Chương 36. Ngã tựu giá nhĩ tố lão bà Tự dưng bị người phun rượu vào mặt nên Đoạn Vân hơi tức giận. Nhưng vừa nghĩ người ta là "giả tiểu tử " nên cơn giận lập tức tiêu tan. Còn tên giả tiểu tử kia thấy Đoạn Vân bị mình phun đầy mặt nhoe nhoét như thế có vẻ rất hối hận, ngừng xin lỗi Đoạn Vân, còn rút ra đưa cho Đoạn Vân cái khăn tay. Đoạn Vân nhanh nhảu cầm lấy cái khăn tay cách rất phong độ, vừa cầm đến tay, thấy mùi hương thơm ngát. Bất quá Đoạn Vân dùng nó lau mặt, chỉ là dùng tay áo quẹt bừa lên mặt vài cái, sau đó lại rất vô sỉ lấy cái khăn tay nồng nàn hương trinh nữ cất vào trong ngực. Nhưng lại ra thành thế này: "Ai nha! Vị ca ca này quả là có suy nghĩ a, sao lại phun lung tung như vậy. được, khăn tay này coi như là vật xin lỗi bồi thường. Sao? Ngươi cũng cần cảm kích như vậy đâu, Đoạn Vân ta phải là con người hẹp hòi. Việc này thôi cứ như vậy ! Tới đây, Lạp Hi Đức đại ca, chúng ta uống rượu." Tên giả tiểu tử đó hiển nhiên rất bất ngờ với vô lại của Đoạn Vân, đến ngay cả cái khăn tay mà cũng tham lam. Vừa rất khó hiểu, vừa hơi lo lắng, cái miệng nhắn bỗng trề ra. Nghi thái của thiếu nữ biểu ra nghi ngờ vào đâu được. Đoạn Vân thấy biểu tình của tên "tiểu tử" đáng như thế, bỗng cười : "Ai nha, tiểu huynh đệ ngươi làm sao mà lại giống như các bà các mẹ thế kia, việc này tốt đâu. Nam nhân chúng ta phải có tư cách của nam nhân, là nam nhân phải ăn to uống lớn. Vẻ mặt ngươi như thế giống hệt như đàn bà đấy, làm cho người ta ngươi là hifi đó!" ⬜Cái gì cơ?" Dị giới hiển nhiên có từ lóng chỉ đám pê- đê, nên cái tên giả tiểu tử đó căn bản biết Đoạn Vân về cái gì. "Hifi là, chính là ⬦ Ừm, vừa rồi Ốc Nhĩ Tây đại ca ta là cái gì đó nhỉ?" Đoạn Vân nhất thời tìm thấy từ để diễn tả thế nào là ⬜Hifi", chỉ có đem chuyện của Lạp Hi Đức ra . Bất quá, khi nhắc tới việc này, vẻ mặt Lạp Hi Đức đột nhiên sầm xuống, mặt vẻ đau thương. Đoạn Vân chú ý tới biến hóa của Lạp Hi Đức, vội vàng lấp liếm: " Đại ca, bệnh của ngươi cứ để cho ta chữa, yên tâm ! có bệnh gì làm khó dễ được cho Đoạn Vân ta đâu, nếu ngươi còn có lo lắng, ta chữa cho ngươi ngay bây giờ." " dóc biết ngượng!" Tên giả tiểu tử với vẻ rất tin. Bất quá khi Đoạn Vân nhắc tới bệnh của Lạp Hi Đức, sắc mặt lại hồng lên, cũng biết là do uống rượu hay là quá thẹn thùng. Đoạn Vân để ý, lại đưa rượu choTiểu Bạch uống. Thấy Đoạn Vân để ý đến nàng, nàng chuyển hướng về phía Lạp Hi Đức, : "Lạp Hi Đức, Lệ Ti tỷ tỷ đợi ngươi hai năm rồi, chẳng lẽ ngươi cứ tiếp tục như vậy mãi sao?" Nghe tiểu tử đột nhiên nhắc tới Lệ Ti, Lạp Hi Đức vừa bi thương vừa nghi hoặc: "Ngươi làm sao biết được chuyện này?" "Lạp Hi Đức đại ca, Lệ Ti hẳn là đại tẩu hả? Thế nào? Bây giờ các ngươi tình cảm thế nào rồi?" Đoạn Vân rất muốn biết Lạp Hi Đức xảy ra chuyện gì, bọn họ cuối cùng phát sinh việc gì. ⬜Đoạn Vân lão đệ, Lệ Ti là bạn trước kia của ta, quan hệ giữa ta với nàng cũng rất tốt. Lệ Ti là tốt, cho dù biết tật của ta cũng vẫn bỏ ta, cũng giận ta. Ta muốn nàng bỏ ta, nên ta cơ hồ dùng hết tất cả các thủ đoạn, nhưng Lệ Ti cũng vẫn chung tình như trước. Ta thiếu nợ Lệ Ti nàng nhiều lắm!" xong Lạp Hi Đức ngửa đầu uống ực chén rượu lớn. May mà rượu ở thế giới này rất bèo nhạt phèo, bằng uống nhiều như vậy chắc chắn phải phun hết ra rồi. Giả tiểu tử vỗ vai Đoạn Vân : "Đoạn Vân, ngươi ⬦" Tên giả tiểu tử lại dám trực tiếp gọi tên Đoạn Vân. Còn chưa xong, Đoạn Vân nhanh tay nắm lấy: "Uy! Ngươi là ai? Ngươi làm sao biết được tên ta vậy. Đừng có đứng gần như vậy, ta với ngươi quen biết. Muốn gì đứng ở kia mà , bây giờ ! " Cho dù Đoạn Vân ngoài miệng như vậy, nhưng tay lại nắm chặt lấy tay của giả tiểu tử vuốt vuốt mu bàn tay mịn màng, rồi nắm chặt luôn. Miệng còn cảm thán : "Mềm mại quá! Tiểu huynh đệ ngươi phải là đàn bà đó chứ!" Tên giả tiểu tử đó bị Đoạn Vân đùa giỡn, mặt đỏ lên, bất quá khi bị Đoạn Vân hạch hỏi vội vàng phản bác ngay: "Ngươi mới là nữ nhân! Hừ!" lát sau, tên giả tiểu tử đó cười rất ngọt ngào, đúng thế, rất là ngọt ngào, sau đó miệng hoa khẽ thốt: " Đoạn Vân Đại Tế tự, ngươi phải vừa mới có thể chữa khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca sao?" ⬜Đúng thế nào, ta chữa khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca được hay có quan hệ gì với ngươi? Lạp Hi Đức làm sao trở thành đại ca của ngươi vậy? là đại ca của ta chứ!" Đoạn Vân rất khó hiểu, thứ quan hệ rắc rối này quả là nhức đầu! ⬜Được rồi, quên để ta giới thiệu, ta tên là Tạp Lạc Phu. Là nhị công tử của Bộ trưởng Tài chính của Đế quốc, đây là tửu lâu của gia tộc Mã Khả Ni Khắc chúng ta. Cha ta là người thành lập ra tiểu lâu này!" Giả tiểu tử lúc này vội vã giới thiệu ra. "Tạp Lạc Phu? Chưa từng nghe qua, ta biết Đại công tử Áo Lí Tư Kim, đại nhân Khắc Mễ Kì cũng có Nhị công tử, chỉ có con thứ hai là Tạp Sắt Phu." Lạp Hi Đức lúc này xen vào câu. Vừa nghe lời dối của mình bị người ta vạch ra, tên "Tạp Lạc Phu" cũng có vẻ gì bối rối. Đoạn Vân lúc này cũng thèm giả bộ biết giả tiểu tử đó là nữ cải nam trang, trực tiếp luôn : " là nhìn ra, ngờ lão Khắc Mễ Kì mập ú lại có thể sinh ra người con xinh đẹp như vậy. Ai dà, là ngờ. có đạo lý a!" Tạp Sắt Phu nghe xong, nhớ lại những thái độ cùng lời của Đoạn Vân đối với mình nhất thời hiểu ra hết, vừa thẹn thùng vừa tức giận: " Nguyên lai, nguyên lai, tên bại hoại này sớm thấy ta là nữ rồi. Ngươi còn, ngươi còn ⬦ hừ!" Đoạn Vân nở nụ cười đểu giả, vẻ mặt rất kỳ quái hỏi: " Cái gì, ngươi là nữ hả? Ta vừa rồi chỉ là thuận miệng thôi." ⬜Ngươi ...!" Tạp Sắt Phu đỏ bừng mặt, dậm chân thình thịch, trừng mắt liếc Đoạn Vân. Bất quá thấy Lạp Hi Đức vẫn còn vẻ trầm tư thương tâm ngồi bên nên dám làm lớn chuyện. Đoạn Vân thấy Lạp Hi Đức vẻ mặt bi thương, trong lòng cũng hơi thương cảm. Mình và Kì Kì nếu so với bọn họ còn khổ hơn, bây giờ ở hai thế giới bất đồng rồi. Bất quá Đoạn Vân thường trước giờ vẫn hay đè chặt lòng thương cảm của mình xuống tận đáy lòng, do đó bề ngoài Đoạn Vân vẫn cười lên khà khà rồi với Lạp Hi Đức: "Lạp Hi Đức đại ca, ngươi đừng quá lo lắng, căn bệnh nho của ngươi đối với ta mà chẳng là cái gì cả, vài ngày là khỏi thôi." ⬜ chứ?" Lạp Hi Đức và Tạp Sắt Phu cả hai miệng đều đồng thanh hỏi lại. Đoạn Vân trợn trắng mắt, quát: "Giả sao được! Ta trước giờ bao giờ nuốt lời. Còn tin sao ?" Tạp Sắt Phu thấy Đoạn Vân mất hứng như vậy, tay ngọc vân vê cái cằm thon xinh xắn phản bác lại: "Tin ngươi mới là lạ, ngươi tuy là Tế tự, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ta nhìn ra bản sắc của ngươi. Ngươi đúng là tên thập phần háo sắc, chuyên môn khi dễ nữ hài tử! Hơn nữa, ngươi toàn thân dưới có chút ma lực nào. Căn bản là 'ma pháp bạch si' a!" Bất quá khi Đoạn Vân nhìn vẻ mặt nàng, sao mà giống như là người con làm nũng làm hàng với bạn trai mình đến vậy? Đoạn Vân giơ chén rượu lên : "Nếu ta trị khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca, thế nào đây?" xong Đoạn Vân ngửa đầu lên tợp ngụm rượu lớn. ⬜Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho Lạp Hi Đức đại ca, cũng làm cho và Lệ Ti tỷ tỷ trăm năm hạnh phúc, ta đây ..., ta ..., ta gả cho ngươi làm lão bà!" Phụt! Khụ khụ! Đoạn Vân vừa uống được nửa cốc rượu, nghe Tạp Sắt Phu xong phun hết ra. Hơn nữa cũng biết phun ra rượu hay là nước miếng nữa, toàn bộ bắn thẳng vào mặt của Tạp Sắt Phu ở phía đối diện. "Khục khục, ta trả lại cho ngươi đó! ngụm bù vào ngụm! Ha ha, hi hi!" Đoạn Vân cười đểu: "Bất quá, về phần ngươi gả cho ta, để ta tính lại cái ! Ta sợ ta ăn tiêu! Hung dữ quá ! Hơn nữa ngươi còn như vậy...!" ⬜Ngươi cái gì? Ta Tạp Sắt Phu có chỗ nào tốt, có chỗ nào thua ngươi hả?" Tạp Sắt Phu vốn rất hối hận về việc mình ra những lời xấu hổ như vậy, nhưng bây giờ bị Đoạn Vân khiêu khích nên chịu thua ưỡn ngực, trừng mắt vẻ bất thiện nhìn Đoạn Vân, lửa giận tùy thời có thể bộc phát. ⬜Sao, sao cơ? A...! Lạp Hi Đức đại ca, ta đột nhiên nghĩ đến ta còn có vài việc cần làm, chuyện chữa bệnh cho ngươi buổi sáng ngày mai đến nhà Phổ lão đầu tìm ta nhé. Ngưu Ma Vương thôi ăn nữa!" Đoạn Vân nhanh như súng bắn liên thanh, sau đó tay kéo tiểu đầu Ngưu tay ôm lấy Tiểu Bạch chạy vội ra ngoài. ⬜Chủ nhân, ta đây còn chưa có ăn no!" Ngưu Ma Vương rất là bất mãn vớ vội lấy cái chân trâu, vừa vừa nhồm nhoàm gặm lấy gặm để. Bất chợt: ⬜Chủ nhân, còn chưa thanh toán nữa?". Đoạn Vân muốn đập chết Ngưu Ma Vương ngay lập tức, ngờ bình thường Ngưu Ma Vương này vừa ngu vừa đần mà bây giờ lại nhớ tới việc cần phải thanh toán! ⬜Cả tửu lâu toàn là ác nữ cả, còn thanh với chả toán cái gì, mau lên!" Đoạn Vân giở thói vô lại ra. ⬜Đoạn Vân, ngươi kí sổ nợ cho ta!" Giọng eo éo như heo bị chọc tiết của Tạp Sắt Phu vang lên đuổi theo!
Chương 37. tật trì liệu phẩu hầu lung Về đến nhà, Đoạn Vân trực tiếp tìm tới sáu người Cuồng Chiến Sĩ hỏi bọn họ vài việc. Từ trong câu chuyện, Đoạn Vân hiểu rằng tất cả bọn họ đều là những chiến sĩ cấp năm cấp sáu, thực lực cũng rất mạnh. Với lại bọn họ còn khá trẻ, tiềm năng phát triển rất lớn. Hơn nữa bọn họ là Cuồng Chiến Sĩ, nếu cuồng hóa thực lực có thể trực tiếp đề cao hai cấp bậc, mà khi cuồng hóa cả thân thể lẫn dũng khí đều có đề cao nhất định, còn cơ hồ thấy đau đớn. Do đó thực lực của bọn họ là rất kinh khủng. Chỉ có điều Cuồng Chiến Sĩ khi cuồng hóa có hậu quả hay ho lắm. Đó là chỉ mất lý trí, cứ phải công kích điên cuồng, hơn nữa sau khi cuồng hóa để lại di chứng rất lớn, bị suy yếu nằm bẹp hết từ ba đến năm ngày. Đoạn Vân cũng rất muốn tìm ra nguyên nhân dị thường làm cho Cuồng Chiến Sĩ cuồng hóa, nhưng Đoạn Vân trước hết phải tìm hiểu và nghiên cứu thí nghiệm về cấu tạo thân thể của Cuồng Chiến Sĩ, việc này tuyệt phải tình ngày hai ngày mà xong được. Buổi sáng ngày thứ hai, Đoạn Vân theo thói quen luyện công trong sân. Trong khoảng thời gian vừa qua nghiên cứu rất nhiều, nên Đoạn Vân có nhận thức mới về chân khí, đối với vận dụng chân khí cũng có những tiến bộ nhất định. Bây giờ, chân khí trong cơ thể Đoạn Vân đả thông ít kinh mạch nội thể, vận chuyển cũng càng thuận lợi hơn trước. Hôm nay Đoạn Vân có thể dùng chân khí đưa dồn xuống chân để đề cao cước lực và tốc độ của mình. Đoạn Vân phỏng chừng chỉ cần chân khí đạt tới trình độ nhất định, Đoạn Vân có thể sử dụng khinh công trong truyền thuyết rồi. Sau này nếu đánh lại người ta cũng có thể sử dụng để bảo vệ tánh mạng. Cảm thụ được chân khí vận chuyển trong cơ thể, Đoạn Vân hết lần này tới lần khác múa luyện Thái Cực quyền. Sau khi quyền xong mấy lần, Đoạn Vân lại cầm lấy cây Trung Hoa kiếm do Ải Nhân Cáp Lợi chế tạo ra từ mấy ngày hôm trước, hy vọng có thể nhớ lại những chiêu thức Thái Cực kiếm mà mình từng học trước kia nhưng bây giờ gần như quên sạch. Đoạn Vân vừa luyện vừa ngẫm nghĩ nên hoàn toàn phát Diệp Thành dẫn nam hai nữ vào trong viện. Dựa vào ký ức được cải tạo, Đoạn Vân điều chỉnh các loại chiêu thức Thái Cực kiếm khá thuận lợi. múa lại bài kiếm rất hoa lệ vừa được tổng hợp ấy lần, múa xong mới thu công! Bộp bộp! ⬜ ngờ Đoạn Vân lão đệ múa kiếm đẹp như thế, là nhìn ra!" Đoạn Vân quay đầu lại, chỉ thấy bên kia là Lạp Hi Đức, Tạp Sắt Phu còn có rất xinh đẹp dựa vào Lạp Hi Đức. Đoạn Vân cười cười rồi tới: " Làm trò cười cho đại ca rồi, vị này đại khái đúng là đại tẩu Lệ Ti hả! Quả nhiên là xinh đẹp động lòng người! Đại ca, ngươi quả là có diễm phúc sâu dày a! Ai dà! Tiểu đệ ta được như vậy. Ha ha!" Lệ Ti cười chúm chím rất ngọt ngào. Tạp Sắt Phu vừa nghe Đoạn Vân vậy liền chu mỏ : "Ai kêu ngươi là tên sắc lang, bại hoại làm chi! Đoạn Vân ngươi ngày hôm qua phải có thể chữa khỏi tật cho Lạp Hi Đức đại ca sao?" Tạp Sắt Phu vừa xong, ba người đều nhìn Đoạn Vân với vẻ đầy khát khao hy vọng, rất muốn biết câu trả lời của Đoạn Vân. Đoạn Vân cười: "Như thế nào, ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện gả cho ta hả? Ngươi từ từ để cho người ta còn chuẩn bị trong lòng chút chứ! Đâu có nào mà khẩn cấp lấy chồng như ngươi vậy chứ?" ⬜Ngươi...!" Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân xong vô cùng giận dữ. Nàng cũng hiểu sao bình thường mình rất hiền thục mà khi gặp Đoạn Vân lại khống chế được tâm tình của mình. Đoạn Vân hoàn toàn để ý đến đến tức giận của Tạp Sắt Phu, chuyển hướng với Lệ Ti:"Lệ Ti đại tẩu, ta bây giờ đưa đại ca vào phòng mổ chữa bệnh, ta nghĩ chắc là có vấn đề gì đâu." Lệ Ti cười , rồi vái Đoạn Vân lễ. Sau đó Đoạn Vân kéo Lạp Hi Đức vào phòng mình trị liệu. Bắt đầu quá trình trị liệu tiểu đệ đệ cho Lạp Hi Đức! Phương thức trị liệu rất đơn giản, chỉ là vận dụng phương pháp châm cứu kích thích tiểu đệ đệ của Lạp Hi Đức, rồi sơ thông vài bộ vị kinh mạch. Lấy ra những bộ phận bị hư hỏng của tinh hoàn ra, rồi dùng quyển trục áp vào. Trải qua loạt các trị liệu, Đoạn Vân rốt cục cũng khôi phục được những bộ phận hư hỏng trong tinh hoàn của Lạp Hi Đức. Rắc lên vết thương chút thuốc cao, sau khi cho uống viên Bổ Thận Hoàn để củng cố sức lực về sau, Đoạn Vân làm cho Lạp Hi Đức bị hôn mê tỉnh lại. ⬜Đại ca, quá trình trị liệu diễn ra rất thuận lợi. Buổi tối hôm nay ngươi có thể rửa sạch những dược vật ở đó, sau đó có thể ⬦ ân ⬦ ha ha! Đại ca, ta còn giúp ngươi gia cường chỗ ⬜đó đó⬝ chút ít. Ta cam đoan tuyệt đối mạnh hơn người bình thường. Đại tẩu nhất định cực kỳ thỏa lòng, ⬦⬦" xong Đoạn Vân cười rất bỉ ổi. Lạp Hi Đức nghe Đoạn Vân như vậy, trong lòng rất cảm kích. Đương nhiên bị tên Đoạn Vân du côn này ra như vậy, người đứng đắn như Lạp Hi Đức rất khó mà ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên. Đoạn Vân chỉ chỉ vào Lạp Hi Đức, tiếp tục trêu chọc: " Đại ca, ngươi có diễm phúc lắm nghe, làm cho tiểu đệ vô cùng hâm mộ đó! Bất quá, đại tẩu có phải là hơi trầm tính ?" ⬜Sao lại như vậy?⬝ Lạp Hi Đức hơi khó hiểu. ⬜Đại ca, Lệ Ti đại tẩu vừa rồi thấy câu nào cả! phải trầm tính là cái gì?" Đoạn Vân trả lời trơn tuột. Lạp Hi Đức thở dài, : "Kỳ Lệ Ti là người câm!" ⬜Cái gì? Câm là làm sao? Bị khi mới sinh sao?" Đoạn Vân lắp bắp kinh hãi, nữ hài tử xinh đẹp như vậy mà lại là người câm, trời cao sao quá bất công, phải là thiệt thòi quá sao! ⬜Đúng là bị khi mới sinh, nghe khi sinh Lệ Ti khóc, lớn lên cũng chuyện, ngay cả việc phát ra thanh cũng làm được! Bất quá vô luận nàng có mao bệnh gì, ta cũng vẫn hết mực thương nàng. Tình cảm của chúng ta ngươi hiểu được đâu⬝. Lạp Hi Đức với vẻ mặt đầy nhu tình. "Thôi! Ngươi cần ở trước mặt ta cái gì nữ nhân tình trường nữa. cho ta biết tổ tiên của nàng có phải bị câm di truyền !" Đoạn Vân nhìn thấy vẻ mặt của Lạp Hi Đức rất thông cảm. ⬜ phải! Cha mẹ, ông nội nãi nãi của nàng đều rất bình thường. phải bị nguyền rủa đâu! Đoạn Vân, có phải là ngay cả bệnh này ngươi cũng có thể chữa khỏi?" Lạp Hi Đức nghe Đoạn Vân như vậy bèn hỏi lại, trong lòng trào dâng niềm hưng phấn. Đoạn Vân trợn trắng mắt: "Tiểu đệ đệ của ngươi ta còn có thể chữa trị được cho ngươi tốt trở lại, hơn thế còn ngầu hơn trước nhiều. căn bệnh câm do dị tật có gì khó mà ta chữa được! Ngươi nha, lại dám di truyền biến thành nguyền rủa, là vô văn hóa. , ta bây giờ phải khám cho đại tẩu ! Chúng ta ra ngoài!" Đoạn Vân đưa Lạp Hi Đức ra ngoài. Lệ Ti và Tạp Sắt Phu ở bên ngoài đợi kết quả, thấy bọn họ đến lập tức vây quanh hỏi han đủ thứ. Nhất là Tạp Sắt Phu ngừng léo nhéo bên tai Đoạn Vân hỏi cái này cái kia, Đoạn Vân bị nàng xoay như con mòng mòng cứ khật khừ lừ đừ mệt gần chết. Còn Lệ Ti kéo Lạp Hi Đức ra chỗ khác rồi ngừng ra hiệu, hơn nữa ánh mắt dò hỏi ngừng quét về phía Đoạn Vân loang loáng như quáng chớp. Đoạn Vân ho hai tiếng, mở miệng : " Lạp Hi Đức đại ca của ta hẳn là có vấn đề gì nữa đâu. Bất quá ⬦ " đến đây Đoạn Vân đột nhiên ngưng giọng. Thấy ánh mắt khẩn cấp sốt ruột của Tạp Sắt Phu và Lệ Ti, Đoạn Vân cười rồi tiếp với Lệ Ti: "Lệ Ti đại tẩu, vấn đề của ngươi cũng cần phải giải quyết chút!" Tạp Sắt Phu rất nghi hoặc, hỏi lại: "Lệ Ti tỷ có vấn đề gì? Tên bại hoại này cần phải dọa người ta đâu." Vẻ mặt Lệ Ti cũng rất hồ nghi, nhưng rồi thấy Lạp Hi Đức ngất ngây con gà tây say đắm nhìn mình có vẻ rất hưng phấn nên cũng gì. ⬜Chẳng lẽ thể chuyện phải là vấn đề sao? thể chuyện cũng loại bệnh!" Đoạn Vân lạnh nhạt . ⬜Chẳng lẽ ngươi có thể làm cho Lệ Ti tỷ mở miệng chuyện? Điều này là thể được! Đại bại hoại ngươi đó?" Cả mặt Tạp Sắt Phu là dấu hỏi to đùng. Đoạn Vân cười, khẽ gật đầu: "Tiểu lão bà, ngươi hãy chờ xem ! Ta cho các ngươi kiến thức cái gì là kỳ tích của Tế tự giới." Nghe Đoạn Vân lại gọi nàng là tiểu lão bà, Sắt Phu đỏ bừng mặt, sẵng giọng: " Ai, ai là lão bà của ngươi, ai mà biết bệnh của Lạp Hi Đức đại ca chữa khỏi rồi hay chưa nữa! Hừ!... Tiểu lão bààà..." Đoạn Vân lúc này cũng để ý đến nàng nữa, kêu Lệ Ti ngồi xuống rồi bắt đầu khám chuẩn đoán cho nàng. Qua loạt khảo cứu, Đoạn Vân rốt cục biết được nguyên nhân Lệ Ti thể chuyện là do dây thanh đới của nàng bị phù nề. Loại bệnh này là do thai nhi ở trong tử cung chịu chấn động nào đó hoặc là bị trúng gió mà thành. Sống sót được là kỳ tích rồi. Đoạn Vân kiểm tra xong thở phào nhõm : "Có thể chữa khỏi, bất quá phải làm phẫu thuật. Đại ca, ngươi đưa đại tẩu đến phòng vừa rồi. Ta chuẩn bị chút rồi lập tức bắt đầu trị liệu." Nửa giờ sau, Đoạn Vân thông báo mình chuẩn bị phẫu thuật nên đuổi hết mọi người ra ngoài, bảo Diệp Thành giữ chặt cửa. gì chứ, lần này khai đao vào yết hầu, nếu như bị mấy người đó thấy, lỡ làm ầm ĩ lên coi như tiêu đời! Sau khi cho uống thuốc mê, Đoạn Vân bắt đầu tự do hành động! Đừng có nghĩ bậy à, chỉ là mổ yết hầu trị liệu thôi. Thủ thuật này kỳ phải quá khó, nhưng hơi nguy hiểm. Dựa vào thuật châm cứu và đại lượng quyển trục phụ trợ, làm cho các bộ phận bị đại não khống chế của Lệ Ti toàn bộ dừng lại. Mở rộng yết hầu ra, tìm cái dây thanh đới rồi dùng dao cắt tỉa chỗ bị viêm sưng. Bước mấu chốt của thủ thuật này là khống chế thời gian, nếu thời gian quá dài Lệ Ti chết giả có thể biến thành chết . Hơn nữa phải dùng châm cứu khống chế rồi dùng quyển trục xử lý thanh đới. Thanh đới của người là bộ vị mẫn cảm. Chỉ chút bất cẩn có thể biến thành khéo quá hóa vụng, lợn lành thành lợn què. May mà về phương diện này Đoạn Vân có ít kinh nghiệm. Đại khái nửa giờ sau, Đoạn Vân và Lệ Ti ra. Đoạn Vân đưa nàng đối mặt với mọi người mà : "Lệ Ti đại tẩu, ngươi thử phát ra thanh xem, a ⬦. A ⬦!" Lệ Ti vừa tỉnh lại cảm giác yết hầu của mình hơi khác với bình thường, bây giờ Đoạn Vân kêu nàng mở miệng chuyện, nàng thử mở miệng ra. Nhưng vẫn thể phát ra thanh gì. Đoạn Vân lại thử hướng dẫn lần nữa, Lệ Ti mở miệng liên tục vẻ rất khẩn cấp, đôi môi xinh đẹp chu ra như chữ O, đột nhiên trong miệng nàng phát ra tiếng "A ⬦..". Sau khi kêu xong, vẻ mặt Lệ Ti là thể diễn tả được. Lại thử phát ra thanh lần nữa, rồi nàng hứng chí ôm chầm lấy Lạp Hi Đức kêu a a liên tục. Dáng vẻ cực kỳ đáng a! Đoạn Vân thở phào nhõm, may mà thành công, bằng yết hầu coi như tiêu tùng luôn. Lạp Hi Đức và Tạp Sắt Phu cũng rất phấn khích, mặt thể dấu được nỗi hạnh phúc tràn trề giầm giề. Đoạn Vân : "Đại ca, ta làm cho đại tẩu có thể phát ra thanh rồi! Kế tiếp là việc dạy cho nàng chuyện. Việc đó phải dựa vào ngươi thôi! Ngươi phải kiên nhẫn hướng dẫn nàng mới được." ⬜Cái gì, nguyên lai ngươi có khả năng làm cho Lệ Ti tỷ chuyện sao?" Tạp Sắt Phu kêu lên. Đoạn Vân trợn tròn mắt : "Chẳng lẽ ngươi vừa mới đẻ biết sao? Ta phỏng chừng cũng khó khăn lắm đâu, dù sao Lệ Ti cũng rất quen thuộc với những lời bên ngoài, chỉ có điều vài tiết có thể phát được chuẩn!" Còn lúc này Lệ Ti buông Lạp Hi Đức ra đến trước mặt Đoạn Vân ngôn ngữ ngọng nghịu của nàng cố gắng phát ra được hai chữ: "Cám ơn!" Đoạn Vân cũng biết phải làm gì, chỉ gãi gãi đầu, đỏ mặt : " Đừng khách khí, xin đừng khách khí! A a!" ⬜Ha ha ha ha!" Mọi người cười váng cả lên ! Chương 38. Vô tri ác thiểu ước quyết đấu ⬜Cái gì? Quyết đấu?" Đoạn Vân giật mình, vẻ mặt rất khó tin. ⬜Đúng vậy, ba ngày sau. Việc này Bệ Hạ phê chuẩn rồi, bất quá ngươi vẫn có thể cự tuyệt được." Lạp Hi Đức có vẻ quan tâm tới . Còn cả Công chúa Khải Sắt Lâm và Tạp Sắt Phu đều lo lắng ưu tư. Bây giờ là hai ngày sau khi Đoạn Vân chữa khỏi cho Lạp Hi Đức. Sáng sớm hôm nay Lạp Hi Đức vội vàng tìm tới Đoạn Vân báo tin. Đoạn Vân hỏi han mới biết là nguyên lai ngày đó đem Ốc Nhĩ Tây đánh cho xất bất xang bang, đánh cho bò lê bò càng vô cùng mất mặt. Bữa đó Đoạn Vân ra lệnh cho Ngưu Ma Vương ra tay với Ốc Nhĩ Tây cùng đám quý tộc đệ tử, đánh cho thê thảm tới mức ai nỡ nhìn. Mặc dù làm ai mất mạng, nhưng quả đấm của ma thú cấp chín ai mà chịu được. Nếu Đoạn Vân ra lệnh cho Ngưu Ma Vương được sử dụng đấu khí hoặc là ma lực, thương tổn cấp chín cũng đủ để cho bọn chúng chỉ vì vết thương nho mà đổ máu đến chết. Đoạn Vân cơ hồ đắc tội với tiểu bảo bối của gần nửa các quan đại thần trong triều, do đó Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì cầm đầu văn quan võ tướng liên danh tố cáo với Tra Lí, cầu nghiêm trị Đoạn Vân. Tra Lí cũng muốn so đo với Đoạn Vân vì còn muốn có nguồn thuốc đảm bảo chiến thắng cho quân sĩ của đế quốc, do đó hề hạ lệnh bắt giam Đoạn Vân, nhưng mà cũng phải hứa với các bá quan điều tra việc này. Còn Bố Khoa Duy Kì thấy Tra Lí cố ý thiên vị Đoạn Vân, vì vậy mới đề ra phương pháp nguyên thủy nhất: Quý tộc quyết đấu! Đoạn Vân sau khi hiểu được mọi việc cảm thấy hơi buồn cười, chẳng lẽ ai quyết đấu thắng là người đó đúng sao? Luật lệ này quả là dã man! Nghĩ nghĩ lại, Đoạn Vân vẫn thấy điên hết cả đầu phải hỏi cho : "Đòi quyết đấu với Tế tự có ma lực cũng như đấu khí, xem ra việc này phải giải quyết như thế nào đây? Tra Lí Bệ Hạ lại còn ưng chuẩn nữa cơ chứ! Việc này còn đạo lý gì nữa hả? Cho dù Ốc Nhĩ Tây thắng, còn có vinh dự cái gì chứ?" ⬜Vì Đoạn Vân ngươi là Tế tự, quyết đấu giữa Tế tự có thể sử dụng ma sủng, còn có thể sử dụng quyển trục. Bất quá Ốc Nhĩ Tây là kiếm sĩ cấp năm, để đả bại ngươi, cha nhất định cho vài món cực phẩm trang bị, nhưng cũng có thể sử dụng cả ma sủng nữa." Khải Sắt Lâm giải thích cho Đoạn Vân hiểu. ⬜Nhưng Đoạn Vân có ma sủng mà!" Tạp Sắt Phu rất lo lắng, "Nếu Đoạn Vân ngươi cự tuyệt cũng được, dù sao ngươi chỉ là Tế tự bình thường! ai dám chê cười ngươi đâu." Đoạn Vân nhìn lại thấy Tạp Sắt Phu trán nổi mồ hôi lấm tấm dáng vẻ rất lo lắng, khẽ cười, rồi chúm môi phát ra tiếng ⬜Chụt!⬝ làm bộ hôn gió cái. Tạp Sắt Phu thấy Đoạn Vân trong tình huống này mà còn quên trêu ghẹo mình, có vẻ rất giận, cố tình giậm chân giậm cẳng bành bạch. Còn Khải Sắt Lâm đứng bên thấy Đoạn Vân liếc tới liếc lui với người bạn thân của mình là Tạp Sắt Phu trong lòng sinh ra cảm giác vui, đôi môi xinh xinh cái miệng nhắn vô tình cong lên. Thấy vẻ mặt của hai vị mỹ nữ vô cùng đáng , Đoạn sắc lang tự nhiên tranh thủ dòm ngó dưới cho no mắt. Đoạn Vân cười lên ha hả: "Ha ha, hai vị tiểu mỹ nhân, nhìn hình dạng lo lắng của các ngươi kìa. Cẩn thận coi chừng thành bà già đó! Ha ha, ai là Đoạn Vân ta có ma sủng vậy? Yên tâm , nếu có thể sử dụng ma sủng, hừ hừ hừ! ngờ lại có thằng 'lựu đạn' muốn thách thức ta quyết đấu! Hừ hừ!" xong, Đoạn Vân lại khả ố cười hì hì vẻ rất dâm đãng. Ba người ở đây rất khó hiểu tại sao Đoạn Vân lại tự tin như thế, nhất là Khải Sắt Lâm, ghé tai hỏi Đoạn Vân cái gì là "lựu đạn"! Bất quá thấy Đoạn Vân thèm lo lắng, bọn họ cũng thấy bình tĩnh yên tâm lại nhiều. Ngược lại Tạp Sắt Phu đứng bên khẽ gật đầu, dường như có quyết định sắt đá gì đó. Cảm tình của Lạp Hi Đức với Đoạn Vân có thể là ngày tăng ngàn dặm, bội phục Đoạn Vân cách mù quáng. Mặc dù mới biết Đoạn Vân vài ngày, nhưng việc này ảnh hưởng tới tình bằng hữu giữa bọn họ. Đoạn Vân chỉ có chỉ trong ngày chữa trị tật mà mình phải mang nhiều năm qua, làm cho cái đêm ngay sau khi được điều trị mình có thể đương Lệ Ti, vừa khiến cho mình sung sướng bay bổng, vừa làm cho tình của nàng sâu đậm hơn lên tầng. Hơn nữa còn giúp Lệ Ti có khả năng chuyện. Do đó, Lạp Hi Đức đối với Đoạn Vân chỉ có tình huynh đệ bằng hữu, mà còn có tiếp thụ đại ân đại đức. Buổi sáng sớm ngày thứ hai, Đoạn Vân ở trong Trang viện luyện công, Tạp Sắt Phu tìm đến Đoạn Vân. Bất quá nàng bị Diệp Thành chặn lại, bắt phải đợi ở bên ngoài sân. Toàn bộ tinh thần của Đoạn Vân chìm vào cảnh giới quên hết tại bên ngoài, chỉ khoanh chân ngồi yên vận công. Hôm nay Đoạn Vân cảm giác được chân khí của mình rất xáo trộn, cơ hồ tán loạn khắp nơi trong cơ thể, ngừng công kích vào những huyệt đạo trọng yếu nội thể. Đoạn Vân phỏng chừng có thể sắp có đột phá. Sau đó Thái Cực chân khí vận chuyển khắp toàn thân qua các kinh mạch chủ yếu, rồi ngừng vận chuyển tuần hoàn, ngừng công kích vào các đại huyệt. Qua hơn mười lần cố gắng, Đoạn Vân rốt cục phá tan huyệt đạo, lộ tuyến chân khí tuần hoàn lại dài ra chút. Sau khi trải qua chẳng biết bao nhiêu lần cố gắng, Đoạn Vân giải khai được hai huyệt đạo. Trong nháy mắt sau khi giải khai được hai huyệt đạo đó, Đoạn Vân cảm giác được tất cả chung quanh trở nên ràng hơn, mình chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được mọi việc, mọi diễn biến cách mình hai thước. Hơn nữa chân khí của mình hình như có đột phá về chất, chỉ mạnh lên ít mà vận hành lại càng thêm thuận lợi thư sướng. Đoạn Vân có thể tùy tâm sở dục đem chân khí chuyển đến tứ chi rồi. Đoạn Vân đem chân khí vận hành mấy lần để thích ứng với lộ tuyến vận công mới, mãi sau mới thu công. Chỉ trong chớp nhoáng sau khi đột phá, Đoạn Vân với cảm giác rất nhạy bén cảm nhận được tồn tại của Tạp Sắt Phu ở bên ngoài sân chờ mình. Đoạn Vân thu công, thử đem chân khí vận hành vào đôi chân chân, thử lần khinh công trong truyền thuyết. ngờ khi chân khí mênh mông trong cơ thể Đoạn Vân được vận đến đôi chân, Đoạn Vân nhất thời có cảm giác mình ít, dường như cả người bay bổng, như muốn bay lên trời vậy. Đoạn Vân hết lần này đến lần khác thử vận công để nhảy lên, ngờ lại nhảy được đến năm sáu thước. Đoạn Vân rất hưng phấn, thử tới thử lui ngớt, hoặc là chạy tới chạy lui, thân thể như chim yến, lướt khắp trong sân lưu lại từng đạo, từng đạo tàn ảnh mờ. Lúc này Diệp Thành gác cửa hiển nhiên phát được những cử động của Đoạn Vân, tỏ ra rất kinh ngạc. Bất quá bận giữ chân Tạp Sắt Phu ở ngoài cửa, nên cũng có có biểu gì ra mặt. chỉ quay về phía Đoạn Vân hí ha hí hửng gọi lớn tiếng: "Thiếu gia, Tạp Sắt Phu tiểu thư đợi ngươi gần giờ đại lục rồi." giờ đại lục ở đây tương đương so với giờ đồng hồ. Đoạn Vân vừa nghe vậy, lập tức ngừng lại. Mình cao hứng nên quên mất nàng chờ đợi. Mình là người lớn đến thế này rồi mà sao còn cứ hưng phấn như con nít vậy, nên à! Đoạn Vân cười khà khà rồi ra gặp Tạp Sắt Phu. ⬜Ha ha, tiểu lão bà, sớm như vậy mà ngươi tìm tướng công ta có chuyện gì thế?" Đoạn Vân mỗi lần gặp đều trêu chọc Tạp Sắt Phu chút. Tạp Sắt Phu càng làm ra vẻ ngúng ngẩy Đoạn Vân lại càng trêu chọc nhiều hơn. Sắc mặt Tạp Sắt Phu hơi đỏ lên, mặt tràn đầy những nét ngây thơ của thiếu nữ, nổi giận sẳng giọng: " Ai là lão bà ngươi hả? Cái tên bại hoại này! Người ta đến từ rất sớm, còn ngươi lại bắt người ta đợi lâu như vậy nữa?" ⬜Còn phải à? Coi kìa, mặt đỏ lên như thế kia kìa! Ha ha!" Đoạn Vân ràng muốn buông tha nàng, tiếp tục đùa giỡn. ⬜Ngươi nữa là người ta đó, người ta vất vả mới xin cha hứa tặng ngươi con ma sủng chuyên để bảo vệ gia tộc, ngờ ngươi lại cứ chiếm tiện nghi của người ta! Hừ!" xong, Tạp Sắt Phu cứ như làm nũng quay đầu chỗ khác làm ra vẻ thèm để ý tới Đoạn Vân. Đoạn Vân đầu tiên cả kinh, sau lại cảm thấy buồn cười, ngờ Tạp Sắt Phu lại tràn trề nữ tính đến như thế. Vẫn giữ thái độ cười cợt, Đoạn Vân chạy lên cười : "Hay lắm! Tạp Sắt Phu luôn luôn là người đối xử với Đoạn Vân tốt nhất. ngờ ngươi vẫn chưa cưới mà biết suy nghĩ vì phu quân ta như vậy, ta Đoạn Vân quả là có phúc." ⬜Ngươi còn nữa ?! Ai người ta muốn gả cho ngươi hả? Hừ! Ai thèm gả cho cái tên bại hoại này!" Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân lại như vậy, trong lòng rất ngọt ngào, sắc mặt càng đỏ bừng lên thêm. Thấy vẻ vừa cười vừa giận, xinh đẹp động lòng người, con ngươi của Đoạn đại sắc lang nhà ta thiếu chút nữa lọt tròng rớt ra ngoài. Lắc lắc đầu để lấy lại bình tĩnh, Đoạn Vân hỏi: "Đây là ma sủng loại gì thế? Đầu tiên ta cho ngươi cái , việc này thể xem như là của hồi môn đâu, hồi môn sau này mới bàn! Ai u! Thôi đừng đánh, đừng đánh nữa, đưa cho ta xem ma sủng trước !" Tạp Sắt Phu thấy Đoạn Vân lại hươu vượn, lập tức nhấc tay đánh luôn. Kỳ với khinh công của Đoạn Vân bây giờ, trừ phi là những người có thực lực mạnh hơn Đại kiếm sư hoặc là những thích khách cao thủ có tốc độ cực nhanh, nếu đừng ai nghĩ đến việc chạm được vào chéo áo của Đoạn Vân. Tạp Sắt Phu lấy ra mảnh ma pháp khế ước rồi niệm chú ngữ, trong chốc lát con "Đại" Hùng xuất trước mắt Đoạn Vân. Thấy con "Đại" gia hỏa cao hơn sáu thước trước mắt mình, Đoạn Vân hơi tròn mắt. Tạp Sắt Phu cười rất đắc ý, : "Thế nào, đây là cha ta tốn hơn bốn trăm vạn mới mua được từ bộ nô đội đó. Vốn là muốn hiến cho Đế quốc, nhưng bị ta khóc lóc xin xỏ mãi, sau cha ta mới đem nó cho ta. Còn là tùy ta làm sao xử lý cũng được! Ta hôm nay đem nó tặng cho ngươi, để nó giúp ngươi đả bại cái tên bại hoại Ốc Nhĩ Tây đó. Thế nào, đây là thất cấp Đại địa chi hùng chứ chơi sao, lợi hại chưa?" Cảm nhận được tình của Tạp Sắt Phu, Đoạn Vân đưa mắt say đắm du lịch khắp người Tạp Sắt Phu, thấy Tạp Sắt Phu hơi ngượng ngùng, vốn nàng hưng phấn, bỗng sắc mặt trở nên hồng nhuận. Lúc ấy bọn họ đứng rất gần nhau, thấy khuôn mặt diễm lệ nhu tình của Tạp Sắt Phu, Đoạn Vân nhịn được lại tiến thêm bước cho gần hơn nữa. kịp phòng bị đột nhiên bị Đoạn Vân hôn chụt cái, Tạp Sắt Phu nhất thời cảm thấy trời long đất lở. Khi Đoạn Vân áp đôi môi đầy ma lực vào khuôn mặt nhắn của nàng trong nháy mắt, Tạp Sắt Phu cảm thấy trái tim mình ràng đập kịch liệt dường như nhảy vọt cái ra ngoài lồng ngực, toàn thân như có luồng điện truyền lưu khắp nơi làm cơ thể run lên, sắc hồng lan ra từng phân da thịt của nàng. Thấy Tạp Sắt Phu đờ người ra, thân thể cứ run rẩy lẩy bẩy như cầy sấy, Đoạn Vân lo lắng nàng sắp ngã xuống đến nơi, vì vậy choàng tay ôm chặt lấy nàng. cái ôm này đối với Tạp Sắt Phu lập tức có ảnh hưởng tuyệt đối vượt qua cái hôn vừa rồi. Tạp Sắt Phu toàn thân dưới như bị điện giật, cả người còn có lấy điểm khí lực. Còn hai tay nàng vốn chẳng biết làm sao lại tự giác vươn ra ôm lấy eo Đoạn Vân. Mùi thơm trinh nữ đặc hữu người Tạp Sắt Phu làm cho Đoạn Vân có chút mê man ngất ngây. Tên "Đại" Hùng bên cạnh có vẻ bất mãn phát ra tiếng hống làm hai người mê say nhất thời hoàn hồn. Hai người vội vàng buông nhau ra. Còn Đoạn Vân bị người quấy rầy có vẻ rất bất mãn liếc mắt nhìn về phía ma sủng mà mình sắp thu phục trừng mắt. Hãy đợi đấy, ta thu thập ngươi cẩn thận à!
Chương 39. Ma sủng tiểu hùng khiếu phì tử Đoạn Vân đánh giá cẩn thận tên đầu bổn hùng này, trong lòng khá là cao hứng và cũng cảm động lắm. Đồng thời cố gắng phân tích suy nghĩ của tên Khắc Mễ Kì này. Nhận Ma thú khế ước từ tay Tạp Sắt Phu, sau khi xóa bỏ ấn ký Khắc Mễ Kì, Đoạn Vân với Tạp Sắt Phu: "Tiểu lão bà, cha ngươi sao lại đồng ý đem đầu bổn hùng này đưa cho ta vậy?" "Hống!" Đại địa chi hùng đứng bên vừa nghe Đoạn Vân gọi tên gấu vĩ đại như mình là ⬜Bổn hùng⬝ rất bất mãn, gầm lên tiếng làm Đoạn Vân bị dọa nhảy dựng lên. Đoạn Vân vừa phải nhảy loi choi như thế tự nhiên trong lòng rất sảng khoái, Đoạn Vân ra vẻ hung dữ trừng mắt nhìn bổn hùng, tên Đại địa chi hùng hề sợ hãi cũng lồi ra cả hai con mắt gấu, vẻ mặt giận dữ trợn trừng dọa lại Đoạn Vân. Đoạn Vân vừa thấy ánh mắt khủng bố của mình lại còn thua cả con ma thú nên cảm thấy bất ổn hơn nữa, còn Tạp Sắt Phu chứng kiến Đoạn Vân lại đấu nhãn với con ma sủng của mình xem mắt ai nhiều ghèn lắm gỉ hơn, cảm thấy rất buồn cười, đôi tay nõn nà bé giơ lên che miệng xinh, đứng bên ngừng cười khúc khích. Nghe tiếng Tạp Sắt Phu nhịn được mà cười như châm như chọc như thế, Đoạn Vân cảm thấy mình rất mất mặt, trực tiếp gào lớn vào trung: "Ngưu Ma Vương, mau tới đây quản lý tiểu đệ mới của ngươi! Mau lên!" Nghe Đoạn Vân gọi, Ngưu Ma Vương phóng như điên tới trước mặt Đoạn Vân. Theo phân phó của Đoạn Vân, Ngưu Ma Vương mới nhìn qua trông giống như ngưu đầu tiểu hỏa hơn mười tuổi trừng mắt liếc nhìn Đại địa chi hùng. Tên Đại địa chi hùng đáng thương dưới uy thế trấn áp của ma thú cấp chín, thân thể run rẩy kìm chế được, vốn từ hinh dáng ngông nghênh lúc nãy bây giờ lại giống như thằng bé ngoan ngoãn rất ôn thuận nằm xuống trước mặt Đoạn Vân. Còn Tạp Sắt Phu lấy làm khó hiểu, làm sao tên ngưu đầu Thú Nhân còn chưa trưởng thành này lại làm cho đầu thất cấp ma thú cao ngạo sợ hãi đến thế. Thấy Tạp Sắt Phu nghi hoặc, Đoạn Vân chỉ cười, lờ tịt giải thích gì cả. Đoạn Vân quay về Đại địa chi hùng trước mặt, hỏi: "Ngươi có tên chưa?" ⬜Mụ mụ trước kia có đặt tên cho ta đây, tên là Tiểu Bảo Bảo." Thanh Đại địa chi hùng vẫn còn là giọng trẻ con. Đoạn Vân cơ hồ chới với suýt té xỉu. ngờ đầu đại hùng to lớn như vậy lại đứa trẻ chưa trưởng thành! Đoạn Vân thể tưởng tượng được đầu bổn hùng này lớn lên trở thành cái dạng gì. ⬜Ngươi năm nay bao tuổi rồi, còn bao lâu nữa mới có thể trưởng thành a?" Đoạn Vân hỏi tiếp. Đại Hùng, , phải là tiểu Hùng đánh giá Đoạn Vân rồi : "Đại khái trăm tuổi hay hơn gì đó, khi đến hai trăm tuổi mới có thể xem như trưởng thành, còn có vài chục năm nữa chứ mấy!" Đoạn Vân thiếu chút nữa lại muốn ngã lăn quay! trăm tuổi mà mới chỉ có hình dáng của sáu bảy tuổi, rồi lại còn phải vài chục năm nữa mới trưởng thành! Bất quá ngẫm nghĩ nơi này là dị giới nên cũng có kinh ngạc quá mức nữa. Đoạn Vân khẽ gật đầu: "Được, tốt lắm! Ngươi ở Trung Hoa Gia tộc của ta, cũng là đệ nhị ma sủng của Đoạn Vân ta. Sau này tên của ngươi là Phì Tử! Ở trong Gia tộc phải biểu cho tốt đó! Bây giờ có cầu gì có thể ra." ⬜ gì cũng được hả?" Tiểu Hùng nhìn Đoạn Vân có vẻ nghi hoặc. Thấy Đoạn Vân khẽ gật đầu, mới tiếp: "Ta đây cầu đổi tên!" ⬜Cái gì? Ngươi mập ú như vậy gọi Phì Tử gọi là cái gì?" Đoạn Vân cười cười. ⬜Chủ nhân, van ngươi đó, mỗ kỳ béo phì chút nào. Mỗ chỉ là vóc người hơi lớn thôi. Mỗ có gạt ngươi đâu, mỗ có gạt ngươi. Van ngươi mà, chủ nhân!" Tiểu Hùng đáng òa ra như muốn khóc, hoàn toàn còn lấy chút hình dạng hung ác như vừa rồi. Quả nhiên mới chỉ là đứa , hơn nữa có thể tuyệt đối vượt qua đứa mười tuổi. Nén cười trong lòng, Đoạn Vân nghiêm túc: " được, tên này thể sửa được, bảo kêu là Phì Tử cứ là Phì Tử ! Sau này những đãi ngộ cho ngươi ở trong Gia tộc cũng giống như Ngưu Ma Vương, hiểu ? Theo Ngưu Ma Vương mà học tập !" ⬜Sao?" Thấy thái độ "đãi ngộ" kiên quyết như thế, tiểu Hùng đáng thương cũng thể nhận tên mới của mình. Vẻ mặt rất hậm hực, cúi đầu theo "Ngưu đầu tiểu hỏa" Ngưu Ma Vương. Ai! Gặp phải tên chủ nhân vô lương rồi a! Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân có con ma sủng có vẻ nghi hoặc, hỏi gấp: "Đoạn Vân, đệ nhất ma sủng của ngươi làm sao ta trước giờ chưa bao giờ gặp cả? Nó ở đâu? Gọi nó đến cho ta xem nào!" Đoạn Vân cười : "Ngươi phải gặp rồi sao!" ⬜Gặp rồi? Ngươi là Tiểu Bạch đó chứ!" Tạp Sắt Phu đoán. ⬜ phải! Ha ha!" Đoạn Vân cũng gì thêm. ⬜Tạp Sắt Phu, ngươi lấy vật quý báu như vậy đưa cho ta, ta cũng phải có cái gì tặng cho ngươi chứ! Mà xem ra cũng chẳng có cái gì hay ho tặng cho ngươi được." Đoạn Vân ngẫm nghĩ lát rồi lấy từ giới tử ra đan dược dúi vào tay Tạp Sắt Phu, : "Tiểu lão bà, cho ngươi viên thuốc này !" Tạp Sắt Phu nhìn viên thuốc lấp lánh tỏa sáng tay cẩn thận đánh giá: "Đây là⬦ ?" ⬜Tẩy Tủy Đan!" Đoạn Vân trực tiếp . ⬜Cái gì?" Tạp Sắt Phu vừa nghe nhảy dựng lên. Tẩy Tủy Đan bây giờ có thể là loại huyền thoại rồi. tháng trước, sau khi Đoạn Vân đấu giá mười lạp Tẩy Tủy Đan, có vị thương nhân của Lôi Ngạo Đế Quốc đem viên mà mình mua được dâng hiến cho Hoàng Thái hậu của Lôi Ngạo Đế Quốc bệnh nặng. Sau khi Hoàng Thái hậu phục dụng xong, chỉ bệnh tật tiêu tan, mà những triệu chứng mãn tính vặt vãnh từng hành hạ bà nhiều năm qua cũng biến sạch. Thần kỳ hơn là viên thuốc nho đó lại làm cho lão thái bà hơn chín mươi tuổi trong nháy mắt biến thành vị mỹ phụ nhân cực kỳ phong vận chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi. Hơn nữa, người nào phục dụng xong mà về thực lực cũng như các loại tố chất thân thể có đột phá về chất. Có vị kiếm thánh chỉ dựa vào nó mà đột phá tới Kiếm Thần. Việc này truyền khắp cả đại lục rất nhanh, làm cho Đoạn Vân hơi hối hận về quyết định đấu giá lúc trước. Hai tay Tạp Sắt Phu hơi run lên, nàng dám tin Đoạn Vân, muốn hỏi gì đó lại dám . Đây là báu vật mà tất cả đàn bà con đều mơ tưởng muốn có. Ở xã hội này địa vị đàn bà hiển nhiên cao như nam nhân. Đoạn Vân đấu giá mười hoàn Tẩy Tủy Đan nhưng nghe cũng chỉ có Hoàng Thái hậu của Lôi Ngạo Đế quốc là người đàn bà duy nhất phục dụng. Tạp Sắt Phu có nằm mơ cũng ngờ mình lại là người phụ nữ thứ hai đại lục sở hữu Tẩy Tủy Đan. Đoạn Vân cười cười cợt cợt: "Tạp Sắt Phu, viên thuốc này là do ta trong lúc vô tình lượm được đó, nghe có thể làm cho đàn bà trở nên hấp dẫn hơn. Ngươi là tiểu lão bà của ta, tất nhiên phải là người xinh đẹp nhất thế giới. Chẳng qua ta hy vọng ngươi trở nên hấp dẫn hơn nữa! Ngươi cầm lấy ! Dù sao đây cũng là tâm ý của lão công ngươi." Đoạn Vân phải tin Tạp Sắt Phu, bất quá Đoạn Vân thích phiền toái, do đó là mình trong lúc vô ý tìm được. Kỳ Đoạn Vân muốn đưa nhiều hơn, nhưng làm như vậy người khác rất dễ dàng liên tưởng đến mình có vô số liên quan đến thần dược này. Tẩy Tủy Đan đối với Đoạn Vân mà cũng chỉ là chyện như con thỏ. Chỉ cần Đoạn Vân vui, ngày có thể luyện ra mấy trăm viên tuyệt đối thành vấn đề. Nhưng đối với người khác, viên có thể là bảo vật giá trị liên thành rồi. Kỳ Đoạn Vân vốn cũng muốn lấy thuốc cho Tạp Sắt Phu, nhưng thấy người ta đem ma sủng quí giá như vậy tặng cho mình, mình có có lại cảm thấy trong lòng thoải mái. Thiếu nợ ân tình phải là phong cách của Đoạn Vân. Hơn nữa, Đoạn Vân cũng thấy tình của Tạp Sắt Phu đối với mình. Đoạn Vân cho rằng, cho dù bí mật nguồn gốc Tẩy Tủy Đan có bị tiết lộ cũng có cái gì là được, cũng chỉ là phiền toái chút thôi. Mình có thể tuyên bố ra bên ngoài Tẩy Tủy Đan thần dược này là do "Gia tộc trưởng lão" chế luyện ra, còn mình cũng có khả năng ấy. Chỉ cần đem ra từng ít từng ít là có thể lấp liếm được rồi, xem ra hôm nào ta cũng phải đưa cho mấy vị Công chúa vài viên. Được rồi, dường như lâu lắm rồi gặp Khải Lợi nhỉ, hơi nhớ nàng rồi, còn có cả Lị Lị Lộ nữa chứ. Tiễn Tạp Sắt Phu lúc này vừa xúc động vừa hồ đồ rồi , Đoạn Vân kêu người gọi sáu tên da vàng - Cuồng Chiến Sĩ tới. Sau vài ngày nghiên cứu, Đoạn Vân cơ bản tìm ra nguyên nhân cuồng hóa của Cuồng Chiến Sĩ, cũng nghiên cứu ra phương pháp trị liệu đặc thù. Hôm nay, Đoạn Vân muốn thử lần nữa sáng tạo ra thêm kỳ tích mới! Chương 40. Y trì cuồng chiến giai nhân phóng Trải qua quá trình phân tích và nghiên cứu kỳ công, Đoạn Vân phát việc cuồng hóa thụ động của Cuồng Chiến Sĩ chủ yếu nguyên nhân là ở chỗ các mạch máu và kinh mạch bành trướng điều khiển cuồng hóa của Cuồng Chiến Sĩ, còn Cuồng Chiến Sĩ vì sinh lý đặc thù thiếu mất cái van điều khiển áp lực của mạch máu và kinh mạch ở cổ của mình, làm ảnh hưởng đến dây thần kinh chạy qua cổ, từ đó ảnh hưởng đến các cảm giác của Cuồng Chiến Sĩ, hơn nữa đại não cũng vì tình trạng sung huyết ở cổ mà mất năng lực tư duy thể kiểm soát nổi. Do đó tạo nên tình trạng thân thể hề đau đớn và mất lí trí. Nếu muốn giải quyết loại phản ứng này, Đoạn Vân nghĩ ra hai loại phương pháp: là phẫu thuật trị liệu, mổ nới rộng mạch máu và kinh mạch ở cổ các Cuồng Chiến Sĩ rộng ra chút, làm cho mạch máu trong lúc cuồng hóa còn ngăn chặn dây thần kinh nữa; hai là lợi dụng công hiệu tẩy cân phiệt tủy của Tẩy Tủy Đan, bất quá Đoạn Vân phỏng chừng trị liệu bằng dược vật có thể trị hết bệnh căn được. Đối với sáu Cuồng Chiến Sĩ hai ngày trước đồng ý gia nhập Gia tộc mình, Đoạn Vân quyết định chịu khó chút: trước tiên phẫu thuật trị liệu rồi bỏ ra viên Tẩy Tủy Đan làm nốt việc tẩy cân phiệt tủy. Thủ thuật kỳ rất đơn giản, kết hợp châm cứu với quyển trục, Đoạn Vân xử lý cho sáu Cuồng Chiến Sĩ rất nhanh. Thở phào nhõm, Đoạn Vân gọi Cuồng Chiến Sĩ bước lên rồi ra lệnh: "Cuồng hóa!" Tên Cuồng Chiến Sĩ tên là Lạp Lực mặc dù hơi lo lắng, nhưng Đoạn Vân là gia chủ của bọn . Vì vậy lập tức hét lớn tiếng, nhất thời, Lạp Lực toàn thân nhanh chóng bành trướng, các loại mạch máu trong cơ thể kéo dài ra, vốn cơ thể rất to lớn của bây giờ toàn thân dưới lại càng tràn ngập lực lượng kinh khủng. Năm Cuồng Chiến Sĩ khác rất khẩn trương sẵn sàng bảo vệ chung quanh Đoạn Vân, vẻ mặt hơi lo âu bối rối! Đoạn Vân bình tĩnh đánh giá Lạp Lực sau khi cuồng hóa, ước lượng xem trình độ thực lực tăng lên được bao nhiêu. Lạp Lực có chút khó tin đánh giá lại thân thể mình, dường như thân thể này phải của mình nữa, đánh vào ngực vài cái, sau đó với Đoạn Vân rất hưng phấn: "Thiếu gia, thiếu gia, thành công rồi, phương pháp của thiếu gia trị khỏi bệnh chứng cuồng hóa của ta đây rồi. Ta đây vẫn còn có lí trí, ta đây còn có thể tự hỏi, ta đây công kích đồng bạn của mình nữa." Rốt cục thành công rồi, Đoạn Vân tươi cười : "Cao hứng cái gì, có cái gì đâu mà kinh hãi. Năm người các ngươi, cho cuồng hóa, đều tiến lên thử hiệu quả cuồng hóa của Lạp Lực xem sao." Đoạn Vân rất muốn biết Cuồng hóa Chiến sĩ cấp năm có thể đả bại năm chiến sĩ cùng cấp cuồng hóa hay . Vài phút sau, năm Cuồng Chiến Sĩ cuồng hóa bị Lạp Lực cuồng hóa đánh bại, cả bọn đều nóng đầu, tới tấp cũng tự động cuồng hóa phản kháng lại loạn xà ngầu hết cả lên, làm Đoạn Vân đứng bên kêu gào dừng lại mãi. Theo Diệp Thành phỏng chừng, Cuồng Chiến Sĩ cấp năm sau khi cuồng hóa trực tiếp tăng lên hai cấp đạt tới cấp bảy, biết đau đớn, nhưng lại tự chủ được việc cuồng hóa, tuyệt đối có thể đánh bại bát cấp Đại kiếm sư. Điều này làm cho Đoạn Vân thể cảm thán: thực là chủng tộc kinh khủng a! Bất quá phải nhờ có tên biến thái như mình mới có thể làm được. Sáu gã Cuồng Chiến Sĩ giải trừ cuồng hóa, suy yếu liên tiếp té mặt đất, tình trạng cuồng hóa tiêu mất, nhưng vẻ hưng phấn vẫn còn đọng lại mặt họ, mặc dù vẫn còn yếu mệt vì trận đánh đấm tưng bừng vừa rồi. Cuồng Chiến Sĩ mặc dù trí lực cao, nhưng cũng có nghĩa là bọn họ là người ngu. Bọn họ hiểu rằng: Đoạn Vân đúng là đấng cứu thế của bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ. Mười mấy vạn Cuồng Chiến Sĩ thể ngẩng đầu lên được trước mặt bao nhiêu dân tộc bấy lâu nay chỉ vì cái nguyên nhân này. Sáu Cuồng Chiến Sĩ trao đổi ánh mắt cho nhau rồi bất chấp việc suy yếu cùng cực sau khi cuồng hóa, cả lũ lồm cồm bò dậy, sau đó chuyển hướng về phía Đoạn Vân, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Đoạn Vân. Đoạn Vân bị cử động của sáu thủ hạ làm cho hơi giật mình, rồi cũng chẳng biết phải làm sao cho tốt. ⬜Chủ nhân, cầu xin ngươi cứu giúp bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ chúng ta đây! Van cầu Ngài mà!" Sáu gã đại hán cao lớn vừa quì trước mặt Đoạn Vân vừa khóc lóc thảm thiết. Đoạn Vân rất có hảo cảm đối với những người da vàng Cuồng Chiến Sĩ ở thế giới này, nhưng Đoạn Vân phải là cứu thế chủ, là người khá ích kỉ. thấy, nếu tất cả Cuồng Chiến Sĩ đều là người dưới tay , tuyệt đối đồng ý chút do dự. Dù cho là cả mười mấy vạn Cuồng Chiến Sĩ Đoạn Vân cũng chối từ việc từng bước từng bước làm phẫu thuật cho họ. Nhưng , có họ hàng thân thích gì với đám Cuồng Chiến Sĩ, đem mười mấy vạn người đè ra phẫu thuật, Đoạn Vân sợ mệt đến chết người. có lợi ai hơi đâu tự nhiên kiếm chuyện làm cho mệt? Chỉ có đồ ngu mới làm vậy mà thôi! Ngẫm nghĩ lát, Đoạn Vân : "Sáu người các ngươi là người của Trung Hoa Gia tộc ta, chữa khỏi cho các ngươi là đương nhiên. Bất quá chữa bệnh cho mười mấy vạn người, thiếu gia xin lỗi có nhiều thời gian và tinh lực. Bất quá, ta hứa với các ngươi, sau này có cơ hội ta bàn lại. Ta cũng hy vọng các ngươi phải giữ bí mật, ta nghĩ các ngươi cũng muốn thấy ta chưa tới A Nhĩ Ti Tư bị người ta ám sát rồi! Thôi, đây là sáu viên thuốc, mỗi người viên uống vào !" Sau đó Đoạn Vân móc từ giới tử ra sáu viên Tẩy Tủy Đan đưa cho mỗi người viên. Sáu Chiến Cuồng Sĩ nhận thuốc nghẫm nghĩ chút rồi nuốt ngay. Đoạn Vân khẽ gật đầu rất vừa lòng, : "Tốt lắm! Các ngươi yên tâm, vừa rồi các ngươi phải uống độc dược đâu, mà là Tẩy Tủy Đan có thể đề cao thực lực của các ngươi, ta phỏng chừng còn có thể vĩnh viễn giảm bớt di chứng 'sau cuồng hóa' của các ngươi nữa." Nghe Đoạn Vân xong, sáu gã Cuồng Chiến Sĩ sắc mặt vui vẻ, cười khành khạch khằng khặc lên rất ngu ngốc. Thấy vẻ ngu ngu khờ khờ của họ, Đoạn Vân cũng cười phá lên. ⬜Đoạn Vân, ngươi làm gì ở đây vậy? Sao mà cao hứng thế?" Đoạn Vân quay đầu lại thấy ra là Tam Công Chúa Khải Sắt Lâm, trong tay nàng cầm cái hộp dài, trong hộp biết là cái gì. Đoạn Vân liếc mắt thấy sắc mặt của Khải Sắt Lâm được tốt lắm. Đoạn Vân phất phất tay kêu đám thủ hạ giải tán, rồi cười : "Ta còn tưởng là ai! Nguyên lai là tiểu thiên sứ Khải Sắt Lâm xinh đẹp đáng , làm say mê điên đảo hàng vạn thanh niên của ta! Thất kính thất kính! Xin hỏi Tiểu Lâm Lâm tìm Đoạn mỗ có chuyện gì vậy?" xong Đoạn Vân ôm quyền vái Khải Sắt Lâm cái dài. Khải Sắt Lâm nghe xong, vốn tâm tình rất nặng nề nay trở lại tươi tỉnh lên chút, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác ngọt ngào. Bất quá sau khi cười nàng lại làm bộ mặt rất chán ghét quay về Đoạn Vân. Đoạn Vân cười cười, mặt lộ vẻ kinh ngạc : " Ai nha! Tiểu Lâm Lâm à, nàng hôm nay rửa mặt sao? mặt sao lại còn có ghèn gỉ vậy/" ⬜ , mau lên, tìm nước lại đây! được, còn kịp rồi, ngươi còn mau lau cho ta!" Khải Sắt Lâm vừa nghe vậy rất nóng nảy, ngừng lau mặt mình. Bất quá khi nàng thấy Đoạn Vân đứng bên cười trộm hiểu ngay mình lại bị tên gia hỏa Đoạn Vân này lừa. Khải Sắt Lâm tức giận dùng cánh tay ma pháp sư vô lực của nàng đánh mà như vuốt Đoạn Vân, hơn nữa vốn có bao nhiêu khí lực lại còn sợ đánh mạnh làm đau Đoạn Vân nên dám sử dụng toàn lực. Đoạn Vân bị nàng đánh hồi cảm giác rất thoải mái, cảm giác rất giống xoa bóp làm cho người ta như được bay lên trời chới với như tiên vậy. Cảm giác được cánh tay mềm mại đấm lên cánh tay và ngực làm cho Đoạn Vân rên rỉ như được massage : "A, a, thoải mái quá! Mạnh chút nữa, lên chút! Ai chà! Oái ⬦!" Khải Sắt Lâm tức giận thấy Đoạn Vân vẻ mặt rất hưởng thụ, lực đánh bất giác tăng lên rất nhiều, đánh cho Đoạn Vân cắn răng chịu khổ! Thấy Khải Sắt Lâm có vẻ vui, Đoạn Vân cảm giác được có thể xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy chỉnh sắc hỏi lại: "Khải Sắt Lâm, hôm nay phát sinh ra chuyện gì chứ? Sao nàng mất hứng như vậy?" Khải Sắt Lâm ngẩng phắt đầu lên, nhìn Đoạn Vân muốn gì đó lại thôi . Đoạn Vân tiếp tục hỏi: "Mau cho ta biết ! Ta hứa sau này khi dễ nàng nữa." Khải Sắt Lâm lần nữa ngước lên nhìn , mặt có vẻ ưu thương, khẽ: "Khải Lợi tỷ tỷ bị Phụ Hoàng cấm túc rồi!" ⬜Cái gì? Tại sao? Tra Lí sao lại làm như vậy/" Đoạn Vân giật mình, khẩn trương đến nỗi ngay trước mặt Khải Sắt Lâm cứ trực tiếp gọi thẳng tên Hoàng đế Bệ Hạ ra mà kêu réo. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khải Sắt Lâm, Đoạn Vân ràng ý thức được tội bất kính của mình, vội lấp liếm cười : " Vô ý chút thôi, thất thố tý thôi mà! Bệ Hạ tại sao lại đem Khải Lợi cấm túc vậy?" Khải Sắt Lâm hơi trách cứ Đoạn Vân bất kính với Phụ Hoàng của nàng, sắc mặt có chút khó coi: "Sau khi Khải Lợi tỷ tỷ biết ngươi phải quyết đấu với Ni Khắc Tư gia tộc Ốc Nhĩ Tây, cầu khẩn với Phụ Hoàng, hy vọng lão nhân gia có thể hạ chỉ hủy bỏ trận quyết đấu. Còn Phụ Hoàng nhìn thấy tình ý của Khải Lợi tỷ tỷ với ngươi nên ⬦" ⬜Từ từ ! Stop! Ngươi là Khải Lợi có tình ý với ta? Khải Lợi thích ta hả?" Đoạn Vân hơi giật mình, hoàn toàn ngờ Khải Lợi lại thích mình! Khải Sắt Lâm nghe Đoạn Vân hỏi như vậy, sắc mặt càng khó coi hơn, lớn tiếng kêu lên: "Ta biết nam nhân các ngươi có ai tốt cả, nhất là ngươi tên đại bại hoại này! Hèn nhát! Đồ hèn sợ trách nhiệm!" Đoạn Vân vừa nghe Khải Sắt Lâm xong, biết nàng hiểu lầm vội vàng giải thích: "Khải Sắt Lâm, phải như ngươi nghĩ đâu. Ta cũng thích Khải Lợi, ta vừa rồi chính là vừa kinh ngạc vừa cao hứng! ngờ Khải Lợi cũng thích ta." Khải Sắt Lâm vô cùng kích động vừa nghe Đoạn Vân vậy lập tức bình tĩnh lại. Nàng nhìn chăm chú Đoạn Vân vẻ rất nghi hoặc, tiếp tục kể: "Phụ Hoàng biết xong, giận dữ vô cùng! Lập tức hạ lệnh nghiêm cấm tỷ tỷ ra khỏi hoàng cung!" ⬜Cái gì? Tra Lí cũng dám làm như vậy hả? Lão bất tử ⬦" Đoạn Vân gia hỏa này sợ trời đất lại trực tiếp kêu tên Tra Lí ra chửi, điều này làm cho Khải Sắt Lâm giật bắn mình vội vàng tới bịt miệng Đoạn Vân lại: " được nữa, nếu như bị người khác nghe được tố cáo ngươi mang họa sát thân đó!" Đoạn Vân gỡ tay Khải Sắt Lâm ra, rồi ngửi ngửi hít hít rất bỉ ổi: "Ừm! Thơm quá!" ⬜Ngươi... !" Khải Sắt Lâm quả thực muốn té xỉu, ngờ Đoạn Vân lại vô lại như thế. Còn đúng là mình trước mặt tên Đoạn Vân đáng hận này bao giờ có thể giận được, hơn nữa mình dường như còn rất thích tính "vô lại" của nữa mới chết cơ chứ. Đoạn Vân cười : "Tốt lắm, tình của Khải Lợi ta nghĩ biện pháp sau. làm người ta hưng phấn a, ngờ Khải Lợi lại thích ta. Được rồi, Khải Sắt Lâm, nàng có ưa thích ta ?" ⬜Ngươi! Người ta ⬦ nhưng Khải Lợi tỷ tỷ, ta ⬦" Khải Sắt Lâm bị Đoạn Vân hỏi như vậy vừa thẹn vừa giận ra được câu nào cho ràng cả. Đoạn Vân cười cười, để ý đến nàng nữa, trực tiếp cầm lấy cái hộp trong tay nàng. Vừa mở ra thấy đó là thanh kiếm, nhìn qua màu sắc hình dạng cũng tệ lắm. ⬜Đây là kiếm báu Phụ Hoàng kêu ta đưa cho ngươi, nó tên là Phong Chi Nộ Hống (cơn cuồng nộ của gió), là á thần khí. Cha muốn ngươi bị tổn thương gì." Khải Sắt Lâm giải thích. "Phong hệ hả? Tốt, tốt quá! Diệp Thành!" Vừa nghe đến đây là kiếm thuộc Phong hệ, Đoạn Vân hô to tiếng vào trung. Chỉ chốc lát, Diệp Thành sau tiếng ⬜Vèo!!!⬝ xuất trước mặt Đoạn Vân. Đoạn Vân ném cho thanh "Phong Chi Nộ Hống" : "Cầm lấy, Tra Lí tặng thanh Phong hệ á thần khí này đó! Sau này nó là của ngươi." Diệp Thành rất hưng phấn, tiếp lấy thanh kiếm ngừng săm soi vuốt ve: "Cám ơn thiếu gia! Kiếm tốt! Miễn cưỡng có thể sử dụng được." Còn Khải Sắt Lâm vừa nghe xong thiếu chút nữa té xỉu, đây là Phụ Hoàng nàng đặc biệt ban cho Đoạn Vân, để thắng trận quyết đấu mà! Thanh kiếm á thần khí này ngay cả những Kiếm Thánh trong cung cũng rất khao khát được sở hữu! ngờ Đoạn Vân này lại tiện tay quẳng cho thủ hạ như vậy, cứ như đó là món đồ rẻ mạt bọt bèo nhạt nhẽo lèo phèo như xương heo ấy nhỉ!
Chương 41. Sủng vật tiểu bạch nghi cự long Thấy Đoạn Vân tiện tay đưa á thần khí cho hộ vệ mình tỉnh như , Khải Sắt Lâm có chút phẫn nộ với Đoạn Vân: "Đoạn Vân, ngươi làm sao mà lại làm như vậy được hả? Đây là Phụ Hoàng ban cho ngươi mà!" Đoạn Vân vỗ vỗ vào miệng : "Phụ Hoàng nàng nếu thực muốn ban tặng cho ta đưa thanh kiếm cho Tế tự đâu! ràng chỉ làm cho qua chuyện thôi! Bất quá, làm như vậy với ta ra có thể giải thích được, làm vua phải biết cân nhắc. Điểm ấy ta rất bội phục !" "Khả ⬦" Khải Sắt Lâm còn muốn gì nữa, nhưng vừa thấy Đoạn Vân có vẻ vui nên cũng nữa. Hai người cứ trầm mặc như vậy hồi lâu. lát sau, Đoạn Vân phá vỡ im lặng, bật cười : "Thôi! cần như vậy nữa! Như vậy nhiều vui đâu. Khải Sắt Lâm, ngươi có biết Tẩy Tủy Đan ?" Khải Sắt Lâm nghi hoặc nhìn Đoạn Vân vài lần rồi : "Đương nhiên là biết, hôm đấu giá có cả ta và Khải Lợi tỷ tỷ cùng với ngươi mà. Sau đó lại cũng có ít những việc thần kỳ liên quan tới Tẩy Tủy Đan liên tục truyền đến từ khắp nơi trong thiên hạ. Nghe còn có chuyện làm cho lão thái bà biến thành đại mỹ nữ nữa kia mà! Mà sao?" Đoạn Vân cười cười quỷ dị, gì thêm cả. Khải Sắt Lâm ngừng đánh giá thái độ của Đoạn Vân, rồi ngừng đoán già đoán non. lát sau Khải Sắt Lâm hơi giật mình dùng ngữ khí nghi ngờ hỏi Đoạn Vân: "Đoạn Vân, ngươi phải là muốn Tẩy Tủy Đan là do ngươi chế luyện ra chứ?" Vừa xong, Khải Sắt Lâm cố gắng hồi tưởng buổi đấu giá hôm đó, nhớ lại những phản ứng của Đoạn Vân, càng nghĩ càng cảm thấy Đoạn Vân rất khả nghi. Thần sắc hưng phấn mặt nàng càng lúc càng tăng. Đoạn Vân cười hì hì rồi : "Nàng xem nào? Muốn biết hả? Lại đây hôn ta cái rồi ta cho nàng!⬝ Khải Sắt Lâm vừa nghe Đoạn Vân lại muốn mình hôn , nhất thời đỏ mặt, bất quá biết ma xui quỉ khiến thế nào mà nỗi tò mò cộng thêm niềm ao ước mãnh liệt vể Tẩy Tủy Đan xô đẩy nàng tiến về phía trước, đôi môi đỏ mọng quệt khẽ vào má trái của Đoạn Vân. Xong việc, Khải Sắt Lâm thẹn thùng muốn nới rộng khoảng cách với Đoạn Vân bất chợt kinh hoảng phát ra hai tay tội ác của Đoạn Vân chẳng biết từ khi nào ôm chặt lấy eo của mình. Muốn mở miệng phản đối, nhưng khi nàng vừa hé hé đôi môi ra nhất thời cảm giác có đôi môi ấm áp và hơi ẩm ướt mềm mại áp vào môi mình. Đó là môi của Đoạn Vân. Đoạn Vân lại thừa dịp Khải Sắt Lâm còn chú ý hôn luôn Khải Sắt Lâm nụ hôn ướt át kiểu Pháp. Khải Sắt Lâm bị Đoạn Vân đột ngột hôn cái làm nàng gần như thở ra hơi, muốn đẩy ra, nhưng lại thấy tay chân bối rối, tìm ra nửa điểm khí lực. Cái làm cho nàng thể ngờ được nhất chính là nàng phát giác ra mình lại rất thích loại cảm giác này.Khi cái lưỡi đầy ma lực của Đoạn Vân đột nhập được vào thành trì của nàng, lưỡi thơm tho của nàng chẳng biết tại sao lại hưởng ứng nhiệt tình. Đoạn Vân ngừng hưởng thụ những mật ngọt từ cái hôn đầu đời của Khải Sắt Lâm. Hai người cứ như vậy đứng hôn nhau say đắm gần cả phút. Rốt cục, hai đôi môi cũng phải tách ra mà quyến luyến muốn rời. Đoạn Vân vẫn ôm Khải Sắt Lâm như trước, vuốt ve lưng nàng, rất ôn nhu: "Làm lão bà của ta nhé?" ⬜Ừm! Nhưng tỷ tỷ cũng thích ngươi mà!" Khải Sắt Lâm vẻ mặt nhu tình nhìn Đoạn Vân, rất tình nguyện. Nghe Khải Sắt Lâm , Đoạn Vân có chút thương cảm. buông Khải Sắt Lâm ra, vẻ mặt hơi thất vọng, trong lòng rất mâu thuẫn. Mình chỉ có , hơn nữa dường như còn có tiểu lão bà Tạp Sắt Phu. Chẳng lẽ mình muốn làm Vi Tiểu Bảo phong lưu đa tình? Nhưng ⬦⬦ ⬜Nếu ta và tỷ tỷ đồng thời gả cho ngươi! Bất quá Khải Lợi tỷ tỷ bị Phụ Hoàng gả cho Nhị vương tử Lôi Ngạo Đế Quốc rồi. Làm sao bây giờ đây? Ta mà với Phụ Hoàng nhất định người đồng ý. Vân ca, nếu ngươi cầu Phụ Hoàng xin Người đem Khải Lợi tỷ tỷ gả cho cái tên Nhị vương tử đó, dù sao ngươi cũng từng cứu Phụ Hoàng mà. Nếu tỷ tỷ có ngươi là có hạnh phúc đâu, nàng mấy ngày gần đây cứ ngồi mình khóc lóc suốt." Tâm tình Khải Sắt Lâm cũng rất buồn rầu, rồi lại giở giọng rất ngây thơ thế với Đoạn Vân. Đoạn Vân suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vẻ quyết liệt: " nhất định phải rồi, chỉ cần Phụ Hoàng ngươi mà đáp ứng, ta cướp người!" xong cũng để ý đến Khải Sắt Lâm giật bắn cả người, lấy ra hai lạp Tẩy Tủy Đan. Ngẫm nghĩ lát, Đoạn Vân tiếp tục : "Đây là Tẩy Tủy Đan! viên cho ngươi còn viên khác, nàng ngấm ngầm đưa cho Khải Lợi." Khải Sắt Lâm nghe xong vẻ mặt rất kinh ngạc, miệng há hốc có thể trực tiếp nhét vào đó quả táo lớn, vẻ mặt kinh hãi nghi ngờ về hai lạp đan dược tay Đoạn Vân. Nàng chỉ thấy Tẩy Tủy Đan lần tại buổi đấu giá, mặc dù chỉ là nhìn thấy lần nhưng sức hấp dẫn gì so sánh được của nó làm nàng bao giờ quên được. Khải Sắt Lâm liếc mắt nhìn hai lạp đan dược này thấy có gì khác biệt với những viên mình thấy lần trước. Đoạn Vân lấy tay Khải Sắt Lâm áp vào người mình, ánh mắt nghiêm túc : "Ta hy vọng nàng hãy vì ta mà giữ bí mật này!" Khải Sắt Lâm khẽ gật đầu như người máy. Sau khi tìm cơ hội đuổi Khải Sắt Lâm lúc này có vẻ hơi si ngốc trở về, Đoạn Vân tới góc của sân viện, ở đó có tên ma sủng mới của Đoạn Vân nằm ườn người ra - Phì Tử! Đoạn Vân lại đây chính là muốn làm cho Phì Tử thăng cấp. Thất cấp thôi đối với Đoạn Vân mà hơi bèo. Cứ theo Đoạn Vân tính toán: ta bây giờ chỉ có vỏn vẹn mấy con ma thú làm sủng vật, có số lượng phải có chất lượng bù vào chứ! Theo quy củ cũ, trực tiếp cho mười viên Tẩy Tủy Đan uống vào. Sau khi lần nữa hao phí mười lạp Tẩy Tủy Đan, xem ra bao nhiêu đồ dự trữ của Đoạn Vân dốc sạch túi rồi. Do đó Đoạn Vân định sau khi quyết đấu phải bế quan vài ngày. là để củng cố thực lực của mình, từ khi chân khí đột phá đến tầng thứ hai tới nay lực lượng của Đoạn Vân tương đương với kiếm sĩ cấp năm, hơn nữa khi vận hành khinh công, tốc độ lại có thể vượt qua cả Kiếm Thánh, nếu phối hợp với Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm quả là tuyệt diệu. Đoạn Vân cơ bản có thể chống lại thất cấp kiếm sĩ mà vẫn thất bại. Sau đó Đoạn Vân định luyện thêm vài viên Tẩy Tủy Đan, chủ yếu để cho Thú Nhân hộ vệ của mình phục dụng. Tới nay Đoạn Vân có trăm hai mươi tên Thú Nhân võ sĩ chịu huấn luyện ma quỷ của Đoạn Vân rốt cục đột phá tới lục cấp rồi, hơn nữa còn có ít tên đạt tới thất cấp, điều càng làm cho Đoạn Vân hưng phấn hơn nữa chính là có năm gã đột phá tới bát cấp. đến điều này, thể nhắc đến chút về Miêu nữ thích khách La Lị, nàng cũng đạt tới bát cấp. Miêu nữ thích khách bát cấp chứ đùa sao, loại này đâu phải dễ dàng thấy được! vài giờ sau, Phì Tử vốn từ là Đại địa chi hùng cao năm sáu thước biến thành tiểu nam hài mập mạp sáu bảy tuổi. Kết quả như vậy làm cho Đoạn Vân rất giật mình, Ngưu Ma Vương còn thể trực tiếp hóa thành hình người mà? Làm sao mà Phì Tử lại trực tiếp biến thân như vậy được? Sau khi hỏi lại Ngưu Ma Vương và Phì Tử, Đoạn Vân mới hiểu được bí trong đó. Nguyên lai Đại địa chi hùng khi trưởng thành là Cửu cấp ma thú, còn Cuồng bạo dã ngưu cho dù trưởng thành, tối đa cũng chỉ là thất, bát cấp. Ngưu Ma Vương có thể là Cửu cấp Cuồng bạo dã ngưu duy nhất. Hơn nữa Phì Tử tuổi còn , hiệu quả thay đổi hình dáng của tẩy cân phiệt tủy cũng rất mạnh. Dược lực của mười lạp Tẩy Tủy Đan đối với mà cũng có hơi quá liều. Do đó Phì Tử có thể trực tiếp hóa thành hình người. Nhìn Phì Tử hồng hào mập mạp, Đoạn Vân cười cười : " thể tưởng tượng được cả người của ngươi thành hình tròn như thế này, tiểu hài tử cần phải giảm béo phì thôi. Như vậy , vì tương lai của ngươi, sau này ta giảm phân nửa thức ăn của ngươi, thế nào?" Phì Tử đáng vừa nghe hơi nóng nảy, cả người dựng lên, quay tròn nhiều vòng trong trung rồi rơi phịch xuống đất lăn lông lốc quãng dài rồi vội : "Chủ nhân, có thể làm được , ta đây bây giờ còn , cần phát triển thân thể, ăn no đủ sức lực để dậy . Mà ta đây dậy chậm tương lai khẳng định xám xịt lắm a! Chủ nhân ca ca, van cầu ngươi đó, cầu xin ngươi mà!" Theo Đoạn Vân Phì Tử hôm nay tựa như tiểu hài tử cứ nắm lấy chéo áo của mà cầu xin ngừng: "Ba ba, ta muốn món đồ chơi kia!" Cười to hồi, Đoạn Vân mới : "Được, bất quá ngươi phải ngoan ngoãn cơ!" ⬜Ta đây nhất định ngoan, nhất định ngoan! Chủ nhân ngươi yên tâm , ta đây nhất định biểu ra rất ngoan ngoãn! Ta đây là đứa trẻ dễ dạy đáng mà!" Phì Tử vừa nghe Đoạn Vân hứa xong, lập tức nhảy dựng lên chạy lung tung khắp nơi. Còn lúc này Tiểu Bạch lại nhảy vào ngực Đoạn Vân, rất ôn thuận nằm gọn trong lòng Đoạn Vân, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Phì Tử. Tiểu Bạch vừa ra, Phì Tử bên nhảy nhót vui như hội, đột nhiên chú ý tới ánh mắt của Tiểu Bạch, lập tức ngừng lại, chỉ thấy cả người có chút khẩn trương, thân thể hơi run rẩy : "Cự, Cự long!" ⬜Cái gì? Long? Ở đâu có Cự long?" Đoạn Vân tay ôm Tiểu Bạch dáo dác nhìn chung quanh. , Đoạn Vân vốn là "truyền nhân của rồng " lại hoàn toàn mù tịt về rồng ở cõi dị giới này. Thần sắc Phì Tử hơi khẩn trương, cánh tay bé mập ú chỉ chỉ vào ngực của Đoạn Vân, Đoạn Vân lập tức hiểu ngay muốn gì. giơ Tiểu Bạch lên đánh giá trong ngoài, nhìn tới nhìn lui cũng thể thấy được liên lạc giữa Tiểu Bạch có chút lực sát thương nào với đại long thực lực cường hãn. Nhưng cửu cấp ma thú mà làm sao nhìn sai được? Vì vậy Đoạn Vân hỏi lại Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương cũng hơi khẩn trương : " Chủ nhân, kỳ tháng trước ngươi kêu ta đây bế Tiểu Bạch, ta đây phát ra rồi. Bất quá con rồng của Ngài uy hiếp ta bảo ta được . Ta đây vì vậy mới dám cho ngươi biết." Đoạn Vân lần nữa đánh giá Tiểu Bạch, nhìn qua nhìn lại, lật tới lật lui mấy lần mà vẫn phát ra cái gì cả. Vì vậy Đoạn Vân trực tiếp hỏi Tiểu Bạch: " Tiểu Bạch, ngươi cho ta biết, ngươi rốt cuộc có phải là Cự long ?" Còn Tiểu Bạch lúc này lại giả ngu, nó căn bản thèm để ý tới Đoạn Vân, mực ngó ngoáy loạn xạ trong ngực Đoạn Vân, trừ việc này tỏ vẻ gì khác. Đoạn Vân tìm mọi biện pháp cũng moi ra được từ Tiểu Bạch nửa điểm tin tức gì. Đoạn Vân bất lực đành phải buông tha cho nó. Đoạn Vân cho rằng, mặc kệ Tiểu Bạch có phải là rồng , nó cũng là sủng vật của mình. Người thứ nhất mà gặp được khi tới dị giới chính là Tiểu Bạch, trải qua thời gian ở chung với nhau, Đoạn Vân hoàn toàn coi Tiểu Bạch như hạt minh châu quý báu. Duyên phận giữa người thú làm hề đề phòng gì cả. Tiểu Bạch còn chưa ra tự nhiên phải có đạo lý của nó, mình hà tất ép nó làm gì! Hôm nay, Đoạn Vân lần nữa đem Tiểu Bạch lật qua lật lại nhìn khắp nơi, rồi hỏi: "Tiểu Bạch a, Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc có phải là Cự long ?" Tiểu Bạch cười : "Muốn biết hả, cho ta năm mươi phiếu đề cử, rồi ta cho ngươi!" Đoạn Vân vẻ mặt đau khổ : "Phiếu hôm nay làm cho lão bản Độc Lãnh Giả muốn chết rồi, làm gì còn có nữa!" Tiểu Bạch trợn trắng mắt: "Ngươi cần nữa sao? Chân bổn!" Đoạn Vân lập tức nặn ra vẻ tươi cười: " Các Đại ca Đại tỷ, hôm nay mọi người khỏe , ăn có ngon miệng ?" Còn lúc này Tiểu Bạch vỗ đầu của Đoạn Vân cái: "Đồ tham ăn, ta là muốn có đề cử!" ⬜ phải là bắt buộc phải thiết lập quan hệ trước sao?" Đoạn Vân vẻ mặt ủy khuất, rốt cuộc ai là chủ nhân đây? Tiểu Bạch cả giận : "Phế vật! Chủ nhân như ngươi quả thực làm ta mất mặt! Nhìn đây này!" Chỉ thấy Tiểu Bạch gỡ từ vai xuống khẩu tiểu liên AK47, quay về các vị độc giả điên cuồng hét lên: " Bây giờ bắt đầu đả kiếp, đem phiếu đề cử giao ra đây nhanh lên cho ta!"
Chương 42. Quyết đấu đổ cục cao ngạch chú Hôm nay đến ngày Đoạn Vân và Ốc Nhĩ Tây quyết đấu. Tối hôm qua, hai người nhà Phổ lão đầu, hai người nhà Lạp Hi Đức, Tạp Sắt Phu, Lị Lị Lộ và Khải Sắt Lâm cùng với Đoạn Vân tụ tập lại với nhau, cử hành bữa tửu yến linh đình. Giữa những người này, chỉ có lão đầu là hề lo lắng gì về trận quyết đấu của Đoạn Vân. Dù sao lão ta cũng biết chút chi tiết về Đoạn Vân! Phải là thế này: nếu ai dám đối nghịch với Đoạn Vân, coi như người đó muốn chết hết muốn sống rồi! Lão đầu làm sư phó của Đoạn Vân từ đó tới giờ cuộc sống của lão rất thoải mái. Vốn năm mươi tuổi rồi mà lão cùng tình nhân Mã Lệ Á dưới tác dụng của Tẩy Tủy Đan Đoạn Vân tặng cho, biến thành đôi vợ chồng son mới hơn ba mươi tuổi. Cuộc sống long tinh mãnh hổ (ý chuuyện phòng the rất mạnh mẽ) vui vẻ làm lão vô cùng thoải mái. Mấy ngày hôm trước lão đầu lại còn tìm đến Đoạn Vân xin cả cái "Kim thương bất khuất" và "Tu nữ cũng điên cuồng" nữa, làm Đoạn Vân sặc cười gần như ngất lịm ! bạn câm của Lạp Hi Đức cũng bắt đầu bập bẹ tập những từ đầu tiên. Bất quá cái làm cho Lạp Hi Đức hơi khó nuốt chính là thanh của Lệ Ti lại là tiếng trẻ con dớt dát. Đoạn Vân phỏng chừng đây là vì thanh đới còn rất yếu ớt, qua hai tháng nữa khi thanh đới hoàn toàn mạnh khỏe cũng trở lại bình thường thôi. Ánh mắt Tạp Sắt Phu và Khải Sắt Lâm nhìn Đoạn Vân tràn ngập nhu tình cùng say đắm, điều này làm cho Lị Lị Lộ hơi giật mình. Đương nhiên cũng chỉ là giật mình thôi, Lị Lị Lộ tạm thời còn chưa thích Đoạn Vân mà, dù sao hai người kết giao cũng chưa sâu quá. Bất quá thiết tưởng mỡ béo treo miệng mèo đói tên Đoạn Vân háo sắc này làm sao lại buông tha tuyệt thế mỹ nữ như vậy chứ? Địa điểm quyết đấu là ở Đấu Thú Trường của Hoàng gia, bình thường rất nhiều cuộc quyết đấu hoặc luận võ đều cử hành ở chỗ này. Hoàng gia Đấu Thú Trường được đặt diện tích rất lớn, hơi giống như căn phòng hình tròn, giữa các phòng có cửa sổ hình tròn lộ thiên lớn, ánh nắng vàng óng như mật ong rực rỡ từ bên ngoài có thể chiếu vào trong trường. Giữa Đấu Thú Trường có bình đài hình tròn lớn, đó là nơi quyết đấu. Chung quanh là những chỗ ngồi đặc biệt dành cho các Hoàng thất và quan lại. Đoàn người dẫn đầu là lão đầu, Lạp Hi Đức và Đoạn Vân tới giác đấu trường rất đúng giờ. Đoạn Vân tay trái ôm thanh kiếm chế theo kiểu Trung Hoa, thân mặc bộ khôi giáp liền khối. Khôi giáp này là do tiểu đội Ải Nhân của Gia tộc trải qua năm ngày luyện chế liên tục ngủ nghỉ mới thành công, có thể ngăn cản kích từ bát cấp trở xuống, lại còn được lão đầu phong ấn Bát cấp ma pháp - Phong thần thủ hộ. Đoạn Vân giơ tay phải lên chào khán giả chung quanh lúc này nhiệt tình tiếp đón ! Người sau chính là Phì Tử lúc này biến thành bản thể, theo phía sau là bốn Thú Nhân hộ vệ và Diệp Thành. Vì để qua mặt mấy người Tra Lí, bốn hộ vệ đó đều được tùy tiện tuyển ra từ đám hộ vệ phải là Thú Nhân của Đoạn Vân Gia tộc, thực lực cũng chỉ khoảng cấp bốn trở xuống. Sách lược quyết đấu của Đoạn Vân hôm nay là để cho Phì Tử đè bẹp chiến sủng của Ốc Nhĩ Tây, còn mình dùng quyển trục đập chết Ốc Nhĩ Tây láo lếu kia. Ngươi hỏi quyển trục ở đâu ra hả, đó là vào cái ngày ta bửa đầu Tra Lí lão bất tử đó, lúc đó Tra Lí phải cho Đoạn Vân muốn lấy gì lấy sao? Đoạn Vân ngoại trừ lấy hơn mười quyển trục trị liệu, còn thuận tay vơ vét mười mấy quyển trục công kích thất bát cấp. Hôm nay Đoạn Vân chính là muốn dùng quyển trục của Tra Lí đập chết cái tên khốn khiếp kia, sau đó cám ơn Tra Lí! Hừ hừ! quyết đấu trường người ra kẻ vào tấp nập. Đoạn Vân phỏng chừng tuyệt đối dưới vạn người. Ngồi ghế chủ tọa đài chính là Tra Lí và vài trọng thần, người xem bốn phía lố nha lố nhố tự tìm lấy chỗ ngồi ở xung quanh vòng tròn quyết đấu. Ai có chỗ ngồi đứng xem. Hơn nữa còn bàn luận ngừng nữa. Đoạn Vân thẳng về phía đài chủ tịch, hướng về Tra Lí vái chào, : "Tiểu thần Đoạn Vân tham kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn phúc!" Tra Lí cười cười, : "Hảo, Đoạn Vân à, ta hy vọng ngươi hôm nay biểu tốt, chủ yếu nhất là được có chuyện gì. Quyết đấu hôm nay ta hạ chỉ, chỉ chạm đến là được, nếu cảm thấy chống đỡ nổi bất quá cứ đầu hàng là xong. Nếu ai mà hạ độc thủ dưới tình huống đối phương nhận thua, chớ có trách ta khách khí." Câu sau của Tra Lí là quay về Bố Khoa Duy Kì và Ốc Nhĩ Tây đứng bên . Thấy ánh mắt uy nghiêm của Tra Lí, Bố Khoa Duy Kì và Ốc Nhĩ Tây vội vàng vái Bệ Hạ lễ, luôn miệng dạ thưa. Còn Đoạn Vân lại thừa dịp Tra Lí xoay người hướng về phía Khải Sắt Lâm mấy vị Công chúa đứng cạnh Tra Lí đá lông nheo liếc mắt đưa tình. Khải Lợi liếc mắt về phía Tra Lí ra hiệu, cảnh cáo Đoạn Vân, còn Khải Sắt Lâm cả mặt đỏ ửng lên. Lị Lị Lộ cười cười lơ đễnh, hai vị Công chúa khác hơi giật mình. Còn nàng Tạp Sắt Phu, nãy giờ đứng bên cạnh Bộ trưởng Tài chính Khắc Mễ Kì cứ nhìn chằm chằm Đoạn Vân, trong lòng thầm lôi cả ba vạn chín nghìn đức tính tốt đẹp cùng mười tám đời tổ tông của những tên dâm dê dậm dật mà mắng tiếng "Sắc lang". Đoạn Vân nhanh chóng quay về Tạp Sắt Phu chúm môi thè lưỡi, rồi lập tức chuyển hướng về Tra Lí hỏi: " Bệ Hạ, xin hỏi hôm nay ta và Ốc Nhĩ Tây thiếu gia quyết đấu có khai thiết đánh cuộc hay ?" Tra Lí nhìn nhìn Đoạn Vân, cười : "Có! Hơn nữa tỉ lệ cá cược cũng rất lớn. Mua Ốc Nhĩ Tây thắng mười bồi , mua ngươi thắng bồi mười! Xem tình hình trước mắt, số người mua ngươi thua đạt tới ức kim tệ rồi, còn bên mua ngươi thắng đến ngàn vạn. Hơn nữa lại là Bố Khoa Duy Kì làm chủ sòng! Bố Khoa Duy Kì còn với bổn Hoàng đưa ra điều kiện người chiến thắng có thể chiếm được chức vị phụ trách vạn quân của Đế quốc Hoàng gia kỵ sĩ Đoàn. Hơn nữa bổn Hoàng cũng ưng chuẩn rồi, Đoạn Vân ngươi cần phải nắm lấy cơ hội cho tốt nhé! Bổn Hoàng tuy chí công vô tư nhưng phi thường kì vọng ngươi mặc giáp mang gươm chỉ huy quân đội hào sảng giết địch xông pha chốn sa trường!" ⬜Còn nắm chắc cơ hội gì nữa? Tra Lí lão bất tử ngươi chẳng lẽ cho rằng Đoạn Vân ta nhất định thất bại sao? Lại bảo Tế tự và võ tướng tranh đoạt binh quyền, ngươi ràng chính là muốn đem chức vị kia cho Ốc Nhĩ Tây mà! Hừ! Tra Lí ơi, bàn tính của ngươi gảy sai rồi!" Đoạn Vân trong lòng rất hậm hực, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh gật đầu hưởng ứng, sau đó chuyển hướng về phía Bố Khoa Duy Kì hỏi: "Xin hỏi Hữu tướng đại nhân, tỉ lệ có thể thay đổi ? Ta là người quyết đấu có thể mua được ?" Bố Khoa Duy Kì cười cười: "Có thể chứ, bất quá căn cứ theo quyết đấu công ước, người quyết đấu chỉ có thể mua mình thắng thôi! Do đó ngươi nếu nghĩ nhân cơ hội này kiếm tiền chắc chắn làm được đâu! Ha ha! Yên tâm, quyết đấu cũng sắp bắt đầu rồi, cho đến bây giờ tỉ lệ bồi thường dựa theo quán lệ vẫn thay đổi. Hơn nữa cũng cần theo quán lệ nữa, ta tuyên bố tỉ lệ bồi thường hôm nay thay đổi." Đoạn Vân cười cười, mang theo vẻ mặt hí hửng : "Được, tỉ lệ thay đổi nữa ta đây mua nhiều. Ta mua hai ngàn vạn, đương nhiên là mua mình thắng!" xong Đoạn Vân móc ra cái hộp bên trong là tạp phiến trị giá hai ngàn vạn, dúi vào tay Bố Khoa Duy Kì. Bố Khoa Duy Kì run rẩy tiếp nhận tạp phiến trong tay Đoạn Vân, nhìn nhìn kiểm tra, thấy đúng là hai ngàn vạn. cảm thấy rất kinh ngạc, sắc mặt có chút khó coi thầm nghĩ: chẳng lẽ nắm chắc mình thắng như vậy sao? là Tế tự, lại nghe có ma sủng cường hãn nào, làm sao có thể tự tin như vậy được? Chẳng lẽ có cú sát thủ bí mật gì đó ư? Trong lòng Bố Khoa Duy Kì mặc dù hơi lo lắng, nhưng vừa nghĩ đến ma sủng của nhi tử cảm thấy có gì phải lo lắng nữa. "Được, ngươi muốn tặng tiền cho ta, ta đây khách khí nữa!" Bố Khoa Duy Kì bình tĩnh tiếp nhận cú đặt cược khổng lồ của Đoạn Vân. ⬜Từ từ, Phổ Hi Kim ta cũng muốn mua Đoạn Vân đệ tử mình thắng, ta mua trăm vạn thôi!" Phổ lão đầu xong còn làm bộ rất đau lòng vỗ vỗ vai Đoạn Vân : " Vân nhi a, vi sư cũng chỉ có thể ủng hộ ngươi như vậy thôi!" Làm trong lòng Đoạn Vân chỉ có thể chửi thầm ông già gian trá. trăm vạn này cũng là khoản tiền mà lão đầu mượn của Đoạn Vân khi mới ra ! Lão quả là giỏi làm tiền, chỉ đảo mắt là có thể biến thành ngàn vạn rồi. ⬜Ta cũng mua huynh đệ Đoạn Vân thắng, đây là năm mươi vạn. Huynh đệ, nhà lão ca phải giàu có gì, thứ lỗi!" Đấy là Lạp Hi Đức. "Vân ca, ta mua ngươi thắng, Bố Khoa Duy Kì đại nhân, đây là trăm vạn." Khải Sắt Lâm cũng góp mặt. Hơn nữa cách Khải Sắt Lâm xưng hô với Đoạn Vân làm cho mọi người ở đây kể cả Tra Lí ai cũng phải giật mình! "A! Làm sao mà chỉ có trăm vạn vậy? Vân ca, ta cũng mua ngươi thắng, Phì Tử giúp ngươi thắng. Bố Khoa Duy Kì đại nhân, đây là năm trăm vạn, là Cha ta kêu ta mua đó." Tạp Sắt Phu quay về Khải Sắt Lâm dằn giọng chữ "cha". Còn Khải Sắt Lâm lại quay ngoắt hừ tiếng. Cử động này làm cho Bố Khoa Duy Kì hơi bối rối, ngờ nhân duyên của Đoạn Vân lại tốt như vậy, còn Tam Công chúa và Tạp Sắt Phu có quan hệ với Đoạn Vân cũng khó mà tưởng tượng được. Đánh cược lớn như vậy, nếu thay đổi tỉ suất, kiểu này toàn bộ gia sản của mình coi chừng phải vơ vét đến cả nồi niêu bát đũa, chổi cùn rế rách, xoong thủng chảo thủng tất tần tật mà đem ra bồi thường sạch ! Chỉ còn tự trách mình nhất thời xúc động thôi. Bất quá, Đoạn Vân làm sao có thể thắng chứ? Chẳng lẽ bọn họ vừa ngu vừa hồ đồ dùng phương thức này để ủng hộ Đoạn Vân ? Cách này cũng quá ư là ấn tượng ấy nha⬦! ⬜Đoạn Vân, ngờ ngươi tự tin như vậy. Được, như vậy bổn Hoàng cũng mua ngươi trăm vạn ủng hộ! Bố Khoa Duy Kì, nếu Đoạn Vân thắng, ngươi thể đem tiền giao đủ cho bổn Hoàng đâu! Ha ha!" Tra Lí lại cũng nhảy bổ vào tham gia. Điều này làm Bố Khoa Duy Kì càng thêm khó khăn. Tra Lí tham gia vào, cho dù Bố Khoa Duy Kì có muốn quịt cũng dám. Đoạn Vân mừng rỡ hí hửng, theo tỉ lệ bồi thường như bây giờ, nếu Ốc Nhĩ Tây thua nhà Bố Khoa Duy Kì phải móc túi ra hơn ba ức kim tệ (ba trăm triệu). Ba ức, cả nền tài chính của đế quốc năm cũng chỉ thu vào hơn mười ức. Cũng biết Bố Khoa Duy Kì đáng thương có tiền bồi thường hay nữa. trả hả? Tra Lí Bệ Hạ mua, là Hữu tướng nho mà dám trả sao? Nghe đây, Bố Khoa Duy Kì, ta đem nhi tử của ngươi đánh cho dở sống dở chết, ngươi lại còn phải đem đống tiền cống cho ta! Bổn thiếu gia là người văn minh, ta thèm giết nhi tử của ngươi, mà ta giết cả nhà ngươi cơ! Ai dà, xem ra có đống người sắp phải sống rất khổ cực rồi. Kỳ với gia sản của đại nhân vật như Bố Khoa Duy Kì, số tiền đó cũng có thể chạy vạy đủ. Chỉ có điều sau lần bị Đoạn Vân bóc lột, nhà Bố Khoa Duy Kì đều phải tiến hành chiến dịch phi thường khốc liệt "Chỉnh phong vận động ", vận động mọi người trong nhà " Gian khổ phác tố, tiết kiệm trì gia!" (gian khổ để sống sót, tiết kiệm để duy trì).