1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bách Xuân du ký truyện - Mỹ Khách(c12) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10

      Trời tối nên đoàn người dừng lại ở quán trọ Tây Thành, Nhạc Dung bao cả quán trọ, nàng nghĩ là lãng phí nhưng cũng phản đối, hiếm khi tận hưởng hương vị xa xỉ như thế này, nước tắm được mang tới phòng, giường rộng rãi, người hầu hạ có thể gọi tùy ý. Bách Xuân ở mình gian phòng, sau khi tắm rửa sạch tự mình xuống đại sảnh, nàng cũng phải đóng vai khuê nữ gì nên cần gọi đồ ăn tới chỗ, ra ngoài ăn cho có chút khí náo nhiệt.

      Trong phòng Nhạc Dung ngồi chuyện cùng Trương Sản và người trẻ tuổi khác, nam tử này dáng vẻ tuấn mỹ, nhìn thoáng qua có chút mị.

      "Bẩm công tử, phía người kia kiềm chế được nữa, bắt đầu tung sát chiêu. Chắc chắn thời gian tới công tử còn gặp nhiều nguy hiểm. Có cần ta thầm động chút tay chân hay ?" – Trương Sản rót chén trà đưa sang cho Nhạc Dung rồi tự mình rót chén khác. Bỏ qua nam tử trẻ tuổi.

      Người trẻ tuổi tỏ vẻ hài lòng, cố tình giật chén trà vừa rót.

      "Lần này dự định của công tử là giả vờ bị Ám Dạ Các truy sát rơi xuống sông mất xác sau đó đến Trúc Sơn thời gian, nhưng tại sao lại y như kế hoạch cũ? Còn người họ Lý kia là ai?" – nam tử trẻ tuổi hỏi

      " là bạn của ta, mất tích 15 năm trước" – Nhạc Dung trả lời

      "Mất tích tích 15 năm lại đột nhiên xuất , công tử cũng nên cẩn thận, nên thân cận với quá. Đợi ta tra xét thân phận của ..." – Người trẻ tuổi lại lên tiếng

      Trương Sản đột ngột ngắt lời

      "Ngươi cũng quá cẩn trọng rồi đó Quý Bình, ta nhận thấy người này tính tình ngay thẳng, thoải mái, giống có ý đồ riêng. Võ công của lại thể xem thường. mình có thể chiêu đánh bay 3 vị đương gia của Ám Dạ Các quả là tài giỏi. Khinh công của cũng tuyệt hảo, ta nghĩ là có thể đưa công tử xa như thế, làm ta khó khăn lắm mới đuổi tới được. Nếu công tử thu nhận dưới trướng rất có lợi"

      Nam tử tên Quý Bình nhếch miệng cười

      "Làm Trương Sản nể phục võ công chắc tầm thường. Nhưng mới nhìn làm sao ngươi biết có ý đồ. Đừng quên Thánh Hỏa lệnh trong tay công tử rất nhiều người có ý đồ"

      "Trực giác của ta luôn luôn đúng, nhất là về khoảng nhìn người. như ngươi, ai hơn chút liền ghen tỵ, muốn dìm người ta xuống" – Trương Sản cho lời của Quý Bình là đúng.

      "Người đủ bản lĩnh phải bị trục xuất, ta làm như vậy là sai?"

      Nhạc Dung lên tiếng cắt lời hai thuộc hạ

      "Thôi đủ rồi đừng tranh cãi nữa, lần này biết ta còn ở Phượng gia được bao lâu nữa. Ta muốn xác định chuyện và đến gặp người kia, sau đó mới bắt đầu về Trúc Sơn. Các ngươi hãy lo chuẩn bị chu toàn mọi thứ. Còn chuyện của Lý Bách Xuân, ta tự có chủ trương"

      Nghe Nhạc Dung đến gặp người kia, Trương Sản và Quý Bình hẹn mà nắm chặt tay, cả hai đều cảm thấy ngày bắt đầu đại nghiệp sắp cận kề rồi, có thể lần này công khai đối đầu người kia.

      Khi Nhạc Dung xuống lầu nghe thuộc hạ bẩm báo, Lý Bách Xuân vừa nãy ăn xong ra ngoài, lúc về dẫn theo vị nương, hai người ở trong phòng.

      Quý Bình và Trương Sản nhìn nhau. Trong tình huống này trong đầu bọn họ đều có chung nghi vấn.

      "Ta muốn xem người như thế nào nha" - Quý Bình lên tiếng

      Vừa xong kéo Trương Sản đến trước cửa phòng của Bách Xuân, Nhạc Dung cũng theo. Quý Bình bất tình lình đẩy cửa ra, trong phòng là nam nhân có dung mạo tuấn tú, dáng người hơi gầy, nằm bò bàn ra sức vẽ vẽ cái gì đó, xung quanh là giấy bị vứt lung tung, hình như là bản vẽ lỗi. Ngồi đối diện là tiểu nương, mặt áo vàng, gương mặt nhắn có phần trẻ con. Hai người nghe tiếng động đều kinh ngạc quay lại, mặt của nam nhân còn có vết mực, đôi mắt mở to có chút ngây thơ, làm Quý Bình chợt thấy thoáng qua, dáng vẻ lúc này của nam nhân có chút … đáng .

      Bách Xuân nhìn ra cửa thấy Nhạc Dung, Trương Sản và người khác nhìn chằm chằm mình. Có chuyện gì mà kéo cả đám lại phòng nàng, gõ cửa mà trực tiếp xông vào luôn vậy.

      Trương Sản là người nhanh chóng phá vỡ cục diện

      "Lý huynh đệ, ta và công tử định tìm ngươi để uống rượu, ta muốn giới thiệu ngươi vị huynh đệ của ta, tên là Quý Bình. Ah, vị nương này là…?"

      "Ờ, xin chào, đây là Thanh Thanh, tiểu muội muội này là người quen của ta, ta định nhờ nàng làm chút chuyện"

      Cả ba người đều vào ngồi trong phòng nàng, nghe Bách Xuân kể đầu đuôi ngọn ngành. Lúc ăn cơm xong nàng ra ngoài, vô tình gặp được Vĩnh Thanh Thanh đường về Đông Thành có ghé ngang qua đây, phụ thân và ca ca của nàng ấy còn bận chuyện chưa đến kịp đến. Thấy vậy, Bách Xuân dẫn tiểu nương này dạo lát, cả hai cùng nhau ăn đậu hủ nóng, sau đó lại nghĩ ra chuyện, Vĩnh Tế Xương là thợ rèn nổi tiếng, nàng cũng muốn nhờ thợ rèn làm cho mình con lắc, Bách Xuân ít khi sử dụng thuật thôi miên nhưng biết đâu sau này có dịp cần dùng đến có con lắc làm việc thuận tiện hơn. Mô tả sơ qua sợ tiểu nương hiểu, Bách Xuân liền dẫn Vĩnh Thanh Thanh về phòng mình để đưa cho nàng bản vẽ. Ai ngờ, Bách Xuân dùng quen bút lông, vẽ hơn chục bản vẫn chưa ra hình dạng gì.

      Chỉ là Bách Xuân cho bọn họ rằng đó là con lắc, nàng nó là vật trang sức muốn đeo bên người. Tuy nhiên nàng lại quên là nam nữ thụ thụ bất thân, tùy tiện dẫn nương người ta vào phòng. Tiểu Thanh Thanh còn tuổi lớn lên cùng phụ thân và ca ca cũng để ý lắm, thấy vị Tiểu Xuân ca ca muốn nhờ mình việc sốt sắng theo.

      Cả ba nam tử nghe xong nhìn bản vẽ, thấy vật gì tròn tròn, có cây xíu gắn vào, nhưng cũng thể nhìn ra chính xác đó là cái gì. Lại nhìn sang Bách Xuân, tay cầm bút lông có chút khác lạ, gương mặt chăm chú vẽ từng nét nhưng đường nét thô kệch, nghệch ngoạc, giống tiểu hài tử quậy quá hơn.

      “Hay là ngươi hãy mô tả, để công tử vẽ hộ ngươi” – Quý Bình hắng giọng, liếc mắt qua Nhạc Dung rồi vội vã quay chỗ khác.

      Bách Xuân ngẩng đầu lên nhìn sang Nhạc Dung rồi quăng cây bút ra.

      “Ngươi vẽ được Dung Nhi?”

      “Để ta thử” - Nhạc Dung cầm bút lên

      Nàng ngờ Nhạc Dung có thể vẽ chính xác những gì nàng mô tả, từ kết cấu đến hoa văn đều hoàn hảo kinh ngạc. Bách Xuân cầm bản vẽ hài lòng xuýt xoa, để ý Quý Bình há hốc mồm, còn Trương Sản mặt giật giật, nhưng phải bọn họ kinh ngạc về bản vẽ mà là kinh ngạc vì nàng gọi Nhạc Dung là Dung Nhi.

      Bách Xuân đưa bản vẽ cho Thanh Thanh, dặn dò nàng thêm số chi tiết nhặt. Tiểu nương chăm chú lắng nghe.

      “Tiểu Xuân ca ca yên tâm, muội kêu cha làm gấp cho huynh. Nhà huynh ở đâu để khi nào làm xong ta đem đến liền cho huynh”

      “Việc này cũng cần làm gấp, ta còn có việc đây đó, ở nhà thường xuyên, khi nào xong công việc này ta đến cửa hiệu Vĩnh An lấy đồ”

      “Được, muội chờ huynh, muội cha làm đẹp, kĩ càng đảm bảo huynh hài lòng, tay nghề cha muội là số 1 đó nha”

      “Tiểu muội muội ngoan”

      Bách Xuân nở nụ cười dịu dàng, tiểu nương này nàng thích nha. Bách Xuân định đưa nàng trở về nhưng Thanh Thanh từ chối, nàng bảo đại ca giờ này chắc cũng đến, nếu bắt gặp cùng người lạ, đại ca nàng la mắng.

      Bách Xuân vuốt mũi, nàng cũng muốn bị tên nhóc con kia mắng nên đành để Thanh Thanh mình.

      Trong phòng ba nam tử vẫn chú ý nhìn nàng và Thanh Thanh màn huynh huynh, muội muội. Thấy ánh mắt của bọn họ, Bách Xuân nhắc nhở.

      “Thanh Thanh vẫn còn , các ngươi đừng có ý đồ gì” – quyên ném thêm ánh mắt cảnh cáo

      Cả ba người đồng loạt đổ mồ hôi. Trong lòng có cùng suy nghĩ

      “Câu đó là cho ngươi mới đúng!”

      Bốn người ngồi chuyện, Bách Xuân biết được Quý Bình cũng giống như Trương Sản là thuộc hạ thân cận dưới trướng của Nhạc Dung, người này mắt nhưng dài, môi mỏng, chuyện linh lợi hơn Trương Sản, nhưng hay dò xét. Trương Sản tuy trầm hơn nhưng Bách Xuân nhận thấy rất thoải mái lại chân thành, chất phát, ngược lại với người kia nàng cảm thấy thoải mái cho lắm.

      Bọn họ hỏi nàng ở đâu, gia cảnh thế nào mà chỉ toàn hỏi chuyện tào lao, tỷ như nàng và Nhạc Dung quen biết thế nào, có muốn Linh Chi hảo hạng hay ,… Nàng đều tùy tiện trả lời, hỏi bao nhiêu trả lời bấy nhiêu, nàng cũng thắc mắc chuyện gì.

      Thành ra là mình Quý Bình thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng gây chuyện với Trương Sản, Trương Sản ít nhưng câu nào phun ra cũng đều là móc hầu móc họng người kia. hồi hai bên cự cãi, ngươi câu, ta câu. Nhạc Dung ngồi đó thưởng trà tỏ vẻ quan tâm lắm, đôi lúc còn biết câu chuyện tới đâu. Nàng còn nhận ra điều là, Nhạc Dung đối mặt với thuộc hạ thân cận của mình cũng tháo khăn che mặt ra.

      Trò truyện lát nàng lại bắt đầu buồn ngủ, ngáp dài ngáp dắn, muốn đuổi khéo ba người . Ba người bọn họ cũng làm phiền nàng nên đành cáo từ. Trước khi nàng còn dặn dò

      “Mai mốt vào phòng ta nhớ gõ cửa, tùy tiện xông vào lúc ta tỉnh táo tưởng địch nhân đánh thành cái đầu heo luôn đó” – giọng nhàn nhạt, có chút đùa có chút hăm dọa.

      Quý Bình chột dạ, cười hề hề
      “Xin lỗi tiểu huynh đệ, lần sau ta chú ý”

      Nhạc Dung trở về phòng của mình, Quý Bình và Trương Sản cùng nhau, Quý Bình ngẫm nghĩ, người này cũng thú vị, mới tiếp xúc cũng chưa được lên điều gì nhưng xem ra người này chuyện tỏ vẻ xu nịnh lại chút kiên nể ai, cử chỉ hào phóng, sảng khoái nhưng phải loại vênh váo, hỗn láo.

      “Ngươi thấy thế nào?” – Trương Sản hỏi

      "Cũng chưa biết được, ta cần quan sát thời gian. Nhưng người chuyện ngang hàng với công tử cũng hiếm có"

      biết công tử là Tam công tử Phượng gia từ đầu, nhưng có vẻ chuyện đó ảnh hưởng đến . chuyện với công tử, chuyện với ta hay với những người khác đều là bộ dạng như thế” - Trương Sản tiếp tục

      Quý Bình im lặng, trong đầu có chút suy tính.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11

      Sáng hôm sau tỉnh dậy nghe Nhạc Dung Trương Sản và Quý Bình có chuyện nên , lưu lại đám hộ vệ đều là cao thủ hộ tống Nhạc Dung trở về Phượng gia. Bách Xuân cứ nghĩ thuận lợi trở về nhưng ai ngờ mọi chuyện phải như nàng suy nghĩ.

      Đoàn người của Nhạc Dung vừa đến bìa rừng bị tập kích, nghe đâu là đám người Ám Dạ Các truy đuổi theo, Bách Xuân vất vả vừa tránh vừa né mới lôi kéo Nhạc Dung chạy vào trong rừng. Chưa kịp thở lại xuất nam tử áo đen, là sát thủ đệ nhất bảng Sát Thành, thân hai kiếm vang vọng cả giang hồ. Nhận nhiệm vụ giết chết Nhạc Dung.

      Bách Xuân đổ mồ hôi lạnh. Hai kiếm có phải là dự tính cho nàng nhát, Nhạc Dung nhát hay đây. liều mạng xông lên truy kích, mỗi nhát kiếm đều tỏa sát khí ràng là muốn đem nàng thành bánh bao nhân thịt. Nội công cũng phải dạng thường, tập trung vào kiếm cơ hồ chém mấy cây con xung quanh đều ngã đổ bình địa.
      Bách Xuân thoăn thoắt tránh né, lúc tránh được tung chưởng, nhân lúc sát thủ chật vật bị chưởng lực của nàng làm đổ cái cây chắn ngang mặt mặt Bách Xuân kéo tay Nhạc Dung chạy . Được đoạn nàng bắt đầu mệt nên dừng lại, trốn sau hốc cây. Nàng bực mình với Nhạc Dung

      “15 năm nay ngươi ăn ở thế nào mà bị người ta truy sát suốt thế??!!”

      “Ta đâu đắc tội với bọn họ, là có người muốn ta chết thôi”

      “Còn nữa, võ công ngươi cũng tệ, tại sao hôm nay yếu ớt như vậy?” – Bách Xuân thắc mắc vì từ nãy đến giờ Nhạc Dung sử dụng chút nội công nào, đến chạy cũng dùng khinh công mà chỉ nhờ vào Bách Xuân mang .

      Nhạc Dung im lặng, lát sau lên tiếng.

      “15 năm trước lúc ta lên được Trúc Sơn nghe chất độc ngấm vào xương tủy. Sư tổ của ta và bằng hữu của người cố gắng lắm mới tống hết chất độc bảo toàn tính mạng cho ta, lại truyền cho ta hết tất cả nội công của ông ấy, ta thừa hưởng nội công của sư tổ nhưng có di chứng để lại đó là mỗi tháng đều phải chịu mất nội công trong ba ngày, lục phủ ngũ tạng bị xuất huyết nên được vận công. Thông thường ba ngày đó ta đều ra ngoài hoặc lưu lại hai người Trương Sản và Quý Bình bảo vệ, nhưng hôm nay có việc cấp bách họ phải , bọn người kia lại truy sát đúng vào ngày này”

      Bách Xuân bắt mạch , đúng là còn chút nội lực nào, nàng thở dài

      “Dung Nhi à, 15 năm gặp, ngươi tại sao lại càng ngày càng trở thành giống nữ nhân thế này”

      “Ngươi gì!?” – Nhạc Dung ghét nhất ai bảo giống nữ nhân, từ vậy.

      “Ba ngày đó ngươi có bị đau bụng ?” – Bách Xuân để ý đến vẻ mặt của Nhạc Dung mà hỏi tiếp

      “Cũng… có chút đau” - Nhạc Dung ngập ngừng, hiểu Bách Xuân muốn hỏi chuyện gì

      “Ngươi có cảm thấy trong ba ngày đó tính tình nóng nảy, khó chịu lại hay đau thắt lưng?”- Bách Xuân hỏi tiếp

      “Ờ, cũng có chút nóng nảy, khó chịu trong người” – bởi vì có chút bất tiện nên ba ngày đó thường cảm thấy thoải mái

      đúng rồi, mỗi tháng 3 ngày bị chảy máu, đau bụng, đau thắt lưng,..những triệu chứng là của nữ nhân trong lúc bị dì cả ghé thăm nha” – giọng điệu nàng chắc nịch

      xong Bách Xuân lăn ra cười, Nhạc Dung giận tái mặt lại hết vì giờ phút này mà "" vẫn còn tâm trạng để trêu đùa.

      Nàng cười đau cả bụng, lâu lâu nhớ lại vấn đề mình lại bắt đầu cười, Nhạc Dung ngày càng đen mặt.

      Nhắc tới chuyện đó Bách Xuân lại nghĩ đến bản thân mình, nàng tới giờ vẫn chưa có kinh nguyệt, cơ thể có cao lên nhưng thấy phát triển ra nhiều, nhất là vòng , bằng góc ở kiếp trước, cũng vì thế mà nàng cải nam trang thập phần thuận lợi. Những thay đổi đó chắc là do cơ thể dị thường khi luyện bách độc bất xâm. Bấy lâu nay Bách Xuân lại để ý tới, nhưng nàng cũng mặc kệ nó, khi nào giải được độc duy trì mạng sống hãy tính tiếp.

      Cả hai định tiếp Sát Thành đuổi tới, bộ dạng hung hăng chỉa kiếm vào hai người. Bách Xuân nhanh chóng đem giấu Nhạc Dung sau lưng.

      Lần này nàng còn đường lui, đành phải ra tay nghênh chiến với Sát Thành. Sát Thành là sát thủ, tuy nội công bằng nàng nhưng độ nhanh nhạy và khả năng ứng biến linh hoạt hơn nàng.

      Cả hai đấu với nhau gần canh giờ, Sát Thành bắt đầu đuối sức, nàng vẫn giữ được ổn định. Đợi đến khi Sát Thành có sơ sẩy nàng liền tước đoạt hai thanh kiếm của , Sát Thành rút ra đoản kiếm trong người liều mạng đâm tới, Bách Xuân vận công đẩy văng ra, nhặt kiếm của lên chỉa vào người . Sát Thành biết mình thua nên nhắm mắt đợi nàng đâm tới.

      Bách Xuân đến điểm huyệt mà giết , ánh mắt ngạc nhiên. Bách Xuân nhàn nhạt lên tiếng

      “Ta thích giết người. Đừng truy sát chúng ta nữa, ngươi phải là đối thủ của ta”

      xong nàng cầm thanh kiếm của , vận công cái kiếm đứt gãy ra từng đoạn. Sau đó Bách Xuân cẩn thận mang lên cây cao, sợ để mình trong rừng bị dã thú ăn thịt, quên dặn dò cố chịu đựng 3 canh giờ sau huyệt tự động giải.
      Lúc này nàng và Nhạc Dung mới yên tâm lên đường tiếp, để tránh rắc rối nàng cõng Nhạc Dung mạch chạy . đường , cả hai đều im lặng, Bách Xuân suy nghĩ về những chuyện gần đây đến với mình.

      Ban đầu gặp lại Nhạc Dung nàng cũng chỉ vì muốn trêu chọc tên nhóc năm xưa chút, muốn xem lớn lên ra cái dạng gì. Dáng vẻ cũng tệ, tính tình trầm ổn như xưa, rồi bởi vì biết được chuyện muốn lên Trúc Sơn phải có dẫn đường nên nàng quyết định theo thời gian, đợi giải quyết xong việc dẫn nàng .

      Nhưng nào ngờ tên nhóc này lại có nhiều người muốn lấy mạng như vậy, nàng đành phải bảo hộ . Vừa phải bảo hộ , vừa muốn trực tiếp xuống tay giết người cũng vất vả, nàng sợ đến ngày nào đó nàng tránh né được mà phải ra tay giết người sao, với người đại, giết người đối với Bách Xuân là cỡ nào dã man. Bách Xuân bất chợt với Nhạc Dung

      “Dung Nhi, ta bảo hộ ngươi về Phượng gia an toàn nhưng khi nào phải có lựa chọn giữa giết người và bảo vệ ngươi ta biết chắc mình làm gì, lúc đó khi ta xuống tay giết người được ngươi hãy cố gắng tự bảo vệ bản thân nhé”

      Nhạc Dung im lặng trầm ngâm, lát sau nàng nghe trả lời nhàng bên tai

      “Được”

      Bách Xuân mỉm cười, nàng biết rất hiểu chuyện. Nàng hét lớn rồi tăng tốc độ lao

      “Lần sau tới lượt ngươi phải cõng ta, nhớ đó!”

      “Được”

      Bách Xuân cõng vai lao vun vút giữa núi rừng hoang vắng.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      Cuối cùng, ba ngày định kỳ trong tháng của Nhạc Dung cũng qua. Lúc này nàng và đến được trước cổng Phượng gia trang. Những ngày qua cơ hồ Bách Xuân bị quay như chong chóng, hết tổ chức đến câu lạc bộ sát thủ, băng phái, phe nhóm truy kích. Nàng thân bảo hộ , lại tránh phải giết người, có lần giải quyết xong toán người, để tránh phiền toái, nàng cột bọn lại chùm chung với nhau rồi tống vào kĩ viện. Nhạc Dung mặt lúc xanh lúc trắng vì cách giải quyết của nàng. Đến được địa phận của Phượng gia nàng toàn thân tơi tả, lấm lem, còn người kia vẫn cao cao tại thượng như trích tiên, nàng muốn lấy bùn trát vào bộ mặt đẹp đẽ của . Hộ vệ thấy bộ cùng nàng rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng mở cửa.

      Bước vào Phượng gia trang làm nàng phen kinh ngạc, quá hoành tráng, phong cảnh hữu tình, có núi giả, có non xanh nước biếc, hoa cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ. Thời cổ đại mà xây dựng được như thế là ngưỡng mộ. Nàng liếc mắt nhìn Nhạc Dung, thấy chút cảm xúc, cơ hồ gương mặt càng muốn lãnh hơn. Chẳng lẽ sống ở đây vừa ý. Nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh nàng cũng buồn để ý đến. Những ngày tiếp theo nàng sống ở đây thời gian, chắc chắn cũng đến nỗi tệ.

      Nhạc Dung bố trí cho nha hoàn tên Linh Lan bên cạnh nàng, người này bề ngoài xinh đẹp, tính tình lanh lợi, rất hiểu lòng người khác. Trong mấy ngày tịnh dưỡng thỉnh thoảng đây đó tham quan, Linh Lan luôn bên cạnh giải thích cho nàng từng thứ , chỗ nào nên , chỗ nào có thể . Từ lúc vào Phượng gia trang nàng cũng gặp lại Nhạc Dung, mỗi lần hỏi Linh Lan bảo bận.

      Bách Xuân dạo chơi hết chỗ rồi cũng chán, bản tính nàng cũng tò mò nên cũng chẳng thèm quan tâm đến việc gì, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, thỉnh thoảng gọi Linh Lan tới tám chuyện, nàng toàn hỏi Linh Lan những chuyện về lịch sử các triều đại, rồi đến nơi nào có phong cảnh đẹp, địa điểm đặc biệt, món ăn đặc sản,…nhưng tuyệt đối hỏi câu về Phượng gia hay Nhạc Dung, nhưng hỏi có lúc Linh Lan cũng nhịn được mà kể cho nàng nghe, chẳng hạn chuyện Nhạc Dung tranh đấu với nhị vị kia, hay chuyện Đại công tử và Nhị công tử mỗi người tính tình thế nào,…toàn những chuyện liên quan đến Phượng gia.

      Mỗi ngày trôi qua, Linh Lan chuyện chuyện với nàng càng thân thiết hơn, Bách Xuân câu nệ chủ tớ, lúc ăn cơm bảo Linh Lan cùng ngồi xuống ăn cùng, Bách Xuân chỉ cho Linh Lan số trò chơi đơn giản kiếp trước, thỉnh thoảng cả hai chơi cờ năm quân. buổi trưa, Bách Xuân nhàn nhã nằm đọc sách dưới gốc cây hoa đào, kế bên là bình trà ngon và đĩa bánh quế hoa, mỹ nhân Linh Lan hiểu chuyện, mỗi khi trà hết chăm, bánh hết đưa. Tới lúc đọc đến đoạn hay, Bách xuân lên tiếng bình phẩm

      “Linh Lan à, ta đọc truyện về tên biến thái chuyên cưỡng bức dân nữ, tên này bị bắt nhưng vì là con quan lớn nên chỉ nộp tiền chuộc được thả ra, còn những thiếu nữ kia đều tự sát chết. Hoàng đế biết chuyện liền xử 50 trượng, người ta hoàng đế minh. Nhưng ta cho rằng xử thế là công bằng. Nếu ta mà là hoàng đế xử trí những tên bại hoại đó như thế nào nàng biết ?”

      “Như thế nào?”

      Bách Xuân chỉ là đợi câu hỏi liền lên giọng

      “Là thiến hết bọn chúng rồi mang vào kỹ viện cho làm tiểu quan nha. Mỗi ngày đều bị bạo cúc để hiểu cảm giác bị cưỡng bức như thế nào. Ha ha ha…”

      Chợt Bách Xuyên ngưng cười, nàng nhận ra có gì đó đúng, giọng này đâu phải của Linh Lan. Nàng quay đầu qua thấy người ngồi kế bên là người mấy ngày nay nàng chưa gặp, Nhạc Dung, còn có Trương Sản và Quý Bình nhìn chằm chằm nàng.

      Bách Xuân bật ngồi dậy, nàng lớn giọng chỉ trích

      “Ba người các ngươi…là đến rình coi ta và Linh Lan phải hay ?”

      “…”

      ‘…”

      “…”

      Quý Bình lên tiếng trước

      “Tiểu tử ngươi cũng sung sướng, ngày ngày uống rượu no say lại có mỹ nhân bên cạnh hầu hạ”

      Bách Xuân vuốt mũi cười cười

      ta rất tốt, các ngươi đừng đến làm phiền ta, cứ để ta được yên ổn như thế này

      Trương Sản hớp ngụm trà liền phun ra. Bị nàng liếc mắt khinh thường. Quý Bình lên tiếng dò hỏi.

      “Ngươi biết chúng ta đến tìm ngươi?

      Bách Xuân nhàn nhạt cố tình nhìn về phía Nhạc Dung.

      “Đừng cho ta ngu ngốc cái gì cũng biết. Muốn cái gì mau

      Nàng ra cả ba đều có chút kinh ngạc. Thực ra Bách Xuân cũng biết gì cả, nàng chỉ dựa vào thái độ của Linh Lan đối với nàng, mặc dù tỏ ra thân thiện nhưng cơ hồ luôn cố ý lộ ra vài thứ muốn nàng truy hỏi, Bách Xuân lại theo ý nàng ta, thèm thắc mắc bất cứ chuyện gì, tới lúc sốt ruột nàng ta tự ra. Thử hỏi người thông minh, hiểu chuyện như nàng ta, tiết lộ chuyện quan trọng cho người ngoài là thể, nếu như Linh Lan là ngây thơ, bình thường ngược lại nàng nghi ngờ đến. Như vậy chỉ có người cố ý sai bảo nàng ta làm việc ấy. Bách Xuân cũng muốn thử xem trong việc này ai kiên nhẫn hơn nha.

      “Ta muốn ngươi làm hộ vệ thân cận cho ta” - Nhạc Dung vòng vo mà trực tiếp thẳng vấn đề.

      Nhạc Dung cân nhắc việc này thời gian, thấy “” võ công cao cường, chắc chắn trong thiên hạ khó ai bì kịp, thân võ công của Bách Xuân chưa có nhiều người phát , nếu để rơi vào tay người khác chừng bất lợi cho , còn nếu Bách Xuân chịu phục tùng ai uổng cho thanh đao tốt, vì thế trong những ngày qua muốn khảo nghiệm Bách Xuân, biểu của “” làm Nhạc Dung rất vừa lòng, hỏi han tò mò những chuyện liên quan, rất dễ thỏa mãn từ những thứ đơn giản nhất, ham vinh hoa, phú quý chỉ duy nhất điều Nhạc Dung chưa hài lòng chỉ là “” làm việc thiếu quyết đoán, quá nhân nhượng với kẻ thù.

      Công việc cũng đơn giản, chỉ cần luôn bên cạnh làm hộ vệ cho Nhạc Dung. Ngoài ra Bách Xuân phải nghe lệnh của ai. Cơ hồ ngang bằng vị trí của Trương Sản và Quý Bình. Đãi ngộ tùy nàng lựa chọn, muốn gì cũng được nhưng tuyệt đối phải trung thành.

      “Được, ta đồng ý” – Bách Xuân trả lời

      Cả ba người đều ngạc nhiên vì nghĩ dễ dàng như thế. Quý Bình soạn sẵn rất nhiều tình huống xảy ra để đối phó. Trương Sản suy nghĩ người này tâm tư kiêu ngạo, chắc chắn rất khó chịu phục tùng ai, nếu hết cách chỉ còn nước ép buộc y.

      ra tâm tư của Bách Xuân cũng rất đơn giản, nàng cần Nhạc Dung dẫn đường lên Trúc Sơn, nếu để mất mạng chẳng phải nàng cũng chịu thiệt thòi, phải tìm người khác dẫn đường lên Trúc Sơn, mà chưa chắc người đó quen biết với người có thể giải độc cho nàng. Hơn thế, trong thế giới rộng lớn này tìm đâu ra người chịu giúp nàng nữa đây. Nàng còn muốn tích cóp chút tiền sau này giải độc xong ngao du giang hồ.Vì vậy nhận lời làm hộ vệ thân cận cho vừa có việc làm để lĩnh lương vừa được đãi ngộ ăn ở quá tốt còn gì.

      “Nhưng ta còn có điều kiện” – Bách Xuân ngẫm nghĩ, nàng phải cần thảo bản hợp đồng làm việc mới được.

      “Điều kiện gì?”- Quý Bình là người nêu ra thắc mắc đầu tiên.

      Sau khi Bách Xuân loạt điều kiện của mình ra Nhạc Dung cũng nhanh chóng chấp nhận. Quý Bình có vẻ hài lòng, cằn nhằn về số điều kiện quá vô lý, nhưng Bách Xuân rất kiên quyết nếu đồng ý dù chỉ điều cũng làm.

      Nhạc Dung ra lệnh cho người đến chuẩn bị chổ ở mới cho Bách Xuân, nàng gian phòng bên cạnh . Bách Xuân cũng theo để sắp xếp những thứ mình cần dùng. Đợi nàng khuất Quý Bình lên tiếng

      “Công tử có phải là quá ưu ái với rồi hay ? Ngay cả làm hộ vệ có thời hạn tạm thời cũng đồng ý với . Còn có chịu canh gác phía ngoài sân mà đòi vào trong phòng. Vô lý nhất là chịu giết người. giết người làm sao bảo hộ công tử”

      “Lý Bách Xuân cũng người nhân từ. Nhưng đòi hỏi cao cũng trách được, thân thủ của chắc chắn khó ai bì kịp. đường , ta sắp xếp cơ hồ gần như toàn bộ sát thủ đầu bảng đến để truy kích, đồng thời dặn dò bọn họ cần nương tay. Nhưng người nào có thể khiến bị thương, ngược lại đều bị quần cho tơi tả. Ta thắc mắc nếu dồn hết công lực đối phó thế nào đây”

      Những lời này là của Trương Sản, Trương Sản thử thăm dò thực lực của “”, càng thăm dò càng cảm thấy khiếp sợ.

      “Hình như lần đả thương người nghiêm trọng nhất của là lần gặp đám người Ám Dạ Các. Nghe Nhị đương gia xương cốt đều rã ra. Ta còn nhớ lần gặp Sát Thành, tay có thể làm kiếm đứt thành từng đoạn. Người này quả thể tưởng tượng nổi” – Quý Bình nhớ lại

      “Nhưng dù sao cũng trở thành người của chúng ta” – Quý Bình lại tiếp tục lên tiếng

      Trương Sản gật đầu, cũng cảm thấy nhõm khi Bách Xuân đồng ý. Nếu để Bách Xuân rơi vào tay kẻ khác là đau đầu.

      Nhạc Dung im lặng cầm khối bánh quế hoa, nhìn ngắm rồi lại bỏ xuống, giọng nhàn nhạt

      “Nhân từ quá cũng tốt”.

      ------------------------

      Sau khi trở thành hộ vệ của Nhạc Dung, nàng lúc nào cũng cùng với , Nhạc Dung gặp gỡ rất nhiều người khác nhau, có nam tử, có nữ tử, nhưng hầu như đều chuyện sau tấm bình phong. Rất ít ai có thể ngồi chuyện chung với có tấm bình phong chắn ngang, chỉ trừ hai người Trương Sản và Quý Bình. Nhưng hai người bọn họ cũng được thường xuyên nhìn thấy mặt của . Qua thời gian, nàng cũng nắm được chút chuyện.

      ra, nay trong Phượng gia tranh đấu quyết liệt vì thời hạn chọn vị trí chủ tộc sắp đến. Đại công tử luôn ra sức tập hợp rất nhiều ủng hộ khác nhau kể ủng hộ của thế lực quốc gia khác, càng ngày càng muốn khoa trương thân thế, Nhị công tử đối đầu gay gắt với Đại công tử cũng lợi dụng rất nhiều người, từ thân thích quý tộc đến cả triều đình, cả hai đều bỏ qua Nhạc Dung, bởi vì bọn họ cho rằng thế lực Nhạc Dung khá yếu ớt, đáng để tâm đến.

      Nhị công tử là kẻ độc ác, hầu như luôn muốn giết chết hai người còn lại. Đại công tử tuy phải kẻ ác ôn nhưng tâm ngoan thủ đoạt kém. Gần đây Đại công tử cũng có phần vừa mắt Nhạc Dung, chắc bỗng dưng nhận ra có kẻ ung dung, nhàn nhã cũng rất đáng ghét nên sai người muốn hạ độc Nhạc Dung. Lúc này Nhạc Dung cũng tương kế tựu kế, mấy ngày nay giả bệnh nằm ở trong phòng suốt. Đại công tử tưởng rằng kế hoạch hạ độc của mình thành công. Mỗi ngày đều sai người qua giả vờ hỏi han tình hình, đồng thời sai người mang thêm nhiều thuốc “bổ” đến.

      Bách Xuân làm công việc hộ vệ cũng nhàn hạ, bình thường nếu ra ngoài, nàng theo, lúc làm việc nàng ngồi kế bên làm phiền. Lúc nghỉ ngơi nàng ở phòng bên cạnh, chung là nửa bước rời. Có điều nàng phải hộ vệ thân, Quý Bình cũng hay cằn nhằn về việc đó, “ta chưa thấy hộ vệ nào thái độ nhàn nhã như ngươi, đáng lẽ ra phải là thầm theo bảo hộ mới đúng”. Bách Xuân rằng “ta là kiếm được chỗ nào núp tốt cả, còn chỗ vắng vẻ quá ta lại sợ mình ngủ quên”, Quý Bình nghe xong chỉ biết trợn mắt.

      Tuy nhiên nàng có chút buồn vì có mỹ nhân tám chuyện như trước kia. Cuối cùng để đỡ buồn chán nàng thường đem ra trêu chọc. Có lần nàng hỏi

      Bách Xuân: “Dung nhi, tại sao ngươi thích mặc đồ trắng?”

      Nhạc Dung: “Vì ta thấy màu trắng rất sạch

      Bách Xuân: “Ngươi cảm thấy mặc đồ trắng suốt ngày rất dọa người hay sao?”

      Nhạc Dung: “Vì sao dọa người?”

      Bách Xuân: “Ban đêm ngươi thử cầm đèn lồng ra ngoài mình, đảm bảo trẻ con khóc thét vì sợ ma”

      Nhạc Dung : “ …”

      lần khác nàng

      “Dung Nhi, giờ ta biết tại sao ngươi lại tối ngày che mặt rồi”

      Nhạc Dung để ý đến, mặc kệ thèm trả lời, nàng lại tiếp tục

      “Ngươi là vì lúc bị ám ảnh đúng

      “Ám ảnh việc gì?” – Nhạc Dung ngờ ngợ

      “Lúc ngươi bị bắt cóc, tên kia còn cho rằng ngươi là nữ hài, sau này lớn lên chỉ sợ người khác cũng nghĩ ngươi là nữ nhân mà cầm lòng đậu, vì vậy ngươi mới tối ngày bịt mặt để tránh người khác muốn thi nhau đến mang nha”

      “Câm miệng cho ta!” – Nhạc Dung tức giận

      Bách Xuân khoái chí cười ha hả, trêu chọc quả là thú vị.

      Cũng có lúc nàng hỏi những chuyện nghiêm túc, làm thế nào mới được chọn làm vị trí chủ tộc.

      Nhạc Dung việc chọn lựa chủ tộc Phượng gia đều phải do bốn vị trưởng lão định đoạt. ai khác có quyền quyết định. Chủ tộc của Phượng gia là người nắm giữ quyền lực rất lớn, có liên quan đến cả triều đình. Tuy nhiên có số việc Nhạc Dung muốn làm bởi vì chủ tộc cũng bị kế vị, điều đó cũng là do quyết định của bốn vị trưởng lão. Vì vậy nếu người nắm giữ quyền lực tối cao nhất của Phượng gia là bốn vị trưởng lão kia. Nhưng có số điều kỳ lạ xung quanh việc này, dẫn nàng gặp người.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :