Chương 26 : Gương cung bạc kiếm
Cuối cùng Lương Ngân cũng được buông lỏng tay ra, vân vê cánh tay của mình, người đàn ông này có phải bị bệnh hay , lần nào cũng dùng lực mạnh túm như vậy, cổ tay cũng đều bị kéo .
" rốt cuộc muốn làm gì vậy? lần nào cũng kéo tôi như thế này! Rất đau đấy!" Lương Ngân có chút tức giận, mấy ngày trước như thế nào lại muốn làm bằng hữu với , hôm nay vẫn là ngang ngược như vậy, thể lý lẽ.
" làm gì?" Trình Mạc Nhiễm cảm thấy trong lòng có đốm lửa "Oành" xông lên, em còn dám hỏi tại sao.
"Lương Ngân ơi, Lương Ngân, biết dã tâm em lớn như vậy!" Trình Mạc Nhiễm đè nén ngọn lửa bùng cháy trong lòng muốn phun ra.
Lương Ngân bị Trình Mạc Nhiễm trong lời có gai nên ngẩn ra, dã tâm? ở đâu ra dã tâm?
"Từ Mộ Nghĩa đến , rồi đến Vệ Nam! Em còn lần lượt đùa giỡn từng người sao?" Trình Mạc Nhiễm giọng trầm thấp phiền muộn, Lương Ngân bị lên án như vậy trong tai như bị vật nhọn đâm vào chói tai.
"Bốp" Lương Ngân liền vung tay lên tát cho Trình Mạc Nhiễm cái.
"Em!" Trình Mạc Nhiễm rất kinh ngạc nên lời, đây là lần thứ 2 Lương Ngân đánh người, hơn nữa 2 lần đánh này còn là cùng đánh người.
"Trình Mạc Nhiễm, lúc nào cũng muốn làm tôi chịu nổi đúng ? Cứ coi là vậy thế nào, tôi đùa giỡn ? đừng quên, chúng ta thế nào cũng có quan hệ, dĩ nhiên trừ lấy thủ đoạn hèn hạ dụ dỗ tôi lên giường, chúng ta là cùng đối tượng ở ngoài tình đêm, ít nhất đối với Mộ Nghĩa cùng Vệ Nam là ở quan hệ bạn trai lúc trước và bạn trai tại, còn ? Chúng ta vẫn chính là cùng người qua đường, mời cho, sau này tôi muốn tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa,Vệ Nam là bạn trai của tôi, phải là , hy vọng hiểu cho, cuối cùng, tôi muốn dùng phương pháp này kéo tôi , ngoài ra với Vệ Nam là bạn tốt, tôi sợ bị người khác hiểu lầm! Chúng ta có thể kiêng dè, cho nên tạm biệt!" Lương Ngân là tức giận, lời như vậy xuất khẩu thành chương, liền làm mạch, nếu là lúc trước làm gì có dũng khí như vậy đây?
Lúc Lương Ngân tức giận khí lực rất lớn, cho nên Trình Mạc Nhiễm bị dùng sức đánh mạnh khuôn mặt, Trình Mạc Nhiễm khuôn mặt có chút cay và đau, trong lòng ngọn lửa kia lập tức liền bị chậu nước lạnh tưới tắt rồi.
"Lương Ngân!" Trình Mạc Nhiễm để ý mặt nóng bừng bừng đau nhói, muốn gọi , ai ngờ này liền về phía trước cũng quay đầu lại.
Lương Ngân rất thất vọng, lần lại lần nữa, Trình Mạc Nhiễm cứ như vậy hiểu lầm , dù bọn họ có quan hệ gì, nhưng tại sao lại như vậy với chứ? là ai mà để cho những ngày đó sống bằng chết ? phải là sao.
Dường như lúc này gió càng thêm lạnh rồi, Lương Ngân kéo chặt y phục, ôm vai, hít sâu, sửa sang lại mình chút trong lòng dự định lại tiến vào phòng.
Nhưng có nhìn thấy cặp mắt sau lưng kia, lúc vào phòng rửa tay vẫn nhìn chằm chằm.
Lúc này Lương Ngân vào ghế ngồi, Vệ Nam nằm ghế sô pha mềm mại ngủ thiếp , chắc dạo gần đây công việc tương đối mệt mỏi, dường như ở ghế sô pha liền tiến vào giấc mộng đẹp.
Lương Ngân vào cửa liền nhìn thấy bức tranh "Mỹ nhân" có thể là mở rộng tầm mắt. Vệ Nam người đắp chiếc áo Armani của Tần Vũ, nhất thời trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại máy điều hòa khí kia thể thành thanh hòa cùng tiếng thở nho của Vệ Nam , Lương Ngân cảm thấy trong lòng mới vừa gợn sóng hình như bây giờ lắng xuống, cứ như vậy ngẩn người nhìn ngủ.
Trình Mạc Nhiễm sau khi Lương Ngân trở về phòng, cũng trở về, mà là trực tiếp lái xe rời , đối với Lương Ngân mà phải nghi ngờ đây phải là chuyện tốt, ngồi dựa ghế sô pha nhìn Vệ Nam ngủ say , mắt bắt đầu buồn ngủ, mắt từ từ khép lại.
Cho nên,khi Vệ Nam tỉnh lại đập vào mắt đầu tiên chính là mỹ nhân ngủ, ngồi thảm, người chỉ cuộn cánh tay, cái đầu để cánh tay tựa ghế sô pha ngủ.
Vệ Nam rón rén bước xuống ghế sô pha, nhìn ngủ ngon, đánh thức , muốn bế lên ghế sô pha. Ai ngờ lúc tay của mới vừa ôm lấy eo mềm yếu xương của , Lương Ngân liền thấy thoải mái động đậy, sau đó liền mở mắt ra.
Cảm giác như thế, làm Vệ Nam cảm thấy có chút giống như muốn làm chuyện xấu bị người trong cuộc bắt gặp, cho nên, Vệ Nam lập tức buông lỏng tay ra : " nghĩ em ngủ như vậy rất mệt, muốn giúp em lên ghế sô pha ngủ,"
Lương Ngân tỉnh lại còn có chút hoảng hốt, biết người ở chỗ nào, cảm thấy Vệ Nam tâm tình rất tốt, lúc này mới nhớ tới, nhìn ngủ, mình cũng có thể ngủ thiếp , sau đó vội vàng sờ khóe miệng của mình xem có chất lỏng trong suốt chảy ra hoặc có thể rắn trắng bệch khô khốc dính vào khóe miệng.
Vệ Nam nhìn dáng vẻ của cũng biết tính cái gì, tức khắc tâm tình cũng rất tốt, buông tay bên hông ra, điểm cái mũi của dịu dàng : " Tiểu nha đầu!" Mười phần thích thú.
"Ha ha." Lương Ngân cũng híp mắt cười hi hi, Vệ Nam cười trong lòng ấm áp.
Trình Mạc Nhiễm cùng Tần Vũ đều có ở đây, hai người cũng đều ngủ rồi, Vệ Nam liền gọi nước và mấy món ăn thanh đạm, lấp đầy bụng hai người rồi đưa Lương Ngân về nhà,
Hôm nay Văn Tiêu Nghệ bay trở về thành phố B, Lương Ngân cùng ba chị em bỏ hết mọi việc đón .
Văn Tiêu Nghệ quả nhiên tính tình như lửa, vừa mới ra khỏi cửa kiểm an liền nhìn thấy mấy người chị em mấy tuần nay gặp, lôi tất cả hành lý lớn của mình, bước nhanh chân, Lương Ngân cùng Cẩm Niên bên này, Tang Vũ cũng bước nhanh hơn, bốn người chạy đến ôm chằm lấy nhau .
sân bay chỉ có bốn người các , cùng chỗ ôm nhau như vậy, kể từ khi quen biết cho tới bây giờ đây là lần chia tay lâu nhất.
Lương Ngân phát Văn Tiêu Nghệ có chút ốm , lập tức đau lòng nhàng véo lên khuôn mặt trang điểm của hỏi:" Mới có tuần sao lại gầy như vậy? Chủ của cậu là có suy nghĩ, tại sao có thể hà khắc như thế, có phải hay ở nước ngoài cũng ăn no à?” “ phải là mới đây! Lần này triển lãm trang phục rất thành công, mình đúng là được mở mang kiến thức của bậc thầy thiết kế thời trang rồi, trở về cùng mọi người! Đúng rồi, Ngân Ngân, lại xinh đẹp nữa, tình làm dịu có đúng hay vậy? "Đúng là Văn Tiêu Nghệ cùng Tang Vũ là vẫn luôn cùng đại gia vui vẻ, là hoạt bát như vậy, rộng rãi, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng cũng thoải mái.
"Đó là đương nhiên rồi, Tiêu Nghệ cậu biết đâu, Vệ Nam chăm sóc Ngân Ngân kỹ lắm đấy, mọi thứ đều có nhé! Qủa nhất định là tiến công đây! Về nhà chút cậu biết, chúng ta đều phải tốn chút rồi đó!" Tang Vũ khoa trương , chọc Lương Ngân đuổi theo đánh , còn lại Văn Tiêu Nghệ cùng Đàm Cẩm Niên vẫn luôn cười vui vẻ.
Thời điểm bốn chị em cùng ở chung chỗ là vui vẻ nhất.
" Tiêu Nghệ, cậu phải , cậu mang Mạc Nghĩa trở lại sao? Thế nào...?" Lương Ngân vốn là muốn hỏi tiếp, thế nhưng nhìn đến Văn Tiêu Nghệ nghe tên Mạc Nghĩa , lúc đó đôi mắt ảm đạm xuống, liền dừng lại.
Cẩm Niên nháy mắt cho Lương Ngân biết, Lương Ngân liền vội vàng ngừng lại đổi đề tài khác : " Cái đó, cậu có cho quà chúng tớ ?"
"Ngân Ngân, quan trọng, sớm muộn cũng phải cho các cậu biết, mình cùng Mạc Nghĩa chia tay rồi." Văn Tiêu Nghệ thản nhiên , thế nhưng Lương Ngân gọi cái đó là loại tình cảm tới được, biết trong lòng đau thế nào đây! cho nên liền vội vàng vỗ tay Tiêu Nghệ : " sao, cậu còn bọn mình mà!" Ở xe có số việc ở thích hợp .
Bốn người ngầm hiểu lẫn nhau, cũng ngừng đề tài lại.
"Tiêu Nghệ, Vệ Nam muốn tới nhận điện thoại, Ngân Ngân cự tuyệt, bây giờ là mẹ chồng! Chúng ta cùng nhau khi dễ !" Tang Vũ cười hì hì lớn tiếng .
" Tiểu Vũ đáng chết!" Lương Ngân xấu hổ đánh .
"Được rồi! tha cho cậu đó! Đúng rồi, mình có quà cho cậu và Vệ Nam đó!" Văn Tiêu Nghệ đối với Lương Ngân hề hề thần bí giọng .
Về đến nhà mới biết, quà này đúng là , rượu quốc, vốn Văn Tiêu Nghệ chính là, rượu là hàng cao cấp, ở hai người hôn tiếp nữa, nữa, cũng tăng thêm thú vị.
Lúc ấy, cộng thêm Lương Ngôn bốn người cùng nhau "Phốc..." ra ngoài.
Về phần quà tặng dĩ nhiên, người người có phần, Lương Ngôn là túi du lịch lớn bằng gấu Teddy, lúc Lương Ngôn nhìn thấy liền bĩu môi, chị Tiêu Nghệ luôn xem là đứa bé.
Đàm Cẩm Niên quà tặng là bộ đồ GIORGIO ARMANI trung tính, Tang Vũ chính là chai nước hoa Chanel, đương nhiên Lương Ngân có quà tặng Vệ Nam cũng có, là bộ Vivienne Westwood.
Cầm đuốc soi dạ, trắng đêm ngủ, Văn Tiêu Nghệ thất tình, Lương Ngân ngọt ngào trong tình , hình như năm chị em vĩnh viễn cùng có phiền não giống nhau, bởi vì luôn có người ở cùng các chia sẻ đau khổ, chia sẻ vui vẻ.
Chương 27: Mập mờ nảy sinh
Sáng sớm năm người say rượu đều bị đau đầu.
Bởi vì Văn Tiêu Nghệ phải đến công ty báo cáo, điểm tâm cũng có ăn liền trực tiếp đến công ty, hôm nay Cẩm Niên quyết định công việc rồi, ngủ giấc ngon sau mới về trường học báo cáo, dù sao cũng thể luôn bận rộn nghề phụ được, trường học phải lập tức thi cuối kỳ rồi; Tang Vũ và Đàm Cẩm Niên tư tưởng rất giống nhau, tóm lại trước nghỉ học, chuyện khác hãy sau, Lương Ngân còn phải dạy lớp ôn tập, cho nên liền gọi điện thoại cho Vệ Nam muốn tới đón dạy.
Lúc Vệ Nam đến, Lương Ngân tắm, Lương Ngôn mời Vệ Nam vô tiệm chờ, còn tự mình làm đồ ăn sáng.
Lương Ngôn chiên cái trứng gà cùng vài miếng chân giò hung khói, uống sữa tươi, mình ăn say sưa ngon lành chút băn khoăn đến Vệ Nam.
Vệ Nam ăn điểm tâm rồi, nhưng nhìn ăn ngon miệng như vậy, liền có chút muốn ăn, cảm giác rất động lòng.
"Ngôn Ngôn, *ho khan*, em ... ăn cái gì?" Vệ Nam biết còn hỏi, có chút muốn lại thôi.
Nhưng mà Lương Ngôn có mảy may bị ảnh hưởng, cũng chút nào thấy Vệ Nam có vẻ muốn chia bữa ăn sáng này, trong miệng vẫn nhai chân giò hun khói ngẩn đầu lên, : " Ừ...Chân giò hun khói cùng trứng chiên!"
"Cái đó, em làm phần?" Vệ Nam hỏi chủ yếu.
Lương Ngôn chợt nhớ tới vấn đề lễ phép, lập tức ngẩn đầu nhìn Vệ Nam, liếc mắt cái biết ý nghĩ của , sau đó vội hỏi:
"Cái gì kia, Vệ Nam, ăn điểm tâm chưa?"
"Chưa ăn." Vệ Nam kiên quyết dối, đứa này đúng là có thể dùng bốn chữ thành ngữ để ..... Trẻ dễ dạy !
" Vậy, có muốn ăn , em có thể làm cho phần." Lương Ngôn đứng dậy, chuẩn bị làm.
"Được."
Lương Ngôn lấy ra chân giò hun khói cắt mấy miếng, vừa đánh quả trứng gà, làm xong phần, đợi gọi, Vệ Nam liền tự giác ngồi bàn chờ.
"Ăn ngon." Vệ Nam ăn sạch trứng chiên cùng chân giò hun khói Lương Ngôn làm cho ra câu đánh giá như vậy.
"Hắc hắc, Vệ Nam, tối hôm qua có phải ăn cái gì à? Lương Ngôn cảm thấy Vệ Nam là khen tặng , vẫn chưa có người nào làm gì đó ăn ngon đây!
"Hả?" Vệ Nam có nghe ý tứ bới móc.
" Vệ Nam, em xong rồi, chúng ta thôi!" Lúc này Lương Ngân từ lầu xuống, cầm cái túi lên muốn .
"Chị, ăn sao?" Lương Ngôn có làm phần cho Lương Ngân vì Lương Ngân thích ăn trứng chiên cùng chân giò hun khói, mỗi buổi sáng đều tự mình làm cháo trứng muối thịt nạt.
" ăn, Ngôn Ngôn ngoan, ở nhà trông cửa tiệm nha, chờ Cẩm Niên sau khi tỉnh lại cho ấy biết, Âu Dương muốn dẫn ấy nông thôn đó!" Lương Ngân lúc lời này đến cửa. Vệ Nam đuổi sát theo sau .
"Biết." Lương Ngôn bĩu môi , thế nào đều coi là thành bé đây? Còn ngoan nữa!
Lương Ngân mấy ngày tới lớp ôn tập, bởi vì công việc của giáo sư còn bận rộn như trước, vừa đúng có thể dạy tất cả các lớp , cho nên, được vui vẻ thanh nhàn, nhưng chưa rảnh rỗi bao nhiêu, gần đây trường học phải thi cuối kỳ, còn E-ver vẫn còn số quần áo cần làm gấp rút, ngày ngày vội vàng chạy hai nơi, phòng ngủ mỹ quan và trông tiệm, thỉnh thoảng cũng đưa y phục cho khách.
Vệ Nam đưa Lương Ngân đến lớp ôn tập xong liền quay về làm, Lương Ngân muốn quầy bán đồ ăn vặt của trường mua ít đồ ăn, đúng lúc liền thấy Hàn Tô nhiều ngày gặp. Sau lần trước Hàn Tô uống rượu say, Lương Ngân đưa cậu về nhà, hai người gặp mặt đây.
"Hàn Tô?" Lương Ngân kinh ngạc ở nơi này nhìn thấy cậu, lúc này cậu cũng đứng nhất lớp rồi!
"Lương Ngân, tại sao mấy ngày trước đến?" Hàn Tô có chút tức giận tới chỗ Lương Ngân.
"Giaó sư Vương phải là lên lớp cho các cậu sao! trở về trường học lại rồi!” Lương Ngân là , cũng có gì cần thiết cùng đứa bé này dối.
Hàn Tô vào cùng Lương Ngân, Lương Ngân nhìn cậu cười mỉm, tình huống có bất kỳ dấu hiệu gì, bỗng nhiên Hàn Tô ôm lấy Lương Ngân vào lòng chặt, Hàn Tô cao 1m80 mấy , Lương Ngân cao gần 1m70 ở trước mặt cậu vẫn có vẻ nhắn, Lương Ngân bị cậu ôm kinh ngạc trong lòng tràn đầy khó chịu, sau mấy giây kinh ngạc Lương Ngân mới ý thức tới nơi này là trường học, phải chỗ khác, vội vàng giùng giằng : "Ơ kìa, Hàn Tô, đây là trường học, cậu làm gì vậy? mau buông tay ra!" Lương Ngân có chút nóng nảy.
"Lương Ngân, tôi rất nhớ , tôi còn tưởng rằng tớt đây nữa! Làm sao có thể cho tôi biết tiếng là tới đây? biết , mấy ngày nay tôi luôn chờ , tôi đến đại học B tìm , bạn học của ít đến học ở trường, lúc ấy tôi liền cuống cuồng, tôi ngày ngày tại đây chờ , chỉ cần ngày đến, tôi cũng học! Lương Ngân , đồng ý tôi chứ, chờ tôi thành công, liền làm bạn tôi đấy! Lương Ngân, tôi rất nhớ !" đầu truyền đến giọng Hàn Tô nũng nịu, thanh rất ràng, nhưng lại khiến cho Lương Ngân cảm thấy giống như bị lên án từng chữ gõ vào trái tim .
"Tôi..." Lương Ngân biết cái gì cho phải, chỉ có thể ra chữ, sau đó vỗ lưng cậu an ủi, đứa này đối với tình cảm chân thành đây!
"Lương Ngân, phải muốn rời khỏi tôi chứ? Hàn Tô trong thanh có chút uất ức, đau lòng, còn có nồng nặc oán trách.
Lương Ngân là tràn đầy mẫu tính, nên chịu nổi đứa bé bị uất ức lớn như vậy, liền vội vàng vỗ lưng của cậu : "Hàn Tô, xin lỗi, sau này , như vậy! sau này nếu đến với cậu tiếng!" Cứ như vậy hai người ở trong tuyết rét lạnh ôm lấy chặc .
Lúc này……..
"Này, bên kia là hai đứa bé kỳ cục, các người là ai? Ban ngày ban mặt ôm ấp nhau, này!" Đột nhiên bảo vệ của trường xuất dọa làm cho hai người giật mình.
Hàn Tô phản ứng nhanh chóng, thấy bảo vệ tới, liền kéo tay Lương Ngân bỏ chạy, Lương Ngân ở giữa biết làm sao, liền chạy theo sau lưng Hàn Tô, cứ như vậy hai người chạy ra khỏi trường học, cho đến khi bảo vệ đuổi theo kịp nữa, mới dừng lại.
Lương Ngân hơi thở gấp vỗ ngực, trong gió rét hơi lạnh theo đến lồng ngực, dường như bất cứ lúc nào trái tim cũng nhảy giống nhau, đè ép nó có lẽ khá hơn chút.
"Hàn Tô ...Cậu...Cậu sau này...Sau này, được... được như vậy nữa nghe !" Cuối cùng cũng đem câu này xong rồi.
" nghỉ ngơi trước chút nữa hãy !" Hàn Tô giống như người có sao, nhàng vỗ lưng Lương Ngân.
"Cậu ...Cậu làm thế nào lại thở gấp?" Lương Ngân rất nghi ngờ, so với Lương Ngân cậu hô hấp thở gấp chút nào cả.
"Bởi vì hàng ngày tôi rèn luyện, dáng vẻ này của , người bé!" Hàn Tô trong giọng mập mờ, khiến cho Lương Ngân khỏi ngẩn ra, có muốn hay đem chuyện có bạn trai cho đứa này biết, nếu như ra, cậu ấy nghĩ ra nữa biết làm sao bây giờ? Nhưng mà, nếu như , thể nào vẫn như vậy gạt cậu, lừa gạt tình cảm của cậu? Chỉ sợ cậu ấy càng lún càng sâu!
Lương Ngân trong lòng mâu thuẫn, nên làm gì bây giờ?
" tại sao chuyện?" Hàn Tô nhìn Lương Ngân ngẩn người ra mấy giây nên dùng tay lung lay cái trước mặt .
Lương Ngân lúc này mới lấy lại tinh thần : "À! có sao, làm sao bây giờ? Hôm nay bởi vì cậu mà tôi cũng có cách nào lên lớp được, chúng ta cũng về nhà thay quần áo rồi trở lại ! Tránh bị bảo vệ phát .”
" sao, dù sao mấy ngày có học rồi, ngày nữa cũng sao, chúng ta chơi ! Tôi dẫn trượt tuyết! Nhà tôi có sân trượt tuyết lớn, chúng ta có thể đến đó!" Hàn Tô rất muốn cùng Lương Ngân trượt tuyết, đây là cơ hội tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm của Lương Ngân đối với cậu, cậu muốn bỏ qua!
Lương Ngân nhìn Hàn Tô đôi mắt lóe lên phát ra ánh sáng rực rỡ, là đành lòng cự tuyệt, liền gật đầu cái.
đường, Lương Ngân gọi điện thoại cho Tang Vũ muốn ấy thay di học, thuận tiện tiếng mình có việc nên tối nay mình mới trở về.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Lương Ngân chưa bao giờ biết nhà Hàn Tô có tiền như thế, dõi mắt nhìn lại, toàn bộ sân trượt tuyết lớn như vậy đều của nhà cậu, vậy làm sao có thể làm cho người ta hâm mộ , ghen tỵ đây?
" Mau ngậm miệng lại, con ruồi đều muốn bay vào miệng rồi!" Hàn Tô là đứa bé, chuyện tương đối thẳng thắng, cũng rất thích giỡn.
Lương Ngân trách giận liếc mắt nhìn cậu cái, sau đó liền cắm đầu cắm cổ tới hướng phục vụ đứng.
"Lương Ngân, nhanh như vậy làm gì? Chờ tôi chút! Hẹp hòi, tự nhiên túc giận! Này, Lương Ngân, làm sao càng chạy càng nhanh vậy!" Lương Ngân cũng khác gì giống như đứa bé, bị tức giận mà ở phía trước mặt hơn nữa còn bước nhanh hơn.
Hai người thay xong dụng cụ trượt tuyết, liền chuẩn bị muốn trượt tuyết, quan trọng nhất chính là Lương Ngân là tay mơ, trượt tuyết, liền lần lướt qua, chính là lần đó trường học tổ chức, vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu té, liên tục té lúc này phải nhờ bật thầy để học, làm cho buồn bực đến tột cùng.
Hàn Tô đặc biệt tìm được chỗ vắng người ở dưới chân núi để dạy cho Lương Ngân trượt tuyết, mỗi lần Lương Ngân ngã cậu đều đau lòng sau đó câu: " Lương Ngân, ngốc nghếch!" Thỉnh thoảng lại tới câu: " Lương Ngân, là heo à! Đứng cũng đứng vững!"
Lương Ngân lúc đầu tức giận mà vui, sau lại trượt lên đến trang phục và đạo cụ, ngã xuống cũng sao cả, cũng quan tâm cậu ở nơi đó càn rỡ la mắng.
Hàn Tô đúng là thầy giáo tốt, chỉ có dạy lý luận tốt, mà thực tế dạy cũng rất tốt, Lương Ngân hầu như ở nơi này cho tới trưa té vô số lần sau đó , vận dụng lý luận cộng thêm thực tế Hàn Tô dạy liền học được, từ từ số lần té ít , hành trình trượt cũng dài hơn, cuối cùng còn muốn đòi Hàn Tô dạy trượt tuyết các kiểu hoa văn, Hàn Tô bật cười, ngốc này còn có tinh thần học sao!
Trượt tuyết cho tới trưa, Lương Ngân buổi sáng còn chưa có ăn cơm, sớm bụng kêu đói vang rồi, ở đây bụng cũng thầm gọi, lúc này Hàn Tô cởi dụng cụ tuyết xuống liền nghe bụng Lương Ngân kêu, Lương Ngân cực kỳ ngại, ôm bụng hướng về phía Hàn Tô cười khúc khích, "Ha hả...Ha hả."
Hàn Tô liền dẫn Lương Ngân nhà hàng ăn cơm, gọi món ăn đầy bàn, bên cạnh còn có quản lý phục vụ, Hàn Tô có thể diện cùng uy phong đây!
Thừa dịp lúc quản lý rời , Lương Ngân hỏi Hàn Tô: " Hàn Tô, rốt cuộc nhà cậu là làm cái gì vậy?"
Chương 28: Ba ngọn núi giằng co
"Nhà tôi cái gì cũng làm hết!" Hàn Tô nhìn dáng vẻ Lương Ngân giống như con chim tò mò, nhịn được bật cười, nhưng vẫn trả lời vấn đề của .
"Thôi , tôi là nghiêm túc, tôi rất hiếu kỳ!" Nghe được Hàn Tô trả lời Lương Ngân thể nào vui vẻ, đứa này luôn giỡn với như vậy.
"Tôi là , Lương Ngân, tôi có tiếp thu, tôi đối với vẫn luôn rất nghiêm túc." À, phiền phức, lại nữa rồi, đứa này lại có thể đòi hỏi tình cảm đây.
"Ăn cái gì , cần !" Phương thức trốn tránh Lương Ngân giỏi nhất chính là giả đà điểu
Hàn Tô cúi đầu cũng hứng thú ăn cái gì.
" nghe qua Hàn Trọng Tiêu chưa? Chính là ba tôi!" Giọng Hàn Tô buồn buồn đối diện Lương Ngân truyền đến.
Hàn Trọng Tiêu? Nhà giàu nhất thành phố B, nghe là người từng trãi với những bông hoa, người lừa gạt ái tình, ngừng lưu luyến những bông hoa khác nhau ở ngoài, có thể có ba, bốn ,năm...Đếm hết người đàn ông kia phải...
Lương Ngân thiếu chút nữa bắt được chiếc đũa.
"Rất kinh ngạc đúng !" Hàn Tô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lương Ngân. Kia là đôi mắt trong là bất đắc dĩ còn có bất đắc dĩ, các loại bất đắc dĩ, ngạch...
" xin lỗi, phải cố ý cái vẻ mặt này!" Lương Ngân có chút thất lễ, bởi vì lúc này miệng há so với lúc nhìn thấy sân trượt tuyết lớn còn muốn lớn hơn.
" quan trọng, những chuyện này cũng thành thói quen với tôi rồi!" Hàn Tô trong thanh lại thêm tia ưu sầu giống nhau, Lương Ngân nghe mà trong lòng chua xót.
"Giống như bên ngoài , mẹ tôi cũng biết là tình nhân thứ mấy của ba tôi rồi, tôi chính là con riêng có danh phận, có thể là ông trời có mắt, ba vẫn luôn có con, bất luận là dòng chính thất, cho đến khi mẹ tôi xảy ra tai nạn xe, mới liều chết gọi điện thoại cho ba, tang lễ của mẹ tôi là do ba tôi lo liệu, sau đó tôi được đón về ở bên cạnh ba, khi đó tôi chỉ mới có 9 tuổi, ba tôi vui mừng vì tồn tại của tôi, bởi vì tôi có thể là người thừa kế của ba, trong nhà của ba bất kể là ai cũng đều coi tôi là tiểu hoàng đế, khi đó, tôi cho là, ba là người cha vĩ đại, tôi cho là ba rất mẹ của tôi, ba thậm chí ngay cả phòng của mẹ cả cũng vào, nhưng cuối cùng, tôi mới biết, ba chỉ có nhà, nhà của ba nhiều đến đếm hết, tôi cũng có câu nào oán hận, bởi vì nguyện vọng của mẹ tôi chính là hy vọng tôi có thể sống khỏe, ba cho tôi hộ khẩu, cho tôi tên, cho tôi ăn mặc, ở, lại, duy nhất chính là cho tôi người nhà ấm áp mà thôi..." Nghe Hàn Tô rủ rỉ kinh nghiệm cuộc sống, nhưng thực chất cũng là xót xa trong lòng, trái tim Lương Ngân đau như bị đâm nhát đao.
"Hàn Tô, cậu... Cậu có thể xem tôi là người nhà của cậu." Lương Ngân rất đồng tình dáng vẻ như đứa bé của cậu, đặc biệt cũng có mẹ , nhưng ít ra còn có ba rất thương ! Nhưng Hàn Tô cái gì cũng có.
"Thôi , , trái tim lại tràn lan rồi!" Hàn Tô mặc dù ngoài miệng là chuyện vụn vặt và xem thường, nhưng là ánh mắt lóe lên cảm động.
" Đừng cái này nữa, đúng rồi, có muốn cùng tôi ở nơi này đón năm mới ?" Hàn tô là bé trai có kiên nhẫn, cho nên cũng tự nhiên chuyển qua đề tài này.
" phải về nhà cùng ba đón mừng năm mới!" Lương Ngân rất phiền não, mới vừa rồi còn đồng ý chăm sóc người bạn này đây, bây giờ liền cự tuyệt cậu ta, tàn nhẫn quá !
"Nếu cậu cùng tôi về nhà, ba tôi là người rất tốt, cậu mà ba cậu nhất định vui vẻ chứ!" Lương Ngân đơn thuần ra ý tưởng, ba ra cũng đáng tiếc là có con trai!
"Tốt!" Vậy đây tính là gặp phụ huynh?" Hàn Tô có ý tốt nhìn Lương Ngân chút.
"Cái gì gặp phụ huynh, đứa bé này hiểu cũng ít, nếu như cậu đồng ý, sau này cậu gọi tôi là chị , tôi để cho ba tôi nhận cậu làm con trai tốt lắm, chúng ta chính là quan hệ chị em, ừ, ý nghĩ này rất tốt!” Lương Ngân vẫn luôn đem Hàn Tô làm thành em trai.
“Thôi , tôi cần , như vậy phải để cho càng có lý do cự tuyệt tôi hơn sao! Được rồi ăn nhanh ! hồi nữa đẫn chơi cái khác!” Hàn Tô trong miệng cũng nhét đầy .
“ được đâu! Chúng ta cần phải trở về! Tôi hồi còn phải về tiệm đây!” Lương Ngân cuối cùng nhớ ra thể để cho Ngôn Ngôn trông tiệm mãi được! ấy còn phải học.
“Trong tiệm, cái gì tiệm?” Hàn Tô còn biết Lương Ngân là chủ .
“A, cậu còn biết chứ! Tôi là chủ tiệm bán quần áo đó!” Lương Ngân cố làm ra vẻ thần bí.
“? Ha ha, buồn cười, nhiều lắm chính là làm tiểu muội!” Hàn Tô những lời này rất xem thường Lương Ngân
“Này, bạn học Hàn Tô, xin cậu xem trọng giáo viên của cậu có được ? Nếu như cậu tin, tôi có thể dẫn cậu xem, cậu biết thôi! Nhưng tuyệt đối được xem thường năng lực của tôi!” Lương Ngân đối với cậu có chút miệt thị và tức giận.
“Được, được, được, hãy cùng tôi trở về, nhìn xem có năng lực gì mở tiệm!” Hàn Tô vừa ăn vừa thầm.
Lương Ngân dứt khoát nhìn tới cậu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mọi người trượt tuyết khí thế ngất trời, cố gắng trượt vượt qua, dáng vẻ rất có ý chí chiến đấu. Nhìn người trong lòng cũng có chút kích động.
Lương Ngân cùng Hàn Tô trực tiếp trở về trường học, mặt Lương Ngân đưa Hàn Tô trở về trường để học, mặt khác là phải đợi Tang Vũ cùng nhau về nhà.
Lương Ngân đồng ý với Hàn Tô chủ nhật này dẫn cậu xem cửa tiệm chút, hơn nữa muốn khích lệ cậu học tập, mặc dù Hàn Tô vẫn ặm ừ đồng ý nhưng trong lòng lại ghi nhớ
Sau khi xuống xe hai người ở cửa chính của trường học này, đương nhiên là tránh bảo vệ, chờ học sinh bên trong tan lớp
Lúc này, có chiếc Porsche dừng ở bên cạnh hai người bọn họ, Lương Ngân nhìn thấy chiếc xe này rất quen mắt. (dĩ nhiên nhìn quen mắt rồi, buổi sáng ngồi nó đến đây!)
Cửa xe mở ra, bước ra khỏi cửa xe là đôi chân dài thẳng tắp, ngay sau đó cả người xuống sau, Lương Ngân lập tức đờ người, là Vệ Nam!
Vệ Nam hiển nhiên là nhìn thấy Lương Ngân mới vừa xuống xe. Như vậy liền chạm mặt cái.
Lương Ngân liền vội vàng chậm tới, bởi vì lúc này Vệ Nam cau mày nhìn Lương Ngân cùng Hàn Tô.
“ Vệ Nam, sao lại đến đây?” Lương Ngân cảm giác như bị bắt gian vậy.
Vệ Nam bình tĩnh câu: “Tới đón em tan việc”.
“Cái đó.... Cái này, là học trò của em, cậu..... “Lương Ngân cố gắng giải thích quan hệ của với Hàn Tô, nhưng là, lúc này ở đây càng căng thẳng, lời của có chút mạch lạc, ngược lại càng tô càng đen.
“Lương Ngân!” Hàn Tô nhìn người đàn ông nho nhã trước mắt, còn có dáng vẻ của Lương Ngân, biết tại sao, trong lòng rất thoải mái, cho nên liền quyết định phát huy tinh thần nam tử hán, cậu phải bảo vệ Lương Ngân.
“Lên xe ! Bên ngoài lạnh lẽo” Vệ Nam hỏi tiếp, trực tiếp về bên cạnh xe mở cửa xe, ngồi vào chỗ lái, Lương Ngân lôi kéo Hàn Tô ở sau lưng cùng nhau vào xe ngồi sau.
“Này, làm sao vậy? Thế nào dáng vẻ như nhau? Người này là ai? Tại sao cùng người lần trước giống nhau vậy? Cũng là người theo đuổi hả? Này, Lương Ngân, như thế nào sao lại sợ ta như vậy? ta là gì của ?” Hàn Tô chuyện từ trước đến nay có ngăn cản được, vào lúc này lộ vẻ rất ồn ào.
“Chớ quấy rầy, nếu còn ầm ĩ là để ý đến cậu nữa”. Lương Ngân bây giờ trong lòng có chút hốt hoảng, sau đó lại đà điểu mọn lại nổi lên.
Hàn Tô rất nghe lời theo lên xe, chỉ là cậu ngồi ở sau xe, còn Lương Ngân tự giác ngồi ở kế bên tài xế,
“ Vệ Nam, chúng ta đem Hàn Tô đưa về trước !” Lương Ngân rất giọng nhìn về hướng Vệ Nam khởi động máy .
“Ừ”. Vệ Nam dáng vẻ có biểu gì làm cho trong lòng Lương Ngân cảm thấy băng giá, đây tột cùng là chuyện gì vậy?
Lúc này chiếc Audi R8 màu xanh ngọc chạy song song bên cạnh xe, Vệ Nam chú ý liền trực tiếp kéo kính cửa sổ xuống, Lương Ngân tò mò, trực tiếp hơi nghẹo đầu về hướng bên kia của Vệ Nam nhìn, sau đó liền hối hận vì tò mò của mình, là lòng hiếu kì có thể giết chết mèo! Trình Mạc Nhiễm!
Vệ Nam cùng đôi câu, Lương Ngân chữ cũng nghe thấy được, trong đầu là Trình Mạc Nhiễm ngày đó từng câu từng chữ lên án, nghĩ, lần này Hàn Tô xuất , nhất định cảm thấy là người phụ nữ cá lớn cá đều ăn sạch!
Vệ Nam cùng Trình Mạc Nhiễm tìm khắp bãi đậu xe mới có chỗ để dừng lại, hai bên mọi người cùng xuống xe, bây giờ đây là trận thế gì, ba ngọn núi giằng co.
“Đây là” Trình Mạc Nhiễm rất bảnh bao đứng dưới đất, nhìn thấy Lương Ngân núp ở sau lưng Vệ Nam, bên cạnh Lương Ngân còn có cậu bé đẹp trai nữa.
“Cậu là học sinh của Ngân Ngân”
“Tôi là bạn trai của Lương Ngân”. Hai người cùng lúc giống nhau, nhưng là nội dung khác hẳn.
Hàn Tô trực tiếp bật thốt lên, Lương Ngân bị doạ cho sợ đến hít hơi.
“ phải là, phải!” Lương Ngân vội vàng xua tay phải. Liền giọng với Hàn Tô : “Hàn Tô, chớ lung tung!”
“Cái đó, phải như thế, cậu ấy là học trò của em, cậu ấy hôm nay....” Cậu ấy hôm nay ở trong tuyết ôm em, dĩ nhiên Lương Ngân đứng phía sau Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam trong vẻ mặt hai người như có điều suy nghĩ sau tự động dừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại Lương Ngân vang lên, Lương Ngân ở trong lòng cám ơn trời đất, cảm tạ người gọi điện thoại, cùng với người ấy đời đời.
Nhìn cũng nhìn , vội vàng nhận điện thoại, giọng Tang Vũ bên kia truyền đến: “Ngân Ngân! Cậu phải là tới đón mình sao? Thế sao còn chưa đến đây? Bên ngoài lạnh lắm đó! Cậu có lương tâm! Cậu ở chỗ nào?” Cuối cùng Tang Vũ cũng biến thành khóc nức nở.
“Tiểu Vũ à, chờ thêm lát nữa nha! Mình lập tức tới đón cậu ngay!” Lương Ngân suy nghĩ, , cám ơn cậu.
Tắt điện thoại xong, Lương Ngân liền nhìn về phía ba người chằm chằm nhìn , cười mỉm tiếng, : “Cái đó, Hàn Tô, tôi đưa cậu trở về trường học! Vệ Nam, có muốn đưa em hay ? Ngài Trình, ....” Lương Ngân suy nghĩ hành động rất nhanh, đem nhiệm vụ phân công cho họ xong hết rồi.
“Vệ Nam , cậu về trước ! Mình đưa hai người bọn họ cho.” Trình Mạc Nhiễm vỗ vai Vệ Nam cái .
“Được rồi! Ngân Ngân, để cho Trình Mạc Nhiễm đưa em với học sinh của em ! Công ty của còn có số việc, buổi tối gọi điện cho em vậy!” xong, Vệ Nam xoay người nhìn Lương Ngân chút rồi mở cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động xe , sau đó vẫy tay chào Lương Ngân rồi mới rời .
“ thôi” Trình Mạc Nhiễm để ý đến Lương Ngân bây giờ vẻ mặt muốn biểu tình, bên cạnh còn có Hàn Tô đứng sau lưng ngơ ngác, tự ý thẳng lại phía chiếc R8.
Last edited by a moderator: 24/5/15