Chương 20. Thiên Long phong thưởng thành bá tước ⬜Cái gì? Tốt quá!" Khố Lạp Kì mặc dù thế nhưng vẫn tin Đoạn Vân, cần thấy Bệ Hạ tỉnh lại trước rồi mới tin Đoạn Vân được. Đoạn Vân cũng thèm để ý, dù sao chuyện của xong rồi, các chuyện kế tiếp muốn xen vào nữa. Theo như lời Đoạn Vân, Tra Lí Bệ Hạ trong vòng canh giờ tỉnh lại. Thấy Bệ Hạ vô , đám quần thần rất cao hứng, tới tấp ngừng cầu nguyện " Trời cao phù hộ cho Bệ Hạ!", nhất là các vị Công chúa và Hoàng Hậu, cứ vây cứng lấy Tra Lí vừa mới tỉnh lại lâu mà khóc lóc như mưa như gió. Giải quyết được nỗi khốn khổ hơn năm do căn bệnh nan y của mình, Tra Lí Bệ Hạ mặt rồng đại thịnh, cứ cầm tay Đoạn Vân lắc mạch mà cười đến nỗi ngậm miệng lại được nữa. Đoạn Vân kiên trì đứng bên mà chờ đợi! Chờ cái gì vậy? Đương nhiên là phong thưởng rồi! Cứu mạng cho Hoàng đế kiểu gì cũng được phong cái chức tước gì đó chứ hả? Rốt cục chuyện chính cũng tới rồi, Tra Lí Bệ Hạ cười với mọi người : "Bổn Hoàng hôm nay rất cao hứng, quyết định mở đại yến khao đãi quần thần. Hôm nay, chính là Đoạn Vân để cho chúng ta chứng kiến kỳ tích của Tế tự giới. chỉ cứu mạng cho bổn Hoàng, cũng là người cứu thế cho thiên thiên vạn vạn người dân của Thiên Long. Do đó bổn Hoàng quyết định đem việc Đoạn Vân cứu quả vương đại cáo thiên hạ, cả nước cùng kỷ niệm. Đoạn Vân nghe phong thưởng đây!" Mẹ kiếp, đợi lâu như vậy rốt cục mới tới chính đề, Đoạn Vân vội vàng quì gối xuống, lúc này Tra Lí từ gã thị giả rút ra thanh kiếm kỵ sĩ, nhè đem kiếm đặt vai Đoạn Vân, nghiêm chỉnh phán: "Ta lấy thân phận là Thiên Long Đế Quốc Quốc chủ phong Đoạn Vân Tế tự làm Đế quốc nhị đẳng Bá tước, thưởng kim tệ trăm vạn, ban cho tòa Bá tước Phủ. Cũng phong Đoạn Vân làm Đế quốc Hoàng gia Tế tự, cho hưởng quyền lợi được miễn cần hành lễ với bất kỳ vị đại thần nào, vô cần lên triều. Bổn Hoàng còn muốn thông báo cho các nước khác biết, Thiên Long Đế Quốc ta có vị Tế tự năng lực cường hãn. Còn Đoạn Vân mãi mãi là niềm kiêu hãnh của Đế quốc!" xong, Tra Lí dùng ánh mắt rất kiên định nhìn thẳng vào Đoạn Vân, Đoạn Vân cảm thấy rất bất lực, chỉ khẽ gật đầu. Kế tiếp là đại yến quần thần, Đoạn Vân hết ly lại tiếp ly biết uống bao nhiêu chén. May mà rượu ở thế giới này chỉ có thể xem như đồ uống thường ở thế kỷ 21, bằng Đoạn Vân chắc là say quắc cung thang. Hết cách rồi, vì uống ít quá, say nhưng vẫn phải giả say. Ai, tửu lượng ta sao độ này cao vậy chứ hả, lại có cảm giác được say, nồng độ rượu ở đây cũng quá thấp, uống như uống nước vậy, cứ như vậy, nếu ta đem rượu của kiếp trước đến, biết đám người ở đây có thích nữa, biết đâu lại chẳng phải là phương pháp kiếm tiền rất tốt nữa. Đoạn Vân nghĩ tới đây lúc này Khố Lạp Kì tới, với Đoạn Vân vẻ rất cung kính: " Đoạn Vân Tế tự đại nhân, ta Khố Lạp Kì muốn đến xin lỗi ngươi." Đoạn Vân rất kỳ quái, Khố Lạp Kì chưa từng đắc tội với ta mà, "Khố Lạp Kì tướng quân, ngươi vì sao lại như thế?" Khố Lạp Kì giải thích: "Đoạn Vân Tế tự đại nhân, trong khi Ngài chữa bệnh cho Bệ Hạ, ta hiểu lầm người, cho là người hại Bệ Hạ. Ta nên nghĩ như vậy mới đúng." Nghe xong Khố Lạp Kì xong, Đoạn Vân rất xúc động, cười : " Tướng quân, nhưng ngươi cũng chưa làm cái gì thất thố cả!" ⬜Nhưng ta có ý nghĩ như vậy! Ta nên hoài nghi Ngài, ta phạm sai lầm." Khố Lạp Kì rất thành khẩn. Đoạn Vân cười cười, : "Khố Lạp Kì tướng quân, ta thấy ngươi là quân nhân tiêu biểu,Ngài hoàn toàn làm việc mà quân nhân nên làm. Đó là hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh! Là quân nhân, sứ mạng là bảo vệ quốc gia! Chỉ có mục tiêu kiên định là làm cho quốc gia phú cường, sứ mạng vĩ đại mang lại an bình cho nhân dân. Tới đây, chúng ta nâng chén, kính tất cả quân nhân bảo vệ biên cương quốc gia, chúc cho họ nhiệt huyết trung thành, bọn họ là những người đáng nhất đời!" ⬜ tóm lại rằng bọn họ thực là những người đáng nhất? Đúng, ngờ Đoạn Vân thân làm Tế tự mà lại có kiến thức như thế. Bổn Hoàng dám cam đoan, nếu Đoạn Vân là tướng quân, nhất định là tướng lãnh vĩ đại." Tra Lí Bệ Hạ lúc này tới cười . ⬜Bệ Hạ đừng cười ta! Ta cũng chỉ vài câu, nếu bắt ta chiến đấu, còn biết xảy ra chuyện gì nữa? A a!" Đoạn Vân rất hối hận, sao mình khi lại ra những lời này! Đúng là ở sinh chuyện mà? ⬜Ta đại diện cho tất cả biên cương tướng sĩ cám ơn Đoạn Vân Tế tự! Cụng ly, uống!" xong, Khố Lạp Kì ngửa đầu dốc sạch hơi. Tửu yến tàn, sau khi dặn dò Tra Lí Bệ Hạ vài điều cần thiết phải chú ý kiêng kị, Đoạn Vân và Phổ lão đầu kéo nhau về nhà. Ngày thứ hai, các loại thưởng tứ của Hoàng đế lần lượt được bàn giao. Bá tước Phủ được xây giáp với phủ đệ của lão đầu, vì vậy Đoạn Vân nhờ người đập tường nối thông hai nhà, đem hai phủ đệ hợp thành . trăm vạn kim tệ cũng được giao cho , đó là mười trương mười vạn kim tạp. Nhìn trăm vạn kim tệ này, Đoạn Vân tự nhiên nổi lên ý nghĩ về cuộc đấu giá mười lạp Tẩy tủy Đan của mình, biết có khả năng bán được bao nhiêu tiền đây, bất quá phỏng chừng ít hơn trăm vạn đâu há. Đoạn Vân hỏi qua Diệp Thành xem cuộc đấu giá còn bao nhiêu ngày, Diệp Thành là còn ba ngày nữa. Nhìn hai tòa nhà vĩ đại nhưng trống rỗng, Đoạn Vân nhìn tới nhìn lui mà thấy thuận mắt chút nào. Chắc là sắp tới phải mua vài người hầu, Tra Lí cũng quá hẹp hòi, đến ngay cả người hầu cũng cho ta được vài tên. Đoạn Vân biết đây là Tra Lí rất tôn trọng mới làm như vậy. Thưởng tứ cũng là môn học vấn. Dưới mắt người bình thường, việc tặng người hầu là tín nhiệm thuộc hạ. Tại sao vậy? Là do trước kia có ít Hoàng đế thích cài tai mắt của mình an bài vào các người hầu thưởng cho các đại thần, nhưng cuối cùng lại bị ít đại thần phát ra. Ước Hàn có thể tự do lại rồi, Đoạn Vân kêu Ước Hàn tới kiểm tra toàn thân thể lượt xong, sau đó : " Cơ bản khỏi hẳn, vài ngày nữa ta có cách làm cho ngươi khôi phục lại thực lực. Ước Hàn, ngươi có biết nơi nào có thể mua được người hầu hay ?" Ước Hàn nghi hoặc ngẫm nghĩ, rồi : " Thiếu gia, Ngài đại khái cần bao nhiêu người? Nếu ít, ta có thể đến trung tâm chuyên môn huấn luyện người hầu, nếu nhiều phải đến chợ nô lệ." ⬜Còn có mua bán cả nô lệ? Ở đó mua bán cái gì thế?" Đoạn Vân nghe thế giới này còn có nô lệ, cảm thấy rất hứng thú. ⬜Thiếu gia, xã hội này trước nay đều có mua bán nô lệ, hơn nữa có ít chủ nô lệ đều là đại quý tộc. Nô lệ bình thường đều là tù binh chiến tranh, còn có ít là nô lệ thuộc dị tộc Thú Nhân, Tinh Linh, Ải Nhân, đương nhiên cũng có vài nô lệ là loài người, bất quá rất ít." Ước Hàn giới thiệu sơ lược cho Đoạn Vân. ⬜Sao! Thế à? Lạ quá nhỉ!" Đoạn Vân cười cười tỏ vẻ rất vui thích.
Chương 21. Thất cấp ma thú nhục giới mãi (P.1) Ngày thứ hai, Đoạn Vân mang theo Diệp Thành và Ước Hàn tới chợ nô lệ của Thiên Long thành, nơi chứa đựng nhiều tội ác bí mật nhất và cũng là nơi phồn hoa náo nhiệt hàng đầu của Thiên Long Đế quốc. Đại diện cho tầng lớp thanh niên tân tiến và lương thiện của thế kỷ 21, Đoạn Vân rất thích nơi này cũng như bầu khí ngột ngạt ở nơi đây. Ở chỗ này, nô lệ bị đối xử như những loài động vật hạ đẳng, bị giam cầm theo cùng cách thức giống nhau. Bọn họ đều bị coi rẻ, chỉ như là hàng hóa vật phẩm để mua bán, mặc tình cho người ta tha hồ săm soi lựa chọn rồi cò kè trả giá, ai ai cũng lộ ra dáng vẻ hết sức khổ sở đáng thương. Từ đầu đến chân bọn họ còn chỗ nào bị đánh đập, toàn thân yếu nhược bất thành nhân dạng, dường như có thể chết bất cứ lúc nào. Cũng còn có vài tên nô lệ trông có vẻ khỏe mạnh hơn chút bị xích chặt vào chuỗi gông cùm, chỉ cần có chút biểu phản kháng dù là yếu ớt thôi cũng bị cho ăn no đòn. Tất cả những cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho Đoạn Vân rất khó tiếp thụ, nhưng có thể làm được cái gì đây? Cả xã hội này là bất công như thế rồi, Đoạn Vân dù có lòng trắc nhưng chỉ với lực lượng nhoi đơn độc mình có thể thay đổi được cái gì, dẫu chỉ là điều tốt đẹp bé tẻo teo cũng là bất khả thi! Tại chợ nô lệ này có ít Thú Nhân cường tráng, còn có cả mười mấy người lùn thuộc Ải Nhân tộc, ngoài ra Địa Tinh cũng có rất nhiều. Sục sạo tìm kiếm cả nửa ngày trời nhưng Đoạn Vân tìm thấy mống nô lệ Tinh Linh nào, bèn quay lại hỏi Ước Hàn mới biết Tinh Linh nô lệ quá mức trân quý, dễ dàng được người ta bày bán công khai ở đây. "Thiếu gia, nơi này chỉ là mặt ngoài của chợ nô lệ thôi, ở đây chỉ bán những nô lệ hạ cấp giá rẻ, bên trong mới có hàng tốt hảo hạng. Chúng ta vào bên trong tìm mua!" Ước Hàn giới thiệu với Đoạn Vân chút. Đoạn Vân khẽ gật đầu rồi vào bên trong. Bọn họ tìm thấy được người chủ buôn bán nô lệ lớn nhất ở đây. Nhìn thấy vị này đích thị tướng tá mập mạp, tai to mặt lớn, ấn tượng của Đoạn Vân đối với lão rất là bất hảo. Vừa thấy dáng cà giật của hán tử béo mập này Đoạn Vân biết chắc lão mắc bệnh thận bị hư, về mặt tình dục tuyệt đối là tên liệt dương. "A! Xin được hỏi vị thiếu gia này xưng hô như thế nào, ta là lão bản nơi đây tiện danh là Kiệt Khắc!" lão béo mập vừa nhìn thấy Đoạn Vân khí chất bất phàm liền biết tuyệt phải là thường nhân, vội vã lăn tới tiếp đón. Kỳ Đoạn Vân cũng nào có cái gì gọi là khí chất bất phàm, chỉ có điều có loại quan niệm phân biệt chủng tộc cũng như ý thức phân loại cấp bậc từng hạng người mà thôi. "Vị này là tân nhiệm Đế quốc Bá tước Đoạn Vân Đại Tế tự đại nhân!" Ước Hàn vị quản gia này cũng rất là nhanh nhảu bước lên giới thiệu chủ nhân. Lão bản mập béo giật mình đánh thót cái, bụng phệ rung bần bật: "Ngài... đúng là vị Tế tự thần kỳ chữa khỏi quái bệnh cho Hoàng đế Bệ Hạ? Ôi... được diện kiến Ngài thế này thực là niềm vinh dự lớn lao cho hạ nhân a, Ngài bây giờ đúng là Hồng nhân sủng thần trước mặt Bệ Hạ a! Hôm nay được chiêm ngưỡng tôn nhan quả nhiên khác thường, mà cũng ngờ Ngài còn trẻ tuổi như vậy?" Đoạn Vân thâm trầm mỉm cười khẽ gật đầu. Lão bản lại tiếp tục mở máy: "Bá tước đại nhân tôn kính, xin hỏi Ngài cần dạng nô lệ nào ạ? Ở nơi này ta có loại nô lệ tốt nhất chợ, chắc chắn Ngài cũng thể ngờ tới, mà cũng chỉ có ta mới có khả năng sở hữu loại thượng phẩm này!" Đoạn Vân hí mắt chăm chú nhìn lão bản, nhàn nhạt : "Ngươi là đấy à, ta cần Ma thú, hơn nữa phải là loại cao cấp a!" "A!" Lão béo nghe Đoạn Vân như vậy mặt co rút vài cái, má phệ giần giật lúc, lát sau mới tiếp: "Bá tước đại nhân, kỳ ta có ở nơi này con thất cấp ma thú, bị bắt làm nô lệ trong đội ngũ ma thú tại rừng rậm, bất quá về phương diện này ..." Thực ra Đoạn Vân chỉ là thuận miệng hỏi chơi, ngờ có , mà là thất cấp ma thú nữa chứ. Thế có thể giao dịch về con ma thú này rồi: " về phương diện nào cũng tốt, mau dẫn ta xem!" Lão bản mập ú dẫn Đoạn Vân rẽ phải ngoặt trái vòng vo hồi lâu mới đến được cái sân kín đáo chứa cái lồng sắt. Chỉ thấy cái đầu ngưu, , chỉ là giống như đầu trâu thôi chứ đích thị con hắc sắc ma thú cả tứ chi đều bị khóa chặt. Đoạn Vân còn phát đầu trâu này bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì thương thế trầm trọng nên lục phủ ngũ tạng bộ vị bị lệch lạc. Đoạn Vân chăm chú quan sát thất cấp lão ngưu cẩn thận hồi, quay về lão bản tròn trùng trục mà trợn mắt trắng dã: "Ngươi... đây là nhà ngươi định bán cho ta thịt của con ma thú này đem về luộc ăn ư? Nó bị thương rất nặng rồi, có thể lập tức chết ngay, ngươi còn dám đem rao bán cho ta! Còn dám cái gì là cao cấp cái gì hảo hạng a? Ngươi có phải là coi thường ta dù chính là Hoàng gia Tế tự nhưng là mới tân nhiệm phải ? Ta cho nhà ngươi biết ta là đại biểu chân chính cho Hoàng gia, lừa gạt ta cũng chính là khinh rẻ Hoàng tộc đấy nha, ngươi có đúng là định làm phản phải ?" Kỳ lão ngưu này cũng có dễ dàng bị chết, bất quá thực lực bị thoái hóa xuống dốc là điều khẳng định chắc chắn. Nghe Đoạn Vân càng càng muốn bới to chuyện, lại còn đem tội danh phản quốc chụp lên đầu, lão bản bất chợt trắng bệch cả mặt mày, cuống cuồng cố nặn ra nụ cười mếu xệch: "Thiếu gia... Ngài thể lung tung như vậy, ta... thể nào mà như vậy... như ý Ngài đâu a!" "Ngươi ý ta là cái ý gì hả? Ngươi có phải là muốn ta đây là Hoàng gia Tế tự đểu hả? Á à, ta cho ngươi , hoài nghi thân phận của ta cũng chính là nghi ngờ nhãn quan của Hoàng đế Bệ Hạ đấy a! Tốt lắm! Ngươi dám hoài nghi cả Hoàng đế Bệ Hạ thánh minh của chúng ta? Ngươi có phải lớn gan to mật muốn tạo phản hả?" Bây giờ Đoạn Vân mười phần giống hệt tên nịnh thần, ngừng dựa hơi vào danh nghĩa Hoàng đế mà liên tục vu khống dọa nạt. Lão bản bị dọa cho thôi hồi như thế lập tức quỵ xuống, xem ra rất là hoảng loạn, rồi bi thiết rống lên: "Tế tự đại nhân! Ngài là đại nhân vật đỉnh đỉnh đại danh xin đừng chấp nhất với kẻ tiểu nhân như ta! Tiểu nhân chỉ có con thất cấp ngưu thú này, mặc dù chỉ là loại động vật nhoi nhưng cũng xin cho tiểu nhân dâng Ngài để bồi tội a!" Đoạn Vân vừa nghe xong liền cười lên khanh khách, nâng lão bản dậy rồi : "Đây là lý do tại sao ta muốn chúng ta lòng với nhau càng sớm càng tốt. Ta thể tiếp nhận đâu, hãy thu lại lời ngươi vừa !" Nghe Đoạn Vân xong, lão béo lại cả kinh trở lại, chính là chẳng biết muốn đề xuất cái gì mới mẻ hơn để đối phó với lão, nhưng cũng tỏ ra hoan hỉ vì rốt cục cũng bảo vệ được nguồn tài vật là con ma thú này. Nhưng lời Đoạn Vân kế tiếp làm cho lão bản thiếu chút nữa là lên cơn điên. Vì dừng chút rồi Đoạn Vân tiếp như sau: "Ta đây mua nó, nhưng bất quá chỉ có thể tính là giá mua thịt thôi, ngươi thể bịp ta được đâu, ta biết chính xác giá cả thịt ma thú đấy, có phải thế hả Ước Hàn?" Cái gì? Mấy cái này cũng có phân biệt sao? Đoạn Vân này nha, đúng là ăn cái gì cũng muốn ăn sạch cả từ lông đến xương. Thế rồi Đoạn Vân cũng muốn vòng vo loằng ngoằng nữa, trực tiếp kêu lão bản đem tất cả nô lệ mà lão có đến cho xem qua chút. Lão béo cũng dám nghịch ý cứ thế mà tiến hành. Cảnh tượng đám nô lệ được dong tới với nhiều dáng vẻ làm cho Đoạn Vân tha hồ mà rửa mắt. Đám này có hai nữ tử xinh đẹp người Thố tộc (thỏ), Miêu nữ trông rất hung ác, còn có sáu Tinh Linh thiếu nữ, mấy chục tên Thú nhân cường tráng, bốn Cự tượng võ sĩ, rồi có thêm mười tên lùn Ải nhân tộc, hai mươi mấy người Địa Tinh và ngoài ra còn có hai gia đình nô lệ nhân số khoảng hai mươi người. Với cố gắng, lão bản cầm bản danh sách đưa cho Đoạn Vân rồi cười lấy lòng: "Bá tước đại nhân, Ngài coi hết chưa? Xin Ngài cứ yên tâm, ta hôm nay cấp cho Ngài tổng số tám phần, xin đảm bảo là toàn quốc cũng chỉ còn có hai phần mà thôi!" "Ta muốn mua tất, ngươi ra giá !" Đoạn Vân ngữ xuất kinh người. "Cái gì? Tất cả ư? Bá tước đại nhân Ngài mà mua hết ta còn gì để bán nữa a?" Lão bản rất là khẩn trương. "Ừm... ừm, hừ!" Đoạn Vân trừng mắt lườm lão! Chạm tới ánh mắt hãi nhân của Đoạn Vân, lão bản hiển nhiên rất sợ hãi. Đảo lộn đôi tròng mắt hồi, lão nghĩ: bán hết bán hết, chỉ mong sau này tới tìm ta gây phiền toái nữa quá sướng! Nghĩ vậy, lão béo bắt đầu tính toán với Đoạn Vân: "Thiếu gia Ngài hãy xem nhé, trong đây hai Thố nữ tử giá vạn mỗi người, cộng lại là hai vạn này, Miêu nữ hai vạn, Tinh Linh thiếu nữ ba vạn mỗi người vị chi tổng số là hai mươi hai vạn rồi. Bốn mươi sáu Thú nhân chiến sĩ và nô lệ tạp chủng đem chia đều chỉ tính với Ngài mỗi người vạn thôi. Bốn Cự tượng võ sĩ tính là năm vạn, còn mười Ải nhân bởi vì đều là thợ rèn tài hoa nên giá là năm vạn người, Địa Tinh và nhân tộc nô lệ cũng đều là cực phẩm chia đều năm thiên kim tệ mỗi người, bốn mươi bảy người... tính là bốn mươi thôi, cũng là hai mươi vạn. Cộng lại... ừm, tổng cộng là 143 vạn kim tệ!" Như vậy dù cho chiết khấu tám phần (bớt 20%) cũng là hơn 110 vạn, nhưng mình chỉ có tất tần tật trăm vạn mang theo, chẳng lẽ lại bớt lại mua hết cả đám nô lệ hay là phải thiếu nợ? A thế xấu hổ quá! biết còn có cách nào với tên mập hỏng thận này nhỉ? A, có rồi, bệnh liệt dương!!! Nghĩ thông mưu kế rồi, Đoạn Vân rất quỷ dị nhìn đểu lão bản , nhìn chằm chằm, nhìn từ xuống dưới, xuống đúng chỗ..., lát sau ra vẻ rất thần bí khẽ khàng : "Lão bản này, nghe bổn thiếu gia đây này. Ta xem khí sắc của ngươi được tốt cho lắm, có phải là lần gần đây nhất nhà ngươi cày cuốc cái kia nhiều lần lắm hả?" "Thiếu gia, Ngài đùa hay quá rồi! Ha... ha!" Lão bản cười rộ lên. Đoạn Vân hoảng và cũng vội, lạnh lùng nhàn nhạt : " Lão bản a, ngươi thế nào ngươi tự biết. nhé, ngươi đừng quên ta là Tế tự, hơn nữa chỉ cần liếc mắt cái thôi là ta có thể nhìn ra người rốt cuộc là có bệnh hay có bệnh. Ngươi thế nào?" "Thiếu gia Ngài là ta có bệnh nặng chứ! Tiểu nhân mặc dù thân thể có chút phát tướng thế này nhưng cảm thấy rất khỏe mạnh, cần nhọc công Tế tự đại nhân để tâm đâu!" Lão bản cũng dạng lạnh nhạt ra mặt. Đoạn Vân trực tiếp rọi ra cái nhìn sâu lắng đầy hàm nghĩa: "Chẳng lẽ chỗ đó có vấn đề được coi là bệnh sao? Chẳng lẽ ngươi cứ phải cam chịu nỗi xấu hổ với lão bà nhà ngươi?" Lão bản béo ị vừa nghe lập tức sắc mặt thay đổi, trắng bệch ra như tờ giấy: có a, đúng vậy, mình cũng có thời gian dài hơn năm có cùng lão bà hoan hảo, nàng khẳng định cũng lạnh nhạt với ta rất nhiều. Nghĩ vậy, lão bản lập tức nồng thắm đón ánh mắt ti hí của Đoạn Vân, hấp tấp khẩn cầu: "Tế tự đại nhân, Ngài nhìn ra bệnh kín của tiểu nhân, Ngài nhất định có biện pháp chữa trị được, có đúng ạ...?" "Aì, chuyện đó là đương nhiên, nhưng mà những nô lệ này ..." Đoạn Vân rốt cuộc cũng chuyển tới chính đề. "Chỉ cần Tế tự đại nhân có khả năng chữa cho tiểu nhân lần nữa có năng lực trở lại làm nam nhân bình thường ... phương diện này, tiểu nhân để cho đại nhân phải chịu thiệt thòi a!" "Được rồi! Cùng là đàn ông với nhau ta rất đồng tình với ngươi. Đây, nơi này có mười lạp dược hoàn, ta gọi nó là 'Kim thương bất khuất', chỉ cần phục dụng hoàn cũng đủ để cho lão già tám mươi tuổi ngấp nghé miệng lỗ chiến đấu kiên cường bất khuất suốt cả đêm ngưng nghỉ. Ngươi hẳn là có thể kiểm tra tác dụng thần kỳ của dược hoàn này, tuyệt đối là giá cả ưu tiên, tuyệt đối so đo chiếm tiện nghi của đám nô lệ nhà ngươi. Còn có thêm ba lạp 'Bổ thận hoàn', có thể cải thiện hoàn hảo công năng thận tạng của nhà ngươi khỏe mạnh vĩnh viễn, so với 'Kim thương bất khuất' còn quý giá hơn nhiều. Nếu mà hiệu quả được như ý nhà ngươi cứ việc tới chỗ Bệ Hạ mà tố cáo ta, hoặc là cho phép ngươi khắp nơi rêu rao tuyên cáo ta- Đoạn Vân Tế tự đại nhân chỉ là kẻ tiểu nhân lừa đảo, bất tài, danh phù kỳ thực!" Thực ra "Kim thương bất khuất" này chính là do Đoạn Vân trong lúc nhàm chán, để đùa cợt chế tạo ra, dược tài cũng bình thường, phí tổn nguyên dược liệu cũng chỉ vài kim tệ nhưng công hiệu rất cao, còn "Bổ thận hoàn" là do căn cứ vào nguyên lý y học bồi bổ và nâng cao công suất làm việc của quả thận mà chế tạo ra. Có điều dù công năng thuốc cũng rất kiến hiệu nhưng giá nguyên vật liệu rẻ hơn nhiều. "Tiểu nhân làm sao dám! Cảm tạ Tế tự đại nhân tặng thuốc quý!" Lão bản rất là cung kính tiếp nhận hai bình dược hoàn, rốt cục lão cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt lão bà, trở lại làm nam nhân đích thực. Sau khi phục dược ngay, qua hồi thời gian, lão béo cao hứng đến phát cuồng, cái loại cảm giác tưng tửng này trước đó chưa từng có a, sướng quá a! Bất quá sau mấy tháng trịnh trọng phục dụng "Kim thương bất khuất" và "Bổ thận hoàn", mặc dù công hiệu như thần nhưng lão tiếc của đến ói ra máu. Bởi vì Đoạn Vân định giá vạn kim tệ hoàn, hơn nữa "Kim thương bất khuất" cũng hạn chế số lượng cần dùng làm lão cứ phải xuất tiền ra mua. Nhưng bởi vì Đoạn Vân quả làm cho lão khôi phục hoàn hảo năng lực đàn ông, cho nên lão bản buôn bán nô lệ đáng thương cũng thể cái gì nữa. Với lại, Đoạn Vân đích thị Bá tước danh tiếng lẫy lừng, lão còn có thể làm được gì cơ chứ?
Chương 22. Thích nô chi danh hoán trung tâm Gọi bốn Cự tượng võ sĩ đến giao nhiệm vụ khiêng tên lão ngưu ma thú ngắc ngoải gần chết dẫn đầu đoàn nô lệ đúng trăm mạng mới mua được trở về nhà, Đoạn Vân trong lòng cực kỳ cao hứng. Chuyến chợ nô lệ lần này Đoạn Vân có thể thu hoạch quá vớ bở, nhiều nô lệ chỉ còn được tính thực giá rất rẻ vì có tiền bán mười lạp thuốc hoàn bù vào. Hơn nữa, với cái "Đầu trâu" ma thú kia tên lão bản béo mập mà bị hỏng thận này cuối cùng lại quên khuấy mất tính tiền đống "thịt luộc" đó. Điều này thể làm cho Đoạn Vân phải lắc đầu cảm thán: ta thực là thiên tài chân chính a, nếu ta mà làm buôn bán kinh doanh, các thương nhân khác đừng hòng mà cạnh tranh cùng ta được! Cầm trong tay đống nô lệ khế ước, mặt đối diện với hàng trăm nô lệ bao gồm đủ loại chủng tộc, trong lòng Đoạn Vân chỉ có chữ: " nhảm!". thế, chỉ thoáng cái mà được sở hữu cả đống nô lệ thủ hạ, ai mà hưng phấn cho được chứ? Mặc dù là nô lệ, cũng là thể lúc có được lực lượng lao động hùng hậu như vậy a! Để cho bọn họ tự giác xếp thành hàng, sau đó Đoạn Vân giống hệt như là vị thống lĩnh tướng quân duyệt binh vậy. theo phía sau phân biệt trái phải ràng là đại thị vệ Diệp Thành và Quản gia Ước Hàn. Nhìn hình thức đám người trước mắt đủ loại dáng vẻ, Đoạn Vân cẩn thận đánh giá lại lượt. Từ trong ánh mắt của ít Thú nhân, Đoạn Vân thấy được vẻ ngoan cường và ngạo, đằng kia còn có vài tên Ải nhân và Tinh Linh trong mắt thậm chí chỉ thấy được toàn là khinh thường hướng tới Đoạn Vân ra chiều miệt thị. Cả mấy tên Cự tượng cũng biểu ra phục vị tân chủ nhân này. Bất quá đại đa số nô lệ chấp nhận số mệnh, dáng hình có vẻ phục tùng ôn thuận, có lẽ với bọn họ xem ra chỉ cần còn sống mà góp mặt với đời là tốt đẹp lắm rồi. Thấy trước mắt là đám đông nô lệ này với vẻ mặt có những biểu tình thể nào phong phú hơn, vị chủ nhân ông Đoạn Vân Đại Tế tự của chúng ta hắng giọng hai cái rồi bắt đầu lên tiếng phủ dụ chúng nô: "Hỡi các bạn nô lệ! Trước hết cho phép ta được gọi các ngươi như vậy. Các ngươi thế là tốt! Đại khái các ngươi biết rằng ta là chủ nhân mới của các ngươi." Đoạn Vân ngừng lại, nhìn lướt qua bốn phía lượt, phát rất nhiều nô lệ duy trì được trạng thái trầm ngâm im lặng, tuy nhiên vẫn còn có thiểu số vài tên nô lệ dị tộc ở đằng xa hình như nghiến răng tỏ vẻ bất phục. Thế cũng làm cho rất ư là hài lòng, lại tiếp: "Nô lệ thực là danh xưng ti tiện hèn kém, ta có suy nghĩ thế này muốn hỏi các ngươi: trong các ngươi có ai muốn tiếp tục sống kiếp nô lệ mạt hạng này?" Nghe Đoạn Vân hỏi câu như thế tất cả chúng nô ở đây kể cả Diệp Thành và Ước Hàn cũng tỏ ra nghi hoặc, hiểu vị tân chủ nhân này rốt cục muốn làm cái gì? Hết cả mọi người đều có động tĩnh, cũng có ai có đủ can đảm thốt ra câu gì. Thấy có mống nào trả lời, Đoạn Vân đột nhiên gia tăng ngữ khí cất cao giọng gần như là hét lên: "Trả lời ta chứ!" Bị bất chợt gầm thét lên như vậy, mọi người ở dưới bị trận choáng váng đến giật người lên đùng đùng, qua hồi sợ hãi bắt đầu bình tĩnh lại nhưng đều rất băn khoăn, có ít người tụm lại để thảo luận bàn bạc. Đoạn Vân lại tiếp tục: "Hãy nghe cho mệnh lệnh của ta đây! Những ai muốn tiếp tục sống kiếp nô lệ tiến lên phía trước năm bước! Hãy suy nghĩ kỹ , làm nô lệ là mất hết tự do, là được tôn trọng, là hề được nếm trải ý nghĩa đích thực của cuộc sống nhân sinh. cần phải chụm đầu kề tai mà bàn luận nữa! Chẳng lẽ các ngươi ngay cả chút dũng khí cỏn con bước năm bước về phía trước cũng có nữa hả?" Thấy có ai dũng cảm dám bước lên đằng trước, Đoạn Vân liền khuyến khích. Rốt cuộc cũng có vài Thú nhân thu hết cam đảm run rẩy bước tới. có người đầu tiên khơi mào, rất nhanh lại có ít người bắt chước bước theo. "Tốt! Tốt lắm!" Đoạn Vân rất là hài lòng, đầu gật liên tục. đưa mắt quan sát tình hình thấy tất cả các Thú nhân, Tinh Linh, Ải nhân tập trung ở đằng trước, nhưng trong hai mươi mấy người Địa Tinh lại chỉ có năm tên gan dạ ly khai chỗ đứng cũ, và trong hai mươi mấy nhân tộc nô lệ cũng chỉ có ba người muốn vĩnh biệt kiếp nô nhân. Nhìn đám còn lại đứng im lìm chết lặng, có chút biểu tình nào gồm cả nhân loại và Địa Tinh, Đoạn Vân bất lực lắc lắc đầu, những người này hiểu như thế nào mà lại cam tâm tình nguyện sống đời nô lệ! đến trước mặt đám bốn mươi sáu tên Thú nhân, Đoạn Vân hỏi: "Hãy cho ta biết, các ngươi hiểu chút ít gì chưa? Các ngươi ở đây có đầu lĩnh hay ?" Ngưu đầu nhân đứng phắt dậy: "Muốn giết cứ giết, chúng ta chấp nhận có chết cũng làm nô lệ!" "Đúng thế, chết cũng làm nô lệ!" Chúng nô đồng thanh. Đoạn Vân cười cười: "Các ngươi đừng quên bây giờ vẫn còn là nô lệ! Nhưng cũng là cho ta thấy điểm thành của các ngươi a!" Ai nha, cũng là dạng nô lệ như vậy, nhưng cái loại nô lệ này phải quản lý như thế nào? "Ngươi...!" đoàn Thú nhân đều cảm thấy tức giận, muốn phản kháng, định có gì mà dám bật lại... lúc này tên ngưu đầu lúc trước lên tiếng lại đứng ra : "Chủ nhân, xin Ngài vui lòng trừng phạt bọn họ, nếu muốn Ngài hãy trừng phạt mình ta đây mới là đúng! Ta đây chính là Ngưu đầu nhân chiến sĩ tên gọi Khai La." "Chiến sĩ có cấp bậc? Các ngươi cả đám chiến sĩ đồng ngũ này đều là chiến sĩ có cấp độ?" Đoạn Vân hỏi. "Hồi bẩm chủ nhân, ta đây đúng là Ngũ cấp chiến sĩ, đồng ngũ với ta ở đây hai mươi mấy Ngưu đầu nhân này đều là chiến sĩ ngũ cấp và tứ cấp.Ngoài ra có mấy đội Thú nhân tộc khác cũng phần lớn là chiến sĩ ngũ cấp và tứ cấp đấy." Ngưu đầu nhân Khai La trả lời. Ừm! Tốt lắm, đúng rồi, dùng để làm hộ vệ rất thích hợp a. "Tốt lắm, ngươi trước tiên lui xuống!" Đoạn Vân vừa thấy sáu Tinh Linh mĩ thiếu nữ, sau đó lập tức bản tính 'sắc lang' của liền biểu lộ ra ngoài: "A, các vị Tinh Linh thiếu nữ xinh đẹp, tại sao bị rơi vào cảnh ngộ như thế này? Hãy ra danh tính cùng khả năng của các ngươi , bản thiếu gia ta mà cao hứng lên á, là có thể giữ các ngươi ở lại đấy!" Các mỹ nữ Tinh Linh này xấu hổ đến nỗi căn bản cả đầu cũng dám ngước lên. Thấy các nàng quan tâm đến việc trả lời mình, Đoạn Vân cảm thấy rất mất mặt mũi, liền chuyển hướng quay sang người Miêu nữ nghiêm túc hỏi: "Tên gì? Chức nghiệp thế nào?". Lúc này Diệp Thành tới bên cạnh kề tai khẽ: "Thiếu gia, Miêu nữ này là sát thủ lục cấp đấy!" "Lục cấp thích khách? Quả cấp độ rất cao nha!" Đoạn Vân vòng vo hồi, cảm thấy trực tiếp đến từng đám mà hỏi như thế rất là phiền toái. Vì vậy sau đó ra hiệu cho tất cả tập trung lại trước mặt rồi tuyên bố: "Từ nay về sau các ngươi còn là nô lệ nữa, đây chính là 'Nô lệ khế ước' của các ngươi, bây giờ tất cả các ngươi từng người đến lấy lại khế ước hợp đồng của mình về!" "Cái gì?" Lời Đoạn Vân giống như quả bom vừa phát nổ tại tâm trí tất cả mọi người, kể cả Diệp Thành và Ước Hàn cũng là ngoại lệ. Tất cả đều nhốn nháo hết lên, nhiều người tỏ ra rất hưng phấn, nhưng đại đa số là tỏ vẻ tin, bọn họ thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Đoạn Vân giở trò trêu đùa nữa biết. Bất quá, khi bọn họ nhận tới tay mình bản khế ước nhiều người khóc ồ lên. Còn những người vừa rồi có dũng khí lên phía trước cực kỳ hối hận, ngay cả mặt mày cũng trở nên xanh ngoét. khi tất cả mọi người còn săm soi những bản khế ước Đoạn Vân lại bắt đầu lên tiếng: "Các 'Nô lệ khế ước' này hoàn toàn thuộc về các ngươi, muốn xử lý như thế nào là tùy ở các ngươi. Nhưng dù sao các ngươi cũng là do ta bỏ tiền mua về nên các ngươi vẫn là người của ta. Bất quá các ngươi cứ yên tâm, làm thủ hạ cho Đoạn Vân ta nhất định phải là điều thiệt thòi gì, công sức được trả lương, thực ra những công việc phải làm cũng nhiều lắm!" "Bốn mươi sáu Thú nhân dũng sĩ ở đâu?" Đoạn Vân lại dùng tới lời như quân lệnh. "Có mặt, thưa thiếu gia!" Bốn mươi sáu Thú nhân chiến sĩ cường tráng đồng loạt hô lên, hơn nữa thanh lại rất ràng gọn ghẽ, đồng thanh như , làm cho Đoạn Vân rất hoài nghi biết bọn họ có phải là thường xuyên luyện tập . Bất quá, Đoạn Vân biết chính là đám chiến sĩ Thú nhân này vốn là cùng trong doanh trại binh lính. "Các ngươi bốn mươi sáu người, thêm cả bốn Tượng nhân nữa chia làm năm đội, mỗi đội quân số đúng mười người, tự giác cùng nhau tuyển xuất đội trường, từ giờ trở , các ngươi chính là hộ vệ của Đoạn Vân ta." Đoạn Vân phát mệnh lệnh. ", thưa thiếu gia!" tất cả chiến binh Thú nhân lại đồng loạt trả lời. Chẳng qua là bốn Cự tượng kia hiển nhiên phản ứng rất trì độn, cả nửa ngày mới ra cái câu đáp kia. Hơn nữa, còn có Tượng nhân khù khờ mộc mạc lại ngu ngốc bất chợt đặt câu hỏi: "Thiếu gia, làm hộ vệ có được nuôi ăn ?" Đoạn Vân cười lớn trả lời: "Đương nhiên rồi. Hơn nữa mỗi tháng còn được lĩnh tiền lương năm mươi kim tệ." Lúc này Ước Hàn vội vã tới: "Thiếu gia, năm mươi kim tệ là hơi bị nhiều đấy a! Theo thông lệ bình thường hộ vệ mới chỉ được lĩnh mười mấy kim tệ mà thôi." "Thế a! sao, năm mươi năm mươi, lời ta ra phải thực đúng!" Đoạn Vân cũng biết là năm mươi kim tệ có bao nhiêu, giá cả nô lệ lên tới hàng vạn rồi kia mà? Kỳ là Đoạn Vân nắm vững giá cả thị trường, kim tệ = 100 ngân tệ = 10000 đồng tệ, mà mười kim tệ là có thể làm cho nhà ba miệng ăn sinh hoạt sung túc trong hơn tháng. Thực ra Đoạn Vân mua được đám nô lệ này đều là cực phẩm, do đó rất quý báu, chứ cứ như loại nô lệ bình thường chỉ cần mấy trăm, thậm chí chỉ hơn mười kim tệ là có thể mua được rồi. "Các Ải nhân công tượng, các ngươi trước hết phụ trách chế tạo cho ta tất cả các trang thiết bị giành cho hộ vệ. Tinh Linh, Thố nữ và mấy người Địa Tinh các ngươi trước hết theo thiếu gia ta học tập nghiên cứu trận , sau này phân phó cho các ngươi. Tất cả những người bước tới đứng riêng ra, ngoại trừ các hộ vệ, mỗi người tháng có thể lĩnh ba mươi kim tệ tiền lương. Nhóm nô lệ còn lại, có chút giác ngộ, nhớ là các ngươi vẫn là nô lệ. Bất quá các ngươi cứ việc mà an tâm , tại chỗ của ta các ngươi có thể tùy ý muốn ăn gì ăn, có điều đừng nghĩ tới tiền công. Thiếu gia ta cũng cấp cho các ngươi cơ hội, nếu sau năm mà các ngươi có biểu tốt ta lo lắng chuyện giải phóng khế ước hợp đồng cho các ngươi. Hãy nhớ kỹ, vận mệnh của mình phải do chính mình định đoạt!" Đoạn Vân làm như vậy ra là có nguyên nhân chính đáng sâu xa. Theo ý , nô lệ đúng là chỉ tương đương với động vật, cần thiết phải ra để mà có hiệu quả. lại cũng là người của thế kỷ 21, Đoạn Vân thực quen chứng kiến người hề có mục đích, lý tưởng sống đời. Hơn nữa, gọi là thủ hạ hẳn tốt hơn nhiều so với danh xưng nô lệ chứ. Thực là mệt mỏi, a... làm sao ta quên béng mất còn tên lão ngưu ma thú chưa xử lý a!!!
Chương 23. Gia tộc ma sủng Ngưu Ma Vương Những hành động và lời vừa qua của Đoạn Vân giành được cảm tình của tất cả các nô lệ, thậm chí cả hai nhóm nô lệ được lĩnh lương như Địa Tinh và nhân loại cũng ngợi ca chủ nhân vĩ đại ngớt mồm. Trong cái xã hội hỗn loạn như tại, có thể xuất ra chủ nhân cao thượng như vậy, người ta chỉ có thể tán dương bằng chữ mà thôi: quý hóa! Cả Diệp Thành và Ước Hàn cũng khó hiểu động thái kỳ quặc của Đoạn Vân, nhưng khi tiến hành mọi như vậy rồi bọn họ cũng có biện pháp ngăn cản. Đoạn Vân muốn kiểm tra lão ngưu ma thú sống dở chết dở do vì khéo dọa nạt mà chiếm đoạt được kia đúng lúc này có ba người nô lệ hai nam nữ đứng dậy và hướng về phía tới. Bọn họ từ đằng xa nhìn với vẻ khác thường, khi đến trước mặt Đoạn Vân bất chợt có hành động dọa sợ đến nhảy dựng cả người lên. Đó là bọn họ đột ngột quỳ thụp xuống trước mặt Đoạn Vân làm rất nghi hoặc hiểu ba người này muốn giở cái trò gì. lúc còn mê mê hoặc hoặc người đàn ông trung niên đứng ở giữa mở miệng: "Tiểu nhân mang theo tiểu nữ và nhi tử đến đáp tạ ân tình của đại nhân. Xin nguyện lòng trung thành với Ngài, dẫu chết cũng thay lòng đổi dạ!" Đoạn Vân rất là nghi ngờ: ngươi nhà ba nhân khẩu đều là nô lệ, có nữ nhân chẳng lẽ muốn cho ta phải đặc biệt chăm sóc, chiếu cố đến? Muốn nghĩ đến ư! Đoạn Vân có chút tức giận gằn giọng hỏi: "Các ngươi có chuyện gì cứ thẳng ra !" Nghe ngữ khí Đoạn Vân có vẻ bất thiện, nhưng trung niên nam tử kia cũng để ý đến, lại tiếp tục : "Thiếu gia, từ những đại mà Ngài làm, khẳng định rằng Ngài là người tốt. Tiểu nhân xin thưa bẩm với Ngài điều... ta tên là Khắc Lý, trước kia là thương nhân. Đây là tiểu nữ Vân Vân và nhi tử Kiệt Phu. Chúng ta nhà bị kẻ thù hãm hại mà lưu lạc khắp nơi rồi trở thành nô lệ như thế này." "Muốn ta báo thù thay cho ngươi? Chuyện này nằm ngoài khả năng của ta!" Đoạn Vân rất chi là buồn bực, chắc tưởng ta là người hiệp nghĩa đòi lại công bằng cho nhà ngươi sao? "! phải thế, thiếu gia Ngài hiểu lầm ta rồi! Tiểu nhân trước kia là thương nhân, hơn nữa tự xét bản thân về phương diện kinh doanh cũng hơi có chút bản lãnh, do đó chỉ xin Thiếu gia an bài sắp xếp cho vị trí xứng đáng thuộc về chuyên môn doanh thương của ta!" Trung niên nhân vội vàng nhìn mặt Đoạn Vân, thần tình mười phần giống như thí sinh trong kỳ thi khảo nghiệm. Đoạn Vân bật cười rồi quay về với cả đám thủ hạ: "Tất cả mọi người hãy lắng nghe đây, nếu ai cảm thấy mình có bất cứ khả năng về mặt nào, cứ trực tiếp đến với thiếu gia ta. Chỉ cần là ai đó sở hữu kỹ năng chuyên môn nào đấy, ta nhất định cho cơ hội mà thi triển sở trường. Khắc Lý đâu? Tốt lắm, qua thời gian nữa ta mở mang khai trương rất nhiều công việc làm ăn, chắc chắn là rất thiếu nhân thủ, có lúc ngươi và nhi tử của ngươi Kiệt Phu tha hồ mà bận rộn. Đến lúc đó, ngươi có bao nhiêu cân lượng ta trao cho ngươi bấy nhiêu quyền hạn mà làm!" ngờ nơi này lại có tên tình nguyện tự tiến cử mình, hổ là thương gia tinh minh mẫn cán, tầm nhìn cũng đúng là độc đáo. Đoạn Vân ra lệnh cho bốn tên Cự tượng võ sĩ khiêng tên ngưu đầu ma thú tới gian phòng sâu khuất kín đáo trong trang viện, cũng ra lệnh gỡ bỏ tất cả các dây xích khóa người xuống. Nhìn tên thất cấp ma thú này lúc, Đoạn Vân khẽ quát: " cần phải giả bộ ngủ nữa, ta biết ngươi tỉnh lại rồi!" Ngưu đầu ma thú khổng lồ kia rất suy yếu rồi, cố gắng mở hai mắt nhìn thoáng qua Đoạn Vân cái rồi lại díp mắt nhắm lại. Đoạn Vân cười : "Ma thú đại nhân, ngươi bây giờ có phải là rất đau đớn , lục phủ ngũ tạng nhà ngươi có phải là bị xáo trộn rất khó chịu a?" Nghe Đoạn Vân vừa như vậy, ma thú đột nhiên cất đầu ngước lên, giọng thều thào vẫn còn nghẹt ở mũi hỏi lại: "Ngươi làm sao mà biết được? Ta bây giờ đúng là rất khó chịu, trong bụng nóng như đốt lửa và dạ dày co bóp rất đau!" Đoạn Vân cẩn thận tính toán trọng lượng của ngưu đầu, sợ là dưới ba ngàn kg. Nó nằm cao tới ba thước, nếu đứng lên chắc ít nhất cũng phải cao tới sáu, bảy thước. Đoạn Vân cười với vẻ thích thú: " , ngươi là ma thú gì thế, tại sao lại bị bộ đội săn bắt nô lệ bắt giữ được?" Ngưu đầu yếu ớt trả lời: "Ta đây chính là thất cấp ma thú 'Cuồng Bạo Hỏa ngưu', ngày đó ta và tên thất cấp Bạch lang đánh nhau, mặc dù ta to lớn hơn nhiều nhưng ta đánh lại được , bị đả thương, rồi bị đám người xấu phát ra. Bọn chúng dùng dây quăng tới trói chặt lấy người ta, rồi vần ta tới nhốt vào cái lồng sắt lớn khóa lại, còn cho ta ăn uống nữa!" Nghe "Lão ngưu" (... , nghe ngữ khí của hẳn chỉ là "Tiểu ngưu" mà thôi) kể lại, Đoạn Vân tự dưng nổi lên ý nghĩ mình tới thế giới này trong buổi tối mà hình như đúng là mình chứng kiến trận đánh nhau giữa hai con trâu và sói! Vì vậy Đoạn Vân bất giác hỏi: "Ngươi và tên Bạch lang đánh nhau có đúng là thời gian hai tháng trước và vào buổi tối ?" "Ngươi biết tối đó à?" Thất cấp Cuồng Bạo Hỏa ngưu giật nảy người lên! Đoạn Vân cười cười, đây là duyên phận a! Đoạn Vân hỏi tiếp: "Ngươi có nghĩ là thân thể bị thương rất khó chịu ?" "Có!" "Ngươi muốn hay là muốn mỗi ngày đều được ăn no căng bụng?" "Muốn!" "Ngươi muốn hay là muốn trở thành sủng thần Ma thú của riêng gia tộc ta?" "Muốn! Ê... cái gì? Thế được!" "Tại sao? Trở thành sủng thần Ma thú của riêng gia tộc ta có rất nhiều lợi ích và đãi ngộ tốt, có thể tha hồ ăn no, ngủ ngon, hơn nữa ai dám coi thường, khi dễ ngươi nữa. ngờ nhà ngươi lại đồng ý! Ngươi phải biết rằng bây giờ ngươi là nô lệ của ta, ngươi bắt buộc phải tuân lệnh ta chứ! những như thế, nếu ngươi nghe lời ta ta thèm trị thương cho nhà ngươi nữa, mặc kệ nhà ngươi, thế ngươi chết là cái chắc. Rồi sau đó, những gì của ngon vật lạ và cả tự do thiêng liêng trân quý chờ đón ngươi kia kìa, tất cả bất cứ điều gì cũng có nữa!" Đoạn Vân tiếp tục vừa đánh vừa xoa. "Ấy kìa kìa, được rồi! Ta đồng ý làm sủng thú của ngươi, bất quá ngươi phải cho ta tiền cơ. Hì hì cũng nhiều lắm đâu, cho ta tháng mười, à , hai mươi kim tệ nhé?" Đầu Ngưu kia làm ra vẻ bản thân mình có giá lắm. "Mười kim tệ?" Đoạn Vân rất là kỳ quái, tại sao tên tiểu tử này lại kỳ kèo, nằn nì mặc cả tiền nong cái gì thế! Nhưng Ước Hàn lập tức tiến đến thầm bên tai : "Thiếu gia, sủng thần ma thú nếu phục vụ cho nhân loại phải đến giá cả tiền tài đầu tiên đấy, đây là quy củ rồi!" Tên đầu ngưu kia thấy Đoạn Vân có vẻ nghi hoặc chần chừ, vội vã cải biến: "Vậy năm thôi vậy!" "Ừm?" Đoạn Vân lại càng kinh ngạc, nó như thế nào mà lại tự động giảm giá thế? "Hai nhé? Mà thể thiếu đồng tệ nào được đâu, ta biết chắc chắn có con nhện Tri Chu ma thú cũng như thế này mà nhận được bốn kim tệ mỗi tháng cơ đấy!" Tiểu Ngưu này hiển nhiên rất nóng nảy, sốt ruột. " được!" Dừng chút, thấy tiểu Ngưu lộ ánh mắt thất vọng ảm đạm, Đoạn Vân mới tiếp: "Mỗi ngày ta cho ngươi... mười kim tệ, trở thành Gia Tộc Đệ nhất Ma sủng của ta, và ta chính thức ban cho ngươi mỹ danh đặc biệt, chính là 'Ngưu Ma Vương'!" Đoạn Vân từng đau đầu vắt óc cả nửa ngày trời cũng lòi ra được cái tên gì hay hơn, oách hơn, đành phải dùng cái tên này vậy. Như tiếng sét nổ giữa trời quang, tiểu Ngưu ngây ra lúc mới lắp ba lắp bắp tính tính toán toán: " ngày... mười kim tệ!?? Như vậy tháng là bao nhiêu nhỉ? Để ta tính , ngày là mười, như vậy hai ngày là hai mươi này...à...!" Xem ra tên Ngưu Ma Vương này chỉ số IQ hay là trí thông minh phải là cao lắm, bất quá cho dù ngu ngốc cũng biết ra là ngày mười kim tệ so với tháng chỉ nhận được có hai là cách xa nhau nhiều lắm. Đoạn Vân cũng quá để ý về phương diện này, như vậy người này, à , tên ma thú này, quan trọng là cách sử dụng như thế nào để ngày sau khai thác có được hiệu quả tốt nhất. Bỏ ra có vài kim tệ mà có được phục vụ của con ma thú thực lực tương đương với Đại kiếm sư, thực là quá rẻ mà! "Tốt lắm, để sau này ngươi hãy tính toán tiếp a! Còn bây giờ muốn sức khỏe hồi phục nhanh chóng hãy cầm lấy hoàn thuốc này mà ăn !" Đoạn Vân đưa ra hoàn Tẩy Tủy Đan, nhưng rồi nghĩ tới Ngưu Ma Vương này to đùng bát đại như vậy nếu chỉ ăn hoàn chắc là đủ thế nên xuất ra hai hoàn. Kể ra chiếu theo công dụng của từng hoàn thuốc mà tính vào thể tích của tên khổng lồ này mười hoàn cũng chưa chắc đủ. Đơn giản là, chỉ cần cấp cho mười hoàn thuốc dược, lại cứ ăn cũng có gì là tốt cả. Loại thuốc này cũng chỉ mất vài ngày là chế luyện ra được, dù sao ở đây cũng là cả thế giới thừa mứa nguyên liệu dược tài mà! "Ngưu Ma Vương! Ngươi hãy cầm lấy mười hoàn thuốc này mà dùng . Sau khi phục dụng xong thực lực của ngươi tăng cao thêm, ngươi cũng đừng bất ngờ quá. Còn có điều này nữa, ngươi thấy hiệu quả tức , hơn nữa thuốc dược vào trong cơ thể nhà ngươi làm bài tiết ra hết những gì uế tạp trong cơ thể khiến cho nhà ngươi rất là bẩn thỉu hôi tanh đấy! Đợi ta gọi bốn tên Cự tượng đến giúp tắm rửa cho nhà ngươi. Tắm rửa kỹ vào, tắm xong sạch đẹp trai trắng trẻo rồi mới được ăn cơm, có hiểu ? Thuốc quý cũng nên lãng phí quá, nhưng mà chỗ này đáng giá tới mấy trăm vạn kim tệ a!" Đoạn Vân tiện tay đút thuốc vào mồm Ngưu Ma Vương, thế là mười hoàn Tẩy Tủy Đan trân quý trôi tuột xuống dạ dày tiểu Ngưu. Ngưu Ma Vương liếm liếm đôi môi tều, trở về chỗ cũ, nhưng rất nhanh phản ứng sốc quá làm méo mó cả mặt mày: "Cái gì? Mấy trăm vạn kim tệ? Chủ nhân a, ta đây vừa ăn mấy trăm vạn sao? Ôi mẹ đẻ thân của ta ơi! Ta đây loáng cái ăn mất những mấy trăm vạn kim tệ! Ta đây từ khi nào trở nên tên phá gia chi tử hoang đàng xa xỉ như vậy nhỉ? Chủ nhân... híc, ta đây biết rồi, ta đây tắm rửa sạch ! Nhưng này, có là tăng cao thực lực đấy? Ấy chủ nhân, ngươi đừng a! Ta đây khi nào được ăn cơm a? Chủ... chủ nhân a!" Cứ như vậy, đệ nhất Ma sủng của Đoạn Vân cứ như vậy mà à uôm ầm ĩ, cứ như thế mà được sinh ra!
Chương 24. Liên tiến lưỡng giai thánh cấp thú Đoạn Vân muốn trước hết đào tạo huấn luyện cho sáu nàng Tinh Linh mỹ nữ, làm cho các nàng học tập kiến thức về dược liệu để có thể ra ngoài thu mua. ngờ chính là các nàng lại đúng y như lời dạy của Đoạn Vân làm quen với dược tài rất nhanh, nhưng lại biết Đoạn Vân cần dùng những loại nào, cứ tha cả đống cây cỏ về mà có nhiều thứ sử dụng tới. Sau đó cứ phải lựa chọn kỹ càng để tìm thứ có giá trị. Đoạn Vân liền có ý tưởng dứt khoát. "Tốt lắm, như vậy từ ngày mai các ngươi phải phô trương lá cờ hiệu 'Đoạn Vân Tế tự' tới các nông trang làng mạc ở ngoại thành mà thu mua dược tài. Để bảo vệ an toàn cho các ngươi, ngày mai có tiểu đội thị vệ hộ tống cùng với các ngươi. Khắc Lý, ngày mai ngươi dẫn bọn họ xuất hành, giá cả thu mua thế nào tùy ngươi quyết định, nhân thủ thế nào cũng tùy ngươi lựa chọn và quản lý, trước hết ngươi hãy cầm lấy mười vạn kim tệ này mà chi dụng ." Khắc Lý cung kính tiến đến, run lẩy bẩy tiếp nhận tấm thẻ vàng trị giá mười vạn kim tệ mà trong lòng cuồn cuộn trào dâng những cơn xúc động nghẹn ngào. Đoạn Vân có kế hoạch vĩ đại, đó là sản xuất hàng loạt thuốc men dược phẩm mang tên hiệu của mình, rồi tung ra như lũ lụt làm tràn ngập toàn bộ thị trường Thiên Long Đế Quốc, , cả Đông đại lục, cũng phải, mà là toàn bộ Đại lục này. Đương nhiên, muốn sản xuất ra hàng loạt những dược phẩm này tự nhiên thể so sánh với siêu phẩm Tẩy Tủy Đan được. Gần đây nhất Đoạn Vân căn cứ dựa theo phương pháp chế dược đại, nghiên cứu mà phát minh ra mấy loại thuốc trị thương có thể đặc trị hiệu quả những thương tổn nặng từ cấp sáu trở xuống, mà giá thành những dược phẩm này cao, nguyên vật liệu cũng rất phổ biến, hơn nữa công năng rất cao, điều trị rất nhanh chóng có kết quả tốt, chỉ có điều có tác dụng nâng cao thực lực cường đại. Ngoài ra còn có biệt dược "Kim thương bất khuất" nữa. Kỳ trong đầu Đoạn Vân còn có rất nhiều loại thuốc quái đản có thể đưa ra sản xuất. Ví dụ như thuốc chữa tiêu chảy hay giải độc... chỉ cần Đoạn Vân muốn là đều có thể sản xuất tung ra thị trường. "Thiếu gia!" "Ai? Ai thế? Ai gọi ta đấy?" Đoạn Vân nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ma nào vừa gọi cả, vừa cúi đầu xuống bất chợt phát ra đoàn Ải nhân lùn tịt cúi đầu đứng ở dưới chân. Các ngươi đó nha, sao lại vừa lùn vừa thế này, cẩn thận bị Ngưu Ma Vương dẫm cho cước là bẹp dí, bẹp như con gián ấy nhỉ! "Các ngươi có chuyện gì à?" Đoạn Vân cố nén cười hỏi lại, dù sao cũng là thủ hạ của chính mình, ngàn vạn lần được phép lộ ra thái độ kỳ thị, phân biệt chủng tộc nha! tên Ải nhân ra vẻ là người cầm đầu trả lời: "Thưa thiếu gia, chúng tôi đây tổng cộng mười người đều là những thợ rèn rất xuất sắc, cũng toàn là thợ lục cấp trở nên. Ta là Ải nhân Cáp Lợi, bát cấp Thiết tượng. Chúng tôi qua đây đáp tạ ân tình của thiếu gia!" Đoạn Vân vui vẻ thốt: "Tốt lắm, cần phải khách sáo như thế chứ, ta biết Ải nhân các ngươi đều là những người hào sảng mà. Các ngươi cứ yên tâm mà chế tạo, sản xuất trang thiết bị cho Thị vệ đội cho ta. Hơn nữa, ta hy vọng các ngươi có thể sáng tạo ra cho cái thế giới này vài món "thần khí", và thêm nữa bổn thiếu gia có quyết định, sau này bất luận là ai chế tạo ra được loại vũ khí cực phẩm nào, thiếu gia ta cho người đó đặc quyền được đặt tên. Hãy suy nghĩ ! Nếu các ngươi chế ra được những loại vũ khí chất lượng tốt mà được mọi người thiên hạ sử dụng và hoan nghênh, những người đó quảng cáo ầm ĩ lên: đây đều là tác phẩm của những bậc đại sư đấy! Điều này là cả chủ đề sôi động vui vẻ a! Đây là mười vạn kim tệ, các người nhận lấy, phải mua cái gì cho mình các ngươi biết hơn ta, có phải ? Còn nữa, sau này các ngươi có nhu cầu cần thiết gì cứ việc tìm quản gia mà cầu. Từ hôm nay trở , các ngươi là Gia tộc Quân khí Tiểu đội của Đoạn Vân ta, tập hợp toàn là những chuyên gia cao cấp Thiết tượng đại sư! Hãy biểu cho tốt nha! Trở thành thủ hạ thân tín của ta ai được phép xem thường các ngươi được. Sau này các ngươi cứ thoải mái tha hồ mà 'Ăn to lớn' nha! Là gì có biết ? Đây này: Mồm to ăn miếng thịt to Rượu ngon miệng rộng cả vò cứ tu Có phải thế hả? " Nghe Đoạn Vân xong, mười vị Ải nhân vừa là kích động đến phát cuồng, vừa là cảm động khóc rống cả lên. ngờ rằng những tâm tình giấu kín trong lòng của bọn họ lại bị Đoạn Vân thông suốt mà ra, làm họ nước mắt rơi cơ hồ ướt đẫm cả mặt đất. Nhất là cái câu kia, cái gì "Ăn to lớn", cái gì "Mồm to ăn miếng thịt to; rượu ngon miệng rộng cả vò cứ tu!" đúng là rất hợp với tính cách phóng khoáng hào sảng của bọn họ, kích động làm thần kinh họ rung rinh hết cả lên. Lúc này, trong con mắt của những Ải nhân, hình tượng Đoạn Vân còn là tên gian trá lừa đời dối người nữa mà mười phân vẹn mười hào tình vạn trượng, trở thành người hùng vĩ đại của Ải Nhân tộc. Đoạn Vân muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút, đúng lúc này, lại có năm Địa Tinh tới vây quanh, chưa kể còn có hơn hai mươi tên nữa đứng cách đó xa. Lại được yên thân rồi, mà sao lại có nhiều việc đến thế cơ chứ! "Thiếu gia, Địa Tinh Cáp Nộ xin ra mắt thiếu gia! Thưa Ngài, chúng ta trước kia đều là Công tượng nô lệ, xin thiếu gia phân phó nhiệm vụ ạ!" tên Địa Tinh cung kính tâu bẩm với Đoạn Vân. Ai da, thực là phiền toái đây, Đoạn Vân ngẫm nghĩ: "Công tượng? Tức là...?" "Hồi bẩm thiếu gia, hai mươi lăm người Địa Tinh chúng tôi đều là những thợ thủ công rất xuất sắc đấy!" "Nhiều như vậy a, các ngươi để cho ta suy nghĩ chút. À các ngươi có thể làm được những cái gì nhỉ?" Đoạn Vân rất là đau đầu, ta cần đống thợ thủ công như vậy để làm cái gì cơ chứ. "Thiếu gia, chúng tôi đều là Công tượng a!" Cáp Nộ vẫn kiêu hãnh ngẩng cao đầu mà chỉ trả lời như thế. " nhảm nào! Ta là muốn hỏi các ngươi có thể đẻ ra cái quái gì... à làm ra được cái mặt hàng gì, có làm được Gian Giới Tử hay hả?" Đoạn Vân muốn đá phát cho tên này biến cho khuất mắt. Cáp Nộ trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi mới đủng đỉnh chậm rãi trả lời: "Thiếu gia, chỉ cần cho chúng tôi đầy đủ tài liệu, hẳn là chúng tôi có thể làm được đấy!" "Hẳn là? Có nghĩa là ngươi cũng chắc chắn lắm có phải ?" " phải thế, thưa thiếu gia, mà vì Gian Giới Tử quá mức phức tạp. Bí phương thất truyền, chẳng qua là ta còn được Gia tổ thượng lưu lại cho mảnh Chế tác đồ, bất quá có chút trọn vẹn đầy đủ. Cần phải tiến hành nhiều cuộc thí nghiệm mới có thể chế tạo lại được." Cáp Nộ hơi có vẻ lo âu nóng nảy. "Ha ha ha! Chế tạo lại được! Tốt lắm, ta nghe là các người Địa Tinh rất thông minh và có đầu óc sáng chế, điều này có đúng như thế ?" Đoạn Vân thay đổi đề tài. "Đúng thế, thưa thiếu gia, Địa Tinh chúng tôi chỉ là những thiên tài trong việc phát minh, hơn thế nữa chúng tôi đối với toán học cũng rất có thiên phú, rất giỏi hoạch định ra các kế hoạch và quản lý ngân sách rất cẩn thận!" Cáp Nộ lý do Đoạn Vân tại sao lại quan tâm vấn đề này thế, nhưng khi Đoạn Vân hỏi phải trả lời chi tiết. "Giỏi hoạch định kế hoạch? Tốt lắm! Hãy làm như thế ! Các ngươi ở đây có năm, tuyển thêm mười người nữa từ đám Địa Tinh đằng kia lập thành Chế tác tiểu tổ nhân số mười lăm người. Nhiệm vụ chính của các ngươi là nghiên cứu chế tạo các loại ma pháp chế phẩm, chỉ cần là hữu ích, có thể sử dụng được là có giá trị, các ngươi cứ việc tiến hành. Nếu số đỏ gặp may mà chế ra được cái đồ gì tôn tốt, thiếu gia ta thưởng lớn. Ở đây có mười vạn kim tệ, các ngươi hãy mua cái gì cần cho công việc của các ngươi. Khắc Lý, mười người Địa Tinh còn lại giao cho ngươi quản lý, bọn họ thiên bẩm thông thái hẳn là rất phù hợp để trở thành thương nhân hảo thủ!" Đoạn Vân quyết định làm cho mười Địa Tinh ấy trở thành thương nhân của Gia tộc, thương nhân phải là cần có phẩm chất tinh ranh sao? Chính xác, đám người Địa Tinh này quá thừa khôn ngoan sáng dạ! Mà cho dù bọn họ thể trở thành những thương gia tuyệt đối thành công, chỉ cần với tài năng trời cho về mặt toán học của họ, khẳng định điều họ là những chuyên gia tối hảo trong việc tính toán và quản lý sổ sách! Kế tiếp, Đoạn Vân giao hết những người còn lại cho Ước Hàn. Thân là Quản gia, lão có lựa chọn nào khác là phải làm việc. Thế rồi cứ như vậy mà đội ngũ nhân viên quản trị đầu tiên của Đoạn Vân Gia tộc được hình thành, các chức sắc cốt cán chủ chốt bắt tay vào xây dựng nghiệp cho Gia tộc. Đoạn Vân trực tiếp đặt tên giống như là Trung Hoa gia tộc, nhưng trong gia huy của mình Đoạn Vân quyết định sử dụng biểu tượng năm lá Hồng kỳ đỏ tươi có gắn sao! Đúng lúc này, trong trang viện phía Tây bất chợt truyền đến tiếng gầm rống như sấm. Đoạn Vân rất là sợ hãi, phải Ngưu Ma Vương xảy ra chuyện gì chứ! Chẳng lẽ công hiệu của mười hoàn Tẩy Tủy Đan hiệu quả quá mức làm nó bị làm sao? Đoạn Vân nhằm hướng tiếng gào thét vừa nãy mà chạy tới. Diệp Thành hổ mang danh Kiếm thánh, tiếng rống vừa phát ra thấy có mặt ngay rồi. đến hậu viện, Đoạn Vân phát ra bốn Cự tượng võ sĩ ngây ngốc đứng ở đó, Diệp Thành lập tức rút kiếm ra đứng án trước mặt Đoạn Vân, vẻ mặt hơi có chút khẩn trương. nhìn thấy đằng trước là cái đầu động vật đen sì giống hình dạng loài trâu, chỉ là cái đầu kia so với Ngưu Ma Vương hơn nhiều. "Ngưu Ma Vương? Là mi chăng?" Thấy cái đầu tiểu ngưu kia người phát ra xú khí nồng nặc hôi thối, toàn thân rất dơ bẩn, Đoạn Vân nghi hoặc hỏi. "Đúng vậy, chủ nhân. Là ta đây! Ta đây thực có tiến bộ, thực lực đại tăng!" Hóa ra cái đầu tiểu ngưu kia hiển nhiên đúng là ma sủng "Ngưu Ma Vương" của . Chỉ có điều, bởi vì thực lực tăng tiến mà thân hình biến thành , bây giờ Ngưu Ma Vương này đứng lên chỉ cao có ba thước, bé xinh xắn so với lúc trước hơn phân nửa. Diệp Thành ràng giọng chợt khàn , quay lại về Đoạn Vân : "Thiếu gia, hẳn là đạt tới cửu cấp, bất quá có thể là do Tẩy Tủy Đan phát sinh hiệu quả bên trong, thế nên nhìn qua cũng tưởng là chỉ có thất cấp." "Cái gì? Trực tiếp đốt cháy giai đoạn, lướt qua bát cấp, đạt tới cửu cấp ngay, cái này cũng quá khó tin a ⬦ Ngưu Ma Vương, ngươi bây giờ đạt tới cấp mấy?" Đoạn Vân rất là giật mình, hướng tới Ngưu Ma Vương muốn chứng thực. "Chủ nhân, sau khi ăn những hoàn thần dược đắt tiền của ngươi, ta đây trở thành Cửu cấp thánh thú. Ngươi thực có dối ta đây, ta đây thực có tiến triển thực lực!" Ngưu Ma Vương rất chi là hưng phấn, ngoác mồm cười trả lời. Đoạn Vân ngẫm nghĩ chút đỉnh rồi nở nụ cười tươi roi rói. Ma sủng của bổn thiếu gia chính là cửu cấp, nhưng lại được che dấu chân thực lực, xem sau này có tên nào dám trêu vào bổn thiếu gia nữa ! Ta cho cái chết minh bạch được "Tốt lắm, Ngưu Ma Vương, ngươi trước hết phải tẩy rửa, tắm táp sạch mới có thể được ăn cơm. Được rồi, ngươi có thể biến thành hình người hay ?" phải là cửu cấp ma thú có thể biến thành hình người sao? Đoạn Vân rất muốn biết ràng, nếu cái đầu trâu ngốc này biến thành nhân hình sau đó là cái dạng gì nhỉ. "Chủ nhân, ta đây thể biến thành hình người được. Ta đây đại tăng thực lực nhưng còn có ổn định, phải trải qua thời gian nữa mới được. Chủ nhân, ta đây tắm a." Đầu ngưu kia mặc dù thực lực tăng lên cường đại rồi, nhưng xem ra trí khôn vẫn vậy, quanh quẩn mấy câu "ta đây tới" "ta đây " mà thôi. Đoạn Vân biết chính là, chuyện Ngưu Ma Vương tăng tiến thực lực khiến cho ít cường giả chú ý đến, chỉ có điều bọn họ đại đa số biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Bất quá những người bình thường biết, nhưng còn có người, phải người, mà là Long Hoàng biết xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Long Hoàng quay về các trưởng lão : " có việc gì, chỉ có điều, Thiên Long Đế Quốc của chúng ta vừa có tiểu ngưu tăng tiến cường lực, nhưng ngay lập tức lại bị giảm sút rồi."