1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Báo Ân Cái Đầu Ngươi ý! - Sữa Chua Be Be (48C + 6PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 15:
      Hội hoa

      Từ chùa Hàn Sơn trở về, Hứa Tiên vẫn đều ở nhà làm tiểu bạch kiểm. Chỗ ở Bạch Tố Trinh tìm được khiến nàng vô cùng hài lòng, phòng ốc rất lớn, tiền viện, ban công, đình các, cầu ao hồ, cái gì cần có đều có, hậu viện vốn bỏ , nhưng lại được Hứa Tiên khai hoang trồng vài loại rau dưa, còn xây chuồng nuôi mấy con thỏ.

      đại, tấc đất tấc vàng, đừng sân, chỉ chút ban công thôi tốt lắm rồi. Muốn trồng hoa cỏ cũng khó khăn, chứ đừng đến trồng rau nuôi thú . Chỗ Bạch Tố Trinh tìm được bây giờ, đối với Hứa Tiên mà quả thực chính là biệt thự a.

      "Ai ai, thỏ nướng. . . . . ." Hứa Tiên nhìn mấy con thỏ nhảy nhót vui đùa trong chuồng đột nhiên cười đến nham hiểm.

      "Có muốn nuôi luôn thêm mấy con dê cho ngươi nữa ?" Tiểu Thanh tức giận hỏi.

      "Vậy quá tốt rồi. đến dê, dê nướng đủ loại của ta đâu?" Hứa Tiên chợt nhớ tới lời hứa của Bạch Tố Trinh lúc ở trong đại lao, lập tức xé thanh kêu lên, "Tiểu Bạch, dê nướng đủ loại của ta đâu? Tiểu Bạch!"

      "Ngươi trừ ăn ra còn biết làm cái gì hả?" Tiểu Thanh khinh bỉ nhìn Hứa Tiên.

      "Ăn ngủ chơi, trừ ăn ra còn có ngủ và chơi nữa nha." Hứa Tiên ưỡn ngực, cây ngay sợ chết đứng trả lời, tuyệt cảm thấy có chút nào đáng hổ thẹn.

      "Tiểu Thanh, mua dê cho nàng, buổi tối nướng." Bạch Tố Trinh xuất ở hậu viện mở miệng , tay còn cầm quyển sách. chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhưng lại phảng phất như khiến cảnh vật chung quanh đều phai mờ, tựa hồ toàn bộ thế gian cũng chỉ còn lại mình . Giống như bức họa hoàn mỹ. Cơn gió nhè thoảng qua, thổi vào tay áo , càng khiến cả người lộ vẻ phiêu dật xuất trần. Trong nhất thời, Hứa Tiên nhìn có chút ngẩn ngơ.

      "Sao vậy?" Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên ngẩn người nhàn nhạt hỏi.

      ", có gì." Hứa Tiên ngượng ngùng cười, tự chủ nuốt ngụm nước miếng, trong lòng thầm mắng mình phát hoa si gì chứ, lại nhìn đến u mê.

      "Vậy bây giờ đệ ra ngoài mua dê, Hứa Tiên ngươi còn muốn ăn cái gì nữa ?" Tiểu Thanh thuận miệng hỏi.

      "Sườn, thịt gà, thịt bò, chả ngó sen, khoai tây. . . . . . Ê Tiểu Thanh, ta còn chưa xong mà, ngươi nhanh như vậy làm gì? Mua những thứ này về mới có cái nướng lên ăn a. . . . . ." Hứa Tiên nhìn Tiểu Thanh lao nhanh ra ngoài, sau đó là tiếng đóng cửa rất lớn. Sờ sờ lỗ mũi, nữa.

      Quay đầu nhìn về phía Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên sáp lại gần: "Tiểu Bạch, ngươi xem sách à? Sách gì thế?" Bạch Tố Trinh đọc sách khiến Hứa Tiên có chút kinh ngạc. cũng có hứng thú với sách của người sao?

      "Truyện linh tinh thôi." Bạch Tố Trinh nhàn nhạt đáp câu, rồi liền xoay người trở về thư phòng. (TNN: Đọc mấy chương sau mới biết cái từ ‘linh tinh’ trong miệng a nó ba chấm thế nào =D haha)

      Hậu viện lớn như thế chỉ còn mình nàng, Hứa Tiên ngồi xổm xuống cầm rau đút cho thỏ ăn. "Thỏ con ngoan chút, mau lớn mập mạp, rồi chờ ta tới ăn ha." Hứa Tiên lầm bầm lầu bầu.

      Bạch Tố Trinh ở thư phòng nghe được lời của Hứa Tiên cảm thấy buồn cười. Nếu con thỏ đó có thể nghe hiểu lời của nàng, sợ là có thế nào nó cũng chịu ăn rau nàng đút đâu.

      Cho thỏ ăn xong, Hứa Tiên đứng lên, chạy đến thư phòng với Bạch Tố Trinh: "Tiểu Bạch, ta ra ngoài chuyến nha. Vương viên ngoại giới thiệu ta tới tiệm thuốc của sư huynh ông ấy, ta muốn , nhưng dù sao cũng nhất định phải với người ta tiếng mới được."

      "Muốn ta cùng ngươi ?" Bạch Tố Trinh để sách xuống hỏi.

      " cần đâu, ta lát rồi về. Nhớ bảo Tiểu Thanh trở về bắt đầu nướng thịt dê luôn nha, đến tối là có thể ăn." Hứa Tiên còn nhớ mãi quên dê nướng đủ loại của nàng.

      "Biết rồi, ." Bạch Tố Trinh nhàn nhạt đồng ý.

      Hứa Tiên lúc này mới ra cửa, ở đường suy nghĩ chút, xách mấy phần quà mua được trong tay, tới Tế Nhân Đường. Tới Tế Nhân Đường, Hứa Tiên gặp chưởng quỹ Ngô Nhân Kiệt, Ngô chưởng quỹ hơi mập, nhưng rất hoà ái dễ gần. Xem xong thư, nhiều lần hỏi xem Hứa Tiên có chỗ ở hay chưa, nếu như chưa tới Tế Nhân Đường cũng được. Nàng uyển chuyển từ chối, dâng lên mấy phần quà mình mua. Ngô chưởng quỹ đem người nhà của mình giới thiệu cho nàng, cũng năm lần bảy lượt giữ nàng lại ăn cơm.

      " được đâu, Ngô bá bá, trong nhà còn có hiền thê đợi ta về ăn cơm nữa." Hứa Tiên xấu hổ cười cười.

      "Nga? Ngươi thành thân rồi à?" Ngô chưởng quỹ rất là kinh ngạc, nhìn tuổi Hứa Tiên cũng lớn, ngờ là thành thân rồi.

      "Đúng vậy." Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, "Ngày khác lại tới, cám ơn Ngô bá bá."

      "Cái đứa này, cơm còn chưa có ăn, cám ơn cái gì a. Lại còn đem nhiều quà như vậy." Ngô phu nhân cười.

      "Đây là nên làm, nên làm mà." Hứa Tiên cũng cười.

      "Nếu có cái gì cần trợ giúp, phải nhớ tới tìm ta." Ngô chưởng quỹ lần nữa dặn dò, "Ngươi mới đến, chưa quen cuộc sống ở đây, có chuyện gì cứ tới tìm ta."

      "Cám ơn Ngô bá bá." Hứa Tiên cảm thụ được nhiệt tình của đối phương, trong lòng cũng ấm áp.

      "Hứa đại ca, lần sau nhất định phải tới ăn cơm nha." Bên cạnh Ngô Ngọc Liên nũng nịu mở miệng. Nàng đối với Hứa Tiên ấn tượng thực tồi, xuất thủ hào phóng, ôn văn hữu lễ, người cũng vô cùng tuấn tú. Đáng tiếc đối phương lại thành thân rồi.

      "Ha hả, nhất định nhất định." Hứa Tiên nghe Ngô Ngọc Liên nũng nịu, trong lòng vã mồ hôi lạnh, cười ha hả đáp ứng cho có lệ. Song lại thầm , đến cái rắm á, đóa hoa đào này mình cũng dám dính vào đâu.

      Ngô chưởng quỹ giữ Hứa Tiên ở trong tiệm uống trà lâu, hàn huyên mãi rồi mới để Hứa Tiên về nhà. Ra khỏi Tế Nhân Đường, Ngô Ngọc Liên đứng ở cửa, lưu luyến rời nhìn bóng lưng Hứa Tiên. Lúc trưa Hứa Tiên tán dóc cùng mấy người, ngôn ngữ hài hước, làm cho thiện cảm nàng đối với Hứa Tiên càng ngày càng tăng mãnh liệt.

      "Ngọc Liên, đừng nhìn nữa. thành thân rồi." Ngô phu nhân nhìn bộ dạng lưu luyến của nữ nhi đành mở miệng khuyên nhủ.

      "Con biết." Ngô Ngọc Liên giọng than thở, "Con cũng có nghĩ tới. Mẹ, mẹ cần lo lắng."

      "Ừ, vậy tốt." Ngô phu nhân gật đầu. Trong lòng cảm thán nữ nhi trưởng thành rồi, đối mặt nam tử ưu tú khó tránh khỏi động tâm, nhưng đến nỗi bị lún sâu vào dứt ra được là tốt rồi.

      Lúc này trời gần tối, Hứa Tiên đường cái, thấy ít người cùng ùn ùn kéo về hướng, hơn nữa ăn mặc chỉnh tề, nàng có chút nghi hoặc. Cho nên cản lại nương khách khí hỏi: " nương, xin hỏi mọi người định đâu thế? Vội vã như vậy."

      "Tiểu ca là người vùng khác mới tới sao?" nương kia nhìn khuôn mặt Hứa Tiên tuấn tú, cho nên thái độ tồi, có trách Hứa Tiên ngăn cản nàng làm lỡ thời gian.

      "Phải, nương là tuệ nhãn như đuốc (ánh mắt tinh tường)." Hứa Tiên cười hắc hắc.

      Vị nương bật cười, sau đó mới : "Tiểu ca là người nơi khác tới cho nên biết. Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba ngày hội hoa đăng. Tất cả mọi người đều vội xem hội hoa đăng đó, hơn nữa. . . . . . hơn nữa có thể thả đèn." tới đây, mặt vị nương lên chút ngượng ngùng.

      Hứa Tiên lập tức hiểu ra. Chậc chậc, đây là thời cơ tốt nhất để tài tử giai nhân ghép thành đôi a. Các giai nhân thả đèn, còn các tài tử đối diện vớt đèn. Có thể xem đại hội tương thân nguyên két nguyên vị thế này, trong lòng Hứa Tiên bắt đầu nhộn nhạo rồi.

      lời cảm ơn với vị nương kia, Hứa Tiên tăng nhanh bước chân về nhà. Quyết định nhanh chóng ăn cơm rồi cùng Tiểu Bạch Tiểu Thanh hội hoa đăng chơi.

      Hứa Tiên về đến nhà, vừa mở cửa ngửi thấy mùi thơm. "Hắc hắc, dê nướng đủ loại của ta, ta tới rồi đây." Hứa Tiên trực tiếp chạy tới hậu viện, nhìn qua thấy trong hậu viện bày cái bàn, phía bàn đặt vài cái khay đựng những miếng thịt dê cắt nướng xong, bên cạnh còn có chút thức ăn. Tiểu Thanh lật nướng số thịt dê còn lại giá, Bạch Tố Trinh lẳng lặng ngồi ở bên cạnh. Hiển nhiên hai người đợi nàng về cùng ăn. Trong nháy mắt, Hứa Tiên có loại cảm giác ấm áp của gia đình.

      "Ta về." Hứa Tiên cực kì hưng phấn hô lên, qua liền đặt mông ngồi xuống, "Tiểu Thanh đừng nướng nữa, nhanh ăn xong rồi chúng ta xem hội hoa đăng, rất náo nhiệt, ngươi nhất định thích."

      "Hội hoa đăng?" Tiểu Thanh ngừng lại động tác trong tay, nghi hoặc hỏi.

      " ra nên gọi là đại hội tương thân, hắc hắc. xem rồi biết. Nhanh lên nhanh lên." Hứa Tiên thúc giục, "Ăn dư để lại lát nữa trở về ăn tiếp."

      Cứ như vậy, sau bữa cơm Hứa Tiên liền hò hét mang theo hai người ra ngoài. Vừa ra cửa quả nhiên thấy rất nhiều người còn nhanh về phía hội hoa đăng.

      Hứa Tiên lôi kéo Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh vội vàng đuổi theo. Càng càng thấy náo nhiệt. Đến bờ sông lại thêm tiếng người ồn ào, dõi mắt nhìn đâu cũng là người. Giữa sông còn có các thuyền hoa xuôi dòng, phía treo đủ loại hoa đăng đầy màu sắc, trông rất đẹp mắt. Phía trước, cầu cũng đứng ít người. Hai bên đường phố treo đầy đèn lồng, đèn lồng đều có câu đố chữ, đoán đúng có phần thưởng.

      " khó nha, dù sao ta cũng đoán được. , chúng ta bờ sông xem thả hoa đăng ." Hứa Tiên tùy ý nhìn câu đố đèn lồng rồi nhún vai . Nàng đối với đố chữ quả có chút thiên phú nào. Lúc ở đại, công viên có mở thêm trò đoán chữ nhưng nàng câu cũng đoán trúng. Chỉ có cha nàng lợi hại, thường xuyên đoán được, cầm đống phần thưởng trở về, nào là bàn chải, kem đánh răng, bột giặt, vân vân.

      Hứa Tiên có chút hăng hái nhìn chúng nữ tử thả đèn hoa đăng bên sông, bờ bên kia có ít nam tử kiễng chân chờ đợi, đôi mắt trông mong nhìn sang bên này, kỳ vọng vớt được đèn ý trung nhân của mình thả. Bên này chúng nữ tử xấu hổ mang theo chút e lệ nhìn bờ bên kia, hi vọng ý trung nhân của mình có thể vớt được đèn các nàng thả.

      Hứa Tiên thấy vậy tâm ngứa ngáy, cũng muốn thử. Vì thế chạy mua đèn hoa đăng nhét vào trong tay Bạch Tố Trinh: "Tiểu Bạch, ngươi ở đây thả đèn, ta sang bờ sông bên kia vớt. Nhớ kỹ nha, chờ ta sang đến bên kia rồi, mới được thả. Cũng đừng cho kẻ khác vớ bở vớt được."

      Hứa Tiên xong đợi Bạch Tố Trinh có phản ứng, liền chen chúc lên cầu hình vòm, tới bờ bên kia. Bạch Tố Trinh đứng đực tại chỗ, ánh mắt rơi vào hoa đăng trong tay, hồi lâu mặt mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt rất là bất đắc dĩ.

      Tiểu Thanh cũng nhìn hoa đăng trong tay Bạch Tố Trinh, do dự giọng hỏi: "Đại ca, huynh muốn thả sao? muốn theo nàng ta hồ nháo à?"

      "Hết cách rồi, nàng cao hứng là được." Bạch Tố Trinh thản nhiên .

      Đôi môi Tiểu Thanh khẽ nhúc nhích, định gì đó, song cuối cùng cũng có mở miệng. Mà quay đầu nhìn bờ sông đối diện, tìm kiếm thân ảnh Hứa Tiên.

      Lúc này Hứa Tiên vừa xuống cầu, hưng phấn muốn chạy đến bờ sông, đám người bỗng nhiên kéo tới đông đúc làm chật chội hẳn . ít người xô đẩy nhốn nháo, trong miệng cũng kêu gào mắng chửi loạn cả lên.

      Hứa Tiên cũng bị chen chúc, nhưng lại bóp chặt túi tiền của mình. Phản ứng đầu tiên của nàng trong hoàn cảnh này là có kẻ cố ý gây loạn để nhân cơ hội trộm tiền.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      tại trong mắt Lương Liên, Hứa Tiên là nam, nam, nam . . . . . . (tiếng vang vô tận)

      Vì vậy, mọi người tự hiểu.=D

      Chương kế tiếp là lên sàn rồi. Vương Đạo Linh cũng nên lên sàn xúc tiến chút JQ thôi, ha ha ha
      Snow thích bài này.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 16:
      Là ngươi!

      Hứa Tiên theo dòng người chật chội bị đẩy càng lúc càng xa. Chuyện gì thế này? Nàng trong lòng tức giận nhưng vẫn nắm chặt túi tiền của mình. Phía sau đẩy đẩy nhốn nháo, căn bản dịch người được, khiến Hứa Tiên phiền não thôi. Mở miệng gào thét cũng vô dụng, vì tất cả mọi người đều bận chen chúc rồi.

      Rốt cục thoát được, Hứa Tiên nhìn chung quanh chút, cư nhiên bị đẩy xa như thế, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng cầu hình vòm. Làm sao lại đột nhiên chen lấn vậy? Hứa Tiên trăm mối nghi hoặc mà vẫn có giải đáp.

      Mau trở lại thôi, Tiểu Bạch còn chờ thả đèn nữa. Hứa Tiên sửa sang lại vạt áo bị chen lấn có chút xộc xệch, chuẩn bị "xông" trở về.

      Vừa ngang qua hẻm , Hứa Tiên chợt phát có điều kì lạ, đèn lồng trong hẻm theo thứ tự dập tắt, nhịp nhàng đến mãnh liệt dị thường. Chẳng lẽ có ma? Hứa Tiên trong lòng run lên, theo bản năng muốn chạy chối chết. Người chung quanh hiển nhiên để ý đến hẻm vắng vẻ này xảy ra dị tượng, bởi vì lúc này bầu trời bỗng nhiên nổ đầy pháo hoa.

      Tiếng vang khổng lồ che mọi tiếng động chung quanh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn pháo hoa sáng rực bầu trời.

      Cái trò pháo hoa này Hứa Tiên sớm xem ngán, cho nên lực chú ý vẫn còn hướng về phía hẻm . Là ảo giác sao? Hứa Tiên mở to mắt nhìn bên trong, hai hắc y nhân hình như đuổi giết người bị thương. Bởi vì thân ảnh chạy ở phía trước lảo đảo, nhưng vẫn đem hết toàn lực đánh chết người áo đen phía sau. Lúc trước đèn lồng dập tắt chính là do người áo đen trong đó.

      Wow, phim võ hiệp sao? Hứa Tiên chấn động nhìn.

      "Ngươi cho là ta mang đồ trọng yếu như vậy người sao?"

      "Ít nhảm , thủ hạ của ngươi đều chết hết rồi, ngươi mà chết còn ai biết được thứ đó ở đâu nữa. Chúng ta từ từ tìm là được."

      Loáng thoáng nghe hai người chuyện. Giết người đoạt bảo sao? Hứa Tiên liên tưởng. Hắc y nhân kia to gan lớn mật nhưng cũng coi như có đầu óc. Lúc này trời pháo hoa vẫn ngừng phóng ra, ai chú ý đến tình huống bên này. Chẳng lẽ màn chen chúc vừa rồi chính là do bọn họ tạo ra? Còn đem người dồn đến hẻm vắng vẻ như vậy, thừa dịp lúc bắn pháo hoa để xuất thủ, là tính toán tinh vi a.

      "Chỉ bằng ngươi cũng đòi lấy mạng ta sao. . . . . ." Trong giọng có ngạo khí ngoan tàn bạo.

      "A. . . . . ."

      Sau đó là tiếng kêu rên.

      Hiển nhiên người bị truy sát kia mặc dù thể sức suy yếu, nhưng vẫn đủ khả năng cho hắc y nhân thương tích .

      Hứa Tiên chớp mắt nhìn vào trong hẻm, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh, nhưng thanh càng ngày càng , Hứa Tiên nhịn được cẩn thận từng ly từng tý bước vào bên trong mấy bước. Tim giờ khắc này đập nhanh vô cùng, thình thịch, tựa như sắp nhảy tới cổ họng rồi.

      " đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết ở chỗ này." Đây là giọng của hắc y nhân, chỉ là có chút suy yếu.

      "Chỉ bằng ngươi. . . . . ." giọng này suy yếu hơn.

      Hứa Tiên tặc lưỡi cảm thán, người bị truy sát này đúng là mạnh miệng a. chết chắc còn như vậy. Bất quá, cũng rất cá tính. Có chút hợp khẩu vị của mình nha, chi bằng tới gần thêm chút xem thử?

      Hứa Tiên khẽ như mèo, lặng lẽ sờ soạng qua. Nếu như đối phương bị thương, nàng cũng dám qua xem náo nhiệt. Nhưng là nghe giọng , xem chừng hai người đều bị thương rồi.

      Đến gần hơn chút, Hứa Tiên nhờ ánh sáng phát ra từ pháo hoa trời mà thấy ràng tình cảnh trước mắt. Hắc y nhân đưa lưng về phía nàng, tay nắm thanh bảo kiếm dính máu, từng bước tiến tới gần người phía trước, lại ổn định như trước nữa, hiển nhiên bị thương . Người phía trước tựa vào tường miễn cưỡng đứng im, tay cũng nắm thanh bảo kiếm, chẳng qua bảo kiếm tay dính nhiều máu tươi hơn, mà y phục người cũng bị máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa, cúi đầu, thấy mặt.

      Giúp hay giúp đây? Hứa Tiên suy tính lại. Tính cách cái người bị truy sát kia cũng là hợp khẩu vị mình, chuẩn con vịt chết mạnh miệng a. Căn cứ theo đoạn đối thoại của hai người, hẳn là hắc y nhân kia muốn giết người đoạt bảo? Rốt cuộc là giúp hay giúp đây? Hứa Tiên do dự, nàng tuyệt muốn gây chuyện. Thế nhưng trong mắt nàng, kẻ giết người cướp của coi ai ra gì rất đáng hận, có điều nếu muốn giúp người cũng phải có đủ khả năng mới được a.

      Hứa Tiên suy tư, rốt cục chậm rãi ngồi xổm xuống lục lọi mặt đất. Hắc y nhân bị thương , lực chú ý vẫn đều ở người kẻ phía trước, nên để ý tới động tĩnh phía sau cách đó xa.

      " chết !" Hắc y nhân khẽ quát tiếng, kiếm trong tay xoay múa liền chém tới người tựa vào bên tường kia.

      Song đúng lúc đó, phía sau truyền đến giọng gầm lên: "Xem bạo vũ độc châm của ta đây!"

      Ám khí! Đây là phản ứng đầu tiên của Hắc y nhân khi nghe tiếng xé gió phía sau, vội vã xoay người, xoay múa bảo kiếm thành vòng định đón đỡ. Nhưng vừa đụng phải cái gọi là ám khí kia, thân kiếm cũng bất ngờ bị đập nghiêng xuống. Tiếp theo, mũi kiếm sáng loáng từ lồng ngực của xuyên ra. Vào lúc này, người phía sau đem hết toàn lực cầm bảo kiếm trong tay từ đằng sau đâm xuyên qua lồng ngực của .

      Hắc y nhân ở khắc cuối cùng nghĩ chính là, cái bạo vũ độc châm kia, ràng là châm, làm sao lại nặng như vậy?

      Hứa Tiên giờ khắc này là tư thế chuẩn bị chạy chối chết. Nàng hơi phát run, dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nàng nghĩ kĩ rồi, nếu thành công liền nhanh chân chạy trốn. Chạy vào trong đám người an toàn. Bất quá, người bị truy sát kia cũng lợi hại, biết nắm chặt cơ hội trong nháy mắt này. Hứa Tiên xoay người liếc cục gạch ở góc tường, cảm thán cục gạch này quả khác gì thần khí. Nàng mới vừa rồi lục lọi hồi lâu mặt đất, ở bên tường thấy ít gạch đá. Liền ném qua cục gạch nặng trịch, cái gì bạo vũ độc châm, nghe thôi biết là sáo rỗng rồi, thế mà người nọ lại tin.

      "Cám ơn. . . . . ." Người bị truy sát kia, thấy thoát khỏi nguy hiểm, rốt cục thả lỏng người, dựa vào tường chậm rãi trượt xuống đất, trong miệng suy yếu cám ơn. hiểu được người tới này đối với có ác ý.

      Hứa Tiên từ từ đến gần người vô lực ngồi dưới đất kia, biết tại sao, nàng cảm giác, thấy cái giọng này tựa hồ nghe qua, nhưng lại nghĩ ra là nghe qua ở nơi nào. Đợi tới gần, pháo hoa lần nữa phóng lên trời, chung quanh sáng lên, hai người nhìn nhau, Hứa Tiên hóa đá.

      "Là ngươi!"

      "Là ngươi!"

      Hai người trăm miệng lời thấp giọng hô lên.

      Người bị trọng thương ngồi dựa vào tường bên kia, phải Lương Liên là ai? Hứa Tiên kinh ngạc há hốc mồm nhìn người chật vật trước mắt, lại là Lương Liên?! Giờ phút nàyLương Liên chỗ nào còn thần thái phi dương ngày đó, tại cả người đầm đìa máu, chật vật chịu nổi tựa vào góc tường. Chẳng qua giữa lông mày vẫn có chút ngạo khí.

      Lương Liền thấy Hứa Tiên, trong con mắt lại dâng lên vẻ phức tạp khó tả, càng nhiều hơn là mừng rỡ.

      Hứa Tiên khóe miệng co rút, sớm biết người nọ là Lương Liên, mình ra tay cứu giúp rồi.

      "Quả nhiên là duyên phận, công tử, ta rồi sau này còn gặp lại mà." Lương Liên nở nụ cười, với Hứa Tiên.

      Hứa Tiên khóe miệng vẫn còn co rút, rất muốn cho , nếu sớm biết là ngươi, ta liền cứu đâu. Nhưng vừa nghĩ tới tính cách có thù tất báo của Lương Liên TV kia, nàng nhịn xuống. để ý đến nữa, xoay người định rời .

      "Đợi chút, ngươi cứu ta, chẳng lẽ muốn bất kỳ báo đáp gì sao? Ngươi có biết ta là ai ?" Giọng suy yếu của Lương Liên vang lên phía sau Hứa Tiên.

      " cần." Hứa Tiên bỏ lại câu.

      " cần?" Giọng Lương Liên vẫn rất suy yếu. Trong lòng có chút nghi ngờ, biết có phải ảo giác , mà hình như cảm thấy trong giọng của Hứa Tiên có vẻ đề phòng cùng chán ghét. "Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

      Hứa Tiên xoay người, híp mắt nhìn Lương Liên mặt đất, chợt nhanh qua, ngồi xổm xuống, hừ hừ cười : "Muốn báo đáp cũng được thôi, người có ngàn lượng , đưa cho ta. Như vậy chúng ta liền thanh toán xong, sau này phải gặp lại nữa." Hứa Tiên tuyệt muốn cùng Lương Liên có bất kỳ quan hệ gì.

      Lương Liên giật mình, sau đó cười khổ: "Ta chỉ trị giá nấy bạc thôi sao?" Đường đường Thiếu chủ Lương vương phủ lại chỉ trị giá bấy nhiêu tiền? ra bị người ta cười đến rụng răng mất.

      "Ta nha muốn báo đáp báo đáp nhanh lên, đưa tiền đưa tiền, sau đó đại lộ hai ngả, mỗi người hướng." Hứa Tiên trả lời vẻ đương nhiên, ánh mắt nhìn qua nhìn lại người Lương Liên, rất có khuynh hướng muốn tự mình động thủ cho lẹ.

      "Túi tiền ở ngang hông của ta." Lương Liên bất đắc dĩ trả lời.

      Hứa Tiên cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên thấy túi tiền dính đầy máu giắt bên hông Lương Liên, khách khí giật xuống , mở ra nhìn liền nhíu mày, ngân phiếu bên trong đều bị máu tươi nhiễm đỏ rồi. là đáng tiếc, rất nhiều ngân phiếu giá trị a. Hứa Tiên đau lòng trận.

      "Thôi bỏ , cần. Đều nhiễm đỏ hết rồi." Hứa Tiên ghét bỏ ném tiền túi trả lại cho Lương Liên, ngân phiếu như vậy chưa có mang ra ngoài tiêu hay , chỉ cần lấy ra thôi cũng đủ khiến người ta hoài nghi rồi, "Ngươi coi như chưa từng thấy ta ."

      "Ngươi, ngươi có biết ta là ai ? Ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận đó." Lương Liên thấy Hứa Tiên sắp rời vội vàng , quá nhanh nên tựa hồ đụng đến vết thương người, liền ho ra ngụm máu tươi.

      " cần. Ta nha Lương công tử, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức , nếu muốn chết đừng chuyện nữa. Ta gọi người giúp ngươi. Lần này thực bao giờ gặp lại nữa." Hứa Tiên lành lạnh xong, chắp tay có lệ, rồi chạy . giỡn sao, nàng so với ai khác đều ràng hơn người trước mắt này là ai. phải là thân phận lóng lánh con nhà quan cộng thêm con nhà giàu hay sao.

      Lương Liên tựa vào bên tường, nhìn bóng lưng Hứa Tiên xa, trong lòng phức tạp vạn phần.

      Bởi vì Lương Liên trong phim truyền hình vừa tàn bạo lại hay giận chó đánh mèo còn xuyên xương khoá người Hứa Tiên, cho nên tại Hứa Tiên đối với người này có chút bóng ma tâm lý, kiên quyết muốn cùng có chút quan hệ nào. Ra khỏi hẻm liền cản lại mấy người, cho từng người biết chuyện xảy ra trong hẻm , còn có quan lại quyền quý bị thương, nhanh chóng báo nha môn tìm đại phu, có ban thưởng. Kể cho nhiều người bảo đảm hơn chút. Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy Lương Liên này hình như có chút giống với trong phim. Bất quá nàng lười nghĩ mấy thứ này, dù sao Lương Liên cũng là nhân vật nguy hiểm, giữ khoảng cách chút tốt hơn. Làm xong hết mọi chuyện, Hứa Tiên liền chen chúc qua cầu. Lâu như vậy, Tiểu Bạch chắc là sốt ruột lắm.

      Mà lúc này đây Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh quả cũng sốt ruột chờ.

      "Hứa Tiên sao còn chưa xuất ? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?" Tiểu Thanh có chút lo lắng nhìn bờ sông bên kia. Lâu thế rồi, mà Hứa Tiên vẫn còn chưa thấy đâu.

      Bạch Tố Trinh cầm hoa đăng trong tay, khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía bờ sông đối diện cũng hơi lo lắng.

      Vừa lúc đó ở bờ sông bên kia, Hứa Tiên xuất , dùng sức hướng Bạch Tố Trinh phất tay lớn tiếng kêu lên: "Tiểu Bạch, bên này, bên này!"

      Hành động này của Hứa Tiên, dẫn tới ánh mắt ít người. Mặc dù đây được coi là đại hội tương thân, nhưng cũng ai hào phóng giống như nàng vậy a, tất cả mọi người đều chỉ dè dặt thả hoa đăng, vớt hoa đăng.

      Mà khi Bạch Tố Trinh lên phía trước thả hoa đăng, hai mắt mọi người lại càng tỏa sáng. Nữ tử tuyệt sắc như thế, khó trách nam tử kia hô to gọi . Lập tức ở bờ sông có ít nam tử nuốt nuốt ngụm nước miếng, gắt gao nhìn dung nhan rực rỡ của Bạch Tố Trinh. Còn có ít người rục rích, dõi theo hoa đăng Bạch Tố Trinh thả.

      "Mẹ nó!" Hứa Tiên vừa nhìn thấy tình cảnh này liền nổi giận. Bỗng nhiên như làm ảo thuật từ phía sau lấy ra cây gậy trúc dài, so với gậy trúc của mọi người chung quanh đều dài hơn ít, đủ để đưa tới tận giữa sông. Nhìn người chung quanh bộ dạng trợn mắt há hốc mồm, Hứa Tiên thầm đắc ý: muốn đoạt hoa đăng với ta, các ngươi còn non lắm. Hứa Tiên quơ cây gậy trúc trong tay cố gắng vớt hoa đăng Bạch Tố Trinh thả.

      biết thế nào tình lại đột nhiên có biến, lúc Hứa Tiên sắp vớt được tới hoa đăng của Bạch Tố Trinh, giữa sông tới chiếc thuyền, thuyền có nam tử đứng ăn mặc ngăn nắp chỉnh tề, thoạt nhìn phong độ phiêu phiêu, đầu tiên là nở nụ cười tự cho là tiêu sái mê người với Bạch Tố Trinh, sau đó xoay người định vớt lấy hoa đăng Bạch Tố Trinh thả.
      Snow thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 17:
      Bị đánh lén rồi!

      Tiểu Thanh thấy màn như vậy, giận tím mặt, muốn xuất thủ dạy dỗ nam tử kia, ánh mắt Bạch Tố Trinh cũng trầm xuống. Song chưa đợi hai người ra tay, Hứa Tiên có động tác, cầm lấy cây gậy trúc trong tay nhắm thẳng tới bộ vị tư mật của nam tử khom lưng thuyền kia, chút lưu tình đâm tới.(TNN: Độc, quá độc *giơ ngón cái*)

      Hét thảm tiếng, nam tử ăn mặc ngăn nắp bùm bùm rơi xuống giữa sông, khơi lên bọt sóng khổng lồ.

      Chung quanh mảnh yên lặng, chúng nam tử đứng cùng Hứa Tiên ở bờ sông đều theo bản năng bưng kín cái mông của mình, còn đám nam tử bên cạnh nàng bất động thanh sắc di động chân, xê dịch ra xa nàng chút. Tất cả mọi người đều ý thức được, cái thiếu niên thoạt nhìn thon gầy này, tuyệt đối phải loại lương thiện gì.

      Mà ở bờ bên kia Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh thấy động tác của Hứa Tiên, hóa đá rồi. Khóe miệng Tiểu Thanh run run, thầm nghĩ Hứa Tiên này quả nhiên phải là người thường có thể hiểu được. Mà ánh mắt Bạch Tố Trinh hơi sầm xuống, mặc dù người ngoài xem chừng Hứa Tiên bây giờ là nam tử. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử, lại làm ra hành động khác người như vậy!

      “Để cho ngươi mở mang chút thế nào gọi là bạo hoa cúc.” Hứa Tiên tàn bạo quơ cây gậy trúc từ trong kẽ răng nặn ra câu.

      “Quá, quá độc ác . . . . . .” Bên cạnh nam tử yếu ớt . Mặc dù biết bạo hoa cúc là có ý gì, nhưng động tác vừa mới của Hứa Tiên rất tượng hình ràng hàm nghĩa của mấy chữ này rồi.

      Hứa Tiên quay đầu tàn bạo nhìn người nọ, nuốt nuốt nước miếng, lui về sau hai bước. “Độc cái gì mà độc, lại dám đoạt hoa đăng của nương tử ta. Ta đâm coi như là tay rồi.”

      Sau khi nghe xong lời Hứa Tiên…, mọi người lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó mọi ánh mắt hâm mộ bao vây Hứa Tiên, tuyệt sắc như vậy lại là thê tử của thiếu niên này.

      thành thân, còn tới chơi hoa đăng cái gì?” Đột nhiên, giọng chua lòm vang lên.

      “Đúng thế. Hại mọi người hiểu lầm.” giọng cam lòng khác vang lên, cũng là chua muốn chết.

      “Đáng thương nhất chính là cái người còn dưới sông kia.” Có người bắt đầu đồng tình với nam tử dưới sông. Chẳng qua có đồng tình hay còn chưa biết.

      “Đúng vậy đúng vậy, quá ghê tởm, còn đánh người ta nữa.” Có giọng bắt đầu trào dâng căm phẫn.

      “Đúng vậy a, quá ác độc!” Lời này vừa ra liền có ít ánh mắt có hảo ý đặt ở người Hứa Tiên.

      . . . . . .

      Ngữ điệu buôn chuyện làm trò, từ từ biến thành sắc bén thảo phạt. Hứa Tiên nắm cây gậy trúc trong tay, khóe miệng co giật, cảm thấy khí chung quanh có chút ổn. Nàng cuối cùng cũng hiểu, mình là tự khơi nguồn oán hận rồi. tại, vẫn nên nhanh chút chạy mới an toàn. Ném lại cây gậy trúc, tiến vào đám người, sau đó chạy tới cầu hình vòm bên kia, tụ lại cùng Bạch Tố Trinh.

      “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chạy mau ~” Hứa Tiên chen chúc chạy tới, la hét, mang theo Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh vội vàng rời , lưu lại bầy người ánh mắt bất thiện.

      “Ngươi thân là nữ tử nên làm ra hành động như vậy.” Bạch Tố Trinh gương mặt tuấn tú đều là sương lạnh.

      Hứa Tiên bĩu môi định , Bạch Tố Trinh lại thêm câu: “Phải ra tay cũng là chúng ta.”

      Hứa Tiên sau khi nghe xong nhếch miệng cười: “Sau này ta làm vậy nữa là được chứ gì.”

      “Vậy tốt.” mặt Bạch Tố Trinh vẫn chút thay đổi, nhìn ra hỉ nộ.

      Chen ra xa rồi, Hứa Tiên lúc này mới dừng lại. Nhìn hai người dung nhan tuyệt thế bên cạnh, trong lòng cảm thán đúng là hồng nhan họa thủy mà.

      người ngươi, có mùi máu tươi, xảy ra chuyện gì?” Bạch Tố Trinh bỗng nhiên thấp giọng mở miệng, giọng có chút lạnh lùng.

      “A? Ngươi vậy mà vẫn ngửi ra được à.” Hứa Tiên ngửi ngửi ống tay áo của mình, nàng làm sao ngửi hoài thấy tý mùi máu tươi nào vậy a.

      “Phải rồi, người của ngươi sao lại có mùi máu tươi?” Tiểu Thanh cũng ngửi ra.

      ra dài lắm.” Hứa Tiên trước hít vào hơi sâu, rồi thở ra, chuẩn bị cân nhắc dưới, trầm giọng , “ ra . . . . . .”

      Tiểu Thanh mở to mắt nhìn chằm chằm đợi Hứa Tiên trả lời, Bạch Tố Trinh cũng nhìn Hứa Tiên.

      Hứa Tiên cười hắc hắc: “ ra , cũng có gì để cả.”

      xong câu này, Hứa Tiên liền có ý xấu thèm ngó vẻ mặt hai người, trực tiếp về phía trước.

      “Hứa Tiên, ngươi muốn bị đánh có phải hay ?” Tiểu Thanh bị cái khẩu khí này làm nổi lên tò mò rồi lại được giải đáp, khỏi xem trong lòng có bao nhiêu khó chịu.

      “Tiểu Bạch, ngươi xem Tiểu Thanh kìa, muốn bắt nạt ta.” Hứa Tiên lập tức tố cáo.

      Bạch Tố Trinh liếc mắt nhìn khuôn mặt ủy khuất của Hứa Tiên, ném ra hai chữ: “Đáng đời.” xong cũng để ý tới nàng nữa, lướt qua trước.

      Hứa Tiên bĩu môi, cũng theo. Nhưng trong lòng vô cùng sảng khoái, nửa làm cho người ta xoắn xuýt nhất. Hôm nay thế mà lại có thể khiến Tiểu Bạch cùng Tiểu Thanh đều rối rắm, ha ha.

      Mấy ngày tiếp theo, Hứa Tiên vẫn ngoan hiền ở trong nhà. Tiểu Thanh vẫn mỗi ngày nấu cơm, còn Bạch Tố Trinh đại đa số thời gian đều ở thư phòng đọc sách. Khiến Hứa Tiên cảm thấy vô cùng nhàm chán.

      “Còn tiếp tục như vậy, ta cũng sắp mốc meo rồi, phải tìm vài chuyện gì đó làm mới được.” Hứa Tiên than thở, cái này giống với kì nghỉ định kì lúc nàng làm trước kia, mong ngóng đợi chờ kì nghỉ dài hạn để nghỉ ngơi, thế nhưng vừa chơi được vài ngày người trở nên rỗng tuếch rồi, lại muốn làm. Con người quả nhiên là loài động vật mâu thuẫn mà.

      Kể từ sau khi tới Tô, Hứa Tiên cũng ngủ cùng phòng với Bạch Tố Trinh nữa.

      Nâng cằm lên nhìn đám thỏ đứng bên chuồng ăn rau có chút xuất thần. Trong khoảng thời gian này cùng Bạch Tố Trinh chung đụng, làm cho tâm nàng bắt đầu nổi lên chút biến hóa kỳ lạ. Nàng hình như càng ngày càng quen có tồn tại của Bạch Tố Trinh. Hơn nữa. . . . . .

      Hứa Tiên hồi tưởng đến hành động ở hội hoa đăng của mình. Tại sao mình lại để ý đến việc hoa đăng của Bạch Tố Trinh bị người khác vớt lên như vậy?

      Hứa Tiên dùng sức gãi gãi đầu, làm tóc rối hết cả lên, trong lòng phiền não thôi. tâm tư mình rốt cuộc là thế nào.

      lúc Hứa Tiên rối rắm, trận gió mạnh thổi qua, trước mắt bỗng nhiên xuất thanh kiếm sáng choang, lao thẳng về phía mặt nàng.

      Hứa Tiên thét chói tai tiếng, trực tiếp lăn qua cái, tránh thoát được kích trí mạng này.

      Là ai đây? Hứa Tiên kinh hoảng chưa hoàn hồn, nhìn về phía người đánh lén nàng. Vừa nhìn, nàng chợt sửng sốt, trước mắt là nữ nhân xa lạ. Nữ nhân này lớn lên rất đẹp, nhưng vẻ mặt đằng đằng sát khí, ăn mặc vô cùng gợi cảm, váy bó sát người, bộ ngực lộ ra mảnh tuyết trắng chói mắt, cánh tay cũng lộ mảng lớn. Ở thời đại này, mặc thành như vậy, có chút kinh thế hãi tục rồi. Mà nữ tử đánh lén hiển nhiên nghĩ tới Hứa Tiên lại có thể tránh thoát kiếm này của nàng, cũng ngẩn ra.

      “Ngươi là ai?” Hứa Tiên rất là khiếp sợ, dưới ban ngày ban mặt lại có người có xông vào nhà đánh lén mình. Mình hình như cũng biết nữ nhân này đúng ? thù oán, làm sao lại muốn lấy mạng mình? Hơn nữa lại có thể vô thanh vô tức xuất ở trong hậu viện. Nữ nhân này, đơn giản. Hứa Tiên lập tức nảy ra kết luận.

      “Tiện nhân, chịu chết .” Ai ngờ, nữ nhân khêu gợi này căn bản để ý tới nghi vấn của Hứa Tiên, vung bảo kiếm lại xông lên.

      “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, cứu mạng a!” Hứa Tiên hoảng loạn chạy về phía thư phòng, vừa chạy vừa xé thanh kêu to. Mới chạy được mấy bước, liền phát chân của mình nhúc nhích được. Hứa Tiên mất thăng bằng, mắt thấy sắp hung hăng bổ nhào xuống đất rồi. Hỏng bét, đối phương phải là người, Hứa Tiên nhanh chóng nhận ra điểm này.

      có đau đớn như trong tưởng tượng, lần này, Hứa Tiên vừa vặn rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại của Bạch Tố Trinh. Chẳng qua lúc này mặt Bạch Tố Trinh là tầng sương lạnh, nhìn nữ tử khiêu gợi vung kiếm kia.

      “Bạch Tố Trinh, huynh, huynh lại thành thân với con người?” Nữ tử khiêu gợi vừa nhìn thấy Bạch Tố Trinh xuất , lại nhìn Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, càng giận kiềm chế được, khuôn mặt xinh đẹp méo mó.

      “Cút.” Bạch Tố Trinh chỉ lạnh lùng phun ra chữ.

      “Huynh! Huynh lại đối xử với ta như vậy?” Nữ tử kia cắn chặt môi, cam lòng nhìn Bạch Tố Trinh, trong mắt có đau lòng cùng tức giận.

      “Đừng để cho ta phải đến lần thứ hai.” Giọng Bạch Tố Trinh giống như hàn băng vạn năm, chút nhiệt độ nào.

      “Bạch Tố Trinh, ta. . . . . .” Nữ tử khiêu gợi cam lòng lại kêu lên, nhưng còn chưa xong, Bạch Tố Trinh động thủ.

      Hứa Tiên tựa vào trong ngực Bạch Tố Trinh, nhìn tay kết ấn, chút lưu tình làm phép đánh tới nữ tử khiêu gợi kia. tiếng kêu thảm thiết vang lên, nữ tử kia bị đánh trực tiếp gục mặt đất, miệng phun ra máu tươi.

      “Ngươi nếu còn dám động thủ với Hứa Tiên, ta làm cho ngươi hồn phi phách tán.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn nữ tử té mặt đất ràng từng câu từng chữ.

      “Huynh, huynh lại đối với con người. . . . . .” Nữ tử khiêu gợi phun ra ngụm máu tơi lớn, giọng tràn đầy vẻ thể tin, thêm nữa là cam lòng. Lại nhìn về phía Hứa Tiên trong ngực Bạch Tố Trinh, ánh mắt càng tràn đầy oán độc. Bạch Tố Trinh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy bây giờ lại ôm con người, hơn nữa còn bảo vệ người đó đến thế! Điều này bảo nàng làm sao tiếp nhận nổi đây?

      Mà giờ khắc này Hứa Tiên cũng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Bạch Tố Trinh, cứ nhìn như vậy. . . . . .

      Trong lòng có cái gì đó bắt đầu nổi lên?

      Ánh mắt oán hận của nữ tử rơi vào mắt Bạch Tố Trinh, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến ả, bỗng nhiên trong nháy mắt vung lên, vô số bạch quang(tia sáng trắng)từ trong tay Bạch Tố Trinh bổ xuống hóa thành phi đao , bắn thẳng đến nữ tử khiêu gợi kia.

      Nữ tử khiêu gợi kinh hãi, hiểu được Bạch Tố Trinh nổi lên sát tâm, nhặt bảo kiếm lên, chật vật liên tục đón đỡ. Mặc dù chặn lại được phần lớn phi đao, song người vẫn trúng ít. Nữ tử khẽ cắn răng, từ người lấy ra vật, ném mạnh lên mặt đất. Nhất thời, vang lên tiếng nổ lớn, chung quanh lập tức tràn ngập sương mù.

      “Khụ khụ. . . . . .” Sương mù dày đặc này hại Hứa Tiên kịch liệt ho khan, cổ họng giống như muốn bốc cháy. Nhưng cảm giác như vậy rất nhanh liền biến mất. bàn tay lành lạnh nhàng che miệng cùng mũi nàng lại, Hứa Tiên biết, đây là tay của Bạch Tố Trinh.

      Trong viện yên tĩnh lại. Nữ tử khiêu gợi kia sớm thấy bóng dáng đâu.

      Hứa Tiên lại cảm giác tim mình đập rất nhanh.

      Sương khói tản , ra cũng mất bao lâu, nhưng Hứa Tiên nhưng cảm thấy lâu như thiên sơn vạn thủy vậy.

      “Ngươi sao chứ?” Bạch Tố Trinh buông tay ra, cúi đầu, nhìn Hứa Tiên giọng hỏi.

      sao, có việc gì. Tiểu Bạch, nữ nhân kia là ai vậy?” Hứa Tiên lắp bắp trả lời, bỗng cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.

      “Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Đột nhiên, giọng Tiểu Thanh chen vào. nghe được tiếng nổ ở hậu viện, cũng lật đật chạy tới.

      có gì, chỉ là con cóc mà thôi.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt .

      Hứa Tiên sau khi nghe xong lời của Bạch Tố Trinh kinh ngạc thôi, con cóc ? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là cóc tinh Vương Đạo Linh?! Nữ tử khiêu gợi đó lại là Vương Đạo Linh sao? Hơn nữa, nhìn ánh mắt nàng kia u oán, ràng là thâm tình thắm thiết đối với Tiểu Bạch. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a. Bạch Tố Trinh đối với nàng ta hiển nhiên chút ý tứ, hơn nữa còn cực kì kiên nhẫn.

      “Con cóc ?” Tiểu Thanh cau mày, rất là nghi ngờ, ánh mắt dời đến người Hứa Tiên ở trong ngực Bạch Tố Trinh, “Hứa Tiên đây là làm sao?”

      “A? Ta, ta sao.” Hứa Tiên tránh khỏi vòng ôm của Bạch Tố Trinh muốn chạy ra, nhưng ngờ trói buộc chân còn chưa giải, vừa rời khỏi tay Bạch Tố Trinh, cả người liền thẳng tắp té xuống đất.

      Bạch Tố Trinh nhàng đưa tay, tay kéo nàng vào trong lòng.

      Nhất thời, mặt Hứa Tiên đỏ lên giống như tôm luộc. Đầu óc lúc này cũng hoàn toàn trống rỗng.

      “Là con cóc tinh Vương Đạo Linh?” Tiểu Thanh nhìn đạo lục quang trói buộc hai chân Hứa Tiên, sắc mặt sầm xuống, “Ả đúng là hồn tan, lại còn quấn tới tận đây?”

      là Vương Đạo Linh! Hứa Tiên sợ run cả người. Nam tử trung niên tục tĩu râu ria dài ngoằng trong phim kia cách nào sánh bằng nữ tử ăn mặc khiêu gợi mới vừa rồi a. Chỉ có điểm giống nhau, đó chính là tình ý của Vương Đạo Linh đối với Bạch Tố Trinh.

      “Ừm.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt trả lời, trong nháy mắt vung tay lên giải trói buộc chân Hứa Tiên, lúc này mới buông Hứa Tiên ra, “Ả mới vừa rồi thiếu chút nữa giết Hứa Tiên.”

      “Đệ cảm thấy ả dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.” Tiểu Thanh sau khi nghe xong lời Bạch Tố Trinh …, đầu tiên là lo lắng nhìn Hứa Tiên chút, xác định Hứa Tiên có chuyện gì, lúc này mới cau mày, trong mắt lên cỗ sát khí tàn bạo, “ bằng đệ giết ả, là xong hết mọi chuyện. Tránh cho ả lại tới dây dưa.”

      Bạch Tố Trinh có lên tiếng, ràng là tán thành lời của Tiểu Thanh.
      Snow thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 18:
      Rối rắm

      Tiểu Thanh vừa dứt lời liền tung người cái, thân ảnh thoáng chốc biến mất.

      Hậu viện lớn như thế chỉ còn lại hai người Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên. lúc lâu, hai người vẫn im lặng. Suy nghĩ của Hứa Tiên vẫn còn rối tinh rối mù, tim đập dữ dội. môi tựa hồ còn lưu lại xúc cảm ngón tay của Bạch Tố Trinh.

      hồi lâu, Hứa Tiên mới cúi đầu : “Cái kia, Tiểu Bạch, cám ơn ngươi cứu ta. . . . . .”

      cần cám ơn, đây vốn là chuyện do ta gây nên.” Bạch Tố Trinh mặt chút thay đổi, nhàn nhạt .

      Hai người lại trầm mặc. khí có chút tự nhiên.

      “Chuyện như vậy, phát sinh lần nữa.” Giọng Bạch Tố Trinh hơi trầm.

      “A, à, Ừm.” Hứa Tiên biết gì cho phải, vội đáp qua loa. Giọng Bạch Tố Trinh có gợn sóng gì, nhưng nàng lại nghe ra tự trách cùng kiên định trong đó. Là do mình ảo giác sao? Hứa Tiên có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, vừa nhìn lên bắt gặp cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia, cũng nhìn nàng.

      Hứa Tiên vội vàng dời mắt, tim lúc này càng đập nhanh hơn.

      Bạch Tố Trinh vẫn nhìn chằm chằm Hứa Tiên, trong mắt loại biểu tình tên.

      “Cái kia, ta, ta đói bụng, nhà bếp tìm cái gì ăn chút.” lúc sau, Hứa Tiên có chí khí ra câu đầu đuôi, dứt lời liền chạy về phía nhà bếp.

      Bạch Tố Trinh đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Hứa Tiên, bỗng nhiên nhè phun ra câu: “Nhà bếp phải ở phía đó.”

      Hứa Tiên lảo đảo cái, thiếu chút nữa té ngã. Đứng vững lại rồi chạy nhanh hơn, trở về phòng của mình đóng cửa ra nữa.

      Bạch Tố Trinh mình lẳng lặng đứng ở hậu viện, chậm rãi vươn tay, nhìn lòng bàn tay của mình. Mới vừa rồi, thực tức giận, khi trông thấy Vương Đạo Linh ra tay muốn giết Hứa Tiên hoàn toàn nổi giận rồi. Tâm vẫn luôn bình tĩnh vậy mà mới vừa rồi lại nổi giận.

      “Đại ca.” Bỗng nhiên, giọng Tiểu Thanh vang lên bên tai, Bạch Tố Trinh giật mình, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh ở trước mặt. thế nhưng lại phát Tiểu Thanh trở lại xuất ở trước mặt lúc nào. Lần đầu tiên có cảnh giác như thế. . . . . .

      “Chạy rồi?” Bạch Tố Trinh khôi phục thái độ bình thường, nhàn nhạt hỏi.

      “Vâng.” Tiểu Thanh có chút ảo não trả lời.

      sao, lần sau làm cho ả hồn phi phách tán.” Bạch Tố Trinh cũng để ý tới trong giọng của mình có mang theo tia độc tàn bạo.

      Tiểu Thanh sửng sốt, chợt cau mày gật đầu: “Dạ.”

      “Chẳng qua đệ nếu mình gặp phải ả phải cẩn thận, chờ thương thế ả tốt lên rồi cũng dễ dàng đối phó như thế đâu.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt rồi xoay người rời . Bỏ lại Tiểu Thanh mình đứng đó ngẩn người.

      Đây là chuyện gì xảy ra nha? Đại ca lúc nào cũng lạnh lùng lại có thể dài như vậy, quan tâm như vậy. Tiểu Thanh đứng đực tại chỗ thẫn thờ lúc lâu. cảm thấy được đại ca thay đổi, nhưng thay đổi như vậy liệu có tốt ? Đối với những kẻ theo đuổi thiên đạo như bọn họ, thay đổi như thế tốt sao?

      . . . . . . . . . . . .

      “Vẫn ra ăn cơm?” Bạch Tố Trinh ngồi ở bên bàn, nhìn bát đũa mình xếp bên cạnh, hỏi Tiểu Thanh.

      “Vâng, gọi mấy lần rồi, nàng bảo muốn chúng ta phần lại cho nàng, tối nàng tự xuống phòng bếp ăn.” Tiểu Thanh cau mày bất đắc dĩ trả lời. Cũng biết Hứa Tiên làm sao, đột nhiên tự giam mình ở trong phòng chịu ra.

      Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng gì.

      Thế nhưng, ngày thứ hai vẫn vậy, Hứa Tiên vẫn ra khỏi phòng. Ngày thứ ba cũng vẫn như cũ.

      “Nàng ấy bị làm sao vậy a? Chẳng lẽ hôm đó bị con cóc tinh kia dọa sợ rồi?” Tiểu Thanh suy đoán.

      Bạch Tố Trinh gì, nhưng lại biết tuyệt đối phải là nguyên nhân này. Vậy , nàng rốt cuộc làm sao đây?

      Lúc này Hứa Tiên mang bộ dạng rối rắm ngồi ở bên cửa sổ, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn trời. Nàng mấy ngày qua ra khỏi phòng, là do nàng tránh mặt Bạch Tố Trinh. Bởi vì nàng phát , mình giống như có chút thích thích tên Tiểu Bạch mặt lúc nào cũng chút biểu cảm kia rồi.

      Hứa Tiên rất rối rắm, mấy ngày qua mặc kệ là mở mắt hay là nhắm mắt, trong đầu vẫn chỉ tràn đầy hình bóng Bạch Tố Trinh. Như vậy mà nàng vẫn hiểu chuyện gì xảy ra nàng đúng là quá ngu rồi. Mặc dù chỉ số tình cảm của nàng cao, nhưng nhất định là số dương, tuyệt phải số .

      Mùa hè chậm rãi trôi qua, khí trời thu dần dần kéo tới. Thời tiết cuối hè vẫn còn có chút nóng bức, cơn gió nhè thổi qua cửa sổ, lay động mái tóc của Hứa Tiên, nàng hồn nhiên phát ra, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Trong lòng của nàng rất loạn, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có lúc mình thích Bạch Tố Trinh. Nàng thuộc về thế giới này, thậm chí đoạn nhân duyên này cũng thuộc về nàng. Nếu Bạch Tố Trinh biết nàng phải vị ân nhân Hứa Tiên mà muốn tìm kia sao? Nàng dám nghĩ, cũng muốn nghĩ tới.

      “Nhà. . . . . .” Hứa Tiên vươn tay tự lẩm bẩm mình, nhàng quơ cái vào khoảng , nhưng cái gì cũng bắt được. Nhà ở đâu? Mình khi nào mới có thể trở về nhà? Lần đầu tiên cảm giác độc lại len lỏi tới mãnh liệt như vậy.

      Đối với Tiểu Bạch mà mình là gì, còn đối với mình Tiểu Bạch lại là gì đây? Hứa Tiên nhất thời có chút mờ mịt. Tay chậm rãi đặt lên ngực, tại sao, ở nơi này lại có chút đau?

      chăm sóc mình, hết thảy cũng chỉ bởi vì mình là ân nhân của thôi sao. . . . . .

      Quả nhiên, trong tình cảm, người nào dao động trước người đó liền thua. . . . . .

      Hứa Tiên cười khổ, ánh mắt có chút chua xót.

      “Ngươi rốt cuộc, làm sao vậy?” Bên tai đột ngột vang lên giọng Bạch Tố Trinh, trong trẻo dễ nghe.

      Lại là ảo giác sao? Hứa Tiên giật giật khóe miệng, tự giễu cười.

      “Ngươi cười rất khó coi.” Giọng trong trẻo lại vang lên lần nữa.

      Hứa Tiên giật mình, đây phải là ảo giác sao? Chợt quay đầu lại, liền thấy mỹ nam áo trắng chắp tay, lẳng lặng đứng phía sau nàng. phải Bạch Tố Trinh còn ai vào đây? thế nhưng lại đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất phía sau nàng.

      “Ngươi, ngươi vào lúc nào? Sao gõ cửa?” Hứa Tiên hơi lắp bắp hỏi, nàng theo bản năng che ngực, nàng mới vừa rồi muốn hóng mát, nên lộ ra mảng lớn da thịt.

      “Phẳng, cần che.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh chút biểu cảm, nhàn nhạt phun ra câu như vậy.

      Hứa Tiên lập tức phát hoả: “Ngươi ra ngoài cho ta. Chỗ này của ta phẳng đó, xin lỗi ngươi nha.” xong, Hứa Tiên lại choáng váng, lời này, dễ làm cho người ta nghĩ chệch mà.

      Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên thẹn quá hoá giận, vẫn nhúc nhích, bỗng nhiên giọng : “Nếu ngươi nhớ nhà, ta dẫn ngươi trở về thăm chút.”

      Chỉ câu này thôi, nước mắt Hứa Tiên liền tí tách chảy xuống. Nhà, mình còn có thể trở về sao? Ngôi nhà thực của mình. . . . . .

      Bạch Tố Trinh giật mình nhìn Hứa Tiên khóc. vì sao đột nhiên nàng lại như vậy. ra sớm vào, mới vừa rồi cũng nghe thấy Hứa Tiên lẩm bẩm tự , nhìn vẻ đơn mặt nàng, trong lòng vậy mà lại có tia đau đớn.

      “Tiểu Bạch, nếu như ta phải Hứa Tiên, ngươi còn có thể đối tốt với ta như vậy hay ?” Hứa Tiên lau nước mắt mặt, nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, hỏi.

      Bạch Tố Trinh sửng sốt, để ý tới bất an và chờ đợi trong mắt Hứa Tiên, chỉ có chút hiểu : “Ngươi chính là Hứa Tiên mà.”

      Hứa Tiên nghe vậy, cười, chẳng qua là trong nụ cười có thứ gì đó, khiến trong lòng Bạch Tố Trinh bất an.

      “Ừ, ta hiểu rồi. Tiểu Bạch, ngươi ra ngoài . Buổi trưa ta ra ngoài ăn cơm.” Hứa Tiên xoay người, nhàng , để cho Bạch Tố Trinh nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng.

      Bạch Tố Trinh do dự, nhàng ‘được’, rồi đẩy cửa ra ngoài.

      Hứa Tiên đứng ở cửa sổ, hít vào hơi sâu, đem nước mắt sắp chảy ra lần nữa nén trở về. Cười lên: “Ngu ngốc, ngươi rốt cuộc mong chờ cái gì đây? phải là của ngươi vĩnh viễn cũng thuộc về ngươi đâu. . . . . .”

      Buổi trưa, Hứa Tiên quả nhiên ra ăn cơm. Lại là bộ dạng tuỳ tiện kia, cùng Tiểu Thanh hỉ hỉ hả hả. Song Bạch Tố Trinh lại cảm thấy Hứa Tiên tựa hồ có chút khác với ngày thường, nhưng rốt cuộc khác ở đâu lại nghĩ ra.

      Ăn xong cơm trưa, Hứa Tiên định ra ngoài.

      đâu vậy?” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi.

      xem chút có chuyện gì thích hợp cho ta làm hay .” Hứa Tiên cười hì hì .

      “Ngươi cần làm việc cũng được.” Giọng Bạch Tố Trinh bình tĩnh chút gợn sóng.

      “Cứ nhàn rỗi mãi rất nhàm chán. Tìm chút chuyện làm tốt hơn, hơn nữa cũng thể cứ mãi dùng tiền của ngươi được.” Hứa Tiên nghiêm túc trả lời, rồi quay đầu nhìn Tiểu Thanh, “Buổi tối ta muốn ăn ngon nha, làm phần thịt bò dầm tương .”

      “Ăn mập chết ngươi , bây giờ mới vừa ăn trưa xong ngươi bắt đầu nghĩ tới cơm tối rồi.” Tiểu Thanh ánh mắt khinh bỉ nhìn Hứa Tiên tức giận .

      “Ha ha, có thực mới vực được đạo mà. Ta đây.” Hứa Tiên cười ha ha ra cửa.

      Tiểu Thanh giọng thầm oán trong miệng, cái tên này chỉ có biết ăn thôi, rồi thu dọn bàn. Còn Bạch Tố Trinh ngồi bên, biết nghĩ cái gì.

      đường cái, Hứa Tiên có chút mê mang, trong lòng bị cảm giác độc gặm xé càng nhiều.

      Cứ tiếp tục như vậy ổn chút nào, Hứa Tiên nhàng than thở, nhưng mình làm sao mới trở về được đây?

      Chi bằng tìm Quan Đại sĩ hỏi chút? Trước kia nàng tin thần linh, nhưng ở thế giới này nàng biết thần linh tồn tại. Hứa Tiên tìm người hỏi thăm xem miếu Quan ở đâu, rồi vội vàng .

      Tới miếu Quan , Hứa Tiên phát nơi này hương khói nghi ngút, cửa có ít quán hàng bày bán nhang đèn, còn có quầy coi bói.

      Hứa Tiên đánh giá chung quanh, để ý phía trước, thiếu chút nữa đụng vào người ta.

      “Ngươi đường kiểu gì vậy? Lỡ đụng phải phu nhân của chúng ta, ngươi đảm đương nổi sao?” giọng nữ có chút hổn hển rống lên. Dứt lời Hứa Tiên liền cảm thấy mình bị người ta đẩy ra.

      Sau khi thấy ràng tình huống trước mắt, mặt Hứa Tiên liền biến sắc, trước mắt là phu nhân mang bầu, bụng rất lớn rồi. Bên cạnh là hai nha hoàn, người đỡ, người chống nạnh căm tức nhìn Hứa Tiên. Vị phu nhân ăn mặc chỉnh tề, trang sức đầu vừa nhìn cũng biết phải đồ bình thường, mà quần áo của hai nha hoàn so với nha hoàn nhà bình thường tốt hơn nhiều lắm. Xem ra lai lịch vị phu nhân này hề chút nào.

      xin lỗi, xin lỗi, cũng là lỗi của ta, ta có nhìn đường.” Hứa Tiên vội vàng xin lỗi, thiếu chút nữa đụng phải phụ nữ có thai, đây cũng phải chuyện đùa đâu a.

      xin lỗi là coi như xong sao? Ngươi có biết phu nhân nhà ta là ai , phu nhân nhà ta là phu nhân tri phủ, nếu lão gia mà biết nhất định . . . . . .” Nha hoàn chống hông kia thuận theo bỏ qua mà la mắng Hứa Tiên.

      Hứa Tiên lên tiếng, dù sao cũng là lỗi của nàng. Phụ nữ có thai đúng là đối tượng quan trọng cần phải bảo vệ.

      “Được rồi, Tiểu Mai, vị công tử này cũng phải cố ý, hơn nữa cũng xin lỗi rồi, ngươi đừng tiếp tục quở mắng tha người ta nữa.” Vị phu nhân mở miệng ngăn cản nha hoàn, giọng nhàng dịu êm, làm cho người ta khỏi nổi lên hảo cảm.

      “Phu nhân, xin lỗi.” Hứa Tiên áy náy xin lỗi, nếu như vị phu nhân này bị mình đụng phải thảm rồi.

      có chuyện gì. Ta cũng nhìn ra là công tử tựa hồ có tâm . Mặc dù biết công tử rốt cuộc phiền não chuyện gì, nhưng người hiền ắt có trời phù hộ, có chuyện gì là giải quyết được.” Phu nhân cười ôn nhu, .

      Hứa Tiên ngẩn ra, nhìn nụ cười thiện ý mặt đối phương, cười khổ gật đầu: “Đa tạ phu nhân khuyên bảo.”

      Phu nhân gật đầu, cùng hai nha hoàn rời . Hứa Tiên nhìn bóng lưng ba người, trong lòng cảm thán này vị phu nhân này là thiện lương, nghe khẩu khí nha hoàn kia thân phận của nàng cũng thấp, Tri Phủ phu nhân. . . . . .

      Chờ chút! Hứa Tiên giật mình cái. Tri Phủ phu nhân? Còn có cái bụng lớn kia. Chẳng lẽ là thê tử Tri Phủ Tô Châu Trần Luân? Chính là cái người mang long phượng thai kia?

      Cái thế giới này đúng là . Hứa Tiên lắc đầu, về phía cửa miếu.
      Snow thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 19:
      Vậy ngươi ngủ bên trong

      Hứa Tiên vào chùa, hào phóng quyên tiền nhang đèn, còn mua nhang thượng hạng, rồi thành kính quỳ gối đệm cói[1], nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Quan đại sĩ, xin Đại sĩ chỉ điểm cho ta khi nào mới có thể trở về nhà, là nhà , người hiểu mà.”

      . . . . . . . . . . . .

      Mặt trời ngả dần về tây.

      Hứa Tiên quỳ mạch đến chiều, trong miệng liên tục nhắc nhắc lại câu kia. Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. TV phải diễn như vậy sao, người phàm kiên trì thành kính bái lạy ngừng, cuối cùng thần linh luôn bị cảm động.( nhảm, đó là bị phiền, phải bị cảm động!!!)

      Phía , Quan nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Tiên quỳ gối đệm, tịnh bình nắm trong tay run rồi lại run. Bạch Tố Trinh khiến nổi trận lôi đình, còn Hứa Tiên khiến phát điên. Đôi vợ chồng này, so với càng đáng ghét hơn! Nếu như bị Bạch Tố Trinh biết được Hứa Tiên quỳ lạy lâu như vậy mà cũng có tỏ vẻ gì . . . . . . Quan nghĩ tới đây, trong lòng run lên.

      “Thời cơ đến, tự nhiên trở về.” Hứa Tiên niệm tới miệng đắng lưỡi khô, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng ôn hòa hiền lành.

      Hứa Tiên đột nhiên mở mắt, chung quanh có bất kỳ ai. Nàng trong lòng mừng rỡ, nàng hiểu được, Quan hiển linh rồi!

      “Đại sĩ, xin hỏi thời cơ là chỉ lúc nào? Cụ thể chút .” Hứa Tiên nhìn Quan phía , vội vàng thấp giọng hỏi.

      Cụ thể chút, cụ thể chút, cụ thể chút. . . . . .

      Khuôn mặt hiền lành của Quan sắp bị bóp méo rồi. Ba chữ kia, quen thuộc khiến muốn nhảy từ đài sen xuống. Ba chữ đó trong nháy mắt gợi lên kí ức đẹp của . Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên, hai tên khốn kiếp này. . . . . .

      “Thiên cơ bất khả lộ.” Quan xấu xa xong câu này, rồi lại im bặt.

      Mặc kệ Hứa Tiên lễ bái thế nào, niệm thế nào, cũng có bất kỳ động tĩnh gì nữa.

      Hứa Tiên thất vọng thở dài, cố hết sức đứng lên, dấu chấm dấu phẩy(nguyên văn là cong thẳng) về nhà. Tâm tình xuống thấp khiến nàng cũng còn tâm chí suy nghĩ kĩ càng, tại sao Quan lại ra lời như vậy, Quan tựa hồ biết nàng cũng thuộc về thế giới này. Những điều này, Hứa Tiên trong khoảng thời gian ngắn cũng có nghĩ tới. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức, bụng đói, mắt hoa, chỉ muốn nhanh chóng trở về ăn cơm.

      Về đến nhà, trời tối sầm.

      Vừa mở cửa liền thấy Bạch Tố Trinh khoanh tay, lẳng lặng đứng ở đại sảnh.

      Hai người nhìn nhau. . . . . .

      lúc lâu ai gì. Hứa Tiên nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lòng dâng lên chút đau đớn. Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày nhìn đầu gối Hứa Tiên, đương nhiên nhìn ra tư thế Hứa Tiên bước có chút đúng, đầu gối hình như bị làm sao.

      đâu vậy?” Giọng Bạch Tố Trinh lúc nào cũng như vậy, trong trẻo mà bình tĩnh. Làm cho ai có thể đoán được mảy may chút cảm xúc của ..

      Hứa Tiên thu hồi suy nghĩ của mình, nhe răng lộ ra nụ cười, ngả ngớn cười hắc hắc : “Nương tử ở chỗ này chờ vi phu sao? Mới buổi chiều gặp thôi mà nhớ rồi à?”

      Bạch Tố Trinh lạnh lùng liếc nàng cái, gì, xoay người vào trong.

      Hứa Tiên ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười khan hai tiếng.

      “Ăn cơm . Thịt bò dầm tương của ngươi làm xong rồi.” Song, câu nhàng của Bạch Tố Trinh từ bên trong xa xôi truyền tới.

      Mũi Hứa Tiên đột nhiên chua xót, tiếp đó giống như tự mình hành mình hung hăng bóp bóp cái mũi. Hít vào hơi sâu, khóe miệng Hứa Tiên mới lên nụ cười đau đớn, thể tiếp tục như vậy. Còn như vậy, mình chỉ càng lún càng sâu, cuối cùng vạn kiếp bất phục mất.

      Vội vã ăn cơm xong, Hứa Tiên đứng lên muốn trở về phòng, Tiểu Thanh ở lại dọn dẹp bàn ăn.

      “Ta mệt rồi, về phòng trước nghỉ ngơi đây. Tiểu Thanh, chuẩn bị nước nóng xong gọi ta nha.” Hứa Tiên bỏ lại câu, dám nhìn Bạch Tố Trinh, giống như bỏ chạy rời khỏi phòng ăn.

      “Hứa Tiên làm sao vậy? Là lạ.” Tiểu Thanh thấp giọng thầm, nhưng cũng suy xét đến cùng, tiếp tục dọn bàn.

      Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn cửa, nơi đó thân ảnh Hứa Tiên sớm biến mất. Ngay cả Tiểu Thanh cũng phát được Hứa Tiên bình thường rồi sao?

      Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiên ra ngoài, chỉ bắt chuyện qua loa với Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh. Nàng ra ngoài tìm việc làm. Nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng chỉ biết trung y, cho nên chuẩn bị tiệm thuốc làm việc. Nhưng nàng lại muốn đến Tế Nhân Đường. Ánh mắt Ngô Ngọc Liên ngày đó nàng nhìn thấy rất ràng.

      Tìm qua vài tiệm thuốc, cuối cùng mới quyết định chọn tiệm thuốc nho . Chưởng quỹ ở đây là ông lão hơn năm mươi tuổi, họ Tần, ông và bạn già(ý chỉ thê tử)cùng nhau tiếp quản gian tiệm thuốc này, hai người có con nối dòng. Vốn có ý định nhận người, chẳng qua gần đây chưởng quỹ cảm thấy thân thể mình còn linh hoạt nữa, lại thấy Hứa Tiên hiểu biết thông thạo, người cũng chịu khó, tiền công đòi cũng nhiều, nên lưu lại nàng.

      Cứ như vậy, Hứa Tiên ở lại tiệm thuốc có tên Hoà Nhân Đường này. Ngày ngày, nàng vừa làm học đồ vừa ngồi xem bệnh. Người đến khám bệnh hốt thuốc mặc dù nhiều lắm, nhưng Hứa Tiên đều tiếp đón thỏa đáng, đúng bệnh hốt thuốc. Chưởng quỹ vẫn ở bên cạnh giám sát, thấy như thế, vô cùng vừa lòng.

      Trước khi , hai vợ chồng chưởng quỹ còn nhiều lần dặn dò Hứa Tiên bảo nàng ngày mai đến sớm chút.

      Về đến nhà, Hứa Tiên vẫn như cũ cùng Tiểu Thanh đấu khẩu, đùa giỡn Bạch Tố Trinh chút, rồi ăn cơm trở về phòng ngủ. mặt thoạt nhìn có gì, nàng vẫn là bộ dạng tuỳ tiện bất cần kia, nhưng Bạch Tố Trinh cảm giác được, cảm thấy Hứa Tiên cùng trước kia có chút bất đồng.

      “Tiểu Thanh, đệ có cảm thấy Hứa Tiên có chút khác thường hay ?” Bạch Tố Trinh khẽ do dự, rồi cuối cùng phun ra câu như vậy.

      “Khác thường?” Tiểu Thanh ngừng lại động tác trong tay, đứng tại chỗ, đôi mắt lòng vòng xoay chuyển, suy tư rồi , “Huynh , đệ cũng cảm thấy nàng có chút khác lạ. giống như lẩn tránh đại ca huynh đó.”

      Bạch Tố Trinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chợt cảm thấy nhiệt độ chung quanh có chút giảm xuống rồi, khóe miệng run run, ngượng ngùng : “Có lẽ là đệ ảo giác rồi. Đệ bưng bát vào trong .” Tiểu Thanh xong liền nhanh như chớp chạy về phía phòng bếp.

      Bạch Tố Trinh ngồi mình ở phòng ăn, nghĩ tới lời Tiểu Thanh , trầm tư.

      Lúc này Hứa Tiên lại ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người, buổi tối ở cổ đại chẳng có gì để tiêu khiển, nàng tới thế giới này lâu như vậy, dần dần cũng thành thói quen trời tối liền chạy ngay lên giường ngủ. Nhưng gần đây thế nào cũng ngủ được.

      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Tiên đứng lên, vừa mở cửa ra thấy là Bạch Tố Trinh, liền ngây ngẩn cả người. Nàng còn tưởng là Tiểu Thanh tới đưa nước nóng.

      “Làm sao vậy? Có việc à?” Hứa Tiên có chút chột dạ dời ánh mắt của mình, nhìn Bạch Tố Trinh.

      “Vợ chồng phải là nên ngủ cùng nhau sao?” Bạch Tố Trinh lại phun ra câu như vậy.

      Hứa Tiên há hốc mồm, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh kia của Bạch Tố Trinh. Đây là ý gì? Sau khi tới phải bọn họ vẫn đều phân phòng ngủ sao? Hôm nay lại trúng gió cái gì a?

      để ý tới Hứa Tiên ngẩn người, Bạch Tố Trinh đẩy cánh tay chặn cửa của Hứa Tiên ra, trực tiếp vào, ngồi băng ghế trong phòng.

      “Cái kia, Tiểu Bạch, ngươi sao vậy?” Hứa Tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn Bạch Tố Trinh thản nhiên ngồi ở đó.

      “Ngươi gần đây rốt cuộc làm sao thế?” Bạch Tố Trinh đáp hỏi ngược lại.

      “Ta?” Hứa Tiên sửng sốt, tiếp theo nhếch miệng cười cười, “Ta làm sao a. Tiểu Bạch ngươi hỏi kỳ quái a, ta rất khỏe mà. Ăn ngon ngủ kĩ, thân thể tráng kiện, tinh thần phơi phới.” Hứa Tiên xong còn gập cánh tay lại, vỗ vỗ bắp tay chút cơ bắp nào.

      Bạch Tố Trinh gì, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Hứa Tiên.

      Hứa Tiên líu lo lúc lâu, mà Bạch Tố Trinh vẫn bất vi sở động như cũ. Dưới ánh mắt sáng như đuốc kia của , Hứa Tiên bại trận, cuối cùng ngồi xuống lên tiếng nữa.

      Hứa Tiên , Bạch Tố Trinh cũng hỏi, chỉ sừng sững ngồi đó, có ý rời .

      Nhất thời, trong phòng mảnh yên lặng đến quỷ dị.

      Ban đêm, Hứa Tiên rửa mặt rồi bò lên giường ngủ, Bạch Tố Trinh cũng bình tĩnh lên giường. Hứa Tiên dịch rồi lại dịch vào phía trong, cứ dịch như vậy.

      “Ngươi muốn dán lên tường sao?” giọng Bạch Tố Trinh lại có chút khôi hài.

      “Vậy ngươi ngủ bên trong !” Hứa Tiên tức giận bò dậy, làm cái gì nha, hôm nay lại chạy tới cùng mình ngủ. Cũng là gây ra, còn dám cười mình. Hứa Tiên bò dậy, muốn bò qua người Bạch Tố Trinh. Ai ngờ, vừa qua được chân, Bạch Tố Trinh lại vươn tay túm cánh tay của nàng, rồi nhàng kéo cái, cả người Hứa Tiên liền dán toàn bộ lên người .

      “Làm, làm gì thế?” Hứa Tiên tâm hoảng ý loạn, giãy giãy, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng đến có thể rán trứng rồi.

      “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Tố Trinh buông tay, ngược lại lực đạo cầm cổ tay nàng càng mạnh hơn.

      Hứa Tiên vẫn xoay tới xoay lui.

      “Đừng động.” Bạch Tố Trinh trầm giọng .

      Hứa Tiên sửng sốt, lúc này mới xoay nữa, gục ở người Bạch Tố Trinh, cùng bốn mắt nhìn nhau. Cái tư thế này, là vô cùng mập mờ nha. . . . . .

      “Ngươi giận ta sao?” Bạch Tố Trinh khẽ nhăn lại cặp lông mày xinh đẹp, có chút xác định hỏi, “Chuyện con cóc tinh kia, sau này bao giờ xảy ra nữa.”

      phải là chuyện này.” Hứa Tiên có chút ảo não , rồi quay mặt , dám nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Tố Trinh.(TNN: đoạn này làm nhớ tới bài Đôi mắt Pleiku =D haha)

      “Vậy vì cái gì?” Bạch Tố Trinh vươn tay đem mặt Hứa Tiên quay lại, nghi ngờ hỏi.

      Hứa Tiên cảm nhận được nhiệt độ tay Bạch Tố Trinh, mặt càng nóng hơn, lắc lắc đầu hất tay Bạch Tố Trinh ra. Song Bạch Tố Trinh lại ngang nghạnh, chịu buông tay.

      “Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hứa Tiên tức giận hô lên.

      “Muốn biết ngươi nghĩ cái gì.” Bạch Tố Trinh giọng rất chân thành.

      “Cái này rất quan trọng với ngươi sao?” Hứa Tiên tức giận hỏi.

      sai.” Bạch Tố Trinh bật thốt lên, dứt lời, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

      Hứa Tiên sửng sốt, cau mày nhìn Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh cũng trầm mặc, nhìn vào mắt Hứa Tiên.

      “Tiểu Bạch, ngươi tên khốn kiếp này, đồ khốn kiếp.” hồi lâu, Hứa Tiên lại đột nhiên hét lên câu như vậy.

      Bạch Tố Trinh lúc này cũng ngây ngẩn cả người: “Ngươi mắng ta?”

      “Ta mắng ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi khốn kiếp? Ngươi làm ta thích ngươi, còn ngươi thèm đếm xỉa, lại còn giả mù sa mưa(giả bộ)tới hỏi ta làm sao, ta ngươi còn như vậy. . . . . . Hu hu hu, ngươi phải tên khốn kiếp là cái gì? Ngươi thích ta đừng đối với ta tốt như vậy, ngươi thích ta đừng quan tâm ta như thế. . . . . .” Hứa Tiên đầu tiên là tức giận mắng, sau đó bắt đầu khóc lên, càng khóc càng hăng, cuối cùng trực tiếp trả thù đem nước mắt nước mũi toàn bộ xoa lên y phục trước ngực Bạch Tố Trinh.

      Bạch Tố Trinh sững sờ nhìn Hứa Tiên khóc lóc kể lể, cứ như vậy sững sờ nhìn. Nghe những lời này của Hứa Tiên, trong lòng trừ chấn động, còn có chút cao hứng kiềm chế được. Trong nháy mắt, khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Tiên dường như hung hăng đâm trúng nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng .

      “Ngươi, làm sao, lại cảm thấy ta thích ngươi. . . . . .” lúc Hứa Tiên khóc đến sắp bất tỉnh, bên tai truyền đến giọng trầm thấp mát lạnh kia của Bạch Tố Trinh.

      Hứa Tiên bỗng nhiên dừng khóc, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Trinh phía dưới. Thanh rất rất , hơn nữa mặt Bạch Tố Trinh vẫn có biểu tình gì, khiến Hứa Tiên cảm thấy lời mới rồi là loại ảo giác của nàng. Nhưng nàng biết, đó tuyệt đối phải ảo giác, tuyệt đối ! như vậy Tiểu Bạch cũng thích mình? đúng như vậy sao, là như vậy sao! Trong lòng Hứa Tiên dâng lên hi vọng.

      “Nhưng là, nhưng là nếu ta phải Hứa Tiên, ngươi cũng thích. Ngươi thích chẳng qua là để báo ân kia thôi.” Sau khắc, Hứa Tiên nghĩ đến đây, khóc càng to hơn rồi.

      “Có phải ân nhân hay liên quan!” Giọng trong trẻo lạnh lùng của Bạch Tố Trinh mang theo chút tức giận.

      Oanh ——

      Hứa Tiên nhất thời cảm thấy trong đầu có cái gì nổ tung.

      “Ngươi, ngươi mới vừa cái gì?” Hứa Tiên phát bắt được cổ áo Bạch Tố Trinh, mắt chữ a mồm chữ o hỏi.

      gì cả.” Bạch Tố Trinh đứng dậy, nhàn nhạt câu. Hứa Tiên từ người Bạch Tố Trinh lăn xuống, thiếu chút nữa lại dán lên tường.

      “Vậy là ngươi thích ta? Có đúng hay ?” Hứa Tiên bò dậy, hướng về phía Bạch Tố Trinh vội vàng hỏi.

      Bạch Tố Trinh trầm mặc, gì. Sau đó chán ghét nhìn y phục dính đầy nước mắt nước mũi người mình, trực tiếp cởi bỏ quần áo. Lộ ra thân thể thon dài đẹp mắt.

      Hứa Tiên ở phía sau nhìn tấm lưng trần của Bạch Tố Trinh, cứng đờ người lại.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :