Bá Y Thiên Hạ - Độc Cô Lãnh Giả (458C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30. Ngã giáo ải nhân lai luyện cương

      Đoạn Vân ở Gia tộc Luyện võ trường vòng vòng, thấy trăm Thú Nhân chiến sĩ huấn luyện ở đây với tinh thần rất kiên định, cảm thấy rất vui mừng. Thấy thủ hạ mình tiến bộ ngừng, Đoạn Vân nghĩ mình cũng nên bỏ thêm nhiều thời gian để luyện công cho tương xứng, mặc dù là người có da mặt rất dày. Gần đây Đoạn Vân cảm thấy chân khí của mình cứ ngày càng mạnh lên ít, nhưng Đoạn Vân vẫn cảm thấy tiến bộ quá chậm. Chiếu theo Diệp Thành, Đoạn Vân bây giờ có thực lực kiếm sĩ cấp ba, mặc dù Thái Cực quyền đích thực là loại quyền thuật bác đại tinh thâm, bằng vào chiêu thức cao minh có thể chống lại cao thủ cấp năm mà bị hạ phong. Nhưng Đoạn Vân ngoại trừ biết mấy chiêu Thái Cực quyền được đơn giản hóa, những chiêu thức khác coi như mù tịt. Thái Cực kiếm pháp Đoạn Vân trước kia cũng có được học qua, nhưng kiếm nơi này vừa nặng vừa dài, khổ kiếm lại quá lớn so với Đoạn Vân, căn bản cầm hợp tay.


      Vì vậy Đoạn Vân quay lại thư phòng, lúc này Liên Na ra khỏi phòng rồi. Đoạn Vân lấy da thú và bút lông ra vẽ vời hồi. À, ra Đoạn Vân muốn vẽ lại thanh kiếm, thanh kiếm theo hình thức cổ kiếm Trung Quốc mà thường hay thấy dùng trong các phim võ hiệp TV. Dựa vào ký ức đại khái, rồi điều chỉnh thêm chút cho phù hợp với mình, hơn phút sau, thanh cổ kiếm Trung Quốc được thể khá sinh động giấy da. Nghĩ ngợi chút, Đoạn Vân lại vẽ thêm thanh binh khí khá dài: trường thương. Sau hồi nhìn ngắm cẩn thận, cảm thấy rất hài lòng .


      Để chế tạo vũ khí cho mình, Đoạn Vân trực tiếp tìm tới Cáp Lợi, chính là tiểu đội trưởng Ải Nhân mà lúc trước được Đoạn Vân giao cho nhiệm vụ phụ trách binh khí cho Gia tộc. Đoạn Vân lấy bản vẽ kiếm và thương của mình đưa cho tên Ải Nhân này, thợ rèn cấp tám xem qua. Tiểu Ải Nhân cầm lấy suy nghĩ hồi, rồi với Đoạn Vân : " Thiếu gia, Ngài gọi cái binh khí này là kiếm hả, đây phải thanh chủy thủ hơi dài mới đúng! Theo cầu của Ngài, vừa mỏng vừa , căn bản có lực sát thương gì cho lắm! Hơn nữa chỉ đánh đòn gãy, vậy chế ra thứ binh khí này có lợi ích gì đâu?"


      ⬜Đỡ cú là gãy hả? Làm sao lại gãy được chứ!" Đoạn Vân rất khó hiểu.


      ⬜Đúng vậy, thiếu gia, nếu án cầu Ngài , trừ phi dùng xương rồng (wm: Long cốt- xương của con rồng, phải cây xương rồng đâu mà ham) để luyện chế, nếu căn bản là thể được!" Cáp Lợi trả lời như đinh đóng cột.


      ⬜Cái gì? thanh kiếm mà cũng chế tạo được hả?" Đoạn Vân giật mình, chẳng lẽ ngay cả cái thứ thợ rèn trời sinh này mà cũng có kỹ thuật sao? Vậy mà còn bày đặt nhận mình là thợ rèn cấp tám nữa!


      Cáp Lợi tự nhiên thấy vẻ mất hứng của Đoạn Vân, nhưng Ải Nhân Cáp Lợi vốn là người thẳng thắn thà lại hề tức giận, chỉ nhàng : " Thiếu gia, loại kiếm như vậy có cầu quá cao. Cáp Lợi làm nổi!"


      Đoạn Vân hỏi Cáp Lợi nửa ngày mới hiểu được nguyên do bên trong. Nguyên lai thế giới này có thép tốt, vũ khí của bọn họ chỉ dùng sắt hoặc cực phẩm quáng thạch mà luyện chế ra. Hơn nữa, những binh khí lạnh và kỹ thuật rèn kim loại lại rất lạc hậu. Vũ khí của họ phần lớn đều dựa vào quá trình dùng búa luyện hoặc dùng ma pháp chế thành, có đủ độ cứng là tốt rồi, còn về độ sắc bén rất kém, vũ khí cũng rất giòn, cơ hồ gập lại là gãy ngay. Vì vô cùng giòn, nên độ sắc bén cũng theo đó kém .


      Đoạn Vân cười cười, sau đó ra lệnh hai mươi mấy người thợ rèn trong gia tộc triệu tập buổi họp, lần nữa hãnh diện sung sướng được làm sư phụ. Sau lần mua nô lệ đại trà thứ hai, Đoạn Vân làm rất nhiều điều chỉnh trong các nghành nghề trong gia tộc. Công nhân Ải Nhân nguyên từ mười mở rộng tới hai mươi lăm người ; công nhân Địa Tinh trong Gia tộc đạt tới ba mươi người, nhóm Địa Tinh thường ra ngoài mua bán cũng có đến hai mươi mấy người; Tinh Linh cũng có mười mấy người, còn có mấy người là nam Tinh Linh nữa chứ.


      Đoạn Vân vắt hết đầu óc ra để giảng chút hiểu biết và tri thức về luyện gang chế thép ở kiếp trước truyền lại cho hai mươi lăm tiểu Ải Nhân này. Kỳ Đoạn Vân cũng chẳng biết được bao nhiêu, đơn giản cũng chỉ là chút kiến thức căn bản trong xã hội đại. Tỷ như là khi cho thêm chút carbon vào sắt khi rèn làm tăng độ sắc bén của nó, nếu luyện tiếp hóa thành thép, còn thêm về những phương pháp rèn ở kiếp trước, v.v... Nghe Đoạn Vân giảng bài xong, hai mắt của những tiểu Ải Nhân đáng này đều sáng rực lên như đèn pha, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa nghi hoặc, cả bọn đều trợn mắt há mồm nhìn Đoạn Vân. Lát sau, Cáp Lợi mới có phản ứng. Chỉ thấy hưng phấn nhảy dựng lên, chạy như bay tới gần Đoạn Vân, dùng cái thân người chỉ dài khoảng thước ôm chầm lấy Đoạn Vân, người cao gần thước tám. Mặc dù khí lực của tiểu Ải Nhân đáng thừa sức đủ để ôm lấy hai người như Đoạn Vân, nhưng bởi vì hình thể của Ải Nhân là rất lùn, Cáp Lợi chỉ có thể nhấc từ đầu gối Đoạn Vân lên mà thôi. Đoạn Vân bị Cáp Lợi đột nhiên ôm chặt lấy, có cảm giác bị tấn công và ném bay lên , dưới cơn hoảng sợ, Đoạn Vân thể giữ được thăng bằng, lảo đảo té nhào xuống đất. Lúc ấy Cáp Lợi hưng phấn những chưa kịp đỡ lấy Đoạn Vân mà còn bị Đoạn Vân mất thăng bằng kéo ngã, đổ ập lên người Đoạn Vân .


      Tình cảnh hoạt kê trước mắt làm các Ải Nhân khác mải mê suy tư những gì Đoạn Vân vừa bừng tỉnh lại, bọn họ còn chưa kịp chạy tới nâng Đoạn Vân và Cáp Lợi dậy, Đoạn Vân tự động đứng lên, vẻ mặt quái dị nhìn Cáp Lợi ngồi phệt bên. Cáp Lợi cũng đứng lên, vừa rồi quá hưng phấn nên phạm vào lầm lẫn, bây giờ như tiểu hài tử đứng sang bên, cúi gằm mặt dám gì.


      Đoạn Vân giở giọng ra vẻ rất tức giận với Cáp Lợi: " Cáp Lợi, ngươi là tiểu Ải Nhân lớn cũng , vậy mà dám bất kính với bổn thiếu gia!" Các Ải Nhân khác nghe Đoạn Vân như vậy, cảm thấy rất lo lắng cho Cáp Lợi, cả lũ mồm năm miệng mười cầu tình cho Cáp Lợi. Cáp Lợi mặt đỏ bừng đến trước mặt Đoạn Vân : " Cáp Lợi mạo phạm thiếu gia, xin thiếu gia trách phạt!"


      Đoạn Vân ra vẻ tức giận : "Phạt nhất định phải phạt rồi, hơn nữa phải trọng phạt. Ta phạt ngươi trong ba ngày phải chế ra kiếm và thương theo cầu của ta."


      Nghe thế, Ải Nhân khác đều thở phào nhõm. Ải Nhân là thợ rèn trời sinh, chế tác binh khí là công việc Ải Nhân thích làm nhất. ngờ Đoạn Vân lại là người rất hiểu biết, kính nể của họ đối với Đoạn Vân lại tăng thêm tầng. Hơn nữa từ đó, cá tính và niềm nở của Đoạn Vân đối với đám hạ nhân cũng càng ngày càng nhận được kính trọng của chúng.


      Cáp Lợi cũng rất cao hứng, vẻ mặt lo lắng hoàn toàn thay bằng hưng phấn: "Tuân lệnh, thưa thiếu gia!" Trong lòng Cáp Lợi vui như hội, nghĩ rằng: có phương pháp kỳ diệu thiếu gia chỉ dạy này, đừng là ba ngày, ta còn có thể lập tức làm ngay bây giờ ấy chứ. Mình còn muốn thí nghiệm những kỹ xảo thiếu gia vừa dạy nữa đây. Hơn nữa, có kỹ xảo này của thiếu gia, mình hoàn toàn có thể trở thành thợ rèn thánh cấp - Chế tạo thánh cấp vũ khí, Thánh cấp Thiết tượng sư. Còn gì vui mừng hơn nữa chứ!


      Đoạn Vân cũng cao hứng cười cười, bất quá lập tức lại đổi thành bộ dạng nghiêm túc, : " Nếu ngươi làm được, phải trọng phạt! Phạt, phạt ngươi mười ngày cho tắm!" Theo Đoạn Vân, đối với Ải Nhân cả ngày phải đứng bên cạnh hỏa lò, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà , mười ngày cho tắm, tuyệt đối là chuyện khó mà chịu nổi .


      Còn lúc này Cáp Lợi đứng bên lẩm bẩm vài tiếng, vì thanh quá , cho dù thính lực của Đoạn Vân tiến bộ kinh người cũng thể nghe . Vì vậy Đoạn Vân lớn tiếng hỏi: " Cáp Lợi, ngươi thầm cái gì đó? lớn chút cho thiếu gia nghe coi!"


      Cáp Lợi nghe vậy giật mình, vẫn giọng : " Thiếu gia, ta là ##¥¥#ï¿¥%"


      ⬜Cái gì, lớn hơn chút! Nếu ngươi , hôm nay đừng nghĩ đến việc ăn cơm!" Đoạn Vân vẫn nghe được gì .


      Lúc này Cáp Lợi rốt cục mở hết công suất gào lớn lên: " Thiếu gia ! Ta là Ải Nhân chúng ta bình thường phải nửa tháng mới tắm lần!"


      Oái! Nghe xong, Đoạn Vân trợn trắng mắt lảo đảo ngã sầm xuống!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31. Lão đầu hữu cá lão tình nhân

      Hôm nay ngày êm đềm thư thái, Đoạn Vân mình luyện Thái Cực quyền, có Diệp Thành đứng bên hầu tiếp. Cả dị giới hề có lấy nhà máy công nghiệp đại nào, cơ hồ hoàn toàn có gì gọi là ô nhiễm cả. khí trong lành tự nhiên làm cho Đoạn Vân cảm thấy sảng khoái vô cùng, mỗi lần luyện công loại cảm giác kỳ diệu này lại làm như được bay bổng. Từ khi biết mình có chân khí, vô luận là cảm giác hay tính linh mẫn của Đoạn Vân đều được đề cao rất nhiều.


      Việc cảm nhận được máu lưu động và có cảm giác chân khí vận hành làm cho Đoạn Vân rất thoải mái. Thời gian luyện công bình thường của Đoạn Vân thường giờ vào buổi sáng và thời gian ngắn trước khi ngủ. Vốn Đoạn Vân muốn ngủ mà dùng thời gian ban đêm luyện công, nhưng sau khi thử qua vài lần thấy quen. phải vì ngủ mà làm Đoạn Vân còn tinh lực làm việc trong ngày hôm sau. Từ khi có chân khí, Đoạn Vân cơ hồ cảm thấy mệt. Bởi vì chỉ cần vận chuyển chân khí vòng là bao nhiêu mệt mỏi lập tức biến mất. Chủ yếu là Đoạn Vân cảm thấy như vậy rất là "Biến thái", mình mà ngủ thành ra cái gì đây? Có còn là người ? Kỳ nếu Đoạn Vân luyện công vào buổi tối đó việc rất nguy hiểm .


      Thái Cực cầu điều hòa dương, nó theo đuổi hài hòa. Buổi tối khí rất đậm đặc, còn ban ngày dương khí lại rất nhiều, nếu đảm bảo cân bằng rất dễ dàng dẫn đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma.


      Luyện công xong, Đoạn Vân quyết định đến Học viện. ra, tên đệ tử Đoạn Vân này có thể thằng trốn học chuyên nghiệp. tháng trời, hề có lần nào đến trường học, hơn nữa Đoạn Vân cho tới giờ vẫn chưa chính thức dự tiết học nào. Việc này nếu xảy ra ở trường Đại học thời đại, có thể sớm bị đuổi học từ khuya rồi.


      Sau khi tự khinh bỉ mình lát, Đoạn Vân lần nữa đến Thiên Long Học viện. Tới trường, đám Môn vệ gác cửa trường vừa muốn ngăn lại bị kim tệ của Đoạn Vân đẩy bắn trở lại. Cảm giác rất sung sướng, Đoạn Vân đến thẳng lớp mình, lúc này lớp có tiết học. Đoạn Vân đứng ở chấn song cửa sổ nhìn lướt vào phòng học. Trong phòng học đại khái có năm mươi đệ tử, hơn nữa đây là lớp học Tế tự nên số lượng nữ chiếm hơn phân nửa. Sư phụ giảng bài là lão bà cỡ ngoài năm mươi tuổi, từ khuôn mặt mà Đoạn Vân dám khẳng định bà này nhất định là mỹ nữ khi còn trẻ. Đoạn Vân dám làm phiền họ, nhè đẩy cửa sau vào. Tìm thấy ở hàng sau có chỗ trống, Đoạn Vân muốn ngồi xuống, ngờ lúc này lão bà giảng bài phát thấy lại muốn ra oai.


      ⬜Trò kia là ai? Tới trễ mà còn chịu báo cáo, ngươi đúng là quá đáng, coi sư phụ để vào mắt hả. Được rồi, ta dường như trước giờ chưa hề gặp qua ngươi! Ngươi phải là đệ tử của lớp ta! Nhất định là đệ tử quý tộc muốn tán tỉnh em nữ sinh nào đó ở lớp chúng ta mà lò mò đến đây phải . Các ngươi là thanh niên trai tráng làm sao lại dám làm ra chuyện như vậy hả! Ngươi ra ngoài cho ta, muốn làm gì để sau khi xong lớp học mới được làm ⬦." Lão bà nổ liên thanh ngớt, còn lúc này ánh mắt cả lớp đều dồn hết lên người Đoạn Vân.


      Đoạn Vân chặn họng ngay: "Thôi! Thôi ! Ta sợ bà rồi, ta ra ngoài, ta ra ngoài còn được sao? Đâu cần phải chửi vậy chứ? việc như vậy mà làm ầm lên, nhất định là tới thời kỳ mãn kinh rồi!" Nghĩ vậy, Đoạn Vân đứng lên thẳng ra ngoài. Dù sao Đoạn Vân vốn nghĩ học được cái gì từ lớp học này, đến trường chủ yếu là muốn trải nghiệm chút tình cảnh của học sinh kiếp trước.


      ⬜Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi là người lớp nào vậy? Sao lại vô phép như vậy! Đứng lại!" Đoạn Vân muốn tới Đồ thư Quán, nhưng cái lão bà kia đúng là buông tha , quyết tâm xử lý cho bằng được.


      Đoạn Vân hết cách đành phải đứng lại, tình cảnh này làm Đoạn Vân rất xấu hổ. đến đây rồi, người ta dù sao cũng là sư phụ, với lại là do mình có lỗi trước. Thua! Phải phục tùng thôi! Kiếp trước có học sinh nào phạm lỗi mà phải đứng trước mặt sư phụ nghe giảng đạo đức đâu! "Sư phụ, xin chào! Ta là Đoạn Vân, là học sinh của lớp Ngài."


      Nghe Đoạn Vân vừa xưng tên, cả lớp đột nhiên xôn xao! Nguyên trước đây phòng học rất im lặng thoáng cái ồn ào như cái chợ vỡ.


      là Đoạn Vân?"


      vậy chăng? phải giả mạo đó chứ!"


      Đoạn Vân rất khó hiểu, biết vì sao các học sinh đều đổ dồn về phía mình, ánh mắt nhìn mình sao mà kỳ quái, nhất là những nữ sinh. Cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống mình, hơn nữa còn có vẻ nhảy chồm chồm lên như những con cọp cái tùy thời có thể vồ tới mà cắn xé.


      Còn lão bà kia cũng giật nảy mình, nhìn Đoạn Vân từ xuống dưới cách cẩn thận. hồi lâu sau mới mở miệng : " Ngươi đúng là Đoạn Vân hả, lại là đệ tử của lớp chúng ta? Được rồi, hơn tháng trước, Ngài Hiệu trưởng đại nhân từng là ta tân đệ tử gia nhập lớp chúng ta, ngờ lại là truyền kỳ Tế tự thanh danh chính thịnh."


      Đứng trước ánh mắt của bao nhiêu người, Đoạn Vân rất tự nhiên, đành phải làm bộ rất có phong độ cười ha ha : " Đúng, đúng là ta, đúng là ta, bất quá hai chữ truyền kỳ dám đương."


      ⬜Bất quá, cho dù ngươi có là truyền kỳ Tế tự, nhưng ngươi tháng rồi học! Đây là việc thể tha thứ được. Nghỉ học!"


      Lão bà thấy lớp mình bị Đoạn Vân làm cho rối loạn, nên cho dừng tiết học ở đây. Đồng học tràn lên vây lấy Đoạn Vân mà hỏi hết việc này đến việc khác. Có người hỏi cấp bậc Tế tự của Đoạn Vân rốt cuộc làm sao mà đạt tới cảnh giới như thế, có người hỏi dùng Tế tự thuật gì để chữa khỏi cho Tra Lí Bệ Hạ, còn có người lại diễn tả lòng hâm mộ sùng bái Đoạn Vân, rồi còn đè Đoạn Vân ra lấy chữ ký nữa.


      Bị vô số người vây quanh làm Đoạn Vân có cảm giác cơ hồ sắp nghẹt thở rồi. May mà lúc này, lão bà kia bỗng lên tiếng: " Tan học rồi còn ở đây làm gì? Giải tán hết cho ta! Đoạn Vân, ngươi theo ta ra đây!"


      Nắm được cơ hội này, Đoạn Vân chạy nhanh còn hơn người máy, đến phía sau lão bà thở hổn hà hổn hển.


      Cung cúc theo sau nữ sư phụ, Đoạn Vân cuối cùng tới căn phòng cuối hành lang. Sau khi cầu Đoạn Vân ngồi xuống, lão bà bắt đầu mở miệng chuyện: " Nghe ngươi là đệ tử của Phổ Hi Kim Đại sư, gần nhất thế nào rồi?"


      Nghe mấy lời này, cộng thêm nét ửng hồng mặt lão bà đó, tên thông minh quỉ quyệt như Đoạn Vân dám khẳng định là lão đầu và lão bà này nhất định có tằng tịu gì đó. Bất quá tại sao trước giờ nghe lão đầu nhắc tới nhỉ? Với vẻ mặt rất quái dị, lộ vẻ bi thương: " Sư phụ tháng trước bị ⬦. bị thương."


      ⬜Cái gì? bị thương, bị thương nặng , bây giờ thế nào rồi?" Lão bà hiển nhiên khá nóng ruột, trong ngữ khí lại mang theo nỗi lo lắng vô biên.


      Thấy vẻ mặt lão bà đó như vậy, Đoạn Vân càng khẳng định chắc chắn giữa bọn họ có quan hệ tầm thường. cười cười, trả lời rất tưng tửng: " Cũng có chuyện gì, nghe bị người sát thủ tên là Bỉ Đặc chém đao vào sau lưng, sau khi bị thương còn vượt cấp sử dụng đến thần cấp ma pháp làm tất cả ma lực đều suy kiệt."


      ⬜Cái gì? Sát thủ kiếm thánh Bỉ Đặc ! Ma lực hoàn toàn mất sạch!" Lão bà vô cùng kinh hoảng. Nghe Đoạn Vân xong, trực tiếp đứng bật dậy, hai tay nắm chặt lấy Đoạn Vân.


      ⬜Ối! chút! Đau!"


      Lão bà lúc này mới nới tay ra. Lúc này Đoạn Vân lại hỏi: " Xin hỏi Ngài là gì của sư phụ ta⬦?"


      mặt lão bà ửng hồng lên cách ràng, người hơn năm mươi tuổi rồi mà giống như Tiểu nương e e lệ lệ, ngượng ngùng : " Ta cũng dấu, kỳ trước kia chúng ta là đôi tình nhân."


      Sau đó lão bà kể những câu chuyện về tình của họ. Nguyên lai lão bà này tên là Mã Lệ Á, là Tế tự. Bà và Phổ Hi Kim biết nhau từ khi mới hai mươi mấy tuổi, hơn nữa những năm đầu cảm tình của hai người rất đằm thắm. Nhưng vì họ là Tế tự, là Ma pháp sư, cứu người giết người, hai người thỉnh thoảng cãi nhau, hơn nữa ai cũng có quan điểm của riêng mình.


      Về sau hai người lại cứ tranh qua cãi lại mà ai phục ai, cứ thế dằng co mãi, quan hệ của hai người trở nên rất vi diệu. Sau đó ai cũng bướng bỉnh chịu lùi nửa bước. Hơn nữa, vì còn nhau tha thiết, nên cho tới bây giờ ai lập gia đình cả.


      Nghe Mã Lệ Á kể xong, Đoạn Vân hơi khinh bỉ nhân cách quái lạ của hai người, tựu vì chút tranh cãi mà hi sinh hạnh phúc cả đời!


      Đoạn Vân nghĩ ngợi lát rồi : " Ngài cũng có thể đoán được mà, bị người ta phá vỡ hộ thuẫn rồi còn bị Kiếm thánh chém cho kiếm, sau khi trúng kiếm, lại dám vượt cấp sử dụng thần cấp ma pháp. Ngài xem tình huống của Phổ sư phụ bây giờ là như thế nào? Ai nha! ràng nhau đến thế lại chỉ vì điểm mà tranh cãi cả đời! Ai nha! Con người quả là loại động vật phức tạp! người sống được bao nhiêu năm chứ? Ai!" xong, Đoạn Vân lại còn làm bộ như lão nhân kinh lịch như trong các vở bi kịch mà xem, tang thương ngửa đầu lên trời than dài!


      Mã Lệ Á nghe xong, trong lòng cực kỳ bối rối. tới lui ngừng, tay vung vẩy, vặn vẹo ngừng.


      Thấy hình dáng do dự của Mã Lệ Á, Đoạn Vân dấn tới: " Ai nha! Lúc đó ta thấy lão sư cả người dưới máu me tèm lem, mặt trắng bệch. Lúc ấy, ta thấy nằm thẳng cẳng mặt đất, ánh mắt rất ôn nhu nhìn phía trời xa, trong mắt vẻ nhu tình ra, ta cũng hiểu là vì ai nữa?"


      cần nữa, ngay bây giờ, ngươi lập tức đưa ta gặp . Ngươi đúng, vô luận ai đúng ai sai, chúng ta đúng là đều bướng bỉnh cách ngu ngốc. Đoạn Vân mau mau dẫn đường! Ta phải gặp !" Mã Lệ Á rốt cục bị Đoạn Vân đến mức gần vỡ cả động mạch tim.


      ï¼ƠĐoạn Vân chửi tác giả: Độc tiểu tử, ta khinh ngươi! Ngay cả lão đầu mà còn có tình người, ta là soái tiểu tử vĩ đại như vậy mà lại có. Muốn ta làm việc miễn phí cho ngươi hả? Đừng hòng!


      Độc Lãnh Giả: Tiểu tử, nhân phẩm ngươi quá kém!


      Đoạn Vân tức giận ngút trời: Nhân phẩm ta kém, tiểu tử ngươi nhân phẩm tốt lắm hả? Nhân phẩm của ta cũng là do ngươi cấp mà!


      Độc Lãnh Giả: Thôi, thôi, có, có ngay, cái gì cũng phải dựa vào chính mình mới được! Cần có đề cử mới xong!


      Đoạn Vân nhìn trời điên cuồng hét lên: Trời ơi, đất ơi, các vị thần ơi! Hãy dùng phiếu đề cử đè chết cái tên Độc tiểu tử vô lương kia ! ï¼0


      (Workman: Tôi dịch luôn cả đoạn này để các bạn thấy tên Độc Lãnh Giả vui tính và khát phiếu bầu như thế nào.)

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32. Kim thương bất khuất lão tương hảo

      Đoạn Vân đưa Mã Lệ Á tới nhà lão đầu, sau khi hỏi vài hạ nhân, Đoạn Vân biết lão đầu ở trong thư phòng. Đoạn Vân lại đưa Mã Lệ Á tới thư phòng, đẩy cửa ra. Mã Lệ Á dường như rất thẹn thùng đứng nép ở sau cánh cửa. Lúc này lão đầu cúi gằm xuống viết cái gì đó, khi ngẩng đầu thấy Đoạn Vân, lão đầu cười : "Vân Nhi, ngươi phải đến trường sao? Lại trốn học hay sao mà về nhanh như vậy. Tên đệ tử này đúng là hư đốn !"


      Đoạn Vân cười rất thần bí: "Lão đầu, ngươi xem ta hôm nay đưa ai đến này?"


      Lão đầu hứng thú nhìn Đoạn Vân, cười : "Ngươi đưa vài vị Công chúa đến đây đó chứ! Á à, ta biết tiểu tử nhà ngươi lòng dạ bất chánh mà. Ta sớm thấy được, ai ở ngoài cửa đó, là Khải Sắt Lâm hay Khải Lợi vậy? đúng, tuổi hơi lớn chút, Đoạn Vân ngươi đem Hoàng Hậu đến đây đó chứ?" Lão đầu có vẻ hơi nóng ruột, Hoàng Hậu cao quí đến hay lắm.


      Đoạn Vân cười cười : " Đúng! Ta mời Hoàng Hậu đến đó."


      Lão đầu nghe xong khẩn trương hẳn lên, bất quá vừa thấy sắc mặt trêu chọc của Đoạn Vân, nên cũng trở lại thoải mái hơn.


      Đoạn Vân tiếp: " Có điều, vị này đúng là Hoàng Hậu của lão. Lão đầu, ngươi xem, đây là ai?" xong Đoạn Vân kéo Mã Lệ Á ra.


      Vừa thấy Mã Lệ Á, Phổ lão đầu ngây người. Chỉ thấy lão trợn mắt há mồm nhìn Mã Lệ Á, trong mắt tràn ngập nhu tình xen lẫn nghi hoặc. Lắp ba lắp bắp cả nửa ngày trời lão ta mới nặn ra được bốn chữ: " Ngươi, ngươi đến rồi!" Mã Lệ Á cũng tỏ vẻ rất thẹn thùng, lão bà năm mươi tuổi bây giờ lại giống như tiểu nương mười tám tuổi e lệ thẹn thùng, mặt đỏ bừng bừng khẩn trương hỏi: " Đúng vậy! Ta đến rồi! Ngươi... ngươi có khỏe ?"


      ⬜Khỏe... khỏe chứ!" Lão đầu nhìn Mã Lệ Á đầy thâm tình, ánh mắt nãy giờ chưa bao giờ rời khỏi người của lão bà.


      "Mấy hôm trước ngươi phải bị thương rất nặng sao?" Mã Lệ Á hơi nghi hoặc hỏi.


      Lão đầu lúc này mới liếc mắt nhìn Đoạn Vân, Đoạn Vân quay về lão khẽ gật đầu ra hiệu, lão đầu chuyển hướng về phía Mã Lệ Á, nhìn bà chăm chú rồi : "Đúng vậy! Thiếu chút nữa chết, may mà nhờ có Vân nhi."


      ⬜Sao?" Mã Lệ Á lại nhìn chăm chú Phổ Hi Kim có vẻ bình tĩnh hơn chút.


      Lúc này, Đoạn Vân cảm thấy mình bây giờ ở đây tuyệt đối là người thừa, vì vậy xoay người lặng lẽ bước , nhưng tiện tay khép luôn cửa lại.


      Đoạn Vân thăm thú các ngành nghề trong Gia tộc chút, tới lui, rồi đến chỗ chế tác của đám Địa Tinh. Mười lăm Địa Tinh công tượng này là những thiên phú về phương diện chế tác, dưới lượng kim tệ dồi dào của Đoạn Vân họ mua được rất nhiều công cụ và vật liệu. Bọn họ trong tháng tìm ra phương pháp chế tác gian giới tử. Chỉ có điều việc chế tác gian giới tử phải cần có vài loại quáng thạch trân quý rất khó tìm, cả đại lục cũng rất ít khi xuất .


      "Cáp Nộ, các ngươi bây giờ nghiên cứu cái gì đó?" Thấy hơn mười Địa Tinh tụ tập thảo luận, Đoạn Vân nhịn được tò mò hỏi.


      ⬜Thiếu gia!" Tất cả Địa Tinh đều hướng về phía Đoạn Vân đon đả chào. Bọn họ tôn kính Đoạn Vân chỉ vì Đoạn Vân giải trừ thân phận nô lệ cho bọn họ, mà còn sùng bái Đoạn Vân về phương diện công nghệ chế tác. Đoạn Vân năm mười họa mới tới đây, nhưng lại thường xuyên đưa ra những ý kiến rất tinh diệu. Dưới mắt họ, Đoạn Vân tuyệt đối là chế tác đại sư! Bởi vì rất nhiều suy nghĩ của Đoạn Vân là những mơ ước của bọn họ, hơn nữa thường xuyên giúp họ khai thông những bế tắc.


      ⬜Thiếu gia, chúng ta thảo luận về phương pháp chế tác loại tên là thủy tinh mà mấy ngày hôm trước Ngài đề cập." Cáp Nộ cung kính trả lời.


      Mấy ngày trước, Đoạn Vân vốn là người học y cảm thấy có Hiển vi kính là phiền toái. Rất nhiều nghiên cứu mà có Hiển vi kính căn bản thể phát ra bản chất của vấn đề. Theo Đoạn Vân thấy, cho dù khoa kĩ của thế giới này có lạc hậu đến đâu, nhưng vẫn có thể chế tác ra cái kính phóng đại! Làm kính phóng đại đầu tiên phải có thủy tinh, Đoạn Vân vốn nghĩ mình cố gắng làm thử, nhưng Đoạn Vân căn bản rất lười, lại nghĩ mình có đám thủ hạ rất giỏi nên thôi. Vì vậy bèn tìm Địa Tinh kêu họ nghiên cứu thử.


      vừa cười vừa hỏi: "Tiến độ thế nào rồi?"


      Cáp Nộ trả lời: "Thiếu gia, Ngài muốn làm vật đó chúng ta cơ bản tìm được phương pháp làm rồi. Hôm trước Ngài về loại đá đặc thù nào đó, ta nghĩ thủy tinh cũng phù hợp với cầu của Ngài, chỉ có điều phải là loại đá thủy tinh rất tinh khiết, bằng căn bản thể hóa đá thường thành trong suốt được."


      Đoạn Vân nghe xong rất khó hiểu: "Chẳng lẽ các ngươi phải dùng đá thường để chế tạo ra đó chứ?"


      ⬜Thiếu gia, Ngài đừng giỡn vậy chứ. Đá căn bản trong suốt mà." Cáp Nộ có vẻ rất khó hiểu, đá làm sao có thể trong suốt được đây? Hay Đoạn Vân khi về đá có nghĩa là nghĩ đến loại đá đặc thù nào đó?


      Đoạn Vân cười bất lực, nguyên lai là mình lần trước ràng cho họ. Loại đá đặc thù theo như lời Đoạn Vân kỳ chỉ là những nguyên liệu trong qui trình chế tác thủy tinh đại - trường thạch hoặc là đá vôi. Cũng còn cách nào khác, Đoạn Vân đành phải giảng giải tỉ mỉ cho họ về nguyên lý chế tạo thủy tinh.


      Thủy tinh đại sử dụng cát thạch , bột soda, khoáng chất với đá vôi nung ở nhiệt độ cao mà thành. Trong quá trình nóng chảy phải tăng dần nhiệt độ để đảm bảo các nguyên liệu bị kết tinh. Thủy tinh bản chất tự nhiên là giòn và trong suốt. Có loại thủy tinh thạch , thủy tinh silicat, thủy tinh xanh , thủy tinh floride. Thủy tinh bình thường là loại thủy tinh silicat, nguyên liêu lấy từ cát thạch , bột soda, đá vôi trộn đều với nhau , nung cho nóng chảy, khuấy đều , rồi gia công thành hình, rồi cứ thế tiếp tục.


      Bất quá phải giảng bài cho đám Địa Tinh hề có khái niệm về những thuật ngữ hóa học quả là tình đau khổ cho Đoạn Vân. Mỗi khi đến chất nào đó, Đoạn Vân phải miêu tả cực kì chi tíết, nhưng lại có ít chất mà nơi này căn bản có. Giảng đến nửa ngày, đám Địa Tinh công tượng mới miễn cưỡng hiểu được về nguyên lý chế tác. Bất quá việc họ có thể sản xuất ra thủy tinh hay còn phải làm thí nghiệm rất nhiều lần.


      Thời gian qua được hai canh giờ, Đoạn Vân phỏng chừng lão đầu và Mã Lệ Á sư nương chắc cũng hàn huyên xong. Đoạn Vân rón ra rón rén đến thư phòng của lão đầu, vểnh tai nghe ngóng chút. Bên trong có động tĩnh gì! Xem ra hai người rồi. Vì vậy Đoạn Vân mở cửa ra bước vào, nhưng lúc này Đoạn Vân phát mình phạm sai lầm rồi.


      Chỉ thấy lão đầu và Mã Lệ Á ôm nhau thành cục phi thường thân mật. Đoạn Vân phăm phăm vào như vậy hiển nhiên quấy rầy đôi tình nhân ôm nhau cứng ngắc say đắm trong mộng tình. Thấy có người tiến vào, hai người giật mình vội buông nhau ra. Lúc này Đoạn Vân chú ý tới vẻ mặt phẫn nộ của lão đầu, còn Mã Lệ Á vẻ mặt rất ngượng ngùng.


      Đoạn Vân có vẻ rất hối hận gãi gãi đầu, rồi : "Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục , ta thấy cái gì cả." xong, Đoạn Vân định chạy trốn. Nhưng Phổ lão đầu hiển nhiên muốn buông tha tên gia hỏa quấy rầy chuyện tốt của mình cách dễ dàng như vậy: "Đứng lại! Vân nhi, ngươi tới đây ta bảo, ta có việc cần nhờ ngươi đây!"


      Hết cách trốn rồi, Đoạn Vân chìa bộ mặt đau khổ về phía lão : " Sư phó, Ngài có chuyện gì phân phó, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa ta cũng chối từ!"


      Lão đầu lúc này lại có vẻ hơi lúng túng, lão nho : "Vân nhi, cái...kia, cái...kia, ngươi còn có cái Tẩy Tủy Đan đó vậy, ta nghĩ ⬦ ta nghĩ..."


      Đoạn Vân thần tình quái dị nhìn Phổ Hi Kim, rồi lại nhìn lão bà Mã Lệ Á bên cạnh lão. nhé, dù hơn năm mươi tuổi rồi mà Mã Lệ Á mới nhìn qua hay nhìn lâu vẫn rất xinh đẹp, hoàn toàn thuộc loại sống lâu mà vẫn duy trì được nhan sắc, là "bà già" diễm lệ. Nếu trẻ lại hai mươi tuổi, Mã Lệ Á tuyệt đối đại mỹ nữ phong vận mĩ miều toàn thành .


      Đoạn Vân cười đểu, con ngươi đảo vòng vòng quỷ dị, nếu như Tiểu Bạch thấy vẻ mặt Đoạn Vân như vậy, nó nhất định biết ngay Đoạn Vân lại muốn chơi khăm người nào đó. Đoạn Vân làm bộ chỉnh sắc : "Lão đầu, ngờ lão gia ngươi lại vì tư dục của mình mà đem đệ tử ra bán đứng. Hừ! Muốn Tẩy Tủy Đan trừ phi ngươi phải hứa với ta điều kiện."


      ⬜Điều kiện gì ta cũng hứa với ngươi!" Lão đầu vì tình nhân của mình đến nỗi ngay cả điều kiện gì cũng hỏi mà đáp ứng ngay.


      Đoạn Vân cười cười, với lão đầu: "Được, đây là ngươi đó nha! Điều kiện của ta chỉ là: há mồm ra! "


      Lão đầu mặc dù rất nghi hoặc nhưng cũng hiểu cá tính của Đoạn Vân, vì vậy rất ngoan ngoãn mở miệng ra. Đoạn Vân nắm lấy cơ hội tiện tay móc ra viên đan dược ném thẳng vào. " Ngươi cho ta uống cái gì đó?" Phổ lão đầu nuốt nuốt rồi hỏi Đoạn Vân.


      Đoạn Vân cười cười: " có cái gì, viên cực phẩm dược hoàn mà thôi."


      Lão đầu ngửa cổ lên, có chút khẩn trương : "Ta phải muốn xin cho mình, ý của ta là xin viên Tẩy Tủy Đan cho Mã Lệ."


      Đoạn Vân làm gì mà biết tâm tư của lão đầu, Đoạn Vân lúc này lại ra vẻ tiếc hận : " Ai nha! Lão đầu, ngươi sao sớm chút? Lãng phí hết viên cực phẩm dược, viên này giá tới mấy trăm vạn đó."


      Tiếp theo, Đoạn Vân lại chuyển sang Mã Lệ Á : " Sư nương yên tâm, ta vẫn còn, Ngài cầm lấy, đây là Tẩy Tủy Đan." xong Đoạn Vân đứng chắn vào giữa lão đầu và Mã Lệ Á, đồng thời ngăn tầm mắt của lão đầu, lần nữa lấy ra viên dược hoàn, dúi vào tay Mã Lệ Á, : " Đây là Tẩy Tủy Đan, lập tức phục dụng ngay, bằng dược hiệu rất dễ dàng bị xuống cấp".


      Mã Lệ Á cầm viên dược hoàn nhìn thoáng qua rồi ngửa đầu uống luôn. Nhìn Mã Lệ Á nuốt viên thuốc vào xong, Đoạn Vân nhanh chân chuồn êm. Trong khi ra ngoài vẫn lại khép cửa lại cho bọn họ như trước, bất quá lần này Đoạn Vân lại đem cái khóa to tổ bố khóa cứng cánh cửa lại.


      Kỳ , thuốc mà Đoạn Vân cho lão đầu căn bản phải là Tẩy Tủy Đan gì cả, mà là nam tính cực phẩm dược hoàn "Kim thương bất khuất", còn đưa cho Mã Lệ Á uống cực phẩm xuân dược, thứ thuốc đầy nữ tính mà Đoạn Vân vừa mới nghiên cứu chế ra. Đoạn Vân đặt cho nó cái tên vừa rùng rợn vừa vô cùng kích động: "Nữ tu cũng điên cuồng".


      lão già phục dụng qua Tẩy Tủy Đan biến thành huyết cương trung niên, là lão xử nữ hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn rất phong vận, nhau hơn nửa cuộc đời, kìm nén trong lòng lâu, bọn họ bây giờ uống cực phẩm xuân dược vào, rồi lại còn ở chung với nhau trong căn phòng bị khóa kín xảy ra việc gì đây? Các bạn cứ đợi đó mà xem nhé!


      Rốt cục chỉ hơn mười phút sau, cả gian thư phòng của lão đầu truyền ra tiếng rên rỉ đặc hữu của lão bà Mã Lệ Á và tiếng gầm gừ đặc thù của lão đầu, hơn nữa còn nghe những thanh huỳnh huỵch vọng ra từ trong phòng.


      Nghe những tiếng động điên cuồng truyền ra từ thư phòng, đầu óc đen tối của Đoạn Vân lại nghĩ: lão đầu, ngươi mạnh nha! Bất quá, tiếng rên rỉ quằn quại của Mã Lệ Á sư mẫu quả là khó nghe.


      Phổ lão đầu về sau chửi Đoạn Vân : đồ nghiệt chướng, sao lại cho vi sư phục dụng cái đồ quỉ quái này? Ta muốn giết ngươi! Bất quá niệm tình thầy trò bấy lâu, ta cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội: thu phiếu , có phiếu đề cử ta tố cáo ngươi ngược đãi lão nhân với tác giả, ta muốn làm cho ngươi thân bại danh liệt thê thảm đó!


      Đoạn Vân khóc như mưa như gió: ta đâu có đắc tội với ai, ta làm việc này còn phải là vì hạnh phúc của lão đầu ngươi sao?


      Phổ lão đầu nhìn trời gầm lên: ngươi có ?


      Đoạn Vân dám cãi, đành phải thay bộ quần áo rách, cầm cái bát vỡ tới trước mặt mọi người kêu to: "Đại ca đại tỷ a, có khỏe mạnh con cháu đầy nhà ? Van cầu các ngươi cho xin vài phiếu đề cử !"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33. Hoàng bì tộc nhân Cuồng chiến sĩ

      Bây giờ là ngày thứ hai rồi, Đoạn Vân theo thói quen hàng ngày rèn luyện Thái Cực quyền trong sân. Sau thời gian cố moi móc lại từng tế bào não trong đầu, Đoạn Vân rốt cục cũng hiểu được chân khí trong Thái Cực của mình chính là loại hài hòa giữa và dương. Sáng sớm và tối tối luyện công mới có lợi cho công lực của mình. Bất quá Đoạn Vân vẫn cảm thấy kỳ quái là mình ràng được xem như là cấp độ kiếm sư cấp ba của thế giới này, nhưng sao mình cho tới giờ vẫn có cảm giác đột phá? Chẳng lẽ tầng thứ nhất chân khí cũng tương đương với cấp bậc thứ ba của thế giới này? Sau này nếu luyện đến tầng bảy tám biết chừng còn có thể phi thăng à nha!


      Nhưng Đoạn Vân còn chưa kịp mơ mộng xong Phổ lão đầu tay khoác Mã Lệ Á ra, sắc mặt vô cùng phẫn nộ. Thấy tình cảnh này, Đoạn Vân tự nhiên hiểu ngay. ngờ lão đầu lại cường mạnh như vậy, suốt đêm phải nghe hai người bọn họ hoan ca rên rỉ là khó chịu.


      Bất hảo a, có mùi sát khí rồi! Đoạn Vân muốn chuồn êm, nhưng lão đầu lại đáp ứng: " Mới sáng sớm tinh mơ, đại thiếu gia Đoạn Vân của chúng ta muốn đâu đấy?"


      Thua luôn, ai kêu lão là lão đầu chứ? Đoạn Vân thể khi dễ lão nhân này được. Đoạn Vân rất lém lỉnh chạy tới bên lão đầu, cười ha ha dứt: "Sư phụ, Ngài dậy sớm nhỉ! Ai, hôm nay trời đẹp ! Sư phụ, Ngài ăn sáng chưa? Chưa ăn để ta gọi đám hạ nhân làm đồ ăn sáng nhé. Sư nương, ai nha! Ngày hôm qua chưa nhìn kỹ, ngờ sư nương lại xinh đẹp như thế, hơn nữa sư nương hôm nay dường như trẻ hơn ngày hôm qua. Sư phó, Ngài cho sư nương ăn cái gì mà hay vậy, ngờ chỉ qua đêm mà sư nương tựa hồ trẻ ra hai mươi mấy tuổi, hiệu quả xem ra còn tốt hơn cả Tẩy Tủy Đan à."


      ⬜Ngươi còn dám Tẩy Tủy Đan? mau, buổi chiều hôm qua ngươi rốt cuộc cho chúng ta ăn cái gì?" Lão đầu vừa nghe Đoạn Vân nhắc tới Tẩy Tủy Đan, tức giận đến ngay cả râu mép cũng vểnh lên. Còn Mã Lệ Á đứng bên lại sớm bị câu " Sư phó, Ngài cho sư nương ăn cái gì? " của Đoạn Vân khiến cho thần tình đỏ bừng, cơ hồ muốn úp cả khuôn mặt trông như gấc chín vào ngực của lão đầu.


      Đoạn Vân thân thể lắc lư, tiếp tục cười lên ha ha: "Cái gì? Buổi chiều ngày hôm qua các vị ăn cái gì rồi? Có phải là ta cho các vị ăn ? Đâu có, làm gì có chuyện đó. Được rồi, sư phụ, ngày hôm qua lão phải với ta là muốn Tẩy Tủy Đan sao? Lão nhìn cho kỹ đây này. Sư phụ, đây là hai viên Tẩy Tủy Đan, ta tặng cho lão đó, ai nha! Có sư phó như ngươi ta thực là may mắn đến tám kiếp đó! Hai lạp này cơ hồ tới gần ngàn vạn đó. Ai nha, có người quí sư phụ như vậy sao?"


      Vì mạng của mình, Đoạn Vân vội vàng móc ra hai hoàn Tẩy Tủy Đan đưa cho lão đầu.


      Lão đầu cầm hai viên thuốc xem tới xem lui, vẫn sợ là thuốc giả. " Sư phụ, đừng xem nữa, tuyệt đối là đó. Ai nha! ngàn vạn của ta!" Đoạn Vân đứng bên vẫn giả khổ vừa tìm biện pháp thoát thân.


      Lão đầu sau khi xác định là thuốc , sắc mặt giận dữ từ từ bớt . Lão lớn: " Hôm nay tha cho ngươi, nếu sau này tái phạm chuyện như vậy, ngươi coi chừng đó." xong lão dìu Mã Lệ Á vào nội đường.


      Còn Đoạn Vân vừa gãi đầu vừa cười khà khà, trong miệng còn thầm: " Cái gì coi chừng? phải sướng gần chết sao? Còn làm bộ dối trá như vậy! Ta khinh ngươi!"


      ⬜Ngươi cái gì?"


      "A! có gì, có gì!" Đoạn Vân bị dọa sợ chết khiếp, ngờ thanh xíu như vậy mà lão đầu cũng có thể nghe thấy được.


      Thở phào nhõm, nguy hiểm !


      Kỳ Đoạn Vân cũng biết lão đầu và Mã Lệ Á trách , chỉ là sĩ diện nên tìm người trút giận. Kỳ trong lòng cả lão phu lão thê đều cao hứng biết bao nhiêu mà kể! Rốt cục kết hợp được với nhau như nguyện rồi, rốt cuộc cần vì quan điểm khác biệt mà gây gổ quăng đồ ném đạc. Trải qua đau khổ hơn phân nửa cuộc đời, nay họ hoàn toàn hiểu ra mình phải làm gì mới đúng. Bọn họ ra cảm kích Đoạn Vân vô tận.


      ⬜Diệp Thành, hôm nay chúng ta chơi!" Đoạn Vân lớn tiếng gọi.


      ⬜Cái gì? Chủ nhân, ta cũng muốn ." Còn lúc này Ngưu Ma Vương ở đâu mò ra lại cũng lò dò theo.


      Bất quá hôm nay tâm tình Đoạn Vân rất tốt nên cự tuyệt thỉnh cầu hợp lý của Ngưu Ma Vương: " Được, có thể , bất quá ngàn vạn lần được gây chuyện a!"


      Ngưu Ma Vương từ khi có thể hóa thành hình người, thực lực có thể khống chế ở mức ngũ cấp thậm chí còn thấp hơn, hơn nữa cho dù là Kiếm Thần Diệp Thành cũng hoàn toàn nhìn ra khí tức ma thú người . Do đó, Ngưu Ma Vương bây giờ nhìn qua trông như thiếu niên đầu ngưu mười mấy tuổi.


      "Chi chi, ngô ngô!" ngờ Tiểu Bạch cũng bị đề nghị của Đoạn Vân hấp dẫn, biết từ nơi nào xông ra, nhảy vọt vào trong lòng Đoạn Vân, vẻ khéo léo đáng dụi dụi vào trong lòng Đoạn Vân. Đoạn Vân hết cách, đành phải hứa: "Được, đem ngươi , ngươi tiểu sủng vật mà chơi cái gì hả! Thôi được, ! hết! Ta hết cách với các ngươi rồi!"


      Sau đó, Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch, còn Diệp Thành và Ngưu Ma Vương theo phía sau. Ba người thú, , đúng ra là hai người hai thú cứ như vậy tung tăng đường.


      , Đoạn Vân từ đầu tới giờ hôm nay mới có cơ hội chơi Thiên Long thành lần. Thiên Long thành là đệ nhị thành thị trong cả đại lục, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ thấy nơi nơi đều ngựa xe tấp nập, đủ loại chủng tộc khác nhau. Nhân tộc chiếm tỉ lệ tuyệt đối đường . Bất quá ta cũng có thể thấy ít dị tộc. Ải Nhân, Thú Nhân, Bán nhân nhân cơ hồ tùy thời có thể nhìn thấy, Tinh Linh mặc dù hiếm thấy hơn, nhất là nữ Tinh Linh, nhưng phải là có. Quầy hàng, tiệm ăn, tiệm tạp hóa chạp phô đâu đâu cũng có. đường nơi nơi đều có thể là phồn hoa rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.


      Đoạn Vân la cà khắp nơi, hứng thú nhìn và cảm thụ quang cảnh nhộn nhịp và khí sôi động của thành thị, trong lòng vô cùng cao hứng.


      Lúc này, những tiếng giằng co phía trước thu hút chú ý của Đoạn Vân. Đoạn Vân tò mò tới phía trước tìm hiểu, vốn rất khoái cảnh này! Biết đâu tìm được mấy cảnh như trong tuồng cổ - cưỡng đoạt dân nữ chẳng hạn. phải rồi, đám người đó phải là nữ, đều là đám nam nhân cơ thể cường tráng. Chẳng lẽ là cưỡng bức dân nam? Khẩu vị của ai mà nặng đô vậy?


      Đoạn Vân tò mò đánh giá cả trường. Tình hình như thế này: sáu nam nhân bị đám binh lính võ sĩ vây chặt. Mấy tên nam giới cơ thể cao lớn này đứng thành vòng tròn chỉ lo thủ thế giằng co với đám võ sĩ tay cầm vũ khí. Còn bên ngoài là thiếu gia mặc quân phục áo gấm quần hoa của quý tộc, ràng là Đội trưởng của đám binh lính kia. Bất quá, cái làm cho Đoạn Vân hơi giật mình là da của đám nam nhân kia lại có cùng màu với da mình, là màu vàng. Chỉ có điều da vàng của họ với da vàng của dân Trung Quốc có chút bất đồng, màu vàng của bọn họ là màu vàng sẫm hơi nâu đen.


      Lúc này, Diệp Thành rỉ tai với Đoạn Vân: " Thiếu gia, sáu người kia là Cuồng Chiến Sĩ. Còn cái ông tướng trẻ trẻ mặc quân phục chính là đại công tử Lạp Hi Đức của Tả tướng đại nhân đó."


      ngờ lại là đại công tử của Tả tướng Khoa Lí Lôn, vậy chuyện này phải tham gia vào rồi.


      "A chà! phải đây là Đại công tử Lạp Hi Đức đại thiếu gia sao? Ngọn gió mát lành nào đưa Ngài tới đây vậy." Tên Đoạn Vân là tên gia hỏa miệng trơn như mỡ, chuyện gì mà bị bịa ra cũng y như cả. À mà , mấy trò này là do học được từ mấy lão ẻo lả TV, cũng là mấy câu cửa miệng của dân chơi thôi!


      ⬜Xin hỏi, ngươi là ⬦" Lạp Hi Đức căn bản biết Đoạn Vân, bất quá thấy Đoạn Vân biết mình, mình cũng thể vô lễ quá mức.


      ⬜Tại hạ Đoạn Vân." Đoạn Vân trơ trẽn trả lời trơ tráo như .


      ⬜Nguyên lai là Tế tự Đoạn Vân thanh danh vang dội, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng." Lạp Hi Đức xem ra rất khách khí với Đoạn Vân. Đoạn Vân chỉ vào mấy tên Cuồng Chiến Sĩ hỏi: " Xin hỏi đây là ⬦"


      ⬜À, có gì, bọn họ là Cuồng Chiến Sĩ, vì Cuồng Chiến Sĩ rất dễ bị cuồng hóa, hơn nữa sau khi cuồng hóa coi như mất lý trí, công kích vô tội vạ khắp nơi. Vì an nguy của dân chúng Thiên Long, do đó cần phải đưa bọn họ trục xuất khỏi đây." Lạp Hi Đức trả lời, vẻ mặt rất nghiêm trang.


      ⬜Nghiêm trọng như vậy sao?" Đoạn Vân vốn muốn giúp đỡ cho đám Cuồng Chiến Sĩ có cùng màu da, nhưng bây giờ xem ra có cửa.


      ⬜Các ngươi làm sao lại đến nơi này vậy?" Đoạn Vân hỏi mấy Cuồng Chiến Sĩ đó.


      Lúc này trong các Cuồng Chiến Sĩ có vẻ trầm ổn nhất vội lên tiếng. Theo như những gì phun ra, Đoạn Vân lập tức có cảm giác muốn giết người. ngờ bọn này lại cùng loại với chủng tộc Thú Nhân ' ta đây ⬙, cứ hễ mở miệng lại là ⬜ta đây⬝ tới ⬜ta đây⬝ .


      Tên Cuồng Chiến Sĩ đó : " Đám ta đây cũng là bất đắc dĩ, lương thực trong tộc đủ, Tộc trưởng chỉ có đủ để phân phát cho vài tộc nhân thôi, còn chúng ta đây đến nơi khác kiếm sống, hi vọng qua mùa giáp hạt này, nhưng chẳng ai dùng chúng ta đây, chúng ta đây hết cách rồi."


      ⬜Bọn họ tại sao dùng các ngươi?" Đoạn Vân rất nghi hoặc, vừa thấy cơ thể như vậy biết sức lực của bọn họ tuyệt đối mạnh hơn so với Thú Nhân. Lúc này Lạp Hi Đức trả lời câu hỏi của Đoạn Vân: " Vì Cuồng Chiến Sĩ rất dễ nổi nóng, hơn nữa khi tức giận bị cuồng hóa, còn sau khi Cuồng Chiến Sĩ cuồng hóa mất lý trí, chẳng phân biệt được địch ta, công kích khắp nơi. Cái nguy hiểm chính là, thực lực của bọn họ bình thường chỉ vào khoản cấp năm cấp sáu, sau khi cuồng hóa cấp bảy tám, hơn nữa cuồng hóa thấy đau đớn, cơ hồ chết dừng tay, rất kinh khủng!"


      ngờ vận mệnh của Cuồng Chiến Sĩ lại thê thảm như thế. Thực lực cường đại mà lại như quả bom nổ chậm tự hủy. Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: "Các ngươi, hẳn là tự dưng cuồng hóa chứ hả? Có phải là nếu có gì kích thích các ngươi các ngươi cũng cuồng hóa vô tội vạ?"


      phải đâu, chúng ta đây cũng có thể tự cuồng hóa. Hơn nữa cũng chỉ có những khi bị kích thích mãnh liệt chúng ta đây mới có thể tự chủ được mà cuồng hóa cách bị động." Vị Cuồng Chiến Sĩ đó trả lời chi tiết.


      Hết cách, ai kêu bọn người có màu da vàng làm chi, lại làm cho Đoạn Vân có cảm giác thân thiết nữa? Vô luận như thế nào, Đoạn Vân quyết định phải giúp mấy người da vàng có vận mệnh bi thảm này tay.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34. Thiên Long tửu lâu Kim Diệp Hiên

      Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi hỏi: " Bộ lạc các ngươi có phải là ở A Nhĩ Ti Tư ?" Đoạn Vân cũng biết về A Nhĩ Ti Tư, nghe nơi đó là vùng đất hoang vu, diện tích rất lớn cơ hồ phải bằng đến phân nửa vương quốc này, hơn nữa nghe A Nhĩ Ti Tư danh nghĩa cũng là quốc thổ của Thiên Long Đế Quốc. Hoàn cảnh nơi đó nghe cũng khá tốt, chỉ có điều vì ở đó là nơi giáp giới với ma thú rừng rậm, thường xuyên có ma thú xuất nhập, là nơi rất hiểm ác. Nơi đó tập trung rất nhiều các chủng tộc khác nhau, cơ hồ tất cả dị tộc đều có mặt ở đó. Nghe bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ cũng tụ cư ở đây.


      ⬜Đúng vậy! Bộ lạc chúng ta đây đúng là ở tại A Nhĩ Ti Tư. Nơi đó là nhà của chúng ta đây, chỉ có điều vì năm nay thu hoạch mùa vụ rất kém, tộc lí vì muốn nhiều người bị chết đói nên cầu bộ phận dân chúng di tản khắp nơi. Mùa xuân sang năm chúng ta đây cũng về mà thôi." Tên Cuồng Chiến Sĩ kia vừa nhắc tới A Nhĩ Ti Tư vẻ mặt tỏ ra rất xúc động.


      Bây giờ là mùa thu rồi, chỉ cần thêm hai tháng nữa là bắt đầu năm mới rồi. Xem ra bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ để kéo dài sống của chủng tộc mình mà có lẽ phải bắt đầu phân tán tộc nhân. Chẳng biết tại sao Đoạn Vân khi vừa nghe vận mệnh thê thảm của người da vàng ở dị giới này, trong lòng rất xúc động. Vô luận như thế nào, cho dù Đoạn Vân giúp được tất cả Cuồng Chiến Sĩ, Đoạn Vân cũng quyết định phải giúp sáu tên da vàng vừa ngu vừa hồ hồ trước mắt này.


      Vì vậy Đoạn Vân với Lạp Hi Đức: "Lạp Hi Đức đại thiếu gia, xin hỏi Ngài có thể giúp ta lần ?"


      "Mau , cứ , Ngài và cha ta đều làm quan triều, có chuyện gì xin cứ phân phó!" Lạp Hi Đức tỏ ra rất bội phục Đoạn Vân, nhất là Đoạn Vân này lại phát minh ra những đan dược thần kỳ. Những thứ đó quả thực phải người thường có thể làm ra được!


      Đoạn Vân cười, rồi kéo Lạp Hi Đức sang bên : " cần như vậy đâu, đại thiếu gia cần khách khí, cha ngươi Tả tướng đại nhân cùng sư phụ Phổ Hi Kim lão đầu của ta là cố giao, chúng ta đều là hậu bối nên phải thân cận mới phải. Từ nay về sau, chúng ta coi như là huynh đệ, đừng làm vẻ khách khí vậy mất vui. Ta xem ngươi chắc là lớn tuổi hơn ta, sau này ngươi là đại ca của Đoạn Vân ta rồi."


      Lạp Hi Đức nghe xong rất cao hứng, mặc dù biết Đoạn Vân muốn nhờ gì, nhưng có thể cùng Đoạn Vân kết bái cũng làm cho vô cùng hưng phấn rồi, dù sao đây cũng là vị truyền kỳ Tế tự chứ bộ.


      "Được, Đoạn Vân huynh đệ, được kết bái với ngươi quả là vinh hạnh cho ta, Lạp Hi Đức từ nay về sau là huynh đệ của Đoạn Vân. Đoạn Vân huynh đệ, thôi, đại ca hôm nay mời ngươi uống rượu!" Lạp Hi Đức xem ra cũng là người hào sảng, tỏ ra thân mật với Đoạn Vân rất nhanh, câu cổ bá vai Đoạn Vân luôn.


      "Được, uống rượu. Bất quá tiểu đệ còn có việc muốn phiền toái đại ca." Đoạn Vân rốt cục đến chính .


      ⬜Có gì mà phải nữa, hôm nay vô luận chuyện gì ta cũng đáp ứng ngươi! ! Muốn nhờ ta làm gì?" Lạp Hi Đức luôn luôn giữ tác phong quân nhân, là nghĩa khí quá mức, còn kịp nghe Đoạn Vân cái gì đáp ứng rồi.


      Đoạn Vân rất phấn khởi, vì vậy trực tiếp luôn: " Đại ca, là việc như thế này. Ngươi cũng biết ta bây giờ có sản xuất chút dược vật, việc chế tạo dược vật này phải có ít dược tài trân quý, ta nghe ở trong A Nhĩ Ti Tư có đại lượng dược tài đó. Do đó ⬦"


      Lạp Hi Đức cũng là người hiểu chuyện, nghe xong đầu tiên hơi suy tư chút, nhưng rồi sau đó cười lớn lên: "Được, Đoạn Vân tiểu đệ, hôm nay đại ca đáp ứng cho ngươi chuyện này. Mấy tên Cuồng Chiến Sĩ này ngươi lo mà quản cho tốt!" Sau đó phất tay ra lệnh cho bọn lính tản ra.


      Đoạn Vân rất cao hứng: " Đại ca quả nhiên là người hào sảng, xin đại ca chờ ta lát. Tiểu đệ lập tức ngay."


      Đoạn Vân xong về phía mấy Cuồng Chiến Sĩ, lớn tiếng : " Ta quyết định thuê các ngươi, bao ăn cơm no, mỗi tháng mười kim tệ. Các ngươi có đồng ý ?"


      ⬜Mười kim tệ?" Sáu tiểu tử khờ đó tỏ vẻ tin, lại có người dùng nhiều tiền như vậy để thuê bọn họ sao. Bất quá mười kim tệ đúng là quá hấp dẫn đối với những Cuồng Chiến Sĩ, tất cả bọn Cuồng Chiến Sĩ lập tức đồng thời kêu lên: "Đồng ý, đồng ý, chúng ta đây đồng ý!"


      Kế tiếp, Đoạn Vân dặn dò Diệp Thành đưa sáu Cuồng Chiến Sĩ này về nhà, còn đưa Tiểu Bạch giao cho Ngưu Ma Vương kêu Ngưu Ma Vương theo phía sau. Cứ như vậy Đoạn Vân và Lạp Hi Đức khoác vai bá cổ nhau đến tửu lâu lớn nhất trong thành. Bất quá, Đoạn Vân phát ra việc Ngưu Ma Vương khi nhận Tiểu Bạch, hai tay lại hơi run rẩy!


      "Lạp Hi Đức đại ca, hôm nay đại ca giúp tiểu đệ chuyện lớn như vậy, buổi tiệc hôm nay là ta xin được khoản đãi!"


      ⬜Làm sao như vậy được, phải từ trước là ta mời sao? Với lại, ta cũng chẳng làm cái gì cả, nhấc tay cái là xong rồi!" Lạp Hi Đức kiên trì. Bất quá khi "Nhấc tay cái" đúng nghĩa là "Nhấc tay cái".


      được, lần đầu tiên uống rượu, làm gì có đạo lý để đại ca mời khách. Vô luận như thế nào, hôm nay này phải để cho ta, bằng ta với ngươi chia tay ở đây vậy."


      Lạp Hi Đức cười cười, rồi chỉ về tửu lâu phía trước: "Tốt, xin mời! Tới đây, đúng là nơi này rồi. Nhà này đúng là tửu lâu lớn nhất Thiên Long thành - Kim Diệp Hiên. Thế nào? Hào hoa ?"


      Đoạn Vân theo Lạp Hi Đức vào, phải là bên trong có phong cách rất độc đáo. Lầu các rực rỡ, sàn lót hồng mộc, hơn nữa mọi bố cục đều biểu lộ hài hòa với tự nhiên. Hồng hồng lục lục hắc hắc bạch bạch thanh thanh tử tử hoàng hoàng, mọi màu sắc rực rỡ của thiên nhiên đều được kết hợp với nhau nhuần nhuyễn. Đoạn Vân liếc mắt qua lập tức bị cảnh trí trước mắt hấp dẫn, phát ra tiếng cảm thán: " Việc phối màu ở nơi này quả là hòa hợp và đặc sắc, hơn nữa các loại bố cục lại càng tinh xảo. Ta dám , người thiết kế tửu điếm này nhất định là mỹ nữ cao nhã hào phóng lại còn tính cách rất đặc biệt nữa!"


      Lạp Hi Đức cười cười: " Ngươi sai rồi, lão bản của tửu điếm này chính là Bộ trưởng Tài chính Khắc Mễ Kì của Đế quốc, nghe cũng là do thiết kế đó. Ha ha, Đoạn Vân tiểu đệ, ngươi bị mỹ nữ ám ảnh đến phát điên đó chứ! Mấy vị Công chúa đều là mỹ nữ đẹp nhất, chẳng lẽ ngươi còn muốn ⬦" Đoạn Vân cười, hoàn toàn để ý tới tiếng cười nhạo của Lạp Hi Đức. đùa, nếu nam nhân mà có khả năng xếp đặt bố cục xinh đẹp cao nhã như thế, vậy chỉ có giải thích, tên nam tử đó phải là nam nhân, mà là thái giám.


      Bất quá tiếng Đoạn Vân cảm thán làm cho tên "mặt hoa da phấn" mặc nam trang ngồi cách đó xa nghe thấy, thân thể khỏi khẽ run lên. Ánh mắt " " tỏ vẻ rất kỳ quái đánh giá Đoạn Vân, vẻ mặt tò mò.


      Lúc này tiếp viên tới nơi, với Đoạn Vân với vẻ mặt rất có lỗi: " Xin lỗi, Lạp Hi Đức thiếu gia, bên trong hết chỗ rồi, có người bao toàn bộ mất rồi. Ngài xem còn có thể tìm chỗ khác bên ngoài ?"


      Lạp Hi Đức nghe xong rất khó chịu, làm mặt nghiêm nghị : " Sao thế? Ngay cả Lạp Hi Đức thiếu gia mà cũng có chỗ sao? Gọi mấy thằng dám bao cả nhà hàng đến đây cho ta, Lạp Hi Đức ta thể giảng đạo lý với ." xong câu Lạp Hi Đức liền quay về bên trong lý tới nữa. Kỳ Lạp Hi Đức bình thường cũng thường đến đây ăn, thêm vào hôm nay lại mời Đoạn Vân, thế này còn gì là mặt mũi nữa, hơn nữa hai người cũng muốn tìm nơi an tĩnh hàn huyên tâm .


      là hết chỗ mà, hôm nay Ni Khắc Tư thiếu gia của gia tộc Ốc Nhĩ Tây mời khách. Ngài biết là nhi tử của Hữu tướng đại nhân, chúng ta dám đắc tội đâu ạ." Vẻ mặt tên tiếp viên rất khó xử.


      Vừa nghe đến tên Bố Khoa Duy Kì, Lạp Hi Đức bình thường trước giờ nét mặt vẫn vui vẻ bỗng trở nên hầm hố, trợn mắt gằn giọng: " Ốc Nhĩ Tây? Nó là thằng nào, gọi đến đây!" Lúc này, từ bên trong ra đám người, thần sắc rất kiêu ngạo. Đoạn Vân nghĩ ngay: đám người này mới nhìn thấy là biết phải ⬜Chim tốt⬝ rồi, đại khái tên cầm đầu chắc đúng là tiểu Bố Khoa Duy Kì kia rồi!


      Vị...kia Ốc Nhĩ Tây cười cười, đon đả giang tay tiếp đón Lạp Hi Đức:"Ai chà! phải đây là đại công tử Lạp Hi Đức đại thiếu gia sao? Ngọn gió nào đưa Ngài tới đây." Những lời này sao Đoạn Vân cảm thấy quen quen vậy nhỉ? À đúng rồi, lúc mình gặp Lạp Hi Đức cũng chào hỏi khác gì cả? Chẳng lẽ mình được xếp cùng loại với tên kia? Đoạn Vân tự khinh bỉ mình.

      Chương 35. Khiếu nhĩ hiêu trương khiếu nhĩ cuồng

      Đám người Ốc Nhĩ Tây ra, Đoạn Vân vừa thấy biết ngay đây là đám ăn chơi trác táng, cả ngày hoa thiên tửu địa, tàn phá thân thể mình còn ra thể thống gì nữa, sắc mặt có vẻ rất nhợt nhạt, cả đám đều có triệu chứng yếu thận. Chỉ thấy bọn họ được cầm đầu bởi Ốc Nhĩ Tây, mười mấy người kết thành khối, mặt đầy vẻ trêu chọc nhìn Lạp Hi Đức và Đoạn Vân.


      Ánh mắt Ốc Nhĩ Tây đảo qua rồi dừng lại người Đoạn Vân, bỉ ổi nhìn đểu, soi mói cả người Đoạn Vân từ xuống dưới mà đánh giá, rồi phun ra câu khiến cho Đoạn Vân thiếu chút nữa là ói máu: "Ai dà! Lạp Hi Đức, người cua được chàng bạch diện thư sinh non choẹt ở đâu vậy, quả là có khiếu thẩm mỹ cao đó nha!"


      Lạp Hi Đức vừa nghe xong tức điên người, gào lớn: "Ngươi được ngậm máu phun người! Vị này là Đoạn Vân Đại Tế tự, là bằng hữu của ta. Ốc Nhĩ Tây, ngươi xúc phạm ta sao, nhưng Đoạn Vân là Cung đình Tế tự, ngươi vũ nhục được đâu!" xong, kích động muốn xông lên động thủ. Đoạn Vân nhanh tay giữ chặt lại. Rất kỳ quái, tại sao Lạp Hi Đức lại phản ứng kinh khủng như vậy nhỉ.


      ⬜Bằng hữu? Ta thấy phải là nam bằng hữu mới đúng! Ngươi biết tình cảnh của Lạp Hi Đức hả. Ủa, tên là Đoạn Vân à? Là cái tên tiểu Tế tự chuyên môn bán xuân dược đây mà! Ta vũ nhục rồi sao? phải chỉ là Tế tự tiểu nhân vô năng đắc chí sao, đâu phải việc lớn gì chứ?"


      Ốc Nhĩ Tây hiển nhiên cũng như cha biết chi tiết về Đoạn Vân, kỳ việc này rất bình thường, đến ngay cả Phổ lão đầu cũng phải hiểu hết về Đoạn Vân, bọn họ lại còn là người ngoài làm sao hiểu tên gia hỏa Đoạn Vân này hiểm đến mức nào được?


      Đoạn Vân bị Ốc Nhĩ Tây khiêu khích tức đến xì khói, lúc này, Ngưu Ma Vương lớn tiếng với Đoạn Vân: "Chủ nhân, có muốn ta đây giết bọn họ ? Bọn họ dám chửi ngươi đó thấy ?" Nghe Ngưu Ma Vương sắc mặt giận dữ của Đoạn Vân từ từ thu liễm lại ít.


      Đúng thế! Muốn đánh mình cũng cần phải ra đánh, mình cao cấp như thế này đâu có ngu gì mà phải động tay động chân chứ. Bất quá, thủ hạ của ta quả là lợi hại! Ngẫm lại mình đúng là hơi lẩm cẩm, hà tất vì mấy tên cặn bã này mà tức giận chứ!


      Nghe Ngưu Ma Vương , đám gia hỏa chẳng biết trời cao đất rộng lại cười ha hả: "Ha ha ha, ta nghe cái gì đó, giết chúng ta, chỉ bằng tên đầu trâu đến cái sừng cũng chưa mọc dài này sao? Tức cười quá !"


      Bị người khinh thị ma thú cấp chín có vẻ rất phẫn nộ, khí chung quanh trở nên rất lãnh. Đoạn Vân đứng bên cũng cảm nhận được tức giận của Ngưu Ma Vương, vội bước lên ngăn lại. Lúc này phải tránh việc phát sinh thảm kịch. Nếu để đầu ngưu cửu cấp ma thú nổi điên ở đây, cả Thiên Long thành có thể bị hủy diệt hơn phân nửa.


      Đám ăn chơi trác táng kia đột nhiên cảm thấy luồng khí lạnh đến rùng mình, mặc dù hàn ý chỉ lướt qua, nhưng mãi hồi lâu sau ai dám đến nửa lời, ánh mắt nhìn nhau trao đổi. Lúc này, Đoạn Vân hỏi Lạp Hi Đức: "Đại ca, tại sao vừa rồi bọn họ lại về ngươi như vậy?"


      Lạp Hi Đức thở sượt cái rất bi thương, : "Đoạn Vân tiểu đệ, ta cũng muốn dấu ngươi, hai năm trước, khi ta còn tuổi trẻ háo thắng, ta cùng Ốc Nhĩ Tây quyết đấu, bị dùng thủ đoạn hèn hạ đánh bị thương cái ⬦ ấy của ta."


      rồi cúi đầu vẻ buồn bã, rồi tiếp: " Sau đó mặc dù sử dụng thủ thuật nối lại nên khôi phục lại hình dáng cho cái đó của ta, nhưng lại mất vĩnh viễn năng lực. Hôm nay về phương diện kia, ta phế nhân rồi." xong Lạp Hi Đức hào sảng lại hơi bi phẫn rơm rớm nước mắt.


      Đoạn Vân cầm tay Lạp Hi Đức bắt mạch cho chút, rồi hiểu được rất nhanh. Nguyên lai là công năng tinh hoàn bị hư hỏng, đối với loại bệnh này Đoạn Vân dám chắc trăm phần trăm, dù sao cái món kia của Lạp Hi Đức chỉ được dùng tế tự thuật để phục hồi. Đoạn Vân cũng biết cuối cùng có khả năng trị khỏi hay .


      Đoạn Vân buông tay Lạp Hi, vẻ bình tĩnh: " Bệnh của ngươi rất phiền toái, bất quá tiểu đệ cam đoan với ngươi nhất định là có thể trị khỏi." Nghe Đoạn Vân xong, Lạp Hi Đức cả kinh, rồi sau đó sắc mặt lộ vẻ vui mừng nhưng lập tức lại xìu xuống, vẫn tiếp tục ảm đạm. lắc lắc đầu gì nữa. Dù sao hy vọng càng cao thất vọng cũng lại càng lớn a.


      Còn đúng lúc này thanh khó nghe lại vang lên: "Trị khỏi? Dái bị hư cũng có thể chữa khỏi sao? đùa chứ! Ngươi tưởng mình là thánh thần sao? Ha ha!" Thanh khó nghe đó hiển nhiên là của Ốc Nhĩ Tây, cái tên chẳng biết chết sống là gì đó.


      Đoạn Vân lạnh giọng với đám gia hỏa kia: "Các ngươi hôm nay có phải là rất sướng ? Được, Đoạn Vân hôm nay cho các ngươi sướng hơn nữa!" Còn lúc này đám playboy lại càng cười hỉ hả với vẻ càng lúc càng khả ố hơn.


      Đoạn Vân cũng thèm nhiều lời, gỡ lấy Tiểu Bạch từ trong tay Ngưu Ma Vương, ghé vào tai giọng : " Ngưu Ma Vương, nhiều nhất chỉ được lộ ra thực lực cấp bảy, nếu ngươi để lộ ra thực lực lớn hơn cấp bảy, buổi tối hôm nay đừng nghĩ đến ăn cơm nữa. Đánh cho toàn bộ bọn chúng thể nhúc nhích được cho ta! Nhớ kỹ, chỉ cần chết người, tùy ngươi đánh như thế nào đánh!"


      xong, Đoạn Vân kéo Lạp Hi Đức ra ngoài: " Đại ca, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm. Nơi này quá bẩn thỉu!"


      Đám thiếu gia gia tộc sợ trời đất muốn chễ diễu Đoạn Vân nhát gan sợ chết, nhưng nắm đấm nhanh như gió của Ngưu Ma Vương nồng nhiệt tiếp đón bọn chúng, rải đều lên khắp người bọn chúng. Sau đó, tiếng kêu gào vang lên xa hàng trăm dặm, tiếng rên rỉ vút lên tận trời! Vô luận là quý tộc thiếu gia hay là gia tộc võ sĩ, trong số đó, thực lực cao nhất cũng đến cấp năm sáu là cùng, mặc dù Ngưu Ma Vương theo như phân phó của Đoạn Vân chỉ có thể lộ ra thực lực thấp hơn thất cấp. Nhưng cửu cấp chân chính dù sao cũng vẫn là cửu cấp.


      Kết quả là, sau khi cuộc chiến chấm dứt, Ngưu Ma Vương đến cả đấu khí cũng phát ra, chỉ bằng thân thể kinh khủng và tốc độ kỳ ảo của cũng đủ đem nhóm võ sĩ toàn cấp bốn cấp năm đánh cho dẹp lép. Cả đám quý tộc cũng bị đánh tới độ phun cả cơm ra ngoài. Từng đứa ngã bò ra thể động đậy nữa, cũng ai hiểu được mình bị đánh ngã ra sao.


      .


      Đoạn Vân và Lạp Hi Đức còn chưa tìm được chỗ ngồi, Ngưu Ma Vương xong việc quay trở lại. Tiểu tử đầu trâu trung hậu cung kính vái chào Đoạn Vân, rồi ôm quyền : "Chủ nhân, hoàn thành nhiệm vụ."


      ⬜Nhanh vậy sao?" Lạp Hi Đức hiển nhiên giật cả mình, Đoạn Vân vốn trước giờ vẫn hề nghi ngờ gì về tốc độ biến thái của Ngưu Ma Vương, nên chỉ hơi động não có thể hiểu được. Hà hà, quả là món đồ cấp chín a! Đoạn Vân cười sảng khoái: "Tốt, tốt lắm, muốn ăn cái gì cứ tự nhiên kêu, thiếu gia cho ngươi ăn thoải mái!"


      Ngưu Ma Vương há miệng liếm môi, cười : "Ta đây muốn con trâu nướng! , phải là hai cơ!"


      Đoạn Vân vừa nghe thiếu chút nữa ngã bổ chửng, rồi cười : "Ngươi làm sao dám ăn người mình vậy, ngươi phải là trâu sao? Được, lão bản, đem lên đây cho ta hai con trâu nướng!"


      Đoạn Vân nhìn bốn phía, phát chỉ còn cái bàn phía xa là còn chỗ. bàn có người lưng quay về phía Đoạn Vân uống cái gì đó. Mặc dù "Tiểu tử " kia mặc đồ nam giới, nhưng dưới con mắt nhà nghề của Đoạn Vân vốn nhìn vô số những thiếu nữ đại, chỉ cần liếc mắt nhìn ra đó là giả nam. Cười cười, Đoạn Vân thẳng tới đó, làm bộ rất có phong độ : "Vị thiếu gia này, xin hỏi mấy người chúng ta có thể ngồi ở chỗ này ?" Đoạn Vân cố ý nhấn mạnh hai chữ "Thiếu gia".


      Tên giả tiểu tử đó đầu tiên cả kinh, nhưng sau đó phản ứng rất nhanh, giả giọng trầm trầm : " Có thể! Mời ngồi!"


      ⬜Cám ơn 'Thiếu gia' a!" Đoạn Vân cám ơn. Sau đó Đoạn Vân và Lạp Hi Đức cùng Ngưu Ma Vương đều kéo ghế ngồi vào bàn.


      Vừa lúc, đội Thành vệ binh vội vàng chạy đến. Tên Đội trưởng hướng về phía mọi người ăn cơm hỏi: " Là ai đánh Ốc Nhĩ Tây thiếu gia?" Đoạn Vân tiếp tục vuốt ve Tiểu Bạch, để ý đến. Còn Lạp Hi Đức lại đứng dậy trả lời: "Là ta! Sao?"


      Tên Đội trưởng đó vừa thấy Đại đội trưởng Lạp Hi Đức của chúng, cảm thấy rất khó xử, lúng ta lúng túng chẳng biết phải làm sao. Còn Lạp Hi Đức lại tiếp: "Đem những người bị thương lập tức chữa trị!"


      "Dạ!" Tên Đội trưởng vội vàng lên tiếng, mang theo thủ hạ ba chân bốn cẳng chạy .


      Đoạn Vân cười rất quỷ dị : " Đại ca, ngươi quá đáng rồi nhé. ràng là thủ hạ của ta đánh, ngươi dám là ngươi đánh hả. Có phải là muốn cướp công của ta ? Thủ hạ của ta đây chẳng phải là đánh công khai sao! được, ngươi thể cướp công của ta được, làm người phải ttrung thực chứ! Cái kia của ngươi chưa đứng vững muốn mò mẫm rồi, có cửa đâu!"


      "Phụt!" Tên giả tiểu tử đối diện vừa nghe Đoạn Vân xong cười phá ra, bao nhiêu rượu đều phun cả vào mặt Đoạn Vân!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :