1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ thú y không đơn giản - Cẩm Trúc (46 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25


      Thẩm Thiển nhận được thẻ phòng số 388. Nghe khoang hạng nhất có ngàn phòng, sao lại được phân phòng này? Thẩm Thiển rất là buồn bực. gọi điện cho Lý Mỹ Lệ báo tình hình, ở đầu dây bên kia Lý Mỹ Lệ tru lên, "Mình cũng vừa tới, cậu ở khoang hạng nhất, mình ở khoang hạng hai, đây là cái ý gì chứ?"

      "Cái này... Mình cũng biết."

      "Đại đội trưởng bất công."

      "Ớ..."

      Lý Mỹ Lệ càu nhàu tràng, liếng thoắng như đại bác, Thẩm Thiển cũng thể nào mà nghe bèn vội vàng cúp máy. mở cửa phòng, vào cái gọi là khoang hạng nhất xa hoa. Căn phòng sang trọng đúng là chuẩn bị cho tiệc hỉ, chưa đến giấy dán tường đỏ rực, sô pha rèm cửa, ly rượu, đồ trang trí gì cũng đỏ rực, duy chỉ có ra giường là trắng tinh tì vết. Thẩm Thiển ngồi sô pha thử xem tính đàn hồi, cảm giác cũng tệ lắm.

      Lúc này điện thoại vang lên, xem số gọi đến, bất giác mỉm cười, bắt máy.

      "Đến phòng chưa?" Vưu Nhiên ở đầu dây bên kia mỉm cười .

      "Đến rồi, phòng tiệc hỉ đặc trưng." Thẩm Thiển tươi cười , Vưu Nhiên "ừ" tiếng, : " ở phòng 101, có chuyện gì có thể tìm ."

      "Uhm... À, việc đó cám ơn cho tôi may mắn được ở phòng sang trọng."

      " ra là muốn để em ở cùng kia."

      "..." Thẩm Thiển cười gượng hồi, " Vưu lại đùa rồi."

      "Nếu em muốn đến lúc nào cũng hoan nghênh." Vưu Nhiên ở đầu bên kia cũng cười, "Lát em thu dọn xong, chúng ta đến nhà hàng ăn gì đó nhé?"

      "Tôi đói, muốn ăn lắm." Người bận rộn, thường có khẩu vị, giống như vậy, sáng sớm phải dậy thu dọn hành lý, chen vào cửa, lảo đảo lên thuyền, cả loạt chuyện khiến cũng quên đến chuyện no bụng.

      Vưu Nhiên : "Em vẫn đến chuyến , Thiển Thiển nhà gần đây có chút bất thường."

      Nhắc đến chó, Thẩm Thiển lại thấy vô cùng có lỗi với Lông Xù, vì lần du lịch vòng quanh thế giới này mà quẳng Lông Xù vào bệnh viện thú y, vui vẻ mình. Thẩm Thiển trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tội lỗi, Vưu Nhiên đối với Thiển Thiển đúng là tốt, đâu cũng rời.

      "Vậy được rồi, lát nữa tôi đến phòng , trước khi đến tôi gọi."

      "Ừ."

      Cúp máy, Thẩm Thiển liền bắt đầu thu dọn hành lý. Phải ở thuyền hơn 60 ngày, chẳng là cuộc sống tạm bợ sao. tham quan căn phòng sang trọng của mình vòng. Ngoài việc trang trí cho tiệc hỉ quá đáng đồ dùng gia đình đều đầy đủ, ngoài những thứ được chuẩn bị đầy đủ đó, thứ duy nhất làm cho Thẩm Thiển kích động, sững sốt chính là phòng tắm siêu lớn. Trong phòng tắm là cái bồn tắm cỡ lớn, ít nhất phải hơn hai mươi mét vuông, độ sâu cũng thua gì bể bơi, muốn bơi trong đó cũng được. Thẩm Thiển bước bàn chân trần vào, tìm tư thế rồi nằm xuống, hài lòng nhắm mắt lại. Tiện thể đặt tay lên thành bồn tắm, bỗng nhiên "Đinh" tiếng, hình như là đụng trúng nút gì đó. Thẩm Thiển còn chưa nhìn kỹ, cái TV treo tường bỗng nhiên mở ra, phục vụ lễ phép mỉm cười với màn hình, "Xin hỏi quý khách cần phục vụ gì ạ, gọi cơm xin ấn số 1, massage xin ấn số 2, tư vấn xin nhấn số 3.

      Chỉnh tề chẳng khác nào kênh 10086. Thẩm Thiển nhíu mày, nhưng trong lòng đột nhiên có chút tò mò, liền xem xét những cái nút thành bồn tắm, tất cả đều là nút cảm ứng...

      Thẩm Thiển chọn số 3, nhân viên xuất màn hình , "Xin chào quý khách."

      Thẩm Thiển trừng lớn mắt, khỏi kinh ngạc, "Hay quá ta."

      "Xin hỏi chị có cần hỗ trợ gì ạ?"

      Thẩm Thiển sửng sốt, hóa ra đây là đối thoại trực tiếp? chỉ có thể linh tinh, "Xin hỏi, gọi cơm là có ý gì? Massage là sao?"

      "Gọi cơm chính là vào gọi món online, sau đó đồ ăn được đưa đến phòng tắm cho chị." Thẩm Thiển vừa nghe liền nhất thời xấu hổ, tắm rửa mà ăn cái gì chứ? Nhân viên phục vụ lại : "Còn massage là tìm cho chị nhân viên chuyên nghiệp đến massage chân."

      Người phục vụ này đúng là chu đáo. Thẩm Thiển cám ơn, điện thoại liền ngắt, tivi lại bắt đầu phát tin truyền hình. Thẩm Thiển cảm thấy vừa tắm vừa xem tivi, rất có phong cách. đứng lên, chân trần thong thả bước lên giường, thoải mái lăn vòng, rồi ngủ như chết. Đến lúc tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ đóng kín mới thấy trời tối.

      Thẩm Thiển thầm kêu ổn, sau bữa trưa tìm Vưu Nhiên, mà tại cũng qua bữa tối. vội vội vàng vàng lấy di động ra gọi cú, nhưng mãi có ai nghe, Thẩm Thiển lại gọi, vất vả lắm mới có người nghe, "Alo?" Nhưng phải giọng Vưu Nhiên? Thẩm Thiển nhìn màn hình di động, đúng là gọi cho Vưu Nhiên, hỏi: " là?"

      " tìm Vưu sao? ấy ở phòng trong, nhưng tiện nghe điện thoại."

      tiện nghe điện thoại? Thẩm Thiển khởi động trí óc vòng. Ở phòng trong lại tiện nghe điện thoại, sau đó chàng xa lạ nghe điện thoại? Thẩm Thiển càng nghĩ càng thấy kinh hoàng sợ hãi, cuối cùng miệng tự động chuyển thành hình chữ "O". Lẽ nào Vưu Nhiên lại thích đàn ông? Nhìn cái dáng vẻ tiểu thụ của , tiện nghe điện thoại, phải là mải nở cúc hoa đó chứ? Thẩm Thiển nghiến răng, rũ bỏ suy nghĩ méo mó này của mình.

      " tại tôi đến tìm ấy có tiện ?" Thẩm Thiển với cái điện thoại mà đến mí mắt cũng giật mạnh.

      "Để tôi hỏi, chờ lát." lát sau, chàng lễ phép đáp lời, " Vưu : "Chờ ấy mặc đồ xong, khoảng 20 phút."

      Mặc đồ xong? Thẩm Thiển rốt cuộc cũng muốn rớt cằm, vuốt vuốt tóc mái, "Được rồi, mười phút sau tôi qua."

      Thẩm Thiển chịu được 20 phút, mới 5 phút sau đứng dậy ra ngoài. đối với vị trí trong du thuyền quen thuộc lắm nên phải từ từ, nhưng làm thế nào cũng tìm thấy được phòng Vưu Nhiên, ngược lại còn tự làm mình hồ đồ. đành phải tùy tay tóm lấy nhân viên tạp vụ, "Xin hỏi phòng 101 thế nào?"

      "Qua hành lang này, quẹo phải lại quẹo phải, lại quẹo trái, phòng đó nằm ở cuối."

      Thẩm Thiển lại càng hôn mê choáng váng, tuy rằng hiểu ràng lắm, nhưng vẫn nhớ kỹ lời ta chỉ, sau khi gật đầu theo chỉ dẫn. vừa quẹo phải đúng lúc từ trong căn phòng đầu tiên có người ra va thẳng vào , Thẩm Thiển bị va cho lui về sau mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy là Tần Hạo?

      ta cũng giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển, thất thanh cười: "Sao cậu lại tới đây?"

      "Hả?"

      "Đây là khoang hạng nhất, hơn nữa khu vực này đều là khách quý ông ngoại tôi mời, cậu tới đây... tìm tôi hả?"

      "..." Thẩm Thiển căn bản nghĩ đến việc tìm Tần Hạo. xấu hổ cười, " ra..."

      "Thiển Thiển, cậu có thấy buổi lễ đính hôn này hoang đường ?"

      Thẩm Thiển hơi kinh ngạc, Tần Hạo rất ít khi biểu lộ quá nhiều cảm xúc ở trước mặt , mà lúc này, ánh mắt ta lại có chút u buồn. Sau đó Thẩm Thiển lại nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua Vu Tranh nửa đêm đến tìm Vưu Nhiên, chẳng lẽ Tần Hạo biết bọn họ có gian tình?

      "Tôi định bơi, cùng ." Lúc này mới phát , Tần Hạo cầm khăn tắm trong tay, người ăn mặc rất tùy ý, T-shirt màu nâu, quần đùi năm phân, dép lê màu đen.

      "Vợ cậu đâu?" Thẩm Thiển rất tự nhiên nhìn vào căn phòng ta vừa ra, Tần Hạo nhíu mày, "Còn chưa kết hôn nên ở chung."

      "À." Thẩm Thiển ngây ngô cười hai tiếng, "Cậu biết bơi? Có phải lần trước nguy hiểm đến tính mạng khiến cậu nhận ra biết bơi rất quan trọng ?"

      "Vẫn chưa, tôi tính dùng phao bơi." Tần Hạo cười tủm tỉm.

      Thẩm Thiển bỗng nhiên hắc tuyến rơi đầy đầu, đúng là khó mà tưởng tượng, đại nam nhân, nửa đêm ôm phao ra hồ bơi mà bơi lội. Thẩm Thiển nghĩ dù sao vẫn còn chút thời gian, lại thấy chàng từng thầm mến nhiều năm buồn rầu như thế nên theo.

      Tần Hạo đưa Thẩm Thiển đến hồ bơi, vừa vặn ngang qua phòng 101 của Vưu Nhiên, Thẩm Thiển hơi ngừng lại trước căn phòng rồi lại đuổi theo Tần Hạo. Nào ngờ lên cầu thang bên hông phòng 101 là đến boong tàu, hồ bơi cũng nằm ở đó.

      Tần Hạo lấy cái phao từ bục, cười hớ hớ : "Thiển Thiển, có muốn cùng xuống nước ?"

      thuận thế cúi đầu, nhìn ánh trăng xiêu vẹo sóng nước, chiếu sáng khắp gian, bốn phía bóng người, nếu và Tần Hạo cùng nhau xuống nước ổn. Vì thế, Thẩm Thiển lắc đầu với Tần Hạo. Tần Hạo cũng miễn cưỡng, bắt đầu cởi quần áo, chuẩn bị xuống nước.

      Tần Hạo vóc dáng rất cao, dáng người tam giác ngược kia lập tức bày ra trước mặt Thẩm Thiển, sửng sốt đột nhiên nhớ tới câu của Lý Mỹ Lệ, "Thiển Thiển, vì sao cậu lại thích cậu ta?"

      "Vì cậu ta quá đẹp trai."

      "Cậu ta là chàng ba tốt... Diện mạo tốt, gia thế tốt, dáng người tốt."

      Khi đó, chỉ biết ta có hai tốt, còn cái tốt thứ ba đến hôm nay mới phát . Chỉ thấy ta xuống nước, muốn hụp đầu xuống nhưng vướng cái phao khiến ta để hụp xuống được. ta hết cách : "Thiển Thiển, tôi muốn quẳng phao , cho tôi thể nghiệm lại cảm giác hụp đầu xuống nước lần được ?"

      "Đây là chuyện của cậu, hỏi tôi làm cái gì?" Thẩm Thiển rất thích nước, sớm ngồi ở bên hồ bơi, hai chân ngâm ở trong nước, đu đưa qua lại.

      "Tao muốn thoát khỏi mày, nếu tôi nổi được, cậu nhớ cứu tôi."

      "..." Thẩm Thiển trợn trắng mắt, "Đồ này hôm nay tôi mới thay, muốn bị ướt."

      "Thoát khỏi mày." ta chắp tay trước ngực, mặt có vẻ gì thành kính, mà chỉ có cợt nhả. ta cấp tốc vứt phao, nhào đầu xuống nước, sau đó vẫn nổi lên. Thẩm Thiển "quát" câu, "Tần Hạo."

      có ai trả lời.

      "Ê... Chuột nhắt." Thẩm Thiển lúc này đúng là rất sốt ruột, thả di động để bên cạnh, hai lời, nhảy vào trong nước, vừa xuống nước, Tần Hạo liền đột nhiên xông ra, cười ha ha, "Thiển Thiển, cậu bị lừa rồi."

      Thẩm Thiển sửng sốt, giận dữ trừng mắt, "Cậu biết bơi?"

      "Vốn tính để cậu cứu lên, chúng ta lại lần nữa làm hô hấp nhân tạo, đáng tiếc cậu phản ứng quá chậm, tôi ở dưới nước chờ nổi, nín được nên đành phải lên đây."

      "A!" Thẩm Thiển cáu kỉnh đập xuống nước, "Đồ khốn." Sau đó hai tay vốc vốc nước, hắt thẳng vào mặt Tần Hạo, Tần Hạo phá lên cười ha ha sảng khoái.

      Thẩm Thiển tức giận, quay đầu chuẩn bị lên bờ. Lúc này điện thoại Tần Hạo đặt ở bờ ngừng rung lên. Tần Hạo cũng lên bờ, còn kịp lau nước người bắt máy.

      "Ông nội, có chuyện gì ạ? À? Giờ muốn gặp con?" Tần Hạo lén liếc nhìn Thẩm Thiển vắt nước người, ta : "Dạ, con qua đây."

      Tần Hạo đưa khăn tắm ta mang đến cho Thẩm Thiển, "Cậu lau , tôi trước." ta dừng lại chút, muốn lại thôi, cân nhắc chút rồi , "Bye bye." ta vừa quay người lại, liền nhìn thấy Vưu Nhiên đứng tựa vào cửa hầm. Ánh mắt lạnh như băng, nét mặt chút thay đổi, hề chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Tần Hạo qua, lễ phép chào tiếng, " họ, bơi à?"

      ", vừa nghe thấy có người la to nên đến xem thôi." Vưu Nhiên nhàng quét mắt qua Thẩm Thiển, nặng .

      Tần Hạo gật đầu.

      "Cậu mau , ông ngoại tìm đấy."

      Tần Hạo sửng sốt, "Sao biết ông nội tìm em?"

      "Cậu phải mới vừa nghe điện thoại sao?" Vưu Nhiên khóe miệng hơi hơi cong lên thành hình cung, như cười như . Tần Hạo khỏi ngẩn ngơ, mặc dù ta và Vưu Nhiên quen thuộc lắm, nhưng biết ông nội ta nhận nuôi hai người con, người là ba ta, là mẹ Vưu Nhiên. Mẹ Vưu Nhiên mất sớm, nên đến lúc này tình thân cũng sớm phai nhạt rất nhiều.

      Nhưng ít ra ta biết người họ này cho dù có cảm tình với người ta gương mặt vẫn mỉm cười nhàng. Lúc này, Tần Hạo lại cảm thấy trong nụ cười hờ hững kia lại còn chứa băng lạnh khiến ta khỏi rùng mình. Sau khi gật đầu ta lập tức rời .

      Thẩm Thiển cầm khăn tắm hết sức chăm chú lau tóc, vẫn chú ý đến Vưu Nhiên vẫn sừng sững chỗ cửa hầm. Bỗng nhiên di động Thẩm Thiển vang lên, Thẩm Thiển nhấc máy, quen miệng : "Alo?"

      "Em ở đâu?"

      Thẩm Thiển sửng sốt, nhìn thời gian, phát qua 20 phút, nếu bơi, Vưu Nhiên chắc là vui, bỏ mặc lâu như vậy? theo bản năng mà dối, "Tôi ... ở trong phòng, tôi qua ngay."

      "Ừ, nhanh nhé, chờ em." Vưu Nhiên trực tiếp cúp máy, nhìn bóng dáng Thẩm Thiển ướt sũng cách chỗ mình năm mươi mét, lạnh lùng xoay người xuống, trở về phòng...

      Thẩm Thiển thở ra hơi, qua quýt lau phần tóc bên dưới, tựa vào lan can hong gió biển. lười trở về thay quần áo, cứ ở ngoài này hong khô cũng được. ngừng giũ quần áo người, hong cho đến khi thấy chỉ còn hơi ẩm liền tiến cửa hầm, quẹo đến phòng 101 của Vưu Nhiên, ấn chuông cửa, Vưu Nhiên liền ra mở.

      Thẩm Thiển thực ngượng ngùng : "Để đợi lâu."

      "Vào ." Vưu Nhiên liếc cái, xoay người vào.

      Thẩm Thiển vô cùng sửng sốt, Vưu Nhiên rất ít khi lạnh lùng với như thế, chẳng lẽ trách đến trễ? vội vàng vào phòng, thuận tay đóng cửa.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Có lẽ chuyến du thuyền này rất dài, cho nên mâu thuẫn đều phát sinh ở trong này...

      Từ từ đến...

      Còn nữa, tôi Nam Nam tên Trầm Nam hồi nào? o(╯□╰)o Nam Nam là chị Vu Tranh, tất nhiên phải tên là Vu Nam ~~
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26


      Phòng Vưu Nhiên với phòng Thẩm Thiển bố cục rộng lớn, chỉ màu sắc là khác nhau, phòng của là màu da cam. Vưu Nhiên thẳng vào trong, Thẩm Thiển cũng theo vào, trong lòng thầm nghĩ, Thiển Thiển nhà chắc là ở trong phòng ngủ. Nhưng trong phòng ngủ của trống , chỉ mở ra đèn tường, ánh sáng mơ hồ nhàng rọi lên gương mặt cứng ngắc của Vưu Nhiên, rất tương xứng.

      "Thiển Thiển đâu?" Thẩm Thiển nhìn khắp bốn phía cũng chỉ thấy và Vưu Nhiên trong phòng ngủ, ngoài ra chẳng còn sinh vật nào khác.

      Vưu Nhiên hai tay thọc vào túi, đôi mắt dài hơi nheo lại, ngáp cái, mệt mỏi : "Chờ từ trưa đến giờ vẫn thấy nên đành phải đưa Thiển Thiển đến chỗ nhân viên y tế rồi."

      Thẩm Thiển cảm thấy vô cùng áy náy, "Xin lỗi, tôi..."

      " Thẩm hôm nay chắc là rất bận? Làm phiền thời gian dài như vậy, tôi thấy rất áy náy, bây giờ cũng có gì nữa rồi, có thể về phòng." Vưu Nhiên tới, mở cửa, dường như là muốn hạ lệnh đuổi khách.

      Thẩm Thiển sửng sốt, nhất thời biết chống đỡ như thế nào, người Vưu Nhiên tràn ngập hàn khí, tuy rằng mặt có vẻ gì là tức giận, nhưng khí tức phát ra từ người cho biết: giận, hơn nữa là rất tức giận.

      đúng là phải tức giận, ràng là hẹn thời gian, muộn ban ngày , lần này còn thời gian rồi, bỗng nhiên phát mình đến muộn gần gấp đôi thời gian. tức giận là đúng, Thẩm Thiển hề oán hận nửa câu, nhưng trong tiềm thức, thích làm Vưu Nhiên tức giận, ý thức này khiến kích động, vì sao lại để ý đến cảm xúc của như vậy?

      Thẩm Thiển chỉ có thể khẽ cắn môi, mặt dày mày dạn , : " Vưu, tôi xin lỗi vì chậm trễ của mình, sau này thế nữa." Thẩm Thiển khom người chào, thấy Vưu Nhiên vẫn thờ ơ, "Hay là, tôi mời ăn bữa cơm?"

      Vưu Nhiên liếc xéo cái, ánh mắt sâu kín, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, "Ăn no rồi."

      "Vậy..." Thẩm Thiển khởi động não nặn ra câu chọc cười, "Lần sau cho tôi thời gian thả con bồ câu ?"

      Vưu Nhiên bỗng nhiên cười lạnh, " Thẩm, thời gian còn sớm, tôi muốn nghỉ ngơi, xin cứ tự nhiên." Vưu Nhiên mở rộng cửa, lạnh lẽo ra khỏi phòng ngủ. Thẩm Thiển ngây ngốc đứng bất động, trong lòng ngổn ngang đủ các vị cảm xúc. Đều đến nước này nếu còn đúng là mất mặt, có chút tự trọng nào. Nhưng chân của lại nặng như chì, làm thế nào cũng cất nổi bước, chỉ có thể đứng ngây ra đó.

      Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa sập cái "rầm", mới thình lình run rẩy, mới bắt đầu lê bước ra khỏi phòng ngủ, ngoài đại sảnh còn bóng người. Thẩm Thiển mím chặt miệng, bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, trêu ai chọc ai chứ? biết sai muốn sửa lỗi, còn nóng như vậy là có ý gì chứ?

      Thẩm Thiển càng nghĩ càng bực, đặt mông ngồi xuống sô pha, cầm lấy di động gọi điện cho Lý Mỹ Lệ tố khổ.

      "Đại đội trưởng nổi giận? đó hả? Quá thần kỳ luôn, đại đội trưởng luôn luôn vui cười như gió xuân mà cũng nổi giận? A ha ha, Thiển Thiển công lực của cậu tồi." Lý Mỹ Lệ liên tục mát, Thẩm Thiển thể nhịn được nữa liền gắt gỏng, "Mình chuyện đàng hoàng đó, bây giờ mình phải làm sao?"

      "A, để ý đến cảm xúc của đại đội trưởng vậy hả?" Lý Mỹ Lệ "ừ à" cả buổi, dường như là suy nghĩ, bứt rứt hồi lâu mới tổng kết câu, "Thiển Thiển, cậu đại đội trưởng rồi hả?"

      " bừa." Thẩm Thiển theo tiềm thức thừa nhận.

      "Vậy cậu để ý ấy tức giận hay tức giận như vậy làm gì? ấy thích giận cứ để cho ấy giận , cậu tắm rồi ngủ , liên quan đến cậu."

      "Nhưng mà..." Thẩm Thiển cũng thể ràng, trong lòng vẫn bài xích chuyện mình Vưu Nhiên, "Mình muốn ấy tức giận, mình thích hòa thuận chung sống."

      "Nếu mình tính sai, Thiển Thiển nhà ấy sinh con ở thuyền, thời hạn cậu chăm sóc cũng hết, hai người về sau còn liên quan gì đến nhau? ấy nổi giận cứ để ấy giận , dù sao hai người về sau cũng chẳng còn quan hệ gì."

      Thẩm Thiển nghe Lý Mỹ Lệ như vậy, trong lòng lại có cảm xúc nên lời, cảm xúc xấu vừa ùa lên, liền khắc chế được mình, khổ sở khe khẽ la lên, "Người ta tại rất khó chịu, mình muốn còn quan hệ gì với ấy."

      "Phốc..." Ở đầu dây bên kia, Lý Mỹ Lệ uống sữa, bị tiếng gào khóc thảm thiết này của Thẩm Thiển làm cho phun thẳng ra, bắt đầu bung ra lời thô tục, "Ta sát, Thẩm Thiển, cậu còn thừa nhận cậu người khác?"

      Thẩm Thiển ủy khuất, "Chỉ là có chút xao xuyến vậy thôi."

      "Hắc, năm đó Tần Hạo xuất ngoại, mình có thấy cậu khổ sở như vậy đâu, mình nhớ năm đó mình cũng từng , nếu cậu thổ lộ sau này hai người vẫn chẳng có quan hệ gì. Mình còn nhớ rất , lúc ấy cậu , chân trời chỗ nào có hoa có cỏ, cần gì phải đơn phương gốc cỏ chứ."

      "..." Thẩm Thiển lập tức phản đối. đúng là thế cơ mà.

      "Vậy tại mình đem nguyên xi những lời này trả lại cho cậu, cậu tắm rồi ngủ ."

      "Chị Mỹ Lệ của tôi ơi, tôi già rồi, ở cái tuổi này, cỏ non gặm nổi, mà cỏ già gặm ."

      "Ý của cậu là cậu muốn theo đuổi đại đội trưởng?" Giọng Lý Mỹ Lệ lập tức vút lên, vang vọng khắp tám phương, Thẩm Thiển thể đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai mấy mét.

      "Ta thảo, Thẩm Thiển, mịa nó chứ đầu óc cậu có vấn đề rồi, ba của đại đội trưởng là Vưu tư lệnh đấy, là Vưu tư lệnh ở quân khu A đấy! Là quân hàm thượng tướng đấy. Cậu có hiểu cái gì gọi là môn đăng hộ đối vậy?"

      "..." Thẩm Thiển vẻ mặt đầy hắc tuyến, cho tới bây giờ căn bản nghĩ đến nhiều như vậy! liếc mắt nhìn trần nhà trắng xóa cái, "Mình thề với trời, Thẩm Thiển mình cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện qua lại với Vưu Nhiên đại đội trưởng."

      Cửa lúc này mở ra, Vưu Nhiên xiêng vẹo đến, lẳng lặng nhìn cẩn thận tỉ mỉ, mắt sáng như đuốc.

      Thẩm Thiển vội vàng say good bye Lý Mỹ Lệ, dập điện thoại, luống ca luống cuống, " Vưu, tôi..."

      "Nếu làm trái lời em vừa thề sao?" Vưu Nhiên trong tay nắm dây xích Thiển Thiển, có thể thấy vừa rồi ra ngoài là để dắt Thiển Thiển về. Thẩm Thiển ngờ lại nghe thấy lời thề lúc nãy, há miệng, biết tiếp như thế nào.

      Vưu Nhiên cởi bỏ dây xích, Thiển Thiển được tự do liền nhanh chóng chạy vào trong ổ chó của mình, nằm sấp xuống giương đôi mắt vô tội nhìn hai người đứng sóng đôi nhau. Thẩm Thiển bỗng nhiên lạnh cóng cả người, cũng biết làm thế nào lý do vừa rồi lại phải thề như vậy, đúng là vô tâm.

      Vưu Nhiên chậm rãi tới gần , nắm lấy cằm , xoay mặt nhìn thẳng vào , chậm rãi mỉm cười, "Nếu muốn chúng ta qua lại với nhau, em như thế nào?"

      Thẩm Thiển muốn xoay đầu, nhìn , nhưng nắm rất chặt, có thế nào cũng chỉ phí công. Thẩm Thiển bỗng nhiên cảm thấy toàn thân Vưu Nhiên đều uy nghiêm đáng sợ, giống chàng bình thường hiền hậu kia.

      "Nếu sau này chúng ta ở bên nhau? Hửm?"

      Thẩm Thiển ngẩn người, quay đầu , Vưu Nhiên cười khẽ, "Vậy em phải cầu hôn ."

      "..."

      "Được rồi, Thẩm, muốn tắm rửa rồi ngủ, tiễn."

      Thẩm Thiển vô cùng buồn bực ra khỏi phòng. thể nào hiểu được logic của Vưu Nhiên, đây là cái logic gì chứ? buồn bực về phòng mình. Lại , cảm giác phương hướng của Thẩm Thiển quả tốt, bởi vì lần rẽ sai mà vào khoang thuyền khác tương đối xa lạ.

      Thẩm Thiển vốn định quay lại đường cũ, để tránh nhầm vào ngã rẽ khác. vừa suy nghĩ muốn tìm ai đó hỏi đường, vừa vặn người đàn ông trung niên qua, vui tươi hớn hở lên, "Chú ơi, phòng 388 lối nào ạ?"

      Người đàn ông trung niên dừng lại chút, cứng nhắc quay đầu, chỉ thấy Thẩm Thiển nhe răng ra cười ngây ngô, nhưng người đàn ông đó lại , "Thẩm Thiển?"

      "A? Sao chú biết con?" Thẩm Thiển cũng cẩn thận đánh giá ông ta, trong đầu có chút ấn tượng.

      Người đàn ông trung niên nhíu mày, nhìn qua hướng Thẩm Thiển đến, vừa vặn thông thẳng đến phòng 101, ông ta bỗng nhiên hiểu ra, nhưng sắc mặt lại càng đen hơn, "Thẩm Thiển, chúng ta lên boong chuyện được ?"

      Thẩm Thiển vẻ mặt cổ quái, người đàn ông này đúng là chút ấn tượng, nhưng nhìn cách ăn mặc của ông ta đường hoàng đứng đắn, giống như là người xấu, liền gật đầu đồng ý theo.

      Hai người tựa vào lan can, gió biển đêm vỗ về khuôn mặt, hơi ẩm táp tới có thể nghe thấy cả mùi biển nhè nhè. Người đàn ông trung niên kia đưa mắt nhìn ra xa, lông mày nhíu chặt lại.

      "Tôi biết năm đó tư lệnh quá kích động, chưa hỏi ràng cho Nhiên Nhiên nghe tin giả, khiến hai người nhau sâu đậm lại phải chia tay. Sau đó lại nghe xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó biến mất, tư lệnh luôn nghĩ là tại ông ấy cho nên vẫn rất áy náy. Nhưng ông ấy cũng chỉ có đứa con cưng, để ảnh hưởng đến việc học hành nghiệp của cậu ấy mà đành phải vận dụng quyền lực, muốn đâm lao phải theo lao, nhưng đến cuối cùng thấy Vưu Nhiên trở thành như vậy, tư lệnh mới ra thực." Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười với , "Cũng may là hai người tại về với nhau, sau này Nhiên Nhiên xin nhờ ."

      Thẩm Thiển càng nghe càng mơ hồ, khỏi cười thất thanh, "Tôi chỉ là có vẻ ngoài rất giống với Thẩm Thiển mà ông thôi. Tôi phải ấy."

      Người đàn ông trung niên sửng sốt, cười sang sảng, " đời này trùng tên trùng họ lạ, lạ là lỗ tai trái cũng có bấm bảy lỗ tai? Dáng người cũng nóng bỏng như vậy? Thẩm biết đùa."

      Thẩm Thiển mím miệng, im lặng . Ông sai, rất trùng hợp, trùng hợp đến cũng thể lí giải.

      Người đàn ông trung niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thở dài, "Vốn định dẫn đến gặp tư lệnh, nhưng giờ tư lệnh cùng ông Tần chơi bài, nên quấy rầy, sau này hãy cho ông ấy ngạc nhiên cũng được. Tuy rằng ông ấy vẫn biết Nhiên Nhiên sống cùng , nhưng biết đó là Thẩm."

      Thẩm Thiển thể , chỉ cảm thấy trong ngực rất khó chịu cứ như bị người ta đánh cú trí mạng.

      "Tôi phải về trước." Người đàn ông trung niên , "Lễ đính hôn ngày kia gặp lại."

      Thẩm Thiển nhìn ông ta rời . Theo như lời người đàn ông trung niên này hình như ông ta rất quen Thẩm Thiển, nét mặt còn tươi cười. Hơn nữa còn biết Thẩm Thiển dĩ nhiên trở về bên Vưu Nhiên?

      Trái tim Thẩm Thiển nhất thời bất ổn. có phải là Thẩm Thiển mà ông ta hay ? dám chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ đợi. Nếu là Thẩm Thiển đó... vậy cùng Vưu Nhiên từng...

      Người duy nhất có thể chứng lúc này chỉ có Thẩm mẹ. Thẩm mẹ nhất định biết quá khứ của . Thẩm Thiển nhất thời lo lắng yên, tới lui ở boong, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm gọi cho Thẩm mẹ.

      Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, " phải con du lịch vòng quanh thế giới sao?"

      "Mẹ..." Thẩm Thiển muốn lại thôi.

      Đầu dây bên kia thực yên tĩnh, dường như đợi Thẩm Thiển , nhưng Thẩm Thiển lúc này lại biết nên như thế nào. Mãi đến khi đầu bên kia vọng lại tiếng thở dài, "Thiển Thiển, con vẫn từ bỏ được quá khứ sao?"

      "Mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ câu, chỉ câu thôi, được ?"

      Đầu dây bên kia lại lặng im hồi, Thẩm Thiển hít sâu, cẩn thận hỏi: "Mẹ con từng có bạn trai, vậy bạn trai của con có phải tên là Vưu Nhiên? Con trai Vưu tư lệnh ạ?"

      Thẩm mẹ gì, bà thừa nhận mà cũng phủ nhận khiến Thẩm Thiển vô cùng sốt ruột.

      "Thiển Thiển, con đồng ý với mẹ việc."

      "Dạ?"

      "Vĩnh viễn được với bất cứ ai, con là con Vu Thiên Dương. Vĩnh viễn."

      Thẩm Thiển sửng sốt, đây là lần đầu tiên nghe mẹ đến tên ba, Thẩm mẹ tiếp tục : "Có lẽ, con tiếp xúc với những người đó nên sớm muộn gì biết. Mẹ phản đối, cũng ngăn được con tiếp tục tiếc xúc với họ. Đây có lẽ là định mệnh. Lúc trước mẹ ngăn cản con quen với thằng nhóc Vưu Nhiên, nay mẹ cũng ngăn con, thằng bé đó làm con chịu ít đau khổ, mẹ biết. Nhưng, con phải đồng ý với mẹ, được cho bất cứ ai biết ba con là ai."

      Thẩm mẹ thừa nhận thân phận của Thẩm Thiển, nhưng lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh trách nhiệm của Thẩm Thiển. Thẩm Thiển cúp máy, ngồi co quắp boong, mặc cho gió biển tạt vào gương mặt đờ đẫn vô thần của mình. nằm mơ cũng thể tưởng tượng được, chính là bạn thần bí trong truyền thuyết. Thẩm Thiển nghĩ đến lỗ tai may mắn, nghĩ đến thứ tình cảm lúc nào cũng đặc biệt tốt với Vưu Nhiên, nghĩ đến chiếc nhẫn có khắc “Thẩm Thiển sở hữu duy nhất” ngón tay Vưu Nhiên, còn cả những lúc dịu dàng hạ giọng gọi, Thiển Thiển...

      Những chuyện này rốt cuộc là vì sao? Vì sao Vưu Nhiên ràng nhận ra , lại làm như biết? . Chẳng lẽ là có tình cảm nên cần thiết phải nhận là quen? Trái tim Thẩm Thiển loạn hết cả lên.

      lập tức đứng dậy, gọi điện cho Vưu Nhiên, mà bên kia đầu dây chỉ có mỗi tiếng máy bận. Thẩm Thiển đành phải đứng lên, về phía khoang thuyền, tự mình tìm . Cảm giác phương hướng của cực kỳ tốt, lại tìm thấy hướng Bắc ở đâu. Lúc này, gần như muốn phát điên, nghiêng ngả hồi rốt cuộc cũng tìm được phòng 101, Thẩm Thiển ấn chuông cửa.

      có ai ra mở. Thẩm Thiển tiếp tục ấn. Vất vả lắm, cánh cửa mới két tiếng mở ra, mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Vưu Nhiên dựa vào hàng lang bên cửa, mặt chút thay đổi hỏi: " Thẩm còn có chuyện gì sao?"

      "Tôi chỉ là muốn tới hỏi , tôi rốt cuộc là ai?"
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27


      Vưu Nhiên lặng im ngóng nhìn , trong đôi mắt đen láy như mặt nước mênh mông lấp lánh ánh sao, nhìn vẫn có nhiều cảm xúc lắm, hoặc có thể vẫn chưa hiểu lời của Thẩm Thiển lúc này. hỏi: " Thẩm là ai ư? Đương nhiên phải hỏi chính em rồi."

      Thẩm Thiển khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo ngón tay Vưu Nhiên, "Tôi tên là Thẩm Thiển, Thẩm Thiển trong ký ức của cũng là tôi."

      Vưu Nhiên hiền lành, chăm chú yên lặng nhìn Thẩm Thiển, nét mặt vẫn chút thay đổi. Thẩm Thiển hỏi , " mau cho tôi biết, vì sao cho tôi biết, chúng ta từng có quan hệ?"

      Vưu Nhiên khỏi nhíu mày, đôi hàng mi xinh đẹp nhíu chặt, hơi nâng tay lên đỡ trán, "Thiển Thiển, em biết được bao nhiêu rồi?"

      "Vậy phải xem cho tôi biết được bao nhiêu?" Thẩm Thiển nhìn chớp mắt, ánh mắt sáng như đuốc.

      Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, hai người đều ngồi ở sô pha, ai với nhau câu nào, khí dường như cũng đông cứng lại thành băng. bàn trà có mấy bình rượu tây mở, đều là những loại rượu mạnh. Vưu Nhiên thỉnh thoảng lại xoa thái dương, để mình tỉnh táo chút.

      "... ổn chứ?" Thẩm Thiển thấy bộ dạng Vưu Nhiên như muốn ngã xuống, đột nhiên lại thấy mềm lòng.

      Vưu Nhiên hơi hơi nâng đôi mi dài đẹp lên, đôi mắt mê ly vừa chuyên chú vừa nhìn Thẩm Thiển, miệng cong lên nụ cười nhạt, vươn tay ra, cầm tay Thẩm Thiển.

      Thẩm Thiển lập tức cứng đờ, muốn rút ra, nhưng sức tay quá lớn nên có cách nào rút ra được. Vưu Nhiên nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người, thào tự , "Lúc trước là em theo đuổi , nhưng em có biết là vẫn luôn vì em mà lưu ban ?"

      Thẩm Thiển ngây ra như phỗng. Vưu Nhiên cầm chặt tay Thẩm Thiển thêm chút, "Thiển Thiển, bị em chiều hư rồi." bỗng nhiên khó chịu ợ cái, hơi rượu cũng theo đó mà xộc ra.

      "Bỏ , việc này chúng ta để sau rồi , hôm nay say rồi, năng cũng , tôi thấy vẫn nên bỏ ." Thẩm Thiển dìu Vưu Nhiên muốn đưa về giường.

      Vưu Nhiên cũng rất nghe lời, mặc cho đưa vào phòng, đặt lên giường. Thẩm Thiển bận rộn giúp cởi giày lột tất, sau đó giúp cởi nút áo. Vưu Nhiên lẳng lặng nhìn , trong đôi con ngươi thâm thúy cuồn cuộn nhiệt liệt. Thẩm Thiển ngừng lại chút, vừa định buông tay mặc kệ, Vưu Nhiên lại bắt lấy tay , đôi mắt dài nheo lại, eo hẹp hỏi: "Em phải hỏi , chúng ta từng quan hệ sâu đậm sao?"

      Thẩm Thiển bất động, cũng chống cự, lẳng lặng nhìn , chờ tiếp tục .

      Vưu Nhiên nắm tay đưa chiếc nhẫn lên cho xem, rồi nhíu mày : "Người con đầu tiên của Vưu Nhiên là Thẩm Thiển, người con trai đầu tiên của Thẩm Thiển là . Hơn nữa..." mà nâng đôi mắt lên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thiển vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng phức tạp

      "Hơn nữa, Thẩm Thiển, chúng ta từng thề..." lại nắm chặt tay hơn, kéo Thẩm Thiển về bên cạnh , Thẩm Thiển nhất thời kịp phản ứng liền ngã vào lòng . Vưu Nhiên dùng chiêu Thái Sơn áp đỉnh (xoay mạnh người), đặt Thẩm Thiển xuống dưới mình, giọng điệu rất sâu lắng, lại dụ dỗ : "Người con đầu tiên của là Thẩm Thiển, mà người con cuối cùng cũng là Thẩm Thiển."

      Thẩm Thiển nhất thời đỏ mặt tía tai, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ lạ lùng ấy. Ánh mắt vốn u ám cũng bị Vưu Nhiên bỗng nhiên cúi người ép xuống mà còn thấy gì nữa, : "Nhưng mà Thiển Thiển, khi đó để em bức cung, bây giờ muốn phản kháng."

      Thẩm Thiển khóe miệng co rút, " muốn làm gì?" Chẳng lẽ muốn tìm người khác?

      "Uhm, muốn làm." Vưu Nhiên nâng mặt Thẩm Thiển, nhàng thơm hai cái, giọng điệu mềm mại lại da diết, "Người con trai đầu tiên của em là , sau này bao nhiêu đời, cũng phải là ."

      Dứt lời, để ý tới Thẩm Thiển bỗng nhiên trợn to mắt, mạnh mẽ hôn . Vẻ mặt Thẩm Thiển lúc này vừa kinh ngạc lại thẹn thùng, hề thấy ác cảm với những lời này của Vưu Nhiên.

      "Ngoan, hé miệng." Vưu Nhiên dụ dỗ Thẩm Thiển, chỉ cần ánh mắt, Thẩm Thiển làm theo. Vưu Nhiên mỉm cười, lập tức ngậm lấy môi Thẩm Thiển, giống như là muốn nuốt vào.

      Thẩm Thiển chậm rãi xoa lưng , chỉ cảm thấy nóng rẫy, cơ bắp lưng đều căng cứng, giống như muốn vận sức chờ phát động. đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó cả người cũng gồng cứng lên, tay Vưu Nhiên phủ lên cái bánh bao lớn của Thẩm Thiển, đôi mắt lóe lên ý cười giảo hoạt, "Lớn như vậy cần phải mát xa nhiều đề phòng chảy xệ."

      Thẩm Thiển nhất thời giật mình cái, muồn ngồi dậy, nhưng Vưu Nhiên lại đột nhiên nhào tới hôn trực tiếp đè lại, : "Thiển Thiển, đêm nay ở lại bên ."

      ...

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Thẩm Thiển thức dậy từ rất sớm. Khi đó phía chân trời bên ngoài vẫn còn xanh thẫm u ám, mặt trời vẫn chưa vươn ra khỏi mặt biển. kéo chăn, vẻ mặt khẩn trương. sợ đánh thức Vưu Nhiên ngủ say, thể đối mặt với chuyện bọn họ mây mưa, hơn nữa ngày hôm qua cũng biết là do tác dụng cồn hay là do lâu lắm rồi ăn mặn mà lăn lộn cả buổi tối, vừa mới ngủ là trời sáng. Thẩm Thiển bọc chăn, kiễng mũi chân, tính lén lút ra ngoài. vừa rời giường được vài bước, mở cửa phòng ngủ thấy Thiển Thiển chờ ở cửa, ngừng rên "âu ẩu" với .

      Vưu Nhiên ngủ gà gật giường hơi động đậy, vốn định vòng qua ôm người bên cạnh, nhưng lại chẳng thấy đâu, mệt mỏi mở to mắt, bình tĩnh rời giường, quét mắt nhìn Thẩm Thiển khúm núm vòng trở về.

      Vưu Nhiên mỉm cười, "Đè ra rồi muốn phủi mông chạy trốn?"

      "Ai đè chứ, cả tối hôm qua đều là tại hạ tôi đấy?" Thẩm Thiển lập tức mở miệng cãi lại, cãi xong, liền im lặng, mặt lại tiện thể đỏ bừng. Vưu Nhiên phì cười, kéo Thẩm Thiển vào lòng, bọc trong cánh tay mình, gối cằm lên cổ, phả hơi bên tai , " phải là do sợ em mệt sao? Lần sau em muốn thế nào làm thế đó."

      Thẩm Thiển giãy dụa muốn vùng dậy, "Ngày hôm qua em chỉ muốn kiểm tra xem em rốt cuộc có đúng hay , kết quả chứng em chỉ là cái bánh quẩy già. Nhưng... em vẫn rất thuần khiết." Nhớ tới cơ thể mẫn cảm của mình, liền run rẩy cả người. Hơn nữa Vưu Nhiên đối với cơ thể của nắm như lòng bàn tay, nắm chắc từng chỗ nông sâu. Quả nhiên, cơ thể của cho biết dài ngắn thế nào, kỹ thuật của cho , biết của nông sâu ra sao.

      Vưu Nhiên bị hành động "Làm thử lần xem có đúng hay " này của Thẩm Thiển làm cho dở khóc dở cười. bỗng nhiên : "Vậy em đúng hay đúng?"

      " đúng cái con khỉ, xử nam cũng giống như giày vò người ta tới sáng hả?" Nghĩ đến đây, cõi lòng Thẩm Thiển liền lạnh hẳn, "lần đầu tiên" trong ký ức của còn lâu hơn thế.

      Vưu Nhiên nghe Thẩm Thiển như thế, ánh mắt liền lên vẻ đùa cợt, "Vậy cũng là do em dạy dỗ có phương pháp."

      "..." Trong đầu Thẩm Thiển lại dần ra những cảnh tượng thuần khiết, khẽ hắng giọng, mặt đỏ bừng đánh trống lảng, "À, em muốn hỏi cho ràng câu hỏi của em ngày hôm qua."

      Vưu Nhiên lập tức trầm mặt xuống, "Ừ?"

      "Vì sao giả vờ biết em?"

      " sợ dọa em chạy mất, lại tìm được em."

      Thẩm Thiển sửng sốt, nhìn bộ dạng Vưu Nhiên bình tĩnh chỉ cười , trong đầu lại nhớ tới bình thường luôn đứng đắn với hoành hành ngang ngược tối hôm qua lại nghiến răng nghiến lợi : "Em bây giờ biết, hề sợ em chạy trốn?"

      " biết em rất có tình mẫu tử, đúng ."

      "Chuyện này liên quan gì đến tình mẫu tử?"

      "Ngày hôm qua để lại mầm móng ở trong bụng em, ít nhất cũng ba bốn lần, dù thế nào cũng phải có lần thành công chứ?" Vưu Nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt bắn ra bốn phía, như con hồ ly khoe chiến tích. Thẩm Thiển há miệng, kinh ngạc thôi, sắc mặt tái nhợt, sau đó nghĩ lại liền cười ha ha, "Em uống thuốc tránh thai khẩn cấp."

      "Bây giờ thuyền, phải em muốn mua là có thể mua được. Chỉ cần gọi cuộc điện thoại..." Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển vào trong lòng, quyến rũ cười với , "Còn dám chạy ?"

      Thẩm Thiển lại thấy lệ rơi đầy mặt, đây là kiểu đàn ông gì vậy, lúc kích tình như thế mà vẫn muốn ngấm ngầm gài bẫy . Thẩm Thiển dám tỏ ra yếu thế, lập tức phản kích, "Ngày hôm qua là kỳ an toàn, sao hết."

      "Haizz." Vưu Nhiên ôm chặt Thẩm Thiển, làm ra vẻ vô cùng thất bại. Thẩm Thiển trong lòng lại lăn tăn vui sướng vì chiến thắng. Vưu Nhiên sau khi ấn nút tủ đầu giường liền tới tủ quần áo, lấy bộ áo choàng lắm từ trong tủ quần áo ra mặc lên người, sau đó từ phòng ngủ ra phòng ngoài.

      Thẩm Thiển đờ đẫn ngồi yên ở giường, vẻ mặt nhìn rất mơ màng. vốn định mặt lại quần áo ngày hôm qua, nào ngờ mấy hột nút áo đều bị kéo đứt, nếu cứ kiên quyết mặc vào nơi vùng ngực rộng lớn của đúng là phô diễn cảnh xuân vô hạn.

      tức giận ném quần áo xuống, trực tiếp bọc ra giường ra khỏi phòng ngủ, vào phòng ngoài, chỉ thấy Vưu Nhiên tay bưng ly sứ trắng, tay tựa vào thành sô pha, ánh mắt giống như cười mà cười nhìn phong trần mệt mỏi ra. hiển nhiên sớm đoán được Thẩm Thiển bọc ra giường ra.

      "Ngày hôm qua vận động quá mức, ra đây uống nước , em muốn uống gì nào?"

      Thẩm Thiển trề môi, dịch bước tới, ngồi ở bên cạnh , bưng ly sứ trắng khác chuẩn bị sẵn lên uống. Nước ấm xoa dịu trong cổ họng, vô cùng thoải mái, sau đó chảy xuôi đến dạ dày quay cuồng, ấm áp khỏi phải . Vưu Nhiên dịu dàng cười với , trái tim cũng ấm áp hơn vài phần.

      Đột nhiên, chuông cửa vang len. Thẩm Thiển sửng sốt, nghi hoặc nhìn Vưu Nhiên, Vưu Nhiên chỉ cười , đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là nhân viên phục vụ. Người nhân viên kia nhìn Vưu Nhiên ăn mặc lôi thôi, cúi người chào , sau đó tiện thể nhìn Thẩm Thiển bọc ra giường ngồi ở sô pha. Thẩm Thiển bị nhân viên nhìn như vậy lại siết chặt ra giường hơn. nhân viên kia : " Vưu có dặn dò gì ạ?"

      "Có thuốc tránh thai khẩn cấp ?" nặng hỏi.

      Thẩm Thiển nghe mà chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, như vậy chẳng phải càng chứng tỏ làm những gì sao.

      nhân viên ràng cũng giật mình, "Cái này... Tôi cũng lắm."

      "Vậy phiền hỏi phòng hậu cần, hoặc là hỏi những hành khách khác xem, nếu có bảo ghi lại dưới danh nghĩa của tôi, đưa đến chỗ Thẩm Thiển phòng 388."

      "Vâng." nhân viên sửng sốt, sau khi máy móc gật đầu chào liền rời .

      Trong lúc Vưu Nhiên đóng cửa lại, Thẩm Thiển liền tức giận đến cả người cũng run lên, "... cố ý."

      "Ừ?" Vưu Nhiên lại cười.

      " bảo nhân viên kia hỏi, sau đó ghi tên , đưa đến chỗ em, phải là thống báo với khắp thiên hạ, chúng ta gì đó gì đó, sau đó cần thuốc tránh thai khẩn cấp, ..."

      Vưu Nhiên cười tủm tỉm, "Hiếm khi lại thông minh thế."

      "Sau này em còn dám gặp ai chứ?" Thẩm Thiển nhất thời kích động muốn chết, vẫn phát người đàn ông này lại thâm độc giả dối như vậy.

      "Liên quan gì? Chỉ cần em là bạn của làm mấy chuyện này cũng bình thường thôi mà." Vưu Nhiên ép , bức thừa nhận quan hệ giữa . Nhưng đối với Thẩm Thiển mà , những chuyện này xảy ra quá nhanh, từ người dưng nhiều chuyện tò mò về người bạn thần bí lập tức biến thành đương khiến tiêu hóa nổi, sau hồi vui vẻ vang trời, ở vào lúc hoàn toàn để ý ràng, lại cùng bạn trai trước kia xác lập quan hệ, còn gì có thể mô tả ngoài chữ "Loạn"?

      Thẩm Thiển tội nghiệp nhìn Vưu Nhiên, dùng ánh mắt khẩn cầu như chó Nhật nhìn , "Vậy về sau chúng ta có thể làm chứ?"

      Vưu Nhiên nhíu mày, đồng ý cũng cự tuyệt.

      Thẩm Thiển túm chặt ra giường, mặt đỏ bừng nóng ran, "Em quen buổi tối đắp mặt nạ ngủ."

      Vưu Nhiên tới, ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiển, liếc xéo cái, "Vậy ý của em là chúng ta có thể ở bên nhau?" Thẩm Thiển chớp chớp mắt, cường điệu ra điều kiện tiên quyết, "Sau này được làm."

      "Có thể." Vưu Nhiên mỉm cười chống đỡ.

      Thẩm Thiển nghĩ, ra Vưu Nhiên vẫn tính là dê lắm, liệu có chịu chấp nhận kiểu đương trong sáng này?

      "Vậy sờ được chứ?" Vưu Nhiên vừa như thế, Thẩm Thiển thiếu chút nữa là hộc máu ngã xuống đất bỏ mình. Buồn cười, làm sờ? Vưu Nhiên vẫn duy trì nụ cười thường có, cười đến tận mang tai, đôi mắt nheo lại nhìn chẳng khác nào con hồ ly giảo hoạt.

      quá cơ thể Thẩm Thiển, e là khi nhào lên rồi muốn cự tuyệt cũng khó.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Cứ như vậy, , Thẩm Thiển trở thành bạn Vưu Nhiên. Thẩm Thiển mặc đồ của Vưu Nhiên trở lại căn phòng sang trọng của mình, ngồi ở giường ngây ngẩn cả mấy tiếng. nghĩ nghĩ lại vẫn thấy kể lại chuyện kỳ lạ này cho bạn thân Lý Mỹ Lệ tốt hơn.

      chuẩn bị gọi điện cho Lý Mỹ Lệ, kết quả tìm cả buổi cũng thấy điện thoại của ở đâu. tĩnh tâm, nghĩ lại mấy phút trước, lúc này mới thầm than tốt, di động để quên ở trong phòng Vưu Nhiên mất rồi.

      nhức đầu, lập tức thay quần áo, tính giả vờ vui vẻ tìm Vưu Nhiên. Đây đúng là mới ra khỏi hang sói lại quay trở vào mà. vừa mở cửa phòng mình thấy Vưu Nhiên đứng nghiêm ngoài cửa, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, sao trùng khớp dữ vậy.

      Thẩm Thiển vừa thấy Vưu Nhiên, máu trong người liền sôi trào, mặt lập tức nóng bừng, ngây ngô cười ; " tìm em à?"

      Vưu Nhiên mở lòng bàn tay, trong đó là điện thoại của . Thẩm Thiển vui mừng quá đỗi, lấy điện thoại, lời cảm ơn, "Cám ơn Vưu đặc biệt chuyến."

      " Vưu?" Vưu Nhiên nhếch miệng cười, "Thiển Thiển, em nên đổi cách xưng hô ."

      Thẩm Thiển sửng sốt, "Vậy gọi là gì?"

      "Ông xã hay là chồng ơi hay là mình ơi, em chọn ."

      "..." Răng Thẩm Thiển nghiến vào nhau keng két, muốn cắn chết .

      "Đúng rồi, lúc nãy Lý Mỹ Lệ gọi điện đến. nghe." Vưu Nhiên vẻ mặt ảnh hưởng toàn cục bình tĩnh mỉm cười, còn Thẩm Thiển sao bình tĩnh nổi, sợ miệng chó phun ra được ngà voi, kinh hoàng sợ hãi đứng lên, run rẩy : " gì với cậu ấy?"

      "Chỉ câu rồi cúp máy ngay."

      Trái tim Thẩm Thiển vọt tới cổ họng bỗng nhiên hạ thấp xuống vài phần, ổn định nhịp tim, cười hớ hớ : " gì vậy?"

      " có gì, chỉ là dặn ấy, em có thể mang thai nên bình thường lúc đùa chú ý chút."

      Thẩm Thiển hoàn toàn hóa đá...
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28


      Thẩm Thiển lúc này thực ưu thương, nguyên nhân là do câu kia của Vưu Nhiên, Lý Mỹ Lệ cấp tốc đến khởi binh vấn tội, vừa vặn Vưu Nhiên cũng có mặt, vì thế ba người cùng vào ngồi ghế sô pha trong phòng 388 chuyện.

      Thẩm Thiển tư thế thẳng tắp, điệu bộ có chút cứng ngắc. Vưu Nhiên lại quang minh chính đại ngồi bên Thẩm Thiển, nửa dựa vào sô pha, dáng vẻ lười biếng, khóe môi nhếch lên thành ý cười thản nhiên. Lý Mỹ Lệ thấy dáng vẻ hai người như vậy lại thấy vô cùng cổ quái.

      "Mỹ Lệ à, cậu đừng nghe Vưu..." Thẩm Thiển khỏi dừng lại chút, bởi vì Vưu Nhiên bỗng nhiên ôm chặt thắt lưng , : "Bà xã, ngồi như vậy tốt cho thắt lưng, tối hôm qua thắt lưng đủ mệt lắm rồi."

      Biểu mặt Lý Mỹ Lệ cực kỳ vặn vẹo. Thẩm Thiển lườm Vưu Nhiên cái, cứ như muốn vác dao đâm ngàn mũi. Vưu Nhiên vẫn giữ điệu bộ vạn người mê, cười đến thực huênh hoang. Tay hơi dùng sức, vây Thẩm Thiển trong vòng tay mình, đầu hơi nghiêng qua, cúi đầu cười.

      "Ôi trời, nhìn hết nổi rồi, hai người... buồn nôn quá ." Lý Mỹ Lệ vẻ mặt ghét bỏ nhìn cặp buồn nôn trước mặt, ", hai người bắt đầu qua lại từ khi nào?"

      "Ngày hôm qua." Thẩm Thiển giải thích, cũng ngay lập tức, Vưu Nhiên là. "Rất lâu rồi."

      Lý Mỹ Lệ thấy hai người trả lời thống nhất liền nhíu mày. Thẩm Thiển vội vàng giải thích : "Mỹ Lệ, ra mình là bạn của ấy.”

      " thừa, phải bạn mà còn có thể mang thai? Lá gan cậu cũng to nhỉ." Lý Mỹ Lệ ánh mắt trừng trừng, bộ dạng mười phần đe dọa. Lúc trước Lý Mỹ Lệ đưa Thẩm Thiển đến đồng ý với Thẩm mẹ là chăm sóc cho con rành thế , mà nay mới chỉ hơn hai tháng gây nên tai nạn chết người, chuyện này biết phải ăn thế nào đây cơ chứ?

      " phải, ý của mình là, mình với Vưu trước kia từng..." Thẩm Thiển hơi dừng lại, có chút nên lời. lo lắng nhìn Lý Mỹ Lệ, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, giống như chờ tiếp tục .

      Vưu Nhiên thấy như vậy, nhịn được bật cười, trực tiếp giúp Thẩm Thiển giải thích, " ấy nhớ được chuyện trước kia là bạn của tôi, bây giờ tiếp tục."

      "Hả?" Lý Mỹ Lệ dám tin, "Bạn của đại đội trưởng phải là cái đó... Cái đó sao?" Chuyện về bạn thần bí oanh oanh liệt liệt của đại đội trưởng kia gần như là ai chẳng biết.

      Vưu Nhiên chỉ cười, cười rất , "Mất rồi tìm lại được? Gương vỡ lại lành? Dùng hai câu này giải thích được chưa?"

      Lý Mỹ Lệ phát đến ngụm nước miếng nuốt cũng trôi, nhìn chằm chằm Thẩm Thiển, cái người bị đồn là chết kia, người bạn trong truyền thuyết rất nhiều lần các tụ tập bát quái đó lại là người bên cạnh mình? Lại còn là con ngực bự ngốc nghếch rành thế này nữa?

      Vưu Nhiên cười : "Còn muốn hỏi gì nữa ?”

      Lý Mỹ Lệ nheo mắt lại, "Ngã sát, Thẩm Thiển, cậu dám cho mình biết cậu có chân với đại đội trưởng, cậu có còn xem mình là bạn vậy?"

      Ở trong mắt Lý Mỹ Lệ, đại đội trưởng là giấc mơ xa xôi dường nào? có nằm mơ cũng thể mơ tới.

      "Chuyện này mình cũng mới biết hôm qua, sau đó mới chứng thực." thể biết xấu hổ mà lần chứng thực này phải leo lên giường, cuối cùng bị người ta gài bẫy. Lý Mỹ Lệ run rẩy hàng lông mi, liếc nhìn , "Có thai thiệt hả?"

      "Chỉ là ví dụ thôi." Thẩm Thiển lập tức thầm, "Bình thường phải qua tuần mới biết được, mình với ấy ngày hôm qua cũng mới giao… phối chút."

      "Khụ khụ." Vưu Nhiên giọng ho khan tiếng, kề vào bên tai sửa đúng từ dùng sai, "Người với người thể dùng từ giao… phối."

      Thẩm Thiển trợn trắng mắt, "Ngại quá, bệnh nghề nghiệp, em làm thú y nên quen dùng từ này."

      Vưu Nhiên im lặng, nét mặt dở khóc dở cười. Lý Mỹ Lệ khỏi run rẩy hàng lông mày, chuyên môn của Thẩm Thiển là phối giống cho động vật nên từ này ở trong đầu từ lâu trở thành loại phản ứng tự nhiên, lúc trước còn phàn nàn, gần đây đói khát quá nên dùng từ có chút ràng, chưa kịp hiểu ràng buột miệng : " lúc đầu cậu cũng nghĩ là giao phối mà." Trực tiếp chọc tức đến hộc máu. Bây giờ thực hiểu được nỗi khổ của Vưu Nhiên, Thẩm Thiển này đem chuyện gọi thành giao phối, cho dù ai cũng đều có chút khó chịu.

      Để phá cục diện bế tắc, Lý Mỹ Lệ thầm : "Được rồi được rồi, mình cũng bới móc nữa, Thiển Thiển, cậu mời mình ăn cơm . Thực chẳng đáng mặt bạn bè, có đàn ông cực phẩm như vậy nên mời bữa chúc mừng chứ."

      "Được rồi, phải nửa tiếng nữa nhà hàng mới mở cửa, chúng ta thẳng qua đó luôn cũng được." Vưu Nhiên nhìn đồng hồ, ôm Thẩm Thiển, vẻ mặt mỉm cười. Thẩm Thiển thầm nghĩ lúc trước Vưu Nhiên, trăm phần trăm là bị sắc đẹp của mê hoặc, nụ cười kia rất hút hồn.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Vì Lý Mỹ Lệ mang theo chồng đến ăn chực nên bữa cơm này trở thành bốn người cùng ăn. Chồng thấy Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên cũng giật mình, "Thiển Thiển phải thích Tần Hạo sao? Sao lại ở bên thần tượng của vậy?"

      Lý Mỹ Lệ cũng lười giải thích, trực tiếp kéo đến nhà ăn. Lúc Cao Trường Phong nhìn thấy thần tượng của mình kích động nên lời, nghi ngờ trong lòng cũng quên sạch.

      Sau khi hai người bắt tay, Cao Trường Phong mới : "Lúc trước ở trong quân đội, tôi sùng bái nhất là quân F21 và lục chiến Apache. Nay nhìn thấy thần tượng trong F21, là vinh hạnh."

      "Ông xã, cái gì mà quân F21 với lục chiến Apache vậy?"

      "F21 là loại chiến đấu cơ, Apache là loại phi cơ trực thăng lục chiến, đều là trang bị chiến đấu đỉnh cao của thế giới, mà cũng chỉ có học viên sĩ quan huấn luyện xuất sắc mới có thể lái những trang bị chiến đấu danh hiệu đỉnh cao thế giới đó."

      Lý Mỹ Lệ cùng Thẩm Thiển nghe mà sửng sốt, hiểu được gì. Bọn họ đối với lĩnh vực quân chút cũng rành, cái gì F21, cái gì Apache, cũng biết là cái gì ra cái gì? Giải thích thế nào mà cũng lẫn lộn.

      Vưu Nhiên chỉ cười, "Đây đều là những kiểu cũ, F21 từ ba năm trước dùng nữa rồi."

      "Đâu chỉ vậy, Apache bốn năm trước cũng ngưng sử dụng, bây giờ người lái nó cũng trở về Mỹ bán đồng nát." Cao Trường Phong vẻ mặt vô cùng thương cảm lại tiếc rẻ, xem ra ta đúng là rất sùng bái hai người đó.

      Vưu Nhiên ràng là sửng sốt, "Lục Tử Ngang cũng xuất ngũ?" Vẻ mặt nhìn thực rất giật mình. Ba của người tên Lục Tử Ngang này là tổng tư lệnh lục quân quân khu A, từ ba ta thường dẫn ta đến nhà Vưu Nhiên làm khách, với ta tự nhiên cũng thành quen.

      "Đúng vậy, phải tạp chí đều đăng đó sao? Nghe là sắp kết hôn."

      " ngại quá, tôi thường đọc tạp chí." Vưu Nhiên cười mỉm, bỏ qua đề tài này.

      Nhà hàng vừa mở cửa, mấy người bọn họ liền chọn ngồi ở góc cửa sổ, Lý Mỹ Lệ quả nhiên là tính hung hăng làm thịt Thẩm Thiển trận, giá các món ăn đúng là muốn ăn tươi nuốt sống người ta, vốn mọi khoảng chi phí trong chuyến du lịch thế giới này đều miễn phí, đương nhiên đồ ăn được định sẵn, đồ dùng cũng vậy, nếu muốn dùng món khác phải bỏ tiền túi ra. theo lời chị Lý Mỹ Lệ : đây là kiểu khuyến khích tiêu dùng trá hình.

      Vưu Nhiên thấy bộ dáng lo lắng của Thẩm Thiển lại khỏi cười rộ lên, đặt bàn tay lên nắm lấy tay , "Sao? muốn ăn?"

      " phải, Mỹ Lệ ăn như vậy cũng béo nhưng em được."

      Hóa ra là sợ béo phì? Vưu Nhiên phì cười, vỗ vỗ tay , "Cái này sao, vậy sờ mới thích."

      Thẩm Thiển trừng mắt liếc cái, chỉ uống nước khoáng, trong ánh mắt dường như có ý: như ý của .

      Vưu Nhiên cũng nặng liếc đến bộ ngực đầy đặn của , vẻ mặt ngả ngớn, tựa hồ cũng có ý : sao, có ngực là đủ rồi. Đủ sờ.

      Thẩm Thiển gì ngẩng mặt hỏi ông trời...

      Ăn được lúc, bàn bốn người dường như cũng náo nhiệt hơn, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu, cười vài tiếng. khí vốn hòa thuận vui vẻ lại bị câu của Lý Mỹ Lệ phá nát, "A, Thiển Thiển, Chuột nhắt nhà cậu đến kìa." Đây là thói quen của ấy, trước mặt Thẩm Thiển đều gọi Tần Hạo là chuột nhắt nhà cậu.

      Lý Mỹ Lệ tất nhiên là quên mất đương ngồi bên cạnh Thẩm Thiển, đợi phản ứng lại bản thân cũng sượng chín người, xấu hổ nhìn về phía Vưu Nhiên, chỉ thấy mặt mày dễ chịu, phong khinh vân đạm dùng bữa, vẻ mặt chút thay đổi.

      Vưu Nhiên bỗng nhiên nâng mí mắt lên, đôi mắt thâm thúy sáng ngời hữu thần, với Thẩm Thiển: " mới nhớ, cũng phải giới thiệu người nhà với em."

      Lý Mỹ Lệ cảm giác được từ người Vưu Nhiên tản mát ra luồng gió lạnh, thổi trúng nàng lạnh buốt.

      Thẩm Thiển hơi kinh ngạc hỏi, "Ai vậy?"

      Vưu Nhiên cười, xoay người ngoắc Tần Hạo và cả Vu Tranh kéo ta vào cửa, "Em họ."

      Thẩm Thiển bỗng nhiên tê dại, sau lưng cảm giác như có đôi mắt nhìn chằm chằm .

      "A, họ?" Cái giọng đó càng lúc càng vang, cách Thẩm Thiển khoảng chưa đến 5 bước, lúc Tần Hạo vào bàn ăn của bọn họ, nhìn thấy Thẩm Thiển ngồi bên Vưu Nhiên, lại cả kinh, "Hai người..."

      Vưu Nhiên tỉnh bơ kéo Thẩm Thiển dậy, giới thiệu với Tần Hạo, "Chị dâu tương lai của cậu, Thẩm Thiển."

      Tần Hạo nhíu chặt mày, lẳng lặng nhìn Thẩm Thiển, ánh mắt tương đối phức tạp, dường như có chuyện muốn . Vu Tranh kéo ta bỗng nhiên khoác chặt cánh tay Tần Hạo, ngọt ngào : "Ông xã, ngây ngẩn gì đó?"

      Tần Hạo lấy lại tinh thần, cười khẽ, "Thiển Thiển đúng là có phúc, họ tôi là người si tình, đối với bạn trước ấy vẫn nhớ mãi quên. Nghe họ chịu chữa mắt đều là vì bạn trước kia đúng ? đúng là si tình." ta gần như là nghiến răng nghiến lợi .

      Vưu Nhiên bật cười, "Đâu chỉ vậy, còn vì ấy mà tự sát nữa, chắc em họ biết?"

      Tần Hạo đúng là vô cùng kinh ngạc, ta thể tưởng tượng được Vưu Nhiên lại hào phóng thừa nhận mình đối với bạn trước si tình như thế, chẳng lẽ sợ Thẩm Thiển ghen sao? Dời tầm mắt nhìn lại, ta chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thiển tái nhợt.

      "Ông xã, em đói bụng." Sắc mặt Vu Tranh cũng chẳng tốt hơn là bao, hờn dỗi thúc giục Tần Hạo, Tần Hạo liếc cái. Đường cong gương mặt đông cứng, ngữ khí cũng thực gượng gạo : " họ, chị dâu, hai người cứ tiếp tục, em với Tranh Tranh qua bên kia ăn cơm."

      "Ừ." Vưu Nhiên ôn hòa cười.

      Bàn ăn trở lại yên tĩnh, ăn tráng miệng lát, Cao Trường Phong liền muốn toilet. ta mới từ toilet ra, liền nhìn thấy Tần Hạo chuẩn bị vào...

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Cơm nước xong, hai đôi liền mỗi người ngả về phòng. Vưu Nhiên đưa Thẩm Thiển đến cửa phòng , đợi đến lúc mở cửa chuẩn bị vào lại có chút lưu luyến rời tay Thẩm Thiển, cho vào.

      " giữ lại?" Vưu Nhiên đột nhiên lại lần nữa thần kinh "tinh thần" phấn chấn, vừa quái đản vừa dụ dỗ nhìn Thẩm Thiển, cứ như là nhìn ghiền vậy.

      Thẩm Thiển co rút khóe miệng, "Em tin ."

      "Hở? tin cái gì?" Vưu Nhiên vậy mà lại mở to hai mắt, giả ngây giả dại hỏi.

      Thẩm Thiển nhất thời xấu hổ, giận dữ. " biết rồi còn cố hỏi."

      "Cái gì chứ? biết mà?" Vưu Nhiên giả vờ thực vô tội. Thẩm Thiển nhìn cái bộ dạng da mặt dày của mà đau hết cả đầu, căn bản là đấu lại , đành phải làm người quang minh chính đại vòng vo, trực tiếp : "Em sợ leo lên giường của em."

      " đương nhiên muốn lên giường của em, phòng em hình như chỉ có cái giường phải? Chẳng lẽ muốn ngủ sô pha?"

      "Cho nên em mới giữ lại." Thẩm Thiển liếc trắng mắt.

      Vưu Nhiên nhíu mày, ra vẻ trầm tư suy nghĩ, "Em có phải là sợ nhào vào em vậy?"

      Thẩm Thiển vừa nghe trong đầu liền lập tức lên hình ảnh hài hòa, tất cả đều là chuyện đêm qua. hơi khựng lại chút, lời nào, xem như thừa nhận câu hỏi này của Vưu Nhiên. Vưu Nhiên thấy bối rối như thế lại cảm thấy thú vị, đợi hỏi ý Thẩm Thiển liền trực tiếp đẩy cửa vào.

      Thẩm Thiển theo sau mông hỏi: "Em còn chưa cho vào mà?"

      "Nếu em lo lắng chuyện này có thể yên tâm, điều kiện chúng ta quen nhau phải là vậy sao? Chúng ta làm." Vưu Nhiên ngồi ở sô pha, mở tivi.

      Thẩm Thiển vẻ mặt cổ quái nhìn vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nam quả nữ ở chung phòng, chắc chắn khống chế được? thử hỏi: " chắc chứ?"

      Vưu Nhiên khỏi buồn cười nhìn Thẩm Thiển, "Em như vậy ngược lại còn khiến thấy em rất muốn nhào vào em. Cứ hỏi mãi cái này."

      "..." Thẩm Thiển lập tức dám lời nào, ngoan ngoãn chuẩn bị nước cho .

      tại thuyền bắt đầu vào khơi xa, tín hiệu điện thoại từ lúc ăn cơm cũng mất, Vưu Nhiên tùy tiện ấn di động có tín hiệu, thấy buồn tẻ liền thả vào trong túi áo. Chương trình tivi đều do trung ương khống chế phát, toàn là mấy bộ phim điện ảnh cũ chả có gì thú vị. Vưu Nhiên đứng lên , "Em có áo choàng tắm ?"

      Thẩm Thiển mở nước, hơi dừng chút, " muốn làm gì?"

      "Cần áo choàng tắm có nghĩa là “làm”." Vưu Nhiên tựa tiếu phi tiếu trêu câu. Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, quát, "Tự tìm ."

      A, con thỏ cũng biết cắn người? Vưu Nhiên giận mà cười, ngược lại còn rất thích Thẩm Thiển thô lỗ với chút, cười hớ hớ vào phòng ngủ tìm áo choàng tắm. Thẩm Thiển nhìn Vưu Nhiên vui vẻ như thế lại chẳng hiểu ra làm sao.

      "Kính kong, kính kong..." Chuông cửa bỗng nhiên kêu dồn dập như muốn đòi mạng.

      Thẩm Thiển vội vàng mở cửa, vừa mở thấy Tần Hạo thở hồng hộc đứng ở cửa. Thẩm Thiển sửng sốt, còn kịp hỏi có chuyện gì, hai tay Tần Hạo nắm hai vai , kích động : "Thiển Thiển, tôi muốn cùng cậu bỏ trốn, tôi cũng luôn thích cậu."

      "Hở?" Thẩm Thiển trợn tròn mắt.

      Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ của Thẩm Thiển mở ra, Vưu Nhiên thay áo choàng tắm ra, nghiêng đầu, dùng đôi mắt xếch dài bỡn cợt nhìn Tần Hạo.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29


      Người ta thường ba người phụ nữ thành màn diễn, nay hai nam nữ cũng có thể lập thành màn diễn. Lúc Tần Hạo thấy Vưu Nhiên khoác áo choàng tắm đột nhiên đứng sừng sững phía sau Thẩm Thiển, ta hơi chấn động. Nhất thời đầu óc trống rỗng, sau đó ta cắn răng, coi trời bằng vung, túm lấy tay Thẩm Thiển, "Tôi biết cậu thầm mến tôi 5 năm, nếu tôi biết, năm đó tôi nước ngoài, nhất định ở lại bên cậu."

      Thẩm Thiển xấu hổ vô cùng, những chuyện hồi đó làm sao Tần Hạo lại biết? vốn định rút tay ra, nhưng Tần Hạo lại nắm rất chặt, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thiển, "Vì sao cậu cho tôi biết, cậu thích tôi? Vì sao?"

      Thẩm Thiển cũng biết phải trả lời thế nào. phải làm sao mới có thể làm sao có thể với cao tới công tử nhà giàu? phải làm sao mới có thể khi đó chỉ là hồ đồ, hơn nữa lại tự tin, làm gì có quyết tâm như vậy?

      Vưu Nhiên vẫn lặng im nhìn chằm chằm hai người tay nắm tay, đôi hàng lông mày xinh đẹp nhíu thành đống, dáng vẻ có chút kích động. hành động, chính là đợi, có lẽ là đợi Thẩm Thiển xử lý?

      "Ngày mai cậu kết hôn rồi đấy, Chuột nhắt, cậu đừng có quậy nữa được ?" Thẩm Thiển vẫn chưa trả lời thẳng câu hỏi của ta, mà bảo ta trực tiếp đối mặt với việc bản thân phải chịu trách nhiệm.

      Khuôn mặt sắc nét của Tần Hạo lập tức cứng ngắc, ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Nhiên, nhìn sâu, cắn chặt răng, dường như là kiềm nén cái gì đó, lại tựa như lo lắng Vưu Nhiên cái gì đó?

      Tần Hạo nhất thời đáp lời, bộ dạng nhìn như vô cùng đấu tranh giữa tiếp tục hay từ bỏ. Cuối cùng ta mới sâu kín : "Tôi thích Vu Tranh." ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm tay Thẩm Thiển chặt, "Nếu tôi biết cậu thích tôi, tôi chắc chắn đồng ý với hôn ước này."

      " họ, đám tài sản đó em cần." Tần Hạo hít sâu hơi, "Để em với ông nội, cũng theo ."

      Vưu Nhiên hơi híp mắt lại, cân nhắc lời Tần Hạo rồi bỗng nhiên cười rộ lên, sau đó hơi dùng sức, kéo Thẩm Thiển vào lòng, "Em họ nghĩ cần Thẩm Thiển là vì muốn đe dọa cậu để cướp tài sản?"

      " họ, theo em được biết, lần trước là cố ý để xảy ra tai nạn, muốn tự tử."

      Vưu Nhiên sắc mặt lập tức tái xanh. Thẩm Thiển cũng kinh ngạc thôi, dám tin nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Vưu Nhiên, “... tự tử?"

      Tần Hạo cười mỉa mai, "Đàn ông mà lại tự tử vì người phụ nữ, tưởng em tin sao, lòng với Thiển Thiển sao?"

      Thẩm Thiển thực nghe vào nữa, chỉ túm lấy Vưu Nhiên, vẻ mặt cực kỳ tin, " bị bệnh hả? có còn là đàn ông , tự tử vì ? còn là người đàn ông từng lính cơ chứ?"

      Tần Hạo khỏi sửng sốt, bởi vì ta thấy được xót xa trong ánh mắt Thẩm Thiển, cái vẻ xót xa này ta thể biết, cũng thể hiểu. Vưu Nhiên lời nào, chỉ nhàng ôm lấy Thẩm Thiển run rẩy.

      " là đồ biến thái." Thẩm Thiển hờn dỗi đấm ngực , nước mắt kìm được mà tuôn như mưa.

      Tần Hạo đứng lâu nhìn hai người ôm nhau, sắc mặt trắng bệch. Lúc nghe Cao Trường Phong hồi trước Thẩm Thiển quen bạn trai nào, trong lòng vẫn luôn thầm mến ta, ta vừa mừng như điên lại vừa đồng thời thấy chán nản. Lúc trước nếu ta có thể từ bỏ cái kiểu cách cao sang, từ bỏ lòng tự trọng chết tiệt kia, cho thấy tâm ý của ta cũng như có lẽ bọn họ để vuột mất những năm tháng đó. ta cứ nghĩ bọn họ có thể lại lần nữa tay trong tay, nào ngờ lại trong bất tri bất giác sớm thành cảnh còn người mất. ta lui lại mấy bước, lặng yên tiếng động rời , dáng vẻ đơn chán nản...

      Ở trong phòng, Vưu Nhiên lau nước mắt cho Thẩm Thiển, lại càng dở khóc dở cười, "Lớn thế này rồi còn khóc nhè?"

      "Sao em lại gặp người biến thái như vậy chứ, người quý trọng sinh mệnh cho thiên lôi đánh chết cho rồi." Thẩm Thiển nhìn hung hăng .

      Vưu Nhiên cười khẽ, nhìn giống như vuốt đầu chó Nhật vuốt tóc , an ủi : "Cũng may là chết thành, nếu lại lợi cho người khác mệt."

      " còn ở đó mát, đúng là biến thái." Thẩm Thiển tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nghiến lợi, "Da thịt người là do ơn cha mẹ, được phá hoại mới là đạo hiếu. là đồ biến thái bất hiếu."

      Vưu Nhiên chỉ cười, cười đến vô cùng đẹp, khiến người ta muốn giận cũng được, khiến người ta thực rối rắm, biết rốt cuộc là tức hay tức, Thẩm Thiển phiền chán : " cần gì phải nghĩ quẩn như vậy, em chết rồi cứ tìm người khác là được, sao lại phải quyết tuyệt như thế?"

      Vưu Nhiên đáp, sau lúc lâu, thở dài tiếng, "Thiển Thiển."

      "Ừ?"

      " xin lỗi." Vưu Nhiên bỗng nhiên bế thốc lên, vào phòng ngủ, Thẩm Thiển hoảng hốt chút rồi sốt ruột : " làm gì đó? chuyện gì cứ từ từ , muốn bị đánh hả."

      " có lỗi với em, cho nên muốn bồi thường cho em."

      "Hớ, có lỗi gì với em? Rồi còn muốn bồi thường em thế nào chứ?" Thẩm Thiển bị kiểu tư duy nhảy vọt này của Vưu Nhiên làm cho mơ mơ hồ hồ chả hiểu thế nào.

      "Làm em liên tục sảng khoái, được ?" Vưu Nhiên nhìn tinh nghịch nháy mắt, Thẩm Thiển nhìn thấy mà sửng sốt, mặt cũng lập tức nóng như lửa đốt...

      Thẩm Thiển cảm thấy việc mây mưa đúng là kỳ diệu. Đối với nó, vừa sợ lại vừa chờ mong. Nhưng "sức chịu đựng" của Vưu Nhiên lại làm rất áp lực. Lập tức nước mắt lưng tròng, xin Vưu Nhiên tha cho : "Đừng mà... Dừng lại, đau."

      ngược lại càng về sau càng kịch liệt hẳn lên. Liên tục đến lúc Thẩm Thiển cũng nhớ là chiến đấu mấy hồi, Vưu Nhiên rời khỏi người , bùi ngùi thở dài, từ phía sau, nhàng ôm ngủ. Thẩm Thiển lại buồn ngủ, bình thường có hơi ngờ nghệch, nhưng biểu của Vưu Nhiên hôm nay rất khác thường. Liều mạng muốn như vậy, lúc hôn, còn ràng nghe thấy ngừng nỉ non, "Thiển Thiển của , xin lỗi, xin lỗi."

      rốt cuộc có lỗi gì với ? Thẩm Thiển hơi hơi cục cựa, ngược lại làm cho Vưu Nhiên thần kinh căng lên, ôm chặt , nhìn như sợ lại muốn chạy trốn. Thẩm Thiển trong lòng đột nhiên lại thêm thắc mắc, với cá tính của Vưu Nhiên phải là người quyết tuyệt như vậy, vì tự tử, có phải là hơi quá rồi ? cố gắng xoay người, mặt đối mặt với , dưới ánh đèn áp tường mỏng manh, lần đầu tiên Thẩm Thiển chăm chú nhìn như thế.

      Thẩm Thiển vẫn luôn biết Vưu Nhiên rất đẹp, ngũ quan gọn gàng sắc nét. Lúc này hô hấp đều đều, nhanh chậm, khuôn mặt rất yên bình, sắc sảo khí phách mà thuần khiết như cậu bé. Thẩm Thiển cầm lòng đậu mà nâng tay lên, nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp, trơn mịn như sứ của .

      còn chấm mút bàn tay nắm bên hông bỗng nhiên siết chặt, kéo người kề sát qua, da thịt trần trụi, nhiệt độ cơ thể giao hòa khiến Thẩm Thiển nhất thời đỏ bừng mặt. Giữa hai chân có vật gì đó cưng cứng.

      "Xem ra là em mệt." Vưu Nhiên chậm rãi nâng mí mắt lên, đôi mắt lấp lánh tựa bầu trời đầy sao, trong đó còn chứa ý cười.

      Thẩm Thiển kinh ngạc, vội vàng biện giải, "Em thấy người hơi nóng, sợ sốt cho nên mới sờ sờ xem có phải sốt thôi."

      "À? Vậy em có kết quả gì chưa?"

      Thẩm Thiển chớp mắt, mặt đỏ bừng bừng, " sốt." căn bản vững nên chột dạ thôi.

      Vưu Nhiên nâng cằm lên, xoay người đè lên, áp nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi , "Mà phát phát d*c?"

      Thẩm Thiển trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi, “ được được, ban nãy em sảng khoái đủ rồi." ngượng ngùng hạ giọng xuống như tiếng muỗi kêu, "Lần sau ." Vưu Nhiên vừa nghe lại nhịn được nhoẻn cười, nhéo mũi , " phải làm sao? Sao lại còn chủ động rủ lần sau? Em chuyện chẳng chịu tính toán gì hết há."

      Thẩm Thiển ngẩn ra, vừa rồi kích tình phen nên cũng quên khuấy mất, đến giờ mới chỉ trích , "Là phá hỏng quy tắc trước."

      "Hở?" Vưu Nhiên giả vờ vô cùng ngây thơ cười, "Đúng ha, chủ ý này của em tồi, lần này rủ lần, lần sau em rủ lần, như vậy là hòa. Thiển Thiển, sao em lại thông minh dữ vậy?" Vưu Nhiên lập tức thơm “chụt” cái lên mặt ."Thưởng cho em."

      " chơi xấu." Thẩm Thiển nổi cơn kích động liền lập tức sụp đổ, chỉ còn biết đấm ngực giậm chân.

      Vưu Nhiên xoay người xuống, ôm lấy , ngọt ngào như mật : "Lần sau em rủ chỉ cần ' làm gì' là được. Được rồi, mệt quá, ngủ thôi." ngủ là ngủ, trực tiếp nhắm mắt lại lời nào.

      Thẩm Thiển nằm trong lòng , trừng mắt thổi râu...

      Đêm dài người yên lặng, Thẩm Thiển cảm thấy có cái gì đó ấm áp mềm mại chạm vào trán , dịu dàng nỉ non: "Thiển Thiển, xin lỗi."

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Hôm nay là ngày rất quan trọng, cũng là nhiệm vụ cuối cùng của chiếc du thuyền này, lễ đính hôn của Tần Hạo và Vu Tranh. Buổi lễ lên lịch vào bảy giờ tối, đến lúc đó có bắn pháo hoa, lúc tiếng pháo cất lên mặt biển đêm cũng là lúc chính thức bắt đầu.

      Hôm nay tất nhiên là ngày người ta chộn rộn nhất. Nhưng ở trong phòng 388, có hai người lại như vậy. Lúc Thẩm Thiển thức giấc, Vưu Nhiên mở to mắt, vẻ mặt tươi cười nhìn .

      " dậy khi nào vậy?"

      "Được lúc rồi, tính tình em thay đổi nhiều như vậy nhưng thói quen ngủ nướng này vẫn sửa được." Vưu Nhiên mỉm cười, chọn cho cái áo T-shirt đơn giản ở trong tủ quần áo.

      Thẩm Thiển nhận mà hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm cái gì đó.

      "Đừng tìm nữa, ngày hôm qua biết nhét ở chỗ nào, mà còn nhớ em lại càng ." Vưu Nhiên phì cười, đầu óc Thẩm Thiển lại lần nữa trào máu, vốn định đứng lên, lấy bộ đồ khác từ trong tủ quần áo, Vưu Nhiên lại đè lại, "Bây giờ cũng sắp đến giữa trưa rồi, buổi tối dự tiệc, bộ lễ phục kia là loại cổ mở, cái áo Bra kia của em cũng mặc được, phải mặc miếng dán ngực tàng hình."

      Thẩm Thiển nhìn cái dáng vẻ phong khinh vân đạm của , chút ngượng ngùng cũng có. hờn dỗi câu: " đúng là biết xấu hổ."

      Vưu Nhiên trực tiếp ngồi ở bên giường, cầm lấy áo trùm qua đầu Thẩm Thiển, nhìn chẳng khác nào người cha hiền từ mặc đồ cho con , "Trước tiên cứ mặc tạm thế , đợi miếng dán ngực đưa tới rồi thay."

      Thẩm Thiển ngượng ngùng, đỏ mặt gật đầu.

      Bọn họ ra khỏi phòng ngủ, bàn cơm ngoài phòng khác có bữa sáng. Thẩm Thiển sửng sốt, " gọi hả?"

      "Ừ." Vưu Nhiên tùy tay cầm ly nước lọc bàn, đưa cho , "Xoa dịu dạ dày trước rồi hẵng ăn." Thẩm Thiển lại muốn cười, Vưu Nhiên đúng là chu đáo, hai tay cầm lấy ly nước ấm uống mấy miếng, nước ấm chảy thẳng xuống dạ dày, vô cùng thoải mái.

      Mặt Vưu Nhiên vẫn chút thay đổi. tay chọc vào mấy miếng điểm tâm đưa lên miệng, thần trí lơ đãng. Thẩm Thiển thấy như vậy liền đưa tay quơ quơ ở trước mắt , " sao vậy? Hình như có tâm ."

      Vưu Nhiên nâng mí mắt lên, trong con ngươi sâu thẳm nhìn ra cái gì, chỉ thản nhiên câu, "Thiển Thiển, đêm nay, muốn đưa em vào cái vòng lẩn quẩn của , được chịu."

      Thẩm Thiển sửng sốt, " sợ em chịu ?"

      " phải..." Vưu Nhiên thở dài, “ sợ xuất của em làm người ta hoảng sợ."

      "..." Thẩm Thiển trề môi, "Bộ dạng em khủng bố vậy sao?" lại tinh tế nghĩ đến chỗ đặc sắc của mình, sắc mặt lập tức đỏ hồng, “Chẳng lẽ, ngực em là người ta sợ?"

      Vưu Nhiên dở khóc dở cười, trêu câu: "Trường hợp người đầu tiên bị chứng ngực lớn não lại có thể lừa gạt dưới mà lên thuyền, còn lừa cả vị thiếu gia như đây lên giường, đây là dọa người ta sợ sao?"

      Thẩm Thiển giận dữ, lấy miếng điểm tâm làm vũ khí ném .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :