1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 19: tình địch lần đầu gặp lại
      Edit: Tiểu Lộc Hàm

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Trương Vi Đống giận tím mặt, vỗ mạnh lên cái bàn, làm mọi người trong phòng sợ tới mức an tĩnh lại.

      Trương Vi Đống mắt lạnh nhìn lớn tiếng quát hỏi:“La bác sĩ, bệnh nhân báo cáo kiểm tra có, dựa vào cái gì cho nằm viện?”

      La Hưng Lập lo lắng mở miệng, giọng giải thích :“Bệnh nhân choáng váng đầu, hai mắt mơ hồ, đồng tử phản ứng bình thường...... Tôi nghĩ là do đầu óc căng thẳng thời gian dài dẫn đến gây áp lực lên thần kinh thị giác, cho nên cho vào......”

      Trương Vi Đống cười lạnh, ngón trỏchỉ Na Na đứng trong góc sáng sủa hỏi:“Tiểu Na, cháu cho biết, bệnh nhân ngay lúc đó động mạch có vấn đề!”

      Na Na thành gật đầu, vừa làm xong kiểm tra cơ bản các triệu chứng của bệnh liền gọi điện thoại cho La chủ nhiệm .

      Na Na trù trừ mở miệng cầu tình:“Trương chủ nhiệm, kỳ ngày hôm qua La chủ nhiệm cũng bận, lúc gọi điện thoại cho ấy ấy còn tại phòng khám bệnh khám cho người bệnh......”

      “Cháu cần vì tốt!” Trương Vi Đống bàn tay to vung lên đánh gãy lời , nhìn chằm chằm La Hưng Lập chậm rãi mở miệng :“Như vậy ràng là bệnh trạng biến chứng tiểu đường mà cư nhiên đều nhìn thấy! Tôi hiểu được, tại trong phòng kết quả và lợi ích bằng trước đây, tiếp thêm vài bệnh nhân có thể làm cao thêm thu nhập, nhưng cũng thể đem bệnh nhân khoa nội tiết kéo qua đay? Xảy ra chuyện làm sao bây giờ! Ai phụ trách? phụ trách sao?”

      La Hưng Lập bị mắng mà sắc mặt phiếm hồng, cũng dám cãi lại nửa câu.

      Trương Vi Đống làm bác sĩ khoa ngoại vài thập niên, lại là chuyên gia nổi danh khoa giải phẫu thần kinh, tính tình táo bạo, hỏa khí vừa bùng nổ mặt mũi ai cũng cho, đem người mắng cho thong suốt.

      Trương Vi Đống mắng hồi lâu, tiếp nhận Na Na đưa cho ông chén trà nhuận họng, hồi lâu mới nặng nề mà thở dài.

      La Hưng Lập hổ thẹn gục đầu xuống, giọng giải thích:“Thực xin lỗi chủ nhiệm, tôi......”

      “Đừng xin lỗi tôi, đến với bệnh nhân , biến chứng bệnh tiểu đường dẫn tới võng mạc hai mắt tràn đầy máu, nửa ngày kịp đến mù!” Trương Vi Đống thản nhiên mở miệng,“Đúng rồi, nhớ khoa nội tiết, tối hôm qua bệnh nhân cũng bị chuyển tới phòng bọn họ!”

      La Hưng Lập xám xịt rời khỏi văn phòng, cầm bệnh án nhanh chóng kiểm tra xong phòng, sau đó do dự hồi lâu, mới rốt cục hạ quyết định quyết tâm nhìn bệnh nhân giường 47!

      Niếp Duy Bình vẫn trầm mặc, đối với lửa giận của Trương Vi Đống chút nào để ý, đối với La Hưng Lập cũng tuyệt vui sướng khi người gặp họa, vẫn bình thường như băng khắc, lạnh lùng ngồi ở bên, thủy chung để ý.

      Trương Vi Đống mắng đến mệt mỏi rốt cục buông tha bọn họ, nhanh rời , sáng sớm hai hộ lý liền chịu đủ khổ sở đều theo phía sau ông ra ngoài.

      Na Na sửa sang lại bệnh án, chậm từng bước.

      Niếp Duy Bình đưa tay cầm bệnh án đưa cho , nhíu mày nhìn mặt , ngữ khí tốt hỏi:“ tối hôm qua bị người đánh? Xem hai mắt kia của cần hoá trang là có thể trực tiếp sắm vai gấu trúc, vẫn là giữ đúng màu sắc!”

      Na Na cũng có tâm tình ứng phó , yên lặng ôm bệnh lịch vòng qua , cả người đều ủ rũ, khuôn mặt nhắn nhăn nhó tràn ngập tâm .

      Na Na trong lòng có chút được tự nhiên, đây là bệnh nhân nhận vào, cứ cho là có thể có vấn đề gì lớn, lại vì bọn họ sơ sẩy mà để lại nỗi đau khó có thể bù đắp......

      Tuy rằng sai, nhưng nếu lúc ấy có thể quan sát hơn, đem tình huống bệnh nhân biểu đạt ràng hơn chút, như vậy La chủ nhiệm cũng mắc sai lầm như thế, cũng làm cho bệnh nhân mất con mắt......

      Na Na còn chưa thoát khỏ dằn vặt, mới vừa ra văn phòng liền gặp Ngụy Triết, người đàn ông ôn hòa cầm cái túi, tươi cười ấm áp đợi lâu.

      Na Na kinh ngạc sửng sốt, tiến lên hai bước, cười hỏi :“ là đến đột kích kiểm tra ư, hay là tìm tôi có việc ?”

      Ngụy Triết cười trừng mắt nhìn, khuôn mặt tuấn mang theo ấm áp nên lời:“ đoán

      Na Na cười hì hì :“Tôi đoán là tìm tôi a!”

      Ngụy Triết nhịn được buồn cười xoa đầu chút, vừa muốn cái gì đó, liền cảm thấy ánh mắt lạnh như băng có ý tốt, tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm mình.

      Ngụy Triết ngẩng đầu nhìn qua, ở quân khu tổng viện bác sĩ trẻ tuổi khí vượng đứng phía sau Na Na, mũi là cặp kính lạnh như băng ấn chứa ánh mắt lợi hại sắc bén giống như dao giải phẫu, dán người mình là hàn ý dày đặc tùy thời chuẩn bị lao tới cắt xé......

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Bác sĩ Niếp gặp được đối thủ ~

      Ngụy Triết là mưa thuận gió hoà ấm áp, tuyệt đối so với cái mồm ác độc từ thủ đoạn của bác sĩ Niếp càng có thể đả động tâm tư của con thỏ !

      Cho nên, bác sĩ Niếp cần cố gắng nhiều......

      Hẹn gặp mọi người cuối tuàn sau nhá. Bạn phải chăm sóc hiền thê xui xẻo nữa đây quên béng bộ này (T.T)
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 20: Là ai tâm tư đơn phương nảy mầm
      Edit: Tiểu Lộc Hàm

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      “Còn có thể có ai? còn quen ai? Ngụy Triết!”

      Na Na bừng tỉnh đại ngộ, cũng hiểu được lời này của có ý gì, chẳng nhẽ bác sĩ Niếp dưới vẻ lạnh lùng lại chứa tâm tư bát quái?

      Na Na da đầu run lên, đem ý nghĩ kỳ quái vừa xuất ném qua bên.

      Ngụy Triết là người đàn ông tốt ôn nhu săn sóc, luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân, thân thiết hiền lành, cùng ở chung Na Na cảm thấy thực nhàng, tâm tình cũng khoái trá rất nhiều. Nhưng mà “Thích”, Na Na Niếp Duy Bình là loại “Thích” nào, bởi vậy, khỏi ấp úng biết nên trử lời như thế nào.

      Na Na bộ dáng muốn lại thôi do dự dưới mắt Niếp Duy Bình lại có ý nghĩa khác, chướng mắt đến cực điểm!

      Nhìn con thỏ thẹn thùng cúi đầu...... Đây ràng chính là tà niệm nảy mầm nên thẹn thùng, là tâm tư chôn dấu bị người khác biết nên sợ hãi!

      Cái loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa, ngực như có gì đó đè nặng làm khó chịu, mà lần này còn kèm theo tia kinh hãi nên lời, giống như con thỏ là ly cà phê đen kia, làm cho cả người khỏi căng thẳng thần kinh, nhưng lại làm cho thể bỏ qua chút ngọt ngào trong đó, nuốt cũng phải mà phun lại muốn!

      Na Na cúi đầu đau khổ suy tư về phải như thế nào trả lời bác sĩ Niếp mà vẫn hiểu vấn đề, căn bản chú ý tới người đàn ông bên người trong hai mắt đen tối, chứa cảm xúc mênh mông......

      “A, Ngụy Triết là người tốt bụng lại thực ôn nhu! Tôi cùng ấy bất quá chỉ thấy hai ba lần mà thôi, cũng rất nhiệt tâm chủ động giúp tôi, còn mang tiểu Viễn khám nha sĩ...... Tôi thực cảm kích ấy, cũng thấy ngượng ngùng, ràng cùng người ta thân chẳng quen, lại còn nhiều lần làm phiền ......”

      Niếp Duy Bình khóe môi như đóng băng tức khắc như xuân về hoa nở, lãnh đạm cứng rắn biến thành hoà thuận vui vẻ.

      Bất quá chỉ là chút duyên gặp gỡ đồng nghiệp, còn tưởng rằng có chuyện gì, hóa ra trong lòng con thỏ cũng chỉ là “người khác” giúp đỡ mà thôi!

      Niếp Duy Bình ở trong lòng khinh thường cười lạnh, hung hăng coi thường phen, Ngụy Triết tự cho mình mặt mũi a, còn dám mình là “Người nhà”!

      Na Na nghĩ đến chuyện muốn Ngụy Triết giúp đỡ, khỏi sầu mi khổ não, bất đắc dĩ thở dài, lầm bầm lầu bầu than thở:“Tháng sau lĩnh tiền lương, tôi nhất định mời ấy ăn bữa cơm, hảo hảo cảm ơn phen......”

      Niếp Duy Bình giật mình cái nháy mắt liền thanh tỉnh, vội ho tiếng, cau mày hỏi:“ có chuyện gì còn phải nhờ hỗ trợ?”

      Na Na kinh ngạc nghiêng mặt nhìn , thể tin được bác sĩ Niếp cư nhiên còn quan tâm mình!

      Niếp Duy Bình bị ánh mắt nhìn mà có chút xấu hổ, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn cái, ra vẻ kiên nhẫn thúc giục :“, rốt cuộc là chuyện gì?”

      Na Na bị quát lớn mà rụt cổ, cuối cùng nhàng thở ra an tâm ít.

      Quả nhiên vừa mới rồi đều là ảo giác, bác sĩ Niếp như vậy mới là bình thường

      Na Na thở dài, đem khó xử của mình đơn giản ra:“Tôi muốn hỏi bệnh viện rốt cuộc có điều kiện gì để được gửi ở nhà trẻ? Hoặc là chỉ gửi nửa ngày cũng được! Cũng biết học phí có cao hay , hơn nữa nếu nhận trẻ gửi giữa năm học tiểu Viễn nên làm gì bây giờ?”

      Việc như vậy Niếp Duy Bình liền đẻ vào mắt! Em Niếp Duy An trước đây chính là công nhân viên chức ở nhà trẻ, sau lại tuy rằng bởi vì nguyên nhân mà chuyển, nhưng quản lý nhà trẻ Niếp Duy An rất quen thuộc, cũng coi như có quen biết !

      Niếp Duy Bình cho là đúng hừ hừ, cầm tai nghe vừa vừa :“Việc ấy cần lo lắng, để tôi giúp liên hệ, cứ mang thằng oắt con đó lại đây nhập học !”

      Na Na kinh hỉ trợn to mắt, mím môi, cánh môi thập phần no đủ, núm đồng tiền nho làm cho luôn luôn mang lại cảm giác cười, đáng .

      Na Na giống đương thời mà cho rằng, mùa xuân khí hậu khô ráo, cần bôi son dưỡng môi nên có chút khô tróc, nhìn qua có chút lôi thôi lếch thếch, lại làm cho Niếp Duy Bình muốn đui mù vì tình......

      Trong lòng ngứa ngáy, muốn bôi trơn làm bóng hai cánh môi mềm mại kia, làm cho chúng nó trở nên hồng nhuận ướt át nộn nộn giống như cả người ......

      Na Na hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, có chú ý tới gã đàn ông bên người có điểm thích hợp, cúi đầu góc chín mươi độ để cảm ơn.

      “Bác sĩ Niếp, cám ơn !” Na Na vui sướng đến mức năng lộn xộn, khuôn mặt nhắn đỏ bừng đến mê người,“ may có ở đây, nếu khẳng khái giúp đỡ...... Tôi cùng tiểu Viễn biết làm sao bây giờ......”

      Con thỏ kia cảm động đến nước mắt lưng tròng, cảm giác sung sướng lớn khiến Niếp Duy Bình cảm thấy kiêu ngạo thỏa mãn cực độ.

      Niếp Duy Bình lơ đễnh khoát tay chặn lại, cằm nâng lên, lạnh nhạt mở miệng :“ có gì, chút việc thôi! Về sau nếu gặp khó khăn liền tìm tôi, đừng biết xấu hổ mà phiền toái ‘Người khác’, có thể lại đây tìm tôi!”

      Niếp Duy Bình đây là trực tiếp coi mình là người ngoài, móng vuốt ma quỷ xuất ra, liền đem con thỏ từng chút vây bắt trong lòng bàn tay......

      Ô là la.cứ tính lịch mãi mà quên ngày tháng, hum nay là đầu tiên của tuần mới, nếu mình đăng chương này tuần này còn 2 chương nữa thui há há. Tranh thủ làm vài chương vì sang tuần bợn học rồi,năm 3 rùi lên lịch học dầy đặc nếu bợn làm ko kịp mọi ng đừng trách nhé
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      tieunai691993, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 21
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Niếp Duy Bình tâm tình cực tốt bước vào cửa phòng khám phía trước.
      Vừa thấy đại sảnh đầy người huyên náo hỗn loạn đợi khám bệnh, Niếp Duy Bình liền cảm thấy phiền lòng, đặc biệt bởi vì nhiều người sinh bệnh đến bệnh viện càng làm cảm xúc tốt, tình cảnh bi thảm hoặc là khóc lóc chửi bậy, tạo cho áp lực lớn.
      Bệnh viện là hình ảnh thu của xã hội ồn ào, cởi bỏ vẻ ngoài phù hoa trở lại bộ dáng,tính cách vốn có của mỗi người.
      Nơi này là khởi đầu của sinh mệnh, cũng là nới gắn kết với sinh mệnh, làm cho người ta có hy vọng cũng làm họ thất vọng, nơi đây còn chứa đầy bóng ma của tử thần, có thể làm cho người ta xóa đau xót, cũng có thể làm cho người ta thống khổ......
      Mà địa phương nho như vậy lại mỗi ngày trình diễn tàn khốc của sinh tử biệt ly, đem con người đứng trước tiền tài, ích lợi, dụ hoặc trở nên xấu xí. Dục vọng bị bộc lộ. Mặc kệ ngươi ở bên ngoài có bao nhiêu mặt nạ, nội tâm đáng ghê tởm đều bị bại lộ trước mặt người khác.
      Niếp Duy Bình vẻ mặt lãnh đạm, mặt chút thay đổi hướng nơi khám bệnh mà .
      Trước cửa sớm sắp xếp đội ngũ rất dài, rất nhiều bệnh nhân trước khi mặt trời lên ở mạng bắt đầu hẹn trước đăng ký, ít biết dùng mạng hệ thống đăng ký khám bệnh phần lớn tới sớm ngồi xổm ngoài cửa bệnh viện chờ, sợ thể được chuyên gia khám.
      Khoa giải phẫu thần kinh lại là não ngoại khoa, cùng các phòng khác quá giống nhau, nếu có bệnh nhân bị thương bị đưa tới, bình thường đều là trước tiến hành cầm máu khâu lại.
      Nhưng phần lớn tình huống, Niếp Duy Bình vẫn là dựa theo số thứ tự tiến hành tọa chẩn, mặc kệ đối phương đến đây có lớn đến bao nhiêu, đều lãnh mặt nghiêm túc, lưu tình chút nào bắt ra sau xếp hàng chờ.
      Vì thế, Niếp Duy Bình khỏi đắc tội với nhiều người, nhưng cũng phải là bác sĩ yếu đuối sợ hãi, cho dù dựa vào gia đình mình, cũng có bao nhiêu người dám dễ dàng trêu chọc .
      Niếp Duy Bình mang theo Na Na vào khoa giải phẫu thần kinh, phòng khám bệnh là mỗi người cái phòng , bên trong có bàn công tác, bên dùng bình phong màu lam ngăn cách khi kiểm tra, sau bình phong là giường , như vậy chỉ có thể ngăn cách bệnh nhân, phòng ngừa tầm mắt soi mói còn có thể hạn chế tối đa để bảo vệ riêng tư của bệnh nhân!
      Niếp Duy Bình vừa mới tiến vào phòng, ngay cả máy tính đều có mở ra, cũng có bệnh nhân khẩn cấp tiến vào.
      Niếp Duy Bình bên vừa khám vừa hỏi bên đăng ký hệ thống chữa bệnh, đâu vào đấy nhanh như bay xử lý bệnh nhân.
      Na Na an vị ở trong góc, thời điểm ngẫu nhiên có bệnh nhân ngoại thương cần khâu lại, giúp bác sĩ Niếp chuẩn bị dụng cụ, hoặc là đeo găng tay hỗ trợ giữ lấy đầu bệnh nhân cho lộn xộn.
      Chuyện cần Na Na làm ít đến đáng thương, so với việc người lại tiếp người nối liền dứt của bác sĩ Niếp, Na Na thoải mái mà có chút nhàm chán.
      Na Na ngáp cái, nghiêng đầu nhìn về phía Niếp Duy Bình dần dần xuất thần.
      Đâyy là lần đầu tiên cẩn thận quan sát .
      Niếp Duy Bình đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn qua lạnh lùng cực độ hơn nữa lại giọng đều đều, càng làm cho người bệnh tâm sinh ra e ngại, thành thành phối hợp với .
      Niếp Duy Bình thời điểm công tác rất chú tâm, ánh mắt chuyên chú làm cho Na Na cảm thấy cùng bình thường có điểm giống nhau, lại phá lệ hấp dẫn người khác.
      Na Na nhìn nhìn, bất giác máu sắc nữ liền nổi lên, đôi mắt kính che hai mắt lãnh liệt của lại thêm vài phần nhã nhặn. Gương mặt góc cạnh ràng nhưng thân thể quá cường tráng, ngược lại có vẻ như được vẽ phác thảo tạo tuấn lãng...... Còn có môi mỏng hơi cong khi nghiêm túc hoặc là khi tập trung giải thích có trật tự ràng với bệnh nhân phương án trị liệu.
      Na Na đắm chìm trong mùi vị của món ngon, đột nhiên dáng người cao gầy tiến vào mang theo mùi hương khác nồng kích thích mũi , thể nhịn được mở lớn miệng hắt xì cái to!
      cao gầy trừng mắt ghét bỏ nhìn cái, tay che miệng mũi, tay huơ huơ giống như đuổi thứ sạch .
      Na Na khụt khịt, đối với ấy xấu hổ mà cười cười.
      Niếp Duy Bình nhướng mày, lạnh lùng nhìn người vừa tới, kiên nhẫn hỏi:“ phải qua với sao, điều trị tâm lý tầng ba phòng thứ hai, trung tâm phục hồi tinh thần ở tầng năm!”
      kia có mái tóc xoăn cuộn sóng xinh đẹp, chiếc váy ngắn chỉ qua mông phối hợp cùng giày cao gót, ấy có đôi chân vừa dài vừa thẳng. mặt trang điểm tinh xảo, đôi mắt ấy long lanh sáng ngời nhìn chằm chằm bác sĩ Niếp, tản ra ánh hào quang như nóng lòng cùng cuồng nhiệt.
      Na Na gãi gãi cằm, cảm thấy ánh mắt kia giống như Mao Đan nhìn thấy cái váy đẹp mới, cũng quản cái giá đắt thế nào, hợp hay hợp với mình, vô luận như thế nào đều phải mặc vào thử xem.
      xinh đẹp ngời xuống trước bàn công tác, tao nhã khoát chân lên, cười đến quyến rũ động lòng người:“Bác sĩ Niếp cũng biết thương hương tiếc ngọc! Em đoán chắc thời gian đến đây khám bệnh, cũng phải là do hiểu phong tình ư!”
      Niếp Duy Bình khóe mắt rất vừa nhếch, biểu tình đờ đẫn :“Tiểu thư, thể dừng thuốc! Bệnh tình của thiệt !”
      đó trừng mắt nhìn, hiển nhiên phải là lần đầu tiên bị lời của Niếp Duy Bình đả kích, thâm ý cười :“Em đúng là bị bệnh , nhưng bác sĩ Niếp lại là thứ thuốc duy nhất của em!” (buồn nôn quá =.:)
      Na Na mặt bị co rút mạnh, thiếu chút nữa bị thổ lộ nũng nịu đầy ghê tởm này mà nôn hết cả ra.
      Niếp Duy Bình liếc mắt nhìn con thỏ cái, mặt bình tĩnh mà cảnh cáo:“Tiểu thư, bệnh viện phải là nơi để trêu đùa, tôi còn có rất nhiều bệnh nhân, mời cần làm chậm trễ thời gian của mọi người!”
      xinh đẹp mân mê miệng, ngược lại càng áp sát, hai khửu tay chống lên bàn, hai tay đỡ má, biểu tình nhìn qua vô tội, hai khỏa lê tuyết bị tay ép sát tạo ra khe rãnh sâu lấm ló như như , trắng trợn khiêu khích.
      “Đừng vậy mà bác sĩ Niếp, em cũng là bệnh nhân của , cần phải đối xử bình đẳng nha!”
      Na Na rốt cuộc nhịn được, bụm mặt nhịn cười đến bả vai run rẩy như lên cơn động kinh.
      Niếp Duy Bình ánh mắt lãnh liệt, mắt kính như tỏa ra băng đá lạnh lẽo.
      xinh đẹp này hẳn là được chiều đến hư, nghĩ đến khắp thiên hạ mọi người đều nên làm theo ý mình, biết hành vi của mình chọc người ta chán ghét bao nhiêu, xinh đẹp cười cười, ra vẻ u oán thở dài, ủy khuất cắn cắn môi dưới đỏ tươi, lộ ra biểu tình vô tội lại phong tình, dụ hoặc đến cực điểm.
      “Bác sĩ Niếp, rốt cuộc làm sao thích người ta á, cho em biết, em sửa còn được sao?”
      Niếp Duy Bình mặt chút thay đổi nhìn , ngữ khí thành khẩn :“, mấu chốt , là tôi có vấn đề!”
      lộ ra vẻ tươi cười, khoan dung khoát tay áo ý bảo mình ngại.
      Niếp Duy Bình thản nhiên :“Tôi có chứng sợ hãi hình ảnh.”
      xinh đẹp nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ hoang mang khó hiểu.
      Niếp Duy Bình khóe môi nhếch lên độ cong ác ý, thâm ý nhìn chằm chằm ấy, chậm rãi mở miệng :“Thực có lỗi, tôi chịu nổi mấy cái thứ nằm mặt , liếc mắt cái đều có thể đem cơm ăn hôm trước nôn ra!”
      kia thủy chung ánh mắt mang ý cười chỉ thoáng liền thối hoắc đập bàn hung tợn trừng mắt với , hận thể lên cắn ngụm!
      Niếp Duy Bình hai tay giao nhau tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái ràng là tiễn khách.
      xinh đẹp ngay cả tức giận vẫn đều có phong tình, bộ ngực vì tức giận mà phập phồng, nếu là người đàn ông khác nhìn thấy chắc chắn sinh ra thương tiếc, nhưng bác sĩ Niếp lại ý chí sắt đá, đôi mắt trước phong cảnh tươi đẹp đó hoàn toàn làm như thấy.
      Phụ nữ vĩnh viễn chịu nổi người khác châm chọc dung mạo của mình, đặc biệt đến từ người đàn ông! Niếp Duy Bình này lời lưu tình chút nào, đối với tự phụ vì mỹ mạo được chiều chuộng mà , so với việc ở trước mặt mọi người tát ta bạt tai còn trí mạng hơn, tức giận lúc lâu sau áy mới đứng dậy, trong cơn tức giận câu cũng nên lời, bụm mặt mà chạy ra ngoài......
      Na Na nghe ngóng liền biến thành trợn mắt há hốc mồm, tại bộ dạng bộ đành lòng nhìn thẳng.
      Thần ơi, bác sĩ Niếp lời ác độc còn có giới hạn sao?
      “Làm sao vậy?” Niếp Duy Bình khinh bỉ nhìn cái, Na Na sợ tới mức nháy mắt liên căng thẳng, hai đầu gối khép lại thắt lưng thẳng đứng, thành thành ngồi ở chỗ mãnh liệt lắc đầu.
      “Kêu kế tiếp!”
      Na Na vội vàng vui vẻ chạy đến cửa, kêu bệnh nhân kế tiếp tiến vào.
      Phòng khám bệnh của chuyên gia vĩnh viễn đông hơn rất nhiều so với phòng khám bệnh bình thường, Niếp Duy Bình vừa làm liền ngừng, giữa trưa tan tầm bên ngoài vẫn còn có rất nhiều bệnh nhân đau khổ chờ đợi.
      Làm bác sĩ chính là như vậy, rất nhiều thời điểm cũng chưa thể đúng hạn ăn cơm, có bệnh nhân chờ xử lý, tổng thể bỏ lại mà để ý!
      Niếp Duy Bình bỏ thêm gần giờ, trước đem bệnh nhân ngoại thương xử lý xong, còn lại để cho bọn họ buổi chiều sớm quay lại đây.
      Niếp Duy Bình , Na Na đương nhiên ở cùng.
      Cơm căn tin nếu đến quá muộn còn cái gì ngon, Niếp Duy Bình cuối cùng còn có lương tâm, mang theo con thỏ ra bên ngoài tìm nhà hàng.
      Niếp Duy Bình rất phong độ đem thực đơn đưa đến trước mặt Na Na, cho gọi trước.
      Na Na cười tủm tỉm thực vui vẻ, cũng giả mù sa mưa mà khách khí, gọi hai món thích ăn.
      Niếp Duy Bình giống như lơ đãng quét mắt, yên lặng ghi nhớ món thích.
      Bất quá thực đáng tiếc, Niếp Duy Bình khó có được chủ động làm việc tốt, Na Na lại có lộc ăn, đồ ăn còn chưa mang lên, di động liền vang lên.
      Là tiếng chuông điện thoại cài riêng cho nhà.
      Na Na nhíu nhíu mày, liền nghe máy hỏi:“Alo, bà Trần?”
      Bà Trần thanh có vẻ thập phần lo lắng:“Na na, cháu nhanh trở về , tiểu Viễn bị hóc xương cá, tại khóc muốn tìm cháu......”
      Na Na kinh hãi vội vàng hỏi:“Hóc xương? Có nghiêm trọng ? Cho bé uống tí dấm chua trước cháu về nhanh thôi......”
      Na Na bên nghe điện thoại bên đứng lên ra ngoài, Niếp Duy Bình nhướng mày giữ chặt tay , trầm giọng :“Đừng hoảng hốt, tôi lái xe đưa !”
      Na Na cảm kích gật đầu, với bà Trần:“Vô dụng sao? Tốt cháu biết, bà đem điện thoại đưa cho tiểu Viễn, cháu với bé!”
      Điện thoại đầu bên kia rối loạn, trong chốc lát giọng trẻ con quen thuộc khàn khàn nức nở :“ , cháu là khó chịu......”
      khóc khóc!” Na Na đau lòng muốn chết, ngồi ở trong xe gấp đến độ đầu óc rối loạn, giọng :“Tiểu Viễn sắp làm người đàn ông trưởng thành, thể tùy tiện rơi nước mắt nha! cho biết, làm sao khó chịu?”
      Trẻ năng lực biểu lộ hữu hạn, người thoải mái thường thường biết , hoặc là cho dù ra cũng có cách nào làm cho người lớn hiểu được.
      Tiểu Viễn bên khó chịu giọng khóc nức nở, bên ủy khuất :“Mặt rất hồng, nóng nóng, đau đầu, cổ họng đau...... cháu nhớ ,cháu nhớ ba ba ô ô ô......”
      Na Na chỉ cảm thấy tâm mình tâm đau nhói, ôn nhu ngừng vỗ về bé, khuyên bé tắt điện thoại ở nhà chờ .
      Niếp Duy Bình gọi điện thoại về phòng xin phép, Trương chủ nhiệm giúp thay ca, để cho tốt giúp bé ngốc.
      Niếp Duy Bình bên nắm tay lái, bên rút khăn tay đưa cho :“Đừng lo lắng, có việc gì ......”
      Na Na áy náy thôi, chỉ hận chính mình thể sớm chút đem tiểu Viễn giữ bên người.
      tieunai691993, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 22
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Rốt cục đến nơi, xe còn chưa dừng hẳn, Na Na liền khẩn cấp đẩy cửa xe nhảy xuống.
      Niếp Duy Bình xe cũng chưa tắt liền vội vàng đuổi kịp , theo cùng lên lầu.
      Na Na thở hồng hộc về nhà, vừa vào cửa chợt nghe đến tiếng khóc Na Viễn, bà Trần ôm bé vào trong ngực, bên nhàng vỗ lưng bé, bên liên miên giọng an ủi bé.
      Nghe được khóa cửa có tiếng vang, Na Viễn lập tức từ trong lòng bà Trần ngẩng đầu lên, khuôn mặt mượt mà nhắn mang theo ửng hồng mất tự nhiên, ánh mắt to mơ màng, nhìn thấy thân ái trở về, nháy mắt lại bắt đầu sụt sịt khóc.
      ......”
      Na Na hai ba bước tiến tới, đem đứa ủy khuất ôm vào trong ngực, cái trán dán lên trán bé, cảm thụ nhiệt độ cơ thể bé.
      “Sao lại như vậy, như thế nào lại phát sốt ?”
      Bà Trần đấm đấm lưng, run rẩy đứng thẳng dậy, thở dài :“Đều do bà chiếu cố bé tốt, biết bé vì sao lại ốm...... Tiểu Viễn khó chịu như vậy, muốn ăn cái gì, bà nghĩ nấu canh cá để bồi bổ, thế nào lại có lưu ý...... Liền bị hóc xương cá!”
      Na Na mở cái miệng nhắn của bé nhìn kỹ xem, mảng hồng hồng cái gì cũng thấy , đột nhiên nghĩ đến bác sĩ Niếp theo mình, vội vàng xoay mặt thỉnh cầu:“Bác sĩ Niếp nhìn tiểu Viễn chút?”
      Niếp Duy Bình cuốn tay áo, đem miệng bạn Na Viễn hướng ra chỗ ánh sáng, nhìn nhìn :“Ami đan nhiễm trùng, có chút sưng, nhìn thấy xương cá, phải bệnh viện dùng dụng cụ soi thanh quản kiểm tra......”
      Niếp Duy Bình vừa dứt lời, Na Viễn dùng lực vặn vẹo thân mình bé mũm mĩm giãy ra, gắt gao ôm cánh tay , mông béo đối diện với Niếp Duy Bình, hoảng sợ ô ô kêu lên:“ cần bệnh viện, cần bệnh viện...... Chú bác sĩ hư ~”
      Na Na xấu hổ vỗ tiểu Viễn hướng Niếp Duy Bình xin lỗi cười cười.
      Niếp Duy Bình sắc mặt chuyển đen, chút khách khí túm lấy cánh tay mập mạp, cũng quản chân bé liều mạng đá đạp lung tung, khiêng bé vai, lạnh giọng hạ mệnh lệnh:“ tại thu thập chút đồ đến bệnh viện!”
      Na Na nghẹn họng nhìn trân trối đứng sửng sờ tại chỗ, thẳng đến khi Niếp Duy Bình kiên nhẫn lặp lại lần nữa mới làm cho phục hồi tinh thần lại, cố gắng để ý tiểu Viễn khóc nháo hướng mình đáng thương cầu xin, hung hăng xoay người, vội vàng vào nhà thu thập đồ đạc.
      Niếp Duy Bình đem nhóc con chặt chẽ chế trụ, trước làm gương hướng dưới lầu , bị thằng nhóc làm ầm ĩ thiếu chút nữa giữ được nó, tức giận đến thuận tay tát cái vào mông nó ( bạn để “nó” vì Niếp chưa có thích tiểu Viễn nhá).
      “Ngao ô ô-- chú bại hoại! Tay hư, miệng hư, toàn thân đều hư...... cần chú ôm, cứu cháu......”
      Bạn Na Viễn nhất thời nổi giận, gương mặt mập mạp bởi vì giận mà càng thêm hồng, bên gào khóc mắng to, bên vung cánh tay béo như cây cải củ hướng mà đánh.
      Niếp Duy Bình tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay bé, thanh cười gian trá, trầm giọng uy hiếp :“ cùng bà nội đau lòng cháu, chú cũng mềm lòng! Nếu còn nháo, chú liền đem cháu vứt xuống!”
      Bạn Na Viễn vừa nhát vừa khéo, đột nhiên dừng lại khóc nháo.
      Nhóc con chưa khi nào chịu đe dọa như vậy! Trước kia mặc kệ gây nhiều họa như thế nào, ba ba đều luyến tiếc làm như vậy với bé, nhiều nhất cũng chỉ mặn nhạt mắng vài câu, hoặc là đè bé lại giả bộ nhịp nhịp vào mông bé, căn bản giống như chú hư này, đánh là đánh ngược đãi bé!
      Niếp Duy Bình khi kê thuốc hay dùng để chuyên trị con trẻ với nụ cười hiểm như vậy vô cùng tốt, bạn Na Viễn thành đầy ủy khuất ghé vào đầu vai , nước mắt rơi như mưa, khuôn mặt nhắn đầy thương tâm nhăn như bánh bao nguội, nhưng vẫn chỉ cắn răng dám sụt sịt tiếng......
      Niếp Duy Bình vừa lòng cười cười, Oắt con này chính là thiếu bị thu thập, đây phải ngoan hơn sao!
      Na Na căn bản nghĩ muốn bảo bối mình đặt ở trong tim cũng đau bị bác sĩ Niếp vuốt ve chịu khổ, vội vàng thu thập vài món quần áo của Na Viễn, cầm túi sách của bé, thu thập tốt mới với bà nội:“Bà nội, tiểu Viễn cháu trước hết mang , tạm thời để bé ở lại bên người cháu, cháu chăm sóc bé......”
      Bà Trần vẻ mặt đầy áy náy xin lỗi lôi kéo tay hỏi:“Đứa trẻ ngoan, cháu phải oán bà nội đem tiểu Viễn chiếu cố tốt chứ?”
      Na Na vội vàng lắc lắc đầu, cười giải thích :“Bà nội, bà như vậy coi cháu là người nhà! Bà là nhìn cháu cùng trai lớn lên, từa bé thương đau chúng cháu, cháu cùng trai vẫn đều coi bà là người thân, tiểu Viễn giao cho bà, cháu như thế nào lại lo lắng? Lần này chuyện tình cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn nho , cháu sao có thể trách tội bà!”
      Na Na cười khổ thở dài:“Chính là tiểu Viễn quá , sau chuyện ngaofi ý muốn kia, bé tuy rằng , cháu cũng biết bé sợ hãi cùng bất an...... Bà nội, bà cũng thấy tiểu Viễn căn bản muốn rời cháu! Bé còn như vậy, bà mình chăm sóc bé là quá sức...... Bà nội, bà yên tâm, cháu dẫn tiểu Viễn thường xuyên trở về thăm bà!”
      Bà Trần cũng biết mình tuổi cao, chiếu cố đứa thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm, đặc biệt bà mấy năm nay đứng khó khăn, cũng thể bồi tiểu Viễn sau khi ăn xong tản bộ, làm đứa hiếu động nghẹn muốn hỏng rồi! Hơn nữa, tiểu Viễn theo bên người Na Na cũng có thể được giáo dục tốt hơn so với theo bà già mắt kém như bà rồi.
      Bà Trần khuôn mặt nhăn nheo chậm rãi thả lỏng, hai mắt đục ngầu toát ra thương tiếc cùng lo lắng đối với Na Na.
      “Đứa ngốc, có việc gì liền trở về nhiều với bà nội, bà nội ở chỗ này để ý nhà cửa chờ cháu về! Cháu cũng nên để ý mình chút, vừa mới rồi thằng nhóc đó cũng rất được a, cháu nên nắm chắc nha!”
      Na Na vốn lo lắng cùng cảm động nhất thời trở nên quýnh quáng, dở khóc dở cười lắc đầu :“Bà nội ~ Bác sĩ Niếp tại công tác cùng phòng với cháu, hôm nay vừa lúc cùng cho nên mới có thể có ý tốt đưa cháu trở về! Chúng cháu trong lúc đó căn bản là có gì! Hơn nữa...... Người như bác sĩ Niếp là chuyên gia y học rất có tiền đồ, như thế nào lại nhìn trúng cháu, hộ lý nho ?”
      “Đứa ngốc này!” Bà Trần muốn nghe hạ thấp bản thân như vậy, mặt cho là đúng vỗ tay :“Cháu nha, biết mình có bao nhiêu điểm tốt, ai may mắn cưới được cháu hẳn là phúc khí mười tám đời nhà ...... Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đời này có người nào xem thường cháu! Con nghe bà , phải nắm chắc vào!”
      Na Na tạm biệt bà Trần xuống lầu, Niếp Duy Bình cùng tiểu Viễn trước sau ngồi ở trong xe, khí có chút bất thường.
      Na Viễn nhìn ánh mắt đột nhiên sáng lên, miệng chuẩn bị cáo trạng, lại thấy ánh mắt lạnh như băng giấu sau cặp mắt kính của ông chú xấu đảo qua, liền ủy khuất co rúm trở về.
      Na Na bồi tiểu Viễn ngồi ở đằng sau, sờ sờ mái tóc mềm mại của bé, ôn thanh hỏi:“Cổ họng còn đau ? Muốn hay uống nước?”
      Na Viễn như con thú nhỏi tiến vào vòng ôm ấm áp của , thân thể nho mập mạp tìm kiếm an ủi, ủy khuất tố khổ:“ uống...... Bà nội cho cháu uống dấm chua, ê ẩm khó uống, bà nội liền bóp mũi cháu......”
      xong còn sờ sờ cái bụng tròn vo.
      Bà lão cũng là gấp đến độ còn biện pháp, sợ xương cá làm hỏng yết hầu đứa , đành phải dùng biện pháp mạnh với ý đồ làm cho xương cá mềm , vừa đấm vừa xoa cho bé uống tám bát dấm chua, nghĩ tới vẫn tốt, sợ tới mức tiểu Viễn khóc nháo muốn tìm .
      Na Na mềm xoa đầu bé, ôn nhu :“Bà nội là vì muốn tốt cho cháu, uống dấm chua có thể làm cho xương cá mềm , sau đó cổ họng đau nữa!”
      Na Viễn vẫn là rất hiểu chuyện, nghĩ nghĩ rồi :“Cháu về nhà phải cám ơn bà nội!”
      Vẫn là đến quân tổng bệnh viện xem bệnh yên tâm, Niếp Duy Bình tự nhiên mang theo bọn họ trở về, tự mình ôm nhóc con, ôm bé trong lòng mình, cùng Na Na đến khoa tai mũi họng.
      Có Niếp Duy Bình ở đây, khám bệnh thuận lợi hơn rất nhiều.
      Chủ nhiệm khoa tai mũi họng vừa lúc ở đấy, nghe là hóc xương cá, liền bảo Niếp Duy Bình ngồi xuống, sau đó bảo ôm chặt đứa , giữ chặt lấy bé, mở đèn lấy dụng cụ nhìn xem.
      Tiểu Viễn ngoan ngoãn há miệng lớn, bao lâu, chợt nghe đến bác sĩ cười :“ cần làm soi thanh quản, đứa quá , cho dù dùng dụng cụ điện tử soi thanh quản, đứa bé ngoan cũng rất khó chịu !”
      “Vậy làm sao bây giờ?”
      Chủ nhiệm khoa tai mũi họng lấy ra bình thuốc tê :“Phun chút thuốc tê, làm cho cơ thể thả lỏng, sau đó dùng nhíp là có thể thực dễ dàng lấy ra!”
      Na Na thả lỏng tâm tình, nếu chủ nhiệm dùng nhíp có thể lấy ra, liền cho thấy xương cá mắc sâu.
      Thuốc tê vừa ngấm có chút khó chịu, tiểu Viễn cau mày mở lớn miệng, cảm thấy thứ gì đó lạnh như băng trong mồm mình, cổ họng đau nhói cái, chủ nhiệm liền tắt đèn :“Tốt lắm, bảo bối thực dũng cảm!”
      Na Viễn mở to hai mắt nhìn cái xương bàn, ngọt ngào cười :“Cám ơn bác!”
      “Ai, đứa bé thực ngoan!”
      Na Na nhàng thở ra, vội vàng cảm ơn sau đó lôi kéo tiểu Viễn rời .
      Niếp Duy Bình xa gần theo phía sau , lắng nghe vừa vừa trả lời thằng nhóc con đó hàng loạt vấn đề kì quái, còn thỏa mãn quan tâm tốt đứa , hề thấy phiền, cẩn thận kiên nhẫn......
      Niếp Duy Bình khỏi nghĩ tới, con thỏ đối với đứa cẩn thận như vậy, tương lai nếu có đứa của mình, mặc kệ công tác nhiều thế nào cũng nhất định bỏ qua nó, làm cho nó giống như mình, độc khát cầu cha mẹ chậm rãi mà lớn lên......
      Niếp Duy Bình giật mình, đột nhiên cảm thấy mình sau khi trải qua nhiều năm như vậy, có lẽ đại khái là...... tìm ra được thứ mình rất muốn rồi.
      Na Na chỉ chỉ ngôi nhà cũ bát cách đó xa:“Tiểu Viễn, nơi đó là nơi ở, được tốt cho lắm...... Tiểu Viễn có nguyện ý hay chấp nhận cùng trước ở tạm nơi đó? Đợi khi tìm được phòng ở, chúng ta liền chuyển ra ngoài được ?”
      Tiểu Viễn kinh hỉ ngẩng đầu, miệng cười tươi:“ , ý của là về sau cháu đều có thể ở cùng sao?”
      Na Na cười gật gật đầu:“Bên này cũng có nhà trẻ, về sau ở đâu tiểu Viễn ở đó được ?”
      Bạn Na Viễn sáng lạn cười rộ lên, mạnh gật đầu:“Vâng ạ!”
      Niếp Duy Bình yên lặng nghe đến đó, đột nhiên cất tiếng :“Tôi có phòng ở gần đây, ngẫu nhiên mới ở lại hai ngày, hai người có thể chuyển vào ở!”
      tieunai691993, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 23
      Edit: Tiểu Lộc Hàm
      Niếp Duy Bình yên lặng nghe đến đó, đột nhiên cất tiếng :“Tôi có phòng ở gần đây, ngẫu nhiên mới ở lại hai ngày, hai người có thể chuyển vào ở!”
      Na Na ngẩn người, quay đầu nhìn về phía , Niếp Duy Bình thản nhiên giải thích :“Gần bệnh viện phòng ở rất khó tìm, người có gì lại mang theo đứa đừng nghĩ tìm được căn phòng vừa lòng đẹp ý! bằng trước ở chỗ tôi, phòng ở đủ lớn cho hai người
      Na Na trù trừ :“Tôi như thế nào lại biết xấu hổ? Bác sĩ Niếp giúp tôi rất nhiều, tôi......”
      “Lời khách sáo liền miễn!” Niếp Duy Bình lãnh đạm đánh gãy lời , tha mà :“Liền định như vậy ! tại liền mang mấy hai người qua đó!”
      Rất, rất mạnh mẽ cương quyết ?
      Na Na có chút kinh ngạc đến ngơ ngác, tuy rằng biết lời Niếp Duy Bình tất cả đều rất đúng, lấy tình trạng của mình trước mắt căn bản rất khó tìm được phòng ở hợp lý, nhưng tổng cảm thấy tùy tiện ở nhà bác sĩ Niếp, mất tự nhiên khó .
      “Như thế nào có thể...... Như vậy phiền toái ?”
      Na Na cảm thấy lẫn lộn, nghĩ ra, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào cùng bác sĩ Niếp quan hệ tốt đến mức này......
      Niếp Duy Bình nhìn ngây ngốc đứng tại chỗ , khỏi nhíu mày, ghen tuông mười phần :“ thể làm phiền tôi, nhưng lại muốn làm phiền Ngụy Triết?”
      Lời này ra Na Na nhất thời ngạc nhiên :“A?”
      Niếp Duy Bình vẻ mặt khó chịu :“ cùng Ngụy Triết cũng chỉ mới gặp qua vài lần, liền muốn nhờ vả , cùng tôi sớm chiều ở chung lâu như vậy, còn đồng giường cộng chẩm qua, tôi có cái gì tốt ư?”
      Na Na nghi hoặc nhìn chằm chằm người trước mắt, đột nhiên hoài nghi bác sĩ Niếp trúng phải tà chú gì đó...... Nếu như thế nào lại quỷ dị như vậy!
      Na Na con mắt đen lúng liếng chuyển chuyển, trong lòng nghĩ cái gì tất cả đều ra ở mặt, Niếp Duy Bình nháy mắt phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát giác bản thân biểu quá mức vội vàng ......
      Niếp Duy Bình nắm tay đặt ở bên môi vội ho tiếng, lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng cao ngạo khó tiếp cận, thản nhiên mở miệng :“ sau...... cho là tôi để chắc? Về sau vệ sinh dọn dẹp phòng giao cho , ngày ba bữa phải cân đối dinh dưỡng! Về phần cầu khác...... Chờ tôi nghĩ xong chậm rãi cho !”
      Na Na nhàng thở ra, hóa ra bác sĩ Niếp thiếu bảo mẫu giá rẻ......
      Bất quá có thể có căn phòng thích hợp cho trẻ ở, cho dù làm bảo mẫu, Na Na cũng thập phần cảm kích !
      rất cảm ơn bác sĩ Niếp!” Na Na thành khẩn cảm tạ liên hồi, ngồi đối diện cùng tiểu Viễn, trưng cầu ý kiến :“Tiểu Viễn, ký túc bác sĩ quá lại có nhiều gián với chuột...... tại chú ấy đồng ý cho chúng ta ở trong nhà chú ấy, chúng ta trước cứ ở cùng chú ấy được ?”
      Na Viễn mở to mắt, bỉu môi giọng lại kiên quyết phản đối :“ muốn!”
      Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp quét về phía nhóc con phá rối này.
      Na Na vì sao mà tiểu Viễn đối với bác sĩ Niếp lại có mâu thuẫn lớn như vậy, tuy rằng lần trước ở văn phòng xảy chút chuyện thoải mái, nhưng tiểu Viễn tính tình tuy ương bướng, nhưng lại quên rất nhanh ngủ giấc dạy là quên hết!
      Na Na nào biết rằng mới vừa rồi Niếp Duy Bình sau lưng lại hạ độc thủ với tiểu Viễn......
      Na Na sờ sờ đầu bé, hướng dẫn từng bước giọng hỏi:“Tiểu Viễn ngoan, cho , vì sao muốn ở cùng với chú ấy?”
      Bạn Na Viễn ngẩng đầu, ánh mắt to ướt sũng đáng thương, tràn ngập bất an cùng thương tâm.
      Na Viễn miết miết mặt, nắm tay thành quyền lớn tiếng :“Cháu cần chú xấu xa đó làm dượng út của cháu đâu!”
      Na Viễn lời này vừa thốt ra, Na Na liền choáng váng, trong đầu liền trống rỗng hoàn toàn mất năng lực phản ứng!
      Na Viễn căm giận vung nắm tay:“ út, bị người đàn ông xấu này nhúng chàm!“
      Niếp Duy Bình đầu tiên là bị cái xưng hô “dượng út” làm cho mê mẩn, ngay cả việc bị thằng nhóc con hỗn láo coi thường cũng đều so đo, yên lặng bình ổn tâm tư lâu mới nhớ tới nhìn phản ứng của con thỏ .
      Na Na sửng sốt nửa ngày, sắc mặt chậm rãi đỏ lên, ánh mắt dám nhìn tới Niếp Duy Bình, giọng ngập ngừng :“Lời trẻ con nên coi là , lời trẻ con nên coi là a......”
      Na Na đem tiểu Viễn lại gần bên người:“Cháu tại sao lại nghĩ như vậy? Ai ở cùng chú ấy chẳng khác nào cùng chú ấy...... có gì?”
      Bạn Na Viễn trong đầu lại nghĩ sai lệch vấn đề “có gì” là cái gì a......
      Na Na thở dài:“Tiểu Viễn, chúng ta chỉ là tạm thời ở nhờ nhà chú ấy, ở cùng chú ấy có nghĩa chú ấy là dượng!”
      Na Viễn trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi:“Nhưng là, trước kia cháu muốn mỗi ngày đều ở cùng với Linh Linh, ba ba với cháu chỉ cần cháu lớn lên lấy Linh Linh vè ở cùng cháu...... út, chú xấu xa cưới vậy hai người như thế nào có thể ở cùng nhau a?”
      Na Na đột nhiên biết nên giải thích như thế nào!
      Niếp Duy Bình thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng của lát, rốt cục có lòng từ bi chủ động giải vây:“Ý của ba ba cháu rất đúng, phải đợi cháu lớn lên mới có thể ở cùng bé khác! Chú và út của cháu đều là người lớn, người lớn có thể làm chuyện đó, chúng ta nghĩ có thể làm gì liền làm như thế đó......”
      Na Na:“......”
      Na Na sắc mặt hồng càng lợi hại hơn, như thế nào cũng đều cảm thấy bác sĩ Niếp chuyện cực kỳ quỷ dị......
      Bạn Na Viễn hoàn toàn bị làm cho mù mịt, chớp chớp mắt vẻ mặt thuần khiết hỏi :“Kia...... cùng chú ấy muốn làm gì làm !”
      Na Na:“......”
      Na Viễn ra vẻ người lớn vươn tay béo mập an ủi vỗ vỗ mặt , giống như vỗ về đứa :“Hai người ở cùng chỗ , cháu chỉ theo út là được!”
      Na Na:“......”
      Na Na khóc ra nước mắt, đến tột cùng là rất thuần khiết hay vẫn là đứa năng kiêng kị?
      tại biết gì, cũng biết nên phản ứng như thế nào.
      Niếp Duy Bình vừa lòng cong khóe miệng, híp mắt hưởng thụ gật đầu:“Nhóc con đồng ý vậy theo tôi thôi!”
      Na Na:“......”
      Niếp Duy Bình phòng ở cách quân khu tổng viện rất gần, chưa đến mười phút là đến nơi.
      Lúc trước trong viện vì muốn có được , cố ý tài trợ cho chút phí an gia (lấy tiền mua người ý ạ), Niếp Duy Bình cảm thấy để đó dùng cũng là lãng phí, liền mua căn phòng này nghĩ để đầu tư qua vài năm nữa giá phòng tăng đáng kể.
      Niếp Duy Bình là người ở nơi này, ở cùng người nhà nhưng hơi xa chút, liền coi phòng ở này là nơi nghỉ tạm thời, tỷ như thời điểm nghỉ trưa là có thể đến nơi đây an tĩnh ngủ chút.
      Na Na vẫn nghĩ bác sĩ Niếp là người thanh cao mắc bệnh khiết phích, nhất định đem phòng ở trang trí như phòng phẫu thuật hạt bụi, nơi nơi đều là có khuynh hướng cảm xúc lạnh như băng, hoặc là biến thành gian phòng mẫu, tia nhân khí cũng có.
      Nhưng đẩy cửa vào nhà mới phát mình đoán sai, đánh giá ngắn gọn là phòng ở ấm áp làm Na Na bị kinh hách.
      Vách tường sơn màu vàng ấm áp, làm cho phòng ở thoạt nhìn sáng sủa hơn rất nhiều, chủ đạo là màu xanh nhạt, trang trí bằng đàn vịt ánh lên màu lục, làm cho người ta cảm thấy thập phần thoải mái.
      Bạn Na Viễn đem chống cự vừa rồi ném qua sau đầu, vui vẻ chạy vào nhà tò mò đánh giá chung quanh.
      Niếp Duy Bình vừa đến vừa :“Hai phòng này đều để , cứ tùy ý sắp xếp...... Phòng của tôi ở trong cùng, bên này là phòng bếp!”
      Hai phòng giành cho khách cũng chưa có cái gì, trừ bỏ giường còn lại chỉ là số vật dụng cơ bản, ngay cả đồ trang trí bình thường đều có, có chút trống rỗng, cũng may quét tước sạch , trực tiếp có người ở cũng thành vấn đề.
      Niếp Duy Bình trong lòng yên lặng lên kế hoạch, đầu tiên phải mua chút đồ đạc, cho dù con thỏ ngại, còn phải lấy lòng oắt con khó chơi kia nữa......
      Niếp Duy Bình mang theo Na Na đơn giản giới thiệu phen, nhìn khắp trong phòng lần, sau đó gỡ chìa khóa giao cho :“Chuyện nhà trẻ giải quyết nhanh nhanh như vậy được, chỉ sợ phải đợi vài ngày!”
      Na Na cũng biết có khả năng thuận lợi như vậy, nghĩ nghĩ :“ sao thực làm phiền ...... Dù sao tiểu Viễn thân thể còn chưa tốt, tôi muốn hai ngày này ở nhà với bé......”
      Bạn Na Viễn còn sốt, nhanh chóng mệt mỏi, sau khi đến hưng phấn được ở cùng trong nhà mới qua , liền ủ rũ, híp mắt buồn ngủ......
      Niếp Duy Bình trầm mặc lát, trừ mấy việc đó ra cũng có việc gì, chỉ phải gật đầu :“ dẫn bé nghỉ ngơi .”
      Na Na ôm lấy tiểu Viễn, mới vừa hai bước đột nhiên quay đầu :“Bác sĩ Niếp, yên tâm, tôi nhất định nấu cơm tốt!”
      Niếp Duy Bình bất thình lình làm hoảng sợ, sửng sốt lúc mới phản ứng lại, vội ho tiếng gật gật đầu.
      Na Na cười đến sáng lạn, khuôn mặt nhắn tròn tròn tràn đầy cảm kích, nghiến răng ngậm miệng ôm đứa bé nặng trịch tiến đến phòng khách.
      Vì trời quá lạnh mà bạn lại học về rất muộn nên lười edit. Bh mới đăng cho mọi người thông cảm cho bạn nhé >.< !!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :