☆ Chương 29: Bác sĩ Bạch hẹn hò
Bạch Tín Vũ về đến nhà, khi đổi dép nhìn thấy chiếc dép màu hồng nhạt có đính cái nơ hình con bướm rớt xuống đất. Khóe môi hơi nhếch lên, xoay người nhặt nó lên, đặt song song với đôi dép màu xanh đậm của mình.
Hai đôi dép lê để chung chỗ, đế dép hợp thành hình trái tim.
tắm rửa, vừa lau tóc vừa ngồi xuống ghế sofa, bàn trà có đặt vài cuốn sách tham khảo và ba cái laptop. mở cái ra, bên trong toàn bài ghi chú, tương ướng với vài trang sách tham khảo còn có số bản đồ về hô hấp. Khi cầm bút lên tờ rơi màu xanh đậm rớt xuống sàn nhà.
Bạch Tín Vũ buông khăn mặt ra, nhặt tờ rơi lên xem -- Buổi hòa nhạc MOON, tiếng ca đến từ tâm hồn....
lại mở hai cái laptop còn lại, tỉ mỉ xem từ đầu đến cuối. Cúi đầu trầm tư chút, sau đó về phía giá sách lớn ở phòng khách, dùng mắt tìm kiếm, sau đó rút cuốn sách tham khảo ở hàng thứ ba củ kệ thứ tư ra.
Sau đó nhìn vào những chỗ trong ghi chú của ấy, rồi tìm đáp án trong sách tham khảo, dùng bút hi-lite (bút huỳnh quang) gạch dưới những chỗ trọng điểm, và dùng bút máy ghi chép, giải thích ràng trong bài ghi chú của ấy.
Giải quyết xong tất cả vấn đề trong bản ghi chú của ấy, nhìn đồng hồ, thế nhưng lại tốn mất bốn tiếng đồng hồ. Nhưng ngược lại ấy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
xem qua lịch trực của , ngày mai được nghỉ.
cũng thế.
Bạch Tín Vũ dựa lưng vào sô pha, lấy điện thoại ra, bẫm dãy số, đối phương bắt điện thoại rất nhanh, giọng lười biếng từ đầu bên kia truyền đến, "Bác sĩ Bạch, sao vậy? Lại có rượu ngon muốn mời mình à?"
"Luật sư Quý, mình có vấn đề muốn hỏi cậu."
Quý Tử Mạt ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nới lỏng caravat, cười : "Giọng điệu nghiêm túc như vậy, cậu lại có ý đồ xấu gì hả?"
"Mình muốn hai vé xem buổi hòa nhạc MOON, cậu có biện pháp nào ?"
"Khi nào cần?"
"Bảy giờ tối mai, dãy ghế trung tâm."
"..." Quý Tử Mạt trầm giọng nở nụ cười, "Sao cậu gió có mưa được? Muộn như vậy mình biết đâu chuẩn bị cho cậu đây? Cậu cho rằng 24 tiếng đồrawng24 đều có vé sao?"
"Như vậy thôi , mình định nếu cậu đưa hai vé xem hòa nhạc mình liền đưa cái móc chìa khóa XT kia cho cậu đấy."
"Đừng... mình lập tức chuẩn bị cho cậu..." Quý Tử Mạt thể cưỡng lại điệu kiện hấp dẫn kia, cái móc chìa khóa kia còn sản xuất nữa rồi, nghĩ nghĩ, hiếu kỳ hỏi: "Bắt đầu từ khi nào cậu trở nên lãng mạn như vậy? Còn biết thưởng thức nhạc nữa chứ!"
" biết gì cả." Bạch Tín Vũ thản nhiên : "Nhưng học cho biết." Quý Tử Mạt chịu hết nổi, liền trêu ghẹo, "Mình nghĩ cái cậu biết phải nhạc, mà là tên An Ninh kia ?"
" Đúng sao?" Bạch Tín Vũ hề phủ nhận, "Vậy sao? Cậu biết bây giờ là lúc mình nên lấy vợ sao?"
Quý Tử Mạt trầm mặc hồi lâu, sau đó ra đóng cửa phòng làm việc lại, quya về ghế mới chịu hết nổi cười ha hả, "Bác sĩ Bạch, đây phải lại là ý nghĩ của mình cậu chứ?"
Bạch Tín Vũ xem như nghe thấy, bình tĩnh : "Tạm thời là phải."
Quý Tử Mạt quyệt miệng, lắc lắc đầu, "Có phải cậu tự mình làm quá ? Đừng trách mình nhắc nhở cậu, theo đuổi con giống như phẫu thuật vậy, cậu cảm thấy chắc ăn nhất định có thể thành công."
"Coi như tiểu phẫu cũng có nguy hiểm, mình chưa bao giờ nắm chắc 100% thành công." Vừa nhắc tới chuyện liên quan đến công việc, giọng của Bạch Tín Vũ liền trở nên nghiêm túc.
Quý Tử Mạt bất lực cười, "Cậu xem cậu lại nữa rồi, mình cảm thấy cậu nhất định độc thân rồi."
"Mình có vợ rồi." Bạch Tín Vũ cười : "Đây chỉ là vấn đề thời gian."
Quý Tử Mạt cười mà , ba người bạn cấp ba, thành nhà thiết kế, là luật sư, là bác sĩ, toàn làm việc điên cuồng, giống như bị nguyền rủa độc thân, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có bạn .
"Có đôi khi mình rất ngạc nhiên, cậu dựa vào cái gì mà tự tin vậy? Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng ấy nhất định là vợ cậu?" Quý Tử Mạt gõ gõ tàn thuốc, "Tuyệt chiêu cấp tốc của cậu là gì?"
"Cấp tốc?" Bạch Tín Vũ cười khẽ hai tiếng, "Bốn năm cũng coi như cấp tốc sao?"
Quý Tử Mạt dập tắt điếu thuốc, ngồi thẳng người, khoa trương cất cao giọng, "Ý của cậu là cậu theo đuổi ấy bốn năm? Cậu đùa mình đấy hả?"
"Về việc đó trong thời gian ngắn rất khó giải thích ràng với cậu được, nhớ phải giúp mình lấy vé."
Hai người chuyện gần nửa tiếng, Bạch Tín Vũ đứng dậy về hướng phòng ngủ, mới mở cửa được nửa liền dừng lại, tầm mắt tự chủ được nhìn về phía căn phòng đối diện.
Phòng của đóng cửa, hình như có thói quen đóng cửa phòng. Vừa bước vào phòng kia, hình ảnh đêm đó ôm ngủ lại hiên ra trong đầu, mặc dù chỉ ôm chốc lát nhưng loại cảm giác này lại khiến nah quyến luyến vô cùng.
Ngồi ở giường của , tưởng tượng ra cảnh nằm sấp đọc sách. Tóc như thác nước đổ xuống gối, ánh đền chiếu lên làn da trắng nõn. Theo thói quen đặt ly nước trái cây tủ đầu giường. lúc đọc sách thích kéo rèm cửa ra, khi đọc mệt rồi nhìn ra cửa để điều tiết mệt mỏi của mắt.
Đột nhiên Bạch Tín Vũ cảm thấy bộ phận nào đó cơ thể hơi thoải mái, đứng dậy vọt vào nhà tắm xối nước lạnh, bắt bản thân nghĩ đến phòng của nữa. Bốn phía đều là hơi thở của , nhưng lại thấy được , loại vắng vẻ cảm giác này có chút quen.
ra giữa lúc bất tri bất giác, quen mình độc.
...
Hôm sau Quý Tử Mạt lợi dụng mạng lưới quan hệ khổng lồ của mình, lấy được hai tấm vé xem nhạc giao hưởng. Bạch Tín Vũ ở nhà lên mạng tìm hiểu thông tin về buổi hòa nhạc MOON. Sau đó lau chùi nhà cửa nhiễm hạt bụi, chợ mưa thức ăn và cá, nấu cơm chờ về ăn.
Nhưng mãi cho đến buổi chiều, thức ăn đều lạnh nhưng vẫn chưa về. Hai tay chống cằm nhìn bàn thức ăn, lại có khẩu vị.
Nghĩ nghĩ, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho : " về nhà ăn cơm sao?"
An Ninh vừa xuống xe buýt di động vang lên, chuẩn bị tàu điện ngầm. Lấy điện thoại ra xem, thấy người gửi là Bạch Tín Vũ, hơi ngạc nhiên vì rất ít khi gửi tin nhắn.
trả lời: "Bác sĩ Bạch, ngại quá tôi quên với , hôm nay tôi về nhà, tại đường."
Tin nhắn báo gửi thành công, An Ninh cảm thấy mới vừa , đánh chữ rất nhanh, lại gửi thêm tin nhắn: "Về nhà của tôi."
Bạch Tín Vũ vẫn luốn cầm điện thoại, khi chuống báo tin nhắn vang lên vội mở ra xem, sau khi xem nội dung trong mắt lên tia thất vọng.
An Ninh cũng vẫn cầm điện thoại, mở lượng chuông ở mức cao nhất, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó. tàu điện ngầm rất lâu dưới đường hầm, tín hiệu khi có khi . vẫn chưa trả lời, có phải nhận được tin nhắn của ?
Ra khỏi tàu điện ngầm, An Ninh lập tức gọi điện cho Bạch Tín Vũ.
Màn hình điện thoại của Bạch Tín Vũ lên bốn chữ "Bà xã gọi", hiểu sao tâm trạng của lại trở nên sung sướng. vội vàng bắt máy, "Alo!"
"Alo!"
Hai người alo xong, lâu vẫn gì, bầu khí trở nên hết sức quỷ dị, An Ninh cảm thấy mình tệ hết biết, bởi vì lúc nghe thấy giọng của , tim đập rất nhanh, đột nhiên quên mất điều định với .
Mặc dù xa cách năm năm trong khoảng thời gian này họ hề gặp nhau, nhưng ít nhất cũng biết nhau năm năm rồi, hơn nữa ở dưới mái hiên cũng gần nửa tháng, đây là lần đầu gọi điện cho .
Trước kia chưa từng chú ý tới, giọng trong điện thoại có độ chênh lệch lớn với trong cuộc sống thực, An Ninh chỉ nghe tiếng "Alo" cũng rất vui vẻ.
nhớ đến nguyên nhân gọi điện cho , nhưng nếu như hỏi tại sao trả lời tin nhắn... Giống như rất kỳ quái.
Cũng may Bạch Tín Vũ mở miệng trước, giải quyết cái vấn đề khó khăn này thay , "Buổi trưa em về nhà mẹ ăn cơm? Buổi chiều khi nào về?"
An Ninh giật mình, bởi vì gọi tiếng "Mẹ" cũng rất thuận miệng rồi, ra chỉ là thiếu chữ "Em", cho rằng hẳn là mình suy nghĩ nhiều quá.
"Buổi chiều em về, hôm nay em muôn ở nhà." An Ninh cười cười, "Bác sĩ Bạch, hợp đồng ghi mỗi tháng phải ở đủ 25 ngày, hôm nay em muốn xin nghỉ trước ngày."
Bạch Tín Vũ gì.
"Quần áo của hôm qua em giặt phơi lan can rồi." An Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời u, "Hôm nay có thể trời mưa, nhớ cất quần áo."
"An Ninh..."
"Hả?"
Bạch Tín Vũ cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, dùng giọng quan tâm đến : "Là như vậy, vừa vặn có người bạn cho hai tấm vé xem nhạc hội, thời gian là tối nay, nếu .... ừ..."
An Ninh trầm tư chút, đại khái hiểu được ý , hiên tại tay có hai tấm vé xem nhạc hội nhưng đáng tiếc có người cùng.
"Bác sĩ Bạch, em cảm thấy tốt nhất hãy tìm người khác cùng ... Em hiểu gì về nhạc cả." An Ninh rất trung thực, phần lớn thời gian dùng để ôn bài, trước đây là nhà nhà trường học còn bây giờ là nhà và bệnh viện.
"Là buổi biểu diễn MOOn." Bạch Tín Vũ cố ý nhấn mạnh tên đoàn biểu diễn, " rất thưởng thức cách hợp xướng của họ, nhất là trong tình huống có nhạc đệm, loại tiếng ca phát ra từ sâu trong đáy lòng quả có thể là tiếng trời."
Bên này An Ninh trầm mặc hồi lâu, sau đó dè dặt hỏi: "Đoàn hợp xướng đó rất nổi tiếng sao?"
"..."
An Ninh cảm giác mình hỏi như vậy có hơi ngốc, nhưng quả chưa từng nghe qua, chủ yếu là ít chú ý đến phương diện này, bác sĩ Bạch hiểu nhiều như vậy, có lẽ cảm thấy biết ?
Dầu bên kia truyền đến tiếng lật sách, điều này làm đầu lóe ra hình ảnh, hình như trong laptop có tờ rơi, vẫn luôn dùng để ghi chú, chú ý đến nội dung của mặt còn lại. Nhưng hình như tờ rơi này đến cái gì đoàn hợp xướng, hơn nữa tên của đoàn này cũng bắt đầu bằng môt chữ tiếng .
thử thăm dò: "Có phải là tiếng ca linh hồn gì đó ?"
"Đúng." Bạch Tín Vũ buông sách, "Bảy giờ tối nay, chờ em ở cửa nhà hát."
An Ninh nhanh chóng giải thích: "Bác sĩ Bạch, e hiểu... Em sợ làm uổng phí tấm vé của nha... Nếu tìm người khác bác sĩ Lâm sao?"
"Nếu em đến, vậy chỉ có mình ." Bạch Tín Vũ bình tĩnh : "Em có thể đến, luôn đợi em."
☆ Chương 30: Bị thương chút
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng An Ninh vô cùng phức tạp. hay ? Đây là vấn đề khó khăn.
Nếu như có thể y như đứa ngốc, dù sao cũng hề biết gì về nhạc. Nhưng nếu ... bên tai vẫn vang lên giọng thản nhiên, , em có thể đến, nhưng luôn đợi em.
Bác sĩ Bạch giúp rất nhiều? Khi suy sụt là động lực an ủi , khi cần cho cái ôm ấm áp.
tại chỉ cầu làm bạn xem buổi hòa nhạc chung với mà thôi, thể keo kiệt đến nỗi chút thời gian cũng cho .
An Ninh nghĩ kỹ sau đó quyết định... , coi như là chuyện cá nhân của cung phải .
Về đến nhà mẹ nhiệt tình đón vào, ân cần hỏi: "Ninh Ninh, bên ngoài nóng lắm sao? Mặt của con đỏ hết rồi."
An Ninh sờ lên mặt của mình theo bản năng.
Lúc ăn cơm cùng mẹ An Ninh kể cho bà nghe những chuyện ở bệnh viện, từ chuyện học được gì, rút ra được kinh nghiệm gì, tâm trạng vui vẻ và đau lòng, duy chỉ có chuyện về bác sĩ Bạch là bỏ qua.
Mẹ nghe đến cái chết của Đỗ Phi Dương, chịu hết nổi buông đũa xuống, thở dài : "Đứa tốt như vậy đáng tiếc. Ninh Ninh, con phải biết con có ngày hôm nay là chuyện quý báu như nào, vĩnh viễn đừng quên cảm ơn."
An Ninh khẽ gật đầu, "Con biết,"
"Vậy con cùng bác sĩ Bạch..." Bà muốn An Ninh thoải mái, lúc giọng điệu rất , giống như dò xét, quan sát phản ứng của .
An Ninh đoán được, hình như mẹ rất thần kỳ, mỗi lần bắt đầu chuyện đều rất bình thường, nhưng sau đó chủ đề luôn bị thay đổi, cuối cùng rơi xuống đầu của Bạch Tín Vũ.
nuốt cơm trong miệng, uống thêm thìa canh, cười bất đắc dĩ : "Mẹ, mẹ lại nữa rồi..."
Bà nhận ra thay đổi của An Ninh, trước kia nhắc tới bác sĩ Bạch hơi cáu, nhưng hôm nay hình như có.
"Khi nào mời cậu ấy về nhà mình ăn bữa cơm, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp cậu ấy."
"..." Càng nghe càng thái quá, An Ninh phải để đũa xuống, cười giải thích: "Bác sĩ Bạch chữa khỏi bệnh cho vô số người, nếu như ai cũng muốn mời ấy ăn cơm, ấy bận chết mới lạ đó."
"Cái này giống vậy, tình huống của con khác với người ta." Sau khi ra bà mới phát có gì đó ổn.
Quả nhiên An Ninh buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn bà, " giống ở điểm nào? Có cái gì giống? Mẹ, có phải mẹ giấu con chuyện gì ?"
" có, mẹ có giấu con chuyện gì đâu..." Bà lập tức đứng lên, ánh mắt né tránh, "Mẹ lấy cho con thêm chén canh nữa."
An Ninh bắt lấy tay bà, bình tĩnh : "Con ở chung nhà với ấy."
Mẹ rất bình tĩnh, kinh ngạc chưa đến hai giây, sau đó giả bộ rất kinh ngạc " ? Có chuyện vậy sao? Chẳng lẽ bạn cùng phòng của con là bác sĩ Bạch?"
An Ninh nhìn mẹ với ánh mắt phức tạp, mẹ sớm biết ở chung với Bạch Tín Vũ, khi nào mẹ biết, hay chính quá nhạy cảm.
Sau đó dù An Ninh hỏi như thế nào mẹ cũng , chỉ có chuyện gì, nhạy cảm quá thôi.
Mặc dù An Ninh có chút tin, nhưng thể tránh được, nếu như hỏi mẹ được hỏi Bạch Tín Vũ vậy.
Buổi chiều An Ninh lấy hết quần áo trong tủ ra ướm thử, rất coi trọng cách ăn mặc, mang đến nhà trọ mấy bộ quần áo đều giản dị. Hơn nữa hôm nay sở dĩ coi trọng bề ngoài vì xem hòa nhạc, liên quan đến chuyện ra ngoài với Bạch Tín Vũ.
Cuối cùng chọn bộ đầm màu trắng, dài quá gối chút. Nhìn có vẻ rất đoan trang, quá khô khan.
Thay xong quần áo ra khỏi phòng thấy mẹ ngồi ghế sôfa trong phòng khách xem tivi, vừa quay đầu thấy mặc như vậy, mẹ có hơi ngỡ ngàng, sau đó lập tức tươi cười, cũng hỏi mặc như thế là muons đâu, chỉ dặn đường cẩn thận.
An Ninh lại tiết kiệm được vô số lời giải thích mà nghĩ sẵn trong đầu, chỉ có điều, cảm giác trong vẻ mặt vui mừng đó hình như mẹ giấu giếm điều gì đó.
đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, cửa ra vào nhà hát có mấy người, đại sảnh lấy màu rượu vang làm chủ đạo, tấm thảm trải dài từ những bậc thang phía ngoài đến trong sảnh.
Ngay cửa vào dán tấm áp phích màu xanh đậm to kếch xù của dàn hợp xướng MOON, giống như đúc tờ rơi kẹp trong laptop, chỉ khác biệt về kích thước mà thôi.
đứng bên trái cửa, nhìn đồng hồ, 6 giờ 50 phút. Chưa thấy bác sĩ Bạch tới nhưng tuyệt lo lắng, bởi vì là người rất đúng giờ.
Sắc trời tối dần, thỉnh thoảng có trận gió thổi qua, mang theo chút hơi lạnh.
Trong nhà hát vang lên tiếng chuông, thời gian là bảy giờ đúng. Những người đợi bên ngoài cửa vào trong hết, cửa nhà hát dần vắng vẻ.
An Ninh ngồi xuống bậc thang ngay cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa tiếng sau Bạch Tín Vũ vẫn xuất . lấy điện thoại di động ra xem có gửi tin nhắn đến , lúc này mới phát màn hình điện thoại tối đen biết hết pin từ khi nào.
Ánh đèn xanh nhạt hắt ra từ nhà hát, tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, sau đó là tiếng sấm vang lên. Chưa đến ba phút những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất, rơi xuống bàn chân trơn bóng của .
An Ninh đứng lên vào trong sảnh nhà hát trú mưa. tay vẫn cầm tờ rơi mà nhân viên tuyên truyền phát cho, chỉ có điều biết từ lúc nào tờ rơi đó có rất nhiều nếp uốn.
Đến 9 giờ, đứng ở chỗ mơ hồ có thể nghe thấy nhạc trong nhà hát đến lúc cao trào.
An Ninh cảm thấy vô cùng mất mát, lỡ hẹn rồi. Còn gì “Em có thể đến, nhưng vẫn chờ em?”, nên tin là . Tại sao phải tin là chứ?
Bạch Tín Vũ là người mà người khác thể tiến gần, tính cách hay thay đổi, như gần như xa, tới gần bị thương. ràng từng bị dạy dỗ rồi mà vẫn muốn tiến đến gần chứ?
An Ninh, mày là đứa ngốc sao? Tại sao lại đến, uyển chuyển từ chối lời mời của ấy rất khó sao? Tại sao lại muốn tới?
rất muốn về nhà nhưng trời lại mưa to về được. Nàng mặc quá ít vì thế mới cảm nhận được cơn lạnh của đêm mưa. Sao đột nhiên lại cảm thấy khổ sở vậy kìa.
Có lẽ bác sĩ Bạch bận chuyện gì đó, tại sao trong lòng vừa bất an lại tự tìm rất nhiều lí do biện hộ thay .
Buổi biểu diễn kết thúc lúc 10 giờ, bên cạnh nhà hát có quán bar , trời mưa rất lớn, An Ninh có chỗ đành phải vào quán bar
Nhân viên phục vụ quầy bar hỏi muốn uống gì, nhìn bartender biểu diễn kỹ xảo pha rượu, chỉ chỉ rồi :”Đó là cái gì? Cho toi cùng loại .”
Nhân viên phục vụ cười cười, “Cái kia gọi là’Bị thương chút’ “
An Ninh giọng đọc lại tên này, bị thương chút, ừ, đúng là có bị thương chút.
uống thử ngụm, ngọt ngào lại hơi cay cay và đăng đắng, sau khi nuốt hết lại cay xè, nhưng uống rất ngon.
uống liền vài ly, hình như hiểu được tại sao con người lại thích mượn rượu giải sầu rồi, bởi vì rượu làm cho ý thức con người tỉnh táo, như vậy nghĩ đến những chuyện vui.
biết mưa to ngừng từ bao giờ, tửu lượng An Ninh cũng bình thường, uống hơi nhiều nên cảm thấy chóng mặt, nằm sấp ở quầy bar nghỉ ngơi.
Ngoài cửa kính có bóng người đàn ông vội vã tìm kiếm cái gì đó, tay ngừng nhấn dãy số quen thuộc, nhưng trong ống nghe hết lần này tới lần khác lại truyền đến câu quen thuộc:”Thực xin lỗi, số máy quý khách gọi giờ liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau…”
Quần áo của ướt đẫm , mái tóc vẫn còn nước, giọt nước dọc theo khuôn mặt mê người chảy xuống, mắt kính bị nhiễm nước trở thành mảnh sương mù, đôi mắt luôn lạnh lùng bình tĩnh bây giờ còn bình tĩnh nữa, trong đó lộ ra vẻ bất an và lo lắng.
Bạch Tín Vũ giữ nhân viên bán vé chuẩn bị rời , “Xin hỏi có thấy chờ ở đây ? Tóc dài, dáng người rát thanh tú.”
Đúng là nhân viên bán vé có ấn tượng sâu với An Ninh, khẽ gật đầu, “Tôi thấy người, chắc là người , mặc bộ đầm trắng, rất đẹp. ấy vẫn ngồi ở bậc thang chờ. Sau đó trời mưa ấy vào trong, sau đó nữa…người đâu tôi cũng .”
Bạch Tín Vũ vội vàng cảm ơn, bắt đầu tìm ở bên trong, nhưng vẫn có thu hoạch gì. Đến khi nhìn vào quán bar, thấy bóng dáng màu trắng nằm sấp ở quầy bar, người cứng đờ, sải bước qua.
An Ninh cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng có cánh tay vững chắc ôm vào lòng.
Sức lực lớn đến nỗi khiến hô hấp có chút khó khăn, dùng sức đẩy, ậm ờ :” là ai? buông ra nếu tôi la lên đó.”
“Là , đến.”
An Ninh vừa nghe thấy giọng quen thuộc, giãy giụa nữa, nhưng chợt nghixddeens tại sao mình owrtrong này, uống rất nhiều rượu, vì mà uống rượu. Bất giác lại cảm thấy uất ức, giọng :”Tại sao lại lỡ hẹn, tại sao phải gạt em, tại sao luôn như gần như xa…”
Bạch Tín Vũ ôm :” bệnh nhân phụ trách xảy ra vấn đề, bệnh viện gọi qua đó gấp. gọi điện cho em nhưng em lại tắt máy…” cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt nửa nhắm nửa mở của , giọng mang theo vẻ tự trách,”Xin lỗi, cố ý.”
An Ninh hoài nghi mình nghe nhầm, bởi vì nghe thấy bác sĩ Bạch xin lỗi.
Mặc dù vui vì lỡ hẹn, nhưng đều là bác sĩ An Ninh hoàn toàn có thể tiếp nhận lý do của . luôn có thái dộ nghiêm túc đối với bệnh nhân mình phụ trách, vẫn luôn kính nể ở điểm này. Trân trọng sinh mạng trước mặt lỡ hẹn có là chuyện gì?
cảm thấy cơ thể từ từ thả lỏng đưa tay ra ôm cổ theo bản năng, gương mặt dán sát vào ngực , mơ mơ màng màng trả lời:”Ừ, em tiếp nhận lời xin lỗi của , bây giờ đưa em về nhà .”
Lúc này Bạch Tín Vũ mới vui vẻ, ngửi mùi thơm tóc , chịu hết nổi lại hôn lên trán cái,”Được chúng ta về nhà.”
Last edited by a moderator: 3/3/16
PhongVy và duyenktn1 thích bài này.