1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ Bạch, đã lâu không gặp! - Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 12: Ở chung

      Quý Tử Mạt dắt An Ninh đến bãi đỗ xe, chủ động mở cửa xe cho , "Lên xe An."

      An Ninh ngồi xuống, lúc Quý Tử Mạt chuẩn bị khởi động xe lại hỏi lại, "Luật sư Quý, có thể cho tôi biết chủ nhà làm ở khoa nào ?"

      Quý Tử Mạt nghĩ nghĩ, dù sao cũng ký hợp đồng rồi, bây giờ đổi ý cũng kịp. ra để ấy chuẩn bị tâm lý cũng tốt.

      "Bác sĩ khoa ngoại." cười như cười nhìn An Ninh, "Có lẽ hai người biết nhau đó."

      Cuối cùng An Ninh cũng thả lỏng, vừa rồi có dự cảm xấu. Tuy rằng bệnh viện rất lớn, dù tỷ lệ thấp nhưng vẫn sợ gặp phải Bạch Tín Vũ. Cũng may chỉ do nghĩ nhiều, khoa huyết dịch thuộc khoa nội, chủ nhà là bác sĩ khoa ngoại, tại hoàn toàn an tâm rồi.

      Quý Tử Mạt đưa An Ninh về đến nhà, khi xuống xe liền cười với : "Chúc hai người ở chung vui vẻ."

      An Ninh cũng quan tâm đến lời đùa của , lễ phép : "Luật sư Quý, cám ơn đưa tôi về. đường cẩn thận."

      Hôm sau mẹ chuẩn bị xong bữa sáng rồi gọi dậy, sơ quá trình thuê phòng cho mẹ nghe.

      "Vậy đó ý chủ là muốn hôm nay con dọn qua."

      Nghe xong mẹ rất vui vẻ, "Vậy lúc làm con cần dậy sớm, làm mẹ đau lòng. Cơm nước xong tranh thủ thời gian thu dọn chút. Nhưng cũng thể phòng bị lòng người, lúc ngủ nhớ khóa cửa phòng kỹ."

      An Ninh gật gật đầu, "Dạ."

      An Ninh cũng có nhiều đồ đạc, có đồ trang điểm, quần áo cũng nhiều, chỉ cần cái túi du lịch dọn đồ xong.

      Đến giữa trưa nhận được điện thoại của số lạ.

      "Xin hỏi là An Ninh sao?"

      Là đàn ông giọng nghe rất quen, nhưng An Ninh lại nhớ ra là ai, "Đúng, xin hỏi ai vậy?"

      "Tôi là Trương Thiểu Nghiêm, xin lỗi vì quấy rầy, có thể mời ăn bữa cơm ?"

      An Ninh liền giật mình, "Xin chào bác sĩ Trương, xin hỏi có chuyện gì ?"

      Đầu giây bên kia bật cười : " có việc gì thể tìm tâm sao?"

      An Ninh im lặng lúc, bỗng nhiên trong đầu lên ý nghĩ, hôm nay bác sĩ Trương mời ăn cơm, là bác sĩ khoa ngoại khiêm chủ nhà mà hôm qua luật sư Quý với , điều kiện rất phù hợp. Bác sĩ Trương là chủ nhà, cho nên ấy mới mời ăn cơm để tăng thêm tình bạn.

      Hơn nữa cũng có ấn tượng tốt với vị bác sĩ Trương này, cảm thấy ta rất tốt, là người bạn cũng phòng tuyệt vời. Nghĩ như vậy, An Ninh cười : "Tôi biết rồi, ra là ! Cũng được, bây giờ ở đâu? Tôi đến tìm .

      Trương Thiểu Nghiêm ngờ rằng lại thuận lợi như vậy, thậm chí cũng chuẩn bị sẵn lời thoại để thuyết phục khi từ chối, ngờ. “Được, tôi chờ ở nhà ăn phía Bắc của bệnh viện.”

      An Ninh tạm biệt với mẹ rồi mang đồ ra cửa, đón taxi.

      Khi đến nhà ăn bác sĩ Trương chờ rồi. Sau khi ngồi xuống Trương Thiểu Nghiêm nhìn túi đồ của nghi ngờ : “Đây là cái gì?”

      An Ninh ngẩn ra, “Luật sư Quý với sao? Hôm nay tôi dọn đến ở cùng mà.”

      Trương Thiểu Nghiêm hiểu nhìn .

      An Ninh thấy vẻ mặt của cũng biết mình nhầm rồi, xấu hổ cười cười, “Xin lỗi, hôm nay tôi chuyển nhà, tôi nghĩ là chủ nhà.”

      Trương Thiểu Nghiêm ra vẻ hiểu : “ ra là vậy.”

      “Nếu như phải chủ nhà..., vậy mời tôi ra đây có chuyện gì ?”

      Trương Thiểu Nghiêm cảm thấy cực lỳ bất đắc dĩ, ra hiểu lầm mới đồng ý, sau khi việc ràng liền phân ranh giới.

      đưa cuốn sổ ra trước mặt An Ninh, “Còn nhớ lúc trước chúng ta cùng nhau ăn cơm ở bệnh viện ? để quên nó bàn, tôi nghĩ chủ nhật có thể cần nó để ôn tập, cho nên muốn trả lại.”

      “Tôi còn tưởng rằng làm mất rồi, chu đáo, cám ơn bác sĩ Trương.” An Ninh nhận lấy cất vào túi.

      Lúc này có tin nhắn, mở điện thoại ra xem, là chủ nhà nhắn: “ ở đâu, tôi đón .”

      An Ninh lập tức trả lời: “Có thể tôi qua trễ chút.”

      Đối phương nhắn lại: “Tôi còn chưa ăn trưa. Chờ đến rồi cùng ăn.”

      An Ninh ngạc nhiên nhìn tin nhắn này, hơi xấu hổ giải thích với bác sĩ Trương, “Xin lôi, cám ơn trả sách lại cho tôi, nhưng tôi có chút việc, cuối tuần có thời gian rảnh tôi mời ăn cơm. Hôm nay tôi phải trước đây.”

      Tuy Trương Thiểu Nghiêm hơi thất vọng nhưng vẫn rất phong độ cười cười, “ sao, nếu có việc trước . Cầm theo túi đồ cũng bất tiện.”

      An Ninh kiên trì từ chối để Trương Thiểu Nghiêm đưa về, người đến nhà trọ, vô thang máy lên tầng 21. nghĩ nhiều, bác sĩ khoa ngoại chỉ có người, lại thực tập ở đó, nên hiểu lắm nên biết chủ nhà là ai.

      Nhấn chuông cửa xong, mỉm cười chờ đợi.

      Hai phút sau, cửa mở ra. Ngoài khiếp sợ ra biết làm gì, ngay cả câu chào cũng thể được. Làm sao có thể...

      “Em đến rồi.” Bạch Tín Vũ mặc bộ đồ thun nhìn rất nhàng, tự nhiên đưa tay ra cầm lấy túi đồ trong tay .

      Nhưng An Ninh vẫn nắm chặt nó chịu buông ra, khó khăn hỏi: “Sao lại là ?”

      Bạch Tín Vũ dựa vào khung cửa, chút để ý hỏi: “Sao thể là ?”

      “Điều đó có khả năng, luật sư Quý lừa tôi? ràng ấy chủ nhà là bác sĩ khoa ngoại...” An Ninh có cách nào tiếp thu này.

      sớm chuyển từ khoa nội sang khoa ngoại rồi. Cậu ấy có lừa em, tại sao phải lừa em?” Bạch Tín Vũ cười ảm đạm, “Xem ra em có học tập tốt, hỏi em, ngày đầu tiên em đến thực tập khi tham gia hỗ trợ cuộc phẫu thuật não, đó thuộc phạm vi khoa nội hay khoa ngoại?”

      “Khoa ngoại...” ràng An Ninh suy nghĩ kỹ, hôm đó người mổ chính là Bạch Tín Vũ, cũng tham gia hỗ trợ, thế nhưng lại nghĩ đến chuyện là bác sĩ khoa nội tại sao lại mổ chính? nghĩ nhiều, ngày đó gặp lại luôn bắt buộc mình đặt toàn bộ chú ý vào ca phẫu thuật, lấy thân phận bác sĩ thực tập đứng cạnh .

      An Ninh vẫn cam lòng, giọng hơi nặng nề, “Tôi nhắn tin cho , sao là chủ nhà?”

      “Vì em có hỏi .” bình tĩnh trả lời.

      An Ninh càng tức giận, “Nhưng tôi tôi là An Ninh!”

      Bạch Tín Vũ nghe vậy bật cười, “Em là An Ninh sao? chỉ muốn chọn người bạn cùng phòng có điều kiện phù hợp thôi, cần biết An Ninh hay An Tĩnh*. Trước đây cũng cần biết bạn cùng phòng là ai, có gì lạ đâu? Chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, sao biết em lại để ý nhiều như vậy.”

      (* An Ninh: (nning), An Tĩnh (njing). Hai từ này đồng nghĩ – yên tĩnh)

      ...” An Ninh có cách nào phản bác, thở dài tiếng, “Thôi , tôi mướn nữa, xin lỗi quấy rầy, tôi trước.”

      Nhưng đường của lại bị cánh tay ngăn lại, “Em đùa với sao?”

      phải, tôi chỉ cảm thấy thích hợp.”

      thích hợp sao sớm?” Bạch Tín Vũ đứng trước mặt , “ thông báo cho thuê phòng ghi , xem phòng nhất định phải thuê, thuê chớ quấy rầy. cũng nhắn tin hỏi em, em trả lời như thế nào?”

      “Lúc ấy nghĩ chủ nhà là ...”

      Bạch Tín Vũ đến gần , “Em cũng xem phòng, hợp đồng cũng ký, tại em mướn? Em cảm thấy rất rảnh rỗi có đúng ?”

      An Ninh lùi đến nỗi lưng đụng vào tường, còn đường lui nữa, “Tôi...”

      “An Ninh, em có cách nào đối mặt với . Vì em vẫn còn thích , cho nên có biện pháp ở chung với đúng ?”

      An Ninh ngẩn ra, những lời này chọc đến nỗi đau của , khiến phẫn nộ, “Bác sĩ Bạch, cũng quá tự cho mình là đúng ? Tôi bình bình thản thản vì sao có cách đối mặt với ?”

      “Vậy vào nhà .” túm lấy túi đồ của , vẻ mặt hề thay đổi : “Nếu để ý người thuê phòng là em, em cũng để ý chủ nhà là sao lại dám thuê?”

      “Được! Tôi thuê!” Sau khi xong điều này mới phát có gì đó thích hợp... Điều đó chính là Bạch Tín Vũ mang túi đồ và cả vào nhà rồi.

      An Ninh hít sâu hơi, là sao, dù sao cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.

      Bạch Tín Vũ đặt túi đồ xuống ngay tại cửa, lấy đôi dép lê màu hồng nhạt còn có cả cái nơ bướm từ trong tủ giày ra, quỳ chấn xuống đất, rất tự nhiên : “Thay dép lê, vừa mới lau sàn xong.”

      ...

      Tâm tình An Ninh cực kỳ phức tạp, thoải mái, cảm thấy hành động của quá thân mật, chủ động lùi về sau hai bước, nhận lấy dép lê, “Tự tôi thay.”

      Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên nhìn , bật cười : “Được, để em tự làm.”

      An Ninh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi vì thuê phòng làm tức giận, sau chỉ trong nháy mắt làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì? Lúc đổi giày, Bạch Tín Vũ mang túi đồ của vào phòng.

      An Ninh cảm thấy tại đổi ý cũng còn kịp.

      Nhất là khi Bạch Tín Vũ khóa cửa chống trộm lại, có cảm giác như mình tiến vào vực sâu mù mịt tối tăm, ngẩng đầu lên có thể ánh sáng ban mau nhưng làm thế nào cũng bò lên được.

      “Đây là chìa khóa nhà chúng ta, cái lớn là chìa khóa cửa chống trộm, cái là của cửa gỗ.”

      An Ninh bị câu “Nhà của chúng ta” làm chấn động , hơn nữa lúc nhận chìa khóa trong tay . Cái khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau làm hận thể lập tức bỏ chạy.

      nấu cơm .”

      “Cái gì?” An Ninh tưởng rằng mình nghe nhầm.

      “Nguyên liệu mua sẵn và để trong tủ lạnh.”

      “...”

      An Ninh hỏi lại nữa, sai đây là quy định trong hợp đồng. Sao lúc đó lại có thể ký cái điều khoản này chứ? Nhất định điên rồi mới vì chút tiền nhà mà ký điều khoản này, tại tốt rồi, mỗi ngày chỉ ở chung mái nhà với Bạch Tín Vũ mà còn phải nấu cơm cho .
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      PhongVyTrâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Bắt đầu bất hạnh

      Khi An Ninh ở trong phòng bếp nhào bột vẫn tại sao mọi chuyện có thể xảy ra. Ở bệnh viện cố tránh người này, vậy mà lại ở chung chỗ với . chỉ như vậy, tại đứng cách mình đến mét, chỉ dùng khóe mắt cũng có thể thấy bày bát đũa.

      Cái kệ cạnh tay bày cái chén dùng qua, sofa có túi xách của , ban công treo cái áo sơmi trắng của . Trong khí đều là hơi thở của , có chỗ nào có.

      Bốn năm rồi, lúc gặp lại hai người ngầm hiểu hề nhắc đến cái ngày khó chịu đó, nhưng mọi chuyền đều xảy ra. Vì sao bốn năm trước có thể dùng giọng lạnh lùng với : " đặc biệt chút nào, tôi muốn nhìn thấy nữa."

      tại giống như những chuyện đó đều do tưởng tượng ra, dường như từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Bạch Tín Vũ quay đầu nhìn cái, bộ váy liền thân màu vàng nhạt, cúi đầu tập trung nhào bột.

      Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, gió nhàng thổi qua, áo sơmi trắng giá tung bay theo gió. Khóe môi nở nụ cười khó phát được, nhanh thôi nơi đó treo cả quần áo của .

      An Ninh nhào bột bỗng nhiên cảm thấy cổ mình có sợi dây đeo, cúi đầu nhìn thấy cái tạp dề màu hồng nhạt. Còn Bạch Tín Vũ đứng sau lưng , định cột dây tạp dề ngang hông .

      muốn đưa tay ngăn lại lại phát tay đều là bột mì, chỉ có thể bất mãn nhíu mày, " làm gì vậy?"

      " phải rất ràng sao? Đeo tạp dề cho em."

      "Cảm ơn bác sĩ Bạch, nhưng em cần." An Ninh tỏ thái độ xa cách, lùi hai bước, khiến đụng được vào mình.

      "Đeo tạp dề phải vì em có cần mà để ngừa vi khuẩn quần áo dính vào thức ăn." nghiêng mặt nhìn , "Những điều cơ bản này ở trường y em chưa học qua sao? Trong phẫu thuật bác sĩ mặc đồ vô khuẩn phải vì mình cần hay mà để ngăn vi khuẩn quần áo mình dính và người bệnh nhân đúng ?"

      An Ninh cảm thấy vừa vừa bực mình vừa buồn cười, cho nên bây giờ vì vấn đề tạp dề mà dạy dỗ sao?

      "Tự tôi đeo."

      lại gần , đôi tay vòng qua eo , thấy vùng vẫy thoáng nhíu mày, "Đừng cử động."

      An Ninh ngẩn ra, cái giọng quen thuộc này, bốn năm trước mỗi lần dùng ống nghe bệnh kiểm tra xong những lời này. Khi đó ngoan ngoãn động, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn , phối hợp với . Bạch Tín Vũ thắt dây của tạp dề cho An Ninh xong, "Được rồi."

      An Ninh tưởng rằng xong bỗng dưng Bạch Tín Vũ đưa ngón tay luồn vào tóc , An Ninh cứng đờ, " lại muốn sao nữa?"

      "Cột tóc cho em." Bạch Tín Vũ cách tự nhiên, giống như quan hệ của họ rất thân mật, đây phải lần đầu tiên làm chuyện này.

      An Ninh phải người có tính tình tốt, là người lần đầu nhẫn nhịn lần hai tuyệt đối nhẫn nữa, lần ba nổi giận, đối với Bạch Tín Vũ cảm giác mình rất nhẫn nhịn rồi. Bốn năm trước quả thích , nhưng phải loại hiểu biết, khi đó là người bị bệnh máu trắng, vì xạ trị bằng hóa chất nên tóc rụng hết, dù thích nhưng cũng chôn phần tình cảm đó trong đáy lòng.

      Huống chi ngày tái khám đó chỉ biểu đạt biết ơn, thực chỉ là biết ơn mà thôi, nhưng đối xử với như thế nào?

      luôn luôn như vậy, hỏi kiên nhẫn giải đáp, sợ hãi cổ vũ , có niềm tin cho sức mạnh. Mà khi bỏ hết phòng bị cho rằng mình có thể gần gũi lại dùng ánh mắt lạnh lùng, dùng những lời tàn nhẫn làm tổn thương .

      Vì sao khi ném đoạn tình cảm này ra sau ót, khi lòng tự trọng còn tổn thương, trêu chọc nhưng chính bản thân mình lại thoát được? Dựa vào gì mà muốn gì được đó?

      sớm còn là bệnh nhân hèn mọn rồi, bây giờ cũng làm bác sĩ giống , hai người chỉ là bạn cùng phòng thôi.

      An Ninh buông bột mỳ trong tay ra, quay mặt lại đối diện với , trực tiếp : “Bác sĩ Bạch, tôi thích đụng vào tôi, cho nên về sau muốn làm gì cứ trực tiếp cho tôi biết, cần làm cho tôi đâu.”

      Bạch Tín Vũ nhìn chằm chằm, “Vì em bất tiện nên mới giúp.”

      An Ninh giật lấy sợi dây cột tóc tay , dưới cái nhìn chằm chằm của cột tóc lên thành đuôi ngựa, “ tại tóc thể dính vào đồ ăn rồi, hài lòng chưa?”

      Mái tóc đen của dính ít bột mỳ, ánh mắt rất kiên định, quật cường, tuyệt đối đồng ý thỏa hiệp. Bạch Tín Vũ mỉm cười chua chát, giơ tay lên, “Được, đụng vào em.”

      Khi An Ninh nhìn xoay người rời , biết tại sao, cảm giác thấy bóng dáng của có vẻ đơn, nhất định là ảo giác, người thanh cao như làm sao bộc lộ cảm xúc đó.

      Bữa cơm này chỉ có hai đĩa cơm chiên, hai người đều ngồi bàn cơm, mỗi người đĩa ai chuyện với ai. khí lạnh như mùa đông.

      An Ninh nhớ quyển sách bác sĩ Trương mới trả cho , liền lấy ra vừa ăn vừa coi.

      Bỗng nhiên Bạch Tín Vũ ngẩng đầu, giống như suy nghĩ gì đó rồi , “Sư phụ của em với em sao?”

      gì?” Ánh mắt An Ninh vẫn dừng cuốn sách, muốn nhìn .

      “Trong lúc ăn cơm mà đọc sách có hại cho sức khỏe.”

      Lúc này mới ngẩng đầu lên, sắc mặt đổi : “Cơ thể của tôi, tôi có chừng mực.”

      Bạch Tín Vũ lại cho là đúng, giơ tay ra lấy cuốn sách của , “Cơ thể của em cũng có phần.”

      “Cái gì!” An Ninh khiếp sợ, sao có thể vậy chứ.

      Bạch Tín Vũ vẫn bình tĩnh như cũ, “ từng làm bác sĩ của em, nên có quyền hỏi đến cơ thể em đúng ?”

      “Đây là chuyện qua.” An Ninh cười trào phùng, “Tôi sớm có thói quen để người liên quan hỏi đến tình trạng cơ thể tôi rồi.”

      còn cố tình nhấn mạnh ba chữ “ liên quan.”, nhưng Bạch Tín Vũ cười nhạt : “Bạn cùng phòng cũng liên quan sao? Nếu quen nghĩ biện pháp để quen.”

      ...”

      Vì thế hai người cùng ăn cơm nhưng cứ luôn đấu võ mồm.

      Cả buổi chiều An Ninh đều trốn trong phòng có ra ngoài, vừa nghĩ đến cuộc sống như vậy liền đau đầu, sau đó lấy đồ trong túi ra sắp xếp lại rồi gọi điện cho mẹ mình thu xếp xong.

      Đầu dây bên kia truyền đến giọng vui mừng của mẹ, “Vậy là tốt rồi. Bạn cùng phòng của con là ai? Hai con sống chung có hợp ?”

      An Ninh im lặng lắng nghe, sau đó gượng gạo đáp: “A..., chỉ là đồng nghiệp, trước kia chưa từng gặp. Ở chung... cũng tệ lắm.”

      Mẹ nghe vậy thở dài nhõm hơi, hài lòng cười : “Ninh Ninh, con xem con 23 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa quen bạn trai. Mẹ có biết dì, muốn giới thiệu bạn trai cho con, các trẻ tuổi ở chung chỗ...”

      An Ninh bất đắc dĩ : “Mẹ! Mẹ lại nữa rồi... phải con rồi sao? Bây giờ con chỉ muốn chuyên tâm học hành thôi, huống chi ngày con đều ở bệnh viện làm sao có thời gian đương chứ.”

      “Cũng đúng, con có gặp bác sĩ Bạch chưa?”

      An Ninh cảm thấy vô lực, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với mẹ vậy, mỗi lần nhắc bệnh viện nhất định đến Bạch Tín Vũ, phải ta cho mẹ uống thuốc mê rồi chứ? Nhưng thể thuận theo : “Gặp rồi, ấy rất tốt.”

      “Vậy tại cậu ấy có bạn chưa?”

      An Ninh dở khóc dở cười, “Mẹ nghĩ gì thế! Chuyện riêng của ấy, sao con biết được! Huống chi con chẳng có chút hứng thú gì với chuyện đó.”

      Sau khi cúp điện thoại An Ninh cảm thấy rất tốt, nếu mẹ mà biết ở chung với Bạch Tín Vũ biết phản ứng ra sao nữa.

      ném điện thoại lên giường, sau đó đem dầu gội và khăn mặt, vài đồ dùng bỏ vào cái giỏ, ra khỏi phòng đến phòng tắm. Hôm qua có xem qua, phòng tắm rất lớn, bên trong còn có bồn tắm lớn, hơn nữa còn có cánh cửa ngăn với bên ngoài phòng tắm.

      An Ninh ở gian ngoài phòng tắm bày bàn chải đánh răng, treo khăn mặt lên giá, định ra, chợt nghe thấy gian phòng bên trong vang lên tiếng nước chảy. tưởng rằng quên khóa vòi nươc,s vì thế rất tự nhiên kéo cửa ra.

      Bạch Tín Vũ ngâm mình trong bồn tắm, nghe thấy tiếng động liền nổi lên mặt nước.

      An Ninh nghĩ tới ở bên trong, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, vội vàng quay lưng , “Sao lại vậy? Tắm cũng thèm khóa cửa!”

      “Trước đây sống có mình cho nên quen.” Giọng Bạch Tín Vũ hề có chút bối rối, ngược lại còn mang theo ý cười.

      An Ninh hết cách với , chỉ có thể đóng cửa rồi ra ngoài, quay lại phòng khách ôn bài.

      Mười phút sau, Bạch Tín Vũ bước ra khỏi phòng tắm, người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, dùng khăn mặt lau tóc. tới phòng bếp, đứng trước tủ lạnh, “Muốn uống gì ?”

      cần, cám ơn.”

      Bạch Tín Vũ đặt lon nước trái cây trước mặt , “ cần khách khí.”

      An Ninh ngẩng đầu lên, sửng sốt, “Đó là khăn mặt của tôi...”

      sao?” Bạch Tín Vũ lấy khăn mặt từ đầu xuống, đưa cho , “Xấu hổ, trả lại cho em đó.”

      An Ninh cảm thấy thể chịu được nữa, “Bác sĩ Bạch, phải lại muốn trước kia ở mình, tất cả mọi thứ đều là của mình , cho nên mới quên?”

      “Sao em biết?”

      “...”

      Bạch Tín Vũ nhanh chậm về phòng, sau đó cầm điện thoại, bấm dãy số.

      Mời vừa giả quyết xong mọt vụ kiện, vẫn còn ở vụ sở*, Quý Tử Mạt nhìn màn hình điện thoại, “Sao vậy, Bạch đại bác sĩ?”

      (* vụ sở: Chỗ làm việc. Thường dùng để gọi cơ quan liên hệ về pháp luật, chính trị, kinh tế, v.v. Nguồn: hanviet.org)

      phải lần trước cậu rất muốn bình rượu vang ở nhà mình sao? Tặng cậu đó.”

      Quý Tử Mạt nghe vậy liền hứng thú, “Bở được sao? Đó phải bảo bối cậu cất để giải sầu sao?”

      “Mình nghĩ về sau mình cần rượu nữa.” Giọng Bạch Tín Vũ có chút sung sướng.

      “Nguyên nhân?”

      “Bởi vì lâu nữa mình từ biệt cuộc sống độc thân rồi.”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      PhongVyTrâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 14: Ngủ ngon.

      "Tạm biệt cuộc sống độc thân?" Quý Tử Mạt đốt điếu thuốc, cười : "Có phải cậu ám chỉ An mà hôm qua mình gặp?"

      Đúng.

      Quý Tử Mạt chợt nhớ tới thái độ khi mình hỏi ấy có bạn trai chưa, ấy trả lời: "Điều đó có liên quan gì đến việc tôi thuê phòng?"

      ngờ rằng Bạch Tín Vũ lại có biện pháp? Quý Tử Mạt hiểu hỏi: " ấy thích cậu?"

      Bạch Tín Vũ im lặng lúc rồi phun ra hai chữ: " thích."

      Quý Tử Mạt nghe vậy cười to, "Cho nên cậu đơn phương tạm biệt cậu sống độc thân sao?"

      Quý Tử Mạt cười to khiến mọi người ngoài văn phòng đều thò đầu vào nhìn, vội vàng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc của vị luật sư, qua đóng cửa lại.

      Bạch Tín Vũ cười , " thích nghĩ biện pháp để ấy thích."

      "Cho nên biện pháp của cậu là lừa gạt bé đến ở chung với cậu?" Ý cười của Quý Tử Mạt càng sâu, "Đừng trách mình dội cho cậu gáo nước lạnh, mình thấy việc này rất khó thành, hình như rất khó theo đuổi ấy."

      "Mình cũng cho rằng như thế." Bạch Tín Vũ cũng đồng ý, trầm ngâm hồi rồi : "Nếu cần thiết, kết hôn trước chắc chắn hơn."

      Quý Tử Mạt sửng sốt, lúc lâu sau mới có phản ứng, kinh ngạc : "Cậu nóng lòng như vậy sao? Ngay cả người bạn cũng có, bây giờ người ta còn thích cậu, cậu muốn kết hôn? Bộ cậu điên rồi hả?"

      "Rất nhanh sao? Mình chờ đủ lâu rồi."

      ...

      An Ninh định ôn bài nhưng mỗi lần lật sách ra trong đầu lại lên hình ảnh khăn mặt "bị sử dụng", khăn còn tỏa ra mùi xà bông dễ ngửi, lại khiến thấy rất phiền não, liền đứng dậy tắm. Sau đó phơi khăn mặt lên ban công để ánh nắng mặt trời "Tiêu độc".

      Xong xuôi hết mọi chuyện mới hài lòng về phòng ôn bài. Ôn lại toàn bộ triệu chứng các bệnh, sau đó xem lại các nghiên cứu, vì quá chuyên tâm nên đến tối cũng hay. Nhìn đồng hồ mới phát bảy giờ rưỡi rồi, còn chưa làm cơn tối cho Bạch Tín Vũ! Vôi vàng ra khỏi phòng nhìn thấy bàn cơm ở phòng khách có bốn món mặn món canh.

      Bạch Tín Vũ đứng ở ban công, lấy khăn của An Ninh và áo sơ mi của mình vào, " xới cơm ."

      An Ninh thích ứng nhưng vẫn nghe lời xới cơm cho hai người, ngồi bàn cơm chờ . Sau khi Bạch Tín Vũ ngồi xuống, đưa chén cho , nghĩ nghĩ rồi : "Lần sau có thể gọi tôi nấu cơm, chứ dựa theo điều kiện hợp đồng mà làm, tôi muốn chiếm tiện nghi của ."

      Đôi đũa tay Bạch Tín Vũ ngừng lại trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn , gì.

      Đúng lúc đó di động An Ninh vang lên, mà điện thoại lại nằm ngay bên tay Bạch Tín Vũ, hai người im lặng lúc, Bạch Tín Vũ đưa di động đến trước mặt .

      "Cảm ơn." An Ninh cúi đầu nhìn màn hình, là bác sĩ Trương gửi tin nhắn đến, hỏi cuối tuần nào rảnh.

      Ngay lúc chuẩn bị nhắn lại bên tai vang lên giọng có cảm xúc của Bạch Tín Vũ, "Sao Trương Thiểu Nghiêm lại có số di động của em? Em cho cậu ta?"

      " phải..." An Ninh trầm tư trầm tư: "Tôi có người bạn học tên Hà Tranh, thực tập ở khoa ngoại, chắc cậu ấy cho."

      " có việc gì cậu ta gửi tin nhắn cho em làm gì? Sao lại hỏi cuối tuần có rảnh ?"

      "Vì..." Lúc này An Ninh mới phát có gì đó đúng, để điện thọa xuống, dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, hờ hững : "Bác sĩ Bạch, tại sao tôi phải với chuyện riêng của tôi?"

      Bạch Tín Vũ cũng nhìn , động tác của lên tâm trạng, đó là tự bảo vệ mình. trả lời, làm như có chuyện gì gắp rau xanh vào chén của , "Nếm thử xem nấu có hợp khẩu vị của em ?"

      An Ninh cầm lấy đôi đũa, nhìn rau xanh trong chén, "Bốp" tiếng đặt mạnh đũa xuống bàn ăn, "Bác sĩ Bạch, có biết làm như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm ?"

      cũng muốn những điều này khi ăn, nhưng chịu hết nổi rồi, nếu người trước mặt chỉ là đồng nghiệp trong bệnh viện biết ta cần cảm thấy được tự nhiên như vậy. Bốn năm trước cũng vậy, có biên phá để bạn muốn ở gần , nhưng khi bạn đến gần ta như trong tưởng tượng trở nên cao ngạo thể chạm đến được, cách xa bạn ngàn dặm. Loại cảm giác như gần như xa này chịu dủ rồi!

      đề cập tới khúc mắc có nghĩa nó tồn tại, sao ta có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được? ta mắc chứng hay quên? Hay bị mất trí nhớ?

      Động tác đập đôi đũa xuống bàn An Ninh rất mạnh, khiến canh đổ ra ngoài, dọc theo mặt bàn chảy xuống váy của .

      Bạch Tín Vũ khăn giấy lau bàn trà đưa cho , nhưng An Ninh nhận, vẫn im lặng nhìn , thiếu câu trả lời hợp lý, thiếu bốn năm rồi!

      Bạch Tín Vũ đến cạnh An Ninh, muốn dùng khăn giấy lau sạch váy cho ,

      “ Đừng đụng vào tôi.” An Ninh cảnh cáo.

      Nhưng Bạch Tín Vũ lại hề để ý đưa tay nắm lấy cổ tay , sau đó cúi đầu lau sạch váy cho . An Ninh giùng giằng đẩy ra, “ Bác sĩ Bạch, tôi và thân quen lắm sao? Tôi còn là bệnh nhân ngưỡng mộ rồi, tại tôi và là đồng nghiep, là bạn cùng phòng, hiểu ?”

      “ Nhanh như vậy muốn phân chia giới hạn với ?” Bỗng dưng Bạch Tín Vũ buông tay ra, dùng giọng dịu dàng với : “ An Ninh, chuyện đều trải qua hãy để nó qua , chúng ta nên so đo nữa được ?”

      An Ninh cúi đầu lời nào.

      cần coi là bác sĩ Bạch, chúng ta làm quen lại lần nữa được ?”

      Giọng của mang theo chút bất đắc dĩ và cầu xin, ngữ điệu mềm hề giống chút nào.

      Lúc này An Ninh mới ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, An Ninh cảm thấy chua xót. Kỳ có làm gì, người khống chế được là ? Bởi vì ở cùng , rất nhớ cảm giác được dựa vào gần , rất muốn nhưng cũng dám, sợ bị tổn thương, cho nên mới chịu nổi.

      hít sâu hơi, sau đó : “ Xin lỗi, đều do tôi, chúng ta ăn cơm .”

      Bây giờ Bạch Tín Vũ mới chịu quay về chỗ ngồi của mình, vẫn gắp đồ ăn cho , “ Cá hôm nay rất tươi, em ăn nhiều chút.”

      An Ninh thầm nhủ phải bình tĩnh, mọi chuyện đều qua, bây giờ là bạn cùng phòng với , nên canh cánh trong lòng, cứ làm theo những gì , cần coi là bác sĩ Bạch.

      Vì thế An Ninh chủ động gắp miếng cá bỏ vào chén . Bạch Tín Vũ nhìn , cười nhưng gì.

      Ăn hồi, An Ninh cảm thấy nên chuyện gì đó, để khí hòa hợp, muốn tiếp nhận này, muốn tiếp nhận .

      “ Đúng rồi, hồ sơ khi làm ở khoa huyết dịch còn giữ ?”

      Bạch Tín Vũ ngẩng đầu nhìn , “ Em hỏi làm gì?”

      “ Là như vậy, tối muốn biết năm đó người hiến tủy cho tôi là ai.” An Ninh lấy cho bát canh, cười , “ Trước kia ở trong khoa, nên chắc bây giờ cũng có biện pháp lấy hồ sơ chứ?”

      Bỗng nhiên Bạch Tín Vũ , chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

      An Ninh hiểu nhìn, “ Sao vậy? muốn giúp tôi sao?”

      “ Người hiến tặng có quyền cầu bệnh viện tiết lộ tư kiểu cá nhân của họ.”

      An Ninh sửng sốt, lại nữa! muốn coi là bác sĩ Bạch, nhưng tại phải đáng lấy dáng vẻ bác sĩ Bạch đối mặt với sao?

      “ Được rồi, bản thân tôi nghĩ biện pháp là được.” Nếu muốn cũng miễn cưỡng, ăn cơm xong lại tiếp tục ông bài vậy.

      Giọng Bạch Tín Vũ bỗng nhiên trở nên rất lạnh lùng, “ Sao em lại cố chấp như vậy, đối phương cố ý giấu diếm thân phận vì muốn tránh những phiền toái cần thiết, sao em lại cứ chuyên quyền độc đoán, làm việc phức tạp hơn thôi?”

      An Ninh khó tin nhìn , có ý định làm khó , sao lại dùng giọng điệu đó với ? Giọng của cũng tốt, “ Tôi chỉ muốn gặp mặt cám ơn thôi, có cần phản ứng mạnh như vậy ? Bác sĩ Bạch!”

      “ Nếu giấu tên hiến tặng, chắc chắn đối phương cần cảm ơn của em.”

      An Ninh đứng lên, “ Mắc mớ gì đến ? Tôi muốn cảm ơn ai, đối phương có cần hay liên quan gì đến ? Bác sĩ Bạch, có vẻ quan tâm nhiều chuyện quá rồi đó.”

      Bạch Tín Vũ cũng đứng lên, “ Sao lại liên quan tới ? Được, nếu cố chấp như vậy, ngày mai báo với phòng hồ sơ, phải giữ kín thông tin của người hiến tặng cách nghiêm ngặt.”

      An Ninh tức giận đến nỗi hai vai đều run, cảm thấy có cách nào khai thông được người này, đây là hậu quả của việc buông lỏng phòng bị muốn tiếp nhận !

      “ Em đâu đấy?”

      liên quan đến !”

      Vì thế bữa cơm của hai người tan rã trong bầu khí vui.

      Sau khi An Ninh , Bạch Tín Vũ vẫn ngồi im tại chỗ, mình ngẩn người đối mặt với bàn thức ăn. lấy di động bấm dãy số quen thuộc, “ Lâm, ở đâu đấy?”

      Lúc này Khai Dương cuồng hoan cùng bạn bè ở KTV ( quán karaoke) “ Cậu gì? Chờ chút, ở đây ồn quá, mình nghe được.” Lâm Khai Dương ra khỏi phòng, tìm chỗ yên tĩnh, mới bắt đầu trêu đùa: “ phải hôm nay cậu cố ý sao? Bây giờ chịu hưởng thụ cho tốt đì còn phiền mình.”

      “ Có tiện ra ngoài ?”

      Lâm Khai Dương nghe thấy giọng ở đầu bên kia kiêu ngạo tự tin giống bình thường, nghe qua giống như bị thương? Liền hỏi dò: “ Ra ngoài làm gi?”

      uống rượu.”

      “....” Lâm Khai Dương im lặng lúc, “ Cậu sao vậy?”

      Bạch Tín Vũ cười cười cố ra vẻ thoải mái, “ Nếu cậu tiện mình đến bệnh viện, muốn tìm chút việc để làm.”

      “ Được, đâu .”

      “ Quán bar đường số 7.”

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Khải Dương áy náy với mọi người, “ Xin lôi, mình có việc phải trước, lần sau gặp lại.”

      Mọi người chịu buông tha, “ Này Lâm già, sao cậu có thể như vậy chứ? Hôm nay mọi người vì nể mặt cậu mới ra ngoài, cậu lại vứt bọn mình ở đây chạy .”

      Lâm Khai Dương cầm lấy chai rượu bàn, ngẩng đầu tự uống, “ Mình tự chịu phạt....”

      Khi Lâm Khai Dương tới quán bar Bạch Tín Vũ bắt đầu uống, thực tế người kia phải “ uống”, mà liều mạng trút rượu chính mình.

      “ Nhóc con cáu điên rồi hả? Sao vậy?” Lâm Khai Dương quát lớn giằng lấy chai rượu trong tay .

      Bỗng nhiên nằm úp sấp quầy bar, tự lẩm bẩm : “ Hôm nay mình muốn mình vượt qua ngày giỗ trong vòng năm năm.”

      Lâm Khai Dương ngẩn ra, “ Cậu....” Thở dài, an ủi: “ Được rồi, tại cậu mình, nếu khổ sở như vậy đừng nghĩ nữa, cần gì tự làm khổ mình.”

      “ Mình cũng muốn suy nghĩ, cậu có biết mình cố gắng nghĩ nữa. Mình chỉ muống cùng ấy ăn cơm, chỉ muốn sống cùng ấy, chỉ muốn....” dùng tay nắm lấy tóc của mình, sau đó liều mạng “ Trút” rượu.

      “ Đừng uống nhiều như vậy, sáng mai cậu còn phải trực ban đó, có nghe thấy !” Lâm Khai Dương đưa tay lấy chai rượu trong tay , nhưng làm thế nào cũng lấy được.

      Lúc này di động của Bạch Tín Vũ vang lên, Lâm Khai Dương vội vàng lấy ra, “ Điện thoại của cậu!” Nhân cơ hội liền đoạt lấy chai rượu trong tay .

      Bạch Tín Vũ nhấn nút nghe, giọng nữ liền vang lên “ ở đâu? Tôi tìm hoài thấy , thôi, tôi biết tôi có quyền hỏi đến chuyện riêng của . Tôi gọi cho chỉ vì muốn với ...” Hình như còn có chút quen, im lặng lúc, mới : “ Ngủ ngon.”

      ☆ Chương 15: Ngủ chung

      Trong quán bar ánh đèn màu cam thần bí, ca sĩ hát bài tình ca bi thương.

      Bạch Tín Vũ vẫn giữ điện thoại bên tai lâu. Sau đó bỗng nhiên bám vào quầy ba đứng lên, với Lâm Khai Dương: "Mình phải về rồi."

      "Bây giờ?" Lâm Khai Dương thể theo kịp suy nghĩ của , tửu lượng của vị bác sĩ Bạch này chẳng ra sao, tại cần phải vịn quầy ba mới có thể đứng vững, nhưng vẻ mặt lại tỉnh táo như ngày thường.

      "Đúng, ngay bây giờ." Bạch Tín Vũ bắt đầu ra ngoài rồi.

      "Cậu vừa muốn mình mà? Sao lại đổi ý?" Lâm Khai Dương cầm áo khoác, theo, "Bạch Tín Vũ, cuối cùng cậu đnag nghĩ gì vậy?"

      Bạch Tín Vũ liền giật mình, sau đó cười : "Muốn ấy."

      Cho nên Lâm Khai Dương hỏi nữa, cho rằng Bạch Tín Vũ chỉ nhớ đến người em trai chết, "Được rồi, cậu có lái xe ? Để mình đưa cậu về."

      "Được."

      Hai người trước sau tới bãi đậu xe, Lâm Khai Dương vứt Bạch Tín Vũ vào ghế sau, lái xe đến thẳng nhà của . Đến nhà trọ, Lâm Khai Dương rất tự nhiên đỡ Bạch Tín Vũ xuống xe, sau đó chuẩn bị đưa người lên lầu.

      Nhưng Bạch Tín Vũ đứng lại , "Lâm, cậu trước , mình tự lên."

      "Tiểu tử cậu là đồ có lương tâm, mình cuồng hoan với bạn ở KTV vì cuộc điện thoại của cậu mà đến quán bar đường số 7, ngồi chưa nóng chỗ cậu lại bảo về. tại đưa cậu về rồi cậu cũng thể mời mình lên nhà uống chai bia sao?" Lâm Khai Dương nghiêng người dựa vào xe, nhất định chịu bỏ qua cho .

      Bạch Tín Vũ nghe vậy cười tiếng, " phải là muốn mời, nhưng... tiện."

      " tiện? Cũng phải mình chư từng đến nhà cậu, đồ cá nhân cũng dùng qua rồi." Lâm Khai Dương cười cười, bỗng nhiên trong đầu lên tia sáng, kinh ngạc nhìn , "Đừng là cậu giấu gì đó ở trong nhà mà dám để người khác nhìn thấy chứ?"

      Bạch Tín Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trầm tư : "Cũng 12 giờ rồi, chắc ấy ngủ."

      Đầu tiên Lâm Khai Dương sợ run hồi lâu, sau đó cả kinh : "Cậu giấu phụ nữ ở nhà? Trời, Bạch Tín Vũ cậu đùa với mình sao?"

      ...

      An Ninh vẫn chưa ngủ, sau khi Bạch Tín Vũ ra ngoài, mới ra dọn bàn ăn, rửa chén, lau dọn phòng bếp. Nhớ đến điều 11 trong hợp đồng trước khi ngủ phải chúc ngủ ngon, nhưng chưa về nhà sao đây. Định nhưng lại chịu được lại gọi cho . Lúc ấy tâm tình như thế nào đây? Vì thực hợp đồng hay muôn biết có tốt ? Chính cũng .

      Nằm giường gần giờ, vẫn ngủ được, rất ít khi mất ngủ, điều này làm cho An Ninh hơi nôn nóng.

      Bỗng nhiên phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, ban đêm yên tĩnh nên tiếng động vang lên rất , An Ninh lắng tai lắng nghe, sau đó là tiếng chìa khóa đặt lên bàn trà. Sau đó nữa... tiếng vang lớn, là thanh của vật gì đó bị rơi xuống đất. Lại nghe thêm lúc nữa, thấy cửa phòng đối diện mở ra, cũng có tiếng bước chân, mọi thứ đều dừng lại sau khi vật kia rơi xuống, tất cả đều yên tĩnh như lúc đầu.

      An Ninh lạnh cả sống lưng, phải là... lập tức mở chăn ra xuống giường, đến phòng khách.

      mảnh đen nhánh, ngay cả đèn cũng mở. tính đến cửa mở đèn, chân lại va vào cái gì đó.

      Khi bật đèn lên chỉ thấy Bạch Tín Vũ gục mặt đất nhúc nhích. Lòng của liền nhói đau, sắc mặt cũng trắng bệch, ngồi xỗm xuống bên cạnh xem mạch đập và hô hấp của , sau đó dùng tay banh mắt ra kiểm tra con ngươi. Cuối cùng nghiêng người áp tai lên lồng ngực , nghe nhịp tim của .

      Đúng lúc này, bỗng nhiên Bạch Tín Vũ vươn tay ôm lấy cổ , bắt duy trì tư thế này.

      " uống rượu hả?" Sau khi kiểm tra An Ninh phát cơ thể có gì khác thường, cũng bị thương, nhưng người có mùi rượu.

      "Ừ." trả lời, giọng nghe có vẻ lười biếng.

      An Ninh cố gắng tránh thoát khỏi cánh tay của , " buông tôi ra , tôi đỡ dậy."

      Bạch Tín Vũ nghe lời nới lỏng tay, An Ninh bất đắc dĩ thở dài, sau đó cố gắng đỡ đứng lên, dìu về phòng. định mở cửa phòng , bỗng nhiên xoay người, An Ninh cũng phải đổi hướng theo, vào phòng ngủ của .

      Bởi vì rèm cửa được buông xuống nên ánh trăng bị ngăn ở ngoài, trong phòng tối đen.

      "Này đây là phòng của tôi, ..." An Ninh định ra ngoài lại bị bắt lấy cổ tay, sau đó kéo lên giường. diễn đàn lequydon

      "Bác sĩ Bạch, biết làm gì ? làm ơn tỉnh táo lại có được ! Rốt cuộc muốn gì đây?"
      An Ninh nằm ở giường, cả người bị ôm chặt, nhúc nhích được.

      “ Đừng sợ, muốn gì cả.” Hơi thở Bạch Tín Vũ mang theo mùi rượu, hơi thở ấm áp phả vào tai , ôm từ phía sau, vùi mặt vào gáy .

      Mặc dù An Ninh hiểu , nhưng rất tin tưởng nhân phẩm của , chẳng qua thích hành động này, thậm chí có thể cảm giác được môi của chạm đến da thịt của . Đây vượt qua phạm vi có thể chấp nhận, nó quá thân mật.

      “ Bác sĩ Bạch, tôi lại lần nữa, mời buông tay!”

      “ Ngày hôm qua trực ban suốt 24 tiếng, buổi tối có bệnh nhân cấp cứu đến bốn giờ sáng. Cả ngày hôm nay đợi em dọn qua, gần ba mươi sáu tiếng chưa ngủ rồi.” dịu dàng : “ Cho nên để ngủ chút , chút thôi, có được ?”

      An Ninh sửng sốt nhưng vẫn lạnh lùng : “ Bác sĩ Bạch, đó là chuyện riêng của . Tôi đâu có cho ngủ, mời về phòng mình mà ngủ!”

      phải rất muốn.” thản nhiên : “ Mà giờ muốn ở mình.”

      đừng quên, lúc ăn cơm chúng ta tranh cãi lần, tại sao lại cảm thấy tôi nên so đo những hiềm khích lúc trước?”

      “ Mấy giờ rồi?”

      An Ninh rất tình nguyện nhìn đồng hồ dạ quang tường, buồn bực : “ Mười hai giờ năm phút!”

      “ Phải rồi, qua 12 giờ.”

      “ Vậy sao?’ An Ninh rất kiên nhẫn có ý định cho qua, cơn giận của còn chưa tan.

      “ Chúng ta hứa, gây ầm ĩ vào ban đêm.”

      An Ninh lại cảm thấy hổi hận khi ký bản hợp đồng kia, bất đắc dĩ : “ Được rồi, cho dù tôi so đo vụ tranh cãi lúc tối, nhưng cũng có nghĩa vụ....” Dừng chút, được tự nhiên : “ Ngủ cùng .”

      biết.”

      Miêng viết, nhưng An Ninh cảm thấy hai tay xiết chặt hơn, ôm vào ngực, cái này gọi là biết hả? bất mãn cau mày, “ Bạch Tín Vũ, đừng làm tôi chán ghét .”

      trầm mặc lúc lâu, sau đó cười yếu ớt, “ Dù sao cũng đáng ghét. Nếu sao khi biết chủ nhà là em liền trả phòng?”

      Bỗng nhiên tâm tình An Ninh trở nên phức tạp, biết để ý những chi tiết này, đoán được tâm trạng của . rất để ý sao?

      Lúc An Ninh trầm tư, thân thể Bạch Tín Vũ di chuyển, gối dầu lên gối của An Ninh, sau đó kéo chăn đắp cho hai người, từ đầu đến cuối vẫn ôm .

      ....” An nNinh hơi tức giận, coi là gì? Tôi cho biết! đừng tưởng rằng....”

      “ An Ninh, cần em.” Trong gian đen tối thính giác của con người cực kỳ nhạy cảm, rất , giọng lại từ tính mê hoặc lòng người. Nhất là dùng giọng như vậy ra những lời này.

      An Ninh định giãy giụa nhưng biết tại sao cảm thấy hôm nay Bạch Tín Vũ có gì đó khang khác, giống như ... cảm thấy rất cần mình, biết nguyên nhân kết quả, hơn nữa ý nghĩ này lại rất hoang đường. Nhưng lại tin tưởng những gì ..., tin rằng tối nay rất quan trọng. Điều này khiến nỡ đẩy ra.

      “ Em thơm...” Bạch Tín Vũ giơ tay lên khẽ vuốt tóc của , động tác rất dịu dàng.

      An Ninh đồng ý để mặc ôm, thể tưởng tượng nổi. Hình như rất mệt, chỉ chốc lát thôi hơi thở mang theo mùi rượu bắt đầu đều đều, ngủ thiếp . An Ninh thử thoát khỏi vòng ôm của , lại phát ngủ nhưng vẫn ôm rất chặt. kéo cái ối nhét vào lòng , thay thế vị trí của mình mới có thể thoát ra.

      An Ninh lẳng lặng yên ngồi ở bên giường nhìn Bạch Tín Vũ, trước kia cảm thấy lạnh nhạt, dễ ở chung, nằm mơ cũng dám nghĩ ngày như vậy. Mượn ánh sáng mông lung, dưa tay tháp mắt kính của ra, để tủ đầu giường. Lúc này, mới phát lông mi rất dài, khi đeo kính nhìn rất lịch cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng khi đeo kính lại thấy bình dị gần gũi.

      An Ninh gây tiếng động ra khỏi phòng, phòng bị chiếm, may là ghế sa lon ở phòng khách khá lớn, định ngủ đó. Mới vừa nằm xuống phát hơi lạnh, nghĩ lát, sau đó sờ soạng vào phòng của Bạch Tín Vũ, lấy gối với chăn của ra ngoài. dùng chăn gối của , vậy mượn lại của . Dù muốn nhưng lại thể chịu lạnh, tự mình gây với thân thể của mình.

      Chăn mền của rất sạch còn vương mùi nắng, An Ninh cảm thấy thuộc loại người thường xuyên đem chăn mền ra phơi.

      Đắp chăn của Bạch Tín Vũ, An Ninh ngủ rất nhanh, đem hề mộng mị.

      Sáng hôm nay, bị đồng hồ báo thức đánh thức, khi mở mắt ra, toàn bộ cảnh tượng ngày hôm qua đều xông lên đầu. lập tức ngồi dậy, nhưng phát mình nằm giường, hơn nữa lại ở trong phòng của mình... ràng nhớ mình nằm ngủ ghế sa lon. Chẳng lẽ ...
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      PhongVyngocanh thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá editor ơi!!!!! tiếp tục nhanh nhanh nha:yoyo51::yoyo51:

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆ Chương 16: Ở chúng chỗ

      An Ninh kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời cố vén mây chui ra, hôm qua mới đến, bây giời là ngày thứ hai rồi, thời gian trôi qua nhanh.

      thay đồ, nhàng mở cửa phòng, thử dò xét xem có ở ngoài , hình như có ở đây.

      An Ninh lấy khăn lông vào phòng tắm tắm rửa, lúc đánh răng nghe thấy phòng khách có tiếng mở cửa, ra nhìn xem, liền nhìn thấy Bạch Tín Vũ mặc đồ thể thao, cầm khăn lông lau mồ hôi, giống như mới tập thể dục buổi sáng về.

      "Chào buổi sáng." Vẻ mặt Bạch Tín Vũ rất tự nhiên, toàn thân cũng lộ ra vẻ nhàng khoan khoái, giống như chyện hôm qua uống rượu say chưa từng xảy ra.

      An Ninh gì, rất am hiểu chuyện làm ra vẻ chư từng có chuyện xảy ra. lễ phép gặt đầu với .

      Bạch Tín Vũ nhìn hồi, sau đó trầm ngâm : "Cái bàn chải đánh răng em dùng rất giống cái của ."

      An Ninh sửng sốt, cúi đầu nhìn.

      "..." Quả dùng sai cái rồi, nhưng vị trí đó là của , hơn nữa màu hai cái bàn chải đánh răng cũng rất giống nhau.

      Hình như tâm trạng Bạch Tín Vũ tệ, cười : " sao, ngại."

      An Ninh rất để ý, hơn nữa nhớ ra rằng lúc dùng bàn chải đánh răng nó còn ướt... xấu hổ. để nó sang bên, " tốt, tôi mua cho cái khác."

      "Đó là do bạn tặng, cảm thấy nó rất tốt muốn đổi cái mới." Trong mắt của từ từ ngưng tụ lại nụ cười thản nhiên, "Dĩ nhiên, trừ khi em rất thích bàn chải đánh răng này, muốn giữ làm kỷ niệm, có thể cho em."

      Vẻ mặt An Ninh hề thay đổi đóng cửa phòng tắm lại, ghét nhất nhìn thấy như vậy, tự chủ được mà muốn đến gần , rất ghét cảm giác đó, vô cùng ghét.

      Lúc ra bình tĩnh lại, lúc qua phòng khách liền hỏi , "Bữa sáng ăn cháo được ?"

      "Em nấu gì ăn cái đó!" Bạch Tín Vũ đặt tờ báo sang bên, đứng lên, "Tắm xong rồi hả? tắm đây."

      An Ninh bận rộn ở phòng bếp, lúc ở nhà rất ít khi xuống bếp vì mẹ cho, nhưng thấy tài nấu nướng của mình cũng tệ. Bữa sáng nấu nồi cháo cá bỏ thêm chút thức ăn vào, ngửi cũng rất thơm.

      Lúc dọn bữa sáng xong cũng đúng lúc mặc áo tắm ra ngoài, ngồi xuống trước bàn, nhìn nồi cháo ánh mắt hơi chần chờ.

      "Sao vậy? thích?" An Ninh cũng ngồi xuống, đưa chén cháo múc sẵn cho .

      Bạch Tín Vũ gì, dùng thìa đảo qua đảo lại. *******************

      An Ninh cúi đầu nhìn chén cháo, có vấn đề gì, cá rất tươi, còn cho thêm rất nhiều cải trắng với hành, dinh dưỡng cân đối, màu sắc hương vị đủ cả.

      Cuối cùng Bạch Tín Vũ cũng bắt đầu ăn cháo, động tác rất cẩn thận, giống như loài mèo Ba Tư, chậm chạp mà ưu nhã.

      An Ninh nhìn hồi, " thích ăn cháo?"

      "Thích."

      " thích ăn cá?"

      "Thích."

      " thích ăn hành?"

      "..."

      An Ninh buồn cười nhìn , "Sao sớm? Cả nồi đều bỏ hành, hơn nữa còn cắt rất , tôi có biện pháp lấy ra giúp ."

      " sao..." cố ý múc miếng hành bỏ vào miệng, giống như chứng minh lời mình .

      Lần đầu tiên An Ninh phát ra cũng kén ăn, quá giống người tự cao với nổi. nhớ rằng bác sĩ Lâm cũng thích ăn hành, hành đắc tội với bọn họ sao?

      Sau khi cơm nước dọn dẹp xong, An Ninh lấy túi xách chuẩn bị ra cửa. Lúc mỏ cửa giọng ngăn lại, "Đợi với."

      An Ninh kinh ngạc quay đầu lại, phát Bạch Tín Vũ thay xong quần áo, nhưng hình như rất vội nên cổ áo bị lệch. Điều này làm người thích chỉnh tề như cảm thấy thoải mái, rất muốn giúp sửa lại, nhưng cuối cùng chỉ tốt bụng nhắc nhở, "Cổ áo bị lệch."

      Bạch Tín Vũ sờ soạng sửa lại cổ áo, nhưng làm lúc lâu cũng được, cúi người xuống, đưa cổ đến trước mặt .

      "..."

      Việc này hết sức tự nhiên, giống như họ rất quen thuộc, thậm chí còn rất thân mật.

      An Ninh nghiêng người tránh ra, thản nhiên : "Bạch Tín Vũ, đây phải bệnh viện, phải phòng phẫu thuật, cũng phải bác sĩ mổ chính, tôi phải trợ thủ của . Thân làm người đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng, tôi có nghĩa vụ làm những chuyện này."

      Bạch Tín Vũ cũng chỉ kinh ngạc chút, cũng luống cuống, nghiêm mặt : "Được rồi."

      "Trong thang máy có gương." *******************

      nghiêng mặt nhìn cái, "Cảm ơn."

      Trước khi chuyển đến An Ninh từng nghĩ cùng chủ nhà ăn cơm, cùng ra khỏi cửa, chung thang máy, cùng làm... Chủ nhà biến thành Bạch Tín Vũ, cảm giác này rất lạ...

      Bởi vì ở gần bệnh viện nên chỉ cần bộ khoảng mười lăm phút. Dọc theo đường An Ninh chỉ nhìn thẳng phía trước, muốn nhìn . Nhưng cũng phát , Bạch Tín Vũ là người rất tỉ mỉ, giống như quá gần đường dùng cánh tay che trước người .

      hơi quen, nhưng đây cũng là hành động bình thường của những người bạn, mặc dù bây giờ họ chưa được coi như bạn bè, chỉ có thể xem như đồng nghiệp.

      Lúc đến bệnh viện, An Ninh cúi đầu nhìn đồng hồ, " vào trước , tôi chợt nhớ ra phải mua ít đồ."

      Bạch Tín Vũ cũng dừng bước cười nhạt nhìn , "Em sợ bị hiểu lầm?"

      Tâm tư An Ninh bị vạch trần, nhưng bối rối còn hỏi ngược lại: " sợ sao?"

      "Sao phải sợ? Vừa rồi đâu có làm gì." cười khẽ, thêm câu, "Ít nhất bây giờ còn có."

      " sợ nhưng tôi sợ được chưa." An Ninh lui hai bước, sóng vai cùng nữa, "Mau vào thôi, bác sĩ Bạch."

      Bạch Tín Vũ cũng ép, vào bệnh viện trước, An Ninh chờ bóng dáng của hoàn toàn biến mất mới vào.

      Mới vừa bước vào bệnh viện, ngửi được mùi sát trùng quen thuộc, đến phòng nghỉ, nghe thấy tiếng thanh thúy của Trần Hoan oán trách chuyện điện thoại, "Ăn cái gì cũng giống nhau, dù sao cũng ở bệnh viện, ăn cái gì cũng có mùi vị bệnh viện, hay là tan làm rồi cùng ăn!"

      Lúc An Ninh đẩy cửa ra Trần Hoan sợ hết hồn, vội vàng cúp điện thoại, cười cười, "Sớm như vậy... An Ninh."

      An Ninh thay áo blouse, cúi đầu cài bảng tên lên ngực, "Cậu sao vậy? Xem cậu chột dạ, nhìn thấy mình như mèo thấy chuột. Mình cắn người sao?"

      Trần Hoan cười cười tiến lên ôm , "Đâu có, mình đâu có chột dạ?" Rồi sang chuyện khác: "Đúng rồi, bạn cùng phòng của cậu như thế nào? Người thần bí kia là ai?"

      An Ninh im lặng lúc, "À, là chú vệ sinh lầu ."

      Trần Hoan thất vọng, " phải chứ! Mình còn tưởng rằng phát sinh câu chuyện xưa đẹp đẽ, ví dụ như chủ nhà là bác sĩ nam độc thân đẹp trai."

      "Cậu nghĩ nhiều rồi." An Ninh tỏ ra rất bình tĩnh, lộ chút dấu vết gì ra ngoài.

      "Đúng vậy." Trần Hoan thở dài, "Nếu là bác sĩ Bạch ở khoa ngại tốt rồi, kết quả là ông chú, thực tế quá tiêu tàn."

      An Ninh cứng người, nhưng cũng gì cả.

      "Mới buổi sáng tinh mơ, lại ai tiêu tàn?"

      An Ninh và Trần Hoan đồng thời quay đầu lại, bác sĩ Lâm bưng lý cà phê nóng đến, bên cạnh còn vài bác sĩ nam nữa... khéo chính là nam chính Trần Hoan vừa nhắc đến, vị bác sĩ ngoại khoa Bạch Tín Vũ cũng có trong đó.

      "Dĩ nhiên phải sư phụ, nhìn xem đẹp trai như vậy, sức sống như vậy, làm sao có thể tiêu tàn!" Trần Hoan mới vừa rồi còn trợn lớn mắt, nhưng xoay người lại là vẻ mặt vẻ mặt tươi cười.

      An Ninh cười mà , ra ngoài, "Sư phụ, chào buổi sáng, tôi kiểm tra phòng bệnh đây."

      Lâm Khai Dương hài lòng gật gật đầu, với Trần Hoan: "Nịnh nọt, Trần Hoan, bé này chỉ biết nịnh nọt, nên học tập An Ninh, chịu khó chút chết sao?" *******************

      Trần Hoan chỉ vào đồng hồ treo tường kêu oan, "Sư phụ, còn nửa tiếng đó! xem sớm như vậy ngay cả bữa sáng tôi cũng ăn ở bệnh viện, còn nhẫn tâm mắng tôi..."

      "Được rồi được rồi." Lâm Khai Dương bật cười : "Chỉ nhân tiện thôi."

      An Ninh bỏ tay tai vào túi, rất chậm. Bỗng nhiên cảm bên cạnh có cơn gió nóng, tiếng trầm thấp vang lên từ phía sau, "Phòng cấp cứu ở bên phải, em nhầm hướng rồi."

      An Ninh ngẩn ra, Bạch Tín Vũ đeo ống nghe bệnh lầu kiểm tra. Nhìn bóng lưng của , lại thất thần, nhớ đến lúc nãy chạm mặt ở phòng nghỉ, cũng chuyện với , mỉm cười, thậm chí còn nhìn .

      ra rất chuyên nghiệp, chỉ cần bước vào bệnh viện, liền biến thành bác sĩ Bạch cao ngạo lạnh lùng. giống người đa nhân cách. Như vậy cũng tốt, nó khiến thấy tự tại.

      Tiếng còi của xe cấp cứu vang lên ngoài cửa, chỉ thấy đám bác sĩ và y tá đưa hai người vào phòng cấp cứu, Lâm Khai Dương nhanh chóng đến, đứng sau lưng vỗ đầu , "Bắt đầu làm việc, xốc lại tinh thần cho tôi!"

      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :