1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ thú y không đơn giản - Cẩm Trúc (46 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45


      Thẩm Thiển hạ quyết tâm, thể bỏ con. Tuy rằng biết Vưu Nhiên là vì tốt cho , nhưng vẫn là thể thản nhiên lên bàn giải phẫu bỏ đứa con còn chưa kịp chào đời. phải trốn.

      Có lẽ Vưu Nhiên cũng dự đoán được Thẩm Thiển bỏ trốn nên lúc lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cũng có ai trông thấy Thẩm Thiển. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Thẩm Thiển lại mặc trang phục mùa hè nên lập tức cảm nhận được làn hơi lạnh buốt đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng khiến rất buồn nôn. Đúng là buồn cười, lại vì con mà bỏ trốn? Chính cũng nhịn được mà thấy mỉa mai, có thể chạy đâu? Lý Mỹ Lệ vẫn còn đường về, cũng phải năm sáu ngày nữa mới tới nơi. Ở thành phố này lại chẳng quen ai, chỉ có thể trở về cái trấn ấy, nhưng cái trấn kia như vậy có thể trốn tới đâu?

      Thẩm Thiển ôm nhiều hy vọng, mà cũng có thể , mình ra ngoài, chỉ là để đổi gió chút mà thôi. Cho dù là đổi gió, cũng phải lén lút, thể để người ta phát . vừa ra cửa bệnh viện liền gọi xe đến chợ.

      Vừa khéo, lúc đó Nam Nam vừa dừng xe ở trước cửa bệnh viện liền nhìn thấy Thẩm Thiển đứng ở cửa bệnh viện ngoắc gọi taxi. biết chuyện Thẩm Thiển đầu có khối máu tụ cần phải phẩu thuật ngay. còn biết cả việc để làm phẫu thuật phải bỏ đứa bé. lẳng lặng ngóng nhìn bóng người vừa sốt ruột lại vừa run rẩy vẫy xe taxi kia.

      trước mắt này vẫn y như trước, luôn tự cho mình là đúng. Nam Nam khỏi khổ cười rộ lên, nhớ tới lúc kết thân với trước mắt.

      xem Thẩm Thiển như là bạn tốt, chị em tốt. Thẩm Thiển đối với cũng rất chân thành, rất tốt. Mà cũng muốn đối xử với Thẩm Thiển tốt như Thẩm Thiển đối xử với biết bao, cho dù cũng thích Vưu Nhiên nhưng vẫn thể ghét Thẩm Thiển, chỉ trách Thẩm Thiển là người bạn đầu tiên của nên rất quý trọng.

      thường dẫn Thẩm Thiển đến nhà chơi, mà Thẩm Thiển cũng dần trở nên thân thiết với cả nhà . Mẹ , Hồ nữ sĩ còn đối đãi với Thẩm Thiên chẳng khác nào con nuôi. Nhưng có ngày, ba mẹ lại cãi nhau, lại còn ở ngay trước mặt Thẩm Thiển, mà cũng chỉ là vì những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy. Em vừa lên sơ trung khóc, mẹ cũng khóc, còn ba sập cửa ra ngoài. Trong nhà hỗn loạn chịu nổi, mà Thẩm Thiển lại chứng kiến tất cả.

      chỉ có thể cười khổ, từ đến lớn, cảnh tượng như vậy thấy nhờn rồi. Thẩm Thiển lo cho nên hỏi ba mẹ vì sao lại như vậy, : "Ba mình ngoại tình, kể từ đó nhà mình chẳng lúc nào được bình yên."

      Thẩm Thiển vỗ vỗ bả vai , "Mình còn thảm hại hơn, từ mình có ba, mẹ lúc mình chưa sinh ra ba mình chết rồi."

      khi đó cảm thấy bọn họ rất gần gũi, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, có cảm giác hai người cùng là người lưu lạc nơi chân trời vô tình gặp được người quen. Có lẽ do bọn họ trưởng thành, nên dần dần, ba mẹ rất ít khi cãi nhau, cái gia đình vốn nứt toác ấy lại có khả năng tu bổ. cảm thấy rất vui, thời gian đúng là phương thuốc tốt. Nhưng sau đó, trong lần tình cờ với mẹ, gặp được Thẩm mẹ, còn nhiệt tình chào hỏi Thẩm mẹ, hoàn toàn để ý đến sắc mặt mẹ trắng bệch.

      Sau đó lâu, lúc ba làm, em học vẽ, trong nhà bỗng nhiên xuất người đàn ông thần thần bí bí đeo kính râm. bởi vì tò mò mà nghe lén họ chuyện. Cả đời cũng quên được những lời mà người đó .

      "Bà ta vẫn chưa kết hôn, bên cạnh cũng có đàn ông, tôi nghĩ, Thẩm Thiển chính là con của chồng bà."

      " ta phải là xuất ngoại rồi sao? Sao lại đột nhiên trở về? Chẳng lẽ là về đòi nợ ? ta muốn dùng con để uy hiếp chồng tôi hay là muốn chồng tôi phải thân bại danh liệt?"

      "Chuyện này tôi lắm, lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, trong chuyện này cũng chỉ có mấy người với bà ta mới biết được."

      " ta từng là hận ông ấy..." Hồ nữ sĩ sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cắn chặt khớp hàm, "Giải quyết bọn họ cần bao nhiêu tiền?"

      "Hồ nữ sĩ, bà chắc chứ? Nếu điều tra ra, bà... còn cả gia đình bà nữa..."

      "Nếu ta xuất cả tôi và cái nhà này cũng chẳng còn." Gương mặt Hồ nữ sĩ trở nên sắc lạnh, sắc mặt trắng bệch, "Ra giá ."

      Lúc ấy ngồi bệt dưới đất, hai chân còn chút cảm giác. Hồ nữ sĩ nghe thấy tiếng động liền cuống cuồng tới, nhìn thấy ngã ngồi dưới đất, ánh mắt dại ra : "Mẹ, Thiển Thiển là con nuôi của mẹ đó."

      Hồ nữ sĩ khẽ cắn môi, "Nam Nam, con có biết là ai làm cái nhà này rạn nứt như trước kia ? Là mẹ của Thẩm Thiển! Nay bà ta quay lại, là muốn phá hủy gia đình ta."

      vẫn còn rất rối, đầu óc trống rỗng, trốn ở trong phòng khóc cả ngày. Lúc đó, vừa vặn Thẩm Thiển ầm ĩ đòi chia tay với Vưu Nhiên, tâm trạng của Thẩm Thiển vô cùng tốt. Mẹ giam lỏng , sợ lung tung. Mãi mới có cơ hội có thể gọi điện thoại báo cho Thẩm Thiển, cảnh báo cẩn thận chút. Nhưng cuối cùng, lúc cầm lấy điện thoại, lại nghĩ đến từ đến lớn, gia đình lúc nào cũng cãi vã, bên tai lại văng vằng tiếng ba sập cửa, tiếng mẹ la khóc, còn cả tiếng em gào khóc, muốn tiếp tục sống những ngày tháng như vậy nữa. Vất vả lắm, gia đình mới bắt đầu hàn gắn... Cuối cùng vẫn là ích kỷ buông điện thoại xuống.

      Sau đó lại biết Thẩm Thiển cùng mẹ rời khỏi thành phố này, thường thở ra, lại cảm thấy buồn cười. Cũng đến tháng, liền nghe được tin dữ, Thẩm Thiển bị tai nạn, tính mạng trong nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc.

      khóc chạy hỏi mẹ, Hồ nữ sĩ cũng kinh ngạc, " phải mẹ bảo người đó ngừng tay lại sao? Bọn họ đều rời khỏi thành phố này rồi mà!" Hồ nữ sĩ vội vàng gọi điện thoại qua, kết quả đáp án quả nhiên là bọn họ làm.

      Những người trong giới hắc đạo này đúng là cần việc làm đến điên rồi. Hồ nữ sĩ cũng rất hỗn loạn, bà bắt lấy cánh tay Nam Nam, khẩn trương đến cũng lắp bắp, "Nam Nam, con cứ làm như biết gì hết, biết chưa?"

      "Mẹ, mẹ là hung thủ, con là đồng lõa." Nam Nam mím chặt miệng, ngăn cản dạ dày quay cuồng, tại rất muốn nôn, cũng nổi điên muốn nôn hết mọi thứ trong bụng, nhất là tất cả những điều biết.

      Hồ nữ sĩ cáu kỉnh ngẩng đầu lên, "Việc này con cần phải xen vào, mẹ xử lý."

      gì, lảo đảo trở về phòng, rầu rĩ ở lì trong phòng ba ngày ra ngoài, ba ngày sau lúc ra, có chút bình thường, khám bác sĩ tâm lí bị chuẩn đoán là chứng trầm cảm nghiêm trọng. Điều trị hơn nửa năm, ba thấy vẫn có vẻ buồn bực vui liền cho Pháp học thiết kế.

      dùng thời gian nhiều năm như vậy để điều trị, sau khi về nước gặp lại này, thể buông bỏ được, luôn ngừng tìm cách rời xa bọn họ. Cứ nghĩ Thẩm Thiển sắp được hạnh phúc, nào ngờ cuối cùng tội ác của và mẹ tạo ra lại tiếp tục làm hại ấy...

      Nam Nam biết vì sao, cứ nhìn chằm chằm theo bóng hình của Thẩm Thiển, thấy lên xe taxi rời , hoàn toàn có lý do gì để mà đuổi theo. Có lẽ là tò mò muốn nhìn xem sắp tuyệt vọng này làm gì, có lẽ là lương tâm thấy sợ phụ nữ có thai như ấy làm chuyện gì đó ngu ngốc? Tóm lại, Nam Nam khởi động xe mình, đuổi theo chiếc taxi kia.

      Thẩm Thiển chợ, mua rất nhiều đồ ăn, rau thịt cá gì đều muốn hết, có món Vưu Nhiên thích ăn, còn có món Thẩm mẹ thích ăn, đương nhiên, cũng quên chính mình. Mua đồ ăn xong, lại như nghĩ đến thứ gì đó, đây có lẽ là món và Vưu Nhiên thích nhất —— mì Hoàng Ngư.

      tự chủ được mà đến tiệm mì ấy, với chủ quán: "Chủ quán ơi, cho em hai bát mì Hoàng Ngư."

      Chủ quán lần này phải chị lần trước mà là ông cụ hơn sáu mươi tuổi, gầy gò cao cao. Ông chủ quán trước tiên là vui vẻ trả lời, lúc quay qua thấy Thẩm Thiển liền vô cùng sửng sốt, "A... vợ thằng nhóc Vưu, Thiển Thiển."

      Thẩm Thiển sửng sốt, "Ông chủ, ông quen cháu à?"

      "Sao lại quen chứ, lúc trước chồng con vì để cho con ăn ngon miệng mà lần nào cũng đến chỗ ông để ông ăn thử đồ. Trong tháng đó ông béo lên tận bốn năm cân cơ đấy. Sau lại nó còn học làm mì Hoàng Ngư, còn mang con đến ăn, ra, chồng con rất thương con đấy."

      Thẩm Thiển cười ha ha, lúc ấy cưng chiều như vậy sao? : " ấy ông chồng tốt."

      Thẩm Thiển ngẩng đầu cười : "Ông ơi, bây giờ ông có thể dạy con làm mì Hoàng Ngư như thế nào ?"

      Ông chủ nhìn thời gian, giờ này cũng phải lúc ăn cơm, bận nhiều việc, nghĩ nghĩ, "Được chứ, nhưng mà học cấp tốc như vậy biết con có làm được thôi."

      "Cứ thử xem sao ạ." Thẩm Thiển cười cười.

      "Đúng là kỳ quái, lúc trước chồng con học ông làm mì Hoàng Ngư, sao giờ đến con cũng muốn bắt chước? phải người biết làm là được rồi sao?" Ông chủ vừa chuyện, vừa kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Thiển, chỉ thấy Thẩm Thiện nhe răng ra cười, cười đến rất đẹp, "Con phải là người vợ tốt."

      "...” Ông cụ ngẩn người, mỉm cười, "Ông nghĩ ở trong lòng nó chỉ cần con muốn ở bên nó là người vợ tốt rồi."

      "Ông hình như rất chắc chắn."

      "Nó vẫn thường ăn mì Hoàng Ngư của ông mà, sau khi con vùng khác học, thằng nhóc đó vẫn đều đặn đến ăn mỗi ngày, cứ ăn là lại khóc, nhìn chẳng ra dáng đàn ông gì cả. Nó còn tiếu lâm với ông, có vợ bên cạnh làm sao còn là đàn ông?"

      "Ha ha." Thẩm Thiển cười gượng hai tiếng, lời này của sao cứ mờ ám như vậy?

      "Khoảng mấy tháng trước nó lại gửi tin nhắn cho ông, con về, muốn tới chỗ ông ăn mì, đúng lúc đó ông lại ngã bị thương."

      "Dạ, hôm nay ấy có chút việc, con mua đồ ăn nấu cơm cho ấy."

      "Nhân tiện làm cho nó chén mì Hoàng Ngư tình hả?" Ông cụ nhoẻn nụ cười xấu xa. Thẩm Thiển ngại ngùng cười, xem như thừa nhận.

      Nam Nam xa xa nhìn Thẩm Thiển làm mì mà thấy hơi khó hiểu. biết có phải này là bởi vì đả kích quá nặng nên điên rồi, hay là muốn làm cho mình bữa ăn cuối cùng? đậu xe ở bên cạnh, ngây ngốc nhìn.

      Chiếc xe đằng sau ngừng bóp còi, ý bảo tránh đường. Nam Nam lúc này mới giật mình, xe của đúng là đậu đường cái... nhanh chóng nhấn ga, đánh tay lái, muốn rẽ sang ngã tư đường lớn, có lẽ là do trong lòng bất an nên chú ý đến đèn vàng nhấp nháy mấy lần, chuẩn bị chuyển sang đèn đỏ. vượt đèn đỏ, ngay lúc chuyển hướng chiếc xe ở phía bên kia ngã tư đường lao về phía , tông mạnh vào hông xe...

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Thẩm Thiển nghe thấy tiếng phanh xe chói tai còn có cả tiếng của đám người xôn xao. Lúc này ở cắt cá, ngẩng đầu hỏi ông chủ, "Tiếng gì vậy ông?"

      "Chắc là tông xe. Chúng ta đừng xen vào, con đợi lát nữa rồi từ cái ngõ này ra, bên kia chắc chắn là rất hỗn loạn."

      Thẩm Thiển gật gật đầu, quả cần thiết phải vào góp vui. Thẩm Thiển làm chén mì Hoàng Ngư đông ra đông, tây ra tây, ông chủ nhíu mày, muốn đả kích Thẩm Thiển nên chỉ có thể , "Cũng được."

      Thẩm Thiển lại hiểu cũng được chắc là có thể chấp nhận. vừa mới cầm điện thoại tính ra khỏi cửa điện thoại của vang lên, cười cười, vừa rồi tắt máy, vừa mới mở nguồn là Vưu Nhiên gọi tới, chắc là rất điên rồi đây. bắt máy.

      "Em ở đâu?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng chút hờn giận, dường như là cực lực che dấu nôn nóng và bất an.

      Thẩm Thiển bật cười, trả lời , "Ông xã, về nhà ăn cơm ."

      " ở nhà." Giọng Vưu Nhiên ràng mềm vài phần.

      "Vậy còn mẹ em đâu?"

      "Ở trong bệnh viện, tìm em nên mới về nhà xem thử."

      Thẩm Thiển im lặng hồi mới , "Vậy chờ em về , ngốc." Thẩm Thiển đợi Vưu Nhiên đáp lại, liền cúp máy, xoay người với ông chủ ở bên cạnh: "Ông ơi, lần sau rảnh tìm ông học tiếp, con nhất định làm ngon giống như chồng con vậy."

      "Ừ." Ông chủ mỉm cười.

      Thẩm Thiển bắt xe về tiểu khu Giang Hạ. sợ mì bị trương, cũng sợ Vưu Nhiên chờ lâu. Nhưng xe của còn chưa tới tiểu khu Giang Hạ nhìn thấy Vưu Nhiên đứng đợi ở cửa chính. Thẩm Thiển xuống xe, trả tiền rồi đến trước mặt Vưu Nhiên, giữ chặt tay , "Ông xã, về nhà bà xã nấu cơm cho ăn."

      Vưu Nhiên tùy ý kéo Thẩm Thiển, vẫn im lặng gì, dường như suy nghĩ dụng ý của Thẩm Thiển, lại như hiểu hết thảy.

      Thẩm Thiển lúi húi ở trong bếp, Vưu Nhiên lẳng lặng ngồi bên bàn cơm, nhìn chằm chằm mì Hoàng Ngư trước mặt, nhìn lâu mới rốt cuộc cầm đũa ăn mấy miếng. phải ngon lắm, căn bản phải là hương vị của tiệm đó.

      Thẩm Thiển lúc này cũng mang đồ ăn lên, thấy Vưu Nhiên ăn mì Hoàng Ngư có chút ngượng ngùng : "Mới học nên mùi vị chưa đúng, về sau em nhất định học được."

      Thẩm Thiển xới cho Vưu Nhiên bát cơm đầy, đưa cho , chớp chớp đôi mắt sáng, vẻ mặt chờ đợi nhìn , "Đây đều là món thích ăn. Em còn mua cả món mẹ em thích, đợi lần sau bà đến làm cho bà ăn."

      "Thiển Thiển..." Vưu Nhiên cầm tay , Thiển Thiển cũng cầm chặt tay , bùi ngùi cười : "Em nghe lời , bỏ con, sau đó chữa bệnh. Em thể lại làm cho chồng em lo lắng, đau lòng em cũng đau."

      Vưu Nhiên lẳng lặng nhìn , mỉm cười...

      "Nhưng em Mỹ, nhất định phải cùng, em muốn lúc nào cũng ở bên cạnh em."

      Vưu Nhiên vuốt vuốt tóc Thẩm Thiển, "Thiển Thiển, luôn ở bên em, xa rời."

      "Vậy mau ăn . Đây là bữa tối cuối cùng của nhà ba người chúng ta."

      Thẩm Thiển nghĩ, ông chồng từ đầu đến cuối thủy chung với xa rời, làm sao có thể để mình mạo hiểm rời khỏi , mạo hiểm làm chuyện bốc đồng. Con tất nhiên là quan trọng, nhưng nếu như vì con mà ra tuyệt đối có lỗi với người đàn ông này.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Tại phòng bệnh đặc biệt, Hồ nữ sĩ bấu hai tay lên cửa sổ thủy tinh, nhìn vào bên trong, ruột gan như đứt thành từng khúc. Vu Thiên Dương trấn an Hồ nữ sĩ, Hồ nữ sĩ vẫn khóc. Trong phòng kính, người cắm đầy ống, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng là con của bà, là thịt người bà...

      Liên tục mấy ngày ngủ nghỉ, Hồ nữ sĩ cứ trừng to mắt nhìn về phía phòng kính, sợ Nam Nam có thể ra bất cứ lúc nào. Rốt cuộc có ngày, Nam Nam run rẩy cố hết sức giơ tay lên. Hồ nữ sĩ la gọi bác sĩ y tá, bác sĩ y tá vào kiểm tra phen, sau đó ra với Hồ nữ sĩ: "Con bà gọi bà vào."

      Hồ nữ sĩ mặc đồ vô khuẩn vào. Bà lo lắng nhìn Nam Nam hơi hơi mở to mắt, cố gắng để bật khóc, cầm tay Nam Nam, "Nam Nam ngoan, ổn thôi mà, mẹ ở cùng con."

      Lúc kéo chụp dưỡng khí xuống, Nam Nam dùng giọng yếu ớt của : "Mẹ, đây là báo ứng."

      Hồ nữ sĩ lập tức nín thở, ổn định hơi thở cho Nam Nam tiếp tục tiếp, nhưng Nam Nam vẫn cố chấp cố hết sức : "Mẹ cuối cùng cảm nhận được cảm giác của mẹ Thẩm Thiển lúc trước, mà con cũng cảm nhận được cảm giác của Thẩm Thiển khi bị tai nạn. rất đau, mẹ..."

      Hồ nữ sĩ nhất thời khóc òa. Mà khóe mắt Nam Nam cũng ào ào nước mắt, ướt đẫm cả gối, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, muốn nhìn Hồ nữ sĩ nữa.
      tart_trungMai Trinh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46


      số việc người ta thường ví như hạt bụi rơi xuống đất, cũng như mối tâm bệnh vương vấn trong lòng Hồ nữ sĩ rất lâu kia vậy. Nam Nam đúng, báo ứng đến chẳng có gì có thể ngăn cản được. Bà tự mình trải nghiệm cảm giác con bị tai nạn xe cộ, sợ hãi con hấp hối trong phòng bệnh buông tay rời bỏ thế gian. Bà biết lúc đó con bà còn đau đớn hơn cả bà.

      Nhưng bà vẫn có cách nào tha thứ hoặc là cầu xin người đàn bà kia tha thứ. Trong câu chuyện xưa kinh khủng kia, ra cả ba người đều có lỗi, nếu Vu Thiên Dương tham lam, bà cũng bị biến thành người phụ nữ độc ác, người đàn bà kia cũng trở thành cái gai trong mắt bà.

      Cảm thấy mọi chuyện cần phải được giải quyết, Hồ nữ sĩ mang theo đơn ly hôn tìm Vu Thiên Dương chuyện. Ngày đó bà ăn mặc rất chỉnh chu, hoàn toàn giống với ngày thường, áo khoác hàng hiệu màu nho phối với áo dài màu đen, tai đeo khuyên mã não.

      Bà hẹn Vu Thiên Dương ở trong thư phòng nhà bọn họ. Hiển nhiên, tư thái này khiến Vu Thiên Dương giật mình. Hồ nữ sĩ : "Chúng ta ly hôn ."

      Vu Thiên Dương nhíu chặt mày, "Lý do."

      "Cả ông và tôi đều hiểu mà, tôi bị báo ứng ... Con tôi giờ rốt cuộc đứng dậy được! Phải cắt cái chân đấy." Hồ nữ sĩ ràng có hơi kích động, nhưng bà vẫn cực lực khống chế bản thân, "Tôi muốn đứa con thứ hai cũng bị báo ứng, tôi thà là mọi chuyện cứ đổ hết cho tôi đây."

      "Gặp báo ứng cũng có cả tôi nữa cơ mà? Nam Nam cũng là con tôi." Vu Thiên Dương mỉm cười, nhưng lại càng thêm phần tang thương. Có lẽ những năm gần đây Vu Thiên Dương cũng sống tốt. Chưa đến năm mươi tuổi đời mà mái đầu bạc hơn phân nữa, lúc bốn mươi tuổi tóc ông bắt đầu bạc, mỗi ngày qua lại nhiều thêm chút nên phải nhuộm, nhuộm nhuộm lại vậy mà hơn mười năm.

      Hồ nữ sĩ lau nước mắt, "Thẩm Thiển là con ông. tuần sau khi ông qua lại với người đàn bà kia, tôi biết đến chuyện của hai người. Tôi phái thám tử tư theo dõi ông, sau đó ở vào lúc hai người thể chịu đựng được nhất mà xuất , khiến người đàn bà đó còn mặt mũi nào mà ở lại, sau đó bà ta sinh cho ông đứa con , tai nạn xe cộ xảy ra với nó cũng là tôi gây ra." Hồ nữ sĩ hàm súc kể lại hết mọi chuyện trước kia, bà cứ tưởng là bị ông phỉ nhổ hoặc bạt tai, nhưng Vu Thiên Dương lại quá mức bình tĩnh, ông chỉ : "Như vậy à..."

      Hồ nữ sĩ trừng to đôi mắt đẫm lệ nhìn Vu Thiên Dương. Đột nhiên bà trong lòng người chồng cùng bà cùng chung chăn gối bao nhiêu năm nay suy nghĩ cái gì. Vu Thiên Dương nên có phản ứng như vậy, ông nên cho bà bạt tai, sau đó bỏ lại tất cả mà nhận Thẩm Thiển, trở về bên người đàn bà kia, phải là nên như thế sao?

      Vu Thiên Dương chẳng những làm gì, mà còn đem tờ đơn ly hôn trả lại cho bà, ông : "Chờ chuyện của Nam Nam qua rồi sau."

      Hồ nữ sĩ khẽ cắn môi, đột nhiên nước mắt rơi như mưa. Bà tiếp tục đưa đơn ra, nhất quyết muốn giải quyết cho xong. Mới có đêm mà Vu Thiên Dương nhìn già nua rất nhiều. Bệnh nặng mới khỏi nên trông ông yếu ớt như tờ giấy mỏng manh lúc nào cũng có thể bị thổi bay hoặc rách nát. Ông im lặng hồi lâu, cuối cùng cầm bút...

      Trước lúc Thẩm Thiển xuất ngoại mới biết chuyện trong nhà Vu Thiên Dương. Nam Nam bởi vì tai nạn xe cộ, tuy rằng thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại phải cắt bỏ chân. Có điều Nam Nam nhìn rất bình tĩnh, hoàn toàn có vẻ gì là sống bằng chết, Hồ nữ sĩ ngược lại, ngày nào bà cũng khóc, chạy khắp nơi tìm bác sĩ. Ông cụ Tần quan hệ với nhà Vu Thiên Dương tồi nên chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, bèn giúp bọn họ tìm bác sĩ điều trị tốt nhất thế giới, tại trong giai đoạn lên phác đồ điều trị.

      Điều càng khiến người ta bất ngờ là... Vu Thiên Dương xin ra khỏi đảng, từ quan. Bình thường quy định đối với đảng viên muốn ra khỏi đảng rất nghiêm, tuy có thể tự do rút lui, nhưng phải có lý do chính đáng. Lý do của Vu Thiên Dương chính là —— phù hợp với tiêu chuẩn của đảng viên.

      giờ, tuy Vu Thiên Dương sống thân mình nhưng lại có vẻ thoải mái hơn, cần phải lo lắng sợ hãi. Thẩm mẹ sau khi biết chuyện chỉ cười, vẫn tiếp tục ở cái trấn cổ ấy bán sữa bột trẻ em mà sống qua ngày. Thẩm Thiển trước khi cũng đến gặp Thẩm mẹ, Thẩm mẹ liền ôm thùng sữa em bé đưa cho Thẩm Thiển, bà rất dịu dàng: "Thiển Thiển, ra con may mắn hơn rất nhiều người khác đấy."

      Thẩm Thiển tất nhiên là hiểu ý của mẹ. quả là rất may mắn, lúc còn ngây ngô, vô cùng trong sáng người, may mắn người ấy lại là người xứng đáng để lấy làm chồng. Những điều dành cho còn lớn hơn rất nhiều những điều đáng có được, là may mắn biết bao, vào độ tuổi đẹp đẽ ấy gặp được , từ đó về sau xa rời.

      ôm thùng đầy sữa em bé ra. Vưu Nhiên dựa vào xe, mỉm cười trông sang. Thẩm Thiển mỉm cười, qua, vui tươi hớn hở ôm thùng sữa trong lòng, "Mẹ cho đấy."

      Vưu Nhiên thương xoa đầu , "Sau này lại có thể tiết kiệt chút tiền sữa rồi?"

      "Hì hì, cũng đúng ha." Thẩm Thiển nhoẻn cười, nụ cười như mùa thu tỏa nắng.

      Trong lòng tự thấy may mắn, người đàn ông tốt như vậy, mà lại để gặp được, là quá tốt.

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      Nhoáng cái mà đến ngày xuất ngoại, tại sân bay, có đôi tình nhân vô cùng nổi bật, chàng trai khí chất xuất chúng, dáng người cao gầy động lòng người. Bên cạnh đôi tình nhân lại là những người rất nổi tiếng. Đại gia số 1 của thành phố Tần Chính, Vưu tư lệnh của đoàn quân quân khu A, còn có cả nhân vật thường xuyên xuất tiêu đề các báo tuần qua, Vu Thiên Dương.

      Là Thẩm Thiển đưa Vu Thiên Dương đến gặp Thẩm mẹ, lúc hai người gặp mặt, ai thấy lúng túng, chỉ là người cười, người , "Em có khỏe ?"

      Lúc đó Thẩm Thiển thực hiểu, hai người nhau từng có muôn vàn khúc mắc, vậy mà gặp lại sau nhiều năm lại chỉ như thế này thôi sao. Vẫn là của nhắc nhở , "Im lặng là vàng, mở miệng là bạch kim."

      Hèn gì... Vàng gần đây vừa tăng giá.

      Thẩm Thiển cùng Vu Thiên Dương tuy nhận nhau, nhưng trong lòng đôi bên đều biết . Thẩm mẹ cũng bởi vì gặp lại Vu Thiên Dương mà thay đổi, bà vẫn như trước, ban ngày ngồi ở trong tiệm, đến giữa trưa đóng cửa về nhà ngủ, đến chiều lại tiếp tục mở tiệm.

      Vu Thiên Dương thỉnh thoảng qua ngồi lát, sau đó lại lái xe về. Chuyện gì cũng đều nhàn nhạt như vậy, nhạt đến mức còn trong hơn cả nước. Lúc Vưu tư lệnh biết Vu Thiên Dương là ba của Thẩm Thiển, tuy mới đầu cũng rất giật mình, nhưng lâu sau, ông chỉ im lặng cười, : "Đàn ông mà, cũng có gì lạ."

      Ông cụ Tần giận dữ trừng ông, đập cây batoong xuống đất quát, "Đừng có lôi con trai vào trong đám đàn ông thối các ."

      Vưu tư lệnh lại như trước mỉm cười, "Dạ vâng, có số đàn ông khác."

      Vưu Nhiên khi đó uống nước trái cây. Bất luận thế nào... nghe vẫn thấy là lạ.

      Ở trong sân bay, Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển, với ông cụ Tần: "Ông ngoại, con đưa Thiển Thiển bình an trở về."

      "Còn chắt ngoại của ta sao?" Ông cụ Tần nhíu mày, giả bộ tức giận.

      Vưu Nhiên sửng sốt, phì cười, "Cũng mang về luôn." Thẩm Thiển rúc vào lòng Vưu Nhiên, nhịn được lại vuốt ve cái bụng hơi hơi nhô lên. Đứa con này, cố gắng sinh ra.

      Vốn tính từ bỏ đứa bé, hai người còn đến cả bệnh viện, thiếu chút nữa là vào phòng thủ thuật phá thai, may mà vào phút cuối cùng lại nhận được điện thoại của bác sĩ mổ chính trong ca phẩu thuật của Thẩm Thiển, ông , trước tiên có thể chờ đứa bé vừa được hơn tám tháng rồi cho tiến hành sinh non. Sinh sớm hai tháng mặc dù có chút ảnh hưởng, nhưng đối với bọn họ, bọn họ có kỹ thuật để giảm thiểu ảnh hưởng này đến tối đa, thậm chí là thành hề ảnh hưởng. Cứ như vậy, đứa bé vẫn bình an vô sống trong bụng Thẩm Thiển, chậm rãi lớn lên.

      Mãi đến khi Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên vào cửa an ninh, Vu Thiên Dương vẫn câu, ông cụ Tần nhịn được hỏi: "Thiên Dương, Thiển Thiển sắp rồi, sao cậu lại chẳng năng gì hết vậy."

      Vu Thiên Dương cười cười, "Tụi con rồi ạ."

      "Hả? Sao ta nghe thấy nhỉ?" Ông cụ Tần quay đầu nhìn về phía Vưu tư lệnh, Vưu tư lệnh cũng mờ mịt lắc đầu.

      Vu Thiên Dương : "Con bé vừa rồi nhìn con cười rất hạnh phúc, đó là con bé muốn ... Con bé rất hạnh phúc, đừng suy nghĩ gì hết."

      Ông cụ Tần sửng sốt, bật cười, khoát tay, chống gậy ba-toong tập tễnh từng bước ra khỏi sân bay. Vưu tư lệnh vỗ vỗ vai Vu Thiên Dương, ngượng ngùng cười: "Lão Vu, hôm nay chúng ta chơi cờ , chơi cờ vây, mà cờ bay."

      Vu Thiên Dương trố mắt, cuối cùng lại nhịn được cười, "Hôm nay nhân phẩm khẳng định tồi, có thể bắn được sáu quân."

      "Xì, thử rồi mới biết."

      ***www.sakuraky.wordpress.com***

      năm sau...

      Trong khu chợ nào đó. Lý Mỹ Lệ trong tay xách theo đống túi to túi , Cao Trường Phong còn thảm hại hơn, tay ôm con, người móc đầy túi, cổ còn đeo tòng teng cái túi bự chảng, mặt cũng bị chèn cho đến đỏ phừng phừng.

      Cao Trường Phong nghẹn khuất : "Bà xã, chúng ta mua nhiều đồ ăn như vậy làm sao mà ăn cho hết?"

      " nhảm, sao lại ăn hết..." Lý Mỹ Lệ lườm, "Nhìn đám chó kia , ngoại trừ em, con Thiển Thiển này cũng có thể sinh, mới năm mà sinh được mười hai đứa."

      Cao Trường Phong run rẩy cả người, nhắc tới Thiển Thiển, nhất định nhắc tới… Lý Mỹ Lệ ghét nhất.

      "Mẹ nó, Lông Xù chết tiệt kia, có việc gì phát tình cứ phát tình , nhưng lúc phát tình cũng nên mang áo mưa chứ, mấy con chó khác năm hai lứa, Thiển Thiển chết tiệt này lại là năm ba lứa? Ông xã, tới tiệm thuốc chuyến ."

      "Làm gì?"

      "Mua mấy hộp áo mưa lại đây, em chịu nổi rồi." Lý Mỹ Lệ lại kích động, giọng cũng hơi lớn, nên vừa mở miệng mọi người chung quanh đều nghe thấy, nghe thấy cũng chẳng sao, vấn đề là lời này... khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ nhiều.

      Mắt thấy những người chung quanh vẻ mặt đều kỳ quái, thậm chí là còn nghĩ phức tạp nhìn nhà ba người này.

      Lý Mỹ Lệ đỏ mặt, xấu hổ thôi. Nhưng còn chưa xấu hổ xong, liền nghe thấy có đôi chuyện còn 囧 hơn cả bọn họ.

      "Ông xã, chậm chút." nào đó ngừng thở dốc.

      "Ai bảo em sáng sớm quay qua quay lại (ma ma chít chít), bây giờ muộn rồi đấy." chàng kia hình như cũng thở hổn hển đứt cả hơi.

      nào đó mơ hồ, sửng sốt lúc, mới xấu hổ : "Ai sáng sớm sờ JJ của , ràng là sờ meo meo của em mà."

      Chỉ câu như vậy liền hấp dẫn đám người xem vốn chú ý Lý Mỹ Lệ, quay phắt qua vây xem đôi tình nhân kia.

      Vưu Nhiên thấy đám người liếc về phía bọn họ, gương mặt vốn đỏ lại càng đỏ hơn, vệt đỏ còn kéo thẳng đến mang tai, kéo Thẩm Thiển, " vừa rồi phải sờ sờ kê kê, là quay qua quay lại."

      "..." Thẩm Thiển sững sờ bất động, thiếu chút nữa là ngã xuống đất dậy nổi.

      Trong chiếc xe đẩy phía trước , có em bé cười khanh khách...

      【HOÀN CHÍNH VĂN】
      tart_trungMai Trinh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại 1: Vụ án bánh nướng khiêu khích cầu hoan


      Thẩm Thiển gần đây đặc biệt thích ăn bánh mì của tiệm mới khai trương ở góc đông nam con phố, chiều nào làm về, cũng ghé qua xếp hàng hơn hai ba tiếng, mua hai ba ổ bánh về nhà, đếm xỉa đến đồ ăn Vưu Nhiên vất vả xuống bếp nấu.

      Hôm nay, lại theo thói quen xếp hàng mua bánh, vừa tới gần tiệm bánh kia, nhìn thấy đội quân rồng rắn xếp hàng dài mà bỗng nhiên cảm thấy rầu, biết phải xếp hàng bao lâu nhỉ?

      Lúc hàng dài kia còn rối rắm, có chàng từ hàng ra, ta mặc cái áo gió dạng bó làm tôn lên dáng người vốn thon cao quý phái, trong tay ta cầm ba ổ bánh lớn, nhàng ngửi ngửi.

      Thẩm Thiển nhìn chàng phong độ trước mắt, đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, rồi lập tức mặt đầy hắc tuyến. Hay nhỉ, ngày nào cũng bánh nướng dinh dưỡng, rồi còn vệ sinh gì gì đó, giờ ăn vụng vừa hay lại bị tóm! hai lời, trực tiếp sải bước qua, đoạt lấy cái bánh lớn trong tay , há miệng cắn phập xuống, thuận tay tóm lấy khuỷu tay , cười tủm tỉm, "Ông xã, chu đáo thiệt đó, biết em thích ăn bánh nướng còn cố tình xếp hàng cho em."

      Vưu Nhiên híp đôi mắt xếch dài, cười cười, "Nghe mùi thấy cũng tồi, ăn ngon lắm sao?"

      Thẩm Thiển gật mạnh đầu, "Nhai rất cứng, nhưng miệng đầy mùi thịt."

      Vưu Nhiên nhíu mày, mỉm cười. Thẩm Thiển đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nâng tay lên, nhìn xem đồng hồ cổ tay, bây giờ là sáu giờ chiều. Thẩm Thiển vội vàng hỏi, "Tiểu Vưu Ngư nhà chúng ta đâu rồi?"

      "Bị ông nội dẫn về chơi rồi."

      Thẩm Thiển sáng mắt, để ý bàn tay đầy mỡ ngấy vừa mới cầm bánh đưa móng vuốt túm lấy ống tay áo của , nhe răng trợn mắt cười, "Ông xã, hiếm khi hôm nay chúng ta có thời gian ở riêng."

      Vưu Nhiên liếc mắt, khẽ cười, nhìn có vẻ gì là hưng phấn lắm, đối lập hoàn toàn với Thẩm Thiển cười rạng rỡ thoải mái bên cạnh. Cũng khó trách Thẩm Thiển lại hưng phấn như vậy, từ lúc Tiểu Vưu Ngư chào đời, ngày nào cũng hành hạ đôi vợ chồng son gắn bó keo sơn bọn họ, đôi lúc Thẩm Thiển nổi cáu tiếng la so với Tiểu Vưu Ngư còn chấn động hơn, cứ như hai người đó muốn liều mạng bên sứt càng bên gãy gọng mới thôi.

      Có người , con là tình nhân kiếp trước của ba. Tiểu Vưu Ngư nhà bọn họ khẳng định là muốn tìm tiểu tình nhân để bất mãn, cứ Thẩm Thiển bế là con bé lại khóc. Vưu Nhiên chỉ cần hơi tới gần, là lại "Khanh khách" cười ngớt.

      Nay Tiểu Vưu Ngư ba tuổi lại càng ba đến tha thiết, ngày nào cũng chen vào giữa hai vợ chồng, chiếm lấy Vưu Nhiên, làm cho Thẩm Thiển so với "phòng gối chiếc" còn thê thảm hơn. Là nhìn được mà sờ được, muốn ăn cũng ăn nổi, ở trước mặt Tiểu Vưu Ngư mà nhào tới tốt cho trẻ em. Thẩm Thiển thực là rối rắm cùng cực lắm rồi.

      Hôm nay Tiểu Vưu Ngư ở nhà, có thể muốn làm gì làm. Nghĩ đến việc đem Vưu Nhiên tử hình ngay tại chỗ, Thẩm Thiển thực hài hòa cười thành tiếng. Vưu Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn vợ muốn cái gì đều biểu ra ngoài, mà hơi hơi cong khóe miệng.

      Quả nhiên, vừa vào nhà, Thẩm Thiển liền ném bánh mì nướng mình vô cùng thích lên bàn, sà vào lòng Vưu Nhiên, chớp đôi mắt to rưng rưng, "Ông xã, chúng ta làm ."

      Vưu Nhiên vẻ mặt bình tĩnh thu dọn đồ ăn vặt sô pha, đem rác nhét vào trong tay , " ném ."

      "Vâng." Thẩm Thiển vui vẻ đem rác ném, lộn trở lại, thấy Vưu Nhiên ở lầu. Thẩm Thiển ngẩn người, vội vàng hỏi, "Ông xã, đâu đấy?"

      "Tắm."

      Thẩm Thiển nghe đến từ "tắm" hai mắt liền sáng rực, lượn lờ theo lên, vốn muốn cùng vào, nhưng hết lần này đến lần khác bị Vưu Nhiên ngăn cản, : "Em , em vào phòng bên cạnh tắm , hôm nay phải tắm sạch chút." mờ ám nháy mắt.

      Thẩm Thiển bị mê hoặc liền ngây ngô gật đầu, vào phòng khác tắm. Bình thường Thẩm Thiển tắm lúc nào cũng ước chừng 15 phút mới xong, Vưu Nhiên hình như là 10 phút. Hôm nay, Thẩm Thiển hỏa tốc tắm, sử dụng công phu chạy thấy dấu lao lên giường bọn họ, người chỉ bọc khăn tắm, trực tiếp chui vào chăn.

      Lẳng lặng lắng nghe tiếng nước, lúc lớn lúc , liên miên dứt, vô cùng khiến người ta chịu nổi. Vậy mà lại nhất quyết có xu hướng dừng lại, Thẩm Thiển chui ở trong chăn, trông mòn con mắt, ruột gan như đứt thành từng khúc.

      Đợi chờ lâu, dục vọng ban đầu biến thành mệt mỏi, hơn nữa giường lớn dễ chịu lại vừa mới tắm xong nên toàn thân đều thoải mái, thế là ngủ quên mất.

      ...www.sakuraky.wordpress.com…

      Thẩm Thiển là bị Vưu Nhiên đè cho tỉnh. Lúc mở mắt ra, Vưu Nhiên lột khăn tắm, sau đó rất phong độ ngậm lấy quả đảo trước ngực . Thẩm Thiển rên lên tiếng, vốn ý loạn tình mê, nhưng trong đầu nghĩ đến vừa rồi mình bức thiết cầu hoan bị đả kích thần kinh thế nào, liền cự tuyệt hầu hạ, đẩy Vưu Nhiên ra, "Mệt rồi, muốn ngủ."

      "Vận động rồi mệt nữa." Vưu Nhiên lại lập tức nhào lên, đè xuống, mạnh mẽ hôn lấy . Miễn cưỡng hồi, hơi thở tràn ngập mùi hương của Vưu Nhiên sau khi tắm còn có cả mùi thơm của cơ thể thích nhất, vậy là lại bắt đầu trầm luân.

      Vậy mà, lúc chuẩn bị thỏa hiệp, cái bụng chịu thua kém kia lại kêu lên, Vưu Nhiên sững sờ, Thẩm Thiển cũng sững sờ, hai người đưa mắt nhìn nhau lâu, cuối cùng Vưu Nhiên : "Đói lắm hả?"

      "Giữa trưa ăn ổ bánh nướng, vừa nãy cũng có cắn mấy miếng bánh." Thẩm Thiển gần đây thích bánh nướng đến điên cuồng, ngày ba bữa, trừ bữa sáng giải quyết ở nhà, trưa ở bệnh viện ăn bánh nướng, về nhà tiện đường lại mua bánh nướng nên về đến nhà lại thể nào ăn cơm tối.

      "..." Vưu Nhiên im lặng , yên lặng hơn nữa ngày, mới ngồi dậy, "Để nấu cơm."

      Thẩm Thiển mong chờ thân thể Vưu Nhiên rời , chung quanh vẫn còn lưu lại mùi hương dễ chịu người , còn cả cảm giác tê dại khi vừa rồi bị khẽ cắn, máu trong người lại khỏi tăng vọt, cảm xúc cực kỳ khống chế được. khóc ra nước mắt, sớm biết thế này vừa rồi trực tiếp ôm eo , cho rồi. Còn kiềm nén nữa, đuổi theo sao?

      lập tức đứng lên, xuống cầu thang, lặng lẽ tới gần phòng bếp, chỉ thấy Vưu Nhiên thân người thon dài đeo tạp dề, sườn mặt tinh xảo dưới ánh đèn, nhàng khiêu khích trái tim thấp thỏm của Thẩm Thiển. Nhất là đôi mắt tập trung tinh thần dưới làn tóc mái kia lại càng làm cho Thẩm Thiển xao xuyến.

      ràng là thèm khát ... Gần cả tháng nay được chạm vào chồng, hiếm khi lại có cơ hội tốt như vậy. từ từ thong thả bước đến phía sau Vưu Nhiên, từ sau lưng ôm lấy eo , vẻ mặt ủy khuất than thở, "Ông xã."

      "Ừ?" Vưu Nhiên đáp lại, lập tức cười : "Đói đến điên rồi à? Sắp xong rồi."

      Trong hơi thở Thẩm Thiển lúc này thể nào ngửi được mùi đồ ăn gì, toàn bộ đều là mùi người Vưu Nhiên, dễ chịu vô cùng. Buộc chặt cánh tay, lại ôm Vưu Nhiên chặt hơn chút, "Muốn ăn."

      "Sắp xong rồi."

      "Muốn ăn." Tay Thẩm Thiển từ từ tiến đến phía trước quần , Vưu Nhiên lập tức bắt lấy nàng "Đói đến phát điên" này, bình tĩnh tắt bếp, xoay người, nhíu mày, nhìn : "Ở đây?"

      "Ớ, nếu có thể, em muốn lên lầu." Thẩm Thiển nhìn cửa sổ phòng bếp, cửa sổ kia lớn như vậy, lại đối diện với garage xe, đông người lui tới, cũng muốn biểu … ấy bị người ta nhìn thấy.

      Vưu Nhiên ba bước cũng thành hai bước, ôm dồn vào bên cạnh quầy bar, đưa mắt nhìn độ cao của quầy, mặt xuất chút gì đó nhìn như cười khẽ nhưng ra là nụ cười có nội hàm, "Nấu ngay ăn ngay mới có hương vị."

      hai lời, ôm Thẩm Thiển lên quầy, sau đó OOXX...

      Thẩm Thiển tổng kết bản thân cầu hoan hỏng bét, đúng là nên vì ham muốn cá nhân mà khiến bản thân cực khổ đến bỏ mạng tại hoàng tuyền. Nhất là lúc trốn con muốn tình nhân của nó, hậu quả rất nghiêm trọng.
      tart_trungMai Trinh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại 2: Tiểu Vưu Ngư ký


      Tên Vưu Ngư, mẹ là bởi vì bộ dạng giống như mì bị hỏng, cho nên mới đặt là Vưu Ngư. Người tình của tôi cũng chính là ba lại , sở dĩ tôi tên Vưu Ngư, là vì chuyện.

      Là lúc tôi chào đời ở Mỹ. Ngày đó, trời mưa to, tôi khóc oe oe chào đời, liền được chị y tá chuyển vào phòng trẻ con, cẩn thận chăm sóc.

      Mẹ chưa được nhìn thấy tôi nên ngày thứ ba sau khi tôi chào đời liền từ giường ngồi dậy, tựa vào bên cửa sổ thủy tinh của phòng trẻ con mà nhìn tôi. Đáng tiếc, biết là do mắt mẹ bị lé, hay là bị lác mà tôi lại thấy mẹ thâm tình, nước mắt nước mùi tèm lem nhìn bạn bên cạnh.

      Còn nhìn rất chăm chú, vẻ mặt cũng rất phong phú, cuối cùng lại ôm lấy Người tình, nũng nịu : "Ông xã, con chúng ta hiếu động, chân nó cứ đá lung tung kìa."

      ràng là nằm im lặng chảy nước miếng, làm gì có động đậy nào đâu?

      Người tình ngẩn người, cũng đưa mắt nhìn qua, tôi cũng trừng đôi mắt vô tội nhìn ông, ông nhất thời mặt đổ đầy hắc tuyến, vỗ vỗ bả vai mẹ, ôn tồn hỏi: "Vừa rồi em nhìn đứa nào vậy?"

      "Chính là đứa thứ ba bên tay trái."

      Lại chỉ vào chỗ bạn bên cạnh kia. Hóa ra phải mắt lé, cũng phải mắt lác. Từ đầu tới đuôi, đều là dùng vẻ mặt phong phú cùng tâm tình vui sướng nhìn con người khác. Nghĩ đến đây, tôi liền òa khóc, bắt đầu lăn lộn.

      Người tình u ám trầm giọng : "Thiển Thiển, nhìn tên con có được ?"

      bạn bên cạnh kia tên là Cổ Ngư. Còn tên tôi là Vưu XX. Sau đó, có thể nghĩ, mẹ vì lần tế điện ngoài ý muốn này mà đặt tên tôi là Vưu Ngư, ban đầu Người tình của tôi cũng thấy sao, mãi đến sau này, về nhà, lúc mua đồ ăn, dì nào đó cứ thích la, "Đến cân vưu ngư (cá mực)."

      Hình như có mười tám cân, mà thế nào lại là tới mười tám cân cá mực (vưu ngư) chứ?

      Mẹ rất thích Người tình, tối nào cũng ngủ cùng Người tình, sau đó bổ nhào lên người Người tình, cọ tới cọ lụi, còn cười hì hì : " iu, chúng ta làm ."

      Sau đó Người tình vừa cởi quần áo, vừa bình tĩnh : "Nên suy nghĩ tìm bác sĩ, làm cho em lại mất trí nhớ, sắp bị em ép đến khô rồi." Sau đó Người tình vồ đến, hai người lại loạn cả lên...

      Rốt cuộc tôi cũng ba tuổi, có thể leo lên giường. Việc mỗi ngày tôi làm chính là trèo lên giường Người tình, ngủ cùng ông. Người tình rất tôi nên chưa bao giờ cự tuyệt. Chỉ có mẹ là rất mọn, lần nào cũng phải tìm cách đuổi xuống, cho về cái giường gỗ của tôi mà ngủ. Thực mất hứng, vậy là tôi lại khóc, mẹ sợ nhất là tôi khóc, khóc, Người tình ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ đầu, bế tôi cùng ngủ, để ý đến mẹ nữa. Mỗi lần mẹ đều lầm bầm, "Sớm biết thế sinh, sinh ra là cướp ngay đàn ông của mình, vòng tay của mình, # ¥¥%..." Mẹ lầm bầm gì đó, tôi cũng nghe chút rồi ngủ luôn.

      ra, tôi biết Người tình rất thương mẹ. Mẹ rất thích ăn, ăn đủ thứ, mặc dù có đầu bếp tay nghề cao, nhưng cho tới bây giờ đều là Người tình cầm chảo, Người tình bận rộn nhiều việc, ông muốn xây khách sạn lớn, nên bắt đầu tham gia tiệc tùng. Nhưng mà vẫn là do Người tình trông tôi. Mẹ từng đề nghị, để bảo mẫu lo, nhưng Người tình đồng ý. Kỳ , mẹ hoàn toàn có thể từ chức ở nhà, làm tròn chức năng của người vợ, tiện thể trông tôi. Đáng tiếc mẹ mặc kệ, thích động vật sáu vú hơn là thích sinh vật biển. hiểu cái này với từ chức về nhà làm tròn trách nhiệm người vợ có cái quan hệ gì.

      Mẹ thế nào cũng giống phụ nữ, nhìn thế nào cũng giống đàn ông, làm chuyện gì cũng muốn làm đến cùng, có ngày rốt cuộc thể nhịn được nữa, bà chỉ vào : "Vưu Ngư, đừng có lần nào cũng vệ sinh cũng phải bắt người khác chùi đít."

      giọng "há" tiếng. Mẹ hỏi lại, "Vậy biết về sau làm thế nào chưa?"

      Tôi gật gật đầu, có chút yếu ớt : "Về sau vệ sinh, bảo chùi đít."

      "..." Mẹ nước mắt đầy mặt, ngã vào trong lòng Người tình khóc rất thê thảm, : " iu, sao Vưu Ngư lại kế thừa cái suy nghĩ kiểu ông gà bà vịt vậy chứ?"

      Người tình vỗ vai mẹ, "Tốt mà, bình thường đều là cho chùi đít, tại thêm người giúp đỡ." Người tình lại nháy mắt với tôi, tôi nháy lại, tôi rất thích Người tình, là người tốt nhất trong đám tóc ngắn tôi từng gặp.

      Còn nhớ ngày nào đó, mẹ dậy rất sớm, kéo tôi khỏi giường, lải nhải : "Vưu Ngư, biết hôm nay là ngày mấy ?"

      Lắc đầu.

      "Hôm nay là Thất Tịch, lễ tình nhân and sinh nhật Người tình, cho nên chúng ta cần phải thể chút đúng ?"

      Mờ mịt quá , cái gì mà là lễ tình nhân? Nhưng mà tôi biết, hôm nay là sinh nhật Người tình nên cũng hưng phấn hẳn, cười khanh khách.

      Mẹ trước tiên là dẫn tôi đến cửa hàng lớn, chọn rất nhiều kiểu quần áo cho Người tình, mẹ hình như phải là khách quen nên người bán hàng cứ hỏi mẹ dáng người cụ thể của Người tình, mẹ ấp úng nên lời, đơn giản chỉ vào manơcanh đặt ở trước cửa : "Thế này."

      Người bán hàng mới cười: "Chồng chị dáng người đẹp quá."

      Tôi hỏi mẹ, "Vì sao lại mô tả được dáng người của Người tình chứ?"

      Mẹ ấp a ấp úng, " vì mẹ chỉ nhìn, hoặc là sờ, chứ bao giờ đo đâu."

      Tôi cảm thấy lời này rất có đạo lý, cũng biết số đo của Người tình là bao nhiêu. Mẹ mua quà xong cho Người tình rồi mà vẫn còn chưa chịu , mà quẹo đến chỗ khác, là khu vực chuyên bán quần áo mà mẹ mặc. Mẹ lại bảo tôi ngồi ở trong tiệm, còn mình vào phòng thử chọn đồ. Trong số đó mẹ chọn cái áo bành tô nilon màu vàng sữa, cứ ngắm nghía lâu, cuối cùng vẫn lấy, tôi hỏi mẹ vì sao, nhìn mẹ rất thích cái áo ni lông đó, mẹ chỉ cười cười, "Đắt quá."

      rồi lại dừng ở rất nhiều tiệm khiến chân tôi cũng biếng , phải bảo mẹ bế. Mẹ cũng hết cách, đành phải bế tôi xem quần áo. Lượn qua lượn lại, hình như lại quay lại bên cạnh cửa hàng bán cái áo bành tô lúc nãy.

      Sau đó lại nghe thấy tiếng của Người tình, cuộc đối thoại là như thế này.

      " ơi, chị nhà kích cỡ thế nào ạ."

      "Ngực, eo, mông lần lượt là 84, 62 và 86." Ông dừng lại chút, "Ngực chắc là hơn 87 ."

      Người bán hàng sững sờ, mỉm cười, " thực hiểu dáng người chị nhà."

      "Đúng vậy."

      Ai nha, sao Người tình lại nắm số đo của mẹ vậy nhỉ? Mà mẹ lại chỉ có thể cho ra kích cỡ đại khái chứ? Tôi có gọi mẹ, mà là hỏi: "Mẹ, Người tình cũng chỉ là nhìn với sờ thôi mà sao Người tình lại biết nhiều như vậy?"

      Mẹ ấp a ấp úng, giống như rối rắm lâu mới : "Ba có khả năng đặc biệt này."

      Hiểu rồi, Người tình chắc chắn cũng biết về hình thể, tôi lập tức khẽ kêu: "Ba." ra tôi muốn gọi Người tình, nhưng mà mẹ với Người tình đều đồng ý, ra bên ngoài vẫn phải có tôn ti trật tự.

      Người tình thấy tôi với mẹ có chút bất ngờ, lúc đó người bán hàng kia cũng tới, trong tay cầm theo cái túi màu trắng to, bên trong phình phình, hình như là quần áo. Nhìn kỹ vào ôi chao sao lại là cái áo bành tô màu vàng sữa mà mẹ rất thích kia?

      Người tình nhận túi đồ, nhéo nhéo mặt, hỏi mẹ, "Sao lại tới đây?"

      đợi mẹ trả lời, tôi trả lời trước, "Mua quà sinh nhật cho ba."

      Người tình khẽ cười, nụ cười tươi nhất tôi từng thấy. Có đôi khi tôi cũng đề nghị mẹ cho Người tình khám bệnh, mẹ hỏi vì sao? Tôi : "Dì Lý hay là mặt bị tê liệt nặng."

      Vậy mà thấy mẹ tặng quà, cái bệnh mặt tê liệt này lại tự động khỏi hẳn.

      Mẹ nhìn nhìn cái áo bành tô màu vàng nhạt trong tay tình nhân, ngại ngùng cười, khóe miệng như hoa lê nở. Tôi từng hỏi mẹ, vì sao cười như vậy?

      Mẹ , lòng có tâm linh tương thông.

      Nghe hiểu. Cái gì gọi là tâm linh tương thông?

      Nhưng tôi cảm thấy, nụ cười ngại ngùng kia của mẹ rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác hạnh phúc.

      HOÀN










































      [1] Đây là hình ảnh của em nó

      [2] Em ấy đây này

      [3] Là bài này nè các tình http://mp3.zing.vn/bai-hat/dream-wedding-richard-clayderman/iw7e8e6o.html
      tart_trungMai Trinh thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :