôi chứ? Nhị Lang Thần nha, cường đại vô cùng, nổi danh lắm đó.” Hứa Tiên có chút kích động rồi, vốn nàng tin Thần Phật, nhưng sau khi tới thế giới này nàng biết được Thần Phật đều tồn tại. Đối với các loại truyền thuyết về Nhị Lang Thần, Hứa Tiên vô cùng mong chờ.(TNN: Tình địch trong trứng nước của Bạch ca ca hahaha)

      Dương Thiền trừng mắt nhìn, nghi ngờ người Hứa Tiên là nhị ca nàng đây? Rất muốn hỏi ra những lời này, nhưng suy nghĩ chút, lại nhịn xuống.

      Trong lúc Dương Thiền và Hứa Tiên để ý, pho tượng giữa điện thờ bỗng trừng mắt lên nhìn.

      “Hứa Tiên, đừng cái này nữa, chúng ta chơi .” Dương Thiền lắc lắc tay Hứa Tiên, thúc giục.

      “Cái kia, Dương Thiền, ta muốn tìm tướng công của ta. Huynh ấy bây giờ khẳng định tìm ta khắp nơi, nhất định rất lo lắng cho ta.” Hứa Tiên .

      “Tướng công? Ngươi lại có tướng công?” Giọng Dương Thiền trong nháy mắt cao vút, “Nam nhân đời này đều phải là thứ tốt đâu.”

      “Ai với ngươi như vậy?” Hứa Tiên có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc là người nào truyền bá cho Dương Thiền tư tưởng như vậy? “Vậy đại ca và nhị ca của ngươi sao, bọn họ cũng là nam nhân đó.”

      “Nga, bọn họ à. . . . . .” Dương Thiền dừng lại, sau đó buồn rầu cau mày, hồi lâu mới , “Ta có nghĩ tới vấn đề này.”

      Hứa Tiên chợt có loại cảm giác u mê rồi.

      “Là ai với ngươi nam nhân thế gian đều phải là thứ tốt?” Hứa Tiên có chút vô lực hỏi.

      thể .” Dương Thiền lắc đầu, sau đó lại lôi kéo tay Hứa Tiên, “, chúng ta chơi .”

      được. Ta phải tìm tướng công ta trước .” Hứa Tiên lắc đầu. tại Tiểu Bạch nhất định rất lo lắng cho nàng.

      cho , cùng ta chơi cơ.” Dương Thiền lôi kéo tay Hứa Tiên buông.

      “Dương Thiền, đừng nháo nữa, tướng công ta khẳng định nóng ruột tìm ta đó.” Hứa Tiên bất đắc dĩ , “Trước tìm được tướng công ta, báo bình an xong rồi ta cùng ngươi chơi có được ?”

      Dương Thiền cau mày suy nghĩ chút, cuối cùng do dự gật đầu, lại : “Tướng công của ngươi là ai? Ta bảo nhị ca giúp ngươi báo bình an, ngươi ở lại chơi với ta.”

      Hứa Tiên khóe miệng co quắp muốn cự tuyệt, Dương Thiền cũng chờ Hứa Tiên trả lời lôi kéo tay nàng, chạy đến trước mặt pho tượng, đập đập chân tượng, “Nhị ca, muội có việc tìm huynh, nhanh chút ra ngoài.”

      Hứa Tiên ngẩn người, nhìn pho tượng có chút biết làm sao.

      hồi lâu pho tượng cũng phản ứng gì, Dương Thiền nóng nảy, càng thêm dùng sức đập lên chân tượng.

      Lúc lâu sau, đạo bạch quang chói mắt lên, Hứa Tiên cùng Dương Thiền nhanh chóng nheo mắt lại. Chờ bạch quang biến mất, Hứa Tiên trước mặt xuất nam tử mặc chiến giáp màu bạc. Tay cầm trường kích, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt tinh sáng như sao trời. Môi mỏng khẽ nhếch. Bắt mắt nhất chính là con mắt thứ ba giữa hai lông mày dựng thẳng của . giận mà uy.(TNN: oa mỹ nam của ta ~~~)

      Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhị Lang Thần hoa lệ ngời ngời, trong nháy mắt đầu óc có chút thất thần.

      “Nhị ca, huynh giúp Hứa Tiên báo bình an cho tướng công nàng . Muội bề bộn nhiều việc được.” Dương Thiền tùy ý phất tay, sai sử Nhị Lang Thần. Song trong lòng còn có chút nghi ngờ, tại sao hôm nay nhị ca ra cùng ngày thường có chút bất đồng vậy?

      “Nga, ngươi chính là Hứa Tiên?” Giọng Nhị Lang Thần vô cùng có từ tính, quay đầu nhìn Hứa Tiên hỏi.

      “Dạ, dạ, chính là ta.” Hứa Tiên liên tục gật đầu ngừng trả lời. Nàng cảm thấy mắt mình sắp biến thành sao rồi. Nhị Lang Thần đó, chính là Nhị Lang Thần đó! Nhị Lang Thần sống sờ sờ ở trước mặt mình đó.

      “Tướng công của ngươi là ai?” Nhị Lang Thần tiếp tục dùng cái giọng mê chết người đền mạng kia hỏi.

      “Tiểu Bạch, Bạch Tố Trinh.” Hứa Tiên vừa nghe hỏi tướng công mình là ai lập tức định thần lại, có chút lo lắng , “Huynh ấy nhất định tìm ta. Chắc chắn là rất lo lắng cho ta. Ta có thể trở về ?”

      “Ngươi ở lại cùng tiểu muội . Ta chút rồi quay về.” Ngoài dự liệu của Hứa Tiên, Nhị Lang Thần chỉ câu như vậy.

      Hứa Tiên khẽ rên, nàng ngờ Nhị Lang Thần cũng phụng bồi Dương Thiền “động kinh” như vậy.

      “Nhị ca, vậy huynh nhanh .” Dương Thiền vui mừng cong mày vội vàng thúc giục.

      Nhị Lang Thần lại có lập tức , mà đứng tại chỗ, nhìn Hứa Tiên. Vẻ mặt chợt biến thành muốn lại thôi, còn có “ngượng ngùng e lệ”. Ít nhất Hứa Tiên nhìn thấy chính là như vậy.

      Bỗng nhiên, trong miếu thờ chìm vào yên lặng.

      Hứa Tiên mờ mịt khó hiểu, có chút bất an.

      hồi lâu, lúc Hứa Tiên cho là có chuyện gì đó phải, Nhị Lang Thần rốt cục chậm rãi mở miệng. Giọng trầm thấp: “Hứa Tiên, lúc trước ngươi sao?”

      “Cái gì?” Hứa Tiên hiểu.

      “Lúc trước, ngươi , tuấn tiêu sái, uy vũ thánh minh.” Nhị Lang Thần chậm rãi .

      Hứa Tiên ngạc nhiên, lời này của Nhị Lang Thần là có ý gì? Còn có, chuyện này giọng sao lại có chút là lạ?

      “Đương nhiên là rồi.” Hứa Tiên dùng sức gật đầu.

      “Nha.” Nhị Lang Thần mặt chút thay đổi, rất bình tĩnh gật đầu, sau đó , “Ta giúp ngươi báo bình an, nhà ngươi ở đâu?”

      Hứa Tiên địa chỉ nhà, lại vội vàng : “Cái kia, Nhị Lang Thần, tướng công ta, , ừm, phải là người, là con bạch xà. Nhưng rất tốt.” Hứa Tiên ràng thân phận Tiểu Bạch, để tránh Nhị Lang Thần đến lúc đó liền hàng trừ ma rất thảm a.

      “Ừ” Nhị Lang Thần đơn giản chữ, nhưng vẫn có di chuyển bước chân.

      Hứa Tiên biết Nhị Lang Thần rốt cuộc có ý gì, do dự hồi lâu mới tiểu tâm dực dực(cẩn thận từng tí): “Nhị Lang Thần, còn có vấn đề gì sao?”

      có.” Nhị Lang Thần lắc đầu.

      Vậy ngươi cứ đứng bất động là có ý tứ gì a? Hứa Tiên trong lòng phát điên. Nhưng mặt ngoài cũng dám phát tác.

      Dương Thiền lay lay cánh tay Hứa Tiên: “Hứa Tiên, cùng ta chơi .”

      Hứa Tiên bất động, nhìn Nhị Lang Thần. Nhị Lang Thần rốt cục ho tiếng, Ngân kích(chính là tam thủ dao, vũ khí của Dương Tiễn đó) tay vung lên, thu vào, rồi xoay người, áo choàng màu bạc thoáng cái, ra ngoài.

      hổ là Nhị Lang Thần, có khí thế mà.” Hứa Tiên nhìn động tác Nhị Lang Thần, giọng thầm.

      Nhị Lang Thần bước chân hơi chậm lại, giơ tay lên nhàng hất tóc trán, lúc này mới tiêu sái ra ngoài. (TNN: tác giả kia ~ ta hận bà >”< bà thế nhưng ngay cả nhị lang của ta cũng k tha *ta băm*)

      Dương Thiền bĩu môi: “Nhị ca hôm nay quái dị.”

      “Làm sao mà quái?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi.

      cái này nữa. Chúng ta chơi thôi.” xong Dương Thiền liền lôi kéo Hứa Tiên chạy ra bên ngoài.

      biết tại sao, trong lòng Hứa Tiên luôn có chút cảm giác bất an.

      (Tác giả ra suy nghĩ của mình: Nhị Lang Thần bảnh bao hen =.:)
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :