☆ Chương 14: Ngủ ngon.
"Tạm biệt cuộc sống độc thân?" Quý Tử Mạt đốt điếu thuốc, cười : "Có phải cậu ám chỉ An mà hôm qua mình gặp?"
Đúng.
Quý Tử Mạt chợt nhớ tới thái độ khi mình hỏi ấy có bạn trai chưa, ấy trả lời: "Điều đó có liên quan gì đến việc tôi thuê phòng?"
ngờ rằng Bạch Tín Vũ lại có biện pháp? Quý Tử Mạt hiểu hỏi: " ấy thích cậu?"
Bạch Tín Vũ im lặng lúc rồi phun ra hai chữ: " thích."
Quý Tử Mạt nghe vậy cười to, "Cho nên cậu đơn phương tạm biệt cậu sống độc thân sao?"
Quý Tử Mạt cười to khiến mọi người ngoài văn phòng đều thò đầu vào nhìn, vội vàng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc của vị luật sư, qua đóng cửa lại.
Bạch Tín Vũ cười , " thích nghĩ biện pháp để ấy thích."
"Cho nên biện pháp của cậu là lừa gạt bé đến ở chung với cậu?" Ý cười của Quý Tử Mạt càng sâu, "Đừng trách mình dội cho cậu gáo nước lạnh, mình thấy việc này rất khó thành, hình như rất khó theo đuổi ấy."
"Mình cũng cho rằng như thế." Bạch Tín Vũ cũng đồng ý, trầm ngâm hồi rồi : "Nếu cần thiết, kết hôn trước chắc chắn hơn."
Quý Tử Mạt sửng sốt, lúc lâu sau mới có phản ứng, kinh ngạc : "Cậu nóng lòng như vậy sao? Ngay cả người bạn cũng có, bây giờ người ta còn thích cậu, cậu muốn kết hôn? Bộ cậu điên rồi hả?"
"Rất nhanh sao? Mình chờ đủ lâu rồi."
...
An Ninh định ôn bài nhưng mỗi lần lật sách ra trong đầu lại lên hình ảnh khăn mặt "bị sử dụng", khăn còn tỏa ra mùi xà bông dễ ngửi, lại khiến thấy rất phiền não, liền đứng dậy tắm. Sau đó phơi khăn mặt lên ban công để ánh nắng mặt trời "Tiêu độc".
Xong xuôi hết mọi chuyện mới hài lòng về phòng ôn bài. Ôn lại toàn bộ triệu chứng các bệnh, sau đó xem lại các nghiên cứu, vì quá chuyên tâm nên đến tối cũng hay. Nhìn đồng hồ mới phát bảy giờ rưỡi rồi, còn chưa làm cơn tối cho Bạch Tín Vũ! Vôi vàng ra khỏi phòng nhìn thấy bàn cơm ở phòng khách có bốn món mặn món canh.
Bạch Tín Vũ đứng ở ban công, lấy khăn của An Ninh và áo sơ mi của mình vào, " xới cơm ."
An Ninh thích ứng nhưng vẫn nghe lời xới cơm cho hai người, ngồi bàn cơm chờ . Sau khi Bạch Tín Vũ ngồi xuống, đưa chén cho , nghĩ nghĩ rồi : "Lần sau có thể gọi tôi nấu cơm, chứ dựa theo điều kiện hợp đồng mà làm, tôi muốn chiếm tiện nghi của ."
Đôi đũa tay Bạch Tín Vũ ngừng lại trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn , gì.
Đúng lúc đó di động An Ninh vang lên, mà điện thoại lại nằm ngay bên tay Bạch Tín Vũ, hai người im lặng lúc, Bạch Tín Vũ đưa di động đến trước mặt .
"Cảm ơn." An Ninh cúi đầu nhìn màn hình, là bác sĩ Trương gửi tin nhắn đến, hỏi cuối tuần nào rảnh.
Ngay lúc chuẩn bị nhắn lại bên tai vang lên giọng có cảm xúc của Bạch Tín Vũ, "Sao Trương Thiểu Nghiêm lại có số di động của em? Em cho cậu ta?"
" phải..." An Ninh trầm tư trầm tư: "Tôi có người bạn học tên Hà Tranh, thực tập ở khoa ngoại, chắc cậu ấy cho."
" có việc gì cậu ta gửi tin nhắn cho em làm gì? Sao lại hỏi cuối tuần có rảnh ?"
"Vì..." Lúc này An Ninh mới phát có gì đó đúng, để điện thọa xuống, dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, hờ hững : "Bác sĩ Bạch, tại sao tôi phải với chuyện riêng của tôi?"
Bạch Tín Vũ cũng nhìn , động tác của lên tâm trạng, đó là tự bảo vệ mình. trả lời, làm như có chuyện gì gắp rau xanh vào chén của , "Nếm thử xem nấu có hợp khẩu vị của em ?"
An Ninh cầm lấy đôi đũa, nhìn rau xanh trong chén, "Bốp" tiếng đặt mạnh đũa xuống bàn ăn, "Bác sĩ Bạch, có biết làm như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm ?"
cũng muốn những điều này khi ăn, nhưng chịu hết nổi rồi, nếu người trước mặt chỉ là đồng nghiệp trong bệnh viện biết ta cần cảm thấy được tự nhiên như vậy. Bốn năm trước cũng vậy, có biên phá để bạn muốn ở gần , nhưng khi bạn đến gần ta như trong tưởng tượng trở nên cao ngạo thể chạm đến được, cách xa bạn ngàn dặm. Loại cảm giác như gần như xa này chịu dủ rồi!
đề cập tới khúc mắc có nghĩa nó tồn tại, sao ta có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được? ta mắc chứng hay quên? Hay bị mất trí nhớ?
Động tác đập đôi đũa xuống bàn An Ninh rất mạnh, khiến canh đổ ra ngoài, dọc theo mặt bàn chảy xuống váy của .
Bạch Tín Vũ khăn giấy lau bàn trà đưa cho , nhưng An Ninh nhận, vẫn im lặng nhìn , thiếu câu trả lời hợp lý, thiếu bốn năm rồi!
Bạch Tín Vũ đến cạnh An Ninh, muốn dùng khăn giấy lau sạch váy cho ,
“ Đừng đụng vào tôi.” An Ninh cảnh cáo.
Nhưng Bạch Tín Vũ lại hề để ý đưa tay nắm lấy cổ tay , sau đó cúi đầu lau sạch váy cho . An Ninh giùng giằng đẩy ra, “ Bác sĩ Bạch, tôi và thân quen lắm sao? Tôi còn là bệnh nhân ngưỡng mộ rồi, tại tôi và là đồng nghiep, là bạn cùng phòng, hiểu ?”
“ Nhanh như vậy muốn phân chia giới hạn với ?” Bỗng dưng Bạch Tín Vũ buông tay ra, dùng giọng dịu dàng với : “ An Ninh, chuyện đều trải qua hãy để nó qua , chúng ta nên so đo nữa được ?”
An Ninh cúi đầu lời nào.
“ cần coi là bác sĩ Bạch, chúng ta làm quen lại lần nữa được ?”
Giọng của mang theo chút bất đắc dĩ và cầu xin, ngữ điệu mềm hề giống chút nào.
Lúc này An Ninh mới ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, An Ninh cảm thấy chua xót. Kỳ có làm gì, người khống chế được là ? Bởi vì ở cùng , rất nhớ cảm giác được dựa vào gần , rất muốn nhưng cũng dám, sợ bị tổn thương, cho nên mới chịu nổi.
hít sâu hơi, sau đó : “ Xin lỗi, đều do tôi, chúng ta ăn cơm .”
Bây giờ Bạch Tín Vũ mới chịu quay về chỗ ngồi của mình, vẫn gắp đồ ăn cho , “ Cá hôm nay rất tươi, em ăn nhiều chút.”
An Ninh thầm nhủ phải bình tĩnh, mọi chuyện đều qua, bây giờ là bạn cùng phòng với , nên canh cánh trong lòng, cứ làm theo những gì , cần coi là bác sĩ Bạch.
Vì thế An Ninh chủ động gắp miếng cá bỏ vào chén . Bạch Tín Vũ nhìn , cười nhưng gì.
Ăn hồi, An Ninh cảm thấy nên chuyện gì đó, để khí hòa hợp, muốn tiếp nhận này, muốn tiếp nhận .
“ Đúng rồi, hồ sơ khi làm ở khoa huyết dịch còn giữ ?”
Bạch Tín Vũ ngẩng đầu nhìn , “ Em hỏi làm gì?”
“ Là như vậy, tối muốn biết năm đó người hiến tủy cho tôi là ai.” An Ninh lấy cho bát canh, cười , “ Trước kia ở trong khoa, nên chắc bây giờ cũng có biện pháp lấy hồ sơ chứ?”
Bỗng nhiên Bạch Tín Vũ , chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
An Ninh hiểu nhìn, “ Sao vậy? muốn giúp tôi sao?”
“ Người hiến tặng có quyền cầu bệnh viện tiết lộ tư kiểu cá nhân của họ.”
An Ninh sửng sốt, lại nữa! muốn coi là bác sĩ Bạch, nhưng tại phải đáng lấy dáng vẻ bác sĩ Bạch đối mặt với sao?
“ Được rồi, bản thân tôi nghĩ biện pháp là được.” Nếu muốn cũng miễn cưỡng, ăn cơm xong lại tiếp tục ông bài vậy.
Giọng Bạch Tín Vũ bỗng nhiên trở nên rất lạnh lùng, “ Sao em lại cố chấp như vậy, đối phương cố ý giấu diếm thân phận vì muốn tránh những phiền toái cần thiết, sao em lại cứ chuyên quyền độc đoán, làm việc phức tạp hơn thôi?”
An Ninh khó tin nhìn , có ý định làm khó , sao lại dùng giọng điệu đó với ? Giọng của cũng tốt, “ Tôi chỉ muốn gặp mặt cám ơn thôi, có cần phản ứng mạnh như vậy ? Bác sĩ Bạch!”
“ Nếu giấu tên hiến tặng, chắc chắn đối phương cần cảm ơn của em.”
An Ninh đứng lên, “ Mắc mớ gì đến ? Tôi muốn cảm ơn ai, đối phương có cần hay liên quan gì đến ? Bác sĩ Bạch, có vẻ quan tâm nhiều chuyện quá rồi đó.”
Bạch Tín Vũ cũng đứng lên, “ Sao lại liên quan tới ? Được, nếu cố chấp như vậy, ngày mai báo với phòng hồ sơ, phải giữ kín thông tin của người hiến tặng cách nghiêm ngặt.”
An Ninh tức giận đến nỗi hai vai đều run, cảm thấy có cách nào khai thông được người này, đây là hậu quả của việc buông lỏng phòng bị muốn tiếp nhận !
“ Em đâu đấy?”
“ liên quan đến !”
Vì thế bữa cơm của hai người tan rã trong bầu khí vui.
Sau khi An Ninh , Bạch Tín Vũ vẫn ngồi im tại chỗ, mình ngẩn người đối mặt với bàn thức ăn. lấy di động bấm dãy số quen thuộc, “ Lâm, ở đâu đấy?”
Lúc này Khai Dương cuồng hoan cùng bạn bè ở KTV ( quán karaoke) “ Cậu gì? Chờ chút, ở đây ồn quá, mình nghe được.” Lâm Khai Dương ra khỏi phòng, tìm chỗ yên tĩnh, mới bắt đầu trêu đùa: “ phải hôm nay cậu cố ý sao? Bây giờ chịu hưởng thụ cho tốt đì còn phiền mình.”
“ Có tiện ra ngoài ?”
Lâm Khai Dương nghe thấy giọng ở đầu bên kia kiêu ngạo tự tin giống bình thường, nghe qua giống như bị thương? Liền hỏi dò: “ Ra ngoài làm gi?”
“ uống rượu.”
“....” Lâm Khai Dương im lặng lúc, “ Cậu sao vậy?”
Bạch Tín Vũ cười cười cố ra vẻ thoải mái, “ Nếu cậu tiện mình đến bệnh viện, muốn tìm chút việc để làm.”
“ Được, đâu .”
“ Quán bar đường số 7.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Khải Dương áy náy với mọi người, “ Xin lôi, mình có việc phải trước, lần sau gặp lại.”
Mọi người chịu buông tha, “ Này Lâm già, sao cậu có thể như vậy chứ? Hôm nay mọi người vì nể mặt cậu mới ra ngoài, cậu lại vứt bọn mình ở đây chạy .”
Lâm Khai Dương cầm lấy chai rượu bàn, ngẩng đầu tự uống, “ Mình tự chịu phạt....”
Khi Lâm Khai Dương tới quán bar Bạch Tín Vũ bắt đầu uống, thực tế người kia phải “ uống”, mà liều mạng trút rượu chính mình.
“ Nhóc con cáu điên rồi hả? Sao vậy?” Lâm Khai Dương quát lớn giằng lấy chai rượu trong tay .
Bỗng nhiên nằm úp sấp quầy bar, tự lẩm bẩm : “ Hôm nay mình muốn mình vượt qua ngày giỗ trong vòng năm năm.”
Lâm Khai Dương ngẩn ra, “ Cậu....” Thở dài, an ủi: “ Được rồi, tại cậu có mình, nếu khổ sở như vậy đừng nghĩ nữa, cần gì tự làm khổ mình.”
“ Mình cũng muốn suy nghĩ, cậu có biết mình cố gắng nghĩ nữa. Mình chỉ muống cùng ấy ăn cơm, chỉ muốn sống cùng ấy, chỉ muốn....” dùng tay nắm lấy tóc của mình, sau đó liều mạng “ Trút” rượu.
“ Đừng uống nhiều như vậy, sáng mai cậu còn phải trực ban đó, có nghe thấy !” Lâm Khai Dương đưa tay lấy chai rượu trong tay , nhưng làm thế nào cũng lấy được.
Lúc này di động của Bạch Tín Vũ vang lên, Lâm Khai Dương vội vàng lấy ra, “ Điện thoại của cậu!” Nhân cơ hội liền đoạt lấy chai rượu trong tay .
Bạch Tín Vũ nhấn nút nghe, giọng nữ liền vang lên “ ở đâu? Tôi tìm hoài thấy , thôi, tôi biết tôi có quyền hỏi đến chuyện riêng của . Tôi gọi cho chỉ vì muốn với ...” Hình như còn có chút quen, im lặng lúc, mới : “ Ngủ ngon.”
☆ Chương 15: Ngủ chung
Trong quán bar ánh đèn màu cam thần bí, ca sĩ hát bài tình ca bi thương.
Bạch Tín Vũ vẫn giữ điện thoại bên tai lâu. Sau đó bỗng nhiên bám vào quầy ba đứng lên, với Lâm Khai Dương: "Mình phải về rồi."
"Bây giờ?" Lâm Khai Dương thể theo kịp suy nghĩ của , tửu lượng của vị bác sĩ Bạch này chẳng ra sao, tại cần phải vịn quầy ba mới có thể đứng vững, nhưng vẻ mặt lại tỉnh táo như ngày thường.
"Đúng, ngay bây giờ." Bạch Tín Vũ bắt đầu ra ngoài rồi.
"Cậu vừa muốn mình mà? Sao lại đổi ý?" Lâm Khai Dương cầm áo khoác, theo, "Bạch Tín Vũ, cuối cùng cậu đnag nghĩ gì vậy?"
Bạch Tín Vũ liền giật mình, sau đó cười : "Muốn ấy."
Cho nên Lâm Khai Dương hỏi nữa, cho rằng Bạch Tín Vũ chỉ nhớ đến người em trai chết, "Được rồi, cậu có lái xe ? Để mình đưa cậu về."
"Được."
Hai người trước sau tới bãi đậu xe, Lâm Khai Dương vứt Bạch Tín Vũ vào ghế sau, lái xe đến thẳng nhà của . Đến nhà trọ, Lâm Khai Dương rất tự nhiên đỡ Bạch Tín Vũ xuống xe, sau đó chuẩn bị đưa người lên lầu.
Nhưng Bạch Tín Vũ đứng lại , "Lâm, cậu trước , mình tự lên."
"Tiểu tử cậu là đồ có lương tâm, mình cuồng hoan với bạn ở KTV vì cuộc điện thoại của cậu mà đến quán bar đường số 7, ngồi chưa nóng chỗ cậu lại bảo về. tại đưa cậu về rồi cậu cũng thể mời mình lên nhà uống chai bia sao?" Lâm Khai Dương nghiêng người dựa vào xe, nhất định chịu bỏ qua cho .
Bạch Tín Vũ nghe vậy cười tiếng, " phải là muốn mời, nhưng... tiện."
" tiện? Cũng phải mình chư từng đến nhà cậu, đồ cá nhân cũng dùng qua rồi." Lâm Khai Dương cười cười, bỗng nhiên trong đầu lên tia sáng, kinh ngạc nhìn , "Đừng là cậu giấu gì đó ở trong nhà mà dám để người khác nhìn thấy chứ?"
Bạch Tín Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trầm tư : "Cũng 12 giờ rồi, chắc ấy ngủ."
Đầu tiên Lâm Khai Dương sợ run hồi lâu, sau đó cả kinh : "Cậu giấu phụ nữ ở nhà? Trời, Bạch Tín Vũ cậu đùa với mình sao?"
...
An Ninh vẫn chưa ngủ, sau khi Bạch Tín Vũ ra ngoài, mới ra dọn bàn ăn, rửa chén, lau dọn phòng bếp. Nhớ đến điều 11 trong hợp đồng trước khi ngủ phải chúc ngủ ngon, nhưng chưa về nhà sao đây. Định nhưng lại chịu được lại gọi cho . Lúc ấy tâm tình như thế nào đây? Vì thực hợp đồng hay muôn biết có tốt ? Chính cũng .
Nằm giường gần giờ, vẫn ngủ được, rất ít khi mất ngủ, điều này làm cho An Ninh hơi nôn nóng.
Bỗng nhiên phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, ban đêm yên tĩnh nên tiếng động vang lên rất , An Ninh lắng tai lắng nghe, sau đó là tiếng chìa khóa đặt lên bàn trà. Sau đó nữa... tiếng vang lớn, là thanh của vật gì đó bị rơi xuống đất. Lại nghe thêm lúc nữa, thấy cửa phòng đối diện mở ra, cũng có tiếng bước chân, mọi thứ đều dừng lại sau khi vật kia rơi xuống, tất cả đều yên tĩnh như lúc đầu.
An Ninh lạnh cả sống lưng, phải là... lập tức mở chăn ra xuống giường, đến phòng khách.
mảnh đen nhánh, ngay cả đèn cũng mở. tính đến cửa mở đèn, chân lại va vào cái gì đó.
Khi bật đèn lên chỉ thấy Bạch Tín Vũ gục mặt đất nhúc nhích. Lòng của liền nhói đau, sắc mặt cũng trắng bệch, ngồi xỗm xuống bên cạnh xem mạch đập và hô hấp của , sau đó dùng tay banh mắt ra kiểm tra con ngươi. Cuối cùng nghiêng người áp tai lên lồng ngực , nghe nhịp tim của .
Đúng lúc này, bỗng nhiên Bạch Tín Vũ vươn tay ôm lấy cổ , bắt duy trì tư thế này.
" uống rượu hả?" Sau khi kiểm tra An Ninh phát cơ thể có gì khác thường, cũng bị thương, nhưng người có mùi rượu.
"Ừ." trả lời, giọng nghe có vẻ lười biếng.
An Ninh cố gắng tránh thoát khỏi cánh tay của , " buông tôi ra , tôi đỡ dậy."
Bạch Tín Vũ nghe lời nới lỏng tay, An Ninh bất đắc dĩ thở dài, sau đó cố gắng đỡ đứng lên, dìu về phòng. định mở cửa phòng , bỗng nhiên xoay người, An Ninh cũng phải đổi hướng theo, vào phòng ngủ của .
Bởi vì rèm cửa được buông xuống nên ánh trăng bị ngăn ở ngoài, trong phòng tối đen.
"Này đây là phòng của tôi, ..." An Ninh định ra ngoài lại bị bắt lấy cổ tay, sau đó kéo lên giường. diễn đàn lequydon
"Bác sĩ Bạch, biết làm gì ? làm ơn tỉnh táo lại có được ! Rốt cuộc muốn gì đây?"
An Ninh nằm ở giường, cả người bị ôm chặt, nhúc nhích được.
“ Đừng sợ, muốn gì cả.” Hơi thở Bạch Tín Vũ mang theo mùi rượu, hơi thở ấm áp phả vào tai , ôm từ phía sau, vùi mặt vào gáy .
Mặc dù An Ninh hiểu , nhưng rất tin tưởng nhân phẩm của , chẳng qua thích hành động này, thậm chí có thể cảm giác được môi của chạm đến da thịt của . Đây vượt qua phạm vi có thể chấp nhận, nó quá thân mật.
“ Bác sĩ Bạch, tôi lại lần nữa, mời buông tay!”
“ Ngày hôm qua trực ban suốt 24 tiếng, buổi tối có bệnh nhân cấp cứu đến bốn giờ sáng. Cả ngày hôm nay đợi em dọn qua, gần ba mươi sáu tiếng chưa ngủ rồi.” dịu dàng : “ Cho nên để ngủ chút , chút thôi, có được ?”
An Ninh sửng sốt nhưng vẫn lạnh lùng : “ Bác sĩ Bạch, đó là chuyện riêng của . Tôi đâu có cho ngủ, mời về phòng mình mà ngủ!”
“ phải rất muốn.” thản nhiên : “ Mà giờ muốn ở mình.”
“ đừng quên, lúc ăn cơm chúng ta tranh cãi lần, tại sao lại cảm thấy tôi nên so đo những hiềm khích lúc trước?”
“ Mấy giờ rồi?”
An Ninh rất tình nguyện nhìn đồng hồ dạ quang tường, buồn bực : “ Mười hai giờ năm phút!”
“ Phải rồi, qua 12 giờ.”
“ Vậy sao?’ An Ninh rất kiên nhẫn có ý định cho qua, cơn giận của còn chưa tan.
“ Chúng ta hứa, gây ầm ĩ vào ban đêm.”
An Ninh lại cảm thấy hổi hận khi ký bản hợp đồng kia, bất đắc dĩ : “ Được rồi, cho dù tôi so đo vụ tranh cãi lúc tối, nhưng cũng có nghĩa vụ....” Dừng chút, được tự nhiên : “ Ngủ cùng .”
“ biết.”
Miêng viết, nhưng An Ninh cảm thấy hai tay xiết chặt hơn, ôm vào ngực, cái này gọi là biết hả? bất mãn cau mày, “ Bạch Tín Vũ, đừng làm tôi chán ghét .”
trầm mặc lúc lâu, sau đó cười yếu ớt, “ Dù sao cũng đáng ghét. Nếu sao khi biết chủ nhà là em liền trả phòng?”
Bỗng nhiên tâm tình An Ninh trở nên phức tạp, biết để ý những chi tiết này, đoán được tâm trạng của . rất để ý sao?
Lúc An Ninh trầm tư, thân thể Bạch Tín Vũ di chuyển, gối dầu lên gối của An Ninh, sau đó kéo chăn đắp cho hai người, từ đầu đến cuối vẫn ôm .
“ ....” An nNinh hơi tức giận, coi là gì? Tôi cho biết! đừng tưởng rằng....”
“ An Ninh, cần em.” Trong gian đen tối thính giác của con người cực kỳ nhạy cảm, rất , giọng lại từ tính mê hoặc lòng người. Nhất là dùng giọng như vậy ra những lời này.
An Ninh định giãy giụa nhưng biết tại sao cảm thấy hôm nay Bạch Tín Vũ có gì đó khang khác, giống như ... cảm thấy rất cần mình, biết nguyên nhân kết quả, hơn nữa ý nghĩ này lại rất hoang đường. Nhưng lại tin tưởng những gì ..., tin rằng tối nay rất quan trọng. Điều này khiến nỡ đẩy ra.
“ Em thơm...” Bạch Tín Vũ giơ tay lên khẽ vuốt tóc của , động tác rất dịu dàng.
An Ninh đồng ý để mặc ôm, thể tưởng tượng nổi. Hình như rất mệt, chỉ chốc lát thôi hơi thở mang theo mùi rượu bắt đầu đều đều, ngủ thiếp . An Ninh thử thoát khỏi vòng ôm của , lại phát dù ngủ nhưng vẫn ôm rất chặt. kéo cái ối nhét vào lòng , thay thế vị trí của mình mới có thể thoát ra.
An Ninh lẳng lặng yên ngồi ở bên giường nhìn Bạch Tín Vũ, trước kia cảm thấy lạnh nhạt, dễ ở chung, nằm mơ cũng dám nghĩ có ngày như vậy. Mượn ánh sáng mông lung, dưa tay tháp mắt kính của ra, để tủ đầu giường. Lúc này, mới phát lông mi rất dài, khi đeo kính nhìn rất lịch cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng khi đeo kính lại thấy bình dị gần gũi.
An Ninh gây tiếng động ra khỏi phòng, phòng bị chiếm, may là ghế sa lon ở phòng khách khá lớn, định ngủ đó. Mới vừa nằm xuống phát hơi lạnh, nghĩ lát, sau đó sờ soạng vào phòng của Bạch Tín Vũ, lấy gối với chăn của ra ngoài. dùng chăn gối của , vậy mượn lại của . Dù muốn nhưng lại thể chịu lạnh, tự mình gây với thân thể của mình.
Chăn mền của rất sạch còn vương mùi nắng, An Ninh cảm thấy thuộc loại người thường xuyên đem chăn mền ra phơi.
Đắp chăn của Bạch Tín Vũ, An Ninh ngủ rất nhanh, đem hề mộng mị.
Sáng hôm nay, bị đồng hồ báo thức đánh thức, khi mở mắt ra, toàn bộ cảnh tượng ngày hôm qua đều xông lên đầu. lập tức ngồi dậy, nhưng phát mình nằm giường, hơn nữa lại ở trong phòng của mình... ràng nhớ mình nằm ngủ ghế sa lon. Chẳng lẽ ...
Last edited by a moderator: 10/6/15
PhongVy và ngocanh thích bài này.