Chương 5: Cứu tử phù thương y sanh chức Quá kích động mà! là quá huyết tanh mưa máu, bạo lực quá thôi. Cho dù xem qua vô số phim ảnh, và mặc dù là thầy thuốc, Đoạn Vân cũng vị tất có thể chịu được cảnh máu me như vậy dù rằng được trang bị đầy đủ lực miễn dịch tới tận chân răng. Thấy đâu đâu cũng đều là máu tươi tràn lan tanh khét, rải rác nơi nơi đều là cánh tay gãy lòi xương rồi những miếng thịt vụn be bét, Đoạn Vân rốt cuộc chịu được nữa, bao nhiêu dã quả vừa ăn xong, thể giữ lại trong bao tử được nữa, ọe lên tiếng rồi ói ra bằng sạch. Hiển nhiên lúc này Đoạn Vân bị bại lộ rồi. Bị phát cũng bị phát rồi, mặc kệ chứ, dù sao bọn họ đều ngắc ngoải sắp chết cả rồi. Hơn nữa, mình lại có cừu hận gì với bọn họ, hẳn là họ gây khó dễ cho mình đâu! ra ngoài thôi! Xem ông già có còn cứu được hay . Hắc y nhân cần quan tâm, theo như các phim ảnh bình thường đám Hắc y nhân đều là người xấu cả. Nghĩ vậy, Đoạn Vân hướng về phía lão ma pháp sư kia tới. Còn Tiểu Bạch cứ ở nguyên tại chỗ, dám lò dò về phía trước, cứ ở chỗ đó mà kêu Đoạn Vân. Ông già cố gắng mở mắt ra cách khó khăn, giật mình nhìn Đoạn Vân, còn Bỉ Đặc cũng có vẻ kinh ngạc: " Lại có người ở chung quanh sao? Vậy mà ta có hề phát ra." Ông già Phổ Hi Kim thử muốn nhổm người lên, nhưng vết thương nghiêm trọng lưng cùng với bị ma lực cắn trả mãnh liệt làm cho lão già đáng thương thể nhúc nhích được chút nào. Đoạn Vân cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và những cơn đau quặn thắt trong bụng tiến đến trước mặt lão pháp sư già. Đoạn Vân cẩn thận đánh giá vết thương của ông già, thấy lão muốn đứng lên, vội ngăn lại : " Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, ngài bây giờ bị thương rất nặng, nếu lập tức trị liệu, hậu quả rất nghiêm trọng đó, do đó xin ngài đừng có lộn xộn mà cử động!" Lão pháp sư cười cười vẻ khó khăn, đứt quãng : "Tiểu.. tiểu tử... ta... ta chắc... chắc xong rồi. Ngươi có thể... có thể giúp... giúp ta việc, ngươi... ngươi cầm khế ước trong ngực ta mang về ⬦" Còn đợi cho lão pháp sư xong, Đoạn Vân ngắt lời luôn : " Ngươi nhờ ta cầm cái khế ước đó mang về Thiên Long quốc phải ?" Lão pháp sư khẽ gật đầu cách khổ sở. " thể, ta muốn ngươi phải tự mình . " Nghe Đoạn Vân đáp ứng, Phổ Hi Kim lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đoạn Vân, cố hết sức : " Tiểu tử, chúng ta... chúng ta có thể hứa cho ngươi bất kỳ điều kiện gì. Bản khế ước đó, ... rất trọng yếu." Thấy vẻ kích động của lão già, Đoạn Vân lập tức lấy tay đè lại vết thương của lão, vội vàng : " Lão gia gia, ngài đừng kích động. Ý của ta là ta có thể chữa lành cho ngươi, sau đó ngươi tự mình làm." Nghe Đoạn Vân , Bỉ Đặc cách đó xa lập tức trào phúng leo vào:" Ha ha ha, khắc khắc! đùa chứ, bị trúng kích trí mạng của Kiếm thánh Bỉ Đặc ta, hơn nữa còn dám vượt cấp sử dụng ma pháp nữa, nay bị ma lực cắn trả nghiêm trọng. Trừ phi ngươi là thần, , ngươi phải là thần cấp tế tự mới có thể chữa được. Bằng , có khả năng cứu đâu. bạn trẻ, ta khuyên ngươi cần uổng phí sức lực nữa. Biến ! Bỉ Đặc trước nay giết người bình dân tay , sức trói chặt con gà như ngươi đâu." ⬜Đúng vậy, tiểu... tiểu tử, ngươi... ngươi cứu được ta đâu." Vẻ mặt ông già rất thống khổ, trong ánh mắt lại toát ra mấy phần nhu tình, rồi còn chảy ra vài giọt nước mắt long lanh trong suốt nữa chứ. Mẹ kiếp, cảm giác bị người coi rẻ rất là khó chịu. Rồi khi nghe lão pháp sư già đế theo làm Đoạn Vân càng phục. Nhìn ánh mắt lão pháp sư đầy thâm tình càng làm Đoạn Vân thêm kiên định với ý nghĩ cứu người. lấy ngân châm và thủ thuật đao ra, lập tức múa lên. trước tiên dùng ngân châm đâm vào các mạch máu chủ yếu của lão pháp sư để cầm máu. Sau đó cẩn thận rạch bỏ những chỗ thịt da bị kiếm rạch nát. Lúc đầu lão pháp sư còn muốn giãy dụa, Đoạn Vân vì đảm bảo trị liệu có hiệu quả nên phải dùng ngân châm chế trụ vài huyệt đạo của ông già làm cho lão thể cựa quậy nữa. Kế tiếp là dùng thuốc. Châm cứu, bó thuốc. Những khâu này đúng là những gì mà Đoạn Vân sớm thành thục. Lục đục lát sau, Đoạn Vân cầm tay Phổ Hi Kim bắt mạch, phát nội tức của ông già rất loạn. Vì vậy phải dùng phương pháp châm cứu điều trị cho ông già chút. Cuối cùng, nén nỗi đau lòng lấy vài nhánh cực phẩm nhân sâm và linh chi cùng với vài thứ thảo dược có tác dụng tiêu viêm điều chế hồi, rồi cũng vắt ra chút nước ép ông già uống vào. Có câu: "Nhân sâm tục mệnh, linh chi bổ khí dưỡng huyết". Với số cực phẩm dược tài nhiều như vậy, chỉ cần miệng còn thở vẫn có thể cứu sống, huống chi ông già này đúng là lão gia hỏa có thực lực cường hãn. Sau khi làm những việc này xong, Phổ Hi Kim chìm vào giấc ngủ cách rất thanh bình. Còn Tiểu Bạch cũng ở dưới chân Đoạn Vân. Lúc nãy tên chủ nhân vô lương tâm của nó bế nó ra đây khi quay về lấy dược tài. Đoạn Vân suốt quá trình điều trị lão ma pháp sư được Bỉ Đặc xem sót chi tiết nào. Thấy vẻ giật mình của Bỉ Đặc, Đoạn Vân nhìn cười cười. Đoạn Vân cầm lấy công cụ, lấy hết can đảm đến bên cạnh Bỉ Đặc, nhanh chóng lẩn đến sau lưng , lấy cây châm đâm vào cổ chàng Kiếm thánh phát rất nhanh. Bỉ Đặc thóat khỏi cảm giác khiếp sợ, vừa phục hồi tinh thần lại cảm thấy đau đau ở sau cổ, hoảng sợ định cầm lấy kiếm, nhưng lại kinh hãi phát ra mình cả người toàn thân dưới đều thể động đậy được. Cả cái cổ có cảm giác như bị phong chập làm hiểu ra thủ đoạn của Đoạn Vân thần kỳ như thế nào. Kỳ với thực lực của Đoạn Vân, chỉ cần né chút là thoát khỏi cây châm của Đoạn Vân mà Đoạn Vân cũng chẳng làm gì được . Bất quá có cơ hội nữa. ⬜Thế nào, sát thủ tiên sinh. Ngươi ta nên làm cái gì bây giờ đây? Giết ngươi à? Hay là ⬦⬦" Từ khi tên y sư vô lương tâm Đoạn Vân này chữa cho lão già bất tử lúc nãy, trong lòng Đoạn Vân nổi lên chủ ý lợi dụng vị kiếm thánh này rồi. Kiếm thánh hẳn là rất có giá trị, nếu có khả năng biến thành thủ hạ của mình cũng tốt. " Ngươi muốn gì ? Muốn giết ta cứ động thủ phắt cho xong ". Đoạn Vân cũng làm cho câm mồm, nhưng cả người dưới đều thể nhúc nhích làm Bỉ Đặc rất sợ hãi. dùng cái phương pháp gì mà có thể khống chế thân thể mình như vậy, phải là vong linh ma pháp sư đó chứ? Bất quá người ta lại có ma lực ba động gì cả, Bỉ Đặc thầm nghĩ! "Được, ta muốn ngươi đứng trước các thần linh mà thề, làm thủ hạ cho ta ⬦ " ⬜ bao giờ, Bỉ Đặc ta mặc dù hai chân bị phế, nhưng tốt xấu gì cũng là cấp bậc Kiếm thánh. Với lại, ta là phế nhân, ngươi muốn ta làm gì đây?" Đoạn Vân còn chưa xong Bỉ Đặc cự tuyệt rồi. Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi : " Nếu ta có thể trị khỏi cho ngươi sao?" ⬜ có khả năng, ta bị thương tổn từ pháp thần, chỉ có tế tự cấp mười, mà theo ta được biết đời này hề có tế tự cấp mười. Nếu muốn chữa khỏi vết thương của ta, trừ phi ngươi là thần." ⬜Vết thương của ngươi đối với ta mà phải là cái gì khó khăn quá mức. Ngươi xem, ông già kia cũng được ta cứu sống rồi đó? xem ra còn bị thương nặng hơn ngươi nhiều !" Đoạn Vân chỉ Phổ Hi Kim ngủ vùi. Người này có năng lực kỳ lạ như thế, tế tự thuật với phương thức cứu người kỳ quái vô cùng, hơn nữa lại có cấp bậc gì, tiền đồ quả thực thể hạn lượng. Ta theo , nếu so với việc làm sát thủ biết lúc nào chết sống ⬦. Bỉ Đặc ngẫm nghĩ cẩn thận, rốt cục đưa ra quyết định mà cho rằng là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời : "Được, ta lấy danh nghĩa nữ thần xin thề: nếu ⬦ ủa mà xin hỏi ngài tên gì ? " ⬜Đoạn Vân" ⬜Nếu Đoạn Vân thiếu gia có thể chữa khỏi cho ta, cho ta khôi phục năng lực của hai chân, Bỉ Đặc ta phục vụ cho Đoạn Vân thiếu gia, cả đời thuần phục !" Đoạn Vân thấy rằng cổ nhân rất mê tín, họ dám dùng thần linh để gạt gẫm. Bỉ Đặc phát thệ như vậy phản bội mình đâu, nếu trung thành với mình, cũng tuyệt đối gây khó dễ cho ân nhân cứu mạng. Sau đó bắt tay vào trị thương ngay. Ài! Số ta làm sao mà khổ như vậy chứ, còn phải trị thương cho thủ hạ nữa ? Đây là cái đạo lý gì vậy ! Thấy thủ hạ mới nằm còng queo, Đoạn Vân khỏi cảm khái thở than mãi trong lòng.
Chương 6: Niết tạo thân phân dục bái sư Chữa vết thương cho Bỉ Đặc xong, Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch ngồi xuống. Bỉ Đặc hoàn toàn bị phương thức trị liệu của Đoạn Vân làm cho khiếp sợ : trong cả quá trình điều trị lại hề sử dụng ma pháp gì, quả thực đúng là bất khả tư nghị. Cảm giác máu lưu thông từ vết thương ở hai chân mình vừa đau đớn lại vừa sung sướng thống khoái. Nhìn Đoạn Vân mà Bỉ Đặc cứ mắt tròn mắt dẹt miệng há hốc ra, muốn cái gì đấy nhưng lại dám . Hiển nhiên, ở phương diện câm mồm này Bỉ Đặc tuyệt đối là thủ hạ vĩ đại. Còn Đoạn Vân thèm để ý đến thái độ của , tiếp tục sửa soạn túi dược tài của mình . lát sau, Đoạn Vân với Bỉ Đặc : " Xem ra chúng ta phải tìm chỗ kín đáo dưỡng thương thôi, mùi máu tươi nồng nặc ở nơi này rất có thể kéo đám dã thú tới. Ta đưa ngươi sang sơn động bên kia trước rồi tính sau ." Đoạn Vân mất khá nhiều sức lực mới kéo được hai kẻ trọng thương tới sơn động cách đó đoạn hơn ngàn thước. Buổi tối, Đoạn Vân rốt cục phải ăn dã quả nữa. Vì sao? Thủ hạ tương lai của có cái Gian Giới Tử, bên trong có ít thức ăn. Nhìn gian giới chỉ của Bỉ Đặc, Đoạn Vân muốn làm mặt dày trấn lột quá. Nhưng vừa nghĩ cảm thấy làm như vậy quả là mất thể diện. Ai lại lấy đồ của thủ hạ mình chứ. Hơn nữa Bỉ Đặc cũng còn chưa chính thức gọi là chủ nhân . đêm an lành yên tĩnh trôi qua. Sáng sớm ngày thứ hai Đoạn Vân bị loạt những thanh tranh cãi dựng đầu dậy. Chẳng lẽ hai người đánh nhau. Nghĩ vậy, cơn ngái ngủ của Đoạn Vân hoàn toàn tiêu tan, nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra xem . Chỉ thấy Bỉ Đặc và Phổ Hi Kim giằng co nhau. Lão đầu cố phát ra ma pháp, nhưng lão quá suy yếu căn bản phát ra được cái gì. Bỉ Đặc trải qua đêm điều dưỡng có thể đứng lên. Bỉ Đặc hiển nhiên muốn làm ông già khó xử, nhìn thấy Đoạn Vân tỉnh lại, nhìn về phía Đoạn Vân, rồi cúi mình vái chào Đoạn Vân, : "Đoạn Vân thiếu gia !" Đoạn Vân đến bên hai người với Bỉ Đặc : " Ngươi sao lại đứng lên như vậy, ta muốn có thủ hạ tàn phế đâu." ⬜Thủ hạ? Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Bỉ Đặc? làm sao có thể trở thành thủ hạ của ngươi chứ?" Nghe Đoạn Vân , ông già giật bắn cả người lên. Nguyên lai là lão hiểu lầm thôi, Đoạn Vân cúi mình vái chào Phổ Hi Kim, cười "Phổ Hi Kim gia gia, ngài đừng hiểu lầm. Ta cũng chỉ là vừa mới thu Bỉ Đặc làm thủ hạ thôi. Hơn nữa lấy danh nghĩa của sinh mạng nữ thần mà thề: nếu ta chữa lành chân của , nhận ta là chủ nhân. Bỉ Đặc, có phải thế ? Bây giờ ngươi tin ta có thể chữa lành đôi chân què của ngươi chưa!" ⬜Đúng vậy, thiếu gia. Hôm nay vừa tỉnh ta phát chân của ta có thể cử động được rồi, hơn nữa lại cảm giác những cơ bắp bị rách nát ngày hôm qua nay cũng khép lại rồi. Chỉ là còn có chút đau và ngứa." ⬜Vậy là ổn rồi, đau và ngứa là tốt..." Đoạn Vân tự nhiên hiểu rằng đây là triệu chứng do máu bắt đầu lưu thông. Bất quá tên Bỉ Đặc trời đánh này có thể chỉ trong đêm mà khôi phục đến mức này, khỏi làm Đoạn Vân cảm thán : người nơi này là biến thái! Ông già hiển nhiên hiểu được mọi chuyện. Ngẫm nghĩ chút rồi với Đoạn Vân : " Tiểu tử, ngươi cần phải suy nghĩ cho chu đáo, trước kia là sát thủ, để theo ngươi, có thể gây cho ngươi rất nhiều phiền toái đó." Đoạn Vân hiển nhiên để ý tới điều này, ở cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, có thủ hạ dù sao cũng tốt hơn so với mình mò mẫm hòa nhập vào. nở nụ cười quỷ dị với Phổ Hi Kim : "Phổ Hi Kim gia gia, Bỉ Đặc bị ngài sử dụng ma pháp đánh chết khi tìm cách ám sát ngài, còn hộ vệ của ta tên là Diệp Thành. Phải , Diệp Thành!" Bỉ Đặc hồi sau mới phản ứng được, ôm quyền : "Dạ, thiếu gia. Kỳ biết được diện mục chân chính của ta ngoại trừ thủ hạ thân tín còn ai khác. Do đó thiếu gia cần lo lắng về thân phận của ta. Hộ vệ Diệp Thành xin thỉnh an thiếu gia !" Phổ Hi Kim cũng hiểu ra : " Được rồi ! như vậy. Ta cũng truy cứu chuyện cũ nữa. bạn trẻ, nghĩ tới ta lại còn có thể còn sống. Chỉ là đáng tiếc thân ma lực của ta⬦. Ai! Tiểu tử, ta còn chưa biết tên của ngươi, đến từ nơi nào? ngờ ngươi tuổi còn trẻ, mà cấp bậc tế tự rất cao rồi ." Mẹ kiếp đúng là họa vô đơn chí. Bỉ Đặc, à , vấn đề thân phận của Diệp Thành vừa được giải quyết xong. Lại lòi ra vấn đề về thân phận của mình, là rách việc ! Chẳng lẽ mình phải người của thế giới này sao, đến từ nơi xa xôi tên gọi là địa cầu? May mà Đoạn Vân sớm nghĩ ra câu chuyện lâm li. Nhìn ánh mắt tò mò của hai người, Đoạn Vân bắt đầu kể về câu chuyện xưa rồi lồng vào đó chi tiết ngụy tạo chế biến ra thân phận cho mình. Còn lúc này tên hỗn đản Tiểu Bạch cũng ra ngoài để xem náo nhiệt . Câu chuyện của Đoạn Vân hiển nhiên chính là bản Dị Giới Hoa Đà. Trong câu chuyện đó, tổ tiên của Đoạn Vân là thần tế tự có năng lực kỳ lạ sống cách đây cả ngàn năm trước, hơn nữa ở dân gian có danh dự rất cao, được mọi người tôn xưng là thần tế tự. Có lần, tổ tiên của Đoạn Vân được Hoàng đế mời đến xem bệnh. Tổ tiên Đoạn Vân chẩn đoán rằng trong óc của Hoàng đế có khối u, cần phải giải phẫu để trị liệu. Ái chà, giải phẫu có nghĩa là bửa cái đầu ra. Nhưng Hoàng đế Bệ hạ vốn đa nghi cho rằng tổ tiên Đoạn Vân muốn giết . Vì vậy vô cùng giận dữ, đem tổ tiên Đoạn Vân xử tử. Về sau tổ tiên Đoạn Vân được bằng hữu trợ giúp chạy thoát, để tránh bị truy sát nên thay tên đổi họ. Đoạn Vân trong lúc vô ý xúc động mò vào Truyền tống trận của gia tộc mới vô tình bị truyền tống đến đây. Trong câu chuyện đó, gọi y thuật là cổ tế tự thuật. Diệp Thành và Phổ Hi Kim hoàn toàn tin thân phận của Đoạn Vân, còn Tiểu Bạch vốn biết chút chi tiết về lại trợn mắt trắng dã mà nhìn . ⬜ nghĩ tới tổ tiên Đoạn Vân lợi hại như vậy, mà gia tộc ngươi lại có câu chuyện lâm li như vậy. Gia tộc của ngươi quả là đơn giản, lại còn có Truyền tống trận. Tốt lắm, tiểu tử, ngươi cứu ta. Bây giờ ngươi có cầu gì ? Cứ ra , chỉ cần ta có thể làm được, ta đáp ứng ngay!" Phổ Hi Kim mở miệng . Đoạn Vân nghĩ ngợi, rồi : "Phổ Hi Kim lão gia gia, ta cứu ngươi phải cần báo đáp gì, đó là chức trách của thầy thuốc, à à, thầy thuốc ý là muốn đến tế tự đó ." "Được ! Tốt lắm ! Nhưng mà, ngươi có chức trách của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta. ! Ngươi có chuyện gì, chỉ cần ta có khả năng làm được ta giúp." Ông già hiển nhiên thích thiếu nợ ân tình của người khác. Thấy cái bộ dạng nghiêm túc của lão già, Đoạn Vân nghĩ ngợi chút rồi : " Ta nghĩ là bái ngươi làm vi sư !" ⬜Cái gì ?" Diệp Thành và ông già đồng thanh kêu lên.
Chương 7 : Hồi Quy Thiên Long Bả Gia An ⬜Đúng vậy, tôi muốn bái cụ làm sư phụ để học ma pháp, cụ cũng biết tôi chỉ học tế tự thuật thượng cổ mà hề sử dụng ma pháp gì cả, tôi muốn đem ma pháp kết hợp với tế tự thuật kết thượng cổ, sáng chế ra bộ tế tự thuật mới để tạo phúc cho thiên hạ." Thấy ma pháp nơi này cũng có hiệu quả trị thương, Đoạn Vân vô lương tâm nghĩ ngay đến việc dùng ma pháp để phụ trợ cho việc trị liệu, ngoài ra biết đâu có thể đề cao thực lực của mình. Cái gì tạo phúc thế nhân, toàn là bịp bợm lừa người thôi. Tại đây người người sát nhân nhà nhà phóng hỏa, thế giới của cường giả vi tôn, dù y thuật có cao tới trời cứu được bao nhiêu người chứ? Lão đầu thấy vẻ mặt Đoạn Vân rất dứt khoát, lão bèn cười cười : " Nếu ngươi thấy tế tự thuật của mình có vấn đề gì xung đột với ma lực, ta đây thu ngươi làm đồ đệ. Chà! Ta thấy nửa đời còn lại của ta cũng chỉ có thể dạy ma pháp cho ngươi mà thôi." Thấy lão đầu hứa dạy, Đoạn Vân quì gối xuống cao hứng : " Đệ tử Đoạn Vân bái kiến sư phụ." ⬜Ha ha, đứng lên ! ngờ Phổ Hi Kim ta già đến thế này mà còn có thể thu được đệ tử thông tuệ như ngươi, lại còn là tế tự thượng cổ có năng lực siêu quần. Ha ha! Khụ khụ! " ⬜Sư phó, ngài cẩn thận, vết thương của ngài còn rất nặng !" Thấy lão đầu kích động quá làm động đến vết thương, Đoạn Vân lập tức đỡ lấy lão rồi lấy tay vỗ vỗ nhè vào lưng của Phổ Hi Kim. Lão đầu thấy Đoạn Vân hiếu thuận như thế rất vui mừng. Lão đầu có biết đâu mấy động tác này tất cả đều là do hồi Đoạn Vân còn ở địa cầu, ở chung với lão già dạy trung y, riết thành thói quen. Hồi đó lão trung y cũng già gần xuống lỗ rồi, thân thể hư nhược, nên Đoạn Vân thường thường phải làm như vậy. Mà Đoạn Vân thực cũng rất tốt, khi người khác đối xử tốt với toàn tâm toàn ý đối xử lại như vậy. Nhưng nếu ngươi và có cừu oán, ngươi phải cẩn thận chút nha. Quỷ mới biết Đoạn Vân xảo trá này có chiêu số tâm ngoan thủ lạt gì để tặng cho ngươi ! Sáu ngày liên tục, mấy người Đoạn Vân mực trong sơn động tu dưỡng. Mấy ngày này, hai tên đại biến thái là Diệp Thành và lão đầu kia khôi phục lại sức khỏe với tốc độ hỏa tiễn. Diệp Thành có thể đứng chạy nhảy, thực lực cũng khôi phục hơn phân nửa ; vết thương lưng lão đầu cũng kha khá rồi, chỉ là ma lực của lão hề có nửa điểm khôi phục, bất quá thân thể khỏi nhiều, thua gì người thường là mấy. Việc mất ma lực làm cho lão đầu rất bi thiết. Đoạn Vân cứ mặt an ủi lão, mặt nghĩ mọi biện pháp làm sao để khôi phục ma lực cho lão đầu. Nhưng đối với ma pháp khiếu thông, căn bản thể nào xuống tay. Chỉ có thể dùng châm cứu và cực phẩm dược thảo thử thử lại. Để thu hút chú ý của lão đầu, Đoạn Vân mấy ngày nay ngừng quấn quít lấy lão đầu, nhờ lão dạy ma pháp. Nhưng Đoạn Vân này đúng là dốt ma pháp cách thuần túy, học đến vài ngày rồi mà ngay cả hỏa cầu cũng phát ra được. Điều này làm cho lão đầu càng thêm buồn bực! ngờ đệ tử có khả năng giải thích ma pháp rất tốt và sâu sắc mà lại là ma pháp bạch si* ? Điều này làm cho lão đầu rất khó hiểu. Để làm lão đầu vui vẻ lên, Đoạn Vân cố gắng lý giải những gì lão đầu dạy dỗ, cố gắng hỏi lão những gì mình giải thích được. Nếu về lý luận, Đoạn Vân mặc dù có thể đưa ra vài ý nghĩ làm cho lão đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng đúng là thể câu thông với ma pháp nguyên tố trong khí. Thực ra Đoạn Vân thỉnh thoảng lại đưa ra vài vấn đề làm cho lão đầu có những ý tưởng rất cách mạng, làm vỡ vạc rất nhiều điều được mà trước nay lão thể giải thích được, từ đó ma pháp của lão cũng thâm ảo hơn tầng. Bằng lão đầu đúng là dở khóc dở mếu! Đối với tình huống của Đoạn Vân, lão đầu có thể là do học tập tế tự thuật thượng cổ. Còn về bản thân mình, Đoạn Vân cho rằng lý do chủ yếu là mình phải là người thế giới này do đó thể cùng các nguyên tố câu thông. Sáu ngày sau, ba người thú hướng về phía Thiên Long thành của Thiên Long Đế Quốc mà tiến bước. Dọc theo đường Đoạn Vân cao hứng đến điên cuồng. đường thu lượm được vô số cực phẩm dược tài. Nhân sâm ngàn năm xem như bình thường rồi, ít dược tài chỉ trong truyền thuyết địa cầu mới có, nay lại có thể tìm được ở chỗ này. Dọc theo đường , chỉ cần vừa thấy có món dược tài nào hay hay là Đoạn Vân lập tức nhờ lão đầu hoặc là ra lệnh cho Diệp Thành thu lấy ngay tắp tự. Dọc theo đường cứ thế vừa vừa dừng, vốn lộ trình chỉ cần tháng, nay mất hai tháng. Gian Giới Tử hai mét khối của Diệp Thành đầy nghẹt dược tài. Còn giới tử hơn mười mét khối của lão đầu đại bộ phận gian cũng đều bị dược tài chiếm mất. Đoạn Vân dọc đường cứ cười hỉ hả, hạnh phúc đến nỗi mỗi phân người nở toét ra như bị đạn đại bác bắn cho phân thân toái cốt. Sau này lão đầu hết chịu nổi , uy hiếp rằng nếu còn cứ rẽ ngang rẽ dọc trục xuất khỏi sư môn. Nhưng Đoạn Vân xem ra vẫn giữ nguyên bộ dạng ăn tiêu, vẫn ngó ngoáy chung quanh lo thu thập mọi thứ. Mãi sau lão đầu phải dụ dỗ là khi trở lại Thiên Long thành đưa cho Đoạn Vân cái Gian Giới Tử rộng đến hai mươi mét khối, Đoạn Vân mới nén nỗi đau xót vì tiếc của, còn thu thập dược thảo nữa. Mà kỳ , cho dù có muốn hái cũng thể hái thêm được nữa. Hai cái giới tử gian đều hết sạch chỗ còn đâu. Do đó tốc độ của bọn họ lúc này mới nhanh lên chút. Rốt cục cũng tới thành rồi. Nhìn tất cả quang cảnh trước mắt làm cho Đoạn Vân cảm giác tới thế giới huyền ảo. , vốn nơi này đúng là thế giới huyền ảo mà! Những tường thành có khả năng chống lại ma pháp giống như Tây âu trung cổ cùng các dạng kiến trúc phòng ốc làm Đoạn Vân mở tròn mắt chớp được nữa. Các loại người với hình dáng vô cùng kỳ lạ ở nơi đây càng làm cho Đoạn Vân ngạc nhiên vạn phần. Đoạn Vân có thể thấy ít Thú Nhân cao lớn uy mãnh, Tinh Linh xinh đẹp tuyệt luân, còn có ít người thuộc chủng tộc thập phần thấp bé, mấy người đó phải Địa Tinh cũng là Ải Nhân. Theo Đoạn Vân xem ra, trong số đó người nào râu dài là Ải Nhân, có râu là Địa Tinh. Còn có các loại vật khác thiên hình vạn trạng làm Đoạn Vân trợn tròn con mắt tha hồ mà hưởng thụ ngắm nhìn chán chê. là thế giới kỳ lạ xinh đẹp ? Đoạn Vân khỏi cảm khái . Đoạn Vân muốn nhìn xem Tinh Linh phía trước rốt cuộc xinh đẹp đến đâu, nhưng khi nghe tên Tinh Linh đó làm cho Đoạn Vân sợ run cả người, thế quái nào mà lại có thanh ồm ồm truyền đến bên tai " Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì ?". ⬜, có việc gì !" Đoạn Vân xua tay lia lịa. Nam nhân mà xinh đẹp như vậy để làm gì nhỉ ? Chết người rồi! Đoạn Vân lúc này lại giở thói quen trách cứ người khác. "Vân nhi, chúng ta tới nơi rồi. Đây là ta nơi ở của ta, cũng là nhà của ngươi sau này !" Thanh của lão đầu làm cho Đoạn Vân miên man suy nghĩ về tên nam Tinh Linh vô cùng xấu hổ. "Oa! Nhà cao cửa rộng quá. Nhiều phong ốc quá!" ngờ nhà của lão đầu lại hào hoa như thế. Nhưng chỉ có chuyện làm cho Đoạn Vân rất khó hiểu. ⬜Sư phụ, trong nhà ngài sao có người hầu vậy?" Đoạn Vân rất khó hiểu, tòa nhà lớn như vậy mà có hộ vệ cũng được , đằng này lại ngay cả người hầu cũng có ? ⬜Cũng phải có, hậu viện có người hầu, ta lưu lại quét dọn và coi nhà. Bất quá bình thường ta ít khách khứa. Ta lại vợ con, dùng nhiều tạp nhân như vậy làm gì. Thôi, mình vào phòng thôi. Sau này đây chính là nhà của chúng ta đó!" Lão đầu xong bước thẳng vào căn phòng giữa. Đoạn Vân nhìn tả ngó hữu, tìm tìm hồi lâu mới thấy gian có điều ưu nhã, rồi chọn luôn. Vì vậy, Đoạn Vân và Tiểu Bạch ở trong phòng, Diệp Thành vì muốn bảo vệ Đoạn Vân này ở tại phòng sát vách. đám người thú coi như sắp xếp xong chỗ ở. *bạch si: ngu dốt
Chương 8 : Sơ Thức Đại Lục Minh Dị Thế Thời gian nháy mắt qua tháng. Trong tháng này, lão già thường xuyên ra ngoài, khiến cho tiến độ học tập ma pháp của Đoạn Vân chậm ít. Vết thương của Diệp Thành hoàn toàn lạnh lặn, còn Đoạn Vân vẫn tiếp tục trị liệu cho lão đầu hề ngưng nghỉ. Lão đầu hiển nhiên còn cố gắng khôi phục lại ma lực, lão thấy cho dù có cố mấy cũng thể thành công. Để hòa đồng nhanh với thế giới này, Đoạn Vân có những thời gian cả ngày ngồi trong thư phòng của lão đầu. Như ruộng hạn gặp mưa, đọc số lượng lớn các bộ sách về ma pháp để hiểu các tình huống đại lục. Nhờ vào đạo bạch quang Tiểu Bạch lúc trước, Đoạn Vân lúc này phát ký ức của mình quả rất thần kỳ. Rất nhiều kiện chỉ cần xem qua lần là nhớ kỹ, hơn nữa tốc độ đọc cũng rất nhanh. Đoạn Vân cũng hỏi qua lão đầu về tình huống của Tiểu Bạch, nhưng đối với loại động vật có ma lực mà lại có trí tuệ như loài người lão đầu cũng chỉ lập lờ là loại động vật trời sinh gì đó, còn là Tiểu Bạch được phân cấp coi như động vật có trí tuệ. Còn khi Đoạn Vân chuyển sang hỏi lão đầu về việc có loại ma pháp gì có thể cho người trong nháy mắt nắm được môn kĩ nghệ, ví dụ như là văn tự ngôn ngữ , câu trả lời của lão đầu lại là : " Nghe đồn đó là lời chúc phúc của trí tuệ nữ thần !" Đoạn Vân nghe xong muốn lọt luôn xuống ghế! Thông qua học tập cách hệ thống, Đoạn Vân rốt cục có những kiến thức nhất định về thế giới này . Thế giới này được biết là có hai đại lục. Bây giờ Đoạn Vân ở đại lục tên là Mông Đa Lợi Á đại lục, cũng gọi là Đông đại lục. Ở bên kia đương nhiên là tây đại lục, gọi là A Lí Hi đại lục. Hai khối đại lục được ngăn cách bởi hải dương rộng lớn Hạ Lợi Ngõa hải dương. Hơn nữa phía bắc hai khối đại lục có eo biển, rất giống địa cầu với Châu Á và Châu Bắc Mĩ. Lên phía bắc là thế giới chưa được khai phá, nghe nơi đó thường có rất nhiều mãnh thú, loài người căn bản dám tới nửa bước, hơn nữa nơi đó đều là hoang nguyên, do đó có ai ở đó cả. Ngày tháng và lịch của thế giới này cũng rất bất đồng so với địa cầu. tháng có khoảng chừng bốn mươi ngày, năm có mười bốn tháng, năm lại có gần năm trăm sáu mươi ngày. Hơn nữa kỳ quái hơn là, loài người thế giới này lớn lên rất chậm, trẻ con năm đại lục cũng lớn lên khoảng chừng bằng năm địa cầu. cách khác, tiểu hài tử mười tuổi của bọn họ cũng tương đương với tiểu hài tử mười tuổi ở địa cầu. Do lớn chậm, nên trí tuệ và thân thể của cả xã hội đều rất cường hãn . Hơn nữa, xem bản đồ, tất cả tiêu kí của mọi các vùng lãnh thổ lại căn bản phù hợp với lý luận tinh cầu, nhìn qua hoàn toàn là trạng thái phẳng. Đoạn Vân có hỏi qua lão đầu, lão đầu lại đây là toàn bộ hiểu biết về đại lục. Đối với việc này, Đoạn Vân có hai giải thích. là tinh cầu này rất lớn, nên mọi người chỉ biết là đại lục này hoàn toàn phẳng ; hai là dân bản xứ có cùng lý luận với người Trung Quốc cổ đại. Đoạn Vân tin vào giả thuyết thứ nhất hơn. Đông đại lục tổng cộng có hơn năm mươi quốc gia lớn . Trong đó những quốc gia cường đại nhất có Thiên Long Đế Quốc, Lôi Ngạo Đế Quốc và Tạp Tu Tư Đế Quốc. Ba quốc gia này chiếm đại bộ phận biên giới. Thiên Long Đế Quốc chiếm cứ mặt đông, Lôi Ngạo Đế Quốc chiếm cứ phía bắc, Tạp Tu Tư hơi lệch về phía tây. Ba nước này mặc dù hơn mười năm này hề đại chiến, nhưng tiểu chiến ngừng, chinh chiến ngớt. Thường xuyên có cảnh ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, hơn nữa chẳng ai giành được ưu thế cả. Phía bắc là địa bàn Man Tộc. Nghe họ thường xuyên lấn chiếm xuống phía nam. Còn mặt đông nam đại lục là thiên hạ của Tinh Linh Vương Quốc, ở đó nơi nơi đều là rừng rậm ; mặt tây nam là Thú Nhân đế quốc ; còn có nhiều vương quốc với quốc lực khá mạnh đứng độc lập ở tứ phương đại lục, nhưng lại cũng có ít các quốc gia khác bị chiến tranh xâm lược. Khi về quốc gia tức là về các đại thế lực đặc thù. Giữa Thiên Long Đế Quốc ở bắc bộ và Lôi Ngạo Đế Quốc ở đông bộ là Đường Cổ Lạp Tư Sơn chính là địa bàn của Long Tộc chiếm cứ, giữa hai gia là lãnh thổ của ma thú ở rừng rậm mênh mông, đó là thế giới của ma thú, bọn Đoạn Vân phải xuyên qua rừng rậm của ma thú mới trở lại được Thiên Long thành. Giữa Thú Nhân đế quốc, Tạp Tu Tư Đế Quốc và Thiên Long Đế Quốc còn có thế lực từng rất cường đại - Giáo Đình vương quốc ⬜ là đế quốc trước kia ⬜. Bất quá bởi vì qua mấy trăm năm thấy xuất thần tích và trận thánh chiến với Thú Nhân đế quốc, nên Giáo Đình hùng mạnh như trước nữa. Bất quá nó cũng là thế lực thể xem , hơn nữa còn hơn trăm triệu tín đồ rải rác khắp đại lục, nếu quốc gia nào dám tuyên chiến với giáo đình, chắc chắn phải hảo hảo lo mà đối phó với những tín đồ của nữ thần lên cơn tức giận ở ngay tại bổn quốc. Do đó, Giáo Đình cũng được mọi người đặt ở ngang hàng với Long Tộc . Hơn nữa thế giới này, còn có thế lực thể xem - Ma thú. Ở đây, ngươi tuyệt thể coi ma thú là loại thú, bởi vì bọn họ lắm khi còn có tính người hơn cả ngươi. Kỳ quái hơn là, bộ phận rất lớn ma thú có trí tuệ phục dịch tại các quốc gia. cách khác, ma thú trí tuệ cũng là bộ phận dân số của quốc gia, hơn nữa còn là lực lực rất mạnh của quốc gia nữa. Vì so sánh với cường giả loài người, ma thú thường có thân thể cường hãn hãn hơn và nhiều khi có cả ma pháp thiên phú kinh khủng. So với họ, đại kiếm sư của loài người, hay ma đạo sư bát cấp chỉ tương đương với thất cấp ma thú. Ở đại lục này, ngũ cấp ma thú có trí tuệ của loài người, thất cấp ma thú có khả năng chuyện, còn cửu cấp ma thú có thể hóa thành hình người. Cửu cấp ma thú là lực lượng cường đại nhất của quốc gia, vì thực lực tương đương với thần cấp của loài người rồi. Còn ma thú mười cấp được coi như loại truyền kỳ, nghe long hoàng là thập giai cự long (rồng cấp mười). Mặc dù so với loài người, ma thú bình thường trí tuệ cao, nhưng bọn chúng rất dễ dàng khống chế, hơn nữa phản bội. Mặc dù trí tuệ ma thú khá kém, nhưng so với số lượng cường giả ít ỏi của loài người còn khả quan hơn nhiều. chiến trường, chủ yếu là ma thú quyết đấu giữa hai quốc gia, tựa như Đại tướng quyền đấu chiến trường Trung Quốc cổ đại vậy, lắm khi còn kịch liệt hơn nữa nhờ có thú huyết sôi trào . thế giới này, loài người có rất nhiều chức nghiệp. Tỷ như ma pháp sư, kiếm sĩ, tế tự, mục sư vân vân. Các loại chức nghiệp đều được chia làm mười cấp. Ma pháp sư có: sơ cấp ma pháp sư - Trung cấp ma pháp sư - Cao cấp ma pháp sư - Đại ma pháp sư - Sơ cấp ma đạo sĩ - Trung cấp ma đạo sĩ - Cao cấp ma đạo sĩ - Ma đạo sư - Thánh ma đạo sư - Pháp thần; Kiếm sĩ chia làm : sơ cấp kiếm sĩ - Trung cấp kiếm sĩ - Cao cấp kiếm sĩ ⬜ thanh sắc đấu khí ⬜ - Đại kiếm sĩ ⬜ tử sắc đấu khí ⬜ - Sơ cấp kiếm sư - Trung Cấp Kiếm Sư - Cao Cấp Kiếm Sư ⬜ ngân bạch ⬜ - Đại kiếm sư ⬜ kim hoàng sắc ⬜ - Kiếm thánh ⬜ bạch sắc đấu khí ⬜ - Kiếm Thần ⬜ kim sắc đấu khí ⬜; Tế tự và mục sư phân biệt chia làm bậc tới mười . Tỷ như Diệp Thành mà là cửu cấp kiếm thánh của loài người, còn Phổ Hi Kim trước kia cũng là cửu cấp thánh ma đạo của loài người. Thực lực bọn họ vào loại đỉnh phong của loài người rồi. Được biết đại lục có vài thần cấp cường giả, nghe đâu chỉ có khoảng tám vị, bất quá họ luôn luôn che dấu thân phận nên ai biết cả.
Chương 9 : Tẩy Cân Phiệt Tủy Thần Kì Đan Khổ học tháng ròng, Đoạn Vân bây giờ đối với việc giải thích ma pháp có thể cực kì thâm sâu, tri thức ma pháp của cũng rất phong phú, có thể coi là cao hơn người bình thường rất nhiều rồi. nhưng tháng sau, Đoạn Vân đến ngay cả hỏa cầu cũng phát ra được. "Chà, ngờ việc lại tệ đến như thế này. Xem ra ta nhất định là gã ma pháp bạch si. Nhưng mà chuyện có gì đâu mà làm ầm ĩ! Cũng chẳng biết mình có thể học được tế tự thuật của thế giới này nữa. Bất quá nghe ở đây rất mê tín, nghe còn muốn giao tiếp với thần linh nữa, còn chuyện này với ngươi vô thần như nữa hả? Ai, vài ngày nữa tìm lão đầu thương lượng chút, xem có thể giúp cho ta Thiên Long học viện đồ thư quán tham khảo chút hay . Bất quá thế giới này làm sao mà chỉ có da thú để ghi chép biết nữa? Quả là tốn sức cực kì. Chẳng lẽ có giấy? Ta sau này tìm cách sản xuất giấy nhất định có thể kiếm lời khẳm đây. À mà còn việc nữa. Hồi trước lão đầu dạy trung y chẳng phải cho ta biết về phương pháp luyện đan bí truyền sao! Lúc ấy ta còn chọc nữa chứ. Hôm nay ta có nhiều cực phẩm dược tài như vậy, mà học phải đôi với hành chứ! Hay là ta làm thí nghiệm chút ! được, còn phải kiếm tiền nữa chứ. Cuộc đời ta trước giờ rất sợ nghèo khổ, đời này cho dù có chuyện gì nữa cũng được khổ như vậy trước." Nghĩ vậy, Đoạn Vân vơ lấy cái gian giới tử cẩn thận kiểm tra lại số dược tài. gian giới tử này là do lão đầu tặng cho , bên trong có ước chừng hai mươi mét khối gian. gian giới tử quả là vật cực tốt! người ta có thể giữ được rất nhiều món đồ (miễn là phải vật sống), hơn nữa vô luận cất giữ bao lâu cũng hư hỏng. Đoạn Vân đem tất cả dược tài cất vào trong đó, muốn lấy ra tựa như hái ngoài thiên nhiên, sướng mê người. Đoạn Vân lấy bộ phận dược tài ra sử dụng, còn cất . tìm kiếm mớ công cụ rồi bắt đầu dựa theo phương pháp bí quyết từng bước bắt đầu thí nghiệm. là luyện đan, sao quách là chế dược cho dễ hiểu! Đoạn Vân đem tất cả các dược tài cần thiết, dựa theo tỉ lệ đặc biệt và vài vật phẩm phụ trợ đặc thù trộn vào với nhau, nghiền nát thành bột. Trải qua quá trình đun nấu, thủy phân, thời gian v.v⬦ cực kì nghiêm khắc, phải khống chế lô lốc những điều kiện khác nhau. Xử lý ước chừng nửa ngày, cuối cùng trong trạng thái đặc thù, thấy kết thành những viên . đơn giản ï¼ làm mới thấy dễ dàng. cầu quá nghiêm khắc, hơn nữa hao phí rất nhiều dược tài. Mẻ đầu tiên của Đoạn Vân bị hỏng, bao nhiêu dược tài đều vứt sạch. tiếc của gào ầm lên, thống mạ mình lãng phí. Hơn nữa tiếng chửi bới kêu gào của kinh khủng tới độ Diệp Thành phải ba chân bốn cẳng chạy vội tới xem có bị gì . Tống cổ Diệp Thành ra ngoài xong, Đoạn Vân lại tiếp tục luyện chế. thể vì lần thất bại mà lại nản lòng được ! Đáng tiếc, lần thứ hai cũng thất bại nốt. Đoạn Vân vẫn muốn vì bại mà bỏ cuộc, vì vậy Đoạn Vân vẫn tiếp tục ôm giấc mộng vàng, thử lại lần nữa. Vừa tiếp tục thí luyện, vừa ngừng tổng kết kinh nghiệm. Rốt cục phải đến lần thứ tám Đoạn Vân mới thành công ! Mặc dù có bao nhiêu dược tài đều hao phí gần hết, nhưng Đoạn Vân lại rất vui vẻ. Dược tài trong giới tử còn ít, quan trọng nhất là Đoạn Vân nắm được phương pháp, sau này luyện chế lại xác suất thành công được đề cao biết bao nhiêu lần mà kể. Nếu như vậy, cái tên nô lệ vì tiền như có thể thổ huyết từ lâu rồi. Nhìn năm mươi viên đan dược được luyện chế từ vô số cực phẩm dược tài lung linh trước mắt, Đoạn Vân vô cùng nóng lòng muốn biết hiệu quả như thế nào. Ai sẵn sàng dũng hi sinh làm thỏ thí nghiệm nhỉ? À, Diệp Thành! Chắc là vết thương của khỏi hẳn rồi. Bắt thử thuốc được ? Với thực lực kiếm thánh của mà , cho dù để cho Đoạn Vân đánh thoải mái, Đoạn Vân cũng cách nào làm bị thương! Tính ra, để ăn viên, xem thử có phản ứng gì ngoài ý muốn hay . chừng còn có thể đề cao thực lực của nữa ? "Diệp Thành!" ⬜Thiếu gia, ngài có gì phân phó ?" Đoạn Vân vừa gọi, Diệp Thành lập tức xuất ngay. Đoạn Vân bị làm giật bắn mình, vẻ giận dỗi : " Sau này ngươi xuất làm ơn đánh tiếng trước cho ta, đừng có làm trò quỷ như vậy. " ⬜Dạ, thiếu gia. Bất quá thưa thiếu gia, quỷ là cái gì vậy ?" "Quỷ là ⬦⬦ " Thế giới này dường như có cái gì gọi là quỷ cả. Đoạn Vân trợn trắng mắt ," Ngươi cần quan tâm lắm chuyện như vậy, thôi cầm viên thuốc này ăn ." ⬜Thiếu gia, này thuốc này là ⬦" Diệp Thành rất nghi hoặc, tự nhiên biết thiếu gia đưa cho ta ăn cái thứ này để làm chi ! Chữa bệnh à ? Vết thương của ta bây giờ căn bản khỏi hẳn rồi mà! ⬜Bảo ngươi ăn ngươi ăn , còn đứng đó nhảm nhiều như vậy làm gì ! Yên tâm, phải độc dược, đây là đồ tốt đó. Ăn vào chỉ có lợi có hại đâu. Chẳng lẽ ta còn muốn hại ngươi hay sao chứ." Đoạn Vân nghiễm nhiên dùng bộ lão đại dạy bảo cho tiểu đệ của mình. Thấy Đoạn Vân có vẻ mất hứng, Diệp Thành cầm lấy dược hoàn rồi nuốt ực ngay. Đoạn Vân cẩn thận chú ý đến phản ứng của Diệp Thành. lát sau Đoạn Vân hỏi : " Thế nào ? Có cảm giác gì ." "Vừa thơm, cũng vừa giòn nữa" ⬜Ta phải hỏi ngươi chuyện này, ta hỏi ngươi thuốc uống vào có hiệu quả gì " Đoạn Vân muốn vả vào mặt , lại còn giòn nữa chứ! Bộ tưởng ăn kẹo đậu phộng hả ? ⬜Hiệu quả ? có." ⬜Sao lại có chứ? Cái này chế từ nhân sâm mấy ngàn năm và cực phẩm linh chi đó nha!" Đoạn Vân rất khó hiểu, chẳng lẽ dược tính bị trung hòa mất rồi? Lại qua mười phút nữa, Diệp Thành đột nhiên : " Thiếu gia, thiếu gia, có phản ứng rồi." ⬜Cái gì phản ứng hả? Có phải là có cảm giác đấu khí tăng thêm ?" Đoạn Vân rất khẩn cấp, thuốc đó phế biết bao nhiêu dược tài mới có được đó ! ⬜ phải. Thiếu gia, ta nhịn được rồi, ta muốn vệ sinh chút. Thiếu gia, ngài đợi chút rồi tiếp nhé!" xong Diệp Thành ôm bụng hướng về mao phòng chạy vội. Cái gì ? Ta tốn cực phẩm dược tài nhiều như vậy mà chỉ sản xuất ra được thuốc xổ hay sao! Làm sao có thể như thế được. Đoạn Vân hiển nhiên thể giải thích được. Chẳng lẽ là trong quá trình điều chế xảy ra vấn đề gì ? có mà! Dược tài phối hợp với nhau có vấn đề? Đoạn Vân nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra được có chuyện gì. Lúc này qua hơn mười phút rồi. ⬜Thiếu gia, thiếu gia. Quá thần kỳ ! Thiếu gia, thuốc của ngươi quả là rất hiệu quả, quá⬦ quá thần kỳ rồi !" Lúc này thanh hưng phấn của Diệp Thành làm cho Đoạn Vân từ trong tình trạng thất vọng tràn trề lập tức phục hồi lại tinh thần. Bất quá chỉ thấy cảnh tượng làm cho Đoạn Vân muốn nhảy dựng lên. Chỉ thấy cái bóng từ xuống dưới đen thùi lùi chạy vọt về phía , Đoạn Vân liếc mắt cũng có thể nhận thấy đó là người. Người kia hiển nhiên đúng là Diệp Thành. Chỉ thấy cả người nhớp nháp, da có phủ lớp chất nhờn nhờn màu đen quánh, phát ra mùi hôi nồng nặc. "Diệp Thành, ngươi lọt xuống hầm cầu hả. Làm sao mà biến thành người da đen thế kia ?" Đoạn Vân rất khó hiểu, với thân thủ của Diệp Thành mà sao đến nỗi rơi xuống hầm cầu như vậy? ⬜ phải đâu, thiếu gia. Ngươi nghe ta . Ta ăn thuốc của ngươi vào xong, đột nhiên cảm thấy bụng quặn lên. Vì vậy ta phải phòng vệ sinh." " vào điểm chính!" Thấy Diệp Thành quá hưng phấn, Đoạn Vân rất mất hứng. Ngươi có phải là đem ta ra làm trò cười ! "Dạ, thiếu gia. Trong khi ta vệ sinh phát cả người ta bỗng xì ra lớp nhầy nhầy màu đen. Lúc đó ta rất sợ hãi. Nhưng sau này, ta lại cảm giác thấy đấu khí mình càng ngày càng tinh thuần, hơn nữa cũng tăng thêm ít. Bây giờ ta cảm giác ta chỉ cách thần giai có bước nữa thôi." Diệp Thành cũng để ý đến vẻ mặt kích động của Đoạn Vân cứ như súng liên thanh. "Tẩy cân phiệt tủy! Ha ha, ngờ thuốc của ta lại còn có hiệu quả này" Đoạn Vân cuối cùng cũng hiểu được hiệu quả của món thuốc này. " Thuốc này hẳn là có thể bán được rất nhiều tiền. Tên gọi là tẩy tủy đan!" ⬜Cái gì ? Thiếu gia, ngài muốn bán thuốc này sao? Thuốc này là bảo vật giá trị liên thành đó !"