1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bách Hoa tiên tử oai truyền - Nhất Độ Quân Hoa ( Hoàn - 27c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Vậy , ngươi là chấp niệm của ai

      Ta còn gặp lại Vân La nữa, người của Cửu Vấn Ma Hoàng cũng tệ, với ta rằng sau này có thể tùy ý ra vào Ma Cung. Vũ Dương xấu xa hơn, bảo rằng nhất định phải được cho phép. Ta trở lại Hồng Hoang Cốc, tìm cái ao , gieo hoa sen vào, thả con vịt vào trong, cánh hoa đào bồng bềnh mặt nước, là cũng có mấy phần tư vị.

      Hai ngày sau, có con khác bay đến, ta hoài nghi rằng, có khi nào đây là con vịt mổ ta ở hồ hôm trước . Tuy nhiên tình cảnh lúc đấy tối lửa tắt đèn ta tìm ra chứng cớ, cũng coi như xong, nuôi cả hai con vậy. An tĩnh dựa vai Vũ Dương, mái tóc đen mượt như tơ của rũ xuống, lành lạnh trơn trơn kề sát mặt ta. Nhìn hai con vịt trước sau trong ao, ta đột nhiên rất tò mò: “Vũ Dương, trước kia ta là người như thế nào?”

      “Trước kia?” Vũ Dương dùng tư thế ưu mỹ mà vén tóc trán, ý cười nhợt nhạt: “Trước kia đơn thuần bướng bỉnh như bây giờ, thích đọc sách, khi tâm tình tốt gảy đàn, hát vài khúc. Khi biến thành cây thích để cho cánh hoa rơi dưới tàng cây. Lúc đó pháp lực đạt trình độ trung bình, nàng lại rất có chủ kiến. Nhưng những lúc chọc người khác tức giận, nàng vô cùng chân chó, tật xấu kia so với tại đúng là giống như đúc.” sủng ái mà vỗ vỗ đầu ta, lại trầm thấp cười. Thanh rối loạn, giống châu ngọc rơi xuống từ rèm ngọc,ngọc lưu ly rơi xuống biển hoa.

      Thích đọc sách? Khi tâm tình tốt gảy đàn, hát vài khúc? Pháp lực trình độ trung bình? Ta bắt đầu có chút hoang mang, đó là ta sao?

      “Vũ Dương.” “Sao?”

      “Nếu như… Nếu như ta phải là Phong Phi Phi kiếp trước, chàng còn thích ta hay ?” “Tại sao lại hỏi vậy?”

      “Ách… Ta , Phong Phi Phi của kiếp này đứng trước mặt chàng, chàng có thích hay ?” cười dịu dàng như nước, gió thổi bay mái tóc đen, y phục đỏ phất phơ, giữa những cánh hoa rơi đầy trời đứng bên trong xinh đẹp như đóa sen hồng: “Vũ Dương thích Phong Phi Phi, cho dù là như thế nà, cũng thích.”

      Trong nháy mắt đó, ta ghét Phong Phi Phi, bởi ta xác định được người kia có phải là ta hay .” “Vũ Dương, cho dù có phát sinh chuyện gì, chàng cũng mãi mãi ta, như lúc ban đầu sao?” ra đây chính là tình . Tình phát sinh trong chớp mắt chỉ bởi vì người kia xinh đẹp hay hùng mạnh, nhưng khi bị nó quấn lấy, nó ở trong lòng mình mà sinh sôi, đời kiếp rời.

      “Ta có thể hiểu là ,nàng thổ lộ với ta hay ?” nâng đôi môi tuyệt mỹ, cười tà mị dã, khuynh thiên khuynh địa. “Đáng ghét, chàng trả lời ta !!!”

      “Vậy cũng được.” Đôi mắt phượng hẹp dài của nhìn sang, con mắt tỏa ra ánh sáng như ngọc lưu ly chuyển động, giống như hồ nước mênh mông gợn lên những cơn sóng mùa xuân, khiến người ta cam nguyện chết chìm bên trong. Thanh vẫn băng lạnh trong vắt: “Cho dù có phát sinh chuyện gì, Vũ Dương mãi mãi Phong Phi Phi, như lúc ban đầu, rời, bỏ, oán, hối.” “Chuyện đó…” Ta nhìn , cẩn thận từng li từng tí mà : “Cho dù ta đập nát Tinh cầu ma thuật trong thư phòng của chàng, chàng cũng vẫn vậy chứ??”

      “?” — —|||||| nguy hiểm nheo mắt phượng, bộ mặt hắc tuyến vạn năm. Ta vội vàng lảng sang chuyện khác, chỉ vao hai con vịt trong ao: “Vũ Dương, chàng xem, trong bọn chúng, con nào là cái, con nào là đực?”

      “Con phía trước là đực, con phía sau là cái.” Vũ Dương rốt cục cũng quay đầu nhìn vịt trong ao, đầu ngón tay mân hồng nhặt lấy cánh hoa tóc ta, trầm thấp : “Bỉ Dực Uyên Ương là chim của quý tộc Ma Giới, chỉ sinh trưởng ở vùng núi trống vắng, khi ở nơi khác rất khó sống sót, nên hầu hết các nơi ở Ma Cung đều bày kết giới, duy trì khí hậu, độ ẩm…” Những lời đằng sau ta cũng nghe lọt, chỉ nghe được bốn chữ —— Bỉ Dực Uyên Ương, Bỉ Dực Uyên Ương…

      — —|||||||||||.



      Chương 19: Chuyện của nữ nhân

      Ta nghĩ dưới bầu trời gió êm sóng lặng, hai giới Thần Ma thế nhưng lại vẫn giao chiến. Vũ Dương chạng vạng đều đúng giờ về Hồng Hoang cốc, vẫn mang phong thái tuyệt đẹp như cũ, khẽ cười, giống như dã ma mỵ, nhìn ra tia uể oải hay máu tanh nào. Cho dù sức mạnh thủ hộ của Nguyên Quân có thể khiến thương tích lành lại, nhưng vẫn chống đỡ được tốc độ chém giết của . Thần quân đường chạy tán loạn đến La Nguyệt thành.

      Ta nghi ngời nếu như ở chiến trường gặp Phong Phi Phi chân chính, có khi cho dù toàn bộ Thần giới bị diệt, Cung Hỉ Phát Tài cũng phun ra chữ. Nhưng là. . . gặp rồi.

      Cuộc gặp gỡ lúng túng trong cốc, nàng và ta là giống nhau như đúc, nhưng mà so sánh giữa hàng nhái cùng hàng chính hãng , khí chất của nàng ràng so với ta chính thống hơn nhiều. Đó là loại, kiêu ngạo đến tận xương. Vũ Dương dặn dò Dương Phong, Liễu Diệp mang ta tới Ma Cung Phong Vũ Liễu Lâm, đó là cái tẩm cung khác của . Thẳng thắn mà ta thích Hồng Hoang cốc, nhưng mà và lúc dời trong lòng giống như đánh bể 100 bình giấm chua.

      Phong Vũ Liễu Lâm so với Hồng Hoang cốc trông coi nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nếu như phải rất nhiều ngày có đến, ta thậm chí hoài nghi phòng tránh việc ta chạy trốn. Dương Phong và Liễu Diệp tấc cũng rời theo sát ta, tiếng nào, giống như hai cái đầu gỗ.

      Phi tử của Cửu Vấn Ma Hoàng giống như cái vườn bách thú miễn phí mỗi ngày thay phiên đến đây quấy rầy ta, còn hai đầu gỗ lúc nào cũng đứng ở phía sau. Ta bất đắc dĩ nhìn các nàng chơi cờ, thêu, luyện kiếm, tám phét, xin nhờ. . . Nhìn người ta bị đày vào lãnh cung, các ngươi để cho để lão tử chút thời gian buồn bã ủ rũ thoáng có được hay . . .

      Có mấy ngày Ngân Mị đến đây, từ trong cung mang đến rất nhiều đồ vật cổ quái kỳ lạ, ví dụ như khiêu vũ xà, cầuThủy Tinh nhiều màu, có người giấu những hình ảnh tiên đoán vân vân. Ta cảm thấy Ngân Mị so với Kim Long tốt hơn nhiều, ít nhất những thứ đồ này so với mấy quyển sách về điển tích Ma Gới thú vị hơn nhiều. Liền ở trong phòng loay hoay nghiên cứu chút, ngày liền cứ như vậy mà trôi qua.

      Lúc Vũ Dương ta nghịch ma kính , biết đứng ở cửa nhìn ta bao lâu. Ta bực mình thèn nhìn , liền đến ghế quý phi bên trong nghiêng người nằm xuống, lấy tay nâng cằm, trong con ngươi xinh đẹp châu quang lưu chuyển, ý cười nhợt nhạt. Tóc đen từng sợi từng sợi buông xuống tấm đệm màu đỏ, càng làm tô thêm da thịt như ngọc, lông mày nhợt nhạt như mưa bụi, lông mi dài, môi mỏng màu đỏ , cứ như thế nhướng mày ngầm trêu chọc nhìn ta.

      Ta dùng ánh mắt lườm : "Nhìn cái gì vậy, trở về mà nhìn Phong Phi Phi của ngươi !" khẽ cong khóe môi, cười đến càng tươi đẹp, ngón tay như ngọc vân vê sợi tóc màu đen của bản thân, giọng điệu nhàn nhã: " vội, đợi lấy về nhà rồi từ từ nhìn."

      Trong lòng ta buồn bã, vẫn là nhịn được: "Vũ Dương, ngươi muốn kết hôn cùng nàng sao?" ưu nhã buông tay, làm cái tư thế để ý: "Ta cảm thấy có gì cả, đều là Phong Phi Phi. Nam nhân ý mà, ai có Thất Tình Lục Dục, chẳng qua ta cảm thấy nàng so với ngươi nữ tính hơn nhiều."

      Ta nhíu mày căm tức : "Ngươi tại sao biết nàng so với ta nữ tính hơn! ! ! !" khuynh dáng người ưu mỹ gẩy gẩy cầu thủy tinh bàn, dung nhan ở trong ánh sáng bảy màu đẹp đến hư vô mờ ảo, thanh lại nhàn nhã khiến người ta hận đến nghiến răng: "Hừm, ta căn bản nhìn ra ngươi có chút nào nữ tính."

      ". . ." Ta trước trước sau sau tỉ mỉ suy nghĩ chút, phát hình như. . . rất khó để tìm ra ví dụ cụ thể. . . Ngày đó có ở lại lâu, lúc còn vỗ vỗ đầu của ta, bị ta tức giận đẩy ra .

      Buổi chiều Liễu Phi của Cửu Vấn Ma Hoàng đến đây, ôm theo đàn cổ là để ta nghe chút ca khúc nàng mới sáng tác. Ta buồn buồn mặc nàng đàn gảy tai trâu, a phi phi phi phi, là mặc cho trâu đánh đàn. lâu sau, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc ban sáng: "Liễu Phi, làm sao mới có thể khiến cho người ta nhìn thấy điểm nữ tính đây?

      Nàng dừng lại, cười đến dịu dàng như nước: "Nữ tính ý mà, là loại khí chất mềm mại của nữ nhân, chuyên môn dùng để chọc cho nam tử thương ." Nàng nhìn ta hơi cười: "Nghĩ cái gì mà lại hỏi cái này?" Ta tay vò nát lá sen tay: "Phải làm sao mới có được cái khí chất này đây?"

      "Cái này a. . ." nàng vung bàn tay mềm mại: "Ngươi đầu tiên phải cho ta mục tiêu là ai, ta mới có thể đúng bệnh hốt thuốc." Ta nhíu mày: "Còn ai khác vào đây nữa?"

      Nàng liền cúi đầu nở nụ cười: "Là vũ Dương đại nhân?" Ta cắn môi, coi như là ngầm thừa nhận .

      "Vậy ngươi phải cho ta biết các ngươi phát triển tới trình độ nào rồi hả ?" Nàng đột nhiên tăng cao hứng thú, đến gần ta : "Các ngươi. . . Có cái kia hay ? Vũ Dương đại nhân kỹ xảo thế nào?" "Cái nào?" Ta bưng ly trà bàn lên mới vừa uống hớp, đột nhiên hiểu ra ý của nàng, phốc cái ở giữa nàng mặt. . .

      Cửu Vấn Ma Hoàng khi đến liền nhìn thấy tình cảnh này: "Hai người cái gì đó, vui vẻ như vậy?" Liễu Phi đứng dậy đối với hành lễ, bị kéo đến ôm vào trong ngực, sau đó khẽ với cái gì đó, rồi cả hai người nhìn nhau cười.

      Ta tức giận đứng dậy muốn ra ngoài, đột nhiên gọi lại ta, nhịn cười : "Chuyện như vậy ngươi nên hỏi nam nhân, có muốn Bản Ma Hoàng cho ngươi phương pháp làm là hiệu quả hay ?" Ta nghi ngờ nhìn : "Làm liền hiệu quả?"

      lập tức đầy mặt đau thương căm giận : "Đương nhiên rồi, ngươi thế nhưng lại hoài nghi năng lực của Bản Ma Hoàng! ! ! !" Ta vừa nghĩ cũng đúng, tốt xấu gì cũng là Ma Hoàng đời, hậu cung 3000, hẳn là rất có kinh nghiệm , liền tới gần : "."

      đàng hoàng trịnh trọng : "Buổi tối trong phòng đừng đốt đèn, chờ đẩy cửa tiến vào liền ôm lấy hông của , sau đó dùng môi chạm và lỗ tai của , nhàng đối với : 'Vũ Dương, đêm nay ở lại với ta .' " " Thế là được hả ?" Ta vạn phần hoài nghi.

      khẳng định gật đầu: "Là được , chuyện về sau chính quyết định." Ta ở trong phòng qua lại suy nghĩ, thôi, thôi, coi như là chữa ngựa chết thành ngựa sống !!!

      Sau mấy đêm diễn cảnh tối lửa tắt đèn, cuối cùng đêm nay cũng có người đẩy cửa vào, mùi hoa nhàn nhạt thấm ruột thấm gan của . Cảm giác tới trước mặt, ta nhàng ôm lấy hông của , dùng cự ly gần đến mức chút nữa là cắn vào tai : "Vũ Dương, đêm nay ở lại với ta ?" Cảm giác thân thể trong lồng ngực cứng đờ, ngọn lửa xanh lam bay qua đốt sáng cây nến bạc. Vũ Dương mặt hề cảm xúc : "Có thể a, nhưng mà trước tiên xin ngươi thả Liễu Diệp ra được ?"

      Cái kia. . . Ai cho ta mượn cái mặt . . ..

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Nhân Quả.


      Cảm giác thân thể trong lồng ngực cứng đờ, ngọn lửa màu xanh lam bay qua thắp cây nến bạc lên. Vũ Dương mặt hề cảm xúc : "Có thể a, nhưng mà trước tiên xin ngươi thả Liễu Diệp ra được ?" (kỳ thực Quân Hoa suy nghĩ rất lâu, là để nha đầu này ôm Kim Long, hay là ôm Liễu Diệp đây, nhưng là nghĩ nghĩ nếu như ôm Kim Long phỏng chừng Vũ Dương bộc phát tức giận , vì lẽ đó vẫn là chọn Liễu Diệp thôi. ) Thần giới và Ma giới ký kết hiệp ước hòa bình, thỏa thuận đình chiến. Đào Hoa Tiên Tử này đúng là lợi hại hơn ta rất nhiều, lập tức liền có thể giải quyết tình nan giải như vậy.

      Thời điểm nàng tìm đến ta, ta bất ngờ. Váy dài hồng nhạt, ràng là màu ấm, thế nhưng ở người nàng lại ra lạnh lùng cao quý.

      Khi đó ta ngồi nghỉ mát băng ghế , suy nghĩ đến cơm trưa , góc váy nàng quét qua đám cỏ, tóc dài vấn lên, giống như nàng đều cẩn thận tỉ mỉ. Ta thán phục khác biệt của hai người, nhìn vào nàng giống như đứng trước gương xem "bản thân" khác. từng, chúng ta từng là người sao?

      Nàng cũng quan sát ta, trong con mắt mang theo uy nghiêm, khiến ta cảm thấy có chút áp bức. Dương Phong và Liễu Diệp khẽ nghiên thân, lơ đãng chặn trước mặt ta, ta nghiêng cổ nhìn nàng, ta tin tưởng nàng có ác ý. Nàng dùng tay đẩy ngã quân cờ bàn trước mặt ta, đột nhiên : " ra ta rất đố kị với ngươi."

      Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, giống như cái gì cũng chưa có . "Ngươi có Nguyên Quân, ta có Vũ Dương, như vậy là tốt rồi." Ta nhìn con mắt của nàng, ta hi vọng hai người chúng ta cũng có thể hạnh phúc. Như gió xuân mơn trớn mặt băng, trong mắt của nàng dẫn theo tia ấm áp, nàng cười nhạt : " Mong là như vậy."

      Vũ Dương mang theo ta, cùng đưa nàng ra khỏi khu vực của Ma giới. Thần giới biên cảnh, Vũ Dương nghiêng người mà đứng, gió vù vù thổi bay vạt áo của , tóc đen như tơ, y phục đỏ Như Mộng, tiếng của , vẫn như cũ từng chữ từng câu trong suốt băng ngọc: "Phong Phi Phi, đây là chuyện cuối cùng Vũ Dương làm cho ngươi."

      Phong Phi Phi cũng nhìn về phía Vũ Dương, trầm thấp : "Ta ràng." Bóng người hồng nhạt của nàng càng càng xa, ta bây giờ chỉ biết, ký ức kiếp trước ở Hồng Hoang cốc , chân thân và tạp niệm của Phong Phi Phi, Bách Hoa tiên tử và Đào Hoa Tiên Tử, đều thành chuyện của quá khứ.

      Ta quay đầu nhìn Vũ Dương, cũng nhìn ta, trong ánh mắt giống như ngọc lưu ly lưu động, ở dưới ánh nắng ban trưa giống như tiên tử lạc vào nhân gian. dưới bầu trời đầy nắng đưa tay về phía ta, ngón tay bé ở dưới ánh nắng gay gắt giống như ánh ngọc trong suốt , tuyệt mỹ như họa, giọng điệu như đối với con chó của chính mình: "Đến đây , chúng ta trở lại thôi."

      dưới ánh nắng, vài sợi tóc đen tóc đen như tơ được thổi tung, tay áo xiêu vẹo, người tựa như muốn cưỡi gió bay . Ta ngoan ngoãn tới, hài lòng vuốt nhẫn cưới tay ta, ngón tay ngọc mơn trớn gò má của ta, thanh trầm thấp tà mị, mang theo vô tận mê hoặc: "Chúng ta kết hôn chứ?"

      Ta cố ý bĩu môi : "Còn dùng chiếc nhẫn này a?" liền cười, giải thích: "Đây là Hậu Thổ cho dù là ở dị độ Ma giới cũng chỉ có Hoàng Thiên mới có thể sánh ngang với nó."

      Trở lại Ma Cung, bắt đầu để thần quan lần nữa chọn lựa hôn kỳ. Buổi tối Vũ Dương ở chòi nghỉ mát dạy ta chơi cờ, Kim Long vội vã chạy tới. Chỉ cúi người tai ra câu, Vũ Dương sắc mặt liền trong nháy mắt nghiêm nghị, nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, đứng lên, vỗ vỗ đầu của ta, cưng chiều : "Tự mình chơi ."

      Sau đó liền cùng Kim Long vội vã rời . Ta rất lo lắng Thần Ma hai giới lại phân tranh à, thế nhưng vài ngày sau truyền đến tin tức về hồi nghị giảng hòa của Thần giới cùng Ma giới, ta mới chậm rãi yên lòng. Thời gian Vũ Dương ở lại càng ngày càng ít, nhưng mỗi ngày đều tới, đến xem ta chút, lại phong thái chập chờn rời . Có lúc ta chọc ghẹo , ôm lấy hông của , yên tĩnh đứng im lúc, để cho Kim Long mấy lần do do dự dự nhắc nhở thúc giục, mới vội vã ra ngoài.

      Sau đó ở chỗ của Dương Phong Liễu Diệp , ta từ từ biết được chân tướng tình. Giải thích theo cách phổ thông, chính là thế giới này ngoại trừ Thần giới và Ma giới, còn có cái dị độ Ma giới tồn tại. Cái dị độ Ma giới này nắm giữ sức mạnh kinh khủng, đủ để thôn tính hai giới Thần Ma. Hai giới vì là muốn tự vệ, đồng thời tế luyện Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá, cũng lợi dụng lúc bọn họ còn linh lực mạnh mẽ đem hai cái cổng gian phong ấn, ngăn cản bọn họ trở lại thế giới đấy.

      Nhưng là lúc tế luyện có tàn dư linh lực, Thế nhưng giống như lời tiên đoán của thần giới, ngoại trừ Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá, còn có cái khác. . . Khụ, tạp vật. Trong lời tiên đoán, cái tạp vật này có thể khống chế, thậm chí phá hủy Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá. Chuyện này. . . Là thuyết tương sinh tương khắc chăng?

      Lúc đó Thần giới tiết lộ ra, mà đưa nàng bí mật giấu . Mà nàng giống như Thủ Hộ Thần cùng Thần Tàn Phá khiến cả hai giới đều khiếp sợ, mà là rơi xuống đất mọc thành cây đào. Sinh trưởng ở bên Đoạn Kiều, yên lặng mà tiếp tục tu hành.

      Sau khi hoàn thành phong ấn, Thần giới bởi vì chú trọng huyết thống, cùng ngoại tộc kết hôn, nên nhân số ít ỏi, liền lựa chọn Thần Thủ Hộ, mà Ma giới vốn là hiếu chiến, hơn nữa lại thấy sức mạnh khuynh đảo của Thần Tàn Phá, liền lựa chọn Thần Tàn Phá, cũng có gây ra bất đồng. tốt chính là ở chỗ sau đó, Thần tộc nhân số thịnh vượng ,thời điểm phát triển trở thành Thần giới , Thần Đế lại cảm thấy Thần Tàn Phá so với Thần Thủ Hộ càng có uy hiếp, liền mưu tính diệt Phá Hư Thần.

      Liền triệu Đào tinh bị người quên lãng đến, phong làm Đào Hoa Tiên Tử. Theo lời tiên đoán của thần linh, ngàn năm sau Phá Hư Thần Đào Hoa Tiên Tử, nhưng là ngờ tới mới hơn 100 năm, Đào Hoa Tiên Tử và Thần Thủ Hộ - Nguyên Quân trong lúc đó, thế nhưng lại nảy sinh tình cảm.

      Thần Đế lo lắng cây hoa đào này trước khi tiêu diệt Thần Tàn Phá diệt Thần Thủ Hộ diệt , liền lấy lí do nàng hành vi biết kiềm biếm xuống thế gian. Có thể là độc quá lâu, ngàn năm thời gian, cây hoa đào này lại Thần Tàn Phá - Vũ Dương.

      Mà ma xui quỷ khiến, người vẫn luôn gần nữ sắc - Thần Tàn Phá cũng cây hoa đào này . Hết thảy đều như thần linh tiên đoán, chỉ là tính thiếu tình cảm.

      Hoa đào Niết Bàn Trọng Sinh, Nguyên Quân đành lòng, chân thân cùng tạp niệm phân chia. . ..

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Khụ, tấu chương biếu tặng lúc nửa đêm. . .


      Mà tình huống bây giờ chính là. . . Phong ấn xuất lỗ hổng rất lớn, kết giới phép thuật dần dần biến mất. Lại mãi cho đến bây giờ , ta mới phát ra bản thân cũng coi như là cũng có chút hữu ích. — —

      Buổi tối Vũ Dương trở về, kêu ta hỗ trợ Thần giới Phong Phi Phi, chính là người từng có chung Chân Thân với ta cùng kéo cung Chúc Long , lần nữa phong ấn cánh cửa truyền tống ngọn núi Tịch. Ta đương nhiên là gật đầu đáp ứng rồi. Thế nhưng rất yên lòng, cứ mãi căn dặn ta chỉ kéo cung Chúc Long thôi, được phép tham gia phong ấn, được đáp ứng bất kỳ cầu nào khác.

      Mãi đến tận khi ta luôn mồm bảo đảm , mới bắt đầu phân tích tình hình tại. Phong ấn ở ngọn núi Tịch, phân ra ở bốn góc, và ở giữa cung điện của Chúc Long đài.

      Vũ Dương, Nguyên Quân, cùng với Nhị Lang Thần, Lưu Hương dẫn người chia nhau ra phong ấn ở các góc, Kim Long, Ngân Mị, Dương Phong, Liễu Diệp dẫn người phong ấn góc cuối cùng , mà cung Chúc Long ở giữa đại điện do ta và Phong Phi Phi đồng thời kéo, Chúc Long tiễn lần nữa đặt tế đàn giữa cung điện. Mỗi góc đều có phong ấn linh thạch, pháp sư thi triển phép thuật linh thạch , duy trì sức mạnh cho kết giới.

      Vũ Dương giảng tới đây dừng chút, ta chép miệng cái, nghe có vẻ. . . Rất trọng đại a. vỗ vỗ đầu của ta: "Chúc Long chi cung chỉ có các ngươi hợp lực mới có thể kéo động, Nguyên Quân ở bên kia cách đại điện gần nhất, cũng đơn giản nhất, mau chóng chạy tới giúp các ngươi."

      Nghe tới đúng là cái kế hoạch có sơ hở. Ta dựa vào ngực , với biết rồi biết rồi. liền mỉm cười nhìn ta: "Thần quan chọn ngày tốt , chờ sau khi phong ấn xong , chúng ta liền kết hôn."

      Ta ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn : "Như vậy lần này có thể mời người của hiệp hội Săn Ma tới hay ? Ta rất nhớ Việt Ngân Châu, Nam Cung Phỉ các nàng nha." hiếm khi nổi nóng: "Các nàng là bạn tốt?"

      " phải a. . ." Ta hai tay đặt vai : "nhưng mà mấy cái bà lão ấy từng cho ta mượn tiền." Vũ Dương chỉnh lại tóc cho ta ngừng tay chút, sau đó tràn đầy bất đắc dĩ : "Dù sao cũng đình chiến , mời mời ."

      Ta cao hứng bò lên đùi , ở bên môi hôn cái. lập tức đè lại hai vai của ta, ôm ta vào trong lồng ngực, sau đó nhanh nhẹn vươn mình mà ấn ta giường . Sợi tóc của lướt xuống mặt ta, hương thơm nhàn nhạt trơn bóng vòng ở bên người ta, hôn càng ngày càng sâu, triền miên tận xương. Hô hấp chậm rãi nặng nề, kéo đai lưng, lộ ra đám da thịt như ngọc mê người ở trước ngực.

      cầm tay của ta chậm rãi chạm vào, đầu ngón tay truyền đến loại xúc cảm bí lưu luyến. Lần trước Phong Phi Phi để lại vết thương, mờ đến mức nhìn thấy chút dấu vết. Ta gần như thành kính hôn lên xương quai xanh hoàn mỹ của , mắt phượng hẹp dài của khép hờ, trong đôi mắt phảng phất như ánh sáng thủy tinh, đoạt linh hồn của người khác khiến ta hoảng sợ. Ta run rẩy đẩy ra, liền thả ta ra lại lần nữa nằm ở giường , nhàng thở dài. Như vậy trầm thấp than , từng chút từng chút lộ ra khiến người đau lòng , ta hỗn độn vươn mình ôm lấy hông của . cười vỗ vỗ đầu của ta, " Phi Phi đừng sợ, mắt của ta khi tâm tình rung động lớn biến thành màu tím, Vũ Dương thương tổn nàng, ".

      Ta có chút áy náy, quyết tâm dấy lên dũng khí Kinh Kha đâm Tần Thủy Hoàng, hôn lên môi của , liền trầm thấp nở nụ cười, vừa cười vừa chỉnh lại y phục của bản thân, sau đó lần nữa ôm ta vào trong ngực. "Đừng miễn cưỡng, Phi Phi. Ta chờ nàng thích ứng."

      Chương 22: Ngươi chính là ta

      Đội quân tham dự phong ấn củaThần Ma ở dưới chân núi tụ họp. Gió gào thét, tuyết lớn đầy trời. Vũ Dương chắp tay đứng ở dưới chân núi, y phục màu đỏ tung bay, Tuyết rơi tóc đen, dung nhan mờ ảo, đẹp hơn cả thần tiên. Ta xoa xoa tay hướng về bên cạnh lại bước tới, như lơ đãng ôm ta ôm vào trong lồng ngực, xung quanh liền có bức bình phong vô hình tách gió tuyết ra.

      Thần giới quân đội cũng lục tục đến đông đủ, ta gặp được Nguyên Quân, Phong Phi Phi, Nhị Lang thần và người toàn thân áo đen, lạnh lùng- Lưu Hương. Buổi tối ở dưới chân núi cắm trại, bọn họ vội vàng kiểm kê nhân số, ta ở bốn phía vòng tới vòng lui hái Tuyết Liên. Cuối cùng bị Kim Long hung ác mang trở về. Vũ Dương nắm chặt tay của ta, lông mày khẽ nhíu: "Lạnh như băng thế này, còn chạy loạn khắp nơi." nhìn vẻ mặt của đám người Nguyên Quân ở xung quanh, xách ta như xách con chó ôm vào trong lồng ngực.

      Tất cả mọi người trợn mắt nhìn ta, ta rụt người lại, cố gắng cho ai nhìn thấy, người , là cực kỳ ấm áp. Bọn họ tiếp tục thương lượng hành trình của ngày mai, ta chọc ghẹo mà lấy tay luồn vào bên trong vạt áo của , cứng người, tiếp tục phân tích vị trí của từng cái góc ưu thế và nhược điểm của binh sĩ dị độ Ma giới.

      Tay của ta còn có chút lạnh, chạm và da thịt của , đột nhiên nghĩ đến hai chữ —— mất hồn. vẫn như cũ làm như chưa phát giác, chỉ là tốc độ càng lúc càng nhanh, xong, lập tức ôm ta ra ngoài, nghênh ngang rời . Trong doanh trướng Vũ Dương câu môi cười khẩy, dã tận xương: "Câu dẫn ta?"

      Ta ngay tại chỗ hướng về giường bên trong lăn đến, lăn tới góc dường, sau đó nhanh chùm chăn đắp kín: "Con mắt nào của chàng nhìn thấy ta quyến rũ chàng rồi?" cười khẩy đột nhiên nhấn trụ ta, thò tay vào, chạm vào bên hông ta, thời điểm sau khi hôn lên môi ta mới trầm thấp : " Cả hai con mắt."

      Dây dưa trận, hô hấp cảu nặng nề vỗ vỗ đầu của ta: "Ngủ ." Những mùa đông trước khi ta ngủ mình, hơn nửa đêm tay chân đều rất lạnh, nhưng là ở trong lồng ngực của , toàn bộ cơ thể ngay cả ở trong mơ đều cực kỳ ấm áp.

      Mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn bên người, ta hướng về trước đẩy đẩy, càng tới gần ít. liền tay ôm ta vào , nhàng vỗ vỗ, ý bảo yên lặng. Cứ như vậy đến tận cùng trời đất, tốt.

      Trời sáng.Thời điểm mà ta tỉnh lại liền nhìn thấy con mắt tỏa ra ánh sáng màu lưu ly của Vũ Dương, đầu ngón tay dài như ngọc của chạm chạm vào mũi của ta, thanh như châu ngọc, lời lại mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Tướng ngủ xấu." Ta tức giận đẩy ra , kéo ta lại rồi ôm lấy ta: "Nhưng mà sau này, Vũ Dương từ từ sửa lại."

      Ta lẳng lặng để cho ôm, cũng tiếp tục nữa. Khi đó có tia ánh mặt trời xuyên qua khe màn nghịch ngợm chiếu vào, ngày hôm nay, khí trời tốt. Danh sách phân công cứ như vậy hạ xuống, cặp đôi Vũ Dương bị tách ra khiến người người phấn khởi, Vũ Dương coi như thấy, chỉ cầm tay lạnh lùng đứng lớp băng, phong nhã tuyệt đẹp nhưng lại lạnh lùng xa cách.

      ở trước mặt người khác vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, chỉ có lúc giao ta cho Phong Phi Phi đột nhiên từng chữ từng chữ : "Phong Phi Phi." thân phấn hồng Phong Phi Phi có chờ xong, gật đầu : "Ta biết." Ta theo người từng có cùng chân thân với ta hướng về núi Tịch, ánh mặt trời vàng chiếu lên lớp băng quá mức chói mắt, đột nhiên dừng lại xoay người, Vũ Dương đứng lặng bên dưới ngọn núi tay áo phiêu dật, tóc đen như mực, từng tia từng tia quyến luyến ở trong gió tản ra, giống như trước kia đẹp đến như vậy hư vô chập chờn như có như .

      Phong hoa tuyệt đại. Có phải những người nghiêm chỉnh đều ít hay ? Phong Phi Phi lời.

      Ta đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền bước lên hỏi nàng người từng phong ấn núi Tịch và kéo cung Chúc Long bây giờ ở đâu? "Ngươi lập tức có thể nhìn thấy ." Nàng đơn giản đáp lời ta, sau đó lại : "Sau khi mũi tên của Chúc Long trở về vị trí cũ, ta thực thi pháp lực ở linh thạch , lúc này ma vật phát ra, đám lớn ở ngoài xuất , vì lẽ đó ngươi lập tức đến trốn ở mặt sau của cung tiễn, hiểu chưa?"

      Ta gật đầu liên tục, nàng liền tiếp: "Nhưng mà cần sợ, nếu như nắm chắc hoàn toàn, Vũ Dương làm sao có khả năng để ngươi mạo hiểm cùng chúng ta." Lúc nàng những lời này, trong giọng tia xúc động mà ta nắm bắt được. "Phong Phi Phi, ngươi Vũ Dương sao?" Kỳ thực ta luôn muốn hỏi như vậy nàng , hơn 600 năm gần nhau, chống đỡ bước ngoặt sinh tử, người thanh cao thoát tục như vậy. . .

      Lần này nàng trầm mặc rất lâu, sau đó đột nhiên hỏi: "Ngươi sao?" Ta khẳng định gật đầu, ta .

      Liền nàng liền lạnh nhạt nở nụ cười: "Đừng quên ngươi chính là ta.".

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Phong ấn

      Nhưng mà chúng ta đều quên, nếu như ngay tiên đoán của thần linh đều có thay đổi, như vậy chuyện của thế gian, Sao có thể câu chắc chắn đây? Kéo cung Chúc Long , ra vô cùng đơn giản, bên trong có cái Ngũ Tinh trận, có thể nhìn thấy năm góc sáng, ở thời điểm mà bốn cái góc cùng lúc sáng lên kéo căng cung Chúc Long , đem tên bắn vào tế đàn pháp đàn.

      Dị Giới chấn động, ma vật phát điên. Tay của ta và Phong Phi Phi nắm lấy nhau lập tức rời ra, sau nhanh chóng câu: "Lui về phía sau!"

      Ta phi thân vội vã lùi về phía sau của cung tiễn, đám lớn ma vật xuất ở bên ngoài . Nếu như lúc trước ta cho rằng Huyết Ma vương lợi hại, như vậy ta chỉ có thể , ở trước mặt đám này, chỉ là hàng thứ phẩm. Pháp thuật của ta hoàn toàn có tác dụng.

      lượng lớn Chiến sĩ bị tổn hại, Phong Phi Phi đứng trước linh thạch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ta lại từ đằng sau pháp sư vòng tới trước mặt nàng, vẻ mặt nàng trắng xám trước nay ta chưa từng thấy: "Chúng đều tính toán sai rồi. Tất cả mọi người cho rằng lúc bắn cung Chúc Long giảm lực đạo xuống , ảnh hưởng đến linh thạch trong đại điện."

      "Nếu vậy tìm khối khác !" "Thời điểm phong ấn năm đó vốn là thiếu khối linh thạch." Phong Phi Phi lẩm bẩm, biết có phải là cho ta nghe hay : "Lời tiên tri của thần quan phụ trách phong ấn đại điện sau khi bắn xong mũi tên Chúc Long, tự thực pháp chú biến mình thành ngọc, lấy linh lực của bản thân thay thế cho linh thạch."

      Nàng vừa chuyện, vừa chậm rãi đến gần khối linh thạch ngũ sắc, nụ cười thảm đạm: "Phi Phi, nhất định phải kiên trì, chờ Nguyên Quân tới ." . Bên ngoài tình hình giao chiến khốc liệt, ngừng có chiến sĩ hi sinh. Ta thở dài tiếng, cuối cùng hiểu ra bản thân nhất định phải cao thượng lần.

      "Ta biến thành linh thạch, ngươi mang theo bọn họ, chờ Nguyên Quân đến." Ta đứng trước linh thạch thần quan, ngẫm lại đứng theo hình dáng tương đối thích hợp khiến vạn dân ngưỡng mộ. "Ngươi nhảm cái gì đó, đừng dài dòng." Phong Phi Phi vẻ mặt nổi giận mà ta chưa từng thấy, nàng dùng sức kéo ta lại. Ta cũng nở nụ cười: "Nhất định phải làm như thế. Thứ nhất, pháp lực của ta căn bản thể chống đỡ đến lúc Nguyên Quân tới . Thứ hai. . . Sau khi ta phân ra , linh lực tại của ngươi, chưa chắc có thể duy trì việc gánh chịu pháp lực mạnh như vậy."

      "Chẳng lẽ ngươi có thể?" Ta giơ tay lên nhìn nhẫn tay, Hậu Thổ, vật dẫn linh lực trong truyền thuyết.

      Nàng cắn môi lời nào, bên ngoài máu chảy đầy đất, nếu như đại điện phong ấn thất bại, ma vật tuôn ra, Thần Ma hai giới đều còn tồn tại nữa. bên nào nặng bên nào , kỳ thực trong lòng chúng ta đều hiểu.

      Ta bày ra cái tư thế tự nhận là rất tuấn, mỉm cười với nàng: "Đến đây ." Ngay khi nàng đến gần, ta thấy trong mắt nàng ngưng trọng, mảnh trong suốt. Ta vẫn mỉm cười, nghĩ tới ta lại làm gì khác ngoài người, cuối cùng có thể trở thành hùng.

      Nàng yên lặng mà niệm chú, chân của ta bắt đầu xơ cứng, tuyết đọng bên ngoài ánh lên ánh mặt trời , xán lạn lan ra. Nhưng là chiếu tới địa phương sâu thẳm của cung điện này. Ta bắt đầu mất tri giác, nàng niệm phép xong xuôi , lại đột nhiên : "Phi Phi, ra ta thực rất hi vọng ngươi có thể thay thế ta, vĩnh viễn hạnh phúc."

      Nước mắt tuôn ra. Ta nghiêng nửa người còn có thể cử động an ủi nàng: "Như vậy ngươi thay thế ta, sống hạnh phúc ."

      xong, đột nhiên phát cái tình gay go, thân thể cứng đờ, rụt trở lại được rồi. Ta rốt cục tin tưởng, ta là đắc tội với lão đại, cho dù cuối cùng là hùng muốn lưu lại hình tượng xán lạn, cũng chỉ có thể lưu lại cái hình tượng đỡ nổi này.





      Chương 24: Đừng khóc


      Năm góc của ngũ tinh trận chậm rãi tỏa ra ánh sáng, người ta ánh sáng bảy màu lan ra bốn phía. Ma vật ngừng tuôn ra, tuy rằng thương vong nặng nề, nhưng ràng người đến nhiều hơn so với cầu, vì lẽ đó tình huống vẫn chưa phát triển đến mức thể khống chế. Nguyên Quân đến rất nhanh, thời điểm nhìn thấy Phong Phi Phi lo lắng trong mắt cũng dần nhạt , lại khôi phục làm Hoa Thần lạnh nhạt. vung tay áo thi triển phép thuật, thương tổn của binh sĩ trong nháy mắt đều khôi phục, nhất thời sĩ khí tăng lên.

      Mãi đến tận khi ma vật bị tiêu diệt hơn nửa, rốt cục nhìn xung quanh: "Bách Hoa tiên tử đâu?" . Phong Phi Phi kinh ngạc mà nhìn ta, lúc lâu, Nguyên Quân cũng nhìn sang. Ở trong đôi mắt hờ hững xa cách của , ta nhìn thấy bi thương xuất trong chớp mắt.

      Ta sợ hãi dám nhìn thẳng , ta nghĩ cái dáng vẻ khom người, hình tượng như com tôm, thể xác định được có phải là tiếc rèn sắt thành thép. Vũ Dương và Lưu Hương đều chạy tới, ta theo thói quen muốn nhào vào ôm ấp của người toàn thân y phục màu đỏ tuyệt sắc ấy , kinh hoảng phát chính mình chỉ có thể đứng tại chỗ, từ nay về sau, vĩnh viễn vĩnh viễn.

      "Phi Phi!" cơ hồ là bước vội đến, ôm Phong Phi Phi vào trong lồng ngực, nhàn nhạt mùi hoa ở trong điện lưu chuyển. Phong Phi Phi mặc ôm vào trong lồng ngực, Vũ Dương gần như cưng chiều xoa tóc của nàng, khó nén đau lòng: "Đừng sợ, xin lỗi, xin lỗi Phi Phi."

      Nguyên Quân tinh mắt, biến Phong Phi Phi thành ta. Ta thể thừa nhận ngoại trừ khả năng công kích,quả hổ danh là Thần Thủ Hộ . Nhưng mà trong lúc Vũ Dương và Phong Phi Phi ôm nhau , Nguyên Quân, trong lòng ngươi có mấy phần khổ sở hay ? thân thể như ngọc, ở bên cạnh ta ánh mắt mông lung như cách làn khói.

      "Phi Phi, đừng khóc có được hay ?" Vũ Dương ôn nhu giúp nàng vén tóc dài, ánh mắt bi thương mà nhìn ta, đột nhiên nắm chặt tay của Phong Phi Phi : "Phi Phi, chúng ta ở đây kết hôn. Thần quan! Thần quan!" Tại sao thời điểm khi ta trở thành người đứng xem , mới phát ra tình của đối với ta, sâu đậm như vậy.

      Ma giới thần quan run run rẩy rẩy ra: "Vũ Dương đại nhân, thể a. . ." chưa xong, dưới cơn thịnh nộ Vũ Dương tiện tay quăng ngọc chảm trổ hình kỳ lân pháp đài, đập thẳng và mặt khiến mặt mũi đầy máu. Ta biết tại sao lại hung bạo như thế, rồi lại ôm Phong Phi Phi, thanh mang theo bất an chưa từng có: "Phi Phi, đừng khóc có được hay . Có biết hay ngươi như vậy, khiến ta đột nhiên có loại cảm giác ngươi rời khỏi ta."

      Phong Phi Phi liền ôm hông của : "n, Vũ Dương, chúng ta kết hôn. . . Chúng ta kết hôn. . ." "Phong Phi Phi tiểu thư, ngươi đồng ý gả cho vũ Dương đại nhân làm vợ, từ nay về sau bất luận phú quý nghèo hèn, bệnh tật sinh tử, đều đời toàn tâm toàn ý, lòng đổi bảo vệ đối phương sao?" pháp đàn thần quan cẩn thận từng li từng tí .

      Ta nghĩ tới cực kỳ lâu trước đây. . . Thần Quan Ma giớiThần sắc Trang Nghiêm: "Phong Phi Phi tiểu thư, ngươi có đồng ý gả cho vũ Dương đại nhân làm vợ, từ nay về sau cho dù là giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều đời toàn tâm toàn ý, lòng thay đổi đều bảo vệ đối phương hay ?" .

      Ta nhìn lén dưới Vũ Dương: "Híc, Vũ Dương, ngươi để ta sống trong nghèo khổ đúng ?" . Vũ Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: "Ừm." .

      "Ngươi cũng mắc bệnh hay là chết già chứ?" . " ." .

      "Như vậy ta đồng ý." . Thần quan ho khan ngừng: "Khụ khụ, Vũ Dương đại nhân, ngài có đồng ý cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm vợ, từ nay về sau cho dù là giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều đời toàn tâm toàn ý, lòng thay đổi bảo vệ đối phương hay ?" .

      "Ta, nguyện, ý." . "Xin mời dâu, chú rể trao đổi nhẫn cưới." .

      "Híc, Vũ Dương, tại sao nhẫn của ta so với của ngươi lại hơn?" . "To xấu." .

      "Tại sao lại là màu hồng nhạt ?" . "Ánh sắc của kim cương." .

      " phải là giả chứ?" . ". . ." .

      Mà bây giờ, cung điện Phong Phi Phi nhìn về phía ta rơi lệ. Bên người Dương Phong nhàng : "Phi Phi, ngày đại hỉ, nên cười." Nàng liền cười, cười như ánh mặt trời xán lạn, cười đến trời đất hồi xuân. Nàng cười ta đồng ý, ta đồng ý. . . Sau đó nghiêng người, phủ ở người ta nước mắt rơi như mưa.

      "Vũ Dương đại nhân, ngài đồng ý cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm vợ, cũng từ nay về sau cho dù phú quý bần hàn, bệnh tật sinh tử, đều đời toàn tâm toàn ý, lòng đổi bảo vệ đối phương sao?" Bàn tay tuyệt mỹ của Vũ Dương hứng giọt nước mắt của Phong Phi Phi, trong chớp mắt hóa thành giọt băng tinh khiết đặt ở trong lòng bàn tay của nàng: "Từ nay về sau, Vũ Dương tiếp tục để ngươi phải rơi giọt nước mắt."

      Nguyên Quân ở bên cạnh đột nhiên ôm lấy thân thể hóa ngọc của ta, thanh ở bên tai ta, trầm thấp : "Đừng khóc." Ta muốn khóc, Nguyên Quân ngươi cũng đừng khóc. . .

      Bọn họ chậm rãi rời khỏi đại điện, cánh của đồng xanh dày nặng chậm rãi khép lại, cuối cùng ngoái đầu nhìn lại, sườn mặt của Nguyên Quân , y phục màu đỏ và mái tóc đen dài tuyệt mỹ của Vũ Dương giống như lần đầu gặp gỡ. Mùi hương quen thuộc thoang thoảng ở đại điện xoắn xuýt , trằn trọc triền miên.

      Vĩnh viễn khép lại. Tiếng vang nặng nề bên tai, ta nhắm mắt lại, thế giới mảnh đen tối.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Năm tháng trong nháy mắt trôi , hát tình ca tình tựa mây khói diệt ()

      Năm tháng trong nháy mắt trôi qua, hát tình ca tình diệt như khói () Núi Tịch khí quang đãng, buổi sáng mặt trời chói chang, từ buổi chiều đến tối gió tuyết ngợp trời. Ta ở bên trong thần điện cảm nhận được nóng lạnh, chỉ là ánh mặt trời chiếu tới người ta, băng tích dày đặc.

      Ta cho rằng ta cứ như vậy cho đến hết đời. Mãi cho đến ngày ấy, ma vật điên cuồng từ bốn phương tám hướng trào ra, ánh sáng của năm góc trong thất tinh trận đột nhiên tắt. Tại sao lại như vậy?

      Cửa đồng mở ra, cửa lớn mở bóng dáng Vũ Dương tóc đen y phục đỏ chậm rãi xuất ở cửa. Ta trước giờ chưa từng nhìn thấy Vũ Dương như vậy, vẻ mặt của lạnh mà kiêu, con mắt màu tím toát ra thịnh nộ chưa bao giờ có . Bàn tay dài tuyệt mỹ nắm chặt pháp trượng bằng ngọc trong suốt , viên hồng ngọc to lớn ở đỉnh trượng tỏa ra ánh sáng đỏ như máu.

      Phía sau ma vật đuổi theo , gào thét lao đến, đạp , niệm chú, hỏa diễm mạnh mẽ giống như lưới phép hướng về ma vật công kích, kêu rên, máu tanh, tứ chi rơi đầy đất. Trong khí tràn ngập mùi khét gay mũi. Lo lắng, thay thế mừng rỡ ban đầu.

      Cho dù bị đám công kích, vẫn là từ từ tới gần ta, cuối cùng đứng trước mặt ta đầu ngón tay xoa mặt của ta, chút này , như cách ngàn năm vạn năm. nhìn Hàn Băng người ta, ôm ta chặt, thanh thuần khiết như băng ngọc: "Ta đến rồi Phi Phi."

      Ta cảm giác được nhiệt độ người , vung tay, phá hủy cung tên Chúc Long pháp đàn.Mặt đất rung chuyển , có tiếng rít như xa mà gần, ta rất muốn đưa tay giúp vén lên sợi tóc trán, Vũ Dương, ngươi có biết ngươi ở đây làm gì hay . "Tiểu thần nhân gian, lâu thấy ." Đột nhiên trung xuất đám đen to lớn tụ thành hình người, thanh nặng nề như chuông, khua động bên tai. Vũ Dương khẽ nhếch mi, lạnh lùng : "Khí Thiên Đế?"

      "Ngươi vậy mà lại tự mình phá phong ấn " đế vương của dị độ Ma giới đứng giữa trung, trong giọng lộ ra phong thái cao ngạo nhìn chúng sinh: "Quả nhiên ngay cả trời cao cũng cam chịu bị những thứ yếu kém hủy diệt , cho dù là Thần Tàn Phá, cuối cùng cũng thoát khỏi những thứ tình cảm nhu nhược này." " Chuyện thắng thua, bây giờ quá sớm." Vũ Dương nhàng buông ta ra, nhàng phẩy vạt áo, thân thể cao gầy thế nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra ngang ngược bá đạo . Ma vật bắt đầu tụ họp ở đằng sau Khí Thiên Đế , ngoài điện có người ưu sầu lo lắng gọi tiếng: "Vũ Dương." hình như là thanh của Nguyên Quân.

      Ta bây giờ mới phát , ra quân đội của hai giớ Thần Ma đều ở đây. Ba quân giao chiến, Nguyên Quân ngừng sử dụng phép thuật chữa thương, ma pháp hỏa diễm củ Vũ Dương làm quân địch thiệt hại rất nhiều, từng đám từng đám hóa thành tro. Khí Thiên Đế lạnh lùng chắp tay đứng nhìn.

      Ta đột nhiên hiểu ra chờ pháp lực của Thần Thủ Hộ hao hết. Số lượng của ma vật giảm rất nhiều, Khí Thiên Đế mặt mày nghiêm nghị, ta nhìn Vũ Dương ở bên trong biển máu, đột nhiên rất hi vọng đây chỉ là giấc mộng, sau khi tỉnh lại, ta vẫn như cũ đứng ở núi Tịch, mà có thể cùng với Phong Phi Phi . . . sống cuộc đời hạnh phúc.

      Khí Thiên Đế mặc thân áo bào đen tiến đến càng ngày càng gần, chậm rãi vào đại điện, Vũ Dương ác chiến ở bên trong cũng gấp gáp và, tóc đen và y phục đỏ ở trong gió tung bay. Ánh sáng trong mắt Khí Thiên Đế chợt lóe lên, sau đó đánh giá xung quanh đại điện, cuối cùng dừng mắt ở người ta. Khí Thiên Đế đè tay vai ta, thấy thế bàn tay bấm quyết niệm chú của Vũ Dương chậm rãi buông xuống: "Thả nàng ra!"

      "Cũng được, nhưng mà muốn đưa ra cầu với Khí Thiên Đế ta, cũng phải tỏ ra bản thân có chút bản lĩnh." từng câu từng chữ của Khí Thiên Đế , lạnh buốt tiến vào trong lòng ta. "Ngươi ."

      " Chín tầng địa ngục của Dị độ Ma giới, chắc ngươi nghe qua." tiếp tục nhàn nhã : "Bản tọa ở mỗi tầng đều cử đến tên thánh Ma Tướng, nếu như ngươi có thể qua chín tầng, khối đá này, bản tọa cũng có hứng thú, ngươi hẳn là hiểu ." Dị độ Ma giới tổng cộng chia làm chín tầng, càng về sau pháp lực ở các tầng càng mạnh.

      "Đương nhiên ngươi cũng có thể đáp ứng, điều kiện công bằng, ai bảo ngươi bây giờ muốn cầu cạnh ta ." Đầu ngón tay của ở ta vai ta gõ , nhàn hạ thoải mái chơi trò mèo vờn chuột..



      Chương 26: Năm tháng trong nháy mắt trôi , hát tình ca tình tựa mây khói diệt (hai)

      Trong nháy mắt năm tháng, khinh hát tình ca tình yên diệt (hai) "Ta đồng ý." Vũ Dương khoanh tay đứng ở cửa đại điện, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thanh trong suốt như băng. Đằng sau là trời xanh mây trắng bát ngát mênh mông, làm nổi bật lên mái tóc đen và y phục đỏ, hoa lệ đến quỷ dị.

      Ta đành lòng nhìn, Vũ Dương gầy yếu, Vũ Dương làm được, Vũ Dương hào hoa phong nhã tuyệt đẹp. . . Bên ngoài ngừng truyền đến tiếng đánh nhau, vai là bàn tay định đoạt sinh mạng ta. Ta nghĩ đến những tháng ngày chúng ta ở bên nhau, đây là lần đầu tiên ta căm hận tồn tại của chính mình.

      Nếu như thế gian này, có cái tạp niệm này, Vũ Dương làm sao có thể gặp nhiều phiền phức như vậy. Tranh đấu kịch liệt, Vũ Dương dần dần tiến đến tế đàn, ánh sáng màu tím rực rỡ ở trong đôi mắt , mang theo sát khí mãnh liệt khiến người dám nhìn thẳng .

      Nhưng mà linh lực tiêu hao trong thời gian dài, khiến giống như hình cắt tuyệt đẹp. Ta biết ta khóc, ngay cả nước mắt đều lạnh lẽo thấu xương.

      Bên tai tiếng vang lớn, bóng người màu đỏ lao thẳng tới , Khí Thiên Đế sắc mặt khẽ biến, trở bàn tay đánh vào người ta, ta cho rằng cứ như vậy liền xong, nhưng mà khi ta nhìn kỹ lại ta thấy máu của Vũ Dương ở người ta. nhếch môi, Lãnh Ngạo mà quật cường.

      Xoay người lại ra khỏi cung điện, đặt ta ở tế thiên đài núi Tịch, liếc mắt nhìn ta cái , cái liếc mắt này, khiến ta ở trong thân thể hóa ngọc, lệ rơi đầy mặt. bước vào hư ,Y phục đỏ phấp phới sượt qua bàn tay hóa ngọc của ta , ở dưới ánh nắng của bầu trời quang đãng phiêu dật , hư ảo như mộng.

      Nếu như có cái biên tập điện ảnh ở đây, có lẽ chút do dự mà đao cắt bỏ đoạn tâm tình trống rỗng của ta, đoạn ruột gan đứt từng khúc nhưng trong lòng chỉ có thể bất đắc dĩ đợi chờ này. Từ buổi chiều đến nửa đêm, Vũ Dương của ta, cuối cùng cũng trở về.

      đạp mà đến, mang theo tươi cười khuynh thiên khuynh về phía ta. Thân thể thể động đậy, nhưng là nội tâm lại nhảy nhót, Vũ Dương ngươi có chuyện gì, tốt. Sau này ta cực kỳ cố gắng tu hành phép thuật, ta ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, ngoan ngoãn nghe lời ngươi, ta chọc ngươi tức giận nữa, ta học làm thê tử lý tưởng của ngươi. phất tay khiến Hàn Băng người ta tan ra, tay ngọc bấm quyết giải trừ thần chú người ta . Ta lại chết lặng.

      "Xin lỗi, làm nàng sợ Phi Phi." để ý Ngọc Thạch lạnh lẽo, ôm ta vào trong ngực. Tóc đen như tơ mang theo nhàn nhạt mùi hoa kề sát ở mặt của ta. Ta cứng đờ nhấc tay lên, vén lên vài sợi tóc, lông mày của vẫn nhợt nhạt như trước, gời khắc này con mắt màu lưu ly ánh lên bóng nước , cánh môi mỏng mà đỏ, đứng dưới ánh trăng như nước giống như thần tiên. "Vũ Dương chàng hại ta khóc, mau hát bài tạ tội với ta." rất lâu có mở miệng, thanh của ta khàn khàn câu chữ chầm chậm.

      ôm ta chặt, tinh xảo cằm chống ở tóc của ta, thanh lạnh như băng mỏng như tuyết, ở bên tai ta trầm thấp ngâm xướng: "Vầng trăng tuyết, người tình tiều tụy, ta nâng chén, uống cạn gió tuyết. Là ai khơi dậy cuộc sống kiếp trước, khiêu khích bụi trần thị phi. . ."https://www.youtube.com/watch?v=4iVteeSu3K4

      Khi đó ánh trăng rất sáng, bên dưới tế đàn của núi Tịch, bỗng dưng lõm vào mười trượng. Phía dưới có rất nhiều người, lít nha lít nhít đứng, thế nhưng có người chuyện. Đêm rất yên tĩnh, tối nay núi Tịch, tuyết có rơi.

      Tiếng ca của dần dần ngừng lại, ta lấy lại tinh thần nhàng đánh lên ngực , cười mắng ngươi tưởng ngươi là Châu Kiệt Luân à! cũng nở nụ cười, nét mặt tươi cười như hoa, ánh trăng đầy trời cũng trở lên ảm đạm. Sau khi cười xong nắm lấy tay của ta, đặt ở mặt , xúc cảm tay khiến tim ta đập loạn.

      Chúng ta đều trầm mặc , lẳng lặng mà nhìn bóng đêm nui Tịch, mặc cho thời gian trôi qua. Khi ánh trăng dần chìm, xung quanh biến thành mảnh tối tăm. Tay của nắm lấy tay ta đột nhiên xiết chặt, ta ở bên môi nhàng mổ cái, Vũ Dương ta sợ, thời khắc hắc ám chỉ là khởi đầu của bình minh. Phía đông nổi lên ánh sáng bạc, trung tỏa sáng.

      Ánh mắt trong suốt như nước của lẳng lặng mà nhìn ta. Ký ức như quyển lịch, từng tờ từng tờ chạy qua.

      Ta rốt cuộc nhớ lại, 600 năm bên nhau ở Hồng Hoang cốc, lúc mới phục sinh tinh khiết như giọt nước mắt, cười đến yên tĩnh mà đẹp đẽ. Trong bữa tiệc ở hiệp hội Săn ma thâm tình đàn hát. . . Ta kinh hoảng kéo cánh tay vỗ về mái tóc ta của , Vũ Dương chàng làm cái gì? !

      Bóng nước trong ánh mắt của càng nặng, lẩm bẩm: "Xin lỗi Phi Phi, những chuyện mà Vũ Dương đáp ứng nàng, cái gì cũng đều có làm được." phong ấn trí nhớ của ta, ta liều mạng giãy dụa, tránh thoát khỏi cổ tay mềm mại trắng ngần của .

      "Phi Phi, nàng trở về là tốt rồi, được tiếp tục chạy loạn , nàng có biết hay nàng doạ chết ta rồi. . ." "Gả cho ta!"

      "Phong Phi Phi, " chống chiếc cằm tinh xảo khủy tay, tay khác hơi cong năm ngón gõ mặt bàn, tóc đen dài như mực mềm mạu buông xuống che đậy dung mạo, phong hoa tuyệt đại. Ta vội vội vã vã gật đầu: "Tiểu nhân......đây.....đây ạ."

      "Còn dám chạy trốn, ta kêu người chặt tứ chi của nàng " mỉm cười thưởng thức bình hoa bàn: "Sau đó bỏ vào trong bình bọc lại, làm thành con lật đật, để xem nàng chốn bằng cách nào." Đừng sợ Phi Phi, khi tâm tình dao động lớn mắt của ta biến thành màu tím, Vũ Dương thương tổn nàng, .

      "Mài mực." "Hả?"

      cười ảm đạm dưới ánh tà dương đầy trời, bàn tay thon dài đặt mặt bàn, ra những lời làm đảo ngược trời đất: "Thay nàng giữ nó lại." Từng chút từng chút say đắm, là vào lúc nào hội tụ thành biển?

      Ta ở trong lồng ngực của giãy dụa, tại sao, tại sao a Vũ Dương. "Nếu như chúng ta nhất định phải tách ra, nàng nhất định phải trước, bởi vì người ở lại, đều cực kỳ cực kỳ đơn." đưa tay ngừng chạm vào mặt của ta, ta lôi kéo , có giọt nước mắt lạnh lẽo, trong suốt rơi ở tay ta.

      Trong đầu cực kỳ hỗn loạn. Đoạn kết của câu chuyện, nam chính của ta : "Nếu như chúng ta nhất định phải tách ra, nàng nhất định phải trước, bởi vì người ở lại, đều là cực kỳ cực kỳ đơn." Khi đó, mặt trời màu đỏ bước ra khỏi tầng mây,cúc tím đầy trời, những ngọn cỏ đọng những giọt sương đêm ở trong tuyết ngoan cường nhô đầu ra. Bóng người của càng ngày càng nhạt, trong cơn mông lung ta duỗi tay tới. . . Chạm được mảnh hư vô.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :