1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ thú y không đơn giản - Cẩm Trúc (46 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5


      Lúc Thẩm Thiển lần thứ hai vào trong căn biệt thự, Vưu Nhiên mặc áo T-shirt trắng, quần vải lanh ngồi xích đu ở trong vườn hoa, hai tay hiền hòa đan vào nhau đặt đầu gối. tay là sợi dây xích chó, đầu bên kia dây xích buộc vào cổ con Labrado Thiển Thiển lúc này nằm rạp bãi cỏ, nhắm mắt dưỡng thần, nhìn rất hưởng thụ.

      Thẩm Thiển đứng ở bên ngoài hàng rào, nhìn cảnh tượng người chó vô cùng hài hòa ở bên trong mà khỏi làm nhớ tới người, người đó cũng là trong những người khắc sâu nhất trong trí nhớ kéo dài năm năm của Thẩm Thiển. Lúc bọn họ mới gặp mặt, người nọ toàn thân mặc đồng phục trắng, dắt theo con chó Afghanistan, ở phía đối diện mỉm cười với . Thẩm Thiển năm ấy với Lý Mỹ Lệ, thằng nhóc này đúng là sạch .

      Còn cảnh tượng lúc này, Thẩm Thiển thầm nghĩ, lại gặp phải người sạch rồi.

      Vệ sĩ đứng ở bên cạnh Thẩm Thiển, nhàng ho khan tiếng, "Thiếu gia."

      Vưu Nhiên ngồi xích đu ngẩng mặt lên, hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Thiển Thiển dưới chân nhanh chóng đứng lên, nhìn thấy Lông Xù dưới chân Thẩm Thiển liền chạy tới.

      Vưu Nhiên cũng qua theo, mỉm cười , " đến rồi à?"

      Thẩm Thiển gật đầu, " để đợi lâu."

      Vưu Nhiên đáp, chỉ tiếp tục mỉm cười. Bởi vì khoảng cách giữa hai người tương đối gần nên Thẩm Thiển có thể ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng mà thơm ngát, đây là mùi Thẩm Thiển rất thích, mà nó lại đúng là tỏa ra từ người Vưu Nhiên.

      "Lão Trương, giúp Thẩm chuyển hành lý vào ." Vưu Nhiên kéo sợi xích, Thiển Thiển liền thôi cọ cổ Lông Xù, quay đầu trước dẫn đường vào. Thẩm Thiển nhìn dáng người cao lớn của Vưu Nhiên mà khỏi tiếc nuối, người đàn ông như vậy mà bị mù đáng tiếc.

      Lão Trương giúp Thẩm Thiển mang hành lý lên căn phòng nằm trong góc lầu hai, ông vừa buông hành lý xuống, Thẩm Thiển liền cám ơn: "Cám ơn chú, phiền chú quá."

      Động tác khom người của Lão Trương hơi khựng lại, quay mặt nhìn về phía Thẩm Thiển, nét mặt có kinh ngạc, lập tức cười khổ, " là khách quý của thiếu gia, đây cũng đều là việc phải làm." Thẩm Thiển cười cười ha ha, có chút được tự nhiên, "quý" ở chỗ nào nhỉ?

      Lão Trương lại : " Thẩm, thiếu gia nhà tôi sau này nhờ vậy."

      "Dạ?" Thẩm Thiển kinh ngạc thôi, "Chú đây là có ý gì ạ?"

      "Tôi… à, cáo lão hồi hương." Lão Trương nghiến răng cười ngây ngô, " lên ngựa tôi tất nhiên phải xuống ngựa."

      "Đợi chút, tôi chỉ là chăm sóc cho Thiển Thiển, nhân tiện chăm sóc cho thiếu gia nhà chú thôi." Đầu óc Thẩm Thiển lập tức trì trệ hẳn, đối với câu bất ngờ của lão Trương, thực biết phải làm sao.

      "Tôi tin nhân tiện làm cho thiếu gia của chúng tôi có sức sống hơn." Lão Trương thong thả ra khỏi cửa phòng, Thẩm Thiển lập tức theo ngay sau đuôi.

      Hai người tới phòng khách, Vưu Nhiên yên lặng dựa ở sô pha chờ. Dưới chân là hai con chó lớn nằm phủ phục, đầu lưỡi thè ra, thở phì phò.

      "Thiếu gia, đồ đạc dọn xong hết rồi."

      "Uhm, chú ."

      "Vâng." Lão Trương gật đầu xoay người, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt vô tội của Thẩm Thiển, lão Trương chớp mắt cái, trong mắt có gì đó vừa mờ ám lại vừa . Điều này lại càng khiến Thẩm Thiển ngơ ngác nghi ngờ.

      Lão Trương rồi, trong phòng khách chỉ còn lại có hai người hai chó. Thẩm Thiển dè dặt lại xấu hổ cười : "Lão Trương đâu vậy?"

      "Tôi bảo chú ấy đến chỗ ba tôi rồi, tôi thích trong nhà có nhiều người quá." Vưu Nhiên nhàng nhắm mắt lại, ngửa cả người ở sô pha, vẻ mặt nhìn chút cảm xúc. Thẩm Thiển lúc này lại xấu hổ, đưa mắt nhìn xung quanh, nhân tiện nhìn đến cái đồng hồ treo tường, thời gian vừa vặn là vào giờ ăn trưa, Thẩm Thiển lập tức tìm được đường sống, "Tôi vào bếp làm cơm trưa."

      "Đợi chút." Vưu Nhiên tự rời khỏi chỗ ngồi, vô cùng trơn tru về phía , nhưng lại vượt qua , về hướng chiếc piano phía sau Thẩm Thiển, vuốt ve cây đàn, quyến luyến thôi. Thẩm Thiển nghi hoặc nhìn , biết muốn làm gì.

      "Ngày nào cũng chạm vào nó chút, nhưng lại chưa bao giờ đánh." Vưu Nhiên giống như là tự thầm, lại giống như là với Thẩm Thiển. sờ soạng ngồi trước cây đàn, ngón tay bấm vài phím, chân đạp bàn đạp, điều chỉnh thang .

      Từ từ, chậm rãi, chuỗi nhạc bắt đầu vang lên, đánh rất nhuyễn, gần như là lướt phím đàn vậy. Thẩm Thiển sững sờ bất động, lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc tặng kèm này.

      Đây là đoạn trong bài “Dream Wedding”[3] nổi tiếng thế giới. Hồi mới vào đại học học tự chọn nhạc, giáo vì câu chuyện cảm động đánh bài này, rồi kể cho bọn nghe về câu chuyện động lòng người ấy.

      Chàng dũng sĩ rời xa công chúa của chàng sáu năm, sáu năm đó, chàng ở bên ngoài vẫn luôn tin tưởng là quay trở về kinh thành cưới công chúa. Đến khi chàng khải hoàn trở về, mang theo ký ức cùng tình tươi đẹp đón công chúa tin dữ cũng đến, nàng công chúa của vì bất mãn với hôn ước của quốc vương lựa chọn phương thức dứt khoát nhất. Chàng dũng sĩ vô cùng đau đớn, chàng ta xuôi ngược cả nước tổ chức hôn lễ long trọng cho công chúa, cuối cùng chàng dũng sĩ cũng uống rượu độc tự sát. Quốc vương cảm động đem hai người an táng cùng chỗ.

      Lúc trước, Thẩm Thiển nghe xong câu chuyện này liền với Lý Mỹ Lệ, câu chuyện cổ tích này quá giả dối. Nhưng sau đó giáo lại câu khiến Thẩm Thiển phải ghi tạc bài nhạc này, giáo , đây là chuyện có . Tác giả cũng bởi vậy mới sáng tác ra bài nhạc này để tưởng nhớ câu chuyện tình vui buồn lẫn lộn.

      Phải sâu đậm thế nào mới có thể ở vào lúc thành công nhất lại tự tử? Thẩm Thiển vì thế mà nhớ về đoạn nhạc này. ba năm qua , giờ lại được nghe bài nhạc này, còn là do chàng say mê diễn tấu, Thẩm Thiển lại càng thêm nghi ngờ về quá khứ của Vưu Nhiên.

      Quá khứ của nhất định là có chuyện gì đó, những thế chắc chắn chuyện đó cũng khiến người ta thổn thức như câu chuyện làm bối cảnh cho bài nhạc này. Thẩm Thiển tĩnh tâm lại mà lắng tai nghe, trong đầu dần ra gian phòng cũ tối tăm, đồ dùng bên trong đều bị phủ lớp vải trắng, chỉ chừa lại duy nhất cây đàn piano bằng gỗ kê ở ngay chính giữa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tụ lại thành vầng sáng mặt cây đàn.

      cậu thiếu niên sạch ngồi ở trước cây đàn đánh bài Dream Wedding, gương mặt mỉm cười ấm áp tựa nắng mai, nét mặt tươi như hoa. Cậu ta thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Thẩm Thiển cố gắng nhìn cho bên cạnh cậu ta là ai, nhưng phía bên đó lúc nào cũng mơ hồ thể nhìn được.

      Thẩm Thiển trở về với thực, bài nhạc cũng đánh xong, lẳng lặng ngồi yên trước cây đàn, ánh mắt lần đầu tiên trống rỗng, nhìn thẳng về phía trước. Thẩm Thiển biết nhớ cái gì đó, là đoạn nào đó trong quá khứ của ? Hay là... đột nhiên đói bụng? -_-|||

      " Thẩm, tôi đột nhiên thấy đói bụng." Vưu Nhiên hơi hơi nghiêng mặt, thản nhiên phun ra câu như vậy.

      Thẩm Thiển bỗng nhiên thấy được ba đường hắc tuyến, trực giác của sao lại chính xác quá vậy?

      " chờ chút, tôi vào bếp xem sao." Thẩm Thiển lập tức bước , chạy vào bếp. Trong lòng ảo não thôi, sau này làm bảo mẫu vô điều kiện như vậy sao. Điều duy nhất đáng mừng là, trước kia toàn làm bảo mẫu cho thú lần này mới được thăng cấp lên làm bảo mẫu cho người.

      Thẩm Thiển khá tự lập, từ năm học lại cấp ba, tự mình cầm nồi cầm xẻng bắt đầu xuống bếp. Mặc dù thể cam đoan đầy đủ sắc hương vị, nhưng hương vị khi cho vào miệng vẫn có thể được khen ngợi.

      Thẩm Thiển từ trong bếp ra, lúc mang đồ ăn lên, nhìn thấy Vưu Nhiên bàn cơm cũng là lúc phải dở khóc dở cười. Trước mặt Vưu Nhiên đặt hộp sôcôla cỡ bự, bóc vỏ giấy, ăn từng cục , xem ra đúng là đói lắm rồi...

      Thẩm Thiển vừa bước vào cái, Thiển Thiển dưới chân Vưu Nhiên liền lập tức nhảy dựng lên. Phản ứng lớn như vậy Vưu Nhiên tất nhiên biết Thẩm Thiển đến, cộng thêm mùi đồ ăn khiến Vưu Nhiên càng thêm chắc chắn.

      "Đói quá nên ăn chút sôcôla lót dạ." Vưu Nhiên lịch thả sôcôla xuống, dẹp cái hộp sang bên, nghiêm chỉnh ngồi chờ đồ ăn. Thẩm Thiển lại cuống quýt xới cơm, sau đó đưa cho .

      Vưu Nhiên cảm thấy trước mặt có hơi nóng, "Tôi nhìn thấy, đút tôi ăn ."

      "..."

      Thẩm Thiển cũng hết cách, tự động tiếp tục thăng cấp cho mình từ bảo mẫu lên kiêm vú em. Lúc Thẩm Thiển đút ăn cơm, ban đầu chỉ là tiện mắt nhìn lướt qua, vừa khéo bởi vì khoảng gần mà lại nhìn thấy vành tai trái của Vưu Nhiên có cái lỗ tai, tuy rằng đó đeo gì, rất dễ bị bỏ qua, nhưng Thẩm Thiển vẫn chú ý tới. ngờ, chàng sạch như Vưu Nhiên mà cũng bấm lỗ tai?

      Bởi vì tâm tư chạy đến Thái Bình Dương, lơ là việc đút cơm mà Thẩm Thiển đưa tay trực tiếp đút thẳng cơm vào mũi Vưu Nhiên.

      "Ấy da, xin lỗi." Thẩm Thiển luống cuống rút khăn giấy ra lau cho Vưu Nhiên, Vưu Nhiên lại bình tĩnh cầm lấy bàn tay bối rối của Thẩm Thiển, chút để bụng: "Vừa rồi nghĩ gì vậy?"

      Thẩm Thiển hơi khựng lại, cũng biết mình có thay đổi được tật bát quái hay . Vưu Nhiên cũng hé răng, yên lặng chờ mở lời. Thẩm Thiển bị bình tĩnh này của làm cho nôn nóng bất an, đành phải thử hỏi câu: " ngại tôi hỏi vấn đề bát quái, nhưng lại có khả năng làm mất hứng chứ?"

      Vưu Nhiên cười khẽ, "Cứ hỏi."

      Thẩm Thiển hít sâu hơi, ấp úng phun ra vấn đề vẫn muốn hỏi, "Nghe người ta mắt có thể chữa lành, vì sao lại chịu điều trị? Thế giới này đẹp biết mấy!"

      "Muốn nghe lý do quan trọng hay quan trọng?" ràng, Vưu Nhiên nhìn chẳng có vẻ gì là mất hứng, hơn nữa nét mặt còn có chút gì đặc biệt cưng chiều. Thẩm Thiển thấy rộng lượng như vậy ngược lại thấy có chút ngượng ngùng, "Có thể được bao nhiêu cứ bấy nhiêu ."

      Vưu Nhiên dừng lại chút, "Thế giới của tôi còn thấy được ấy còn nhìn thấy làm gì?"

      Thẩm Thiển kỳ cũng biết chữ “ ấy” ở đây chắc là bạn bảo bối bên ngoài vẫn đồn đại. Thẩm Thiển ha ha cười : " Vưu à, phải nghĩ thoáng chút chứ."

      Vưu Nhiên lại cho là đúng, rồi sau đó hỏi: " Thẩm, còn nhớ mối tình đầu của mình ?"

      "Ớ..." Thẩm Thiển mấp máy miệng, vô cùng mất tự nhiên, "Tôi nhớ được những việc xảy ra trước khi tôi hai mươi tuổi nên biết có hay . Sau đó, đơn phương có tính ?" Thẩm Thiển xong lại thấy như mình đống thứ vô nghĩa, đơn phương sao có thể xem như mối tình đầu được chứ?

      Vưu Nhiên im lặng, nữa. Phải lúc lâu sau, Vưu Nhiên mới mở miệng : "Tôi nghĩ đến lúc nhìn lại thế giới này." đột nhiên đối mặt với Thẩm Thiển, "Tôi muốn nữa." Giọng điệu lại có mùi vị làm nũng.

      Thẩm Thiển thiếu chút nữa là nghẹn thở, múc muỗng cơm, đút vào miệng .

      "Thế giới này lại trở nên tươi đẹp biết bao." Vưu Nhiên bỗng nhiên nhoẻn cười. Thẩm Thiển kỳ quái liếc mắt nhìn Vưu Nhiên có chút bất thường. Vừa rồi còn thâm trầm, bây giờ lại tươi roi rói? Còn ra mấy lời 囧 như vậy.

      "Vì sao đột nhiên lại thế giới này tươi đẹp?" ra Thẩm Thiển muốn hỏi là, vì sao đột nhiên tinh thần lại phấn chấn dữ vậy, thần kinh cảm xúc bị kích động à?

      "Bởi vì có thể thấy Thiển Thiển nhà tôi." Vưu Nhiên bỗng nhiên cúi đầu, cười với con chó cọ ở dưới chân . Thẩm Thiển tiện đà liếc mắt nhìn con chó kia, lại lén trợn mắt liếc cái, con chó này theo nhiều năm như vậy rồi mà giờ mới muốn nhìn thấy nó? Quả nhiên là thần kinh "tinh thần" phấn chấn.

      "Tôi muốn nữa."

      "..."

      Lại làm nũng, lại thần kinh "tinh thần" phấn chấn, 囧 mất.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6


      Thiển Thiển có thai phản ứng so với những chú chó bình thường mạnh hơn rất nhiều khiến Thẩm Thiển buồn bực mãi, kết quả là phải lấy lý do bất đồng chủng tộc mến nhau là phải trả giá cay đắng mà qua loa gạt Vưu Nhiên.

      Phụ nữ mang thai phải thường xuyên vận động, vậy chó mang thai tất nhiên lại càng phải nhích tới nhích lui. Thời gian làm việc của Thẩm Thiển là luân phiên làm ngày nghỉ ngày, xem như cực kỳ thoải mái, có điều làm nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít. Thẩm Thiển vì tiền mà muốn tăng ca đến chết, đáng tiếc viện trưởng "thầm mến" lâu, sợ vất vả, mỗi lần có việc tăng ca, đều bị người khác lấy hết, Thẩm Thiển đáng thương chỉ có thể rảnh đến đau ngực thay người khác đau trứng.

      Mùa hè trời sáng rất sớm, hơn sáu giờ là nắng chiếu rọi khắp phòng. Thẩm Thiển sáng sớm ngủ dậy, lười biếng duỗi thắt lưng, ngáp hai tiếng rồi nhìn đồng hồ báo thức hình cậu bé đầu giường, thấy mới hơn sáu giờ lại lăn xuống giường ngủ tiếp.

      Thẩm Thiển đặt chuông báo là bảy giờ, thể từ bỏ chút thời gian thừa, cho nên tiếp tục ngủ. Thẩm Thiển dần dần tiến vào trong cơn buồn ngủ cửa phòng của lại bị người ta gõ từng hồi từng hồi, ồn ào khiến người ta thể thức dậy.

      Thẩm Thiển bị quấy nhiễu liền rời giường, lông mày nhăn nhúm lại, trèo ra khỏi giường mở cửa, chuẩn bị càu nhàu với vị khách quấy rầy giấc ngủ của người khác này. mở cửa ra, nhưng đằng trước lại chẳng có ai? cúi đầu, chỉ thấy Lông Xù của ngồi chồm hổm ngoài cửa, ngẩng đôi mắt to đen lúng liếng tội nghiệp của cậu chàng lên, cái đuôi phía sau quét tới quét lui mặt đất.

      Mọi cáu kích tích tụ lúc đầu đều vì nhìn thấy tiểu súc sinh này mà hoàn toàn tan biến. Thẩm Thiển vẫn biết mềm lòng là điểm yếu trí mạng của mình, ngay cả chó cũng ngoại lệ. Lý Mỹ Lệ từng ràng chỉ ra cái bản tính mềm lòng này của , bảo thỉnh thoảng phải ác độc chút, nhưng Thẩm Thiển vẫn làm được, bản thân cũng có cách nào.

      "Mày muốn làm gì?" Thẩm Thiển hai tay chống nạnh, làm ra vẻ bà la sát, nhưng giọng điệu lại mềm nhũn, đúng là đủ hơi.

      Lông Xù phe phẩy đuôi, lắc lắc mông dẫn . Thẩm Thiển mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo. Lông Xù ngừng lại ở trước phòng Vưu Nhiên. Thẩm Thiển dừng chút, còn ngơ ngác thấy Lông Xù vươn chân, bắt đầu đập cửa.

      Thiển Thiển ở trong phòng với Vưu Nhiên còn Thẩm Thiển ghét Lông Xù buổi tối có thói quen cào giường cho nên làm thế nào cũng chịu cho Lông Xù vào ở chung phòng. Vưu Nhiên thâm minh đại nghĩa (người công bằng, hiểu lẽ phải), vừa khéo trong nhà có ba phòng ngủ nên phòng còn lại để cho Lông Xù ở.

      Lông Xù muốn vào phòng Vưu Nhiên ràng là muốn nhìn mẹ của con nó. Thẩm Thiển nhàn nhã nhìn cậu chàng duỗi móng vuốt lần lượt đập cửa, hiển nhiên là có ý giúp. Nào ngờ, qua vài lần Lông Xù cào đập, đẩy đẩy vài cái, cành cửa lại tự động mở ra.

      Lông Xù lập tức chui ngay vào. Thẩm Thiển hoảng hốt, muốn kêu Lông Xù ra, nhưng con chó dê xòm này chỉ lo chạy thẳng vào, hoàn toàn bỏ lơ . Sắc mặt Thẩm Thiển lúc này trắng bệch, tự nhiên xông vào phòng ngủ của người khác là cực kỳ tốt, nếu như bị Vưu Nhiên ghét, có còn được lăn lộn ở đây nữa hay ?

      lúc lo lắng vạn phần, lại nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, Thẩm Thiển chớp chớp mắt, vừa nghi hoặc lại vừa tò mò, đứng ở cửa trợn mắt ngểnh cổ nhưng thể nào nhìn thấy được bên trong.

      Thẩm Thiển là người hay nghĩ vớ vẩn, dựa theo hiểu biết của đối với Vưu Nhiên trong mấy ngày sống chung này Vưu Nhiên là chàng cực kỳ im lặng, phần lớn thời gian đều thích im lặng, nhưng cũng đến mức vô thanh vô tức đó? Trong đầu Thẩm Thiển vì thế trồi lên hình ảnh, vị mỹ nam tuấn cẩn thận đường bị trượt chân, đầu đập xuống đất, thời nằm trong vũng máu. Vừa nghĩ vậy, Thẩm Thiển liền kích động, vọt vào trong nhưng chỉ thấy Thiển Thiển nằm rạp thảm, Lông Xù ngồi bên cạnh liếm mặt nàng. Thẩm Thiển nhìn khắp nơi trong phòng ngủ thế nhưng lại chẳng thấy Vưu Nhiên đâu?

      Ố? Mắt mũi bất tiện sao lại tự mình ra ngoài? Lại còn mang theo chó dẫn đường? Thẩm Thiển nghi hoặc đầy mình. Thiển Thiển nằm ở thảm nâng đuôi mắt lên nhìn về phía người tới, biết là người quen liền phe phẩy lỗ tai, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Phụ nữ có thai đều lười biếng, thích động đậy như thế. Có lẽ Vưu Nhiên chỉ là xuống dưới lầu mà thôi.

      Thẩm Thiển lại nghĩ nếu đột nhiên lên phải làm sao? tự nhiên xông vào khu vực riêng tư như vậy là đúng. Thẩm Thiển vội vàng ngoắc Lông Xù, ý bảo nó chạy lại. Lông Xù bỗng nhiên quay đầu, thèm nhìn , lại bắt đầu chăm sóc mẹ của con nó.

      Thẩm Thiển thở phì phì muốn kéo nó , Lông Xù gần đây tính tình rất bướng, lập tức chui xuống dưới giường. Cơn tức của Thẩm Thiển lập tức bùng lên, con chó này được chiều quá nên bắt đầu kiêu căng rồi đây. Cái đồ tiểu tạp chủng như mày mà cũng bắt đầu kiêu ngạo? Thẩm Thiển nghĩ, nhất định phải giáo huấn cho thằng ranh con biết trời cao đất rộng này chút, cho nó biết cãi lời chủ có số kiếp như thế nào? Vì thế Thẩm Thiển cũng chui xuống dưới giường theo nó.

      Lông Xù nghĩ gầm giường có thể cho nó phát huy toàn bộ, Thẩm Thiển chỉ có thể phát huy 10%, vì thế bắt đầu vòng qua lượn lại lưu luyến cái gầm giường chịu chui ra. Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, đụng đầu mấy lần. Rốt cuộc mẹ của con Lông Xù giật mình, Lông Xù nhìn thấy liền chạy ra khỏi gầm giường. Thẩm Thiển thở hồng hộc ra khỏi gầm giường, còn chưa kịp đứng lên, trước mắt liền xuất đôi chân. Thẩm Thiển hơi kinh ngạc, từ đôi chân kia nhìn lên, lại nhìn thấy Vưu Nhiên khỏa thân đứng ở trước mặt mình. hiển nhiên là vừa tắm xong, tóc hẳn còn ướt, cả người cũng ướt sũng, bên hông quấn cái khăn tắm mà hình như cũng lung lay sắp đổ, lơi lỏng nghiêng ngả như muốn rơi đến nơi. Thẩm Thiển lần đầu tiên thấy đàn ông trống trải như thế đứng ở trước mặt mình nên hơi nghẹn lại nơi cổ, trực tiếp nấc lên tiếng, phát mình gây ra tiếng động liền lập tức lấy tay bịt miệng lại.

      "Thiển Thiển?" Vưu Nhiên sửng sốt, chắc chắn lắm .

      Thẩm Thiển dám lên tiếng, mở to hai mắt, sắc mặt nở hoa nhìn màn trần như nhộng trước mắt. Vưu Nhiên thấy có ai trả lời lại bước tới bước, Thẩm Thiển kinh hãi, còn chưa kịp lui về phía sau, Vưu Nhiên vấp phải , cả người lao tới đè về phía , Thẩm Thiển thậm chí còn kịp la lên...

      Thẩm Thiển bị Vưu Nhiên đè ngã xuống đất, đầu đập trực tiếp xuống sàn, phát ra tiếng “bốp” nặng nề. Thẩm Thiển nhe răng trợn mắt xoa xoa gáy, liếc mắt nhìn đến vị trí đặc biệt người mình. Ở bộ ngực lớn vô địch của bàn tay, cái tay kia tuy rằng rất lớn, nhưng vẫn thể hoàn toàn nắm hết bộ ngực cỡ lớn của . Thẩm Thiển chắc là vừa rồi bị đập đầu đến choáng váng, thế mà lại chỉ nhìn chằm chằm cái tay kia... Cho đến khi... cái tay kia nhéo nhéo mặt , chủ nhân đôi tay còn thản nhiên cười : "Vẫn to như vậy, chẳng thể nắm được."

      Đầu óc Thẩm Thiển lúc này cứ như là bị tia sét đánh thẳng vào, nhanh chóng rụt người lại, ngồi xổm xuống trong góc phòng, như là đề phòng dê xồm hai tay bảo vệ ngực, kỳ quái nhìn . Vưu Nhiên cũng chỉnh đốn lại tư thế, cười : "Sao Thẩm lại đến phòng tôi?"

      Ánh mắt vốn ghét bỏ của Thẩm Thiển lập tức mềm hẳn, đây phải là phòng của , phải cố ý muốn mạo phạm, mà là đưa đến tận cửa bảo mạo phạm? Những lời này lập tức làm cho đánh mất quyền chủ động, chuyển thành bị động.

      lắp bắp : "À... Lông Xù muốn nhìn mẹ của con nó, mà vào mình nó ngại nên kêu tôi vào cùng."

      "Vậy chắc là gõ cửa." Gương mặt Vưu Nhiên vẫn mỉm cười như trước, nhìn ra chút tức giận. Nhưng Thẩm Thiển hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, dù thế nào vẫn thấy đằng sau nụ cười của lúc nào cũng có chút tâm tư.

      "Lần sau tôi gõ cửa." Thẩm Thiển lập tức trả lời.

      Vưu Nhiên cười tủm tỉm, " cách khác là sau này còn đến phòng tôi nữa, vậy lần sau là lấy cớ gì để đến vậy?"

      "..." Thẩm Thiển trầm mặc. Cái này chỉ là nhất thời buột miệng mà thôi, dám cam đoan, chút ý nghĩ an phận cũng có. Thẩm Thiển thể dùng từ ngữ nào để diễn đạt, chỉ có thể liều mạng lắc đầu chứng minh mình vô tội. Nhưng người căng thẳng thế nào cũng quên việc, ví dụ như, Thẩm Thiển quên mất là mắt Vưu Nhiên nhìn thấy.

      Vưu Nhiên chỉ cười, nụ cười chẳng khác nào đóa bách hợp tươi mát, lóng lánh mà lại thuần khiết.

      "Hôm nay chuẩn bị đồ ăn gì cho Thiển Thiển?"

      "Thịt bò, bổ sung protein, còn có chút vi chất." Thẩm Thiển bị Vưu Nhiên đột nhiên sang chuyện khác mà có chút mơ hồ, câu trả lời cũng tương đối máy móc.

      Vưu Nhiên chỉ nhàng gật đầu: "Vậy phiền Thẩm ngoài chút, tôi muốn thay đồ."

      "Á?"

      "Nếu ngại, tôi cũng có thể tự nhiên thay trước mặt ."

      Vưu Nhiên còn chưa xong, Thẩm Thiển nhanh như chớp chạy bay ra ngoài. Vưu Nhiên cúi đầu mỉm cười, nâng cái tay mình vừa rồi phi lễ Thẩm Thiển lên, nhàng mở ra nắm vào, trong đầu lại lên đoạn đối thoại.

      "Vợ ơi, hồi trước em ăn gì mà lớn vậy?"

      "Ăn sữa bột."

      "Hèn gì mà giống như trâu."

      "Vưu Nhiên, chết ."

      cậu thiếu niên thuận lợi né được đòn đá chân của thiếu nữ, nhanh chóng chạy trốn, đuổi theo phía sau, bám riết tha.

      "Chồng ơi, chạy nhanh như ngựa ấy."

      "Đúng vậy."

      " có biết vì sao lại chạy nhanh như vậy ?" cười hề hề .

      "Vì sao?"

      "Ngựa khỏe dồn roi." bắt đầu cười phóng đãn.

      Cậu thiếu niên nhất thời đỏ mặt, rống giận, "Thẩm Thiển, em chết ." lại lắc lắc đầu, nhún người cái, leo lên lưng cậu, tựa vào lưng cậu : "Nếu em chết sao?"

      " tìm khác, ấy ở trong phòng của em, tiêu tiền của em, ngủ với chồng em, đánh con em. Xem em còn dám chết hay ." Cậu thiếu niên cười đến thực vui vẻ.

      lập tức cắn lỗ tai cậu: " uy hiếp em."

      "Ai bảo em dám đòi chết trước , đây là trừng phạt đối với em."

      Tình vẫn phai màu theo thời gian, chỉ có còn nhớ, quên mà thôi. Sắc mặt Vưu Nhiên tái nhợt, từng ký ức ấy thấm sâu vào xương cốt , muốn gạt cũng được. từng muốn tìm đó để trừng phạt ra của , nhưng cuối cùng, vẫn là tự trừng phạt mình, chăm sóc tốt , bảo vệ cả đời.

      Ở trong cuộc sống , mỗi lần bay nhìn lên bầu trời, dù thế nào vẫn thấy bầu trời xanh lam ấy chứa quá nhiều điều luyến tiếc, nhưng trong lòng lại ngừng tin tưởng rằng dưới bầu trời này vẫn sống cùng . Mãi cho đến khi có người với mất. biết, khoảnh khắc đó, bầu trời của hoàn toàn sụp đổ, mất cả thế giới.
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7


      Mùa hè thịt thịt vẫn tiếp tục trôi qua, giữa trưa mặt trời đứng bóng Thẩm Thiển lại phải làm, kỳ rất muốn bữa trưa về, tuy rằng bệnh viện có căn tin nhưng lại có đường dây nóng đặc biệt có thể dùng để đặt cơm hộp. Bình thường bác sĩ thú y làm khoảng giờ trưa đều đặt cơm giải quyết bữa còn Thẩm Thiển lại chọn giữa trưa nắng gắt chợ mua đồ ăn về tiểu khu Giang Hạ nấu cơm. Cũng chẳng có cách nào khác, trong nhà có hai chó người đợi , nếu nấu cơm bọn họ có cơm mà ăn.

      Lý Mỹ Lệ thấy Thẩm Thiển tận tụy như vậy khỏi khó chịu, "Cậu cố gắng như vậy làm gì?"

      Thẩm Thiển thu dọn túi, chuẩn bị chợ mua đồ ăn về nhà vừa liếc cái, "Cậu hiểu cái gì là ăn của người ta chuyện phải mềm mỏng à."

      "Mình thấy phải vậy, là cậu đau lòng cho mỹ nam trong biệt thự kia có? nỡ để người ta chịu đói chứ gì?" Lý Mỹ Lệ liếc mắt châm chọc. Thẩm Thiển cũng lườm lại cái, lười đáp trả nàng, tiếp tục thu dọn đồ của mình xong liền xách túi khỏi.

      "Im lặng chính là thừa nhận?" Lý Mỹ Lệ chu miệng lên, "Ui cha, mẫu nam sinh cậu thích vẫn thay đổi nhỉ, năm đó chịu đau khổ còn chưa đủ nhiều sao?"

      Thẩm Thiển quay đầu giận dữ trợn mắt, "Lý Mỹ Lệ, cậu cố ý chọc tức mình phải ?"

      "Thẩm Thiển, gã đó hợp với cậu đâu. Ba ta là Vưu tư lệnh đó, cậu hiểu ? ta là cháu ngoại của đại gia Tần Chính, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực, cậu nghĩ cậu hạnh phúc sao?"

      Thẩm Thiển liếc cái xem thường, "Mình thề, mình đối với ta chút cảm giác cũng có, chút xíu xìu xiu cũng ."

      Lý Mỹ Lệ rất hiểu Thẩm Thiển, thích chính là thích. Lý Mỹ Lệ lúc này mới yên tâm, "Cậu mau kiếm chàng nào đó mà kết hôn để mình đỡ phải lúc nào cũng lo lắng nữa ."

      Thẩm Thiển cười mím chi.

      Lý Mỹ Lệ nhìn thấu miễn cưỡng này của , "Sao? Vẫn còn nhớ đến 'trắng nõn nà' à?"

      Thẩm Thiển lại trợn mắt lườm Lý Mỹ Lệ cái, "Cậu nhắc tới cậu ta là chết à?"

      "Ai đó chết có." Lý Mỹ Lệ nhếch miệng cười, " hoạt động trại hè đó mà cũng khiến cho cậu từ đấy về sau chỉ mình cậu ta, cậu xem cậu có ngốc ?"

      Thẩm Thiển im lặng, trong lòng rầu rĩ, kỳ nghĩ lại đúng là ngốc . cũng biết vì sao lại nhất kiến chung tình với cậu thiếu niên kia, là vì tư thế cậu ta tay dắt chó tay đút vào túi, hay là vì khuôn mặt trắng nõn kia của cậu ta thỉnh thoảng lại xuất vệt hồng mất tự nhiên? Hay là nụ cười của cậu ta giống như từng quen biết, ấm áp đến tận đáy lòng?

      Lý Mỹ Lệ thấy Thẩm Thiển ngẩn ngơ thở dài, "Cậu xem cái tên Tần Hạo đó giờ ở đâu?"

      Tần Hạo... Hai chữ này đối với Thẩm Thiển mà đột nhiên có cảm giác xa lạ. ở bên cậu ta cũng chỉ kỳ nghỉ hè, số lần nhớ đến tên cậu ta cũng chỉ đếm năm đầu ngón tay, nhưng duy chỉ có người này là làm nhớ mãi quên.

      Thẩm Thiển kỳ hiểu rất , chỉ thích diện mạo của ta, trắng nõn trắng nà, mặt mũi sáng sủa, lại là con lai, lúc cười rộ lên có cảm giác giống như ở trong đêm tối nhìn thấy ánh mặt trời. thừa nhận mình nông cạn, số người vì diện mạo mà thầm mến Tần Hạo nhiều đếm xuể, xếp hàng vào là có thể bao trọn vòng trái đất.

      Thẩm Thiển nhấc ba lô, chuẩn bị bỏ . Lý Mỹ Lệ ở sau lưng thét to, "Này, bộ tính trốn cả đời sao?"

      Thẩm Thiển đáp lại , tiếp tục . cứ thích làm con rùa, nhìn những việc trải qua tốt hay tốt cũng chỉ cứ rúc đầu trong mai, ngàn vàng cũng mua được bằng lòng của . Thẩm Thiển trong lòng hừ lạnh hết lần này đến lần khác.

      Sau khi về đến nhà, toàn thân Thẩm Thiển ướt đẫm, theo dự báo thời tiết , hôm nay nhiệt độ lên cao đến ba mươi tám độ. Thẩm Thiển vừa về nhà liền cởi phắt quần áo ướt, lười biếng lên lầu, vớ tạp dề khoác vào rồi thẳng vào bếp. Nổi lửa nấu cháo, thái rau, xào rau, bận rộn luôn tay luôn chân.

      "Thơm quá. Hôm nay lại là món mới à." Bỗng nhiên, Vưu Nhiên xuất đứng tựa vào cửa, mỉm cười .

      Thẩm Thiển nóng muốn chết bởi vì xuất đột ngột của Vưu Nhiên mà sợ đến toát mồ hôi lạnh, kèm theo đó là tiếng hét to. Vưu Nhiên ngay lập tức vọt tới, "Sao vậy?"

      "Đừng... Đừng tới đây." Thẩm Thiển hai tay ôm ngực, mặt đỏ rực. Đợi tỉnh táo lại, mới phát thấy mình lại vừa làm trò ngớ ngẩn. Lúc ấy cả gan thèm để ý gì mà cởi phăng áo ngoài chỉ mặc đúng nội y, phải là biết Vưu Nhiên nhìn thấy sao? Bây giờ còn kêu cái gì cơ chứ?

      lập tức ra vẻ thực bình tĩnh, ho khan tiếng, " có gì. Vừa rồi thấy con gián."

      "Trong nhà tôi có gián? Vệ sinh đạt tiêu chuẩn quá rồi, tôi gọi điện cho công ty giúp việc khiếu nại đây."

      "Khoan." Thẩm Thiển vội vàng ngăn lại, "Vừa nãy tôi nhìn nhầm, cái đó phải con gián, là miếng ớt đỏ tôi vừa mới cắt thôi."

      Vưu Nhiên nhếch đuôi lông mày, gì nữa, chỉ gật gật đầu xoay người chuẩn bị rời , trước khi lại đột nhiên quay đầu, ngữ khí rất : "Về sau đừng ngạc nhiên quá như vậy, bị hù chết tôi cũng bị hù chết."

      "Xin lỗi." Thẩm Thiển cảm thấy vô cùng ân hận.

      Vưu Nhiên cười khẽ, trực tiếp ra ngoài. Thẩm Thiển nhìn theo bóng , vuốt vuốt ngực, ở trần trước mặt đấy, còn biết xảy ra chuyện gì đâu? Thẩm Thiển nghĩ như vậy tự nhiên lại thấy mừng thầm. Mùa hè tất nhiên là mặc càng ít càng tốt, trước kia ở nhà, vẫn thích mặc quần tam giác, áo ba lỗ thả rông chạy lăng quăng, mẹ già của thấy vậy liền , "Con phải dè dặt, dè dặt."

      lại cười hớ hớ : "Sợ gì chứ, có gã nào thấy là được."

      Bây giờ, cho dù có gã nào đó, cũng nhìn thấy. Thẩm Thiển vui tươi hớn hở nghĩ về sau có thể thả rông loanh quanh trong nhà.

      Bưng đồ ăn lên, nhìn thấy Vưu Nhiên bàn cơm, Thẩm Thiển biết là nên khóc hay nên cười. nằm bò ra bàn ngủ ngon lành, hàng mi dài khẽ rung rung, sóng mũi cao thẳng gồ lên thành đường cong rất đẹp mắt, trơn nhẵn xuôi tới môi, bờ môi chu chu lại hơi nhếch lên kia vừa có chút đáng vừa gợi cảm. Thẩm Thiển nhàng đặt đồ ăn lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống cằm, lẳng lặng ngắm .

      biết vì sao, Thẩm Thiển cứ thấy gương mặt có nét gì đó giống như từng quen biết. Làn tóc mái che trán có gió vẫn tự động đậy, lại còn bị Thẩm Thiển nhìn thấy nhíu mày, có vẻ ngủ yên ổn lắm.

      Vưu Nhiên quá gầy, Lý Mỹ Lệ từng dáng người Vưu Nhiên trước kia khá hoàn mỹ, tuy cũng gầy nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác cao lớn, vững chãi, khiến nữ sinh thể kìm được mà nảy sinh cảm giác an toàn như chim nép vào người. Còn Vưu Nhiên tại quá gầy, cằm cũng rất nhọn, gò má hóp tọp, tuy rằng chỉnh thể khuôn mặt vẫn khôi ngô nhưng những đường nét còn lại ngũ quan của chỉ khiến người ta thấy đẹp kiểu những chàng hotboy chứ còn có cái cảm giác an toàn của người lính như trước.

      gầy như vậy chắc là do ngủ được tốt. Là cái gì khiến thể vào giấc ngủ, có ngủ cũng yên ổn như thế? Hơi lạnh từ chung quanh cứ từng cơn từng cơn táp vào cơ thể “nhẵn nhụi” của Thẩm Thiển, thân nhiệt người Thẩm Thiển cũng cao nên ớn lạnh mà rùng mình, nhân thể hắt hơi cái.

      "Hắt xì..." Thẩm Thiển dùng ngón trỏ quét nhanh qua phía dưới chóp mũi, hít hít mũi.

      Vưu Nhiên bỗng nhiên bừng tỉnh, bối rối kêu lên, "Thiển Thiển." Thiển Thiển chơi ở bên hông phòng khách liền ba chân bốn chân chạy vội đến, cọ ở dưới chân . Thẩm Thiển nhìn thấy cảnh này nhịn được mà bất đắc dĩ, vì sao cứ gọi "Thiển Thiển" hoài vậy? rời nó được à.

      " Vưu, xin lỗi, vừa rồi hắt hơi làm bị giật mình."

      Vưu Nhiên nghe xong nhíu chặt mày, chất vấn : "Mặc nhiều áo chút, đừng có ham mát mẻ."

      Thẩm Thiển kinh hãi, gương mặt cũng lúc trắng lúc hồng, chẳng lẽ biết chỉ mặc nội y bên ngoài khoác tạp dề? thần kỳ dữ vậy chứ? Thẩm Thiển nghĩ vậy liền làm đủ loại mặt quỷ với Vưu Nhiên, lại nhìn khuôn mặt Vưu Nhiên vẫn có biến động nào như trước. Phù, Thẩm Thiển đại thở phào nhõm, may mà bị phát .

      Vưu Nhiên đột nhiên đứng lên, chậm rãi đến bên sô pha, mò tìm remote ở bàn trà, nâng nhiệt độ điều hòa lên chút, "Về sau đừng có vì mát mà hạ xuống thấp như vậy, dễ bị cảm lắm."

      "Uhm." Thẩm Thiển nhếch miệng, ngập ngừng : " tự ăn cơm trước , tôi thay đồ rồi xuống."

      Vưu Nhiên mỉm cười gật đầu. chàng này cho dù mắt mù nhưng vẫn giữ được cao quý tao nhã, Thẩm Thiển thể bội phục , do đó càng tiếc là bị mù.

      Thẩm Thiển xuống dưới lại phát Vưu Nhiên ngồi ở bên cây đàn piano, dựng thẳng ngón trỏ gõ vài nốt nhạc. Thẩm Thiển hiểu nhạc khí, biết đây có phải là nhạc dạo hay , chỉ thấy Vưu Nhiên mỉm cười, từ ngón tay chuyển thành cả hai bàn tay nhàng lướt những phím đàn đen trắng, tiếp đó những giai điệu cứ liên tục nối gót nhau xuất . Bản nhạc này Thẩm Thiển biết, cũng chưa từng nghe qua. chỉ có thể lẳng lặng đứng ở cách đó xa, lắng nghe.

      Vóc dáng cao to ngồi ở ghế, bóng dáng gầy yếu ấy làm cho tận đáy lòng Thẩm Thiển có cảm giác đau lòng, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này thực độc, hoặc giả muốn mình độc, đứng ở chân trời góc bể, tưởng nhớ lại quá khứ của mình. Đây là thâm tình hay là cố chấp? Có lẽ tình cảm của chính là cố chấp thẩm thấu vào tận máu thịt, muốn người khác đụng vào, cũng muốn mình ra. được là người hạnh phúc nhất, nhưng đồng thời nếu ai vào lúc này mà người đàn ông như vậy nhất định kết thúc trong bi kịch. Thẩm Thiển tự chích cho mình mũi ngăn ngừa, đồng cảm với được nhưng dù sao cũng được .

      Bản nhạc kết thúc, Thẩm Thiển vội vàng vỗ tay, đến bên cười : "Đây là bài gì vậy?"

      "Lần đầu nghe."

      Thẩm Thiển sửng sốt, có vẻ có chút xấu hổ, "Ai, thiệt quê mùa quá, chưa từng nghe qua, hắc hắc." Tự ngây ngô cười gượng vài cái, thấy Vưu Nhiên mỉm cười như bình thường, muốn cười cũng nổi, mất tự nhiên thu hồi nụ cười, " sao vậy?"

      "Đây là bài lần đầu tiên tôi đánh cho ấy."

      Thẩm Thiển chớp chớp mắt, cũng biết trả lời như thế nào.

      Vưu Nhiên bỗng nhiên lại cười rộ lên, " nghe xong, thấy bài này thế nào?"

      "Hay lắm." Thẩm Thiển chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

      Vưu Nhiên bật cười: "Tính nết vẫn kém như vậy."

      "Hả?" Thẩm Thiển nhíu mày, nghe chàng gì. Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng lên, vui tươi phóng khoáng, "Chúng ta ăn cơm ."

      "Ờm..." Thẩm Thiển trong lòng rất buồn bực, kỳ rất tò mò, ấy của rốt cuộc trả lời như thế nào. Nhưng chàng trước mắt này cứ giống như từ trong u buồn bước ra nên tính để hồi tưởng nữa.

      Quên , vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8


      Thời tiết nắng nóng liên tục, ve ngọn cây cũng ngừng kêu, càng lúc càng inh ỏi. Dưới bầu trời cao xanh gợn mây là nắng gắt như đổ lửa, nam nữ già trẻ gì cũng gần như là áo ngắn quần ngắn, chả khác nào con nít.

      Thẩm Thiển vào giữa trưa lại phải đến bệnh viện, điều hòa trong phòng sửa xong, đứng ở trong phòng điều hòa tất nhiên là dễ chịu YY. Mùa hè đám chó cũng nổi hứng giao… phối loạn cào cào lên nữa, công việc cũng vì thế mà ít hẳn, ít đến nổi Thẩm Thiển rảnh rỗi phải lấy điện thoại ra chơi trò địa chủ.

      "Cốc cốc." Có người rất lễ phép gõ cửa.

      "Mời vào." Thẩm Thiển tắt game, thả di động vào trong túi áo blouse, vừa đứng lên lại thấy là Lý Mỹ Lệ vào, Thẩm Thiển lập tức nhíu mày, "Hôm nay cậu trúng gió gì mà lễ phép dữ vậy?"

      "Xí." Lý Mỹ Lệ vẫy vẫy tóc, "Chị đây lúc nào cũng thục nữ phong độ đấy được chưa?"

      mặt Thẩm Thiển nhất thời xuất ba đường hắc tuyến, ngoài cười nhưng trong cười, "Cậu lại tới đây làm gì? giờ làm bớt lang thang chút ."

      "Mình đến chính là để chào cậu tiếng, mình sắp hẹn hò đây!" Lý Mỹ Lệ nháy mắt, vẻ mặt cười xấu xa. Thẩm Thiển bĩu môi, đưa mắt nhìn trần nhà vừa lườm vừa than tiếng, "Ông xã tới rồi cứ theo , khỏi phải báo cáo."

      "Hắc hắc, phải là sợ cậu tan ca tìm thấy bọn mình lại sốt ruột đó sao?"

      "Ngất mất thôi, cậu được rồi đó." Thẩm Thiển lại đặt mông ngồi về chỗ cũ. Lý Mỹ Lệ thấy Thẩm Thiển coi trọng mình như thế liền cố giả vờ vừa vẫy vẫy vừa gạt nước mắt, "Cải trắng hix, cải vàng hix, hai ba năm nay hix, bị phản bội rồi hix, chỉ lòng nhớ, Thiển Thiển hix, ai ngờ Thiển Thiển chỉ ta hix..." Lý Mỹ Lệ che mặt làm ra vẻ bi thương, mím miệng chả khác nào con chó Nhật nhìn Thẩm Thiển.

      Thẩm Thiển khóe miệng co rút, thầm đếm ba tiếng, , hai, ba...

      "Lý Mỹ Lệ, riêng rồi còn hát bài đau thương?" Cao Trường Phong phá cửa vào, mặt đầy mồ hôi, tuy rằng da ngăm đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra làn da đó ràng bị phơi nắng đến đỏ rực. Lý Mỹ Lệ này biết đau lòng cho ông xã mình, còn để phơi mình dưới nắng.

      Lý Mỹ Lệ lập tức bổ nhào vào trong lòng Cao Trường Phong, "Ông xã, Thiển Thiển em."

      "Được rồi, em." Cao Trường Phong hết kiên nhẫn, trực tiếp kéo Lý Mỹ Lệ ra ngoài. Thẩm Thiển nhìn hai vợ chồng này mà dở khóc dở cười, lúc đánh lúc ầm ĩ, hôm này ra cũng khác biệt là mấy.

      Thẩm Thiển tiện đà ngẩng đầu nhìn lên cái đồng hồ tường, còn hơn nửa tiếng nữa là tan ca, liền nghiêm nghiêm túc túc ngồi ở bên bàn đọc sách về vắc-xin phòng bệnh. Đọc sách có vẻ dễ giết thời gian, Thẩm Thiển dần dần cũng quên luôn cả thời gian.

      "Hình như sắp mưa." Mấy đồng nghiệp ở phòng bên cạnh tan ca, lúc ngang qua phòng Thẩm Thiển lại bắt đầu thảo luận ồn ào.

      Thẩm Thiển nghe thế cũng nhìn về phía cửa sổ bên kia, quả nhiên, bầu trời ban đầu cao trong gợn mây giờ bị mây đen bao phủ toàn bộ, phía xa đường chân trời tối đen, vừa nhìn thấy là điềm báo sắp sửa mưa to.

      Thẩm Thiển lập tức buông sách, hốt hoảng cởi áo blouse, xách ba lô để sô pha lao ra khỏi phòng, vội vàng mua đồ ăn. Hôm nay với Vưu Nhiên là nấu món ngon kiểu mới. Chạy ra đến bên ngoài mới phát trời còn tối hơn cả lúc nhìn qua cửa sổ. ra cũng sợ trời mưa vì có cái dù hoa của mình đây rồi.

      Bỗng nhiên, tia chớp sáng lòe lên trước mắt khiến giật bắn lên. Ngay sau đó, cả bầu trời vang rền tiếng sấm. Thẩm Thiển nhìn tình huống tại, thầm kêu ổn, trận này chắc là mưa rất to đây.

      Khu chợ ở rất gần tiểu khu Giang Hạ lại tiện đường. Thẩm Thiển leo lên xe bus ngồi qua năm trạm lại xuống xe, đến chợ. Nhưng còn chưa được nửa đường, những tia chớp sáng lòe lại luân phiên xuất , xé rạch chằng chịt bầu trời xám đen, kèm theo đó là những tiếng sấm đùng đoàng.

      Thẩm Thiển vừa cất bước, những hạt mưa lớn như hạt ngọc bắt đầu trút xuống chầm chậm, Thẩm Thiển sờ soạng tìm cây dù hoa trong ba lô, nhưng tìm khắp cái ba lô lớn có chút xíu đó cũng tìm thấy bóng dáng cây dù đâu. dừng lại chút, bỗng dưng nhớ ra chiều hôm nay lúc làm để quên cây dù ghế, bỏ vào trong ba lô. Thẩm Thiển biết vậy nên bất lực, đúng là bất cẩn, giờ sắp thảm rồi.

      Thẩm Thiển còn chưa kịp nghĩ tiếp theo làm gì mưa ào ào trút xuống, hạt mưa vừa to vừa rơi nhanh, Thẩm Thiển mà có cảm tưởng như có ai hắt nguyên chậu nước vào người vậy, tóc tai ướt nhẹp mà quần áo cũng ướt lem nhem.

      "Xui quá ." Thẩm Thiển muốn chạy tới chợ, mà biết phải làm thế nào với khoảng cách khá xa giữa chợ và trạm xe bus, Thẩm Thiển dọc theo đường này có thể là được trận tắm rửa thoải mái, đủ thấy ông trời thương đến nhường nào?

      Người xúi quấy làm việc gì cũng xong, vốn định vào chợ tránh mưa lát, ai ngờ cửa chợ lại viết rất ràng " sửa chữa..." Mà bên ngoài cửa đều là các quầy hàng vẫy Thẩm Thiển qua đó. nóc quầy bọn họ đều che bạt. Thẩm Thiển muốn qua đó tránh mưa trước, nhưng vừa tới gần chú nào đó ở bên cạnh bất thần dùng gậy chọc lên nóc bạt tích đầy nước mưa, và thế là Thẩm Thiển vừa qua khỏi đường cái liền hứng trọn cả bọng nước trút thẳng từ đầu đến chân.

      "Lão già kia, ông đui rồi hả, trời ơi, bé, con sao chứ." Bác bán rau vội vàng đứng lên, đưa cho đống khăn giấy. Thẩm Thiển qua quýt lau lượt rồi khoát tay chạy vào trong màn mưa.

      Bây giờ ướt chả khác gì con chuột lột rồi nên cũng chẳng cần phải trú tránh gì nữa cứ thế mà thẳng thôi. vô cùng bình tĩnh, an nhàn mua đồ ăn chẳng khác nào lúc này trời tạnh ráo. Còn các các bác bán hàng ngạc nhiên trố mắt mà nhìn đội mưa mua thức ăn, đúng là rất đặc biệt.

      Thẩm Thiển mua đồ ăn xong liền bộ về nhà. Những hạt mưa cứ thi nhau quất vào mặt nghe rát rạc, nước mưa tụ đỉnh đầu ngừng chảy vào trong mắt khiến thể nào mở mắt ra được. Cả con đường, gần như chỉ có mình Thẩm Thiển dám thản nhiên tản bộ trong mưa mà về nhà như vậy. Trận mưa này quá lớn, lại còn có cả gió, muốn che dù cũng che chẳng được nên mọi người đều lũ lượt bắt taxi mà về.

      Thẩm Thiển vừa định qua đường lại xui xẻo trúng ngay đèn đỏ. Thẩm Thiển bất đắc dĩ tự nhủ, dầm mưa thêm chút nữa cũng chẳng sao. Vất vả lắm mới đến đèn xanh, trong giây phút vừa đặt chân qua bên kia đường chiếc Maybach lách lên lao về phía Thẩm Thiển, Thẩm Thiển kinh hãi lùi ra sau, bởi vì quá đột ngột khiến ngã sấp xuống, may mà chiếc xe kia cũng đúng lúc phanh lại, dừng cách Thẩm Thiển nửa mét. Cổ tay Thẩm Thiển hơi bị trẹo, vừa động đậy là vô cùng đau đớn. đành phải dùng tay trái nhặt đống túi rơi vãi khắp nơi lên, đứng dậy, tiếp tục qua đường.

      chàng từ trong chiếc Maybach bước ra, tay cầm cây dù màu đen la lên ở sau lưng Thẩm Thiển: " gì ơi, sao chứ?"

      Thẩm Thiển khoát tay với người sau lưng, đầu cũng thèm quay lại mà tiếp tục .

      Người nọ thân hình cao gầy, thẳng tắp, đường nét khuôn mặt sắc sảo, nhất là đôi mắt màu xanh đậm kia, sóng mũi cao thẳng, vừa nhìn biết là con lai. Mà thứ đáng để người ta chú ý là ta lái chiếc Maybach 6.0T62 Zeppelin nhập khẩu trị giá hơn 1.200 vạn tệ, cây dù ta cầm trong tay cũng là của hãng Billionaire Couture, sản xuất với số lượng có hạn, giá của nó cũng lên đến 50.000 USD, được chế tạo hoàn toàn bằng da cá sấu. Cái đồng hồ Patek Philippe đeo tay cả thế giới chỉ có đúng hai cái. cái được Patek Philippe tặng cho thái tử , cái khác được thương gia giàu có mua với giá 10.000.000 USD.

      Chàng trai nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Thẩm Thiển, bất đắc dĩ cười, rồi quay lại xe, tiếp tục chờ đèn đỏ.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Thẩm Thiển cắn răng chịu đựng cổ tay phải rất đau, chỉ cần động đậy các đốt ngón tay là ngay lập tức thấy đau. Lúc vừa vào đến cửa tiểu khu Giang Hạ, bảo vệ chờ ở cửa lúc lâu, ta bất chấp mưa to chạy đến trước mặt Thẩm Thiển, kéo Thẩm Thiển chạy đến phòng thường trực, "Chị Thẩm, chị chạy đâu vậy? Di động cũng liên lạc được, Vưu lo lắng muốn chết rồi kìa."

      Thẩm Thiển sửng sốt lục tìm di động trong túi, bỗng nhiên phát di động lại có trong đó? Vậy để di động ở đâu nhỉ? Sau đó lại sực nhớ hình ảnh lần cuối cùng cầm di động, lúc đó vừa chơi đấu địa chủ xong, liền bỏ di động vào trong túi áo blouse.

      Thẩm Thiển hoàn toàn nhụt chí, thói quen vứt đồ bừa bãi này của đến khi nào mới sửa được đây? Thẩm Thiển vô cùng áy náy : "Ngại quá, giờ tôi mới về."

      " cầm dù mà ." Bảo vệ đưa cho cây dù. Thẩm Thiển cười : "Cũng dầm mưa lâu vậy rồi, cần mất thời gian vậy đây." Dứt lời, liền hỏa tốc ra khỏi phòng thường trực, tăng tốc chạy về nhà Vưu Nhiên.

      Tay phải đau như lửa đốt nhưng Thẩm Thiển vẫn cắn răng chịu đựng. Phải chịu đựng gian khổ mới có thể thành người xuất sắc. Lúc về tới nhà liền nhìn thấy người hai chó ngồi bên trong hàng rào, người đàn ông ngồi ôm gối, cụp mí mắt, chiếc áo T-shirt màu trắng sạch càng làm gương mặt trắng bệch, ngồi im lặng mà chăm chú trong ngày mưa tầm tã. Bên cạnh là hai chú chó, đều nằm bò đất, nhìn về phía xa xa.

      Hai chú chó nhìn thấy Thẩm Thiển đứng ở bên ngoài hàng rào liền đứng lên, rưng rưng sủa liên tục mấy tiếng. Người đàn ông ôm gối bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tìm thấy điểm tụ, nhưng vẫn nhanh chóng nhoẻn cười, "Thiển Thiển. về rồi đấy à?"

      Thẩm Thiển ngẩn ra chút, đây là lần đầu tiên nghe gọi là Thiển Thiển, gọi ràng như vậy?

      "Thiển Thiển, tôi biết là mà, trả lời tôi tiếng ." Vưu Nhiên vừa muốn cất bước vào trong mưa, Thẩm Thiển vội vàng bước lên ngăn lại, "Tôi về rồi, đừng ra, mưa lớn lắm."

      Vưu Nhiên bắt lấy cánh tay Thẩm Thiển, vừa vặn bắt trúng cái tay phải bị thương, hít vào hơi, nhưng lại muốn làm lo lắng nên dám kêu đau. Nhưng Vưu Nhiên thông minh như vậy làm sao có thể cảm nhận được? mặt hơi lộ ra vẻ giận, "Sao lại thế này?"

      "Chạy vội tránh mưa quá nên bị ngã." Thẩm Thiển cũng biết vì sao phải dối.

      Vưu Nhiên hai lời, bỗng nhiên bế thốc Thẩm Thiển lên, Thẩm Thiển hoảng hốt ôm chặt , sợ người còn lo xong làm ngã đúng là chó ăn... cứt. Thẩm Thiển kích động hỏi: "Làm gì vậy?"

      "Cả người ướt nhẹp như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn để nguyên thế nữa?" Vưu Nhiên vậy mà lại bước như bay bế vào trong nhà, đưa lên lầu. Lúc ấy Thẩm Thiển vẫn chưa chú ý đến chi tiết này, chỉ tự hỏi làm thế nào uyển chuyển từ chối ý tốt của Vưu Nhiên.

      "Cái đó... Cơ thể tôi khỏe lắm, người khác đều bảo tôi là Thiết Kim cương (Kim cương sắt) nữa đấy."

      "Vậy muốn Thiết Kim cương rỉ sét?"

      "Hả?"

      "Sắt ngâm nước thời gian dài bị oxy hóa."

      đùa hay quá ha, Thẩm Thiển cười gượng hai tiếng, quyết định câm miệng.

      Vưu Nhiên bế Thẩm Thiển thẳng đến phòng của , nhàng đặt giường, hỏi: "Tìm quần áo thay ."

      Thẩm Thiển ngoan ngoãn gật gật đầu, thấy Vưu Nhiên định ra ngoài, nhàng ho khan : "Tôi thay quần áo, vậy..."

      "Tay bị thương, nghĩ mặc được ? Hơn nữa mắt tôi nhìn thấy, chiếm tiện nghi của ."

      Thẩm Thiển bị như vậy liền lập tức hết lời kháng cự. Tình trạng của tại quả thể tự mình cởi sạch từ trong ra ngoài, nhất là khuy áo ngực ở sau lưng, càng thể cởi được, mà lại ướt toàn bộ từ trong ra ngoài cần phải cởi hết!

      Thẩm Thiển khẽ cắn môi, lén nhìn về phía Vưu Nhiên, vẻ mặt quá mức bình thản, nhìn ra trong lòng nghĩ cái gì. Thẩm Thiển cân nhắc trái phải, cùng lắm cũng chỉ chạm vào chút thịt, có gì đáng lo. Hơn nữa lúc này quả rất thuận tiện nên chuyện cởi đồ này mình thể mà hoàn thành được.

      "Vậy... Vậy làm phiền ." Thẩm Thiển vừa xong mặt cũng nhịn được mà đỏ ửng.

      Vưu Nhiên gật đầu, " Thẩm, chỉ tôi cởi thế nào ."

      "..." Sao câu này nghe mất tự nhiên vậy nhỉ?

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cua đồng á a cua đồng = =

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9


      Căn phòng mà Vưu Nhiên chuẩn bị cho Thẩm Thiển được sơn màu xanh dương, lần đầu Thẩm Thiển bước vào gian phòng này thấy vô cùng thích, cảm giác thực trùng hợp, màu thích nhất chính là màu xanh dương.

      Thẩm Thiển lấy từ trong tủ quần áo ra bộ đồ ngủ màu xanh dương đưa cho , "Đây là đồ phải thay." Thẩm Thiển tại thậm chí dám nhìn . Vưu Nhiên nhận lấy đặt ở bên tay phải, rồi lại bắt đầu im lặng.

      "Trước tiên... Trước tiên giúp tôi cởi cái áo T-shirt này ." Cứ câu là Thẩm Thiển lại thấy tim mình cũng như muốn nhảy ra ngoài, mặt nóng đỏ đến tột đỉnh. Khóe miệng Vưu Nhiên cố nén nụ cười, đuôi lông mày xinh đẹp hơi hơi nhướng lên, " phải chỉ tôi, chứ là tôi cũng giúp được ."

      Thẩm Thiển mím chặt miệng, nhìn chàng vẻ mặt thản nhiên trước mắt này. cực lực giữ bình tĩnh, hít sâu hơi, tay trái hơi hơi giật giật, muốn đưa tay chạm vào bàn tay to chỉ đàn ông mới có ở cách xa kia.

      Thẩm Thiển đưa đến rồi rụt lại, chậm chạp dám mạo muội nắm lấy. Qua hồi đấu tranh tâm lý mãnh liệt, bàn tay trái lưỡng lự của Thẩm Thiển kiên quyết nắm chặt, sau đó lập tức buông ra nắm tay Vưu Nhiên. Tay Vưu Nhiên rất lạnh, ngay cả Thẩm Thiển cả người bị mưa ướt sũng mà dù sao vẫn ấm hơn tay Vưu Nhiên.

      Thẩm Thiển đặt tay Vưu Nhiên lên eo mình, thần kinh nhất thời căng thẳng, các chức năng trong cơ thể dường như cũng đình chỉ, cứng ngắc : "Cởi được rồi đó."

      Vưu Nhiên vươn tay kia qua, đặt lên bên eo còn lại, cười khì khì : "Eo thùng phuy."

      "..." Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, chiếm tiện nghi của , lại còn dám cười nhạo ? Sao lại có kẻ xấu xa như vậy chứ? Hơn nữa, Lý Mỹ Lệ từng dáng người Thẩm Thiển đúng tiêu chuẩn chữ S, dáng người cao gầy, đường cong lồi lõm đúng chỗ, dùng "dáng đẹp" để hình dung Thẩm Thiển vẫn đủ. Eo 37 sao có thể là thùng phuy cơ chứ?

      "Giơ tay lên, áo kiểu chui đầu dễ cởi đâu." Vưu Nhiên hơi nâng góc áo bên hông Thẩm Thiển lên, để trần khoảng da, hơi lạnh từ điều hòa lùa vào khiến cho Thẩm Thiển rùng mình, lập tức giơ hai tay lên như đầu hàng.

      "Được rồi." Thẩm Thiển càng lúc càng có cảm giác là miếng thịt bò để mặc cho người ta xâu xé quá...

      Vưu Nhiên vô cùng thành thạo giúp cởi áo T-shirt. Thẩm Thiển xoay người, đưa lưng về phía , "Giúp tôi cởi khuy áo ngực."

      "Lần này lại chỉ tôi, tôi có thể được chiếm tiện nghi à?" Vưu Nhiên nhoẻn miệng cười, biểu có chút vô tội.

      Nhưng đây ràng là biết còn cố hỏi. Chẳng lẽ tay Thẩm Thiển có thể đưa ra sau lưng chỉ dẫn cho ? Thẩm Thiển cố gắng ráng nhịn, "Tha hồ sờ ." Dù sao cũng chỉ là sờ đằng sau lưng, chả có gì ghê gớm.

      Vưu Nhiên chỉ cười ha ha, bàn tay khe khẽ chạm vào da thịt lành lạnh phía sau lưng Thẩm Thiển, hai vật thể lạnh chạm trán nhau, nhưng vẫn là tay Vưu Nhiên lạnh hơn chút, tất nhiên người bị kích thích nhiều hơn là Thẩm Thiển. Ngay lúc Vưu Nhiên chạm vào, Thẩm Thiển nhịn được mà run lên.

      Vưu Nhiên có đôi tay được chăm sóc rất kỹ nên cho dù lạnh buốt khi vuốt ve lưng Thẩm Thiển vẫn có cảm giác rất trơn mềm. Cảm giác mát lạnh nơi lòng bàn tay ấy ở vào cái hè nóng bức này khiến người ta nhịn được mà muốn giữ lấy lâu chút. Vừa mới bắt đầu, Thẩm Thiển thấy rất mâu thuẫn, trong lòng lại càng ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn bị cái cảm giác mát mẻ ấy chinh phục, lại còn tham lam muốn nhiều hơn.

      Cuối cùng cái khuy cũng được cởi ra, Thẩm Thiển lập tức che ngực, cuộn mình lại. Vưu Nhiên sờ soạng áo ngủ để ở bên cạnh, mò mẫm rồi lại mò mẫm, cuối cùng phát ra đó cũng là bộ đồ kiểu chui đầu, khỏi cười khổ, "Lại là đồ kiểu chui đầu, còn cần tôi giúp mặc ?"

      Thẩm Thiển nghe thấy mà đỏ mặt muốn xoay người , tuy biết Vưu Nhiên nhìn thấy, nhưng vẫn thể nào mà tự nhiên “phanh ngực lộ nhũ” ngay trước mặt đàn ông, tùy tiện kéo chăn quấn lên người, lại xoay người, giật lấy cái áo ngủ, "Tôi tự mặc được."

      Vưu Nhiên buồn cười : "Cổ tay cử động được sao? Thôi cứ để tôi giúp vậy." Vưu Nhiên bỗng nhiên cúi người xuống, vây Thẩm Thiển vào trong lồng ngực rộng lớn của , mặc dù chạm vào nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Thiển thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm người . lập tức tránh ra, ôm chặt lấy chăn, hoảng sợ nhìn người đàn ông đột nhiên tới gần , " tính làm gì vậy?"

      "Tôi có muốn ‘làm’ gì đâu, tôi chỉ muốn lấy bộ đồ kia thôi, Thẩm ạ." Vưu Nhiên nghiêm trang .

      "..." Tâm tình vốn hoảng sợ của Thẩm Thiển hộc máu bỏ mình để cảm giác thất bại thay thế, vừa rồi là muốn hỏi muốn làm gì? Còn Vưu Nhiên lại hiểu là "Làm" sao? (Tác giả: 'Làm' ở đây là tiếng lóng ở chỗ nào đó thường dùng, có nghĩa là sex)

      Thẩm Thiển thở dài, " lại đùa thiếu muối nữa rồi."

      Vưu Nhiên đáp, chìa tay ra với , "Quần áo."

      "Tôi mặc áo ngực đâu."

      "Phụ nữ khi ngủ tốt nhất là đừng mặc, tốt cho ngực, dễ gây ung thư vú."

      "..." Thẩm Thiển hoàn toàn cúng bái Vưu Nhiên rồi, chuyện này với đàn bà con mà vẫn bình thường như vậy, tuy rằng cũng biết việc này...

      Cũng chẳng còn cách nào, Thẩm Thiển ngoan ngoãn giao quần áo, bởi vì cổ tay tại thực thể động đậy, lại còn phanh ngực lộ nhũ ở trước mặt đàn ông, cầu xoay lưng về phía , Vưu Nhiên sao cả : "Dù sao cũng phải là chưa từng thấy, hơn nữa mắt tôi cũng nhìn thấy."

      Thẩm Thiển dưới đáy lòng thầm khinh bỉ Vưu Nhiên, gã này trước kia nhất định là thường xuyên xem phim đồi trụy, ít lần nhìn thấy cảnh phụ nữ nude rồi, nhìn mặt ta mà xem, bình tĩnh tự nhiên biết chừng nào. Có lẽ khả năng thực hành cũng rất mạnh. theo lời của Lý Mỹ Lệ là: "Đàn ông giàu có là đáng tin nhất, lo ăn lo mặc nên nhàm chán là lại cua . Bọn họ bình thường đều là cao thủ giường hết." Vưu Nhiên này nhìn cũng giống cao thủ giường lắm.

      Vưu Nhiên sau khi mặc đồ xong cho Thẩm Thiển liền tự giác đứng lên, " nghỉ ngơi , tôi ra ngoài."

      Thẩm Thiển đáp: "Uhm, tạm biệt."

      Vưu Nhiên sau khi gật đầu liền ra ngoài. Thẩm Thiển nhìn rời , mặt nhịn được lại bắt đầu nóng ran. lại thấy buồn bực, bình thường cho dù đỏ mặt cũng chỉ hồi là hết, sao lần này cứ đỏ mãi vậy nhỉ? Hơn nữa còn đỏ ngừng. Thẩm Thiển thấm mệt, vừa nằm xuống là lăn ra ngủ, chẳng còn biết trời trăng mây gió.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Đêm càng lúc càng khuya, sau cơn mưa to, sao trời cũng trốn hết vào trong những tầng mây. Vầng trăng cong cong treo lơ lửng bầu trời đêm xanh thẫm, thỉnh thoảng lại có áng mây vắt qua như mạng che mặt, kéo ánh trăng từ từ mờ xuống.

      Thẩm Thiển xoay người, toàn thân rét run, dù quấn chặt trong chăn nhưng vẫn thấy rất lạnh. nuốt nước miếng cái, phát ngay cả nước miếng cũng khô ran, khát quá. Thẩm Thiển vốn định xuống giường rót chén nước, nhưng vừa ngồi dậy trước mắt tối đen, đầu óc quay cuồng, choáng váng lại ngã nhào xuống giường.

      Lúc này cả người đều xụi lơ, lúc nóng lúc lạnh, biết mình sốt. Ở chỗ này có sẵn thuốc, cũng biết Vưu Nhiên có chuẩn bị ít thuốc trị bệnh thông thường hay . khẽ cắn môi, đứng lên, lê bước ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Vưu Nhiên.

      Vưu Nhiên ra mở cửa, nghi hoặc hỏi, " Thẩm làm sao vậy?"

      " Vưu, nhà có thuốc ?"

      Vưu Nhiên sửng sửng sốt sốt, thẳng tay kéo Thẩm Thiển vào phòng, đưa ngồi lên sô pha, sờ sờ trán, rồi thử lại mình, nhíu mày : "Nóng hơn tôi rồi."

      Thẩm Thiển cười ha ha, cảm giác phản ứng này của Vưu Nhiên hơi lớn, giống như lúc bình thường núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng biến sắc, sức lực vừa rồi kéo vào đúng là rất lớn, may mà làm tay phải của bị thương, nếu đúng là dám tưởng tượng. Quả nhiên người từng làm lính, thể năng vẫn có nền tảng chắc chắn.

      Vưu Nhiên đến bên điện thoại bàn, bấm số, "Chú qua đây chuyến , mang theo ít thuốc hạ sốt, với chút cháo nữa. Uhm, cháo loãng chút." Vưu Nhiên cúp máy, ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiển, "Còn chỗ nào khỏe ?"

      "Làm sao tôi biết có chỗ nào khỏe, tôi có phải bác sĩ đâu."

      " phải là bác sĩ thú y sao?"

      "..." Thẩm Thiển hết chỗ rồi, bác sĩ thú y với bác sĩ là hai khái niệm khác nhau đấy, bên khám bệnh cho người, bên khám bệnh cho động vật, hai bên vẫn có những khác biệt nhất định, hơn nữa lại chỉ chuyên về mảng phối giống cho động vật mà thôi.

      thể , Vưu Nhiên đùa thiếu muối đúng là đạt tới trình độ đỉnh cao.

      Thẩm Thiển lại thấy mệt mỏi, dựa cả người vào sô pha, đầu nặng trĩu. Vưu Nhiên khẽ cắn môi, " chờ chút, tôi rót ly nước ấm cho ." Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng lên.

      "Cám ơn." Thẩm Thiển cũng nghĩ nhiều, quả rất muốn uống ly nước.

      Nhìn Vưu Nhiên ra ngoài, Thẩm Thiển lại nhắm mắt lại nghỉ ngơi. mệt mỏi khắp người, đầu nặng trĩu, rất khó chịu. Thẩm Thiển thở dài, cơ thể thể chất yếu hơn so với người khác, bình thường cảm lạnh cái là sốt ngay, lúc ngã xuống chắc chắn lại đụng hỏng chỗ nào đó, chả khác nào con búp bê sứ. Thẩm mẹ từng bùi ngùi cảm thán, đều là do cái dạo ngoài ý muốn kia mà cơ thể mới như vậy, trước kia cơ thể khỏe chẳng thua gì trâu bò.

      Trâu bò...

      ấy bây giờ vẫn là con đầu bò, nhưng mà là bò sữa. -_-||| Lý Mỹ Lệ đưa ra kết luận cuối cùng với Thẩm Thiển.

      lát sau, Thẩm Thiển lại bắt đầu buồn ngủ, nhưng cách giấc ngủ vẫn có chút khoảng cách, thuộc loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

      "Xoảng!!!" tiếng động ầm ĩ vang lên, Thẩm Thiển lập tức choàng tỉnh hơn nữa cả người cũng giật nảy lên, vội vàng chạy ra, từ lầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Vưu Nhiên ngơ ngẩn nhìn lên, còn dưới chân là những mảnh sứ vỡ còn có cả cái đèn bàn bằng sứ lăn lông lốc.

      Xảy ra chuyện gì? Thẩm Thiển lập tức chạy xuống, đến trước mặt Vưu Nhiên hỏi: "Sao vậy?"

      Vưu Nhiên vẫn nhúc nhích, mí mắt buông xuống, hàng mi hình quạt phủ bóng xuống khiến Thẩm Thiển nhìn ra ánh mắt phức tạp trong mắt , vẻ mặt nhìn lại khá bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác chỉ là kiềm nén ngọn núi lửa sắp bùng nổ.

      " có việc gì." cả hồi lâu mới phun ra hai chữ này, mặc cho ai đều biết câu có việc gì này là nhất định có việc. Thẩm Thiển nghi hoặc nhìn , từ xuống dưới đánh giá ổn chỗ nào, rốt cuộc thấy ngón tay phải đều đỏ rực.

      Thẩm Thiển qua, "Đưa tay cho tôi xem."

      " có việc gì." Vưu Nhiên rụt bàn tay phải ra sau, Thẩm Thiển vẫn cầm lấy cánh tay nhìn kỹ, làn da quá trắng, giờ lại đỏ như vậy, rất nổi bật, hơn nữa cái màu đỏ này vừa nhìn là biết bị phỏng. Thẩm Thiển đưa mắt nhìn về phía đống mảnh sứ vỡ, hóa ra là cái ly sứ bị rơi vỡ cùng lúc cái bóng đèn lắp trong cây đèn bàn rơi xuống đất cũng vỡ tan, cho nên mới phát ra tiếng động lớn như vậy.

      Vưu Nhiên nắm tay rụt lại, tự giễu cười : "Tôi vô dụng, bị bệnh, tôi rót có chén nước cũng làm được, lại còn làm chỗ này be bét thành vậy."

      Thẩm Thiển hơi sững sờ, biết tại chàng này bị tổn thương lòng tự tôn, biết an ủi thế nào, chỉ có thể cười cười, " sao, tôi tự rót được mà." Thẩm Thiểu xong liền lấy cái ly từ bàn trà, đến bên bình nước rót ly nước ấm ra uống, "Phù phù..." Đầu lưỡi Thẩm Thiển suýt nữa là phỏng, có chút xấu hổ , "Nước này nóng quá , bỏng hết cả miệng rồi."

      "Đây là nước vừa mới nấu." Ánh mắt Vưu Nhiên tuy rằng có tụ điểm, nhưng vẫn rất lấp lánh, mà giờ phút này ánh mắt lại u ám hẳn, nghĩ đến vô dụng của mình vừa rồi trong lòng lại ngổn ngang.

      xuống lầu nấu nước, đây là lần đầu tiên nấu nên biết nấu bao lâu nước ấm, chỉ có thể dựa theo cảm giác của mình khi chạm vào nước, lại thể biết khi nào nước đầy. phát trước kia hề lo lắng bất cứ thứ gì, đến khi bước vào cuộc sống tự lập mới biết chi tiết cũng làm khó giải quyết như vậy. tại trong mắt chỉ còn cảm nhận được ánh sáng và số hình ảnh quá mức mơ hồ, căn nhà này quá quen thuộc, cho nên mới có thể bị vấp, bình thường chẳng khác người bình thường, những việc vặt trong sinh hoạt đều do mấy nhân viên làm việc theo giờ hoặc là lão Trương làm hết. Cho đến bây giờ, mới biết vẫn an nhàn sống cuộc đời "đui mù" là vô dụng như thế, ngay cả rót ly nước cho cũng làm được, vậy còn có tư cách gì mà ngăn cơn sóng dữ? xuất , vậy thể lại cứ tiếp tục như vậy nữa.

      " Thẩm, tôi phải ra ngoài vài ngày."

      Thẩm Thiển sửng sốt, bị lời đột ngột này làm cho mơ hồ, " muốn đâu?"

      "Có việc." Vưu Nhiên hàm hồ trả lời. Thẩm Thiển biết muốn , cũng hỏi, chỉ lễ phép dặn dò chút, " đường cẩn thận."

      Vưu Nhiên mỉm cười, nét mặt lại trở về thói quen mỉm cười thân thiết như bình thường. Thẩm Thiển thực hiểu người đàn ông này, tự thổi thổi nước trong ly, cẩn thận uống mấy hớp, giải khát giải khát...

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cua đồng cua đồng = =

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :