1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bán tình yêu: Hận là cách tôi chiếm đoạt em - Bạc Lương Trà ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 44: Minh tinh


      Ngày tựu trường, bốn người cùng báo cáo, chương trình học kỳ sau của đại học năm 3 khá ít, bởi vì thành tích của Tiêu Nghệ trong mấy tháng thực tập ở E-ver khá tốt nên ký hợp đồng chính thức trở thành nhân viên của E-ver.

      Lương Ngân cũng chuẩn bị tìm chỗ thực tập, dĩ nhiên chuyện này tuyệt đối thể để giám đốc Trình biết, giám đốc Trình sớm chuẩn bị công việc cho Lương Ngân ở công ty , dĩ nhiên chức vụ cần phải , chính là thư ký riêng của giám đốc, về công việc chính là phục vụ giám đốc Trình vĩ đại rồi.

      Lương Ngân cũng muốn như vậy, còn có nữa năm thôi, cần phải chuẩn bị tốt chút, dù sao mấy năm đại học trôi qua vội vã, học đại học năm 3 rồi, ở trong cái xã hội này, cũng trãi qua ít chuyện, trở thành người lớn, đó mới chính là vào xã hội.


      Lương Ngân nhìn thấy chị em vui vẻ, trước khi học có gặp gỡ trong nhà, cho nên, cũng có cùng chị em liên lạc, vừa tan học cũng từ nhà trở về cửa tiệm, hoạt động gì cũng tham gia, Lương Ngân là muốn thử cho Lương Ngôn tham gia hoạt động đoàn, dù sao đứa bé kia phong trào cũng nhiệt tình, nhưng mà gì Lương Ngôn cũng chịu ngây ngô ở trường học, nếu phải là Lương Ngân cho, sớm xách hành lý đến ở cùng các chị.

      Lương Ngân nhận đựơc điện thoại của Trình Mạc Nhiễm liền ra ngoài, trong cửa tiệm chỉ còn lại Tiêu Nghệ cùng Tang Vũ, còn có Lương Ngôn, ba người cùng đủ mọi chuyện, sau đến vấn đề tình cảm.


      Cố Nhiên, luôn là điều cấm kỵ của Tang Vũ, lần này vấn đề Tiêu Nghệ đến là những năm tháng thanh xuân của và Nhậm Nghĩa, những đau đớn thanh xuân ấy, có lẽ mãi mãi là vết thương lòng sâu sắc nhất của .

      "Chị Tiêu Nghệ!" Lương Ngôn dựa vào người Tiêu Nghệ, Lương Ngôn bình thường làm thấy khá hơn chút.

      Tiêu Nghệ có chút tự giễu, nhưng lại vỗ vỗ tay Lương Ngôn an ủi, chuyển đề tài.

      Trình Mạc Nhiễm dắt tay Lương Ngân, hai người quảng trường tản bộ, màn đêm buông xuống, quảng trường còn nhiều người lắm, đầu mùa xuân gió lạnh thấu xương, Trình Mạc Nhiễm choàng khăn quàng cổ cho Lương Ngân.

      "Có phải lạnh lắm , sao tay lại lạnh như vậy?Chúng ta quay trở xe thôi!" Trình Mạc Nhiễm dùng bàn tay mình bọc lấy bàn tay bé lạnh buốt của Lương Ngân, thương .

      " thôi! lâu tới chỗ này rồi!" Nơi này trước đây cùng Mộ Nghĩa đến, chợt giật mình mấy năm trôi qua, mấy tháng trước xảy ra chuyện, hôm nay người bên cạnh lại thay đổi.

      Trình Mạc Nhiễm có cự tuyệt, mà còn kéo Lương Ngân đến gần mình hơn, còn dùng áo của mình bao lấy người .

      Hai người dạo, Trình Mạc Nhiễm đưa Lương Ngân về đến cửa tiệm, trăm ngàn lần muốn rời xa, cũng cố ý muốn Lương Ngân cùng chỗ kia, ra lý do rất ngây thơ: muốn ôm em ngủ.

      Khuôn mặt nhắn của Lương Ngân lạnh buốt, cũng ửng đỏ, Nhưng mà trong nhà còn có mấy chị em, cũng thể càng rỡ như vậy, cho nên cũng đồng ý.

      Đương nhiên cuối cùng Trình Mạc Nhiễm đành thỏa hiệp, bất quá cũng chỉ đành nhõng nhẽo thôi, muốn Lương Ngân hôn , mới bằng lòng bỏ qua.

      Lương Ngân tiến tới, chuẩn bị hôn lên mặt của , ai ngờ Trình Mạc Nhiễm rất xảo quyệt, nghiêng đầu lại, Lương Ngân cứ như vậy hôn ở môi của , Trình Mạc Nhiễm rất biết bắt lấy thời cơ, thuận thế hôn Lương Ngân, cho cơ hội rút người ra, tay Trình Mạc Nhiễm cũng nhàn rỗi, đầu tiên là hôn Lương Ngân, sau đó tay liền cho vào áo trong trượt hướng lên , bàn tay kia ấm áp, Lương Ngân bị hôn quên mình, huống chi lại tập trung tinh thần, Trình Mạc Nhiễm thủ đoạn cao minh, Lương Ngân căn bản là cự tuyệt được.


      Trình Mạc Nhiễm cởi nút áo ngực bên trong, nụ hôn của bắt đầu rơi xuống cổ của Lương Ngân, Lương Ngân động tình.

      lúc này, cửa xe đột nhiên bị gõ, Lương Ngân chợt giật mình, Trình Mạc Nhiễm biết có chút kinh sợ, liền an ủi đừng sợ, từ bên ngoài cửa xe thể nhìn thấy bên trong. Lúc này Lương Ngân mới yên lòng, hốt hoảng mặc áo khoác vào.

      Trình Mạc Nhiễm trượt cửa sổ xe xuống, nhìn thấy Lương Ngôn.


      " Trình." Lương Ngôn nghĩ tới Trình Mạc Nhiễm lại ở đây, trong lòng thầm nghĩ nhất định mình quấy rầy người ta rồi, thầm mắng mình ngu ngốc. Cứ như vậy cứng đờ người ra.

      "Chị." Lúc này Lương Ngân mặc xong áo khoác, từ xe bước xuống có chút lúng túng.

      Lương Ngân để ý đến , quay sang nhìn Trình Mạc Nhiễm : " đường cẩn thận, ngày mai gặp." Trình Mạc Nhiễm quay về phía Lương Ngân gật đầu cái đáp lại rồi lái xe .


      "Chị, xin lỗi!" Lương Ngôn giống như cái đuôi bám dính bên người Lương Ngân.

      "Làm gì phải xin lỗi?" Lương Ngân hỏi.

      Lương Ngôn vừa nghĩ. Đúng vậy làm gì phải xin lỗi ta? giải thích được. vốn muốn quấy rầy chuyện tốt của hai người, nhưng mà nhìn chị dáng vẻ tỉnh táo, giống dáng vẻ có chuyện tốt gì, cho nên le lưỡi cái liền kéo cánh tay Lương Ngân lên lầu ngủ.

      Thời gian trôi qua nhanh, học lại chớp mắt được tháng, Lương Ngân cũng bận rộn kinh khủng, đặc biệt là ở cửa hàng.

      Lúc trước Vệ Nam có đề nghị các dời đến trung tâm thành phố, muốn giúp các tay, phòng ốc gì đều có, như vậy buôn bán nhất định rất tốt, gặp dịp Vệ thị cho quảng cáo miễn phí.

      Nhưng mà như thế nào các cũng đồng ý.


      Trình Mạc Nhiễm cũng từng khuyên Lương Ngân dời tiệm đến trung tâm thành phố, Lương Ngân cũng có ranh giới cuối cùng, mỗi lần Trình Mạc Nhiễm đến cảm thấy phiền, liền bực bội, Trình Mạc Nhiễm cũng dám bàn lại vấn đề này nữa, tránh cho người đẹp tức giận, chịu tội đụng vào người cái cũng được.

      Chỉ là gần đây giới truyền thông phát mục tiêu mới, đó chính là Lương Ngân, giám đốc Mạc nhiễm có bạn thần bí trong cửa tiệm Khuê Mật Ô Vuông.

      Trình Mạc Nhiễm vốn muốn Lương Ngân bị quấy rầy, cho nên giai đoạn này, hai người đều tiến hành bí mật hẹn hò, phải là ở cửa tiệm, mà chính là ở trường học.


      Điều Lương Ngân chịu nổi nhất chính là ngày nào đó, từng bước phía sau lại có người theo, sau đó phát người nhảy ra hỏi: Xin chào Lương tiểu thư, là bạn của giám đốc Trình đúng ?

      Chỉ là dường như mọi chuyện như thế, bởi vì công việc của Tiêu Nghệ ở E-ver, danh tiếng cũng , nên giúp đỡ Lương Ngân chạy trốn khỏi đám chó săn truy lùng, Tiêu Nghệ liền thay Lương Ngân hẹn gặp giám đốc Trình, cũng chinh vì vậy tin tức của Tiêu Nghệ bị lộ ra triệt để, ba của Tiêu Nghệ, Văn Thao người có thế lực của thành phố N cũng bị đưa ra ánh sáng, từ đó Tiêu Nghệ cũng có ngày yên ổn.



      Nhưng mà như vậy là tốt nhất, cửa hàng Khuê Mật Ô Vuông càng thêm nổi tiếng, thậm chí có người muốn mua đứt, cuối cùng cũng bị các cự tuyệt, nhất thời bốn này trở thành đề tài, được nhiều người ở thành phố B quảng cáo rùm beng, tuổi trẻ tài cao , cái chính là phụ nữ để thua kém đấng mày râu, mấy có tiền đồ, các bà cũng đều đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

      Lương Ngân cũng thành minh tinh.


      Tháng tư, Lương Ngân cầm quần áo từ trường về, mấy chị em ai cũng có khóa học, có công việc, chỉ còn lại mình , mệt mõi đầu đầy mồ hôi.

      Lúc này cửa trong tiệm mở ra.


      "Lương Ngân!" Giọng này là, lâu gặp tiểu vương tử Hàn Tô.

      Lương Ngân quay đầu lại nhìn thấy Hàn Tô gầy hơn trước đây, đứng ở cửa tiệm mặc áo khoác trắng với quần dài màu nâu sẫm.

      "Hàn Tô?" Lương Ngân trong nháy mắt kinh ngạc, bởi vì lần trước đồng ý dẫn cậu ta đến cửa tiệm, nhưng vẫn chưa thực lời hứa với , nghĩ đến đứa trẻ này tự mình tìm đến được cửa tiệm.

      Lương Ngân bỏ quần áo trong tay xuống chạy tới Hàn Tô.

      "Tại sao tới mà gọi điện thoại trước vậy?" Lương Ngân nghĩ đứa trẻ này muốn biết chỗ này chắc cũng có nhiều cách, cũng hỏi thăm cậu sao lại tìm được đến nơi này.

      Hàn Tô thấy Lương Ngân tươi cười, trong nháy mắt thất vọng, cậu mất rất nhiều công sức mới biết được nơi này, cứ như vậy cười, nhưng mà nụ cười kia kể từ khi học 12, lâu cậu được thấy , trong nháy mắt mọi buồn phiền liền trở nên ấm áp, cậu lập tức ôm lấy Lương ngân.

      Lương Ngân chưa kịp phản ứng gì, nhưng mà đột ngột ôm như vậy khiến cho ngẩn ra.


      Hàn Tô ở bên tai Lương Ngân uất ức làm nũng: "Lương Ngân, em muốn tôi tức mà, tôi thấy tin tức mới biết địa chỉ naỳ của em, tôi mất rất nhiều công sức , nhưng bất luận nhờ vào ai..."

      Buổi chiều tháng tư mặt trời đầy nắng, người con trai như vậy giống như đứa trẻ ôm hơn cậu ta 3 tuổi làm nũng.
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 45 : nghiệt


      Lương Ngân pha cà phê, còn Hàn Tô mệt mỏi ngồi ghế sô pha nhìn Lương Ngân dọn dẹp quần áo.

      Thời tiết tháng tư ấm áp, tách cà phê ấm tỏa hương thơm, Hàn Tô thích thú hưởng thụ bình yên này.


      Lương Ngân dọn dẹp quần áo xong liền bưng tách cà phê ngồi đối diện Hàn Tô, người đàn ông tuấn này phơi mình dưới ánh nắng giống như thiên sứ vậy.

      " Tại sao đột nhiên lại tới nơi này?" Lương Ngân uống hớp cà phê.

      đến điều này, Hàn Tô giận ghê gớm, ngay sau đó "Hừ" tiếng bày tỏ bất mãn đối với Lương Ngân.

      "Sao vậy?" Lương Ngân hiểu.


      "Em giữ lời!" Hàn Tô trực tiếp chỉ trích.

      Lúc này Lương Ngân mới nhớ ra là chuyện gì, vội vàng : " xin lỗi, lần trước muốn dẫn cậu tới nhưng quên mất, xảy ra quá nhiều chuyện nên nhớ!"

      "Lương Ngân, em xem trọng tôi!" Hàn Tô cảm thấy uất ức.


      " có, có, Hàn Tô, tôi có, lần trước xảy ra số chuyện nên chưa kịp dẫn cậu đến đây chơi! ." Lương Ngân giải thích.

      "Tốt lắm, tôi tha thứ cho em, nhưng có điều kiện!" Hàn Tô thừa cơ hội .

      "Được!" Lương Ngân hào phóng đồng ý.

      "Vậy em có muốn tối hôm nay tôi ở lại đây đêm?" Hàn Tô lập tức ra cầu của mình.

      "Tại sao?" Lương Ngân giật mình hỏi cậu ta tại sao.


      " cho hỏi tại sao, đây chính là điều kiện tha thứ cho em." Hàn Tô cũng điều kiện

      "Được rồi!" Hôm nay Cẩm Niên ở nhà Âu Dương cả đêm, nhưng mà vẫn đủ phòng.

      Lúc này, ngoài của tiệm có tiếng xe dừng lại, trong lúc Lương Ngân suy đoán, chỉ thấy dáng người đàn ông cao lớn tuấn bước nhanh váo trong tiệm, là Trình Mạc Nhiễm.

      "Lúc này tại sao tới rồi?" Lương Ngân nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm bước vào trong, rất buồn bực, hai người ràng là hẹn gặp mặt vào buổi tối, thế mà mới tới chiều giám đốc Trình trốn việc rồi sao?

      Trình Mạc nhiễm nhìn thấy Hàn Tô, cũng biết đứa bé này đối với Ngân Ngân có chút an phận, nhưng xét thấy cậu ta là học sinh của Lương ngân nên vẫn phải dùng mềm thể dùng cách cứng rắn được.

      Cho nên......

      "Đương nhiên là bởi vì nhớ em!" Trình Mạc Nhiễm xong, liền chạy đến bên cạnh Lương Ngân nhàng hôn lên trán .

      Nụ hôn này chỉ để cho Lương Ngân ngạc nhiên, mà còn khơi dậy lửa giận ở trong lòng của Hàn Tô.

      Qủa nhiên tuổi trẻ sung khí, lúc Hàn Tô thấy nụ hôn êm ái đó liền đứng lên. Trợn mắt nhìn về phía Lương Ngân.

      Đây đối với cậu ta mà là lừa gạt.

      Lương Ngân lập tức đẩy Trình Mạc Nhiễm ra, sau đó giọng :"Làm gì vậy?"

      " hôn bạn của có gì đúng?" Trình Mạc Nhiễm lần này cũng có chút tính trẻ con.


      "Lương Ngân, phải em đồng ý với tôi..." Hàn Tô nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Lương Ngân, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

      "Hàn Tô, tôi...."

      "Cậu có phải là con trai của giám đốc Hàn ?" Trình Mạc Nhiễm nghe tên của Hàn Tô, cộng thêm dáng vẻ bên ngoài giống giám đốc Hàn nổi tiếng đào hoa nên hỏi.

      " là ai?" Hàn Tô tức giận nhìn Trình Mạc Nhiễm, ai bảo đến đây trước bước làm bạn trai của Lương Ngân?

      "À...Tôi là giám đốc Trình bạn trai của Lương Ngân, dĩ nhiên là phương diện làm ăn có quen biết với ba cậu.” Trình Mạc Nhiễm cười .

      Hàn Tô nhìn người đàn ông trước mắt, mang giày tây, mặc dù hai người họ chiều cao khác biệt lắm, nhưng Trình Mạc Nhiễm ở thế thượng nên cậu cũng có chút tự ti.

      "Hàn Tô, cậu ngồi xuống đây , bây giờ tôi nấu cơm." Lương Ngân có chút lúng túng, đứa trẻ có lòng tự trọng nếu dứt khoát chỉ càng làm cậu ấy tổn thương thêm mà thôi .

      Lập tức vẻ mặt Hàn Tô thay đổi có chút mệt mõi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của Lương Ngân ngồi chờ ghế sô pha suy nghĩ.

      Trình Mạc Nhiễm cởi áo khoác xuống rồi theo Lương Ngân vào bếp.

      Lương Ngân chờ nồi hấp nóng lên để gắp thức ăn vào.




      đứng chờ liền bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp, Lương Ngân tức giận quay đầu lại .


      "Ngân Ngân, rất nhớ em!" Trình Mạc Nhiễm miệng lưỡi rồi hôn lên cổ của Lương Ngân, sau đó đầu tựa lên vai .

      "....."

      " biết cậu bé kia nhất định có tình ý với em, em là của ." Ham muốn độc chiếm của người này rất mạnh.

      “Nhưng mà cậu ta vẫn chỉ là đứa trẻ, sao lại có bộ dạng như vậy?" Lương Ngân nhìn , nếu như Hàn Tô vì chuyện này ảnh hưởng đến cảm xúc, việc học bị xuống dốc phanh biết làm sao bây giờ?

      "Yên tâm , cậu ta có phản ứng tiêu cực gì đâu, cậu ấy dựa vào mình nổ lực hơn để thành tài." Trình Mạc Nhiễm giọng buồn , nhưng cánh tay choàng ôm chặt hông Lương Ngân.

      "Hừ." Lương Ngân vẫn là tin tưởng .

      "Ngân Ngân, hôm nay em đến nhà !" Lương Ngân thoát khỏi Trình Mạc Nhiễm đem món ăn bỏ vào nồi, liền nghe thấy Trình Mạc Nhiễm câu như vậy.

      Bỗng nhiên, Lương Ngân đỏ mặt, cũng quay đầu lại.

      "Ngân Ngân!" Lúc này giọng Tang Vũ đột nhiên vang lên.

      Lương Ngân và Trình Mạc Nhiễm đều bị làm cho giật mình, liền quay đầu lại nhìn Tang Vũ.

      Tang Vũ cũng bị hai người kia làm cho giật mình lùi về sau bước


      "Này, Tiểu Vũ tại sao cậu lại đột nhiên xuất vậy?" Lương Ngân vuốt ngực, hờn trách hỏi.

      " phải mình đột nhiên xuất , mà là Hàn Tô nhờ mình với cậu là cậu ấy về nhà trước, nhờ mình cám ơn ly cà phê của cậu." Vừa Tang Vũ vừa nhìn Trình Mạc Nhiễm, sau đó le lưỡi kêu lên tiếng :" Trình."

      "Ồ! Hàn Tô rồi sao?" Lương Ngân đột nhiên suy nghĩ có chút đau lòng về đứa trẻ này, đều ở chỗ này tốt.

      "Đừng làm nữa, chúng ta ra ngoài ăn !" Tang Vũ quay trở lên lầu rồi, còn Trình Mạc Nhiễm tựa vào cạnh cửa ở trong bếp chờ Lương Ngân.

      Đột nhiên Lương Ngân cũng cảm thấy còn hứng thú để làm thức ăn, định đóng cửa cùng Trình Mạc Nhiễm ra ngoài ăn.

      Vốn Tang Vũ cũng theo, nhưng mà mới nửa đường nhận được điện thoại của Tiêu Nghệ hẹn ăn món ăn Nhật, cho nên Tang Vũ làm kỳ đà cản mũi nữa.

      Chỉ còn lại Lương Ngân cùng nghiệt Trình tiên sinh.

      Lương Ngân cầm đôi đũa lên từ từ ăn cơm, từ đầu đến cuối câu nào.

      "Ngân Ngân?" Trình Mạc Nhiễm gấp thức ăn vào chén cho Lương Ngân, vẫn ngẩng đầu lên ăn.

      khí như vậy Trình Mạc Nhiễm thể chịu nổi.

      "Em làm sao vậy? Chẳng lẽ em vì cậu học sinh mà bực mình cùng sao?" Trình Mạc Nhiễm giọng rất trầm, có thể nghe được ở chịu đựng điều gì.

      Lương Ngân ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Trình Mạc Nhiễm dường như có phần bị tổn thương, trong lòng cũng cảm thấy áy náy .


      " phải , chỉ là cảm thấy có chút buồn bực thôi!" Những lời này đối với hai người mà cũng chính là lối thoát.

      "Kìa, ăn nhanh lên chút , lát dẫn em hóng gió!" Trình Mạc Nhiễm biết đây là cái cớ, nhưng mà giọng cùng ánh mắt lập tức dịu xuống, gấp chút thức ăn thanh đạm vào chén của .

      "Ừ." Lương Ngân là thích , nếu cũng thấy mất mác kia trong mắt mà đau lòng.

      "Dạo gần đây Lương Ngôn thế nào?"Trình Mạc Nhiễm dò xét hỏi.

      "Ngôn Ngôn, dường như mấy ngày nay có về tiệm!" Lúc này Lương Ngân mới nhớ tới Lương Ngôn mấy ngày nay có xuất rồi!

      "Vậy sao?" Trình Mạc Nhiễm như có điều suy nghĩ nên mới hỏi câu như vậy.

      "Sao vậy? có tâm phải ?" Lương Ngân nhìn Trình Mạc Nhiễm như có điều suy nghĩ, trong lòng có chút mơ hồ, bình thường hỏi đến chuyện của Lương Ngôn, bất chợt trong lúc này lại hỏi đến Lương Ngôn.

      " có." Trình Mạc Nhiễm lại cúi đầu ăn cơm.

      "Trình Mạc Nhiễm, có phải có chuyện gạt em đúng ?" Lương Ngân ngồi đối diện nhìn Trình Mạc Nhiễm chằm chằm chớp mắt.
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46: Buồn nôn

      Editor: Quinn Dun


      Trình Mạc Nhiễm thấy kiên quyết trong mắt của Lương Ngân cũng có chút sợ, chỉ có thể bất đắc dĩ vì mình mà thầm than thở.
      "Được, được rồi , được rồi , !" Trình Mạc Nhiễm đầu hàng, sau đó bỏ chiếc đũa trong tay ra xoa lên lông mày của Lương Ngân.

      "Đừng nhíu mày, em mà như vậy trong lòng cảm thấy sợ!" Trình Mạc Nhiễm lòng nhưng trong lời ngữ điệu lại sợ hãi, nhưng Lương Ngân nghe được lời này khiến tim của rung động, người như Trình Mạc Nhiễm cũng biết sợ, sợ cau mày sao?

      "Chuyện là thế này, Vệ Nam mấy ngày trước có thổ lộ với Lương Ngôn, ai biết tiểu nha đầu kia liền hốt hoảng chạy trốn." Trình Mạc nhiễm trong lời cảm giác có chút hài hước, đặc biệt lúc câu Vệ Nam thổ lộ, khuôn mặt nụ cười nhõm.

      " Vệ Nam thổ lộ cùng Lương Ngôn?" Lương Ngân vốn cho là Vệ Nam chờ Lương Ngôn lớn hơn chút nữa, nghĩ tới lại nhanh như vậy.

      "Đúng vậy, có lẽ Vệ Nam kịp đợi ,sợ tiểu nha đầu kia chạy trốn cậu ấy."

      "Gần đây Ngôn Ngôn cũng còn đến tiệm!” Đoán chừng đứa bé này sợ đến tiệm gặp Vệ Nam đây! Lương Ngân ở trong đầu YY dáng vẻ tiểu đà điểu của Lương Ngôn khóe miệng cũng gợi lên cười .

      Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau.

      Khi Lương Ngân về đến nhà, gọi điện thoại cho Hàn Tô, nhưng bên kia máy có giọng nữ trả lời: xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi khóa.

      Lương Ngân nằm lỳ ở giường, con mèo của Lương Ngôn ngồi bên cạnh liếm móng, Lương Ngân nhìn thấy bộ dạng đáng kia, nhịn được liền trêu chọc chú mèo , mà dường như tâm tình của meo meo cũng rất tốt, nó vui sướng cùng chủ nhân chơi đùa.

      Lúc này có tiếng gõ cửa kèm theo tiếng của Tiêu Nghệ vang lên: "Ngân Ngân, mình có thể vào được ?"

      "Vào !" Lương Ngân xếp sách theo thứ tự sau đó đặt ở đầu giường, rồi ngồi dậy, meo meo cũng tự động theo dựa bên chân của chủ nhân.

      "Ngân Ngân, mình có chuyện muốn thương lượng với mọi người, nhưng mà Tang Vũ cùng Cẩm Niên có ở đây, cho nên mình với cậu trước." Văn Tiêu Nghệ ngồi chiếc giường , mặt đối mặt đối mặt với Lương Ngân.

      "Hả? Thế nào , mình nghe cậu đây." Lương Ngân nhìn Tiêu Nghệ .

      "À, như thế này, sắp sang năm thứ tư đại học rồi, mình thể thi nghiên cứu được,nguyện vọng của ba mẹ chính là muốn mình nước ngoài, vừa đúng lúc công ty bên đó tháng sáu có nhóm người Italy, mình biết có nên hay . Nên mình muốn cùng mọi người thương lượng."



      "Ra nước ngoài sao? Rất tốt, phải trong bao lâu vậy?" Lúc mà Lương Ngân hỏi trong câu cuối cùng có chút luyến tiếc.

      "Công ty năm." Văn Tiêu Nghệ bồng meo meo qua, đặt đùi của mình vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

      " năm, lâu lắm, cũng xem như là giải sầu !" Cậu , phải chú và cũng hy vọng cậu đó sao?" Lương Ngân nghe chỉ có năm trong lòng thở phào nhõm.

      "Ừ, cậu như thế làm mình cảm thấy muốn , hì hì, vốn là có chút nỡ đây!" Văn Tiêu Nghệ duỗi thẳng chân tựa vào đầu giường ôm meo meo, cười híp mắt, chuyện phiếm cùng Lương Ngân.

      " năm, đương nhiên là muốn rồi! Cậu cũng có thể học thêm! Hôm nay Tiểu Vũ dạy kèm tại nhà, lát nữa trở về, Cẩm Niên xong việc cũng quay trở về! Mình đoán chừng hai người bọn họ nhất định ủng hộ cậu!" Lương Ngân cười híp mắt cao hứng thay bạn tốt .

      "Nếu thế, mình quyết định , đúng rồi, nghe con trai Italy đẹp trai lắm đấy!"

      Trò chuyện chút hai người hàn huyên tới rất xa.... ....

      Tang Vũ và Cẩm Niên trở về cùng nhau, bình thường khoa Luật tương đối bận rộn, ngoài ra Đàm Cẩm Niên còn giúp mấy vụ kiện lớn cho văn phòng luật của Âu Dương, cho nên bận rộn nhất chính là , gần đây Tang Vũ nhận công việc dạy kèm thêm bé trai tại nhà.

      Bốn người và chú mèo trong phòng khách về chuyện ra nước ngoài, quả nhiên phản ứng của Tang Vũ là mạnh mẽ nhất, vừa nghe thấy Tiêu Nghệ phải sang nước ngoài năm liền dẩu môi oán trách : " Tiêu Nghệ, cậu năm, mình phải buồn chán đến chết sao! Cẩm Niên và Ngân Ngân mỗi ngày đều bận chuyện đương, còn ai cùng mình chơi, cùng mình ăn KFC đây?"

      " , ,, mình trong mắt cậu chỉ có vậy thôi sao?" Tiêu Nghệ giả bộ tức giận đẩy Tang Vũ ra.

      " Nhưng mà cũng tốt, nếu như cậu Italy liền có thể gặp những đẹp trai, chừng ngày nào đó còn dẫn Italy đẹp trai nào đó trở về đây nữa! " Tang Vũ cắn miếng bánh quế , thay tưởng tượng.

      " Tiêu Nghệ sướng , chúng mình chưa từng nước ngoài, cậu hai lần bằng phí của công ty tài trợ rồi đấy!" Lương Ngân có chút hâm mộ .

      " Cái này có gì may mắn chứ? Nếu như cậu muốn , mình đoán ước chừng đại thiếu gia Trình nhà cậu lập tức đưa cậu sang nước ngoài định cư !"

      "......" Lương Ngân lời nào, lại nghĩ đến người nọ, trong lòng nóng lên, lại nghĩ đến nụ hôn triền miên lúc chia tay hôm nay mặt khỏi có chút nóng lên, hai người giờ trong giai đoạn cuồng nhiệt.

      Buổi tối sau khi mấy chị em chuyện với nhau, Lương Ngân trở về phòng ngủ liền nhận được điện thoại của người khác.

      " nhớ em!" Câu đầu tiên của Trình Mạc Nhiễm luôn ràng như vậy, Lương Ngân cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.

      " ..." Lương Ngân muốn sao lại buồn nôn như vậy nhưng lại ra.

      " Có nhớ ?" Trình Mạc Nhiễm cũng hỏi Lương Ngân muốn điều gì, trong lời mang theo ý cười hỏi .

      Lương Ngân giống như bị vạch trần tâm có chút khẩn trương, vội vàng cáu giận với : " Xấu xa." Đêm yên tĩnh, hai người nhau , giọng êm ái , mềm mại giống như cơn gió , ánh trăng ngoài cửa sổ che mất nửa gương mặt của Lương Ngân.

      Buổi trưa hôm nay, Lương Ngân và Tang Vũ vừa tan học liền nhận được điện thoại của Vệ Nam, Vệ Tiếc trở về rồi, muốn gặp mấy người bọn .

      Lương Ngân và Tang Vũ rất vui mừng vội vàng đồng ý, lập tức . Trong giọng của Vệ Nam có chút ngập ngừng , cuối cùng vẫn ra , : " Ngân Ngân, em xem Ngôn Ngôn chút, sau đó dẫn Ngôn Ngôn theo cùng có được ?"

      Lương Ngân nghe thấy trong giọng của Vện Nam có chút thê lương, đồng tình liền đồng ý với .

      Khoa Quản Lý Công Nghiệp và ngoại viện là hai phía khác nhau, Lương Ngân và Tang Vũ đến Viện Quản Lý Công Nghiệp tìm Lương Ngôn, phòng ngủ của Lương Ngôn nằm ở lầu 7, Lương Ngân và Tang Vũ mất rất nhiều sức lực mới lên được lầu 7, đến phòng 702 tìm Lương Ngôn.

      Lúc đó Lương Ngôn nằm giường đọc sách, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Các bạn học cùng phòng đều ra ngoài ăn cơm hết rồi, trong phòng chỉ còn mình lăn qua lộn lại, tâm tình cũng đặt ở trong sách.

      Tang Vũ nhàng gõ cửa phòng, liền nghe thấy giọng ngọt ngào có chút quật cường của Lương Ngôn : " Mời vào."

      "Chị, chị Tiểu Vũ, sao hai chị lại đến đây? " Lương Ngôn vội vàng ngồi dậy chào hỏi hai .

      " Em đến tìm bọn chị, bọn chị liền tới tìm em thôi!" Ý tứ trong lời của Lương Ngân rất ràng , chỉ trích chuyện gần đây Lương Ngôn có đến tiệm.

      " Chị, gần đây em có chút bận rộn, phải sắp đến kỳ thi sao!" Lương Ngôn gãi đầu, tóc có chút rối.

      " Chị nhớ hai tháng nữa mới tới cuộc thi mà!" Tang Vũ cũng hùa theo chế nhạo Ngôn Ngôn bé .

      "....." Lương Ngôn cảm thấy có lời nào để , liền ngồi đối diện Tang Vũ và Lương Ngân , cúi đầu nhìn bàn chân mình.

      " Là như thế này, chị Vệ Tiếc trở về rồi, hôm nay mời chúng ta nhà hàng. vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho em nhưng lại sợ em nhận nên đến đây." Lương Ngân nhìn Lương Ngôn nãy giờ vẫn cứ cúi đầu, .

      " Chị Vệ Tiếc trở về rồi ?" Lương Ngôn ra có chút mong đợi.

      " Đúng vậy, em dọn dẹp chút , trước tiên chúng ta về cửa hàng, lát nữa năm người chúng ta cùng " Lương Ngân trực tiếp ra lệnh.

      " , sao?" Lương Ngôn sợ hãi nhìn Lương Ngân.

      " Đúng vậy, !" ra Lương Ngân biết nghĩ cái gì, chỉ là đứa này gặp chuyện như vầy mà lại bỏ người chị này qua bên.

      " À, cái đó, Trình, bọn họ có hay vậy?" Lương Ngôn co rúm lại hỏi.

      " Trình, " bọn họ" là chỉ ai vậy?" Tang Vũ hỏi.

      " Chính là ...... Vệ Nam." Lương Ngôn giọng .

      " Đương nhiên là rồi! Chị Vệ Tiếc là chị của Vệ Nam mà, làm sao mà được?"

      " Có phải em có chuyện gì giấu chị ?" Cuối cùng Lương Ngân nhịn nữa, hỏi thẳng .

      Sắc mặt Lương Ngôn thoáng chốc biến đổi, từ đỏ sang trắng, lắp bắp : " Chính là....... chị.......... Vệ Nam, ấy , ..."

      " ấy cái gì vậy?" Lương Ngân là người nóng tính.

      " ấy ấy thích em!" Cuối cùng còn nghe thấy giọng của Lương Ngôn.

      " Thế em sao? Em có thích Vệ Nam ?" Tang Vũ ngồi xuống bên cạnh Lương Ngôn, ôm chầm nhóc này hỏi.

      "Em..... biết nữa." Bây giờ Lương Ngôn rất rối, nếu cũng tốn nhiều thời gian suy nghĩ như vậy.

      " ấy có bây giờ em phải trả lời chắc chắn cho ấy ?" Lương Ngân hỏi.

      " Em biết nữa, em bị dọa sợ quá chạy trở về luôn!" Lương Ngôn le lưỡi .

      " Đứa ngốc này, chung phải đối mặt chứ, em chỉ cần thành với lòng mình là được rồi!" Lương Ngân lấy thân phận là người từng trải chỉ bảo Lương Ngôn.

      " À!" Lương Ngôn như đứa ngốc gật gật đầu.

      " Đừng có ngẩn người nữa, thuận theo tự nhiên , mau thu dọn đồ, chúng ta gặp chị Vệ Tiếc!" Lương Ngân đứng dậy vỗ vai Lương Ngôn.

      Ba người trở về tiệm trước, đúng lúc Đàm Cẩm Niên trông tiệm cũng nhận được điện thoại của Vệ Nam, bốn người đều ở nhà đợi Tiêu Nghệ, còn Tiêu Nghệ vội vội vàng vàng trở về.
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Bạn bè

      Editor: Quinn Dun


      Địa điểm gặp gỡ được chọn là nhà của Vệ Nam, bởi vì Vệ Tiếc vẫn luôn cùng ông nội sống ở đại trạch nên mượn nhà của Vệ Nam tụ họp, lần gặp này mời nhiều người, cũng chỉ có năm chị em các , ngay cả Trình Mạc Nhiễm và Tần Vũ cũng có mời.

      Vệ Nam vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp, lúc chuông cửa vang lên , liền lau tay , đôi chân thon dài bước ra mở cửa.

      Tiêu Nghệ là người nhấn chuông cửa, Vệ Nam mở cửa liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của các có, đương nhiên cố ý nghiêng người nhìn sau lưng Lương Ngân, nhìn thấy Lương Ngôn trốn ở phía sau, trong lòng vừa vui vừa biết làm sao.

      " Ngôn Ngôn." Lương Ngân nhàng gọi Lương Ngôn.

      Lương Ngôn có chút lúng túng chào hỏi Vệ Nam, ngại ngùng : " Vệ Nam."

      Vệ Nam gật đầu cái khiến người khác nhìn được tâm tư của mình, sau đó mời các vào nhà.

      Vệ Tiếc từ nhà bếp bước ra thấy năm người các , trong lòng vui vẻ, nhiệt tình ôm các mỗi người cái.

      " Tiểu Nam, hôm nay em trở về ở với ông , với ông ngày mai chị trở về , hôm nay mấy người tụi chị phải tâm thâu đêm!"

      Vệ Tiếc luôn là người giỏi giang ,thẳng thắn , cũng xem các này là người thân của mình , giấu nhau chuyện gì, cũng chăm sóc lẫn nhau.

      Vệ Nam cũng lên tiếng trả lời, xoay người trở về phòng ngủ lấy đồ, sau đó tạm biệt các rồi rời , trước khi liếc mắt nhìn Lương Ngôn vẫn cứ ngồi cúi đầu lời nào , lặng lẽ thở dài rồi kéo cửa ra ngoài.
      Lương Ngôn thở phào nhõm, Lương Ngân nhìn thấy cũng lặng lẽ thở dài, lại nhớ tới Vệ Tiếc ở bên cạnh.

      Lúc bắt đầu , Vệ Tiếc ở cùng Tiêu Nghệ mấy ngày, sau đó lại sang Paris rồi sau lại qua Ý, do vài vấn đề nên trở về .

      Vệ Tiếc trong bếp làm mấy món ăn Trung Quốc kết hợp với Phương Tây xong liền bưng đến phòng ăn bày lên bàn ăn, mọi người ăn uống vui vẻ với nhau.

      Vừa ăn vừa chuyện rất vui vẻ, Vệ Tiếc kể rất nhiều về những điều tai nghe mắt thấy ở nước ngoài cho các nghe, mấy co cũng khỏi hướng tới cuộc sống như thế, đến lúc ở dừng lại chút rồi qua chuyện sang chuyện khác, suốt cả đêm mấy chị em ôn chuyện củ rất vui vẻ.

      Lúc này Trình Mạc Nhiễm gọi điện thoại tới, Lương Ngân ngủ mơ mơ màng màng, chẳng qua là linh hoạt sờ điện thoại di động đầu giường, nhưng mà sờ tới được lại quay sang sờ thân thể bên cạnh, bắt đầu tỉnh lại, Tang Vũ bên cạnh bị sờ tới ngực, ràng khó chịu liền lẩm bẩm sau đó lật người, lúc này điện thoại Lương Ngân sáng đến mắt vội vàng nhận rất giọng :" Alô."

      Trình Mạc Nhiễm vừa mới xã giao xong, nhàn nhã lái xe chơi rồi dừng lại bên lề đường, dựa đầu vào ghế hưởng thụ gió đêm thổi lất phất, gọi điện thoại cho mình thích cực kỳ mãn nguyện.

      "Sao giọng lại như vậy?" Trình Mạc Nhiễm nghe thấy được giọng của Lương ngân nên nghi ngờ hỏi.

      " chờ chút, em ra ngoài chuyện cùng ."

      Trình Mạc Nhiễm bên tai có chút yên lặng, Lương Ngân đến phòng khách mở của sổ ra rồi dựa vào bên ngoài của sổ.

      "Được rồi." Giọng Lương Ngân vang lên, vây quanh toàn bộ thần kinh thính giác của Trình Mạc Nhiễm.

      "Họ đều ngủ rồi sao?" Trình Mạc Nhiễm hỏi.

      "Ừ, mọi người ngủ hết rồi! Bọn em ở chỗ chị Vệ Tiếc."

      "Đại trạch sao?"


      " phải, là nhà Vệ Nam, chỉ là Vệ Nam bị chị Vệ Tiếc kêu về đại trạch rồi!"

      ......Hai người nhau đều là như vậy thường cũng biết chuyện gì.

      Cuối tuần Lương Ngân cố ý gọi điện thoại cho Hàn Tô.

      Hàn Tô nhận điện thoại của Lương Ngân cũng có gì kinh ngạc, có thể là trong dự đoán, hai người hẹn gặp ở quán cà phê bên ngoài trường học.


      Lương Ngân đến sớm hơn chút chờ, lần trước gặp mặt nhau ở cửa tiệm là tuần hơn , Lương Ngân muốn đem lời muốn trong tuần lần ra hết, cũng muốn dùng tuần lễ này cho Hàn Tô tự điều chỉnh lại

      Gió tháng tư ấm áp, lúc Hàn Tô vào Lương Ngân ngồi chống cánh tay, ngẩn người nhìn ra cửa sổ, Hàn Tô thấy dáng vẻ này của cảm thấy mình và lại cách xa hơn.

      "Đến rồi à!" Lương Ngân nhìn thấy Hàn Tô kéo chiếc ghế ngồi đối diện với .

      " gọi đồ sao?" Hàn Tô trực tiếp hỏi có nhìn .

      "Ừ, Hàn Tô....Lần trước, xin lỗi!" Lương Ngân cảm thấy áy náy đối với Hàn Tô, giống như đứa em trai, cố chấp là cho cảm động, chỉ là cách nào đáp lại thôi.

      Hàn Tô trả lời chỉ gọi hai chén Lam Sơn.

      Lương Ngân cũng lên tiếng, bởi vì cảm thấy mình có lập trường gì để chuyện, cũng ngồi im lặng.

      Hàn Tô ho khan tiếng, Lương Ngân ngẩng đầu lên, Hàn Tô cẩn thận liếc mắt nhìn Lương Ngân, lông mi của cong và dài, thậm chí có vuốt mascara cũng rất đậm, đôi mắt to tròn trong veo như nước, lỗ mũi cao và kín, miệng rất . Mặt mũi và thân hình rất hòa hợp , hơn nữa lại rất đẹp.

      "Lương Ngân, có phải em thích tôi?" Ánh mắt Hàn Tô nhìn Lương Ngân chút trốn tránh.

      Lương Ngân cũng trốn tránh, thầm nghĩ thà lần dứt khoát, đau ít còn hơn đau nhiều, sau đó nhìn Hàn Tô : " có." Sau đó còn muốn vẫn xem cậu như em trai, nhưng lại cảm thấy cần thiết.

      "Tôi biết rồi!" Lương Ngân nghe được trong giọng của Hàn Tô có cảm xúc.

      "Hàn Tô, xin lỗi."

      "Lương Ngân, em cần xin lỗi với tôi, chuyện này rất bình thường! Em có lỗi gì với tôi, vốn là tôi tự làm theo ý của mình! Tôi vốn cho là xã hội bây giờ thoáng rồi, chị em nhau cũng vấn đề gì, nhưng mà tôi quên nghĩ biết em có cùng suy nghĩ giống với tôi hay , em thích ngài Trình!" Hàn Tô uống hớp cà phê rồi mới từ từ .

      Lương Ngân gật đầu cái, lúc này cảm thấy im lặng là tốt nhất.


      "Này, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?" Hàn Tô xem như có chuyện gì bộ dạng nghịch ngợm hỏi Lương Ngân. Điều này khiến Lương Ngân như trút được gánh nặng.

      "Ừ, chúng ta vẫn là bạn tốt!" Lương Ngân gật đầu mạnh cái, trong lòng vui sướng, nghĩ đứa trẻ Hàn Tô này lại suy nghĩ thông suốt như vậy.

      "Này, em thề , xem tôi là người bạn tốt nhất, có chuyện gì trước tiên phải nghĩ đến tôi!" Tính trẻ con lại bộc phát.

      Lương Ngân cười đồng ý cầu của cậu, giữa trưa trong quán cà phê , hương thơm cà phê tỏa khắp nơi bọn họ bắt đầu tình bạn.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 48: Cảm

      Editor: Quinn Dun


      Lương Ngân gần đây rất khó gặp Trình Mạc Nhiễm, nghe miếng đất ở Thành Đô chính thức khởi công, Mạc Nhiễm và Vệ Thị cùng nhau hợp tác, Vệ Nam thể nào toàn quyền phụ trách vì vậy đương nhiên Trình Mạc Nhiễm cũng có thời gian. Lương Ngân giống những trong thời kỳ nồng nhiệt luôn bên cạnh người , mỗi ngày vào thời gian nhất định mỗi tối đều ngồi đợi điện thoại của Trình Mạc Nhiễm.

      Tám giờ rưỡi tối Lương Ngân hết bận trở về phòng ngủ cầm điện thoại lên xem có điện thoại chưa, điều bực bội chính là Trình Mạc Nhiễm vẫn có gọi điện thoại đến cho , đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người chính thức xác định quan hệ với nhau, bởi vì điện thoại mỗi ngày đều trước tám giờ rưỡi , Lương Ngân mở máy tính lên mạng ,tiếp tục đợi lúc nữa.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 8 giờ 45 phút rồi 9 giờ Lương Ngân đều nhìn điện thoại, xác định mình có để chế độ rung , cứ tiếp tục vừa chơi vừa nhìn điện thoại.

      Cuối cùng vào lúc 9 giờ 10 phút, Lương Ngân nhịn được nữa , cầm điện thoại nhấn 11 con số rồi bấm nút gọi, điện thoại cài nhạc chờ, chỉ có tiếng " Tút.... tút" đơn điệu, khoảng chừng 20 mấy giây đổ chuông điện thoại mới có người nghe.

      " Alô? Khụ khụ." Điện thoại truyền đến thanh mệt mỏi của Trình Mạc Nhiễm, hơi giọng mũi, sau đó lại ho khan hai tiếng.

      " làm sao thế?" Lương Ngân nghe thấy giọng của liền hỏi bị làm sao.

      " Bị cảm chút xíu, có hơi đau đầu, về nhà liền nằm giường lúc, xin lỗi em, quên mất gọi điện thoại cho em!" Trong giọng của Trình Mạc Nhiễm giấu được mệt mỏi.

      " uống thuốc chưa?" Trong lòng Lương Ngân có chút lo lắng, đừng xem người đàn ông này bình thường hung hăng , sôi động như thế, nhưng ra lại biết chăm sóc cho bản thân mình , Lương Ngân mấy lần qua nhà phát ngay cả tủ thuốc cũng có.

      " sao đâu, ngủ lát khỏe thôi! Đừng lo lắng!" Sau khi xong Trình Mạc Nhiễm lại ho khan hai tiếng.

      Lương Ngân nghe vậy trong lòng cảm thấy buồn bực , lập tức có quyết định, dặn dò đôi câu liền cúp điện thoại, Lương Ngân mặc quần áo tử tế, cầm điện thoại và bóp tiền, lấy đống thuốc từ trong tủ thuốc nhét vào túi xách rồi ra cửa.

      Tang Vũ đắp mặt ở phòng khách, thấy Lương Ngân mặc quần áo vội vàng ra ngoài liền hỏi: " Ngân Ngân , trễ thế này cậu còn đâu nữa?"

      Lương Ngân căn bản có tâm tư trả lời , thẳng với : " Trình Mạc Nhiễm bệnh rồi!"

      " Vậy cậu cũng thể trễ thế này tự mình bắt xe được! Này, Ngân Ngân, Ngân Ngân... " Trong lúc Lương Ngân mang giày xong , mở cửa ra ngoài, lúc này Văn Tiêu Nghệ từ nhà vệ sinh bước ra hỏi Tang Vũ : " Tiểu Vũ, Ngân Ngân ra ngoài rồi à?"

      "Đúng vậy, dường như tổng giám đốc Trình bị bệnh rồi! Nhìn Lương Ngân gấp đến độ giống như lửa cháy đến nơi vậy, làm sao bây giờ? trễ thế này cậu ấy mình có được ?"Tang Vũ hỏi.

      " có chuyện gì đâu, thành phố B rất an ninh! Qua hai phút gọi điện thoại cho cậu ấy xem, Cẩm Niên cũng thiệt là hôm nay cũng trở về đây! Âu Dương này biết tháng trả lương cho cậu ấy bao nhiêu? Ban ngày lẫn ban đêm rèn luyện ! Chao ôi!" Văn tiêu Nghệ ,Tang Vũ ngồi ở bên cạnh cầm điện thoại chờ hai phút sau gọi điện thoại lại cho Lương Ngân.

      Lương Ngân vận may tệ, vừa mới ra khỏi cửa được mấy phút có taixi chạy tới, Lương Ngân vội vàng ngoắc lại vừa lên xe nhận được điện thoại của Tiêu Nghệ, chuyện đôi câu , trong lời chỉ muốn các yên tâm có chuyện gì.


      Lúc đến trước cửa nhà Trình Mạc nhiễm, Lương Ngân vốn là muốn gõ cửa, nhưng lại sợ quấy rầy đến hàng xóm nên nhấn chuông cửa , nhấn hồi lâu Trình Mạc Nhiễm mới ra mở cửa.

      Trình Mạc Nhiễm người vẫn mặc áo sơ mi, quần cũng thay, thậm chí cà vạt cũng tháo xuống, bị kéo tới biến hình biến dạng , áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn, Lương Ngân nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm lôi thôi như vậy, hốc mắt ê ẩm, trong lòng thầm trách cứ, người như thế này sao tự chăm sóc mình.

      Trình Mạc Nhiễm còn buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo nhìn ra ngoài cửa mấy giây mới phản ứng được.

      "Ngân Ngân, sao em lại tới đây?" Lúc này Trình Mạc Nhiễm giọng mũi phải rất nặng nhưng mà Lương Ngân nghe ra.

      "Có phải còn chưa uống thuốc ?" Lương Ngân trực tiếp bước vào cửa, vươn tay đụng vào trán của , có chút nóng rần lên.

      Trình Mạc Nhiễm nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lương Ngân, cảm giác này thoải mái, giống như thấm lạnh đến đáy lòng, kéo bàn tay của Lương Ngân sờ tới sờ lui mặt mình buông.

      "Trình Mạc Nhiễm sao lại giống như đứa trẻ vậy, mau buông tay ra để em rót nước cho uống thuốc!" Lương Ngân nhàng vuốt khuôn mặt tuấn của , có chút đau lòng .

      "Ngân Ngân, rất nhớ em!" Trình Mạc Nhiễm có chút mơ mơ màng màng, trong lòng nghĩ gì trong miệng cũng liền ra.

      "Được,được, để em lấy nước, lát nữa đắp mền ngủ giấc là tốt!" Lương Ngân dụ Trình Mạc Nhiễm giống như dụ đứa trẻ.


      " buông." Trình Mạc Nhiễm bắt đầu bướng bỉnh đứng lên lôi kéo Lương Ngân, chính là thả ra.

      Lương Ngân nhìn thấy bộ dạng bám dính của Trình Mạc Nhiễm biết làm sao liền bật cười, khí phách mọi ngày của người đàn ông này đâu mất rồi, hôm nay lại giống như đứa trẻ ăn vạ.

      Đơn giản là Lương Ngân bị kéo đến ghế sô pha hai người cùng ngồi xuống, Lương ngân tay bị kéo, tay còn lại rót đầy ly nước khay trà, sau đó lại lấy thuốc chuẩn bị ra.


      Trình Mạc Nhiễm có chút mệt mỏi, nhích người lại gần phía Lương Ngân, Lương Ngân nhàng vỗ :" Mạc Nhiễm, uống thuốc rồi ăn sau đó hãy ngủ."

      Trình Mạc Nhiễm ra mơ hồ lắm, tổng giám đốc Trình minh vĩ đại sao có thể để cảm mạo làm cho thần chí chứ?

      Nhận lấy nước và thuốc liền uống ngay,Lương Ngân liền kéo đến phòng ngủ, Trình Mạc Nhiễm rất biết hưởng thụ bị này ôm chắc eo kéo vào trong phòng ngủ.

      "Quần áo làm sao bây giờ đây?" Lương Ngân nhìn Trình Mạc nhiễm mặc nguyên quần áo nằm giường, cắn răng ngồi ở cạnh giường cởi cà vạt cho , sau đó là nút áo sơ mi, viên, hai viên, ba viên......

      Đột nhiên, tay Lương Ngân chợt bị nắm chặt, sau đó liền bị Trình Mạc Nhiễm đặt ở phía dưới.


      "Này, !" Lương Ngân có chút chán nản, người này cố ý ra vẻ mơ hồ cùng .

      "Ngân Ngân, em tới đây là tốt ,hơn nữa lại lo lắng cho như vậy!" Lúc này Trình Mạc Nhiễm cả lòng ngực và mặt cũng nóng rần lên bởi vì sốt có chút đỏ, Lương Ngân nhìn thấy bắp thịt của cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      " đứng lên trước !" Cảm giác của Lương Ngân có chút ngượng ngùng, muốn đẩy ra, mhưng mà sức lực của sao có thể hơn Trình Mạc Nhiễm đây?

      "Ngân Ngân, rất nhớ em." Vừa dứt lời môi của Trình Mạc Nhiễm môi của Lương Ngân, Trình Mạc Nhiễm cho Lương Ngân nụ hôn dài uyển chuyển, ngay sau đó ham muốn dâng lên giống như phá vỡ hồng thủy, thể kềm chế được.

      Trình Mạc Nhiễm dễ dàng lột quần áo của Lương Ngân, sau đó liền cởi quần áo của mình xuống, thân thể nóng bỏng liền đè lên Lương Ngân, lúc đầu Lương Ngân còn từ chối, nhưng mà người đàn ông này sớm cướp thân thể và tâm trí nên lại muốn, cố chấp còn cùng phối hợp.

      " Ngân Ngân, muốn em!" Cuối cùng Trình Mạc Nhiễm cũng bị lý trí khống chế, dừng lại ở chỗ mềm mại nóng bỏng nhất của Lương Ngân.

      Phải rung động là giả, vào lúc này ngắm nhìn người đàn ông này ngờ rất đáng tôn trọng, Lương Ngân nghĩ nếu như bây giờ ngừng lại dừng lại.

      "Trình Mạc Nhiễm, em !" Vô hình khích lệ, trong mắt Trình Mạc Nhiễm cùng dục vọng tràn đầy vui sướng cứ như vậy tiến vào .

      Lương Ngân dường như cũng nhận được hạnh phúc, dục vọng ở hai người dâng lên, lưu luyến, buông thả, thỏa mãn.


      Đúng lúc có ánh mặt trời chiếu vào rèm của sổ, Lương Ngân chỉ cảm thấy chân và thắt lưng đau ,ngực khó chịu, mở mắt ra liền nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm cánh tay vòng dưới ôm chặt thân, tay còn lại đặt ở ngực của , nhất thời ngượng ngùng lấy tay ra, cũng liền tỉnh dậy.

      Lương Ngân nắm lấy chăn bao lấy mình.

      "Còn che cái gì? Cũng phải là chưa từng thấy qua!" Trình Mạc Nhiễm ôm chầm lấy , hai chóp mũi chạm vào nhau thân mật ra được.

      "Em giống , biết xấu hổ!" Lương Ngân bây giờ miệng mồm lanh lợi.

      "Tốt, biết xấu hổ, cũng biết tối hôm qua là người nào là mạnh chút, mạnh hơn chút?" Trình Mạc Nhiễm hôn môi Lương Ngân cái .


      " sao lại như vậy? Chuyện như vậy cũng ra?" Lương Ngân biết người đàn ông này luôn che đậy miệng như vậy, vui quay đầu qua bên.

      Trình Mạc Nhiễm liền xoay đầu của lại rồi nhìn thẳng vào mắt, hôn lên mắt "Ngân Ngân, tối hôm qua quên cho em biết."

      "Chuyện gì?" Lương Ngân biết muốn gì, liền lên tiếng hỏi.

      " muốn , em! Bé ngốc à."


      Sáng sớm vành tai và tóc mai hai người uyển chuyển chạm vào nhau, Lương Ngân mới nhớ tới quên chuyện rất quan trọng.

      đưa tay lên sờ sờ trán Trình Mạc Nhiễm mới yên tâm nằm vào ngực của .

      "Yên tâm , tối hôm qua ra nhiều mồ hôi như vậy tốt lắm rồi!" cố ý nhấn mạnh ở mấy chữ tối hôm qua, Lương Ngân xấu hổ bắt đầu nắm lấy tay của cắn cái.

      "A, biết, tiểu thư Lương Ngân còn có sở thích làm chó con đấy! Trưa rồi đại tiểu thư đói bụng chưa?" Trình Mạc Nhiễm trêu chọc , liền xoay người mặt hướng về phía ngực của , cắn vào chấm đỏ của , Trình Mạc Nhiễm "Á" , miệng liền hít khí lạnh.

      " tiểu quái này, đúng là chó con sao?" vỗ vào mông Lương Ngân cái. Lương Ngân liền vùi đầu vào trong ngực lên tiếng cũng để ý đến .

      Giờ phúc này Lương Ngân cảm thấy an tâm, an bình, an tĩnh cảm giác như thế này chưa có bao giờ.

      "Em hôm nay học sao?" Cách lâu Trình Mạc Nhiễm lại hỏi.

      Lương Ngân chợt nhớ tới hôm nay là thứ hai,"Vọt" liền ngồi dậy.


      Cuối cùng, Lương Ngân là ở kỳ này cần phải học số tiết, vốn là muốn gọi điện thoại cho Tang Vũ, nhờ Tang Vũ xin nghỉ giùm, nhưng lúc đó điện thoại di động hết pin, tự động tắt từ lúc nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :