1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ thú y không đơn giản - Cẩm Trúc (46 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30


      Thẩm Thiển từ trong phòng ngủ ra, thân lễ phục dạ hội màu cà phê cao quý vừa khít dán lên người, tôn dáng người lung linh đặc biệt của lên cực hạn. Vưu Nhiên nhấp ngụm trà lại bởi vì Thẩm Thiển lung linh lên sân khấu hấp dẫn mà tập trung lại nhìn, ánh mắt rơi vào trạng thái hơi híp lại.

      Thẩm Thiển tự giác rất vừa lòng, tự hào : "Đẹp ?"

      Vưu Nhiên từ từ đứng lên, đến bên Thẩm Thiển, bàn tay vô cùng xấu xa đưa tới trước ngực , kéo phần cúp ngực hơi bị tụt lên, miệng còn bất mãn : "Sao lại thấp như vậy chứ."

      Thẩm Thiển đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cười lấy tay Vưu Nhiên ra, "Em tự làm được."

      Vưu Nhiên ngược lại nhéo nhéo tay , vẻ mặt quang minh chính đại nghiêm nghị , "Em là của , tự làm thỏa đáng hơn." xong lại dùng tay, nhấc khối ngực của lên. Thẩm Thiển bị thái độ này của Vưu Nhiên chọc cho dở khóc dở cười.

      Bộ váy này là do Nam Nam sửa vội vàng, dựa theo dáng người Thẩm Thiển mà làm nên phần ngực có hơi chật khiến Thẩm Thiển rất khó chịu. Thẩm Thiển thích ứng cho lắm ngồi sô pha chờ Vưu Nhiên thay quần áo.

      Thay quần áo cũng muốn thay trong phòng , là. Thẩm Thiển bất mãn thầm hai câu, trong phòng ngủ liền đột nhiên có người gọi , "Thiển Thiển, em vào đây chút ."

      Thẩm Thiển lập tức đứng lên, lấy tay nhấc váy, lảo đảo vào. Giữa ánh đèn mờ ảo, mơ màng, có dáng người đứng thẳng tắp bên giường, cả người lễ phục dạ hội nam màu đen, gương mặt vốn thanh tú, lộ khí chất trong veo, nay khoác lễ phục vào lại càng khiến người ta thấy cao quý. ghé mắt nhìn rồi cười khẽ với Thẩm Thiển.

      "Giúp cài nút với." về hướng Thẩm Thiển, đến đứng trước mặt , ánh mắt còn có vẻ làm nũng.

      Thẩm Thiển có chút bất đắc dĩ, cảm giác Vưu Nhiên bất tri bất giác mà thay đổi. nâng tay lên, cài nút áo sơmi cho . Bắt đầu từ nút thứ hai, liên tục cúi đầu dám ngẩng lên nhìn, thậm chí có thể cảm giác được luồng hơi nóng trào lên trong người, hai tai đỏ bừng.

      "Thiển Thiển." Vưu Nhiên bỗng nhiên đặt tay ngang eo , hơi thở nặng nề, cúi đầu nỉ non câu.

      Thẩm Thiển nhăn nhó chút, "Đừng nhúc nhích, tự cài nút ."

      "Ngẩng đầu lên động đậy nữa."

      Thẩm Thiển hết cách, đành phải ngẩng đầu, vừa nhấc đầu lên, Vưu Nhiên chuẩn bị sẵn sàng tập kích, đột nhiên kề sát mặt lại, ở miệng hài lòng hôn cái, toại nguyện rồi liền nở nụ cười.

      "..." Thẩm Thiển vừa bực mình vừa buồn cười.

      "Thiển Thiển, em còn nhớ chúng ta đánh cược ?" Vưu Nhiên bỗng nhiên ném ra câu đầu cuối như vậy khiến Thẩm Thiển sửng sốt, nhất thời tạm dừng, tự hỏi bọn họ từng đánh cược cái gì.

      "Chúng ta tại ở bên nhau, khi nào em cầu hôn ?" Vưu Nhiên dị mỉm cười. Thẩm Thiển dừng phắt động tác tay, nâng mí mắt lên nhìn , "Kết hôn? Sớm quá."

      do dự, hoảng hốt và gián tiếp cự tuyệt của Thẩm Thiển khiến khóe môi vốn nhếch lên cười của Vưu Nhiên biến thành cảm xúc tốt cho lắm, bỗng nhiên làm mặt lạnh, tùy ý buông bàn tay đặt eo Thẩm Thiển, thản nhiên : "Đúng là có hơi sớm."

      Thẩm Thiển lại khựng lại chút, cuối cùng mới chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhìn nữa. Thẩm Thiển biết vậy làm đôi chút tổn thương, nhưng thực chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với .

      Đúng lúc này điện thoại bàn vang lên, đường dây này liên kết với hệ thống máy trung tâm, từ hệ thống kiểm soát trung tâm các tuyến điện thoại được chia về các phòng tạo thành mạng lưới. Thẩm Thiển vốn định bắt máy, nào ngờ Vưu Nhiên giành trước bước, "alô" vài tiếng liền cúp máy, rồi với Thẩm Thiển: "Lễ đính hôn bắt đầu đầu, chúng ta thôi."

      "Uhm."

      Có người thường , kẻ có tiền thích nhất là dùng tiền để khoe khoang. Quả sai. Thẩm Thiển mặc dù ở thuyền rất nhiều ngày, nhưng thường là ở lì trong phòng nên chú ý tới xa xỉ chiếc du thuyền xa hoa này. Thẩm Thiển khoác tay Vưu Nhiên, đến đại sảnh chính, quảng đường cũng gần, nhưng qua hành lang tranh tối tranh sáng tới nơi là nhìn thấy đại sảnh siêu lớn ngút tầm mắt, vách dán giấy dán tường nạm vàng phát sáng lấp lánh, cao cao trần nhà treo đủ loại đèn chùm kiểu dáng phức tạp, còn có rất đông các nhân vật nổi tiếng, lúc này Thẩm Thiển mới biết... cái gì mới gọi là khí thế.

      Thẩm Thiển nhịn được mà gồng người cứng ngắc, bởi vì nhìn thấy người đàn ông kia, thân hình thẳng tắp, nụ cười rập khuôn, ánh mắt chút tình cảm, nề nếp đứng ở bên đón khách. đến thành phố này chính là muốn để gặp người đàn ông ấy lần, nhưng ngàn vạn lần thể tưởng được, cảnh tượng gặp mặt lại là như vậy. Thẩm Thiển cảm thấy người này so với trong ảnh nhìn còn nghiêm túc cứng nhắc hơn.

      Vưu Nhiên dường như cũng nhận thấy Thẩm Thiển ổn liền nhìn theo ánh mắt Thẩm Thiển, lúc này lại có chút kinh ngạc, biết vì sao Thẩm Thiển lại nhìn Vu Thiên Dương chăm chú như vậy?

      Vu Thiên Dương đón khách, Vu Tranh tới, hôm nay mặc bộ âu phục trắng tinh, mái tóc bới gọn lên, tóc còn cài cây trâm rất độc đáo, kéo Vu Thiên Dương, ngọt ngào : "Ba, sao mẹ còn chưa đến?"

      "Con cũng biết mẹ con thích trang điểm nhất mà." Vu Thiên Dương nhìn khắp bốn phía, "Tần Hạo đâu?"

      "Ngày hôm qua con tìm ấy cũng thấy, biết chết ở đâu rồi." Vu Tranh nhìn như rất muốn nhắc tới Tần Hạo. Vu Thiên Dương đột nhiên nghiêm mặt, "Sau này kết hôn rồi được phép có thái độ này."

      Vu Tranh ngượng ngùng cười, ánh mắt nhìn về phía khác, vừa vặn nhìn thấy Vưu Nhiên đứng ở cửa nhìn bọn họ, mắt liền lập tức sáng rực lên, nhưng thấy Thẩm Thiển bên cạnh Vưu Nhiên, sắc mặt của lập tức tốt, oán hận nhìn qua.

      Vu Thiên Dương nhìn theo ánh mắt , lại thấy Vưu Nhiên phong thái hiên ngang, đành cười khổ với Vu Tranh, "Nhiều năm như vậy mà vẫn từ bỏ được?"

      "Từ bỏ, nhưng cam lòng, ba, ba nhìn bên cạnh Vưu Nhiên ." Vu Tranh u oán : " ta tên Thẩm Thiển."

      Vu Thiên Dương thuận tiện nhìn thoáng qua, chỉ thấy cũng nhìn ông, ánh mắt nhìn rất phức tạp. Vu Thiên Dương thuận miệng : "Thẩm Thiển tên này rất quen, nghe ở đâu rồi nhỉ?" Vu Thiên Dương nghĩ nghĩ lại khỏi sửng sốt, "Mối tình đầu của Nhiên Nhiên?"

      Vu Tranh cắn răng, lời nào. Lúc này, chị em của Vu Tranh đều tới, cũng liền theo chơi. Vu Thiên Dương nhìn Thẩm Thiển thêm vài lần, Thẩm Thiển lập tức thu hồi ánh mắt nhìn sang nơi khác, tưởng Vu Thiên Dương phát ra gì đó.

      Vưu tư lệnh cùng Tần Chính cũng vừa đến, Tần Chính chống gậy ba-toong, đường linh hoạt lắm, ông cụ đầu tiên là nhìn bố cục đại sảnh, hài lòng với những trang thiết bị ông với Vưu tư lệnh: "Lão Vưu, lần sau Nhiên Nhiên kết hôn cũng làm du thuyền ."

      Vưu tư lệnh ngượng ngùng, "Ba phải biết thằng Vưu Nhiên, nó..."

      Tần Chính gật đầu, "Nhiên Nhiên phải là chữa lành mắt rồi sao? Vẫn chưa nghĩ thông à? Nếu học nhà lão Lục ấy, tống thằng bé ra nước ngoài, lúc về chừng còn mang theo cả vợ về nữa đấy."

      "Vưu Nhiên giống Lục Tử Ngang, Vưu Nhiên tính cách có vẻ hướng nội, thích giao tiếp."

      "Đó cũng là do lỗi của cậu, từ lúc thằng bé còn cho đến lớn, cậu cũng làm tròn nghĩa vụ của kẻ làm cha, từ sau khi con ta qua đời, nó mười hai tuổi mình ra ngoài ở căn nhà cũ kia, cậu cũng chẳng quan tâm. Vất vả lắm mới tìm được bạn để thương, cậu lại cứng rắn chia rẽ, cậu ..."

      "Ba, ba cũng biết con phải loại người thế lực như thế, lần đó là do hiểu lầm."

      "Cậu quả còn tốt hơn lão Lục rất nhiều, à mà lão Lục vẫn chưa làm hòa với Tử Ngang đúng ?"

      "Dạ." Vưu tư lệnh gật đầu, ánh mắt hướng nhìn bốn phía liền thấy con trai mình đến, nhưng bên cạnh nó sao lại có cao gầy nào thế nhỉ? Vưu tư lệnh lại quan sát thêm vài lần, đồng tử bỗng nhiên co chặt, hít vào hơi.

      "A? Bên cạnh Nhiên Nhiên có ? Còn khoác tay Nhiên Nhiên nữa." Ông cụ Tần Chính đột nhiên vui mừng ra mặt, hích Vưu tư lệnh sững sờ bên cạnh, thấy ông cả buổi phản ứng liền quay đầu nhìn ông, "Cậu sao vậy?"

      "Thẩm Thiển?" Vưu tư lệnh nhìn chằm chằm Thẩm Thiển, thấy mặt mày cười tươi rói như lần đầu tiên ông gặp .

      Vưu tư lệnh lần đầu thấy Thẩm Thiển, ra thích. Còn nhớ tình cảnh ngày hôm đó Vưu Nhiên đưa về nhà. Hôm đó là ngày hè nóng bức, ve ngọn cây rỉ rả kêu ngừng, huyên náo cả mùa hè. Thẩm Thiển đến nhà , người mặc cái áo T-shirt bó sát người rất bình thường lại đơn giản, phía dưới mặc cái quần siêu ngắn, chân dép lê hơi cũ, vào nhà.

      Trước khi Thẩm Thiển đến, Vưu Nhiên báo trước cho Vưu tư lệnh, khi đó ông rất giận, người còn chưa bao lớn bày đặt sớm? Ông tức muốn chết, lấy dây lưng ra đánh , vậy mà cũng trốn, bình tĩnh đón nhận từng nhát roi, : "Trưa mai đưa qua đây, hy vọng ba khách khí chút."

      Ông giận đến run cả người. Nhưng lần đầu thấy Thẩm Thiển, ông ra cũng thấy ghét dụ dỗ con ông như vậy. Nhưng mà trăm ngàn lần ngờ, vừa đến, nhìn thấy ông, liền kéo Vưu Nhiên đến trước mặt ông, ngữ khí ác liệt : "Vưu tư lệnh, là con muốn con chú, nếu chú khó chịu cứ đánh con, chú biết da Vưu Nhiên bị thương rồi về sau rất khó lành sao?"

      "Thiển Thiển." Vưu Nhiên ở bên kéo , Thẩm Thiển lại trừng mắt liếc , "Lần trước té bị thương, vốn rất dễ lành, vậy mà kết quả sao? Mưng mủ hoại tử, đến bây giờ vẫn còn sẹo."

      Vưu tư lệnh nheo mắt lại, nhìn Vưu Nhiên, cánh tay có rất nhiều vết thương, nhưng đại đa số xử lý tốt.

      " chính là Thẩm Thiển?" Ông hỏi.

      Thẩm Thiển tính tình tuy lỗ mãng, nhưng trước mặt người lớn, vẫn có chút đúng mực, gật đầu, rất lễ phép : "Cháu chào chú." Chút lễ phép ấy cùng với lỗ mãng vừa rồi, ông chỉ có thể là xuất phát từ bảo vệ con trai ông.

      Đối với Vưu Nhiên, lòng ông vẫn luôn áy náy, lo lắng. Tính khí của ông mạnh, mà thằng con duy nhất tại của ông tính cách rất ôn nhuận, đúng là có thể so sánh như bất hòa giữa nước và lửa.

      Nhưng ở con người Thẩm Thiển, ông phát nước với lửa lại có thể cùng tồn tại. Vưu Nhiên đối với Thẩm Thiển luôn dung túng, Thẩm Thiển đối với Vưu Nhiên lại luôn làm nũng quan tâm. ra ông hề ghét Thẩm Thiển, ít nhất ông biết thằng con trai này của mình tại rất tốt. Nhưng hồi hiểu lầm hại con ông, cũng hại luôn cả quan hệ cha con.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31


      Có người , mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, trong sáng nhất. Nhưng đối với Thẩm Thiển, đem tình cảm cả đời của đặt hết vào mối tình đầu của và Vưu Nhiên. Lúc Thẩm Thiển học sơ trung nghe đến danh tiếng của Vưu Nhiên từ lâu.

      Mẹ Thẩm Thiển ở vùng khác nên bình thường bà mướn bảo mẫu đến trông coi Thẩm Thiển. Nhưng bảo mẫu có là gì cơ chứ? Họ chỉ để ý ăn ở, còn những cái khác mặc kệ chẳng thèm quan tâm, lúc đó Thẩm Thiển mười ba mười bốn tuổi, bước vào tuổi dậy , vừa ham chơi vừa lỗ mãng.

      Đến ngày họp phụ huynh năm sơ nhất, Thẩm mẹ vẫn thể tới họp, Thẩm Thiển đành phải tự mình dự họp. cố ý rất trễ, lúc nào cũng chỉ chờ cho đến lúc gần kết thúc rồi mới vào, lúc đó giáo chắc chắn vì muốn về sớm mà tùy tiện bỏ qua cho .

      vừa đến cửa trường liền thấy đám người vây xem chiếc xe, Thẩm Thiển cứ tưởng là xe gì đẹp nên len qua đám người vào nhìn, nhưng đó chỉ là chiếc xe hạng sang còn mới.

      "Ba, đây phải là xe của Vưu tư lệnh của quân khu A sao?" Người hỏi câu này là học sinh mới như Thẩm Thiển.

      "Đúng rồi."

      cậu học sinh khác lớn hơn ở đầu bên kia : "Hèn gì Vưu Nhiên lại được làm chủ tịch hội học sinh, thành tích của cậu ta cũng phải tốt nhất. Hóa ra là vì ba cậu ta."

      Thẩm Thiển nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ biết người tên là Vưu Nhiên có thể lên làm chủ tịch hội học sinh là vì có ba làm tư lệnh. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển nghe đến Vưu Nhiên.

      Sau đó trong năm học sơ nhất này, số lần nghe về Vưu Nhiên càng ngày càng nhiều. Ví dụ như trong hội diễn văn nghệ, chàng đẹp trai cao cao gầy gầy, rất được các chị em chào đón, tên gọi Vưu Nhiên. Lại ví dụ như, trong trường có học sinh đạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh sơn dầu của thành phố, người đó tên là Vưu Nhiên. Lại ví dụ như, lễ tình nhân năm đó, hoa khôi lớp gửi thư tình lớp trưởng lớp sơ tam bị người ta kiên quyết cự tuyệt, cậu lớp trưởng đó tên là Vưu Nhiên.

      Thẩm Thiển nghĩ, chàng tên Vưu Nhiên này đúng là nhân vật phong vân. Nhưng chả liên quan gì tới Thẩm Thiển .

      Nghe được đủ cả mọi tích trong năm của Vưu Nhiên, tin nghe được cuối cùng là trong 70 học sinh sơ trung thi vào cao trung trọng điểm trong thành phố, Vưu Nhiên đạt điểm cao nhất. Tin tức này khiến trường học xì xào trận, bởi vì bình thường thành tích của Vưu Nhiên chưa từng lần đứng nhất, thậm chí còn chưa từng vào được top 5. Điều này khiến người ta phấn khởi, cây cỏ chừng cũng có thể vùng lên làm vua. Thẩm Thiển kỳ rất muốn có thành tích tốt, nhưng thành tích của lúc nào cũng lẹt đẹt, được thầy giáo coi trọng, trong lòng khó tránh khỏi càng ngày càng tự ti, lại càng muốn học. Qua tấm gương của Vưu Nhiên, cũng bắt đầu vươn lên. Rốt cuộc trong cuộc thi trung khảo năm ấy, cũng thi đậu trường trọng điểm, tuy rằng điểm thi của chỉ vừa đủ điểm chuẩn để vào trường cao trung trọng điểm của thành phố.

      Cũng chính từ sau cuộc thi trung khảo, mẹ Thẩm Thiển mới trở về từ vùng khác, theo lời Thẩm mẹ là nữa, chờ cho đến khi con học xong cao trung. Nhưng vào kỳ nghỉ hè sau cuộc thi trung khảo, nhà trai đến chơi, này da dẻ trắng nõn, khóe miệng lúc nào cũng cười bẽn lẽn. Thẩm mẹ gọi ta là Vưu Sơ. Còn trai kia gọi Thẩm mẹ là dì.

      Thẩm Thiển biết chàng này từ đâu đến nên có chút bài xích chàng thường đến nhà chơi này. ta luôn cố ý lấy lòng Thẩm Thiển, nhưng tính khí Thẩm Thiển bướng bỉnh, cho dù có khi cũng mềm lòng nhưng hành vi vẫn là chịu tốt với ta.

      Có rất nhiều lần, Thẩm Thiển muốn hỏi Thẩm mẹ, ta rốt cuộc là ai? Sao ta lại thích chạy tới nhà như vậy, hơn nữa mỗi lần đến là lại ở rất lâu?

      Thẩm mẹ , "Thằng bé là con trai của chị mẹ."

      Con trai của chị mà thân thiết như vậy sao? Thẩm Thiển rất nghi ngờ, có lần trai kia lại tới, Thẩm Thiển nhốt ta ở ngoài cửa, hỏi cho được. Vưu Sơ tức đến đỏ bừng mặt, ta : "Ở với dì, thấy giống như ở với mẹ."

      Thẩm Thiển mất hứng, bởi vì bình thường rất ít khi được ở cùng mẹ, dựa vào cái gì mà hiếm khi mẹ về lại để người khác chiếm lấy? Tuy rằng Thẩm Thiển trăm lần muốn, nhưng Thẩm mẹ ngày đó vừa vặn thấy nhốt Vưu Sơ liền hung hăng mắng trận, rồi dẫn Vưu Sơ vào nhà. Sau đó, Thẩm mẹ tìm Thẩm Thiển chuyện, Thẩm mẹ : "Con với Vưu Sơ là đồng mệnh tương liên, hai đứa nên chăm sóc lẫn nhau chứ."

      Thẩm Thiển vẫn hiểu. Sau đó, lần tình cờ gặp nhau đường, biết Vưu Sơ đến, ta từ chiếc ô tô nhìn quen bước xuống, chiếc ô tô đó nhận ra được, là Vưu tư lệnh. nghe Vưu Sơ với người trong xe: "Ba, con đây."

      Hóa ra, ba Vưu Sơ là Vưu tư lệnh?

      Thẩm Thiển càng thể hiểu lời Thẩm mẹ , với Vưu Sơ đồng mệnh tương liên ở chỗ nào? ta có ba, còn cho tới bây giờ chưa từng thấy ba . đem nghi hoặc này chôn ở trong lòng, muốn tự mình khai quật.

      Vưu Sơ tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị thi vào trường quân. Thể trạng ta tốt, trong kỳ nghỉ hè, gần như ngày nào cũng cõng bọc hành lý đến sân vận động luyện tập, sau đó thuận đường đến nhà Thẩm Thiển ngồi chơi rồi lại về nhà.

      Thẩm Thiển vốn nhàn rỗi nên kỳ nghỉ hè đó gần như là theo sau ta, nhìn động thái của ta mà đào móc chỗ "Đồng mệnh tương liên". Rốt cuộc, phát , trong cuộc sống của ta chỉ có ba, còn lại có gì nữa. Giống như Thẩm Thiển, cũng chỉ có mẹ, còn lại còn gì hết.

      Đây là đồng mệnh tương liên sao? Thẩm Thiển biết, chỉ biết, sau khi phát ra điểm ấy, thái độ đối với Vưu Sơ tốt hơn rất nhiều, xưng hô cũng từ "Này" đổi thành "".

      Thẩm Thiển nghĩ chặng đường học cao trung của về sau muôn màu muôn vẻ hơn, mẹ ở bên , còn có cả trai sau này làm phi công để đem ra khoe khoang, cuộc sống này rất tồi. Nhưng Thẩm Thiển lại chưa từng nghĩ tới câu thế này: kế hoạch thường thường thay đổi rất nhanh.

      Ngày đó Vưu Sơ khỏi nhà lâu, Thẩm Thiển thu dọn phòng phát ta để quên ví, bên trong ngoài ít tiền giấy, chứng minh thư còn có mấy tấm card… Thẩm Thiển do dự có nên qua trả lại hay Thẩm mẹ vừa vặn tới cũng nhìn thấy, liền kêu Thẩm Thiển đem trả. Thẩm Thiển ‘dạ’ tiếng rồi co chân đuổi theo Vưu Sơ.

      Ở bên cạnh con đường cái, gặp Vưu Sơ, còn có mối tình đầu sau này của —— Vưu Nhiên. Bọn họ cãi nhau, biết là vì nguyên nhân gì, ngày đó trời tối mờ mờ nên nhìn thấy Vưu Sơ cãi nhau với ai, chỉ nghe thấy Vưu Sơ : "Em trai, biết có lỗi với em, nếu tồn tại, em cũng ..."

      "Đủ rồi, đừng có nâng mình lên quá cao." Vưu Nhiên đẩy ta, làm mặt lạnh chạy qua bên kia đường, bắt taxi, rời khỏi. Thẩm Thiển qua, giữ chặt ta, ", sao vậy?"

      “Có nguy hiểm, em giúp gọi 110, công trường xây dựng đường Hoa Tinh có ẩu đả, qua đó trước." Vưu Sơ hai lời, băng ngang qua đường...

      Thẩm Thiển còn chưa kịp lấy lại được tinh thần chỉ trong chớp mắt ấy, chiếc xe tải cồng kềnh chạy qua, tuy khẩn cấp phanh lại, nhưng vẫn chậm... Thẩm Thiển chỉ kịp nghe được tiếng "rầm".

      vẫn nấp ở bên ngoài bệnh viện, ngày nào cũng đến chuyến, lén lút đến phòng bệnh tăng thêm liếc nhìn cái, thấy Vưu Sơ còn sống liền an tâm về nhà. dám cho Thẩm mẹ biết, nhưng là tin tức này vẫn bị lộ. Bởi vì Vưu Sơ là con trai Vưu tư lệnh, là nhân vật rất có giá trị tin tức.

      Thẩm mẹ lúc này muốn đến đó, Thẩm Thiển vẫn như trước trốn ở bên ngoài, nhìn lén. Sau đó nghe thấy Vưu tư lệnh cùng Thẩm mẹ ầm ĩ to, cãi nhau rất lớn, hình như là Thẩm mẹ mắng cái gì mà súc sinh, cái gì mà vương bát đản linh tinh.

      Thừa lúc hỗn loạn, Thẩm Thiển chuồn nhìn Vưu Sơ, lẳng lặng đứng ở bên cạnh dám lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú Vưu Sơ nhắm chặt mắt. Vưu Sơ cũng biết vì sao, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Thiển liền nâng tay lên. Thẩm Thiển qua đó, cố gắng thế nào cũng nghe thấy gì, tiến sát lên nghe.

      "Gọi 110 chưa?"

      Thẩm Thiển sửng sốt, ngờ lúc này còn lo lắng cho cậu em trai kia?

      "Em Thiển, là thứ dư thừa, bởi vì xuất của hại em trai mất cậu em ruột, lại còn cướp tình thương của ba."

      Thẩm Thiển hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn Vưu Sơ, Vưu Sơ gian nan nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiển, "Đừng cho ai biết vì sao lại bị tai nạn." Thẩm Thiển nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý.

      "Em trai đáng thương hơn , có ba quan tâm, còn nó cái gì cũng có. nợ nó, muốn quan tâm đến nó nhiều hơn..." ho khan vài tiếng, Thẩm Thiển hoảng sợ, lo lắng.

      "Em Thiển, ngủ lát, mệt quá."

      Thẩm Thiển gật đầu.

      Vưu Sơ ngủ , nhưng đấu tranh năm ngày, rốt cuộc cũng ngủ giấc dậy nữa, yên giấc ngàn thu bao giờ tỉnh lại.

      Thẩm Thiển có đôi khi cầm lấy vật cuối cùng để lại, trong cái ví đó có tấm ảnh chứng minh thư, trong đầu lại thoáng câu cuối cùng của Vưu Sơ: "Em trai đáng thương hơn , có ba quan tâm còn nó cái gì cũng có. nợ nó, muốn quan tâm đến nó nhiều hơn..."

      Người kia, đáng thương như vậy sao?

      Từ sau khi Vưu Sơ mất, Thẩm mẹ thực lời hứa ở cùng Thẩm Thiển cho đến khi học xong trung học mà trở lại vùng khác. Đối với việc này, Thẩm Thiển chỉ cười, cũng rất đáng thương.

      Lên trung học, lại nghe đến tên Vưu Nhiên. Đó lại là thông báo kỷ luật, tham gia trận ẩu đả với trường khác làm ảnh hưởng đến trường học, tư tưởng đạo đức kém, cách chức chủ tịch hội học sinh, hơn nữa còn lưu hồ sơ vào học bạ. Thẩm Thiển nghĩ, chắc đứa hư hỏng.

      Kỳ phải, danh tiếng của rất tốt, ai cũng nhã nhặn, tuy nhiều lời, nhưng tuyệt đối là văn minh. Về chuyện đánh nhau là vì người bạn tốt nhất của , Lục Tử Ngang.

      Thẩm Thiển phát , rất tò mò về Vưu Nhiên. tò mò là liền thích từ tò mò của mình mà tìm tòi nghiên cứu phen. thường theo dõi Vưu Nhiên, phát cuộc sống của rất thú vị. Thời gian sau khi học xong chạy tới nhìn xem, phát hoặc là ngủ, hoặc là cầm bút chì phát họa vở, hoặc là học.

      ở nội trú, cũng ở nhà, ở trong tòa biệt thự cũ, rất lớn rất đồ sộ, chỉ ở mình. Tự mua đồ ăn, sau đó nấu cơm. Quét dọn vệ sinh, đốt đèn sáng tác. Ngày nào cũng thế, có chút gì là bất lương.

      quan sát hơn tháng, kết quả vào ngày nào đó trong tháng sau, Vưu Nhiên rốt cuộc quay đầu, mặt lạnh nhìn : "Em theo tôi làm gì? Em có mục đích gì? Cả tháng qua đều lén lút."

      Thẩm Thiển trong chốc lát cứng đờ, thấy mặt lạnh như thế, ngược lại da mặt dày : "Bởi vì tôi thích đó."

      Vưu Nhiên bỗng nhiên đỏ mặt, rầu rĩ nhìn , chậm rãi như bóp kem đánh răng: " biết xấu hổ."

      Thẩm Thiển cợt nhả, cười đến vô cùng vui vẻ, sau đó huýt sáo, nghênh ngang xoay người về, khoát tay áo với người phía sau, " nhé." Để lại Vưu Nhiên ở đằng sau kinh ngạc, cảm thấy đúng là kỳ lạ.

      Đây cũng chính là mở đầu cho hai người bọn họ. Thẩm Thiển biết, sau này thích Vưu Nhiên đến nhường nào, thích đến cả đời chỉ muốn trả giá cho cuộc tình như vậy là quả đủ. Mà Vưu Nhiên cũng biết, hóa ra bên cạnh có người nào đó lại kỳ diệu đến như vậy.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      PS: 1, cần rối rắm Lục Tử Ngang, đó là nam chính sau này của tôi, tôi làm quảng cáo thôi.

      2, Đừng có nghĩ linh tinh, Thẩm Thiển và Vưu Nhiên tuyệt đối phải em, xu quan hệ cũng có.
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32


      Thẩm Thiển ngũ được đầy đủ cho nên rất ghét học nhạc, trớ trêu thay nhà trường lại chú trọng giáo dục ngoại khóa nên tuần nào cũng phải có tiết nhạc. giáo dạy nhạc cho Thẩm Thiển còn rất trẻ, lúc nào cũng thích đánh phấn trắng bệch, sau đó tô son đỏ tươi. Các bạn trong lớp liền đặt cho ấy biệt danh là "Nghệ Kỹ". ( nghệ thuật)

      Nghệ Kỹ rất thích đánh piano để khoe mẽ. Nghe người ta này là giáo viên duy nhất trong trường chơi piano qua cấp 8, cho nên Nghệ Kỹ là bông hồng đầy gai vô cùng kiêu ngạo. ấy rất thích đàn đủ loại danh khúc thế giới mà cần nhìn khuôn nhạc. Sau đó vui sướng nhận lấy những tràng pháo tay nhiệt liệt của học trò. Mãi cho đến ngày đàn nhạc khúc đột nhiên bị đứt , ấy tự thấy xấu hổ, lập tức chạy vội ra khỏi phòng học nhạc. Hóa ra là quên đánh như thế nào. Trong lớp cũng có người biết luật, cậu ta giọng , nhạc khúc đó tên Dream Wedding.

      Tuần lễ sau đó, Nghệ Kỹ dám tới lớp, có lẽ là thấy có mặt mũi nào gặp người khác. Sau đó lớp liên tục mấy tuần lễ sau cũng giáo đến dạy, lớp trưởng quyết tâm học hành phản ánh với trường, nhà trường trả lời là: Nghệ Kỹ xin nghỉ làm nữa.

      Trong trường chỉ có khối cao nhất là học nhạc, tuần cũng chỉ có tiết, mấy lớp khác cũng là do Nghệ Kỹ dạy, giáo viên nhạc cũng chỉ có mình ấy. Giáo viên rồi còn học làm gì? Cấp bách điều giáo viên cũng cần phải thời gian, mà tiếp tục tiết tự học này lại ngại lãng phí, vì thế mới nhân tiện tìm học sinh khóa đến chịu trách nhiệm.

      Vừa vặn trước giờ thể dục của Vưu Nhiên lại đúng vào giờ nhạc của Thẩm Thiển. Nhà trường liền mời Vưu Nhiên đến dạy tiết. Lúc Vưu Nhiên mặc đồng phục màu lam nhạt của mùa hè vào, cả lớp chạy nhảy la hét ầm ĩ đều phải trừng mắt lên nhìn vị đàn đẹp trai nổi tiếng này.

      Bạn ngồi cùng bàn với Thẩm Thiển lay Thẩm Thiển ngủ gà ngủ gật, "Vào tiết rồi."

      Thẩm Thiển than thở hai câu, mơ màng mở trừng mắt, nghểnh cổ nhìn đàn trong truyền thuyết mà nhà trường phái tới. Lúc nhìn thấy nam sinh ngồi bên piano, gần như muốn nhảy dựng lên, thể tin được nhìn Vưu Nhiên.

      Vưu Nhiên nâng đuôi lông mày, qua loa nhìn lướt qua Thẩm Thiển "hạc đứng giữa đàn gà", lạnh nhạt hỏi câu: "Tôi cũng dạy gì đâu, cũng chỉ đàn cho các bạn nghe như Học Lương (Nghệ Kỹ) làm thôi."

      Vưu Nhiên vừa xong, Thẩm Thiển liền thầm câu, "Đàn Vưu Nhiên, đánh cái bài “Dream Wedding” ." cười tí tửng với , Vưu Nhiên lườm , khăng khăng nghe tiếng lòng , lạnh lùng cự tuyệt, " đánh."

      Thẩm Thiển lại cười, " đánh tối nay cho về nhà."

      Các bạn trai trong lớp lập tức ồ lên, ái muội chớp mắt nhìn nhau, hiểu ra gì đó liền lớn tiếng gào thét, "Ngay cả nhà cũng biết ở đâu á."

      Đám nam sinh lắm mồm này còn hỏi lại Thẩm Thiển, "Lẽ nào thầm mến đàn nên theo về nhà."

      Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên đồng thời đỏ mặt, Thẩm Thiển nhịn được liếc nhìn Vưu Nhiên cái, vừa vặn Vưu Nhiên cũng lén nhìn qua , mặt hai người càng đỏ hơn, nhưng biểu khắc phục hậu quả của cả hai lại khác nhau.

      Vưu Nhiên bộ dạng phục tùng xấu hổ đứng ngồi yên, nam sinh lắm chuyện thấy vậy, quỷ quái kêu tiếng, "A, Thiển nương quả nhiên là nhanh tay."

      Thẩm Thiển cầm cuốn sách nhạc của bạn cùng bàn, hung hăng ném qua chỗ mấy cậu ta, hơn nữa còn đáp thêm câu, "Tôi thích tiên hạ thủ vi cường sao?" Quyển sách kia đập vào đầu cậu kia, tuy đau, nhưng cậu ta lại gào khóc thảm thiết làm Vưu Nhiên phải nhìn qua, cậu ta : "Đàn Vưu, bên đó có vũ khí ngực bự, nhất định phải bảo vệ tốt trinh tiết của mình đấy."

      Thẩm Thiển bỗng nhiên thấy mình mất mặt, sợ hãi rụt rè ngồi trở lại bàn, tự tin nhất chính là bộ ngực của mình, rất cmn lớn.

      Nhưng Vưu Nhiên đơn thuần nghĩ lầm "vũ khí ngực" là "hung khí", mà hung khí này chính là cuốn sách nhạc kia, cười : "Loại hung khí này làm khó được tôi, tôi có thể tay đón được."

      "..." đám người trong lớp đều câm như hến, Thẩm Thiển cũng còn gì để chống đỡ, lời này nếu truyền ra ngoài còn có thể nào gặp người ta đây chứ? Thế mà lại bị đùa giỡn như vậy sao? đập bàn, trừng : " lung tung, làm sao có thể chắc chắn có thể... có thể tay đón được."

      Vưu Nhiên phì cười, "Trước kia tôi từng thử."

      "..." Cả lớp lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ.

      Thẩm Thiển mặt đỏ như gấc, đỏ đến thể đỏ hơn. Vưu Nhiên trước tiên là có chút mờ mịt, sau đó nhận ra chân tướng, gương mặt liền lập tức đỏ chót.

      Cứ như vậy, giai thoại được lưu truyền, đàn Vưu Nhiên có thể thoải mái "nắm giữ" vũ khí ngực của đàn em Thẩm Thiển. Tin tức này về sau càng lan càng nhanh, ai cũng biết, cũng đoán quan hệ của bọn họ tầm thường.

      Kỳ quan hệ bọn họ thuần khiết cỡ nào chứ. Có điều bị người ta đồn đại về mối quan hệ này, trái tim vốn lững lờ của thiếu nữ Thẩm Thiển bắt đầu trở nên rất nôn nóng. biết nôn nóng này từ đâu mà đến, nhưng lại biết chỗ nào nôn nóng. Trong đầu lúc nào cũng xuất bong dáng của Vưu Nhiên, còn cả câu vô tâm mà quá "trêu chọc" của . dám hỏi người khác, chỉ dám hỏi bảo mẫu lo ăn lo ở rằng như vậy là bị làm sao, bảo mẫu trừng to mắt: "Thiển Thiển, cháu phát xuân rồi đấy."

      Cuối cùng cũng hiểu triệu chứng như vậy là mình phát xuân, vậy tất nhiên là phải tìm đối tượng làm phát xuân để mà phát tiết. Thẩm Thiển học cao nhất nên cần phải tự học buổi tối, tối đến nằm vùng ở cửa nhà chờ . Vưu Nhiên tan học là chín giờ, Thẩm Thiển chờ mãi nên ngủ quên.

      "Này." Vưu Nhiên đá chân . Thẩm Thiển mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn , nhìn thấy , lập tức tỉnh táo, nhảy dựng lên , " về rồi đấy à."

      "Em tới đây làm gì? Nửa đêm nửa hôm." Vưu Nhiên kỳ quái nhìn .

      Thẩm Thiển lại bày ra vẻ cợt nhả, "Tôi phát xuân."

      Vưu Nhiên sửng sốt, rất dễ thẹn, đỏ mặt : "Đâu có liên quan tới tôi."

      "Chuyện này rất lớn. Tôi phải phát tiết, phát tiết." Thẩm Thiển làm ra vẻ "Cái này mà hiểu" xem thường , sau đó từ trong túi lấy ra phong thơ, đưa tận tay , "Thư tình của tôi, cầm."

      "Tôi có thể nhận ?" Vưu Nhiên dám nhìn Thẩm Thiển, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.

      "Cũng có thể, tôi đọc cho nghe." xong Thẩm Thiển tự mở lá thư tình kia ra, Vưu Nhiên lập tức sốt ruột, giật thư lại, thầm, "Vẫn là để tôi tự xem."

      "Sao mặt càng lúc càng đỏ vậy?" Thẩm Thiển hề hề xấu xa cười , Vưu Nhiên bực bội liếc , nhìn vào bức thư tình của Thẩm Thiển mà thiếu chút nữa hộc máu.

      ——MR. You, we make a big love. (Ý của Thẩm Thiển là gì ơi, chúng ta nhau . Nhưng mà đúng nghĩa hơi đen tối)

      "Em... em biết xấu hổ." Vưu Nhiên quẳng thư tình lại cho Thẩm Thiển. Thẩm Thiển nhíu chặt mày, "Tôi bày tỏ với mà sao lại chửi tôi?"

      "Cái này phải là em bày tỏ, mà là ... đề nghị chuyện ấy. Hơn nữa còn dùng tiếng sai ngữ pháp."

      "A?" Thẩm Thiển tự mình nhìn dưới trái phải lần cho ràng, chỗ nào là đề nghị chuyện ấy nhỉ? hỏi lại: "Vậy nên như thế nào mới đúng ngữ pháp?" Tiếng của vốn rất kém nên hề hoài nghi Vưu Nhiên bác bỏ tiếng của .

      "SEX." Vưu Nhiên xong, cũng muốn bóp cổ mình, đành lòng tiếp tục tiếp. Thẩm Thiển đọc lại mấy lần, cuối cùng dùng phiên viết ra từ đơn này. S-E-X... Sau khi kết hợp lại xong, mặt lập tức đỏ bừng, " liên quan gì tới cái này đâu, ý tôi muốn là chúng ta hãy cùng nhau trải qua lần hẹn hò sâu sắc."

      Vưu Nhiên sửng sốt, "Em yên lành lại viết tiếng làm gì?"

      "Bởi vì là đại biểu môn tiếng ."

      "..."

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Thẩm Thiển rất dính Vưu Nhiên, sau khi tan học về là lại đến phòng học chờ . học cao tam nên lúc nào cũng tan học trễ hơn , tiếp đó Thẩm Thiển lại thích tiễn Vưu Nhiên về tận nhà nhưng đến cửa nhà, Vưu Nhiên lại lộn trở lại đưa Thẩm Thiển về.

      Thẩm Thiển cười ha ha, " , rất có khả năng giày vò bản thân đấy."

      Vưu Nhiên trừng , "Cũng tại ai đó vô lương tâm thế đấy, phải em nên tiễn sao? Em biết lo cho em nên nhất định đưa em về nhà."

      Thẩm Thiển cười hì hì, kéo kéo tay , "Còn phải là tại vì nhớ quá muốn ở cùng đấy thôi."

      Vưu Nhiên biết, cho nên mới tùy theo . Mà phải cũng hy vọng có thể ở cùng lâu hơn chút sao?

      Lúc mới , buổi trưa hai người đều về nhà nấu cơm, sau đó mùa đông đến, trời mau tối nên nhà trường phải điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi, thời gian nghỉ trưa bị rút ngắn lại, có cách nào, hai người chỉ có thể ăn ở trường rồi rúc vào thư viện chán ngấy cùng đọc sách. Người khác đều bọn họ là cảnh tượng đẹp, hiếm khi thấy ai dám vai kề vai tự nhiên công khai đương như vậy.

      Thẩm Thiển vui rạo rực, cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng mày Vưu Nhiên lại càng ngày càng nhíu lại, nguyên nhân là lên cao tam được nửa học kỳ, bài vở rất nhiều, bận đến căn bản có thời gian ăn cơm, càng đừng đến việc ở bên Thẩm Thiển.

      Thẩm Thiển cũng thông cảm. Tục ngữ tiểu biệt thắng tân hôn, hiếm khi có ngày nghỉ để ra ngoài hẹn hò, hai người liền ngọt ngào như mật, đến lúc chia tay, Vưu Nhiên rốt cuộc cũng bộc lộ ra chút tính "Thịt", mút lấy miệng Thẩm Thiển, động tác nhanh gọn như con mèo ăn vụng thịt sống vậy. Để lại Thẩm Thiển kinh ngạc, trong lòng tự nhủ, lần sau nhất định phải báo thù.

      Sau đó thành tích của Vưu Nhiên càng ngày càng kém, từ trong top đầu rớt xuống top cuối. Thầy giáo đến tìm Vưu Nhiên cũng có kết quả, đành phải tìm Vưu tư lệnh. Vưu tư lệnh quản được, ông biết trong 18 năm nay ông chẳng quan tâm đến , bây giờ nhúng tay vào e là càng bị ghét, cho nên Vưu tư lệnh đành nhờ đến tham mưu trưởng của ông, tham mưu Trịnh. Tham mưu Trịnh là người nhìn Vưu Nhiên lớn lên, đối với Vưu Nhiên rất quan tâm chăm sóc, Vưu Nhiên đối với ông ít nhiều cũng có vài phần kính nể.

      Đó cũng là lần đầu tiên tham mưu Trịnh nhìn thấy Thẩm Thiển, ở trong nhà Vưu Nhiên. giúp Vưu Nhiên thái rau. Lúc Vưu Nhiên mở cửa cho ông, khóe miệng vẫn còn vươn lại nụ cười. Lúc gọi ra, đeo tạp dề bên eo, chùi hai tay lên tạp dề, dùng đôi mắt tò mò đánh giá ông.

      Tham mưu Trịnh sửng sốt, "Hai đứa sống chung?"

      " có, Thiển Thiển chỉ là tới ăn cơm với con thôi, tối con đưa em ấy về."

      "Vậy." Tham mưu Trịnh mấy lời lý luận đến tới miệng lại lập tức nuốt xuống. Ông cũng biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Là trưởng bối, bọn sớm hẳn là nên ngăn lại, nhưng bên cạnh Vưu Nhiên có ai thân thích, nụ cười chính là thiếu càng thêm thiếu. Nếu cứ kiên quyết chia rẽ được nhân đạo cho lắm.

      Ông nhìn Vưu Nhiên lớn lên há trong lòng lại hiểu được thằng bé Vưu Nhiên này muốn cái gì. Tuy rằng người lớn bọn họ có thể mang đến điều đó, nhưng lòng Vưu Nhiên lại bài xích.

      Ông cùng với Thẩm Thiển hàn huyên trong chốc lát, cảm thấy nhanh mồm nhanh miệng giả vờ, quan trọng hơn chút là ông biết Thẩm Thiển cũng lớn lên trong gia đình mồ côi cha. Ông cười cười cùng với Vưu tư lệnh, việc này ông muốn nhúng tay vào, Vưu Nhiên có quyết tâm của mình.

      Vưu tư lệnh lại nghĩ là mọi chuyện xử lý xong. Nhưng sau đó Vưu Nhiên lại tham gia thi đại học, thành tích quá kém, có thi cũng vào trường tốt, tình nguyện học lại. Vưu tư lệnh thấy cũng đúng, liền thông qua quan hệ, để ở trường học lại.

      Năm ấy, Thẩm Thiển lên cao nhị, Vưu Nhiên vẫn cao tam. Bởi vì Vưu Nhiên thi đại học nên Thẩm Thiển vô cùng cảm động, bản thân cũng móc toàn bộ trái tim ra trao cho Vưu Nhiên. đếm xỉa bất kỳ nam sinh nào khác nữa, kỳ cũng có nam sinh nào đẹp trai hơn Vưu Nhiên.

      Hiếm khi được nghỉ hè, Thẩm Thiển nghĩ mẹ về, kết quả lại đợi phí công, bà chỉ gửi cho Thẩm Thiển khoản tiền, bảo tự chơi. tìm Vưu Nhiên khóc lớn trận, cảm giác bản thân là đứa trẻ chẳng ai cần đến.

      Vưu Nhiên , " cần em."

      "Cần bao lâu?"

      "Cả đời, có đủ ?"

      Thẩm Thiển cười hì hì : "Nếu cả đời của em rất ngắn sao? Có phải cần người khác ?"

      Vưu Nhiên : "Ừ, cần người khác."

      Thẩm Thiển giận dữ, "Đồ đàn ông thúi."

      "Để tránh đàn ông thúi của em muốn người khác, em phải sống lâu chút."

      "Hừ." Thẩm Thiển hừ lạnh tiếng, " đời đời kiếp kiếp đều là người của em, nếu dám lẹo tẹo bên ngoài, em bóp chết ." xong, lại cưỡi lên người Vưu Nhiên, làm ra vẻ muốn bóp chết người.

      Hai người đều ngã vào sô pha, người xin tha thứ, người làm ra vẻ đàn bà chanh chua, cuối cùng... Hai người đều ngừng lại, nhìn nhau vài lần rồi bắt đầu những nụ hôn.

      "Thiển Thiển."

      "Hửm?"

      "Nếu lẹo tẹo bên ngoài, em có bóp chết , cũng trách em."

      "A? Còn dám tính tương lai lẹo tẹo nữa hả?"

      "Nữ vương ơi, ý của thần là thần vì bảo trụ mạng già này để mặc cho người cưỡi, chứ tuyệt đối lẹo tẹo ở ngoài."

      "Hì hì, ngoan." Thẩm Thiển ôm mặt rồi lại hôn lên.

      Thẩm Thiển đối với Vưu Nhiên rất tốt, Vưu Nhiên đối với Thẩm Thiển rất cưng chiều. Có người Vưu Nhiên phải là đàn ông, để mặc Thẩm Thiển khi dễ. Sau này Thẩm Thiển nghe được, liền kêu cậu kia tới, dùng chân hung hăng đạp vào háng cậu ta, phỉ nhổ : "Cậu biết cái gì là đàn ông? Ông xã tôi mặc cho tôi khi dễ, là tôn trọng tôi. Ai giống như các người, đàn ông ôm cái đũng quần co rút." xong xoay đầu bước .

      Sau đó, Thẩm Thiển ở trong trường được gọi nữ lưu manh. Quả , khai giảng năm lên cao nhị, lỗ tai trái Thẩm Thiển có bảy cái lỗ tai, xếp thành hàng, cực kỳ bắt mắt. Thẩm Thiển cũng là lần đầu tiên bấm nhiều như vậy lỗ tai lần như vậy, được chăm sóc tốt nên rất nhiều lỗ bị mưng mủ, lỗ tai sưng to như lỗ tai heo, vừa buồn cười vừa đáng thương.

      Đó là lần đầu tiên Vưu Nhiên dung túng , vừa giúp xử lý mủ, vừa mắng, "Em ăn no rửng mỡ à, bấm hai cái thôi, bấm bảy cái lần, em tưởng em là lưu manh đấy à?"

      Thẩm Thiển oan ức, "Em bấm nhiều lỗ như vậy, còn phải là để năm nay được dễ chịu chút sao?"

      Sau đó Vưu Nhiên mới biết bảy lỗ tai kia có liên quan đến sinh nhật . Cuốn sách đó là Thẩm Thiển nhét vào trong bàn học của Vưu Nhiên, sau khi đọc hết mới dở khóc dở cười, nhưng trong tim lại ngọt như đường.

      Ngày đó lúc ăn cơm, hôn Thẩm Thiển, : "Chờ tai trái của em lành rồi, chúng ta bấm cái lỗ tai, nam tả nữ hữu."

      "Làm gì?"

      "Có đôi có cặp."

      Sau lại Thẩm Thiển mới biết, đàn ông mà chỉ bấm bên lỗ tai trái ám chỉ người đó bị gay. hiểu vì sao Vưu Nhiên lại nổi hứng như vậy.

      Quan hệ của họ càng ngày càng tốt, mãi đến ngày mưa hè đó, hai người ướt như chuột luộc, Thẩm Thiển thay áo sơ mi trắng của Vưu Nhiên... Nếm trái cấm. Dùng lời biết xấu hổ của Thẩm Thiển mà là: "Ham muốn hoang dã của chúng ta được khai quật."

      Vưu Nhiên dở khóc dở cười, phải là như vậy, bởi vì lần đó đúng là chân chính cảm nhận được cái gì gọi là "cấu kết với nhau làm việc xấu" "Đầu giường ánh trăng sáng, nhìn hai người hoang… dâm."

      Vưu Nhiên cảm thấy cũng chẳng sao, muốn kết hôn với Thẩm Thiển, bất luận như thế nào. sớm đưa Thẩm Thiển đến ngôi nhà muốn về nhất, cho ba gặp, đây là lời tuyên cáo, bất luận có được hay , chỉ là cho ông biết, người như vậy, là người phụ nữ của .

      Mãi đến sau khi Thẩm mẹ trở về, mọi chuyện đều thay đổi... Thẩm Thiển bao giờ có thể ở bên Vưu Nhiên nữa, cho dù muốn, mẹ cũng đồng ý. Còn nhớ sau khi Thẩm Thiển đem chuyện Vưu Nhiên cho Thẩm mẹ biết, sắc mặt Thẩm mẹ liền tái xanh, sau đó giáng cái tát xuống, năm dấu ngón tay đỏ tươi, còn cả câu tàn khốc, "Hạ tiện."

      Mẹ mắng hạ tiện... lần đầu khóc đến tê tâm liệt phế. bị mẹ cấm cửa, sách cũng được đọc. Chừng tháng, vất vả lắm mới đợi đến ngày được thả, nổi điên tìm Vưu Nhiên, lại nhìn thấy Vưu Nhiên ôm Vu Tranh - em Nam Nam, người quan hệ tương đối tốt với - cười cười về phía .

      Thẩm Thiển cứ nghĩ đây chỉ là trùng hợp gặp được bên ngoài, nhưng ra là màn kịch do Vưu Nhiên bố trí. chờ Thẩm Thiển đến bóp chết , lại chỉ chờ được câu, "Tôi quả nhiên hạ tiện." mỉm cười, lần đầu tiên lạnh lùng với Vưu Nhiên mà quan tâm nhất, cắn răng : "Vưu Nhiên, chúng ta chia tay . Là tôi, cần ."

      Vưu Nhiên nhếch miệng, ánh mắt lóe lên tia bất định, thản nhiên : "Như vậy cũng tốt."

      Thẩm Thiển khóc ở trước mặt , mà thoải mái quay đầu, bước cách càng lúc càng xa. Chỉ có Vưu Nhiên rụt vai, đau lòng nhìn xa, trong đầu nhớ lại câu của ba .

      "Con có biết Thẩm Thiển có cha ?"

      "Con biết."

      "Ta chính là ba con bé. Con bé cùng mẹ với Vưu Sơ."
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33


      Ánh mắt Vưu tư lệnh nhìn Thẩm Thiển quá mức chăm chú khiến Tần Chính cũng thể nhìn thêm vài lần.

      "Ông nội Tần." Vu Tranh từ phía sau vỗ vỗ Tần Chính, vẻ mặt cười hì hì. Tần Chính giật mình quay đầu, thấy là Vu Tranh liền cười tươi như hoa, ông vui tươi hớn hở lại hiền lành : "Tranh Tranh, hôm nay con đẹp quá." Ông lại nhìn xung quanh nhưng thấy bóng dáng Tần Hạo, "Hạo Hạo đâu?"

      " biết ạ." Vu Tranh dìu Tần Chính, dáng vẻ ngoan ngoãn nhìn Vưu tư lệnh, lễ phép gật gật đầu, "Con chào bác Vưu."

      Vưu tư lệnh rất thích Vu Tranh, thứ nhất là miệng lưỡi ngọt ngào, con người lại hoạt bát, nếu Vưu Nhiên con ông có thể quen với thể nào tốt hơn, vừa khéo lại có thể bổ sung cho tính cách. Đáng tiếc thằng con này của ông... Ông lại nhịn được nhìn về phía Vưu Nhiên.

      Vu Tranh nhìn theo ánh mắt ông rồi cười mỉa mai : "Bác Vưu, kia là Thẩm Thiển, con dâu tương lai của bác đấy."

      Tần Chính ngẩn ra, "Gì? Nhiên Nhiên có bạn ?"

      "Ba, đó chính là mối tình đầu Nhiên Nhiên." Vưu tư lệnh có đôi chút bất đắc dĩ.

      Tần Chính biết Vưu Nhiên rất mối tình đầu của mình. Sau lần tai nan giao thông đó, cảnh sát vốn muốn phạt Vưu Nhiên vì tội chạy quá tốc độ cho phép đường cao tốc, nhưng ông cụ Tần dàn xếp, sau đó cảnh sát lại điều tra phát , đây căn bản phải là tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, mà là cố ý.

      Chuyện này đúng là khó lường, vì nguyên nhân gì mà khiến cậu cháu ngoại bảo bối ở đỉnh cao cuộc đời của ông nghĩ quẩn như vậy? Đó là chưa học viên đội bay sau khi có thể tốt nghiệp được đặc biệt phê chuẩn thành chiến sĩ hạt giống là vô cùng hiếm có, về sau tiền đồ rộng mở, hơn nữa Vưu Nhiên có ba hậu thuẫn, cần phải cũng biết tiền đồ về sau sáng sủa nhường nào. Có bối cảnh tốt như thế rồi mà vẫn còn nghĩ quẩn? Ông cụ Tần tìm Vưu tư lệnh chuyện, ngờ Vưu tư lệnh lại cho ông biết chuyện hoang đường.

      Vậy mà lại là vì biết mối tình đầu chết, cảm thấy cái chết của đều do tay tạo thành, nên luẩn quẩn trong lòng? Ông cụ Tần tức giận đến mức ngừng gõ gậy ba-toong, đàn ông phải lấy nghiệp làm trọng, có thể nào lại vì người phụ nữ mà đòi chết đòi sống? Học cha học lại học cái kiểu nhi nữ tình trường của mẹ.

      Ông cụ Tần cứ nghĩ tiền là vạn năng, ông thích Vu Tranh, thứ nhất là vì này tệ, thứ hai gia cảnh tốt, thứ ba, trước kia ông vẫn thấy cùng Vưu Nhiên xứng đôi nên mới hứa với là nếu cưới Vu Tranh được hưởng 80% tài sản của ông.

      Cái này chắc chắn là muốn tạo điều kiện cho Vưu Nhiên. Ông cụ Tần có nhận nuôi người con trai và người con , con của con trai nuôi ở nước ngoài, còn Vưu Nhiên là con của con nuôi của ông, gần quan được ban lộc, cơ hội tất nhiên là nhiều hơn.

      Nhưng mà điều kiện như vậy vẫn đả động được cậu cháu trai cố chấp này của ông, chỉ cưới, còn câu làm cho ông cụ Tần tức đến run người.

      "Ông ngoại, con biết, cả đời này con chỉ cần người phụ nữ, là ấy cho con biết cảm giác được ỷ lại, là ấy cho con biết đến ấm áp của gia đình, con chẳng còn bao nhiêu ấm áp để cho những người phụ nữ khác, con muốn hại họ, khiến họ hạnh phúc."

      "Tình cảm có thể bồi dưỡng kia mà, sao con lại võ đoán như vậy!!" Ông cụ Tần lại bắt đầu gõ gậy xuống đất.

      "Vậy ba với mẹ con vì sao bồi dưỡng được?" Vưu Nhiên hỏi ngược lại câu khiến ông cụ Tần im bặt. Vưu Nhiên lúc ấy mắt mù, cái gì cũng thấy, nhưng ánh mắt lại vẫn nhu hòa như trước, , "Ông ngoại, tình cảm có thể bồi dưỡng, nhưng nếu trong lòng chẳng còn chỗ hoặc là áy náy chỉ có thể làm tổn thương đến người vô tội khác. Mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố còn ở người con nữa rồi..."

      Ông cụ Tần lời nào, nhưng trái lại Vưu tư lệnh ở bên cạnh vẫn trầm mặc lại cất tiếng : "Ba, ba cứ mặc nó , nó như bây giờ... cũng tốt."

      Ông cụ Tần nhớ sau tai nạn năm ấy, cứ mỗi lần nhìn Vưu Nhiên sống “đời” mù lòa là lòng ông lại đau xót. Lần trước gọi điện cho ông đồng ý điều trị, ông còn tưởng là nhìn trúng bé nào đó, trong lòng ngừng cười nhạo thằng nhóc này rốt cuộc cũng hiểu suy nghĩ lúc trước là sai lầm. Nhưng ngờ, ngờ, Vưu Nhiên quay quay lại vẫn là trở về với ấy.

      "Ta lão Vưu, lần này cậu muốn làm thế nào?" Ánh mắt ông cụ Tần vẫn dán chặt vào bóng dáng Thẩm Thiển, thản nhiên hỏi câu.

      "Ba, Nhiên Nhiên cũng còn là Nhiên Nhiên lúc trước tùy ý chúng ta điều khiển."

      "Ha ha, có chút, Nhiên Nhiên đối với bé kia tính chiếm hữu rất mạnh. Nhìn ..." Ông cụ Tần chu miệng, mặt là ý cười sâu cạn, "Những người khác đều là nữ khoác chặt nam, còn Nhiên Nhiên lại bám lấy cái tên Thẩm Thiển kia."

      Thẩm Thiển run rẩy cả người, muốn bỏ bàn tay Vưu Nhiên choàng bên eo ra, nhưng lại dám thể ràng quá, dù sao Vưu Nhiên cũng đưa giới thiệu với bạn bè .

      Thẩm Thiển luôn nghĩ, phật nhìn cà sa, người nhờ ăn mặc quả đúng sai, nhìn mấy người trong giới thượng lưu này bộ dạng ra cũng rất bình thường, nhưng khoác quần áo sang trọng lên, con người cũng có cảm giác như được thăng cấp, còn những người đàn ông đẹp trai tuấn tú cần dựa vào ăn mặc vẫn có thể phát huy khí chất bản thân đến cực hạn như Vưu Nhiên quả là hiếm.

      "Lục Tử Ngang?" Vưu Nhiên nhìn chằm chằm chàng cao gầy toàn thân lễ phục đen đứng bên bàn rượu sâm banh đằng trước, tự rót tự uống, khẽ gọi tiếng. chàng kia quay đầu lại, mặt mày thâm thúy, ngũ quan cũng thanh tú như là được thượng đế tỉ mỉ tạo hình.

      ta về phía Vưu Nhiên, cười khẽ: " lâu gặp."

      "Cậu cũng vậy." Vưu Nhiên cũng rất lễ phép đáp lại.

      Lục Tử Ngang tùy ý liếc Thẩm Thiển cái, cũng ngừng lại bao lâu, "Cậu đúng là si tình."

      Vưu Nhiên từ bàn bên cạnh cầm lấy ly sâm banh, nhấp ngụm, tùy ý : "Nghe cậu sắp kết hôn? Sao thấy em dâu đâu?"

      Lục Tử Ngang dừng chút, gương mặt vốn hăm hở ngạo nghễ lập tức ảm đạm, nhưng ta vẫn cười: "Cãi nhau nên giận rồi, mấy ngày nữa là ổn thôi."

      " ấy thuyền? Cậu thực cam lòng để ấy giận hơn hai tháng?" Vưu Nhiên rất hiểu tính cách của Lục Tử Ngang.

      "Ngày mai thuyền cập bến Malacca, mình xuống, nhọc cậu quan tâm." Lục Tử Ngang lại nhìn Thẩm Thiển, rồi thu mắt lại, trêu chọc câu, "Cậu hạnh phúc quá rồi."

      "Sao? Chẳng lẽ cậu hạnh phúc?" Vưu Nhiên hỏi lại câu.

      "Cậu biết từ năm năm trước mình theo đạo Thiên chúa rồi sao? Trước khi cưới được làm chuyện xấu." Lục Tử Ngang nhạt nhẽo nhấp rượu, "Cho nên chỉ có thể uống chút rượu."

      "Mình cũng tin cậu ngoan đạo như vậy."

      "Đúng vậy, bởi vì đủ ngoan đạo nên ấy mới nổi giận mình là cầm thú."

      Thẩm Thiển nghe thấy mà sửng sốt, cảm giác hai người này quan hệ cũng phải là nông, cái gì cũng dám . Vưu Nhiên lại cười: " ấy còn chưa nhìn cậu, biết cậu bằng cầm thú sao?"

      "Mình nghĩ lời này phải là Thẩm đánh giá cậu mới đúng chứ?"

      Thẩm Thiển gật mạnh đầu.

      Vưu Nhiên dở khóc dở cười, cúi xuống bên tai : "Lần đó phải cố gắng lắm? Lại bằng cầm thú? Vậy lần sau cố gắng hơn chút mới được?"

      Thẩm Thiển sắc mặt đỏ bừng, đối với hành vi ngang nhiên xấu xa như thế của Vưu Nhiên là xấu hổ đến muốn chui xuống hố dám ra gặp ai. Nào ngờ, Lục Tử Ngang này ngược lại nhìn quen quen, chỉ khoát tay, "Hai người cứ tiếp tục, uống nhiều rượu chút rồi qua bên kia nghỉ ngơi."

      "Ừ." Vưu Nhiên vẫn duy trì nụ cười tuyệt đẹp, gật gật đầu.

      Lục Tử Ngang cũng bày ra nụ cười thanh tú, đến sô pha bên cạnh. Thẩm Thiển quay đầu nhìn thêm vài lần, dù sao vẫn thấy người đàn ông này cũng phải vui vẻ lắm, Vưu Nhiên cấu eo . Thẩm Thiển hít vào hơi, giận dữ trừng , " làm gì vậy?"

      Vưu Nhiên làm như bừng tỉnh đại ngộ, xấu hổ : "Ở đây nhiều người lắm, tối hãy làm."

      "..." Thẩm Thiển nhớ Vưu Nhiên từng , ngày nào muốn cầu lại lần gì đó gì đó ám hiệu chính là " làm gì vậy". Nhưng... nhưng đây là câu thường xuyên nhất...

      "À, thân với chàng đẹp trai kia à? Hình như ta cũng có quen em?"

      Vưu Nhiên đỏ mặt, có chút xấu hổ sang chuyện khác, "Hôm nay đồ ăn rất phong phú đó."

      Thẩm Thiển lúc này lườm . Chút kỹ xảo ấy, trong lòng hiểu nhưng ra. Lễ đính hôn mãi vẫn chưa bắt đầu, khách khứa cũng bắt đầu xì xào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vưu Nhiên khỏi cau mày, nét mặt có chút dự cảm lành, dặn dò Thẩm Thiển ở tại chỗ được chạy lung tung, rồi trở lại, Thẩm Thiển gật gật đầu, nhìn chạy vào hậu trường phòng khách. nhìn bốn phía đều chẳng thấy ai quen, cũng thấy những người khác. đành phải đến sô pha ngồi bên cạnh Lục Tử Ngang, " là bạn Vưu Nhiên?"

      Lục Tử Ngang thoáng nâng đuôi lông mày lên, chau mày.

      "À, trước kia có quen tôi sao?"

      " quen, lúc quen với Vưu Nhiên, tôi xuất ngoại." Lục Tử Ngang buông ly rượu, liếc bằng nửa con mắt, vẻ mặt có chút lười biếng. Thẩm Thiển sửng sốt, thào tự , "Tôi còn tưởng trước kia có quen tôi." vốn định nghe ngóng chút thông tin về mình trước kia.

      "Tôi biết mất trí nhớ." Lục Tử Ngang cười nhạt: "Vưu đầu gỗ đúng là si tình, nhiều năm như vậy rồi mà đối với vẫn là toàn tâm toàn ý."

      "Tôi cũng có người đàn ông khác." Thẩm Thiển có chút ngập ngừng .

      Lục Tử Ngang sửng sốt, bật cười, " thế này rất khó tin lại là mạnh mẽ đạp đổ Vưu đầu gỗ."

      "Hở?"

      Lục Tử Ngang đột nhiên : " biết sao? Lần đầu tiên của hai người là nhào vào Vưu đầu gỗ ấy mà?"

      "..." Thẩm Thiển xanh cả mặt, mấp máy môi sau lúc lâu cũng nên lời, việc này... thực biết, nhưng mà sao Vưu Nhiên cái gì cũng với người khác vậy, ngượng chết mất. đỏ mặt, sửa sang lại dáng vẻ, "Tôi trước, lát nữa còn phải dự lễ đính hôn."

      Lục Tử Ngang đan hai tay vào nhau, chân bắt chéo, chép miệng, "Lễ đính hôn này có khả năng được rồi."

      "Ớ... Sao lại vậy?"

      " có chú rể còn lễ đính hôn gì?"

      "Cái gì? Tần Hạo biến mất?"

      "Mượn trực thăng của tôi, hóa trang thành người của tôi bay rồi." Lục Tử Ngang xoa xoa thái dương, có chút mệt mỏi , " tiếp tục chờ , tôi uống thêm rượu, rồi về phòng nghỉ ngơi lát." xong, ta liền đứng dậy rời .

      Thẩm Thiển kinh ngạc thôi. Lúc này, Vưu Nhiên từ hậu trường ra, đến chỗ Thẩm Thiển, khuôn mặt có chút nghiêm túc, "Lần này lớn chuyện rồi, Tần Hạo biến mất, lễ đính hôn này phải hủy bỏ."

      Thẩm Thiển vẻ mặt lo lắng, nhìn khách khứa tấp nập mà nhìn thế nào cũng thấy như vậy rất ổn. Đều là người có vai vế danh tiếng, giờ mà ầm ĩ như thế, sau này rất khó ăn , có khi còn trở thành trò cười cho đám thượng lưu rảnh rỗi.

      Nhưng nhìn dáng vẻ này của Vưu Nhiên hình như cũng tám chín phần mười biết lần này ầm ĩ đến kết quả cuối cùng, trấn an , vỗ vỗ mu bàn tay , sau đó cầm lấy, "Vậy hai nhà sắp xếp thế nào?"

      Vưu Nhiên vẻ mặt khổ sở, "Sứt đầu mẻ trán, cảm thấy lần này quá khó xử. Ngược lại Vu Tranh rất bình tĩnh, lo lắng gì nhiều. Nhưng, còn thể diện của ông ngoại , bây giờ ông vừa giận vừa lo. Những người thuyền có số người có máu mặt ở trong thành phố chúng ta, để người ta chê cười , bọn họ đại đa số là có công việc của mình, thời gian rất quý giá, có số người là đặc biệt tới tham dự lễ đính hôn lần này mà từ mọi bờ biển trong nước lên thuyền rời thuyền, chòng chành mệt nhọc, nếu mạo muội hủy bỏ như thế này, về sau ông ngoại rất khó ngẩng cao đầu."

      "Vậy... vậy giờ phải làm sao?"

      " đưa ra đề nghị, tất cả đều đồng ý."

      "Đề nghị gì?"

      Vưu Nhiên thực nghiêm túc nhìn Thẩm Thiển, mỉm cười, vô cùng xinh đẹp động lòng người.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34


      Theo hiểu biết của Thẩm Thiển về Vưu Nhiên, cảm giác nụ cười này của Vưu Nhiên có ý nghĩa khác. Đôi mắt dài xinh đẹp cong cong, nửa nhắm nửa mở khiến người ta ảo giác, giống như con hồ ly lừa miếng thịt trong miệng quạ đen. Mà Thẩm Thiển chính là miếng thịt sắp sửa gạt .

      "Thiển Thiển, lễ phục của em hôm nay rất đẹp." Vưu Nhiên bỗng nhiên nắm tay , mỉm cười : " sử dụng bộ lễ phục này cho có ích là đáng tiếc, đúng ?"

      Thẩm Thiển á khẩu trả lời được, hỏi câu, " thẳng đề nghị của ."

      "Em là người của ." Vưu Nhiên vuốt ve mu bàn tay , vuốt tới rồi lại vuốt lui. Thẩm Thiển cũng lay động, chờ Vưu Nhiên tiếp. bỗng nhiên dần dần nghĩ ra kế hoạch này hình như có liên quan đến hai người bọn họ?

      Quả nhiên, Vưu Nhiên sâu kín nâng đuôi lông mày lên, chu miệng, "Hôm nay đổi thành lễ đính hôn của chúng ta."

      "..." Thẩm Thiển cảm giác đỉnh đầu mình như đàn quạ trắng bay tới, hiếm hoi lại gì. Cái này, cái này căn bản là thương lượng với ? còn chưa đáp lời, Vưu Nhiên tiếp, " tại gấp rút chuẩn bị, em có biết phải thể như thế nào ?"

      "Em..." Thẩm Thiển hơi chần chờ, có vẻ rất rối loạn, biết làm sao nữa: "Vậy đây rốt cuộc là đính hôn hay là đính hôn giả?"

      Vưu Nhiên cầm tay , đặt ở ngực , "Em nghĩ sao?"

      "Em biết, trong lòng em có hơi rối." Đột nhiên nảy ra chuyện này khiến Thẩm Thiển rất rối. thích Vưu Nhiên đúng vậy, lấy cũng nguyện ý, nhưng mà... Điều duy nhất làm rối rắm là, là con riêng, Vưu Nhiên ngại, có nghĩa là gia đình ngại. Hơn nữa, chưa báo với Thẩm mẹ liều lĩnh tự định chung thân, phải là tốt lắm nhỉ?

      Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển do dự liền thở dài, "Chỉ là đính hôn thôi mà, cách kết hôn còn cả đoạn. Lần này cũng là giải quyết chuyện khẩn cấp, cần để ý vậy đâu em."

      Thẩm Thiển gật gật đầu, nghĩ xem như đây là giúp cái nhân tình . Vưu Nhiên dẫn Thẩm Thiển đến hậu trường, ở đó có Vưu tư lệnh, ông cụ Tần, còn có cả nhà Vu Thiên Dương. Nam Nam đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn vợ Vu Thiên Dương, Hồ Nhã Thi - Hồ nữ sĩ. Lúc bà nhìn thấy Thẩm Thiển ở bên cạnh Vưu Nhiên, ánh mắt đó pha trộn rất nhiều cảm xúc. Kinh khủng? Hoang mang? Còn có cái vẻ sợ hãi khi làm chuyện xấu.

      Vu Thiên Dương phát giác ra, chỉ với Vưu Nhiên, "Cám ơn cậu, nếu về sau Tranh Tranh rất khó xử."

      Ông cụ Tần gõ gậy ba-toong, giận dữ : "Đều là do thằng nhóc rùa Tần Hạo kia, ta mà tìm được rút da nó là được."

      Thẩm Thiển lúc ấy nghe xong lại có chút buồn cười. Ông cụ Tần này đúng là chẳng có trình độ mắng người gì cả, Tần Hạo là cháu ông, ông mắng Tần Hạo là thằng nhóc rùa, vậy chẳng phải ông cũng là rùa sao? Vưu Nhiên liếc Thẩm Thiển nghẹn cười cái, tất nhiên là biết trong đầu nương này nghĩ cái gì? bất động thanh sắc cầm tay , dắt đến trước mặt Vưu tư lệnh, "Ba, đây là Thẩm Thiển."

      Vưu Nhiên lần nữa giới thiệu Thẩm Thiển với Vưu tư lệnh, lúc đầu Vưu tư lệnh cũng hiểu lắm, sau đó ngẫm lại quá khứ đầy đáng tiếc của Vưu Nhiên và Thẩm Thiển, còn có chút quá đáng ông làm với Thẩm Thiển, cũng hiểu ý Vưu Nhiên chính là tất cả bắt đầu lại lần nữa, chuyện trước kia cứ cho bay theo gió. Vưu tư lệnh khó khăn mỉm cười với Thẩm Thiển, nên biết Vưu tư lệnh từ lúc mất đứa con út, sau đó lại mất vợ, sau sau đó lại mất Vưu Sơ, ông liền rất ít cười.

      Vu Thiên Dương lúc này cẩn thận đánh giá Thẩm Thiển, dù thế nào cũng thấy có vài phần quen quen, ông cố gắng nhớ mới nhận ra, " Thẩm Thiển này hình như có quen Nam Nam nhà chúng ta? Từng đến nhà mình đúng ?" Vu Thiên Dương dùng ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Nam Nam.

      Nam Nam còn chưa , Hồ nữ sĩ vội vàng bước lên phía trước chen vào câu, "Ông nhớ nhầm rồi, Nam Nam tính cách quái gở, làm gì mà có bạn chứ."

      Nam Nam cũng chừa bổ sung thêm câu, "Đúng vậy, con có bạn đâu ba."

      Vu Thiên Dương thể , chỉ có thể ngượng ngùng cười, xoa dịu tình cảnh xấu hổ của bản thân. Vưu Nhiên đưa mắt nhìn Hồ nữ sĩ thêm vài lần, cảm thấy có chút kỳ lạ, ràng Thẩm Thiển với Nam Nam từng là bạn rất tốt, Hồ nữ sĩ cũng từng rất thích Thẩm Thiển, nhưng vì sao phải kiên quyết phủ nhận? Nam Nam lại còn phối hợp, chẳng lẽ là biết gì đó?

      "Được rồi, thời gian đợi người, buổi lễ này cũng trì hoãn gần 40 phút rồi, mau lên mỗi người đều vào vị trí ." Ông cụ Tần nặng câu, trong tập thể này, trưởng bối duy nhất có tiếng cũng chỉ có ông cụ Tần.

      Vưu Nhiên nhàng cúi xuống, thầm bên tai Thẩm Thiển, "Bà xã, mọi chuyện lo."

      Thẩm Thiển đỏ mặt, tức giận lườm , nhưng trong mắt lại lấp lánh hạnh phúc khiến người ta đố kỵ. Vu Tranh vô cùng khó chịu nhìn hai người bọn họ, trong lòng khỏi là có bao nhiêu tức giận. đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Vưu Nhiên. Ngày đó đưa bảng tên cho chị , trường chị nội quy rất nghiêm, có bảng tên, mặc đồng phục là được vào trường, cửa trường lúc nào cũng có người canh gác.

      Chị quên mang bảng tên, bị chặn ở ngoài trường, mà người ngăn chị ấy là bạn Thẩm Thiển của chị. Đó cũng là lần đầu tiên Vu Tranh gặp Thẩm Thiển, thân hình Thẩm Thiển cao lớn hơn những bạn bằng tuổi, tóc buộc đuôi ngựa ở sau đầu, giống , đầu còn cài rất nhiều kẹp tóc xinh xắn.

      Lúc đến, chuông kết thúc giờ tự học buổi sáng reo, chị cũng sốt ruột muốn khóc. Muộn giờ tự học buổi tối bị trừ 0,3 điểm tích lũy học tập, nếu nghỉ giờ tự học buổi sáng bị trừ điểm tích lũy, nếu bị trừ bốn điểm học sinh đó được bình chọn học sinh ba tốt và cán bộ xuất sắc.

      Nam Nam sau khi lấy được bảng tên liền òa khóc chạy vào lớp. Vu Tranh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Thiển mà trong lòng vô cùng căm ghét , cảm thấy có tình người.

      Bác bảo vệ đến câu: "Thiển Thiển, hết giờ trực rồi, con mau chạy đến lớp Nam Nam giải thích với con bé , là chỗ cầu thang khu giảng đường có giáo vụ kiểm tra, nếu tra được bị trừ ba điểm tích lũy, con thế này cũng là vì tốt cho con bé thôi."

      " sao đâu ạ, cho cậu ấy bài học cũng tốt." Thẩm Thiển đưa tay kéo cái băng đỏ cánh tay xuống, mở ra, nghiêm trang đặt lên bàn, với bác bảo vệ khác, còn chưa ra khỏi phòng thường trực. Bác trai bĩu môi, "Bạn trai con đưa bữa sáng đến kìa."

      Đó cũng là lần đầu tiên Vu Tranh nhìn thấy Vưu Nhiên, mặc đồng phục rộng thùng thình, bộ đồng phục vốn thành hình như thế mà mặc ở người lại đẹp long lanh, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, ôn hòa cười, lúc đó có nắng mai mà lại có cảm giác tươi đẹp gấp bội.

      Nhưng mà, thiếu niên đẹp trai ấy lại cười với , mà là Thẩm Thiển, đưa bữa sáng tới tay Thẩm Thiển, sau đó thoải mái ôm Thẩm Thiển vào lòng, cười cười vào sâu trong trường. cứ nhìn như vậy, nhìn thấy mà chẳng với tới được.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Ngọn đèn đại sảnh bỗng nhiên bừng sáng, người chủ trì buổi lễ khuôn mặt tươi cười uyển chuyển : "Xin chào mừng nam nữ nhân vật chính hôm nay."

      Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay rào rào. Lúc Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên dắt tay nhau lên sân khấu, có mấy người khách trợn tròn mắt, mà chỉ có trợn tròn mắt, còn quên cả vỗ tay, ngây ngẩng nhìn hai người sân khấu.

      Vưu Nhiên vừa mới cuống cuồng đổi đồ chú rễ, toàn thân lễ phục trắng tinh, tóc mái trán tùy ý định hình ở bên, ánh mắt long lanh lấp lánh, sáng rực động lòng người.

      Mà bạn bên cạnh cũng khiến người ta kinh ngạc hơn là mặc lễ phục dạ hội màu trắng thần thánh, cũng chọn lễ phục dạ hội đen cao quý thanh lịch mà lại chọn bộ lễ phục dạ hội rất gọn gàng tùy ý chỉ độc màu cà phê. Mái tóc nâu uốn xoăn đổ sang bên, để lộ bên cổ vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa cổ áo mở, càng phát huy điểm đặc biệt này. Dáng người rất đẹp, lễ phục dạ hội vừa khít, càng làm những đường cong của .

      "Đây là thiên kim nhà ai vậy? Sao chưa từng thấy qua?" Dưới sân khấu số người bắt đầu xì xầm, có mấy người bát quái còn , "Chú rể sân khấu phải là con trai Vưu tư lệnh, từng là đội trưởng đội Phi Long sao?"

      "Ôi trời, chuyện gì vậy nhỉ? phải lễ đính hôn của cháu trai Tần Chính cùng với con của sư trưởng Vu sao?" Nhân vật nổi tiếng có chút hiểu, đồng loạt nhìn về phía nam nữ nhân vật chính đánh tráo sân khấu.

      Chỉ có Lục Tử Ngang ngồi sô pha ở phía dưới nghỉ ngơi là vẻ mặt bí hiểm nhìn bọn họ, nhất là Vưu Nhiên ánh mắt lấp lánh, khóe miệng mỉm cười sân khấu kia. Trong phạm vi quen biết của Lục Tử Ngang và Vưu Nhiên hai người bọn họ nổi danh nhất, người ôn thuận, người nghiệt. Tất nhiên, ôn thuận là Vưu Nhiên, nghiệt là Lục Tử Ngang. Nhưng hôm nay, Lục Tử Ngang lại có chút bội phục mưu mẹo của Vưu Nhiên, để có được này mà đúng là vất vả theo đến cùng. Lục Tử Ngang nhíu lông mày, giơ ly rượu còn sót lại bàn lên nốc cạn. Muốn có được người phụ nữ, có chút thủ đoạn là thể nào có được.

      Người chủ trì buổi lễ làm động tác yên lặng đừng sốt ruột, vui mừng : "Cụ Tần có chuyện muốn ."

      Dưới sân khấu đồng loạt vỗ tay, tất nhiên, ai cũng đều có ơn có nợ với ông cụ Tần. Ông cụ này lăn lộn trong hai giới hắc bạch, ai mà kính sợ? Ông cụ Tần cười tủm tỉm : "Tôi biết mọi người rất kinh ngạc, hiểu tại sao nam nữ nhân vật chính thiệp mời lại phải hai người tại đứng ở đây? Bây giờ tôi xin giải thích chút, chuyện này ra là dương đông kích tây, tránh tai mắt người đời. Mọi người cũng biết tại truyền thông báo chí rất thích mấy chuyện bát quái giật gân. Cháu ngoại của Tần mỗ tôi đính hôn, cánh phóng viên nhất định tới. Mọi người cũng biết chuyện của cậu cháu ngoại này của tôi rồi đấy, từng có rất nhiều chuyện về chuyện tình của Vưu Nhiên và mối tình đầu của nó. Đến lúc đó bọn họ lại hỏi mấy vấn đề riêng tư, nếu trả lời mọi người cũng biết với năng lực của bọn họ nhất định khai thác cho đến khi ràng mới chịu kết thúc." Ông cụ Tần tuyệt đối là người thuộc trường phái hành động, ông bắt tay chỉ vào Thẩm Thiểm : " ấy là bác sĩ thú y rất bình thường, nhưng tính tình thiện lương chững chạc, có thể chịu khổ nhọc, nhà chúng tôi ai cũng thích cái bản tính tự nhiên này. Hai đứa cũng đến lúc bàn việc cưới xin, nhưng lại sợ tin tức truyền thông thêm mắm thêm muối, mọi người cũng biết chuyện của chúng nó rồi đấy. muốn dây vào, muốn làm sáng tỏ, chỉ xin được bình thản bình thường. Đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng nó."

      "Cho nên cụ Tần mới lấy danh nghĩa cháu nội để phát thiệp?" người đàn ông đội mũ gầy trơ xương, thân hình bé, xấu xí từ bên trong ra.

      Ông cụ Tần nhíu mày, với kinh nghiệm nhiều năm của ông, người này chính là người trong đám paparazi. Ông cụ Tần hổ danh là lão Khương kinh nghiệm sa trường, ông hiền hòa cười, " như vậy làm sao mấy người tạo ra được mấy trò cười chứ?"

      Tiểu tử kia đỏ mặt, im ắng lui ra ngoài, những người có mặt kỳ đều thầm hiểu trong lòng. ra trong đám khách quý, có rất nhiều nhóm paparazi núp, lúc này mà có chuyện gì xảy ra, những chuyện cười được đưa ra nhất định giống như bình thường, bởi vì nó đúng là vô cùng có sức công phá.

      Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa : "Hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Thẩm Thiển, tôi với bà xã thích lễ nghi phiền phức nên tất cả đều giản lược, mọi người cứ tùy ý."

      Thẩm Thiển lén lườm Vưu Nhiên cái, cái gì mà tất cả đều giản lược? ràng là thời gian kịp, chỉ có thể vác xác ra trận. Vưu Nhiên lặng lẽ véo eo cái, nghiến răng nghiến lợi duy trì nụ cười bình tĩnh với người ngoài, miệng rì rầm: "Đợi xem tối nay xử lý em thế nào, bà xã thân mến."

      Thẩm Thiển run rẩy toàn thân, Vưu Nhiên thuận thế ôm Thẩm Thiển vào lòng, hôn lên trán , thầm, " em, Thiển Thiển."

      rất tình cảm, ràng là diễn kịch, nhưng Thẩm Thiển vẫn vì thế mà cảm động. Có điều hiểu, ra sức diễn như vậy để làm gì?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :