1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ Bạch, đã lâu không gặp! - Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆ Chương 17: Tin đồn

      khí của Khoa cấp cứu rất khẩn trương, bên tai giống như lúc nào cũng vang lên bản giao hưởng "vận mệnh" của Beethoven, vì có thể tham gia quá trình cấp cứu mà An Ninh vừa vui vừa lo. Lần trước lúc gặp bệnh nhân gãy chân biểu rất tệ vì vậy mà trong lòng có bóng ma.

      "Tình trạng như thế nào?" Bác sĩ Lâm mang theo An Ninh và Dương Quang đứng trước giường bệnh.

      "Người bệnh thuốc trừ sâu tự sát." y tá đứng bên cạnh trả lời.

      "An Ninh, đến đây kiểm tra giúp bệnh nhân."

      "Tôi?" An Ninh căn bản còn chưa kịp suy nghĩ bị Lâm Khai Dương kéo đến, "Tốc độ, phải đùa, đừng sợ, tôi đứng bên quan sát."

      "Được." từ chối, vừa kiểm tra cho bệnh nhân vừa trò chuyện, " tên gì vậy? Có thể cho tôi biết tại sao lại uống thuốc trừ sâu để tự tử ?"

      " cần cứu tôi, các người tránh ra hết !" Bệnh nhân suy yếu nằm giường đẩy , "Tôi muốn sống, các người nhìn thấy sao? Tôi muốn sống!"

      Lâm Khai Dương giữ bả vai An Ninh lại, "Đừng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của bệnh nhân, cho tôi biết bây giờ muốn chữa trị như thế nào?"

      "Rửa sạch khoang miệng bệnh nhân, chuẩn bị dụng cụ, để súc ruột."

      Lâm Khai Dương gật đầu, với y tá bên cạnh: "Dựa theo những gì bác sĩ An mà chuẩn bị." quay đầu nhìn về phía bên trái, "Dương Quang, cậu chuẩn bị để súc ruộ cho bệnh nhân."

      "Sư phụ... Cái này tôi nắm ...." Dương Quang lui thẳng về sau, "Trước đây tôi từng có sai sót, có thể gây thương tổn cho bệnh nhân."

      Lâm Khai Dương hung hăng lườm cậu cái, đúng lúc Trần Hoan chạy tới, nhìn về phía Trần Hoan : " đến đây."

      Trần Hoan tới, trấn an : " , đừng lo lắng, chúng tôi cứu ."

      Y tá đưa dụng cụ cho Trần Hoan, tới trước mặt bệnh nhân, cả người cứng đờ, vẻ mặt cũng thay đổi rất mất tự nhiên, sau khi thử đưa dụng cụ vào dạ dày bệnh nhân lần thứ hai mà vẫn được, sắc mặt Lâm Khai Dương trở nên xanh mét.

      "Để tôi thử xem." An Ninh chủ động giải vây, nhận lấy dụng cụ tay Trần Hoan tiếp tục công việc. (Đây là lý do tại sao cứ thấy bác sĩ thực tập là sợ, nếu chị này mà chết do chị Trần Hoan cấp cứu mà chết =D)

      Trải qua hồi cấp cứu, cuối cùng tình huống bệnh nhân cũng ổn định, sau khi ra Lâm Khai Dương lần đầu tiên cười với An Ninh: "Vừa rồi làm tốt lắm, giống như bắt đầu thích ứng với công việc của khoa cấp cứu rồi đó."

      An Ninh cười cười, "Tôi cố gắng."

      Vừa mới khích lệ An Ninh xong, vẻ mặt Lâm Khai Dương thay đổi còn nhanh hơn lật sách, tóm lấy Trần Hoan và Dương Quang ra ngoài. An Ninh có chút đồng tình nhìn bóng lưng ba người rời , cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra...

      Y tá Tiểu Thôi bu lại, đụng bả vai An Ninh rồi : "Bác sĩ An, biết bệnh nhân vừa rồi sao? ấy cũng là bác siix thực tập của bệnh viện chúng ta đấy! Tên là Khâu Mẫn."

      "Cái gì?" An Ninh theo phản xạ nhìn vào trong, "Là sao? Tôi chưa từng gặp qua ấy."

      "Đúng vậy! ấy thực tập ở khoa nội, nghe tự sát vì tình. Người của ấy đòi chia tay, ấy chịu được, mấy ngày nay làm mắt đều sưng, ai cũng thấy."

      Tiểu Thôi ra vẻ thần bí , đè thanh đến mực thấp nhất, "Nghe đồn người đàn ông kia là bác sĩ khoa ngoại nào đó ở bệnh viện chúng ta!"

      An Ninh có hứng với những tin đồn, ở phương diện này luôn luôn trì độn, giống như phát tin rất đáng thảo luận, kết quả vưà ra, mới phát tin tức đó có từ đầu tháng trước. Nhưng mà biết tại sao, nghe được bốn chữ "Bác sĩ khoa ngoại" tim lại đạp lỡ hai nhịp.

      Tiểu Thôi nhìn vẻ mặt củ An Ninh có chút chần chờ, tưởng rằng ấy tin, cho nên càng thêm mắm thêm muối : "Là đấy bác sĩ An, tin đồn như vậy, có thể tin ba phần."

      Tính tình Tiểu Thôi rất cố chấp, đối phương tin , càng phải chứng minh, kéo An Ninh đến góc, "Tôi hơn cho hiểu, có biết tại sao bác sĩ nam kia muốn chia tay ?"

      An Ninh mờ mịt lắc đầu.

      "Bởi vì có mới nới cũ. Hơn nữa tình mới kia cũng là bác sĩ thực tập. Chuyện như vậy rất bình thường, có rất nhiều người đàn ông như vậy. tại muốn ở chung với tình mới phải nhanh chóng kết thúc tình cũ." Tiểu Thôi rất có tinh thần trọng nghĩa tinh thần trọng nghĩa, càng càng tức, " ra tôi thấy bác sĩ Khâu cũng rất đẹp, sao lại vì người đáng mà hủy hoại mình!"

      Tiểu Thôi tình nhìn An Ninh, " tôi cảm thấy bác sĩ An có thể trở thành bạn tốt với bác sĩ Khâu, vì tính tình của hai người gần giống nhau. thích cười, là bác sĩ bác sĩ thực tập lạnh lùng, nhưng lại rất có năng lực."

      An Ninh chỉ nghe được "Tình mới" và "Bác sĩ thực tập" trong lỗ tai liền "Ong ong ong", hoàn toàn kích thích suy nghĩ của . ràng nên để ý, tại sao lại vẫn muốn để ý? Nhất định là bởi vì chuyện có liên quan đến mình, đúng, nhất định là như vậy.

      Nếu như chuyện giống như những gì Tiểu Thôi kể, Khâu Mẫn là bạn Bạch Tín Vũ, bởi vì thể chấp nhận đối phương chia tay mà uống thuốc trừ sâu tự sát. Như vậy An Ninh là "Tình mới", thể nghi ngờ cũng là đồng lõa trong chuyện này.

      "Người đàn ông kia là ai?" An Ninh hỏi thẳng trọng điểm.

      Tiểu Thôi vừa nhìn An Ninh vừa che miệng cười, "Bác sĩ An, cũng nghĩ rằng cũng có hứng thú với những chuyện linh tinh này, nhưng gì tôi đều là ."

      "Bác sĩ nam kia là ai?" An Ninh lại lặp lần nữa.

      Tiểu Thôi sửng sốt, bác sĩ An quanh năm đều chú ý đến những chuyện vụn vặt, vẻ mặt lúc này lại nghiêm túc y chang lúc khám bệnh. bị hỏi khó rồi, "Bác sĩ nam kia... ra chuyện này sớm bị truyền nhưng bác sĩ Khâu cố ý giấu diếm, chúng tôi biết ta là ai..."

      An Ninh nhìn đồng hồ treo tường, gần đến giờ nghỉ rồi, hề nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy lên lầu, Tiểu Thôi ở phía sau còn nhảy cưỡng lên gọi , "Bác sĩ An, đâu vậy? cùng ăn cơm sao?"

      tìm vòng quanh khoa, nhưng nhìn thấy , đè nén nghi vấn, quay đầu đến nhà ăn, dù rất tức giận và vui nhưng vẫn muốn ăn tốt ngủ tốt, đây là châm ngôn của An Ninh.

      Trong nhà ăn cũng thấy Bạch Tín Vũ, có thể có hôm nay có ca mổ. An Ninh nhìn về phía Trần Hoan ngẩn người ngồi ở xa, xác định vị trí đến.

      Trần Hoan ngẩng đầu nhìn An Ninh, miễn cưỡng nở nụ cười, "Cậu đến rồi à?"

      An Ninh đặt mâm cơm xuống, hai tay chống cằm nhìn ấy. "Sao vậy vui?"

      "Ừ, có chút." Trần Hoan thở dài, thức ăn trước mặt còn chưa đụng đến, định đặt đũa xuống, "An Ninh, mình cảm thấy những ngay sau nhất định rất khổ, cậu thử xem tại sao con người lại phải đối mặt với nhiều thứ như vậy?"

      An Ninh nghe vậy bật cười, "Cậu sao chứ? Đa sầu đa cảm như thế giống cậu."

      "Mình bị núi lửa hoạt động mắng đến hói đầu rồi."

      An Ninh cười, suy nghĩ chút, trầm ngâm : " ra mình cảm thấy cậu giống mọi ngày, mình nhớ kỹ thuật đưa ống vào dạ dày của cậu rất tốt."

      Trần Hoan cúi đầu, "Mình khống chế tay của mình được, lúc cắm vào tay rất run. Mình muốn từ bỏ, muốn chạy khỏi đây."

      "Cậu có tâm ?"

      Trần Hoan .

      An Ninh cười cười với , " muốn đừng . Nhưng mình cảm thấy được, bất kỳ ai đều có lòng kiên trì, có thể rất cực khổ rất mệt, hơn nữa phải rèn luyện lâu. Nhưng từ bỏ ý định trong đàu chỉ trong giây lát. Cậu kiên trì lâu như vậy, từ bỏ liền từ bỏ. Trần Hoan cậu cam lòng sao?"

      " cam lòng." Trần Hoan vẫn buồn bực vui, "cũng vì quá sợ mất , cho nên mới mới chủ động rút lui muốn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng."

      An Ninh kinh ngạc nhìn , cảm thấy hai người về hai chuyện.

      Bỗng nhiên Trần Hoan cầm tay An Ninh, "An Ninh, mình thể thua, mình thể thua? Bọn mình mấy bốn năm, ròng rã bốn năm!"

      An Ninh cúi đầu trầm tư, ấy đến chuyện học y bốn năm mới nhận được cơ hội thực tập sao?

      "An Ninh, cậu có phải bạn tốt của mình ?"

      An Ninh ngước mắt nhìn ánh mắt đầy mong đợi ở đối diện, cảm thấy cái vấn đề này rất ngu, "Đương nhiên rồi."

      "Sống chết có nhau?"

      "Đúng."

      "Vậy nếu như có ngày mình làm chuyện sai trái, cậu có rời xa mình ?" Trần Hoan vẫn nắm chặt tay An Ninh.

      An Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, " sống chết có nhau rồi, dĩ nhiên bỏ cậu."

      Lúc này Trần Hoan mới cười, "Hứa rồi đó! Cậu phải luôn bên mình!"

      "Được, nhưng cậu ngàn vạn lần nên cố ý thương tổn bệnh nhân, nếu là như vậy, mình sợ mình xông lên bóp chết cậu..." An Ninh buông tay ra.

      Trần Hoan nghe vậy cười to, "Được rồi được rồi, đây gọi là quá nghề sao?"

      "Đúng." An Ninh cũng cười.

      "Đúng..." Trần Hoan giống như nghĩ đến điều gì đó : "Cậu có biết bệnh nhân nữ kia cũng là học sinh thực tập ?"

      "Biết."

      "Cái gì?" Phản ứng của Trần Hoan rất mạnh, "Cậu cũng biết những chuyện này?"

      An Ninh hơi mất tự nhiên nhìn chỗ khác, " ra cũng có gì, nhanh ăn cơm , chiều còn phải làm việc đó."

      Vẻ mặt Trần Hoan rất phức tạp, "Được rồi, ra mình muốn , mình ghét nhất kiểu người giống như Khâu Mẫn, có tình cảm ở chung chỗ, có tình cảm chia tay, đây phải chuyện bình thường sao? Sao ấy lại lấy cái chết để uy hiếp người khác."

      "Cậu rất thân với bác sĩ Khâu sao?" Lúc này mới An Ninh lúc này mới quay đầu lại, yên lặng nhìn ấy, "Cậu biết người đàn ông kia là ai?"
      PhongVy thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆ Chương 18: Tình mới

      Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của An Ninh, Trần Hoan cảm thấy rất áp lực, hiểu Ninh, chỉ cần tiết lộ chút tin tức, An Ninh xâu chuỗi lại từ đầu đến đuôi.

      cúi đầu có vẻ hơi lúng túng, " ra mình cũng thân với Khâu Mẫn lắm, chỉ biết ấy học chung trường với mình, lòng háo thắng cũng rất mạnh, là loại người nhất định phải đạp người ta xuống dưới chân... Về phần người đàn ông kia... mình biết là ai cả."

      Trần Hoan xong cũng đứng dậy, "Mình vào trước đây, cậu từ từ ăn."

      An Ninh như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng vội vàng rời của Trần Hoan, thậm chí lúc còn đụng phải cái bàn kế bên, có điều gì đó bình thường.

      vừa ăn vừa nhớ lại, lúc sáng khi vào phòng nghỉ thấy Trần Hoan chuyện điện thoại, vừa thấy liền vội vàng cúp máy, rồi đến biểu yên lòng khi đưa dụng cụ vào dạ dày, còn có những lời đa sầu đa cảm khi ăn cơm. có thể khẳng định, Trần Hoan có việc giấu .

      suy nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên bị hai bóng dáng hấp dẫn.

      "Tôi để cuộm phim chụp X-quang và bệnh án cậu xem chưa?" Bác sĩ Kha hỏi.

      "Ừ." Bạch Tín Vũ gật đầu.

      "Cho nên cậu cũng cho rằng nhanh chóng làm giải phẫu cắt bỏ khối u là phương pháp điều trị tốt nhất?"

      "Trong lòng cậu có đáp án. Mình giải thích tâm trạng của cậu, tại vấn đề cậu thấy khó khăn nhất chính là thuyết phục bệnh nhân tiếp nhận giải phẫu, dù sao chuyện này nguy hiểm rất cao..."

      Bạch Tín Vũ dừng bước, tiếp nữa, bởi vì An Ninh chủ động đến phía này.


      Bác sĩ Kha cười : "Là Ninh sao? Nghĩ thông suốt? Có phải lão Lâm lại bắt lại ? Cho nên quyết định ăn máng khác đến với tôi?"

      "Xin chào bác sĩ Kha..." An Ninh lễ phép cười với ta, " ra tôi tìm bác sĩ Bạch."

      Kha Phàm kinh ngạc nhìn Bạch Tín Vũ, "Hai người biết nhau?"

      Bạch Tín Vũ theo thói quen đẩy mắt kiếng, sau đó khoanh tay trước ngực, "Xin hỏi có chuyện gì ? Bác sĩ An."

      An Ninh bị câu "Bác sĩ An" của làm ngẩn người, thể đoán được tâm trạng của qua giọng , dáng vẻ lạnh nhạt, lại kéo khoảng cách giữa hai ngời ra xa, giống như thể chạm vào người .

      "Tôi nhặt được đồ của , nhưng bây giờ có mang theo, có thể đến chỗ tôi lấy ?" Mặc dù An Ninh kinh ngạc, nhưng vẫn phản ứng nhanh.

      "Vậy hai người chuyện , tôi ăn cơm trước." Sau khi chào hỏi Kha Phàm xếp hàng trước.

      Bạch Tín Vũ sau lưng lúc, cuối cùng dừng lại ở khúc quanh hành lang, "Có chuyện gì em có thể ở đây, rất bận."

      An Ninh cũng dừng bước, xoay người lại, trong mắt toàn giễu cợt, "Dĩ nhiên có thể ở đây, dù sao người mất mặt cũng phải tôi."

      "Có ý gì?" Bạch Tín Vũ im lặng nhìn , trong mắt lên tia khó hiểu.

      Trong hành làng gấp khúc thỉnh thoảng có người qua, hai người giằng co đứng hồi. *******************

      Cuối cùng Bạch Tín Vũ than tiếng, "Em theo tôi."

      Gương mặt An Ninh vẫn lạnh lùng, theo sau .

      Bạch Tín Vũ dẫn đến phòng sách trong thư phòng, mùi sách xông vào mũi, đống cửa lại, thậm chí còn mở đèn.

      " tại có thể chưa?" Vẫn dùng giọng như lúc làm việc.

      An Ninh khẽ cười : "Tìm chỗ bí mật như vậy, bác sĩ Bạch, chột dạ sao?"

      "Cuối cùng em muốn gì?"

      "Hôm nay khoa cấp cứu nhận bệnh nhân nữ uống thuốc tự tử."

      " sao?"

      An Ninh thấy rất ngứa mắt, "Bác sĩ Bạch chỉ cần nghe thấy tên bệnh nhân kia cảm thấy như sấm đánh bên tai, ấy tên Khâu Mẫn, thực tập ở khoa nội."

      "Vậy có liên quan gì đến ?"

      " có? Ngươi cho rằng giả bộ trấn tĩnh là có thể phủi sạch quan hệ sao?" An Ninh rất ghét loại người dám làm dám chịu như , bất giác trong giọng có vài phần chán ghét, "Bác sĩ Bạch, tôi biết hiểu nhất là ra vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra. cho rằng tất cả mọi người đều giống như tôi, bị thương tổn cũng nhịn coi như có gì sao? còn muốn thương tổn bao nhiêu người nữa mới cam lòng? rất giỏi sao? có gì hơn người? cho rằng tất cả phụ nữ trái đất đều muốn thích sau đó vì trái tim bị thương mà chết sao?

      Bạch Tín Vũ nghe vậy sửng sốt, im lặng lúc lâu mới : "Em sao vậy?"

      An Ninh cũng ý thức được mình luống cuống, chỉ muốn hỏi cho ra lẽ chuyện của Khâu Mẫn... Tại sao lại đến chuyện của mình.

      cúi đầu, mái tóc đen chảy xuống che nửa bên mặt của , "Tôi chỉ muốn , cùng bác sĩ Khâu như thế nào cũng là chuyện riêng của hai người, tôi có quyền hỏi đến."

      vừa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra kiên định, "Nhưng tôi cho biết, bác sĩ Bạch Tín Vũ, tôi muốn làm tình mới của , càng bị chụp mũ là người thứ ba. Cho nên tôi muốn chuyển ra ngoài, tránh tạo ra hiểu lầm như ngày hôm nay."

      " biết ai là bác sĩ Khâu." im lặng lúc, mỉm cười chua chát, "Nếu như em muốn chuyển ra ngoài ngăn cản em, cũng có biện pháp ngăn cản em, nhưng em cần những lời làm tổn thương ." *******************

      An Ninh thấy nghư nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, cảm xúc nhẫn nhịn lâu bỗng nhiên bộc phát, " tôi làm tổn thương người khác? Tôi làm tổn thương người sao? Lời của tôi thấy làm tổn thương người khác sao? đừng quên trước kia gì với tôi."

      "Những chuyện qua, có thể để nó qua ?" Giọng Bạch Tín Vũ lọ ra vẻ mệt mỏi.

      " thể!" An Ninh cố chấp từ chối, hốc mắt đỏ ửng, "Tại sao bỏ qua liền bỏ qua, tại sao thay đổi liền thay đổi, tại sao lại muốn làm chủ mọi thứ? Ngay cả câu xin lỗi cũng với tôi."

      " muốn ." Bạch Tín Vũ quay lưng , vươn bàn tay về phía nắm cửa.

      An Ninh giữ tay lại, cười lạnh : "Cho nên làm hại người ta khiến ấy vì mình mà chết, rồi chỉ câu muốn là xong sao?"

      Bạch Tín Vũ quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế đó, " biết ấy."

      "Được, thừa nhận cũng sao. Nhưng nợ tôi lời xin lỗi? Mời trịnh trọng nhận lỗi với tôi, cầu này cũng quá đáng chứ?"

      Bạch Tín Vũ gỡ tay ra, mở cửa ra thản nhiên : " giải thích với em, có cách nào với em ba chữ đó. Nếu như... em muốn chuyển , với luật sư Quý tìm chỗ cho em, cách bệnh viện rất gần."

      Bạch Tín Vũ rồi.

      An Ninh đóng cửa lại, chán nản ngồi dưới đất, nước mắt tuôn rơi, muốn khóc, nhưng rất đau lòng phải làm sao đây? Chẳng qua là phát tiết cũng được sao? có người thấy, cũng có người nghe được.

      sớm biết như vậy, chỉ cần đến gần người kia, cho dù có phòng bị tốt đến mấy, cuối cùng bị tổn thương, giống như bây giờ. biết bác sĩ Khâu, rất muốn tin tưởng, nhưng mọi dấu vết đều hướng về .

      còn gì? thể xin lỗi? có biện pháp!

      ...

      Lâm Khai Dương đứng trong thang máy huýt sáo, gặp Bạch Tín Vũ cúi đầu tới, thiếu chút nữa bị đụng ngã rồi, bất mãn : "Mình này bác sĩ Bạch, cậu bước nhìn đường, hôm nay làm sao lại kiêu ngạo rồi hả?"

      Bạch Tín Vũ chuyện.

      Khi Lâm Khai Dương nhìn vẻ mặt Bạch Tín Vũ, người luôn luôn biến sắc, núi sụp cũng sợ, nhất là lúc làm việc gần như là nhập tâm. Nhưng bây giờ nhìn lại có cảm thấy rất có: "Nhân vị."

      "Đúng rồi, còn chưa cám ơn cậu." Lâm Khai Dương nhớ tới chuyện khác, cười : "Biểu lần trước của An Ninh khi cắt* cho bệnh nhân rất tốt, mình cũng chưa muốn cho bé đó thamg gia cấp cứu nhanh như vậy. Nếu phải cậu thuyết phục mình, bảo cho ấy cơ hội, mình cũng phát ra ấy có thể giúp nhiệt tình như vậy."

      (*Cắt: cắt cụt chân hoặc tay. Trong chuyện là cắt gì cả nên mình giữ nguyên bản gốc.)

      Lúc này Bạch Tín Vũ mới có phản ứng, cười : "Là sao? ấy biểu rất tốt sao?" *******************

      "Đúng vậy." Lâm Khai Dương đắc ý, " chừng sau này ấy ở lại khoa cấp cứu của mình."

      "Vậy chúc mừng cậu."

      "Nhưng mình vẫn hiểu cậu, nếu cậu giúp ấy nhiều như vậy, tại sao trực tiếp cho ấy? Cậu có mưu đồ gì?"

      "Nếu như mình mình có mưu đồ gì cả cậu có tin ?" Bạch Tín Vũ cười khổ.

      " tin..."

      "Mình cũng tin, nhưng mình cũng muốn ấy biết ơn mình, mình muốn người ta biết ơn mình."

      "Cậu quả nhiên đủ kiêu ngạo!" Lâm Khai Dương cười to, "Vậy cậu muốn cái gì?"

      "Mình đến rồi." Cửa thang máy "đinh" tiếng mở ra, Bạch Tín Vũ ra ngoài.

      ...

      Kha Phàm quay đầu lại thấy Bạch Tín Vũ từ thang máy ra, với : "Chuẩn bị tiêm thuốc mê cho bệnh nhân rồi, chúng ta qua thôi."

      "Được."

      "Đồ An Ninh trả lại cho cậu rất quan trọng sao?" Kha Phàm nghiêng đầu nhìn , "Hai ca phẫu thuật cách nhau rất gần, thời gian nghỉ cũng chỉ có mười mấy phút, nhất định cậu chưa kịp ăn cơm."

      " sao, mình đói." Bạch Tín Vũ khôi phục dáng vẻ như mọi khi, vào phòng mổ.

      " ra ... mặc dù công việc có bận rộn, cũng phải chú ý sức khỏe, cậu bữa ăn bữa cẩn thận bị đau bao tử."

      ...

      Lúc An Ninh ra khỏi phòng sách bình thường lại. còn muốn làm việc, muốn bị trì trệ. Bạch Tín Vũ làm gì cũng muốn quan tâm, dù sao chỉ cần rời xa còn vấn đề gì nữa, việc này cũng khó.

      Sau khi trở lại khoa cấp cứu, công việc bận rộn quả nhiên có thể trợ giúp giúp con người quên mọi chuyện vui, tất cả tâm tư đều đặt người bệnh nhân.

      Cho đến lúc tan việc, Lâm Khai Dương đến báo với : "An Ninh, hôm nay là cực khổ! có thể về trước."

      "Sư phụ, tôi muốn ở lại lát."

      "Được, nhìn nhiều học thêm cũng tốt."

      Trần Hoan kéo An Ninh qua bên, "Cảm ơn cậu An Ninh, mình biết hôm nay cậu nhìn trạng thái đặc biệt của mình mới ở lại giúp mình... Mình cảm thấy rất áy náy."

      An Ninh mím môi cười tiếng, "Đừng dỗ ngọt mình, nếu đau lòng hãy lên tinh thần, nếu bệnh nhân gặp phải bác sĩ như cậu còn lòng tin vào bác sĩ nữa."

      "An Ninh..." Hai mắt Trần Hoan đầy hơi nước, "An Ninh, ra ... Tình mới các ấy chính là mình, người đàn ông kia là Kha Phàm..."









      PhongVy thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆ Chương19: Cùng nhau ăn tối

      Đèn đường chiếu sáng con đường phía trước, lộ trình chỉ mất mười lăm phút nhưng An Ninh lâu, nhớ lại những lời Trần Hoan , vừa khiếp sợ vừa đau lòng.

      ra vẻ ngoài Trần Hoan hoạt bát vui vẻ, nhưng cuộc sống của ấy cũng dễ chịu gì. Sở dĩ bác ấy bảo ấy đến ở vì nhà đó cần người làm, mệt mỏi cả ngày ở bệnh viện rồi khi về nhà còn bị sai bảo. Điều khiến ấy chịu được là người họ, mới đầu thừa dịp ai chú ý động tay dộng chân với ấy, ai ngờ ấy tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ngược lại khiến việc trầm trọng hơn.

      Tuần trước họ ấy còn đứng ngoài cửa nhìn lén ấy tắm. Trần Hoan khóc chạy ra khỏi nhà bác, nhưng việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài lại thể cầu cứu ai, nên ấy ngồi ở công viên cả đêm.

      Tối đó ấy gặp bác sĩ Kha xuống lầu mua đồ uống.

      Kha Phàm chỉ là muốn giúp Trần Hoan mới đề nghị ấy dọn qua ở với ta, vốn chỉ là quan hệ bạn cùng phòng rất đơn giản, nhưng có tối cả hai người đều uống rượu say, mọi chuyện đều thay đổi...

      Cha mẹ Kha Phàm và Khâu Mẫn quen biết nhau nên hai người cũng biết nhau từ , cũng nhau trong thời gian ngắn, nhưng trước khi vào thực tập ở bệnh viện hai người chia tay. Tất cả chuyện xảy ra sau này đều vì Khâu Mẫn chấp nhận thực tế, khiến mọi người rơi vào lúng túng.

      Trần Hoan cả ngày đều yên lòng, vì bị ảnh hưởng bởi việc Khâu Mẫn uống thuốc trừ sâu tự sát, mặc dù ấy rất ghét hành động quấn quít của Khâu Mẫn, nhưng lại thể suy nghĩ kỹ về quan hệ của mình Kha Phàm.

      ...

      An Ninh mãi, vừa ngẩng đầu mới phát mình đến nhà trọ. hiểu lầm Bạch Tín Vũ rồi, chỉ là hiểu lầm còn cố tình gây tranh cãi ầm ĩ với , chỉ cãi nhau mà còn tuyên bố muốn dọn ra khỏi nhà .

      tại hơn mười giờ khuya, có lẽ ngủ.

      Khi mở cửa mới phát , đèn vẫn sáng, bàn có mấy món ăn, còn có bát đũa, nhìn qua thấy chúng chưa bị đụng đũa, Bạch Tín Vũ co rúc ngủ ghế sa lon.

      chợt nhớ tới hôm nay nhiều lần nghe loa truyền thanh đọc tên nhiều lần, thân là bác sĩ ngoại khoa, rất bận... Vừa nghĩ tới mình đối xử với như vậy, nhất thời An Ninh cảm thấy hết sức áy náy.

      tâm tình đến trước mặt Bạch Tín Vũ, hề phát , tư thế ngủ giống con nít, hình như là có cảm giác an toàn.

      An Ninh vào phòng lấy chăn ra, định đắp cho lại cẩn thận làm thức giấc.

      "Em về." Bạch Tín Vũ lập tức ngồi dậy, nhìn khắp nơi giống như tìm gì đó.

      An Ninh nhặt mắt kính dưới đất lên, đặt vào tay , "Đây này."

      "Cảm ơn." Bạch Tín Vũ đeo mắt kiếng lên, im lặng hồi, rồi : "Cùng nhau ăn cơm ?"

      "Tôi ăn rồi."

      cúi đầu, thấp giọng : "Vậy sao?"

      An Ninh đành lòng, thêm câu, "Nhưng tôi chưa ăn no, vẫn còn đói."

      Bạch Tín Vũ lập tức đứng lên, cười nhạt : " xới cơm cho em."

      An Ninh ngồi vào bàn ăn, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng bận rộn của người kia, vẫn luôn như vậy, có chuyện vui cũng làm như nó chưa từng xảy ra.

      Bạch Tín Vũ ngồi xuống đối diện , gắp thức ăn cho , "Ăn nhiều rau chút, tốt cho sức khỏe."

      An Ninh nhìn mấy món ăn trước mặt, trong lòng có cảm giác tên, " phải thích ăn hành sao? Sao món nào cũng bỏ hành?"

      "Bởi vì em thích ăn." Bạch Tín Vũ trả lời cách tự nhiên, tiếp tục gắp thức ăn cho .

      Đột nhiên An Ninh cảm thấy nuốt thức ăn là việc rất khó, luôn luôn nhìn .

      "Sao vậy? ngon à?" Lúc này Bạch Tín Vũ mới gắp miếng cà rốt ăn thử, than , "Nguội rồi... Nhất định vừa rồi ngủ quá lâu, chờ lát, hâm nóng lại."

      " cần..." An Ninh kéo tay , " nguội, như thế này ăn rất ngon."

      Bạch Tín Vũ ngồi xuống lại, cười với , "Em thích sao? Vậy sau này mỗi ngày đều nấu cho em ăn."

      An Ninh cúi đầu lời nào.

      "Xin lỗi, quên em dọn khỏi đây." cũng buông đũa xuống, cúi đầu nhìn thức ăn trong chén.

      "Xin lỗi." An Ninh ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn, "Hôm nay là tôi đúng, nên biết phân biệt đúng sai mắng , xin lỗi."

      " sao, cũng để trong lòng." Giọng của dịu dàng, giống như sợ mình làm đau lòng.

      "Cái kia..." An Ninh được tự nhiên nhìn qua chỗ khác, "Tôi có thể chuyển được ?"

      Bạch Tín Vũ cứng đờ cả người, ngước mắt nhìn, trong mắt từ từ lên vẻ vui mừng, "Dĩ nhiên, muốn em chuyển mà."

      An Ninh thở phào nhõm, khóe môi mỉm cười, vội vàng gắp thức ăn vào chén , "Vậy có phải chuyện hôm nay nên cho qua ?"

      " Còn có việc."

      "Việc gì?"

      "Em bác sĩ Khâu nào đó, biết người này."

      "Tôi biết." An Ninh : "Là tôi hiểu lầm. Tôi tưởng rằng ấy là bạn . ra lúc ấy ngươi có thể giải thích."

      "Giải thích... giỏi khâu này." Bạch Tín Vũ cười , "Nhưng học."

      An Ninh gật đầu, lại xin lỗi lần nữa, rồi nghiêm túc ăn cơm.

      "Hơn nữa chưa từng có bạn ."

      "..." An Ninh thiếu chút nữa bị nghẹn, vội vàng lấy ly nước ở bên cạnh uống vài hớp. cho rằng mình nghe nhầm, Bạch Tín Vũ dám chưa từng có bạn .

      Đợi thuận khí, mới phát Bạch Tín Vũ cười như cười nhìn . cảm thấy mình lên có chút phản ứng, phản ứng phải tương đối tự nhiên, cho nên hỏi: "Là sao? Chắc cầu của quá cao."

      "Cũng coi là cao." trầm ngâm : "Giống em là được."

      "..."

      Sau khi ăn xong An Ninh chủ động đề nghị rửa chén, Bạch Tín Vũ lau bàn. nghĩ đến sau khi cãi nhau môt trận lại kéo gần khoảng cách của hai người, sống chung hòa bình.

      Sau khi dọn dẹp xong, gần mười hai giờ, An Ninh rửa mặt xong định quay về phòng, nhớ đến điều khoản hợp đồng, đến phòng khách, với : "Bác sĩ Bạch, ngủ ngon..."

      "An Ninh."

      "Gì?"

      "Trước kia làm em tổn thương có thể dùng mọi thứ của đề bồi thường, biết là đúng. nhưng có biện pháp nhận lỗi với em, có biện pháp với em ba chữ kia." Giọng của Bạch Tín Vũ có chút ảo não.

      "Mặc dù biết tại sao, nhưng bây giờ tôi sao rồi." An Ninh cũng cười với . "Dù sao tôi cũng mắng , coi như huề nhau ."

      PhongVy thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20: Uy hiếp và phản uy hiếp.

      An Ninh cảm thấy nhất định Bạch Tín Vũ có hai tính cách, lúc ở bệnh viện là tính cách, khi ở nhà lại tính cách.

      Ngày thứ hai ở cùng , lại có giấc ngủ rất ngon.

      Khi thức dậy trời tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức còn chưa vang, mở cửa phòng phát Bạch Tín Vũ vệ sinh cá nhân xong rồi.

      " làm em thức sao?" nghe tiếng nhìn lại.

      " có."

      An Ninh tắm, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lấy hai cái bánh bao hấp lại, rồi rót ly trà sữa nóng.

      đặt bánh bao của Bạch Tín Vũ vào lò nướng, điều chỉnh thời gian.

      "An Ninh, bệnh viện call qua đó, có ca phẫu thuật khẩn cấp, phải trước đây."

      Có vẻ rất vội, ngay cả cà vạt cùng kịp thắt, đến cửa đổi giày.

      " ăn sáng sao? Bánh bao sắp hấp xong rồi."

      Bạch Tín Vũ hơi ngưng lại, nghiêng mặt qua nhìn cái, sau đó bước nhanh tới, lấy cái bánh bao ăn nửa.

      An Ninh ngẩn ra, "Cái này của tôi, của vẫn còn ở trong lò nướng..."

      " vội." lại lấy ly trà sữa nóng cạnh tay , "Cái này cho mượn uống hai hớp."

      "Bác sĩ Bạch, cái ly này cũng của tôi." An Ninh có chút bất mãn nhìn .

      "Em dùng bàn chải đánh răng của , dùng chăn mền của , chỉ uống của em chút trà sữa có thấm vào đâu?" xem thường trả lại cái ly cho , sau đó vội vàng ra ngoài.

      Khi ra đến cửa còn cười với , "Lát nữa gặp."

      Sau khi , An Ninh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cái ly trà sữa bị uống kia, ly đầy, đổ lãng phí... Cho nên quyết định uống hết nó, chẳng qua là cố ý tránh chỗ đặt môi lên.

      ...

      Bạch Tín Vũ ra khỏi phòng phẫu thuật là buổi trưa, khi về phòng nghỉ gặp được Trương Thiểu Nghiêm.

      "Có phải ấy dọn đến nhà cậu ở rồi ?" lên bàn làm vệc, đối diện với Bạch Tín Vũ, trong mắt có ý cười.

      Hình như Bạch Tín Vũ suy nghĩ gì đó rồi nhìn cái, "Ai với cậu?"

      "Điều này quan trọng sao, mình chỉ muốn hỏi tại sao?" yên lặng nhìn Bạch Tín Vũ, "Vì ghép tủy cho Tư Hoành thất bại, nhưng An Ninh lại thành công. Sau đó An Ninh lại hoàn thành tâm nguyện học y của Tư Hoành, cho nên cậu muốn coi ấy như Tư Hoành, coi ấy như thế thân để bù đắp lại tiếc nuối của cậu đúng ?"

      Bạch Tín Vũ đứng lên, "Mình còn có việc."

      Trương Thiểu Nghiêm nhảy từ bàn xuống, chặn lại, "Cậu cảm thấy như vậy là rất công bằng với An Ninh sao?"

      "Mình biết tại sao cậu lại có ý nghĩ này." Bạch Tín Vũ yên lặng nhìn nhì , "Mình chưa từng coi An Ninh là thế thân của bất kỳ ai, ấy có tính cách riêng, cũng thể làm bóng dáng của người khác. Huống chi, chuyện này có quan hệ gì với cậu?"

      "Tất nhiên là . Chẳng qua mình từng thấy bé ngồi ở trạm xe buýt vừa khóc vừa ăn hộp chocolate bị vỡ nát, mình muốn chuyện này lại xảy ra nữa thôi." Trương Thiểu Nghiêm nhún vai.

      Trong mắt Bạch Tín Vũ lên tia king ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất, lúc lâu sau cũng gì.

      "Lúc ấy mình định đến an ủi ấy nhưng rồi lại làm thế." Trương Thiểu Nghiêm bất đắc dĩ cười cười, "Mình luôn nghĩ ấy bị thương tổn rất nặng. Cho đến khi nhóm bác sĩ thực tập đến đây, mình phát ấy kiên cường hơn mình nghĩ nhiều."

      "Cậu muốn gì?"

      Trương Thiểu Nghiêm cười mà , mở cửa ra ngoài, rồi quay đầu lại nhìn, "Cậu muốn thế nào mình cũng muốn như vậy, ấy có quyền lựa chọn, đúng ?"

      "Cậu nhất định phải đặt chiến tranh trong việc lên người ấy sao?"

      ...

      An Ninh im lặng nhìn ngủ giường bệnh, đây là bệnh nhân cuối cùng trong buổi sáng này của . Vị bác sĩ thực tập khoa nội uống thuốc tự sát, Khâu Mẫn.

      cẩn thận nghiên cứu bệnh án của Khâu Mẫn, sau khi ngộ độc liền được đưa vào bệnh viện, lượng thuốc uống vào cũng nhiều lắm, hơn nữa rửa ruột nên chất độc của thuốc cũng được giảm bớt, bây giờ nhìn lại tình trạng tệ, buổi chiều chuyển đến khoa tiêu hóa để quan sát.

      An Ninh đến gần ấy, giọng gọi ấy tỉnh lại, " Khâu, xin hỏi bây giờ cảm thấy thế nào?"

      Sắc mặt ấy hề thay đổi nhìn An Ninh, sau đó dời mắt nhìn lên trần nhà, giống như muốn chuyện.

      Hành động này của ấy cũng nằm trong dự đoán của An Ninh, vốn dĩ Trần Hoan phụ trách bệnh nhân này, nhưng để ngăn ngừa lúng túng nên An Ninh tiếp nhận. Nhớ đến buổi sáng ở trong phòng nghỉ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Trần Hoan, chắc chắn tối qua ngủ ngon giấc, vừa hỏi mới biết tối qua Trần Hoan về nhà của Kha Phàm cũng về nhà bác, ấy ngồi ngoài trời cả đêm.

      Cho nên thái độ của An Ninh đối với Khâu Mẫn là giải quyết việc chung tương đối xa cách.

      " Khâu, cũng là người học y bốn năm, cũng biết tầm quan trọng của việc tình trạng trong quá trình điều trị."

      Lúc này ấy mới nhìn An Ninh, miệng mang theo nụ cười giễu cợt, "Tôi tôi muốn sống."

      An Ninh nhìn ấy rồi cười, "Nghe mình, sau đó rất may mắn mới trúng độc ba mươi phút được đưa đến bệnh viện. Hơn nữa lượng thuốc dùng cũng rất kỳ diệu, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ ngây ra trận hỗn loạn."

      Sắc mặt Khâu Mẫn tái nhợt, " muốn gì?"

      " có gì." An Ninh đóng bệnh án lại, cúi đầu : "Trần Hoan là bạn tốt nhất của tôi, bây giờ ấy có nhà mà thể về, tôi vui chút nào."

      " uy hiếp tôi?" Khâu Mẫn từ giường ngồi dậy, trong ánh mắt mang theo vẻ bén nhọn.

      "Sao lại thế chứ. Chẳng qua là tôi thấy trùng hợp mà thôi, ý tôi những lời đồn kia." An Ninh nghiêng đầu nhìn ấy, " hiếu kỳ là ai truyền sao? Lời đồn sai ấy."

      An Ninh kiểm tra cho ấy, vừa kiểm tra vừa nhàng , "Bác sĩ Khâu, chuyện này làm lớn đối với chúng ta đều có lợi."

      Khâu Mẫn ngẩng đầu nhìn bảng tên trước ngực An Ninh, cười : "Bác sĩ An, vì thế truyền cách nhìn của với chuyện này sao?"

      "Tôi cảm thấy cần thiết, tự sát nữa chứ?"

      ấy dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Ninh, trầm mặc lúc lâu, mới lên tiếng: "Được."

      Ra khỏi khoa cấp cứu, trước đó ngời trời đổ mưa, sắc trời còn u, An Ninh đứng ở cửa bệnh viện hô hấp khí sau cơn mưa, ánh mắt nhìn bóng dáng từ xa chạy đến.

      Chỉ trong nháy mắt bóng dáng kia đứng cạnh , nghiêng người với : "Nếu như người đàn bà kia đuổi theo tới đây, hãy với ta tôi có ca bệnh cần xử lý gấp."

      An Ninh có chút mờ mịt, còn chưa kịp hỏi là ai, bác sĩ Lâm vỗ vỗ đầu , chạy trốn từ cửa hông. Nhưng nghi ngờ của rất nhanh liền được giải đáp, đến hai phút, người phụ nữ chậm rãi đến, dáng người rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất đoan trang, tuổi tác dưới ba mươi.

      Trong tay ấy cầm cái bình thuỷ, nhìn xung quanh.

      An Ninh chủ động lên phí trước, cười : "Xin hỏi, tìm bác sĩ Lâm sao?"

      Đối phương sửng sốt, nhìn An Ninh từ xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ tò mò, " là?"

      "Tôi tên An Ninh, thời gian trước vào đây thực tập, bác sĩ Lâm là sư phụ của tôi, ấy có ca bệnh cho nên nhờ tôi giải thích riêng với ."

      "Giải thích riêng, thằng nhóc kia có lòng vậy sao?" Hình như ấy cảm thấy rất thú vị, chủ động vươn tay, mỉm cười với An Ninh, "Xin chào, tôi tên Lâm Lâm, là trưởng khoa dinh dưỡng, thằng nhóc kia là em trai tôi."
      PhongVy thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21: Xin lỗi

      An Ninh bắt tay với Lâm Lâm, ánh mắt nhìn vào bình giữ ấm trước ngực , "Vậy... Cái này là súp hành?"

      Lâm Lâm nghe vậy bật cười, " nghĩ tới súp hành của chị nổi tiếng như vậy." ấy đưa súp cho An Ninh, "Nhất định phải thay chị nhìn nó uống hết."

      "Được..."

      An Ninh ôm bình giữ nhiệt vào phòng nghỉ, Lâm Khai Dương loay hoay kiếm thứ gì đó trong hộc tủ. tò mò liếc mắt cái, vậy mà giấu con gấu bông... Gấu bông quá lớn, giống như rầu rỉ nên giấu ở đâu.

      "Sư phụ!" An Ninh im lặng đến phía sau , sau đó đột nhiên vỗ lên vai .

      Lâm Khai Dương giật mình, gấu bông trong tay xem nữa rớt xuống đất.

      Khi quay đầu lại sắc mặt xanh mét, lạnh lùng : "Kêu la cái gì, muống hù chết tôi à?"

      An Ninh cẩn thận bắt được vẻ mất tự nhiên mặt dù nó chỉ lên trong nháy mắt, đặt bình giữ nhiều lên bàn, " bác sĩ Lâm khác giao cho tôi nhiệm vụ phải trông chừng uống hết cái này.

      Lâm Khai Dương cầm bình giữ nhiệt lên rồi ngồi xuống, nhét con gấu bông cho An Ninh, " đến khoa phụ sản đưa cái này cho bác sĩ La."

      Bởi vì Lâm Khai Dương dùng lực khá lớn, An Ninh ôm gấu lui lại hai bước, nghi ngờ hỏi: "Sư phụ, cảm thấy tự mình có thành ý hơn sao?"

      Lâm Khai Dương tức giận lườm , "Bảo đưa đưa , nhiều làm gì!"

      An Ninh vừa xoay người lại nghe thấy giọng của từ phía sau: " được là tôi tặng, nhưng phải làm ấy đoán được là tôi tặng."

      "..."

      An Ninh rất tò mò muốn biết bác sĩ La kia là người như thế nào, lại có thể khiến người cậy mạnh như Lâm Khai Dương thích nhưng dám biểu lộ. Đáng tiếc khi đến khoa phụ sản ấy lại có việc bận có ở đây, An Ninh thể làm gì khác hơn là đưa gấu bông cho y tá. ***************.com

      Lâm Khai Dương tới lui trong phòng nghỉ, vừa nhìn thấy An Ninh vào, cảm xúc nôn nóng lập tức biến mất, bình tĩnh nhìn , "Bác sĩ La gì?"

      " ấy có ở đấy, nên tôi đưa gấu cho người khác."

      "... tên của tôi chứ?"

      "Núi lửa hoạt động có được coi là tên ?"

      Lâm Khai Dương sửng sốt, giận dữ hét lên: "Được lắm con nhóc như , ngay cả sư phụ cũng dám đùa giỡn, phản rồi! Nhìn xem tôi bóp chết vì dân trừ hại..."

      Hai người giỡn, chợt nghe thấy loa phát thanh thông báo Lâm Khai Dương đến phòng cấp cứu.

      Vẻ mặt Lâm Khai Dương lập tức thay đổi, nghiêm túc : " theo tôi."

      người đàn ông người đầy máu được y tá đẩy vào, Lâm Khai Dương vội vàng tới, "Tình trạng bệnh nhân như thế nào?"

      "Từ lầu hai rơi xuống, đầu bị thương, đùi phải bị gãy xương, mất nhiều máu, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo."

      Lâm Khai Dương vừa vội vàng kiểm tra, vừa với y tá: "Lấy sáu bịch máu." Sau đó xoay đầu lại nhìn An Ninh, " báo cho bác sĩ khoa não, khoa ngoại và khoa chỉnh hình."

      "Được." An Ninh chạy ra khỏi hòng cấp cứu, báo cho những phòng tương ứng, khi về bị người nhà bệnh nhân ngăn lại, là đôi vợ chồng già, hai mắt người mẹ đầy nước mắt, hai mắt người cha cũng ửng hồng, "Bác sĩ, xin hỏi con tôi thế nào rồi?"

      An Ninh nhìn người mẹ nước mắt rơi ngừng, liền nhớ đến mẹ mình, đành lòng : "Đừng lo lắng, chỉ là ngoại thương, có việc gì."

      Người mẹ kia cầm tay , chỉ vào chiếc bánh sinh nhật ghế, nức nở : "Bác sĩ, nhất định phải cứu lấy con tôi, hôm nay là sinh nhật hai mốt tuổi của nó..."

      "Nhất định có việc gì, hãy tin tưởng tôi." An Ninh vỗ tay bà.

      Bệnh nhân được chuyển đến phòng cấp cứu, bác sĩ của các khoa thay phiên nhau tiến hành cấp cứu. Lâm Khai Dương để vào phòng cấp cứu học hỏi kinh nghiệm, nhưng khi An Ninh hào hứng chạy đến phòng cấp cứu, đúng lúc này các sĩ sĩ cũng từ phòng giải phẫu ra.

      An Ninh liếc mắt liền thấy được Bạch Tín Vũ, về phía , vẻ mặt ân cần hỏi: "Bác sĩ Bạch, tại bệnh nhân như thế nào?" dien dan le quy don

      Bạch Tín Vũ nhìn , bình tĩnh : "Cấp cứu có hiệu quả."

      An Ninh cứng người, hơn mười vị bác sĩ y tá qua người , thậm chí còn nghe được có người thảo luận tối nay nên ăn gì. cảm thấy thể tiêu hóa nổi lời của , mờ mịt hỏi: "Cái gì gọi là cấp cứu có hiệu quả?"

      "Bệnh nhân tử vong." Bạch Tín Vũ cũng kiêng kỵ, giọng cũng bình tĩnh, giống như đó là chuyên hết sức bình thường.

      " phả vừa rồi còn rất tốt sao? Lúc vào cũng còn tỉnh táo. Làm sao nhanh như vậy..." An Ninh ôm mặt ngồi chồm hổm mặt đất, "Mới vừa rồi tôi còn đảm bảo với người nhà bệnh nhân rằng cậu ấy có chuyện gì, tại sao có thể như vậy, làm sao ..."

      Bạch Tín Vũ cau mày, "Em gì? Em đảm bảo với người nhà bệnh nhân?"

      An Ninh đứng lên, sắc mặt hơi tái, "Lúc cậu ấy vào đây chỉ gãy xương với mất máu, tôi ngờ..."

      Bạch Tín Vũ lạnh lùng : "Xem ra bác sĩ Lâm để em sửa sang tài liệu chưa đủ nhiều."

      An Ninh ngẩn ra, "Có ý tứ gì?"

      " đề nghị cậu ấy tiếp tục để em ở phòng tài liệu để học tập." Bạch Tín Vũ xong câu đó hờ hững xoay người rời , hoàn toàn để ý đến .

      An Ninh mình đứng ở hành lang, lòng đầy chua xót, rất khổ sở, rất muốn khóc. Cả trái tim bị cảm giác thất bại chếm lấy, cảm thấy phụ tín nhiệm của người nhà bệnh nhân, bất lực, cái gì cũng làm được.

      Khi bác sĩ ra giải thích nguyên nhân tử vong cho người nhà bệnh nhân, nhưng họ thể tiếp nhận , hai mắt sương mù khi nhìn thấy An Ninh dấy lên hi vọng.

      Bọn họ lao đến, nắm lấy tay An Ninh, thực muốn nghe đáp án khác, " bác sĩ, mới vừa rồi con chúng tôi sao, chúng tôi phải tin tưởng , mau , những bác sĩ kia sai rồi, mau con tôi còn sống."

      "Tôi..." Đôi môi An Ninh run run, há miệng, nhưng chỉ được chữ.

      " mau , mau !" Người mẹ kiểm soát được cảm xúc của mình, giọng cũng bắt đầu trở nên bén nhọn.

      An Ninh cúi đầu lời nào.

      Cho đến khi Lâm Khai Dương tới, kéo An Ninh bị hai vị trung niên xô đẩy .

      Bạch Tín Vũ nhìn bóng dáng hai người xa, liền ra khỏi khúc quanh của hành lang, đến trước mặt đôi vợ chồng trung niên mất khống chế, trầm giọng : "Xin lỗi, chúng tôi cố hết sức..."

      xuất của đúng lúc dời oán hận của hai người với An Ninh, người cha già mở bánh ngọt đặt ghế ra, đưa lên trước mặt rồi khóc, "Xin lỗi, xin lỗi có thể làm con tôi sống lại ? Ai cần các người xin lỗi, xin lỗi khiến người ta ghét bỏ."

      Ông càng càng kích động, "Hôm nay là sinh nhật con tôi, nó mới 21 tuổi, 21 tuổi! Bây giờ sinh nhật biến thành ngày giỗ, xin lỗi tôi có ích gì, có ích gì!"

      Cái bánh sinh nhật ba tầng nện thẳng lên đầu Bạch Tín Vũ, khuôn mặt đẹp trai thay đổi chỉ trong nháy mắt.

      ...

      Lâm Khai Dương gặp Bạch Tín Vũ trong phòng rửa tay, rửa mặt, áo khoác trắng cũng dính ít bánh ngọt.

      "Mình cậu nên đến đó rồi, cậu còn chịu nghe." Lâm Khai Dương dựa vào bên, trong giọng có chút đắc ý.

      "Nếu như mình đến, ấy bị hất bánh sinh nhật vào người." Giọng Bạch Tín Vũ rất bình tĩnh, có tức giận, ngược lại lại có thương tiếc.

      "Đáng tiếc ấy thấy cậu bị hất bánh, hơn nữa nhìn thấy tình cảnh bi thảm của cậu." Lâm Khai Dương giả bộ thở dài, " là đáng tiếc."

      "Tại sao phải để ấy nhìn thấy?" Bạch Tín Vũ ngước mắt, giọt nước chảy xuống từ mặt , nhìn ảnh Lâm Khai Dương trong gương, cười : "Mình muốn ấy thấy dáng vẻ chật vật của mình."

      Lâm Khai Dương sửng sốt, nhìn từ xuống dưới, " hề chật vật, cậu rất man đó bác sĩ Bạch à, cậu như vậy ra ngoài, đảm bảo làm rất nhiều người mê đảo, có muốn đánh cuộc ?" dien dan le quy don

      " có hứng thú." Bạch Tín Vũ dùng khăn lông lau tóc, "Chỉ có còn mê hoặc được. Còn những người kia mình cần."

      ...

      Hôm nay Bạch Tín Vũ rất bận rộn, khi An Ninh về đến nhà còn chưa về. Lần đầu tiên đến chợ gần nhà mua thức ăn, sau đó nấu ba món ăn và nồi canh, dọn sẵn lên bàn.

      Mười giờ tối vẫn chưa về, An Ninh đợi mấy giờ, tất cả món ăn cũng được đậy lại bằng lồng bàn. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được ra chờ đợi người cùng ăn cơm có tâm trạng này.

      Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang tưởng rằng về, nghe thấy tiếng chuông gió nghĩ rằng có phải mở cửa...

      An Ninh ôn bài đến mười giờ, mới nghe thấy tiếng mử cửa, lần này chính xác là cửa nhà mình.

      Bạch Tín Vũ nhìn thức ăn bàn, rồi nhìn An Ninh ngồi ở ghế sofa, cái tay nắm chìa khóa hơi khựng lại, "Còn chưa ăn cơm?"

      "Ừ đợi ." An Ninh nhảy khỏi ghế sofa, chạy xới cơm, "Hôm nay tôi bỏ hành, có thích ăn cà với cà chua ?"

      Bạch Tín Vũ kinh ngạc nhìn , giống như quen với dáng vẻ nhiệt tình của , "Em tức giận sao? Hôm nay ở bệnh viện em..."

      An Ninh im lặng lúc, ngồi đối diện với ở bàn ăn, "Tôi tức giận, bởi vì phê bình rất đúng, quả tôi chưa đủ kinh nghiệm. Sau đó..."

      cúi đầu, mấy máy môi, nghiêm nghị : "Tôi biết được tại sao hai chữ* xin lỗi rồi, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, từ trước đền giời tôi chưa từng tuyệt vọng như vậy, tuyệt vọng từ đầu đến chân."

      (*Nguyên văn là “ba chữ” (对不起) có nghĩa là xin lỗi, xin lỗi. Nhưng trong tiếng Việt chỉ là xin lỗi nên mình sửa thành hai chữ)

      Bạch Tín Vũ đến sau lưng An Ninh, sau đó bỗng nhiên ôm từ phía sau...
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :