1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bác sĩ Bạch, đã lâu không gặp! - Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 5: Ngày thực tập thứ nhất

      An Ninh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến lầu ba, bác sĩ Kha cho phép, đều này chứng minh có thể vào phòng phẫu thuật hỗ trợ. An Ninh đội mũ và đeo khẩu trang chuẩn bị rửa tay chợt nghe thấy có người với : "Qua đây thắt chặt dây của bộ đồ phẫu thuật này giùm tôi với."

      "Hả?" quay đầu lại nhìn, bác sĩ nam đứng bên cạnh bồn rửa tay, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, toàn thân An Ninh cứng đờ...

      chuẩn bị tâm lý tốt, vẫn cho rằng khi gặp lại bình tĩnh, để ý những chuyện trước kia nữa. Năm đó 18 tuổi đối với tình cảm rất ngây ngô. Lúc ấy thích chẳng qua chỉ là sùng bái và cảm kích mà thôi, cái cảm giác ấy rất nhạt, sớm bị quên lãng trong những năm bận rộn học tập, những điều đó đáng để ý chút nào.

      Nhưng mà cho dù tự với bản thân như thế nào giây phút này, những hình ảnh của bốn năm trước đều ra trước mắt cách sống động, giống như bộ phim, cảnh rồi cảnh, ép phải đối mặt.

      Bao gồm lần đầu gặp , vẻ mặt chuyên chú khi trả lời những vấn đề của , còn có ánh mắt kiên định khi bảo làm cấy ghép tủy, những điều đó thường thông qua ánh mắt hoặc lời truyền cho động lực để chiến thắng bệnh tật. Những kiên cường và lòng tin của cũng đến từ người trước mắt này.

      Chỉ tiếc... xem chocolate mẹ tỉ mỉ chuẩn bị như đồ bỏ vứt mặt đất, còn trách hiểu chuyện biết quý trọng mạng sống cũng là người này.

      "Còn đứng ngây đó làm gì?"

      An Ninh dùng ánh mắt phức tạp nhìn , nhưng vẫn ra phía sau , giơ hai tay lên buộc chặt dây của bộ đồ giải phẫu. Đầu ngón tay của lơ đãng đụng vào làn da ấm áp, vội vàng rụt tay lại giống như đụng phải tổ ong vò vẽ.

      "Cảm ơn." Bạch Tín Vũ xoay người lại đối mặt với , hai mắt tỉnh táo nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong mắt , giống như muốn xem thấu linh hồn , giọng vẫn bình tĩnh như bình thường, "Mới đến?"

      "Dạ." An Ninh cúi đầu, tránh ánh mắt của , hai người đều mang khẩu trang, nhận ra nhưng nhận ra . Trong lòng có loại cảm giác biểu đạt được, nhưng cho rằng như vậy cũng tốt. Như vậy rất tốt, tránh cho cả hai đều lúng túng.

      "Bác sĩ Bạch, bên trong chuẩn bị xong."

      Bạch Tín Vũ có nhìn An Ninh, xoay người vào phòng phẫu thuật.

      An Ninh vẫn đứng im tại chỗ, kinh ngạc nhìn ngón tay của mình. ra máu dưới làn da màu hạt dẻ đó cũng ấm áp? còn tưởng rằng có tình cảm là động vật máu lạnh.

      Phẫu thuật sắp bắt đầu, vội vàng bước đến bồn rửa tay, rửa lần rồi lần, rửa sạch mọi chỗ bàn tay nhất là đầu ngón tay, muốn dính hơi thở của người kia, tuyệt đối muốn.

      "An Ninh, đừng rửa nữa, rất sạch rồi."

      nhìn qua ben trái, "Là cậu?"

      Hà Tranh xấu hổ cười cười, "Ừ, hôm nay bác sĩ mổ chính là bác sĩ Kha và bác sĩ Bạch, bác sĩ Kha là người hướng dẫn mình. Ngày thực tập đầu tiên được vào phòng phẫu thuật hỗ trợ mình cảm thấy may mắn. Đúng rồi, bác sĩ Bạch là người hướng dẫn của cậu sao?"

      An Ninh cười chế diễu, "Người ta là trưởng khoa, mình cũng dám với cao."

      Hà Tranh sửng sốt, nhớ tới mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa thấy An Ninh buộc dây bộ đồ phẫu thuật, con nhìn bác sĩ Bạch với ánh mắt phức tạp, biết tại sao, điều đó làm cậu thoải mái. Còn muốn hỏi vài câu An Ninh về phòng phẫu thuật.

      Người bệnh được gây mê nằm giường, khí trong trong phòng giải phẫu rất khẩn trương, bác sĩ Bạch cầm dao mổ động tác rất thành thạo, vị trí hạ dao cũng rất chính xác. Vô luận có chán ghét như thế nào An Ninh cũng phải thừa nhận, người này sinh ra để làm bác sĩ.

      Ở đây nhìn làm phẫu thuật cho người sống có thể phấn khích hơn so với khi làm phẫu thuật mẫu vật ở trường, là trăm lần.

      "Qua đây giữ chỗ này của bệnh nhân giúp tôi."

      Khi An Ninh còn suy tư, Hà Tranh lên làm theo.

      Bác sĩ Bạch gật đầu với bác sĩ Kha, "Đến cậu."

      Bác sĩ Kha tiếp nhận công việc, bác sĩ Bạch lui về sau bước, đứng trước mặt , hơi cúi xuống đưa mặt đến trước mặt .

      Bỗng nhiên nhích đến gần điều này là An Ninh phản ứng kịp, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh lau mồ hôi giúp .

      Cuộc phãu thuật kéo dài vài giờ, An Ninh cũng làm những việc chuyên môn, chỉ đứng bên làm những việc vặt, nhưng có cơ hội như vậy cũng rất vui vẻ, trừ... việc lau mồ hôi cho người kia.

      Rất nhanh ca phẫu thuật sắp kết thúc, Hà Tranh bước đến cạnh An Ninh, giọng với : "Mình biết nhà cậu cách bệnh viện rất xa, bằng để mình đưa cậu ?"

      " cần." An Ninh để ý trả lời, ánh mắt vẫn dõi theo động tác của bác sĩ Kha, khâu vết thương rất đẹp, cái này đáng để học.

      "An Ninh, ra ... cậu cần khách khí với mình, là mình muốn đưa đón cậu, nếu chúng ta có nhiều thời gian để ở chung..."

      Bỗng nhiên bác sĩ Bạch đứng ở bên đến trước mặt hai người, thản nhiên : "Đây là phòng phẫu thuật."

      Lúc này An Ninh mới thu hồi tâm tình chuyên chú học tập của mình, ràng gì, rất an phận, nhưng chính người này lại biết phân biệt tốt xấu.

      Hà Tranh cũng giải thích thay An Ninh: "Xin lỗi bác sĩ Bạch, là lỗi của em, là em chuyện với bạn ấy trước, thầy cần mắng bạn ấy."

      An Ninh cũng biện hộ cho mình, bởi vì biết người kia luôn độc đoán như vậy, cần biết ta nghĩ như thế nào.

      Cuộc phẫu thuật dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người rối rít ra khỏi phòng phẫu thuật, bỏ mũ và bao tay. An Ninh là người cuối cùng, chậm chạp bỏ khẩu trang xuống.

      Tất cả các bác sĩ thực tập lầu đều chạy xuống, nhất là bác sĩ Bạch được rất nhiều sinh viên nữ vậy quanh, các đều khen ngợi tài năng của . "Bác sĩ Bạch, thầy thực giỏi, nếu như em có thể theo thầy học tập tốt biết bao."

      "Bác sĩ Bạch, thầy rất bình tĩnh lúc cầm dao hề khẩn trương, hâm mộ thầy quá, thầy quá giỏi!"

      Bạch Tín bỏ khẩu trang ra cầm trong tay, An Ninh nghiêng mặt nhìn phát , sắc mặt rất u ám, con ngươi đen lạnh nhạt, chỉ vào cửa ra vào : "Bác sĩ hướng dẫn của mọi người sao? Nếu đến đây để nịnh nọt xin mời hết đường này quẹo trái, tiễn. Ở đây chỉ chuyện chuyên môn."

      Mấy sinh viên nữ bị dọa sợ hết hồn, ai cũng ngờ bác sĩ Bạch bề ngoài lịch tỉnh táo lại bỗng nhiên nổi giận.

      cúi đầu nhìn máy call, rồi thẳng.

      An Ninh cảm thấy khinh thường, vì sao ư? tâm khích lệ mấy câu liền giống như bị dẫm lên đuôi. Bác sĩ Kha đứng bên cạnh An Ninh, cùng nhìn bóng lưng Bạch Tín, cười : "Cậu ấy là như vậy đó, thích nghe người khác tán dương."

      " phải là thích, mà cực kỳ chán ghét." giọng khác bổ sung.

      An Ninh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy bác sĩ Lâm hai tay khoanh trước ngực, mắt bốc lửa.

      "Cho nên hôm nay tôi kêu em theo y tá sửa sang lại tài liệu em làm xong rồi hả?" vừa mở miệng, giọng đều là bất mãn.

      An Ninh ngẩn ra, cả trái tim đều hướng đến hỗ trợ giải phẫu, làm sao có thời gian sửa sang lại mấy cái tài liệu gì gì đó chứ? " có, buổi chiều em cùng bác sĩ Kha..."

      Bác sĩ Lâm cười lạnh, "Người hướng dẫn em là ai?"

      An Ninh giữ vững quyết định của mình, "Em cho rằng tham dự giải phẫu tốt hơn là sửa tài liệu, em..."

      "Trả lời vấn đề của tôi."

      "Thôi Lâm già, là tôi gọi bé đến, cơ hội cũng chính do ấy tranh thủ được. Tôi cảm thấy đứa bé này cũng tệ lắm, để sửa tài liệu là biết trọng người tài rồi." Bác sĩ Kha cười vỗ vỗ vai bác sĩ Lâm.

      Nụ cười của bác sĩ Lâm càng sâu, giọng cũng lạnh hơn, nhìn bác sĩ Kha : " ấy rất biết đường tắt, đúng ?" Rồi nhìn về phía An Ninh, "Nếu như vậy, tôi thấy tôi là ngôi miếu thể chịu được ngôi tượng phật lớn như em, em hãy nhận người cao hơn là người hướng dẫn ."

      Bác sĩ Kha cười lắc đầu, "Lại nữa, tính tình nóng nảy, đừng để ý đến cậu ta. Cậu ta nhận em, tôi nhận."

      An Ninh thở dài, "Bác sĩ Kha, cám ơn thầy cho em cơ hội tốt như vậy. Cuộc phẫu thuật ngày hôm nay rất tuyệt, đây là lần đầu tiên em quan sát thực tế, cảm thấy rất khác so với ở trường, điều này đối với em rất có lợi. Nhưng mà... em giải thích với bác sĩ Lâm, bởi vì em thích bị hiểu lầm như vậy."

      Kha Phàm sửng sốt, nghĩ đến mình chủ động nhận học trò lại bị cự tuyệt, ai cũng muốn có vài người học trò xuất sắc? Nhưng cũng cảm thấy thú vị, xem ra những ngày kế tiếp nhất định rất tuyệt vời.

      An Ninh về phía phòng nghỉ, nhìn đồng hồ mới phát mình còn chưa ăn tối, nhưng lại muốn ăn. dừng lại nghĩ nghĩ, hay mình đến phòng ăn, bị cấp mắng, thể ngăn cản. Nhưng thân thể là của mình, cần tự gây với chính mình.

      bưng khay cơm tìm chỗ ngồi, thấy Hà Tranh vừa ăn cơm vừa đọc sách ở phía xa, suy nghĩ chút rồi quyết định đến đó.

      Hà Tranh ngẩng đầu nhìn thấy An Ninh, lập tức ngồi thẳng lại, giọng : "An Ninh, ngồi đây với mình này!"

      An Ninh cũng ngồi xuống, mặt thay đổi nhìn cậu thản nhiên : "Mình muốn trắng ra, nhưng theo đuổi của cậu tạo thành phiền phức cho mình. Mình biết cậu thu được tín hiệu sai đó ở đâu, tóm lại, mình muốn đến chuyện đương, chỉ muốn chú tâm vào việc thực tập, mình hy vọng cậu cũng thế."

      xong tìm chỗ ngồi khác, lại bị Hà Tranh gọi lại.

      Cậu cúi đầu nhìn thức ăn trong mâm, giọng : "Cậu biết , mình cố gắng học tập, thi đứng hạng nhất cũng vì muốn thu hút chú ý của cậu mà thôi, mình tranh đoạt bất kỳ thứ gì của cậu, muốn trở thành đối thủ cạnh tranh với cậu. Mình chỉ.... rất thích cậu mà thôi."
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      PhongVy, Trâungocanh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 6: Xóa tan hiềm khích lúc trước.

      An Ninh bất đắc dĩ nhìn Hà Tranh, "Mình hết những gì cần , cứ như vậy ." xoay người tìm chỗ ngồi khác, nhưng là giờ cao điểm phòng ăn chật ních người.

      Hà Tranh đứng lên, đưa tay ra muốn nhận lấy khay cơm tay , "Hay ngồi đây với mình , mình làm phiền cậu là được rồi."

      An Ninh vừa nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ kia chịu nổi, ngồi chung với cậu sao mà nuốt trôi cơm? theo bản năng lùi về phía sau, " cần, mình..."

      người đàn ông biết xuất sau lưng từ khi nào, vỗ vỗ vai , "Đến đây với tôi."

      Cái giọng này... chợt quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lịch trước mặt, đôi mắt tỉnh táo như thấu kính nhìn tất cả mọi thứ dừng mặt . Khoảng cách giữa hai người rất gần, lưng của suýt nữa là dán lên người , muốn rời khỏi, nhưng tránh được cái tay đặt vai mình.

      Tay của Hà Tranh cũng dừng trung, ánh mắt lướt qua người đàn ông phía sau rồi lại nhìn về phía An Ninh, trong cổ họng khó khăn mới nặn ra mấy chữ, "Hai người... biết nhau?"

      An Ninh muốn biết, nhưng Bạch Tín Vũ trả lời trước: "Đâu chỉ biết." quay người An Ninh lại đối diện với mình, sờ sờ đầu của , giọng hỏi: "Bốn năm gặp, sức khỏe em hồi phục như thế nào? Ừ, nhìn dáng vẻ của em có thể thấy bệnh khỏi, còn có, biểu trong phòng phẫu thuật cũng tệ. Đối với người mới mà rất bình tĩnh."

      Hà Tranh nhìn hai người họ, họ lại nhìn nhau, giống như hề có người thứ ba tồn tại, giống như toàn thế giới biến thành màu trắng xám, chỉ có đối phương là màu sắc rực rỡ. Hơn nữa cái gì mà hồi phục, cái gì mà bốn năm, cậu hoàn toàn nghe hiểu, cậu như đứa ngốc, người ngoài cuộc.

      Cuối cùng Hà Tranh bối rối thu dọn cuốn sách bàn, cầm lấy ba lô tìm cớ rời .

      An Ninh và Bạch Tín Vũ vẫn đứng trong loạt người lại lại, mặt đối mặt, hít sâu hơi, ngước mắt nhìn, "Bác sĩ Bạch, còn nhớ tôi... Lúc nào nhận ra tôi?"

      "Khi nhìn thấy em đứng bên cạnh bồn rửa tay ngoài phòng phẫu thuật liền nhận ra em."

      Trả lời rất bình thản, giống như bốn năm trước chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như vẫn là bác sĩ cho kiên cường.

      An Ninh cho rằng rất hận , nhưng giờ khắc này mới phát , thứ mất chỉ là thời gian bốn năm mà còn rất nhiều thức thay đổi. trưởng thành. Có thể tình bĩnh để chuyện với , coi như cấp , chỉ đơn giản có vậy thôi.

      "Tôi hồi phục rất tốt, cảm ơn năm đó..." Mấp máy cánh môi, cười nhạt : "Bác sĩ Bạch, lâu gặp. Tôi là bác sĩ thực tập rồi."

      Khi ra những lời này rất tự tin, đây là những ngày tháng nỗ lực để đạt được? Chỉ trong nháy mắt An Ninh cảm thấy nhõm rất nhiều.

      " thấy được." Bạch Tín Vũ rất tự nhiên nhận lấy khay cơm của đặt lên bàn mình ngồi, rồi chỉ chỗ đối diện , "Ngồi."

      Cảnh này rất quen, giống như bốn năm trước vào phòng làm việc của đồng ý làm kiểm tra sức khỏe.

      Hai người im lặng nhìn nhau, An Ninh hơi hối hận vì ngồi ăn cơm chung với Hà Tranh, vì đối mặt với Bạch Tín Vũ mới thực là nuốt trôi.

      Chẳng qua là nghĩ đến xem đồng hồ rồi đứng lên : " còn có ca phẫu thuật, trước đây."

      Đợi sau khi , An Ninh mới nhìn đồ ăn đặt bàn, suýt nữa nhúc nhích được. Còn có... chỉ uống hai cốc cà phê. từng tò mò cuộc sống của , chưa từng nghĩ đến có ngày có thể ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát cuộc sống của .

      Thở dài hơi, đơn giản chỉ với nhau mấy câu, có gì lúng túng, mọi chuyện của bốn năm trước qua, mọi chuyện thay đổi, để tâm vào chuyện vụn vặt nữa. Nhưng bị tổn thương lần, người kia, vẫn nên cách xa.

      Sau khi ăn xong An Ninh gọi điện cho mẹ, "Mẹ, bệnh viện còn rất nhiều việc, đêm nay con phải trực, mẹ nhớ ngủ sớm chút."

      Sau khi cúp máy, An Ninh quay lại khoa cấp cứu, tìm được số y tá trực ban, muốn cùng họ sửa lại tài liệu, tìm góc yên tĩnh làm việc, uống ly trà đậm, làm tiếng đứng lên hoạt động cơ thể.

      Như vậy mới tốt cho tuần hoàn, cuối cùng khi trời sắp sáng mới làm xong nhiệm vụ bác sĩ Lâm giao cho, sau đó trở về phòng nghỉ chợp mắt lúc.

      Ngày thứ hai làm Trần Hoan thấy An Ninh chạy bộ trong sân, liền chạy đến chào hỏi, "Hi! Sao cậu đến sớm vậy? Tối hôm qua on call?"

      "Chào buổi sáng." An Ninh cười khổ : "So sánh với on call còn thảm hơn, sửa sang tài liệu sđến nỗi cổ mình cũng cứng luôn rồi nâng lên được nữa."

      Trần Hoan cũng cười, "Mình cũng vậy, thảm hơn cậu bao nhiêu cả, ngày hôm qua mình bị cái tên họ Lâm kia chỉnh rất thảm. phải là chỉ ở sau lưng ta vài câu thôi sao, cái tên quỷ hẹp hòi."

      An Ninh phất phất tay, " ta cho thực tập sinh như bọn mình chịu khổ đến cuối cùng, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, tiếp theo còn thảm hơn.

      "Mới sáng sớm ra tràn ngập oán khí, có phải ngại thực tập sinh như mình chưa ăn đau đến mức muốn sống ?"

      "..."

      Trần Hoan và An Ninh đồng thời ngơ ngẩn, bác sĩ Lâm thế nhưng lại từ bệnh viện ra. vừa vừa xem tài liệu, nghiêm mặt nhìn về phía An Ninh.

      An Ninh đứng thẳng người, "Sau khi em sửa có kiểm tra qua lần, cũng phát sai sót, nếu có em lập tức sửa."

      Bác sĩ Lâm lạnh lùng : "Đây phải là trường học, phải nơi làm nghiệm thể mỗi lần sai là có thể sửa, cho nên tôi cần các em phải làm tốt trong lần, thể qua loa dù chỉ chút."

      An Ninh thành khẩn gật đầu, "Xin lỗi, em biết."

      Bác sĩ Lâm chắp tay sau lưng, nhìn từ đầu đến chân An Ninh đánh giá phen, sau đó lại nhìn nơi khác, giọng : "Em làm rất tốt, rất cẩn thận, có vài chỗ còn viết ghi chú, có thể thấy rất tỷ mỉ."

      An Ninh sửng sốt, "Hả?" Giọng của quá , lại cố ý đè thấp, nghe .

      " nghe thấy thôi. Còn có, hai con nhóc các , lần sau mà để tôi bắt được ở sau lưng xấu tôi, tôi liền cho hai đẹp mặt!" xong về phía phòng thay quần áo, trước khi còn : "Tối hôm qua tôi on call."

      Trần Hoan đưa tay vỗ vỗ ngực, "Trời ạ, ta đáng sợ, chỗ nào cũng xuất ! Nếu có cơ hội chuyển khoa hoặc đổi người hướng dẫn, mình nhất định , chút do dự vứt bỏ ta! Trước khi vứt bỏ ta còn muốn chính miệng cho ta biết!"

      An Ninh mím môi suy nghĩ chút, trầm ngâm : "Nhưng đột nhiên mình lại cảm thấy ấy đáng là sao?"

      Trần Hoan sờ trán An Ninh, vẻ mặt lo lắng : "Cậu đừng làm mình sợ, chẳng lẽ bị chỉnh đến ngu rồi sao?"

      An Ninh kéo tay Trần Hoan xuống, khoác tay về phía phòng thay đồ, " thôi, ngày bận rộn vừa mới bắt đầu. Cẩn thận trễ lại bị mắng."

      Dương Quang khi học có thói quen trễ, thế nhưng hôm nay cậu đến rất sớm, thay xong quần áo còn chào hỏi với hai người, "Hai cậu còn sống ?"

      Trần Hoan chống nạnh trừng cậu, "Cậu thử xem?"

      Dương Quang đến bên cạnh An Ninh, khoa trương : "Cậu trở thành gấu trúc rồi, tối hôm qua làm gì?"

      "Sử dụng câu của cậu, sửa lại ảnh X-Quang rồi lại sửa tài liệu sau đó lại sửa ảnh X-Quang cứ thế mà tuần hoàn."

      Dương Quang kinh ngạc nhìn , "Liều mạng như thế làm gì? Mình nghe họ Lâm ta cần cậu nữa, sau đó phải bác sĩ Kha nhận cậu sao? Sao cậu vẫn ở đây mà đến khoa ngoại báo danh?"

      Trần Hoan kinh ngạc khép miệng được, "Cái gì! An Ninh, cậu lại tự làm khổ mình... Mình nghe các bạn khác bác sĩ Kha rất dịu dàng với sinh viên thực tập, lại là người kiên nhẫn, cơ hội khó có được vậy mà cậu lại từ chối! Mình sợ mình ghen tỵ đến mức giết chết cậu mất."

      An Ninh nghe vậy bật cười, "Chính xác là mình từ chối. Chiều hôm qua tham dự ca phẫu thuật não, bác sĩ Lâm chưa đồng ý mình , sau đó ấy mình là người rất biết đường tắt, mình chỉ muốn chứng minh mình phải là người như vậy."

      "Cậu tham gia phẫu thuật não? Trời ạ!" Trần Hoan chép miệng, tỏ vẻ tủi thân, " là đồng nghiệp đồng mệnh, đồng nghiệp đồng mệnh mà..."

      Dương Quang vỗ vỗ vai Trần Hoan, thêm câu, "Bác sĩ mổ chính là bác sĩ Bạch và bác sĩ Kha, họ có kỹ thuật giỏi lại còn đẹp trai nữa, lúc ấy mình cũng từ lầu xuống xem."

      Trần Hoan hừ lạnh tiếng, "Thế mà cả ngày hôm qua mình phải vùi đầu trong phòng cấp cứu, loay hoay tay chân cũng mềm nhũn, vừa tốn sức nhưng có kết quả tốt, lại còn bị tên họ Lâm mắng xối xả. Về nhà mình liền vẽ vòng tròn nguyền rủa ta." mở tủ quần áo, lấy chocolate trong tủ ra đưa cho hai người, "Ăn chút ngọt để giảm bớt nỗi đau khổ ."

      An Ninh nhìn chocolate chằm chằm.

      Dương Quang nhận lấy chocolate, đưa tay đâm đâm An Ninh, "Cậu sao vậy? Phát ngốc cái gì đây?"

      An Ninh lắc đầu, " có gì, đời này mình ghét nhất chính là chocolate."

      Ba người thay quần áo xong liền đến khoa cấp cứu, lúc vào liền gặp bác sĩ Kha trước thang máy. Dương Quang tươi cười chào hỏi bác sĩ Kha, khách khí đáp lại, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn An Ninh chằm chằm, "Chào buổi sáng."

      "Xin chào, bác sĩ Kha."

      thay đồ bình thường, quần jean và áo sơ mi, nhìn giống như học trưởng của trường đại học, tinh thần phấn chấn. đến trước mặt An Ninh, cười : "Cho nên, đêm sửa tài liệu, giờ em có thay đổi quyết định ? Nếu đồng ý tôi đưa em đến phòng phẫu thuật hỗ trợ."

      An Ninh ngỡ ngàng, "Sao biết?"

      "Tối qua có sinh viên thực tập thức trắng đêm, người làm xong công việc của năm người, điều khó tin nhất là hiệu quả cao, sai chỗ nào. Chuyện này sớm được lan truyền."

      An Ninh cười ngượng, "Xin lỗi, nhưng em định chuyển khoa."

      "Kha Phàm, cậu biết xấu hổ, lại đến đào góc tường của mình!" cổ bác sĩ Lâm còn đeo ống nghe, gương mặt lạnh lùng.

      Bác sĩ Kha nhún vai, "Cái gì gọi là đục khoét, ràng là chính cậu muốn."

      "Nhưng tại mình muốn." dùng tay túm An Ninh đến cạnh mình, "Người ta có ý định chuyển khoa."

      Ngay lúc đó bỗng nhiên loa bệnh viện vang lên: "Bác sĩ Lâm Khai Dương, xin nhanh chóng đến phòng cấp cứu."

      Vẻ mặt bác sĩ Lâm lập tức nghiêm lại, chạy về hướng phòng cấp cứu, "Tất cả các cậu mau theo tôi."

      Trước khi An Ninh bị bác sĩ Kha gọi lại, " ra tôi nhìn ra được thằng nhóc họ Lâm kia rất thích em, nhưng cậu ta là loại người biết biểu đạt cảm xúc của mình. Nếu như cậu ta gì quá đáng, em nên để ý, hãy cố gắng học tập cậu ta, kinh nghiệm của cậu ấy rất tốt.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      PhongVy, Trâungocanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 7: Biến đổi bất ngờ

      An Ninh theo bác sĩ Lâm vào phòng cấp cứu, có mấy người được đưa vào cấp cứu vì bị tai nạn xe, trong số phải tiến hành phẫu thuật. Bác sĩ Lâm và hộ sĩ đẩy giường vào phòng phẫu thuật, "Trần Hoan và Dương Quang, hai người đến đây giúp tôi, An Ninh ở lại chăm sóc cho những người còn lại."

      Ba người vôi vàng chạy vào phòng phẫu thuật, An Ninh xử lý mấy vết thương , trước tiên lấy máu của trẻ, vì dời lực chú ý của chuyện với ấy, " , năm nay em nhiêu tuổi? Có sợ đau ?"

      "Mười tám tuổi..." Ánh mắt ấy vẫn nhìn về phía cửa, lúc trả lời câu hỏi lại tỏ ra vẻ yên lòng.

      An Ninh nắm cánh tay của ấy, thừa dịp ấy chú ý liền cắm kim tiêm vào, rất nhanh rút đủ lượng máu. Hộ sĩ Tiểu Thôi ở bên tán dương: "Bác sĩ An, thủ pháp rất tốt đó."

      bé che vết thương, muốn lại thôi.

      "Sao vậy? cảm thấy thoải mái ở đâu sao?" An Ninh lại kiểm tra cho ấy lần nữa, phát có vấn đề gì, liền với Tiểu Thôi: "Đưa ấy chụp X-Quang."

      Lúc này bỗng nhiên với An Ninh: "Trong tai nạn xe ràng có người đàn ông bị thương rất nặng, nhưng hình như tôi thấy ông được đưa vào đây."

      Còn chưa dứt câu, mấy hộ sĩ liền đẩy người đàn ông vào phòng, An Ninh chạy tới nhìn. Hộ sĩ đưa cho cái túi ni lông. *******************.

      Người đàn ông rên rỉ cách đau đớn, dùng hai tay dính đầy máu tươi nắm lấy áo khoác trắng của , "Bác sĩ mau cứu tôi, mau cứu tôi."

      An Ninh lần đầu tiên đối mặt với tình trạng khẩn cấp như vậy, chính mình cũng khẩn trương, vừa kiểm tra vết thương của ông ấy vừa an ủi: "Tiên sinh, ông nên quá kích động, chúng tôi giúp ông."

      Ông ấy cố gắng muốn ngồi dậy, "Chân phải của tôi có cảm giác, tôi có cách nào để nhấc chân phải lên!"

      An Ninh ấn ông ấy nằm lại giường, ý bảo hộ sĩ mở túi ra cho ông ấy nhìn, "Tiên sinh, ông nên lo lắng, chân của ông ở đây, các bác sĩ lập tức tiến hành phẫu thuật nối chân cho ông."

      Người đàn ông nhìn vào trong túi, bên trong là cái chân gãy đầy máu được ướp bằng đá. Ông ấy bị hù đến nỗi mặt trắng bệch, càng kích động phản kháng, lôi kéo áo An Ninh chịu buông tay, còn ngừng gào to.

      Hộ sĩ ở bên thúc giục, "Bác sĩ An, làm sao bây giờ?"

      An Ninh khẩn cấp giúp ông ấy cầm máu giúp ông ấy. Sau đó kiểm tra cái chân gãy, "Nhanh mang cái chân vào tủ lạnh bảo quản. Báo cho bác sĩ Lâm, bệnh nhân cần phẫu thuật nối chân gấp, nhanh gọi bác sĩ Lâm!"

      "Bác sĩ Lâm trong phòng giải phẫu, phái người báo, chắc là nhanh chóng đến đây." *******************

      An Ninh hỏi thăm tình trạng thân thể của người đàn ông, nhưng ông ấy hề phối hợp dù chỉ chút. Chỉ có thể đưa ông ấy kiểm tra toàn bộ cơ thể ông ấy, khi lấy máu người đàn ông kích động đẩy ra, dù thế nào cũng cho đến gần.

      "Nhanh gọi bác sĩ Lâm đến đây!" An Ninh gấp đến độ xoay vòng vòng, giọng cũng tăng thêm mấy dexiben.

      "Vội gì chứ?" Bác sĩ Lâm bước nhanh đến, lạnh lùng nhìn An Ninh, "Hôm nay cần làm gì cả, chỉ có lấy máu thôi, phải bình tĩnh cho tôi!"

      An Ninh cúi đầu, "Xin lỗi, tôi cố ý..."

      " có ngu ngốc mà lại cho bệnh nhân nhìn cái chân gãy của mình? Làm như vậy kích thích cảm xúc của bệnh nhân biết ? Ngay cả kiến thức bình thường cũng biết sao?"

      Sau khi bác sĩ Lâm nổi giận đùng đùng xong những lời trách móc liền ngăn lại ở ngoài.

      Thái độ của bác sĩ Lâm đối với An Ninh ngay của hộ sĩ Tiểu Thôi cũng bất mãn, liền đến vỗ vỗ vai An Ninh, an ủi: "Lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy sao sợ hãi được? ra làm rất tốt, đừng đau lòng, tính bác sĩ Lâm nóng nảy, mắng rồi sao cả."

      An Ninh gật đầu, cười bất đắc dĩ "Cảm ơn". lấy máu cho những bệnh nhân khác, sau đó làm các việc vặt, khi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Lâm và số hộ sĩ đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Lần đầu tiên gặp phẫu thuật nối chân, rất muốn vào giúp tay...

      "Bác sĩ, làm tôi đau!"

      "A, xin lỗi xin lỗi, tôi cẩn thận, rất xin lỗi." An Ninh lập tức rút kim tiêm ra, chuyên tâm vào công việc làm.

      Đến lúc nghỉ trưa mới có thể nghỉ ngơi, An Ninh quay lại phòng thay quần áo cởi áo khoác trắng ra bỏ vào tủ. Sau đó đến nhà ăn xếp hàng mua cơm, nhìn thấy tấm bảng có ghi "Gà gầm mật ong", theo bản năng nghĩ đến cái chân kia, chỉ trong nháy mắt liền còn khẩu vị. Tùy ý kêu hai món ăn và canh, bưng khay tìm chỗ ngồi.

      Hoàn hảo, trong góc còn hai chỗ trống, ít nhất cần ngồi cùng bàn với người khác.

      ăn hai miếng liền bỏ đũa xuống, nâng tay chống má nhìn thức ăn trong khay, tâm tình xuống dốc, đêm qua thức suốt đêm sửa tài liệu mới lấy được chút tình cảm của bác sĩ Lâm. Kết quả đến hai mươi bốn giờ, lại làm chuyện sai, quả có thiên phú!

      "Tôi có thể ngồi đây ?"

      giọng nam trầm thấp cắt đứt suy nghĩ của . ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, liền giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, gật đầu, "Có thể."

      vốn cho rằng mình có thể hưởng chút yên tĩnh, nhưng nghĩ đến đến ngồi nhờ bàn người khác lại có người khác đến xin ngồi cùng bàn với . Nhưng người đàn ông trước mặt này nhìn rất quen, hình như là gặp ở đâu rồi nhưng lại nghĩ ra.

      Người đàn ông ngồi xuống, chuyên chú ăn cơm.

      An Ninh hiếu kỳ nhìn sang, ta ăn... gà hầm mật ông.

      " cũng muốn ăn chút sao?" ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía An Ninh.

      " cần cám ơn..."

      Người đàn ông để đũa xuống, đan hai tay vào nhau, nhìn An Ninh hề chớp mắt.

      Thấy đối phương nhìn chăm chú, An Ninh nghi ngờ nhìn ta, "Xin hỏi có chuyện gì ?"

      "Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải ?"

      An Ninh sửng sốt, ra phải mình có cảm giác từng quen biết. Lúc này mới cẩn thận quan sát người đối diện, dáng vẻ đẹp trai, hai mắt mang theo nụ cười mê người, khi cười mỉm làm người khác có cảm giác ta hơi hư. cảm thấy người này rất vui sướng, nhưng... nhớ được gặp nhau ở đâu.

      " làm việc trong bệnh viện này lại biết tôi?" Người đàn ông cười lên, lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp.

      "Tôi chỉ là sinh viên thực tập... Làm việc ở đây nên biết sao?" An Ninh hiểu nhìn ta, ta mặc quần áo bình thường, là bệnh nhân ở đây sao?

      Người đàn ông chủ động vươn tay, "Trương Thiểu Nghiêm, phó khoa khoa ngoại. Thay mặt toàn thể bác sĩ hoan nghênh em ."

      An Ninh cũng cười cầm tay của , "Xin chào bác sĩ Trương, tôi là An Ninh, đnag thực tập ở khoa cấp cứu."

      "An Ninh... An Ninh..." phối hợp lặp lại tên , cúi đầu trầm tư. Sau đó chợt ngẩng đầu, "Là !"

      "Ừ?" An Ninh vẫn nghi ngờ, "Chúng ta biết nhau sao?"

      Ánh mắt Trương Thiểu Nghiêm phức tạp nhìn , sau đó rất có ý khác mà cười tiếng, ", nhận ra. Đúng rồi, ở khoa cấp cứu, người hướng dẫn là ai?"

      An Ninh ủ rũ : "Bác sĩ Lâm."

      " ra nhìn dáng vẻ ỉu xìu của tôi cũng đoán được. vui? Có thể kể cho tôi nghe ?"

      An Ninh thầm nghĩ, bác sĩ Trương là bác sĩ khoa ngoại, cho ta biết cũng sao, nhưng có thói quen tâm với người lạ. Cho nên nhìn đồng hồ đeo tay cái, đứng lên, " ngại quá bác sĩ Trương, tôi muốn quay về làm việc."

      Trương Thiểu Nghiêm gật đầu, sau đó nhìn rời . An Ninh, khi mới nghe thấy cái tên này nhớ ra rồi. nghĩ tới, mấy năm gặp, thế nhưng thành bác sĩ thực tập, còn đến bệnh viện Trung Ương, đây là trùng hợp sao? lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số, "Bạch Tín Vũ, cậu thử đoán xem vừa rồi ở nhà ăn mình gặp ai?"

      "An Ninh sao?"

      Trương Thiểu Nghiêm kinh ngạc : "Hai người gặp nhau?"

      "Hôm qua lúc mình phẫu thuật ấy ở bên cạnh hỗ trợ."

      "Cái gì? Lúc ấy cậu liền nhận ra ấy sao?"

      "Ừ."

      Khóe môi Trương Thiểu Nghiêm nhếch lên, "Sau đó sao? ấy có nhận ra cậu ?"

      "Tối qua bọn mình cùng nhau ăn cơm."

      "Cái gì?" Trương Thiểu Nghiêm tưởng mình nghe nhầm, "Cậu , cậu cũng bé ấy ăn cơm? Cậu xác định chũng ta về cùng người sao? Lúc trước cậu đem người ta..."

      "Đừng hiểu lầm, đúng lức gặp nhau ở nhà ăn bệnh viện thôi."

      Giọng bên kia bệnh viện rất tỉnh táo. Trương Thiểu Nghiêm bị gợi lên lòng hiếu kỳ, " ấy có cầm nước trái cậy tạt cậu ? Hoặc trách móc cậu và vân vân?"

      " xin lỗi, để cậu thất vọng rồi. Cái gì cũng có." Cuối cùng Bạch Tín Vũ cười : "Cậu hỏi xong chưa?"

      "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cậu nên có tình nghĩa như vậy chứ sao?" Trương Thiểu Nghiêm có ý định bỏ qua cho , hỏi tới: " , cậu gặp lại ấy, cậu cũng bảy tỏ sao?"

      " nữa, giờ mình làm việc đây."

      Vội vàng cúp điện thoại, nhưng Trương Thiểu Nghiêm cảm thấy cuộc sống thú vị mới vừa mới bắt đầu.

      ...

      Đến tối An Ninh cũng gặp lại bác sĩ Lâm, hình như ta rất bận. Nhìn đồng hồ, chuẩn bị đến nhà ăn, nhớ tới tối hôm qua... Thôi, nhịn chút rồi về nhà ăn.

      Bởi vì nhà quá xa, mấy tuyến xe, nguyên đêm qua ngủ, ban ngày khoa cấp cứu bận rộn. Ngồi lên tàu điện ngầm mỏi mệt chịu nổi, bất tri bất giác ngủ thiếp . bị nhân viên tàu điện ngầm đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên mới phát mình ngủ thẳng cho đến bến luôn rồi.

      Thở dài ngược trở lại, lăn qua lăn lại, về đến nhà mười giờ rưỡi rồi. Mẹ vẫn chưa ngủ, vẫn yên tâm chờ .

      An Ninh đau lòng, trễ như vậy rồi mẹ còn chưa ngủ.

      Mẹ thấy mệt mỏi như vậy vô cùng đau lòng, "Ninh Ninh con có khỏe ? Mới làm việc có hai ngày thành như vậy rồi? Công việc hai ngày qua như thế nào? Bác sĩ hướng dẫn có thích con ? Có thích con ?"

      An Ninh vào phòng bếp lấy chén cơm, hời hợt : "Người hướng dẫn của con rất tốt, và hiền hòa."

      Mẹ vào phòng bếp cùng với , ân cần : "Nếu con mướn phòng trọ ở gần bệnh viện . Com xem tối nay xe điện ngầm còn ngủ quên nữa, làm cũng tiện, sớm về trễ."

      "Mẹ, yên tâm , trái tim con là kim cương mà!" An Ninh cười ăn cơm.

      "Trái tim có kim cương hay kim cương cũng quan trọng, mấu chốt là con mệt mỏi như vậy, mẹ đau lòng. Nghe lời, tìm phòng trọ ở gần bệnh viện được ? cần lo lắng vấn đề tiền bạc."

      "Biết rồi mẹ, mẹ nghỉ sớm , ăn cơm xong con cũng ngủ."

      vất vả mới dụ dỗ được mẹ ngủ, An Ninh ăn cơm xong tắm rửa sạch , lại nhìn thời gian, mười hai rưỡi rồi, muốn ôn tập lại kiến thức nhưng còn sức nữa rồi.

      Hôm sau đồng hồ báo thức vang lên liền bò dậy, có kinh nghiệm trễ vào ngày đầu tiên, nếu như lại đến trễ lần nữa, bảo vệ cho phép vào lại bị bác sĩ Lâm đuổi ra khỏi cửa.

      Cũng may khi đến bệnh viện cũng còn sớm, ở phòng thay quần áo gặp được Trần Hoan, hai người trò chuyện vài câu. An Ninh nhớ tới lời mẹ dặn, hỏi Trần Hoan: "Đúng rồi, cậu ở đâu? Cách bệnh viện xa ?"

      "Vốn là rất xa, có phương tiện lại, cho nên mình liền đến nhà bác, nhà bác ấy cách bệnh viện rất gần, chính là ăn nhờ ở đậu vẫn tự tại bằng nhà mình." Trần Hoan đóng cửa lại, tò mò nhìn An Ninh, "Sao vậy?"

      " có gì... Mình muốn mướn nhà trọ gần bệnh viện."

      "Điều đó rất dễ, nếu mình giúp cậu!"

      " nên quá đắt, quá đắt mình có đủ tiền."

      Trần Hoan cười cười, chỉ hướng cuối hành lang, "Đúng rồi, cậu xem thông báo chưa, ở ghép, chẳng qua là ở cùng đồng nghiệp trong bệnh viện, nếu như cậu ngại."

      " ngại." An Ninh mặc áo blue, cúi đầu đeo bảng tên.

      Mới vừa ngẩng đầu, thấy bác sĩ Lâm đến... Chân Trần Hoan như được bôi dầu chạy thẳng vào nhà vệ sinh nữ, An Ninh phản ứng chậm nửa nhịp đứng nguyên tại chỗ.

      Mặc dù An Ninh rất thấp thỏm, nhưng vẫn chủ động chào hỏi, "Sư phụ xin chào."

      Bác sĩ Lâm sửng sốt, sau đó chẳng thèm nhìn : "Đừng tưởng rằng gọi tôi là sư phụ có thể xóa lỗi của ngày hôm qua."

      "Tôi..."

      Bác sĩ Lâm nhìn chằm chằm An Ninh : "Nhiệm vụ hôm nay của cũng giống như hôm qua."

      "Được rồi."

      Lâm Khai Dương nhìn An Ninh hơi mất mác ra khỏi phòng, cũng cãi cọ với mình hoặc gì gì đó. xoay người vào phòng nghỉ, bên trong có người người đàn ông ngồi, vừa uống cà phê vừa xem báo.

      tự tay đoạt lấy tờ báo, "Cậu cũng nhàn nhã nhỉ."

      Đối phương liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Còn chưa đến thời gian làm việc."

      "Rốt cuộc bé kia đắc tội gì với cậu? Cậu lại muốn tôi sửa chữa ấy như vậy." Lâm Khai Dương bỏ báo qua bên, "Mình cảm thấy ấy tệ lắm, yếu ớt, cũng chịu khó."

      " phải là sửa chữa, là dạy." Bạch Tín Vũ đẩy ly cà phê khác đến trước mặt đẩy tới Lâm Khai Dương, "Dù sao cậu cũng từng gặp núi lửa hoạt động rồi, bộc phát nhiều hay bộc phát ít cũng khác nhau mấy."

      Lâm Khai Dương khoa trương thở dài tiếng, "Được rồi, mình thấy, dù sao mình cũng là người xấu." ta cười cười, "Nhưng, nghe ấy tìm phòng trọ gần bệnh viện."

      Bạch Tín Vũ cúi đầu nghiêm túc uống cà phên, "A, phải ?"

      Lâm Khai Dương hiểu cười tiếng, "Đừng với mình cậu thèm để ý."

      Bạch Tín Vũ đứng lên, chỉ chỉ đồng hồ treo tường, "Làm việc thôi bác sĩ Lâm."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 8: Xung đột chính diện

      An Ninh nghe lời trở lại khoa cấp cứu, bác sĩ Lâm cũng khó ở chung, rất muốn học hỏi kinh nghiệm từ , đáng tiếc chịu cho cơ hội. Từ đại học đến bây giờ, An Ninh cũng đòi thầy giáo phải thích sinh viên, hơi cố chấp, lại hướng nội, ngoại trừ thành tích học tập xuất sắc suýt nữa đều kém những người khác về mọi mặt.

      "Đừng đụng vào tôi, tôi đừng đụng vào tôi! nghe hiểu tiếng người sao ý tá?"

      "Tiên sinh, xin ông phối hợp chút, được ?"

      "Ông đây cầm kim đâm cái xem có được ?"

      An Ninh ở ngoài nghe thấy cuộc đối thoại này, đến vừa lúc y tá Tiểu Thôi qua, Tiểu Thôi tủi thân hai mắt ửng đỏ, thấy An Ninh cũng chào hỏi mà chạy luôn.

      An Ninh tò mò nhìn vào bên trong, người đàn ông ngồi ở giường bệnh, trong tay cầm ống tiêm hình như mới vừa đoạt được từ tay y tá, giơ ống tiêm ra dù dọa những y tá khác muốn đến gần mình.

      "Chuyện gì vậy?" An Ninh nhìn người đàn ông, trực tiếp hỏi y tá đứng bên cạnh.

      "Bác sĩ An, bệnh nhân tên Đỗ Phi Dương, hai mươi bốn tuổi, sáng nay được đưa vào đây vì tai nạn xe, mặt bị thủy tinh cứa bị thương, vết thương hai mười centimet, sâu hai centimet. rửa vết thương, vừa tiêm thuốc mê, chuẩn bị khâu lại gấp."

      Đỗ Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đến An Ninh, thèm quan tâm mà bật cười, " ý tá, đùa sao? nhóc này mà là bác sĩ? Muốn hại chết tôi sao?"

      Hai tay An Ninh bỏ vào túi áo, mặt đổi sắc nhìn , " Đỗ, nếu chịu phối hợp người chịu thiệt cũng có mình ." quay đầu lại hỏi y tá, "Có gương ?"

      "Chỉ có gương dùng để trang điểm..."

      "Lấy đến đây."

      An Ninh đợi hồi, đưa gương đến trước mặt Đỗ Phi Dương, thản nhiên : "Nhìn thấy ? Thân thể là của , có quyền cự tuyệt khâu vết thương, thân là người chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân chúng tôi có quyền ép , chỉ có thể khuyên ."

      Đỗ Phi Dương sửng sốt, "..."

      An Ninh cắt đứt lời ta tiếp tục : "Tạm thời đến vết thương có nhiễm trùng , đáng tiếc cho gương mặt đẹp như vậy sau này vết sẹo dữ tợn."

      " cho rằng tôi rất sợ sao?"

      An Ninh nhún vai, "Để lại sẹo cũng sao, vốn có vài người cho rằng mặt có sẹo rất tuấn."

      Để dụng cụ khâu vết thương lên xe đẩy, đeo bao tay vào trong khi Đỗ Phi Dương vẫn căm tức nhìn , "Tôi đếm đến ba, nếu như để ống tiêm trong tay xuống, tôi có biện pháp đến gần , tôi chỉ có thể ra. , hai..."

      "... xác định mình làm được?" Cuối cùng Đỗ Phi Dương cũng thỏa hiệp, bỏ ống tiêm tay qua bên, chẳng qua là giọng vẫn ghi vấn, nhìn bảng tên trước ngực rồi : "An Ninh, tôi nhớ tên , cẩn thận tôi kiện !"

      An Ninh mím môi cười tiếng, ngồi xuống bên giường của , "Yên tâm , những thứ khác tôi dám cam đoan, nhưng ở phương diện này tôi làm rất tốt."

      Đỗ Phi Dương bất đắc dĩ đưa mặt qua.

      An Ninh kiểm tra vết thương của , rồi cầm lấy dụng cụ bắt đầu khâu vết thương.

      Đỗ Phi Dương cảm nhận được hơi thở của mang theo mùi thơm nhạt lan tỏa ra khí, cặp mắt tỉnh táo, chuyên chú nhìn vết thương, động tác thành thạo, lâu sau khâu xong vết thương.

      Y tá Tiểu Hộ Sĩ đứng bên khen ngợi: "Bác sĩ An, khâu tốt, mức độ này suýt nữa sóng vai với bác sĩ Bạch rồi!"

      An Ninh nghe vậy liền giật mình, biết tại sao, gặp dù khi gặp lại Bạch Tín Vũ cũng lúng túng lắm, nhưng khi nghe thấy tên có cảm giác ra lời. Theo bản năng muốn có bất kỳ quan hệ nào với , trong bụng thầm người kia là mối nguy hiểm số , ngu như trước nữa tự nhào đến để đâm bị thương.

      Đỗ Phi Dương nửa tin nửa ngờ : " lợi như như thế sao? Các người có liên kết lại ngại tôi chứ?"

      Hình như An Ninh suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn cái, "Đương nhiên là , lúc ở trường học ngày ngày tôi đều mua da heo về để luyện tập."

      "..."

      Các y tá nghe vậy cười lăn cười lộn.

      "Khụ khụ..."

      Mọi người lập tức im miệng, bác sĩ Lâm bỏ tay vào túi áo, ánh mắt lướt qua mọi người, trực tiếp nhìn về phía An Ninh, " đến đây cho tôi."

      Các y tá đồng loạt hẹn mà đều nhìn về phía An Ninh.

      Chính cũng có dự cảm bất tường, tới trước mặt bác sĩ Lâm.

      Bác sĩ Lâm đánh giá từ đầu đến chân, lạnh lùng : "Giáo viên của có dạy đôi khi cũng nên cho bệnh nhân biết ? chút kiến thức cơ bản cũng có sao, làm như vậy có thể bị khiếu nại có biết ?"

      Được rồi, lại bị mắng, An Ninh cũng biết, vô luận mình làm cái gì, làm tốt hay kết quả cũng giống nhau. Nhưng vừa rồi chỉ thuận miệng ra thôi, bệnh nhân cũng tức giận, ngay cả chuyện như vậy cũng muốn mắng sao?

      "Này, bác sĩ nam kia, tôi có ý định khiếu nại bác sĩ An, ấy chỉ giỡn thôi, đến nỗi phải bị mắng như vậy, người ta chỉ là ." Đỗ Phi Dương nhìn vừa mắt, chủ động giải vây cho An Ninh.

      Bệnh nhân xung quanh tò mò nhìn sang, các y tá cũng dừng việc làm, liếc trộm qua bên này.

      Bị phê bình trước mặt mọi người, An Ninh cảm thấy mặt mình rất nóng, theo bản năng cãi lại: "Bác sĩ Lâm, mặc dù là người hướng dẫn của tôi, nhưng có vài lời tôi thể , có cảm thấy mình chuyện bé xé ra to ? Tôi đến đây để thực tập chứ phải đến để cho trút giận, cuối cùng tôi làm gì mới hài lòng?"

      Lâm Khai Dương cho rằng cúi đầu xin lỗi, nghĩ đến cãi lại mình, làm ngỡ ngàng trong chốt lát.

      "Nếu có chuyện khác tôi xin phép." Lửa giận trong lòng An Ninh cháy hừng hực, tới thực tập ba ngày ngày nào cũng bị chửi, cơ bản nếu làm sai thừa nhận và cố gắng sửa chữa, nhưng hình như làm gì cũng sai.

      Đường của bị cánh tay chặn lại, Lâm Khai Dương vui nhìn , "Bây giờ là ai bất mãn với ai đây?"

      " phải chúng ta đều bất mãn lẫn nhau sao? có ai cho biết rất khó ở chung sao?"

      Các y tá nghe đến đó bắt đầu bội phục dũng khí của An Ninh, bác sĩ Lâm nổi tiếng là ngọn núi lửa hoạt động, tính tình nóng nảy, mọi người tức giận chỉ dám ở sau lưng len lén vài câu, ai điên mới dám trước mặt . Vị bác sĩ mới đến thực tập này lại dám trước mặt bác sĩ Lâm là ta khó ở chung? Nhưng mà... ta khó ở chung.

      "Nếu tôi khó ở chung, tôi cũng ép theo tôi. nên về phòng cấp cứu sửa tài liệu cho tôi."
      Sắc mặt Lâm Khai Dương u ám, “Tôi cho biết, An Ninh, đừng tưởng rằng tôi nhắm vào , nếu vẫn cố chấp như vậy, sớm muôn gì cũng có ngày gặp thảm cảnh.”

      An Ninh cười vô tình, “Vậy sao? Yên tâm , nếu quả có ngày đó, tôi nhận sai, ngàn lần dám liên lụy đến vị bác sĩ lớn như .”

      Lâm Khai Dương chống nạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng xa của An Ninh, lần đầu tiên bị tức chọc tức như vậy. Liền quát to với y tá đứng bên cạnh: “Động tác chậm như vậy, buổi sáng chưa ăn cơm sao?”

      “…”

      Mà An Ninh cũng có tốt hơn bao nhiêu, lúc xoay người hốc mắt đỏ ửng, đây là người hướng dẫn sao? ta chưa có bao giờ khích lệ lấy câu, ràng rất gắng và cố gắng, chỉ cần ta khích lệ chút cả hai đều vui vẻ. Hoặc lúc mắng nên uyển chuyển chút, nếu như ta làm được, vậy có thể gọi riêng ra để phê bình…

      An Ninh ở phòng hồ sơ cả buổi sáng, gặp Trần Hoan và Dương Quang, nhưng nghe hôm nay họ được bác sĩ Lâm gọi đến phòng phẫu thuật hỗ trợ. Như vậy, còn phải nhằm vào sao?

      Buổi trưa đến phòng ăn của bệnh viện, An Ninh vừa ăn vừa ôm sách, gần đây có thời gian ôn tập, chỉ có thể tranh thủ lúc ăn cơm xem chút. Lâm Khai Dương càng thích , lại càng muốn chứng minh cho ta xem.

      Lâm Khai Dương lấy thức ăn xong nhìn vòng quanh nhà ăn tìm chỗ ngồi, nhìn thấy An Ninh vừa ăn vừa xem sách.

      cố ý vòng quanh, từ xa đến, ngang qua người còn cọ cọ cánh tay . nghĩ tới An Ninh rụt tay vào bên trong nhưng vẫn ngẩng đầu lên.

      có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngang qua.

      “Sau vậy? Bác sĩ Lâm muốn ngồi chung với tôi sao?” Bạch Tín Vũ ngước mắt mỉm cười nhìn .

      Khai Dương mang vẻ mặt u ám đến ngồi xuống, “Thành , mình muốn!”

      “Tại sao?” Bạch Tín Vũ bỏ đũa xuống.

      “Cậu còn dám hỏi! ràng người ta may rất được, cậu còn bảo mình vô mắng ấy, chính mình lại chạy mất, có biết mình bị ấy châm chọc trước mặt mọi người ?”

      Bạch Vũ Tính theo thói quen đẩy mắt kiếng lên, cười càng sâu: “Cậu ấy châm chọc cậu? ấy gì?”

      Lâm Khai Dương hừ lạnh : “ ấy công kích mình còn mình là người khó ở chung.”

      Bạch Tín Vũ nhanh chậm uống hớp nước trái cây, “ ấy rất đúng , còn gì nữa ?”

      “Cậu đừng có tỏ vẻ việc mình cũng liên quan đến mình ra trước mặt mình có được !” Lâm Khai Dương tức giận tới mức vỗ bàn, “Bức mình nóng nảy mình liền lôi cậu ra!”

      Rốt cục Bạch Tín Vũ cũng để ly nước trái cây xuống, nghiêm chỉnh , “Cậu cảm thấy tính cách của ấy như vậy làm bác sĩ rất có vấn đề sao? ấy quá mức chủ quan, thích dùng phương thức của mình để giải quyết vấn đề, hoàn toàn chú ý đến cảm nhận của người khác. Chuyên quyền độc đoán, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Muốn đủ tư cách để trở thành bác sĩ, trước hết phải mài bằng tính cách ấy.”

      Lâm Khai Dương thở dài, “ như thế cũng sai, nhưng mà… mình cũng hơi quá đáng, nên phê bình ấy trước mặt mọi người.”

      “Vậy chờ ấy đến, trước tiên xin lỗi, sau đó…”

      “Sau đó sao?”

      Bạch Tín Vũ nhìn về phía bóng lưng kia, “Thưởng cho ấy chocolate.”

      “Gì?” Lâm Khai Dương đồng ý : “Cậu trêu chọc mình sao?”

      Khóe môi Bạch Tín Vũ khẽ cười, “Bây giờ mình bảo cậu bày ra vẻ mặt dịu dàng trước mặt người cũng có kêu cậu chết, cậu phản ứng mạnh như vậy để làm gì?”

      Lâm Khai Dương đưa súp hành bên cạnh cho , “Vậy cậu thay mình uống hết .”

      “Ngại quá, vừa khéo mình cũng ghét hành.” Bạch Tín Vũ lấy điện thoại ra, “Đúng rồi, phải cậu muốn có số điện thoại của bác sĩ La bên khoa phụ sản sao?”

      “Mau đưa cho mình, mình muốn theo đuổi ấy lâu rồi!”

      “Vậy cậu còn muốn mình uống súp hành giúp cậu ?”

      Lâm Khai Dương kéo cái chén về trước mặt mình, “Đừng nhảm, làm chậm trễ nhân duyên tốt của mình cậu có chịu trách nhiệm ?”

      Ánh mắt Bạch Tín Vũ bình tĩnh nhìn về góc.

      Lâm Khai Dương nhanh chóng cúi đầu lưu số di động kia vào máy của mình, sau đó nhìn theo ánh mắt của Bạch Tín Vũ… Trương Thiểu Nghiêm bưng khay cơm gì đó với An Ninh, nhìn dáng vẻ hai người hình như rất vui vẻ, cuối cùng còn ngồi chung bàn…

      thầm cười hả hê, “Cậu tiếp tục làm quân sư thân sao, cẩn thận An Ninh của cậu bị người khác nhanh chân cướp mất.”

      Vẻ mặt Bạch Tín Vũ phức tạp, thu hồi ánh mắt, gì.

      mình rất tò mò, cậu biết ấy khi nào? Hằng năm bệnh viện chúng ta nhận rất nhiều sinh viên thực tập, tại sao cậu chỉ chú ý mỗi mình ấy? ấy có gì đặc biệt sao?”

      “Mình quay về làm việc đây, cậu cứ ăn từ từ.”
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      PhongVy, B.Cat, Trâu2 others thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Đọc thấy nam chính và nữ chính đều như đ-i-ê-n.
      Nữ chính thì trẻ con , dù có chết một lần rồi nhưng vẫn thay đổi gì mấy, nhưng chị này còn trẻ tính tình ương bướng tý cũng sao. Điểm ̣ng là còn biết quý trọng công sức, tiền của của mẹ.
      Nam chính thì đòi "dạy" nữ chính, nói thật có tư cách gì đâu?
      Hồi xưa mất bình tĩnh mà sỉ nhục nữ chính, bây giờ còn bảo chị k chú ý đến cảm nhận của bệnh nhân, bảo chị chuyên quyền độc đoán. (Chắc a tự nói mình :))))
      Còn nữa, a này có ý kiến vs chị mà k dám nói thẳng, dạy thẳng trc mặt chị. Sợ à? :)))
      Chuyện năm xưa tuy là có đau đớn trước cái chết của người thân nhưng với tư cách là một bác sĩ, được đả kích người bệnh à? :))) Trong khi đó, chị nữ chính tuy thích nhưng cũng đâu bám dính như keo 502 đâu mà phải vội từ chối người ta :-O
      Mà vừa cho tủy vừa làm bác sĩ, này cũng trâu thật đó :))))
      Điều k hợp lý nữa là nữ chính phải biết ai cho tủy chứ ? :-O
      PhongVyinbeibe thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :