1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bán tình yêu: Hận là cách tôi chiếm đoạt em - Bạc Lương Trà ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Bốc hơi khỏi nhân gian
      Edit: cereniti

      Buổi sáng, Mộ Nghĩa bị tiếng ồn xung quanh làm cho tỉnh lại, do uống quá nhiều rượu nên có chút sây sẩm, khi mở mắt, các lao công quây quanh từ lúc nào, chỉ chỉ chỏ chỏ vào người .

      Mộ Nghĩa rất kinh ngạc, vẫy vẫy đầu, sau đó ngồi dậy. Cứ như vậy vô tri vô giác mang theo tiếng rì rầm của các bác lao công khỏi, thử nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, hình như là uống nhiều, sau đó, hình như Ngân Ngân tới, và khóc, Mộ Nghĩa nghĩ tới đây, trái tim đột nhiên “bịch” tiếng mạnh, rồi trầm xuống, như nhớ ra cái gì, chạy nhanh về kí túc.

      Phòng ngủ có ai, những nam sinh dậy sớm cùng lầu nhìn thấy quần áo Mộ Nghĩa xốc xếch, liền trêu ghẹo , "A, Mộ người mà Tiểu hoa khôi chúng ta định tìm hôm để tuyên chiến đây mà, trông dáng vẻ của Tiểu hoa khôi ngày hôm qua, chắc thằng này ăn phải hạt tiêu của Tiểu hoa khôi bách hợp rồi, hi hi, mùi vị thế nào, cũng tệ lắm phải ?" Người nam sinh kia hạ lưu hì hì hai tiếng.

      "Ngân Ngân ngày hôm qua có tới đây ?" Mộ Nghĩa trực tiếp coi thường cái nhìn có chút vô sỉ của , vào chánh đề.

      "Hả? Tối hôm qua hai người gặp nhau à, Tiểu hoa khôi ràng có tới đập cửa phòng cậu" Người nam sinh kia thắc mắc vì sao Mộ Nghĩa hỏi vậy.

      Mộ Nghĩa nghe xong liền hoảng sợ, đây là chuyện xấu.

      lấy điện thoại gọi cho Trình Mạc Nhiễm, "Ngài Trình, tôi là Mộ Nghĩa, Ngân Ngân. . . Vâng, tôi biết rồi."

      Lương Ngân mất tích, Mộ Nghĩa tìm thấy , Trình Mạc Nhiễm, Tang Vũ cũng tìm được.

      Ngày đó, khi Trình Mạc Nhiễm cùng Lương Ngân ở trong xe bàn chuyện, Lương Ngân bình tĩnh dị thường bước xuống xe, yên lặng thoát ly khỏi tầm mắt của , lòng bi thương chảy nước mắt trở lại túc xá, khi đó Tang Vũ ngủ say, Lương Ngân gọi Tang Vũ mơ mơ màng màng dậy, những lời giải thích được, rằng muốn rời khỏi đây thời gian, bảo Tang Vũ cần tìm , chủ động liên lạc, sau liền thu dọn đồ ra .

      Tang Vũ mơ mơ màng màng nghĩ mình mơ, nhưng khi chứng kiến hành lý cùng đồ đạc Lương Ngân đều biến mất vào buổi sáng, liền luống cuống. tìm thầy quản lý, thầy làm đơn xin tạm nghỉ học, cụ thể . Gọi điện thoại cho cha của Lương Ngân, cha hình như biết tin tạm nghỉ học, Tang Vũ chỉ có thể dối với cha Lương Ngân, cuối cùng, chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộ Nghĩa, khi đó Mộ Nghĩa kể cho Trình Mạc Nhiễm chuyện của hai người, Trình Mạc Nhiễm vừa nghe tin Lương Ngân mất tích, trái tim đột nhiên có loại cảm giác đau như bị bỏng.

      Lương Ngân đối với , là kiểu người yên tĩnh, thế nhưng mất tích, cũng ai biết đâu, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, còn tung tích.

      Lương Ngân cảm giác mình sắp chết, muốn kết thúc tánh mạng mình, nhưng sợ, sợ đau, sợ cảm giác mình thể hít thở.

      3 ngày, vùi mình chiếc giường tại khách sạn, nằm, ngồi, lăn qua lộn lại, lòng sợ hãi, hốt hoảng, thậm chí bàng hoàng, có lẽ, còn có chút đau lòng.

      hiểu, Mộ Nghĩa, người thích hơn hai năm, thế nhưng lại làm vậy với , bán , bán cho gã đàn ông thèm khát kia.

      Có người , cười khi khóc là đau đớn nhất, nhưng ai nào biết, đau đớn nhất, chính là có chút nước mắt.

      chẳng thể nghĩ gì, thứ trân quý nhất của phụ nữ còn, khỏi cảm giác người mình như thiếu thứ gì đó, thoải mái, hơn nữa, thậm chí là chán ghét loại cảm giác mất mát này.

      Trái tim Lương Ngân bị khuyết lỗ hổng lớn, biết mình vội vã nghỉ học, mất tích, liệu có ai hốt hoảng tìm , có lẽ, có Tiểu Vũ, cùng ba , đúng rồi, còn có ba.

      Lương Ngân cuối cùng quyết định, cần coi rẻ tính mạng của mình, phải về nhà, phải về bên cạnh ba , cứ như vậy, bắt chuyến xe lửa, lấy phong cảnh làm bạn tâm , từ từ nhớ lại những chuyện qua, cảm thấy mọi thứ hệt như giấc mộng, còn những kế hoạch tốt cho tương lai, đột nhiên lại mong manh như bọt nước, hệt như chỉ là ảo ảnh.

      Bồi hồi đứng trước của nhà mình. Lương Tề Phong đóng xong bộ quần áo chuẩn bị làm, mở cửa, bất ngờ nhìn thấy con .

      "Ngân Ngân." Lương Tề Phong giọng kêu tiếng.

      Lương Ngân ngẩng đầu nhìn ba, hốc mắt nhất thời đọng đầy nước, nhào vào lòng ông, sau đó ôm lấy ông như đứa trẻ: "Ba, con rất nhớ ba!"

      Lương Tề Phong có chút bất ngờ, nhưng con ông trưởng thành, có số việc ông nên hỏi, ông bồng con vào cửa, sau đó xin phép nghỉ với lãnh đạo, ôm lấy con ngồi sô-fa.

      "Ngân Ngân, con còn nhớ hứa gì với ba ? Con đồng ý với ba rằng dù xảy ra chuyện gì cũng kiên cường đối mặt, tại sao hôm nay Ngân Ngân lại khóc nữa đây?" Lương Tề Phong dỗ con hệt như dỗ đứa trẻ.

      Kể từ khi vợ ông qua đời, Ngân Ngân là do tay ông nuôi lớn, ông lúc là cha lúc là mẹ, khi trái tim Ngân Ngân yếu ớt nhất, ông lại giúp đỡ , từng bước cùng bước tới tương lai, giờ, Ngân Ngân từ bé thiện lương đơn thuần, biến thành thiếu nữ xinh đẹp, ngọt ngào.

      "Ba, con rất đau, rất đau." Lương Ngân thể nào kể cho ba những chuyện khó kia, chỉ có thể phát tiết trong lòng ba, bởi vì, đây là điều duy nhất có thể làm.

      "Ngân Ngân phải kiên cường, Ngân Ngân đồng ý với ba! Cho nên Ngân Ngân khóc xong phải quên những chuyện vui, và đón chờ niềm vui mới, biết ?" Trong trí óc Lương Tề Phong, Ngân Ngân chính là máu thịt của ông, nhìn thấy con đau lòng thành ra như vậy, ông cũng rất tức giận, muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn được, ông tôn trọng con mình, bởi vì “tôn trọng” là thứ tốt nhất ông dành cho con .

      "Vâng." Lương Ngân nghẹn ngào trả lời.

      Lúc tỉnh lại, Lương Ngân ngủ giường mình, chăn gối mềm mại mang hương lá trà quen thuộc, đây là nhà của , cảm giác về nhà tốt. Vuốt ve những con gấu bông đồ chơi lông nhung bên cạnh đầu giường, lòng dường như bình yên hơn chút.

      "Ngân Ngân, con tỉnh? Mau, ba có làm cháo trứng muối thịt nạc, ăn , nhân lúc còn nóng." Khi Lương Tề Phong bưng chén cháo vào cửa liền nhìn đến con ôm món đồ chơi Tiểu Hùng cười ngọt ngào.

      "A, tuyệt quá." Lương Ngân nhận lấy chén cháo, thổi thổi, rồi uống liền hơi, đói bụng lắm, 3 ngày nay chỉ ăn mỗi cái bánh bao.

      "Chậm chút, có người giành với con, mèo ham ăn." Lương Tề Phong cưng chìu nhìn con .

      "Ngon ! Con thích ăn cháo ba làm nhất” Lương Ngân rất cảm động.

      "Ngân Ngân, chuyện gì xảy ra, sao con lại khóc dữ vậy?" Lương Tề Phong cuối cùng vẫn nhịn được, hỏi.

      "Ba, nếu như, nếu như ba bị người bạn thân nhất phản bội, ba nên làm gì?" Lương Ngân bóng gió, làm sao có thể mở miệng cho ba biết những chuyện kia?

      "Bé con ngốc, chuyện như vậy, thế giới xảy ra rất nhiều, cho nên, về sau càng phải dựa vào chính mình, đừng lệ thuộc vào người khác, dù đó có là bạn thân nhất, có lúc, con phải dựa vào bản thân mình." Lương Tề Phong giảng dạy cho con .

      Lương Ngân nghe xong lời của cha, tâm trạng tốt hơn chút, đúng, phải kiên cường, phải bảo vệ mình.

      "Ba, con muốn ở nhà với ba thêm thời gian, sau đó về trường, được ?" Lương Ngân có chút nũng nịu nhìn cha.

      Lương Tề Phong nhìn con , cũng chỉ có thể được, ai bảo về nhà rồi chứ.

      Đáp ứng cầu của Lương Ngân, Lương Tề Phong cho bất cứ ai là con ông về, Lương Ngân bình yên ở nhà, xem TV, đọc ít tiểu thuyết, có lúc, cùng ba tản bộ, tâm , cuộc sống rất thoải mái, kiện kia hình như còn quan trọng nữa.

      Lương Ngân tự mình khai đạo, thời đại này đâu còn trọng phong kiến lễ nghi, xử nữ còn nhiều, cho nên đâu phải lo lắng, chắc chắn ngày, tìm được bạch mã hoàng tử , nhưng, điều đầu tiên phải học, là dựa vào chính mình, phải khiến mình trở nên mạnh mẽ.

      Lương Tề Phong cùng vợ, năm xưa đều là công chức, vợ là kế toán, ông là cố vấn kĩ thuật, quen biết nhau tại buổi lễ kết hôn của người bạn, hai người họ vừa gặp . Cha vợ là hiệu trưởng trung học, trong nhà cũng có thể toàn dân tri thức phong kiến, Lương Ngân lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ai nấy trong nhà đều cảm thấy con nên ngoan hiền, tri thức, Lương Ngân cũng rất nhanh tiếp nhận, nhưng tại phương diện nào đó, quá thiện lương có lẽ chính là biểu của hèn yếu, Lương Ngân lúc còn cũng rất thích lệ thuộc vào người khác, vì thế, vợ chồng Lương Tề Phong khá khó xử, song, ông bà nghĩ sau này khá hơn.

      Lúc vợ ông qua đời, cũng chính là thời kì mấu chốt hình thành nên tính cách Lương Ngân, khi ấy Lương Ngân lời nào, trừ nếp sống phải làm thường ngày, Lương Ngân chỉ thẫn thờ, lúc học chỉ ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, ở nhà cũng rất ít cùng ông chuyện, có người nghĩ đứa này bởi vì mất mẫu thân nên bị kích thích, nên tìm đến bác sĩ, nhưng Lương Tề Phong làm vậy, mỗi ngày ông bỏ ra nhiều thời gian chuyện với con , dần dần Lương Ngân khôi phục tính cách trước kia, sôi nổi, hay cười đùa, ông cảm thấy từ đó con chỉ lệ thuộc vào mình.

      Cho nên tại thời điểm Lương Ngân dứt khoát muốn chuyển vào kí túc xá đại học B, ông ngăn cản.

      Thời điểm Lương Ngân mất tích, Tang Vũ nhận được cú điện thoại nào, nhưng có ngày bỗng nhận tin nhắn của Lương Ngân, chỉ ba chữ: Đừng tưởng niệm. Chỉ ba chữ, còn gì khác. gọi lại, Lương Ngân tắt máy.

      Mà Trình Mạc Nhiễm những ngày qua mực phiền não, này chơi trò mất tích với , còn phải lo lắng cho , thấy mình hèn mọn, tự mắng bản thân. Mà tất cả nhân viên trong công ty mỗi ngày đều sống trong run sợ, bởi vì ông chủ đuổi dưới 3 quản lý rồi.

      Mộ Nghĩa, mặc dù lương tâm, khiển trách chính mình, nhưng quên mình được cho mượn 500 vạn, quên mình học tập, tất cả mọi người đều suy đoán là bởi vì bị Lương Ngân đá nên bị kích thích, biến thành kẻ cuồng học rồi.

      Thời gian luôn trong lúc lơ đãng vội vã trôi , trông có vẻ nhanh. Nhưng, luôn có thứ thời gian thể cuốn trôi được, chẳng hạn như đau đớn. . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Mặt người dạ thú
      Edit: cereniti

      Quay ngược lại thời gian trở về thời điểm mọi chuyện bắt đầu thay đổi

      Sinh nhật Cố Nhiên được tổ chức vào thứ bảy.

      Tang Vũ tìm được Lương Ngân ở trong thư viện trường, Mộ Nghĩa tự tay chỉ dẫn đề bài tiếng cho Lương Ngân.

      Tang Vũ xa xa nhìn thấy vậy đành lòng quấy rầy, cho nên núp đằng sau 3 giá sách, nhá máy, báo hiệu mình ở ngoài thư viên chờ, hơn nữa còn là việc vô cùng gấp.

      Lương Ngân thấy điện thoại di động bàn rung, mở ra liền thấy tin nhắn của Tang Vũ, bèn với Mộ Nghĩa tiếng, rồi ra ngoài.

      "Ngân Ngân, bên này." Tang Vũ rất “tốt bụng” đưa cho Lương Ngân 1 ly trà sữa.

      Lương Ngân vừa nhìn xong, khẳng định có chuyện gì đó mờ ám, nếu Tang Vũ ân cần như vậy, đời có gì là miễn phí cả.

      Lương Ngân nhận lấy ly trà sữa, chống nạnh, hệt như vị sếp, hỏi: "Tang Tiểu Vũ, , cậu có mưu gì?"

      Tang Vũ nhìn Lương Ngân trực tiếp thẳng vào vấn đề, cũng giả bộ nữa, hì hì cười khúc khích, sau đó “bẽn lẽn” : "Ngân Ngân à, thứ bảy này là sinh nhật Cố Nhiên, ừ, cậu biết đấy, cái đó, cái đó, cái đó. . ." Tang Vũ cần hết lời, biết, Ngân Ngân hiểu.

      Nhưng . . .

      "Cái gì? !" Lương Ngân ép thẳng, ý muốn trêu chọc Tang Vũ.

      "Ấy ya, Ngân Ngân xấu xa, cậu có giúp hay ?" Tang Vũ khi đối mặt với Cố Nhiên luôn yếu ớt, lúc nào cũng vậy, Lương Ngân biết, Cố Nhiên chính là mảnh xương sườn mềm của Tang Vũ, mảnh xương trí mạng.

      "Được rồi! Mình cùng cậu." Lương Ngân đồng ý với Tang Vũ, Tang Vũ liền như bé con ôm vội lấy Ngân Ngân, vội cám ơn, còn “buồn nôn” , Ngân Ngân cậu tốt ....

      Điều này làm cho Lương Ngân có chút “chát lòng” dứt, “ nhóc” này ngốc nghếch, biết trái tim của Cố Nhiên chưa bao giờ thuộc về mình, vậy mà vẫn liều mạng bỏ ra tất cả, cần chút hồi báo.

      Có lẽ đứng dưới góc độ người ngoài mới vậy, ra , cảm thấy có chút gì đó đúng.

      Thứ bảy, Tang Vũ cùng Lương Ngân đến dự tiệc sinh nhật Cố Nhiên.

      Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố B, nhánh của tập đoàn Diệc Nam.

      Vai vế của Cố Nhiên , cha mẹ đều là dân Ngoại Giao, ông ngoại trưởng lão hồ ly tung hoành khắp thương trường - Vệ Chính Quốc, mà ông nội là thị trưởng thành phố C - Cố Minh Đông.

      Vệ Chính Quốc đồng ý cho người ngoài đến dự hôn lễ có mục đích, ngoài mặt tuy như tổ chức bữa tiệc sinh nhật, nhưng thực chất đây chính là cuộc chiến thương trường, bao gồm hai ý chính, là để thông báo ông chuyển giao quyền quản lý khách sạn cho cháu ngoại, hai là vì buôn bán kết thân, tìm cho cháu trai ông người vợ hiền.

      Cố Nhiên là đàn cùng hệ với Tang Vũ cùng Lương Ngân, mà cha mẹ của Tang Vũ và dì dượng của Cố Nhiên là bạn học, vì nguyên nhân này, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, dĩ nhiên, trong mắt Cố Nhiên đó rất chi bình thường, nhưng trong mắt Tang Vũ đó rất chi kì lạ, ở bên ngoài, vừa là trai, vừa là hội trưởng, ở bên trong, là bạch mã hoàng tử của .

      Thiếu Nữ Thời Đại - Tang Vũ ngay từ khắc đầu tiên nhìn thấy Cố Nhiên, liền nhận định , chỉ là Tang Vũ luôn tự ti, cũng rất hiểu bản thân minh, gia thế của cùng Cố Nhiên là điển hình của việc môn đăng hộ đối, cho nên này phần thích tâm này chỉ có thể chôn giấu trong lòng, khiến cho nó từ từ tan rã và mục rữa .

      Nhưng điều này thể ngăn cản Tang Vũ thích Cố Nhiên. nghĩ trong cuộc đời mình ít nhất nên có lần, vì người kia mà quên mình, mong chờ được đáp lại, mong chờ mình được sánh bước bên , chấp nhất phải có được , chỉ cần tại thời điểm đẹp nhất, gặp được người đó, lần dũng cảm như vậy, cũng đủ rồi. . . . . .

      Có lẽ, đây chính là điểm giữa và Lương Ngân giống nhau, cho nên hai người kia mới thân thích nhau đến vậy.

      Cố Nhiên đương nhiên có mời Tang Vũ tới, nhưng luôn sợ trong lúc vô ý, tình cảm dành cho bị phát , cho nên, mỗi lần có chuyện liên quan tới Cố Nhiên, Tang Vũ đều bàn tính ít nhiều với Lương Ngân, bởi vì giữa hai người có bí mật, dù đứng ở góc độ người ngoài, Lương Ngân vẫn là người thích hợp nhất. Cố Nhiên cùng Lương Ngân cũng nhờ cầu nối trung gian Tang Vũ mà thân thiết với nhau hơn.

      Cho nên, lần này, Cố Nhiên cũng mời Lương Ngân tới.

      Xa hoa, ngạo nghễ, phô trương, ngờ, là những tính từ miêu tả và chính xác buổi tiệc này .

      Tại bữa tiệc, mỗi người đều có lai lịch riêng, có thân phận riêng, Tang Vũ mặc dù cũng mặc chiếc váy lễ phục, nhưng thấy mình vẫn kỳ cục, cảm thấy thứ người khác khoác lên người trang nhã, mà mình, giống như là thôn dân, nhưng, rất xinh.

      Lễ phục Lương Ngân mặc là do Tang Vũ cố ý chọn, Tang Vũ nghĩ nếu thể đẹp đẽ động lòng người, vậy hãy để cho Ngân Ngân nhà hấp dẫn ánh mắt của mọi người , cho nên bộ váy lễ phục màu tím, hơi trễ vai, rất hợp với phong cách Ngân Ngân, đêm đó, Lương Ngân hấp dẫn rất nhiều chú ý, ít phái nữ ghen tị với Lương Ngân, ghen ghét việc phải làm nền cho , vậy nên, thời điểm khốn khổ nhất, đều là “quả báo” mà ai nấy đều nghĩ phải chịu vì thái độ của mình.

      Dường như, những vị khách được Cố Nhiên mời đều được vén gọn trong khu riêng biệt, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của , sao có thể để ông ngoại làm chủ, biến thành bữa tiệc mang tính chất buôn bán?

      Cố Nhiên vì mọi người mà chuẩn bị rất nhiều trò chơi phù hợp với sinh viên và đàn em của . Dĩ nhiên, nhân vật chính trong mỗi trò chơi chính là , và cả rất vừa mắt.

      Tang Vũ, chỉ cười, cười, cũng cười theo, đây là chính là vui vẻ, loại lý lẽ này, chắc chỉ có Lương Ngân mới có thể hiểu, ra trong lòng đau đớn đến cỡ nào.

      Lương Ngân cầm tay Tang Vũ, trong lòng cũng thay bức rức khó chịu thay bạn, nhưng Tang Vũ vẫn chỉ như ngốc, vui vẻ đứng nhìn dần có được mọi thứ muốn.

      Điện thoại của Lương Ngân nhất thời vang lên tiếng chuông ngay tại khắc mọi người phấn khích, người khác chú ý tới, chỉ có chú ý, bởi vì đấy là tiếng chuông đặt riêng khi đến lúc gọi cho Mộ Nghĩa vào mỗi tối.

      Hai người nấu cháo điện thoại tựa như thành thói quen, Lương Ngân lấy máy rồi liền ra ngoài, mở cửa nhưng ngẩng đầu lên nhìn, "A" Lương Ngân đụng phải người đàn ông cũng có ý định ra ngoài giống , điện thoại di động của rơi xuống, kêu lên tiếng, sau đó ngồi xổm xuống nhặt, trước mắt đôi giày da mới chỉ vừa được in tạp chí, mặc dù quên tên gọi của chúng là gì, nhưng tóm lại, đó là nhãn hàng rất nổi tiếng.

      " , vừa đụng trúng người tôi đấy, sao lại xin lỗi? Như vậy có phải rất bất lịch ?" Người có vẻ khó chịu.

      "A, xin lỗi!" Lương Ngân đúng là quên phải xin lỗi, bởi vì trong lòng rất muốn gọi cho Mộ Nghĩa, cho nên mới chỉ vội vã nhặt điện thoại di động.

      Lương Ngân nhặt điện thoại, đứng lên, trước cúi đầu, sau ngẩng đầu.

      "Là em."

      "Là ." Hai người trăm miệng lời.

      "Ngài Trình, xin lỗi, tôi khi nãy cố ý"

      " sao, Lương." Trình Mạc Nhiễm quan sát trước mắt, đôi mắt như mặt nước hồ trong suốt, cánh mũi khéo léo tinh xảo, lớp phấn trang điểm , vai hơi lộ ra, đối với người đàn ông như , đây tuyệt đối là loại hấp dẫn khéo léo.

      "Em, hôm nay rất đẹp." Hô hấp Trình Mạc Nhiễm cứng lại, tán thưởng tự đáy lòng.

      "Hì, cám ơn ngài Trình, hôm nay cũng rất đẹp trai." Thời điểm Lương Ngân cười, bên gò mái trái lúm đồng tiền, rất thanh thuần, đáng . Đôi mắt sáng trong, môi đỏ mọng tựa như đào, rất đầy đặn, làm cho người ta có dục vọng muốn hôn.

      "Em quen Cố Nhiên . . . ?" Trình Mạc Nhiễm muốn biết quan hệ giữa Lương Ngân và Cố Nhiên, mặc dù biết có bạn trai.

      "À, ấy là hội trưởng khóa và là đàn của em, em chẳng qua là cùng với bạn." Lương Ngân cũng biết mình tại sao lại giải thích đến vậy.

      ra chỉ là hội trưởng.

      " Lương muốn đâu?" Trình Mạc Nhiễm giờ mới ý thức được Lương Ngân hình như muốn ra ngoài, huống chi việc hai người đứng ở ngoài cửa chuyện phải là ý hay.

      "À, em chỉ định gọi điện thoại, nhưng, em nghĩ ấy chờ lâu chắc cũng ngủ rồi, giờ em định ra ngoài hóng mát chút!"

      "Vừa đúng, cũng định vậy, cùng nhau !" Trình Mạc Nhiễm ra sớm muốn rời , nếu phải tên Cố Nhiên kia là em trai của Vệ Nam, chẳng muốn tới đây, song, đến nỗi tệ.

      Hai người nhanh ra ngoài sân cỏ của khách sạn, Trình Mạc Nhiễm chủ động cởi áo vest phủ thêm bên ngoài cho Lương Ngân, Lương Ngân tuy thích, nhưng cũng có ý cự tuyệt, đây cũng chỉ là hành động thường thấy giữa hai người bạn!?

      Hai người ngồi bãi cỏ xanh hóng gió, giữa hè, cơn gió ấm lướt nhanh qua mặt, Lương Ngân rất hưởng thụ hít vào hơi sâu, nhắm mắt lại, Trình Mạc Nhiễm nhìn Lương Ngân như vậy, dục vọng trong lòng càng thêm mãnh liệt.

      Cho nên, kiềm hãm được, hôn , cái hôn rất nhàng, khắc môi Lương Ngân.

      Lương Ngân phản ứng chậm lại mấy nhịp, thời điểm mở mắt, Trình Mạc Nhiễm rất nhập tâm dùng đầu lưỡi miêu tả vân môi của . Mạnh bạo hơn từng chút .

      Lương Ngân hoảng sợ, nghĩ muốn thét lên, lại càng khiến thêm dễ dàng công thành đoạt đất, lưỡi của liền trượt vào trong miệng .

      Thời gian hình như cũng dừng lại, hai người cứ như vậy kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, lưu luyến hương thơm ngọt ngào, chịu thối lui.

      "Đến bên tôi, làm người phụ nữ của tôi, được chứ?" Giọng tràn đầy cám dỗ và tình tứ của Trình Mạc Nhiễm vang lên bên tai Lương Ngân.

      "Chát!" cái tát rơi vào mặt .

      Là Lương Ngân, Lương Ngân chút suy nghĩ, chỉ hành động theo bản năng, tỉnh táo lại, đứng dậy, vứt áo vest lên người , sau đó ném cho câu: "Mặt người dạ thú." Lương Ngân trong lòng rất kinh sợ, quay đầu lại, chỉ bỏ chạy, cũng để ý dưới chân mình là đôi giày cao gót.

      Trình Mạc Nhiễm sờ sờ phần da vẫn còn nóng kia, khóe môi như có đường cong, sau đó nhìn về phía người con trốn chạy, trong lòng thầm quyết định chuyện.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Hai lần dây dưa
      Edit: cereniti

      Lương Ngân tay nhấc đuôi váy lễ phục, chân mặc kệ đôi giày cao gót 5 phân, quay đầu lại vội vàng chạy mất.

      Trình Mạc Nhiễm nhìn dáng vẻ hấp tấp của ngốc nghếch, khóe miệng khỏi nhếch lên, sờ sờ phần da mặt còn nóng bên má, đường cong nơi khóe miệng của càng thêm lớn.

      Khi Lương Ngân trở về căn phòng, Tang Vũ ở ngoài cửa chờ , thấy hoảng loạng trở về, vội vàng lên phía trước hỏi:

      “Cậu sao vậy?”

      Mặt Lương Ngân đỏ bừng, lồng ngực vẫn còn phập phồng, bởi vì khi nãy chạy quá nhanh, chân bị trẹo .

      " ta, ta . ." Lương Ngân thở ra hơi.

      "Gì? Ngân Ngân, từ từ ." Tang Vũ nhìn Lương Ngân, cũng gấp gáp theo .

      Lương Ngân từ từ điều chỉnh lại tâm trạng, vừa định cùng Tang Vũ chuyện vừa xảy ra, nhưng nghĩ lại tại nơi này thích hợp, dù sao, đây cũng là địa bàn .

      Cho nên, Lương Ngân lôi kéo Tang Vũ sang bên, : "Tiểu Vũ, cậu với Cố Nhiên, chúng ta về trước, có được hay ? Trở về rồi tớ với cậu."

      Tang Vũ nhìn vẻ mặt nặng nề của , liền gật gật đầu.

      Hai người như nguyện được phục vụ hướng dẫn ra khỏi phòng tiệc, tới bên ngoài khách sạn, Tang Vũ trực tiếp tấy đôi giày Cavans ra khỏi túi đưa cho Lương Ngân.

      Lương Ngân có chút bất ngờ, nhìn đôi giày Cavans màu đỏ, cảm kích nhìn Tang Vũ : "Rất cảm tạ, bảo bối." Sau đó vội vàng thay giày.

      "Ngân Ngân mới vừa rồi thế nào?" Tang Vũ hỏi chuyện vừa rồi.

      Lương Ngân kéo cánh tay Tang Vũ, bện đuôi váy thành nơ bướm to. Bất đắc dĩ : “Khi nãy mình vừa ra ngoài, tên Trình Mạc Nhiễm tự dưng. . . hôn mình, . . . Còn muốn bao nuôi mình, muốn mình làm người phụ nữ của , cậu nghĩ xem, có phải là . . . tên khốn, hay ?"

      "Trời ạ, ta sao có thể như vậy? ta biết đàn là bạn trai cậu sao?" Tang Vũ nhớ mang máng Lương Ngân từng kể chuyện xảy ra ở buổi tọa đàm với , khi đó Mộ Nghĩa còn khỏi hâm mộ , cái tên họ Trính này, dựa vào vai vế địa vị họ hàng mình như Vệ Nam, tay tạo dựng nghiệp, làm cho người ta bội phục!

      "Đúng vậy, mình cho cái tát xong liền chạy." Lương Ngân sảng khoái .

      "Ngân Ngân, cậu phải tự bảo vệ mình!" Tang Vũ có chút sợ hãi.

      "Ừ, hì hì, phải còn có cậu và ấy bảo vệ mình sao!" Ở bên Tang Vũ luôn có cảm giác an toàn, về phần người đó, giao cả trái tim mình cho .

      "Đúng vậy, tôi bảo vệ tốt đại mỹ nhân tiểu thư Lương Ngân." Hai người quên mọi chuyện vui, trở về trường.

      Ngày hôm đó, Tang Vũ về nhà, Mộ Nghĩa vẫn còn bận rộn xã giao, Lương Ngân nhàm chán liền đến chợ, chuẩn bị quà tăng đêm Thất Tịch cho Mộ Nghĩa.

      Khách xe buýt rất nhiều, chen chúc nhau, ép chặt tới mức thở được.

      Đứng phía sau Lương Ngân có tên đàn ông mang mũ, có vẻ như là côn đồ, ở phía sau của cọ tới cọ lui, Lương Ngân có linh cảm xấu, đột nhiên, người nọ sờ soạng hông , lập tức hét lên tiếng "A!" Sau đó liền bị người đó xoay người lại, đụng vào ngực.

      Đương nhiên, tất cả hành khách xe liền quay lại nhìn.

      "Hừ!" Người đó hơi nhấc mũ lên, nhìn , đặt ngón trỏ nơi khóe miệng, ý bảo đừng làm ồn.

      "Ngôn Ngôn!" Lương Ngân thấy người tới, vừa bừng tỉnh, vừa kinh ngạc .

      "Đừng lớn như vậy chứ!" Lương Ngân nghe xong, mới phản ứng được tình huống lúc này, trùng hợp, đến trạm đại học B, hai người liền xuống xe.

      "Ngôn Ngôn, sao em ăn mặc như vậy, khi nãy chị còn tưởng gặp phải tên biến thái? !" Lương Ngân tức giận trách móc

      "Hì hì, cải trang thành như vậy, bị mẹ bắt được, liền trói em lại bắt học đàn Piano mất. A, đúng rồi, chị, sao chị tới nhà em?"

      "Gần đây bận rộn nhiều việc!”.

      “À, là vậy à ~! ?" Lương Ngôn cố ý kéo dài tiết cuối.

      " tin à. Được, vậy chị cho mẹ em biết, nữ sinh nhắn dễ thương ngoan hiền như em, cố ý cải trang thành tên biến thái, trốn học Piano." Lương Ngân cố ý uy hiếp .

      "Đừng, đừng, chị, em có nghi ngờ chị đâu? Chị ngàn vạn đừng mà?"

      "Coi như em thức thời." Lương Ngân rất hài lòng về màn uy hiếp của mình.

      Lương Ngôn là con của Lương Ngân, bởi vì dượng ly hôn với của , vậy nên bà liền mình nuôi dưỡng con , còn đứa con trai của bà, được ba nó dắt ra nước ngoài, mặc dù Lương Ngân chưa gặp người con trai đó, nhưng, từ miệng của miêu tả, biết, người đó rất ưu tú.

      Lương Ngôn năm nay học lớp mười hai, bởi vì tính nết như con trai, thích thể dục, mà bị mẹ của bắt học Piano, học vẽ, cho nên, đứa này vì muốn làm cho mẹ mình đau lòng, nên đành giả vờ rất hứng thú, và làm kẻ hai mặt.

      "Chị, khoan hãy , khi nãy em sờ eo chị, đúng là nha, rất đầy vóc người chị rất nóng bỏng đó. À, khi nãy em còn sờ được vào phần phồng phồng, mềm mềm nữa, đúng là tồi nha . . ." Lương Ngôn tỏ vẻ lưu manh háo sắc nhìn Lương Ngân.

      "Ngôn Ngôn, em, chết tiệt . . . em muốn sống bình yên nữa đúng ?” Hai vui vẻ đùa giỡn bên ngoài đại học B, phát ra những thanh vui vẻ động lòng người.

      "Lương Ngân." Lương Ngân khi tiễn Lương Ngôn lên tắc-xi về nhà, liền nghe thấy phía sau có người gọi .

      Là Trình Mạc Nhiễm.

      Lương Ngân thấy , hai lời, liền tránh né như tránh rắn độc, bước nhanh về phía kí túc xá.

      Trình Mạc Nhiễm vinh quang, phong độ, tuấn, trong sân trường, tất nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Lương Ngân muốn cùng cái tên mặt người dạ thú có bất kỳ tiếp xúc nào, cho nên, lập tức rời .

      Ai ngờ, tay bị kéo lại.

      "Buông tay! tôi kêu lên đó." Lương Ngân hạ thấp giọng uy hiếp , nét mặt lúc này giống như cãi bướng với người .

      Trình Mạc Nhiễm buông tay, mà cũng hạ thấp giọng, tiến tới bên tai Lương Ngân: "Nếu như muốn tôi cường hôn em, nhanh với tôi."

      Cuối cùng, Lương Ngân biết tránh voi chẳng xấu mặt nào, chỉ đành phải theo , cũng thầm ở trong lòng cầu nguyện, Mộ Nghĩa ngàn vạn lần nhìn thấy màn vừa rồi.

      " muốn gì?" Lương Ngân đối đãi với người mình ghét, tuyệt đối dễ chịu.

      Hai người ngồi vào xe, lái đến cửa sau đại học B, nơi tương đối bí mật.

      Trình Mạc Nhiễm gì, chỉ nhìn Lương Ngân.

      Lương Ngân bị nhìn có chút hoảng sợ, sau đó làm bộ ra vẻ rất mạnh mẽ, : "Ngài Trình, nếu như có việc gì, xin hãy để tôi xuống xe, tôi phải là tổng giám đốc rãnh rỗi như , có rất nhiều chuyện phải làm!"

      Trình Mạc Nhiễm như đợi Lương Ngân trừng mắt xong câu cuối cùng, sau liền lấn người lên, hôn lên nơi khi nãy liến thoắng ngừng.

      Miệng Lương Ngân khi nãy vẫn còn hơi khé mở, khiến càng thêm dễ dàng xâm nhập, cứ như vậy bị người ta hôn, theo bản năng đánh , giùng giằng, ai ngờ, tay liền bị giam giữ, tiếp tục hôn ngừng.

      Cho đến khi, Trình Mạc Nhiễm rên lên tiếng, mới buông tha Lương Ngân. Môi ra tia máu , Lương Ngân tức tối thở hồng hộc, rồi quay sang nhìn kiệt tác của mình.

      ", đáng đời."

      " đúng là con mèo hoang." Đây là câu đầu tiên từ khi Trình Mạc Nhiễm lên xe.

      " còn như vậy, tôi liền báo cảnh sát."

      Trình Mạc Nhiễm cảm thấy càng bị bé trước mắt này hấp dẫn, quyết tâm đoạt lấy của càng lớn.

      "Đến bên tôi, thế nào?" Vẫn câu đó.

      ", đúng là tên khốn." Lương Ngân tức tối tục.

      "Ngài Trình, tôi phải vật cưng của , thích hôn hôn, thích sờ sờ, hơn nữa, tôi có bạn trai, tình cảm của chúng tôi rất tốt, cho nên, về sau xin hãy tự trọng, đừng có lại đến tìm tôi, được vậy, tôi rất biết ơn ! Hẹn gặp lại! À, đúng, vĩnh viễn gặp lại." Lương Ngân mở cửa xuống xe, dùng sức đánh bật nó trở về mạnh.

      này lại kích thích ý chí chiến đấu của .

      Lương Ngân, nhất định phải có được .

      ——— —————— —————— ————————

      Sau này, Lương Ngân nghĩ lại, chỉ sợ lần đó nếu tỏ vẻ chán ghét nhiều hơn, Trình Mạc Nhiễm lại lao tới cường hôn , chính cũng cảm giác mình có chút “thần hồn nát thần tính”, nhưng, nếu chuyện này xảy ra vẫn thể phòng bị được .

      Tình giữa và Mộ Nghĩa khi ấy, cuồng nhiệt, càng thân mật như đôi tình nhân, nhưng cũng cảm thấy mình bị phụ tình, càng có nguy cơ bị thất tình, chỉ là cảm thấy, Mộ Nghĩa luôn thấy phiền, dám quấy rầy , sợ .
      Chương 10.1: Chuẩn bị cho cuộc hành trình dài (1)
      Edit: cereniti

      Trưởng thành có nghĩa là tư tưởng thay đổi, số tuổi tăng lên, mà là khi con người ta khóc nhưng môi vẫn có thể nở nụ cười.

      Lương Ngân hoàn toàn suy sụp, bởi vì phát mình trở thành kẻ vô tâm, thịt thừa bên hông dần tăng lên, hệt như chẳng hề bị cường bạo.

      Mặc dù vẫn tự nhận mình là con người của thời đại mới, nên để ý tới tầng màng mỏng kia, nhưng, dưới ân cần dạy dỗ của người mẹ quá cố, vẫn giữ cho mình ít nét truyền thống, lần đầu tiên của người phụ nữ nên dành cho chồng mình.

      Mặc dù cảm thấy mình vẫn vô tâm, nhưng hay tỉnh lại lúc nữa đêm và nhớ tới Mộ Nghĩa, nhớ tới những điều chua xót kia, rồi len lén núp ở trong chăn khóc, chẳng lẽ Mộ Nghĩa vì 500 vạn mà bỏ rơi ? khó mà tin được, nhưng, ngày đó Mộ Nghĩa say rối tinh rối mù kêu tên , xin lỗi, thời điểm đó, trong lòng liền tha thứ nửa! Có lẽ, Mộ Nghĩa có nỗi khổ tâm riêng sao?

      Lương Ngân vẫn nhớ nhung Mộ Nghĩa , thích gần 3 năm, thích, thậm chí là , có thể vứt bỏ liền vứt bỏ ư?

      đúng là con ngốc!

      Lương Tề Phong cảm giác khoảng thời gian này giống như lúc trước, con ông mỗi ngày đều làm sẵn cơm chờ ông về cùng dùng bữa, cả hai chẳng hề có bí mật, sau khi ăn xong an vị ngồi ghế sofa xem ti vi.

      "Ba, con muốn đây đó chút." Lương Ngân vừa lau khay trà, vừa hỏi Lương Tề Phong xem tin tức.

      "Trời tối, để ngày mai ba cùng con chạy bộ được ?" Lương Tề Phong nghĩ con ông muốn chạy dạo hít thở khí.

      " phải vậy, ba, ý con là du lịch." Lương Ngân giải thích.

      "Du lịch? Vậy con định về trường ư?" Lương Tề Phong rất thất vọng, chỉ vì bị phản bội mà con ông lại cần nhiều thời gian như vậy để ngẫm nghĩ, đúng là đứa bé!

      "Cũng sắp đến kì nghỉ dài ngày rồi, ngày thi cuối hình như chính là hôm nay." Lương Ngân sớm tìm cho mình cái cớ.

      Lương Tề Phong nào biết con của mình sớm nộp đơn xin nghỉ dài hạn, chỉ vì muốn trốn tránh kẻ làm cho mình cảm thấy xấu hổ và đau lòng!

      "Được rồi!" Lương Tề Phong suy nghĩ chút sau, liền quyết định, con ông đủ lớn để du lịch xa mình.

      Lương Ngân khi được ba đồng ý, mấy ngày sau, liền gọi điện báo cho Tang Vũ.

      Tang Vũ ở nhà chú học thêm cùng em trai, nhận được điện thoại của Lương Ngân, liền phấn khởi, rất lo lắng cho Lương Ngân, cũng rất muốn gặp , mặc dù biết Ngân Ngân vì sao rời , nhưng ít nhiều cũng biết nhất định có liên quan đến Mộ Nghĩa.

      "Ngân Ngân, sao giờ cậu mới gọi điện thoại?" Tang Vũ cầm điện thoại trở về phòng, giận trách Lương Ngân.

      "Tiểu Vũ, xin lỗi ... cậu có muốn du lịch ?" Lương Ngân biết giải thích thế nào với Tang Vũ qua điện thoại.

      "Du lịch? Chỉ hai chúng ta?" Tang Vũ lâu đâu xa, nghe Lương Ngân nhắc tới, trong lòng vui vẻ nở hoa.

      "Đúng vậy, chúng ta du lịch !" Lương Ngân cũng biết, người hiểu Tang Vũ nhất chính là mình.

      "Được, cứ quyết định vậy , mình tại liền thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường?"

      Lương Ngân nghe Tang Vũ , liền cảm thấy này còn hơn so với chính , nghĩ đến đâu liền làm ngay đến đó, bật cười.

      "Làm gì cười?" Tang Vũ nghe thấy tiếng cười của Ngân Ngân trong loa, tâm trạng rất tốt.

      "Mình ở với ba thêm mấy ngày, Chủ nhật chúng ta liền lên đường, gặp ở thành phố C nhé."

      "Ok, vậy Chủ nhật gặp."

      Hai người quyết định xong.

      Tâm trạng Trình Mạc Nhiễm mấy ngày này xấu đến cực điểm. Ngay cả Vệ Nam cũng cảm nhận được, bởi gì mấy ngày qua, có mang theo em bảo bối Dĩ Mạt tới công ty làm phiền .

      "Tổng giám đốc Trình, có điện thoại của Tưởng Viện, ngài có muốn tiếp ?" Lý Nhụy với qua đường dây nội bộ riêng.

      " tôi có ở đây." Thanh trầm thấp tới cực điểm.

      "Ngài Trình, Tưởng bảo tôi nhắc nhở ngài đừng quên cuộc hẹn tối nay." Tính thẳng thắn của Lý Nhụy khiến phá cách cân nhắc cho làm thư ký riêng.

      "Biết rồi." Trình Mạc Nhiễm cúp máy, vò vò tóc. của đột nhiên mất tích, chút tin tức. khảo nghiệm chịu đựng của phải hay ?

      tin đó có thể làm nóng ruột nóng gan? tối nay đến HAPPY, nếu có hẹn với giai nhân, cần chi phải bỏ qua?

      Nối điện thoại với thư kí: "Thư kí Lý, với Tưởng tối nay tôi đến đúng giờ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.2: Chuẩn bị cho cuộc hành trình dài (2)
      Edit: cereniti

      Lý Nhụy báo lại cho Tưởng Viện, liền nghe được câu "Cám ơn" ngọt đến tận xương của ta, sau đó liền thầm nghĩ, ông chủ của hôm nay chắc thỏa mãn đến quên cả trời đất, ừ, chắc no bụng theo cả hai nghĩa! Hà! Vô lực thở dài, làm tròn bổn phận của mình rồi.

      Tưởng Viện là nhân vật vừa mới gia nhập Giới giải trí, được xưng là ngọc nữ, ‘hiền lành’ và ‘ngây thơ’ y hệt như bản thân ta. Mặc dù biết cái ‘trùng hợp’ như vậy là cố ý, nhưng nguyên tắc của Trình Mạc Nhiễm là ‘hàng tự đưa đến tận cửa chẳng tội gì cự tuyệt’

      Bọn họ đều đến vì nhu cầu! từ lâu, Thương giới cùng Giới giải trí vốn liên quan mật thiết với nhau, các loại quy tắc ngầm càng khỏi . Mặc dù phải là kẻ đặt ra luật, nhưng, có nghĩa phải là kẻ ‘làm ra’ luật.

      Trình Mạc Nhiễm vừa ngồi xuống liền thấy người phụ nữ kia tới, dáng người thanh tao, phong thái bản lĩnh. Đây mới là loại con muốn, thầm khẳng định với bản thân.

      Mỹ nữ cười tiếng: "Tổng giám đốc Trình, khiến đợi lâu rồi."

      Đáp lại cách nho nhã, dịu dàng cười tiếng: " sao, đây là vinh hạnh của kẻ hèn đây."

      Ngoài cửa sổ, đèn flash ở mọi nơi bắt đầu nháy lên, chụp lại từng cái chi tiết động tác vô cùng tinh tế. Ai cũng đoán được rằng, tờ báo ngày mai đăng đầy scandal của đôi nam nữ này.

      Công ty Mạc Nhiễm.

      “Xem nè, xèm nè, tôi cứ thắc mắc vì sao mấy ngày nay tâm trạng Tổng giám đốc Trình lại tệ đến vậy, ra là do ‘cái đó’" Đồng chí Hồ Vân lại bắt đầu phát biểu suy luận.

      " Hồ, ‘cái đó’ mà là cái gì?" Tiểu Mai tò mò.

      "Đương nhiên là chưa thỏa mãn dục vọng chứ gì!" Sau đó vứt cho Tiểu Mai ánh mắt “ đúng là đồ ngốc”.

      Tiểu Mai cam lòng, vội vàng phản bác, sau đó cố làm vẻ rất có kiến thức: "Tôi dĩ nhiên biết Tổng giám đốc Trình chưa thỏa mãn dục vọng, mấy ngày nay ngài ấy cứ làm thêm giờ ở công ty, nhất định là nín đến hỏng mất."

      Nghe như vậy, tất cả đồng nghiệp ở lầu 16 đều hít vào sâu hơi, sau đó cầu nguyện ở trong lòng thay cho Tiểu Mai. Nhất thời, cả lầu 16 đều yên tĩnh tới mức nghe thấy được tiếng vỗ cánh của con muỗi .

      Bởi vì lúc này Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam vừa đúng xuống lầu đến thị sát cũng như tìm tài liệu.

      biết là người nào, rất nể tình, rất cẩn thận mà cười khẽ.

      Lúc này Tiểu Mai mới nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam đến máy in bên cạnh. Tiểu Mai nghĩ, xong rồi, lần này cái miệng hại chết rồi, nên chuẩn bị cuốn gói là vừa, sợ hãi gọi hai người họ: "Giám đốc Vệ, Tổng. . . Tổng giám đốc Trình."

      Hai người "Ừ" tiếng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục in ấn, đánh máy, rồi .

      Vừa mới bước chân vào trong thang máy, Vệ Nam nhịn được, "Ha ha" ôm bụng bật cười.

      Trình Mạc Nhiễm rất miệt thị nhìn Vệ Nam cười đến bất tỉnh, lạnh lùng nhấn số tầng 28.

      Nhà ga thành phố C.

      "Ngân Ngân, mình rất nhớ cậu" Tang Vũ lưng mang ba lô lớn, chạy tới đón Lương Ngân.

      Lương Ngân đáp lại ngọt với Tang Vũ: "Tiểu Vũ, mình cũng rất nhớ cậu!"

      "Cậu về nhà sao mình tiếng? Còn tự động nghỉ học, Ngân Ngân có lương tâm." Tang Vũ trách cứ .

      Đúng vậy, rất lương tâm a, thậm chí nghĩ kết liễu mình, chỉ vì cái trinh tiết đó. có lỗi với biết bao người quan tâm !

      "Đừng trách mình Tiểu Vũ, đường mình cho cậu biết nguyên nhân, hai chúng ta nên cứ ôm ấp mãi vậy, hệt như les ấy!" Lương Ngân thấy hai người họ ‘hấp dẫn’ quá nhiều ánh mắt rồi.

      "Được rồi!" Hai chị em liền xách theo hành lý, mua vé, chuẩn bị cho cuộc hành trình dài

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11.1: Chuyến đến Tứ Xuyên (1)
      Edit: cereniti
      "Khung cảnh tháng 9 quá mức tuyệt, lá thu nhuộm đỏ cả ngọn núi.

      Tuyết tan, cỏ xanh mọc, mưa sa nước chảy, hồ thẫm xanh".

      Nhâm Trần Văn làm ra bài thơ đó khi ở tại Tứ Xuyên, Lương Ngân chỉ tình cờ đọc được, bây giờ biết nó đúng.

      Hướng về ngọn núi đẹp lạ thường của tổ quốc, Lương Ngân cùng Tang Vũ đắm chìm mình trong đó.

      Vốn hai người định du lịch theo tour, nhưng nghĩ lại, nếu như vậy, hai người ít có tự do, lại luôn bị bó buộc theo thời gian.

      Lấy Tứ Xuyên làm trung tâm, những khu nhà xung quanh dần trở thành những điểm du lịch thú vị.

      Hai người liền đến Cửu Trại Câu – nơi mà Lương Ngân mong chờ nhất, Cửu Trại Câu, cây vây quanh nước, cây đắm mình trong nước.

      Cá lớn, cá lượn quanh trong hồ, trước sau đầy ắp, gần rồi dần xa mặt hồ, tạo nên dãy ruộng bậc thang màu cam bạc. Mặt nước trong xanh màu lá có thể thấy đáy.

      Xung quanh hồ là những dãy đê với nhiều cây xung quanh, bóng cây phản chiếu xuống mặt hồ tạo thành những dãy thác màu lá.

      Bọt sóng màu bạc, chạy dài tới cuối mặt hồ, rồi hòa mình cùng thác nước màu diệp lục, tạo nên khung cảnh động lòng người.

      Lương Ngân kìm lòng được, chạy thằng vào lòng khung cảnh xinh đẹp này.


      "A" tiếng, ôm lấy Tang Vũ, còn kích động : "Trời ạ, Tiểu Vũ, nơi này đẹp, đẹp!"

      Tang Vũ cũng bị cảnh sắc trước mắt hớp hồn, hai người vui vẻ đuổi theo bước chân của nhau tại nước nước trời giao thoa.

      Tại đây, người gọi là Cố Nhiên, Mộ Nghĩa, Trình Mạc Nhiễm hề tồn tại, chỉ có cảnh sắc sống động trước mắt.

      Hương hoa ngập tràn giác quan, thiên nhiên suối nước, làm dịu trái tim khô khốc nơi thành thị.

      Lương Ngân hệt như bé, nở nụ cười thoải mái từ tận đáy lòng.

      Nhìn vui vẻ như vậy, Tang Vũ ngẩn ra, Ngân Ngân hình như càng xinh đẹp hơn, ra con người khi ưu sầu, lại có thể xinh đẹp đến thế!

      Buổi tối, chiếc giường nơi quán trọ, hai bé tắm xong liền kề kề bên nhau nhiều điều.

      "Tiểu Vũ, cậu biết ? Mình hôm nay, , rất vui, tựa như chưa từng vui vậy." Giọng của Lương Ngân hòa cùng ánh trăng dịu ngọt rơi vào trong trái tim Tang Vũ. Nhiều năm sau, vẫn nhớ đêm trăng kia.

      Trăng sáng cùng thanh mềm mại như gió của Lương Ngân làm nhận thức được mình muốn bảo vệ và ở bên bạn này cả đời.

      Đúng vậy.

      "Mình biết, Ngân Ngân, mình biết." Tang Vũ biết nên cái gì cho phải, luôn luôn ra những lời chẳng liên quan.

      Chỉ có chữ "Biết", nhưng tin Lương Ngân hiểu.

      "Ngày đó, người ở bên mình, là Trình Mạc Nhiễm, phải Mộ Nghĩa, phải Mộ Nghĩa, . . . Tiểu Vũ, phải Mộ Nghĩa! thế nhưng . . . Bán mình cho Trình Mạc Nhiễm, Tiểu Vũ, mình đau!" Lương Ngân đột nhiên xoay người ôm lấy Tang Vũ, nức nở .

      Tang Vũ nghe xong, ngẩn ra, có cảm giác mình đột nhiên bị sét đánh trúng, người tê liệt, vỡ vụn.

      "Cái gì? Cậu . . . đàn , , Mộ Nghĩa . . ."

      Trí óc Tang Vũ trống rỗng, hoàn toàn biết thế nào.

      "Ừ. . . Đúng, đúng bọn họ giao dịch, coi mình như món hàng. Tiểu Vũ, tim mình, tim mình . . ." Lương Ngân như coi Tang Vũ trở thành cây cột trụ duy nhất, ôm bạn mình chặt, muốn nỗi đau nơi đáy lòng thoát ra ngoài theo từng giọt nước mắt, tựa như nhóc mất cây kẹo ngọt.

      "Giao dịch. . ." Tang Vũ lầm bầm, Mộ Nghĩa tên khốn kiếp này, lại dám làm vậy với Ngân Ngân.


      Tang Vũ vỗ nhè lưng Lương Ngân, cố gắng làm cho bình phục chút cảm xúc.

      "Tiểu Vũ. . . Mình từng muốn tự sát, mình từng suy nghĩ như vậy, nhưng, nhưng mình bỏ được ba, còn nữa, còn cả cậu, Tiểu Vũ. . . Mình biết nên làm gì mới phải? Mình chưa từng nghĩ Mộ Nghĩa làm vậy với mình, coi mình như món hàng! Tiểu Vũ. . . Mình nên làm gì đây. . .”

      "Ngân Ngân, Ngân Ngân, cậu. . . đừng khóc, mình bảo vệ cậu, bảo vệ cậu, đồng ý với mình, Ngân Ngân, cậu phải trở nên kiên cường, kiên cường, có được hay ?" Tang Vũ cũng nghẹn ngào.


      Có lẽ đây chính là người bạn , tại lúc bạn đau khổ nhất, nhìn bạn khóc thầm, người đó càng thêm khó chịu và đau lòng.

      biết hai người ôm nhau khóc bao lâu, chỉ biết đó là lúc Lương Ngân dần thể cất tiếng khóc thêm nữa, giọng dần đục khàn.


      "Ngân Ngân, cậu nhất định phải kiên cường lên, tại những chuyện này coi vào đâu, cậu phải giấu trái tim yếu đuối của mình, phải độc lập, , cả hai chúng ta đều phải độc lập, phải biến mình thành mạnh mẽ đến độ hư đốn! Như vậy cậu mới có thể bị tổn thương, hãy để cho nó qua !"Những lời này của Tang Vũ có lẽ muốn cho Lương Ngân từ lâu, chỉ là khi đó vẫn cho đó là quá sớm, ai ngờ, bây giờ chậm.

      "Ừ, mình biết, Tiểu Vũ, mình biết, chúng ta đều phải kiên cường." Lương Ngân đáp lời Tang Vũ.

      Dưới bầu trời đêm này, đơn thuần đó từ biệt cuộc sống cũ của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :