1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? - Cẩm Trúc (44C +2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44



      Tống An Thần hết sức đau lòng cho Nhất Thế. Về đến nhà, thấy ông Diệp và Nhất Thế chuyện, khuôn mặt mỉm cười sáng lạn lạ thường, nhàn nhạt nhưng lại thoải mái như thế. Tống An Thần khỏi cười theo. Đáy lòng thầm hạ quyết tâm, tuy sớm xác định trong lòng nhưng lúc này biết, quyết tâm đó vững như đá tảng thể chuyển dời.



      hít sâu hơi, đến trước mặt Nhất Thế vừa vừa cười, nhàng chắn trước mặt , động tác thân thiết tự nhiên như thế, hề e dè trước mặt ông Diệp. Ông Diệp giật mình vì Tống An Thần đột nhiên xuất , kế đó cười khổ: “An Thần, sao con xuất quỷ nhập thần như thế? Tự nhiên từ đằng sau ra.”



      Tống An Thần đáp: “ phải tại ba với vợ con chuyện quá vui vẻ, bỏ mặc mình con sao.” cố ý giỡn, làm ông Diệp cười ha hả, hết cách với “Chậc chậc, cái miệng của An Thần vẫn cứ sắc bén như thế, lại còn nhen nữa, quanh co bảo ba giành vợ con nữa chứ.”



      “Ba…” Nhất Thế nũng nịu, định dùng ánh mắt quở trách Tống An Thần. Vừa quay đầu, Tống An Thần nhanh như chớp tặng cho nụ hôn, sau đó mặt dày : “Nhận phần thưởng của bà xã rồi nhé.”



      Nhất Thế đột nhiên vô lực, đối với người mặt dày nào đó, chịu thua, hoàn toàn có cách đối phó.



      Tối ấy, Tống An Thần kiên trì muốn qua đêm trong phòng Nhất Thế, như lời cầm thú là “Giường này có mùi của bà xã.”



      Nhất Thế lườm “Mùi gì?”



      “Mùi lửa dục đốt người.” Tống An Thần cười tít mắt, đôi mắt khép lại thành sợi chỉ, nhìn đặc biệt giống con hổ cười. Nhất Thế ớn lạnh. sớm lãnh đủ kết cục của việc cầm thú ngửi thấy mùi lửa dục đốt người rồi, đủ biểu hết. Song tối nay, Tống An Thần chỉ ôm chặt Nhất Thế, làm gì hết.



      Nhất Thế càng muốn >_< hơn. Tống An Thần làm chuyện cầm thú nhưng ôm chặt quá, ngủ được. mở mắt nhìn , phát Tống An Thần cũng nhìn đăm đăm. Nhất Thế hơi bất ngờ “Sao chưa ngủ?”



      phải em cũng chưa ngủ sao?” Tống An Thần vặn lại.



      Nhất Thế nghẹn họng, nên lời, lý do vì sao chưa ngủ.



      Lần này, Tống An Thần rất ngoan, phát huy tiềm năng làm cầm thú của mình nữa mà mỉm cười ôm Nhất Thế, hơi cảm khái: “Nhất Thế, chỗ này từng ở đêm.”



      Nhất Thế nghe xong ngẩn người.



      Tống An Thần ôm chặt hơn: “Hôm đó, ra nửa tỉnh nửa say nhưng vẫn buông thả bản thân.”



      “…” Nhất Thế sững sờ trước lời thú nhận của Tống An Thần. thể tin được, Tống An Thần lại đồng ý hành vi “quấy rối” của , còn hết sức phối hợp nữa?



      “Lúc đó, Nhất Thế,” Tống An Thần chớp mắt với , bàn tay bao bọc tay Nhất Thế đặt lên ngực mình “Em đặt tay lên ngực , luôn miệng kêu nóng.”



      Mặt Nhất Thế đỏ lên, cắn răng.



      “Em biết sau đó thế nào ?” Tống An Thần nheo mắt, cười tiếp. Nhất Thế có cảm giác chẳng lành, hễ cười lên là y như rằng có chuyện gì hay ho. Vẻ mặt hoảng sợ, nhìn Tống An Thần chằm chằm.



      Tống An Thần ngay mà nhét tay Nhất Thế vào trong áo , lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, mặt Nhất Thế cũng nóng theo. Tống An Thần kéo vào lòng “Em ngốc như thế, đương nhiên do dẫn dắt rồi.”



      …” Nhất Thế ngắc ngứ được gì, chủ yếu là biết tình hình sau đó như thế nào. ra phải cưỡng bức mà là dụ dỗ ?



      “Xin lỗi em, vợ à.” Đột nhiên giọng điệu Tống An Thần quay trăm tám chục độ, vùi đầu vào hõm cổ , hết sức đau thương. tự trách mình, nếu phải lúc đó ý loạn tình mê, nên dụ dỗ , khiến Nhất Thế mang thai ngoài ý muốn, còn khiến chịu nhiều đau khổ như thế.



      Nhất Thế rầu rĩ, được gì, chỉ biết dựa vào lòng . có gì phải xin lỗi, đáng hay đáng gì chứ, chỉ có nguyện ý hay mà thôi. luôn bằng lòng, bởi vì rất rất thích Tống An Thần, luôn như thế, chưa từng thay đổi.



      Tống An Thần cúi đầu, hai tay đỡ lấy khuôn mặt vô tội của Nhất Thế “Sao gì?”



      “Em nên gì bây giờ?” Nhất Thế thắc mắc, biết Tống An Thần muốn bày tỏ gì, đành ngây thơ vô tội chớp mắt rồi lại chớp mắt…



      Tống An Thần thở dài “ có gì, ngủ sớm , ngày mai còn phải động phòng nữa.”



      “…” Ngày mai kết hôn, có điều động phòng… hình như bọn họ động phòng nhiều lần lắm rồi.



      Hai người lại yên lặng. Sâu ngủ trong người Nhất Thế bò ra, mơ mơ màng màng nghe có người với mình, mơ mơ màng màng đáp lại.



      “Bà xã, em.”



      “Dạ.”



      “Bà xã, ngốc nghếch.”



      “Ừ.”



      “…”



      “Bà xã, bây giờ chúng ta động phòng thử.”



      “Được.”



      Tóm lại, Nhất Thế ngủ, gì cũng ừ với dạ. Tống An Thần biết rồi, cứ thử mãi chán, Nhất Thế cứ vậy mà ậm ừ đáp lại.



      Tống An Thần phải mặt người dạ thú, cởi áo quần ra, cầm thú cũng bằng mà thôi.


      ***


      Giáo đường gần quảng trường Waltz ở thành phố B cử hành hôn lễ lớn. Trong giáo đường chật kín người, cha xứ đứng dưới thánh giá, đợi dâu xuất .



      Trước mặt cha xứ, Tống An Thần mặc lễ phục trắng hợp với dáng người thon dài, lại thêm khuôn mặt tuấn tú, toàn thân mang lại cảm giác vương giả cho người khác. Các y tá bên dưới khỏi tặc lưỡi khen ngợi, vương tử quả nhiên có khí thế.



      Vẻ mặt Triệu Cát Tường đầy hâm mộ, y như sói đói muốn nuốt luôn cả cha xứ. Cha xứ cảm giác được ánh mắt nóng cháy của Triệu Cát Tường, liếc nhìn cái, sợ đến nỗi hồn vía lên mây.



      “Ánh mắt em nóng quá rồi đấy.” Tiểu Trác Tử ngồi bên nhắc nhở Triệu Cát Tường.



      Triệu Cát Tường lườm ta, cảm thấy chàng chẳng hiểu phong tình gì cả, biểu của như thế chẳng phải là phát tín hiệu chân đáng tin cậy nhất sao? với Tiểu Trác Tử, muốn gì? Thế mà tên ngu ngốc này, còn giả bộ ngốc… tức quá!



      Cửa giáo đường mở ra, trong ánh sáng chói lọi hắt ngược, Nhất Thế được ba dắt chậm rãi vào giáo đường.



      Khoảnh khắc cánh cửa rộng mở, Nhất Thế nhìn thấy đứng cách năm mươi mét tấm thảm đỏ, mặt mày rạng rỡ, mắt ngập ý cười, gương mặt tuấn tú vô song.



      Gương mặt tươi cười của Tống An Thần vẫn thế, rất ưa nhìn.



      Nhất Thế căng thẳng về phía . Ông Diệp khe khẽ an ủi : “ sao, đừng căng thẳng.”



      “Đông người quá. Mà sao con biết ai hết? Cả người nước ngoài cũng có?” Dư quang nơi khóe mắt Nhất Thế liếc vòng, khỏi ngạc nhiên.



      “Bạn cũ của ba và chú Tống con ở khắp nơi chạy tới. Người nước ngoài chắc là mẹ An Thần mời.” Hai cha con vừa vặn ngang chỗ ngồi của bà Tống. Bà nhìn mỉm cười, lúm đồng tiền thoáng , ngọt như mật.



      Rốt cuộc cũng tới cạnh Tống An Thần. Nhất Thế đứng trước mặt , hai má đỏ lên. Ông Diệp đặt tay Nhất Thế vào tay Tống An Thần “Sau này con hãy chăm sóc Nhất Thế nhé.”



      “Dạ, ba.” Tống An Thần nắm tay , thầm bên tai “Em là của , ai cũng biết rồi.”



      cũng là của em, mọi người đều biết.” Nhất Thế , câu này rất nghiêm túc. Dù sao Tống An Thần là hàng hot, còn chỉ là hàng ế. Câu này nên để hàng ế với hàng hot hơn.



      Tống An Thần ngớ ra, bật cười.



      Cha xứ bắt đầu tụng: “Ta được các con coi trọng, chủ trì hôn lễ cho các con, trách nhiệm của ta chỉ ở buổi lễ này mà thôi. Sau này bất kể các con có vấn đề gì, ta đều nguyện ý chịu trách nhiệm với các con. Hi vọng các con gắn bó cả đời. Nếu hôn nhân có rạn nứt, mong các con trước khi đưa ra quyết định to lớn gì hãy thương lượng với ta. Để Chúa có cơ hội hiểu . Các con hết sức vui mừng nhận thấy Chúa tác thành đại cho các con, mang lại hòa thuận cho gia đình, giúp các con có được cuộc sống mỹ mãn.”



      Tống An Thần và Nhất Thế cùng gật đầu.



      Cha xứ hài lòng mỉm cười tiếp: “ tại để chúng ta cùng thề trước mặt Chúa. Ta muốn hỏi mỗi người các con cùng vấn đề. Đây là câu hỏi rất dài, nhưng mong các con hãy thành trả lời. Sau khi nghe xong mới đáp: chú rể, con có bằng lòng cưới dâu làm vợ, theo kinh thánh dạy bảo sống chung với ấy, kết thành thể với ấy trước mặt Chúa, ấy, tôn trọng , bảo vệ , giống như chính bản thân con. Dù ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, luôn chung thủy với , đến khi từ bỏ thế giới này?”



      Tống An Thần quay sang nhìn Nhất Thế, chớp mắt với “Con bằng lòng.”



      Cha xứ tiếp lời: “ dâu, con có bằng lòng gả cho chú rể, cùng chung sống với ấy như kinh thánh dạy, kết thành thể với ấy trước mặt Chúa, ấy, tôn trọng , bảo vệ , giống như chính bản thân con. Dù ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, luôn chung thủy với , đến khi từ bỏ thế giới này?”



      “Con bằng lòng.” Vẻ mặt Nhất Thế hơi gượng gạo.



      “Được rồi, các con chính thức là vợ chồng. Trao đổi nhẫn .”



      Phù rể đưa nhẫn cho chú rể, Nhất Thế nhìn mà ngạc nhiên thôi, có cần rêu rao vậy , mua viên đá to như thế. Kim cương mượn ánh sáng lọt qua cửa sổ mái giáo đường phát ra ánh sáng lấp lánh, làm mắt Nhất Thế hơi nhói.



      Tống An Thần cẩn thận nắm tay , đeo nhẫn lên ngón tay vô danh. Rốt cuộc cảm thấy ngón tay trống trơn của thiếu cái gì nữa. Nhất Thế cũng đeo nhẫn cho , cả giáo đường vỗ tay rầm rầm.



      Nhất Thế mượn lúc “chiến tranh loạn lạc” níu áo Tống An Thần hỏi “Nếu có ngày đổi ý làm sao đây?”



      “Đơn giản mà…” Tống An Thần “Em cũng đổi ý.”



      “…”



      Tống An Thần trực tiếp vén khăn voan đầu .



      Cha xứ bối rối, vội vàng được được, chưa tới lúc vén khăn…” Cha còn chưa xong, hai tay Tống An Thần đỡ lấy má Nhất Thế, hôn lên môi .



      Cha xứ lập tức chắp tay tạo dấu thánh giá trước ngực nhắm mắt lầm bầm “Lạy Chúa, bọn trẻ hiểu chuyện, a men!”



      Bà Tống sán lại, kề tai Nhất Thế thào. biết là gì mà Nhất Thế phì cười. Tống An Thần đột nhiên có cảm giác bất an, đưa mắt hỏi dò mẹ, bà Tống lại làm bộ làm tịch trở về chỗ ngồi, xem kịch.



      Cha xứ thấy hai người tách ra, tiếp tục trình tự hôn lễ “Chú rể, con có thể hôn dâu.”



      Song…



      Nhất Thế nhảy vọt qua, nhào vào Tống An Thần, hai cánh môi in lên.



      … Chung quanh lặng ngắt.



      Cha xứ lại chắp tay tạo dấu thánh giá trước ngực, vẻ mặt khổ sở “Chúa ơi, bọn trẻ vẫn hiểu chuyện, a men!”



      Nhất Thế cười hì hì với Tống An Thần “Hóa ra, số mệnh của định sẵn là em.”



      Tống An Thần nhíu mày, đưa mắt nhìn mẹ. Bà Tống le lưỡi, nhún vai tỏ vẻ vô tội. Nhất Thế vùi trong lòng “Lúc đầy năm chọn đồ, nhớ chọn gì ?”



      “…” Tống An Thần nhưng hiếm khi mặt đỏ thế này. Da mặt dày hơn vách tường rốt cuộc cũng giữ vững được.



      Nhất Thế cười đắc ý, lòng lại mềm mại vô cùng.



      Bà Tống nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người, đột nhiên mỉm cười trong lòng. Rốt cuộc con bà cũng tóm được con dâu nuôi từ bé. Ái chà! Bà Tống gì với Nhất Thế? ra là…



      “Con dâu nuôi từ bé, năm đó con và An Thần cùng chọn đồ vật, nó tóm lấy con, cứ dụi vào người con mà gào khóc.”



      Có khi, việc cứ thế mà lên sàn, số mệnh định… Tống An Thần Diệp Nhất Thế.


      HOÀN CHÍNH VĂN
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phiên Ngoại 1



      Gần đây Nhất Thế rất buồn bực. Chủ yếu là vì cảm thấy Tống An Thần nữa. Trực giác của phụ nữ là chuẩn xác nhất, vì thế mà khó chịu lâu. Sau khi kết hôn, Tống An Thần để Nhất Thế nghỉ việc, ở nhà làm vợ toàn thời gian, Nhất Thế vốn dĩ lười biếng, vui vẻ đồng ý.



      Nhưng mới vài tháng, Nhất Thế thấy tịch mịch. Tuy rằng có Triệu Cát Tường cũng ở nhà làm bà nội trợ bầu bạn, song… càng lúc càng cảm thấy Tống An Thần còn mãnh liệt với nữa.



      Lúc phụ nữ cảm thấy sợ hãi, trống trải tìm người thổ lộ. Thế là Nhất Thế tìm Triệu Cát Tường. Gọi điện thoại tới, Triệu Cát Tường ăn dưa hấu, miệng ngồm ngoàm hỏi “A lô? Qua chuyện chơi? Tớ ăn dưa hấu mà.”



      “Qua mà, người ta buồn đây.”



      “Được rồi, lát nữa qua nhà cậu.”



      Triệu Cát Tường chạy tới nhà Nhất Thế xong, đầu tiên cắt trái dưa hấu trong nhà Nhất Thế, ôm lên lầu ngồi ghế dựa, vừa ăn vừa nghe Nhất Thế càu nhàu.



      “Tớ cảm giác Tống An Thần ngoại tình.” Mặt Nhất Thế y như vợ bị tổn thương.



      “Sao vậy?” Triệu Cát Tường dừng lại, tiếp tục ăn dưa.



      ấy mãnh liệt như trước nữa.” Nhất Thế buồn bực.



      Triệu Cát Tường khựng lại, ôm dưa nhìn Nhất Thế lấy làm lạ. Nhất Thế bị Triệu Cát Tường nhìn như nhìn quỷ đến nỗi lông tơ dựng đứng, hắng giọng hỏi lại: “Nhìn cái gì?”



      “Cậu mãnh liệt là…” Triệu Cát Tường dài giọng, mập mờ thấy .



      Nhất Thế đỏ mặt gật đầu.



      ta làm sao mà mãnh liệt nữa?” Triệu Cát Tường tiếp tục ăn dưa, há mồm tạp miếng lớn.



      “Bây giờ mỗi bận ấy chỉ làm lần.”



      “Phụt.” Thiếu điều Triệu Cát Tường phun hết dưa ra, mặt mày rúm ró nhìn Nhất Thế. cảm thấy Nhất Thế muốn ăn đòn, cái gì mà háo sắc, coi như được mở rộng tầm mắt rồi. Lúc đầu nhất định là bị bộ dạng của Nhất Thế lừa gạt. Nhất Thế lập tức bổ sung thêm câu “Lúc trước mỗi bận làm ít nhất ba lần.”



      Triệu Cát Tường hết chỗ rồi. Tống này hơi bị giỏi đấy. Có lẽ là Tống bồi dưỡng đa phương diện, khơi mào tiềm năng chôn dấu của Nhất Thế, vì thế mới ăn nhịp với nhau, vợ chồng trẻ khá “hạnh phúc” =_=



      “Chỉ vì vậy mà cậu cho là ta còn nồng nàn nữa?” Triệu Cát Tường cảm thấy, ra là tại Nhất Thế muốn mà được mới sinh bất mãn.



      “Còn nữa.” Nhất Thế đập bàn giận dữ.



      Triệu Cát Tường kinh hồn, nhìn Nhất Thế tức tối.



      “Mỗi lần ràng ấy còn muốn nữa nhưng làm.” Vẻ mặt Nhất Thế như sắp phát điên. Mặt Triệu Cát Tường đổi sang màu đen, miệng sắp rút gân tới nơi. Nhất Thế tiếp tục phẫn nộ bừng bừng “ ấy làm người ta giận sôi gan, chắc chắn là có đàn bà bên ngoài nên còn sức nữa.”



      “Có khả năng.” Triệu Cát Tường gật đầu.



      Nhất Thế nghe Triệu Cát Tường vậy, tức rầu rĩ, nước mắt hoen mi, chực chờ trào ra. Vị chua bốc lên đầu, vừa nghĩ đến chuyện Tống An Thần có người khác là thấy uất ức.



      Triệu Cát Tường thấy Nhất Thế như sắp khóc đến nơi, vội vàng dỗ dành: “ chừng tại bận quá.”



      “Làm gì có, mấy ngày trước được nghỉ, ấy cũng thế.”



      Triệu Cát Tường làm bộ cẩn thận suy nghĩ: “ tượng này bắt đầu có từ lúc nào?”



      Nhất Thế ấm ức: “Tuần trước nữa, vốn dĩ êm đẹp. Trời nóng lên, tớ ăn vô, ấy còn mua đồ ăn vặt cho tớ, làm chút thức ăn thay đổi khẩu vị nữa. Bây giờ lại cấm tớ ăn đủ thứ, cho ăn cay, cho uống Cola, nước có gas.”



      Triệu Cát Tường cau mày .



      Nhất Thế cũng buồn bực. thấy mình rất ủy khuất. Khoan tới chuyện muốn mà được, chỉ riêng việc thay đổi thái độ với , từ con búp bê sứ nâng niu trong lòng bàn tay biến thành bã cám khiến cúc hoa thắt lại.



      Tay Triệu Cát Tường đột nhiên xuất cái điện thoại, đặt bên tai , chõ vào: “Bác sĩ Tống, nghe hết rồi chứ? Tôi nghĩ vấn đề muốn biết nằm ở đó đó.”



      Nhất Thế há hốc miệng, chỉ Triệu Cát Tường muốn nhe nanh múa vuốt.



      “OK! Bye bye.” Triệu Cát Tường ngắt điện thoại, cười “Vấn đề của cậu, bác sĩ Tống , ấy nhanh chóng giải quyết, bảo cậu chờ đến tối.” Triệu Cát Tường nhướng mày cười gian, vẻ mặt nhìn hết sức thô bỉ.



      Nhất Thế tức điên, đấm ngực dậm chân nhưng vô dụng. Tối nay giải quyết? Tiêu rồi.


      ***


      Để tránh chiến tranh, Nhất Thế giả bộ ngủ. Chập tối nằm giường đếm cừu. Đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, vẫn tỉnh như sáo. Nhất Thế hoảng hồn, trùm kín chăn ra sức giữ vững tinh thần. Giả bộ ngủ, giả bộ ngủ.



      Nhất Thế cảm nhận được có người ngồi giường, nghe được tiếng cởi quần áo sột soạt, chăn bị người vạch ra…



      Tim đập bùm bùm ngừng. Nhất Thế cảm thấy có người vuốt ve đầy thương, có người ôm vào lòng… được, tiếp tục vờ ngủ. Vờ ngủ… tự nhủ với chính mình.



      “Đừng làm bộ nữa, tim đập y như trống ấy.” Tống An Thần kí đầu .



      Nhất Thế đau khổ mở mắt, nhìn ra vẻ tội nghiệp. Tống An Thần bắt đầu cởi đồ ra. Nhất Thế kêu la ầm ỹ, giãy khỏi lòng , túm chặt quần áo, dáng vẻ kinh hồn chưa tỉnh, ánh mắt đầy khí thế “ đừng lại đây.”



      “Em tính mặc đồ mà ngủ sao?” Tống An Thần cười dở mếu dở.



      Lúc này Nhất Thế mới cúi đầu nhìn. cứ mãi lo chuyện giả bộ ngủ, ngờ cả đồ cũng thay. Nhất Thế xấu hổ cười cười, chuẩn bị xuống giường thay áo ngủ.



      Tống An Thần giữ lại, kéo vào lòng “Nghe gần đây em rất bất mãn với .”



      Nhất Thế cười khan “Đâu có, em chọc Cát Tường thôi.”



      sao?” Tống An Thần nheo đôi mắt dài thành đường chỉ, y chang con cáo già. Nhất Thế liều chết mím môi, đối mặt với .



      Tống An Thần bó tay “ ra cũng muốn làm nữa.”



      Rồi sao?



      Tống An Thần hôn trán Nhất Thế, vẻ mặt hết cách với “Đáng tiếc giai đoạn này được.”



      Nội tâm Nhất Thế kêu gào, vì sao, vì sao…”



      “Em .” Tống An Thần tiếc nuối buông Nhất Thế, ra hiệu cho thay áo ngủ. Có điều Nhất Thế chịu , chỉ muốn biết tại sao, tại sao giai đoạn này thể?



      nhúc nhích, cúi gằm, thỉnh thoảng lại lén lút ngước lên nhìn trộm Tống An Thần, còn híp mắt nhìn . Thôi được, đấu với Tống An Thần, chưa thắng bao giờ, đành yếu ớt chả có chút khí thế nào: “Vì sao được chứ?”



      xong, Nhất Thế muốn đập đầu tự tử.



      “Phì…” Tống An Thần phì cười, đưa mắt nhìn : “ phải em nghĩ ngoại tình sao? Quả ngoại tình rồi, phải chăm sóc người ta.”



      Mặt Nhất Thế cứng ngắc, môi mím chặt: “Quen thế nào?” phải trấn tĩnh, tục ngữ có câu bảy năm là ngứa ngáy, mẹ nó ta mới có nửa năm chịu nổi rồi.



      “Quen qua em.” Tống An Thần bày vẻ mặt vô tội.



      Nhất Thế trừng mắt “Ai?”



      “Rất thân với em.”



      Thân thiết với Nhất Thế ngoài Triệu Cát Tường ra còn ai nữa? Lại liên tưởng đến cảnh Triệu Cát Tường và Tống An Thần thông đồng ăn ý hôm nay, Nhất Thế càng thể tự thoát ra được, bị bạn thân cướp chồng? Cảm giác bị tổn thương nặng nề, Nhất Thế hung dữ mắng: “Chó má.”



      Tống An Thần làm bộ sửng sốt: “Hả? Sao em mắng chồng mình là chó hả?”



      “Em hận…” Nhất Thế còn chưa hết mấy lời độc địa, Tống An Thần đưa cho tờ giấy.



      Nhất Thế lấy làm lạ giựt lấy tờ giấy, nghi hoặc nhìn Tống An Thần, chỉ cười cười, ra hiệu cho xem xong hãy nổi nóng.



      Đó là tờ báo cáo, góc trái ghi tên , Diệp Nhất Thế.


      G2 L2: Mang thai 10+1 tuần


      ROA, G2P240+1


      Kết luận: mang thai lần hai, tại thai nhi được 10+1 tuần, vị trí thai nhi gối đầu ở phía ). Nhất Thế sững sờ.



      Tống An Thần than thở “Có ai mắng chồng và con mình như thế , chó má?” Tống An Thần nhéo nhéo má Nhất Thế “Vậy em chính là chó mẹ rồi.”



      Nhất Thế đột nhiên khóc òa lên, ôm ghì lấy Tống An Thần “Ông xã, em có con rồi. Rốt cuộc em cũng có con rồi.”



      Tống An Thần dở khóc dở cười, ôm lấy “Em cứ hời hợt thế. Khẩu vị tốt, thường hay buồn nôn, ham ngủ, vậy mà để ý tình trạng của mình.”



      Nhất Thế sụt sịt mũi “Em đâu có nghĩ nhiều như thế, em cho là…” luôn nghĩ mình phải điều dưỡng rất nhiều năm. Năm đó bác sĩ với , phải bồi bổ vài năm, lại thêm từ sau khi lăn giường với Tống An Thần, vẫn có. nghĩ, “vài năm” chắc là phải chờ nhiều năm nữa, có khi là cả đời. ngờ…



      “Thời gian mang thai, chúng ta phải tiết chế chút, biết ?” Tống An Thần véo mũi , cười như cười. Nhất Thế rưng rưng nước mắt nhìn sớm, hại em lo lắng đâu.”



      muốn xem thử đến chừng nào em phát ra. Ai dè em đó, đầu óc chả biết nghĩ đâu, lại nghĩ tới cái kia, xem ra chưa dạy em đủ rồi.”



      Nhất Thế nghiến răng nghiến lợi. Tống An Thần đúng là biết mượn cớ, chắc chắn là định chỉnh , nhất định là thế.



      Hình như Tống An Thần biết Nhất Thế nghĩ gì, bật cười, tóm lấy eo . “Được rồi, phu nhân bất mãn vì được như ý như thế, chồng em có lý nào lại bỏ mặc? Lại đây, em , chúng ta mau thay đồ.”



      Nhất Thế trừng cần.”



      Tống An Thần chớp mắt “Vợ, thỉnh thoảng lăn lăn giúp con phát triển khỏe mạnh.”



      Nhất Thế nghi ngờ nhìn Tống An Thần, vẻ mặt tin. Tống An Thần mỉm cười rất hài hòa, nhìn hết sức chân thành. Nhất Thế nghĩ nghĩ, sau đó chôn mặt trong lòng Tống An Thần “Vậy đến .”



      Con, để con phát triển khỏe mạnh, cho nên cần phải lăn lăn chút. Nhất Thế nghĩ…


      [​IMG]



      Phiên Ngoại 2



      Liên quan đến chuyện hôm Nhất Thế sinh con, đúng là chuyện bi hài. Hai người tính ngày đàng hoàng, trước ngày dự sinh tuần vào bệnh viện chờ. dè khoảng chín tháng mười ngày, buổi trưa…



      Buổi chiều Tống An Thần có ca trực nên trưa về nhà. mình Nhất Thế ở nhà, kêu đồ ăn bên ngoài, vác cái bụng bự ngồi sofa xem ti vi. Tống An Thần phải chú ý dưỡng thai cho con cho nên Nhất Thế xem tin tức kênh CCTV. Tinh thần nước phải khơi dậy từ trong bụng mẹ. Khổ nỗi cái kênh tin tức này chán muốn chết. Nhất Thế buồn mắt, len lén ấn kênh khác, tìm kênh phim thần tượng.



      Câu chuyện kể về thiếu nữ ngây thơ lãng mạn, công tử giàu có đẹp trai. Công tử kia vốn là tay ăn chơi phóng đãng cực kỳ, vô tình gặp gỡ thiếu nữ ngây thơ, thay đổi triệt để, rửa tay gác kiếm, tử tế thương ấy. dè, ngày xuất nữ phụ từng khiến công tử điên cuồng. Hai người từng rất thương nhau, về sau vì hiểu lầm mà chia tay, tại muốn nối lại tình xưa. Nào ngờ công tử trao cả tim mình cho thiếu nữ kia, chỉ dành ba chữ cho cầu của nữ phụ: có cửa. Nhưng nữ phụ theo đuổi ráo riết, trăm phương ngàn kế tìm cách gây hiểu lầm giữa hai người. Trong đó, lần nữ phụ hôn công tử ngay trước mặt thiếu nữ ngây thơ, thế là series sướt mướt Quỳnh Dao xuất . Hai mắt thiếu nữ đẫm lệ, lắc đầu dám tin, lắp bắp: “, , , thể thế được, sao có thể, thể như thế, em muốn.”



      Thế còn chưa xong, thiếu nữ ngây thơ điên cuồng bỏ chạy. Công tử phấn khởi đuổi theo. Trời bỗng đổ mưa như trút, công tử đuổi theo, ôm lấy thiếu nữ lay như bị động kinh: “ phải như em nghĩ đâu, phải…”



      buông em ra… em tin những gì mình thấy, em…”



      Còn đợi thiếu nữ phát huy màn Quỳnh Dao, công tử thèm nghe nữa, hôn rồi .



      Kế đó… màn hôn dài triền miên đau khổ. Nhất Thế cảm thấy, cả đoạn phim, coi được nhất chính là màn hôn này. Những cái khác, hết biết gì.



      xem diễn hôn, dưỡng thai phát huy tác dụng. Bụng bắt đầu đau. Nhất Thế nhíu mày, nghĩ bụng, tiêu rồi, dưỡng thai quá hấp dẫn làm cầm thú con trong bụng nổi thú tính rồi.



      che bụng bự, muốn gọi điện thoại chuông cửa vang lên. Nhất Thế mừng rỡ lết qua, vất vả mở cửa, bé cười tươi rói: “Chị, đồ ăn chị gọi.”



      “Giúp chị với, chị sắp sinh rồi, gọi 120 dùm chị.”



      Sau đó, Nhất Thế vỡ nước ối ở nhà, nếu 120 đến, dám sinh ở nhà lắm. May mà cấp cứu đến kịp, đưa vào bệnh viện.



      Quả nhiên Nhất Thế sinh ra cầm thú con, bé trai bởi vì xem diễn hôn, chờ kịp mà sinh non… mỗi lần xem phim có cảnh hôn, Nhất Thế lại nhớ đến bi kịch dưỡng thai của mình.


      ***


      Tống An Thần thường hay trách Nhất Thế hồi đó xem bộ phim thần tượng kia. Bởi vì con bọn họ thừa kế tinh hoa của phim thần tượng, thừa kế tính cách của chàng nam chính trong phim, playboy chính cống.



      giáo giữ trẻ thường xuyên thăm viếng. Nguyên nhân thiên hình vạn trạng, nhưng moi đến gốc rễ toàn là do cầm thú con nhà Nhất Thế gây ra.



      Cầm thú con tuy mới có ba tuổi rưỡi nhưng thừa hưởng dung nhan khuynh quốc khuynh thành của ba nhóc, đa số các bé trong trường mẫu giáo đều thích nhóc. Cầm thú con lại chẳng phát huy tinh thần phụ nữ là rác rưởi trừ mẹ như ba nhóc, cầm thú này ai cũng từ chối, trêu hoa ghẹo cỏ.



      giáo giữ trẻ tố cáo: “Jon nhà chị đúng là chỉ sợ thiên hạ loạn, lần trước hôn Ái Ái cùng lớp, ngon ngọt đống làm Ái Ái gả cho ai ngoài bé. Hôm nay lại ầm ỹ với bé khác, chọc cho Ái Ái nổi trận lôi đình, đánh lộn với bé kia. Trời ạ… loạn hết lên.”



      “Còn nữa, Jon nhà chị đặc biệt rất giỏi đếm số, hỏi bé có bao nhiêu bạn , bé đếm rất chính xác nhưng bình thường phát quà vặt, lại lấy nhiều nhất. ràng là đếm sai nhưng chết cũng chịu nhận.”



      “Còn nữa…”



      Tóm lại giáo viên mẫu giáo thường xuyên tới nhà mắng vốn. Lần nào Nhất Thế cũng phải xấu hổ cười ứng phó, sau đó giả bộ tức giận phê bình cầm thú con “Quá sức mất mặt, sao con có thể làm như thế?”



      phải vì tâm hồn bị tổn thương sao. Mẹ, mẹ biết đàn ông xấu xa là do trái tim từng bị thương à?”



      Nhất Thế muốn >_<, cầm thú nhà động chút là giày vò biết triết lý từ hồi nào vậy?



      “Con bị thương gì chứ?” Nhất Thế đành phải dạy dỗ cầm thú con biết nghe lời.



      “Người phụ nữ con người khác.” Cầm thú con dụi mắt đau lòng, hàng mi dài rũ xuống nhìn ra biểu cảm trong mắt nhóc.



      Miệng Nhất Thế co giật, con nít mới bây lớn, biết cái gì!



      Song Nhất Thế vẫn bày ra bộ dạng giáo viên hướng dẫn, hỏi: “Con ai hả?”



      bà già.”



      Áp lực quá lớn, phải chứ!?



      “Ai?”



      “Mẹ.”



      Ngã ngửa! Mặt Nhất Thế đen như đít nồi, bất lực : “Mẹ vẫn Jon mà…”



      “Làm gì có, mẹ suốt ngày ngủ với ba, ngủ với con.” Cầm thú ghen tị, hậu quả nghiêm trọng, những bé khác bị vạ lây. Nhất Thế cảm khái, đúng là tội đồ, sinh ra cầm thú, dạy dỗ thành nghiệt.



      Nhất Thế chỉ biết : “Vậy Jon muốn mẹ làm thế nào?”



      “Sau này trong mắt mẹ chỉ được có mình con, phải hôn hôn con, ngủ với con.” Cầm thú nghiêm túc. Nhất Thế khóc ra nước mắt, đành gật đầu. Dù sao nhóc vẫn là trẻ con ưa được dỗ dành.



      Có điều, cầm thú này quả nhiên là con của cầm thú, từ bụng dạ đen tối muốn chết.



      “Mẹ, con khó chịu, đau bụng.” Cầm thú lại kêu đau bụng.



      Chủ yếu là cầm thú bị lạnh nhạt. Ba vừa về tới nhà liền lôi mẹ vào phòng, lâu cũng thấy ra. Cầm thú rất sợ cầm thú, chỉ cần nhóc ngoan, cầm thú bắt trói mẹ, nửa ngày cũng thấy đâu.



      Nhất Thế vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, đến phòng con, thấy cầm thú lăn lộn giường. Nhất Thế hỏi dồn: “Đau chỗ nào?”



      “Bụng, bụng…”



      Cầm thú chỉ vào bụng, kéo tay Nhất Thế, nặn ra hai giọt nước mắt, kêu gào. Nhất Thế dỗ dành cầm thú , xoa trán nhóc: “Mẹ bôi thuốc cho con.”



      “Mẹ cùng con là được.” Cầm thú bắt đầu chơi xỏ lá. Nhất Thế khóc dở mếu dở “Con muốn mẹ cùng con thế nào?”



      “Ngủ cùng con, cho ngủ chung với ông già kia.” Cầm thú nổi cáu, gào toáng ra ngoài cửa. Nhất Thế sửng sốt, quay lại nhìn, Tống An Thần ăn mặc chỉnh tề, tựa nửa người vào cửa, nhìn cầm thú con.



      Cầm thú này, chỉ dựa vào chút kỹ xảo nho diễu võ dương oai rồi. Nhất Thế lại đau lòng cầm thú , với Tống An Thần: “Ông xã, ngủ trước , hôm nay em ngủ chung với Jon.”



      Tống An Thần quét mắt nhìn trừng trừng cầm thú . Nhóc cầm thú né ánh mắt giết người của Tống An Thần, trốn ra sau lưng Nhất Thế, nũng nịu: “Mẹ… ông già dữ quá.”



      “Ông xã.” Nhất Thế trách móc. Tống An Thần lườm cầm thú cái, vẻ mặt cực kỳ bực mình.



      “Ông xã, ngủ ngon, chụt.” Nhất Thế chu miệng, hôn gió cái.



      Nhóc cầm thú chịu thua, vội vàng níu Nhất Thế “Con cũng muốn, con cũng muốn…”



      “Chụt!” Nhất Thế hôn chóc lên miệng cầm thú cái. Nhóc cầm thú thỏa mãn, biết sống chết đắc ý chọc Tống An Thần. Mặt Tống An Thần tỉnh bơ, để ý đến cầm thú , với Nhất Thế: “Em ngủ sớm .”



      “Dạ.” Nhất Thế cười. Tống An Thần thèm liếc nhóc cầm thú lấy cái, thẳng về phòng. Hình như cầm thú bất mãn Tống An Thần phớt lờ nhóc, làu bàu: “Mẹ, hôm nay ôm con ngủ.”



      “Được.” Nhất Thế ôm cầm thú , tình dở khóc dở cười.



      Cầm thú sung sướng chui trong lòng Nhất Thế, hả hê. Hôm nay nhóc chiếm được mẹ rồi, rốt cuộc ông già kia có phần. Khoái cảm thắng lợi khiến nhóc cầm thú hết sức thỏa mãn, đây là cảm giác thành tựu của trẻ con đấy…



      Nhất Thế ôm cầm thú ngủ. Thời gian nghỉ ngơi của nhóc cầm thú rất quy củ, tới lát ngủ khì. Nhất Thế nhìn con ngủ say, lòng thấy buồn cười. cảm thấy rất thỏa mãn, tuy bên mình có hai cầm thú nhưng luôn khiến thấy hạnh phúc khó nên lời.



      Nhớ tới cái mặt thúi hoắc của Tống An Thần trước khi Nhất Thế lại muốn cười. Vốn dĩ hai người còn nồng nàn, ai ngờ cầm thú làm loạn, bãi công giữa đường. Nhất Thế nghĩ, nhất định Tống An Thần được thỏa mãn, ngứa ngáy muốn cắn nhóc cầm thú đây.



      Hình như từ sau khi Nhất Thế và Tống An Thần có cầm thú này xong, cuộc sống có ít lạc thú, ít nhất Nhất Thế thấy rất vui.



      Nằm giường, tâm lý lại thoải mái, mệt mỏi dần kéo tới, cuối cùng Nhất Thế vuốt ve khuôn mặt tròn trịa của cầm thú liền ngủ thiếp . Đến nửa đêm, Nhất Thế mơ mơ màng màng cảm giác mình lơ lửng, hình như có người bế mình lên.



      Nhất Thế giật mình tỉnh lại, phát bị Tống An Thần bế lên về phòng mình. Nhất Thế kinh ngạc nên lời, nhịn được hỏi: “Chồng à, bế em đâu thế?”



      “Về phòng ngủ.”



      “Ngủ ở phòng Jon cũng giống nhau mà.”



      Tống An Thần xụ mặt nhìn Nhất Thế. Nhất Thế hết chỗ , cảm thấy quan hệ cha con như vậy ổn, bèn : “Hay là cũng vào phòng Jon ngủ chung? Vậy tốt hơn.”



      được, có chuyện quan trọng.”



      “Hả?”



      “Hồi nãy nằm mơ, thấy chúng ta làm việc, kết quả mơ được nửa tỉnh nên ôm em về phòng tiếp tục làm.”



      “…”



      Quả nhiên, gừng già vẫn cay hơn. Cuối cùng vẫn là Tống An Thần chiến thắng…



      HOÀN!!!

      Chú Thích


      [1] ss giải thích chút về phân cấp hành chính của Trung Quốc:

      Hiến pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định có 3 cấp hành chính: tỉnh, huyện và hương. Nhưng thực tế Trung Quốc được chia thành 5 cấp đơn vị hành chính là: tỉnh, địa khu, huyện, hương và thôn. Tuy nhiên cấp thôn phải là cấp chính quyền chính thức.
      + Trung Quốc có 33 đơn vị hành chính cấp tỉnh (省级, tỉnh cấp), kể Đài Loan, gồm:
      • Tỉnh (省): có 22 đơn vị. Đài Loan (Trung Hoa Dân quốc) được Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa coi là tỉnh thứ 23 của mình.
      • Khu tự trị (自治区, tự trị khu): có 5 đơn vị.
      • Đặc khu hành chính (特別行政區, đặc biệt hành chính khu): có 2 đơn vị.
      • Thành phố trực thuộc trung ương (直轄市, trực hạt thị, ở Trung Hoa Dân quốc còn gọi là 院轄市, viện hạt thị, hay 特別市, đặc biệt thị). Cấp này tương đương cấp tỉnh tại Việt Nam.
      + Cấp địa khu (地区级, địa khu cấp hay 地级, địa cấp) là cấp hành chính dưới tỉnh và huyện, gồm có:
      • Địa khu (地区). nay các địa khu được thay thế gần hết bằng thành phố trực thuộc tỉnh. Cả nước chỉ còn 17 địa khu, chủ yếu chỉ tồn tại ở Khu tự trị Tây Tạng (6 địa khu) và Khu tự trị Tân Cương (7 địa khu), ngoài ra tỉnh Quý Châu có 2 địa khu, Thanh Hải và Hắc Long Giang mỗi tỉnh có 1 địa khu.
      • Châu tự trị (自治州, tự trị châu). có 30 châu tự trị.
      • Địa cấp thị (地级市, địa cấp thị), bao gồm cả thành phố phó tỉnh (副省级城市, phó tỉnh cấp thành thị). Tính đến ngày 31 tháng 12 năm 2005, cả nước có 283 địa cấp thị.
      • Minh (盟). Đơn vị hành chính này chỉ tồn tại ở Nội Mông Cổ: chỉ có 3 minh, còn lại là địa cấp thị.
      địa khu lại bao gồm nhiều huyện, quận. Cấp hành chính này có cấp tương đương ở Việt Nam nay. Trong quá khứ nó tương đương với phủ ở Việt Nam thời Lê.

      Trích dẫn đến đây thôi, còn mọi người tìm hiểu thêm nhé. Ở đây đề cập đến thành phố phó tỉnh (tiếng Trung giản thể: 副省级城市; bính : fù shěngjí chéngshì; phiên Hán-Việt: Phó tỉnh cấp thành thị), là loại đơn vị hành chính cấp địa khu ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, ngang với các địa cấp thị nhưng có mức độ đô thị hóa cao hơn, và đặc biệt có nền kinh tế phát triển hơn. Cấp hành chính này được phân cấp nhiều quyền tự chủ hơn về mặt quản lý ngân sách, thu hút vốn đầu tư nước ngoài, quản lý đô thị.

      [2] Nguyên tác của nó là 亚麻色 (hán việt là á ma sắc - tức là màu của cây gai) nhưng ss tra mạng cả buổi cũng hiểu màu cây gai là ra làm sao hết, chỉ thấy mô tả cành non và cuống lá của nó có màu tím đỏ. Ss nghĩ tóc nhuộm màu này rất đẹp, còn nếu nhuộm màu xanh của lá cây gai chắc chả ai thèm nhìn đâu nhỉ ^^, mọi người cứ hình dung là tóc màu tím đỏ vậy. Nếu ai biết cụm từ này, giải thích dùm ss cám ơn trước nha ^^

      [3]câu nguồn gốc từ câu trong bài từ Điệp luyến hoa - Tình xuân của Tô Đông Pha:

      Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,
      Thiên nhai hà xứ vô phương thảo.
      (Tơ liễu cành phơ phất gió,
      Nơi chân trời, chẳng nơi nào là có cỏ thơm)


      Người đời sau cải biên, thêm vào vế sau câu thành: Thiên nhai hà xử vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa, thường dùng trong trường hợp trai thất tình tự than thở hoặc tự động viên mình: Thế gian thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ nhất định chỉ người ấy. Trong chương này, tác giả để Triệu Cát Tường chế thành “hà tất tại nhất khỏa thụ thượng điếu tử” bộc lộ tính cách bỗ bã, đàn ông của nàng này.

      [4] Đây, tóc Bobo là thế này

      http://www.eva.vn/lam-dep/toc-bob-hoanh-trang-tro-lai-c58a23557.html

      [5]Ca khúc “Nếu tình ra ” do ca sĩ Trương Tịnh Dĩnh trình bày, nhạc Ngô Mộng Kì, lời Đinh Nhất - Đường Điềm, thu Dương Ba, chế tác Lí Vĩ Tùng. Mọi người có thể nghe ở đây

      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Neu-nhu-tinh-yeu-ra-di-Truong-Tinh-Dinh-Jane-Zhang/IW6OII0B.html

      Toàn bộ lời bài hát

      街頭那一對和我們好像
      這城市華燈初上多兩個人悲劇散場
      放開擁抱就各奔一方


      看著他們我就濕了眼眶
      不回頭兩個方向流著淚的破碎臉龐
      仿佛我們昨天又重放
      很久以前如果我們愛下去會怎様
      最後一次相信地久天長
      曾在你溫暖手掌不需要想像
      以後我漫長的孤單流浪
      很久以前如果我們愛下去會怎様
      毫無疑問愛情當作信仰
      可是生活已經是另一番模様
      轉載來自 (bonus)
      我希望永遠學不會堅強


      看著他們我就濕了眼眶
      不回頭兩個方向流著淚的破碎臉龐
      仿佛我們昨天又重放
      很久以前如果我們愛下去會怎様
      最後一次相信地久天長
      曾在你溫暖手掌不需要想像
      以後我漫長的孤單流浪
      很久以前如果我們愛下去會怎様
      毫無疑問愛情當作信仰
      可是生活已經是另一番模様
      我希望永遠學不會堅強


      街頭那一對和我們好像
      放開擁抱就各奔一方


      Bài hát này các trang nhạc của VN chưa thấy có lời Việt. Tác giả chỉ trích dẫn lời chính, đoạn bonus ko (nhưng nó cũng chỉ lặp lại mấy câu trong đó), ss có thời gian nên chỉ dịch trích đoạn trong truyện thôi, dịch có dở mọi người cũng thông cảm nha^^

      [6] Híc, nguyên nhân của cái ví von khó hiểu ấy là đây ạ, ++ mò mãi mới ra.

      Cái này là lời của nhân vật trong tuyển truyện ngắn của Trung Quốc, tên gì, nhân vật gì ss ko biết tuốt, mò từ trang này ra đây. https://sweetiesandrose.wordpress.com/2010/08/17/tối-nay-co-việc-ko-về-nha/

      “Cứ lấy bình trà và chén trà ra so sánh đàn ông giống như cái bình trà, phụ nữ như cái chén trà. Tất nhiên, bình trà phải rót ra được năm, sáu chén.”

      [7] Sữa bột Tam Lộc: Tập đoàn Tam Lộc (tiếng Trung Quốc: 三鹿集团; tên giao dịch tiếng : SanLu Group) từng là tập đoàn sản xuất và kinh doanh sữa đứng thứ 3 ở Trung Quốc trong đó tập đoàn sữa Fonterra, công ty sữa của New Zealand sở hữu 43% cổ phần. Đây là tập đoàn có sản phẩm sữa Tam Lộc bị nhiễm melamine trong vụ bê bối sữa ở Trung Quốc năm 2008 làm gần 300.000 trẻ em Trung Quốc mắc bệnh sạn thận, trong đó 6 em thiệt mạng. Tập đoàn này là trong 22 công ty sữa của Trung Quốc bị phát thêm hóa chất công nghiệp melamine vào sản phẩm sữa.

      Xem thêm ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Tập_đoàn_Tam_Lộc

      [8] Nguyên văn: 麻雀虽小五脏俱全 (ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn: chim sẻ nhưng ruột gan đều đủ cả).

      [9] Tên hãng thời trang nổi tiếng chuyên về quần áo cho lớp trẻ, tất cả các sản phẩm này đều có hình gấu teddy.

      [10] Là kiểu tóc có nhiều lọn tạo nếp uốn lượn như sóng


      [11] Rùa Cá sấu có tên khoa học là Chelydra Serpentina có nguồn gốc từ châu Mỹ. Thịt rùa có hàm lượng Porotein 19,6%, chất béo 0,2%. Mai rùa có hàm lượng các loại chất khoáng rất cao, có giá trị dược liệu quý, là nguyên liệu làm “quy bản” nổi tiếng trong y học cổ truyền. Rùa Cá sấu là loại rùa sinh trưởng nhanh nhất trong các loại rùa.

      Mọi người muốn nhìn hình nó vô đây, trong này có phân biệt hai chi của loài rùa này nhá.

      http://www.chelydra.org/common_alligator_snapping_turtle.html

      [12] Nhất Thế 一生 (đọc là yīshēng), bác sĩ 医生 (cũng đọc là yīshēng). Tống An Thần là thích Nhất Thế nhưng bạn Nhất Thế ngu ngốc nhà ta lại hiểu là Tống An Thần thích làm bác sĩ. Tội nghiệp Tống An Thần +__+

      [13] Thuật ngữ trong bóng chày, khi người cầm chày (Batter) quật banh đạt được đích để CHẠY (run) kế tiếp nhau cả 4 lần như thế, người ta gọi là Home-Run. Trong trận đấu, bên phòng thủ ném bóng, bên tấn công đập bóng bằng gậy. Nếu đập được bóng và bóng bay trong phạm vi quy định(Fair area) cầu thủ đập bóng tiến từng Base. Bên tấn công bắt đầu từ Home Base (H8-) -> First Base (18-) -> Second (28-) -> Third Base (38-), và sau 3B nếu trở về được HB đội tấn công ghi được điểm. 1 cầu thủ trở về tương ứng với 1 điểm.

      Nhưng 1B, 2B, 3B và HB (hay HR) lóng còn mang 1 tầng nghĩa khác, tự hiểu hén +__+

      First base = kissing
      second base = caressing
      third base = oral sex
      home = all the way


      [14] Bài blackjack hay bài xì dách, xì lát theo tiếng Việt (cách chơi của VN ko giống các sòng casino thế giới). Luật chơi mọi người xem ở đây, bảo 1 đứa ngay cả quân bài cũng chả phân biệt được như ta dịch mấy thứ này chẳng khác nào tra tấn cả, hic hic >__<


      [15] kiện Lư Câu Kiều (theo cách gọi ở Nhật Bản, tiếng Nhật: 盧溝橋事件, Rokōkyōjiken), hay kiện mùng 7 tháng 7 (theo cách gọi ở Trung Quốc, tiếng Trung: 七七事变,Qīqīshìbiàn) xảy ra ngày 7 tháng 7 năm 1937, được xem là kiện mở đầu Chiến tranh Trung-Nhật.


      Xem thêm ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Sự_kiện_Lư_Câu_Kiều


      [16] Nguyên gốc tiếng Trung Nhất Thế mắng Tống An Thần là 揩油 (khai du), nghĩa đen là lau mỡ (du 油 là mỡ, dầu), nghĩa bóng là sàm sỡ nên Tống An Thần mới chọc Nhất Thế là ấy làm gì có mỡ mà lau ^^


      [17] Giấy chứng nhận ly hôn của tàu ^^


      [18] Bài vè dân gian “cải bắp” của Trung Quốc, về nỗi buồn của em bé mất mẹ, có mẹ mới >_<. Sau nhà thơ Điền Hòa cải biên nó thành khúc độc tấu đàn nhị, nghe cực kỳ rung động lòng người. Mọi người có thể search cụm từ “Cabbage Hebei folk song” để nghe bài này.

      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :