1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại 1: Phát triển tiếp theo(tiếp)
      Edit: Camnu
      Beta: Tiểu Lộc Hàm

      Na Viễn rung đùi liên miên rằng Niếp Duy Bình hung ác thế nào là đáng khóc ròng a, thậm chí ngay cả việc WC cùng cũng đều bị bé như phạm trọng tội, người khác biết còn tưởng rằng Niếp Duy Bình làm cái gì quá quắt đến mức khiến bé phải căm hận như thế.
      Na Hác thủy chung chỉ khẽ mỉm cười, cũng phát biểu ý kiến gì, chỉ nhân lúc con ngừng , nhàng “A” tiếng, hoặc là thản nhiên hỏi câu “còn có gì nữa ”, khơi gợi từng bước dẫn dứt con kể lể ngừng.
      “…Ba là biết…chú ấy rất đáng ghét! Luôn con béo, còn đặt cho con biệt danh! Ba ba, con rất béo sao, béo sao?”
      Na Hác xoa xoa đầu bé, trợn tròn mắt dối: “Sao lại có thể? Tiểu Viễn đáng lại rất soái nha, năm gặp thấy con cao hẳn lên!”
      Tiểu tử kia vừa lòng gật gật đầu, cắn trái táo trong tay vừa ăn vừa tiếp: “Con cũng biết là như vậy mà, ở nhà trẻ, mỗi ngày đều có bạn nữ theo con muốn con kết hôn cùng bận ấy nha!”
      “Ah, vậy con có đáp ứng ?”
      .” Na Viễn lắc lắc đầu, buồn bực : “Nêu Nêu rất béo, xinh đẹp!”
      Na Hác: “…..”
      Na Hác khóe miệng run rẩy, biết xấu hổ mà còn dám mắng người khác béo, hóa ra khi mình nằm ở giường bệnh cả năm trời làm cho con bị ủy khuất, lúc này vẫn còn cùng kể lể rất nhiều chuyện nha!
      Hai cha con trò chuyện suốt cả ngày, ăn xong cơm Na Na tới dọn dẹp bát dĩa.
      , ăn no chưa?”
      Na Hác gật gật đầu, cười : “Em nuôi sắp thành heo rồi! Được rồi, cần vội vàng như thế, lại đây chuyện với !”
      Na Na đem chén đĩa xếp gọn lại, rửa sạch tay rồi tới bên giường ngồi xuống: “ có chỗ nào cảm thấy khỏe ? Có muốn nghỉ ngơi lát ?”
      sao đâu!” Na Hác bất đắc dĩ cười : “ ngủ hơn năm, xương cốt đều muốn mục rồi! Đừng lo lắng, cơ thể , biết mà…Nhưng ra hơn năm nay, là vất vả cho em rồi!”
      !” Na Na nghiêm mặt : “Thời gian qua vẫn là do chăm sóc em, khi đó có bao giờ cảm thấy vất vả đau, tại em chăm sóc cho Tiểu Viễn, dù có gian nan hơn nữa em cũng cảm thấy vất vả!”
      Na Na sờ sờ đầu Tiểu Viễn, mỉm cười : “Chúng ta là người nhà, bé cũng là cháu của em! , trăm ngàn lần đừng cảm thấy liên lụy em…”
      Na Hác nhìn , ánh mắt ôn hòa như nước, tình cảm đối với em trước sau vẫn như , vẫn là muốn thương bảo hộ.
      Na Hác nhéo nhéo mặt , cảm thán : “Lúc hôn mê, vẫn nghe thấy tiếng em khóc, khóc đến mức thấy phiền… vừa chút, em liền cứ ô ô mà gào khóc, thấy em khổ sở chịu nổi nên còn biện pháp chỉ đành phải quay trở lại!”
      Na Hác nhìn ôn nhu : “ nghe em khóc nên mới tỉnh lại, sợ em bị người khác khi dễ, làm thế nào cũng thể ngủ tiếp được!”
      Na Na đôi mắt đỏ lên, nước mắt lại lăn dài.
      Na Hác cười khẽ ra tiếng, vỗ vỗ đầu của : “Được rồi, phải là có việc gì rồi sao? Đúng rồi, biết bác sĩ Niếp là người cứu mạng , vẫn còn chưa chính thức cảm ơn cậu ấy tốt!”
      Na Na sắc mặt chợt đỏ, biết là bởi vì ở trước mặt trai lại cùng Niếp Duy Bình thân thiết nên thẹn thùng hay là bởi vì hai chữ “ cảm ơn” kia làm cho được tự nhiên.
      “Ah, có cái gì đâu mà!”
      Na Na đỏ mặt nhìn chung quanh, chỉ là ngượng ngùng dám nhìn .
      Na Hác cười : “Tại sao, Tiểu Viễn rất nhiều chuyện với ! Ai, con hướng ngoại a, có nhà chồng là quên nhà mẹ đẻ…”
      …” Na Na giận dữ trừng mắt nhìn , bĩu môi làm nũng: “ trai, lại giễu cợt em! Bác sĩ Niếp…Ừm, em cùng ấy ở chung…”
      Na Hác ánh mắt khẽ nhúc nhích, sắc mặt tĩnh lặng hỏi: “Sao? Em đây là thay lấy thân báo đáp?”
      phải!” Na Na vội giải thích: “Trước khi giải phẩu, bọn em ở cùng nhau…”
      “Nhưng sao lại nghe là….” Na Hác chắm chú quan sát , thản nhiên mở miệng: “ tính tình tốt như thế nào? Mỗi ngày chỉ có khi dễ em, còn dám đem em cùng Tiểu Viễn đuổi ra khỏi nhà?”
      Na Na: “…”
      Na Na vụng trộm liếc mắt nhìn tiểu tử kia, khẽ trợn mắt cái, xú tiểu tử, dám xấu sau lưng!
      “Đó là hiểu nhầm!”
      “Cho dù có hiểu lầm lớn thế nào cũng thể đối xử với phụ nữ và trẻ như thế!” Na Hác cũng nhiều, có đôi khi nhiều quá lại hỏng chuyện, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, giận dữ : “Em cũng quá mềm yếu , đàn ông hư hỏng cũng là do phụ nữ nhân chìu thành hư!”
      Na Na cúi đầu, câu cũng phản bác được.

      p/s: Các bạn com quá nhanh lên bợn làm có kịp a T.T Vì bợn muốn chơi trò tính com nhá, cũng sắp kết thúc bộ này rồi nên chơi cho vui cửa vui nhà. Đủ 30 com có phần tiếp theo (ít nhất phải đủ 10 chữ nhá vì thời gian của bạn khá eo hẹp nên chỉ muốn cảm nhận ủng hộ từ mọi người để lấy động lực). Mong mọi người ủng hộ!
      Tôm Thỏ, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Niếp Duy Bình sau khi hội chuẩn xong trở lại phòng, nhìn vòng thấy người, biết chính xác là lại đến phòng bệnh của vợ.
      Đẩy cửa, quả nhiên, nhà ba người cười cười , cũng biết là náo nhiệt đến nhường nào!
      Niếp Duy Bình nhất thời cảm thấy ai oán, từ lúc làm phẫu thuật cho vợ đến nay thỏ ngốc liền hoàn toàn ném ra khỏi đầu..
      tại sao, vợ tỉnh, thỏ ngốc chỉ lòng nhào đến bên người vợ mà thậm chí cả nhóc béo cũng có lương tâm bám dính lấy ba nó buông!
      Rốt cuộc vẫn là ba nha, là người thân thiết hơn á…
      Niếp Duy Bình trong lòng chỉ có thể thở dài, uổng công tận tâm đem tên nhóc con láu cá này nuôi dưỡng đến mập mạp, chỉ chớp mắt, thấy ba nó ở trước mặt liền ném sang bên.
      Tiểu tử kia miệng cũng chịu nhàn rỗi, trong tay cầm chùm nho mọng nước, tự mình ăn trái còn quên đút vào miệng ba bé trái.
      Niếp Duy Bình ghen tị nha, nhìn màn ấm áp trong phòng con mẹ nó, thấy sói hiền là muốn ăn hiếp à!
      Trước kia khi ba nó chưa tỉnh còn ôm ngủ, hóa ra chỉ là lừa đảo a! Tại sao chưa từng thấy nó nịnh nọt, hiếu thuận, đút cho ăn cái gì a?
      ràng cũng rất thích ăn nho đấy thôi!
      “Bác sĩ Niếp đến đó à?” Na Hác ánh mắt vừa chuyển, vẻ mặt cười thân thiết, tiếp đón: “Bác sĩ Niếp cuộc sống bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến đây xem tôi, làm cho tôi thấy ngại quá!”
      có việc gì lại chạy đến đây, đừng nghĩ là tôi biết suy nghĩ của cậu!
      Niếp Duy Bình mặt mày đứng đắn, nghiêm túc : “Đừng khách sáo, là bệnh nhân của tôi, là do tôi đề xuất làm giải phẫu, hơn hai mươi mấy giờ phẫu thuật, những gì có thể làm tôi đều cố gắng hết sức!”
      Biết điều chút hiểu được thế nào là uống của người giọt nước phải ghi ân báo đáp cả đời, mau đem người phụ nữ cùng đứa trả lại cho tôi !
      Na Hác khẽ nhíu mày, thản nhiên cười : “Bác sĩ Niếp là muốn tôi phải đền đáp?”
      Ngữ khí mang theo thản nhiên trêu chọc, làm cho người ta nghe ra nửa điểm trào phúng, giống như là đùa cợt bình thường.
      Niếp Duy Bình nhanh chóng bày ra sắc mặt nghiêm túc, đứng đắn : “Chức nghiệp của người bác sĩ là cứu sống người, đây đều là việc tôi nên làm, nào dám mong báo đáp gì!”
      Na Hác vừa lòng cười rộ lên: “Bác sĩ Niếp biết đùa, ai, người làm Bác sĩ nào cũng vậy là chẳng có chút hài hước nào sao?”.
      Na Na bị hỏi sửng sốt, ha ha ngây ngô cười lên.
      Niếp Duy Bình sắc mặt có chút khó coi, khụ tiếng : “Na Na, giường bệnh số 36 nhiệt độ cơ thể hình như hơi cao, em tới giúp xem chút .”
      Na Na còn chưa có trả lời, tiểu tử kia liền mất hứng, quệt miệng bất mãn than thở: “ út tan tầm nha…”
      Vừa mới có người cùng bé chơi trò ghép chữ nên Na Viễn rất vui vẻ khi bị người khác giữa đường phá rối.
      Niếp Duy Bình mặt đen hoàn toàn, hai mắt lạnh lùng quét về phía tên kỳ đà béo mập kia, trong lòng lại cảm thấy thê lương.
      là….Có cha ruột quên chú mà!


      Niếp Duy Bình ánh mắt đầy vẻ ghen tị nhìn bọn họ, Na Hác thần sắc sung sướng dựa vào đầu giường, con trai ở bên cạnh biết nhu thuận hiếu thảo, thỏ ngốc lại thân thiết ở bên giường hỏi đông hỏi tây… hổ là người nhà a, khí hoà hợp có chỗ cho chen vào!
      Niếp Duy Bình trái tim băng giá xoay người , dáng vẻ đơn : “ có lỗi, tôi quên…Mấy người cứ tiếp tục , quấy rầy!”
      xong liền thê lương vô hạn rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại chiếc bóng đơn lẻ loi đáng thương.
      Na Hác nhíu mày, ánh mắt toát ra tia đắc ý dễ phát .
      Đừng tưởng nhắm hai mắt là cái gì cũng biết!
      Cho ngươi chừa cái tật mở miệng là đả thương người!
      Cho ngươi chừa cái tội dám nhéo mặt ta!
      Lại còn dám bắt cóc em đáng nhà ta!
      Na Na ngồi lát lại cảm thấy rất bất an khó chịu liền đứng lên, ấp úng : “, em ra ngoài chút…”
      Na Hác làm bộ như mình cái gì cũng biết, tỏ vẻ như có chuyện gì cười : “ ! Bắt em ở cùng quả là làm khó cho em, ở bệnh viện đúng là buồn chết người, ngay cả cũng cảm thấy sắp chịu nổi!”
      Na Na vội vàng xua tay : “, em ngại buồn! , em trở lại ngay thôi!”
      “Ừ, !”
      Na Na bưng tách cà phê, lặng lẽ đẩy cửa phòng trực ban, quả nhiên bác sĩ Niếp ngồi ở bên trong.
      Niếp Duy Bình cái gì cũng làm, cứ ngơ ngác ngồi ở ghế, vẻ mặt mang theo đơn ràng, còn có chút ưu thương khó tả.
      Na Na nở nụ cười, đem tách cà phê đặt lên bàn: “Bác sĩ Niếp, làm sao vậy? Có phải mệt mỏi quá rồi …”
      Niếp Duy Bình lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài.
      Na Na trong lòng hiểu được cảm xúc của , ôn nhu ôm cổ , tiếng động an ủi .
      Qua lâu, Niếp Duy Bình mới mở miệng, ngữ khí mang theo ghen tuông khó dấu.
      “Thằng nhóc đó chưa từng hôn …”
      Na Na trong lòng cảm thấy mềm mại, ê ẩm lại ngọt ngào, có loại hạnh phúc xúc động đến muốn khóc.
      Niếp Duy Bình xem Tiểu Viễn là con của mình, nên tại mới có loại thương cảm này.
      Tuy rằng thường ngày ra lại thường xuyên cố ý trêu chọc cậu nhóc buồn bực tức giận, nhưng thực tế, Niếp Duy Bình là lòng thương bé, đau bé đến tận xương tuỷ!
      Nhưng đâu có biện pháp nào khác!
      đối với Tiểu Viễn cho dù tốt đến thế nào cũng có biện pháp thay thế được địa vị người cha trong lòng nó.
      Niếp Duy Bình giật mình, có cảm giác bị người khác cướp mất cốt nhục của mình, biết ý tưởng này là đúng, nhưng cũng thể khống chế ghen tị, đơn được.
      Na Na trấn an, ôm đầu sát vào trong lòng mình, lúc sau ôn nhu kéo giãn khoảng cách chút nhìn thẳng vào mắt giọng nhưng kiên định:“Đừng buồn nha, Tiểu Viễn chính là lâu được gặp hai cho nên mới có vẻ bám dính…Nó cũng phải đứa có lương tâm, đối với nó tốt, nó trong lòng đều nhớ kỹ!”
      Niếp Duy Bình , nhớ tới vợ mấy ngày nay luôn làm khó dễ mình, khỏi càng thêm phiền muộn.
      Na Na cắn môi, khuôn mặt trắng nõn nhắn bỗng đỏ bừng, giọng :“…Hơn nữa, chúng ta còn có thể có đứa con của mình, thích trẻ con như vậy, em nguyện ý sinh thêm vài đứa…”
      Niếp Duy Bình toàn thân cứng đờ, ngây ngô biết nên cái gì.
      Na Na đột nhiên bật cười thành tiếng, giống như con mèo cọ cọ gương mặt lên tóc hẳn, dùng ngữ khí vô cùng vui vẻ mà ra suy nghĩ: “Em thích , nguyện ý sinh con trai con cho …Em biết cũng thích em!”
      Niếp Duy Bình lỗ tai hơi hơi phiếm hồng, được tự nhiên hừ tiếng : “Quá kiêu ngạo! mới thích em, thỏ ngốc vụng về!”
      thích em!” Na Na lơ đễnh cười rộ lên, khẳng định : “Em biết là thích em!”
      thích em!”
      “Nga, được rồi…” Na Na giống như vỗ về trẻ , với : “ thích thích , em thích là được rồi!”
      buồn bực trong lòng Niếp Duy Bình bị khoái trá lúc này cuốn sạch , lòng tràn đầy cao hứng, hạnh phúc quả thực quá lớn quá tuyệt vời!
      Niếp Duy Bình hung hăng ôm chặt người trước mặt mình vào trong ngực, cúi đầu dùng sức cắn ngụm, mặt dán bên tai cười khẽ hỏi: “Em chừng nào mới báo đáp cho ? đợi cũng lâu rồi… bằng mạng đổi mạng, sinh cho đứa ?”
      Na Na sắc mặt đỏ bừng, cố lấy dũng khí nhìn , hai mắt trong suốt : “Được!”
      Tác giả suy nghĩ của mình: Phiên ngoại tiếp theo là bác sĩ tạo người…Tối nay chắc có nhiều đổi mới, có thể sáng mai tỉnh lại thấy, cần thức đêm để chờ!
      Thịt thịt tận lực kích tình…Vì thế hãy hạ thấp giọng, đừng để người nào đó bị mất mặt.

      CHờ mãi mà vẫn chưa thấy đủ 30 com, chả nhẽ mọi ngưởi chán Bs Niếp rồi sao? T.T
      thôi 25 com để dăng chương tiếp nhá! Buồn quá cơ T.T.
      Tôm Thỏhuyetsacthiensu thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      PHIÊN NGOẠI 2: Nhất định phải tiếp cận
      Edit: Camnu
      Beta: Tiểu Lộc Hàm
      Niếp Duy Bình cho tới bây giờ cũng chưa từng chờ mong đến giờ tan sở như vậy!
      Thỏ ngốc sớm trở về nhà chuẩn bị, lời còn rất mập mờ tràn ngập ngôn từ ám chỉ…lại đừng đến bộ dạng nhắn lén la lén lút là làm cho Niếp Duy Bình cao hứng khó nhịn đến cực điểm!
      Buổi tối cám ơn như thế nào đây?
      Thỏ vừa ngốc lại có kinh nghiệm gì, trải qua lần duy nhất đó, đánh giá khẩn trương là vì sợ đau, biết nàng này có thể nghĩ ra tuyệt chiêu tình thú cỡ nào đây?
      Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có điểm đúng… đồng giường cộng chẩm lâu như vậy, cư nhiên mới chỉ nếm qua có lần?
      Được rồi, tuy rằng những lần tiếp theo định ăn thiệt nhiều luôn xảy ra chuyện…
      Niếp Duy Bình hung hăng phỉ nhổ chính mình, là sỉ nhục tự tôn đàn ông quá mức!
      Niếp Duy Bình cảm thấy ão não vì vẫn dậm chân tại chỗ, phần là do Na Hác hôn mê lâu nay tỉnh lại thỏ ngốc đều luôn túc trực, phần còn lại là do thỏ ngốc luôn nghe theo sắp xếp của Mao Đan, ngủ luôn ở phòng trực.
      Na Na vẫn là lo lắng, hỏi hỏi lại: “Đan Đan, cậu xác định như vậy thành vấn đề sao? Có thấy mình như vậy rất … rụt rè?”
      “Rụt rè cái con khỉ a!” Mao Đan hận thể từ trong điện thoại bay qua cải tạo lại cái đầu của khiến nó còn rụt rè nha, cố gắng đè thấp thanh giận dỗi : “Cái này gọi là tình thú á, cậu có hiểu hay ! Cậu phải muốn cho bác sĩ Niếp cao hứng sao, vậy thể cứ rụt rè nha! Cứ phóng đãng như chưa từng được phóng đãng nha!”
      Cái gì là phóng đáng như chưa từng được phóng đãng…Đây là khiêu khích trắng trợn a!
      Na Na nhịn được đỏ mặt, khó xử mở miệng: “Bên trong cái gì cũng mặc?”
      mặc, mặc, kiên quyết mặc!” Mao Đan trảm đinh chặt sắt mà :“Mặc còn có cái gì để mà nghĩ nữa a!”
      Na Na lấy tay sờ sờ vào khuôn mặt nóng rát, cố gắng ổn định giọng , giọng : “Có sương…”
      Mao Đan “…”
      Chính là bởi vì biết có sương nên mới cho cậu mặc cái gì ở bên trong a! Đấy qlaf cám dỗ chết người nha!
      Mao Đan vuốt mặt, bình tĩnh : “Câu nhanh lên chuẩn bị, thời gian kịp nữa rồi! Nhớ kỹ, nhất định phải vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhưng được mất vẻ phong tình quyến rũ…Đàn ông đều rất thích như thế!”
      Na Na ngại học hỏi kẻ dưới: “Làm thế nào mới là vừa xấu hổ đồng thời lại mất vẻ quyến rũ phong tình?”
      Mao Đan đen mặt kêu rên: “Cậu chết ! Thôi, quên , cậu chỉ cần biểu diễn tốt là được, dù sao cậu mặc như vậy cũng là rất phong tình, sau đó nhớ hai má phải có chút ửng đỏ, bộ dạng như thế mới có vẻ điềm đạm đáng …”
      Mao Đan lời ít mà ý nhiều chỉ dạy , mắt thấy thời gian nhanh đến mới chịu cúp điện thoại.
      Hắc Hắc!
      Bác sĩ Niếp nếu biết là đóng gói Na Na đem đến dâng lên tận miệng , chắc chắn đối với cảm động rơi nước mắt a…
      Mao Đan ngẫm ngẫm lại cảm thấy rất tốt đẹp.
      Được người có sức mạnh vĩ đại như bác sĩ Niếp chiếu cố, về sau ở bệnh viện còn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà được hay sao a!
      Niếp Duy Bình về nhà, phòng khách lại thấy có người, chân dằn được bước nhanh về phía phòng ngủ, vừa vừa cởi dây lưng, lớn tiếng trêu chọc : “ đến nhận lễ…”
      Cửa phòng ngủ nhàng được đẩy ra, Niếp Duy Bình vẻ mặt đầy ý cười giương mắt nhìn, cả người đột nhiên cứng đờ, biểu tình nhộn nhạo hoàn toàn bị cương cứng.
      Thỏ ngốc đứng sau cửa, khuôn mặt nhắn trắng noãn đầy vẻ dịu dàng nhưng đôi mắt to ngập nước có nét kinh sợ, giống như vật nuôi yếu ớt, đầy mong chờ nhìn chủ nhân.
      Trong phòng bật đèn, bên ngoài ánh dương còn chưa xuống núi, nhưng trong phòng ngủ nhuộm đầy sắc đỏ, dưới ánh sáng lờ mờ, mặc bộ đồng phục y tá màu hồng nhạt, cúc áo vẫn đống đầy đủ từ cổ xuống dưới, nhưng quần cùng giày tất cả đều có mặc!
      chỉ cái đó…Niếp Duy Bình mắt sắc hướng về phía ngực , nơi đó lộ lên hai điểm , biết vì thẹn thùng hay là do ánh mắt chăm chú của mà dựng đứng nổi qua lớp vải dệt.
      Na Na được tự nhiên cố kéo váy thấp xuống, bộ đồng phục y tá vừa đủ lại qua mông, khi lại, cảm giác giữa hai chân trống rỗng lạnh lẽo đến mức kỳ dị, làm cho được tự nhiên khép chặt hai chân, nhưng biết càng như vậy càng có thể trêu chọc dục vọng của đàn ông, câu dẫn này làm cho Niếp Duy Bình càng muốn đem hai chân hung hăng mở ra rộng…
      Na Na hạ tầm mắt, đối với loại phản ứng đầy chấn động của Niếp Duy Bình vừa vừa lòng lại vừa thẹn thùng, vốn tưởng rằng khó dằn lòng nổi mà nhào tới, lại nghĩ được rằng Niếp Duy Bình sau khi sửng sốt hoàn toàn có động tĩnh nào khác.
      Chắc phải do kích thích quá mà bị chảy máu mũi rồi hôn mê chứ…
      Na Na cảm thấy nghi ngờ, lấy dũng khí nâng mắt nhìn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của bác sĩ Niếp hoàn toàn tái , sắc mặt cổ quái, giống như chịu đựng cái cảm xúc khó chịu gì đó, môi mín chặt, cả người đều toát ra vẻ ổn….
      Na Na trong lòng có điểm hoảng, mới vừa bắt đầu cuộc chơi gặp khó khăn, bác sĩ Niếp thuộc dạng ghét…phóng đãng?
      Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm hồi lâu, sau lúc mới sâu kín thở dài : “Em ra nghênh đón … cũng phải mặc quần áo làm việc sao!”
      Na Na “….”
      Na Na khó hiểu nghiêng đầu, biết là xảy ra vấn đề gì.
      Niếp Duy Bình gương mặt bình tĩnh đành lòng nhìn thẳng vào biểu tình ngu ngơ của , ưu thương ngẩng đầu, ngước lên nhìn trời, thổn thức : “ vừa thấy bộ đồ em mặc thần kinh tự giác được căng thẳng, đầu óc đều là hình ảnh trong phòng phẫu thuật, nửa điểm hưng trí đều đứng dậy nổi!”
      Na Na: “…”
      Mặt Na Na bùng tiếng đỏ ửng, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn , hai mắt quả thực có thể phun ra lửa!
      Niếp Duy Bình có ý tốt muốn giải thích với , chỉ dẫn từng bước : “Em nghĩ lại xem, nếu mặc áo vô trùng màu xanh lá nằm ở giường chờ em, em có cảm thấy mất khẩu vị hay ?” Na Na tuy rằng lòng tràn đầy nghẹn khuất nhưng vẫn là tự chủ được tưởng tượng theo lời của .
      Áo vô khuẩn của phòng phẩu thuật biết có bao nhiêu người mặc qua, giặt đến mức cũ , rách bỏ, có rất nhiều lỗ vá, trước bụng còn có cái túi lớn…chỉ sợ người tuấn như Niếp Duy Bình mặc vào vẫn còn giống như tên đồ tể bán thịt ở ngoài chợ nha.
      Na Na khỏi ớn lạnh, kìm lòng đậu mà lộ ra biểu tình ghét bỏ.
      Niếp Duy Bình nhìn thấy biểu tình của còn cố : “Xem , em cũng chịu nổi thôi!”
      Na Na buồn bực, cúi đầu ủ rũ : “Mao Đan dạy em, mặc đồ y tá chân biểu diễn cho xem…cái đó….”
      Niếp Duy Bình nhịn được bước tới, biết từ khi nào bước tới trước mặt , tay nâng khuôn mặt nhắn của lên cười : “ quan hệ, hai ta đều có bệnh nghề nghiệp, chơi trò này có thể chơi trò khác a…Tỷ như trò chơi chủ nô? (chủ nhân và nô lệ)”
      Na Na nhịn lại nhẫn, nhưng nhịn được, hung hăng “phi” tiếng, tức giận xoay người nhìn ai đó với ánh mắt xem thường: “Em chủ nô liền cùng chơi với .”


      Hự! đưa ra 30 com cả tuần chả thấy đủ, chuyển xuống 25 com chưa đến 2 ngày thấy được 30 com, chả nhẽ mọi ng thích troll bạn T.T. thế chương sau có hot nên 40 like và 30 com mới có chương tiếp nhóe, lần này bạn mềm lòng đâu, ko đủ ko đăng!
      Tôm Thỏ, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      PHIÊN NGOẠI 2.2: Nhất định phải tiếp cận
      Edit: Camnu
      Beta: Tiểu Lộc Hàm
      Na Na đẩy tay ra xoay người rời lại bị Niếp Duy Bình theo sau lưng ôm chặt lấy, bàn tay to chạm đến trước ngực nàng, dùng chút lực xé mở vải dệt.
      “Uy…” Na Na vội vàng bắt lấy tay , xấu hổ quát “ làm gì!”
      Niếp Duy Bình cứ thế thẳng tiến, hô hấp nóng hổi khéo léo phả vào lỗ tai trắng hồng, ái muội cúi đầu : “Thu lễ a!”
      Na Na chỉ cảm thấy trước ngực cứng ngắc lại nóng hổi như lò lửa, nhiệt độ xuyên qua quần áo, xuyên qua làn da trực tiếp sôi trào lưu động trong máu.
      , …” Na Na đỏ mặt lắp bắp :“ phải cảm thấy…..vô vị sao?”
      Niếp Duy Bình hai tay nhào nắn bánh bao nho trước ngực , đầu ngón tay thon dài linh hoạt thường xuyên xẹt qua đỉnh mẫn cảm, hạ thân cứng rắn nóng hổi cọ vào mông mượt mà của .
      “Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến việc em mà hao tổn hết tâm tư, cố gắng lấy lòng …liền giống như ăn Viagra mà nhanh chào cờ a!”
      “A…” Na Na nghiêm mặt : “Vậy ra thử qua Viagra hả?”
      Niếp Duy Bình “….”
      Na Na thành khẫn đề nghị: “Dù là thuốc bổ nhưng vẫn là có ba phần độc!”
      Niếp Duy Bình ngây người, chậm rãi thở dài ra hơi, khuôn mặt lạnh lùng lại có thể lên tia dữ tợn, bàn tay to chút khách khí xé mạnh, bộ đồng phục y tá bằng vải dệt kém chất lượng liền bị xé làm hai mảnh.
      “A…” Na Na ngắn ngủi hét lên tiếng, hai tay ôm lấy ngực, phản xạ có điều kiện lưng cong lại nhìn rất đáng , lại vừa lúc bày ra tư thế mời gọi là mê người đến cực điểm.
      Niếp Duy Bình nhe răng cười ra tiếng, cũng màng đến động tác che ngực của , tay gắt gao khống chế thắt lưng , tay trực tiếp vươn tới thánh địa thần bí của vì tư thế xoay người vội vàng mà lộ ra.
      Na Na toàn thân cứng đờ như hóa đá muốn ngã xuống như chó ăn phân, nhưng may mắn Niếp Duy Bình chặt chẽ ôm lấy thắt lưng của mới làm cho mất hình tượng quỳ rạp mặt đất.
      tại, để cho em xem xem rốt cuộc ai mới là người cần tẩm bổ!” Niếp Duy Bình thản nhiên đưa ra khiêu khích, bên cười lạnh :“Đêm nay dù em có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hãy chờ xem những kiến thức phong phú mãnh liệt của chủ nhân nô lệ bế à!”
      Na Na há mồm kêu rên, tiếng rên vừa ra khỏi miệng toàn thân mềm nhũn. Ngâm, bàn tay sau thắt lưng dùng lực lớn hơn, lòng bàn tay nóng rực kinh người, khiến cho tư thế của càng thêm phần khuất nhục, hai tay rốt cuộc cũng cố gắng ôm lấy ngực mà túm chặt tay mới làm cho chính mình miễn cưỡng đứng vững. Niếp Duy Bình hổ là tinh khoa giải phẫu thần kinh, chỉ hiểu biết toàn bộ những điểm mẫn cảm cơ thể người, còn biết làm như thế nào khơi gợi tình dục ở đối phương nhanh nhất, mà trời lại phú cho có được đôi tay vô cùng linh hoạt, các động tác đa dạng khó tưởng tượng làm cho Na Na nhanh chóng bộc lộ những mong muốn nguyên thuỷ nhất.
      Na Na rốt cuộc thể đứng thẳng nửa, thở hào hển cầu xin : “Niếp, bác sĩ Niếp…xin , mau lên giường…”
      Niếp Duy Bình rút ngón tay ra, nhìn chút trong suốt nơi đầu ngón tay, ái muội cười, bàn tay đỡ sau lưng giọng dụ dỗ: “Ngoan, gọi là gì?”
      “Niếp, bác sĩ Niếp…”
      Niếp Duy Bình tỏ vẻ muốn trừng phạt, tay bắt lấy bên bạch ngọc trước ngực chậm rãi vuốt ve, thưởng thức.
      đúng!”
      Na Na thở gấp lợi hại hơn, khoé mắt ánh nước mắt, nghe vậy thành thành mở miếng : “Duy Bình.”
      Niếp Duy Bình mặt tươi cười nhất thời cứng lại, trong mắt hung quang chợt loé, tay hung hăng dùng sức, niết đến mức thỏ ngốc la hoảng lên.
      “Gọi, , ông, xã!” Niếp Duy Bình dán tại bên tai nghiến răng nghiến lợi ra mệnh lệnh.
      Na Na xấu hổ đến mức toàn thân đều ửng đỏ, giống hệt như con tôm luộc, nước mắt lưng tròng, tràn đầy uỷ khuất, nhu nhược gọi: “Ông xã…”
      Niếp Duy Bình hung hăng hôn ngụm, ôm chặt lấy thắt lưng của kéo mạnh, đem cả người vác hẳn vai.
      “A…bỏ em xuống!”
      “Đừng nháo!” Niếp Duy Bình thuận tay cho cái đánh vào mông, tuy rằng đau, nhưng tiếng “ba” cực kỳ vang dội, làm cho Na Na nhất thời xấu hổ, túng quẫn dám lộn xộn nữa. Niếp Duy Bình hai ba bước tới bên giường, đem đặt lên giường, cởi quần áo sau đó nặng nề đè ép lên người , cắn cái vào đôi má phấn nộn, mơ hồ : “Ngoan, ông xã đêm nay liền cùng em động phòng…”
      Ngọn nến đỏ toả nhiệt như muốn thiêu đốt cả căn phòng đầy tiếng giao hoan, còn tản ra hương khí thản nhiên, ánh lửa lờ mờ như nhảy múa, càng tăng thêm vẻ mông lung giống như dựng lên căn phòng để động phòng hoa chúc đầy mộng ảo, xuân tiêu khắc ngàn vàng khó mua.
      Na Na thẹn thùng vô hạn nhìn , cánh tay trơn bóng bò lên cổ , dịu ngoan đem hai chân mình mở ra vòng lên ôm lấy hông .
      Thắt lưng gầy gò mẫn cảm đến cực điểm, lại được da thịt ôn nhuyễn nhẵn nhụi đùi cọ xát liền căng cứng.
      Niếp Duy Bình rốt cuộc chờ kịp, dùng sức cuốn lấy cái lưỡi mềm của , vừa mút vừa cắn. Thân dưới lại lưu tình chút nào hung ác tiến nhập, lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, mềm mại nhất của .
      Na Na dùng sức kẹp chặt thắt lưng , hai tay cũng tự giác siết chặt, cả người giống như dây leo chặt chẽ quấn lấy thân hình Niếp Duy Bình trong lúc ra sức va chạm phía dưới, giống như bão táp mưa xa, mãnh liệt như mưa gió phập phồng…
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đêm hôm khuya khoắt ngồi viết cảnh H, chảy nhiều máu…
      Tôm Thỏ, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại 3: Nhất định tiếp cận (tiếp theo, HOT nha)
      Edit: Camnu+ Tiểu Lộc Hàm
      Beta:Tiểu Lộc Hàm
      Niếp Duy Bình đúng là thảm, cứ nghĩ mình hằng đêm đều có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực mà ngủ lại sống cuộc sống như hoà thượng lâu như vậy nên động tác phía dưới như ngựa đứt cương, càng lúc càng hung ác, giữ chặt lấy thắt lưng thon cố gắng phối hợp với va chạm của .
      Niếp Duy Bình động tác ra ra vào vào ngừng làm cho Na Na nhanh chóng tan ra thành vũng nước xuân, sau khi đau đớn khó chịu qua tê dại đến khó nhịn. Giống như vô số sâu xảo quyệt, gặm cắn lên dây thần kinh, kích thích đến mức Na Na thể chịu đựng được, mở miệng phát ra những thanh rên rỉ đứt quãng.
      Niếp Duy Bình động tác càng lúc càng nhanh, thắt lưng căng thẳng ngừng phập phồng lên xuống, Na Na ôm lấy đầu vai , lơ đãng nhìn đến hình ảnh dây dưa gắn bó qua tấm gương, va chạm mãnh liệt dưới thân đều phản ánh nét trong gương. Nam nhân loã lồ ở phía sau, cơ thể mỏng manh của tạo thành đường cong mê người, mồ hôi ngừng rơi, dưới ánh đèn càng kích thích thị giác hơn nữa.
      Thị giác bị kích thích làm cho Na Na rất nhanh lên đến đỉnh, theo bản năng liều mạng co rút, tứ chi căng cứng, giống hệt như dây leo bám người Niếp Duy Bình, ngay cả ngón chân cũng vì quá mức kịch liệt mà tự giác co quắp lại.
      Niếp Duy Bình tự nhiên cảm nhận được biến hóa của người trong lòng, tham lam vừa hút vừa siết chặt lấy , cố gắng ra vào theo quy luật rồi hung hăng đâm vào nơi sâu nhất của co, từng dòng từng dòng dâng trào…
      Na Na kìm lòng được kinh sợ thét lên, trong đầu mãnh trắng xoá, cả người nhàng như trôi giữa trung, rốt cục cũng hoàn toàn thả lỏng, đôi mắt mông lung tràn đầy hơi nước, khuôn mặt nhắn hồng hồng biết là mồ hôi hay là nước mắt, cực kỳ giống đoá hoa đào mang chút mưa móc nở rộ lúc sáng sớm, động lòng người quá mức.
      Na Na qua hồi lâu mới tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy người đàn ông đè nặng người, làm có chút hô hấp thông, cau mày đẩy đẩy , suy yếu mở miệng : “Đứng lên…”
      Niếp Duy Bình cũng rất phối hợp nâng tay chống người dậy, chỉ có nửa thân dưới là vẫn như cũ chặt chẽ chiếm giữ.
      Na Na ngượng ngùng dám nhìn xuống cũng dám nhìn khuôn mặt đầy thoã mãn của , giọng : “ ra ngoài …”
      !” Niếp Duy Bình thích ý cử động thắt lưng, thở dài : “Em muốn sinh đứa cho , nếu bây giờ ra ngoài con cháu Niếp gia chẳng phải liền ra ngoài theo sao?”
      …” Na Na xấu hổ lấy tay bịt cái miệng xấu xa của lại hề có chút sức lực. Sau khi cao triều, bộ vị mẫn cảm lại bị đùa bỡn liền vội vàng mở miệng : “ toàn bậy.”
      Niếp Duy Bình cho là đúng cười cười, nắm lấy bàn tay , khuôn mặt đầy vẻ sắc tình ngậm lấy đầu ngón tay mà mút mà cắn, lâu lâu lại dùng lưỡi liếm qua kẽ ngón tay làm cho Na Na phải ngẩng đầu thở hổn hển.
      Na Na thể rụt tay lại, bất đắc dĩ van xin : “Đừng…trước nghỉ ngơi lát sau đó tiếp…”
      “Cái này được?” Niếp Duy Bình cười đến ác liệt: “Phần đáp lễ này của em có thành ý!” Na Na giờ phút này khỏi cảm thấy hối hận, tại sao lại tự làm khổ mình mà câu dẫn Niếp Duy Bình chứ? Bây giờ hay rồi, đưa thịt đến tận miệng, Niếp Duy Bình còn ở đó mà vui vể thưởng thức sao?
      Na Na vẻ mặt cầu xin, vất vả mệt mỏi đều cho , bác sĩ Niếp tận tình hưởng thụ…
      được mấy câu, ánh mắt Niếp Duy Bình lại trầm xuống, ánh mắt sâu kín lại dấy lên hai ngọn lửa.
      Na Na nhìn thấy kinh hãi, càng kinh hãi hơn là, nam căn vừa mới phát tiết phía dưới lại nhanh chóng thức tỉnh, tiếp tục hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chiếm lấy chính mình.
      , …trước nghỉ ngơi chốc lát !” Na Na trong lòng hoảng hốt, miệng khó khắn thốt ra tiếng: “Phóng túng quá độ hại thân thể…”
      Niếp Duy Bình lạnh lùng cười, nhanh chóng ra vào, ở chỗ sâu nhất ma sát nhàng, ngữ khí đầy nguy hiểm: “Em là nghi ngờ năng lực ông xã của em sao?”
      Na Na đầu đau như đánh trống, tiền đồ mà nghẹn ngào nhận sai : “Ông xã lợi hại nhất…em là sợ chính mình chịu nổi, bị thương thân thể…”
      “Đừng sợ!” Bác sĩ Niếp nghe vậy liền nâng người lên, mở hai chân rộng ra hết mức, lời hùng hồn: “Có ông xã em ở đây, cứ để ông xã em tưới nước, làm em lúc nào cũng được giữ ẩm…để luôn là bông hoa tươi xinh đẹp.”
      Như hoa cái đầu nhà á!
      Na Na khóc ra nước mắt.
      Cái đồ hoa ăn thịt người…Bác sĩ Niếp là muốn xé đôi sao?
      Niếp Duy Bình phát tiết qua lần, lúc này liền phá lệ kiên nhẫn, vươn tay chậm rãi xoa nắn bên ngực khéo léo mượt mà. Như cũ dùng ngôn ngữ kích thích chút, mới như vậy tra tấn Na Na đến mức muốn hỏng hoàn toàn, giờ đay lại tiếp tục rơi vào dục vọng. Trong vòng lốc xoáy, tuỳ ý dẫn dắt , nặng nề di động…
      Cho đến lúc nến đỏ vừa cháy hết, Na Na rốt cục cũng chống đỡ nổi, cũng biết là do quá mệt mỏi hay vẫn là thừa nhận nổi kích tình hoan ái quá mức mà chìm vào giấc ngủ.
      Niếp Duy Bình vẫn còn đè nặng mà ra vào nhanh chóng, tận tình phát tiết, rốt cục cảm thấy mỹ mãn mới đem người trong lòng ôm lấy, mỉm cười ôm chìm vào giấc ngủ.
      Ngày hôm sau hai người tự nhiên dậy nổi, Niếp Duy Bình mơ mơ màng màng tỉnh lại lúc, nhìn thời gian cũng trễ liền quyết định đổi giờ làm, sau khi lấy điện thoại bàn giao công việc, lại tiếp tục vùi đầu vào gối ngủ.
      Lúc Na Na tỉnh lại, sắc trời cũng thay đổi, may mà hôm nay làm ca đêm, bằng nhất định nhéo mặt Niếp Duy Bình đến móp méo cho hả giận.
      Na Na cố sức nghiêm mặt, hơi thở gấp gáp nhìn xuống hạ thân, giữa hai chân có thể cảm thấy ràng dòng ấm áp chảy dọc xuống, sắc mặt khỏi càng thêm khó coi, cố gắng chạy chậm vào phòng vệ sinh.
      Na Na đứng dưới vòi sen, để nước ấm chảy dọc từ đầu xuống chân, ánh mắt đảo qua tấm gương tường, khỏi giận dữ trừng lớn mắt.
      Trong gương là hơn hai mươi tuổi nhếch nhác, gương mặt nhiều sắc thái xoay chuyển, tinh thần chút phấn chấn, đôi mắt xanh đen, sắc mặt tái nhợt…
      Na Na tức giận đến mức giơ tay lấy vòi sen xả nước vào gương, quả nhiên a, cả đêm tự đặt mình là bông hoa a!
      Na Na tắm rửa xong mới cảm thấy thoải mái được chút, sắc mặt cũng hoà hoãn ít.
      Niếp Duy Bình trực giác rất tốt, ngồi thảnh thơi xem tạp chí trong phòng khách, thấy ra liền : “Giữa trưa ra ngoài ăn ! Tối hôm qua em cũng mệt rồi, hôm nay đừng nấu cơm…chúng ta lúc về nhớ mua thêm ít chân gà mang tới cho thằng nhóc đó ăn!”
      Bạn Na Viễn thích ăn nhất là chân gà nướng!
      Na Na nhíu nhíu mày: “Còn trai em?”
      Niếp Duy Bình để tạp chí ngang mặt, tình nguyện : “Khách sạn bên cạnh có bán chút đồ ăn, cứ ghé đó mua đại vài món…”
      Na Na do dự rồi hỏi: “Đồ ăn bên ngoài có dinh dưỡng, lại vệ sinh, của em giờ tràng vị rất yếu, có ăn được …”
      “Nào có như vậy!” Niếp Duy Bình kiên nhẫn xua tay chặn lời :“ đặt bàn ở khách sạn Sa Hoa rồi, chúng ta thôi!”
      Đúng là từ ngày đó đến giờ đều ở suốt trong bệnh viện, trong nhà quả có nguyên liệu gì để nấu ăn, Na Na đành phải miễn cưỡng đồng ý.
      Na Hác cùng Tiểu Viễn buổi sáng ăn khẩu phần cơm của bệnh viện, tiểu tử kia ở bên người ba ba cũng có chút kén ăn, ăn được vài miếng liền ném thìa ăn.
      Giữa trưa vừa thấy đến cùng chú, bạn Na Viễn nhướng mày còn chưa kịp oán giận, bị chân gà thơm nức mũi cấp đổ vào miệng, lập tức đem hết bất mãn quên mất còn mảnh, ôm chân gà vui rạo rực cắn ăn.
      Na Hác quét mắt thấy hộp cơm mua ngoài khách sạn, cười như cười nhìn Na Na.
      Na Na khuôn mặt nhắn đỏ lên, biết chuyện gì cũng thể gạt được , liền lập tức thành thực tới ngồi ở bên cạnh .
      Na Hác ý cười càng sâu sắc, thản nhiên mở miệng: “Làm phiền bác sĩ Niếp giúp tôi rửa ít hoa quả, tí nữa Tiểu Viễn ăn cơm xong muốn ăn!”
      Na Na vội vàng đứng lên: “Để em rửa!”
      !” Na Hác cười cười, nhìn chằm chằm Niếp Duy Bình nhanh chậm : “Em ở lại đút ăn cơm.”
      Niếp Duy Bình tự giác cầm túi hoa quả to ra khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.
      Na Hác vỗ vỗ bên giường gọi: “Em , lại đây ngồi.”
      Na Na ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, mở ra hộp cơm đút ăn.
      Na Hác thở dài: “ vội, chỉ là lấy cớ thôi…em , em thành cho biết, em ở chung với bác sĩ Niếp có thấy vui vẻ ?”
      Na Na chút do dự gật đầu: “, em biết quan tâm em, yên tâm, em thực hạnh phúc!”
      Na Hác nhàng cười: “ tin tưởng em tại là hạnh phúc…nhưng em ở cùng , sau này còn hạnh phúc như vậy ?”
      Na Na trầm mặc lát, thấp giọng : “Ai có thể đoán trước chuyện về sau đâu ? Chỉ sợ con người tự thay đổi, em cũng thể khẳng định sau này có còn hạnh phúc như vậy .”
      Na Hác lâu thở dài, nâng tay lên sờ đầu , vừa phiền muộn lại vừa vui mừng : “Em trưởng thành…”
      hai….” Na Na trù trừ hỏi: “ thích bác sĩ Niếp sao?”
      Na Hác rốt cục cũng thu hồi biểu tình mặt, lạnh lùng cười : “Em quý, bảo bối đáng trong sáng thương cưng chìu từ , phải gả cho làm trâu làm ngựa…Em bảo làm sao chấp nhận được?”
      Na Na sắc mặt vội quýnh, sau lúc lâu mới bất đắc dĩ mở miệng: “Em biết sợ em bị tổn thương, nhưng dù sao em cũng phải lập gia đình a…lại , bác sĩ Niếp đối với em tốt lắm, còn hao hết tâm lực cứu …”
      “Đúng vậy!” Na Hác sắc mặt ghét bỏ hừ : “Ân cứu mạng, thiếu cách nào trả được, đành phải học cách của người xưa, đem em gán nợ!”
      Na Na dở khóc dở cười: “ hai, đây là cái gì a! Bác sĩ Niếp cũng phải người xưa…”
      “Nhìn cũng giống lắm mà!” Na Hác cho là đúng :“Nhìn vẻ mặt cũng chẳng tốt lành gì, cũng chính là người thích ăn tươi nuốt sống người khác, cả da lẫn xương!”
      Na Hác lo lắng, nhịn được khuyên nhủ: “Em suy nghĩ kĩ lại à! Đàn ông tốt còn rất nhiều mà…”
      hai!” Na Na nghiêm mặt , “Em thích bác sĩ Niếp! Người đàn ông này theo em thấy có vấn đề gì!”
      Na Hác hơi hơi sửng sốt, cam lòng chậc lưỡi, còn lời nào để .
      Niếp Duy Bình dựng thẳng lỗ tai nghe lén ngoài cửa nửa ngày, mới tâm hoa nộ phóng mang hoa quả xa.
      vợ tuy rằng có chút chán ghét, nhưng thắng nổi được mấy lời của thỏ ngốc nha!
      Chỉ cần nghỉ đến mấy lời thổ lộ suy nghĩ cùng đảm bảo kia của Na Na, Niếp Duy Bình liền cả người thư sướng!
      Đây quả thực tương đương với tát cái mạnh lên mặt Na Hác mà! Lại là do em quý tự ra tay!
      Sau khi nghe được lời thổ lộ của người trong lòng, làm sao còn có thể hãnh diện đây?
      Niếp Duy Bình sung sướng ngâm nga hát, lấy dao khắc hình bánh bao quả táo…
      End.

      Đột kích đêm khuya! Bạn trở lại và ăn hại như xưa!!!
      Đến đây là kết thúc truyện!
      Tôm Thỏ, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :