Chương 29 : Phát triển như thế nào
Cuối cùng, Lương Ngân chỉ còn cách thỏa hiệp, ngồi lên xe của .
nhìn , Hàn Tô : "Tôi gọi tài xế ở nhà đến đây ! đừng ngồi xe của ta!" Lương Ngân chút để ý, chỉ là có chút tức giận vì bị ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Trình Mạc Nhiễm nhìn Lương Ngân cùng cậu bé uống rượu say lần trước lôi lôi kéo kéo, trong lòng rất thoải mái, nhưng mà có cách nào ra, mới vừa rồi ra cố ý hỏi Lương Ngân cậu ta là ai, sớm nhận ra cậu bé này thầm mến Lương Ngân rồi, cậu uống say lại gọi đón, nghĩ tới cậu bé này lại có thể như vậy.
Bây giờ Trình Mạc Nhiễm suy nghĩ chút cũng thấy sợ, may là ngày đó đưa Lương Ngân đến quán rượu!
Dọc theo con đường ba người đều có suy nghĩ,Lương Ngân ra là có chút tức Vệ Nam vì tự nhiên lại đem bạn mình giao cho con sói đuôi dài này, cho nên, mực hờn dỗi, HànTô cũng là suy nghĩ Lương Ngân cùng hai người đàn ông này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào. biết mình còn có cơ hội, còn có hy vọng được làm bạn trai của Lương Ngân .
lâu sau, đến cửa trường học,Tang Vũ xoa xoa tay chờ Lương Ngân tới !
Lương Ngân trong lòng căng thẳng, vội vàng xuống xe, cũng kịp kéo Hàn Tô , liền trực tiếp xuống gọi: "Tiểu Vũ!"
Tang Vũ nghe được tiếng Lương Ngân gọi, quay đầu nhìn lại, liền thấy được , vội vàng chạy đến chuẩn bị oán trách, nhưng đột nhiên phát , có cái gì đó đúng, Lương Ngân là ngồi chiếc xe R8 tới đây, mà Vệ Nam điều khiển chiếc Porsche.
Lúc này Trình Mạc Nhiễm cùng Hàn Tô cũng bước xuống xe.
Qủa nhiên,Tang Vũ liền khiếp sợ há to miệng, nhưng có kêu thành tiếng.
Đợi đến lúc Lương Ngân đến bên cạnh , Tang Vũ mới ngậm miệng lại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lương Ngân chút, tất cả cần rồi.
Lúc này Hàn Tô tới, đối với Tang Vũ tỏ ý hạ giọng gọi tiếng: " Tang." Trước kia Tang Vũ cũng có giờ dạy ở lớp của cậu, cho nên căn bản là biết.
Tang Vũ cũng " Chào cậu."
"Hàn Tô, Cậu học trước , chủ nhật tôi lại tìm cậu có được hay ?" Lương Ngân thanh có chút nhẫn nại, có lẽ là tâm tình tốt, Hàn Tô nhìn Lương Ngân chút, gật đầu cái, liền tạm biệt cũng quay đầu lại vào trong trường học.
Lúc này, Lương Ngân mới quay đầu lại với Trình Mạc Nhiễm : "Ngài Trình, tôi cùng chị em có chuyện còn phải làm, cám ơn ngài!" Ý chính là mời trở về , đừng ở đây dây dưa với nữa. Lương Ngân trong thanh vừa khách khí vừa xa cách, Trình Mạc Nhiễm nghe vậy nhất thời yên lòng.
Lương Ngân cùng Tang Vũ nhìn Trình Mạc Nhiễm lời ngồi lên xe, "Hưu" tiếng rồi .
Lương Ngân cùng Tang Vũ mua đồ dùng hàng ngày rồi xe buýt về tiệm.
Buổi tối, Lương Ngân mang theo trong đầu tư tưởng là người có tội gặp Vệ Nam, Vệ Nam mảy may đến tình của Hàn Tô hôm nay, trước sau như dịu dàng, nho nhã lễ độ. Vì thế, Lương Ngân may mắn qua cửa ải.
Mang theo trong lòng may mắn này, Lương Ngân cái đầu làm xong rồi "Chuộc tội" dự định.
Khi đưa Lương Ngân về đến nhà, Lương Ngân đúng lúc kéo tay Vệ Nam lại : “ Vệ Nam, gần đây Tiêu Nghệ có mua chút cà phê thượng hạng em pha cho uống rồi hãy về!”
Vệ Nam nghĩ như vậy cũng tốt, xem dáng vẻ bé của nghịch ngợm cũng rất buồn cười, hiểu ý nghĩ trong lòng của , hôm nay cũng có tức giận, xã hội bây giờ học sinh thích giáo viên, thậm chí thầy trò nhau cũng rất bình thường, huống chi Ngân Ngân đáng như vậy, là rất bình thường.
Vệ Nam vuốt cái mũi của tiếng “Được”, lập tức bị kéo tay lôi lên lầu, Vệ Nam trước giờ chưa lên nơi ở của các ở lầu, nên tạm thời tham quan.
Lúc xế chiều, Tang Vũ bị cha mẹ gọi trở về nhà, Tiêu Nghệ trở lại công ty làm thêm giờ, Cẩm Niên cũng về ngủ, có thể trong nhà chỉ có mình Lương Ngân.
Lương Ngân bật đèn ở phòng khách, mời Vệ Nam cứ tự nhiên, phải pha cà phê, thuận tiện cho biết vị trí phòng của , nếu như có mệt, cũng có thể sang phòng nằm nghỉ chút.
Được như thế lúc sau cũng cảm thấy đúng là có chút mệt mỏi; hôm nay cùng ông nội vì mảnh đất Tứ Xuyên xây dựng mà gây chiến, mặc dù cãi cọ với ông nội nhưng đến cuối cùng, liền thỏa hiệp, nhưng là, trong lòng muốn. Cứ như vậy dến trước cửa phòng của Lương Ngân, xoay khóa cửa, ngẩng đầu liền vào phòng, nhấn đèn ở vách tường, về phía giường.
“Trời ạ!” Vệ Nam hít hơi, giường là cái gì? khỏa thân?
Nằm ở giường chính là Lương Ngôn ngủ say, ngủ ở giường, thân mảnh vải, tóc xõa, vóc người có chút hơi gầy, nhưng là nơi ấy tuyệt đối lõm, sáng ngời dưới ánh đèn, da thịt của hình như cũng phát ra ánh sáng long lanh, óng ánh, Vệ Nam so ra kém ánh mắt, bộ ngực đáng hô hấp nhàng theo rung động, bình thường non nớt nhưng giờ khắc này lại hấp dẫn chói mắt, Vệ Nam cảm thấy trong lồng ngực dường như có loại vật muốn bộc phát ra, mà đáng hận nhất chính là theo loại rung động này, cư nhiên... có phản ứng sinh lý.
Lúc Lương Ngân nấu cà phê xong, ra khỏi phòng bếp nhìn thấy Vệ Nam ở phòng khách, liền cho rằng phòng vệ sinh hoặc là trong phòng , liền ở phòng khách gọi tiếng: “ Vệ Nam! Cà phê của ! Em bưng cho !” Lương Ngân vào phòng bếp, Vệ Nam nghe được giọng , vội vàng hốt hoảng ra ngoài gian phòng, thuận tiện tắt đèn, khép cửa lại.
Lương Ngân lúc ra tay bưng cà phê, Vệ Nam ngồi ghế sô pha, “ Vệ Nam, hôm nay...Hàn Tô đó là học sinh của em, do quan hệ của chúng ta khá tốt, cho nên....Cậu ta mới như vậy... đừng hiểu lầm, em vẫn xem cậu ta là em trai.” Lương Ngân vô cùng chân thành.
“ quan trọng, hiểu.” Vệ Nam còn dịu dàng cười tiếng, giờ phút này trong lòng của còn giải thích được ở “đông, đông, đông” nhảy nhót, cười che giấu hốt hoảng.
“ đấy, cứ yên tâm!” Lương Ngân thở phào nhõm, đúng là sợ Vệ Nam tức giận, đều đàn ông hay mọn, ví dụ như Trình Mạc Nhiễm.
Làm sao lại nghĩ đến ấy? Lương Ngân trong lòng của mình có chút khinh bỉ, nhất định là bởi vì đưa trở về trường học, trong lòng của băn khoăn nên mới có thể như vậy, ừ, ra là vì vậy.
Vệ Nam uống cà phê rồi rời , lúc Lương Ngân tiễn rời , Vệ Nam vô duyên vô cớ còn muốn nhìn lại kia trong phòng, nhưng mà, vẫn cùng Lương Ngân phất tay cái, Lương Ngân câu “ đường cẩn thận” trong tiếng khởi động xe.
Lương Ngân dọn dẹp xong, chuẩn bị ngủ, mở đèn liền nhìn thấy được Lương Ngôn trần truồng ngủ say, trong lòng thầm kêu may là Vệ Nam có thấy, liền đắp chăn cho , còn lại mình nằm bên kia giường ngủ.
Lương Ngân gần đây khổ não chuyện, tối hôm qua bốn người xem tin tức Aoi tới Trung Quốc, rất được hoan nghênh. Bốn người liền mượn cái đề tài này trò chuyện về người , tất cả mọi người đến tiêu chuẩn. Tiêu Nghệ thậm chí còn hỏi tới chuyện cùng Vệ Nam phát triển đến đâu rồi? chỉ có thể đỏ mặt xấu hổ tránh né vấn đề của ấy.
Ngoại trừ cái đêm có sao rực rỡ hôn lên trán cái, cùng Vệ Nam thậm chí còn có tiếp xúc môi đây!
Vệ Nam có phải là thích hay ? ra cũng khônng biết mình có thích hay , chỉ cảm thấy khi ở bên cạnh nhất định rất bình yên, như vậy chăm sóc , nếu như lấy nhất định rất hạnh phúc, nhưng mà, tại muốn phát triển thế nào?
Lương Ngân vẫn phát triển làm tốt quần áo của E-ver do Văn Tiêu Nghệ đưa qua, phòng làm việc của E-ver đến tìm , đem quần áo giao tận tay Lương Ngân rồi rời , bởi vì Văn Tiêu Nghệ bề bộn tối mày tối mặt.
Lương Ngân ra khỏi cửa chính của E-ver, theo thói quen liền tìm điện thoại di dộng, mới phát túi của mình để quên xe taxi rồi, nhất định là mới vừa rồi chỉ lo ôm quần áo xuống xe, cho nên làm quên túi ở xe, lần này thảm rồi, nay trong túi đồng cũng có, điện thoại cũng bỏ trong túi xách luôn rồi.
Vì vậy, liền chạy lên lầu tìm Văn Tiêu Nghệ, ai biết, lúc đến nơi ấy công tác, nơi đó có người, Lương Ngân đối với E-ver cũng quen thuộc, cho nên, là còn có cách nào, chẳng lẽ phải chờ Tiêu Nghệ sau khi tan việc cùng về nhà? Nhưng mà, còn phải chạy về trường học đây! Vậy phải làm sao bây giờ?
Lương Ngân ở trong địa sảnh của E-ver do dự, đúng lúc này Trình Mạc Nhiễm đến tìm Tần Vũ, nhà của ta mừng đại thọ 60 của ông cụ, mấy an hem chơi với nhau từ đến lớn cho nên thể chuẩn bị quà tặng, vì vậy hôm nay chính là đến để thương lượng chuyện này, nghĩ đến việc Tần Vũ có ở đây, cũng có gọi điện thoại trước, cho nên chỉ có thể quay trở về.
Trình Mạc Nhiễm lúc xuống lầu liền nhìn thấy Lương Ngân ngồi ghế sô pha vẻ mặt đau khổ, bỗng nhiên tâm tình của tốt, phải ràng hai người khá có duyên với nhau đây?
Vì vậy, Trình Mạc Nhiễm liền tới.
Lương Ngân buồn bực cúi đầu suy nghĩ, nếu như bây giờ gặp được người quen tốt quá, trước có thể giúp tìm Tiêu Nghệ, nhưng Tiêu Nghệ ghét nhất là lúc làm việc bị người khác quấy rầy, cũng có việc hệ trọng gì, chẳng qua là mất túi cách, ngoài ít giấy tờ chứng nhận ra bên trong cũng có bao nhiêu tiền.
“Này!” Trình Mạc Nhiễm đứng trước mặt của Lương Ngân được vài giây rồi, nhưng mà này dường như để ý.
Lương Ngân nghe tiếng ngẩng đầu lên, vừa nhìn, vô cùng vui vẻ, lẽ nào ông trời nghe được lời cầu cứu sao? Lại có thể cho người quen tìm tới , mặc dù người quen này chẳng ra sao cả.
“Em sao lại ngồi đây vậy?” Trình Mạc Nhiễm nhìn nga ngẩng đầu lên vẫn nhìn chằm chằm, hơn nữa trong ánh mắt dường như có tí gian xảo thoáng qua, có chút được tự nhiên.
“Trình Mạc Nhiễm, giúp em chuyện !” Lương Ngân liền đứng lên với câu như vậy.
Chương 30: Nhiều mặt kỳ cục
Trình Mạc Nhiễm sau khi bị Lương Ngân hối lái xe chạy đến đại học B, mới biết là mình bị lợi dụng, lúc Lương Ngân xuống xe cũng có chút băn khoăn, nhưng mà vẻ mặt cũng thẳng thắn là lợi dụng , cho nên Trình Mạc Nhiễm mặt có gì thay đổi nhìn lúc rời quay đầu lại : " Cái đó... nếu như có việc gì, chờ em chút, em mời ăn cơm!"
Trình Mạc Nhiễm so với Lương Ngân gian xảo hơn nhiều, đúng lúc trong lòng áy náy liền có ý định lợi dụng ngay, gật đầu cái, nhìn Lương Ngân chạy vào bên trong, chỉ trong chốc lát, Lương Ngân ra ngoài, mở cửa xe ngồi bên chỗ lái phụ, thở ra hơi hướng về Trình Mạc Nhiễm :"Mau, lái xe nhanh lên chút!"
Trình Mạc Nhiễm mặc dù có nghi ngờ nhưng là nhận được chỉ thị, nên khởi động xe, sau đó vững vàng đường cái, rời đại học B đoạn, mới hỏi Lương Ngân:" Làm sao vậy? Sao lại thở gấp như thế?"
Lương Ngân lúc này hơi thở còn gấp sau đó mới với :" Em lấy ví tiền của Tiểu Vũ, cho ấy giữ lại ít tiền xe, ấy liền đuổi giết em!" Lương Ngân nhớ tới dáng vẻ của Tang Vũ vừa rồi cảm thấy buồn cười.
Trình Mạc Nhiễm cảm thấy lúc này Lương Ngân giống như đứa bé vừa làm chuyện xấu, làm cho đáy lòng của cũng theo ấm áp cười gian xảo, đột nhiên có loại muốn chăm sóc , làm cho mãi mãi cười như thế này.
"Cái đó... Chuyện lần trước là hiểu lầm em!" Cuối cùng là người đàn ông, có cách nào đem câu xin lỗi kia ra khỏi miệng.
Lương Ngân nghe xong ngẩn ra, nhưng mà ngay sau đó phản ứng kịp biết chuyện lần trước chính là việc lần đó ở "Diệc Nam", lập tức câu:"A!"
Trình Mạc Nhiễm lúc này nhìn miệng vểnh lên của Lương Ngân, biết tâm tính tức giận của đứa bé lại nổi lên, liền cố ý đùa trêu chọc , cũng lời nào.
Lương Ngân vốn cho là tiếp tục , nhưng mà, cứ như vậy hai người đều im lặng lên tiếng giằng co, Lương Ngân liền tức giận, ra lần trước ngay từ lúc đưa cùng Hàn Tô về trường học cũng chưa có tức giận như vậy, nhưng thái độ của lúc này căn bản cũng giống như là nhận sai sao!
"Tức giận à?" Trình Mạc Nhiễm thấy Lương Ngân vẫn chịu đựng nhưng lại bĩu môi lời nào, sợ tức giận , nên hỏi câu như vậy.
"Trình Mạc Nhiễm, vì cái gì cuối cùng tôi cũng thể hiểu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?" Lương Ngân đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
"Có thể ,em biết là hạng người gì? Lúc tốt lúc xấu." Lương Ngân tiếp lời rồi mới , ra dáng nghiêm túc nhìn khuôn mặt nghiêng có chút lạnh lùng của Trình Mạc Nhiễm, lúc này trông giống bất cần đời như mọi khi gây gỗ thô bạo với , Trình Mạc Nhiễm như vậy là lần đầu tiên Lương Ngân nhìn thấy.
Trình Mạc nhiễm nhất thời bị Lương Ngân nghi ngờ hỏi,suy nghĩ hồi mới ra mấy chữ:" Vậy em hy vọng là dạng người gì?" Vào thời khắc như vậy hỏi ngược lại, yên tĩnh trong xe chính thức bắt đầu, Lương Ngân bị nghẹt thở, tim bỗng nhiên đập mạnh.
"Vì... Tại sao lại hỏi em?" Lương Ngân trong lúc chuyện cũng có sức lực.
Trình Mạc Nhiễm đột nhiên đạp thắng dừng xe lại ở bên đường, Lương Ngân mặc dù thắt dây an toàn, nhưng vẫn theo quán tính khuynh hướng, hướng về phía trước dùng sức, đột nhiên xuất kinh sợ, Lương Ngân muốn mắng bị thần kinh.
Nhưng mà, lúc này Trình Mạc Nhiễm xoay người lại, rất nghiêm túc nhìn cố, ánh mắt nghiêm túc như vậy cũng chưa từng thấy qua.
Lương Ngân nhất thời bị kinh ngạc đến ngây người, quên mất mới vừa rồi còn nguy hiểm, dường như hồn phách cũng bị ánh mắt của thu hút, bốn mắt nhìn nhau, Trình Mạc Nhiễm nhàng vịn tay lên bả vai :
“Lương Ngân, thích em!” Sau đó chồm cả người lại gần, môi của liền hôn lên môi của . Lương Ngân cảm thấy được có chút cảm giác thấm lạnh ở môi của mình qua lại thăm dò, cuối cùng Trình Mạc Nhiễm dùng lưỡi liếm môi cái. Lương Ngân cảm thấy có chút nhột, oiền khẽ nhếch miệng, Trình Mạc Nhiễm được thế, từ từ xâm nhập, rất kiên nhẫn bồi hồi ở bên trong miệng . Lương Ngân dường như nghe thấy nhịp tim của mình đập mãnh liệt như vây, tiếng tiếng.....
Nếu như nhịp tim kia đập mạnh như đánh trống rung động phải chuyện đùa rồi, cho đến khi Lương Ngân lảo đảo nghiêng ngả xuống xe về đến nhà cũng đều có ấn tượng.
Vệ Nam mấy ngày nay rất ít hẹn gặp Lương Ngân, phần là do vấ đề công việc, mặt khác là cảm giác mình đối với Lương Ngân rất áy náy, lại có thể đối với em của bạn an phận muốn, bởi vì kể từ khi thấy Lương Ngôn thân thể trần truồng ngủ say, dường như trong đầu đều là dáng vẻ xinh xắn kia của , có lúc làm việc lại đột nhiên nhớ đến, sau đó, liền ức chế được dục vọng của mình, chỉ đành dùng tay của mình để giải quyết.
Lương Ngân gần đây cũng nhàn rỗi, cũng tránh gặp mặt Trình Mạc Nhiễm, người đàn ông này là làm cho người ta mơ hồ, lúc tốt lúc xấu làm cho trong lòng người khỏi nghi ngờ, Nhưng mà đêm kia nhịp tim là ràng có thể nghe như thế đích thực, nụ hôn cùng giống nụ hôn khẽ lên trán của Vệ Nam, mỗi lần cường hôn cũng giống nhau, mấy lần trước cường hôn cũng xen lẫn dục vọng, lần này dường như êm ái có vẻ cưng chìu cùng thương tiếc? Lương Ngân lắc đầu cái, để cho mình suy nghĩ, cầm quyển sách soạn bài.
“Chị, năm mới rồi, mẹ em hỏi chị chừng nào trở về?” Lương Ngôn từ lầu xuống, nhìn Lương Ngân ngẩn người ở bên quầy kia.
“Hả, em gì?” Lương Ngân có nghe được cái gì, bởi vì dường như vào cõi thần tiên.
“Em mẹ em hỏi chừng nào chị trở về nhà?” Lương Ngôn lặp lại lần, sau đó liền tự mình cười thầm “ biết suy nghĩ gì.”
“À, nửa tháng nữa ! phải là còn tháng nữa mới đến năm mới sao.”
“Đúng vậy, em để cho mẹ em về trước, em và chị cùng nhau về sau có được hay ?” Lương Ngôn xuống lầu, ngồi ghế sô pha bắt đầu xem tạp chí.
“Tại sao muốn cùng chị trở về?” Lương Ngân nghi ngờ, đứa bè này có dính như vậy chứ?
“Em muốn xe lửa chen lấn, nhiều người, phiền chết! Vệ Nam nhất định đưa chị trở về, em liền nhờ xe vậy!” Lương Ngôn oý do rất hay.
Lương Ngân vừa nghĩ, đúng là cái dạng này, liền “Được rồi!”
Trình Mạc Nhiễm ngày đó được Lương Ngân đối với cũng là có cảm giác, nhưng là, đó bây giờ tự nhiên trốn , thậm chí Vệ Nam hẹn cũng gặp, có chút phiền não, dường như Vệ Nam tâm tình cũng khá lắm, dạo gần đây, luôn như vào cõi thần tiên.
thể để Vệ Nam bị tổn thương, nhưng mà vẫn kiềm chế được dục vọng của mình đối với Lương Ngân, giữa tình bạn và tình cũng đủ làm buồn rầu rồi.
Lương Ngân kể từ kiện lần trước cũng dám tùy tiện đem túi của mình để ở xe nữa, ngồi xe lúc nào cũng giơ túi lên.
Tháng thời tiết lạnh vắng lặng, Lương Ngân kéo chặt áo khoác ra ngoài, đường người thưa thớt, nếu phải hôm nay học, cũng ở trong tiệm ngây ngô cũng lười vận động, mùa động, trong tiệm khách ít , vùng ngoại ô cũng có vẻ vắng . Sau khi học xong tiết, Tang Vũ thư viện học, liền mình ngồi xe về nhà. Lúc này lập tức phải tới trạm xe buýt, chiếc xe màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh người đường, xe đè ép tuyết đọng phát ra tiếng kêu “Két két” thanh, con vật khổng lồ đến gần, dọa Lương Ngân giật mình, liền dừng lại, nhìn hướng bên cạnh.
Trình Mạc Nhiễm kéo cửa sổ xe xuống, nhìn Lương Ngân nghi ngờ, nghĩ thầm: Nha đầu này thế nào cũng ngại lạnh. Sau đó với : “Lên xe!”
Lương Ngân vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà người ở nơi này cũng thưa thớt, cũng cảm thấy vắng lạnh, cho nên liền nghe lời của lên xe. Trong lòng còn có chút chip bong, cảm giác chuyện lần trước hình như vẫn chưa xong, những ngày qua trốn tránh trong lòng cũng có chút bất an.
Trình Mạc Nhiễm ngược lại giống suy nghĩ nhiều như vậy, đợi lên xe liền khởi động máy, lái hướng về ngoại ô, tiệm Khuê Mật Ô Vuông.
“Hôm nay có giờ học sao?” Trình Mạc Nhiễm chủ động hỏi.
“Ừ, đúng vậy!” Lương Ngân thành thực trả lời.
“Làm sao em lại mình?”
“Tiểu Vũ thư viện học!” Hai người cứ như vậy người hỏi người trả lời, đều là có chút bồi dưỡng nào trong lời .
“Em phải muốn mời ăn cơm sao?” Lúc này Trình Mạc Nhiễm cầm tay Lương Ngân đến cửa xe, đột nhiên câu như vậy.
“A?” Lương Ngân bị hỏi bất ngờ ngẩn ra.
“Ngày đó, em .” Trình Mạc Nhiễm muốn nhắc đến chuyện, Lương Ngân ban đầu là muốn mời ăn cơm ấy.
“Vậy...Em nấu cho ăn có được ?” Lương Ngân muốn ra ngoài nữa, bởi vì tay chân bây giờ lạnh lẽo, đúng lúc trong nhà mới mua ít rau dưa, cũng muốn làm bữa cho ăn.
“Cầu cũng được.” Trình Mạc Nhiễm trong lòng vui mừng.
“Này, mời xuống xe theo em!” Lương Ngân ở phía trước, Trình Mạc Nhiễm khóa xe xong liền theo Lương Ngân lên lầu.
Lương Ngân từ được mẹ dạy cho nấu ăn, cho nên tay nghề cũng rất tốt, Trình Mạc Nhiễm ở phòng khách xem ti vi, Lương Ngân bận rộn ở phòng bếp.
Cảnh tượng như vậy làm cho Trình Mạc Nhiễm thấy trong òng ấm áp, ra, trong gian như vậy, có người vì mình mà bận rộn, đó là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu!
tới cửa phòng bếp, nhìn Lương Ngân cột tóc đuôi ngựa lên cao, mặc tạp dề, thầm, thỉnh thoảng lại nhìn bên trong nồi nấu gì đó, cảnh tượng như vậy trong đáy lòng mãn nguyện, thoải mái, đột nhiên liền muốn cứ như vậy được cùng cả đời là tốt! Dĩ nhiên, nếu có đứa bé nữa càng tốt hơn.
“A? có tiết mục gì hay sao?” Lương Ngân quay đầu lại liền thấy Trình Mạc Nhiễm dựa ở cửa phòng bếp, nhìn . liền híp mắt cười hỏi , cho là ti vi có tiết mục gì hay!
“Ừ, tại có tiết mục gì hay hết.” Trình Mạc Nhiễm kiềm chế gợn sóng trong lòng, ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời .
“Vậy nhanh rửa tay ! Xong ngay đây!” Trình Mạc Nhiễm làm theo lời của Lương Ngân.
Ba món ăn món canh, Trình Mạc Nhiễm trong trí nhớ đây là cảm thụ mùi vị của bữa cơm tối.
“Ừ, hôm nay thức ăn ngon!” Trình Mạc Nhiễm vào xe trước, đây là câu đầu tiên với Lương Ngân.
“Hả, thích là được rồi!” Lương Ngân cười híp mắt trả lời .
“Cảm ơn em.” Đây là lần đầu tiên Trình Mạc Nhiễm với người khác tiếng cảm ơn.
“Em nên cám ơn mới đúng, bằng hôm nay cũng phải ăn cơm có mình.”
“ đường cẩn thận!” Cuối cùng Lương Ngân nhìn Trình Mạc Nhiễm vào xe, lái xe, rồi câu như vậy.
Trình Mạc Nhiễm ngày hôm nay cùng Lương Ngân trôi qua ngày vui vẻ nhất, cho nên, tâm tình của cũng rất tốt.
Chương 31: Chuyện Thiên Tai
"Chị gần đây có bất hòa với Vệ Nam phải , sao em thấy hai người hẹn hò vậy? Lương Ngôn ở ghế sô pha ăn pho mát, Lương Ngân ở quầy rượu thêu tranh chữ thập.
"A? thể nào! Chẳng lẽ Ngân Ngân cùng Vệ Nam qua thời kỳ ?" Văn Tiêu Nghệ lật cuốn tạp chí thời trang, nghe được Lương Ngôn liền đặt câu hỏi rồi liền tiếp lời.
" thể nào! Mình cảm thấy Vệ Nam kia nhất định là người đáng tin, có lẽ ở Ngân Ngân tình cảm mãnh liệt đây!" Tang Vũ nằm ở bên kia ghế sô pha uống sữa.
"Ừ, Mình cùng Tiểu Vũ quan điểm giống nhau!" Cẩm Niên phải sửa lại vụ án, cũng ngẩn đầu lên phát biểu lời bàn.
Lương Ngân cũng gì, bởi vì cảm thấy như vậy là đúng, gần đây trong đầu dường như nghĩ đến Vệ Nam, vẫn là chuyện Trình Mạc Nhiễm khẽ hôn , tại mọi người lại , còn cảm thấy có tí áy náy, làm bạn , cũng quan tâm đến bạn trai của mình, làm như vậy rất đúng.
"Ngân Ngân? Tại sao cậu chuyện?" Tang Vũ hỏi.
"A? Mình cũng biết nữa! Có lẽ Vệ Nam công việc bận rộn quá! Đây là .”
"Này, đây cũng là , em mấy lần tan lớp đều đụng phải cùng thầy chủ nhiệm chuyện! Có phải Vệ Nam quyết định giúp trường chúng ta vậy?” Lương Ngôn dí dỏm liếm qua khóe miệng, có bơ đính đến khóe miệng.
Có lẽ Vệ Nam nén nổi nhắc tới người, gần cuối năm, Lương Ngân cùng mấy người các chuẩn bị đóng cửa tiệm chuẩn bị về nhà đón năm mới, mấy ngày này Vệ Nam liền mời năm trượt tuyết, dĩ nhiên chỉ có , mà Trình Mạc Nhiễm, còn có tổng giám đốc E-ver Tần Vũ cũng cùng với bọn họ.
Ngày lập tức được định ra, là trước khi Lương Ngân và Lương Ngôn về nhà hai ngày.
Mấy người các vốn là muốn từ chối, bởi vì lần này chỉ có Vệ Nam, còn có nhân vật đứng đầu xì căng đan, nhưng sau đó Lương Ngôn cầu khẩn mọi người.
Mấy người các thấy Lương Ngôn muốn như thế, liền thỏa hiệp.
Lần này trượt tuyết là giám đốc E-ver Tần Vũ tổ chức, bởi vì Tần gia mấy năm nay ở nước ngoài phát triển, tại chính thức tiến quân đến nghành giải trí của thành phố B, cho nên Tần Vũ ở Tần thị trượt tuyết khai mạc trước, mời bạn bè đến cùng chung vui.
Vệ Nam vừa mới bắt đầu liền muốn mang theo Lương Ngân chơi, chủ yếu trong lòng vẫn còn có chút áy náy, nhưng là, ngày đó lấy được tin tức này, vừa nhìn trong tiệm, năm đều ở đây, cho nên liền mời mấy người các . Mặt khác, Lương Ngôn cũng là người đầu tiên trầm trồ khen ngợi, trong lòng của khỏi có chút vui vẻ.
Lúc đến sân trượt tuyết, ngoài trời bông tuyết linh tinh bay, nhưng mà cũng ảnh hưởng được tâm tình của các , bởi vì có thể là năm mới gần đến, trong lòng của mỗi người dường như cũng cảm thấy thoải mái, bận rộn năm cũng qua, tình cảnh mọi người đều mới .
Lương Ngân lần trước ở đây cùng Hàn Tô thấy được trượt tuyết là niềm vui, cho nên lần này cũng có ngạc nhiên là mấy, ngược lại Lương Ngôn, hôm nay có vẻ đặc biệt vui vẻ, từ cuộc sống cùng mẹ, có ai dẫn đến chỗ trượt tuyết, cho nên, hôm nay giống như tiểu đản hiếu kỳ, vừa xuống xe liền lôi kéo Văn Tiêu Nghệ chạy chơi đùa ở đồng tuyết.
Lương Ngân nhìn thấy Lương Ngôn giống như đứa trẻ, trong lòng cũng nhịn được liền cầu nguyện hy vọng Ngôn Ngôn vĩnh viễn vui vẻ như vậy, buồn lo.
Tần Vũ mang theo bạn , Văn Tiêu Nghệ liếc mắt nhìn ra ngoài thấy Tần Vũ gần đây có xì căng đan bạn dẫn theo trẻ trung xinh đẹp, ra đó là ca sĩ mới Mang Mộng, hai người gặp mặt liền gật đầu chào rồi gì thêm nữa, Tần Vũ cũng cho là, Văn Tiêu Nghệ cũng có gì mất tự nhiên, ông chủ là ông chủ vẫn thể quản được cuộc sống của .
Trong đoàn chỉ có Trình Mạc Nhiễm là có dẫn theo bạn , chắc chắn để cho Vệ Nam cùng Tần Vũ mở rộng tầm mắt, vẫn là Tần Vũ nắm thóp trong lời cười nhạo Trình Mạc Nhiễm.
Trình Mạc Nhiễm trong lòng khổ tâm nghĩ, ngược lại muốn mang, nhưng mà, tại người kia đứng cạnh người bạn tốt của mình, sau đó hơi buồn bã liếc nhìn Lương Ngân, Lương Ngân dường như có chút hiểu , theo bản năng trốn tránh ánh mắt của Trình Mạc Nhiễm.
"Mọi người, cũng đổi dụng cụ trượt tuyết chứ, hồi gặp lại ở sân trượt tuyết!" Tần Vũ biểu lộ thân phận chủ nhân thể nghi ngờ.
"À! Tôi tới đây sân trượt tuyết!" Lương Ngân vui vẻ vô cùng, liền huýt sáo vội vàng lôi kéo Tang Vũ, Cẩm Niên cùng Văn Tiêu Nghệ đổi dụng cụ tuyết, còn lại Tang Vũ ngại ngùng muốn di chuyển, đây trời rất lạnh, còn có tuyết rơi, chi bằng ở trong nhà lên mạng! Trong các chị em là người thích vận động, dĩ nhiên, từ điểm đó mà vóc người của so với các chị em có chút khôi ngô đây!
Lương Ngân nhìn Lương Ngôn dáng vẻ mừng vui, bất đắc dĩ cười, quay đầu lại nhìn Vệ Nam, Vệ Nam khẽ nhếch khóe miệng, vẫn nhìn về hướng Lương Ngôn.
“ Vệ Nam?” Lương Ngân nhìn Vệ Nam luôn ở chỗ bất động, muốn gọi cùng trượt tuyết.
“Hả?” Vệ Nam ý thức được có chút mất hồn.
“Chúng ta cũng trượt tuyết !” Lương Ngân kéo cánh tay của .
“À...Được.” Vệ Nam trong lòng thấy thoải mái vừa rồi sao lại có thể thất thần đây?
Trình Mạc Nhiễm ở ngoài cách đó mấy mét nhìn hai người, trong lòng cũng thấy thoải mái, đặc biệt lúc này Lương Ngân kéo tay Vệ Nam, tim của đột nhiên co rút có chút đau đớn, ghét cảm giác như thế này.
Lúc này bầu trời bong tuyết dường như rơi sân trượt tuyết nhiều hơn chút, nhưng mà, mọi người ai cũng trượt tuyết rất vui vẻ.
Văn Tiêu Nghệ nhà ở thành phố N là nhà giàu có, hoạt động như thế này cũng thường tham gia, liền dạy Cẩm Niên cùng Lương Ngôn, Lương Ngôn là học trò tinh ranh hiếu học biết mệt mỏi, chỉ trong giờ, căn bản mấu chốt đều nắm vững, cho nên tương đối ở ngoài trượt chậm chút, ngược lại so với với mấy người.... chị em kia cũng giỏi hơn.
Lương Ngân vẫn luôn được Vệ Nam che chở nên từ từ trượt, tay chân năng lực đều phải là rất tốt, đương nhiên cố bình tĩnh.
Trình Mạc Nhiễm có chút ê ẩm nhìn Lương Ngân cùng Vệ Nam, vẫn luôn theo phía sau hai người họ, đúng là sợ Lương Ngân có sơ suất gì.
Lúc này, Tần Vũ cùng người đẹp lướt qua bên cạnh , Tần Vũ giống như đám con trai hồi còn ở cùng nhau hướng về phía Trình Mạc Nhiễm huýt sáo cái cười nhạo, sau đó liền cùng người đẹp trượt đến trước mặt.
“Shit!” Trình Mạc Nhiễm nhìn bộ dạng Tần Vũ phách lối, khỏi bạo miệng tục.
Người ở sân trượt tuyết phải rất nhiều, đại khái đều là đối tác với Tần thị, là người khá quý tộc, bởi vì sân trượt tuyết còn chưa chính thức khai mạc, từ tư thế cùng tốc độ trượt tuyết của bọn họ có thể thấy được thành thục và kỹ xảo rất tốt.
Lương Ngân cảm giác mình rất mất thể diện, lướt qua lần, lần này cũng chậm như vậy, có chút nổi giận chống cây trượt tuyết. Lúc này ngẩng đầu nhìn Vệ Nam, thấy nhìn nơi xa.
“ Vệ Nam?” Lương Ngân nhàng gọi tiếng.
Vệ Nam cũng nghe thấy, hai tay của cũng chống cây trượt tuyết nhìn về nơi xa.
“ Vệ Nam?” Lương Ngân gọi lại tiếng nữa.
“A!” Vệ Nam nghe được, vội vàng lấy lại tinh thần.
“Thế nào?”
“ làm sao vậy? Từ lúc trước cho tới trưa đều thất thần? Có phải có chuyện gì hay ?” Lương Ngân cho tới trưa thấy có cái gì đúng.
“ có.” Vệ Nam ở trong lòng tự mắng mình tiếng, lúc nào cũng mất hồn, là nguy hiểm.
“Chúng ta tiếp tục trượt ! Ngân Ngân.” Vệ Nam khôi phục lại tư thế muốn cùng trượt xuống cái đồi này.
“Được.”
Lúc này bầu trời tuyết càng rơi càng nhiều, lúc vừa rồi bông tuyết rơi giống như bụi bậm, nhưng bây giờ giống như mảnh giấy bị cắt vụn trút xuống.
sân trượt tuyết càng lúc càng ít người, cuối cùng chỉ còn lại đám người bọn họ.
Quản lý sân trượt tuyết tìm được Tần Vũ, báo cáo với , thời tiết bên kia có tin tức truyền tới, lát có thể có bão tuyết lớn.
Tần Vũ báo cho mọi người trở về, Vệ Nam cùng Lương Ngân, Trình Mạc Nhiễm, còn có Văn Tiêu Nghệ, Đàm Cẩm Niên, Tang Vũ cũng trở về nơi phục vụ đứng ở đó.
Mọi người đổi lại đồ, đều mặc áo và mang giày ấm áp, liền chuẩn bị nhà hàng ăn cơm.
Trong nhà hàng người ăn càng lúc càng động, mấy người bọn họ được quản lý dẫn đến phòng riêng.
Lúc này, đột nhiên Văn Tiêu Nghệ kêu lên tiếng: “Trời ạ! Ngôn Ngôn đâu?” Lúc đó cần gấp gáp, đột nhiên mọi người tâm chợt nhảy mạnh lên cái, sau đó lại chợt trầm xuống.
“Ngôn Ngôn đâu? Ngôn Ngôn còn chưa trở lại sao?” Tang Vũ nghe Tiêu Nghệ gọi, cũng nhìn quanh vòng, nhìn thấy bóng dáng của Lương Ngôn.
“Tiêu Nghệ, Ngôn Ngôn có cùng các cậu sao?” Lương Ngân sắc mặt tái nhợt, quay đầu lại hỏi Tiêu Nghệ.
“Trước là cùng chung với nhau, sau Lương Ngôn tụi mình quá chậm, muốn tự mình trước, mình liền đồng ý, nhưng mà....” Văn Tiêu Nghệ có tiếp, bởi vì tại mọi người có tâm tình nghe hết lời.
Lương Ngân lần đầu tiên cảm thấy, ra bão tuyết là chuyện đáng sợ như vậy.
Sân trượt tuyết có tiếng còi xe cảnh sát vang lên to, tất cả nhân viên làm việc cũng tham gia tìm kiếm. Lương Ngôn.
Lương Ngân sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa kính trước sân trượt tuyết, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện ông trời, ngàn vạn lần nên cho Lương Ngôn gặp phải chuyện may!
“Ngân Ngân, xin lỗi!” Văn Tiêu Nghệ cũng giống như vậy, mặt trắng bệch, vỗ vai Lương Ngân.
“Đừng lo lắng, Ngôn Ngôn em ấy có chuyện gì!” Cẩm Niên cũng đứng bên cạnh các .
“Đúng vậy, Ngôn Ngôn có chuyện gì đâu, hồi trở lại! Ngân Ngân cậu uống ít nước nóng !” Tang Vũ cầm ly nước nóng bốc hơi vội tới bên Lương Ngân.
“Ừ! có chuyện gì.” Lương Ngân xoay người ôm sau lưng Văn Tiêu Nghệ.
Ngoài cửa sổ những bông tuyết lớn rơi xuống, các đứng ở cửa kính kia, thấy vật đối diện rồi.
Nửa giờ trôi qua.....
giờ trôi qua.....
Hai giờ qua........
“Oành” tiếng vang lớn, cứ như vậy cái ghế đập vào cái bàn kính, bể nát, tất cả mọi người chấn động, quay đầu lại nhìn.
Vệ Nam nóng nảy đứng ở bên bàn kính bị đập nát, sau đó ngẩng đầu xoay người rời : “Tôi tìm Ngôn Ngôn!”
Cứ như vậy ra khỏi khu phục vụ, mọi người đứng liền kinh ngạc, ánh mắt nhìn đầy soi mói.
“Đây là Vệ Nam đập?” Trình Mạc Nhiễm cùng Tần Vũ cũng giống nhau đều kinh ngạc.
Tần Vũ có chút giật mình gật đầu cái.
“Em cũng muốn tìm Ngôn Ngôn!” Lương Ngân cũng nén được tức giận. cũng ra ngoài.
“Ngân Ngân, bọn mình cùng với cậu!” Cẩm Niên, Tang Vũ, Tiêu Nghệ cũng đều muốn .
“Lương Ngân!” Trình Mạc Nhiễm nhất định chịu nổi này luôn hành động theo cảm tính, sau dó liền đuổi theo rồi quay đầu lại hướng mấy người kia quát lớn tiếng: “Chớ làm loạn thêm! Được rồi Ngân Ngân, cùng em!”
Tang Vũ cùng các cứ như vậy bị ở lại!
“Ngôn Ngôn, em ở đâu?” Vệ Nam khó khăn vào hướng gió bắc phía trước, dường như giọng của gào thét hơn phân nửa bị gió nuốt .
“Ngôn Ngôn, em ở đâu? Ngôn Ngôn, em có nghe hay , nghe được phải trả lời !”
“Ngôn Ngôn...” tiếng lại tiếng gọi, Vệ Nam trong lòng rất hốt hoảng, tại trong đầu của trống rỗng, chỉ có Ngôn Ngôn.
“Ngôn Ngôn, em ở đâu?” Lương Ngân cũng ở đây gọi, lúc này tuyết thành mảng rơi xuống rồi, mỗi bước đều là gian nan, tuyết lún sâu qua đầu gối.
“Ngân Ngân, em nghỉ ngơi chút !” Trình Mạc Nhiễm ôm Lương Ngân, cảm nhận được run, vẫn còn cố sức về phía trước.
“ em muốn tìm Ngôn Ngôn!” Lương Ngân muốn thoát khỏi trói buộc của .
“Lương Ngân! Em có thể nghe lời , ấy nhất định có chuyện gì! Em nghỉ ngơi trước chút !” Trình Mạc Nhiễm lớn tiếng quay về phía .
Lương Ngân đột nhiên cảm thấy có dũng khí nước mắt xúc động, liền ôm lấy Trình Mạc Nhiễm, chặt ôm lấy , giống như chính là điểm tựa duy nhất.
“Trình Mạc Nhiễm, em là sợ, Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn làm sao bây giờ?” Lương Ngân đột nhiên khóc lên, Trình Mạc Nhiễm kịp ứng phó, bây giờ trong lòng buồn vui lẫn lộn.
“Đừng sợ, Ngân Ngân đừng sợ, ở đây, ở nơi này cùng em tìm Ngôn Ngôn, ngoan, em đừng khóc, em khóc trong lòng đau lắm!” Trình Mạc Nhiễm đều là những lời lòng, chưa từng thấy Lương Ngân yếu ớt như vậy, lần đó giận dữ như con sư tử , đây là lần đầu tiên thấy Lương Ngân yếu ớt như vậy, nhìn tim của đau quá! Chớ chi là khóc.
Hai người nghỉ ngơi lát, đợi Lương Ngân ngừng khóc, hai người bắt đầu tiếp tục khó khăn về phía trước tìm Lương Ngôn, từng bước tuyết qua đầu gối.
“Ngôn Ngôn....”
“Ngôn Ngôn....”
Vệ Nam cảm giác cả người của mình đều bị động cứng rồi, cứng ngắc về phía trước, tại bong tuyết rơi mặt đau giống như bị dao cắt.
“Ngôn Ngôn, em ở đâu?” Có chút khàn giọng, nhưng vẫn kiên trì câu rồi lại câu gọi, hy vọng có thể trả lời lại câu.
Đúng lúc này, ở phía trước cách Vệ Nam 300m, xuất chấm đỏ như như . Vệ Nam thấy được, đó là Ngôn Ngôn, chắc như vậy, nhất định là Ngôn Ngôn rồi.
dùng sức gọi: “Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn!”
đông lạnh có chút cứng người, Lương Ngôn cảm giác giống như mình vừa mới nghe nhầm, giống như mới nghe được tiếng Vệ Nam gọi .
Vệ Nam dường như dùng hết sức lực toàn thân, dùng hết sức đạp tuyết, muốn cái liền đến trước mặt Lương Ngôn. Nhưng mà, dường như được, càng nhanh lại càng chậm, chưa đến nơi té ngã mấy lần. Cuối cùng, cũng đến trước mặt Lương Ngôn.
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn.” Vệ Nam nhìn khuôn mặt nhắn của Lương Ngôn có chút sương hàn rồi. “Oành” quỳ ở mặt đất. Ôm lấy Lương Ngôn, đôi tay cứng đờ xoa xoa cho nhìn thấy sắc mặt hồng nhắn của .
“Ngôn Ngôn, mau mở mắt ra, Vệ Nam đến đưa em về, Ngôn Ngôn, mở mắt nhìn chút, Ngôn Ngôn...” Vệ Nam nhìn Lương Ngôn, miệng ngừng kếu tên của .
Dường như Vệ Nam cảm thấy được nước mắt của cứ như vậy rơi mặt Lương Ngôn.
Lương Ngôn cảm thấy tiếng kêu càng ngày càng tha thiết, vẫn còn chưa muốn chết. cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Vệ Nam, là Vệ Nam. mừng rỡ trong lúc sắp chêt lại gặp được Vệ Nam.
“ Vệ Nam.” Khó khăn lắm mới mở mắt được, Lương Ngôn liền nhìn thấy Vệ Nam.
Last edited by a moderator: 25/5/15