1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ Bạch, đã lâu không gặp! - Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 9: Mười điều kiện

      Bạch Tín Vũ đứng dậy, với Lâm Khai Dương: "Nhớ nhắc nhở ấy, trong lúc ăn cơm mà đọc sách có lợi cho tiêu hóa, ảnh hưởng đến hấp thu dinh dưỡng thậm chí dẫn đến rối loạn chức năng của dạ dày."

      "An Ninh cũng xuất thân từ khoa y, điều này nhất định ấy biết. ngày đó trời để ấy biết cậu kêu mình chỉnh ấy, mình thấy cậu có quan tâm đến đâu cũng tránh khỏi kết quả bị chán ghét." Lâm Khai Dương xem thường, nhưng vẫn chăm chú vớt từng miếng hành trong chén súp ra.

      Bạch Tín Vũ từ cao nhìn xuống, "Tý nữa mình qua khoa dinh dưỡng."

      Lâm Khai Dương lựa chọn hợp tác, "Được rồi, cậu thắng. Mình nhắc ấy."

      " ra ấy có biết hay cũng quan trọng, dù sao cũng rất chán ghét rồi."

      Bạch Tín Vũ bình tĩnh , chẳng qua trong giọng bình tĩnh đó giống như thở dài. Lâm Khai Dương nghi ngờ ngẩng đầu, nhưng Bạch Tín Vũ ra khỏi nhà ăn rồi.

      ...

      Trương Thiểu Nghiêm liếc nhìn sách trong tay An Ninh, cười : "Đúng rồi, muốn sau khi thực tập ở lại khoa nào?"

      An Ninh liền giật mình, sau đó mở to mắt : "Dù sao cũng phải là khoa huyết dịch và khoa cấp cứu."

      Trương Thiểu Nghiêm mỉm cười nhìn : "Xem ra bác sĩ Lâm kia để lại bóng ma trong lòng . Nhưng mà..." suy nghĩ, "Tại sao lại chọn khoa huyết dịch?"

      An Ninh gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

      ra chọn khoa cấp cứu liên quan gì đến Lâm Khai Dương, chỉ đơn giản là thấy thích hợp, khoa cấp cứu đòi hỏi phải phản ứng nhanh và linh hoạt, nhưng lại là người tương đối chậm còn tỉ mỉ.

      Về phần khoa huyết dịch... Trước đó co có rất nhiều luận văn liên quan đến huyết dịch, dù sao cũng từ nơi đó chiến thắng bệnh tật và ra ngoài, nên có tình cảm chút. Nhưng cũng vì có tình cảm mà chùn bước.

      Trương Thiểu Nghiêm thấy An Ninh có ý định trả lời cái vấn đề này nên cũng ép, chuyện mấy câu, bắt đầu vào vấn đề chính, "Nghe ... Hôm nay trở mặt với bác sĩ Lâm rồi hả?"

      An Ninh giật mình, buông lỏng đũa, khiến nó rơi xuống mặt bàn tiết lộ tâm trạng lúc này của .

      Trương Thiểu Nghiêm yên lặng nhìn, nhưng vạch trần, đứng lên lấy đôi đũa khác, còn bưng chồng mâm đừng thức ăn đến.

      An Ninh hiểu nhìn .

      Trương Thiểu Nghiêm lấy khay thức ăn trước mặt ra, sau đó xếp mâm thành hình Kim Tự Tháp, "Nếu dùng Kim Tự Tháp để ví dụ cấp bậc trong bệnh viện. Tầng là trưởng khoa, tầng hai là phó khoa, tầng ba là bác sĩ điều trị, tầng bốn là bác sĩ nội trú*, tầng dưới cùng là bác sĩ thực tập. có đồng ý ?"

      (*Bác sĩ nội trú là chương trình đào tạo đặc biệt dành riêng cho các bác sĩ mới ra trường. Sau 6 năm học đại học, các bác sĩ mới ra trường, dưới 27 tuổi, tốt nghiệp loại khá trở lên có thể thi Cao học hoặc Bác sĩ nội trú. Thi vào Bác sĩ nội trú khó khăn hơn rất nhiều so với Cao học và Chuyên Khoa 1, chỉ có các sinh viên Y khoa chính quy mới được dự thi Bác sĩ nội trú và chỉ được thi duy nhất lần trong đời. nay, sau khi hoàn tất chương trình đào tạo kéo dài 3 năm (Cao học học 2 năm) các Bác sĩ nội trú được cấp 3 bằng: Bằng Bác sĩ chuyên khoa I, bằng Thạc sĩ y khoa, và bằng Bác sĩ nội trú. Chương trình học Bác sĩ nội trú rất vất vả, các Bác sĩ nội trú phải ở trong bệnh viện 24/24 vì mục tiêu là trở thành người Bác sĩ giỏi về lý thuyết lẫn thực hành lâm sàng)

      An Ninh bất giác lấy tay chống cằm, gật đầu : "Đồng ý, ra nên lấy thức ăn làm ví dụ, chúng tôi nhất định là tầng dưới chót, bị ăn sạch thể phản kháng..." thở dài tiếng, " muốn lập tức lên đến bác sĩ nội trú, như vậy cần nhìn sắc mặt người khác rồi."

      Trương Thiểu Nghiêm bật cười, "Lên đến bác sĩ nội trú cũng phải thích làm gì làm. Mỗi bác sĩ đều từng bước , ai có thể bước lên trời. Nhưng có phát , mặc dù là bác sĩ thực tập xếp dưới cùng..." rút cái mâm dưới cùng ra, ngay lúc đó cả Kim Tự Tháp đều sụp đổ, "Nhìn thấy ? Nơi này là nền móng, nếu như trụ cốt tốt, tất cả đều tồn tại."

      Giờ An Ninh mới hiểu được, ra ta tốn nhiều công sức như vậy để khuyên bảo mình. Ám chỉ bác sĩ Lâm nghiêm nghị với là để nền móng tốt.

      đóng sách lại, cúi đầu trầm tư chút, sau đó ngước mắt nhìn Trương Thiểu Nghiêm cười tiếng, "Cảm ơn bác sĩ Trương, ra chính tôi cũng biết. Mặc kệ từ nguyên nhân gì, bác sĩ Lâm là người hướng dẫn của tôi, tô hẳn nên tôn trọng ấy. Ngay trước mặt mọi người chống đối ấy là quá đáng, tôi xin lỗi với ấy."

      Trương Thiểu Nghiêm yên lặng nhìn An Ninh, vẫn cho rằng dáng vẻ muốn gần gũi với người khác của rất mê người, bây giờ phát ra lúc cười mới là đẹp nhất, có cảm giác như băng tuyết tan.

      Khi vẫn còn thất thần, An Ninh đứng lên, "Tôi phải về."

      "Đúng rồi..."

      "Hả?"

      Trương Thiểu Nghiêm cũng đứng lên, “Tôi cho số điện thoại của tôi, nếu như cần gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào…”

      An Ninh bị Trần Hoan đứng sau Trương Thiểu Nghiêm hấp dẫn lực chú ý, nghe gì, Trần Hoan cũng nhìn thấy An Ninh, ngoắc ngoắc tay với , “An Ninh, mình tìm cậu lâu rồi, mới vừa rồi mình thấy bảng thông báo có dán mấy tin cho thuê phòng, cậu mau cùng mình xem.”

      Trong phòng ăn người đến người , Trần Hoan cũng có chú ý tới Trương Thiểu Nghiêm chuyện với An Ninh, cố kéo An Ninh xem thứ tốt mình mới phát .

      An Ninh gật đầu với Trương Thiểu Nghiêm ý tạm biệt, sau đó bị Trần Hoan tha .

      Ánh mắt Trương Thiểu Nghiêm vẫn nhìn theo hướng các rời , quay đầu lại mới phát bỏ quên sách bàn, lắc đầu cười cười, cất sách .



      An Ninh và Tần Hoan đứng trước bảng thông báo, Tần Hoan chỉ vào tờ đăng tin : “Cậu nhìn cái này? Mình cảm thấy điều kiện cũng ok, lại gần bệnh viện. Nếu như mình tiện chuyển khỏi nhà bác, mình cũng mướn cái này.”

      An Ninh lại gần nhìn là nhà trọ ở ghép, cách bệnh viện rất gần. Chẳng qua là phía dưới ghi chú mười điều kiện:

      , được mang theo bạn bè về phòng.

      Hai, phải ngủ trước mười giờ.

      Ba, được nghe nhạc quá lớn.

      Bốn, nếu nấu cơm, quét dọn phòng tiền thuê được giảm nửa.

      Năm, trước khi ngủ phải ngủ ngon.

      Sáu, dù bận đến mấy cũng phải cùng nhau ăn bữa sáng.

      Bảy, được qua đêm ở ngoài.

      Tám, nhất định phải là nhân viên của bệnh viện.

      Chín, chủ phòng bận rộn nhiều việc, xem phòng xong nhất định phải mướn, muốn mướn xin đừng quấy rầy.

      Mười, xin gọi điện thoại, chỉ gửi tin nhắn đến số điện thoại: 9xxxxxxxxx, nhớ kèm theo tên họ.”

      An Ninh càng đọc về sau càng nhíu mày, “Những điều trước có thể giải thích, nhưng có điều kiện bình thường cho lắm, khoa trương nhất chính là điều kiện thứ chín… xem phòng xong nhất định phải mướn, muốn mướn xin đừng quấy rầy, nếu như xem xong hài lòng sao?”

      Trần Hoan để ý cười cười, “Cũng phải bình thường, phía là bạn cùng phòng muốn chung sống hòa bình, phía sau vì chủ phòng bề bộn nhiều việc, huống chi giúp đỡ nấu cơm quét dọn phòng có thể giảm nữa tiền thuê phòng, điều kiện tốt như vậy, dù sao mình cũng cảm thấy tệ lắm.”

      An Ninh suy nghĩ chút, “Mình về nhà thương lượng với mẹ rồi mới quyết định.”

      “Được rồi, biết cậu là con ngoan của nhà họ Cố.”

      Vừa dứt lời, điện thoại Trần Hoan vang lên, cúi đầu nhìn, xin lỗi: “Núi lửa hoạt động gọi mình, mình trước đây.”

      “Ừ.”

      An Ninh vẫn đưa mắt nhìn Trần Hoan rời , cũng hi vọng có thể hỗ trợ, đáng tiếc còn phải ngoan ngoãn trở về sửa tài liệu. Ôm bụng nhiệt huyết đến bệnh viện Trung Ương thực tập. Vốn dĩ tưởng rằng cỉ còn cách giấc mơ bước, nghĩ đến mỗi ngày đều đối diện với bệnh nhân và sửa tài liệu để tiêu hao thời gian thực tập, cảm thấy đáng tiếc.

      Nhưng mà ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm phía bệnh viện, còn có trong hành lang gấp khúc người nhà tươi cười đón người thân xuất viện, đột nhiên cảm giác được những thứ khó khăn này cũng là gì.

      muốn về phòng tài liệu, suy nghĩ chút rồi lấy điện thoại ra, lưu lại số điện thoại của chủ phòng.

      Tối làm về chuyện này với mẹ.

      Khó có khi thấy được An Ninh về nhà đúng giờ, mẹ rất vui, vội vàng vào phòng bếp bận rộn, “Ninh Ninh, còn cần phải biết người đó có lừa gạt ? Giúp làm việc nhà có thể giảm nửa tiền thuê, đời có chuyện tốt vậy sao?”

      An Ninh giúp mẹ rửa rau, nghe vậy cười : “ phải là lừa gạt, tin thông báo đó chỉ có ý tá với bác sĩ mới có thể sử dụng.”

      Mẹ mừng rỡ nhìn , “Vậy tốt quá rồi! Con còn mau gửi tin nhắn ? Nếu phòng tốt như vậy bị người khác đoạt mất làm sao đây?”

      “Nhưng con cảm thấy những điều kiện của chủ phòng hơi…”

      Mẹ cắt ngang, “Mẹ cảm thấy có gì. Con được ngủ sớm, vừa bị ồn ào bởi nhạc, hơn nữa là đồng nghiệp đương nhiên phải có quan hệ tốt, còn có thể học tập lẫn nhau. Dù sao mẹ cũng cảm thấy căn phòng này rất tốt.”

      An Ninh thỏa hiệp : “Vậy cũng tốt, đợi lát nữa con nhắn tin.”

      “Đợi làm gì? tại nhắn ngay !”

      “Con mới rửa rau được nữa.”

      Mẹ cưng chiều đẩy ra khỏi phòng bếp, “Được rồi được rồi, con ở đây chỉ làm phiền thêm thôi, mau gửi tin nhắn nếu bị người khác đoạt mất vui mừng tan như bọt xà phòng.”

      An Ninh xoa xoa tay, sau đó lấy di động trong túi ra, suy nghĩ rồi nhắn: “Xin chào, mình thấy bạn đăng tin cho thuê phòng, mình tên An Ninh, trước mắt thực tập ở khoa cấp cứu, nếu phòng chưa có người thuê, mình có thể xem phòng ?”

      Lúc tiếng chuông tin nhắn vang lên Bạch Tín Vũ tắm, biết đây là lần thứ mấy trong ngày tiếng chuông vang lên, nhưng vội, mặc quần áo tử tế, vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, mở tủ lạnh ra lấy chai nước trái cây, đến bàn trà bên cạnh cầm điện thoại di động lên.

      Lúc nhìn đến hai chữ “An Ninh” ngơ ngác chút, sau đó để nước trái cây xuống, sử dụng hai tay để nhắn tin, vừa nhập “Có thể” liền xóa đổi thành: “Tôi bề bộn nhiều việc, xác định mướn, nên xem.”

      Lúc An Ninh nhận được tin nhắn cũng ngẩn ra, tại rất tò mò người chủ phòng kiêm bạn cùng phòng là người có tính cách như thế nào. Nhưng mà rất thích cách chuyện thẳng thắn như vậy, nhắn lại: “Mình mướn.”

      “Khẳng định?”

      “Khẳng định.”

      “Tối mai mười giờ, gặp ở cửa nhà trọ, gặp về.”

      “Ninh Ninh, đến ăn cơm con.”

      An Ninh để điện thoại qua bên, từ ghế nhảy xuống, vào phòng bếp dọn cơm giúp mẹ.

      “Chuyện phòng ốc hỏi sao rồi? Đối phương như thế nào? Phòng cho mướn chưa?”

      An Ninh bị mẹ hòi liên tiếp làm hơi buồn cười, kéo mẹ ngồi xuống, “Yên tâm , hẹn, tối mai xem phòng.”

      Lúc này mẹ mới yên tâm, “Đúng rồi, mấy ngày nay con ở bệnh viện có cảm giác gì? Nhất là bị phân đến khoa cấp cứu, có phải giống như đánh giặc mà trong phim hay diễn ?”

      kém hơn bao nhiêu đâu…” An Ninh suy đoán, đứng dậy xới cơm đưa đến trước mặt mẹ. dám với mẹ phần lớn thời gian đều sửa và sắp xếp tài liệu.

      “Vậy con có gặp bác sĩ Bạch ?”

      Động tác xới cơm của An Ninh cứng đờ, sau đó cúi đầu : “Bệnh viện rất nhiều phòng, bác sĩ Bạch là trưởng khoa huyết dịch, con bị phân đến khoa cấp cứu, cùng khoa với ấy. Hơn nữa ấy bận rộn như vậy, bệnh viện lại lớn, gặp là chuyện bình thường.”

      Mẹ đồng ý nhìn , “ gặp con biết tìm cậu ấy sao? Làm việc cùng bệnh viện, cậu ấy lại là ân nhân cứu mạng của con, con chào hỏi là được. Ninh Ninh, cuối cùng con nghĩ gì vậy?”

      An Ninh hơi hối hận, biết vậy trả lời có gặp. Hình như trả lời như thế nào cũng bị vặn lại, gắp thức ăn cho mẹ, vừa trả lời qua loa: “Bởi vì con vừa tới thực tập, rất nhiều thứ còn chưa hiểu hết. Nếu vậy , ngày mai, ngày mai con nhất định chào hỏi ấy.”

      “Ừ, như vậy mới ngoan.”



      An Ninh vẫn để điện thoại ở bên, vì ăn cơm với mẹ mà chưa trả lời.

      Bạch Tín Vũ nằm nghiêng ghế sofa, vừa lục hộp thư trong điện thoại di động vừa uống nước trái cây, đợi lâu vẫn thấy trả lời. ngồi dậy, bấm số điện thoại…
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      B.Cat, ngocanhPhongVy thích bài này.

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Ủa nàng, đại mà, cổ đại ở đâu ra vậy???????

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @ngocanh ồ ố sr nàng mạng lag quá nên ta post nhầm :'( :'(
      Nàng ko tag nên ta ko biết >_<
      ngocanh thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ☆ Chương 10: Cái gì mới gọi là giáo viên nghiêm túc

      Lúc Lâm Khai Dương nhận được điện thoại rầu rĩ trước môt cửa hàng bánh kẹo màu sắc rực rỡ, liếc nhìn số gọi đến, tức giận : "Lần này lại nghĩ ra chủ ý gì chỉnh An Ninh? Tốt nhất đừng bảo mình làm người xấu."

      Đầu bên kia điện thoại rất ràng: "Mình mời cậu ăn cơm, tháng. Như thế nào?"

      Lâm Khai Dương sửng sốt, sau đó kỳ quái hỏi: "Cậu mà tốt như vậy?" thở dài tiếng, " , lại muốn mình giúp cậu chuyện gì? Có điều kiện gì?"

      " có điều kiện."

      Giọng Bạch Tín Vũ vẫn bình tĩnh như mọi khi, chẳng qua lộ chút vui vẻ, Lâm Khai Dương xác định mình nghe lầm, quyết định nắm lấy cơ hội làm thịt ta tháng, "Được, đây là cậu , được đổi ý."

      "Mình đảm bảo bao giờ đổi ý, điều kiện tiên quyết là ấy đổi ý."

      "A? Cậu trêu mình hả?"

      " nữa, mình muốn ngủ."

      "Đợi chút..." Lâm Khai Dương ngước mắt lên nhìn tủ kính, tình nguyện hỏi: "Đúng lúc mình dạo phố, ngang qua cửa hàng bán kẹo, đúng lúc nhìn thấy ở đây có bán chocolate. phải lần trước cậu bảo mình mua chocolate.... Mua loại nào?"

      Lâm Khai Dương nheo mắt, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, "Là sao? Nhiều đúng lúc như vậy, đúng dịp."

      Lâm Khai Dương ho khan ho hai tiếng, "Hỏi cậu cậu trả lời nhiều như vậy làm gì. Còn phải do cậu làm hại! Hại mình mất hình tượng uy vũ đưa chocolate cho ấy."

      "Mình bảo cậu phê bình ấy, cũng cậu chửi mắng ấy trước mặt nhiều người." Bạch Tín Vũ im lặng lúc rồi : "Mua AB, hộp trái tim màu vàng, mười lăm viên hộp..."

      ...

      An Ninh bị bóng ma về lần đầu tiên trễ ám ảnh, cho nên tại dậy sớm chút, để ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, mấy ngày qua thực tập ở khoa cấp cứu, hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là cẩn thận.

      Đến bệnh viện sớm tiếng, vào nhà ăn, muốn ăn sáng, liếc mắt cái liền nhìn thấy bác sĩ Bạch vừa uống trà vừa xem báo. Động tác lật tờ báo làm nhớ đến bốn năm trước, cũng ở bệnh viện này, nằm giường bệnh lén nhìn lật bệnh án.

      Sao khi đó lại cảm thấy rất đẹp trai, và còn sùng bái nữa.

      Nhưng bốn năm rồi, vật đổi sao dời. còn là bệnh nhân lén nhìn nữa, mà cũng làm bác sĩ như . Mặc dù vẫn thực tập, nhưng dù sao cảm giác cũng khác lúc đó.

      Năm tháng qua khiến càng thành thục, điều thay đổi chính là vẫn lạnh lùng như vậy.

      Nhớ lại cũng tốt, đáng tiếc ai lại nghĩ đến, người bình tĩnh như vậy cũng có lúc nổi giận, còn đem chocolate mẹ tỉ mỉ chuẩn bị vứt xuống đất như vứt rác. quên mặt tốt của , những điều đó cho niềm tin, nhưng cũng quên mặt hợp tình người của .

      Cuối cùng An Ninh vẫn ra khỏi nhà ăn cũng mua bữa sáng. Nếu gặp nhau chào hỏi rất lúng túng vậy thôi khỏi gặp. Dù sao cũng từng tuyệt đặc biệt, muốn gặp lại nữa, vậy như mong muốn. Dù làm chung bệnh viện như nơi này rất lớn, muốn tránh mặt cũng quá khó.

      Y tá Tiểu Thôi bưng bữa sáng định quay lại chỗ ngồi, nhìn mọi nơi, sau đó kinh ngạc nhìn Bạch Tín Vũ, giống như phát chuyện rất mới lạ, “Bác sĩ Bạch, ra cũng chú ý mấy tin vặt.”

      Bạch Tín Vũ liền giật mình, sau đó đặt tờ báo lại bàn bên cạnh, sắc mặt đổi đứng lên, “Xin lỗi, tôi biết đây là báo của .”

      Tiểu Thôi cười ngọt ngào, “ sao, thích cứ lấy .”

      cần, tôi đây.”

      Y tá ngồi cùng bàn với Tiểu Thôi từ đầu đến giờ chưa gì, sau đó thọt thọt Tiểu Thôi, giọng : “ ấy cực giỏi đó! Hai người quen nhau hả?”

      quen… chuyện nhiều, mình cảm thấy ngay cả tên mình ấy còn biết.”



      An Ninh khoác áo blouse, đến phòng hồ sơ, mới được nửa đường liền dừng lại. Thời gian còn sớm, chắc bác sĩ Lâm chưa đến, dạo quanh phòng cấp cứu chắc sao đâu?

      “Bác sĩ, xin , con tôi cần nằm viện, các hãy xem lại được .”

      “Tôi kiểm tra tình trạng của Tiểu Kiệt, quá trình trị bệnh có hiệu quả ràng, hơn nữa tái phát. Tại sao chị lại nhất định để thằng bé nằm viện? Có nguyên nhân đặc biệt gì sao?”

      An Ninh tới cửa mới nghe được giọng của bác sĩ Lâm, muốn xoay người lại, bị gọi lại, “An Ninh chờ tôi lát, tôi có chuyện muốn với .”

      An Ninh chỉ có thể nghe lời được rồi dù sao cũng phải xin lỗi, hy vọng trước khi xin lỗi bị mắng trận.

      Đôi mắt cậu bé nằm giường bỗng nhiên sáng lên cất giọng giòn tan gọi: “Chị! Chị là bác sĩ buổi sáng cấp cứu cho em!”

      Lâm Khai Dương nhìn theo ánh mắt của cậu bé, tầm mắt dừng người An Ninh, “Chuyện khi nào?”

      “Ngày đầu tiên thực tập, xe điện ngầm.” Hai tai An Ninh bỏ vào túi áo, bình tĩnh nhìn trả lời.

      Lâm Khai Dương ngẩn ra, sau đó cố gắng nhớ lại… “… ra ngày đó , sao cho tôi biết?”

      “Tôi , nhưng tin.” An Ninh nhìn , đến trước giường bệnh, cười với cậu bé, “Em trai, sao em vô phòng cấp cứu rồi? thoải mái ở đâu? Hay bệnh lại tái phát?”

      “Cũng phải…” Cậu cẩn thận nhìn về phía mẹ.

      Mẹ cậu bé nhìn thấy người quen liền lập tức kéo tay qua bên : “Vì tôi có việc gấp phải xa, trong nhà có người chăm sóc nó, tôi chỉ có thể để nó nằm ở đây, bác sĩ tôi biết rất tốt, có thể giúp tôi sắp xếp được ?”

      An Ninh kinh ngạc nhìn mẹ cậu bé, nghiêm mặt : “Dĩ nhiên thể. Đây là phòng cấp cứu, phải nhà trẻ. Xin lỗi, tôi phải thẳng, thân là bác sĩ tôi phải suy nghĩ cho những bệnh nhân khác, hy vọng chị có thể hiểu.”

      Đối phương thấy thái độ cứng rắn của An Ninh, thể làm gì khác hơn liền làm thủ tục xuất viện cho con.

      Lâm Khai Dương vẫn khoanh tay trước ngực nhìn An Ninh, An Ninh thấy vậy rất được tự nhiên, “Cái kia… Bác sĩ Lâm, chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi. Tôi nên chống đối trước mặt mọi người, tại tôi chính thức nhận lỗi với , xin lỗi. Hi vọng chấp nhận.”

      cần, tôi là người mang thù vậy sao?” Lời này của có chút đắc ý, bởi vì An Ninh xin lỗi ở trong phòng bệnh, tất cả bác sĩ và y tá xung quanh đều nghe thấy, điều này làm cảm thấy rất có thể diện. Nhưng mà tiếp theo muốn

      “An Ninh theo tôi ra ngoài.” Bảo xin lỗi trước mặt mấy tên tiểu tử và nha đầu này bằng bảo trực tiếp chết quách cho rồi.

      An Ninh theo Lâm Khai Dương đến phòng nghỉ, vì còn sớm nên trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ, Lâm Khai Dương còn khóa trái cửa lại. Động tác này khiến An Ninh cảm thấy hơi bất an, “Bác sĩ Lâm, …”

      Lâm Khai Dương lấy cái túi màu hồng từ ngăn tủ ra, lúc đưa cho còn quay mặt , “Hôm qua tôi mắng hơi quá, cho nên tôi lấy cái này bồi thường cho , cầm lấy .”

      An Ninh suýt nữa cho rằng mình chưa tỉnh ngủ? Bác sĩ Lâm Khai Dương, được công nhận là núi lửa hoạt động, đồng ý xin lỗi , hơn nữa còn mua quà để bồi thường? có bình thường ? cười cười, “ cần, hôm qua tôi cũng sai.”

      Hình như Lâm Khai Dương hơi tức giận, cứng ngắc , “Bảo cầm cầm , nhiều như vậy làm gì, phụ nữ đúng là phiền toái!”

      An Ninh bị quát liền sững sờ chỉ có thể bị động nhận quà, liếc nhìn bên trong, tâm tình phức tạp, nhất thời biết gì.

      Lúc này giọng của Lâm Khai Dương mới hơi dịu xuống, “ thích giữ lại, thích cho người khác, tùy xử lý, tóm lại giờ tôi xin lỗi, xin thứ lỗi, đừng bảo là tôi chỉ nhằm vào .”

      Mặt mày An Ninh cũng cười theo, rèn sắt khi còn nóng : “Vậy… Sư phụ, tôi có thể trở về khoa cấp cứu hỗ trợ ?”

      chịu nổi , phiền, thích về .” Lâm Khai Dương vừa vừa tới ngưỡng cửa, “Nếu lại gây chuyện tôi mắng , tốt nhất nên giữ khuôn phép cho tôi.”

      An Ninh vui vẻ đến mức muốn vỗ tay hoan hô, gật đầu cái, “Sư phụ yên tâm, nhất định tôi kiềm chế bản thân, và giữ bổn phận.”

      Lúc Lâm Khai Dương bước ra khỏi cửa mới thở ra hơi, nhớ tới biểu tình kích động của An Ninh vừa rồi, lần đầu tiên phát , ra có đôi khi mắng chửi người khác lại có cảm giác thành tựu.

      Cửa mở ra lần nữa, An Ninh cho rằng bác sĩ Lâm trở lại, thay đổi chủ ý, muốn trốn, ngờ là Trần Hoan vào.

      Trần Hoan kinh ngạc nhìn , “Hi, cậu ở đây làm gì? Hình như làm việc trái lương tâm đúng ?”

      “Trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi.” An Ninh nghiêng đầu nhìn Trần Hoan, “Đúng rồi, cảm ơn cậu dẫn mình xem thông báo thuê phòng, mình liên lạc với chủ phòng rồi, tối nay xem phòng.”

      “Vậy tốt.” Trần Hoan kéo hộc tủ ra, định bỏ túi vào, kết quả phát cẩn thận kéo nhầm hộc tủ của An Ninh, trong nháy mắt liền hăng hái lấy cái túi màu hồng phấn ra, “Đây là cái gì? An Ninh, đừng với mình cái này cậu định tặng cho bác sĩ nam mà cậu thầm mến đấy nhá… Hắc, bị mình phát !”

      An Ninh dở khóc dở cười, đưa tay lấy cái túi lại, “Đừng lộn xộn, bị người khác nhìn thấy tốt.”

      Trần Hoan nhìn trộm vào bên trong, “Là chocolate? Cậu rất có tâm!”

      ra cái này do người khác tặng, nhưng cậu biết đấy, mình thích chocolate. Cậu cầm .”

      “Gì? Cậu sao?” Trần Hoan xoa cằm trầm tư : “ phải chocolate tình đấy chứ?”

      “Là chocolate hữu nghị.” An Ninh cười cười, “Cho nên liền giao cho cậu xử lý, mình làm việc đây, được trở lại phòng cấp cứu rồi, mình muốn nhanh chút.”

      Hôm nay phòng cấp cứu cũng đông bệnh nhân mấy, nhưng sau khi tan việc An Ninh lập tức rời , mà ở lại chừng mấy tiếng, so sánh hồ sơ ở đây với những hồ sơ trước đây sửa, để khi gặp mặt còn nắm tình trạng của bệnh nhân, chăm chú học tập.

      Chi đến xem đồng hồ trước mặt, chín giờ tối rồi. Nhớ đến có hẹn với chủ phòng, mới thay quần áo rời , dựa theo bản đồ thông báo cho thuê phòng tìm căn phòng đó.

      Đứng ở trước nhà trọ, hoàn cảnh nơi này đẹp và tĩnh mịch, bốn phía rất yên tĩnh, cách bệnh viện rất gần, vài con đường là đến, đúng là chỗ tốt. Cũng biết chủ nhà…
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      PhongVy, duyenktn1ngocanh thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 11: Khúc nhạc dạo đầu trước khi ở chung

      An Ninh ôm tâm trạng tò mò vào thang máy, đưa tay nhấn tầng hai mươi mốt. Ba mặt của thang máy cũng có thể coi như tấm gương lớn. soi gương sửa lại cổ áo, vuốt vuốt tóc, biết tại sao lại cảm thấy khẩn trương.

      Lúc đến cửa phòng, nhìn đồng hồ mới chín rưỡi. biết chủ nhà có ở đây ?

      An Ninh nhìn cửa chống trộm màu bạc, suy nghĩ lát, quyết định gọi điện thoại cho chủ nhà hỏi xem có nhà rồi mới nhấn chuông. Điện thoại vừa đổ chuông, bỗng nhiên nhớ đến thông báo thuê phòng có viết, "Xin gọi điện thoại."

      Cho nên vội vàng cúp điện thoại. Đổi thành gửi tin nhắn, "Xin chào, mình là An Ninh, hôm qua có hẹn với bạn đến xem phòng, bây giờ mình ở ngoài cửa, xin hỏi bạn có ở nhà ?"

      Tin nhắn mới gửi đến năm phút, bên trong cửa chống trộm vang lên thanh, bất giác An Ninh nắm chặt túi xách. người đàn ông mặt vest đen đứng sau cửa, sau đó mở cửa ra, " An phải ? Mời vào."

      An Ninh hơi chần chờ, người đàn ông trước mặt rất kiểu cách, đầu tóc rất tươm tất, người có mì nước hoa nam nhàn nhạt. Chủ phòng này giống với những tưởng tượng của , huống chi... Nhìn ta giống bác sĩ.

      An Ninh vào nhà, mà hỏi: "Xin hỏi là nhân viên làm việc ở biện viện chúng ta sao? Hình như tôi chưa gặp bao giờ..."

      " phải!" lấy danh thiếp trong túi áo ra đưa cho An Ninh, "Đây là danh thiếp của tôi. Quý Tử Mạt, luật sư, chủ nhà hơi bận, ấy ủy thác toàn bộ thủ tục thuê phòng cho tôi."

      " cũng biết, bác sĩ các thường xuyên tăng ca để ứng phó mọi tình huống..." Quý Tử Mạt mỉm cười đưa tay làm động tác mời, "Cho nên, An, mời vào xem phòng."

      An Ninh tỉ mỉ xem danh thiếp trong tay, hình như vấn đề gì, nhưng... chỉ cho thuê phòng trọ thôi cũng muốn mời luật sư có phải quá khoa trương ... phải nên ủy thác bên động sản sao?

      Hình như Quý Tử Mạt nhìn ra nghi ngờ của , chủ động giải thích: "Tôi là bạn thân của chủ phòng, cho nên cậu ấy nhờ tôi giúp chuyện này."

      "Tôi hiểu, làm phiền luật sư Quý rồi." Lúc này An Ninh mới yên lòng, theo vào phòng.

      Cách trang trí của căn phòng rất đẹp, toàn bộ đều lấy gam màu vàng làm chủ đạo. Độ sáng của ánh đèn cũng quá chói mắt, sàn nhà hạt bụi. Bắt mắt nhất là trong nhà có đến ba quầy thủy tinh rất lớn, mỗi cái đều chất đầy sách, hơn nữa tất cả bìa sách đề bao bìa bao kính trong suốt, điều này cho thấy chủ phòng là người rất tỉ mỉ và cẩn thận.

      nhìn lướt qua, thấy tất cả sách đều là bệnh lý lâm sàng và các sách có liên quan, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng rất cóấn tượng tốt với ta, có lẽđối phương là người bạn cùng phòng dễở chung.

      " An, xin cứ tự do tham quan."

      An Ninh lễ phép gật đầu, tiếp tục vào trong, căn nhà này có ba phòng, phòng khách cực lớn, phòng ăn cũng lớn. Phòng bếp rất sạch, sạch quá mức, thậm chí còn hoài nghi biết chủ nhà có từng sử dụng qua nó ?

      " An, đây là phòng của ." Quý Tử Mạt mở cửa căn phòng, mỉm cười nhìn ," xem coi có hài lòng ? Chủ nhà nếu hài lòng để thêm hoặc bớt sốđồ."

      An Ninh cười cười, vào trong xem biết nên gì. Hẳn đay là căn phòng có vị tríánh sáng tốt nhất căn nhà, nhưng... Phong cách lại hoàn toàn khác, và hòa hợp với phòng khách, đây giống như phòng của tiểu thư khuê các. Tường màu lam trắng, thảm màu vàng nhạt, giường màu vàng nhạt, rèm có còn thêu cả Hello Kitty.

      cúi đầu trầm tư chút, có lẽđây là của khách trọ trước đây lưu lại.

      " An, để tôi dẫn côđi xem hai căn phòng còn lại."

      " cần ." An Ninh cười cười, " Tôi chỉ mướn căn phòng, hai phòng kia là gian riêng của chủ nhà, tôi tiện vào."

      Quý Tử Mạt hiểu gật gật đầu," Vậy có hài lòng ?"

      " Hài lòng, nhưng tiền thuê phòng..."

      " Như thông báo thuê phòng ghi, nếu có thể giúp đỡ quét dọn và giúp đỡ tiền thuê có thể giảm hai phần ba" Quý Tử Mạt mở hợp đồng ra đưa cho An Ninh

      "Hả? phải nửa sao?"

      Quý Tử Mạt mím môi cười tiếng, đôi mắt đầy ý cười, "Chủ nhà thay đổi ý kiến, bởi vì tìm được người bạn cùng phòng đồng ý nấu cơm rất khó. Hơn nữa hai người đều bận, cho nên cậu ấy liền nới lỏng điều kiện."

      Trong lòng An Ninh rất vui, tốt quá, tìm được phòng tốt còn tiết kiệm được chút tiền.

      "Nếu có vấn đề gì hãy đọc hợp đồng rồi ký."

      An Ninh cẩn thận đọc lần, nhưng nhìn đến điều kiện cau mày, "Ởđây kì hạn cho thuêít nhất là năm, nếu như trả phòng trước hạn phải bồi thường tiền thuê năm đúng ?"

      "Đúng. Nhưng nghe chủ nhà là bác sĩ thực tập, phải thời gian thực tập là năm sao? Chỉ cần trong thời gian này trả phòng có vấn đề."

      An Ninh gật gật đầu tỏýđã hiểu, "Ừ, chắc ấy bận rộn nên thích đổi người thuê phòng. Tôi biết nhưng..." chỉ vào đoạn ghi chú chữ quá thấy được, "Cái này là gì?"

      "Điều này quy định, mỗi tháng ba mươi ngày phải ởđây đủ hai mươi lăm ngày."

      An Ninh ngỡ ngàng, "Tại sao?" Thuê nhưng ở cũng được sao?"

      Quý Tử Mạt dùng giọng của luật sưđặc biệt giải thích: "Vì bảo vệ quyền lợi của chủ nhà, nếu như côđồng ý quét dọn và nấu cơm, nếu như ởđây, ai làm chuyện này?"

      An Ninh nghiêm túc suy nghĩ, lời giải thích này coi như hợp lý. Đây là lần đầu tiên mướn phòng nên hề có kinh nghiệm, cúi đầu nhìn chi chít điền kiện thên hợp đồng, mỗi điều kiện đọc qua lần, sau đó : "Vậy có vấn đề gì tôi chỉ việc ký bên góc phải phía dưới này làđược đúng ?"

      " An." Tầm mắt Quý Tử Mạt vẫn dõi theo động tác ký tên của , trong mặt chợt lóe nụ cười bí hiểm rồi nhanh chóng biến mất, "Cho nên ngày mai dọn vào ở hả?"

      An Ninh ngẩn ra, "Gấp vậy sao? Tôi chưa thu xếp đồđạc... Hơn nữa hôm nay tôi cũng mang tiền thuê phòng theo."

      "Mai là chủ nhật, chủ nhà sẽở nhà, đồđạc sau này chuyển dần vào cũng được, trước hết mang quần áo vàđồ dùng hằng ngày qua trước. Dọn vào sớm chút, chủ nhà cũng có thể nhõm. Tiền thuê ngày mai đưa cũng được."

      An Ninh suy nghĩ chút, ngày mai được nghỉ, nếu như ngày mai dọn vào biết tuần sau có rảnh , giải quyết chuyện này sớm cũng tốt. Sau khi do dự, cười : " Vậy cũng tốt, chiều mai tôi dọn vào."

      có cảm giác, khi mình vậy hình như luật sư Quý liền thở phào nhõm.

      cúi đầu nhìn đồng hồđeo tay, "Cảm ơn luật sư Quý, cũng muộn rồi, tôi về trước đây."

      Quý Tử Mạt tiễn ra cửa, còn rất ga lăng mở cửa giúp , "Để tôi đưa về."

      An Ninh từ chối : " cần đâu, có thể vượt qua chuyến xe cuối."

      Quý Tử Mạt bật cười : "Đây cũng do chủ nhà cầu tôi làm."

      An Ninh nghi ngờ nhìn , "Tại sao?"

      "Bởi vì thời gian hẹn coi nhàđã trễ, hơn nữa vẫn là bé. Nếu như vì xem phòng mà phát sinh vấn đề gì hoặc chuyện gì, ai chịu trách nhiệm đây?"

      An Ninh nghe vậy từ chối nữa, cười : "Được rồi, vậy cung kính bằng tuân mệnh."

      Hai người đứng hành lang, gióđêm thổi vào người An Ninh, dưa tay vén tóc ra sau tai, tóc dài màu đen làm nổi bật nước da trắng của , động tác này làm Quý Tử Mạt cảm thấy rất đẹp, đột nhiên cảm giác được hôm nay đến đây làđúng.

      Từ khi học cấp ba Bạch Tín Vũđã làđối tượng mà các bạn nữ theo đuổi cuồng nhiệt, nhưng người kia hềđểýđến tình cảm nam nữ. còn phải nuôi sống em trai, còn có số tiền thuốc lớn phải trả. Tất cả thời gian đều tập trung ôn thi vào trường y, chưa từng quen bất kỳ nào, ngay cảđi chung với họ cũng có.

      Mấy hôm trước nghe thấy bạn học làm ngành thiết kế nội thất Bạch Tín Vũđịnh trang trí phòng ốc cho phái nữ, Quý Tử Mạt còn tưởng rằng đối phương đùa, cho nên chủđộng liên hệ với Bạch Tín Vũ thăm dò chút, nghĩ tới Bạch Tín Vũ thẳng thắn thừa nhận, còn bảo giúp mình soạn bản hợp đồng, những điều khoản báđạo trong đó khiến dở khóc dở cười, tò mò này là người như thế nào đáng giáđểđại bác sĩ Bạch hao tâm tổn trí như thếđây.

      "Luật sư Quý..." An Ninh dừng bước chờ , "Sao ? cười gì vậy?"

      " có, có gì." Quý Tử Mạt ba chân bốn cẳng bước lên sóng vai cùng An Ninh, thử dò xét hỏi: " còn chưa có, chưa có bạn trai sao?"

      An Ninh nghi ngờ nhìn , "Điều này có quan hệ gì với việc tôi thuê phòng ?"

      Quý Tử Mạt thầm quan hệ rất lớn, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, "Tất nhiên quan hệ."

      "Vậy tôi cần trả lời rồi." An Ninh cũng cười cười với , rất đắc ý .

      Quý Tử Mạt hỏi tới nữa, chẳng qua... Tính cách bé này hình như biết nhẫn nhục chịu đựng phải, biết đây là may mắn hay bất hạnh của bác sĩ Bạch nữa. Dù sao người kia kiêu ngạo như vậy, ngoại trừ dánh vẻ tuấn bên ngoài, ngay cả bạn tốt cũng có ai, có bất kì ai, nếu ta quan tâm đến phụ nữ quả đúng.

      Thấy ta phí nhiều công sữ sắp xếp, sợ bé biết chủ nhà là mình, cho dù cho thuê phòng miễn phí người ta cũng thèm.

      Quý Tử Mạt càng nghĩ càng buồn cười, rất muốn thấy dáng vẻ khi người kia gặp khó khăn.

      An Ninh cũng hơi băn khoăn, ngờ mình lại mướn được phòng thuận lợi như vậy, thậm chí cảm thấy quá nhanh khiến biết nên làm gì. quay đầu lại nhìn về phía luật sư Quýđang mãi mỉm cười, hình như tâm trạng đối phương đặc biệt tốt.

      Bỗng nhiên dự cảm bất thường, nhịn được hỏi: "Luật sư Quý, xin hỏi chủ nhà là bác sĩ khoa nào?"
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :