1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bách luyện thành yêu - Lạc Nguyệt Truy Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 94: Mang áo mưa hẹn hò.

      Bởi vì đá dạ quang đến buổi tối mới phát sáng nên khi tới lãnh địa của Chu Tước tôi đem mọi thứ giấu kỹ, sau đó thoát tuyến, bắt Bạch Trạch ở lại trông chừng đồ đạc. Theo lời Bạch Trạch sau khi tôi thoát tuyến, nó vẫn có thể hoạt động tự do như cũ. Chuyện này đúng là kỳ quái.

      Hôm nay là thứ sáu. Buổi chiều tôi có tiết học. Ngày mai là ngày bỏ lệnh cấm vận. Mọi người trong phòng KTX chẳng biết chạy đằng nào rồi, chỉ còn lại Thú Thú và tôi. Thú Thú vẫn ở trong game. Tôi mở sách giáo khoa ra đọc. Sắp thi học kỳ rồi. Mặc dù giờ tôi cần đến lớp nhưng vẫn phải học bài a~ Có điều trí nhớ của tôi bây giờ phi thường tốt, đọc qua lần là nhớ, ngay cả tôi cũng ngỡ ngàng. Dĩ nhiên chuyện này tôi chẳng dại gì mà với ai. Lỡ tin tức lọt vào tai đám khoa học gia điên rồ, có thể họ bắt tôi lại, tiến hành giải phẫu nghiên cứu não của tôi làm sao đây?!


      học bài, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Mắt vẫn nhìn chăm chăm vào sách giáo khoa, tay bật máy, tôi hỏi: – “Alô, muốn tìm ai?”

      Bên kia im lặng chút, sau đó là thanh ngập ngừng: – “Nhện đó à?”

      Ủa… tiếng này nghe quen tai lắm nha… nhưng bất chợt thể nhớ là ai, tôi nghi hoặc hỏi lại: – “Đúng vậy. Xin hỏi bạn là ai?”

      “… em nhận ra giọng của sao?” – uể oải oán trách.

      “… đúng là nhận ra.” – thành trả lời.

      “Haiz…” – bên kia thở dài – “ là Ám Ảnh.”

      Bịch ~ tôi té từ giường xuống đất, vội vã chụp lại cái phone.

      … sao mấy hôm nay thấy vào trò chơi? Cũng thèm liên lạc với em. chạy đâu? Chẳng lẽ ngoài đời xảy ra chuyện gì sao?”

      “… mấy ngày nay đều ngồi xe lửa. xe có tín hiệu, thể online nên vào trò chơi được.” – Ám Ảnh giải thích.

      Tôi đổ mồ hôi. ấy chạy đến đây thăm tôi ư?!?

      “Cái kia… đường xa như vậy, vì sao ngồi máy bay?”

      “… bị say máy bay.”

      “… vậy bây giờ ở đâu?” – tôi câm nín rồi, ngờ người này còn bị say máy bay nữa, thiệt là thần kỳ.

      đến Ác Ma Thành, giờ mướn phòng trong cái khách sạn gần trường học của em tên là Mê Huyễn Tím Cà Phê. có chạy đến trường để tìm em nhưng bảo vệ cho vào. Ông ta ngày mai mới dỡ bỏ cấm lệnh, còn hôm nay người ngoài thể đặt chân vào trường. Vốn định cho em cái ngạc nhiên, chẳng ngờ kế hoạch bị bể rồi.”

      “Hắc hắc… sao sao, ngày mai em tìm . Đúng rồi, cái quán cà phê nơi ở í, em có nghe mọi người trong trường đồn rằng nó là câu lạc bộ của giới đồng tính. phải cẩn thận có biết . lớn lên trắng trẻo đẹp trai hào hoa nhã nhặn thế kia, coi chừng bị người khác “ăn” sạch à.” – tôi hảo tâm nhắc nhở Ám Ảnh.

      Bịch ~ tiếng vang lớn ở đầu dây bên kia truyền tới, giống như có cái gì đó rất nặng vừa rơi xuống đất. Nửa ngày sau, mới nghe thấy thanh lờ đờ của Ám Ảnh: – “ thấy chỗ này cũng bình thường mà. Được rồi, nữa. Nơi này có internet, buổi tối lên mạng vào trò chơi. Em có lên tuyến ?”

      “Đương nhiên nha. Em đánh răng rửa mặt, tiếng sau lên.”

      “Ừ, ăn tối, tiếng sau vào trò chơi. Hẹn gặp lại.” – Ám Ảnh hưng phấn .

      Tôi cúp điện thoại, nhảy nhót ca hát vào phòng tắm để rửa mặt. Lúc ra, vừa vặn đụng Thú Thú thoát tuyến định vào rửa mặt. Thú Thú nhìn bộ mặt tươi rói như vừa trúng số của tôi đầu đầy thắc mắc.

      “Sâu, bà lại lên cơn gì vậy? lẽ vừa bị người ta hạ gục rồi trấn lột toàn bộ trang bị nên bị kích thích thần kinh hay sao?”

      Đệch ~ tôi còn chưa cười nhạo chuyện bả bị Thiên Ngu Cam hạ đo ván vậy mà bả dám quay ngược lại xỉa xói tôi?!? Nhưng mà nhìn bả hề nổi cơn tam bành, chắc chuyện kia đến nỗi đả kích lắm?!

      Vẫn hoài nghi, tôi hỏi thăm: – “Thú Thú, tui nghe Triệu Hoán Liên Minh bị Bất Diệt Thần Thoại diệt đoàn, chuyện này là sao?”

      “Ừ… có gì, chuyện bình thường thôi mà. phải Thập Tự Thiết Tường Vi cũng bị tam đại bang hội liên minh tiêu diệt hay sao? Khụ… mặc dù quá trình thể là xuất sắc, nhưng tụ chung cuối cùng vẫn là bọn tui toàn thắng. Còn về Bất Diệt Thần Thoại … lần trước bọn tui ngược đãi bọn nên giờ bọn trả thù là chuyện bình thường. Lại , bọn cũng thương vong thảm trọng nha. Theo lời của Soái Ca giờ chưa phải là thời điểm tốt để tiêu diệt Bất Diệt Thần Thoại. Trước hết cần hạ gục Thập Tự Thiết Tường Vi . Mà cái bọn Thập Tự Thiết Tường Vi đúng là đáng ghét, khi lại xây Hoa Đô ngay chính giữa Thần Thành và Bất Diệt Thành. Bà có phải ứa gan ?” – Thảo Hoa Mai vừa gặm bàn chải đánh răng vừa nhồm nhoàm .

      “Hắc hắc… sao bà nghe lời Soái Ca dữ vậy ~” – tôi giả vờ dè bĩu.

      Thảo Hoa Mai trợn mắt: – “Ai đúng đạo lý tui đều nghe nha. chuyện này, chuyện của bà . Mỗi ngày bà thần thần bí bí làm cái gì tui đều biết. Bà bận rộn chuyện gì?”

      “Bà cũng biết chuyện tui bị khóa cấp chứ. giờ tui nghĩ biện pháp để giải quyết nó đây. Bây giờ, nhiều người lên tới cấp 40, tui chẳng có lấy chút ưu thế nào cả. Nếu tui tìm ra biện pháp hóa giải chuyện này, tui thể nào tiếp tục chơi trò chơi.”

      “Đúng vậy. Mặc dù mấy mũi tên kỳ quái của bà rất lợi hại nhưng nếu thăng cấp điểm thuộc tính cũng thể tăng mà như vậy thực lực bị hạn chế. Tuy trong trò chơi này, cao thủ đều dựa vào trang bị, nhưng nếu thuộc tính cơ bản tốt, cho dù có trang bị hạng nhất cũng bỏ . Hơn nữa, ngoại trừ Sát Quỷ ra, toàn bộ trang bị người của bà đều là rác rưởi.”

      “… bà cần trắng trợn như vậy nha.” – tôi đau lòng rồi. Đúng vậy, trang bị người tôi toàn là đồ rác rưởi. Bởi vì tôi luôn gặp xúi quẩy. Mỗi lần đánh boss đều bạo ra trang bị của cung thủ. Mà mỗi lần bạo ra đều là hàng phế phẩm. Nhưng bù lại tôi có Thánh Thú làm sủng vật nha. Là sủng vật siêu cấp trâu bò. Cho dù tôi thể thăng cấp nữa tôi vẫn đủ sức hiên ngang càn quét khắp giang hồ a~

      “Được rồi. nữa. Tui phải lên tuyến đây. Còn phải luyện binh nữa.” – Thảo Hoa Mai đánh răng xong, vội vàng chụp lấy cái mũ trò chơi, online.

      Lên trò chơi, tôi lập tức gọi cho Ám Ảnh.

      “Ám Ảnh, bọn em đều ở Hồ tộc. mau đến đây . Em gọi mập mạp ra dẫn đường.”

      “Ừ, đến ngay.”

      Đóng máy truyền tin, tôi liên lạc với Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ở Hồ Ly Sơn Trang: – “Mập mạp, hồi nữa Ám Ảnh tới. Cậu mau ra ngoài đón ảnh, sau đó giúp tôi giới thiệu ấy với mọi người.”

      “Có muốn mời Ám Ảnh vào bang hội luôn ?”

      cần. Bang hội chúng ta là thuần khiết Hồ tộc. Nếu tôi tự tiện thêm ấy làm thành viên khiến người khác dị nghị.”

      Kỳ tôi có tâm tư khác. Bởi vì tôi vẫn tính toán làm cách nào để ly khai bang hội để cùng Ám Ảnh làm đôi thần tiên quyến lữ. Nếu Ám Ảnh mà gia nhập, với tài năng của ấy, nhất định nhanh chóng ngồi lên vị trí cao. Nghĩa là tôi càng khó ly khai hơn nữa.

      Sau khi dàn xếp xong chuyện ở đây, tôi bắt đầu liên lạc với Bạch Trạch. Con chó rất thành . Nó ngồi tại chỗ mà tôi an bài, ngược lại, chạy đâu biệt tăm biệt tích luôn. Đúng là muốn ăn đòn mà.

      “Bạch Trạch, ngươi ở đâu?” – tôi tức giận hỏi.

      “Lão đại, ta ở chỗ Chu Tước chuyện phiếm. Vừa nhắc tới lên rồi. Có muốn ta chạy ra đón hay ?” – Bạch Trạch eo éo hỏi.

      “… à cần.” – tôi cúp đường dây. Thở dài, tên này làm sao chạy tới chỗ Chu Tước rồi?!? lẽ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã? Tôi phải chạy xem chuyện gì xảy ra mới được.

      “Lão đại!!!” – Bạch Trạch sáng mắt, từ xa nhìn thấy tôi, vẫy vẫy cánh tay gọi lớn, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ. Bên cạnh nó là Chu Tước ưu nhã nằm mặt đất. Bộ lông đỏ rực của tên kia phản xạ dưới ánh trăng là xinh đẹp.

      Tôi bất đắc dĩ phải lết qua, hướng Chu Tước lễ phép chào hỏi: – “Xin chào Chu Tước đại nhân.”

      cần khách khí.” – giọng trung tính của Chu Tước rất dễ nghe – “Ta còn chưa cảm ơn ngươi mang lên nhiều lễ vật như thế kia.” Vừa vừa chỉ vào đống đá dạ quang bên cạnh.

      Ồ… ngờ chiêu này dùng được nha. Thế cọng lông của Chu Tước chắc là dễ xin xỏ rồi nhỉ?!?

      Tôi còn xoắn xuýt chưa biết mở miệng thế nào, Chu Tước lên tiếng trước: – “Ta biết ngươi tới đây là muốn xin lông vũ. Ta mấy hảo cảm với người của Hồ tộc. Nhưng ngẫm lại, Hồ tộc chỉ có 1 người biết xấu hổ thôi, là cái tên Đồng Tịch đáng chết kia. Những người khác đều tệ. Ta với Bạch Trạch vốn là lão hữu (bạn già). Lần này nể mặt mũi của cậu ta, liền tặng cho ngươi vậy. Đây, cầm lấy .”

      Chu Tước dùng cái mỏ nhổ xuống cọng lông, đưa qua.

      Tôi như lọt vào sương mù. Mơ màng cầm lấy. Mơ màng chào tạm biệt. Mơ màng xuống núi. Cho đến khi ngồi yên ổn trong Hồ Ly sơn trang mà tôi vẫn chưa thể tin là bản thân có thể lấy tới Chu Tước chi vũ dễ dàng như vậy.

      May mắn Ám Ảnh xuất , trí óc của tôi liền thanh tỉnh trở lại.

      “Ám Ảnh!!!” – tôi nhào tới cho ấy cái ôm gấu trúc. Mọi người đứng xung quanh đều trợn trắng mắt mà nhìn.

      Ồn ào ~ ồn ào ~

      “… người đó là Ám Ảnh? ? Trời ơi, ngờ tui có thể nhìn thấy đại thần bằng xương bằng thịt…”

      “Đúng là Ám Ảnh. Nghe ấy là bạn trai của hội trưởng. Nếu ấy gia nhập bang hội chúng ta hay biết mấy…”

      Tôi bỏ ngoài tai mọi tạp ở xung quanh, nắm tay Ám Ảnh, vọt vào trong phòng riêng, khóa cửa.

      E hèm, mọi người đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn kể cho ấy nghe những chuyện xảy ra với tôi ở U Minh giới, rồi chuyện của tứ Thánh Thú, rồi tặng Tu La Kiếm cho ấy thôi. tóm lại là hai đứa chúng tôi chỉ ngồi giường chuyện phiếm. là rất trong sáng. Sau đó cả hai cùng thoát tuyến, hẹn gặp mặt vào sáng ngày mai.

      Đêm đó tôi gần như mất ngủ.

      Thứ bảy. Buổi sáng.

      Tôi dậy từ sớm, cẩn thận chải chuốt cái đầu tổ quạ của mình, sau đó mượn mỹ phẩm của bạn bè trong phòng bắt đầu vật lộn với công tác trang điểm.

      Thảo Hoa Mai nghe mấy thanh đinh đinh của tôi bị đánh thức, mở cặp mắt tèm nhèm nhìn tôi, lập tức bừng tỉnh.

      “Sâu, bà làm gì? Trời còn chưa sáng mà bà trang điểm? phải là hẹn hò đó chứ?”

      “Đúng vậy.” – tôi trả lời mà thèm ngẩng đầu – “Ám Ảnh đến đây. Tui có hẹn với ảnh.”

      “Cái gì???” – đám cầm thú đều nhổm dậy chạy tới xem tôi.

      “Hôm nay mướn phòng sao?”

      “Tối nay bà về nhà?”

      Tôi bất đắc dĩ đưa mắt nhìn đám sắc nữ trong phòng: – “Nè nè… hai đứa tui chỉ hẹn hò chơi thôi. Mấy bà làm gì kích động dữ vậy. lẽ đều mộng xuân à?”

      “Cút ~” – cả đám khinh bỉ chửi tôi câu liền tản ra.

      Duy nhất Thảo Hoa Mai là lén lút tới mở tủ quần áo, lấy thứ gì đó, lại lén lút nhét đầy vào ba lô của tôi.

      “Thú Thú, bà bỏ thứ gì vào ba lô của tui đó?” – tôi nhìn những gói nho , kỳ quái hỏi.

      “Áo mưa! (bao cao su)” – Thảo Hoa Mai vừa vừa cố gắng nhét thêm vài cái vào balo.

      Ầm ~ tôi đập đầu xuống đất.

      “Tui mới cần mấy cái này. Bà mau lấy ra hết cho tui.” – tôi đưa tay vào balo, lôi ra hết cái đám áo mưa mà Thú Thú vừa nhét vào. Nhìn đống áo mưa bị quăng lên giường, tôi đổ mồ hôi, ở đâu ra mà bả có nhiều áo mưa dữ vậy chớ!!!!!!!!!!!!!!!

      “Thú Thú, bà từ đâu có được nhiều áo mưa như vậy? Đừng là bà mua chúng nha.” – đánh chết tôi cũng tin Thú Thú chịu bỏ tiền ra mua mấy thứ này.

      “Lần trước ban tuyên truyền phòng chống HIV của trường có đến KTX để bổ túc kiến thức, đồng thời phân phát áo mưa luôn. Mấy phòng bên cạnh đều cần dùng nên tặng hết cho phòng bọn mình. Bọn tui lại cần nên tui để dành hết cho bà.” – Thảo Hoa Mai ăn ngay trả lời.

      Tôi câm nín rồi. Tuyên truyền phòng chống HIV là sai, phát áo mưa cũng sai, nhưng phát bên KTX nam là được rồi, ai đời lại phát cho KTX nữ chứ aaaaa, còn phát nhiều như vậy, chẳng lẽ có ý đồ xúi giục người ta phạm tội à?!?

      Tôi nghiêm túc bảo Thú Thú cất hết mấy cái áo mưa kia. Sửa soạn thoáng, tôi liền chuẩn bị hẹn hò. Thảo Hoa Mai vẫn chưa hết hy vọng, với theo: – “Sâu, bà lấy sao? Nếu dùng áo mưa rất nguy hiểm đó… lỡ bà bị cái kia cái gì bọn tui làm sao giúp bà đây a~”

      “Biến ~” – tôi chút khách khí đóng sầm cửa lại.

      Bước chân vào câu lạc bộ đồng tính nổi danh kia, tôi rất nhanh liền nhìn thấy Ám Ảnh. ấy ở ngoài đời và trong trò chơi hoàn toàn giống nhau. Tóc ngắn, da trắng, nét mặt ôn hòa nhã nhặn. ấy thấy tôi. Chẳng biết nghĩ gì, vừa uống cà phê vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bao bọc toàn thân là loại khí chất quyến rũ chết người. Làm hại tôi bị loạn nhịp tim hồi.

      “Ám Ảnh.” – tôi ngồi xuống đối diện, nở nụ cười thực tươi.

      “Gọi thẳng tên .” – Ám Ảnh thở ra . ấy sớm cho tôi biết tên , nhưng tôi vẫn có thói quen.

      quen a~ Gọi như thế em cứ thấy xa lạ thế nào ấy. Gọi Ám Ảnh nghe thân thiết hơn.” – tôi rất tự nhiên trả lời, còn tùy tiện cầm lấy ly cà phê của Ám Ảnh mà nốc hơi.

      Ám Ảnh nhìn tôi như vậy bất đắc dĩ lắc đầu, rút tờ khăn giấy lau qua khóe miệng cho tôi. Hành động cũng tự nhiên tùy tiện y như trong trò chơi, hề e dè hay câu nệ.

      “Bây giờ mình đâu chơi? chẳng biết gì về nơi này.”

      ra vùng này chẳng có chỗ nào chơi. Em dẫn tham quan địa điểm nổi danh nhất Ác Ma Thành . Sau đó dẫn gặp 2 người.”

      “Được.” – Ám Ảnh ngoắc tay gọi tính tiền.

      Hai đứa đứng lên ra ngoài. Ám Ảnh rất tự nhiên nhấc balo của tôi mà đeo lên vai. Người này biết săn sóc nha~ Trong lòng tôi vui vẻ nghĩ.

      “Sâu, trong balo của em đựng lựu đạn à? Sao nặng dữ vậy.” – Ám Ảnh nhấc nhấc balo ước lượng xong trêu chọc hỏi tôi câu.

      “Xí … là nước uống đó. Bên ngoài vùng thông khí này có cửa hàng tạp hóa gì đâu.” – tôi đưa tay chỉ cái vòm thông khí cực lớn ở đầu.

      “À, ra là vậy.”

      “Hì hì… em còn đặc biệt mang theo loại nước uống đặc trưng của vùng Tân Cương nha, những nơi khác đều có đâu.”

      “Vậy à? Lát nữa phải uống thử rồi.” – Ám Ảnh vừa vừa kéo khóa đóng balo, nhưng nhìn thấy thứ gì đó trong balo liền ngơ ngẩn thoáng, sau đó nở nụ cười nhìn tôi – “Sâu, hôm nay em về KTX đúng ? ngủ lại phòng à?”

      “??” – tôi ngạc nhiên nhìn Ám Ảnh – “Em có về KTX sao?”

      “Nếu em mang nhiều áo mưa như thế làm gì?”

      Bịch ~ tôi té. Trong bụng nguyền rủa Thú Thú cả trăm lần, lại dám thừa dịp tôi chú ý mà nhét áo mưa vào balo lần nữa. Thế là xong, thanh danh cả đời của tôi bị hủy trong tay của bả.

      Chương 95: Em là thuần khiết.

      đường , Ám Ảnh ngừng cười trộm, khiến tôi thể ngẩng đầu luôn. Nguyền rủa Thú Thú. Nguyền rủa áo mưa. Trời ơi, tức chết tôi mà. Tôi cúi đầu lầm lũi bước tới trước.

      “Sâu à, bọn mình khó khăn lắm mới được gặp nhau. Em , đừng im lặng mãi thế a~” – Ám Ảnh buồn bực lôi kéo cánh tay của tôi.

      Tôi đưa mắt liếc cái, tiếp tục cúi đầu. Về chuyện áo mưa, giải thích hay giải thích đều như nhau. chừng càng giải thích càng khiến người ta nghĩ rằng tôi bịa chuyện.

      Thấy tôi vẫn chịu lời nào, Ám Ảnh móc cái áo mưa ra, cười cười nhìn tôi rồi : – “Bên có huy hiệu của Ủy ban phòng chống SIDA, là của tổ tuyên truyền trong trường em phát phải ? Hồi xưa học cũng được phát cái này hoài, nhiều lúc bỏ quên trong túi áo, vô tình bị người khác phát , nháo nháo chọc ghẹo hồi liền thôi, phải chuyện gì to tát.”

      Tôi chỉa tay về phía trước: – “Tới rồi.”

      “Đúng là thú vị.” – Ám Ảnh nhìn qua kính viễn vọng, quan sát những cột đá được đục đẽo thành những hình thù khác nhau – “Thiên nhiên đúng là thần kỳ. Những pho tượng kia trông cứ như do bàn tay con người làm nên, chẳng ngờ lại do thiên nhiên tạo thành.”

      “Ban ngày nhìn có cảm giác gì, đến buổi tối nhìn càng chân hơn. Có điều buổi tối ở đây cực kỳ đáng sợ, chẳng ai dám mạo hiểm cả.”

      “Vậy sao?” – hai mắt Ám Ảnh lóe sáng – “Vậy tối nay chúng ta ra đây thám hiểm .”

      “Thám hiểm cái đầu á…” – tôi lại trợn mắt, hình như hôm nay tôi trợn mắt hơi nhiều – “Buổi tối có gió cấp 8, rất nguy hiểm, mà ra đây, chết mất xác cũng ai biết đâu. thành ở trong khách sạn cho em.”

      “… đáng tiếc quá nha. Nhưng nếu ra đây làm sao em biết buổi tối ở đây trông như thế nào?”

      “Đồng chí Ám Ảnh…” – tôi khoác tay lên vai – “… chẳng lẽ biết thế giới này có thứ gọi là kính quang chiếu hay sao?” (máy chụp ảnh dùng cho ban đêm)

      Ám Ảnh im lặng.

      “Được rồi.” – tôi nhìn sắc trời – “Sắp có gió lớn, chúng ta thôi.”

      “Là gặp 2 người mà em à?”

      “Ừm…” – tôi nắm tay Ám Ảnh, lôi kéo ấy chạy về hướng Sở Nghiên Cứu.

      đến trước mộ bia kia, tôi như lẽ thường đặt xuống vài đóa hoa dại màu vàng, sau đó ngồi xuống bức cỏ dại mọc xung quanh mộ. Ám Ảnh cũng ngồi xuống, dùng ánh mắt để hỏi tôi đây là ai.

      Tôi cười xán lạn : – “Đây là bạn trai cũ của em.”

      “Hả?!?” – Ám Ảnh kinh ngạc nhìn tấm hình chụp mộ, rồi lại nhìn tôi.

      Tôi nhún vai: – “ ấy là nghiên cứu sinh của Sở Nghiên Cứu, qua đời trong vụ tai nạn ở phòng thực nghiệm. Tình huống cụ thể ra sao em cũng ràng lắm. Chỉ biết là ngày hôm trước bọn em còn vui vẻ chúc mừng sinh nhật ảnh, ngày hôm sau ảnh nằm ở đây rồi. Ngay cả thi thể của ảnh đều nhìn thấy.”

      Ám Ảnh chẳng biết phải cái gì cho phải. Dựa theo đạo lý bình thường, thời điểm này nên an ủi Sâu. Nhưng nhìn nụ cười xán lạn kia, Ám Ảnh chần chừ biết có nên an ủi hay

      “Được rồi.” – tôi đứng lên – “Em mang đến đây là vì muốn cho người kia biết, em tuân thủ lời hứa hẹn. Cho dù em và người kia thể ở bên nhau, em vẫn vui vẻ sống tiếp.”

      Cả đời Ám Ảnh chưa bao giờ quên được buổi chiều hôm đó. có biệt hiệu là Sâu, nhìn với ánh mắt sáng rực như tia nắng mặt trời, câu đâm thẳng vào trái tim : – “Ám Ảnh, em rất rất thích . Em quyết định rồi, mai này em gả cho .”

      Sở Nghiên Cứu vẫn sạch như ngày thường. Sau khi tiến vào tôi đường tới phòng thí nghiệm của Lục Tiểu Phụng.

      “Tiểu Phượng Phượng, cuối tuần rồi còn chịu nghỉ ngơi a~ Làm gì mà bán mạng dữ vậy?”

      “Sâu…” – Lục Tiểu Phụng nghe tiếng liền biết là tôi tới, nhưng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ám Ảnh đứng bên cạnh tôi sửng sốt lúc – “Sâu, đây là…”

      “Bạn trai của em. Đinh Bạch.” – tôi cười hì hì kéo tay Ám Ảnh tới giới thiệu.

      “A… hân hạnh hân hạnh.” – Lục Tiểu Phụng chà tay vào áo khoác, sau đó duỗi tay cầm chặt tay Ám Ảnh, cao thấp đánh giá chút – “Ngoại hình này trông rất giống…”

      “Giống cái gì mà giống…” – tôi hầm hè cắt ngang.

      chỉ muốn trông rất giống người bạn thôi. Em nổi cáu cái gì… chậc, tính tình gì mà.” – Lục Tiểu Phụng chặc lưỡi.

      “Thôi ~ ” – tôi duỗi ngón giữa (ở sau lưng) để khinh bỉ ta. Tôi đương nhiên biết ta muốn Ám Ảnh thoạt nhìn có cái khí chất rất giống với người kia. Cho dù như thế cũng nên trắng ra trước mặt Ám Ảnh nha. Lỡ như Ám Ảnh hiểu lầm tôi sao???

      “Tiểu Phượng Phượng, em tới tìm là muốn ăn chực cơm tối. Ai cũng biết toàn bộ khu vực này chỉ có nhà hàng của Sở Nghiên Cứu là xa hoa nhất. À … em muốn đãi bạn trai bữa cơm, tổng thể dẫn ấy ăn cơm ở căn tin trường a~ xem…” – tôi vừa vừa cười hì hì xoa tay.

      Lục Tiểu Phụng hiểu ý, lôi cái phiếu trong hộc tủ đưa cho tôi: – “Cầm lấy . Nhớ trả lại đó.”

      Tôi nhanh nhẹn chộp lấy, gửi cho Lục Tiểu Phụng cái hôn gió liền nhanh chân kéo Ám Ảnh chạy ra ngoài.

      “Như vậy… hình như tốt lắm.” – Ám Ảnh ngần ngừ nhìn tôi.

      “Có gì mà tốt. biết tên kia lãng phí bao nhiêu đâu. Sở Nghiên Cứu mỗi tháng đều cấp phiếu ăn cho nhân viên, tên kia chưa từng dùng hết số tiền được cho. Mà hạn ngạch này thể cộng dồn, cứ qua đầu tháng là số dư bị thu hồi. Nếu phải em thường xuyên chạy qua ăn ké biết tên kia có xài được phân nửa số tiền trong phiếu ăn này hay nữa đó.”

      Ám Ảnh đổ mồ hôi ~ đời này, có công ty hỗ trợ tiền ăn cho nhân viên à? Đúng là mới nghe lần đầu luôn.

      Trong nhà hàng cao cấp của Sở Nghiên Cứu, chúng tôi dùng bữa tối lãng mạn và ngon miệng. Sau khi trả lại phiếu ăn cho Lục Tiểu Phụng, tôi cùng Ám Ảnh trở lại quán cà phê.

      Buổi tối, quán cà phê cực kỳ náo nhiệt. người đàn ông đánh đàn dương cầm ở giữa đại sảnh. Tiếng nhạc du dương quanh quẩn trong khí. Từng cặp tình nhân dìu dắt nhau sàn nhảy. Toàn bộ chỗ ngồi đều chật kín. Có người uống cà phê. Có người uống trà. Có người ăn bánh ngọt. chung, khí rất hài hòa ưu nhã.

      “Nơi này tệ nha.” – tôi nhìn quang cảnh khác biệt giữa ban ngày và ban đêm của quán mà cảm thán khen thưởng câu. nơi ưu nhã thế này sao bị đồn thành câu lạc bộ đồng tính nhỉ? Đúng là nên tin tưởng lời đồn thất thiệt.

      Chính lúc này, ngoài cửa vào 2 vị soái ca, người thầm với người kia: – “Chủ quán là bạn trai cũ của tớ. Lát nữa giới thiệu cho cậu làm quen.”

      Người kia hưng phấn hẳn lên: – “Cậu nhất định phải giới thiệu cho tớ làm quen. Tớ chính là fan hâm mộ của chủ quán nơi này.”

      “Ừ, được rồi. Người ngồi đánh đàn dương cầm chính là chủ quán. Tớ nghĩ ta thích cậu cho coi. Hổng biết chừng đêm nay … ”

      Tôi nhìn Ám Ảnh. Hai đứa rất biết điều mà nhấc chân xê dịch qua chỗ khác.

      nhạc chấm dứt, chủ quán thong thả đến quầy bar, hàn huyên vài câu với 2 người khi nãy. Lúc quay đầu thấy chúng tôi, chủ quán ngạc nhiên hỏi: – “Hai người trông rất lạ mặt. Là lần đầu tiên tới nơi này sao?”

      Chúng tôi gật đầu. Dựa vào ánh sáng nhập nhòe của đèn xoay, tôi quan sát vị chủ quán, kinh ngạc phát giống y chang tên Tím Huyễn trong trò chơi, dĩ nhiên là trừ màu tóc. Trong lòng tôi la lớn, đờ mờ, thể nào, chẳng lẽ thế giới rất à?

      Nghĩ đến Tím Huyễn tôi liền nhớ ngay đến Thâu Đêm Suốt Sáng, Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ. Tôi quét mắt nhìn quanh phòng. Quả nhiên, trong góc, hai tỷ muội Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ cầm ly cà phê lên cao hòng che giấu ánh mắt soi mói tăm tia mấy đẹp trai qua lại.

      Đổ mồ hôi ~ ổn. Chỗ này quá nguy hiểm. Tôi thể để Ám Ảnh đơn độc giữa bầy sói được. chừng bị họ bôi đen.

      “Ám Ảnh, mau, chúng ta trở về phòng.”

      Ám Ảnh kỳ quái nhìn tôi, gật đầu: – “Được.”

      Thấy chúng tôi có ý định muốn , Tím Huyễn vội vàng gọi giựt lại: – “Đợi tí. Hai vị lần đầu tiên tới đây, dựa theo quy củ, tôi có lễ vật tặng cho hai vị.”

      xong liền vào quầy bar, bắt đầu lôi ra đống thứ kỳ quái: – “Dầu bôi trơn… ừm, hai người cần thứ này. Trang bị SM…”

      Tím Huyễn giơ cái áo dây thừng lên, hỏi: – “Hai vị muốn dùng ? Quán cho mượn miễn phí.”

      Đổ mồ hôi ~ Chúng tôi lắc đầu như trống bỏi.

      “Vậy hai vị muốn thứ gì?” – tiếp tục lục lọi.

      Chúng tôi chịu nổi, vội vàng nhanh: – “ cần lễ vật, tặng chúng tôi 2 ly cà phê là được rồi. Chúng tôi phải về phòng đây.”

      xong, hai đứa bay ngay ra khỏi đó, chạy nhanh lên phòng Ám Ảnh. Sau khi khóa trái cửa phòng, tôi mới thở phào nhõm.

      “Trời ơi, cũng biết tìm chỗ để mướn ghê.”

      phải tại đọc quảng cáo nơi này rất phong cách, cà phê lại ngon nên mới mò tới hay sao?!?” – Ám Ảnh cười khổ giải thích.

      “Thôi, cần để ý đến họ là được.” – tôi như con cá gặp nước, nhảy phát lên cái giường lớn, híp mắt hít mũi ngửi cái mùi xà phòng thơm phức của ra trải giường.



      “Sâu!!! Sâu!!!”

      Nghe tiếng Ám Ảnh gọi, tôi mơ màng mở mắt. Ám Ảnh mặc áo ngủ, tay cầm khăn lông lau tóc.

      “Trời sáng rồi sao?” – tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Ủa, vẫn tối thui mà.

      “Sáng cái gì mà sáng.” – Ám Ảnh tét cái vào mông tôi – “Em về KTX à? trễ lắm rồi. Hay là em ngủ lại .”

      “Ừ… em ngủ lại.” – tôi xong liền nhắm mắt ngả đầu vào gối, chuẩn bị trở về với giấc mơ dang dở. , thời điểm tôi ngủ gật cái giường là lớn nhất. Những chuyện khác tôi quan tâm.

      “Sâu, chúng ta cả ngày dạo bên ngoài, cả người toàn là bụi đất, em nên tắm trước .” – Ám Ảnh lay lay bả vai tôi.

      “Ừ, đúng.” – tôi mắt nhắm mắt mở như người mộng du vào nhà vệ sinh.

      Ám Ảnh ngoại trừ câm nín vẫn là câm nín. hề nghĩ tới, ra ngoài đời Nhện còn mơ hồ gấp trăm lần game.

      Tôi tắm xong, mặc cùng kiểu áo ngủ như Ám Ảnh, ngồi vào ghế salon, bắt chéo chân, mở tivi lên xem phim hoạt hình.

      “Em mệt sao?” – Ám Ảnh ngồi xuống bên cạnh, dùng khăn lông giúp tôi lau tóc.

      “Em tắm xong liền tỉnh táo.” – tôi cầm dĩa trái cây tay, liên tục nhét chúng vào mồm.

      “…” – Ám Ảnh cảm thấy, Nhện trong thực còn dâm đãng vô sỉ hơn trò chơi gấp trăm lần. Thiệt là đáng quá mà.

      Hai chúng tôi ngồi dựa vào nhau, câu lại câu chuyện. Cảm giác rất hài hòa. Nếu thế giới này mọi chuyện đều đơn giản như thế tốt biết bao.

      “Sâu, hỏi em chuyện.” – Ám Ảnh nghiêm túc .

      “Ừm… chuyện gì?” – tôi tùy tiện vung tay.

      “Em có nghĩ em mang theo nhiều áo mưa như vậy, nếu dùng đến là lãng phí ? Chi bằng chúng ta…”

      “Ám Ảnh.” – tôi cắt ngang – “Nhìn ánh mắt thuần khiết của em đây nè. Mặc dù em cảm thấy đề nghị của rất có tính chất xây dựng nhưng… làm tình cần cảm hứng, mà giờ em chẳng có cảm hứng gì cả.”

      “Em… thuần khiết…” – Ám Ảnh méo miệng run rẩy lặp lại.

      “Đúng vậy. đời này, mỗi người đều là cá thể thuần khiết. Chỉ có điều độ thuần khiết giống nhau mà thôi. Em là loại người thuần khiết 100% đó, so với nước tinh khiết còn thuần khiết hơn…”

      Tôi còn chưa xong, Ám Ảnh hộc máu bỏ mình, té xuống đất ngượng dậy nổi.

      biết có phải vì 2 tách cà phê buổi tối hay mà 2 đứa chúng tôi cứ tỉnh như sáo, mắt mở thao láo, hưng trí bừng bừng ngồi chuyện phiếm suốt đêm.

      Khi bình minh ló dạng, Ám Ảnh nhìn tôi, vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lần nữa.

      “Sâu, em chắc chắn muốn thử lần à?”

      “Xác định cùng khẳng định.” – tôi kiên quyết gật đầu. là tôi giả vờ bình tĩnh để che giấu khẩn trương trong lòng. Tôi khẩn trương cả đêm rồi, cho nên mới bô bô lôi kéo ấy chuyện phiếm đến khàn cả giọng, khan cả tiếng. Haiz… cũng bởi vì tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý a~

      biết hôm nay trở về bị bọn cầm thú kia thẩm vấn thế nào đây nữa. Quả nhiên ngoài dự liệu, vừa vào cửa phòng, cả đám sắc nữ bao vây lấy tôi.

      “Oa, có quầng thâm, nhất định cả đêm ngủ.”

      “Đâu, cho tui nhìn coi… thiệt là có… Sâu, thành khai báo mau, đêm qua làm mấy lần?”

      Thảo Hoa Mai cầm balo của tôi, đổ tung mọi thứ ra, bắt đầu đếm áo mưa, sau đó la lớn: – “Có lầm hay , bà thèm dùng áo mưa luôn. Chẳng lẽ bà sợ…”

      đầu tôi toàn là sọc đen.

      xin lỗi à, ngày hôm qua dì cả của tui tới, cho nên bọn tui hông có làm. Mấy bà hài lòng chưa?”

      “Xời ~” – cả đám tản ra.

      Tôi thể đợi được nữa, bò lên giường, trực tiếp ngã xuống, ngủ bù.

      Đáng lẽ tôi và Ám Ảnh còn hẹn nhau chơi thêm ngày hôm nay nữa. Nhưng ông chủ của ấy gọi điện đến, bảo là có chuyện quan trọng, buộc ấy phải trở về gấp. Đó là lý do tôi quay lại KTX sớm.

      Lại nhớ tới, hơn ngày tôi vào trò chơi, bên trong trải qua mấy ngày thời gian, biết có chuyện gì xảy ra hay nữa. Tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn biết trong trò chơi oanh động ngất trời.

      Thảo Hoa Mai ngồi trong đại sảnh bang hội, cùng mọi người lắng nghe thông báo toàn khu của hệ thống.

      >> Hệ thống: Sáng hôm nay, Hồng Hoang đạt tới số lượng 100 vạn người lên đến cấp 40. Điều kiện phù hợp, nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang chính thức mở ra. Thánh Linh sáo trang gồm 4 bộ trang bị, theo thứ tự là Thanh Long thủ hộ và Thanh Long chiến giáp; Chu Tước thủ hộ và Chu Tước giáp mềm; Bạch Hổ thủ hộ và Bạch Hổ thánh y; Huyền Vũ thủ hộ và Huyền Vũ pháp bào. Tất cả người chơi 40 cấp đều có thể tiếp nhận nhiệm vụ này. NPC giao nhiệm vụ xuất ở cả bốn đại lĩnh, Hỗn Loạn Chi Đô, Thực Nguyệt Thành, Tô Nhiếp Tộc, Bạch Lang Tộc. Mọi người hãy nhanh chân nhận nhiệm vụ. Chúc các bạn chơi game vui vẻ.

      Chương 96: Bang Đầu Búa.

      Hôm nay vừa vào trò chơi, tôi liền nghe tới tin tức về nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang. Tôi hưng phấn như người khác, ngược lại càng ảo não phiền muộn. Nhiệm vụ Tứ thánh thú của tôi mới hoàn thành có 1 cái, còn 3 cái vẫn chưa biết phải làm sao. Vốn lãnh địa của Tứ thánh thú trước giờ ai bén mãng tới. Tôi nghĩ bản thân cứ an tâm từ từ mà làm. Nhưng bây giờ xảy ra cớ này, đúng là Hoa Phong mang tới cho tôi thêm nhiều phiền phức.

      Thánh Linh sáo trang là hàng cao cấp, nhất định trở thành vật phẩm tranh đoạt của tất cả các đại bang hội. Đến lúc đó, lãnh địa của Tứ thánh thú nhất định đông nghẹt người. Y như Long Tức Mê Cung lúc mới mở ra vậy, ai cũng chạy tới cướp đoạt đất phong lệnh. Cho nên, cần biết tôi vào lãnh địa của Tứ thánh thú với mục đích gì, đều trở thành tử địch trong mắt mọi người. Đồ Thượng Quan Tường ác độc!!! Đồ Hoa Phong rảnh hơi!!!

      Tôi ngừng nguyền rủa tất cả những người quấy rầy kế hoạch của tôi, bản thân lại biết, lần này Hoa Phong là bất đắc dĩ mới phải mở ra nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang. Tất cả cũng vì tôi mà ra.


      Hệ thống có quy định, khi có người chơi tiếp xúc với Tứ thánh thú, đạt được vật phẩm từ chỗ Tứ thánh thú, nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang bị cưỡng chế mở ra. Lúc đầu, nhân viên thiết kế của Hoa Phong sở dĩ thiết đặt như vậy là vì cảm thấy ở giai đoạn này cơ bản ai có đủ thực lực để đụng tới thánh thú.

      Nhưng bản thân tôi chính là cái BUG (lỗi) bự nhất của Hồng Hoang. Vốn Đồng Tịch và huyết thạch thể nào rơi vào tay của cùng người. Đáng lẽ ra, người nhận được huyết thạch phải đợi đến lúc U Minh giới chính thức mở cửa mới có thể vào gặp gỡ Phạm Thanh, cởi bỏ phong ấn, sau đó mới sở hữu Bạch Trạch. Nhưng tại, U Minh giới còn chưa chính thức mở cửa, tôi có thể lấy tới Bạch Trạch. Tôi hoàn toàn làm rối loạn tiến trình trò chơi. Bởi vì ở thời điểm tại, người có thể sở hữu Bạch Trạch chính là tồn tại vô địch.

      Lại , sở hữu Bạch Trạch trước mắt cũng chưa ảnh hưởng lắm tới tiến độ của trò chơi. Oái ăm là tôi lại bị khóa cấp, nhiệm vụ giải trừ này lại liên quan tới Tứ thánh thú, khiến tôi bước tiến dài tới chuyện tiếp xúc với Tứ thánh thú, đồng thời kích hoạt nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang.

      Trong tổng bộ của công ty Hoa Phong.

      “AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!” – Tề Thiên Thụ chỉ tay lên trời hét tiếng dài. Mọi người trong phòng họp đều kinh hãi quay mặt nhìn nhau, biết vì sao tổng thanh tra trầm ổn của bọn họ gần đây lại hay động kinh như vậy.

      “Khụ khụ…” – nhân viên kỹ thuật ho khan 2 cái, tiếp tục đọc báo cáo – “Sau khi thảo luận, chúng tôi cho rằng, với trình độ của người chơi giờ, đừng là Tứ thánh thú, ngay cả con linh thú họ cũng thể đối phó nổi. Mà Thánh Linh sáo trang là trang bị cao cấp nhất của giai đoạn này. giờ nhiệm vụ bị kích hoạt quá sớm. Phải biết rằng ngay cả Linh Khí giờ cũng là hàng hiếm. Vốn chúng ta tính toán để nhiệm vụ này xuất khi người chơi lên đến cấp 70. Nếu bây giờ ép họ đánh Tứ thánh thú, tuyệt đối xuất tổn thất nặng nề. Nếu tiến trình bị thúc ép gắt gao, lỡ như có người kích động dẫn tới chiến tranh Tam Giới… thảm sát đại quy mô là thể tránh khỏi. Mà như vậy trò chơi của chúng ta cũng tiêu tùng luôn. Bởi vì ai chịu bỏ tiền ra chơi trò chơi mà vừa vào cửa liền bị đánh cho tan xác.”

      người khác phụ họa: – “Đúng vậy. Tổng thanh tra, hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng. Lỡ như người chơi nổi giận đùng đùng, đem công ty chúng ta kiện lên tòa án tối cao biết làm sao?!?”

      “Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?” – Tề Thiên Thụ hỗn loạn, nghĩ được gì trong đầu.

      “Biện pháp duy nhất là thúc đẩy người chơi thăng cấp hỏa tốc. Đúng lúc vài ngày nữa là lễ kỷ niệm 10 năm thành lập Hoa Phong. Chúng ta có thể thiết lập cơ cấu tạm thời như thế này, kinh nghiệm giết quái ở Hồng Hoang được nhân đôi, thời hạn là 1 tháng. Dựa theo bảng khảo sát của chúng ta, người chơi 40 cấp trung bình thượng tuyến 6 giờ, nếu người này liên tục train trong vòng 1 tháng, miễn cưỡng có thể lên tới cấp 70. Nghĩa là đạt tới tiêu chuẩn ban đầu của chúng ta.”

      điểm lợi nữa, nếu tất cả người chơi đều đổ dồn vào chuyện thăng cấp giảm bớt tranh chấp giữa các bang hội, như vậy nguy cơ chiến tranh Tam Giới cũng tạm thời lắng xuống.”

      “Haiz… mặc dù chưa được ổn lắm nhưng giờ chỉ có thể dùng cách này.” – Tề Thiên Thụ thở dài hơi. Trong lòng nghĩ thầm, lẽ mình với cái tên Lạc Thủy Tri Chu kia là khắc tinh của nhau?! Vì sao từ ngày gặp người này liền đụng tới bao nhiêu chuyện phiền phức? Cứ 2-3 ngày lại có chuyện sứt đầu mẻ trán là sao? Chắc mình sớm tiến vào thời kỳ mãn kinh mất.

      “Còn Tứ thánh thú sao? Chúng ta làm sao ngăn cản người chơi tìm đến chúng?”

      “…” – ai mở miệng. Bởi vì loại chuyện này công ty trò chơi thể tự tiện ra mặt nhúng tay.

      “… tôi nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên . Cho họ biết khó mà lui.”

      “Chỉ có thể như vậy thôi…”

      ~o0o~

      Tôi đương nhiên biết những chuyện xảy ra ở công ty Hoa Phong. Tôi còn đau đầu suy nghĩ làm cách nào để lẻn vào lãnh địa của Tứ thánh thú mà ai hay biết. Lúc này lại bị Huyết Đán lôi kéo tham dự cái gì mà “Đại hội hùng lần thứ nhất của hồ tộc”.

      Đổ mồ hôi ~ Là tên nào đặt cái tên đại hội buồn ói như vậy. Càng hoảng sợ hơn là mọi người đều hưng phấn chấp nhận nó. Đến tột cùng tôi là người ngoài hành tinh hay là đám người này mới là người ngoài hành tinh? Sao suy nghĩ của chúng tôi chẳng cùng hệ vậy?

      Tiến vào đại sảnh của Hồ Ly sơn trang, tôi nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Có bang chủ Thủy Lưu Quan Khán của Linh Động Thư Tín, có bang chủ Búa U Sầu của Bang Đầu Búa, có Hiên Viên Sát Thần của Phong Hỏa Chiến Thiên, và các đoàn trưởng của mấy dong binh đoàn.

      “Rất tốt, mọi người đến đông đủ. Chúng ta bắt đầu hội nghị.” – Huyết Đán rất có phong cách lãnh đạo, lên tiếng đầu tiên – “Tôi nhiều lời. Đề tài thảo luận hôm nay chính là về nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang. Mọi người có ý kiến gì, mời .”

      Mọi người trước hết liếc nhìn tôi, thấy tôi hoàn toàn có ý muốn mở miệng, bắt đầu líu ríu thảo luận.

      Đầu tiên là Thủy Lưu Quan Khán: – “Nhiệm vụ kia cầu đánh chính diện với Tứ thánh thú, nếu có thể làm mất 1/2 lượng máu của thánh thú, đạt được Thánh Linh sáo trang. Bang hội chúng tôi cơ bản có cái năng lực kia. Trước mắt, ngay cả con linh thú chúng tôi còn đối phó chưa xong. Cho nên, chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhưng nếu mọi người cần tin tình báo, chỉ cần ra giá phù hợp, chúng tôi tận lực hoàn thành.”

      Búa U Sầu cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: – “Tứ thánh thú trước mắt là tồn tại thể đánh ngã. Bang Đầu Búa cũng tham gia. Nhưng bản thân tôi hoài nghi mục đích của Hoa Phong. Với thực lực của người chơi giờ, ngay cả linh thú còn đối phó nổi, vì sao bọn họ lại mở ra nhiệm vụ này? đến cùng họ có mục đích gì?”

      “Có thể Tứ thánh thú cũng đáng sợ như trong truyền thuyết chăng?” – Hiên Viên Sát Thần nghi vấn hỏi lại.

      hề.” – tôi vừa mở miệng, mọi người lập tức quay đầu chăm chú nhìn, tôi sửa tướng ngồi cho ngay ngắn – “Tứ thánh thú trước mắt là tồn tại cường đại nhất của Hồng Hoang. Chuyện này cần hoài nghi. Mục đích của Hoa Phong là gì? Đoán được liền cần đoán. Quan trọng là chúng ta cần giữ đầu óc thanh tỉnh để tính toán vấn đề trước mắt.”

      Sau đó, tôi đem đặc điểm của Tứ thánh thú mà Đồng trưởng lão từng qua với tôi, lần nữa giảng giải lại cho họ nghe.

      “Tri Chu tỷ tỷ, vì sao tỷ có được những thông tin này? Ngay cả bang hội của em cho dù vận dụng toàn bộ nhân lực cũng chưa mò ra được tin tức nào liên quan đến Tứ thánh thú.” – Thủy Lưu Quan Khán bội phục nhìn tôi.

      “Tôi vô tình biết được mà thôi. Người trông coi nghĩa trang hoàng gia là vị uyên bác trí thức giả. Ông ta biết rất nhiều chuyện, nếu mọi người muốn tìm hiểu tin tức gì, cứ đến hỏi ông ấy.”

      “Tri Chu đúng. Tôi cũng thường chuyện phiếm với Đồng trưởng lão. Ông ta biết rất nhiều chuyện.” – Búa U Sầu tiếp.

      Thủy Lưu Quan Khán vội vàng móc trong người ra quyển sổ , viết tin tức xuống. Đúng là dân tình báo chuyên nghiệp nha~

      “Vậy chúng ta buông tay mặc kệ chuyện của Tứ thánh thú sao? Cứ để cho các bang hội khác tiếp nhận nhiệm vụ này à?” – Hiên Viên Sát Thần có chút cam lòng hỏi lại. Xem ra người này có tâm tư với Thánh Linh sáo trang a~

      “Cá nhân tôi muốn mọi người đánh Tứ thánh thú, quá nguy hiểm. Đánh 1 con boss cần huy động hơn 500 người. Nếu 500 người đồng thời rớt cấp… tổn thất quá lớn. Nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi. Quyết định thế nào vẫn là tùy ở mọi người.”

      “Ý của là… Huyết Hồ Ly tham gia?”

      Tôi liếc nhìn Huyết Đán, lắc đầu: – “Tôi đó là ý kiến cá nhân. Còn chuyện Huyết Hồ Ly có tham gia hay , phải đợi Huyết Đán và những người khác thảo luận. Tôi thể tự mình làm chủ được.”

      Tôi chỉ là bang chủ danh nghĩa, đương nhiên thể tự ý quyết định chuyện trong bang.

      “Tôi… rất muốn thử lần.” – Huyết Đán vụng trộm liếc nhìn tôi – “Chưa thử làm sao biết là được? Mấy lãnh đạo trong bang cũng nghĩ như vậy.”

      Huyết Đán vừa vừa thăm dò ý tứ của tôi. Cho dù tôi là bang chủ danh nghĩa, nhưng nếu tôi đồng ý, chuyện cũng phức tạp hẳn lên.

      Tôi do dự. Đồng ý sao? Đó chính là đưa mọi người vào miệng cọp. đồng ý? Nghĩa là gây chuyện bất mãn. Huống hồ tôi cũng có tư cách để ngăn cản.

      Nghĩ nghĩ, tôi mới : – “Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu. Các muốn , tôi phản đối. Nhưng các cũng thể bắt ép người khác cùng . Số lượng 500 thành viên này phải là những người hoàn toàn tình nguyện, hơn nữa, tất cả phải có giác ngộ hy sinh rớt cấp mới được.”

      Mọi người liếc nhìn nhau, trầm mặc thoáng.

      Búa U Sầu là người đầu tiên mở miệng: – “Tôi ủng hộ Tri Chu. Từ lúc xuất đạo tới nay, Tri Chu chưa từng có phán đoán sai lầm. Tôi tin tưởng lần này cũng ngoại lệ. Cho nên, bang Đầu Búa đưa chân vào vũng nước đục.”

      “Tôi cũng tin tưởng Tri Chu. Chỉ cần Tri Chu , chúng tôi cũng .” – Hiên Viên Sát Thần nghiêm túc .

      Tôi nghe xong liền cười khổ: – “ ngại quá. Mặc dù tôi khuyên mọi người nên . Nhưng bản thân tôi nhất định phải . Có điều tôi phải vì Thánh Linh sáo trang.”

      Bên ngoài trinh sát khắp nơi, tôi vào địa phương đáng chú ý như vậy, đương nhiên bị phát . Đợi đến lúc bị phát mới thú nhận, bằng trước từ bây giờ, miễn cho về sau lại xích mích hiểu lầm.

      “Cái gì?” – Hiên Viên Sát Thần tức giận – “Tri Chu, muốn đùa giỡn chúng tôi sao?”

      Tôi bất đắc dĩ thở ra. Biết ngay mà, chỉ cần gia nhập bang hội liền đụng phải mấy vấn đề phiền não như thế này. Nếu tôi chỉ có thân mình, tôi cóc thèm quan tâm bọn họ muốn làm gì nha, muốn đâu muốn làm gì liền tùy tâm sở dục.

      giờ, vì đại cục, tôi chỉ có thể nhịn xuống: – “Tôi tiếp nhận nhiệm vụ, cần phải gặp Tứ thánh thú. Nhiệm vụ của tôi cầu khiêu chiến với Tứ thánh thú. Phía bên Chu Tước tôi hoàn thành rồi, giờ còn phải gặp 3 Thánh thú khác. Lại , Thánh Linh sáo trang là nhiệm vụ của đoàn đội. Tôi mình cũng thể tiếp nhận a~”

      “… cái kia là nhiệm vụ gì? Vì sao chúng tôi đều biết?” – Hiên Viên Sát Thần quá tin tưởng hỏi lại.

      “Thực xin lỗi. Đây là bí mật cá nhân. Thứ cho tôi thể trả lời.” – giỡn, các ngươi cũng phải ngũ tặc, ai dám đảm bảo các ngươi bảo vệ bí mật của ta chứ.

      Sắc mặt của Hiên Viên Sát Thần liền biến đen, sau đó thèm để ý đến tôi nữa, quay sang nhìn Huyết Đán: – “Phong Hỏa quyết định vài ngày nữa . Huyết Đán trưởng lão, còn cậu?”

      Huyết Đán khó xử nhìn tôi, sau đó thở ra: – “Chúng tôi cũng .”

      Kế tiếp, mọi người bắt đầu thảo luận kế hoạch đánh thánh thú. Tôi thấy còn việc của mình liền quyết định đứng lên ra ngoài. Bang Đầu Búa và vài đại biểu khác cũng rời .

      “Tri Chu, nhiệm vụ của có cần chúng tôi hỗ trợ ?” – Búa U Sầu cười cười nhìn tôi.

      Tôi đối với Búa U Sầu có vài phần cảm tình. Người này lớn lên có bề ngoài lãnh tĩnh, ổn trọng, cho cảm giác đáng tin.

      Tôi cười cười trả lời: – “ cần đâu. Chuyện này mọi người thể giúp. Tôi cũng phải đánh nhau. Chỉ là giao vài thứ đồ cho thánh thú thôi.”

      Đúng là có hảo cảm, nhưng phải vì vậy mà tôi khai với người này. Cục diện bây giờ càng ngày càng hỗn loạn. Tôi đương nhiên phải cẩn thận đề phòng.

      “Tri Chu tỷ nếu cần người hổ trợ, chẳng lẽ Huyết Hồ Ly có người sao, cần đến lên tiếng à.” – Thủy Lưu Quan Khán chen miệng vào trêu chọc Búa U Sầu, sau đó cười hì hì nhìn tôi – “Tri Chu tỷ, trưởng lão của tỷ nể mặt mũi của tỷ nha. Bang chủ vẫn khăng khăng muốn . Em ngồi nghe mà cũng giận sôi gan, tỷ thấy tức sao?”

      Tôi buồn cười nhìn cậu nhóc trước mặt: – “Chuyện này có gì mà phải tức giận. Tôi cũng phải tiểu hài tử. Với lại, tôi biết bản thân chỉ là bang chủ danh nghĩa. Trước giờ, mọi chuyện trong bang đều do Huyết Đán giải quyết. , tôi rất muốn nhường chức bang chủ cho ta, đáng tiếc, ta chịu nhận.”

      Búa U Sầu lắc đầu: – “Lần đầu tiên tôi gặp người giống như . Làm bang chủ làm, lại làm đoàn trưởng của dong binh đoàn nho . tới kiếm tiền, kinh doanh bang hội vẫn kiếm lời nhiều hơn nha.”

      “Tôi chơi trò chơi hoàn toàn vì muốn kiếm tiền. Tôi chơi trò chơi là có mục đích của mình. Giống như , mục đích chơi trò chơi của là kinh doanh bang hội. Mà mục đích chơi trò chơi của tôi là có thể tiêu sái lang thang khắp nơi, làm người tự do tự tại. Bang hội đối với tôi mà cái gông kiền.” – người này rất tồi, tôi ngại lời lòng với ta.

      “Haha… Tri Chu, đúng là người thú vị. Tôi muốn kết bạn với . Về sau, có chuyện gì cần cứ . Nếu là trong khả năng, tôi nhất định cự tuyệt.” – Búa U Sầu vỗ vai tôi, đột nhiên nhớ tới tôi là con , lập tức rụt tay lại, ngượng ngùng cười trừ.

      “Hắc hắc… là nha, sau này đừng đổi ý đó.” – tôi cười cười vỗ vai ta.

      “Này, hai người phải quên còn có em đứng đây hả?” – Thủy Lưu Quan Khán bất mãn lên tiếng.


    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 97: Những ngày thăng cấp điên cuồng.

      Búa U Sầu nhìn nhìn Thủy Lưu Quan Khán, sờ sờ mũi, miễng cưỡng : – “Được rồi, xem như nhận thêm cậu làm bằng hữu.”

      “Hihi…” – Thủy Lưu Quan Khán cười gian – “Tri Chu tỷ, về sau có chuyện gì tốt đừng quên em nhé.”

      “Ừ…” – tôi cũng cười đáp lại. Cậu nhóc này khiến tôi nhớ tới Tiểu Tặc lúc mới gia nhập Ngũ Tặc Đoàn, có điều Tiểu Tặc giờ bị chúng tôi bôi đen rồi.

      “Hôm nay vui vẻ như vậy, đến, tôi mời mọi người bữa cơm.” – Búa U Sầu .

      thành vấn đề…”

      Tôi còn chưa xong, hệ thống đột nhiên lại xuất thông báo mới.

      >> Hệ thống: toàn thể người chơi chú ý. Để chúc mừng ngày kỷ niệm 10 năm thành lập của công ty Hoa Phong. Hồng Hoang đặc biệt tiến hành hoạt động tri ân để cảm tạ người chơi. Hoạt động tri ân bắt đầu từ 12g sáng hôm nay, kéo dài trong 1 tháng, tất cả quái vật cho kinh nghiệm gấp đôi. Thỉnh các bạn nắm chặt cơ hội này, cố gắng thăng cấp nhanh. lần nữa, thay mặt công ty Hoa Phong, cảm tạ các bạn ủng hộ Hồng Hoang. Chúc các bạn chơi game vui vẻ.

      Chúng tôi 2 mặt nhìn nhau. Tôi buồn bực. Rốt cuộc Hoa Phong giở trò quỷ gì vậy?!? Đầu tiên là nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang vượt ngoài tầm với, bây giờ là hoạt động nhân đôi kinh nghiệm. Nhưng mà, nếu mọi người điên cuồng thăng cấp có thời gian tranh chấp với nhau, như vậy xảy ra bang chiến quy mô lớn, chuyện Thần giới muốn xâm lấn Hồng Hoang tạm thời lắng xuống. Ông trời, tuy tôi biết lãnh đạo Hoa Phong mưu gì, nhưng tôi vẫn cảm tạ ông trời khiến họ đưa ra quyết định này.

      “Xem ra bữa cơm này phải hoãn lại rồi. Mọi người mau về bang phái an bài chuyện thăng cấp .” – tôi với hai người kia.

      “Vậy còn ? Có muốn cùng chúng tôi train ?” – Búa U Sầu hỏi.

      Tôi lắc đầu: – “Xin lỗi, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Tạm thời luyện cấp. Mọi người mau trở về .”

      giỡn, tôi giờ luyện cấp cũng hữu dụng a~ Bao nhiêu kinh nghiệm cũng chẳng phá nổi cái cấp 40 này. giờ chuyện cần kíp nhất là tìm đủ nguyên liệu để chế tạo Thánh Linh hoàn.

      “Chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện này chứ? Phải biết rằng Hoa Phong chưa từng hào phóng như hôm nay, thưởng đến tận 1 tháng nhân đôi kinh nghiệm. Vượt qua thời gian này rồi là có cơ hội hưởng thụ như vậy nữa đâu.” – Thủy Lưu Quan Khán kích động – “Tri Chu tỷ, vẫn nên thăng cấp trước nha, chuyện khác để sau hẳn .”

      được. Đẳng cấp lúc nào cũng có thể luyện. Nhưng chuyện kia thể chậm trễ.” – tôi đổ mồ hôi. Tôi đương nhiên biết cơ hội trước mắt là ngàn năm thuở, nhưng đối với tôi chẳng ích lợi gì a~

      “Là chuyện gì? Quan trọng đến như vậy sao?” – Thủy Lưu Quan Khán hiếu kỳ hỏi. Có thể vì làm công tác tình báo, cho nên cậu ta có tò mò của giới phóng viên.

      “Chuyện này…” – tôi trầm ngâm biết phải bịa lời dối thế nào.

      Búa U Sầu nhanh tay kéo người, tay che miệng tên kia, vừa vừa : – “Tri Chu, có việc gấp cứ . Chúng tôi cũng phải trở về bang hội rồi. Gặp sau nhé.”

      xong lôi kéo Thủy Lưu Quan Khán chạy mất. Hai người xa, Thủy Lưu Quan Khán mới vùng thoát khỏi đôi tay kèm kẹp của tên kia, bất mãn .

      “Búa, vì sao để cho em hỏi chuyện chứ?”

      “Ngu ngốc.” – Búa U Sầu lạnh lùng bỏ lại 2 chữ, cũng thèm thêm tiếng nào, bước nhanh về phía trước.

      “Này, có thể vũ nhục nhân cách của em nhưng tuyệt đối thể vũ nhục chỉ số thông minh của em. , em ngu ở chỗ nào. Hôm nay ràng, em bỏ qua cho đâu.” – Thủy Lưu Quan Khán chạy đuổi theo.

      “Với tư cách là bạn bè, cậu hẳn là nên dò hỏi bí mật của người khác, hiểu chưa?” – Búa U Sầu thèm quay đầu lại, trả lời.

      “Là sao?” – Thủy Lưu Quan Khán như người trong mộng, vẫn chưa hiểu ra.

      “Tri Chu phải làm chuyện, nhất định là nhiệm vụ cá nhân. Cậu lại hết lần này đến lần khác hỏi tới, phải là muốn tự bôi tro trét trấu vào mặt à. Nhớ kỹ, đối với Tri Chu, cậu chỉ cần biết ấy có chuyện cần làm là được, còn đó là chuyện gì, đến phiên cậu quản.” – Búa U Sầu tận tình khuyên bảo.

      “… ừm, biết…” – Thủy Lưu Quan Khán phiền muộn cúi đầu. Trong nội tâm lại ngứa ngáy yên. Là người làm nghề tình báo, phàm là việc càng thần bí càng kích thích trí tò mò, cậu đương nhiên muốn điều tra cho ngọn ngành, nếu cảm giác bức rức còn khó chịu hơn.

      Tôi quay lại ổ chuột của Tật Phong Lữ Đoàn ở Thiên Thành, cảm giác giống như được trở về nhà vậy. ngờ Ám Ảnh ở đây.

      “Ám Ảnh!!!!!!!!!!” – tôi chạy tới ôm chặt ấy. Hai đứa đứng ôm nhau hơn phút đồng hồ, rốt cuộc ngũ tặc nhịn nổi.

      “Ta … Nhện, phải biết chừng mực chứ. Khi dễ chúng tôi là khí hả?!?”

      “Phải rồi, trước mặt đám thanh niên độc thân như chúng tôi lại biểu diễn những màn kích thích như thế này là đúng.”

      “Ừm… nếu chụp tấm hình rồi đem bán cho Hồng Hoang nhật báo được bao nhiêu tiền nhỉ?!? Dù sao Nhện và Ám Ảnh đều là đại thần.”

      Đổ mồ hôi ~

      Tôi buông Ám Ảnh ra, lập tức dàn xếp việc, thèm nhiều lời đôi co.

      tháng tới, mọi người cần tiếp nhận ủy thác. Tất cả dốc sức luyện cấp, đây là cơ hội khó có được. Hồ tộc là nơi có trị an rất tốt, cần train ở chỗ khác, mọi người cứ ở đây lăn lộn là được. Thời gian 1 tháng ngoài đời là 4 tháng trong game, hy vọng đến lúc đó đoàn đội chúng ta đều đạt tới cấp 80.”

      “Vậy còn em?” – Ám Ảnh nhìn tôi.

      “Em đương nhiên phải tiếp tục nghĩ biện pháp khôi phục cấp bậc, nếu luyện cấp đều là công toi.”

      với em.” – Ám Ảnh nhíu mày. Mỗi lần tôi đều hành động mình, quăng bạn trai qua bên. Ám Ảnh sớm bất mãn trong lòng.

      “Như vậy làm chậm trễ chuyện luyện cấp của nha. bây giờ là con ách chủ bài của Tật Phong Lữ Đoàn. Cấp bậc của thể tụt hậu được. Trong khoảng thời gian này, Thiên Hạ Long Quỷ nhất định sống chết cày level, nếu luyện cấp, bị vượt mặt đó.” – tôi vòng vo giải thích lợi hại hồi.

      Ám Ảnh cười cười: – “Cho dù đẳng cấp có cao khi PK cũng đánh lại . Em đừng quên, con boss cấp 70 làm sủng vật. Lần này muốn chung với em, là giúp em hoàn thành nhiệm vụ, hai là nhìn xem có thể thuận tiện bắt được con boss lợi hại làm sủng vật hay .”

      Tôi đổ mồ hôi ~

      Thiên Hạ Long Quỷ có chức nghiệp nên mới thuận lợi hàng phục boss cấp cao. bây giờ mới mấy cấp, lại nghĩ bản thân có thể tìm được sủng vật là boss cấp cao hả? Nằm mơ à? Đương nhiên mấy lời đả kích này tôi dám ra, đụng chạm lòng tự ái của Ám Ảnh.

      Tôi nghĩ nghĩ rồi : – “Ám Ảnh, đại boss giờ chỉ có tới cấp linh thú, chẳng có gì hay. bằng đợi đến lúc em đưa U Minh giới, lúc đó giúp bắt con boss 100 cấp làm sủng vật, nhé… AAA…”

      Tôi đến đây chợt kinh hãi hét lên vì tôi nhớ tới, Đồng Tịch từng trộm cái trứng Chu Tước. biết cái trứng kia có thể chiếm làm sủng vậy hay ?!?

      Ám Ảnh thấy tôi hét lên liền khẩn trương hỏi dồn: – “Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?”

      Tôi khoát khoát tay, ý bảo sao, triệu hoán Đồng Tịch khỏi Sát Quỷ, hỏi: – “Đồng Tịch, hỏi chút, cái trứng Chu Tước có thể thu nhận làm sủng vật hay ?”

      “Tri Chu, ngươi sao lại kêu ta ra chứ, ta ngủ trưa nhá.” – Đồng Tịch cáu kỉnh .

      “Được rồi, lát nữa cho ngủ bù. Mau trả lời, có thể hay ?”

      “Có thể.” – Đồng Tịch ngáp cái – “Lúc ta mới tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, công bận rộn nên mới nghĩ tới chuyện trộm trứng Chu Tước cho lão bà của ta chơi đỡ buồn. Ai ngờ lật thuyền trong mương, bị tên Chu Tước kia giết chết. biết tên kia ôm cái trứng làm gì nữa. cũng thể ấp trứng, còn bằng đưa cho ta.”

      có thể ấp trứng hả?”

      Đồng Tịch chỉ cửa hàng trước mặt: – “Đó là cửa hàng sủng vật. Có thể giúp ngươi ấp trứng.”

      “Cái kia… có phải Tứ thánh thú mỗi người đều sở hữu cái trứng ?” – tôi hưng phấn hỏi.

      “Ừ, đúng vậy.” – Đồng Tịch gật đầu.

      “Tốt rồi, trở về ngủ .” – sau khi Đồng Tịch chui vào Sát Quỷ, tôi mở to mắt nhìn Ám Ảnh, sung sướng khoa tay múa chân – “Ám Ảnh, cần bắt đại boss nữa. Chúng ta trộm trứng của Tứ thánh thú. Bắt cho con sủng vật là thánh thú luôn.”

      “Có thể đem thánh thú làm sủng vật sao?” – Ngũ tặc hoài nghi nhìn tôi.

      Tôi liếc mắt cái: – “Vì sao thể? Sủng vật Bạch Trạch của tôi là thánh thú đó, chẳng lẽ mọi người biết?”

      Tôi triệu hoán Bạch Trạch, nó xuất dưới hình dạng con chó . Tôi sủng nịnh sờ đầu nó.

      “… nhìn hình tượng này chúng tôi đều quên mất nó là thánh thú. Lại , nó có là thánh thú hay vậy…aaaaaaaaaaaaa” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó còn chưa xong, Bạch Trạch nhảy phốc lên vai , cắn mạnh vào lỗ tai .

      “Yahayaaaaaa… Nhện a, cứu mạng a~ đau quá a~” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó kêu khóc xin xỏ.

      “Bạch Trạch, được nháo. Bọn họ là đùa giỡn với ngươi thôi.” – tôi bất đắc dĩ nắm lấy gáy của Bạch Trạch, cầm nhúm lông mềm mềm kia, nhấc nó ra khỏi người của Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó.

      May mắn, Bạch Trạch thể công kích thành viên Hồ tộc, cho nên Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó cũng bị thương. Bạch Trạch hếch mũi, hừ lạnh tiếng, lại chui vào ngực tôi làm nũng y như con chó ngoan.

      Ám Ảnh nhìn thấy con chó chảy nước miếng nằm trong ngực tôi, nhíu mày, bắt chước tôi, cũng nắm gáy của nó, nhấc lên, quẳng phát ra sân: – “Đồ sắc cẩu, ngươi cách Nhện xa chút cho ta.”

      “Huhu… người ta phải là cẩu mà…” – Bạch Trạch ôm ván cửa, ủy khuất .

      Tôi sớm ra lệnh cho nó, phải bảo vệ Ám Ảnh, để ấy bị thương, càng thể tổn thương ấy. Cho nên, cho dù bị Ám Ảnh khi dễ, Bạch Trạch chỉ có thể cắn răng nhẫn xuống.

      “Được rồi, cứ như vậy.” – tôi nhìn đồng hồ – “Mọi người mau tìm chỗ thăng cấp , nếu bị chiếm hết bây giờ. Tôi và Ám Ảnh gặp Bạch Hổ.”

      “Tại sao lại chỗ Bạch Hổ trước?” – Ám Ảnh kỳ quái hỏi.

      “Em muốn hỏi thử xem tên kia có chịu chơi trò oẳn tù tì với em ?” – tôi nghiêm túc trả lời.

      “…” – Ám Ảnh T___T

      12g, toàn cảnh trong Hồng Hoang phải là cực kỳ đồ sộ. Tất cả địa điểm soát quái đều đông nghẹt người. Nhưng hoàn toàn xảy ra việc tranh giành quái. Bởi vì quy tắc sản sinh quái của Hồng Hoang hơi khác biệt. Nó căn cứ vào diện tích khu vực, số lượng người chơi hữu diện tích đó để thiết lập số lượng quái tương đồng. cách khác, người chơi tụ tập càng đông quái xuất càng nhiều.

      Việc Hoa Phong tổ chức hoạt động nhân đôi kinh nghiệm cũng khiến kế hoạch của Huyết Đán và Hiên Viên Sát Thần đổ vỡ. Thành viên 2 bang hội đều cho rằng, thay vì hao tổn lực lượng đánh thánh thú, bằng tranh thủ train. Cấp bậc cao lên, đối phó với thánh thú càng gánh. Dưới áp lực của thành viên, Huyết Đán và Hiên Viên Sát Thần đành phải gác kế hoạch kia lại, chỉ phái trinh thám canh giữ vùng phụ cận lãnh địa của Tứ thánh thú, bản thân dắt thành viên bang hội cày level.

      Tình hình của Hồ tộc chỉ có người Hồ tộc biết. Nhưng việc nháo nhào ở bên ngoài đều đặt dưới mí mắt của toàn thể người chơi. Theo lời trinh sát kể lại, tất cả khu vực soát quái ở bên ngoài đều bị bao trọn. Những đoàn thể bé ít người nếu dám tới tranh đoạt chỗ tốt bị đập cho tơi tả. Trị an ở bên ngoài tốt như ở Hồ tộc. Cho nên, khắp nơi đều là ẩu đả. May mắn là các đại bang hội có nghiêm lệnh câu thúc thành viên của mình. Dưới dẫn dắt của thủ lãnh, bọn họ phân biệt chia đều các khu vực soát quái. Việc ẩu đả đều xuất ở bang phái và người chơi tự do.

      Nghe được tin tức này, tôi thở ra hơi, chỉ cần bọn họ chung sống hòa bình là được.

      Sau đó, từ tin tình báo khác, tôi lại biết. Thập Tự Thiết Tường Vi, Triệu Hoán Liên Minh và Bất Diệt Thần Thoại bố trí quân binh ở chỗ Thanh Long Sơn. Họ từng cho người thử thăm dò công kích lần, nhưng rất nhanh liền lui binh. tại, bọn họ đều tử thủ tại chỗ, có dấu hiệu tấn công, chỉ cần cù cày level. Ba đại cừu nhân sống chung chỗ, ngược lại rất hòa thuận, bình an vô . Tình cảnh có hơi quái dị.

      Bạch Hổ Phong là nơi trú quân của Trung Hoa Chiến Long bang, Huyết Nhạn Các và Phong Bạo Quân Đoàn. Huyền Vũ Đảo được canh giữ bởi Trâu Bò Bang, Thịnh Thế Triều Dâng và Tiêu Dao gia tộc. Phức tạp nhất là lãnh địa của Chu Tước. Mặc dù Chu Tước ở gần Hồ tộc, cách xa tứ đại lãnh địa, nhưng bọn họ đều ngại đường xa vạn dặm, cử người đến đây trông coi, phải là đủ loại bang hội lớn tới đều có người giám thị Chu Tước. Trinh sát của Hồ tộc ở nơi này là dễ chịu nhất. Bởi vì đâu đâu cũng có người, ai thèm quản ngươi là người của bang hội nào, chỉ cần gây rối, chẳng ai hoài nghi.

      Tôi nghe xong tin tức này liền cao hứng. Chu Tước Lĩnh tôi cần . Thanh Long Sơn có Triệu Hoán Liên Minh, có thể giúp tôi. Bạch Hổ Phong có Huyết Nhạn Các, cũng có thể nhờ vả. Huyền Vũ Đảo có Tiêu Dao gia tộc, nhất định trợ lực. như vậy, độ khó nhiệm vụ của tôi liền hạ thấp. Bây giờ, việc quan trọng là nghĩ ra được cách để lấy tới thứ muốn lấy.

      “Nhện, nhìn xem, ai cũng ra sức cày level.” – Ám Ảnh nhìn hai bên đường toàn là người với người, cảm thán .

      Tôi và Ám Ảnh phi tốc chạy tới Bạch Hổ Phong, đường toàn thấy cảnh người người chuyên tâm train. Ngay cả những nơi vắng vẻ giờ cũng có bóng người.

      Tôi gật đầu: – “ biết tên Thượng Quan Tường kia nghĩ gì trong đầu. Mặc dù tình huống giờ rất có lợi cho em. Nhưng bình thường công ty trò chơi phải muốn người chơi thăng cấp càng chậm càng tốt sao? Như giờ, có lợi gì cho chứ?”

      “Có khi nào biết em gặp khó khăn nên cố ý trợ giúp ?” – Ám Ảnh cười gian .

      Phù ~ nếu Tề Thiên Thụ nghe được chúng tôi chuyện, biết chừng hộc máu mà chết. Trước khi chết nhất định nhảy tới trước mặt tôi, chỉ tay vào mũi tôi mà mắng: “Trợ giúp cái rắm á… tất cả chuyện này còn phải bởi vì ngươi sao?!?”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :