1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 24
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Na Na sắp xếp cho tiểu Viễn ngủ xong, liền vội vàng trở lại ký tác xá bệnh viện thu dọn đồ đạc.
      Chỉ cầm theo ít quần áo để tắm rửa cùng nhu yếu phẩm, Na Na cũng biết là xuất phát từ loại tâm lý gì cũng đem toàn bộ đồ đạc của mình , còn tính tiếp tục để lại giường ngủ của mình, phòng bị bất cứ tình huống nào.
      Tuy rằng bản thân muốn cùng với tiểu Viễn sống trong nhà của Niếp Duy Bình, nhưng trong lòng Na Na vẫn cảm thấy bất an, quyết định rất qua loa làm cho nhất thời theo kịp tình huống tại, chỉ cảm thấy nơi đó của Niếp Duy Bình thể ở lâu.
      Na Na cầm nhiều đồ lắm, rất nhanh liền đóng gói xong, viết cho Mao Đan tờ giấy nhắn, cho ấy biết mình cùng cháu sống ở bên ngoài thời gian, để ấy sống mình phải chú ý an toàn hơn.
      Mao Đan đại khái sau khi xem xong liền bị sock, lâu cũng có hồi phục.
      Thời điểm Na Na mang theo chút đồ đạc trở lại, Niếp Duy Bình ở trong phòng .
      Na Na nhàng thở ra, nhất thời cảm thấy tự tại rất nhiều, động tác nhanh nhẹn bắt đầu dọn dẹp phòng ở.
      Niếp Duy Bình bệnh viện.
      Ngoại khoa tiêu hóa, Niếp Duy An ở văn phòng gõ máy tính viết bệnh án, vẻ mặt như bị áp bức khổ sở, khó trách nhiều người muốn đấu đến vỡ đầu để được làm chủ nhiệm như vậy, ít nhất chủ nhiệm phải thực “quyền lợi” viết bệnh án, mặc kệ có phải hay bệnh nhân mình nhận nhập viện, phải động não suy nghĩ lo lắng khám chữa chỉ cần cuối cùng ký vài cái tên là được, thoải mái tự tại hơn nhiều lắm!
      Thời điểm Niếp Duy Bình bước vào, Niếp Duy An vừa mới chấm dứt phần bệnh án, thả lỏng mình tựa vào ghế, bẻ ngón tay răng rắc.
      Niếp Duy Bình vẫn là lần đầu tiên đến phòng công tác của em .
      em hai người ở cùng khoa ngoại lâu, chỉ cách nhau tầng tầng dưới nhưng còn chưa từng qua phòng của đối phương, trong lòng tự hiểu là cố ý tránh , thậm chí ngay cả hội chẩn cũng tận lực tránh cho ý kiến.
      Cho nên Niếp Duy An đột nhiên nhìn thấy trai nhà mình đại giá quang lâm, lắp bắp kinh hãi.
      Niếp Duy An vừa cao vừa gầy, làm cho người ta cảm thấy mạnh mẽ, bức khí kinh người, thậm chí ngay cả khi chuyện cũng nhanh hơn so với người bình thường.
      Niếp Duy An nhíu mi cười đến thập phần sung sướng:“Ai ôi, cơn gió nào lại đưa trai thân đến đây vậy?”
      Niếp Duy Bình gân xanh ở thái dương giần giật, mặt chút thay đổi ngồi đối diện :“ đến là có việc nhờ em giúp.”
      Niếp Duy An ngoài cười nhưng trong cười mở miệng:“Em đúng đâu a, vô đăng tam bảo điện...... , em nhà mình cần khách khí!”
      Niếp Duy Bình cũng chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách khí, thẳng vào vấn đề :“Em cùng Từ Thạc quan hệ cũng sai , có thể hay nhờ giúp chút để đứa được vào nhà trẻ?”
      Mẹ của Từ Thạc là cán bộ viên chức ở nhà trẻ của bệnh viện, cùng Niếp Duy An lại là bạn bè quan hệ phi thường tốt, có hỗ trợ bạn Na Viễn nhập học ở nhà trẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
      Niếp Duy An “A” tiếng, ánh mắt quỷ dị nhìn quét .
      Niếp Duy Bình khóe mắt vừa nhếch, thản nhiên :“ phải con của .”
      Niếp Duy An biểu tình nháy mắt trở nên mất mát, nhún vai hỏi:“ phải của quan tâm làm gì? Em tại sao biết từ khi nào lại có tâm làm việc thiện như vậy!”
      Niếp Duy Bình đối với người khác có xu hướng khống chế gần như là biến thái, người có thể làm cho để ý rất ít, luôn ngăn cách với mọi người ở khoảng cách nhất định, vì thế thể nào làm người lo chuyện bao đồng.
      Huống chi còn phá vỡ ước định ngầm mà chạy đến nhờ mình giúp đỡ.
      Niếp Duy An nhất thời tò mò.
      Niếp Duy Bình trầm mặc lát, chậm rãi mở miệng :“Em ...... Nếu ba biết em mới trở về từ bộ đội hai năm, lại dám lợi dụng chức vụ để sửa thông tin bệnh nhân......”
      Niếp Duy An sắc mặt nháy mắt liền đổi.
      Niếp Duy Bình chậm rãi nhếch khóe môi, tươi cười ôn hòa nhìn hỏi:“Lấy tính tình của ba biết làm ra những chuyện gì?”
      Niếp Duy An lạnh lùng theo dõi , nghiến răng nghiến lợi hỏi:“ làm sao mà biết được?”
      Niếp Duy Bình nhìn nhìn chút, ngữ khí bình thản :“Tốt xấu gì em cũng là em của , nếu gặp em cũng thể quan tâm chút việc của em chứ!”
      Niếp Duy An khinh thường bĩu môi, lạnh lùng cười :“Thôi trai tốt của em! phải là sợ em mang rắc rối cho sao! cùng Niếp Hoài Nhơn đều giống nhau, sợ em bôi đen Niếp gia mà thôi!”
      “Niếp Duy An.” Niếp Duy Bình bình tĩnh ,“Đừng quên, em cũng họ Niếp.”
      Niếp Duy An ra lời.
      Niếp Duy Bình thở dài:“Đứng trước sinh mệnh, mỗi người đều ngang hàng! Em là muốn cứu người nhưng lại vô ý hại người khác......”
      “Đừng nữa!” Niếp Duy An lạnh lùng đánh gãy lời , kiên nhẫn :“Chuyện của em cần phải quản!”
      Niếp Duy Bình sắc mặt trầm xuống:“ mặc kệ, tình sớm nháo đến chỗ ba rồi! Niếp Duy An, em nghĩ chỉ bị thu và hủy giấy phép bác sĩ thôi sao!”
      Niếp Duy An ánh mắt buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, dường như có việc gì :“Em còn có việc phải làm, tiễn ...... Đem thông tin đứa bé đó cho em, yên tâm tan tầm em tìm Từ Thạc, nhất định giúp giải quyết chuyện này tốt!”
      Niếp Duy Bình bất đắc dĩ nhắm mắt, nghiêm mặt đứng dậy rời .
      Niếp Duy An là em duy nhất của , lại thân thiết với .
      Niếp Duy An lúc còn rất bị nuôi ở bên bác, giống tuổi thơ đơn điệu tịch mịch của Niếp Duy Bình, Niếp Duy An theo người bác ở Niếp gia ở cùng các chị em, mỗi ngày đều trải qua phấn khích vạn phần.
      Niếp Duy Bình khi đó kỳ rất ghen tị.
      Có đôi khi tâm cũng sinh ra oán hận, vậy nên Niếp Duy An về nhà ở mấy ngày nhịn được khi dễ , giống như đứa ác liệt chút cũng hiểu phải thương em .
      Thế cho nên sau này Niếp Duy An cùng càng ngày càng hợp nhau, mỗi lần gặp mặt đều phải đối chọi gay gắt phen, mặc dù tại Niếp Duy Bình muốn làm tốt trách nhiệm của người quan tâm , cũng bị Niếp Duy An khách khí châm chọc trở về.
      Niếp Duy Bình thời điểm trở về, Na Na đem phòng ốc thu dọn tốt.
      Phòng bếp có mấy bộ đồ ăn thú vị cho trẻ , trong phòng vệ sinh có đồ dùng hình hoạt hình, vừa mới dùng qua nên vẫn còn thấy ướt, làm cho tâm Niếp Duy Bình đột nhiên thấy yên ổn.
      Na Na kỳ cũng có thay đổi gì quá lớn, đem phòng của cùng tiểu Viễn sửa sang lại chút, nơi khác cơ hồ cũng động tới, nhưng chỉ có thay đổi rất này cũng làm cho Niếp Duy Bình cảm thấy ràng, vốn là căn nhà lạnh lẽo có hơi người nhất thời để trở nên ấm áp.
      “Bác sĩ Niếp trở lại?”
      Na Na từa ban công vào, tay còn đeo găng tay, đem chậu đặt lại buồng vệ sinh, lau nước tay hỏi:“Bác sĩ Niếp tôi vừa mới nhìn chút phòng bếp cơ hồ cái gì cũng đều có, mắm muối dầu ăn cũng là , bên trong sữa hết hạn bị tôi vứt rồi ...... Ngày mai tôi về nhà chuyến, mang chút xoong nồi chảo thớt lại đây, về sau chúng ta nấu cơm ngay tại nhà , so với bên ngoài đều sạch lại dinh dưỡng!”
      Nơi này Niếp Duy Bình cũng chỉ là nghỉ tạm, ngẫu nhiên tăng ca mới có thể ở đây mà nghỉ ngơi, cho nên phòng cũng chỉ là bài trí mà thôi nên bên trong thiếu rất nhiều thứ.
      Niếp Duy Bình ngẩn người, mở miệng :“ cần phiền toái như vậy, buổi tối ra ngoài mua, gần đây có siêu thị rất tiện!”
      Na Na khoát tay:“ cần tốn kém như vậy, dù sao tôi tại ở nơi này mấy thứ trong nhà cũng vứt ......”
      “Tôi có thói quen dùng đồ của người khác.”
      Niếp Duy Bình vừa xong nhất thời làm Na Na cứng họng, xấu hổ cười cười :“Ngại quá tôi quên......”
      Niếp Duy Bình có chút ảo não nhíu mày, vốn ý cũng phải là như vậy, nhưng là nghĩ để cho con thỏ vất vả chạy tới chạy lui như vậy, ai ngờ lời vừa đến bên miệng lại chịu mà mất khống chế.
      Na Na lại để ở trong lòng, bác sĩ Niếp tính tình vốn tốt, cũng thành thói quen khi bị lời ác độc đó đâm chọc hai nhát, xấu hổ đối với căn bản tính là cái gì.
      Na Na vừa mới đun chút nước sôi, nhìn Niếp Duy Bình thần sắc có chút đơn ngồi ở sô pha liền rót cốc nước cho .
      Niếp Duy Bình đột nhiên hỏi:“ đối với như thế nào?”
      Na Na vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy, gật gật đầu tự hào :“Đương nhiên tốt lắm, tôi từ mang tôi khắp nơi, cẩn thận chăm sóc tôi!”
      Niếp Duy Bình chỉ chỉ ghé đối diện, ý bảo ngồi xuống chậm rãi mà .
      Na Na bắt đầu mở miệng :“Nếu hỏi tôi tôi đối với tôi tốt như thế nào, nhất thời đúng là biết sao nữa......”
      Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm cốc nước trong tay, thản nhiên hỏi:“Hai người trong lúc đó có cãi nhau hay ?”
      “Đương nhiên có!” Na Na cười ,“Có đôi khi an tôi tức giận đến mức buồn quan tâm tôi , nhưng chỉ cần tôi vừa khóc ấy liền mềm lòng!”
      Niếp Duy Bình thở dài, khó trách con thỏ coi đứa cháu là bảo bối như vậy......
      Niếp Duy Bình chưa từng hỏi qua , vì sao lại mình vất vả chăm sóc đứa bé, nhưng có thể cảm nhận được trong nhà Na Na nhất định là xảy biến cố gì đó, mới có thể làm cho sống gian nan như vậy.
      Niếp Duy Bình muốn chủ động nhắc tới, miễn làm cho thương tâm, liền sang chuyện khác :“Tôi vừa mới về bệnh viện giúp xin phép, Lưu y tá trưởng ở đấy, là Trương Vi Đống đồng ý kí đơn!”
      Na Na quả nhiên bị dời lực chú ý , cảm kích :“Lại làm phiền , là ngại quá......”
      Niếp Duy Bình cho là đúng gật đầu, uống nước rồi đứng lên về phòng của mình.
      Cơm chiều tự nhiên là ăn ở bên ngoài, Niếp Duy Bình cùng Na Na mang theo tiểu Viễn đơn giản ăn chút đồ, liền cùng nhau siêu thị mua đồ.
      Tiểu Viễn trước khi ngủ dùng nước ấm lau người sạch , lúc tỉnh hạ sốt, tinh thần tỉnh táo lại trở về là đứa hiếu động chạy tới chạy lui ở các phòng.
      Siêu thị khá đông người, Niếp Duy Bình phụ giúp đẩy xe theo ở phía sau, Na Na bên dắt tiểu Viễn bên nhìn danh sách chọn đồ.
      Nơi ồn ào nhiều người như vậy luôn luôn làm Niếp Duy Bình thấy khó chịu, trước đây cũng rất ít khi siêu thị, mỗi lần đều là nhanh chóng lấy đồ rồi vội vàng tính tiền chạy lấy người, làm sao còn giống như người khác vòng ngắm nghía chọn lựa.
      Nhưng tại, nhìn con thỏ ở trong đám người ra sức tranh cướp đồ hại giá,khuôn mặt hứng thú phấn khởi phiếm hồng, như hiến vật quý mang đến trước mặt mình...... Niếp Duy Bình đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, khó trách nhiều người thích siêu thị như vậy, cái loại thản nhiên vui sướng bình thường này trước đây khi sống mình rất ít khi cảm nhận được .
      Mua đồ rất nhiều, bởi vì siêu thị rất gần nhà nên Niếp Duy Bình có lái xe, tại đối với đầy xe đồ đạc bất đắc dĩ nhăn mi.
      Niếp Duy Bình thở dài nhận mệnh xách bao lớn bao , túi nhựa nặng trịch khiến tay cũng đau. Đồ đạc quá nhiều, ngay cả Na Viễn tay cũng cầm cái túi .
      Nhờ chút nắng ấm mà bạn yukihana777 gửi ra ngoài này nên bợn có động lực làm nhanh chương này tặng cho mọi người. Mong mọi người cổ vũ cho trn nhiều hơn nữa nha. :”))
      tieunai691993, Halong-ngoc, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 25
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Cũng chưa thấy là nam nữ khác nhau lại ở dưới cùng mái nhà mà xấu hổ, buổi tối mới liền cảm thấy......
      Niếp Duy Bình là người lạnh lùng cao ngạo, lời lại ác độc, tính tình khó chịu có thể dọa rất nhiều người bỏ chạy, cho nên mặc dù cũng có mấy người bạn tốt nhưng đều biết thói quen của nên giống em tốt tùy tiện bình thường, tùy tùy tiện liền ở nhà đối phương vài ngày.
      Vì thế Niếp Duy Bình thời điểm sửa chữa nhà cửa chút do dự đem phòng khác có nhà vệ sinh sửa chữa phen, chuẩn bị sau này làm thư phòng, nhưng lại có thói quen ở phòng khách ngồi sô pha thoái mái mà đọc sách, cho nên thư phòng kia cũng bị xếp xó, tại vừa hay cho Na Na ở.
      Trừ bỏ phòng ngủ của Niếp Duy Bình, phòng khách còn có phòng vệ sinh nho để khách sử dụng, kính cửa là loại mờ, ban ngày sử dụng có trở ngại gì, nhưng đến buổi tối dưới ánh đàn chiếu...... Khụ khụ, như như ......
      Na Na mang tiểu Viễn tắm rửa xong, giám sát bé cẩn thận đánh răng, sau đó bảo bé ngoan ngoãn lên giường ngủ.
      Na Na nghĩ nghĩ, Niếp Duy Bình tuy rằng sau khi ăn xong luôn ở trong phòng ngủ của mình ra, nhưng bảo có cái gì đảm bảo xuất ngoài ý muốn rất xấu hổ, cân nhắc phen, quyết đoán tắt đèn phòng tắm mà tắm.
      Dù sao đèn phòng khách cũng đủ sáng, ánh sáng xuyên qua cửa thủy tinh cũng có thể để nhìn , Na Na liền thoải mái cởi sạch đứng tắm dưới vòi sen.
      Nhưng người tính bằng trời tính!
      Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, mặc kệ khả năng này có bao nhiêu nó cũng phát sinh.
      cách khác, ngươi càng là lo lắng nào đó tình huống phát sinh, như vậy nó lại càng có khả năng phát sinh.
      Niếp Duy Bình ở phòng ngủ đóng cửa lén lút lên mạng, suy nghĩ rồi gõ “Bé trai năm tuổi thích nhất là cái gì”,“Làm thế nào để trẻ con nghe lời”,“Làm thế nào để sống hòa hợp với trẻ ” Mọi vấn đề đều nghĩ ra, sau đó dám đăng nhập vào diễn đàn làm mẹ, chính là trang web hàng đầu......
      Niếp Duy Bình nhụt chí đóng máy tính, ra rót nước uống, ra phòng khách phát nhà tắm tối đen lại truyền ra tiếng nước ào ào.
      Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, chút suy nghĩ liền đẩy cửa, bên trong bị khóa trái liền nâng tay gõ gõ.
      Trong phòng tiếng nước thoáng chốc dừng lại, yên tĩnh quỷ dị tĩnh vài giây, thanh con thỏ e lệ kích động vang lên:“Tôi, tôi tắm rửa...... Bác sĩ Niếp có việc gì sao?”
      Vốn có việc gì , nhưng Na Na lại dùng ngữ khí thẹn thùng như vậy mà hỏi, nhất thời ngay cả Niếp Duy Bình cũng được tự nhiên.
      Niếp Duy Bình khụ tiếng, ra vẻ bình thường hỏi:“Đèn phòng tắm hỏng rồi sao?”
      Na Na vội vàng :“, có hỏng......”
      “Vậy tại sao bật đèn?” Niếp Duy Bình hỏi:“ tìm được công tắc?”
      Na Na mặt bánh bao khổ sở, hai tay ôm ở trước ngực, ràng biết Niếp Duy Bình ở bên ngoài nhìn thấy cái gì, nhưng là nhịn được lui thân thể xấu hổ đến mức khuôn mặt nhắn đỏ bừng.
      Na Na ấp úng biết nên trả lời thế nào, sau lúc lâu mới tìm được cái cớ sứt sẹo:“Ách...... Tôi có thấy! Nhưng sao...... Chỉ là sống tiết kiệm thôi Aha ha ha...... chỉ có tiết kiệm điện, còn bảo vệ môi trường......”
      Niếp Duy Bình nhất thời mất hứng, lạnh lùng hừ :“Tôi nếu để cho ccoo ở cùng chẳng lẽ còn khắt khe tính toán với ! Tiền điện nước tôi vẫn có thể trả được!”
      Na Na vội vàng giải thích:“ phải, tôi phải là ý này...... Chính là, chính là......”
      Na Na khóc ra nước mắt, dùng sức lau mặt, bộ thấy chết sờn, nghĩ rằng dù sao đều bị nhìn qua, cũng mất gì, hơn nữa như như cũng phải nhìn cái là ra hết, có gì có gì, huống chi Niếp Duy Bình là bác sĩ có kiến thức rộng rãi, là bác sĩ, là bác sĩ......
      Trong mắt bác sĩ đều có tính là gì!
      Na Na bên tự mình an ủi, bên giơ ngón trỏ bấm công tác ở tường, tiếng tách rất vang lên như tiếng sấm giữa trời quang làm cho kinh hãi đến mức tim đập bùm bụp, ngọn đèn trong phòng tắm nháy mắt bừng sáng.
      Kính mờ cửa ràng ra dáng người, thân hình kiều ôm lấy ngực, dù đưa lưng về phía cửa mà vẫn nhúc nhích......
      Niếp Duy Bình ngẩn người, hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt lạnh lùng xuất vẻ xấu hổ, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết chậm rãi ôn nhu như nước, hơi nước bốc nên lờ mờ, khí dần dần nóng rực.
      Lúc này tâm tư giống như con thuyền lênh đênh dòng sông ấm áp êm đềm, cảm giác ngất ngây say đắm!
      Niếp Duy Bình tầm mắt như xuyên thấu cánh cửa thủy tinh mờ ảo để ngắm nhìn làn da như bạch ngọc của Na Na vì hơi nước ấm mà ửng hồng.
      biết qua bao lâu, Na Na người dần dần cảm thấy lạnh, nhịn được hắt xì cái, mới giựt mình tỉnh táo lại ánh mắt vội vã dời khởi thân hình kiều diễm khiêu khích bản tính nam nhân kia nữa.
      Niếp Duy Bình tự giác nuốt nuốt nước miếng, thanh đều trầm thấp hơn rất nhiều, hề còn đều đều cảm xúc nữa.
      ...... Tiếp tục tắm , đừng để bị cảm......” Niếp Duy Bình xong, lưu luyến nhìn chằm chằm cánh cửa, cố ý chậm chạm rời .
      Chết tiệt!
      cánh cửa có thiết kế tấm màn kéo để che chỗ kính mờ ...... nhưng là để có thể ngắm nhìn chút gì đó, chỉ có thể làm như biết!
      Niếp Duy Bình dùng hết ý chí tiến tới cửa phòng ngủ của mình, nhếch môi mỉm cười tà ác.
      mới ngốc nhắc nhở .
      Liễu Hạ Huệ cũng phải là vô năng, chỉ là não tàn triệt để mà thôi!
      vội, nóng vội ăn được bánh bao nóng......
      Niếp Duy Bình ánh mắt nặng nề, chậm rãi liếm liếm khóe miệng.
      Na Na nghểnh tai nghe thấy Niếp Duy Bình rời trở về phòng ngủ, nhất thời vội mở nước ấm, vội vàng tắm nhanh, lấy khăn tắm lau lung tung rồi mặc váy ngủ, sau đó ôm lấy quần áo vừa thay, tay chân quờ quạng nhanh chóng chạy vào phòng mình như trộm.
      Na Na tựa vào cánh cửa phía sau nhàng thở ra, rồi lại nhăn mi nhíu mày.
      Về sau còn bị xấu hổ như vậy nữa?
      Niếp Duy Bình ngủ mà cảm thấy mĩ mãn, trong mộng thấy bản thân cầm dao nĩa sắc bén, cái bàn trước mặt là bánh bao trắng tròn nóng hôi hổi, Niếp Duy Bình tay cầm dĩa giữ lấy tay dùng dao tách bánh bao làm bốn năm phần lộ ra hương vị nóng hổi của loại thịt tươi ngon......
      Buổi sáng thức dậy cảm thấy bụng đói, Niếp Duy Bình nằm ở giường lẳng lặng chờ đợi tượng “cột trụ trời” dịu xuống.
      Rửa mặt xong ra, liền bị hương thơm từ phòng bếp làm cho bụng kêu rên.
      Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm thân ảnh bận rộn mà vui vẻ trong bếp, cơn đói khát liền nổi lên vô thức liếm liếm khóe môi.
      Bạn Na Viễn dụi mắt tèm nhem chuẩn bị bước vào WC, liền bị ánh mắt đói khát của ông chú xấu xa kia làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, mất hứng bĩu môi hỏi:“Chú, chú làm gì vậy?”
      Na Na nghe thấy động tĩnh quay đầu, là mùa hè ánh nắng sớm chiếu rọi vào phòng, gương mặt phấn nộn phảng phất như cánh đào hồng, ánh mắt đen thùi đầy ý cười.
      “Hai người nhanh lên a, mau mau đánh răng rửa mặt , đồ ăn sắp xong rồi!”
      Bạn Na Viễn hoan hô tiếng, chân ngắn vội vàng chạy vọt vào WC.
      Còn lại Niếp Duy Bình, mặt chút thay đổi xoay mặt , cố ý bày ra bộ dáng kiêu ngạo để ý chút nào, chậm rãi ngồi ở bên cạnh bàn, giống như đại gia chờ người bưng trà đưa cơm.
      Na Na chút cũng để ý thái độ của , cười cười xoay người tiếp tục bận rộn.
      Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, lặng lẽ vươn nắm tay đấm vào cái nơi bên ngực trái đó.
      aiz, giống như...... càng ngày càng khống chế nổi!
      Đồ ăn sáng là cháo nấu nhuyễn với trứng hương vị đậm đà. Lửa ninh cháo mà làm mất vị của nó mà còn rất tốt cho dạ dày, bột cọ sago sền sệt thơm ngát, bên trong còn có những lát khoai tím được cắt hòa cùng chút sữa với chút đường, có chút giống với các loại thức ăn được chế biến từ bột cao lương của các cửa hàng đồ ngọt bên ngoài hay bán.
      Bạn Na Viễn nhất ăn loại thức ăn ngọt ngọt này, Na Na bón bé thìa lại thìa còn chưa kịp ăn miếng nào đôi mắt đen lúng liếng mở to nhìn ý muốn thêm thìa nữa.
      Niếp Duy Bình vui gõ thành bát lạnh giọng :“ lớn còn phải có người bón? Vô dụng!”
      Na Viễn nhất thời dựng lông mày trừng .
      Na Na đau đầu buông bát, xoa xoa đầu tiểu Viễn trấn an :“Tốt lắm tốt lắm, chú ấy cũng là hy vọng tiểu Viễn sớm ngày trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thôi...... Nhanh ăn , nguội ngon nha!”
      Na Viễn thở phì phì nắm muỗng hình hoạt hình, bỉu môi thổi thổi, từng ngụm từng ngụm ăn vào.
      Na Na rốt cục có thời gian ăn cơm, bất đắc dĩ đối với Niếp Duy Bình cười cười, bưng cháo lên chậm rãi nuốt xuống.
      Sau khi ăn xong Niếp Duy Bình thay quần áo làm, Na Na giống như tiểu tức phụ ( vợ )đưa ra đến cửa, lời khẩn thiết:“Chuyện xin phép phiền tiếng với y tá trưởng!”
      Niếp Duy Bình gật gật đầu, vào thang máy.
      Buổi sáng vĩnh viễn vội vàng như vậy, Niếp Duy Bình đến phòng thay quần áo xong ngồi ở văn phòng chờ giao ban.
      Lưu Mân vừa tiến đến liền nhìn Niếp Duy Bình vô ưu vô lo ngồi ở sau bàn lật xem báo chí, tuy rằng vẫn như cũ là sắc mặt thối chút biểu tình tự cao tự đại, nhưng lại có chút gì đó giống bình thường.
      Lưu Mân ở trong lòng lấy làm kỳ lạ, ngồi đối diện chuyện phiếm:“Hôm nay buổi sáng có ca giải phẫu sao?”
      Niếp Duy Bình gật gật đầu, liếc mắt nhìn cái, đột nhiên bất ngờ mở miệng hỏi:“Trẻ con thích cái gì?”
      Lưu Mân trừng mắt nhìn:“Vìa sao lại hỏi cái này?”
      Niếp Duy Bình có trả lời, thản nhiên :“Con trai Năm sáu tuổi, mua cái gì cho nó tốt?”
      Lưu Mân nghĩ chắc là sinh nhật con cháu người thân gì đó, nghĩ nhiều liền :“Mấy món xe đồ chơi, đồ chơi chiến đấu linh tinh gì đó ...... Bé trai đều thích cái này đó!”
      Niếp Duy Bình có chút đăm chiêu gật đầu, giống như lơ đãng :“Đúng rồi, sáng nay Na Na nhờ tôi giúp ấy nghỉ hai ngày......”
      “Na Na làm sao vậy?” Lưu Mân tâm lienf động, khí thế bức người nhìn hỏi:“ ấy vì sao nhờ cậu xin phép hộ? ấy xảy ra chuyện gì......”
      Niếp Duy Bình có trả lời vấn đề trước đó của , làm bộ tự nhiên dùng ngữ khí mập mờ thản nhiên :“ có việc gì, ấy ở nhà chắm đứa thôi!”
      Là thế giới này phát triển quá nhanh, hay vẫn là già theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi? Ngày hôm qua mới giương cung bạt kiếm châm chọc hai người, hôm nay lại ở cùng nhau chắm đứa ?!
      Tây Môn Khánh thông đồng với Phan Kim Liên cũng phải trải qua trù tính của Vương bà a! thể lặng yên tiếng động như vậy lại dám cho cơ hội bát quái nữa!
      Lưu Mân há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời trợn tròn mắt......
      tieunai691993, Halong-ngoc, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 26
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Bất quá Lưu Mân tốt xấu gì cũng làm y tá trưởng nhiều năm như vậy, cũng phải ngốc nên hơi cân nhắc chút liền nhận ra vấn đề thích hợp a.
      Lưu Mân hoài nghi nhìn Niếp Duy Bình:“Con bé ngốc kia tại ở cùng cậu? Cậu làm thế nào mà lại lừa gạt được người hả?”
      Niếp Duy Bình mất hứng, nhàng hừ tiếng :“Lừa sao? Ký túc xá bệnh viện như thế nào chị lại biết? Ngoắc ngoắc ngón tay ý liền theo thôi!”
      Lưu Mân mới tin lời của , trào phúng cười rộ lên:“Tiểu Bình à, cậu vẫn là thành như vậy a...... , Na Na rốt cuộc vì sao đáp ứng ở chỗ cậu?”
      Niếp Duy Bình vốn muốn tránh nặng tìm đem vấn đề giấu kĩ, nghĩ tới Lưu y tá trưởng thuận theo như vậy, chỉ phải nhàng bâng quơ mở miệng :“ ấy muốn mang đứa cháu về ở cùng để chăm sóc, ký túc xá lại tốt để trẻ ở, lại tìm thấy nơi khác, tôi gợi ý thế là ấy mang đứa bé tới ở cùng thôi!”
      Lưu Mân cũng hiểu, cũng gặp qua đứa bé đó, biết Na Na khẳng định có gì đó khó xử muốn cho người khác biết, liền hề hỏi nhiều tay ôm ngực mắt đánh giá Niếp Duy Bình.
      Khó trách cảm thấy có cái gì đúng a!
      Niếp Duy Bình kia ngày ngày đều trưng cái bản mặt đổi, tuy rằng trước sau như mà cao ngạo lãnh đạm, nhưng đuôi mày khóe mắt đều ánh vẻ xuân tâm nhộn nhạo như vậy, ngay cả cái mắt kính chướng mắt kia cũng thể che dấu nổi!
      Lưu Mân cười có ý tốt:“Tiểu Bình a, cậu đây là xuân tâm nảy mầm nha!”
      Niếp Duy Bình mi máy nhảy dựng, chậm rãi khép lại tờ báo, sau đó chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn :“Xuân tâm? Với ai?”
      Lưu Mân ha ha cười đến thập phần sung sướng:“Còn có thể có ai, cậu nếu thích con bé ngốc nghếch kia làm sao có thể cho nó ở nhà của cậu? Còn chạy tới hỏi tôi làm thế nào lấy lòng cháu của con bé?”
      Lưu Mân khinh thường liếc mắt nhìn , ra vẻ kỳ quái bổ sung:“Nếu động tâm cậu làm sao lại giống như con cẩu tè lên cột điện để đánh dấu lãnh thổ như vậy, sớm nhìn chằm chằm con nhà người ta rồi!”
      Niếp Duy Bình sắc mặt chuyển đen, liều chết mạnh miệng :“ ta? Tròn xoe lại ngốc nghếch! Tôi mắt có lẹo, não phẳng, như thế nào lại có thể để ý ta!”
      Lưu Mân cho là đúng nhún vai:“Cậu cũng đừng chối nữa! Đợi người khác cướp mất rồi, tôi xem cậu hướng chỗ nào mà khóc a!”
      Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, Niếp Duy Bình ngậm miệng, khuôn mặt lại lãnh đạm lần nữa mở báo ra giả bộ đọc.
      Họp giao ban xong, Niếp Duy Bình rời đầu tiên.
      Trương Vi Đống cuối cùng, xoay mặt hỏi Lưu Mân:“Bác sĩ Niếp làm sao vậy? lại trêu chọc ?”
      Thời điểm giao ban, Niếp Duy Bình trưng cái khuôn mặt than làm cho mấy hộ lý trẻ sợ tới mức lắp bắp, văn phòng ấm áp đều nhanh chóng hạ nhiệt.
      Lưu Mân nhíu mày, ý vị thâm trường cười rộ lên:“Lúc này cũng phải là tôi! Tôi chuyện tâm lý với bác sĩ Niếp, cuối cùng chưa xong lại có người tới.”
      Trương Vi Đống nghe mà hiểu ra sao, khó hiểu hỏi lại:“Có ý gì?”
      Lưu Mân kiên nhẫn phất phất tay, vẻ mặt ghét bỏ :“ , làm việc của ! chút suy nghĩ cũng có, biết cái gì!”
      Trương Vi Đống bị mắng mà khó hiểu, vuốt cái mũi xám xịt rời .
      Lưu Mân hừ ra tiếng, tâm tình tốt vô cùng, ngay cả khi tiêm cho bệnh nhân, đều hận thể ở tay lưng chích ra hình hoa!
      Bất quá Niếp Duy Bình tâm tình vui vẻ như vậy, cả ngày tâm tư luôn phập phồng khó có thể bình tĩnh trở lại.
      phủ nhận đối với Na Na có hứng thú, cũng thừa nhận mình động tâm, nhưng Lưu Mân từng bước ép sát làm cho thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
      Niếp Duy Bình có bệnh tự biết, rất ràng chính mình được bình thường, nếu phải động tâm làm sao lại có thể cho phép người khác tùy tiện bước vào lãnh thổ riêng của mình, lại làm sao có thể vội vàng giữ người bên cạnh như vậy?
      Niếp Duy Bình phải chưa qua, nhưng lại chưa từng giống như bây giờ, cái tâm tư lãnh đạm sắt đá kia lần lượt bị trêu chọc mà có cảm xúc phập phồng, khống chế được hỗn loạn của tâm trí, mà dẫn đến là bộ dáng ngạo mạn, bình tĩnh, tự tin chỉ cần đứng trước con thỏ có gì đặc biệt kia liền sụp đổ.
      Niếp Duy Bình nhắm mắt.
      Cái gì là tình ?
      lâu trước kia khi nghiên cứu và đạt giải thưởng, tình bất quá chỉ là trình tự thông qua kích thích điều tiết mà sinh ra của sinh vật, là loạt các phản ứng hoá học tác dụng cơ thể người tổng hợp lại thành biểu . Mà kích thích lúc đầu có lượng phân bố lớn đồng đều nhưng chỉ qua thời gian bắt đầu ít , dần dần tác dụng hoàn toàn mất !
      Kích thích phân bố là có tính chu kỳ .
      Ai có thể biết, thời điểm gặp con thỏ phải trùng hợp là thời điểm chu kì kích thích của bản thân xuất tràn đầy?
      Niếp Duy Bình chậm chạm cả đoạn đường vừa vừa suy tư, thời điểm về đến nhà sắc trời tối đen.
      Than tiếng, Niếp Duy Bình vừa lấy ra chìa khóa, cửa mở ra từ bên trong, con thỏ đeo tạp dề màu hồng nhạt thò đầu ra, gương mặt trắng noãn nộn nộn đầy tươi cười, phía dưới là gương mặt tương tự của nhóc con cố vươn cái đầu ra tò mò ngó xem.
      Niếp Duy Bình ngẩn người, chợt nghe Na Na ngọt ngào cười :“ về rồi? Cơm chiều sớm xong, rửa tay là có thể ăn cơm !”
      Tiểu Viễn thanh non nớt mang theo khoe khoang:“ út hôm nay làm sườn chua ngọt nha ~ là ngon!”
      Niếp Duy Bình trầm mặc bước vào nhà, đứng trước cửa thay dép trong nhà chuẩn bị từ trước.
      Vốn dĩ là căn phòng lạnh lẽo chút hơi người lại tràn ngập hương vị thức ăn thơm ngon làm cho người ta an tâm, mùi đồ ăn làm cho cảm nhận ấm áp của gia đình bình thường, bên tai là tiếng vui đùa của trẻ , tiếng liên miên chuyện trò, ràng là từng chán ghét ồn ào đến cực điểm ồn ào, giờ này khắc này lại cảm thấy có loại vui vẻ khác thường.
      Niếp Duy Bình chậm rãi cảm thán tiếng, thả lỏng mình đến bàn ăn ngồi xuống.
      Cứ như vậy , mặc dù là trùng hợp gặp nhau tại thời điểm bản thân mình bị hoocmon kích thích, loạt phản ứng hoá học cũng thể làm cho mình sinh ra biến hóanh thế chứ?
      Mặc kệ nó là nhu cầu hoocmon sinh lý bình thường hay là phản ứng tâm lý động tâm, sao lại thuận theo tự nhiên, giống như là kê thêm vitamin, mặc dù công dụng lớn nhất cũng chỉ là tiếp thêm chất dinh dưỡng cho cơ thể nhưng ít nhất nó có thể an ủi tâm lý người ta.
      Niếp Duy Bình cầm lấy đũa, chờ động tay trước tiểu Viễn liền vui vẻ hoan hô tiếng, giơ lên muỗng gõ vào bát :“ út cháu muốn ăn sườn”
      Na Na vỗ cái:“Đừng vội đừng vội, ăn cẩn thận!”
      Na Na giơ đũa gắp miếng sườn dưới ánh mắt chờ mong của bạn Na Viễn, chậm rãi gắp tới......trong bát của Niếp Duy Bình.
      Bạn Na Viễn liền mất hứng, chu chu miệng.
      Na Na cười cẩn thận lấy lòng:“Bác sĩ Niếp mau nếm thử, hợp khẩu vị ra tôi sửa!”
      Niếp Duy Bình chậm rãi gắp đến bên miệng, tao nhã khẽ cắn miếng, sau đó buông xuống thản nhiên :“Còn nữa?”
      Na Na mặt mày vui vẻ cười rộ lên:“Vậy ăn nhiều chút!”
      Tiểu Viễn xụ mặt, tất cả lực chú ý của đều đặt lên ông chú xấu kia, ánh mắt bé trừng qua trừng lại toàn bộ đều là địch ý.
      Niếp Duy Bình mặt chút thay đổi nhìn bé cái, lần nữa gắp miếng sườn kia nhét vào miệng, cố ý tạo ra tiếng ngâm tỏ vẻ ăn mỹ vị.
      Sau đó lại nhàng gắp các món ăn khác nhau vào bát.
      Ai bảo dám khoe cái chân gà đó!
      Ai bảo tại thời điểm đói bụng mà lại dám ăn đến mức dầu mỡ đầy miệng!
      Niếp Duy Bình vừa lòng nhếch mắt lên cách khiêu khích, cười đắc ý.
      Bạn Na Viễn nhất thời nổi giận, đôi mắt to dần dần mờ sương, ủy khuất méo miệng bộ dáng muốn khóc mà lại dám khóc đáng thương.
      lúc đó lại chỉ có chú ý đến ông chú xấu đó với vẻ mặt chờ mong nhìn chăm chú......
      Na Viễn bỏ thìa xuống, oa tiếng gào khóc.
      út xấu! Có đàn ông khác để ý tiểu Viễn ~ ô ô ô, cháu muốn về nhà......”
      Na Na nhất thời ngây ngẩn cả người, ngừng đem nhóc con ôm đùi, vừa ôm vừa giọng dỗ dành:“Làm sao lại vậy, sao lại khóc a? phải sớm đói bụng sao, như thế nào lại ăn nha......”
      Nhóc con kia cầm lấy vạt áo Na Na khóc thập phần thương tâm, thút thít lớn tiếng chỉ trích:“ út là xấu! Có mới liền bỏ người cũ, có ông chú xấu út thương tiểu Viễn ......”
      Na Na lập quýnh lên, xấu hổ ngẩng đầu nhìn Niếp Duy Bình.
      Niếp Duy Bình lạnh lùng cười:“Lông cũng chưa mọc dài, tính là người cũ cái gì?”
      Oắt con tự coi mình là Dương Quá chắc, còn nghĩ rằng bản thân nó cùng của nó có quan hệ huyết thống sao?
      Niếp Duy Bình lòng dạ hẹp hòi tà ác oán thầm.
      Bé con kia nhất thời tiếng khóc càng thêm to hơn, cái miệng nhắn cũng gào thét lớn.
      Na Na đau đầu đối với Niếp Duy Bình lắc lắc đầu vẻ mặt cầu xin, vỗ vỗ tiểu Viễn ngừng gào:“Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc! Bảo bối ngoan, tiểu Viễn vĩnh viễn là tâm can bảo bối của út, út như thế nào lại có khả năng cần cháu? Chú ấy chưa từng ăn qua đồ ăn út nấu, tiểu Viễn có phải hay muốn cho chú ấy nếm thử trước? Đây là nhà của chú ấy, tiểu Viễn thể hiểu chuyện, đừng khóc a, ngoan......”
      Đồ ăn đầy bàn với hương vị mê người đột nhiên làm cho người ta mất khẩu vị.
      Niếp Duy Bình “ba” tiếng, nặng buông đũa, lãnh đạm mở miệng :“Hai người ăn , tôi mệt mỏi, nghỉ trước!”
      Na Na vội vàng mở miệng:“Bác sĩ Niếp......”
      “Phanh”
      Tiếng đóng cửa đánh gãy lời Na Na chưa kịp , khuôn mặt nhắn nhất thời là hoảng loạn cùng lo lắng.
      Rốt cuộc là làm sao vậy?
      người khóc thương tâm muốn chết còn chưa dỗ xong, lại thêm người khác nghiêm mặt lãnh đạm náo loạn a!
      Này ngày...... biết phải làm sao bây giờ?
      Bạn Na Viễn dừng lại tiếng khóc, bàn tay béo mập sờ mặt Na Na.
      út, vui ......”
      Na Na thu hồi sợ hãi cùng bất đắc dĩ mặt, miễn cưỡng cười lắc đầu:“ có, út vui!”
      Na Viễn rướn người lên, khuôn mặt ướt sũng nước mắt dán lên mặt , tay béo mập nhàng vỗ đầu , mỗi lần dỗ bé đều làm như vậy, mềm giọng :“Cháu biết út vui ...... Có phải do tiểu Viễn hiểu chuyện làm cho út vui?”
      Na Na trong lòng ê ẩm muốn chết, dùng sức lau chút nước ở hốc mắt, hôn gương mặt đáng đầy nước mắt của bé:“Tiểu Viễn thực ngoan, phải vì tiểu Viễn mà buồn...... chỉ là lo lắng, nếu chú ấy chịu thu lưu chúng ta nữa, chúng ta chỗ ở ......”
      Na Viễn khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ mê mang hoảng sợ, Na Na nhìn mà đau lòng thôi, gượng cười :“Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nữa chúng ta ăn cơm thôi!”
      Vốn rất thích sườn chua ngọt lại ăn được mấy miếng, đứa trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn, ngay cả món ăn ngon cũng khồn làm cho bé vui vẻ lên.
      Cơm nước xong, Na Na do dự nghĩ biết có nên phần cho bác sĩ Niếp chút đồ ăn nóng, lại dám tùy tiện quấy rầy , chỉ có thể thở dài từ bỏ.
      Quên , lát nữa nếu bác sĩ Niếp cảm thấy đói bụng làm chút đồ ăn khuya cho là được!
      Na Na ở phòng bếp dọn dẹp, tiểu Viễn vừa đánh răng xong lén lút chuồn ra khỏi phòng, chạy nhanh đến cửa phòng Niếp Duy Bình.
      Niếp Duy Bình có khóa cửa, Na Viễn đẩy liền mở, cẩn thận ngó đầu vào, liền nhìn thấy ông chú xấu ngồi thẳng tắp ở trước bàn, mặt biểu tình nhìn chằm chằm vào mình.
      Na Viễn sợ hãi rụt đầu lại, cẩn thận vào rồi đóng cửa lại, cúi đầu chậm chạm bước đến trước mặt .
      Niếp Duy Bình trầm mặc nhìn bé, nhóc con bụ bẫm này được nuôi dưỡng rất tốt, gương mặt mềm mại béo tròn như có thể véo ra nước!
      Na Viễn nhìn chằm chằm mũi chân xoay xoay mặt đất, cúi đầu lên tiếng.
      Niếp Duy Bình rốt cục nhịn được, thản nhiên mở miệng hỏi:“Chuyện gì?”
      Halong-ngoc, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 27
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Bé con ngẩng đầu, cố lấy dũng khí từ trong túi lấy ra vật gì đó đưa tới trước mặt , :“Chú chưa ăn cơm ~ cho chú kẹo để ăn ~”
      Tay mập mạp gắt gao nắm hai cây kẹo que, tạo hình đầu gấu mèo thè lưỡi đáng , đúng là thứ kẹo mà trẻ con thích nhất.
      Hai cây kẹo que này là lần trước thời điểm răng đau Na Na mua cho bé, bé con vẫn coi là bảo bối nên luyến tiếc ăn, thời gian lâu, đều hơi bị chảy nước, vỏ kẹo dính mặt kẹo, mắt con gấu mèo đều rớt.
      Niếp Duy Bình ghét bỏ nhìn thoáng qua, mặc kệ lên tiếng chờ bé tiếp tục mở miệng.
      Bạn Na Viễn lưu luyến rời tay, rồi hạ quyết tâm kiễng mũi chân đem kẹo que đặt ở bàn của Niếp Duy Bình, chớp mắt to cầu xin :“Cháu chỉ có cái này để ăn ~ toàn bộ cho chú...... Chú à, thực xin lỗi ~ tiểu Viễn biết sai rồi! Chú đừng giận tiểu Viễn......”
      Khuôn mặt nhắn nộn nộn nhăn nhó đáng thương, ánh mắt đen bóng thuần khiết mở to, bé con cái gì cũng hiểu lại còn nghiêm túc nhận sai, vẻ mặt hoảng loạn cùng bất an, thanh cũng đều mang theo hoảng sợ.
      Na Viễn ánh mắt dần dần nổi lên nước mắt, giống chú chó sắp bị chủ nhân vứt bỏ, hai mắt ươn ướt tràn đầy yếu ớt, nghẹn ngào giọng cầu xin:“Cháu ngoan ngoãn nghe lời ~ Chú đừng đuổi chúng cháu a ~ đừng cần cháu cùng út~”
      Niếp Duy Bình trái tim giống bị bàn tay hung hăng nắm lấy, cổ họng như có gì đó chặn lại, ngay cả hô hấp đều mang theo đau đớn.
      Cảm giác này...... So với khi bàn giải phẫu mắc sai lầm khiến bệnh nhân mang nỗi đau thể vãn hồi còn khó chịu hơn......
      Niếp Duy Bình nhìn đứa trước mặt mang đầy ủy khuất lấy lòng mình, giống như thấy được chính bản thân mình, đứa đó tràn đầy sợ hãi với tiếng chuông điện thoại, lần lại lần bị bỏ lại, chậm rãi mình lớn lên trong tịch mịch.
      Niếp Duy Bình yết hầu giật giật, lại biết nên cái gì, đứa trong ánh mắt là thiên chân vô tà, đối với mình đầy sợ hãi.
      Sợ hãi chỗ dung thân, sợ hãi chỗ nào dựa vào, sợ hãi cuối cùng người thân cũng cần mình......
      Niếp Duy Bình chậm rãi vươn tay, ngón trỏ cùng ngón cái mở ra véo khuôn mặt mập mạp của nhóc con, sau đó dùng lực kéo ra.
      Na Viễn gương mặt bị kéo kéo đủ hình dáng, giận mà dám gì, ủy khuất chịu đựng ông chú xấu chà đạp, bị nhéo đến nhe răng nhếch miệng, gương mặt nhăn thành đoàn.
      Da thịt đứa mềm mại co dãn, cảm xúc trơn mượt vô cùng tốt, Niếp Duy Bình ung dung chơi nửa ngày,thời điểm nhóc mập bị kéo đến chảy ra nước miếng mới lưu luyến buông tay ra.
      “Chú đuổi cháu .”
      Niếp Duy Bình ngữ khí thản nhiên cảm xúc lại tràn ngập hàm xúc trịnh trọng hứa hẹn.
      Bạn Na Viễn ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt nhắn nhất thời sáng rọi nở rộ, còn kịp hoan hô nhảy nhót, chợt nghe ông chú xấu lạnh lùng cảnh cáo :“Nhưng là, Na Na phải của cháu!”
      Tiểu Viễn rụt cổ, chớp ánh mắt gật gật đầu, nhu thuận vô cùng :“Ân ~ phải của tiểu Viễn ~”
      Trẻ dễ dạy!
      Niếp Duy Bình vui mừng khẽ gật đầu.
      “Mà là út của tiểu Viễn a ~”
      Niếp Duy Bình tươi cười nhất thời cứng ngắc.
      Đứa mang thù, Na Viễn dần dần sợ như vậy nữa, ghé vào đùi , cười lộ hết cả chân răng hồng hồng, thiên chân vô tà :“Tiểu Viễn là tâm can bảo bối của út ~”
      Phỏng chừng là Niếp Duy Bình mặt biểu tình quá mức hung tàn, Na Viễn liền nhếch môi cười lấy lòng, tay béo an ủi vỗ vỗ , vẻ mặt đồng tình mở miệng :“Chú à, chú phải cũng nghĩ muốn làm tiểu thiếp tâm can bảo bối chứ ~ sau đó là có thể được út thương sủng hạnh chú a ~”
      Niếp Duy Bình hí mắt, trong mắt đầy thị huyết chợt lóe, hung tợn nghĩ muốn con thỏ đau , là muốn tốt làm “đau” con thỏ !
      Ở phòng bếp bận rộn ngừng, con thỏ biết chút gì lại hắt xì cái to......
      Niếp Duy Bình đột nhiên vươn tay, tay túm phía sau cổ áo của nhóc con đùi, ném bé lên giường.
      Na Viễn kinh sợ thét chói tai, rơi mạnh lên chiếc giường rộng rãi mềm mại, sau đó thân thể cuộn tròn lăn lộn khanh khách cười rộ lên.
      Niếp Duy Bình lập tức nhảy lên giường, ngăn nhóc con lại, bàn tay to linh hoạt tiến tới nách bé nhàng ngọ ngậy, nhóc con béo mập như bị điện giật mà cười đến toàn thân phát run.
      “Nhóc thịt viên!” Niếp Duy Bình bên đè nặng giáo huấn, bên nghiến răng nghiến lợi :“Cho cháu chừa thói hưu vượn!”
      Na Viễn thân mình nho nằm ở giường mềm mại giãy giụa, cười đến thấy răng thấy mắt, nước mắt đều chảy ra, đứt quãng cầu xin tha thứ:“Chú…ha ha.. chú.. ha.. cháu… sai rồi.. tha cho cháu.. ~”
      Niếp Duy Bình cù đủ liền nằm xuống giường, quả cầu toàn thân thịt mềm, khí lực cũng , giáo huấn xong cũng thực lao lực nha.
      Na Viễn chân tay bắt đầu hoạt động, bò bò lại gần đến bên người Niếp Duy Bình, đặt mông ngồi ở bụng , sau đó rướn người về phía trước nằm úp sấp xuống, cùng Niếp Duy Bình mắt to trừng mắt .
      Niếp Duy Bình bị ép tới thở ra hơi, thiếu chút nữa ngạt thở, cau mày liếc :“Oắt con, muốn làm gì?”
      Na Viễn cười hì hì nhìn , đột nhiên tiến lên, quyệt cái miệng nhắn bẹp cái lên cái cằm trơn bóng của Niếp Duy Bình.
      Cái miệng nhắn mềm mại mang theo hương vị trẻ ngọt ngào chứa tạp chất, hoàn toàn làm theo bản năng để biểu đạt nội tâm vui sướng, thuần khiết đến cực điểm......
      Niếp Duy Bình sửng sốt, mọi phản ứng nhanh chóng đầy bình tĩnh lý trí của vị chuyên gia ngoại khoa...... cư nhiên lại hoàn toàn chỉ làm đường cho xe chạy mà thôi, cả người chỉ bởi vì cái miệng thối của nhóc mập hôn xuống mà ngây ngẩn.
      Na Viễn chút cũng có tự giác bản thân vừa bôi trét nước miếng lên mặt người khác, chỉ ghé vào người Niếp Duy Bình lắc lắc mông phì phì, chân tay tìm vị trí thoải mái sau đó cả người nằm bẹp trước ngược , giọng thủ thỉ:“Chú nổi cáu, tiểu Viễn liền thích chú ~”
      Niếp Duy Bình thơi fđiểm bản thân còn chưa khôi phục ý thức vươn tay ôm bé vào trong lòng.
      Đứa mang theo thân nhiệt ấm áp, giống như thứ ánh sáng nhu hòa ấm áp, lập tức thâm nhập vào đáy lòng bị đóng băng rất lâu của Niếp Duy Bình.
      Niếp Duy Bình liền lẳng lặng ôm bé như vậy, hồi lâu cũng biết nên đáp lại như thế nào.
      Đợi đến thời điểm được tự nhiên mà nghĩ ra được, thân thể mềm mại béo mập trong lòng thổi nước miếng thở khò khè nhe mà ngủ.
      Bàn tay bé mập mạp nắm chặt quần áo của , mu bàn tay trẻ đáng , nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác muốn cắn cái.
      Niếp Duy Bình chậm rãi lộ ra nụ cười , xoay người ôm bé vào trong lòng mình rồi nhắm mắt lại cùng nhau mà ngủ.
      Na Na dọn dẹp phòng bếp xong, ghé vào cửa phòng Niếp Duy Bình nghe ngóng, nghe thấy động tĩnh nghĩ ngủ, cũng trở về phòng mình.
      Ngày hôm sau Na Na sớm rời giường, rửa mặt xong bước đến phòng tiểu Viễn, đẩy cửa ra liền choáng váng khi phát giường có người, thậm chí ngay cả giường ngủ cũng có chút dấu vết nằm qua!
      Na Na lúc này như rơi vào cơn ác mộng,vẻ mặt hoảng loạn hoang mang vội chạy tới phòng Niếp Duy Bình, ngay cả cửa cũng có gõ, vội vặn tay cầm đẩy cửa xông vào.
      “Niếp......”
      giường lớn xa hoa rộng lớn mềm mại, lớn hai người lần lượt ngủ say.
      Na Viễn xoay mông béo ra cửa, cái đầu chôn ở trước ngực Niếp Duy Bình, tay nắm chặt quần áo , miệng chảy nước miếng, ngủ an nhàn.
      Mà Niếp Duy Bình...... Giống như là do quần áo trước ngực bị ướt dính mà ngủ thoải mái vẫn cứ nhíu mày, cánh tay vẫn đặt người tiểu Viễn, cánh tay khác đặt ở dưới cổ chính mình.
      Ánh mặt trời vừa lúc chiếu đến, bức màn theo gió mà nhàng bay bay.
      Cảnh tượng bình an nhàng như vậy, Na Na lâu có gặp qua, từ khi trong nhà gặp chuyện may, tiểu Viễn vẫn luôn bị bất an cùng khủng hoảng vây lấy, ngay cả khi ngủ gương mặt cũng đều nhăn nhíu lại, còn thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh, khóc sướt mướt tìm ba mẹ.
      Na Na trong lòng giống nhau có cái gì đó lên men, ràng trướng đau, có cảm giác ê ẩm, làm cho đứng bên mỉm cười, bên lại nhịn được đôi mắt nóng lên.
      Na Na nhàng rời khỏi, cẩn thận đóng cửa lại, xoay người đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn họ.
      Niếp Duy Bình là bị đói mà tỉnh lại.
      Tối hôm qua vì dỗi nên chưa ăn cơm, lại cùng nhóc béo mập đùa nghịch hồi lâu, mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi cháo thơm, rất giống mới trước đây, ngẫu nhiên cha mẹ ở nhà, mẹ nấu cháo lửa , hương thơm ngọt ngào, nuốt xuống ngụm dạ dày liền cảm thấy thư sướng.
      Niếp Duy Bình mở mắt ra, cảm thấy trước ngực nặng trịch, khỏi nhíu nhíu mày, thân thủ liền sờ từ mặt béo của Na Viễn đàn xuống, kết quả là sờ tay đầy nước miếng.
      Niếp Duy Bình đầy ghét bỏ mà lau tay lên người Na Viễn, chậm rãi dời khỏi nhóc thịt viên, nhàng xuống giường vào phòng vệ sinh.
      Niếp Duy Bình đứng ở trước bồn cầu vừa kéo quần xuống, vừa lấy ra chuẩn bị giải phóng nhu cầu, cửa liền bị đá ra.
      Bạn Na Viễn vừa tỉnh, xoa xoa hai mắt đến, nũng nịu kêu:“Chú ôm ~ tiểu Viễn muốn xuỵt xuỵt ~”
      Na Viễn còn bé đứng đủ đến bồn cầu, nơi này của Niếp Duy Bình lại có bệ ngồi xổm, mỗi lần WC đều cần người bế lên để bé có thể tiểu.
      Niếp Duy Bình bất đắc dĩ thở dài, đem nhét bạn tiểu Niếp cương cứng vào lại trong quần, nhận mệnh ôm lấy quả cầu thịt để hai cái chân mập ngắn lên bệ bồn cầu:“Xuỵt xuỵt !”
      Na Viễn ngẩng mặt béo, thanh non nớt thỏ thẻ :“Chú thổi xuỵt xuỵt ~ tiểu Viễn xuỵt xuỵt được ~”
      Niếp Duy Bình sắc mặt khó coi, nhắm mắt gian nan thổi ra tiếng xuỵt xuỵt......
      Ngay sau đó, tiếng suối nước vui vẻ róc rách......
      Niếp Duy Bình hầu hạ nhóc thịt viên tiểu xong, lại giúp bé rửa tay, vỗ mông béo của bé cái liền đuổi người:“ ra ngoài tìm út nhà cháu !”
      Na Viễn bỉu môi chạy ra ngoài.
      Niếp Duy Bình cuối cùng có thể thả lỏng cởi quần ra, vừa mới phóng thích nhu cầu chút, liền nhìn thấy nhóc thịt viên lại thò cái đầu vào, nhìn chằm chằm vào bạn của mình.
      Niếp Duy Bình bị hoảng sợ, luống cuống tay chân đem quần kéo lên, tức giận trừng mắt nhìn bé cái hỏi:“Lại làm sao vậy?”
      Na Viễn chớp mắt :“ út kêu chú ăn cơm ~”
      Niếp Duy Bình theo tiểu Viễn ra đến bàn ăn, Na Na chiên cho mỗi người quả trứng.
      Na Viễn cười hì hì vừa cắn trứng nuốt xuống liền cao giọng :“ út ~ Chim của chú là lớn nhá ~”
      Na Na biểu tình ngẩn ngơ, thìa trong tay rơi cạch cái xuống bàn.
      Niếp Duy Bình bị nghẹn miếng trứng, nhất thời ho sặc sụa......
      Mai có chương mới nếu đủ 30 like nhá mọi người!!!
      tieunai691993, Halong-ngoc, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 28
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Na Na ngơ ngác nhìn ề phía Niếp Duy Bình, khuôn mặt lạnh lùng ửng hồng biết là vì xấu hổ hay là vì ho khan, hai gò má ửng hồng làm cho cái con người luôn lạnh lùng hờ hững này thêm ấm áp dễ gần.
      Na Na còn chưa gặp qua bác sĩ Niếp...... xấu hổ như thế, nhất thời đầu óc ngưng hoạt động, tầm mắt tự chủ chậm rãi nhìn xuống.
      Niếp Duy Bình vất vả nuốt xuống miếng trứng mắc ở trong họng, vừa nhấc đầu liền chống lại ánh mắt quỷ dị của con thỏ liền phản xạ có điều kiện kẹp chân lại, dưới ánh mắt của mà cảm thấy vô cùng kích động.
      Na Na cũng biết đầu óc mình làm sao cư nhiên lại chú ý theo lời suy nghĩ sâu xa của tiểu Viễn. nghĩ tới bác sĩ Niếp bộ dạng gầy yếu, cái kia lại có thể lớn như vậy...... Bất quá cũng thể chính xác được, có lẽ là kiến thức trẻ con khong nhiều?
      Na Na ánh mắt nhất thời tràn ngập hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu......
      Niếp Duy Bình vốn định phát cáu, nhưng vừa thấy con thỏ lại dám hoài nghi oai hùng đàn ông của , nhất thời lửa giận tăng vọt, thẹn quá thành giận vỗ bàn lạnh lùng mở miệng hỏi:“Muốn hay tôi cởi quần cho xem cẩn thận?”
      Na Na đột nhiên bừng tỉnh, sợ tới mức đầu co rụt lại, thế này mới có phản ứng, khuôn mặt nhắn nháy mắt đỏ bừng, cả người giống như tôm luộc, đỏ rực như có thể rán trứng!
      Na Na như con thỏ chấn kinh, nhảy dựng lên, cúi đầu dám nhìn người, lắp bắp :“Tôi tôi tôi...... Tôi phòng bếp...... Múc cho hai người chút cháo!”
      Con thỏ thất kinh như vậy, Niếp Duy Bình tức giận liền tiêu tán, chậm rãi buông đũa đứng lên.
      Na Viễn tỉnh tỉnh mê mê nhìn hai người lớn này, ăn đầy miệng, ngẩng khuôn mặt nhắn nghi hoặc hỏi:“Chú ~ hai người tò mò quái nha ~”
      Niếp Duy Bình từ cao nhìn xuống liếc bé, tức giận :“Ăn xong phần của cháu , thịt viên !”
      Na Viễn quyệt quyệt miệng, buồn mà dám hé răng, cúi đầu tiếp tục ăn trứng.
      Na Na ôm khuôn mặt nóng bỏng tránh ở phòng ăn,quẫn bách dậm chân, ở trong lòng đem lời hưu vượn của thằng nhóc kia ra rủa thầm.
      Chỉ là đau khổ rối rắm làm sao ra ngoài đối mặt bác sĩ Niếp đây, Na Na đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nhanh chậm, vững bước lại gần.
      Na Na toàn thân cứng đờ, tay chân luống cuống với lấy cái muôi, giả bộ nguấy nguấy trong nồi.
      Niếp Duy Bình từ từ đến gần, dán vào sau lưng mới chịu dừng lại, cánh tay dài với lấy hũ đường tủ bát, ghé vào bên tai thản nhiên :“Tôi thích cháo ngọt chút.”
      Hơi thở ấm nóng nam tính phả vào thùy tai mẫn cảm của , làm cho tâm tư đơn thuần của con thỏ thiếu chút nữa rơi rụng!
      Na Na đầu muốn vùi vào trong nồi, hơi nóng phả lên làm gương mặt càng nóng, nghe thấy vậy liền cười rộ lên:“Vậy sao? Tiểu Viễn cũng thích ăn cháo ngọt chút, ha ha...... Tôi cho thêm đường, biết có thích hay ?”
      Niếp Duy Bình lời nào nhìn chằm chằm, tầm mắt như nhìn kĩ bộ dạng thực của , rốt cuộc dám trốn tránh nữa ngẩng đầu nhìn nhanh, mới đắc nhếch môi cười.
      Niếp Duy Bình ngực dính sát vào lưng của , khom người từ phía sau ôm vào lòng, vươn tay nắm lấy bàn tay phải cầm muôi của , nhếch lại bên môi nhàng thổi thổi sau đó nhấp miệng miếng .
      Na Na cảm thấy cái muôi kia như nặng ngàn cân, nếu phải bác sĩ Niếp nắm chặt tay mình, chừng sớm làm rơi rơi mặt đất.
      Na Na liều mạng xem độ ấm mu bàn tay, ngẩng mặt khẩn trương hỏi:“Hương vị thế nào?”
      gương mặt nộn nộn của con thỏ ửng hồng, càng có vẻ phấn nộn động lòng người, thẹn thùng vô hạn.
      “Muốn biết?” Niếp Duy Bình nguy hiểm hí mắt, trong mắt chợt lóe, chậm rãi gợi lên tươi cười có ý tốt:“Tự mình nếm thử chẳng phải biết !”
      Na Na ngây ngốc “A” tiếng, câu tiếp theo lại biến mất ở trong miệng Niếp Duy Bình.
      Niếp Duy Bình lời nào liền hôn , cánh hoa mềm mại ngọt ngào sạch chút son phấn, giống như hoa đào, ngọt mà ngấy, ngây ngô chọc người trìu mến.
      Con thỏ khung xương rất , người sờ đâu cũng là thịt mềm, thực dễ dàng có thể hoàn toàn ôm vào trong ngực.
      Niếp Duy Bình đem vây ở trước người, tay giữ chặt gáy , cái lưỡi linh hoạt có lực cạy mở hàm răng chút chần chờ tấn công cái miệng ngọt ngào đó, ôm chặt lấy khiến thể trốn tránh lưỡi , tinh tế ngọt ngào hôn càng sâu.
      Na Na cả người đều ngốc tùy ý bác sĩ Niếp công phá mãnh liệt, hơi thở của như bao phủ lấy chính mình, cái lưỡi cẩn thận nhanh chóng xâm nhập, dây dưa rời, trao đổi nước bọt, là rung động chưa từng có, là thân mật triền miên......
      Na Na toàn thân khí lực bị nụ hôn này rút sạch, hai chân mềm ra thể chống đỡ cơ thể, nếu phải hai tray Niếp Duy Bình gắt gao ôm chặt sớm ngã ngồi đất.
      Niếp Duy Bình sợ con bị sợ hãi, cũng có hung ác tiếp tục hôn cắn nữa, mặc dù trong lòng kêu gào đem nuốt sạch vào bụng, nhưng vẫn là rất nhanh lui dịch ra, lưu luyến liếm liếm khóe môi , hơi thở gấp gáp dần buông ra.
      Na Na trừng lớn mắt, gương mặt ngốc nghếch có thể làm lòng người thương tiếc, hai mắt đen thùi đều là dám tin, hơi hé mở đôi môi sưng đỏ mang theo trơn bóng ướt át, kiều diễm động lòng người.
      Niếp Duy Bình ngữ khí cố áp chế những vẫn lộ ra ý cười khó đè nén, ra vẻ đứng đắn hỏi:“Hương vị như thế nào?”
      Na Na ngơ ngác nhìn , hồi lâu mới phản ứng lại chuyện vừa mới xảy ra, đỏ mặt, con mắt loạn chuyển, chính là dám nhìn hai mắt đầy trêu tức của Niếp Duy Bình.
      . biết...... cảm thấy tốt là được!”
      Niếp Duy Bình nhíu mi, ái muội liếm liếm môi, vừa lòng gật đầu :“Ừm, hương vị sai!”
      Niếp Duy Bình ngữ khí quá mức mờ ám, Na Na nháy mắt xấu hổ đến mức tay chân luống cuống biết làm sao, ràng xoay người nhìn , làm bộ như có việc gì :“Tôi múc cho chén, nhanh làm đừng đến muộn......”
      Na Na vội , cố để ý ánh mắt phía sau, cúi đầu sâu, tay run rẩy vất vả mới múc được chén cháo.
      Niếp Duy Bình cũng nghĩ bức quá mức, miễn cưỡng áp chế chính mình tiếp tục khiêu khích dục vọng của nữa, lòng đầy từ bi nên tạm thời buông tha , nhận bát cháo ra ngoài.
      Bạn Na Viễn ăn xong trứng của mình, đầy tay đầy mặt là dầu, dang lau lau đầu ngón tay chờ bọn , vừa thấy Niếp Duy Bình cùng út mặt mày nhăn nhó ửng hồng theo phía sau ra bỉu môi mất hứng hỏi:“ ~ phải cùng chú ở trong đó ăn vụng nha?”
      Thịt viên ...... Lại bắt được chân tướng việc!
      Niếp Duy Bình thâm ý cười cười, ngon stay thon dài khớp xương ràng, tao nhã cầm cái muỗng từ từ quấy cháo đường, biểu tình có bao nhiêu là thích ý !
      Na Na hận nghiến răng, múc thìa cháo đường nhét vào miệng của tiểu mập, tức giận mắng:“Nhóc con ít nhảm! Mau ăn cơm !”
      Niếp Duy Bình tâm tình tốt làm, tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh như cũ nhưng đuôi mày khóe mắt đều lộ ra vui sướng, thậm chí khi gặp Niếp Duy An cùng hỏi thăm hai câu.
      Niếp Duy An thực thói quen, bộ dạng chịu nổi :“Cầu xin trai tốt! Đây là ở bệnh viện a, trăm ngàn đừng cười như vậy, rất dâm đó!”
      Niếp Duy Bình mím môi, cố gắng thu liễm tươi cười của mình, thản nhiên nhìn cái hỏi:“Em tới để làm gì?”
      Niếp Duy An nhún vai:“ nghĩ rằng em và còn có việc gì nữa sao! Em cùng Từ Thạc chuyện rồi, cứ đem đứa qua , xem thử chút, chỉ cần có vấn đề gì nhà trẻ nhận!”
      Niếp Duy Bình gật gật đầu tỏ vẻ biết, tùy ý xua tay ý bảo có thể .
      Niếp Duy An vui vẻ :“Ai, lại bắt đầu đuổi người! Tuy em nhà mình cần khách khí, nhưng cũng nên tiếng cám ơn a!”
      Niếp Duy Bình trào phúng tà nghễ liếc mắt nhìn cái, trầm giọng :“Em tốt thuốc thể dừng! Nhìn xem, bệnh tình lại tăng thêm ít!”
      Niếp Duy An:“......”
      Ai có bệnh a! Ai sáng sớm cười đến xuân ý, tình ý đều tràn ra, là ai có bệnh đây!
      Niếp Duy An lười cùng tiến hành chiến tranh bằng võ mồm, cũng đấu từ đến lớn mà chưa từng có thắng qua, yên lặng oán thầm hai câu rồi mở miệng :“Nhớ kỹ a, thiếu em cái nợ ân tình! việc kia coi như biết, cũng đừng quản em làm cái gì...... Vậy nhé, tất cả là , em còn có việc, trước !”
      Niếp Duy Bình cười lạnh tiếng, căn bản đem cầu xin kiểu vừa đấm vừa xoa của em để trong mắt!
      Buổi sáng có cuộc giải phẫu, Niếp Duy Bình làm xong mới hơn mười giờ, gọi cuộc điện thoại về nhà báo cho Na Na giữa trưa về nhà ăn cơm, để cho sớm chuẩn bị.
      Niếp Duy Bình muốn ăn mấy món mỹ vị đó, cầm theo khăn mặt tắm rửa, nước ấm ào ào chảy xuống rửa trôi mùi thuốc khử trùng, làm cho thoải mái đến mức hận thể hát thành tiếng!
      Cảm giác này...... là quá tuyệt diệu !
      Thời điểm Niếp Duy Bình sang gian cách vách khóe miệng vẫn đầy tươi cười, làm hộ lý chịu trách nhiệm sát khuẩn sợ tới mức thiếu chút nữa ngã sấp đất.
      Buổi chiều khó có được phải giải phẫu, Niếp Duy Bình chỉ cần giao ban là có thể cùng Na Na mang theo thịt viên tròn nhà trẻ.
      Có Niếp Duy Bình ở đó, hơn nữa trước đó có lời nhờ giúp toàn bộ quá trình coi như thuận lợi, chỉ đơn giản hỏi mấy vấn đề liền chấp thuận Na Viễn nhập học.
      Na Na cao hứng, thủ tục nhập học xong xuôi, vẻ mặt cảm kích đầy sùng bái với Niếp Duy Bình cúi mình cảm ơn:“Bác sĩ Niếp, cám ơn ! lợi hại, nếu tôi cũng biết nên làm cái gì bây giờ!”
      Loại cảm giác được con thỏ tán dương sùng bái này rất tốt, làm Niếp Duy Bình thích đến mức từ đầu đến chân đều thư sướng vô cùng.
      Niếp Duy Bình phen ôm lấy thịt viên , tay kia thực tự nhiên nắm tay Na Na, sắc mặt điềm tĩnh :“ mua tôm thôi, buổi tối ăn!”
      Na Na đắm chìm trong vui vẻ, chút cũng phát tay mình bị nắm kéo , nghe vậy cật lực gật đầu cười :“Tốt, Tôm tươi, còn có thể gỡ thịt nấu lại thành cháo ăn sáng, chúc mừng tiểu Viễn thuận lợi chuyển trường!”
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, hôn môi có , đồng giường còn có thể xa sao?
      ...... Hai người sớm đồng giường cộng chẩm qua! Cho nên ngủ tiếp cùng nhau cũng phải là chuyện gì lớn đúng đúng ~
      Yên lặng nhìn xuống, đột nhiên phát đây là truyện Đại Miêu viết hot chậm nhất a, đến mười vạn chữ mới có hôn a!
      Bác sĩ Niếp...... Cậu cũng quá bất lực!
      P/s: Vì bác sĩ Niếp có đột phá nên chương sau bợn đổi xưng hô cho hợp thời đại nhá.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      tieunai691993, Halong-ngoc, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :