1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bán tình yêu: Hận là cách tôi chiếm đoạt em - Bạc Lương Trà ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11.2: Chuyến đến Tứ Xuyên (2)

      Edit: cereniti
      Tang Vũ cùng Lương Ngân đến được nơi làm rung động cả người dân Trung Quốc - Tứ Xuyên, mảnh đất với những tòa thành cũ mục nát nhưng lại làm cho người xem cảm thấy sửng sốt, chấn động, khắc sâu vào tâm trí.

      Trái tim lương thiện của hai , vốn vỡ tan thành những mảnh giờ tự động hàn gắn lại từng chút , nó cũng nhìn thấy được hi vọng, chuyến này tốt.

      Du lịch, khiến cho hai tìm thấy được điều, nhất định phải kiên cường.

      Lý Bạch từng bật ra được câu thơ ngay khi con đường “Thục đạo chi nan, nan vu thượng thanh thiên*”, hôm nay Lương Ngân cùng Tang Vũ thấu hiểu được tất cả ý tứ, ngồi ở cáp treo, nhìn những người đường từ từ dần, Lương Ngân cảm thấy mình có chút sợ, con đường mòn núi rất hẹp, chỉ cần thoáng trượt chân, liền trở thành người thiên cổ.

      (*): đường lên Thục (Tứ Xuyên) gian nan, gian nan tới mức chạm tới được trời cao (editor dịch thoáng)

      Tin tức trăng hoa của tổng giám đốc Trình Mạc Nhiễm ngày càng nhiều, vô luận là ở giới showbiz hay thương trường, người được xưng là ‘nữ cường nhân tham công tiếc việc’ – Vệ Tiếc – phó tổng giám đốc công ty Vệ Thị bỗng được mọi người đồn đãi trở thành tình nhân bí mật của .

      ngày nọ, tại phòng VIP của công ty Diệc Nam

      “Chị Tiếc, chuyện này tuyệt đối thể trách tôi, ai bảo ngày đó chị tự nhiên lại mời tôi dùng cơm?” Trình Mạc Nhiễm bỏ dáng vẻ điềm nhiên khéo léo tại thương trường, tại chỉ giống như vui đùa đối thoại với bạn bè rất nhõm, vui vẻ.

      “Trình Mạc Nhiễm, cậu hay lắm, nhớ lại , là ai ‘chỉ cần chị giúp tôi chơi lại ông nội hồ ly già kia, tôi liền mời chị bữa tiệc lớn’? Xem xem, là ai mời ai hả? Chẳng lẽ cần tôi giải thích sao? Công ty Mạc Nhiễm các cậu bắt lại được cái ‘case’ đó tuyệt đối là công lao của tôi, cậu đừng nghĩ tôi là Bồ Tát, dám ‘lấy ân báo oán’, biến tôi thành nữ chính trong scandal tình ái của cậu, tôi tức chết mà.” Người Vệ Tiếc mặc bộ vest nữ chuyên nghiệp, tóc ngắn chỉnh tề, tuyệt đối giống như 30 tuổi. ngồi đối diện Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam, trang điểm , vẻ lạnh lùng mặt thường thấy hoàn toàn biến mất, lúc này chỉ giống như thiếu nữ chỉ mới hai mươi tức giận cùng bạn bè.

      “Tiểu Nam, em chứ, tên nhóc này quá đáng mà!” Vệ Tiếc cầm chiếc đũa gõ lên chén tên em trai nãy giờ chỉ biết mỉm cười.

      “Ha ha.” Vệ Nam mấy quan tâm. chỉ cười , tính tình của chị là vậy, khá là trẻ con, nhưng chỉ thường bộc lộ tại nhà, tin tức về chị vốn rất ít khi truyền ra ngoài, hôm nay thế nhưng lại dính dáng tới nhân vật lớn.

      ra chị cũng nên cảm tạ đội ‘chó săn’ này, chị nhìn xem, hình chị rất đẹp, tràn đầy hơi thở mê hồn của thiếu nữ?” Vệ Nam đúng là Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân*.

      (*): biết lựa lời mà trong lúc bế tắc nhất, khiến mọi người bất ngờ.

      “Thôi , thú vị chút nào, tiểu tử thúi” Vệ Tiếc cố thả lỏng đầu lưỡi, tiếp tục ăn cơm.

      “Đúng rồi, Mạc Nhiễm, em họ của cậu đâu rồi, gần đây chẳng thấy xuất ? Khụ, người nào đó gần đây sống bình yên quá, chẳng có chút ‘bất ngờ’ nào, nên trở nên nhàm chán hết sức.” Vệ Tiếc cố ý nhắc tới em họ Trình Mạc Nhiễm – Trình Dĩ Mạt.

      Vệ Nam vừa nghe đến tên Trình Dĩ Mạt, đầu lập tức hơi ngẩng lên, cái nhóc khó ưa đó, biết cự tuyệt mấy lần, mà vẫn nhất mực ‘đuổi theo’ .

      “Ha ha. . .” Trình Mạc Nhiễm vừa nghe tên em , liền nhớ tới hình ảnh tại buổi gặp tình cờ, Dĩ Mạt cẩn thận đụng vào Lương Ngân, tính tình đơn giản đó, bây giờ ở đâu?

      Trong lòng đột nhiên có giọng :” Trình Mạc Nhiễm, mày ấy”. Làm sao có thể? nhóc chưa biết tới đời, tại sao có thể lay động tim của , nhất định là do quá lâu chạm tới phụ nữ mà thôi, xem ra tối nay nên tìm Tưởng Viện hoặc ai đó ôn chuyện rồi.

      Dự án hợp tác giữ hai công ty ‘Vệ Thị’ và ‘Mạc Nhiễm’ do Vệ Nam toàn quyền phụ trách, dù sao ông già lớn nhà họ Vệ quá thương con , lại càng thương cháu ngoại, ông già cũng biết huyết mạch duy nhất có thể thừa kế ‘Vệ Thị’ chỉ có mình Vệ Nam.

      Cho nên, mảnh đất kia là do Vệ Thị đấu thầu mà thắng được, còn về phần thu xếp và lên kế hoạch thế nào là trách nhiệm của Mạc Nhiễm, lợi nhuận chia 5:5.

      Vì vậy, Vệ Nam chỉ còn cách đến Tứ Xuyên, mà phía đối tác – ngài Trình Mạc Nhiễm tại là nhân vật công chúng, còn bận ôm người đẹp trong ngực, ắt hẳn là muốn và càng cần Tứ Xuyên rồi, trực tiếp sống cuộc sống dưới ánh mắt công chúng, mặc sức phóng túng thoải mái hơn nhiều!

      Vệ Nam thầm nghĩ thuận tiện giải sầu chút cũng tốt, đây cũng là cách để trốn thoát khỏi nhóc Dĩ Mạt phiền phức đó
      Last edited: 20/2/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 12.1: Gặp lại bạn cũ nơi đất khách (1)
      Edit: cereniti

      Đây là buổi tối cuối cùng tại Tứ Xuyên

      Lương Ngân rủ Tang Vũ ra ngoài dạo ngắm cảnh đêm tại Thành Đô, Tang Vũ dĩ nhiên chỉ có thể ‘tuân mệnh’.

      từng nghe bạn nữ đến từ Thành Đô cảnh đêm tại đây rất đẹp, ít nhất là thua kém gì cảnh đèn đuốc sáng trưng nơi thành phố B. Lương Ngân từ lúc đó rất muốn tới đây.

      Lương Ngân vì muốn quên kí cức đáng sợ kia, lần nữa đối mặt với cuộc sống, muốn dùng phong cảnh đẹp nhất đất Tứ Xuyên này chôn vùi tất cả ưu sầu sỉ nhục.

      Hai người ở đường dành riêng cho người bộ, đứng nghiêm ở giữa ngã tư, mới phát ra, con người, rất bé, dưới những tòa nhà cao ốc, sinh vật cao cấp nhất tại Trái Đất chỉ là con côn trùng.

      Khung cảnh có thể giống thành phố B, nhưng về phía khí hậu , tuyệt đối dám khen tặng, đầu tiên, ở phương diện nhiệt độ, ban ngày cái nóng như muốn ‘quay’ với Tang Vũ, thân hình Tang Vũ vốn vừa phải đầy đặn, sau khi hai người nổi hứng leo lên núi Nga Mi, sau trèo xuống Thục Đạo, kết quả là mấy ngày nay và Tang Vũ chỉ nằm trong khách sạn hưởng gió.

      Đại khái hơn chín giờ tối, hai người bắt đầu quay về, đường về khách sạn nhất định phải quan con ngõ đen như mực, Lương Ngân là rất sợ tối, cơ hồ là chưa từng đường ban đêm, may mà lá gan của Tang Vũ có lớn hơn chút, tay nắm tay Lương Ngân, Lương Ngân ràng có thể cảm nhận được tay Tang Vũ toát mồ hôi, nhưng Tang Vũ vẫn cố gắng an ủi , : "Đừng sợ, Ngân Ngân, mình bảo vệ cậu, đừng sợ."

      Lương Ngân sợ là giả, tay níu chặc tay Tang Vũ, lời nào liền xông thẳng về phía trước, lòng bàn tay ẩm ướt, cũng biết là mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh.

      Lúc này, đột nhiên xuất bóng đen, chắn trước mặt hai người, Lương Ngân cùng Tang Vũ đều bị sợ hết hồn, hét lên tiếng "A!"

      Bóng đen kia đột nhiên lấy thứ gì đó bén nhọn, uy hiếp Lương Ngân cùng Tang Vũ, đe dọa: " được thét, tao giết bọn mày!"

      Lương Ngân cùng Tang Vũ vội vàng im lặng, hai người run rẩy, Tang Vũ ép Lương Ngân về phía sau, run rẩy hỏi: ". . . muốn gì?"

      Bóng đen kia dùng khẩu của địa phương, chậm: "Lấy hết tiền ra đây, nhanh lên."

      ra là ăn cướp, đúng là “ đêm có ngày gặp ma”.

      Lương Ngân vội vàng lấy ví ra ngoài, may mà có tiền taxi dự phòng khi mình lạc đường, đưa hết cho Tang Vũ, ý bảo Tang Vũ đưa nó cho tên cướp.

      Tang Vũ vừa định đưa tiền cho tên cướp, liền nghe thấy tiếng ai đó "Cảnh sát đây." Bóng đen kia vừa nghe, lập tức quay đầu chạy, Tang Vũ thấy có người tới liền trở nên dũng mãnh, tay nắm chặt áo tên cướp, người nọ mất thăng bằng liền nằm đất, Tang Vũ vội vàng ngồi lên người tên cướp.

      "Tôi bắt được rồi." Tang Vũ hô to. Cảnh sát nhanh chóng tới, trong ngõ hẻm đen như mực, Lương Ngân thấy mặt ân nhân, chỉ có thể thấy người này rất cao, ít nhất là 1m80.

      "Dẫn ra chỗ sáng." Giọng rất êm tai, Lương Ngân đỡ Tang Vũdậy, sau đó ba người cùng áp giải tên cướp ra ngoài.

      Tang Vũ nhanh chóng lột mặt nạ được làm bằng tất chân của tên cướp ra, " quê mùa, thời đại rồi mà cướp bóc vẫn dùng thứ này à?" Tang Vũ cười nhạo.

      Tất chân bị lấy xuống, nhìn kĩ chẳng hề giống phường cướp bóc, ngược lại, còn là thiếu niên rất mực tuấn tú.

      "Hai sao chứ?" Cảnh sát hỏi.

      " sao, sao. . . Cám ơn , cảnh sát . . .ơ . . . " Tang Vũ cùng Lương Ngân nhất thời kinh ngạc, cái gì là cảnh sát chư, đây ràng là hội trưởng khóa trước của bọn họ - Vệ Nam, phó tổng giám đốc Vệ Thị!

      "Ngài Vệ." Lương Ngân cùng Tang Vũ đồng thời hô to. Nam tử mạnh mẽ kiên cường trươc mặt phải vệ Nam còn có thể là ai? là tha hương ngô cố tri*!

      (*): dễ gặp lại bạn cũ nơi đất khách

      "Các em là người thành phố B?" Vệ Nam hình như đâu quen biết hai bé này.

      "Éc. . . Đúng vậy a, chúng em học tại đại học B, là đàn em của Cố Nhiên, tại sinh nhật của ấy, chúng ta từng gặp nhau." Tang Vũ rất hiểu loại danh nhân này, với bọn , các chẳng đáng để họ nhớ.

      "A, đáng trách, đàn em của Tiểu Nhiên cũng chính là đàn em của , hai em có bị thương ?" Vệ Nam có chút ngượng ngùng.

      " sao, sao. . . Còn ta?" Tang Vũ nhìn cậu thiếu niên, nãy giờ chẳng câu.

      "Các em muốn xử lý thế nào?" Vệ Nam trực tiếp hỏi người trong cuộc.

      "Này! Vì sao gì?" Lương Ngân nhìn cậu thiếu niên.

      "Tùy các ! Dù sao tôi cũng quen rồi!" Cậu thiếu niên tràng khẩu , nhưng vẫn rất chậm, gương mặt càng thêm ngang bướng.

      "Cậu thiếu tiền?" Lương Ngân để ý đến lời cậu ta .

      "Hả?" Cậu có chút bất ngờ với lời của Lương Ngân.

      "Nếu khó khăn tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu chịu , chúng tôi đưa cậu tới cảnh sát!"

      "Tôi. . . Tôi." Cậu chẳng biết gì.

      "Chúng ta đến quán nào đó ! Sẵn dịp ăn mừng khi gặp lại đàn !" Vệ Nam đề nghị.

      "Được."[/size]
      CHƯƠNG 12.2: Gặp lại bạn cũ nơi đất khách (2)
      Edit: cereniti

      Cậu thiếu niên gì, chỉ lặng lẽ theo bọn họ, mặc dù Vệ Nam và Tang Vũ quyết định tha cho cậu, nhưng cậu chẳng thèm chạy mất. Cậu biết bọn họ phải người xấu.

      "Cậu tên gì?" Lương Ngân cùng Tang Vũ ngồi đối diện cậu và Vệ Nam. Lương Ngân vẫn luôn là hiền lành, những câu chuyện cũ mèm chiếu trăm lần tivi nhưng vẫn khiến rơi nước mắt mỗi khi xem, cho nên, tin tưởng, cậu thiếu niên này nhất định có nỗi khổ tâm, Tang Vũ nghĩ trong lòng, này lại thương người nữa rồi.

      thanh mắc nghẹn của cậu khiến Lương Ngân cùng Tang Vũ và Vệ Nam chỉ nghe hiểu tình.

      Cụ thể chính là nhà cậu thiếu niên còn tiền, trong nhà còn có người mẹ bị bệnh nặng cùng em , năm nay 17 tuổi, vì để có tiền chữa bệnh cho mẹ và để em ăn học, cậu bỏ học, kinh doanh ngành cướp bóc, đây là lần hành đầu tiên của cậu, nhưng thất bại.

      Lương Ngân thầm nghĩ đây đúng là motip cũ mèm, nhưng, cuộc sống của chúng ta đâu có gì gọi là buồn phím? Mối tình đầu, đêm đầu của , vốn minh chứng, còn có lý do gì trách cứ cuộc sống vì sao công bằng?

      Lương Ngân chút do dự lấy hết tiền, sổ tiết kiệm trong túi của mình.

      "Cái này cho gia đình cậu."

      "Đợi chút." Vệ Nam ngăn Lương Ngân.

      "Chúng tôi có thể giúp cậu, nhưng phải có hồi báo, đây là giao dịch, cậu có thể lựa chọn đồng ý hoặc từ chối." Vệ Nam .

      "Tôi đồng ý, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì."

      Lương Ngân nghe cậu , “tách”, giọt nước rơi ra khỏi mắt . Khi mẹ qua đời, cũng nghĩ vậy, nếu như có thể dùng tánh mạng của mình đổi lấy sinh mệnh của mẹ quá tốt.

      "Tôi muốn cậu dùng chính thành tích học tập của mình để trả nợ." Vệ Nam là thương nhân, làm chuyện tốt cũng phải có lợi nhuận hồi báo.

      "Cám ơn , tôi nỗ lực!" Cậu thiếu niên rất chân thành tha thiết.

      "Cậu biết là tốt rồi, vô luận về sau thế nào, tôi muốn cậu được làm chuyện trái pháp luật, cậu phải biết, gặp được tôi là may mắn của cậu, làm người quan trọng nhất, chính là được làm trái với lương tâm." Vệ Nam hổ là doanh nhân thành công, mỗi câu, mỗi lời , từng chữ đều giống như thuyết giảng.

      Ánh mắt cậu thiếu niên trở nên kiên nghị rồi gật đầu

      Sau, Vệ Nam liền lo toan mọi chuyện cho cậu, cậu đưa bọn họ đến thăm cái chỗ ở, cái xóm nghèo của mình, cùng người mẹ nằm bệt giường và em với ngọn đèn mờ bên cạnh lò sưởi.

      phải mọi con người đều có căn phòng ấm, người thân khỏe mạnh. Lương Ngân luôn cảm thấy hốc mắt mình ê ẩm muốn chảy nước suốt chuyến .

      "Ngài Vệ, ngày mai chúng tôi phải về rồi, cám ơn vì hôm nay!" Lương Ngân cùng Tang Vũ .

      "Giờ hai em vẫn muốn tham quan đâu đó chứ?" Vệ Nam nhìn hai . với đôi mắt sưng đỏ, nhưng vẫn khiến người xem động lòng, nhìn có chút phúng phính, đáng .

      "Đúng a! Chúng tôi muốn Vân Nam, còn muốn Tây An." Tang Vũ trả lời.

      "Đúng rồi, còn biết tên các em." Vệ Nam , mặc dù biết hai này là đàn em mình, nhưng tên của các , vẫn biết.

      "Tôi tên Lương Ngân."

      "Tôi tên Tang Vũ."

      "Ừ, tên nghe rất hay. chắc cần giới thiệu, đây là danh thiếp của , về sau nếu có chuyện, hai em có thể đến tìm ."

      "Ừm, cám ơn ngài, ngài Vệ." Hai người họ đồng thanh .

      "Trực tiếp gọi tên là được!" Vệ Nam dịu dàng cười.

      "Vậy gọi là đàn Vệ, hay hội trưởng Vệ, hay Vệ đây?" Tang Vũ đùa giỡn.

      "Gọi Vệ Nam , như vậy liền có thêm hai em !" Vệ Nam vui vẻ , hai bé này thú vị.

      Cứ như vậy, Vệ Nam liền đưa hai em mới của mình tiếp tục tham quan vùng đất mới này.

      xe lửa Lương Ngân cùng Tang Vũ, nhìn tấm danh thiếp vàng, cảm thấy hệt như mơ, ngờ người đàn ông như nam thần vậy lại chấp nhận các làm em kết nghĩa.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 13.1: Chuyến xe lửa kinh hồn
      Edit: cereniti

      Lương Ngân cùng Tang Vũ chia ra ngồi hai bên chiếc bàn , gục đầu nó mà ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

      Lương Ngân im lặng, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh lặng lẽ lướt qua nhanh, suy nghĩ biết bay đến phương trời nào.

      Tang Vũ ngẩn người nhìn gò má Lương Ngân, như muốn gì,rồi lại giật giật môi, phát ra thanh, cuối cùng vẫn quyết định im lặng, thở dài.

      Xe lửa theo quy luật phát ra thanh "xình xịch”, mang theo ánh mắt mê ly của thiếu nữ cùng những suy nghĩ tung bay, còn có tiếng thở dài như có như nhàng, mặc cho thanh ồn ào của những buồng bên cạnh, hệt như nơi đây chỉ có các .

      Bất ngờ, tiếng thét cùa vang lên, còn có thanh của vật gì đó bị đập xuống đất, làm phá vỡ giấc ngủ của Tang Vũ cùng suy nghĩ trôi dạt của Lương Ngân.

      Tiếng thét chói tai của liên tục vang lên, tiếng đứa trẻ khóc thét, còn có tiếng đe doạ của người đàn ông, sau đó chính là tiếng buồng xe bị khóa.

      "Im lặng, được kêu la, được báo cảnh sát, giao toàn bộ tiền bạc ra đây, tay giơ lên đầu, kẻ nào dám gọi cho bọn “cớm”, tao liền giết." Nồng đậm giọng điệu khác miền, giống cậu thiếu niên lần trước, xem ra phải là người bản địa.

      Lương Ngân cùng Tang Vũ ngồi dựa vào vị trí bên trong cùng, dễ bị phát , những người bên cạnh đều thốt hoảng, tiếng la khóc của đứa bé tiếng la khóc bị tay mẹ nó che lại, thanh từ từ , bọn côn đồ liên tục vơ vét, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ vụn, còn có rất nhiều thanh ồn ào khác rất khó phân biệt.

      Lương Ngân lúc này mới ý thức được đây chính là tiết mục cực kì cẩu huyết* - "Xe lửa kinh hồn", ra cuộc sống đâu đâu cũng là cẩu huyết!

      (*): cẩu huyết: những tình huống lặp lại phát chán, luôn luôn có mặt trong tất cả các bộ phim

      Tang Vũ ràng ý thức nhanh hơn , kéo thấp xuống đầu của , đặt ngón trỏ ở khóe miệng, ý bảo nên lên tiếng, yên lặng theo dõi tình. Lương Ngân mở trừng hai mắt, ý hiểu.

      Mẫy gã tìm thấy nhiều tiền càng lúc càng bực bội, nóng nảy kéo xuống mũ trùm đầu, những gã đều cơ bắp cuồn cuộn, toát ra vẻ du côn đầy sát ý, quả nhiên, bọn họ liền rống giận tiếng: "Mẹ nó, kẻ nào dám đùa với ông, ông đây bắn chết từng người !" Cả khoang xe lửa liền từ bỏ ý định báo cảnh sát.

      "Nhanh lên, có nhiêu tiền liền đưa hết cho tao, nếu tao giết ả này!" nhóm gồm ba gã đàn ông, người quàng tay vào phụ nữ có thai, hai người khác vơ vét tiền tài.

      "Đừng, van cầu đừng giết tôi, tôi còn mang thai. . . . . ." Người phụ nữ có thai đó rất sợ, run rẩy, bụng của thực tế còn quá lớn, còn trong thời kì nguy hiểm.

      "Bại hoại! được lấy ví tiền của mẹ." Đột nhiên, đứa bé trai tránh thoát khỏi vòng tay của người mẹ, chạy tới bên cạnh gã cướp gom tiền, tay nắm chặt cổ tay của , tay khác đánh vào người , thêm vài cước đá, cuối cùng thấy hiệu quả, dứt khoát dùng miệng cắn, gã đàn ông rên lên tiếng, trực tiếp nhấc chân, bé trai bị đá lên cao.

      Mẹ cậu nhóc ngay khi thấy cậu xông ra bị dọa ngất, sau cậu đượcb kéo về, bảo vệ cậu trong lồng ngực, vòng tay chặt, để cậu lần nữa kích động chạy vào họng súng, sắc mặt bé trai có chút trắng bệch, nhưng lại khóc, vẫn liên tục giãy giụa.

      Lúc này, biết ai đó kêu lên: "Con mẹ nó, đàn ông xe này đều là đàn bà à? Chúng ta liều mạng với bọn họ !" Đó là người đàn ông, giọng điệu có hơi run rẩy cùng tức giận, mọi người nghe xong liền có chút kích động.

      "Rầm".

      "Đoàng, đoàng" hai tiếng súng vang, toa xe lại lần nữa hỗn loạn

      "Mẹ nó, cử động nữa, tao liền cho chúng mày ăn “kẹo”." Mặt người phụ nữ có thai trắng bệch, còn chút sức sống, mực xin tha, mọi người xe nắm chặt tay thành quả đấm, có lòng nhưng bất lực.

      "Thả ấy ra, tôi làm con tin của !" Lương Ngân đứng lên.

      Dáng vẻ đại nghĩa nghiêm nghị của Lương Ngân dọa Tang Vũ giật mình. Tang Vũ vừa định đứng lên, chỉ nghe thấy phía sau có thanh rất êm tai vô cùng thanh : "Trước hết cứ để cho ấy , chúng ta nghĩ biện pháp kéo dài thời gian."

      Tang Vũ len lén quay đầu lại, liền nhìn thấy hai rất đẹp ngồi ở phía sau , hai thấy Tang Vũ quay đầu lại, cũng nở nụ cười sáng sủa với , Tang Vũ có chút chóng mặt, là hai mỹ nữ, có thể sánh bằng Ngân Ngân.

      Lương Ngân cho Tang Vũ ánh mắt kiên định, phải làm con tin thay thế, lúc này xe tránh khỏi lại hồi xôn xao, sau khi người phụ nữ có thai bị buông ra sau, liền hôn mê, xem ra là do kinh sợ quá độ.

      "Mau, lấy hết tiền ra!" Những gã khác nhịn được, thời gian trì hoãn càng lâu đối với càng bất lợi, trong ba gã tìm vật cứng, có vẻ họ định đập thủy tinh chạy trốn.

      Tang Vũ nhìn Lương Ngân, càng lúc càng lo, hai người phía sau hình như biết rất sợ, giọng : "Chúng tôi báo cảnh sát, đừng lo, chỉ cần bằng hữu của ngươi có thể trì hoãn chút thời gian, tất cả liền ổn." Sau đó, hai liền vỗ nhè bả vai Tang Vũ.

      Lương Ngân bây giờ xem cái chết như lông hồng, cảm thấy chết như vậy vĩ đại, suy nghĩ rất kĩ, bằng cũng kiên quyết đứng dậy.

      "Tâm trạng bạn bây giờ hẳn rất tệ nhỉ! Chuyện tình cảm có chút vấn đề?" tóc dàu phía sau lặng lẽ hỏi Tang Vũ, Tang Vũ rất kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, mặc dù có chút máy móc.

      ". . . ?" Tang Vũ muốn hỏi làm sao biết.

      tóc ngắn bên cạnh có vẻ đẹp diễm lệ nhưng hề thô tục, ngược lại như nhìn thấu được nỗi nghi ngờ của Tang Vũ, len lén cười cười : " ấy mang nửa dòng máu của phù thủy!"

      tóc dài có chút bực tức, vỗ vai tóc ngắn, sau đó bĩu bĩu môi, trông đáng , xinh đẹp.

      Lúc này, bên ngoài buồng xe có chút ồn ào, hình như giống như lời hai , cảnh sát tới.

      Ba gã tội phạm bắt đầu luống cuống!

      "Bọn chúng mày được cử động! Nếu tao giết hết!".

      "Người ở bên trong nghe đây, các người bị bao vây, nên đầu hàng để được khoan hồng!" Cảnh sát ên ngoài xe lửa uy hiếp, Lương Ngân xem thường, bụng nghĩ thầm: lời thoại này sao mà giống phim vậy?

      "Nhanh!" tên đập vỡ cửa kính xe lửa, với hai tên còn lại!

      Bất ngờ, khóa của buồng bị cảnh sát cạy mở ra!

      Lương Ngân nhìn tên cướp chĩa súng về phía đầu mình, tên đó hoàn toàn có ý định thả , liền với người kia: " còn lo chạy trốn à? Chẳng lẽ định mang tôi theo chôn cùng? Như vậy, có thành quỷ tôi cũng bỏ qua cho !" Tên cướp nghe xong, bụng thầm nghĩ, thân làm con tin thay thế mà còn dám uy hiếp , chắc muốn nếm thử “kẹo đồng”! Nhưng, để ý nhiều như vậy, dùng sức đẩy Lương Ngân vào người mấy tên cảnh sát làm vật cản, cùng hai tên còn lại nhảy nhanh khỏi cửa kính xe lửa.

      Lúc này xe lửa bị lệnh cưỡng chế ngưng hoạt động.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13.2: Chuyến xe lửa kinh hoàng (2)
      Edit: cereniti

      Cảnh sát vội vàng vào trấn an quần chúng, có thể vì tình hình quá hỗn loạn, người đán ông khi nãy vừa phát động “khởi nghĩa” lại đứng lên, rống to: "Cảnh sát các con mẹ nó, tiền bị cướp hết sạch các ngươi mới đến!" Vẻ mặt kích động, mọi người vừa nghe, cảm thấy rất có lý, cũng đều đứng dậy theo.

      "Mọi người yên tâm, bọn chúng thoát khỏi đâu, chúng tôi mai phục sẵn ngoài xe rồi, về phần tiền của mọi người, chúng tôi cam đoan lấy lại!" Vị cảnh sát mặc thường phục rất khí thế .

      Lúc này, tất cả mọi người xe lửa mới khôi phục sức sống, thai phụ khi nãy được đưa đến chỗ bác sĩ chữa trị.

      Tang Vũ vội vàng tới đỡ Lương Ngân, nước mắt rơi xuống, hai phía sau kia cũng đều tiến lên đỡ Lương Ngân, thuận tiện an ủi Tang Vũ.

      "Tiểu Vũ, ngoan, đừng khóc, cậu xem, mình vẫn ổn mà! Đừng khóc, cậu khóc làm mình cũng khóc theo bây giờ!"

      "Ừ. . . Ừ, mình khóc, khóc, Ngân Ngân, cậu làm mình sợ muốn chết, hu hu, bây giờ mình đứng lên cũng được, về sau cậu nhất định được hành động bộp chộp như vậy biết ?" Tang Vũ vẫn quên giảng dạy.

      Lương Ngân trợn mắt cái, sau đó rất kiên định : "Ừ, về sau mình đều nghe lời Tiểu Vũ , cậu xem, mình thay đổi rồi mà, trở nên rất kiên cường, rất dũng cảm, đúng !?"

      Xác thực, cái dũng cảm “xem cái chết như lông hồng” đó lần này khiến mắt Tang Vũ trợn trắng.

      "Này, này, hai bạn, uống nước ! Tất cả mọi người xe đều rất lo lắng cho hai bạn đó!" Nữ sinh tóc ngắn đưa hai chai nước tới.

      "Cám ơn cậu!" Lương Ngân rất khát, cũng để ý đến hình tượng, uống ừng ực.

      Nữ sinh tóc dài : "Lương Ngân, bạn rất dũng cảm!" Thanh êm dịu, nhưng rất khí phách.

      "Bạn biết mình?" Lương Ngân thắc mắc.

      "Hoa khôi khoa ngoại ngữ đại học B, ai mà biết chứ? Bạn quên mình rồi à, mình và bạn cùng nhau nhận học bổng , mình là Ngôn Cẩm Niên khoa luật" xong, Ngôn Cẩm Niên vươn tay.

      "A, mình nhớ rồi, cậu và Âu Dương là bạn học cùng khoa, đúng chứ!?" Lương Ngân cười he he nắm lấy tay .

      "Ừ, đúng, ra cậu vẫn nhớ. Đúng rồi, đây là Văn Tiêu Nghệ, khoa thiết kế, cũng là mỹ nữ đó! Bạn là Tiểu Vũ đúng , chúng ta cùng làm quen nhé." giới thiệu nữ sinh tóc ngắn. Sau đó lại cùng Tang Vũ bắt tay.

      "Chào mọi người!" Nữ sinh tóc ngắn mặc bộ trang phục nhìn rất mốt, nghe giọng của Văn Tiêu Nghệ liền biết tiểu thư khuê các!

      Tang Vũ hồi thần, vừa ăn khoai tây chiên Văn Tiêu Nghệ đưa cho vừa : "Bốn người chúng ta rất có duyên, nếu ở thời cổ đại liền có thể kết nghĩa kim lan rồi đó!"

      "Đúng vậy, đúng vậy, nếu chúng ta liền noi theo Tam Huynh Đệ Lưu Bị, đến đào viên kết nghĩa tỷ muội ! Văn Tiêu Nghệ rất có hứng thú với lời đề nghị của Tiểu Vũ.

      "Đúng, chúng ta Lệ Giang, hay Nhất Mễ Dương Quang kết nghĩa !" Lương Ngân đề nghị.

      "Cẩm Niên, cậu thấy thế nào?" Lương Ngân nhìn Cẩm Niên, mỉm cười hỏi.

      "Đương nhiên được, mình xem chiêm tinh hôn nay, xem có phải hay vận may hay số đào hoa tới, nếu làm sao quen được Đại Mỹ Nữ bọn cậu?"

      "Cậu biết bói?" Lương Ngân kinh ngạc.

      "Đúng vậy, đúng vậy, Cẩm Niên tuyệt đối là phù thủy !" Văn Tiêu Nghệ hưng phấn giải đáp.

      "A, tốt, vậy cậu cũng bói cho bọn mình . . ."

      Dưới mối nhân duyên bất ngờ chiếc xe lửa về hướng Vân Nam, bốn của đại học B trở nên thân thiết.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 : Kết nghĩa Lệ Giang

      Cổ thành Lệ Giang lại có tên là Đại Nghiên Trấn, nằm ở đồng bằng Trung Bộ Lệ Giang , Bắc theo Tượng Sơn, Núi Kim Hồng, Tây gối Núi Sư Tử, phía trước Đông Nam có hơn mười dặm đồng ruộng tươi tốt. Lệ Giang khéo léo đem kinh tế và địa thế chiến lược trọng điểm gập ghềnh dung hòa cùng chỗ , chân , bảo tồn hoàn mỹ và tái dáng dấp cổ xưa.

      Kiến trúc của cổ thành trải qua vô số thử thách của các triều đại, thế xoay vần , nó hòa hợp đặc sắc văn hóa của các dân tộc mà thanh danh truyền xa. Lệ Giang còn có được hệ thống cung cấp nước lâu đời , hệ thống cung cấp nước này giăng khắp nơi, tinh xảo độc đáo, đến nay vẫn phát huy tác dụng hiệu quả.

      " Cẩm Niên, tại sao cậu học du lịch? Làm sao cái gì cũng biết hết vậy ? " Tang Vũ há to miệng , trong thanh để lộ ra hâm mộ.

      " Nhìn kìa ,Tiểu Vũ, mình ấy là phù thủy , đúng là có chuyện gì mà ấy biết ! " Văn Tiêu Nghệ là hoạt bát , nhưng hàng ngày dày công tu dưỡng.

      " Đúng vậy ! Tiêu Nghệ , chút xem tại sao cậu và Cẩm Niên biết nhau vậy ! Chuyện này mình rất tò mò đấy ! " Lương Ngân có chút nghi ngờ , tràn ngập thần bí như thế , là khiến người gặp gỡ say mê !

      " À, chúng mình biết nhau sớm hơn các cậu bao nhiêu đâu, đại khái mấy ngày trước chúng mình xuất phát từ trường , xe, ví tiền của mình thấy, cậu ấy giúp mình tìm lại , hơn nữa còn bắt được tên trộm! Các cậu biết đâu, Cẩm Niên bắt trộm rất có tay nghề nha ! " Văn Tiêu Nghệ cố tình kéo dài chữ nha, khiến Lương Ngân và Tang Vũ cười haha ngừng.

      Mà Đàm Cẩm Niên vẫn mực dịu dàng nhìn ba người các , làm sao tin tưởng, duyên phận lại kỳ diệu như vậy. Nhưng mà, lại xảy ra chính bản thân mình.

      Bốn người cứ như vậy dạo ở chợ , rất mãn nguyện . Xung quanh cổ thành Lệ Giang là chợ , khu kiến trúc bên trong dân cư phòng xá đan xen hợp lí, cách bố trí hình dạng và cấu tạo cùng với bốn phương Lệ Giang cổ thành tương tự nhau

      Mấy người các vừa đến Lệ Giang ngày , ngủ đến quá trưa , cũng có thể là do ở xe lửa quá mệt.

      Nhưng từ hôm thứ hai bắt đầu , bốn người liền như bình thường càn quét , ở chợ nhìn thấy đồ gì mới lạ lập tức mua về , còn bất chợt cảm thán , già rồi nhất định phải ở đây dưỡng lão.

      Danh lam thắng cảnh và di sản văn hóa của Lệ Giang, các đều qua, phố cổ, cầu cổ, Mộc phủ , chùa Phúc Quốc Ngũ Phụng Lầu , khu kiến trúc dân cư Bạch Sa cùng với khu kiến trúc dân cư Thúc Hà các đều ghé qua .

      Những ngày tiếp theo, những nơi của Lệ Giang gần như các đều dạo qua lần, chạng vạng tối, Lệ Giang mưa rơi lác đác , bốn người các sau khi ăn xong bộ trở về khách sạn ngủ. Sắc trời dần dần chuyển tối , mưa cũng từ từ ngưng, cuối cùng, bầu trời lại có ánh sáng của những ngôi sao.

      Mọi người cùng nằm cái giường chuyện phiếm.

      " Ngân Ngân, cả nguyên năm nay cậu có số đào hoa, hơn nữa, cậu còn có thể gặp được chân mệnh thiên tử của cậu nữa !" Đàm Cẩm Niên từ cửa sổ nhìn lên bầu trời.

      " Hả? " Lương Ngân nghe đến ý trung nhân , trong lòng liền mơ hồ cuồn cuộn, Mộ Nghĩa , chính là tài nào bỏ được, ấy còn có thể là chân mệnh thiên tử sao?

      " vậy hả? Thế còn mình? Thế còn mình? Chân mệnh thiên tử của mình vẫn luôn mình chứ? " Văn Tiêu Nghệ vội vả hỏi , ba người các đều biết ấy có bạn trai, nhưng mà bạn trai của thích giống như thích ta.

      " Cậu hả, , tiếp tục đợi ! " Đàm Cẩm Niên ra vẻ vô ý nhưng ra cố ý cùng Văn Tiêu Nghệ đùa giỡn , nhưng mà cái nhìn này lại bị Lương Ngân nhìn thấy ,

      " Hừ! Cẩm Niên thối, luôn chọc mình , đúng rồi, đúng rồi, vậy Tiểu Vũ sao ? " Văn Tiêu Nghệ thích Tang Vũ nhất, bởi vì bên cạnh Tang Vũ khiến luôn tìm được bóng dáng vui sướng , Ngân Ngân nữa, rất dịu dàng, Cẩm Niên , rất thần bí, thích nhất chính là tùy tiện, thẳng thắn , đáng của Tang Vũ, đương nhiên, tin tưởng, hai người họ nhất định cũng thích Tang Vũ giống như ,

      " Tiểu Vũ à !! " Đàm Cẩm Niên cố ý học theo Văn Tiêu Nghệ kéo dài ra.

      Tang Vũ có chút vội vàng, nhưng hề biểu lộ ra ngoài, liền dường như lơ đãng nhìn thấy các , lập tức xoay người lên mạng.

      " Tiểu Vũ muốn biết sao ? " Lương Ngân nhìn dáng vẻ của Tang Vũ liền cảm thấy cười .

      " muốn. " Tang Vũ cố ý .

      " À, được thôi, Cẩm Niên, cậu chỉ cần xem giùm hai bọn mình là được rồi , còn Tiểu Vũ với nhau , dù sao cậu ấy cũng muốn nghe ! " Lương Ngân cũng cố ý chọc , phát cùng Đàm Cẩm Niên còn có Văn Tiêu Nghệ ở cùng chỗ chọc Tiểu Vũ là việc rất thú vị , ưu sầu dần dần cũng còn nữa .

      ……………………………………………………………………………………………………………………………………………………..

      Vệ Nam trở về thành phố B , chuyện xấu của Trình Mạc Nhiễm vẫn như cũ là thuận buồm xuôi gió, nhưng mà nhìn người cũng thấy thuận buồn xuôi gió như vậy. Người làm tổng giám đốc đều làm cho mọi người hoảng sợ , sợ người nào cẩn thận bị tổng giám đốc Trình sa thải.

      Gần đây Trình Mạc Nhiễm bị thủ hạ vì mấy miếng đất kia tra tấn , gần như mỗi ngày đều tăng ca, tâm tình cũng vì vậy mà phiền chán cực kỳ.

      Lúc Vệ Nam đến tìm vừa lúc hoàn thành công việc trong tay, đứng cạnh cửa sổ trong về phía xa .

      " Thế nào? Cậu muốn biến mình thành người sắt à ? " Trong lời của Vệ Nam có chút châm chọc, nhưng cũng có quan tâm , ai bảo hai người bọn họ lớn lên cùng nhau chứ ?

      " Cậu cho mình là Vương Tiến Hỉ sao ? Như thế nào ? Làm xong chưa ? " Tâm tư giờ của Trình Mạc Nhiễm mực là công việc.

      " Yên tâm ! Ngược lại cậu kìa , mình chỉ mới tuần , cậu làm sao mà gầy nhiều như vậy ? "

      " Cậu mập mờ như vậy làm gì ? Phụ nữ bây giờ phải là thích loại này sao ? Đây gọi là tráng kiện, YOU KNOW ? " Trình Mạc Nhiễm với bạn bè luôn luôn đùa đắc thế như vậy.

      " Này, chuyện bây giờ hẳn là còn nhiều , nếu hai em chúng ta cũng giải sầu ? " Vệ Nam đề nghị , nhớ tới hai kia.

      " Được thôi, lâu cùng cậu hưởng tuần trăng mật rồi ! Tiểu tử cậu bây giờ ăn khói lửa nhân gian à ! " Trình Mạc Nhiễm trêu ghẹo .

      " Nằm mơ , chúng ta cũng Vân Nam ! " nhớ dường như hai kia qua trạm tiếp theo muốn đến Vân Nam.

      “ Ok.”
      ………………………………………………………………………………………………………………………………
      Cuối cùng bốn chị em quyết định xem thước ánh mặt trời.

      Lương Ngân là người hâm mộ Hải Nham , gần như mỗi bộ tác phẩm của ông đều xem qua, nhưng thích nhất chính là vẻ đẹp của 《 thước ánh mặt trời 》, từ lâu muốn chiêm ngưỡng chút phong cảnh Ngọc Long Tuyết Sơn.

      Nghe , đỉnh Ngọc Long Tuyết Sơn ở Lệ Giang , thường vào thời gian ngẫu nhiên đặc biệt , mới có thể nhìn thấy thước ánh sáng mặt trời chiếu ở phía , trường hợp đó vô cùng yên tĩnh, vô cùng tráng lệ. Đối với cả đời người mà , rực rỡ, tình cả đời khó quên chợt lóe lên rồi biến mất, đúng như ngắn ngủi của " thước ánh mặt trời" này ! " Cả đời thể thành vĩnh hằng , có lẽ ở điểm nào đó liền ngưng tụ thành , cả đời thể có được rực rỡ, có lẽ chỉ ở trong thước đó . Nhưng mà , bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, thước ánh mặt trời ngắn ngủi , chỉ tình cờ chiếu rọi người mọi người, mà tất nhiên bao trùm mọi người xung quanh."

      " Trời xanh ở , đất màu mỡ ở dưới..." Văn Tiêu Nghệ vừa xuống vừa .

      " Ha ha ha, Tiêu Nghệ, cậu là đại ngỗ, là đất dày ở dưới ! " Tang Vũ cười nhạo .

      " Được rồi, Tang Tiểu Vũ đều giống nhau mà, mau tới, chúng mình dễ gì tìm được nơi có ai chú ý tới như thế này , cậu nhanh lên , đừng lôi thôi nữa ! " Văn Tiêu Nghệ rất rộng lượng tha thứ việc cười nhạo mình.

      " Đúng vậy, Tiểu Vũ , nhanh lên, hôm nay chúng ta lập tức kết nghĩa ! " Lương Ngân như muốn đứng lên kéo lại.

      " Được rồi, biết rồi! Còn phải quỳ nữa, phiền phức ! " Tang Vũ tuy tình nguyện quỳ xuống , nhưng trong lòng vẫn rất xúc động .

      " Trời cao ở , đất dày ở dưới ! Hôm nay bốn chị em chúng con tại Lệ Giang này , thề non hẹn biển, kết nghĩa làm chị em, sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia...." Bốn cứ như vậy trở thành người thân cùng huyết thống, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :