1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bách Xuân du ký truyện - Mỹ Khách(c12) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5
      Bách Xuân giỏi nhất là chơi đòn tâm lý, dĩ nhiên lát sau hai nam tử chịu nổi ánh mắt bức bách đều ra hết. Nam tử áo xanh tên Lục Tử Nguyên cùng với bạn là Toàn , cả hai muốn tham gia buổi lễ Hoàn Đao của Giản sơn trang nhưng có thiếp mời, tốn ít công sức nhưng cũng tìm được ai nhượng lại vé. Lục Tử Nguyên nghĩ ra cách là tìm cao thủ giang hồ, nếu bọn họ có vé được phép dẫn theo người nhà, khi đó thương lượng để cùng. Buổi lễ lần này đều quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng giang hồ, đại diện của các môn phái lớn đều góp mặt. Thêm vào đó còn có đệ nhất mỹ nhân Viên quốc là Chung Hải Đường cháu của đương kim hoàng hậu tham dự.

      về đại hội Hoàn Đao lần này chính là buổi lễ ăn mừng Giản sơn trang tìm lại được bảo đao Liệt Hỏa mất cách đây 25 năm. Giản sơn trang là thế lực khá lớn giang hồ, chuyên nhận nhiệm vụ bảo tiêu những món hàng lớn, uy tín hơn trăm năm. Nhưng 25 năm trước Giản Sơn trang lần đầu tiên thất tín đó chính là để mất thanh đao Liệt Hỏa, thanh đao này là báu vật của tiên đế đích thân tặng cho Giản sơn trang, nhưng biết vì lý do gì đường mang về lại bị đánh cắp. giang hồ đồn đãi, đao là bị thần trộm Lý Mộ Hoan lấy bởi vì trong chuôi đao có chứa bí kíp võ công thất truyền.

      Thực hư đến giờ vẫn biết thế nào. Còn Lý Mộ Hoan 25 năm trước cũng còn nghe tin tức gì. Lần này đùng cái, phát thiếp mời thông báo rộng rãi việc tìm lại được thanh đao bị mất, làm ai ai cũng tò mò biết bảo vật đó trông như thế nào, có là có bí kíp thất truyền hay và cả câu chuyện bí đằng sau nó.

      Bách Xuân nghe Lục Tử Nguyên huyên thuyên hồi, nàng vẫn có chút hứng thú. Nàng nghĩ tám phần là do người ta phóng đại lên, thanh đao bị mất nay tìm lại được, phát thiếp mời có số lượng cho khách vip chẳng phải là quảng cáo cho công việc làm ăn của Giản sơn trang hay sao? Ý của bọn họ là đồ vật mất hơn 25 năm vẫn tìm lại được, chứng tỏ dịch vụ bảo tiêu của họ là chất lượng số 1. Những khách vip càng làm tên tuổi Giản sơn trang càng có giá thị trường. Tuy vậy, tên Lục Tử Nguyên này …

      “Ngươi là muốn gặp vị đệ nhất mỹ nhân gì đó, phải ?” – Bách Xuân câu cắt ngang lời .

      “Ta…, ta,… có” - ấp úng

      “Sao ngươi biết?” – Toàn buột miệng hỏi nàng, đôi mắt mở to kinh ngạc. hỏi xong lại vội vàng bụm miệng, liếc qua Lục Tử Nguyên với ánh mắt lo sợ.

      Lục Tử Nguyên cũng trợn mắt trách móc.

      Nàng cười cười, khi nhắc đến tên vị mỹ nhân đó, đồng tử mắt giãn ra, giọng có chút cao hơn, lộ vẻ hưng phấn, hai tay tự giác nắm lại, môi lại nhếch lên muốn cười. ràng là có hứng thú đặc biệt.

      Lục Tử Nguyên muốn xấu hổ nên qua chuyện khác. thấy nàng bộ dạng thư thái, để ai trong mắt, cử chỉ phóng khoáng liền cho rằng nàng là cao thủ giang hồ, chắc chắn là có thiếp mời nên muốn bắt chuyện làm quen. Bách Xuân rầu rĩ, tên này con mắt cũng quá là “chính xác’’, nhìn sao mà ra nàng là cao thủ giang hồ, trong khi nàng mới bước chân ra khỏi hang cách đây lâu. biết ánh mắt nhìn vị đệ nhất mỹ nhân đó ra sao.

      “Ta phải là người trong giang hồ, ngươi nhìn lầm rồi” -Lục Tử Nguyên nghe nàng vậy ánh mắt trở nên thất vọng sau đó lại nhanh chóng khôi phục

      “Ách, phải cao thủ võ lâm đều chịu thừa nhận mình trong giang hồ hay sao. Ngươi đừng lo, hai chúng ta đều phiền phức đâu, làm vướng bận ngươi. Chúng ta đều có võ công, Toàn rất lợi hại nha…”

      “Ngưng, ngưng, ta ngươi tin?”

      Lục Tử Nguyên đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, chứng tỏ nửa chữ nàng cũng vào đầu . Bách Xuân đổ mồ hôi.

      Bỗng dưng bên cạnh có người đàn ông râu rậm, khoảng hơn 40 tuổi, dẫn theo nam nữ khí chất cương trực, tiến đến chỗ của Bách Xuân.

      “Thứ lỗi tại hạ đường đột, vừa nãy nghe các vị đến đại hội Hoàn Đao, phải chăng các vị cũng muốn đến đó?”

      “Đúng vậy, chúng ta muốn đến đó nhưng là tìm được vé, nhưng có thể là có” – Lục Tử Nguyên chuyện với người kia và chỉ tay vào nàng.

      giấu gì các vị, Giản sơn trang mời rất nhiều thợ rèn đến để thẩm định đao. Cửa hàng Vĩnh An của tại hạ cũng may mắn nhận được thiếp mời. Nhưng đường chất nữ đánh mất hết lộ phí. Chúng ta có thể thương lượng, nếu các vị cùng lo phần lộ phí ta cũng sẵn lòng dẫn các vị vào trong tham dự”

      Lục Tử Nguyên cơ hồ hưng phấn muốn nhảy dựng lên, do dự liền gật đầu đồng ý.

      “Nguyên lai các hạ là Vĩnh Tế Xương thợ rèn nổi tiếng nhất vùng Đông Thành, nhưng tại sao lại đánh mất lộ phí?” – Toàn nhận định người trước mắt, cũng quên dò hỏi.

      ra xấu hổ, chỉ là do nữ nhi ngu ngốc của ta có lòng thương người nên bị lừa gạt, đến khi ta phát ngân lượng bị nàng đem cho người ta hết. Nàng đem cho tên ăn mày bộ đồ của ta, nhưng bên trong bộ đồ là ta cất giấu ngân lượng ở đó”

      đứng bên cạnh Vĩnh Tế Xương đỏ mặt, đôi mắt có phần rưng rưng.

      “Cha là ta đúng, nhưng ta tin người đó phải là kẻ xấu, chừng tìm gặp được người ta có thể trả lại cho ta”

      Ngu ngốc, ngươi im miệng lại , biết thế ta mang ngươi theo” – Vĩnh Tế Xương tức giận quát mắng nữ nhi.

      Vậy là mọi chuyện đều được giải quyết, cả hai bên đều đồng ý cùng nhau, ban đầu Bách Xuân muốn gia nhập nhưng nghe Vĩnh Tế Xương có nhắc đến lần này chưởng môn các phái đều cho người mang lễ vật đến chúc mừng Giản trang chủ, trong đó Võ Đan có đem theo Linh Chi ngàn năm, nghe có thể chữa được bách độc. Thử ăn may phen, nếu may mắn tìm đúng thuốc chừng độc của nàng được hóa giải. Bách Xuân cũng chưa nghĩ ra mình lấy thứ đó như thế nào, nàng cũng chưa thử nghiệm võ công của mình, Cầu Liên Sát tuy võ công vách đá là tuyệt học nhưng trãi qua biết bao nhiêu năm, giang hồ bây giờ có lẽ khác xưa, võ công của nàng sợ là chỉ đứng hàng tép riu, nếu tùy tiện ra tay rất có thể bị thương. Tuy đau, nhưng lời Cầu Liên Sát trước đây nàng cũng sợ nha. Bây giờ lên Trúc Sơn nàng cũng biết phải tìm ai, quen biết có thể bị đạp cước xuống núi chừng. Thôi trước mắt cứ thử Linh Chi ngàn năm này trước.

      Từ đây đến Giản sơn trang phải bằng xe ngựa, nàng ngồi cùng với Lục Tử Nguyên và Toàn xe, ba cha con Vĩnh Tế Xương ngồi xe. chung mấy ngày nàng phát ra Toàn giống như hộ vệ kiêm sai vặt của Lục Tử Nguyên. Vĩnh Tế Xương tính tình hơi nóng nảy nhưng lại rất quân tử, thường giảng giải nhiều chuyện giang hồ cho vãn bối. Con trai lớn của Vĩnh Tế Xương là Vĩnh Hiếu 20 tuổi trầm ổn, rất nghe lời cha tuy nhiên dường như hơi xem thường nàng, bởi nghĩ nàng chẳng qua là kẻ ăn ngồi rồi thích hưởng ké, nàng cũng so đo làm gì. Con Vĩnh Tế Xương là Vĩnh Thanh Thanh 16 tuổi, nương này tính tình có chút nóng nảy giống phụ thân, lại có chút ngây thơ, thường quấn quýt lấy nàng để trò truyện. Vĩnh Thanh Thanh có chút e dè Lục Tử Nguyên và Toàn , nhưng lại thân thiết với nàng. Bách Xuân cũng có cảm tình tốt với vị nương này, tuy nóng tính nhưng rất biết nghe lời.

      Trong xe ngựa, Lục Tử Nguyên huyên thuyên kể đủ thứ, nàng câu lọt, câu . Chỉ biết lần này là mong muốn gặp được đệ nhất mỹ nhân, bị đại ca ngăn cản nhưng vẫn trốn . Nghe đâu vị đệ nhất mỹ nhân này trước nay đều vừa mắt ai, nàng tham dự vì nể mặt Giản trang chủ cũng là Giản Phi, Giản Phi này là bạn bè kết giao với phụ thân nàng. Lại nghe Giản Phi là tài, tuấn tú nằm trong danh sách 10 đại mỹ nam của Viên quốc, 18 tuổi ngồi lên vị trí trang chủ, 20 tuổi làm cho Giản sơn trang phát quang cực thịnh. Tuy trẻ tuổi nhưng khắp giang hồ, cùng triều đình đều nể mặt . Giọng điệu của Lục Tử Nguyên có chút vui khi nhắc đến Giản Phi, tám phần là ganh tị rồi.

      Nhưng khi nhắc đến đệ nhất mỹ nhân Hải Đường giọng điệu thay đổi lập tức, nào là nàng ta xinh đẹp ra sao, tài giỏi thế nào, đoan trang thế nào. Nàng muốn bịt lỗ tay mình lại, nếu ngại bên xe kia chật chội, còn có nữ nhân, nàng muốn chui vào xe kia để nghỉ ngơi. Bách Xuân lại mơ hồ nhận ra cơ thể nàng có chút khác biệt dường như thường xuyên buồn ngủ, thời tiết càng mát mẻ lại càng dễ buồn ngủ, nàng nghĩ nguyên nhân là do sống trong động khá lâu, khi ra ngoài cơ thể vẫn chưa thích ứng nên có chút thất thường.

      cả tháng trời gần đến địa phận của Giản sơn trang, càng ngày đường càng đông người hơn. Có người xe ngựa, có người lại thành từng đoàn, đồng phục của các môn phái muôn màu muôn vẻ, tất cả đều rất có phong vị của võ lâm, nàng quan sát phái Thanh Thành, Động quần áo đều chỉnh chu cầu kỳ, phái Hoa Sơn quần áo đơn giản nhưng toát lên phần hoa mỹ, Võ Đan oai phong.

      Đến quán trọ chật cứng người, may mắn lắm mới tìm được 3 phòng trống, rất nhiều người đều tập trung ở đây, mai đến được Giản sơn trang. Sau khi sắp xếp xong, Vĩnh Tế Xương nằm trong phòng nghỉ ngơi, nàng cùng những người còn lại xuống ăn cơm, khí trong quán trọ thập phần náo nhiệt. Chủ đề bàn luận nhiều nhất cũng là xoay quanh thanh bảo đao, cũng có người về danh tiếng của Giản Phi, rồi đến đệ nhất mỹ nhân Hải Đường, nghe đâu lần này còn có tam công tử của Phượng gia.

      Nhắc đến tam công tử của Phượng gia, mọi người cũng có chút tò mò, nghe rất ít tin tức về . Chỉ biết là mười năm trước Phượng gia công bố ngoài hai vị từ lớn lên trong Phượng gia trang còn có thêm vị công tử được chọn lựa cho vị trí chủ tộc, người này rất ít khi giao thiệp bên ngoài, có người nhìn thấy cũng biết dung mạo thế nào bởi vì luôn che mặt ngồi sau bình phong. Cũng có lời đồn rằng nghiệt, cái này bắt nguồn từ lời của nha hoàn trong Phượng gia từ 10 năm trước khi tam công tử mới được đưa về. Từ đó về sau đều che mặt, người ta biết vì xấu quá hay vì đẹp quá mà gọi là nghiệt. Vị trí Phượng gia nhắc tới người khác cũng ngầm hiểu, bởi vì thế xung quanh Phượng tam công tử cao thủ đầy đàn, mà thân thủ của Phượng tam công tử cũng khó ai bì kịp, chính vì thế muốn tiếp cận là vô cùng khó khăn. Lần này hiểu sao đích thân Phượng tam công tử tham dự đại lễ lần này.

      Bách Xuân nghe nhắc đến Phượng gia cơ hồ có mang máng chút, nhưng cũng nhớ nhiều lắm, nàng cũng nhanh chóng quên . Người ta lại tiếp tục về đệ nhất mỹ nhân, đúng là người đẹp luôn được nhắc đến. Ở bên này, Thanh Thanh hỏi nàng

      “Tiểu Xuân ca ca có thấy qua đệ nhất mỹ nhân chưa? mọi người ai ai cũng đều bàn tán, ta cũng muốn gặp qua lần. Tiểu Xuân ca ca có thích nàng ?”

      “Ta chưa gặp, gặp qua rồi cũng chưa biết thích hay

      “Nhưng nam nhân nào cũng muốn có được nàng, khẳng định là nàng rất tốt”

      “Còn tùy, để xem tính tình ra sao nữa”

      “Ta muốn được như nàng ấy”

      “Thanh Thanh đừng nên lấy người khác làm tiêu chuẩn để so sánh với mình, mỗi người đều khác nhau. Chẳng hạn như muội xinh xắn, đáng tính tình lại rất ngoan ngoãn, hơn rất nhiều nương khác rồi. Nam nhân nào được muội chắc chắn là rất may mắn”

      “Lời ca ca ?”

      “Ừ”

      Thanh Thanh xấu hổ chạy , quả nhiên là nương mặt mỏng, rất đáng . Bách Xuân nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng mà nhoẻn miệng cười. Nhưng Vĩnh Hiếu nhìn nàng với ánh mắt cảnh cáo. Lục Tử Nguyên lại nhìn nàng chằm chằm.

      “Miệng lưỡi ngươi lợi hại”

      “Các ngươi là…”- nàng biết giải thích gì, bọn họ là nghĩ nàng trêu chọc Thanh Thanh, nàng chỉ bảo cho bé tuổi mới lớn chút thôi mà.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6

      Sáng sớm đoàn người bắt đầu tiến đến Giản sơn trang, trước cổng lớn được trang trí rất quy mô. Ai có thiếp mời màu đỏ là khách quý cửa chính, những khách mời có thiếp mời màu xanh cửa phụ. Vĩnh Tế Xương cũng chỉ được cửa phụ, người thu thiếp mời thấy Vĩnh Tế Xương dẫn theo sau năm người với bộ dạng khác nhau cũng có chút muốn cho. Vĩnh Tế Xương phải giải thích hồi, hai người là nhi tử, hai người là đệ tử gia thế có chút hiển hách, người còn lại là nô dịch, và dĩ nhiên nô dịch là Bách Xuân.

      Ai nấy đều là dạng phục sức hoa mỹ, kể cả đệ tử các môn phái khoác lên mình trang phục đặc trưng đều toát lên vẽ khí, trang nhã. Chỉ riêng Bách Xuân bộ áo vải thô, tên tuổi chưa nghe qua giang hồ, nhìn sao cũng giống là người được mời đến, nàng đành phải mang cái mác nô dịch tiệm rèn Vĩnh An.

      Bách Xuân cũng chẳng buồn để ý, quan trọng nhất là phải tìm cho ra đám người của Võ Đan. Nàng chăm chú tìm kiếm nên thấy bên này người ta bàn tán xầm xì, cỗ xe ngựa quý phái tiến đến, chủ nhân chiếc xe ngựa bước xuống mà để cho xe tiến thẳng vào cổng chính, người của Giản sơn trang giống như được ban mệnh lệnh xuống, đều bộ phục tùng, có ý kiến gì. Ai nấy đều muốn biết nhân vật trong xe lớn cỡ nào, chưởng môn các phái còn chưa có đãi ngộ như thế. Xe ngựa tiếng thẳng mạch vào trong, bất quá có người rất nhanh phát ra, xe khắc chữ Phượng, mọi người mới vỡ lẽ, ra là xe của Phượng tam công tử.

      Bách Xuân sau khi vào trong vẫn là cố gắng chạy theo đám người của Võ Đan đến sảnh chính bị ngăn cản. ra sảnh chính chỉ dành cho khách Vip, Bách Xuân vuốt vuốt mũi, đúng là đối xử phân biệt mà. Mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, nàng đành phải trở về chỗ của Vĩnh Tế Xương, ông ta được xếp ngồi ở rất xa, khi nàng đến mấy người Lục Tử Nguyên và Thanh Thanh rất sốt ruột tìm nàng, Bách Xuân đành dối là sơn trang rộng lớn đông người nên lạc, Vĩnh Hiếu, Toàn nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, coi nàng giống như đồ nhà quê.

      Lễ hội chuẩn bị bắt đầu từ cổng chính xuất chiếc xe ngựa hết sức hoa mỹ, từ xe bước xuống là nương áo vàng, gương mặt xinh đẹp như ánh mùa thu, dáng người nhắn nhưng nhanh nhẹn, mọi người chưa hết trầm trồ nương ấy vén rèm, người bước xuống, khí ồn ào, phút chốc trở nên im lặng, người vừa bước xuống là tuyệt sắc giai nhân. Gương mặt nàng kiều diễm gì sánh bằng, làn da trắng như sứ thượng hạng, đôi mắt long lanh, hàng mi như cánh quạt, đôi môi hồng nhuận như quả đào. Nàng mặc chiếc váy màu hồng nhạt chuyển dần lên sắc trắng ở phía , cả người như đóa hoa sen tươi mát, đầu mang nhiều trang sức, chỉ gắn cây trâm , tóc dài buột lại bằng sợi dây màu xanh nhạt, mỗi bước uyển chuyển như tiên nữ.

      Cùng lúc đó, trang chủ của Giản sơn trang là Giản Phi đích thân ra tiếp đón. Mọi người lại thấy Giản Phi thân áo tím, gương mặt tuấn tú, thần thái toát lên cỗ khí phách, khó ai sánh bằng. Trẻ tuổi nhưng lại làm người khác có cảm giác kính nể. Hai người đứng chung làm người ta cảm thấy là cặp rất xứng đôi. Nam tử nhìn chằm chằm vào mỹ nhân ấy, cơ hồ để ý đến những gì xung quanh, nữ tử có ánh nhìn thưởng thức có chút ghen tức, đến khi mỹ nhân tiến vào trong đại sảnh những người ở ngoài cơ hồ mới bình thường trở lại.

      Bách Xuân nhìn vị mỹ nhân này với ánh mắt tán thưởng, quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân. Nhưng Bách Xuân là người của hai kiếp, kiếp trước xem tv cũng thiếu người đẹp, tuy rằng thua nàng ta chút, nhưng sắc đẹp đó cũng làm nàng kinh hãi quá nhiều, chỉ vài giây sau nàng liền trở về bình thường, nhưng những người xung quanh dường như đều bị hút hồn. Lục Tử Nguyên kích động như muốn chạy ra, Toàn phải ngăn lại nếu có chuyện thất thố, Vĩnh An cũng là dạng si mê. Thanh Thanh nhìn theo đệ nhất mỹ nhân rồi thào.

      “Ta tưởng tượng được ra nàng đẹp đến dường này nha, Tiểu Xuân ca ca có phải thấy thích nàng ta ?”

      “Đúng là rất xinh đẹp, nhìn cũng thấy rất thích.

      Thanh Thanh liền trở nên buồn bã.

      “Tiểu Xuân ca ca thích nàng rồi .Bây giờ trong lòng huynh chắc có ai sánh bằng nàng rồi phải ? Có phải huynh cảm thấy ta xấu hơn nàng ấy nhiều lắm phải ?”

      “Ách, ai sánh bằng là sao? Ta nhìn nàng ấy như nhìn bông hoa đẹp. Muội tuy đẹp bằng nhưng vẫn có nét khác thu hút kém nàng ta”

      “Vậy ta và nương ấy huynh thấy thích ai hơn”

      “Dĩ nhiên là thích muội hơn rồi”

      Bách Xuân suy nghĩ, tâm tư của con mới lớn nhạy cảm, thấy người khác hơn mình liền cảm thấy tự ti. Chẳng lẽ mỗi lần thấy người mẫu, diễn viên xinh đẹp đều than thân trách phận là mình đẹp bằng hay sao. Nàng phải để tiểu muội muội này thấy được rằng bản thân mình rất được rồi, nên so với ngươi khác.

      khí trở nên náo nhiệt khi mỹ nhân Hải Đường xuất , mọi người ồn ào nghe thông báo đại lễ bắt đầu. thanh đao được đặt trang trọng bệ để mọi người đều nhìn thấy. Tất cả đều trầm trồ khen ngợi. Bách Xuân biết thưởng thức binh khí nhưng vẫn nhìn ra thanh đao này toát lên vẻ ngạo nghễ, biết được ai mới có thể xứng đáng cầm thanh đao này.

      Nàng cảm thấy tất cả những người có mặt ở đây, bao gồm cả Giản Phi đều thể xứng với thanh đại đao này, người cầm nó phải là đại danh đỉnh đỉnh, hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, xem thế gian. Bỗng dưng Bách Xuân có cảm giác thoáng đau lòng chút, thanh đao đẹp như thế này phải ngao du giang hồ cùng với chủ nhân chứ phải chỉ đặt trong khay chỉ để người thường nhìn ngắm.

      Bách Xuân lúc này nhân cơ hội mọi người chiêm ngưỡng bảo đao quyết định tìm cách đột nhập vào đại sảnh. Nàng di chuyển nhàng ra phía sau, ai để ý đến liền thực "liên di bộ pháp’’ , bộ pháp di chuyển này là nàng học được của Cầu Liên Sát, mỗi bước di chuyển đều mơ hồ nhưng rất nhanh, ở trong sảnh đều là cao thủ, nếu nàng vận công lộ ra khí tức, Bách Xuân dùng khinh công thoáng cái lên được nóc nhà, nàng nhàng men theo đường thông gió phía , đợi thời cơ mọi người trong sảnh tập trung nhìn lễ rửa đao vọt vào xà nhà, điều tức lại hơi thở. Bách Xuân quan sát lần lượt từng người trong sảnh để tìm xem đại diện của Võ Đan ngồi ở đâu, dựa theo trang phục, Bách Xuân nhanh chóng nhìn thấy đạo sĩ trung niên, tay cầm phất trần, đệ tử phía sau lưng cầm chiếc hộp gấm, chắc chắn là Linh Chi ngàn năm trong đó. suy nghĩ xem làm sao ra tay nàng thấy Giản Phi lên tiếng.

      “Lần này mời công tử đến cũng là mong muốn công tử giám định thanh bảo đao này”

      Nàng thấy Giản Phi đích thân mang thanh đao đến cho người, người kia nàng nhìn che mặt, lại ngồi ngay góc khuất, chỉ thấy thân áo trắng tinh, tóc đen dài phía sau, dáng người đều chút tục khí. Người áo trắng xem qua thanh bảo đao lúc rồi gật đầu.

      Lúc này, Giản Phi có vẻ thở phào, lên tiếng tuyên bố

      “Bảo đao Liệt hỏa là bảo vật của Giản sơn trang, mời 12 vị thợ rèn tiến lên để xem xét bảo đao, lần này kính mong chư vị làm chứng, nếu sau này có bất kì ai mang thanh đao này mà được cho phép của tại hạ đều xem như chống lại Giản sơn trang.”

      Vừa dứt lời bỗng dưng có giọng to vang lên.

      “Bảo đao kia phải là của ngươi”

      Ai nấy đều giật mình khi thấy vị hán tử thân hình to lớn lực lưỡng, râu quai nón, đầu quấn đấu lạp, ăn mặc giống người Trung nguyên đứng ra.

      “Ngươi là ai lại dám lời xàm ngôn trong đại lễ long trọng này?”

      “Chắc chắn là kẻ tự cho mình là võ lâm cao thủ, muốn chiếm đoạt bảo đao đây mà”

      “Đúng là kẻ xất xược, mong Giản trang chủ mau bắt lại”

      Những kẻ ăn theo đều mong muốn cơ hội này vuốt đuôi Giản sơn trang nên lên tiếng phụ họa. Bởi vì họ nhìn người kia có chút phân lượng nào, độc mình, người luyện võ có khí tức trầm ổn, nhưng người này hơi thở có chút hỗn loạn, chứng tỏ võ công cao.

      Lúc này Giản Phi mới lên tiếng

      “Xin các vị bình tĩnh, vị đại hiệp này xin hỏi ngươi muốn phá rối đại lễ này là có mục đích gì?”

      “Ta có mục đích gì khác…là ta nhận lời chủ nhân của thanh đao này đến chuyện với ngươi, tại sao ngươi lại thất tín người kia?” – vị hán tử kia lên tiếng.

      “Ta hiểu ngươi chuyện gì?” – Giản Phi lớn tiếng

      Bách Xuân chau mày, Giản trang chủ này có phần lúng túng nha, bàn tay giấu ra sau lưng cơ hồ siết chặt cái, cơ mặt mắt phải vô thức cũng bị giật. Chứng tỏ biết chuyện gì.

      “Ngươi, ngươi dối,.. nhận lời người kia rồi lại nuốt lời chiếm đoạt bảo đao, tại sao lại thất hứa, như vậy có đáng với danh tiếng Giản sơn trang” – người kia vẫn chưa chịu thua

      “Hồ đồ!. Xin hỏi ngươi có bằng chứng gì bảo đao phải của Giản sơn trang, ai ai cũng đều biết bảo đao là do tiên đế ngự bang cho Giản sơn trang... Nếu bảo đao là của người kia, chứng tỏ chính là kẻ cắp thanh đao vào 40 năm trước”

      Giản Phi tuy trẻ tuổi nhưng đúng là con cáo già, ra lời lẽ hợp lý. Nhưng Bách Xuân vẫn nhận ra có điều gì đó ổn, khi chuyện tay thả ra rồi siết chặt, lời lẽ có phần thiếu khẳng định mặc dù chuyện là rất hợp lý. Ngược lại vị hán tử kia tuy ăn hơi lộn xộn nhưng giọng điệu khẳng định, có phần ấm ức tức giận thực , có nét giả vờ.

      thanh đao có khắc chữ Lý, chứ phải chữ Giản, chuôi đao có khảm hắc ngọc, là vật gia truyền có cái thứ hai đời, vì vậy thanh đao là của người kia, kẻ cắp là các ngươi” – hán tử nổi giận gầm lên.

      Mọi người hơi dao động, tại sao đao của Giản sơn trang lại là chữ Lý. Hán tử này lúc nãy chưa cầm thanh đao lại biết như vậy

      “Có thể đánh cắp xong khắc thêm chữ, còn hắc ngọc kia…vốn dĩ là được khảm lên thanh đao từ trước, ai chứng minh được hắc ngọc là duy nhất” - Giản Phi lập tức trả lời.

      “Ngươi trắng trợn…”

      Hán tử tức giận muốn xông lên bị hộ vệ ngăn cản, Giản Phi ra lệnh trói lại, hán tử tuy có nội lực nhiều nhưng sức mạnh rất lớn, cơ hồ càn quét cả đám thị vệ. Lúc này Giản Phi vận nội công định tung ra chưởng lực từ đám lộn xộn té ra nương. Bách Xuân giật mình, là Thanh Thanh.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7

      chừng là đồng bọn của tên điên kia, mau bắt ta lại!”

      “Mau bắt lại!”

      “Đừng để ta chạy thoát!”

      Có người hô lên, đám đông liền nhao nhao hùa theo.

      Thanh Thanh thấy vậy sợ hãi lúng túng, muốn vùng vẫy thoát ra, nàng vận nội công chống lại đám người định vây bắt nàng. Lúc này, Giản Phi lên tầng sát khí, chưởng lực tung ra nhằm vào Thanh Thanh. cỗ cường lực cực lớn bay ra.

      Chớp mắt cái, biết từ đâu bay ra vị thiếu niên tuấn tú đứng chắn trước mặt nương kia, mơ hồ thấy người kia khoát tay cái cỗ cường lực giống như tan biến, việc diễn ra quá nhanh, đám đông lại lộn xộn, mọi người cũng nhìn chuyện gì xảy ra. Giản Phi thu tay lại, ai để ý, cánh tay run run.

      “Xin lỗi mọi người, vị muội muội này của ta đứng cẩn thận. Mong Giản trang chủ thứ lỗi”

      Bách Xuân hướng đến Giản Phi ôm quyền, đợi đồng ý nắm tay Thanh Thanh đứng lên. Thanh Thanh hoảng sợ vẫn chưa hoàn hồn, tay chân lạnh ngắt, thấy được Bách xuân liền ôm chầm lấy.

      “Ta là tìm huynh,…ta…ta…”

      “Được rồi, chúng ta

      Giọng nàng dịu dàng, vỗ vào tay Thanh Thanh, nhưng khi nhìn đến xung quanh, ánh mắt toát lên sát khí đáng sợ, hộ vệ bất giác lùi ra. Giản Phi cũng lên tiếng để bọn họ . Vừa định rời , lại nghe giọng nữ nhân vang lên.

      “Nhạc Dung ở đây lộn xộn, để muội dẫn huynh vào trong”

      Bách Xuân giật mình, nàng quay đầu lại, thấy mỹ nhân Hải Đường đứng cạnh nam tử áo trắng, người kia che mặt nhưng lộ ra đôi mắt hoa đào, ở giữa trán là nốt ruồi son đỏ. đứng đó nhìn nàng, Bạch Dung nhìn người kia chăm chú, nàng bất giác mỉm cười rồi quay lưng rời . Nàng kịp nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt người kia.
      Hộ vệ cũng nhanh chóng trấn áp được hán tử kia và tống ra ngoài. Giản Phi lên tiếng xin lỗi mọi người và sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, buổi lễ lại tiếp tục diễn ra.

      Bách Xuân dẫn Thanh Thanh ra ngoài, Vĩnh Hiếu thấy muội muội gây chuyện cũng hơi sợ vội vã chạy theo. Lục Tử Nguyên cũng theo xem tình hình thế nào.

      “Muội chỉ biết tối ngày gây chuyện, lần này về ta xin phụ thân mang muội đâu nữa! Tại sao lại chạy lung tung!?” – Vĩnh Hiếu tức giận la mắng muội muội.

      Thanh Thanh liếc nhìn Bách Xuân rồi ấp úng

      “Ta,…, bị người ta xô đẩy, nên…”

      “Chuyện cũng có việc gì, đừng la mắng muội ấy nữa” – Bách Xuân lên tiếng

      “Tất cả cũng tại ngươi, đừng cho rằng ta biết chuyện gì, là Tiểu Thanh tìm ngươi nên mới gây ra chuyện, lần này biết Giản trang chủ có trách tội cha . Ngươi ăn ngồi rồi, lại muốn dụ dỗ muội muội ta. chừng ngươi lén lút vào trong đó là để ngăm nhìn đệ nhất mỹ nhân. Ngươi mau tránh khỏi muội muội của ta, nếu đừng có trách ta nương tay!”

      “Ca ca, phải lỗi của huynh ấy, là lỗi của ta…”

      “Câm miệng, mau tìm cha, đợi cha xong việc chúng ta về”

      xong Vĩnh Hiếu kéo tay Thanh Thanh . Bách Xuân cũng chỉ biết thở dài, giờ này chuyện cũng lọt chữ nào vào tai , lúc nãy nàng thầm kiểm tra Thanh Thanh có tổn hại gì nên cũng lo lắng nữa.

      Lục Tử Nguyên thấy nàng im lặng nhìn theo huynh muội họ Vĩnh, tưởng rằng nàng buồn rầu vì lời của Vĩnh Hiếu liền an ủi

      “Ngươi đừng trách , cũng chỉ là lo lắng cho muội muội của mình thôi. Ngươi cũng là,…lén lút xem mỹ nhân mà gây chuyện. Vậy mà ta còn tưởng ngươi để ý đến đệ nhất mỹ nhân”

      “Nhiều chuyện” – nàng quăng vẻ mặt khó chịu cho Lục Tử Nguyên, làm càng nghĩ rằng mình đúng.

      “Thôi thôi, ta cũng có việc, tạm biệt ngươi ở đây, nếu để ý Thanh Thanh nương mau năn nỉ ca ca nàng ta

      xong kéo tay Toàn về phía trong. Bách Xuân bực mình, nàng chỉ là lén lút nhìn đệ nhất Linh Chi nhưng bọn họ ai cũng nàng nhìn đệ nhất mỹ nhân. Kiếp trước nàng nhìn mấy người mẫu bốc lửa còn thấy thú vị hơn nha.

      Bách Xuân định tìm nơi vắng vẻ, yên tĩnh để nghỉ ngơi, bỗng nhiên nàng nghe có tiếng ồn ào, nhìn lại ra người của Giản sơn trang áp giải hán tử vào nhà kho, chắc đợi làm xong lễ xử lý sau. Vì hán tử này, võ công có gì đáng e ngại nên bọn họ trói lại tùy tiện nhốt vào nhà kho rồi bỏ làm việc khác.

      Bách Xuân mon men đến gần, hán tử lúc này kêu gào tiếng, im lặng ngồi nhìn xuống đất, ánh mắt buồn bã, mông lung. Nhìn xung quanh có ai, Bách Xuân ngồi trước song cửa sổ hắng giọng. Hán tử nhìn thấy nàng tưởng là người của Giản sơn trang vẻ mặt liền tỏ ra hung dữ.

      “Huynh tên gì?” – Bách Xuân lên tiếng hỏi

      Hán tử hừ tiếng rồi quay mặt chỗ khác. Bách Xuân lại tiếp tục chuyện bình thường

      “Thanh bảo đao đó là của huynh?”

      phải” – Hán tử lên tiếng

      phải, vậy là huynh muốn lấy cắp nó”

      “Ta phải đến lấy cắp nó, ta là lấy lại cho người khác!” – Hán tử gào lên

      Bách Xuân giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng. Hán tử hơi kinh ngạc

      “Ngươi phải người của Giản sơn trang?”

      “Ừm”

      “Ngươi là ai?”

      “Ta tên Lý Bách Xuân”

      “Ngươi tìm ta có mục đích gì, ta tung tích người kia cho ngươi biết” – Hán tử tỏ vẻ gấp gáp, hơi nghi ngờ nhưng cũng phản ứng mạnh mẽ như lúc đầu

      “Ta quan tâm tới người kia của huynh, ta chỉ là biết huynh ” – Bách Xuân nhìn vào mắt hán tử ràng từng chữ, chậm rãi.

      Hán tử bất động, im lặng mở to mắt nhìn Bách Xuân, lát sau cười

      “Cám ơn ngươi tin lời ta. Tất cả người ở đây thậm chí còn nghe lời của ta , ta đánh lại, chuyện cũng bằng bọ họ. Ta kẻ vô dụng”

      Bách xuân nhận ra bất lực trong lời của . Nàng lại lên tiếng

      “Ta tin lời của huynh, nhưng bất quá chỉ dựa vào cảm giác, tất cả lý lẽ xác đáng vẫn là hợp với lời của Giản trang chủ. Ta cũng phân vân nếu tin lời huynh vậy Giản trang chủ lẽ lại là… dối?”

      “Hừ, thằng nhóc xảo trá, sinh ra được bao lâu, làm sao biết rành về bảo đao Liệt Hỏa”

      Hán tử hừ mạnh tiếng, ràng là thấy bất mãn về Giản Phi. đồng ý kể cho nàng nghe chuyện tại sao muốn lấy lại thanh đao.

      Hán tử tên là Tê Nỵ, 34 tuổi, sinh sống ở hoang mạc phía bắc, từ thích dùng đao, nhưng vì sống ở hoang mạc nên ai chỉ dạy, hán tử chỉ sử dụng đao chặt chém lung tung. Năm 14 tuổi Tê Nỵ quyết định đến trung nguyên để tìm người dạy cho cách dùng đao. Nhưng người trung nguyên lại khác với người hoang mạc, Tê Nỵ tính tình thẳng thắn, bộc trực có phần hơi ngu ngốc nên bị người ta lợi dụng, làm công cho phú thương, hằng ngày quần quật để kiếm tiền tìm thầy, khi nhà phú thương bị mất trộm, mọi người liền đổ cho lấy cắp, kéo ra đánh đập rất dã man, cuối cùng treo lên ở cây hòe đầu trấn để mọi người đường phỉ nhổ.

      Lúc đó, có đại hiệp ngang qua thấy tội nghiệp nên cứu , nghe Tê Nỵ kể về hoàn cảnh của bản thân vị đại hiệp kia liền cho số tiền, bảo nên trở về hoang mạc, đại hiệp cuộc sống ở Trung nguyên thích hợp với , còn việc học đao cũng nên cưỡng cầu. Tê Nỵ thấy đại hiệp cũng là người dùng đao, khí thế oai hùng, thanh đao kia rất đẹp, liền biết mình gặp đúng người. Tê Nỵ xin đại hiệp nhận làm đệ tử nhưng đại hiệp đồng ý. Bản thân đại hiệp là người đao ngao du giang hồ, vướng bận chuyện gì, cũng muốn nhận thêm đệ tử.

      Tê Nỵ lén lút theo, rồi lần Tê Nỵ bắt gặp cảnh vị đại hiệp kia chiến đấu cùng toán người bịt mặt, thanh đao trong tay vị đại hiệp như có sức sống, mặt trời chiếu vào viên hắc ngọc chuôi đao chói lóa, đại hiệp như con hùng ưng, kiêu ngạo còn thanh đao chính là đôi cánh. Vì mãi mê xem nên Tê Nỵ chú ý, bị người áo đen tập kích, đại hiệp lại ra tay cứu , đao chém bay đầu tên áo đen ngay trước mặt, nửa thân của tên sát thủ vẫn còn động đậy, máu phún ra trúng vào mặt của Tê Nỵ làm nôn ọe, run rẩy đứng nổi. Khi giải quyết hết những người áo đen đó, đại hiệp đứng trước mặt Tê Nỵ đưa thanh đao cho xem, thanh đao tắm máu của kẻ thù càng sáng chói hơn, đại hiệp “khi nước vào giang hồ, nếu ngươi giết người, ngươi là kẻ bị giết, đao Liệt Hỏa này ta nhuộm máu đỏ cả bàn tay”. Tê Nỵ bản chất thiện lương, chỉ muốn học đao chứ muốn giết người. Biết mình chí hướng thể cao như vậy nên quyết định quay về hoang mạc chăn cừu làm bạn với gió thảo nguyên.

      20 năm sau Tê Nỵ quay về Trung nguyên, lại tình cờ gặp được vị đại hiệp đó lần nữa. Nếu có thanh đao, Tê Nỵ cũng biết đó là người xưa, đại hiệp kia giờ con mắt, lại bị què chân, toàn thân chằn chịt vết thương, còn oai hùng lẫm liệt như xưa, người kia chìm ngập trong men rượu, có lúc còn mang thanh đao đem cầm để lấy tiền uống rượu. Tê Nỵ cố tình lưu lại sát vách nhà của người kia để trông nom. Có ngày người kia ăn mặt chỉnh tề, mang thanh đao đâu đó, khi về thấy nữa. Tê Nỵ tưởng rằng ông ta lại bán đao lấy tiền trách mắng ông ta, người kia trả lời cũng phản ứng, mặc cho la hét. Tê Nỵ tức giận nên bỏ , để mặc ông ta. Định về lại hoang mạc nghe tin Giản sơn trang phát thiếp mời Hoàn đao, mọi người lại đó là thanh đao Liệt Hỏa. Tê Nỵ quay về hỏi cho ra nguyên nhân, người kia còn uống rượu bê bết nữa, ông ta mang ra cái áo của trẻ con vuốt ve nó rồi bảo ông ta sắp tìm được con của mình.

      Người đó đưa thanh đao cho Giản Phi vì muốn Giản sơn trang tìm lại hài tử cho ông ta. Giản Phi đồng ý nhưng khi lấy được đao liền cắt đứt liên lạc, thậm chí còn cho người ám sát ông ta. Nếu Tê Nỵ đến kịp người kia mất mạng, người kia vẫn còn giữ miếng ngọc bội nên Giản Phi rất lo sợ.

      Thanh đao Liệt Hỏa là báu vật của nhà họ Lý, thân đao có khắc chữ Lý, kiểu khắc thất truyền từ lâu, viên hắc ngọc thanh đao có góc cạnh trùng khớp với ngọc bội làm từ hắc ngọc của người kia. Tê Nỵ , ông ta ràng vì sao tiên đế có được thanh đao mà ban cho Giản sơn trang. Nhưng chắc chắn thanh đao là của người đó.
      Lần này Tê Nỵ muốn vạch trần Giản sơn trang nhưng thất bại. Mọi người tin lời , chữ nghe.

      Bách Xuân thầm cảm thán hồi. Đại hiệp kia vì sao ra nông nổi, đời oanh liệt lại trở thành kẻ tàn tật, thanh đao xác phần sinh mệnh của ông ta, nhưng muốn tìm lại hài tử liền tiếc mang phần sinh mệnh này đánh đổi.

      Bách Xuân trở nên mất thiện cảm đối với Giản Phi, Giản trang chủ này, bề ngoài đạo mạo, chính nhân quân tử, ai ngờ là kẻ giậu đổ bìm leo, nhân lúc người khác khốn khó mà đoạt báu vật của người ta.

      “Tê Nỵ, ta giúp huynh”

      Tê Nỵ nhìn thiếu niên bên song cửa sổ, nụ cười của có chút lười biếng, lời mơ hồ như gió thoảng, thiếu niên rời nhưng Tê Nỵ biết chắc. .
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      Giản sơn trang hồi náo loạn, nghe đồn là có kẻ lấy cắp bảo đao. Ai nấy đều kinh hãi, ngay trong địa phận của Giản sơn trang mà dám lấy cắp bảo vật, tham dự lễ hội lần này ít cao thủ tiếng tăm, người của Giản sơn trang lại đơn giản, vậy mà vẫn có kẻ ra tay được. Lại nghe tin, kẻ gây rối bị nhốt trong kho trốn thoát, tên đó võ công kém cỏi, làm thế nào trốn thoát, lẽ ta có đồng bọn, ai lại dám đắc tội với Giản sơn trang. Lại nghe Linh Chi ngàn năm của Võ Đan đem tới cũng bị lấy cắp. Mọi người lại choáng váng, lấy gì lấy lấy thứ đấy, Linh Chi ngàn năm này tuy là của quý, nhưng tùy tiện mang ra số tiền lớn liền có thể mua, Linh Chi của Võ Đan chất lượng có ngon hơn nhưng cũng chỉ bồi bổ sức khỏe, còn công dụng gì khác.

      Giản sơn trang hồi náo loạn, ai nấy chạy ngược chạy xuôi, riêng người vẫn đủng đỉnh như dạo. Bách Xuân ra hồ hái lá sen để gói Linh chi lại rồi đem nhét vào áo, lỡ như có ai đòi lục soát nàng đó là gói bánh nướng nha, vừa định rời nghe tiếng Lục Tử Nguyên vang lên sau lưng.

      “Tiểu Xuân, ngươi làm gì ở đây?”

      “Ách, ta lạc đường”

      Bách Xuân quay qua thấy Lục Tử Nguyên đứng cùng mỹ nhân Hải Đường. Rất nhanh chóng Lục Tử Nguyên mặc kệ nàng liền tiếp tục xum xuê với mỹ nhân. ra là quen biết trước với vị mỹ nhân này. Nhưng xem ra mỹ nhân thèm để ý tới sốt ruột về phía kia. Mỹ nhân Hải Đường nhìn theo thấy cỗ xe ngựa quý phái, xe khắc chữ Phượng. Mỹ nhân gấp gáp muốn chạy đến, Lục Tử Nguyên kéo tay áo nàng lại. Bách Xuân nhìn màn như vậy liền cảm thấy buồn cười. Bách Xuân tiến đến chỗ hai người

      “Này, mỹ nhân này có muốn đánh cược với ta ?”

      Mỹ nhân Hải Đường và Lục Tử Nguyên đều ngạc nhiên. Lục Tử Nguyên hơi chau mày

      “Tiểu Xuân đừng có làm càn, được vô lễ. Đường muội đừng để ý đến

      nghe sao biết ta càn” – Bách xuân

      “Ngươi muốn đánh cược chuyện gì?” – mỹ nhân Hải Đường lên tiếng, nàng thấy người thiếu niên này gương mặt tuấn tú, ăn thoải mái, ánh mắt nhìn nàng giống với những nam nhân khác, cũng sinh ra chút hảo cảm.

      Bách Xuân chỉ vào chiếc xe ngựa

      “Ta chui vào trong đó mà bị gì. Nếu ta thắng nương phải nhận lời tên này ăn với bữa. Nếu ta thua…ta đá chỗ khác, làm phiền tới nương nữa”

      Mỹ nhân Hải Đường che miệng cười, cho rằng nàng đùa. Lục Tử Nguyên mặt lúc trắng, lúc đỏ. Hai người chưa kịp lên tiếng thấy Bách Xuân dùng khinh công lao đến cỗ xe ngựa, trong lúc xe chuẩn bị rời . Mỹ nhân kinh hô tiếng, Lục Tử Nguyên há hốc mồm.

      Bách Xuân vén rèm lên chui tọt vào, trước mắt là nam nhân che mặt vận đồ trắng như trích tiên, đôi mắt hoa đào mở to, giữa mi tâm là nốt ruồi son chói lọi. Nàng nhanh chóng ra tay định giật chiếc khăn che mặt xuống. Bách Xuân động tác rất nhanh, nam nhân ra tay ngăn cản nhưng mấy chiêu theo kịp nàng. Chiếc khăn bị giật xuống, dung mạo tuyệt mỹ lộ ra. Nam nhân vận công định tung ra chưởng lực lại nghe kẻ càn rỡ kia lên tiếng

      “Dung Nhi, quả nhiên là ngươi”

      Bách Xuân nhìn gương mặt trước mắt mê mẩn, nếu như mỹ nhân Hải Đường là tuyệt sắc đứng bên cạnh người này cũng chỉ xứng làm nha hoàn thôi nha.

      nhanh tay thu lại chưởng lực, nhìn người trước mặt mình, gương mặt có phần quen thuộc và ánh mắt đó tuyệt đối lầm.

      “A Xuân?”

      Bách Xuân biết nhận ra mình liền nhoẻn miệng cười tươi.

      “Ngươi lớn lên trông được”

      “Ngươi vẫn như xưa” – Nhạc Dung đáp lại lời nàng.

      Ở ngoài, mỹ nhân Hải Đường và Lục Tử Nguyên hồi hộp nín thở, cứ tưởng là chơi ai ngờ lại làm . Cả hai đợi Bách Xuân bị ném ra ngoài nhưng hồi lâu vẫn thấy động tĩnh, lại nghe tiếng người bên trong ra lệnh cho xe ngựa tiếp tục chạy. Lục Tử Nguyên há hốc suy nghĩ, lẽ Bách Xuân là bị giết trong kia luôn rồi, nhưng người kia thích sạch tại sao vứt cái xác ra, hay là mang về để hành hạ, nhưng cũng phải ném ra ngoài chứ. Muôn vàn câu hỏi trong đầu Lục Tử Nguyên làm há mồm như tên ngốc, mỹ nhân Hải Đường kinh ngạc thôi.

      Bên trong xe sau khi nhận ra đối phương, Bách Xuân nhìn lượt xung quanh xe, rộng rãi, lót bằng đệm lông mềm mại, lại có đồ tráng miệng. Nàng bỏ cái bánh vào miệng rồi nằm lăn xuống ngáp cái.

      “Ngươi cứ tự nhiên, ta ngủ lát, chỗ này của ngươi êm nha”

      Nhạc Dung nhìn nàng, thoáng chút ngạc nhiên rồi trở lại bình thường, làm phiền để nàng tiếp tục ngủ. Người này vẫn y như xưa.

      Xe ngựa này êm, mùi thanh mát, lại có tiếng lải nhải của Lục Tử Nguyên làm nàng ngủ rất ngon, đến khi tỉnh lại là trời gần xế chiều. Bách Xuân dụi mắt nhìn người trước mặt, cũng nhìn nàng

      “Ta ngủ lâu chưa” – Bách Xuân vươn vai giãn gân cốt

      “Cũng hơi lâu”

      “Sao gọi ta dậy?”

      “Ngươi ngủ rất ngon ta định làm phiền”

      “Rất tốt, nếu ngươi làm phiền chừng bị ta đạp cái bay ra ngoài haha” – nàng đùa với

      “…”

      Bách Xuân sực nhớ đến chuyện, nàng lôi Linh Chi được gói trong lá sen ra ngắm nghía. Sau đó lại hỏi Nhạc Dung

      “Dung Nhi ngươi biết thứ này ăn ra sao ? Ý ta là … nấu lên ăn với cơm hay nấu lên uống với trà, hay là để vậy rồi ăn?”

      “Làm gì cũng được nhưng nấu uống là tốt nhất”

      “Ừm”

      “Ngươi là người lấy cắp Linh Chi ngàn năm?”

      “Ừ”

      “Để làm gì?”

      “Để ăn chứ làm gì”

      “Ngươi là muốn…bổ thận tráng dương?”- ngập ngừng hỏi

      “Hả???” – Bách xuân ngạc nhiên

      “Công dụng chính của Linh Chi ngàn năm phải là bổ thận tráng dương hay sao?” – Nhạc Dung lạnh nhạt .

      “Ngoài bổ…thận tráng dương còn công dụng gì khác à??”

      “À, còn có thể bồi bổ sức khỏe rất tốt”

      Bách Xuân tức tối đỏ mặt, bọn đạo sĩ thúi này, tặng đồ cũng biết lựa thứ gì tốt tốt hay sao, tặng cho thằng nhóc hai mươi mấy tuổi thuốc bổ thận tráng dương, phải là muốn miệt mài quá độ ? Võ Đan này cũng quá là keo kiệt rồi. Cứ tưởng Linh Chi ngàn năm là bảo vật quý giá gì, ai dè thà ngày ngày ăn chuối chừng còn bổ hơn. Chửi rủa lầm bầm hồi, Bách Xuân định quăng bỏ nhưng chợt thấy người trước mặt

      "Ngươi xài ? Ta cho ngươi"

      " cần" – Nhạc Dung đầu đầy hắc tuyến

      Bách Xuân suy nghĩ đến tình cảnh của mình, Linh Chi ngàn năm cư nhiên lại là đồ dỏm, vậy ăn thứ gì mới giải độc của nàng đây. Lại nghĩ đến võ công, tuy biết đụng phải cao thủ sao nhưng thân võ nghệ thế này cũng tệ. Lúc nàng lấy cắp bảo đao rất thuận tiện, dùng “lăng di bộ pháp” chạy đến điểm huyệt hộ vệ, bọn họ chưa nhìn thấy mặt nàng bị đá úp xuống sàn, nàng đường hoàng lấy bảo đao, lúc ra thấy đệ tử Võ Đan ôm hộp Linh Chi nàng lấy tay đập vào gáy rồi cầm lấy Linh Chi mang luôn.

      Đến cứu Tê Nỵ cũng khó khăn, vận công chút phá được cửa kho. Tê Nỵ nước mắt ràn rụa cảm ơn nàng, đưa bảo đao về cho chủ nhân rồi trở về hoang mạc. Nếu phải tìm thuốc giải độc Bách Xuân cũng muốn theo Tê Nỵ tham quan phong cảnh hoang mạc thảo nguyên cổ đại lần, có cơ hội gặp vị đại hiệp kia luôn, nàng cũng rất muốn nhìn xem chủ nhân của bảo đao ngạo nghễ đó là ai.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9
      Bách Xuân nằm úp người xuống, hai tay chống cằm, nàng phải lên Trúc Sơn chuyến, lại bất chợt nhớ tới chuyện gì, phải người biết đường lên Trúc Sơn ở ngay trước mặt mình hay sau, nàng vỗ tay cái bộp tiếng, ngồi ngay ngắn lại. Nhạc Dung cầm cuốn sách chăm chú đọc giật mình.

      "Ta muốn lên Trúc Sơn, ngươi hẳn là biết đường lên đó chứ Dung Nhi?"

      "Biết, nhưng… ngươi lên đó làm gì?"

      "À là ta muốn tìm…"

      Chưa kịp hết câu bỗng dưng xe ngựa chao đảo, bên ngoài có tiếng .

      "Bẩm công tử, có phục kích!"

      Nhạc Dung mặt lạnh , ánh mắt sắc bén, lấy khăn che mặt lại rồi yên vị. Bách Xuân cũng trật tự lắng nghe. Bên ngoài có tiếng đánh nhau dữ dội, biết phe nào áp đảo. Bách Xuân nghe có tiếng vun vút từ tứ phía, do dự nàng nắm lấy tay Nhạc Dung phá tung nóc xe bay lên cao, vừa lúc đó là tràn mưa mũi tên bắn vào trong xe.

      Xung quanh cơ hồ mai phục rất đông, lại đợt mưa mũi tên chuẩn bị nhắm vào phía hai người, Bách Xuân xé tấm màn xe, tay giữ chặt Nhạc Dung tay kia liên tục ngăn cản tên bay đến.

      Thủ hạ của Nhạc Dung chỉ còn lại mấy người lúc này cũng đứng cùng chỗ với và nàng. Bách Xuân nghe nam tử áo đen với

      "Bẩm Tam công tử, là đích thân đại đường chủ của Ám Dạ Các ra tay"

      Vừa xong nàng thấy phía gò cao, người có khuôn mặt nửa đen nửa đỏ tiến lại gần. Nhạc Dung cảm nhận được người này thân thủ tồi, chắc chắn tầm thường. Mặt đỏ đen nhìn về phía Nhạc Dung cười ha hả, lộ ra hàm răng nhuộm đen thui trông càng xấu xí hơn.

      "Phượng Nhạc Dung, ngươi ngờ có ngày hôm nay chứ, ngươi đừng mong Trương Sản đến kịp đây, bị vây ở Thành Đô rồi"

      "Tại sao ngươi dám chắc Trương Sản trúng kế của ngươi?" – giọng Nhạc Dung bình tĩnh, nghe ra chút lo lắng.

      "Ha ha, phải là ngươi đột ngột dời lộ trình hay sao? Ta bí mật chặn đường đưa thư của ngươi, Trương Sản vẫn tưởng ngươi là ở chỗ cũ. Người của ta hạ độc vào nước uống của ngựa, đồng thời mai phục nơi đó, ngươi nhanh chóng được đoàn tụ với phủ"

      "Ngươi đừng quên là Trương Sản, dễ dàng bị ngươi hạ gục như thế- Nhạc Dung đáp lại"

      Bách Xuân suy nghĩ, Nhạc Dung cũng có bản lĩnh, nhìn xung quanh bị bao vây kẻ hở vậy mà vẫn bình tĩnh, giọng chút gấp gáp, Nhạc dung là muốn kéo dài thời gian để đợi người gọi là Trương Sản kia.

      "Đừng nhiều lời, đích thân ta tiễn ngươi về địa phủ"

      Tên mặt đỏ đen cũng phải hạng thường, nhiều lời nữa liền phi thân về phía Nhạc Dung với tốc độ kinh hoàng, ba thủ vệ của Nhạc Dung liền bay ra đỡ. Tuy nhiên ba người cũng chống chịu được bao lâu, ánh cười trong mắt tên đỏ đen càng nồng đậm. tăng thêm tầng công lực liền hất tung cả ba người ra xa nhưng lúc này nhân cơ hội đó Nhạc Dung lại bất ngờ xuất kích. Tên đó chặn được chưởng của Nhạc Dung vừa mới tung ra. Hai người đấu nội công, Nhạc Dung vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, tên kia cũng kém cạnh.

      Lúc này lại có thêm ba người phi thân đến chỗ Nhạc Dung và tên mặt đỏ đen, nàng nghe hộ vệ của Nhạc Dung hô lên.

      "Nguy rồi, nhị, tam, tứ đương gia cũng tới!"

      Bách Xuân chần chừ liền phi thân ra chặn trước mặt ba người, cần chào hỏi nàng liền vận công dồn vào chưởng lực, xem ra “thiên tinh đoạn cốt chưởng” của nàng có chỗ dùng rồi. Chỉ nghe tiếng động lớn, ba vị đương đều bị đánh thổ huyết văng ra.

      Nàng chỉ dùng mới có 3 phần công lực, Bách Xuân nhìn vào tay mình. Xung quanh đều lặng im, ánh mắt của mặt đỏ đen nhìn nàng như thể tin được, Nhạc Dung nhìn nàng có chút phức tạp. trong ba vị đương gia ôm ngực hỏi nàng.

      "Ngươi là ai?"

      "Ta là Lý Bách Xuân"

      Những người xung quanh đều cố nhớ xem, giang hồ có cao thủ nào tên Lý Bách Xuân , nhưng hình như là có ai.

      "Tất cả đều xông lên cho ta" – mặt đỏ đen ra lệnh

      Bốn phía bắt đầu ùn ùn kéo đến, Bách Xuân nhíu mày, trong ba vị đương gia nhân lúc nàng để ý tiến ra phía sau lưng vung kiếm lên định đâm vào nàng. Nhạc Dung chiến đấu với mặt đỏ đen thấy màn như vậy to tiếng nhắc nhở

      "A Xuân cẩn thận!"

      Bách Xuân phản ứng nhanh nhạy, vút cái nàng hất tung kiếm người đó ra, ta lại nhanh tay chưởng vào nàng. Bách Xuân nắm chặn ngay cổ tay , sử dụng “thiên tinh đoạn cốt chưởng” trực tiếp khiến chịu thua, nhưng ngờ màn này lại cho nàng kinh sợ.

      Bách Xuân vận công nghe rắc rắc mấy tiếng, người kia liền kêu gào thảm thiết gục ngã xuống đất, ngừng kêu gào dường như bị đau đớn dữ dội. Bách Xuân ngồi xuống cầm tay lên, khối mềm nhũn, nàng hốt hoảng quăng tay ra, Bách Xuân nhận ra, phải chỉ có cánh tay mà cơ hồ cả toàn thân từng khúc xương đều bị gãy. Quá là hung ác, Bách Xuân thầm hét lên trong lòng. Đoạn cốt, đúng theo nghĩa đen của từ đoạn cốt.

      Những người còn lại thấy đương gia mình như thế sửng sốt e dè nàng, mặt đỏ đen lại hối thúc, bởi vì đông người nên bạo dạn hơn, bọn họ điên cuồng tiến lên tập kích. màn vừa rồi làm nàng dám tùy tiện sử dụng chưởng pháp nữa, chỉ muốn né tránh. Nàng nhìn sang phía Nhạc Dung thấy khó khăn chống lại tên mặt đỏ đen và đám người thay phiên nhau đánh tới. Bách Xuân nảy ra ý định, nàng sử dụng “liên di bộ pháp” như con lươn huyền ảo, len lõi vào đám người đó nắm lấy tay của Nhạc Dung chạy . Đám người kia đuổi theo nhưng thể nào bì kịp tốc độ khinh công của nàng, lúc sau bỏ xa bọn họ. Để cho chắc nàng xa, đến khi thấy đủ an toàn Bách Xuân tìm cây to cao phi thân lên rồi buông tay Nhạc Dung ra.

      Nhạc Dung lúc nãy giao chiến cũng bị nội thương, nàng giúp điều tức lại. lát sau tỉnh táo lại hoàn toàn liền hỏi nàng có bị thương chỗ nào . Bách Xuân lắc đầu, nàng im lặng trầm tư, “thiên tinh đoạn cốt chưởng” quá tàn bạo, nàng chỉ sử dụng phần công lực, nếu dốc hết toàn lực thế nào đây, còn những loại võ công cấp cao khác nàng chưa sử dụng qua, trong đó có “thiêu hồn đại na di”, “phá huyết sát”,…, nghe tên là thấy đáng sợ rồi. Võ công gì mà kinh tởm thế này, nếu biết trước nàng học. Bách Xuân vò đầu suy nghĩ, Nhạc Dung nhìn nàng đầy phức tạp.

      Hai người ở cây hồi lâu, bị muỗi chích cái nên nàng giật mình, trời bắt đầu sụp tối. Nàng phân vân định hỏi nên đâu tiếp có tiếng động, rất nhiều người đến. Nàng nín thở im lặng nghe Nhạc Dung lên tiếng, là người của . Bách Xuân thở phào, cứ tưởng phải chiến đấu nữa.

      Bách Xuân tự động nắm tay kéo xuống, rất nhiều người đến, trong đó có người đứng đầu, dáng vẻ cao to mắt kiếm, mày ngài, toàn thân tỏa ra cỗ khí, cuối đầu trước mặt Nhạc Dung.

      "Xin Tam công tử trị tội, là ta sơ sót đến muộn"

      Nhạc Dung gì, ánh mắt có chút trầm ngâm. Bách Xuân thầm đánh giá, người kia chắc hẳn là Trương Sản, xem như cũng có tài năng, đến cũng muộn lắm, nếu Nhạc Dung tự mình cầm cự thêm chốc lát chắc sao.

      xe ngựa khác được chuẩn bị, Nhạc Dung bước lên xe, nàng cũng chui vào, kịp thấy ánh mắt ngạc nhiên của Trương Sản.

      Trương Sản là thuộc hạ đắc lực của Nhạc Dung, theo Nhạc Dung từ khi y được đưa trở về Phượng gia. Chưa lần nào thấy Nhạc Dung quá thân cận với ai, lại rất ghét người khác chạm vào người. Chỉ là lần này có chút khác biệt.

      Xe ngựa này tuy lớn bằng chiếc xe lúc nãy nhưng cũng rất êm. Bách Xuân thẩn thờ lấy tay mân mê mấy hột châu màn xe, trong đầu vẫn còn vương vấn chuyện võ công của bản thân nghe Nhạc Dung lên tiếng

      "Lúc nãy… "

      Nàng gấp gáp trả lời.

      "Lúc nãy ta có cố ý, ta biết gì hết, biết tại sao tự nhiên lại như vậy, ta … muốn giết người...là đó" – giọng nàng dần như cảm thấy bản thân phạm lỗi.

      Nhạc Dung nhìn nàng rồi lên tiếng

      "Ta muốn là lúc nãy bỏ quên Linh Chi ngàn năm của ngươi ở trong xe kia"

      Bách Xuân ngạc nhiên rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường

      "Thứ đồ tốt đó là ta có phúc hưởng" – đáng xấu hổ, cư nhiên cướp về thứ tăng cường sinh lý.

      "Nếu ngươi cần chỗ ta còn có rất nhiều Linh Chi ngàn năm, sừng tê, mã pín tửu,..."

      "Ngươi là xài mấy thứ đó ? hèn chi chê Linh chi của ta" – Bách Xuân lên tiếng ngắt lời

      "Là người ta cho chứ phải của ta"

      " cần nhận làm chi. Đừng với ta ngươi bị yếu sinh lý nha" – ánh mắt nàng nhìn giả vờ nghiêm giọng.

      "Ngươi mới yếu sinh lý!" - Nhạc Dung hơi lớn giọng

      "Còn nữa trước mặt ta tháo cái khẩu trang của ngươi ra . Bịt lâu như thế ngươi sợ bị nổi mụn à?"

      Biết kẻ kia thích thường nghiêm túc, thích trêu chọc người khác nên Nhạc Dung trả lời tùy tiện

      "Ta thích như thế"

      "Thích bị nổi mụn?"

      "Ngươi!"

      Trương Sản ở ngoài nghe màn đối thoại như thế đổ đầy mồ hôi, người ngồi trong xe là thần thánh phương nào vậy.

      Trong chốc lát Bách xuân nghĩ về chuyện kia nữa, sau này gặp chuyện tránh được tránh, với khinh công của bản thân nàng cũng có chút tự tin. Bách Xuân lại đề cập đến chuyện lên núi Trúc Sơn. Nhạc Dung dẫn nàng , nhưng phải giải quyết số chuyện ở Phượng gia trước . Bởi vì Trúc Sơn 5 năm trước cho người lạ lên núi nữa, nếu muốn lên phải có người quen biết dẫn đường, tùy tiện xông lên bị giết chết. Bách Xuân ngẫm nghĩ, có Nhạc Dung dẫn đường càng tốt nhân tiện lên đó hỏi về người giải độc cho năm xưa.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :