1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ thú y không đơn giản - Cẩm Trúc (46 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20


      đó gọi Thẩm Thiển là chị! Thẩm Thiển đầu tiên là sửng sốt, đầu óc nhất thời bị sốc, tự hỏi biết này từ đâu đến mà lại đột nhiên gọi như vậy. Vẫn là Vưu Nhiên đột nhiên cười, cất giọng thản nhiên : "Nam Nam, ấy cũng tên là Thẩm Thiển, nhưng phải chị đâu."

      tên là Nam Nam kia vẫn hiểu nhìn Vưu Nhiên, cho dù trong lòng còn nhiều nghi vấn, vẫn hỏi thêm gì, chỉ xin lỗi Thẩm Thiển, "Ngại quá, nhận nhầm người."

      Thẩm Thiển trong lòng khó chịu nên lời. ràng thấy kia rưng rưng nước mắt, cũng thấy Vưu Nhiên ngầm trao đổi ánh mắt với ấy, muốn hỏi cho ràng nhưng lại biết nên thế nào? Có lẽ đúng như kia , ấy nhận nhầm?

      "Chúng ta vào trong , ở đây chuyện tiện." Nam Nam hắc hắc cười, đầu vào buồng trong.

      Thẩm Thiển vẫn bất động, còn nghĩ đây là hai người bọn họ ôn chuyện cũ, chẳng liên quan gì đến . Nào ngờ, Vưu Nhiên bỗng nhiên vươn dài cánh tay, kéo Thẩm Thiển vào lòng, mỉm cười : " cùng nào."

      "Tôi được tốt cho lắm đâu?" Thẩm Thiển giãy dụa, nhưng lực cánh tay Vưu Nhiên quá lớn, có giãy dụa cũng vô dụng.

      "Tôi muốn cùng ." Vưu Nhiên trực tiếp cậy mạnh ép Thẩm Thiển theo.

      Đúng là bá đạo. Thẩm Thiển thầm rơi lệ trong lòng. Hai người vào phòng họp , bên trong bày sô pha cùng bàn trà vô cùng đơn giản, còn bày lễ phục đủ loại kiểu dáng, sếp ngang hàng, lướt mắt qua là thấy.

      Nam Nam tình cờ quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển khỏi cười khổ, nhưng sâu trong thâm tâm lại thấy an ủi, Vưu Nhiên chờ đợi nhiều như vậy năm, cuối cùng cũng có thể đến cùng. cũng nhớ bao nhiêu năm rồi thấy hai người bọn họ vai kề vai, bên nhau.

      Cứ nghĩ năm đó, tên của Vưu Nhiên và Thẩm Thiển vĩnh viễn được viết cùng nhau, cho dù là ai cũng chia lìa, ngay cả thầy giáo cũng ngoại lệ. là em nuôi của Thẩm Thiển, ra lớn hơn Thẩm Thiển, nhưng vẫn gọi Thẩm Thiển tiếng chị. Nguyên nhân là vì Thẩm Thiển cứu mạng .

      Trước kia tính cách của rất hướng nội, bạn bè chẳng có ai nên thường phải mình về. Lên cao trung bài vở chất cao như núi, lúc nào cũng phải tự học buổi tối cho đến tận khuya. Ngày đó mình về trong đêm, giữa đường gặp phải côn đồ, thấy người tiền, liền muốn cướp sắc. Cũng may ngày đó Thẩm Thiển muốn mua đồ ăn đêm cho Vưu Nhiên tình cờ ngang qua, dũng cảm quên mình lấy mũi bút máy phủ đầu đâm vào động mạch chủ tên côn đồ, dọa sợ đến mức té nhào. Đêm hôm đó, liền thích Thẩm Thiển dũng cảm như thế.

      vĩnh viễn nhớ mãi câu sau đó của Thẩm Thiển, "Thực ra chị rất ngốc, lúc đầu hăng hái, hùng hổ nghĩ đến hậu quả. Sau đó nghĩ lại mới thấy sợ muốn tè ra quần luôn ấy." Khi đó, tin.

      Đến sau này, mới tin. Thẩm Thiển dám trốn tiết, ngồi ở ban công tầng 5, đung đưa hai chân chờ Vưu Nhiên tan học mà chẳng hề sợ chỉ cần ngửa ra sau cái là ngã xuống tan xương nát thịt. Thẩm Thiển lại cười , làm như vậy là muốn cho Vưu Nhiên nhìn thấy, sau đó ẳm xuống, như vậy là có thể thấy rất hài lòng.

      Thẩm Thiển dám đêm về ký túc, cùng với Vưu Nhiên thuê phòng. Thẩm Thiển vẫn cười, báu vật nhà chị, nhúm chàm dù ngón tay. Khi đó cảm thấy Thẩm Thiển biết xấu hổ, sau đó rồi sau đó, mới biết, bọn họ nhau đến mức từ lâu thể.

      Cảnh tượng hai người sóng vai bên nhau nghiễm nhiên trở thành cảnh tượng đẹp trong trường. Bọn họ dám công khai sớm, đứng đắn. Thầy giáo từng khuyên nhưng có kết quả, báo cho ba mẹ mẹ Thẩm Thiển lại ở nơi khác, có thời gian để quản chế. Ba Vưu Nhiên lại rảnh, chỉ thuận miệng mấy câu rồi thôi.

      Khi đó còn nhớ, yên lặng đứng ở phía sau hai người, nhìn Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển cười cười mà vừa hâm mộ lại ghen tị.

      "Nam Nam, nghĩ gì mà thất thần vậy?" Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển ngồi xuống, hỏi.

      Nam Nam ha ha cười tiếng rồi khôi phục lại cảm xúc, " rể tìm em có chuyện gì ?"

      "Giúp Thẩm đây tìm bộ lễ phục hợp với ấy, sắp tới phải tham dự buổi lễ đính hôn nên ấy muốn giản dị như vậy tham dự."

      "Chị... À , bộ Thẩm mặc đây cũng tồi." Nam Nam lại nghĩ nghĩ, đứng dậy về phía dãy lễ phục xếp thành hàng, tìm ra bộ lễ phục dáng dài chấm đất màu cà phê sữa, "Cái này hợp này, Thẩm dáng người cao gầy, mặc bộ này vừa có vẻ cao quý lại vừa trang nhã, rất phong cách."

      Thẩm Thiển nhìn qua, cảm thấy bộ này có chút bảo thủ, chỉ để lộ mỗi hai cái cánh tay, phần cổ cũng hở quá ít, thể tôn lên cổ của . Vưu Nhiên dường như cũng phát ra điểm ấy, nhận xét, "Bộ này màu sắc tồi, nhưng phần cổ nên sửa lại chút, mở thêm độ rộng thích hợp để cổ có thể hở ra, như vậy làm hài hòa với đường nét gương mặt hơn. Cổ Thiển Thiển rất đẹp, thể lãng phí tài nguyên."

      Thẩm Thiển nghe mà sửng sốt, Vưu Nhiên làm sao lại biết cổ của xinh đẹp? Cả cũng chưa từng chú ý. Chuyện sau đó càng làm cho kinh ngạc hơn, Vưu Nhiên đón lấy bộ đồ, lấy tay khẽ đo, nặng : "Ngực, thắt lưng, mông Thiển Thiển lần lượt là 84, 62 và 86, bộ này hơi ."

      Nam Nam và Thẩm Thiển đều vô cùng sửng sốt, Thẩm Thiển hai má lại ửng hồng, lại còn đọc vanh vách và chính xác số đo ba vòng của như vậy? là đương mà vẫn còn ràng lắm, làm thế nào mà biết vậy nhỉ?

      " rể đợi chút, em vào phòng cắt đồ, sửa chút." Nam Nam vào trong căn phòng .

      Vưu Nhiên lúc này ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Thẩm Thiển, Thẩm Thiển khẽ ho khan tiếng, vô cùng ngượng ngùng , "Sao Vưu lại biết ba vòng của tôi?"

      "Sờ qua là nhớ." Vưu Nhiên tương đối bình tĩnh . Thẩm Thiển lập tức trào máu lên não, đến mặt cũng đỏ bừng, lắp bắp : " có sờ nhiều như vậy đâu, chỉ sờ có lần thôi mà. Là ước đoán."

      Vưu Nhiên nhoẻn cười đáp, rồi bỗng nhiên đứng lên, ngồi xuống bên Thẩm Thiển, hỏi câu, " Thẩm, con số tôi có chuẩn , cứ chờ rồi biết. Còn nữa..." Vưu Nhiên bỗng nhiên nâng tay lên, nắm tay lần về phía ngực . Thẩm Thiển chợt trừng to mắt, rụt người cong lưng, " muốn làm gì? Ở đây có người, đừng..."

      Còn chưa kịp xong, ngón tay mảnh khảnh của Vưu Nhiên dừng lại cách ngực ba bốn cm, cầm cầm rồi lấy ra sợi tóc dài, "Ở đây có tóc này, Thẩm, tôi muốn 'Làm' đâu, đừng kích động."

      Thẩm Thiển cắn chặt răng, gần như là phải nghiến răng nghiến lợi. Lúc này, Nam Nam từ trong phòng ra, miệng cắn chỉ, giũ giũ bộ áo vừa mới sửa xong, " Thẩm mặc thử xem. Phòng thử ở trong buồng trong ấy."

      Thẩm Thiển gật đầu, cầm đồ vào. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển đến phòng làm việc của nhà thiết kế thời trang, đúng là mở rộng tầm mắt, bên trong có đủ loại chỉ các kiểu, vải vóc nhìn cũng xuể, có mấy loại còn biết tên.

      lúc nhìn quanh quất, ánh mắt của chợt bắt gặp khung ảnh đặt bàn. Đây là ảnh chụp gia đình bốn người. Hai bé và cặp vợ chồng. Hai cười rất ngây ngô, nhất là lớn, mím miệng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn vào ống kính. Thẩm Thiển biết, đây là Nam Nam. Người phụ nữ nhìn rất dễ gần, ánh mắt nhu hòa, đầu lông mày mở rộng, mỉm cười bình dị gần gũi. Người đàn ông đội mũ lính, dáng người nghiêm túc, ánh mắt dường như thể chút ít cảm xúc. vai ông có ngôi sao vàng. lại gặp được người đàn ông này rồi. cũng là vì người đàn ông này mà đến đây, cứ nghĩ thành phố rộng lớn làm thế nào cũng tìm được, nhưng hôm nay Thẩm Thiển mới phát , thế giới rất , lại có gặp lại trong hoàn cảnh như vậy.

      Thẩm Thiển nhịn được mà cầm lấy khung ảnh, cẩn thận nhìn người đàn ông đó, giống ông ấy ở điểm nào? căn bản tìm thấy.

      " Thẩm, có được chưa?" Nam Nam ở bên ngoài bỗng nhiên gọi câu.

      Thẩm Thiển lập tức trả khung ảnh lại chỗ cũ, rồi đáp, "Chờ chút." hỏa tốc cởi quần áo, vội vàng mặc bộ lễ phục màu cà phê sữa kia vào, quả sửa lại rất vừa người, thoải mái cứ như là được làm theo số đo cơ thể vậy, có chút mất tự nhiên ra.

      Vưu Nhiên nhìn chăm chú vài giây, hơi nheo mắt lại, khen: "Rất đẹp."

      "Số đo rể cho chuẩn ." Nam Nam nhịn được cười : "Chỗ đường may là em may đính vào thôi, Thẩm nhất định phải chú ý nhé, đừng để người ta giẫm vào váy, nếu rất dễ bị toạc, đến lúc đó chỉ còn có mỗi cái mình trần thôi đấy."

      Thẩm Thiển gật đầu, quay trở lại phòng thử . lại thay quần áo, lúc chuẩn bị ra ngoài, lại nhịn được quay đầu nhìn về phía bức ảnh gia đình bàn, yên lặng nhìn chăm chú vài giây, rồi ra ngoài.

      Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển ra, liền đứng lên, với Nam Nam: "Làm mất thời gian của rồi, có việc trước , bọn tôi cũng phải rồi."

      " sao." Nam Nam cười : "Vậy đến lễ đính hôn gặp lại."

      Vưu Nhiên gật đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Thiển ở phía sau, "Chúng ta thôi."

      Thẩm Thiển bước nhanh theo sau Vưu Nhiên, lễ phép gật gật đầu với Nam Nam. Nam Nam cũng đáp lễ, nhìn hai người rời . lẳng lặng ngồi trở lại sô pha, từ bàn trà rút ra gói thuốc lá, châm thuốc hút, dáng vẻ nhìn rất thâm trầm.

      Vừa rồi chuyện, biết Thẩm Thiển vẫn là Thẩm Thiển đó, chỉ là mất trí nhớ mà thôi. Hèn gì cảm thấy, Thẩm Thiển bây giờ đáy mắt còn linh khí như lúc trước, hơi ngớ ngẩn, chẳng lẽ đầu óc bị đụng hỏng rồi sao?

      Nhưng điều làm cho Nam Nam hơi đau lòng là Vưu Nhiên vẫn là Vưu Nhiên lúc trước, chút thay đổi, trong lòng chỉ có mình Thẩm Thiển, cho dù có biến thành bộ dáng thế nào, cũng chỉ muốn mình . mất phương hướng, liền dần dần dẫn trở về, bắt đầu lại lần nữa.

      Bắt đầu lần nữa? Nam Nam khỏi cười tự giễu, nghĩ đến lý do Vưu Nhiên từ bỏ, " ấy mất trí nhớ, quên quá khứ của bọn tôi, ấy quên nhưng tôi vẫn còn nhớ. Kể lại quá khứ cho ấy có thể nó trở thành gánh nặng cho ấy, hơn nữa những chuyện này cũng qua. Nếu vậy, tôi từ từ kéo ấy vào trong lòng tôi, bắt đầu lại lần nữa."

      "Có thể vào trong lòng cũng chỉ có thể là chị ấy, đúng ?" nhịn được hỏi lại. Cho dù Thẩm Thiển tại thua kém Thẩm Thiển trước kia nhiều như vậy, cũng được?

      trả lời là, "Tôi từng hứa với ấy, mọi thứ của tôi đều thuộc sở hữu của ấy, cho người ngoài mượn."

      Nam Nam hít hơi, cùng lúc làn khói trắng lớn từ trong hơi thở trào ra, lượn thành vòng từ từ lững lờ bay lên, rồi tan vào hư vô. Nam Nam cứ nhìn những làn khói trắng kia mà mỉm cười mỉa mai.

      Thẩm Thiển là đứa con rơi, trước kia là vậy, tại cho dù mất trí nhớ, cũng thể nào thay đổi. Vưu Nhiên chắc cũng biết, con đường sau này của bọn họ hề đơn giản. Vậy mà vẫn muốn xông vào, đúng là ngu ngốc.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21


      Thẩm Thiển gần đây luôn bất an, trong đầu cứ lên hình ảnh người đàn ông đội mũ lính, vai có ngôi sao vàng là trong lòng hiểu sao lại yên. Có khi lại ngẩn người hồi lâu, nhìn thẩn thờ cứ như nặn tượng. Mấy lần đầu đều chỉ là ngẩn người lúc làm, lần này là vào lúc nấu ăn, rau cải trắng trong chảo kêu xèo xèo, bắt đầu chuyển thành màu đen, bốc mùi khét lẹt.

      Vưu Nhiên ngồi bàn ăn ở ngoài cửa chơi với hai con chó, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét trong phòng bếp liền tò mò vào, nào ngờ lại thấy Thẩm Thiển luống cuống tay chân tắt bếp, hoảng quá mà đụng phải chảo nóng, bị bỏng đến mức phải nhảy dựng lên.

      Vưu Nhiên vội vàng cầm lấy tay , mở vòi nước, dội thẳng vào tay , ánh mắt quở trách, ngữ khí cũng tốt : "Sao lại bất cẩn như vậy?"

      "Tôi... Lúc nãy tôi mải nghĩ." Thẩm Thiển cúi đầu, dám nhìn Vưu Nhiên, sợ Vưu Nhiên lại mắng , nhìn đám đồ ăn cháy khét dính ở đáy nồi, thể nào giấu được.

      Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển đến phòng khách, lấy thuốc trị bỏng từ trong hộp cấp cứu ra thoa cho , làm xong mọi thứ, mới : " ngoan ngoãn ngồi đây. Ngu ngốc."

      "Tôi còn chưa nấu ăn xong." Thẩm Thiển chìa "Lan Hoa Chỉ", muốn đứng lên. Vưu Nhiên liền lườm phát, "Tôi làm, ngoan ngoãn ở đó ." xong, liền thẳng vào bếp, để lại Thẩm Thiển vô cùng kinh ngạc.

      Vưu Nhiên biết nấu ăn? Đùa cái gì vậy? Thẩm Thiển giống như là bị sét đánh đứng bật dậy, lén theo vào bếp nhìn trộm. nhìn còn may, vừa nhìn biết cao thủ đều là thâm tàng bất lộ. rửa rau thái rau gì cũng rất thành thạo, kỹ thuật dùng dao gọn gàng, có hiệu quả phân phối thời gian, lúc nấu nước thái rau, làm hết mọi công tác chuẩn bị, hai cái bếp đều được dùng đến. Thẩm Thiển chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người đàn ông vào bếp trước mắt. Đây có đúng là cái người lúc ăn mỳ ăn liền vậy?

      Vưu Nhiên dường như cũng nhận ra Thẩm Thiển ở đằng sau, vừa làm luôn tay vừa , "Giúp tôi tới tủ lạnh lấy hai quả trứng."

      "Ờ." Thẩm Thiển vui vẻ lấy trứng.

      Đồ ăn sau khi nấu xong càng khiến Thẩm Thiển muốn rơi lệ đầy mặt. vẫn luôn tự xưng mình là phòng khách dưới phòng bếp, nhưng so với Vưu Nhiên, quả thực là thầy mo gặp thầy mo lớn. Bộ dạng chói lóa như vậy, chỉ cần đứng ở đường là khiến người ta chú ý rồi. Nay còn có năng lực xuống bếp làm ra những món ăn ngon, Thẩm Thiển chỉ có thể toàn thân run rẩy, có cần phải đả kích lòng tự trọng của người ta như vậy chứ.

      Vưu Nhiên nhìn Thiển Thiển ăn đồ nấu, tình cờ ngẩng đầu thấy Thẩm Thiển thẹn thùng nhìn lén mình, khỏi buồn cười hỏi, " Thẩm, nhìn cái gì vậy? Hay là muốn cái gì?"

      Thẩm Thiển đấu lại được tò mò trong lòng, " ràng biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ngon hơn tôi, vì sao nhất định cứ muốn tôi làm?"

      Vưu Nhiên sửng sốt, nghĩ nghĩ, "Nếu tôi tôi chỉ muốn ăn đồ nấu, có tin ?"

      "Đánh chết tôi cũng tin."

      Vưu Nhiên hé miệng cười, " thông minh rồi đó."

      "..."

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Ban đêm, trời thưa trăng vắng sao, nhưng bầu trời đêm hè vẫn sáng ngời, ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong nhà. Thẩm Thiển ngủ thẳng đến nửa đêm bỗng thấy khát nước, đứng dậy xuống lầu tính rót miếng nước uống. vừa mở cửa liền cẩn thận nhìn thấy Vưu Nhiên đứng ở bên cửa sổ cuối hành lang, ngửa mặt nhìn lên . Hình bóng thon dài của đứng sừng sững trong hành lang dài u tối, ánh trăng đậu vai lại khiến thêm phần đơn.

      Khuya vậy rồi mà còn chưa ngủ? Đứng đó ngắm trăng sao? Thẩm Thiển hiểu sao lại hiếu kỳ, qua đó, gọi tiếng, " Vưu."

      Vưu Nhiên hơi hơi xoay mặt qua, khẽ cười, "Thiển Thiển."

      Thẩm Thiển đến bên cạnh , đứng song song với , cúi đầu liếc mắt nhìn ngón cái và ngón trỏ của có đeo chiếc nhẫn, sắc bạc hơi ố vàng, tuy nhìn rất bình thường nhưng chiếc nhẫn này vẫn rất đặc biệt, nhất là những chữ viết hoa ở đó, có vẻ là dùng vàng để khắc, còn là chữ gì Thẩm Thiển nhìn , dù sao từ chỗ nhìn qua đó cũng khá xa.

      "Thiển Thiển." Vưu Nhiên bỗng nhiên xoay người lại, đưa chiếc nhẫn kia cho , "Đeo giúp tôi được ?"

      "Hở?" Thẩm Thiển nhìn chiếc nhẫn xuất ngay trước mắt mình mà có chút ngây ngốc.

      "Phiền ." Vẻ mặt tươi cười của Vưu Nhiên khiến Thẩm Thiển thể nào cự tuyệt. nhận lấy chiếc nhẫn, lén liếc mắt nhìn hàng chữ phía , đây hiển nhiên phải dùng đao khắc hoặc là làm thủ công, ràng là dùng máy khắc lên sáu chữ rất theo khuôn phép.

      Thẩm Thiển sở hữu duy nhất.

      Thẩm Thiển dám tin, lập tức sửng sốt, dùng ánh mắt kinh ngạc hỏi Vưu Nhiên cái này rốt cuộc là sao? Nhưng mà Vưu Nhiên chỉ nhìn chăm chú, nét mặt rất bình tĩnh, cũng tính giải thích, mà chỉ : "Giúp tôi đeo ."

      "Chữ đó..."

      "Đeo xong, tôi ." Trong mắt lóe lên tia bỡn cợt, khóe miệng cong lên nửa hình cung, như hoa lê bung nở.

      Thẩm Thiển nhìn mà ngây ngẩn, lòng tràn đầy nghi hoặc, cầm tay . Tay trái thon dài, xương ngón tay dài, làn da trắng nõn, vừa thấy biết thường xuyên làm việc động đến tay. cẩn thận đeo nhẫn lên cho Vưu Nhiên, mặt cũng cùng lúc đỏ rần rần.

      Sáu chữ đó dù sao vẫn làm cảm thấy báu vật trước mắt này chính là của . Thẩm Thiển... Giống tên như đúc, tuy rằng thừa nhận tên mình rất bình thường, số lần trùng tên nhất định rất cao.

      "Cái đó, giờ cho tôi biết ." Thẩm Thiển hiển nhiên phát bản chất bà tám của mình, đúng là rất tò mò về sáu chữ này, chúng rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Thẩm Thiển kia từ đâu mà đến? Vì sao trong lòng lại có cảm giác kinh hoàng, máu cũng muốn chảy ngược?

      Vưu Nhiên đến trước Thẩm Thiển bước, để tránh va vào , Thẩm Thiển lui ra sau bước, nào ngờ Vưu Nhiên lại tiếp tục tới gần , đành phải tiếp tục lui bước, mãi đến khi dựa vào tường, còn đường thối lui. dán chặt lên tường, trước mắt tối sầm, Vưu Nhiên sán lại gần, Thẩm Thiển sợ tới mức còn nghĩ được ràng, ngập ngừng hỏi, " Vưu, muốn làm gì vậy?"

      Vưu Nhiên tay để tường, tay nâng tay trái lên, Thẩm Thiển tưởng muốn làm gì bèn vội vàng , " Vưu, quân tử động khẩu động thủ."

      "Vậy à ~" Vưu Nhiên ý vị thâm trường kéo dài giọng, nắm tay đặt ở trước mắt Thẩm Thiển, để càng gần sát nhìn chiếc nhẫn trong tay , Vưu Nhiên : "Chữ này là gì? Hửm?"

      Thẩm Thiển nuốt nước miếng, mặt nóng như thiêu như đốt, mất tự nhiên lắp bắp : "Thẩm Thiển sở hữu duy nhất."

      "Thẩm Thiển? Uhm?" Vưu Nhiên kia lại phe phẩy tay phải trước mắt Thẩm Thiển, Thẩm Thiển lập tức , "Quân tử động khẩu động thủ, có chuyện gì từ từ ."

      "Uhm, tôi động khẩu, động thủ."

      Thẩm Thiển vừa nghe, tim còn chưa kịp thư giãn, hơi thở còn chưa kịp hắt ra lại bị Vưu Nhiên đột nhiên hôn cho quay ngược trở lại phổi, có đường thoát, chỉ có thể trừng to mắt, mặc cho Vưu Nhiên thực hành vi quân tử, động khẩu, động thủ. hoàn toàn quên phản kháng, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.

      Bàn tay đeo nhẫn của Vưu Nhiên ôm lấy Thẩm Thiển, da thịt hai người dán chặt vào nhau, Thẩm Thiển cũng có thể cảm giác được nóng bỏng đến từ cơ thể . phả hơi bên tai , giọng , "Mọi thứ của đều là của Thẩm Thiển." Vưu Nhiên đem bàn tay chống ở tường ôm lấy , còn bàn tay đeo nhẫn nắm lấy bàn tay biết đặt ở đâu, dẫn dắt nó sờ lên gương mặt , cơ ngực, xương sườn, cơ bụng, lại từ từ di chuyển xuống dưới, Thẩm Thiển cũng theo chỉ dẫn từ từ di chuyển xuống dưới, lúc tới dưới rốn, Vưu Nhiên hơi dừng lại, Thẩm Thiển ngược lại theo quán tính tiếp tục sờ xuống dưới, Vưu Nhiên bắt lấy, nắm chặt bàn tay an phận kia, cười xấu xa, "Bao gồm cả chỗ đó."

      Máu nóng lập tức chảy vọt lên mặt Thẩm Thiển, xấu hổ : "Vừa rồi là do tay hơi bị trượt chút thôi chứ tuyệt đối có cố ý." Nhưng những lời này của , ngược lại là càng tô càng đen, Vưu Nhiên phì cười, "Muốn sờ cứ sờ , cũng lâu lắm rồi có khai trai."

      Thẩm Thiển hết chịu nổi liền lập tức buông tay, đẩy Vưu Nhiên ra, khom người lại, " Vưu, tôi ngủ trước, ngủ ngon." xong liền nhanh như chớp chạy vào phòng mình, đóng cửa cái rầm.

      Đêm, lại trở về yên tĩnh. Vưu Nhiên nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn kia chăm chú lâu. Thẩm Thiển sở hữu duy nhất, sáu chữ này, vẫn tuân thủ...

      Chiếc nhẫn này, là sau kỳ Valentine đầu tiên, Thẩm Thiển kỳ công chế tác. Bản thân Thẩm Thiển là vô tâm vô phế, ngày Valentine đó nếu Vưu Nhiên nhận được đống quà do các nữ sinh mếm mộ tặng Thẩm Thiển cũng để ý đến nó như vậy.

      ghen tị : "Đồ báu vật đáng chết, có thể bớt đào hoa chút vậy?"

      Vưu Nhiên chỉ có thể dở khóc dở cười, "Thiển Thiển, cũng đâu có muốn."

      "Em muốn làm cái bảng thông báo, ai dám nhúng chàm báu vật của em, em liều mạng với kẻ đó."

      đặc biệt chạy đến tiệm vàng, đem hết tiền tiêu vặt tiết kiệm được ra bảo thợ đánh cho chiếc nhẫn bạc, ở bên ngoài khắc sáu chữ hoa, Thẩm Thiển sở hữu duy nhất. Sau đó bảo Vưu Nhiên đeo, vẻ mặt đắc ý túm cánh tay Vưu Nhiên, cười hì hì : "Ai dám nhúng chàm , cứ trực tiếp giơ ngón tay giữa lên với ta."

      "Thiển Thiển, đây chính là động tác tay mắng người theo tiêu chuẩn quốc tế đấy."

      "Vốn dĩ nên bị mắng như vậy mà, dám giành người đàn ông của Thẩm Thiển này, có xấu hổ vậy?"

      Chiếc nhẫn này đeo được hai năm, ngày chia tay lấy nó xuống trả lại cho Thẩm Thiển, Thẩm Thiển chỉ nhìn chăm chú lâu, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay rồi lạnh lùng xoay người bỏ . có cam đảm tìm về, cho nên cứ cất nó mãi cho đến bây giờ, cũng luôn thực lời thề lúc trước.

      thuộc sở hữu duy nhất của Thẩm Thiển, ai cũng thể giành được.

      Đúng ? Thiển Thiển? Vưu Nhiên ngóng nhìn cánh cửa đóng chặt, dưới bầu trời đêm hè mênh mông, đôi mắt xếch xinh đẹp của Vưu Nhiên lại lấp lánh.

      Thẩm Thiển cũng vậy, là thuộc sở hữu duy nhất của , ai dám giành, chỉ giơ ngón tay giữa lên đơn giản như vậy...
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22


      Lý Mỹ Lệ Thẩm Thiển là con nhóc ngờ nghệch có vẻ hướng nội. Thấy ngày nhà giáo sắp đến, Thẩm Thiển vẫn còn nhớ đến thầy hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm lớp hồi học cao trung mà mua bao táo đỏ gửi qua.

      Từ bưu điện ra, Lý Mỹ Lệ ngừng trợn trắng mắt, "Cậu đúng là có tấm lòng hiếu lễ đấy."

      Thẩm Thiển hắc hắc cười : "Năm đó nếu hiệu trưởng Tiền nhận mình cho mình học bây giờ mình có bằng cấp gì mà tìm việc?"

      Lý Mỹ Lệ nghĩ nghĩ, cảm thấy ân tình này quả quá lớn, nhưng sau đó liền nghĩ đến gì đó liền tùy ý hỏi: "Cậu phải tới đây tìm ba ruột sao? Sao chẳng thấy cậu có chút ý muốn tìm vậy?"

      Thẩm Thiển bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt nhìn lại có vài phần hờ hững, "Lúc trước đến chỉ là muốn nhìn chút thôi, bây giờ lại thấy có chút quan trọng, sợ gặp rồi khó chịu." Lúc ở trong tiệm của Nam Nam nhìn thấy bức ảnh gia đình kia, hoàn toàn thông suốt, lúc trước nên tò mò tới đây, việc này chỉ làm cho khó chịu mà còn mang đến phiền phức cho người khác.

      Lý Mỹ Lệ nghe Thẩm Thiển như vậy liền hé miệng cười cười, " , mình thấy mẹ cậu vĩ đại."

      "Hở?"

      "Nghe chồng mình , lúc trước khi cậu mới chuyển đến thành phố đó, ngay cả đứng cũng xong, nhưng bác sĩ vẫn cậu phải thường xuyên lại, nếu cả đời cũng đứng dậy nổi. Mẹ cậu mình đạp xe đạp, ngày qua ngày đưa cậu khắp cái thành phố đó."

      Thẩm Thiển tất nhiên nhớ , trong thời gian bình phục đó mẹ lúc nào cũng ở bên , chăm sóc . Nếu có trải qua giai đoạn đó, sau khi bình phục mẹ lại lãnh đạm như vậy, chắc tin mẹ phải mẹ ruột mà là kẻ thù của mình quá.

      Lý Mỹ Lệ đưa Thẩm Thiển đến biệt thự, trước khi còn câu, "Sắp tới qua nhà mình ăn bữa cơm, tụ tập trận." Sau đó nàng gian tà cười : "Có thể nhân tiện kéo đại đội trưởng đến cùng luôn, ấy từng là thần tượng của ông xã mình đó."

      Thẩm Thiển tức giận liếc mắt cái, "Cậu phắn nhanh ."

      Lý Mỹ Lệ "chụt" cái, thưởng cho Thẩm Thiển nụ hôn gió rồi lái xe rời . Thẩm Thiển vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bạn cùng phòng này, kết hôn rồi mà vẫn "Phóng đãng" như vậy.

      Thẩm Thiển mở cửa vào nhà, thấy Vưu Nhiên chuyện điện thoại, hôm nay mặc thân áo dài tay màu nâu, ống tay áo xắn lên cao để lộ cánh tay gầy gò nhưng khỏe mạnh.

      liên tiếp gật đầu, miệng thỉnh thoảng "Ừ" tiếng, cuối cùng mới gác điện thoại câu, "Tôi biết rồi."

      Cúp máy, Vưu Nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy Thẩm Thiển đứng bên cạnh ngơ ngác lại khỏi cười : "Đứng ngây ra đó làm gì vậy?"

      Thẩm Thiển ấp úng, cũng biết vì sao lại đứng ở bên cạnh nhìn gọi điện thoại, lúng túng muốn tìm cái cớ, tròng mắt đánh vòng, vừa vặn nhìn đến chiếc nhẫn hợp với khí chất Vưu Nhiên đeo ngón giữa. Đồng thời, mặt Thẩm Thiển cũng đỏ ửng, vội vàng đánh trống lảng, " ăn cơm chưa?"

      "Chưa, chờ em." Vưu Nhiên mỉm cười.

      "Tôi làm cơm đây." Thẩm Thiển vội vàng muốn vào bếp, Vưu Nhiên lại đúng lúc bắt lấy cánh tay , mặt vẫn duy trì nụ cười ấm áp, " vội, tôi muốn thương lượng với em việc."

      Thẩm Thiển sửng sốt, "Chuyện gì?"

      "Ngồi xuống ." Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển ngồi xuống bên cạnh, lại gọi Thiển Thiển với Lông Xù cùng tới. Làm cái gì vậy? Họp mặt gia đình sao?

      "Thiển Thiển, em làm ở bệnh viện thú ý lương tháng nhiều lắm đúng ?"

      Thẩm Thiển sửng sốt, gật gật đầu, buồn bực biết trong hồ lô của Vưu Nhiên bán thuốc gì. Vưu Nhiên dừng chút rồi tiếp, "Em muốn đổi việc ?"

      "Tôi ngoại trừ công việc này biết làm gì hết." Thẩm Thiển có chút buồn bực, sao hôm nay Vưu Nhiên lại hỏi mấy chuyện này?

      "Tôi có quen người bạn làm quân y, hay em đến chỗ cậu ta ?"

      Thẩm Thiển chấn động, vội vàng xua tay, " nên nên, tôi học thú y, chuyên môn chữa bệnh cho động vật, làm sao có thể chữa bệnh cho người được? Lại còn là những quân nhân vĩ đại nữa? Tội lỗi, tội lỗi."

      Vưu Nhiên vừa nghe Thẩm Thiển như vậy liền phì cười, "Em nghĩ nhiều rồi, trong quân y cũng có thú y đúng ? Chuyên môn chữa bệnh cho chó nhà binh."

      "A? Hớ..." Thẩm Thiển suy nghĩ lát, ngẩng đầu ngắm ngắm ánh mắt hòa nhã của Vưu Nhiên, chịu được điện lực liền lập tức lắc đầu, "Cái đó, vì sao Vưu lại có tâm như vậy?"

      "Năm đó gặp chuyện may, đôi mắt bị mù nên vốn là xuất ngũ. Gần đây ba có ý bảo tôi về."

      "A? Như vậy quá tốt, nghe phi công kiếm được rất nhiều tiền, tiền lương tính theo số giờ bay, 1 phút 6 tệ, vậy lần bay ít nhất phải hai vạn, nếu mỗi ngày đều bay kiếm được gấp đôi."

      Lúc trước Thẩm Thiển nghe bạn nếu tham gia quân ngũ phải làm phi công, nghề đó kiếm tiền rất sướng, địa vị lại cao, đồ ăn cũng là thức ăn siêu cao cấp, đãi ngộ của quốc gia cũng tốt đến đỉnh điểm. Quốc gia tình nguyện mất cái máy bay cũng muốn mất phi công. Nhưng ngưỡng cửa phi công này rất cao, có quan hệ rất khó đậu.

      Vưu Nhiên nghe Thẩm Thiển như vậy lại dở khóc dở cười, "Tôi thiếu tiền." Chỉ cần khách sạn Sunshine ông ngoại tặng đủ cho tiêu xài cả đời. Thẩm Thiển cũng nghĩ đến ông ngoại Vưu Nhiên, người lái chiếc Rolls-Royce Phantom mà còn thiếu chút tiền lương lái máy bay sao?

      Vưu Nhiên mấp máy miệng, "Nếu tôi về rất khó ra."

      Thẩm Thiển trố mắt nhìn Vưu Nhiên, nếu lần nữa làm phi công, vậy rất khó gặp lại? Thẩm Thiển biết Vưu Nhiên giống với Cao Trường Phong chồng Lý Mỹ Lệ, Cao Trường Phong là đặc công, truy bắt phạm nhân có súng. Còn phi công nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều.

      "Tôi muốn đưa em theo."

      Những lời này của Vưu Nhiên ràng chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, đánh cho Thẩm Thiển ruột gan cháy xém. Đây... đây có xem như là thổ lộ ? Thẩm Thiển lập tức luống cuống, ngập ngừng, "Vưu... Vưu, tuy rằng bình thường rất quan tâm đến tôi, tôi rất là cảm kích."

      Thẩm Thiển né tránh, dám nhìn ánh mắt Vưu Nhiên, vất vả lôi hết dũng khí ra nhìn , phát cong miệng tựa tiếu phi tiếu nhìn , giống như đợi lại giống như , nhưng ánh mắt lấp lánh sáng ngời đó lại khiến phải nuốt lời đến miệng xuống.

      "Thiển Thiển nhà tôi sắp sinh, rời em được." Vưu Nhiên bỗng nhiên nhàng câu lạnh lẽo như vậy, trái tim Thẩm Thiển treo tót cao lập tức vỡ nát... Hàng lông mày run run, cười gượng: " ra cũng phải là có tôi là được."

      ", tôi chính là có em là được." Vưu Nhiên đưa mắt nhìn Thiển Thiển ngoan ngoãn nằm úp sấp bên cạnh, "Đúng ? Thiển Thiển?"

      Thẩm Thiển thấy áp lực lớn, Vưu tại bắt đầu gọi là Thiển Thiển, mà chó của cũng gọi Thiển Thiển, tình cảnh gì thế này chứ...

      " Vưu, sau này đừng gọi tôi là Thiển Thiển nữa, lúc gọi chó, tôi nghĩ gọi tôi mất."

      Vưu Nhiên đột nhiên cười rộ lên, tập trung tinh thần chăm chú nhìn , vừa vuốt lông Thiển Thiển, vừa : "Vậy tôi gọi em thế nào mới được?"

      "Gọi Thẩm là được. Hì hì."

      Vưu Nhiên nghe xong lại nhăn mày, hạ giọng : " quen, quen gọi là Thiển Thiển rồi."

      "Hả?"

      "Sau này tôi gọi em là Thiển Thiển số 2, được ?"

      Hàng lông mày Thẩm Thiển khỏi run lên, " được."

      Vưu Nhiên làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, hàng lông mi cong dài chớp chóp, khóe môi nhếch lên nụ cười hoa lê nở ngàn năm thay đổi, bỗng nhiên nhe hàm răng trắng, cười đến rất là động lòng người, "Tôi biết nên gọi em là gì rồi."

      "Hở?"

      "Vẫn gọi là Thiển Thiển."

      "..." Thẩm Thiển mặt đầy hắc tuyến, vậy chẳng phải là như cũ sao?

      "Tôi thích Thiển Thiển, thay đổi được."

      Thẩm Thiển hiểu lời này là thích cái tên Thiển Thiển, còn đối với Vưu Nhiên, những lời này là thích người ta, rốt cuộc cũng thay đổi được.

      Hai người đến đây Thẩm Thiển chuẩn bị làm cơm, Vưu Nhiên lại giữ chặt , " có đồ ăn đâu, tôi vốn chờ em về cùng mua đồ ăn. Chúng ta thôi." Dứt lời, đợi Thẩm Thiển trả lời, liền kéo ra ngoài.

      Vưu Nhiên tính lái xe mua đồ ăn, cũng tính ngồi xe bus, cứ như vậy kéo Thẩm Thiển chậm rãi bộ. Thẩm Thiển muốn kéo tay ra, ngờ Vưu Nhiên nắm quá chặt, rút ra được.

      "Tôi sợ tôi lạc, thông cảm nhé." Vưu Nhiên ngoái đầu nhìn lại cười vô cùng quyến rũ.

      Lý do vớ vẩn thế đấy, Thẩm Thiển lại chẳng còn lời nào để , nếu tiếp tục giãy dụa, ngược lại có vẻ hơi mọn lại thông cảm cho người này bệnh nặng mới khỏi. Nghĩ thế, Thẩm Thiển đành phải nghe theo, nhưng theo con đường bộ Vưu Nhiên quen này làm sao mà lạc được? Hơn nữa cứ cảm giác là dẫn đường.

      Hai người tay trong tay ra cửa tiểu khu Giang Hạ, bảo vệ nhìn thấy liền vui tươi hớn hở : "Vợ chồng chị ra ngoài tản bộ à?"

      Thẩm Thiển vừa muốn giải thích, Vưu Nhiên gật đầu mỉm cười, " mua đồ ăn."

      Bảo vệ vẻ mặt đầy hâm mộ, "Tình cảm quá ."

      Thẩm Thiển tức giận lườm Vưu Nhiên cái, "Sao ..."

      "Tôi đúng sao? Tôi phải mua đồ ăn sao? Hửm?" Vưu Nhiên vẫn mỉm cười tủm tỉm nhìn Thẩm Thiển. Thẩm Thiển khẽ cắn môi, ngoan ngoãn câm miệng. Điều Vưu Nhiên . Thẩm Thiển bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này của Vưu Nhiên bên trong có giấu bảo đao.

      Vưu Nhiên rất đúng đường đến chợ, con đường đó ngay cả Thẩm Thiển cũng biết, từ nhánh phố khác qua, sau đó có thể thẳng đến tiệm mì Hoàng Ngư mà Thẩm Thiển thích ăn. Thẩm Thiển vừa thấy tiệm mì Hoàng Ngư liền thấy thèm. nhịn được mà phải ngừng lại trước tiệm mì, Vưu Nhiên thấy cái bộ dạng thèm dãi này của Thẩm Thiển khỏi bật cười, "Muốn ăn hả?"

      "Có chút." nuốt ngụm nước miếng, vẻ mặt kia ràng chỉ có chút.

      "Vậy vào ăn chút ." Vưu Nhiên cười kéo Thẩm Thiển vào. Thẩm Thiển ngẩn người, vị thiếu gia này mà lại vào tiệm mì bình dân?

      Chủ tiệm mì Hoàng Ngư này là người phụ nữ mới ba mươi tuổi, Thẩm Thiển mỗi lần đều tới nơi này ăn vụng cho đỡ thèm. Người phụ nữ kia vẫn còn nhớ Thẩm Thiển, hôm nay thấy cùng chàng đẹp trai tay trong tay vào cười híp mắt, " bé, dẫn bạn trai đến ăn à?"

      Thẩm Thiển lại đỏ mặt, Vưu Nhiên mở miệng trước, "Bà chủ, tiệm này trước kia phải là do chú năm sáu mươi tuổi bán sao? Sang lại rồi à?"

      "A, đó là ông nội tôi, hồi đầu tháng ông bị ngã gãy xương, phải ở nhà tĩnh dưỡng, nên tôi đến giúp."

      "À, ra vậy, chú ấy sao chứ." Vưu Nhiên vẫn mỉm cười.

      Thẩm Thiển khỏi sửng sốt, biết tiệm mì này là do người phụ nữ này bán, ăn cũng được tháng rồi mà cũng biết, Vưu Nhiên này xem ra còn hiểu biết tiệm này hơn cả ? Đại thiếu gia như Vưu Nhiên mà cũng đến tiệm mì?

      Hai người tìm được chỗ ngồi, Vưu Nhiên nhìn thấy cái vẻ thể tin được của Thẩm Thiển liền trả lời: "Từ đến lớn tôi đều ăn mì ở tiệm này."

      "Ôi chao? cũng thích ăn mì Hoàng Ngư vậy hả?"

      Vưu Nhiên chỉ cười, . Vưu Nhiên còn nhớ là đưa Thẩm Thiển tới đây ăn mì Hoàng Ngư. Khi đó Thẩm Thiển rất kén ăn, thích ăn rất nhiều món, hơn nữa ở nhà chỉ có mình , càng lười ăn, dần dần người cứ gầy hẳn . Vưu Nhiên đau lòng, đưa ăn ở rất nhiều chỗ, nhưng dù thế nào cũng thấy hứng thú. Bản lĩnh nấu nướng của cũng chính từ đó mà luyện thành, thực rất nghiêm túc học rất nhiều món, rồi lại tự nghĩ ra loạt món khác, mong muốn duy nhất là vỗ cho béo lên chút. Cuối cùng trong những món làm, chỉ có mì Hoàng Ngư là làm cho hài lòng, món mì nước này rất tươi, ăn rất ngon.

      Món mì Hoàng Ngư đó cũng là học từ ông chủ tiệm mì này, lúc ấy ông chủ còn cười còn trẻ mà thương bạn như vậy, lúc nào cũng xem như báu vật. Ông chủ biết đại thiếu gia, đại thiếu gia lại chịu xuống bếp vì , quả đáng cười. Ông chủ bảo dẫn bạn đến xem, liền tự hào mà đưa đến. Ông chủ lại bắt đầu trêu , có phúc ghê đó, dáng người nóng bóng như vậy, tốt. chỉ có thể mắng ông chủ là già mà đứng đắn.

      chủ bưng mì Hoàng Ngư tới, Thẩm Thiển liền vội vàng thổi phù phù bắt đầu ăn. Vưu Nhiên mỉm cười nhìn , nụ cười vẫn nhàng như thế.

      " ăn hả?" Thẩm Thiển vẫn cảm thấy có người nhìn chằm chằm , vừa ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy bát mì trước mặt Vưu Nhiên vẫn còn y nguyên, mắt nhìn chằm chằm chớp.

      "Thiển Thiển, có phải em thích ăn món này nhất ?"

      "Hình như là vậy." Thẩm Thiển cười hì hì.

      "Tôi thấy em có vẻ ăn rất ngon." Vưu Nhiên vừa như thế, Thẩm Thiển liền lập tức bị sặc, miệng ngậm miếng to, ngẩng đầu trố mắt nhìn Vưu Nhiên, ràng là bị giật mình.

      "Tôi thấy tôi rất kén ăn." Vưu Nhiên thở dài.

      Đột nhiên lại câu đâu này khiến Thẩm Thiển hơi ngớ ra, lại tiếp tục ăn, chút để ý : "Uhm? Thích ăn cái gì?"

      "Thịt."

      "Hớ..." Thẩm Thiển cười gượng hai tiếng, "Thịt quả ăn rất ngon."

      "Em thích làm món gì?"

      Cái này đúng là làm khó Thẩm Thiển, thấy làm như thế nào ăn cũng ngon, cười tủm tỉm, "Làm món gì ăn cũng ngon hết."

      Vưu Nhiên vẻ mặt đoan trang gật đầu, sau đó lại mỉm cười, "Chúng ta tìm lúc nào đó, làm thử hết lần, xem món nào ăn ngon nhất nhé?" Thẩm Thiển thấy cũng được, cười hớ hớ, ngờ ngệch gật đầu, "Được đó."

      "Đây là em đồng ý rồi đấy nhé."

      "Đương nhiên." Thẩm Thiển còn đưa tay lên, giả bộ thề, tiếp tục cười tủm tỉm, "Khi nào làm?"

      "Lúc thích hợp."

      "..." Thẩm Thiển liếc xéo cái, cái này mà cũng phải đợi lúc thích hợp? Vưu Nhiên vui vẻ đón nhận ánh mắt , múc muỗng súp, nhấp ngụm, cười đến dương dương tự đắc, cả người tản mát ra vẻ dịu dàng như gió xuân vuốt ve gương mặt, nhưng sau lưng lại cứ như có khí.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23


      Thẩm Thiển cũng hiểu vì sao mình lại thích ăn mì Hoàng Ngư. phải là bị hương vị của món mì này hấp dẫn, mà là vì tiệm mì này. nhớ vừa tới chợ này mua đồ ăn, thong thả dạo loanh quanh tính cờ ngang qua tiệm mì này, sau đó ngay cả bản thân cũng biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại vào, gọi bát mì ra ăn, cuối cùng lại thấy đây đúng là món mà thích.

      Thẩm Thiển và Vưu Nhiên đều thích ăn mì này, vô cùng phối hợp húp xì xụp ngừng, ngồi thêm lát, mới cùng đứng dậy tính tiền rồi về. Lúc ra, sắc trời tối, gian mờ mịt như vào đêm.

      "Ăn xong rồi, còn mua đồ ăn ?" Thẩm Thiển ngẩng đầu nhìn Vưu Nhiên.

      Vưu Nhiên gật gật đầu, "Mua ít , về bỏ trong tủ lạnh, đỡ phải lại thêm chuyến."

      Thẩm Thiển tỏ vẻ đồng ý, hai người liền tính xuyên qua con ngõ đến cửa Đông chợ, qua con ngõ này có thể rút ngắn quãng đường, nhưng do quá hoang vắng nên bình thường có người thường lui tới. Thẩm Thiển đối với con ngõ này cũng có chút ấn tượng, lần trước thèm ăn muốn tắt qua mua mì Hoàng Ngư gặp phải mấy tên lưu manh. vừa nhớ đến đây từ trong góc đường có tốp năm tốp ba mấy tên lưu manh ra chắn đường bọn họ.

      Cầm đầu vẫn là tên lần trước. Hình như cũng còn nhớ Thẩm Thiển, nhìn thấy là , vẫn rất tình nguyện nhíu mày. Vưu Nhiên nhướng mày, bình tĩnh lên tiếng trước, "Cướp của? Hay cướp sắc?"

      Tên cầm đầu giật mình, Vưu Nhiên đứng ở trước mặt, ước chừng cao hơn ta nửa cái đầu, hơn nữa Vưu Nhiên lại hề tỏ ra sợ hãi khiến cực kỳ mất mặt, chỉ vào Thẩm Thiển hỏi: "Ghẹ của mày?"

      Vưu Nhiên tựa tiếu phi tiếu, phủ nhận cũng thừa nhận. Gã cầm đầu cũng tính hòa hoãn nên cười lạnh: "Ai nha, bệnh người con ghẹ mày cũng biết là do ai lây, mày hả? Ha ha, con điếm ngàn người cưỡi." ta ngả ngớn liếc mắt khinh thường Vưu Nhiên cái, bộ dạng nhìn cực kỳ đáng tộn cú.

      Đám em phía sau cũng ồn ào cười nhạo. Thẩm Thiển nhất thời xấu hổ đỏ mặt, lúc trước sợ cướp sắc nên mới ra hạ sách này, ngờ lại thành vác đá đập chân mình, vội vàng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Vưu Nhiên, " phải như nghĩ đâu."

      Vưu Nhiên cũng quan tâm đến Thẩm Thiển, tiến lên từng bước, tiến gần tới gã cầm đầu. Tên kia hiển nhiên cũng cảm giác được cơn giận người Vưu Nhiên, có chút hoảng hốt, lui ra sau bước, "Muốn làm trận đúng ?"

      Vưu Nhiên túm áo gã, mặt chút thay đổi , "Xin lỗi của tao mau."

      "Mịe, mày nghĩ có khả năng đó sao?"

      "Phải ?" Vưu Nhiên lạnh lùng lườm gã cái, cả người tản ra hàn khí lạnh buốt, khiến tên lưu manh kia khỏi rét run, gã vẫn còn cậy mạnh lắp bắp, "Dựa vào cái thân quèn của mày mà cũng đòi đánh bọn tao?"

      Đám người phía sau đều bước về phía gã, giống như là uy hiếp. Thẩm Thiển thầm nghĩ muốn chạy khỏi con ngõ này sơ sơ cũng phải mất 3 phút, Vưu Nhiên lấy chọi năm khả năng đánh thắng lớn, hơn nữa con ngõ này cũng đủ rộng, bị chặn đường cái là thể thoát ra được.

      Nhưng nhìn tình hình Vưu Nhiên hình như rất giận, làm trận là được. Vưu Nhiên tay túm chặt gã cầm đầu, tay nâng lên vỗ vỗ mặt , hiền lành cười, nhưng ai nhìn thấy nụ cười này cũng thấy u tối tăm. Vưu Nhiên : "Tao thích đánh nhau, đau tay lắm. Nhưng mà..." Vưu Nhiên vung quyền qua, "Mày đáng đánh."

      Nguy rồi, nguy rồi... Thẩm Thiển lập tức luống cuống tay chân đứng lên, chỉ thấy bốn gã phía sau nhất loạt bao vây Vưu Nhiên, loạn như kiến trong nồi.

      Thẩm Thiển rối loạn nghĩ mình nên làm gì bây giờ? mà vọt vào đó chắc chắn mặt mũi bầm dập ra, mà vào có vẻ mình vô dụng quá, đấm ngực dậm chân, trong lòng vô cùng cuống cuồng.

      Bỗng nhiên, Vưu Nhiên liên tục quẳng hai tên qua vai, đè ngã hai tên, tiếp đó quét ngang chân cái, lại hai tên ngã nhào, cuối cùng chỉ còn tên đứng được, gã đó tự biết đánh lại Vưu Nhiên, liền quyết định tấn công Thẩm Thiển, đúng lúc Thẩm Thiển lại ở gần nên muốn chạy qua đó bắt Thẩm Thiển. Mới vừa xác định phương hướng, còn kịp thực thi, Thẩm Thiển đưa chân lên, bay thẳng đến chỗ mục tiêu, nhanh, chuẩn, mạnh...

      Gã kia kẹp lấy hai chân, hai tay ôm chặt vùng giữa háng, lăn lộn mà muốn khóc, "Mày đá bậy, đá phải cây sống của ông rồi."

      Thẩm Thiển ngơ ngác , "Hả, đá chuẩn chứ? Tôi vốn muốn đá chỗ đó mà, chỗ đó mềm nhất, yếu nhất..."

      "Mày..." Gã kia tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, nước mắt chảy ròng ròng, bi thương làm sao. Thẩm Thiển le lưỡi, liếc mắt nhìn bốn người lăn lộn đất cái, rồi nâng mắt lên chút lại thấy Vưu Nhiên đứng trong đám người lăn lộn như hạc đứng giữa bầy gà. tuy rằng đứng, nhưng mặt vẫn bị thương, bầm tím cả mảng.

      Vưu Nhiên lấy lại hơi, túm cổ tên lưu manh ngã mặt đất, ném đến trước mặt Thẩm Thiển, nét mặt lạnh lùng, giọng điệu ra lệnh với tên lưu manh: "Xin lỗi ấy."

      "Xin lỗi." Mặt tên lưu manh còn bị thương nặng hơn cả Vưu Nhiên, mặt bị đánh đến sưng vù, chuyện cũng có chút lúng búng.

      " sao." Thẩm Thiển thấy “thương tích” như vậy, ánh mắt cũng khỏi run lên, là vô cùng thê thảm. Vưu Nhiên quẳng tên lưu manh kia , dắt tay Thẩm Thiển muốn rời khỏi.

      Phía sau bọn họ, tên bị Thẩm Thiển đá trúng nguồn sống của đàn ông khóc hu hu, "Lão đại, thằng em của em bị đá sưng vù lên rồi."

      "Câm miệng, được làm cho lớn vậy phải tốt quá rồi sao."

      "Nhưng là em sợ sau này nó cứng dậy được..."

      "..." Thẩm Thiển càng nghe càng kinh sợ, khỏi bước nhanh hơn, Vưu Nhiên lại ngăn bước chân , tay ấn bụng, "Thiển Thiển, chậm chút." Thẩm Thiển đỡ lấy , " sao vậy?"

      "Tôi bị thương." Vưu Nhiên thuận thế ôm Thẩm Thiển vào lòng, vừa nhíu mày, vừa tựa người vào người , "Cả người đều đau. còn chút sức."

      "Vậy tôi cõng ." Thẩm Thiển lập tức lẻn đến trước người Vưu Nhiên, ngồi xổm xuống, "Mau, lên ."

      Vưu Nhiên bỗng thấy dở khóc dở cười, lần nữa ôm vào lòng, " thôi, dìu tôi là được rồi."

      " cũng là, sao lại đánh nhau như con nít vậy." Thẩm Thiển vừa vừa phàn nàn. Vưu Nhiên dựa vào người , nhàng ôn nhu , "Bởi vì tôi cho phép người ta chửi em."

      "Bọn họ vốn là loại người có tố chất, dù sao tôi phải loại người như vậy là được, Vưu, nên kích động như vậy."

      Vưu Nhiên cáu giận liếc cái, "Em đúng là vô lương tâm."

      Thẩm Thiển bẹo mặt Vưu Nhiên, Vưu Nhiên hít hơi, "Đau."

      "Biết đau còn đánh nhau, tôi thấy càng sống càng trẻ đấy." Thẩm Thiển lườm cái, cả người bị đè nặng trịch, nhìn tình hình này phải bắt taxi về thẳng nhà, khỏi chợ búa gì nữa rồi.

      ra khỏi con ngõ, Thẩm Thiển bắt chiếc taxi, nhét Vưu Nhiên vào, tự mình theo vào, rồi với lái xe: "Đến tiểu khu Giang Hạ."

      Xe liền rời . Vưu Nhiên bỗng nhiên ôm Thẩm Thiển vào lòng, ghì đầu lên vai , Thẩm Thiển vừa muốn hỏi, Vưu Nhiên tự giải thích, "Chỗ này mà đè vào rất khó chịu."

      "Tôi có thể giúp đè nó mà."

      " cần, như vậy là được rồi."

      "..."

      Thẩm Thiển gì, tư thế này khiến xoay đâu được. Vưu Nhiên lại đột nhiên mỉm cười, hài lòng thỏa dạ cúi đầu, vùi mặt vào mái tóc , lắng nghe mùi cam thoang thoảng nơi đó.

      " Thẩm thích ăn cam hả?"

      "Thích nhất luôn." Thẩm Thiển cựa quậy, tìm tư thế thoải mái tựa vào vai Vưu Nhiên, vừa vặn ngửi thấy người cũng có mùi cam khỏi sửng sốt, " Vưu cũng thích ăn cam."

      "Lần sau chúng ta mua hộp cam về nhà ăn, được ?"

      "Được." Thẩm Thiển cười tít cả mắt.

      Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người bọn họ ở đằng sau thân mật tựa vào nhau, chuyện vừa dễ thương, vừa xa lạ mà lại vừa thân mật như vậy khỏi bùi ngùi : "Vợ chồng chị đối xử với nhau thơm thảo, cách xưng hô này cũng rất thú vị."

      Thẩm Thiển ngẩn ra, Vưu Nhiên lại cười: " tài cũng có thể về nhà thử xem, chị nhà nhất định cũng phối hợp."

      "Bà ấy á, nhất định chửi tôi là già mà đứng đắn mất." Tài xế cười ha ha.

      Thẩm Thiển vốn định giải thích nhưng khí hòa hợp thế này lại thấy cần phải giải thích, vậy nên im lặng tiếp tục duy trì tư thế vốn có. Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển “ngoan ngoãn” như thế sóng mắt lại lưu chuyển, bất ngờ nảy sinh hứng thú, hạ giọng với Thẩm Thiển: " lâu có nghe em gọi là ông xã."

      Tài xế vừa nghe liền phì cười, Thẩm Thiển ngẩng đầu tức giận trừng cái, chỉ thấy thực biết xấu hổ tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên thường có, mỉm cười : "Gọi tiếng mà."

      Lái xe sau đó lại cười rộ lên, "Chị nhà e thẹn quá nhỉ."

      Thẩm Thiển vừa định ngẩng đầu lên, lại bị Vưu Nhiên ấn xuống, với tài xế: "Có mấy chuyện ấy e thẹn vậy đâu. Đúng , em ?" Ánh mắt Vưu Nhiên đầy trêu ghẹo.

      Thẩm Thiển hít sâu, để tránh Vưu Nhiên lại tiếp tục "miệng chó phun ra được ngà voi", đành phải nũng nịu hờn dỗi; "Ông xã, đừng nữa."

      Vưu Nhiên chăm chú nhìn lâu, ánh mắt đó quá phức tạp khiến Thẩm Thiển nhìn mà hiểu, nhưng tiếp đó Vưu Nhiên đột nhiên hơi dùng sức, ôm chặt lấy , ánh mắt dịu dàng như nước, : "Được rồi, nghe lời bà xã."

      Hai chữ như lông chim sau cùng ấy lại như dòng suối trong veo chảy qua cõi lòng xao xuyến của Thẩm Thiển, làm mềm cảm xúc của . lập tức im lặng, cúi đầu lặng thinh tránh ánh mắt Vưu Nhiên. Lòng rất rối, tim đập rất nhanh, giống như lúc nào cũng có thể vọt ra ngoài.

      Hai người lần lượt xuống xe vào nhà, Vưu Nhiên trước tiên là ngồi sô pha, Thẩm Thiển tìm chai thuốc sát trùng trong hộp cấp cứu ra bôi cho Vưu Nhiên. Nhìn cánh tay tím bầm lỗ chỗ, Thẩm Thiển khỏi thầm : "Nhìn bình thường nhã nhặn hóa ra lại mạnh như vậy."

      "Sức khỏe tôi hơn người mà."

      "Đúng là người từng làm lính mà. Lúc trước chắc huấn luyện vất vả lắm nhỉ."

      "Ừ, rất khổ rất mệt. Nhưng, khi đó chỉ muốn mình khổ nhiều mệt nhiều hơn chút." Ánh mắt Vưu Nhiên bỗng nhiên ảm đạm hẳn, Thẩm Thiển ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, thấy như vậy liền ngượng ngùng, áy náy , "Xin lỗi, chạm đến nỗi đau của ."

      "Thiển Thiển."

      "Ừ?" Thẩm Thiển giúp lau vết thương cánh tay.

      "Cởi áo giúp tôi, người tôi cũng bị thương, hình như ở chỗ bụng là đau nhất."

      "..." Mặt Thẩm Thiển lập tức bồng bềnh hai áng mây đỏ bay lên.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24


      Đây là khiêu khích trắng trợn.

      Thẩm Thiển nhìn gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Vưu Nhiên, khóe miệng hơi hơi cong lên, khóe môi như hoa lê nở, còn cả ánh mắt sáng ngời ngẫu nhiên lại sáng lấp lánh kia nữa, trong lòng hơi cụt hứng : " Vưu, đùa giỡn con nhà lành là tốt đâu đấy."

      " Thẩm, tôi giỡn em chỗ nào?"

      "... bảo tôi cởi áo ." Thẩm Thiển bắt đầu có chút cà lăm, "Đây phải đùa giỡn là cái gì?"

      "À? Ra vậy? Chỉ là tay tôi bị thương, nâng lên được, mới nhờ em giúp tôi bôi thuốc, thỏa đáng sao?" Vưu Nhiên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, giọng điệu ngả ngớn, ánh mắt xen lẫn trêu ghẹo.

      Thẩm Thiển tức mà phản bác được, ràng đâu ra đấy, nhưng ai nghe cũng thấy trêu người khác. Nếu mượn việc này mà bảo ăn đậu hũ ăn cho sạch , để xem lần sau có còn dám tùy tiện trêu ghẹo con nhà lành hay .

      Thẩm Thiển vừa nổi hứng tạo phản liền nghĩ tới hậu quả. trực tiếp tới gần , cởi từng cái nút áo cho . Vưu Nhiên tựa tiếu phi tiếu : " Thẩm phải tôi trêu em sao? Em làm cái gì vậy?"

      Thẩm Thiển giận dữ liếc cái, tức giận : " phải muốn tôi giúp bôi thuốc sao? Tôi làm việc thiện đây."

      " Thẩm quả nhiên là người giỏi cởi 'đồ' nhỉ." cố ý nhấn mạnh chữ đồ, chỉ tiếc Thẩm Thiển thần kinh thô, vẫn chưa tinh ý nhận ra. Vưu Nhiên hơi hơi cúi đầu, bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển cởi từng hột nút cho , dường như quen với cảnh tượng này.

      Lúc cảnh xuân của Vưu Nhiên lồ lộ ra, Thẩm Thiển sớm nghĩ đến chuyện có nhìn quen hay . cũng phải lần đầu thấy Vưu Nhiên lỏa thể, chỉ có điều quên mất cự li nhìn lúc đó khá xa, cho dù gần chú ý của lúc ấy cũng dáng người .

      Lần này là lần đầu tiên Thẩm Thiển nhìn gần như thế. Thậm chí lỗ chân lông da cũng có thể thấy . tuy gầy, cơ bắp cánh tay có hơi nhão, nhưng sáu múi cơ bụng lại rất chắc khiến Thẩm Thiển phải sửng sốt.

      Cơ bụng cường tráng như vậy chắc vùng eo khỏe lắm ha! Thẩm Thiển nhìn chằm chằm xuống phần bụng dưới. Vưu Nhiên bị nhìn như hổ rình mồi như thế, bụng dưới khỏi khô nóng hẳn lên, đến gương mặt còn dày hơn cả tường thành cũng đỏ lên theo, dường như quen bị nhìn chăm chú như thế.

      Thẩm Thiển thấy phần bụng ấy dao động qua lại vô cùng tò mò chọc chọc lên cơ bụng của Vưu Nhiên, thử xem có nhão giống như vùng cánh tay hay ? Lúc chọc vào mới thấy vẫn có chút rắn chắc.

      "Em làm gì vậy?" Giọng Vưu Nhiên bỗng nhiên trầm hẳn, hơi khàn khàn hít vào hơi, khẩu khí bất ổn hỏi.

      Thẩm Thiển đờ ra trong giây lát, thế mà lại bất tri bất giác chấm mút ? vội vàng vừa xấu hổ cười, vừa đổ thuốc nước lên bụng dưới Vưu Nhiên, đưa tay lên mát xa, "Mát xa mát xa, tìm huyệt vị."

      Thẩm Thiển dùng lực nặng, nhưng đối với vưu Nhiên mà chỉ cú lướt như lông vũ qua da thịt mẫn cảm nơi bụng dưới cũng đủ khiến người ta kích động ngừng. Mặt cũng theo đó mà đỏ lựng, thậm chí còn thấy như muốn ngạt thở.

      Thẩm Thiển vừa mát xa, vừa suy nghĩ xem vòng eo của Vưu Nhiên rốt cuộc là bao nhiêu? Sao cảm giác còn hơn cả thế này? Phần eo của đến nốt sẹo lồi cũng có, cường tráng đến hoàn mỹ. Nếu cẩn thận quan sát, có lẽ chú ý.

      còn suy nghĩ cân nhắc tiến đến, tay nhịn được mà di chuyển, tính đúng ra cỡ khoảng hơn 30 cm. Hai bàn tay "Sờ" linh tinh này của khiến Vưu Nhiên phải hô hấp nhanh thêm chút, nghiêm túc : "Em lại làm gì đấy? Bôi thuốc mà cũng nghiêm túc như vậy?"

      Thẩm Thiển nghe vậy hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Nhiên. Vưu Nhiên cũng cúi đầu nhìn chăm chú. Hôm nay Thẩm Thiển mặc cái áo cổ mở rộng vai khá mới, phần vai lộ ra tương đối nhiều, lúc này lại ngồi xổm nên chỉ hơi cúi người là cái “khe” ngực gập ghềnh kia lại bày ra. Vưu Nhiên khỏi nheo đôi mắt dài lại, nín thở.

      Thẩm Thiển vẫn còn rối rắm vì lời ban nãy của Vưu Nhiên nên biết mình bị lộ hàng, vì hành động ăn đậu hũ đại nghịch bất đạo của mình mà xấu hổ vô cùng, ngập ngừng : "Thắt lưng cường tráng quá nên tôi nhịn được..."

      "Nhịn được phải sờ soạng?" Vưu Nhiên bỗng nhiên lạnh nhạt cười, nhìn có vẻ gì là tức giận lắm.

      Thẩm Thiển lại càng xấu hổ, bứt rứt ngồi ở sô pha, cảm giác mình có chỗ nào mà chui xuống được, vô cùng ngượng ngùng : "Cái đó... là tôi kìm lòng đậu, phải cố ý phạm sắc giới."

      Vưu Nhiên lẳng lặng chăm chú nhìn hồi lâu, đưa tay nắm lấy bàn tay xoắn chặt chéo áo của . Thẩm Thiển hơi sửng sốt, muốn rút ra, lại bị nắm chặt. bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt Vưu Nhiên vừa dung túng lại sủng nịch.

      Thẩm Thiển bị Vưu Nhiên nhìn chăm chú như vậy có chút chống đỡ được, vội vàng cười to che dấu bầu khí xấu hổ, ", đói bụng đúng ?"

      Vưu Nhiên gật đầu, Thẩm Thiển liền : "Vậy tôi nấu gì đó cho ." Thẩm Thiển vừa mới chuẩn bị vào bếp, bước chân còn chưa bước đến bước thứ hai, Vưu Nhiên lại đúng lúc bắt lấy, : "Thiển Thiển, muốn em."

      Thẩm Thiển lúc này hóa đá, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa cố chấp kia của Vưu Nhiên, thể tin được : " Vưu, có phải bị người ta đánh vào đầu nên chập mạch rồi ?"

      Vưu Nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào , nheo mắt lại cười : "Em xem?"

      "Ha ha, nhất định là vậy." Thẩm Thiển xấu hổ tiếp tục cười nhạo, "Người đàn ông ưu tú như Vưu nhất định là vừa mắt với như tôi."

      Vưu Nhiên vẫn rất nghiêm túc hỏi: "Em kém cỏi lắm sao?"

      Thẩm Thiển há miệng, biết trả lời như thế nào, suy nghĩ chút, " xứng với đâu."

      " xứng với em, được chưa?"

      Thẩm Thiển cảm giác Vưu Nhiên đúng là chập mạch rồi, ngoài cười nhưng trong cười, vừa muốn gì đó chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người đưa mắt nhìn nhau, Vưu Nhiên tiên phong qua mở cửa.

      Vừa mở cửa thấy Vu Tranh đứng ở ngoài, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn Vưu Nhiên.

      "Tiểu Tranh?" Vưu Nhiên có chút kinh ngạc. Thẩm Thiển ở phía sau Vưu Nhiên cũng rất là kinh ngạc, vị hôn thê của Tần Hạo nửa đêm gõ cửa nhà đàn ông sống mình là có ý gì?

      "Nhiên, ngày mai em lên thuyền, em..."

      Vưu Nhiên chờ Vu Tranh xong, liền lập tức : "Em rốt cục cũng trưởng thành, mau về làm vợ người ta , về sau nhớ đối xử tốt với Tần Hạo."

      Vu Tranh im lặng chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Vưu Nhiên, " thấy tiếc sao? Nếu lúc trước đồng ý lấy mình, tài sản của ông ngoại đều là của hết rồi." Trong giọng của lại có chút cầu khẩn.

      "Tần Hạo còn thích hợp được hưởng phần tài sản này hơn , thích hợp theo nghề kinh doanh."

      "Vưu Nhiên!" Nước mắt Vu Tranh trong nháy mắt như nước vỡ đê, lòng đầy căm phẫn chỉ vào Thẩm Thiển phía sau , " ta chỉ có bề ngoài là giống cái người chết kia thôi, ta phải là đó."

      Vưu Nhiên nhàng nhắm mắt lại, vẫn kiên nhẫn : "Tiểu Tranh, đây là chuyện của , em cần phải quan tâm, em ngoan ngoãn trở về chuẩn bị lên thuyền, tham dự hôn lễ của em."

      Vu Tranh nước mắt như mưa, cắn chặt răng, "Vì sao trong mắt chỉ có ta? bị tai nạn xe cộ nằm viện, là ai ngày đêm chăm sóc , là ai hết lần này đến lần khác khuyên , vì sao có thể si tình với ta mà lại tuyệt tình với người tốt bên quá vậy?"

      Vưu Nhiên nặng giơ ngón tay giữa lên, đó là chiếc nhẫn ố vàng, chỉ vào mấy chữ viết đó, : "Chị em cũng thấy chuyện của ấy, em có thể hỏi ấy. Tiểu Tranh, về nhà , ngày mai chuẩn bị lên thuyền."

      Vu Tranh hơi căm hận phóng ánh mắt đến Thẩm Thiển, Thẩm Thiển nghe hiểu đầu cua tai nheo, bị ánh mắt hung ác này nhìn trúng lại càng hoang mang lo sợ, chẳng hiểu tại sao.

      "Em Tần Hạo, em lấy ấy, chỉ vì ấy là em họ ."

      Vưu Nhiên thở dài, "Tiểu Tranh, nếu em còn chịu về, gọi điện cho Tần Hạo, hoặc là ba em đấy."

      Vu Tranh nắm hai tay, cúi đầu, răng cắn chặt, "Xin lỗi, em mất tự chủ." Dứt lời, xoay người rời . Vưu Nhiên giữ cửa lặng im nhìn chăm chú lâu. Xoay người lại vừa khéo đối diện với Thẩm Thiển.

      Thẩm Thiển ngượng ngùng cười: " ra có thể nhìn thấy ấy thực rất thích ."

      "Vậy còn ?" Vưu Nhiên hỏi lại, "Em có thể nhìn ra thích ai ?"

      Ai mà biết Vưu Nhiên thích ai? bạn trong truyền thuyết kia, độc chiếm Vưu Nhiên trong quá khứ ấy. Thẩm Thiển nghĩ như thế trong lòng lại thấy buồn, cười: " nữ sinh đó rất giống tôi sao?" Vưu Nhiên bình thường vô cùng thân thiết với có phải là vì "mượn vật nhớ người" .

      " giống, chút cũng ." Vưu Nhiên miễn cưỡng cười : "Nếu muốn ấy, ấy lập tức nhào tới, thỏa mãn cho , giống em, chập mạch."

      "..." Thẩm Thiển vẻ mặt đầy hắc tuyến, mồ hôi ướt đẫm. này mạnh mẽ , bội phục.

      "Ngày mai phải lên thuyền, em cũng ngủ sớm chút ." Vưu Nhiên cất bước lên cầu thang rồi hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn , "Ngủ ngon, Thiển Thiển."

      Thẩm Thiển trong lòng bất ổn, lo sợ bất an.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Chiếc du thuyền xa hoa này hết vòng quanh thế giới cũng phải mất sáu mươi sáu ngày. Trong sáu mươi sáu này, chỉ cần tay có vé là mọi khoản ăn mặc đều được miễn phí. Thẩm Thiển vốn hẹn gặp Lý Mỹ Lệ ở bến tàu. ngồi sô pha gọi điện cho Lý Mỹ Lệ, nào ngờ Lý Mỹ Lệ lại ưu thương qua điện thoại: "Nếu có thêm vé nữa tốt rồi, bỏ mặc ông xã ở nhà mình đành lòng."

      Thẩm Thiển lúc cảm thấy đáng tiếc Vưu Nhiên từ lầu xuống, đưa vé cho , " cần nhăn mặt như vậy."

      Thẩm Thiển mừng rỡ, báo tin vui cho Lý Mỹ Lệ ở đầu dây bên kia. Cúp máy xong, Thẩm Thiển trong lòng muốn cám ơn mà nên lời, Vưu Nhiên lại , "Vé này chính là chuẩn bị cho em, ngờ em tích cực như vậy, tự kiếm được vé cho mình, em đem cái giấy mời em kiếm được cho chồng Lý Mỹ Lệ rồi dùng cái này ."

      Thẩm Thiển mím miệng, vô cùng ngượng ngùng, thấy tấm thiếp mời này so với cái của còn đẹp hơn chút, " Vưu tốt."

      " thôi, chúng ta cùng ."

      "Uhm."

      Phải ngày đó ở bến tàu tụ tập rất đông người còn có rất nhiều xe hàng hiệu, gần như mọi chiếc xe sang đều kéo hết về con đường này, bọn họ đều từ trong xe ra, gặp người quen liền lập tức chào hỏi. Chiếc du thuyền xa hoa cỡ bự cũng neo ngay cạnh bến tàu, nhìn thấy nó Thẩm Thiển bỗng có cảm giác mình chỉ bé như con kiến. Vưu Nhiên đưa Thẩm Thiển đến bến tàu, rồi lái xe đến chỗ cần .

      "Thiển Thiển." Lý Mỹ Lệ cõng bao lớn bao gì đó, kéo chồng chạy tới, cười hớ hớ : "Mình tới rồi nè, cảnh tượng này đúng là làm cho người ta sục sôi mà, nhà giàu xa xỉ thể so sánh."

      Thẩm Thiển gật đầu, ánh mắt dừng ở đống bao lớn bao gì đó người Lý Mỹ Lệ, "Cậu làm gì vậy? Dọn nhà hả?"

      "Cái này gọi là chuẩn bị đầy đủ." Lý Mỹ Lệ nhún nhún vai xốc đống đồ lưng, "Thuyền này tuy là du thuyền xa hoa, nhưng vẫn chia khoang hạng nhất, hạng hai, hạng ba, cậu xem chúng ta có phải là ở khoang hạng ba ? Nghe đồ ở khoang hạng ba có đầy đủ? Cho nên mình chuẩn bị sẵn sàng hết luôn."

      Thẩm Thiển ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.

      Rốt cuộc còi thuyền cũng vang lên, thuyền chuẩn bị xuất phát. Thẩm Thiển vội vàng đưa thiếp mời cho Lý Mỹ Lệ. Lý Mỹ Lệ hề hề : "Đại đội trưởng đúng là có năng lực."

      Sau đó đám người bắt đầu chen chúc vào cửa, Thẩm Thiển bị chen chật cứng như nêm, lại tách khỏi Lý Mỹ Lệ đoạn, Lý Mỹ Lệ dẫn đầu cầm thiếp mời vào, bị đám người đẩy tọt vào bên trong, thét to: "Thiển Thiển, mình vào trước, cậu vào rồi gọi điện cho mình."

      Thẩm Thiển cuồng cuồng gật đầu, vất vả lắm mới đến phiên xét thiệp mời, vị kiểm phiếu : "Ngại quá, đây là cửa vào khoang hạng hai, thiệp của là khoang hạng nhất, xin mời đến cửa bên kia."

      Thẩm Thiển lúc này muốn hộc máu, vất vả lắm mới chen được vào, mà lại bảo lại ra ngoài? vội vàng : "Cửa này vào được sao?"

      " được, vào cửa có người phát thẻ phòng, nếu ai cũng giống như rất mất trật tự, tàu Elizabeth số 7 tổng trọng tải hai mươi vạn tấn, sức chứa đến 8.000 khách, mong hiểu cho." Thẩm Thiển cũng hết cách, chỉ có thể như ốc sên lết ra ngoài, đổi cửa vào.

      gần sắp đến lối vào, bỗng nhiên phát Vưu tư lệnh đứng ở cửa bắt chuyện cùng người đàn ông, hai người nhìn rất hòa ái, người đàn ông kia đưa lưng về phía Thẩm Thiển, nhưng ông ta cũng mặc quân phục, dáng người thẳng tắp, cương trực công chính. vai ông có ngôi sao vàng lấp lánh.

      "Thiên Dương, chúc mừng."

      "Ôi, Vưu tư lệnh, con bé này có phúc vào được nhà , tác hợp thế nào cũng được."

      "Đừng như vậy, Hạo Hạo cũng tồi, con rất có phúc đấy."

      "Hắc hắc, đúng vậy, đúng vậy."

      Thẩm Thiển cúi đầu, né sát theo người bọn họ mà qua.

      Vưu tư lệnh sửng sốt, nhất thời thể , chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Thiển. Vu Thiên Dương cũng thấy kỳ quái, hỏi: "Vưu tư lệnh làm sao vậy?"

      "Thẩm Thiển?" Vưu tư lệnh thào .

      Vu Thiên Dương bỗng nhiên quay đầu, thấy bóng dáng Thẩm Thiển đâu, lại quay đầu hỏi: "Mối tình đầu của Tiểu Nhiên? phải chết rồi sao?"
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :