1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ Bạch, đã lâu không gặp! - Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 29: Bác sĩ Bạch hẹn hò

      Bạch Tín Vũ về đến nhà, khi đổi dép nhìn thấy chiếc dép màu hồng nhạt có đính cái nơ hình con bướm rớt xuống đất. Khóe môi hơi nhếch lên, xoay người nhặt nó lên, đặt song song với đôi dép màu xanh đậm của mình.

      Hai đôi dép lê để chung chỗ, đế dép hợp thành hình trái tim.

      tắm rửa, vừa lau tóc vừa ngồi xuống ghế sofa, bàn trà có đặt vài cuốn sách tham khảo và ba cái laptop. mở cái ra, bên trong toàn bài ghi chú, tương ướng với vài trang sách tham khảo còn có số bản đồ về hô hấp. Khi cầm bút lên tờ rơi màu xanh đậm rớt xuống sàn nhà.

      Bạch Tín Vũ buông khăn mặt ra, nhặt tờ rơi lên xem -- Buổi hòa nhạc MOON, tiếng ca đến từ tâm hồn....

      lại mở hai cái laptop còn lại, tỉ mỉ xem từ đầu đến cuối. Cúi đầu trầm tư chút, sau đó về phía giá sách lớn ở phòng khách, dùng mắt tìm kiếm, sau đó rút cuốn sách tham khảo ở hàng thứ ba củ kệ thứ tư ra.

      Sau đó nhìn vào những chỗ trong ghi chú của ấy, rồi tìm đáp án trong sách tham khảo, dùng bút hi-lite (bút huỳnh quang) gạch dưới những chỗ trọng điểm, và dùng bút máy ghi chép, giải thích ràng trong bài ghi chú của ấy.

      Giải quyết xong tất cả vấn đề trong bản ghi chú của ấy, nhìn đồng hồ, thế nhưng lại tốn mất bốn tiếng đồng hồ. Nhưng ngược lại ấy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

      xem qua lịch trực của , ngày mai được nghỉ.

      cũng thế.

      Bạch Tín Vũ dựa lưng vào sô pha, lấy điện thoại ra, bẫm dãy số, đối phương bắt điện thoại rất nhanh, giọng lười biếng từ đầu bên kia truyền đến, "Bác sĩ Bạch, sao vậy? Lại có rượu ngon muốn mời mình à?"

      "Luật sư Quý, mình có vấn đề muốn hỏi cậu."

      Quý Tử Mạt ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nới lỏng caravat, cười : "Giọng điệu nghiêm túc như vậy, cậu lại có ý đồ xấu gì hả?"

      "Mình muốn hai vé xem buổi hòa nhạc MOON, cậu có biện pháp nào ?"

      "Khi nào cần?"

      "Bảy giờ tối mai, dãy ghế trung tâm."

      "..." Quý Tử Mạt trầm giọng nở nụ cười, "Sao cậu gió có mưa được? Muộn như vậy mình biết đâu chuẩn bị cho cậu đây? Cậu cho rằng 24 tiếng đồrawng24 đều có vé sao?"

      "Như vậy thôi , mình định nếu cậu đưa hai vé xem hòa nhạc mình liền đưa cái móc chìa khóa XT kia cho cậu đấy."

      "Đừng... mình lập tức chuẩn bị cho cậu..." Quý Tử Mạt thể cưỡng lại điệu kiện hấp dẫn kia, cái móc chìa khóa kia còn sản xuất nữa rồi, nghĩ nghĩ, hiếu kỳ hỏi: "Bắt đầu từ khi nào cậu trở nên lãng mạn như vậy? Còn biết thưởng thức nhạc nữa chứ!"

      " biết gì cả." Bạch Tín Vũ thản nhiên : "Nhưng học cho biết." Quý Tử Mạt chịu hết nổi, liền trêu ghẹo, "Mình nghĩ cái cậu biết phải nhạc, mà là tên An Ninh kia ?"

      " Đúng sao?" Bạch Tín Vũ hề phủ nhận, "Vậy sao? Cậu biết bây giờ là lúc mình nên lấy vợ sao?"

      Quý Tử Mạt trầm mặc hồi lâu, sau đó ra đóng cửa phòng làm việc lại, quya về ghế mới chịu hết nổi cười ha hả, "Bác sĩ Bạch, đây phải lại là ý nghĩ của mình cậu chứ?"

      Bạch Tín Vũ xem như nghe thấy, bình tĩnh : "Tạm thời là phải."

      Quý Tử Mạt quyệt miệng, lắc lắc đầu, "Có phải cậu tự mình làm quá ? Đừng trách mình nhắc nhở cậu, theo đuổi con giống như phẫu thuật vậy, cậu cảm thấy chắc ăn nhất định có thể thành công."

      "Coi như tiểu phẫu cũng có nguy hiểm, mình chưa bao giờ nắm chắc 100% thành công." Vừa nhắc tới chuyện liên quan đến công việc, giọng của Bạch Tín Vũ liền trở nên nghiêm túc.

      Quý Tử Mạt bất lực cười, "Cậu xem cậu lại nữa rồi, mình cảm thấy cậu nhất định độc thân rồi."

      "Mình có vợ rồi." Bạch Tín Vũ cười : "Đây chỉ là vấn đề thời gian."

      Quý Tử Mạt cười mà , ba người bạn cấp ba, thành nhà thiết kế, là luật sư, là bác sĩ, toàn làm việc điên cuồng, giống như bị nguyền rủa độc thân, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có bạn .

      "Có đôi khi mình rất ngạc nhiên, cậu dựa vào cái gì mà tự tin vậy? Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng ấy nhất định là vợ cậu?" Quý Tử Mạt gõ gõ tàn thuốc, "Tuyệt chiêu cấp tốc của cậu là gì?"

      "Cấp tốc?" Bạch Tín Vũ cười khẽ hai tiếng, "Bốn năm cũng coi như cấp tốc sao?"

      Quý Tử Mạt dập tắt điếu thuốc, ngồi thẳng người, khoa trương cất cao giọng, "Ý của cậu là cậu theo đuổi ấy bốn năm? Cậu đùa mình đấy hả?"

      "Về việc đó trong thời gian ngắn rất khó giải thích ràng với cậu được, nhớ phải giúp mình lấy vé."

      Hai người chuyện gần nửa tiếng, Bạch Tín Vũ đứng dậy về hướng phòng ngủ, mới mở cửa được nửa liền dừng lại, tầm mắt tự chủ được nhìn về phía căn phòng đối diện.

      Phòng của đóng cửa, hình như có thói quen đóng cửa phòng. Vừa bước vào phòng kia, hình ảnh đêm đó ôm ngủ lại hiên ra trong đầu, mặc dù chỉ ôm chốc lát nhưng loại cảm giác này lại khiến nah quyến luyến vô cùng.

      Ngồi ở giường của , tưởng tượng ra cảnh nằm sấp đọc sách. Tóc như thác nước đổ xuống gối, ánh đền chiếu lên làn da trắng nõn. Theo thói quen đặt ly nước trái cây tủ đầu giường. lúc đọc sách thích kéo rèm cửa ra, khi đọc mệt rồi nhìn ra cửa để điều tiết mệt mỏi của mắt.

      Đột nhiên Bạch Tín Vũ cảm thấy bộ phận nào đó cơ thể hơi thoải mái, đứng dậy vọt vào nhà tắm xối nước lạnh, bắt bản thân nghĩ đến phòng của nữa. Bốn phía đều là hơi thở của , nhưng lại thấy được , loại vắng vẻ cảm giác này có chút quen.

      ra giữa lúc bất tri bất giác, quen mình độc.

      ...

      Hôm sau Quý Tử Mạt lợi dụng mạng lưới quan hệ khổng lồ của mình, lấy được hai tấm vé xem nhạc giao hưởng. Bạch Tín Vũ ở nhà lên mạng tìm hiểu thông tin về buổi hòa nhạc MOON. Sau đó lau chùi nhà cửa nhiễm hạt bụi, chợ mưa thức ăn và cá, nấu cơm chờ về ăn.

      Nhưng mãi cho đến buổi chiều, thức ăn đều lạnh nhưng vẫn chưa về. Hai tay chống cằm nhìn bàn thức ăn, lại có khẩu vị.

      Nghĩ nghĩ, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho : " về nhà ăn cơm sao?"

      An Ninh vừa xuống xe buýt di động vang lên, chuẩn bị tàu điện ngầm. Lấy điện thoại ra xem, thấy người gửi là Bạch Tín Vũ, hơi ngạc nhiên vì rất ít khi gửi tin nhắn.

      trả lời: "Bác sĩ Bạch, ngại quá tôi quên với , hôm nay tôi về nhà, tại đường."

      Tin nhắn báo gửi thành công, An Ninh cảm thấy mới vừa , đánh chữ rất nhanh, lại gửi thêm tin nhắn: "Về nhà của tôi."

      Bạch Tín Vũ vẫn luốn cầm điện thoại, khi chuống báo tin nhắn vang lên vội mở ra xem, sau khi xem nội dung trong mắt lên tia thất vọng.

      An Ninh cũng vẫn cầm điện thoại, mở lượng chuông ở mức cao nhất, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó. tàu điện ngầm rất lâu dưới đường hầm, tín hiệu khi có khi . vẫn chưa trả lời, có phải nhận được tin nhắn của ?

      Ra khỏi tàu điện ngầm, An Ninh lập tức gọi điện cho Bạch Tín Vũ.

      Màn hình điện thoại của Bạch Tín Vũ lên bốn chữ "Bà xã gọi", hiểu sao tâm trạng của lại trở nên sung sướng. vội vàng bắt máy, "Alo!"

      "Alo!"

      Hai người alo xong, lâu vẫn gì, bầu khí trở nên hết sức quỷ dị, An Ninh cảm thấy mình tệ hết biết, bởi vì lúc nghe thấy giọng của , tim đập rất nhanh, đột nhiên quên mất điều định với .

      Mặc dù xa cách năm năm trong khoảng thời gian này họ hề gặp nhau, nhưng ít nhất cũng biết nhau năm năm rồi, hơn nữa ở dưới mái hiên cũng gần nửa tháng, đây là lần đầu gọi điện cho .

      Trước kia chưa từng chú ý tới, giọng trong điện thoại có độ chênh lệch lớn với trong cuộc sống thực, An Ninh chỉ nghe tiếng "Alo" cũng rất vui vẻ.

      nhớ đến nguyên nhân gọi điện cho , nhưng nếu như hỏi tại sao trả lời tin nhắn... Giống như rất kỳ quái.

      Cũng may Bạch Tín Vũ mở miệng trước, giải quyết cái vấn đề khó khăn này thay , "Buổi trưa em về nhà mẹ ăn cơm? Buổi chiều khi nào về?"

      An Ninh giật mình, bởi vì gọi tiếng "Mẹ" cũng rất thuận miệng rồi, ra chỉ là thiếu chữ "Em", cho rằng hẳn là mình suy nghĩ nhiều quá.

      "Buổi chiều em về, hôm nay em muôn ở nhà." An Ninh cười cười, "Bác sĩ Bạch, hợp đồng ghi mỗi tháng phải ở đủ 25 ngày, hôm nay em muốn xin nghỉ trước ngày."

      Bạch Tín Vũ gì.

      "Quần áo của hôm qua em giặt phơi lan can rồi." An Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời u, "Hôm nay có thể trời mưa, nhớ cất quần áo."

      "An Ninh..."

      "Hả?"

      Bạch Tín Vũ cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, dùng giọng quan tâm đến : "Là như vậy, vừa vặn có người bạn cho hai tấm vé xem nhạc hội, thời gian là tối nay, nếu .... ừ..."

      An Ninh trầm tư chút, đại khái hiểu được ý , hiên tại tay có hai tấm vé xem nhạc hội nhưng đáng tiếc có người cùng.

      "Bác sĩ Bạch, em cảm thấy tốt nhất hãy tìm người khác cùng ... Em hiểu gì về nhạc cả." An Ninh rất trung thực, phần lớn thời gian dùng để ôn bài, trước đây là nhà nhà trường học còn bây giờ là nhà và bệnh viện.

      "Là buổi biểu diễn MOOn." Bạch Tín Vũ cố ý nhấn mạnh tên đoàn biểu diễn, " rất thưởng thức cách hợp xướng của họ, nhất là trong tình huống có nhạc đệm, loại tiếng ca phát ra từ sâu trong đáy lòng quả có thể là tiếng trời."

      Bên này An Ninh trầm mặc hồi lâu, sau đó dè dặt hỏi: "Đoàn hợp xướng đó rất nổi tiếng sao?"

      "..."

      An Ninh cảm giác mình hỏi như vậy có hơi ngốc, nhưng quả chưa từng nghe qua, chủ yếu là ít chú ý đến phương diện này, bác sĩ Bạch hiểu nhiều như vậy, có lẽ cảm thấy biết ?

      Dầu bên kia truyền đến tiếng lật sách, điều này làm đầu lóe ra hình ảnh, hình như trong laptop có tờ rơi, vẫn luôn dùng để ghi chú, chú ý đến nội dung của mặt còn lại. Nhưng hình như tờ rơi này đến cái gì đoàn hợp xướng, hơn nữa tên của đoàn này cũng bắt đầu bằng môt chữ tiếng .

      thử thăm dò: "Có phải là tiếng ca linh hồn gì đó ?"

      "Đúng." Bạch Tín Vũ buông sách, "Bảy giờ tối nay, chờ em ở cửa nhà hát."

      An Ninh nhanh chóng giải thích: "Bác sĩ Bạch, e hiểu... Em sợ làm uổng phí tấm vé của nha... Nếu tìm người khác bác sĩ Lâm sao?"

      "Nếu em đến, vậy chỉ có mình ." Bạch Tín Vũ bình tĩnh : "Em có thể đến, luôn đợi em."




      ☆ Chương 30: Bị thương chút

      Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng An Ninh vô cùng phức tạp. hay ? Đây là vấn đề khó khăn.

      Nếu như có thể y như đứa ngốc, dù sao cũng hề biết gì về nhạc. Nhưng nếu ... bên tai vẫn vang lên giọng thản nhiên, , em có thể đến, nhưng luôn đợi em.

      Bác sĩ Bạch giúp rất nhiều? Khi suy sụt là động lực an ủi , khi cần cho cái ôm ấm áp.

      tại chỉ cầu làm bạn xem buổi hòa nhạc chung với mà thôi, thể keo kiệt đến nỗi chút thời gian cũng cho .

      An Ninh nghĩ kỹ sau đó quyết định... , coi như là chuyện cá nhân của cung phải .

      Về đến nhà mẹ nhiệt tình đón vào, ân cần hỏi: "Ninh Ninh, bên ngoài nóng lắm sao? Mặt của con đỏ hết rồi."

      An Ninh sờ lên mặt của mình theo bản năng.

      Lúc ăn cơm cùng mẹ An Ninh kể cho bà nghe những chuyện ở bệnh viện, từ chuyện học được gì, rút ra được kinh nghiệm gì, tâm trạng vui vẻ và đau lòng, duy chỉ có chuyện về bác sĩ Bạch là bỏ qua.

      Mẹ nghe đến cái chết của Đỗ Phi Dương, chịu hết nổi buông đũa xuống, thở dài : "Đứa tốt như vậy đáng tiếc. Ninh Ninh, con phải biết con có ngày hôm nay là chuyện quý báu như nào, vĩnh viễn đừng quên cảm ơn."

      An Ninh khẽ gật đầu, "Con biết,"

      "Vậy con cùng bác sĩ Bạch..." Bà muốn An Ninh thoải mái, lúc giọng điệu rất , giống như dò xét, quan sát phản ứng của .

      An Ninh đoán được, hình như mẹ rất thần kỳ, mỗi lần bắt đầu chuyện đều rất bình thường, nhưng sau đó chủ đề luôn bị thay đổi, cuối cùng rơi xuống đầu của Bạch Tín Vũ.

      nuốt cơm trong miệng, uống thêm thìa canh, cười bất đắc dĩ : "Mẹ, mẹ lại nữa rồi..."

      nhận ra thay đổi của An Ninh, trước kia nhắc tới bác sĩ Bạch hơi cáu, nhưng hôm nay hình như có.

      "Khi nào mời cậu ấy về nhà mình ăn bữa cơm, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp cậu ấy."

      "..." Càng nghe càng thái quá, An Ninh phải để đũa xuống, cười giải thích: "Bác sĩ Bạch chữa khỏi bệnh cho vô số người, nếu như ai cũng muốn mời ấy ăn cơm, ấy bận chết mới lạ đó."

      "Cái này giống vậy, tình huống của con khác với người ta." Sau khi ra bà mới phát có gì đó ổn.

      Quả nhiên An Ninh buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn bà, " giống ở điểm nào? Có cái gì giống? Mẹ, có phải mẹ giấu con chuyện gì ?"

      " có, mẹ có giấu con chuyện gì đâu..." Bà lập tức đứng lên, ánh mắt né tránh, "Mẹ lấy cho con thêm chén canh nữa."

      An Ninh bắt lấy tay bà, bình tĩnh : "Con ở chung nhà với ấy."

      Mẹ rất bình tĩnh, kinh ngạc chưa đến hai giây, sau đó giả bộ rất kinh ngạc " ? Có chuyện vậy sao? Chẳng lẽ bạn cùng phòng của con là bác sĩ Bạch?"

      An Ninh nhìn mẹ với ánh mắt phức tạp, mẹ sớm biết ở chung với Bạch Tín Vũ, khi nào mẹ biết, hay chính quá nhạy cảm.

      Sau đó dù An Ninh hỏi như thế nào mẹ cũng , chỉ có chuyện gì, nhạy cảm quá thôi.

      Mặc dù An Ninh có chút tin, nhưng thể tránh được, nếu như hỏi mẹ được hỏi Bạch Tín Vũ vậy.

      Buổi chiều An Ninh lấy hết quần áo trong tủ ra ướm thử, rất coi trọng cách ăn mặc, mang đến nhà trọ mấy bộ quần áo đều giản dị. Hơn nữa hôm nay sở dĩ coi trọng bề ngoài vì xem hòa nhạc, liên quan đến chuyện ra ngoài với Bạch Tín Vũ.

      Cuối cùng chọn bộ đầm màu trắng, dài quá gối chút. Nhìn có vẻ rất đoan trang, quá khô khan.

      Thay xong quần áo ra khỏi phòng thấy mẹ ngồi ghế sôfa trong phòng khách xem tivi, vừa quay đầu thấy mặc như vậy, mẹ có hơi ngỡ ngàng, sau đó lập tức tươi cười, cũng hỏi mặc như thế là muons đâu, chỉ dặn đường cẩn thận.

      An Ninh lại tiết kiệm được vô số lời giải thích mà nghĩ sẵn trong đầu, chỉ có điều, cảm giác trong vẻ mặt vui mừng đó hình như mẹ giấu giếm điều gì đó.

      đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, cửa ra vào nhà hát có mấy người, đại sảnh lấy màu rượu vang làm chủ đạo, tấm thảm trải dài từ những bậc thang phía ngoài đến trong sảnh.

      Ngay cửa vào dán tấm áp phích màu xanh đậm to kếch xù của dàn hợp xướng MOON, giống như đúc tờ rơi kẹp trong laptop, chỉ khác biệt về kích thước mà thôi.

      đứng bên trái cửa, nhìn đồng hồ, 6 giờ 50 phút. Chưa thấy bác sĩ Bạch tới nhưng tuyệt lo lắng, bởi vì là người rất đúng giờ.

      Sắc trời tối dần, thỉnh thoảng trận gió thổi qua, mang theo chút hơi lạnh.

      Trong nhà hát vang lên tiếng chuông, thời gian là bảy giờ đúng. Những người đợi bên ngoài cửa vào trong hết, cửa nhà hát dần vắng vẻ.

      An Ninh ngồi xuống bậc thang ngay cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

      Nửa tiếng sau Bạch Tín Vũ vẫn xuất . lấy điện thoại di động ra xem có gửi tin nhắn đến , lúc này mới phát màn hình điện thoại tối đen biết hết pin từ khi nào.

      Ánh đèn xanh nhạt hắt ra từ nhà hát, tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, sau đó là tiếng sấm vang lên. Chưa đến ba phút những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất, rơi xuống bàn chân trơn bóng của .

      An Ninh đứng lên vào trong sảnh nhà hát trú mưa. tay vẫn cầm tờ rơi mà nhân viên tuyên truyền phát cho, chỉ có điều biết từ lúc nào tờ rơi đó có rất nhiều nếp uốn.

      Đến 9 giờ, đứng ở chỗ mơ hồ có thể nghe thấy nhạc trong nhà hát đến lúc cao trào.

      An Ninh cảm thấy vô cùng mất mát, lỡ hẹn rồi. Còn gì “Em có thể đến, nhưng vẫn chờ em?”, nên tin là . Tại sao phải tin là chứ?

      Bạch Tín Vũ là người mà người khác thể tiến gần, tính cách hay thay đổi, như gần như xa, tới gần bị thương. ràng từng bị dạy dỗ rồi mà vẫn muốn tiến đến gần chứ?

      An Ninh, mày là đứa ngốc sao? Tại sao lại đến, uyển chuyển từ chối lời mời của ấy rất khó sao? Tại sao lại muốn tới?

      rất muốn về nhà nhưng trời lại mưa to về được. Nàng mặc quá ít vì thế mới cảm nhận được cơn lạnh của đêm mưa. Sao đột nhiên lại cảm thấy khổ sở vậy kìa.

      Có lẽ bác sĩ Bạch bận chuyện gì đó, tại sao trong lòng vừa bất an lại tự tìm rất nhiều lí do biện hộ thay .

      Buổi biểu diễn kết thúc lúc 10 giờ, bên cạnh nhà hát có quán bar , trời mưa rất lớn, An Ninh có chỗ đành phải vào quán bar

      Nhân viên phục vụ quầy bar hỏi muốn uống gì, nhìn bartender biểu diễn kỹ xảo pha rượu, chỉ chỉ rồi :”Đó là cái gì? Cho toi cùng loại .”

      Nhân viên phục vụ cười cười, “Cái kia gọi là’Bị thương chút’ “

      An Ninh giọng đọc lại tên này, bị thương chút, ừ, đúng là có bị thương chút.

      uống thử ngụm, ngọt ngào lại hơi cay cay và đăng đắng, sau khi nuốt hết lại cay xè, nhưng uống rất ngon.

      uống liền vài ly, hình như hiểu được tại sao con người lại thích mượn rượu giải sầu rồi, bởi vì rượu làm cho ý thức con người tỉnh táo, như vậy nghĩ đến những chuyện vui.

      biết mưa to ngừng từ bao giờ, tửu lượng An Ninh cũng bình thường, uống hơi nhiều nên cảm thấy chóng mặt, nằm sấp ở quầy bar nghỉ ngơi.

      Ngoài cửa kính có bóng người đàn ông vội vã tìm kiếm cái gì đó, tay ngừng nhấn dãy số quen thuộc, nhưng trong ống nghe hết lần này tới lần khác lại truyền đến câu quen thuộc:”Thực xin lỗi, số máy quý khách gọi giờ liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau…”

      Quần áo của ướt đẫm , mái tóc vẫn còn nước, giọt nước dọc theo khuôn mặt mê người chảy xuống, mắt kính bị nhiễm nước trở thành mảnh sương mù, đôi mắt luôn lạnh lùng bình tĩnh bây giờ còn bình tĩnh nữa, trong đó lộ ra vẻ bất an và lo lắng.

      Bạch Tín Vũ giữ nhân viên bán vé chuẩn bị rời , “Xin hỏi có thấy chờ ở đây ? Tóc dài, dáng người rát thanh tú.”

      Đúng là nhân viên bán vé có ấn tượng sâu với An Ninh, khẽ gật đầu, “Tôi thấy người, chắc là người , mặc bộ đầm trắng, rất đẹp. ấy vẫn ngồi ở bậc thang chờ. Sau đó trời mưa ấy vào trong, sau đó nữa…người đâu tôi cũng .”

      Bạch Tín Vũ vội vàng cảm ơn, bắt đầu tìm ở bên trong, nhưng vẫn có thu hoạch gì. Đến khi nhìn vào quán bar, thấy bóng dáng màu trắng nằm sấp ở quầy bar, người cứng đờ, sải bước qua.

      An Ninh cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng có cánh tay vững chắc ôm vào lòng.

      Sức lực lớn đến nỗi khiến hô hấp có chút khó khăn, dùng sức đẩy, ậm ờ :” là ai? buông ra nếu tôi la lên đó.”

      “Là , đến.”

      An Ninh vừa nghe thấy giọng quen thuộc, giãy giụa nữa, nhưng chợt nghixddeens tại sao mình owrtrong này, uống rất nhiều rượu, vì mà uống rượu. Bất giác lại cảm thấy uất ức, giọng :”Tại sao lại lỡ hẹn, tại sao phải gạt em, tại sao luôn như gần như xa…”

      Bạch Tín Vũ ôm :” bệnh nhân phụ trách xảy ra vấn đề, bệnh viện gọi qua đó gấp. gọi điện cho em nhưng em lại tắt máy…” cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt nửa nhắm nửa mở của , giọng mang theo vẻ tự trách,”Xin lỗi, cố ý.”

      An Ninh hoài nghi mình nghe nhầm, bởi vì nghe thấy bác sĩ Bạch xin lỗi.

      Mặc dù vui vì lỡ hẹn, nhưng đều là bác sĩ An Ninh hoàn toàn có thể tiếp nhận lý do của . luôn có thái dộ nghiêm túc đối với bệnh nhân mình phụ trách, vẫn luôn kính nể ở điểm này. Trân trọng sinh mạng trước mặt lỡ hẹn có là chuyện gì?

      cảm thấy cơ thể từ từ thả lỏng đưa tay ra ôm cổ theo bản năng, gương mặt dán sát vào ngực , mơ mơ màng màng trả lời:”Ừ, em tiếp nhận lời xin lỗi của , bây giờ đưa em về nhà .”

      Lúc này Bạch Tín Vũ mới vui vẻ, ngửi mùi thơm tóc , chịu hết nổi lại hôn lên trán cái,”Được chúng ta về nhà.”
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      PhongVyduyenktn1 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 31: Dục vọng

      Mưa rơi lớn dần rơi lên mái nhà tạo ra tiếng vang lớn, Bạch Tín Vũ ôm An Ninh ra khỏi quán bar, bên ngoài đen kịt mọi thứ trong mưa đều trở nên mờ ảo, đèn xe taxi cũng thành màu da cam mông lung.

      Sau khi xe ngừng lại, Bạch Tín Vũ đặt An Ninh lên ghế sau rồi mới ngồi vào xe. vội mang theo dù, cho nên toàn thân ướt đẫm, thậm chí còn làm An Ninh ướt theo.

      "Làm ơn giảm máy lạnh chút, vợ tôi ngủ." Bạch Tín Vũ ôm An Ninh vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho .

      Tài xế xe taxi nhìn qua kiếng chiếu hậu, vui vẻ : "Chàng trai, cậu thương vợ."

      Bạch Tín Vũ cười mà , chỉ là cánh tay dùng thêm lực để càng dựa vào mình gần hơn. An Ninh dựa vào người , phần lớn tóc đều chỉ có đuôi tóc hơi ướt, rủ xuống quần dài màu đen của .

      Uống quá nhiều rượu khiến mặt ửng hồng, mặt chôn vào ngực , ngoài xe sấm sét vang dội còn ngủ say sưa.

      Bạch Tín Vũ khẽ vuốt gò má trắng nõn của , vén những sợi tóc lõa xõa ra sau tai , cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt ngủ say của . Động tác tay cứng đờ, tầm mắt thể dời ...

      An Ninh mặc chiếc đầm màu trắng, cổ áo có ba cái nút áo, vốn là có gì, nhưng vì rồi ôm ôm còn cọ cọ, mấy nút áo bị bung ra, lộ ra bộ phận nên lộ, có thể thấy khe ngực như như .

      Váy chiffon bị ướt mà trở nên xuyên thấu, tệ hơn là tư thế này của , hoàn toàn chút phòng bị coi coi Bạch Tín Vũ là cái gối.

      Ôn hương nhuyễn ngọc (miêu tả người con trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp) trong ngực, dù là người cao ngạo lạnh lùng bình tĩnh như bác sĩ Bạch cũng thể chóng chọi nổi. Thân thể nóng lên, dục vọng chạy thẳng lên não, đốt mặt của nóng lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      An Ninh ngủ ngon giấc đột nhiên cảm thấy phía dưới gối đầu có thêm tảng đá, rất khó chịu. Vì vậy đưa tay lên sờ, muốn đẩy tảng đá ra...

      Đôi mắt Bạch Tín Vũ trở nên rất thâm trầm, ánh mắt giống như mãnh thú đói khát, đè tay lại, khống chế cái tay nghịch ngợm của trong lòng bàn tay.

      Tảng đá cắn người, An Ninh cựa quậy người, muốn rút tay lại, nhưng say đến đầu óc choáng váng, làm được sau đó cũng dần dần quên mất chuyện này ngủ tiếp.

      Xe taxi dừng lại trước cửa nhà trọ, Bạch Tín Vũ ôm An Ninh ra vào thnag máy tầng dưới cùng.

      Trong thnag máy rất sáng, hình ảnh hai người lên vách tường thang máy. An Ninh giống như con mèo, ngoan ngoãn cuộn mình ở trong lòng , làn váy xộc xệch lộ ra cái đùi trắng nõn. Thậm chí nhìn vào trong vách thang máy có thể thấy quần lót của . Là màu trắng, có viền ren màu đen...

      Bạch Tín Vũ nhẫn, bộ phận nào đó của cơ thể lại kiềm chế được mà hưng phấn nãy giờ, cũng lộ nguyên hình ra trước vách thang máy.

      Cũng may Camera chỉ ngắn ngoài cửa thang máy, bên trong có cái nào, nếu tình nguyện ôm leo cầu thnag bộ lên tầng 21.

      Đến cửa nhà khi móc chìa khóa ra tay Bạch Tín Vũ hưng phấn mà phát run, mất lần tra chìa khóa vào, gió đêm thổi qua chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, cũng thổi qua làn tóc An Ninh, vài sợi rơi xuống cánh tay Bạch Tín Vũ.

      Nhớ lại cảnh tra chìa khóa vào, mặt đỏ ửng, cái chìa khóa trong tay "lạch cạch" tiếng rơi xuống đất.

      phải khom người xuống nhặt chìa khóa, hành động này đánh thức An Ninh, mở mắt, vuốt vuốt huyệt Thái Dương đau đớn.

      lúc lâu sau mới kịp phản ứng, vỗ vai Bạch Tín Vũ, thản nhiên : "Bác sĩ Bạch, thả em xuống ."

      Bạch Tín Vũ do dự trong giây lát, sau đó thả xuống.

      Chân vừa chạm đất, An Ninh lập tức tránh khỏi người , dựa vào tường.

      Bạch Tín Vũ nhặt chìa khóa lên, tránh ánh mắt của mở cửa ra.

      An Ninh vin tường đến cửa, muốn xa hơn, dột nhiên cảm thấy cơ thể bẫng, hai chân cách xa mặt đất, được Bạch Tín Vũ bế lên.

      "Em có thể tự ." Tỉnh táo chút An Ninh chịu hết nổi nhấn mạnh, đến cửa rồi, cho dù có bò cũng có thể bò về phòng mình...

      Bạch Tín Vũ thoáng nhíu mày, nghiêm túc : " cò phỉa khóa cửa, muốn bị chậm trễ mà thôi."

      An Ninh cũng tranh cãi với , dù sao cũng có vài bước chân. Sau đó Bạch Tín Vũ đặt lê giường rồi liền xoay người rời .

      Nhưng chưa đến hai phút... trở lại. thay đồ ngủ, dùng khăn mặt lau tóc, ngồi ở bên giường của An Ninh.

      An Ninh giãy giụa ngồi dậy, mặc dù đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng ít nhất cũng biết nên về phòng của chứ phỉa ngồi ở đây.

      "Bác sĩ Bạch, em muốn ngủ." An Ninh hết sức tự nhiên đuổi khách.

      " biết." Bạch Tín Vũ ném khăn lông qua bên, ngồi trước mặt , sau đó đưa tay ra bắt đầu cởi đầm của ra.

      An Ninh đẩy ra, nhưng trọng tâm ổn mà chụp hụt, nếu phải giữ lại ngã xuống đất rồi.

      Nhưng vẫn khó có thể chấp nhận được này, đnag nghĩ sao mình lại mơ giấc mơ kỳ quái như vậy chứ...

      "Đầm của em bị ướt rồi, chỉ muốn thay đồ cho em mà thôi." Giọng Bạch Tín Vũ vẫn dễ nghe như vậy, chỉ có điều thanh này lại có thêm chút khàn khàn, rất gợi cảm.

      Giọng của rất chân thành, điều này làm cho An Ninh nhớ tới lúc bị bệnh, bác sĩ Bạch cũng dùng thái độ này giải quyết công việc.

      Chẳng qua bây giờ tình huống có điểm khác, bình phục, còn là bác sĩ của , huống chi chuyện thay quần áo này, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nhiều ít chút thẹn thùng.

      " ra ngoài , tự em thay được rồi." An Ninh cố gắng trả lời sao cho giọng của mình nghe bình tĩnh chút, cần có vẻ ngạc nhiên, cần hoài nghi chuyên nghiệp của .

      Bạch Tín Vũ trầm mặc hồi, sau đó đứng lên, "Được rồi, vậy ra ngoài."

      An Ninh xác định ra ngoài, cửa cũng đóng lại, lúc này mới cởi nút áo ở ngực, lúc muốn kéo đầm xuống, chợt nghe trong phòng vang lên tiếng "Bùm", ngay sau đó đèn tắt...

      Trong hoàn cảnh hề thấy được năm đầu ngón tay, lục lọi tìm đồ ngủ, lúc này cửa lại mở ra, tiếng từ tính của Bạch Tín Vũ vang lên, "Bị cúp điện."

      "Hả? Bị cúp điện?" Đồng thời tiếng sấm vang lên, hấp dẫn chú ý của An Ninh, trầm ngâm : "Có thể do trời mưa quá to.."

      Tiếng bước chân lại gần, nệm lại lõm xuống, Bạch Tín Vũ ngồi ở bên cạnh , " tại thấy gì rồi, thay đồ giúp em."

      " cần..."

      Trong giọng của Bạch Tín Vũ nghe được đnag vui, giống như đối với bệnh nhân nghe lời, "Lạnh muốn đông lại rồi, nếu thay quần áo bị cảm."

      An Ninh còn muốn giãy giụa, hai tay của mò tới mép váy của , gọn gàng dứt khoát kéo lên , tốn chút sức lực nào cởi đồ ra.

      "Lạnh.." mặt An Ninh đỏ chót, mặc dù biết thấy, hơn nữa cũng chạm vào người mình, nhưng vẫn dùng hai tay che ngực, co người lại.

      Còn chưa hết câu người có thêm cái chăn.

      "Còn lạnh ?" Giọng của vang lên trong bóng tối, dịu dàng giống .

      An Ninh muốn trả lời lạnh, nhưng chưa kịp nghe lẩm bẩm: "Còn lạnh sao?"

      Sau đó cảm thấy thân thể bị người ta chuyển chút, rơi vào vòm ngực ấm áp.

      "Bác sĩ Bạch... Em hết lạnh rồi..."

      gì.

      An Ninh lại cất cao giọng , "Bác sĩ Bạch, em em hết lạnh rồi."

      " biết." Đột nhiên cười , "Chỉ là rất muốn ôm em."

      "..." Nghe thấy vậy trái tim An Ninh nhảy lỡ hai nhịp, giãy giụa đẩy ra, nghiêm túc : "Bác sĩ Bạch, biết là rất mập mờ sao? Rất dễ khiến người ta hiểu lầm."

      Bạch Tín Vũ trầm mặc hồi, sau đó cười : "Vậy em hiểu lầm cái gì rồi, ngại nghe chút."

      An Ninh dứt khoát hết, cần đoán tới đoán lui, ngờ lại vậy, khiến cảm thấy hơi mất tự nhiên.

      " thường làm vậy với phụ nữ sao?"

      Bạch Tín Vũ ngạc nhiên, sau đó bật cười hỏi ngược lại: "Em cảm thấy có thể sao?"

      An Ninh cúi đầu trầm tư, nếu là lúc trước chưa hiểu cuộc sống của , cũng có thể nghi ngờ, nhưng từ lúc ở chung với , phát cuộc sống của rất quy luật, quy luật đến mức chỉnh tề thể chỉnh tề hơn được nữa. rất bận, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, sau khi tan việc lập tức về nhà, hề thấy có bạn khác phái.

      ra An Ninh rất muốn trực tiếp hỏi , tại sao lại đối xử với em đặc biệt như vậy. Nhưng lời đến miệng lại bị nuốt xuống, chợt nhớ đến từng đặc biệt. Nếu cẩn thận, lại biến thành tự mình đa tình nữa.

      Mưa vẫn rơi, xung quanh tối đen thấy vẻ mặt của , : "Bác sĩ Bạch, em rất muốn biết là người như thế nào, tại sao luôn lúc lạnh lúc nóng, như gần như xa, có biết ở chung với rất vất vả ?"

      Bạch Tín Vũ giật mình, " có sao?"

      " có..."

      "Nếu như dùng hành động chứng minh, đối với em có như gần như xa sao?"

      "Chứng minh như thế nào?"

      Đột nhiên Bạch Tín Vũ dùng tay giữ lấy mặt , sau đó cúi xuống hôn lên môi ...








      Last edited by a moderator: 22/3/16
      PhongVyB.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 32: Buông thả

      Mưa rơi giọt giọt tí tách, trong phòng rất tối, hai bóng người cách nhau rất gần, nhìn như trong lúc đó khí ngưng tụ lại, sau đó bóng hai cái mặt chồng lên nhau...

      Trong khoảnh khắc Bạch Tín Vũ hôn An Ninh, cảm thấy trước mắt hình như lên tia sáng trắng, cảnh sắc trong đầu biến thành mảnh sương mù, hơi thở của tiến gần, hình ảnh sương mù dần dần biến mất, môi truyền đến cảm giác nóng ướt.

      Đối với An Ninh mà loại cảm giác này rất mới mẻ, như là đắm chìm trong mơ, chân thực.

      Bạch Tín Vũ nhắm mắt lại, lông mi dài vẫn còn đọng nước, tay đưa ra sau đầu , giữ chặt đầu tay kia đặt ngay eo kéo gần về phía mình, hôn rất nhàng, thử thăm dò liếm láp đôi môi, hút lấy hương vị trong miệng .

      An Ninh làm gì được, cảm thấy những gì xảy ra chắc chắc là chỗ giao nhau giữa giấc mơ và thực tế, biết là hay giả. Nếu như đây là , phải đẩy ra mới đúng...

      Trong đầu nghĩ vậy, tay cũng có động tác đẩy ra. Nhưng hành động này lại khơi lên tinh thần chiếm hữu nguyên thủy nhất của đàn ông, tay Bạch Tín Vũ kéo cái cả người đều chui vào ngực , hai tay để ở giữa hai người, thể động đậy chỉ có thể thừa nhận.

      Môi lưỡi càng trở nên mạnh mẽ, cạy hàm răng khép kín của , đầu lưỡi tiến vào miệng , trắng nõn ướt át khiến muốn ngừng mà được, ngừng chiếm đoạt ngọt ngào của .

      An Ninh biết làm sao, nếu như đây đều , từ biệt bốn năm, Bạch Tín Vũ người thầm mến làm tổn thương , bác sĩ Bạch... lại hôn ?

      Đầu của hơi choáng váng, trời đất quay cuồng ngây ngất từ khóe môi truyền đến, cảm giác say rượu choáng váng lại tăng thêm vì hơi thở của , chính điều này làm cảm thấy mơ mơ, nhất định là nằm mơ.

      Nếu như đây là mơ, đột nhiên ý nghĩ rất to gan, vì thế đẩy ra nữa, ngược lại vừa nuốt hơi thở của vừa ngây ngô đáp lại nụ hôn của ...

      Bạch Tín Vũ chỉ cảm thấy máu cả người đều sôi trào, muốn , cái ý nghĩ này đánh bay tất cả ý trí của . cảm nhận được đáp lại , lấy lòng .

      Vì An Ninh gia nhập nên nụ hôn này càng ngày càng sâu, cách nào tự kềm chế, xảy ra là thể ngăn cản. Môi lưỡi ai người quấn lấy nhau, trao đổi hô hấp cho nhau, giống như muốn hút tất cả mùi vị của đối phương vào miệng mình.

      Đến khi thể hô hấp, tiếng thở dốc vang lên giữa đêm khuya, Bạch Tín Vũ đẩy An Ninh ngã xuống giường, xoay người đè lên, dùng thân thể của mình thay thế chăn mền.

      Đột nhiên An Ninh cảm thấy lạnh, sau đó lại được lò sưởi nóng rực bằng người sưởi ấm.

      Bạch Tín Vũ dụi đầu vào cổ , có thể ngửi thấy mùi thơm ngát tóc , làn môi nóng chát an phận di chuyển khắp mặt .

      An Ninh đưa tay ôm lấy , hai tay ở lưng di chuyển lên xuống.

      Bạch Tín Vũ liếm vành tai , giọng khàn khàn : "Em biết mình làm gì ?"

      An Ninh gì, nghĩ, giấc mơ nào sao lại chân thực đến vậy?

      Bàn tay của Bạch Tín Vũ bắt đầu mất khống chế bò lên thân thể trơn nhẵn của , nhiệt tình vuốt ve làn da mềm mại, "An Ninh, đừng có dụ dỗ , em nên khiêu chiến với người đàn ông mà dục của ta ở ranh giới cuối cùng."

      "Nếu như em muốn sao?" An Ninh cảm thấy rất thú vị, chỉ có ở trong mơ mới có thể nghe thấy giọng khàn khàn khống chế được của .

      " sợ em hối hận." Bạch Tín Vũ gỡ kính mắt xuống, tiện tay ném lên tủ đầu giường, vùi mặt hôn mút cổ của , tay cũng di chuyển đến trước ngực của , nắm lây bên mềm mại, giọng của vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, "An Ninh, cho biết, là ai?

      "Bạch Tín Vũ." Vì những nụ hôn và trêu chọc của xụi lơ còn sức lực, hơi thở cũng yếu ớt.

      "Em biết chuyện chúng ta làm bây giờ chứng minh cái gì ?" Bạch Tín Vũ cố chịu đừng, bắt buộc mình cởi lớp che canh cuối cùng người .

      An Ninh nghĩ nghĩ, vấn đề này làm khó , trong mơ làm chuyện này cũng phải chịu trách nhiệm sao?

      "An Ninh, em đồng ý trở thành người phụ nữ của ?" Tay của vẫn luôn nhàng mà xoa nắn ngực , Nhưng như vậy cũng thể giảm bớt cảm giác thân dưới của mình căng lên, thể chờ đợi được rất muốn phóng thích nó, chính thức buông thả...

      "Nếu như là mơ, em đồng ý." An Ninh nhìn chớp mắt, muốn nhìn mặt của , muốn nhìn ánh mắt của , nhưng đây chỉ là mơ, trong mơ chỉ là hình ảnh lờ mờ.

      Bạch Tín Vũ ngừng hành động, giọng : "Có ý gì?"

      An Ninh cảm thấy rất buồn cười, ở trong mơ chỉ nghĩ đến , thích , muốn , sau đó bác sĩ Bạch trong mơ lại hỏi chuyện này là có ý gì?

      " , em rất hiếu kỳ chuyện này... có cảm giác gì. Nếu như ở trong mơ, đương nhiên em đồng ý."

      Trong mắt Bạch Tín Vũ lên vẻ phức tạp, nhìn mà chỉ hỏi, "Nếu như đây là thực? Nếu như trong thức muốn em trở thành người phụ nữ của , em đồng ý ?"

      Mặc dù trong mơ của mình, nhưng lại khống chế được bác sĩ Bạch này, ra ở trong mơ cũng mạnh mẽ như vậy, có cách nào để tiếp tục chơi nữa.

      bình tĩnh : " muốn."

      Bạch Tín Vũ im lặng hồi lâu, sau đó bàn tay từ từ rời khỏi người , khàn giọng hỏi: "Tại sao?"

      An Ninh sững sờ,, tiếng của rất đê mê, nghe như bị tổn thương nặng, muốn như vậy, liền trả lời: "Bác sĩ Bạch, em muốn thích , em sợ bị thương, cho nên em muốn nằm mơ nữa, mời biến mất khỏi giấc mơ của em."

      Bạch Tín Vũ cười trào phúng, "Cho nên em coi đây là mơ, vì thế mới đáp lại nụ hôn của . tại em muốn giấc mơ này nữa, cũng nên biến mất đúng ?"

      "Đúng." An Ninh nghĩ đến lại thấy buồn cười, nhịn được cười lên, giấc mơ nào rất hoang đường! Ở trong mơ còn có thể báo thù chuyện lỡ hẹn, tồi.

      Bạch Tín Vũ nghe thấy tiếng cười của , cũng cười, chỉ có điều trong mắt lại lên lửa giận, "Vậy nếu như chịu biến sao?"

      "..." Giấc mơ này phát triển khỏi ranh giới rồi, An Ninh muốn tỉnh lại, nhưng làm sao mới tỉnh lại được đây? nên uống nhiều rượu như vậy, tại nhất định là ngủ...

      Đột nhiên Bạch Tín Vũ cúi đầu ngậm lấy bờ môi , ác ý cắn cái.

      An Ninh bị đau nhíu mày, lấy tay đẩy ra, lên án: "Sao lại cắn em?"

      "Còn cảm thấy đây là mơ ?" Giọng Bạch Tín Vũ trầm lắng giống như đầu độc, tay lai khẽ vuốt mặt , sau đó vuốt dọc theo đường cong bốn phía mặt .

      Đột nhiên An Ninh cảm thấy đau đầu, sờ lên môi của mình, đau quá, chẳng lẽ đây đều là , là phải mơ? Vậy làm gì? Họ làm gì?

      Bạch Tín Vũ lại sáp đến người , lúc này đây mang theo cùng khí thế bá đạo cho từ chối, giống như phạt , giật bay nội y của , giọng như đè nén tức giận, "An Ninh, em hôn , trêu đùa , đây phải mơ, cho nên em phải phụ trách hành vi của mình."

      An Ninh giật mình, cảm thấy bộ ngực mình lộ ra ngoài khí, tay của còn vừa bóp vừa xoa nơi đó, hề tỉnh táo, tức giận. Ý nghĩ này làm sợ hãi, vừa đẩy ra vừa : " điên rồi! nhất định điên rồi! Mau buông tôi ra!"

      " tại mới phản kháng, em biết quá muộn rồi sao?" Đột nhiên cúi đầu xuống, ngậm lấy cái đỉnh cao ngất mềm mại.

      An Ninh hít vào hơi, thừa nhận mình có tình cảm với , nhưng ràng vẫn chưa đến mức này, tiến triển như vậy là quá nhanh, nhanh đến mức chấp nhận được, cũng tỉnh rượu được bảy tám phần.

      Đột nhiên cảm thấy tủi thân, bất lực co người lại, giọng : " tôi có thể , luôn đợi. Kết quả tôi ,bị kẹt ở cửa chính nhà hát do mưa to, vào được, ra được, tôi đợi cả buổi tối. Lý do của là bệnh viện có việc gấp, tôi hiểu cũng thông cảm. Tôi tức giận với , nhưng sao? Tôi uống quá nhiều mới có thể xem chuyện thân mật vừa rồi thành mơ, mà lại vì cái ý nghĩ đó của tôi mà tức giận. Bác sĩ Bạch, có biết tức giận lý do, biết như vậy là công bằng với tôi sao?"

      Bạch Tín Vũ sững sờ, im lặng hồi, cuối cùng kiềm chế nữa, ngồi dậy, đắp chăn cho , nằm ở sau lưng , kéo vào ngực, dỗ dành: "Là lỗi của , tốt."

      "Đương nhiên là tốt." An Ninh cảm thấy mình lưng mình và ngực còn có mọt lớp chăn canh giữa, hình như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể . chịu hết nổi tiếp tục lên án: " chỉ là lúc lạnh lúc nóng như gần như xa, còn có tâm tình ổn định, giống như quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể nổ tung, thể lý."

      Bạch Tín Vũ càng nghe càng buồn cười, " có sao?"

      " có..." An Ninh nghĩ nghĩ, nghiêm túc lấy ví dụ, "Ví dụ như có lần em hỏi , làm ở khóa huyết dịch, chắc có thể điều tra hồ sơ năm đó, em muốn biết người hiến tủy cho em là ai. Sau đó lại đột nhiên lại tức giận, đúng là vô lý.

      vui mừng của Bạch Tín Vũ nhanh chóng tan mất, bất giác hai tay siết chặt, ôm vào người, thầm : "Em rất đúng, là tâm tình ổn định, thể lý. Nhưng chuyện năm đó, qua rồi để nó qua , toàn bộ đều cho qua, được ?"

      " phải em cố chấp quên, mà chỉ nêu ví dụ, nêu ví dụ thôi." An Ninh thoải mái giật giật, "Bác sĩ Bạch, có thể nới lỏng tay ? Em thể thở được..."

      Bạch Tín Vũ đặt cằm lên vành tai trái của , hơi thở lan tỏa bên tai , "An Ninh, tin tưởng , tổn thương em nữa, đối xử tốt với em, tốt đến mức thể tốt hơn. cần phải sợ ở chung với , đừng để quá khứ là cái bóng ngăn cách giữa chúng ta."
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      PhongVy, B.Catduyenktn1 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 33: Phản ứng sinh lý

      Vở kịch đêm thất tịch (Vì thời điểm tác giả viết chương này vào đúng đêm thất tịch nha mấy nàng)

      Nhân vật chính: Bác sĩ Bạch, An Ninh

      Khách mời đặc biệt: Đọc giả bất tài nhà cửu cửu tương

      Kẻ đọc lời thoại của lời thoại của diễn viên với khán giả: Cái này tác giả bán độc quyền cho Tiểu Hoán Hùng.

      bãi cỏ dưới trời sao --

      Tiểu Hoán Hùng và cửu cửu tương ngồi mặt đất, chỉ vào hai bóng người nằm bãi cỏ ngắm sao phía xa xa, Tiểu Hoán Hùng : "Tây Bì cậu nhìn xem, hai người họ ngửa đầu nhìn sao Ngưu Lang Chức Nữ sao? là lãng mạn!"

      Cửu cửu tương cho là đúng bĩu môi, "Vậy có gì mà đẹp, ông đây muốn xem thịt!"

      Tiểu Hoán Hùng nghĩ nghĩ, trầm tư : "Bác sĩ Bạch nóng lòng còn ăn được đậu hũ nóng, làm cho người ta gấp gáp!"

      Cửu cửu tương trầm trọng gật gật đầu, "Đó là đương nhiên, hôm qua cậu xem bình luận sao? Ví dụ như Tiểu Bình lạnh nhạt, tiểu hồ ly, tiểu angel, tiểu a hoàng, tiểu zhunger, nắm gạo nếp.

      Tiểu Thư Mặc, bí mật , Tiểu Bạch... Định Tiểu Ly, Tiểu Ngư Nhi, tiểu charon... Đều nghiêm túc phát biểu ý kiến về việc nhào vào hay nhào vào, vì thế mình thể gấp gáp sao?

      Đương nhiên còn của tính đến những người thầm gào thét trong lòng, cậu nỡ lòng nào!"

      Tiểu Hoán Hùng: "..."

      Cửu cửu tương: Theo mình thấy, chắc chắn bác sĩ Bạch được!"

      Tiểu Hoán Hùng: "... ... ... ... ... ... ... .... .... .... .... .... .... .... ... ... ... ...."

      Xa xa người vẫn im lặng - An Ninh- quay đầu liếc cửu cửu tương, sau đó dè dặt nhìn về phía Dr. Bạch, dùng lượng êm ái nhất làm tổn thương lòng tự trọn của , thử hỏi: " ra, nếu có chướng ngài về chuyện đó cũng phải có cách chữa, đầu tiên phải chấn chỉnh tâm trạng, xem..."

      Mới được nửa, cảm thấy đầu váng mắt hoa, bị người khác đè, bị Dr. Bạch đè lên..

      Đầu tiên An Ninh ngỡ ngàng, sau đó cảm nhận được bộ phận cứng rắn nào đó của bác sĩ Bạch từ từ cọ cọ vào bắp đùi của nàng, giật mình, " làm gì vậy?"

      "Chứng minh năng lực bản thân." Bác sĩ Bạch bình tĩnh .

      ".... Đây là vùng ngoại ô... Còn có người gấu nhìn..."

      Tiểu Hoán Hùng và cửu cửu tương ngồi ở bên, nó đẩy bả vai của cửu cửu tương, "Tây Bì cậu muốn ăn bỏng (bim bim) ?"

      "Đừng quấy rầy mình, mình tập trung tinh thần xem, sắp nhào vào rồi! Sắp nhào vào rồi!" Cửu cửu tương liền ném Tiểu Hoán Hùng và bỏng qua bên.

      Tiểu Hoán Hùng nhất quyết tha, lại sáp đến, "Tây Bì mau ăn bỏng, mình bao cậu, nhanh !"

      Cửu cửu tương giận dữ, dùng lực vò đầu Tiểu Hoán Hùng, "Ăn ăn ăn, cậu chỉ có biết ăn thôi, thấy được bên kia sắp nhào vào rồi sao! Cuối cùng cũng sắp xảy ra!"

      Bác sĩ Bạch quay đầu lại nhìn qua, sau đó bế An Ninh lên, vào trong lều ...

      Cửu cửu tương: "Ahhh! phải chứ?"

      Tiểu Hoán Hùng nghiêm túc : "Tây Bì, nhìn trộm là có đạo đức...?"

      Cửu cửu tương vén tay áo lên, cầm thịt trực tiếp đánh lên đầu Tiểu Hoán Hùng, tức giận : "Trong nhà hát cho bà đây xem sảng khoái, nên quá vô sỉ, Tiểu Hoán Hùng vì sao lại muốn từ bỏ chứ!!!!"
      Last edited: 22/4/16
      B.Catduyenktn1 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 34: Vì em

      Khi hia người quay lại phòng cấp cứu Lâm Khai Dương thoát ra khỏi trạng thái thất bại, ngay cả bệnh nhân cũng cười nhiều hơn. Tất cả những điều này đều nhờ công của An Ninh, cuối cùng cũng đồng ý.

      lại nguyên văn tất cả những lời của La Dao với Lâm Khai Dương, nhưng Lâm Khai Dương lại với : "Tình tình La Dao hơi thẳn tanh, giỏi việc giao tiếp với người khác, thậm chí trong bệnh viện này ấy có lấy người bạn. Nếu như ấy chuyện xúc phạm đến , nhưng lại là người hiểu chuyện như vậy, coi như nể mặt sư phụ mà tha thứ cho ấy lần này."

      Sau đó Lâm Khai Dương còn kể số chuyện về La Dao, La Dao và Bạch Tín Vũ đều là sinh viên thực tập của cùng khóa, lúc ấy cũng rất thân, giống như An Ninh và Trần Hoan. Sau đó biết vì sao, đột nhiên hai người chuyện với nhau nữa, cho đến bây giờ luôn coi đối phương như người xa lạ.

      La Dao là kiểu người phụ nữ mà Lâm Khai Dương thích, cảm thấy tính cách rất đặc biệt. Ban đầu vì hứng thú mới theo đuổi ấy, cảm thấy nếu có được ấy nhất định có cảm giác thành công. ngờ theo đuổi hơn hai năm, nhưng ngay cả đầu ngón tay của người đẹp cũng chưa đụng được.

      An Ninh nghe Lâm Khai Dương kể đến đoạn này tâm trạng rất phức tạp, đột nhiên nghĩ đến và bác sĩ Bạch, tuy theo đuổi , nhưng hai người ôm, hôn, thậm chí thiếu chút ... vẫn luôn nghĩ trap nụ hôn đầu của mình cho người đặc biệt ở trong lòng, kết quả trong đêm mưa mập mờ, mơ mơ hồ hồ mà cho Bạch Tín Vũ.

      Lại nhìn Lâm Khai Dương, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ thậm chí mắng chửi người cũng rất ghê gớm, có thể mắng người đó ngẩng đầu lên được. Khiến ngừi ta cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí cần biết người ta có thích hay .

      "An Ninh, kết quả xét nghiệm của bệnh nhân giường số 1 lấy về chưa?"

      An Ninh cũng nghĩ đến những chuyện liên quan đến công việc nữa, đặt kết quả xét nghiệm lên bàn cho , "Ở đây."

      Lâm Khai Dương liếc nhìn tên giấy xét nghiệm, "Đúng, chính là Ngô Thiến Thiến."

      An Ninh nhíu nhíu mày, kinh ngạc : "Ngô Thiến Thiến? phải là Ngô Tinh Tinh sao?"

      Lâm Khai Dương dụi dụi mắt, sau đó ho khan hai tiếng, nghiêm mặt : "Đúng, là Ngô Tinh Tinh, tôi nhìn nhầm."

      An Ninh nhịn được bật cười.

      Lâm Khai Dương quay đầu lại lườm cái.

      An Ninh lập tức ngưng cười, cũng học nét mặt nghiêm túc của : "Sư phụ, quen với những chứ cái đó, hay là đến lúc nên đeo kính rồi?"

      Lúc ăn trưa, An Ninh và Lâm Khai Dương ngồi chung bàn, khi mua nước người khác bưng khay cơm đến ngồi xuống.

      An Ninh vừa nhìn lên đối mặt với đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh của Bạch Tín Vũ, lấy cái ghế của bàn kế bên đặt xuống bên cạnh chỗ của Lâm Khai Dương, chứ ngồi cạnh An Ninh.

      Hai người cần nhưng rất ăn ý, nếu như có gì đặc biệt, lúc ở bệnh viện duy trì khoảng cách thích hợp. liếc nhìn An Ninh, sau đó gì đưa cái chén cà rốt mình lựa xong cho An Ninh.

      An Ninh nhìn cười, "Bác sĩ Bạch, ăn mấy miếng cà rốt cũng chết."

      Lâm Khai Dương trở về nhìn thấy Bạch Tín Vũ cũng kinh ngạc, đạp cái ghế của , " ràng chỗ ngồi chỉ hai người cậu còn muốn chen lại, thấy mình cùng học trò bồi dưỡng tình cảm sao? Cậu ngồi đây làm gì."

      Bạch Tín Vũ bình tĩnh đẩy đẩy kính mắt trả lời, "Mình thích ngồi ở đây đấy."

      Lâm Khai Dương đưa nước trái cây vừa mua cho An Ninh, sau đó hài hước : "Mình biết có cái bóng đèn lớn muốn gia nhập, cho nên chỉ mua hai ly."

      An Ninh cười nhận lấy nước trái cây, "Cảm ơn sư phụ."

      uống hai hớp rồi đặt lên bàn, sau đó cánh tay sạch vươn tới lấy ly nước của ...

      Bạch Tín Vũ lắc lắc cái ly trong tay, với Lâm Khai Dương: " ly to như vậy ấy uống hết. Hai bọn mình uống chung là được rồi."

      Mặt Lâm Khai Dương cũng sắp tái rồi, căm giận : "Ông trời công bằng, tại sao hai người lại ân ân ái ái trước mắt người đơn như tôi chứ?"

      An Ninh lập tức phủi sạch quan hệ, "Tôi có... Coi như ly nước trái cây kia là bác sĩ Bạch mua là được."

      Bạch Tín Vũ gì chỉ nhìn cái sâu.

      Sau khi cơm nước xong, đột nhiên Lâm Khai Dương với Bạch Tín Vũ: "Cho mình mượn mắt kình của cậu chút."

      Bạch Tín Vũ nhíu mày, gỡ mắt kình xuống đưa cho Lâm Khai Dương.

      Lâm Khai Dương đeo kính mắt, sau đó chọc chọc đầu An Ninh, rồi bày ra dáng đứng của người mẫu, "Xem, sư phụ có đẹp trai ?"

      "..." An Ninh buồn cười nhìn , "Đẹp trai..."

      Bạch Tín Vũ tay chống cằm, mặt thay đổi nhìn An Ninh, "Em dám ?"

      Lâm Khai Dương hừ lahj tiếng, trả mắt kiếng lại cho , vuốt vuốt đầu An Ninh, "Cậu tưởng rằng chỉ có cậu đeo kính mới đẹp trai sao? Vẫn là Tiểu An Ninh biết thưởng thức."

      Bạch Tín Vũ nhấp hớp nước trái cây, thản nhiên : " , cậu đeo kính làm mình nhớ đến câu thành ngữ bốn chữ."

      An Ninh nghĩ nghĩ, hiếu kỳ hỏi: "Mặt người dạ thú?"

      "Đúng."

      "..." Lâm Khai Dương vỗ bàn cái, "Hai người đủ rồi đó!"

      An Ninh rất vô tội, chỉ là thuận miệng đáp câu mà thôi.

      an ủi Lâm Khai Dương: "Sư phụ, đeo kính đẹp trai hơn. Nhưng đây phải trọng điểm, tôi ta cho rằng nên cắt cái kính. Nếu ảnh hưởng đến công việc tốt, như vật đối với bệnh nhân rất có trách nhiệm."

      Bạch Tín Vũ tán đồng gật đầu, "Mình cũng nghĩ như vậy."

      Lâm Khai Dương đứng lên, "Hai người tự mình chơi ! Tôi chịu đủ hai người rồi!"

      An Ninh vẫn luôn đưa mắt nhìn bóng dáng dần biến mất của Lâm Khai Dương, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tín Vũ, " ấy tức giận?"

      "Cậu ấy phải người mọn như vậy." Bạch Tín Vũ đưa nửa ly nước trái cây cho An Ninh, " uống hết, em uống ?"

      ra An Ninh hơi khát, nhưng vẫn lắc đầu từ chối, "Em khát."

      Trong mắt Bạch Tín Vũ lên ý cười, "Buổi sáng hôm nay mới hôn xong, cùng nhau uống ly nước có là gì."

      An Ninh thể gì, cảm thấy hình thức chung đụng của hai người quá ái muội, chưa bao giờ thích , nếu thích, sao lại thích?

      Dù sao bao năm gặp, chẳng lẽ vì nhăn đó là bệnh nhân ung thư máu, giờ trở thành bác sĩ thực tập, nên thaais độ của thay đổi? Nhưng thanh cao như vậy, An Ninh tin là người như vậy.

      Cho nên người nào đó đối xử tốt với mặc dù động tâm nhưng lý trí lại bảo phải làm tình huống trước mắt, thể để mình rơi vào tay giặc được.

      Chắc phải tìm thời gian về mối quan hệ mập mờ này với . Nhưng chắc canh phải tại, bởi vì quá bận.

      Còn cả vấn đề về La Dao, đồng ý với Lâm Khai Dương giúp ta dò xét ý tứ, nhưng mà La Dao ghét như vậy, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy Bạch Tín Vũ ra mặt tương đối phù hợp.

      Chín giờ tối An Ninh về đến nhà, Bạch Tín Vũ ngồi ghế sa lon đọc sách. vào cửa liền nhìn thấy khuỷu tay của đặt bàn, chuyên chú lật từng trang sách, dáng vẻ nghiêm túc của rất mê người.

      Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên, cười với : "Em về rồi!"

      "Ừm." An Ninh thay dép xong vào nhà, tắm rửa xong ra do dự chút, sau đó ngồi xuống cạnh , muốn lại thôi.

      "Có chuyện muốn với ?" Bạch Tín Vũ đặt sách qua bên, quay đầu nhìn .

      " rất thân với bác sĩ La sao?" An Ninh nhìn hỏi.

      Bạch Tín Vũ hỏi ngược lại: "Em rất thân với Hà Tranh sao?"

      An Ninh giật mình, biết tại sao lại nhắc đến Hà Tranh, sau đó nhanh chóng lắc lắc đầu, " thân."

      "Đúng rồi, mặc dù cùng La Dao là thực tập cùng khóa nhưng thân. với nhau chưa đến mười câu. Nếu như em muốn giúp lão Lâm theo đuổi ấy, vậy em tìm nhầm người rồi."

      Những lời An Ninh chuận bị đều thể .... còn chưa mở miệng bị đoán được.

      "Nhưng nếu vì em, thử xem."

      Đột nhiên An Ninh nghĩ đến khi đề nghị với Lâm Khai Dương để bác sĩ Bạch ra mặt Lâm Khai Dương : "Bạch Tín Vũ? ta phải loại người thích làm những chuyện này."

      Mà vào giờ phút này, lại mà thử, điều này làm cho An Ninh được sủng ái mà sợ run cả người, nhanh chóng chặn lại : "Nếu như làm khó xử, cần đâu."

      "An Ninh, La Dao thích em đúng ?"

      An Ninh lại kinh hãi, "Sao biết?"

      Bạch Tín Vũ gì, đứng dậy đến ban công lấy cái khăn mặt khô, tới, phụ khăn mặt lên tóc , muốn lau tóc cho , An Ninh giành lấy, : "Để em tự làm."

      Bạch Tín Vũ thu tay lại, thản nhiên : "Đừng động."

      An Ninh nghe lời hề động, bởi vì mới những lời kia, muốn vì chuyện này làm khí thoải mái.

      Giọng của từ đỉnh đầu truyền xuống, " biết, chỉ đoán thôi. Nếu như phải lão Lâm nhờ em, em giống người hay lo những chuyện này. Nếu như La Dao thích em, em cũng đến xò xét ."

      đoán đúng, An Ninh chuyện.

      "Em có biết tại sao lão Lâm lại chú ý La Dao ?"

      "Tại sao?"

      "Trước kia bọn ăn chung luôn thấy La Dao chỉ có mình, Lâm Khai Dương cảm thấy ấy rất đơn, từng mời ấy đến ngồi chung, em biết ấy ?"

      An Ninh hứng thú hỏi: " gì?"

      " với cao nổi." Bạch Tín Vũ cười cười, " ấy chính là người có tính cách như vậy."

      An Ninh trầm tư, đây đúng là những lời La Dao , giống như ấy căm thù mọi người.

      " đoán đúng, ra ấy thích em. Cảm thấy em tiếp cận các vì muốn dựa vào quan hệ để lên..."

      Bạch Tín Vũ dừng lại động tác lau tóc cho , trong giọng có chút tự trách, "Lần trước nên dẫn em đến quán bar."
      Last edited: 22/4/16
      PhongVy, B.Catduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :