Bá Y Thiên Hạ - Độc Cô Lãnh Giả (458C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83. Lão bà hiềm ngã nữ nhân thiểu.

      Đoạn Vân chạy vội về phía phòng Khải Lợi, muốn đẩy cửa vào dừng lại, Đoạn Vân muốn thử dùng thần thức quét vào bên trong quan sát trước , Đoạn Vân biết Khải Lợi vừa rồi nhất định qua phòng mình. Bởi vì bây giờ vẻ mặt Khải Lợi rất thương tâm, ủy khuất ngồi ở đầu giường, nước mắt giọt ngắn giọt dài.


      Đoạn Vân nhè đẩy cửa vào, Khải Lợi vừa nghe thấy có người tiến đến, vội vã xoay người lau nước mắt. Vừa thấy Đoạn Vân, Khải Lợi dung nhan tiều tụy vụt đổi thành cao hứng:


      - Vân ca, chàng đến rồi! Lại đây, ngồi xuống nào! Ta xoa vai cho chàng.


      Đoạn Vân sau đó ngồi xuống mép giường, Khải Lợi xoa bóp cho Đoạn Vân rất có kỹ xảo. Đoạn Vân cảm thấy hơi áy náy trong lòng! thiện lương biết bao nhiêu, người bạn tri kỷ biết thông cảm rất nhiều! Thế mà mình lại để nàng phải đứng bên.


      Đoạn Vân trở tay nắm được cánh tay Khải Lợi xoa bóp vai cho mình, vuốt ve nhè , vẻ có lỗi:


      - Khải Lợi, xin lỗi, ta làm ngươi thương tâm rồi!


      Đoạn Vân cầm tay Khải Lợi quàng vào người mình, nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, thần sắc rất thành khẩn.


      Khải Lợi hơi nghi hoặc :


      - A, Vân ca, ngươi tại sao vô duyên vô cớ xin lỗi ta thế?


      Đoạn Vân đột ngột ôm lấy Khải Lợi, kéo nàng vào ngực mình, vuốt ve mái tóc của nàng rồi với thần sắc rất nghiêm túc :


      - Khải Lợi, xin lỗi, ta nên đứng núi này trông núi nọ, ta nên làm nàng thương tâm! Khải Lợi, thứ lỗi cho ta nhé! Vừa rồi ta nhất thời kìm chế được, mới cùng với Tiểu Nguyệt lộn xộn làm ⬦ cái kia. Vốn ta tưởng ngươi ở đó chờ ta, nhưng rồi sau đó ta mới phát ra là nàng ta, nhưng ta nhịn được! Lão bà nương xinh đẹp bé của ta, ngươi đừng giận nhé! Sau này ta dám nữa!


      Khải Lợi kéo Đoạn Vân đứng dậy rồi :


      - Vân ca, ta hờn trách gì ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, ta chỉ sợ trong lòng ngươi có ta, đêm nay ngươi ràng kêu ta chờ ngươi mà! Thế mà ngươi vẫn chưa tới.


      - Ta đến rồi ấy chứ! Nhưng lúc ấy nàng có ở đây!


      Đoạn Vân vẻ nghi hoặc.


      - Xem ra là ta hiểu lầm ngươi, ta ra ngoài vài phút thôi, có thể ngươi tới trong khi đó! Vân ca, ta nên hẹp hòi như vậy! Xin lỗi nha, Vân ca!


      Khải Lợi lại tự trách móc bản thân, nàng là thiện lương quá !


      - Khải Lợi, chẳng lẽ nàng hờn giận gì ta nơi nơi đùa hoa cợt nguyệt?


      Đoạn Vân hơi khó hiểu về những nữ nhân của mình. Các nàng dường như trước giờ chưa từng trách mình quá hoa tâm!


      Khải Lợi cười cười:


      - Vân ca, ngươi xem ngươi có mấy nữ nhân của mình?


      - Nàng và Khải Sắt Lâm này, cả Tiểu Nguyệt cũng có thể tính luôn! Cộng thêm còn có Âu Dã Ny xem ra cũng có vài tia tình ý, Liên Na và Vân Vân. Được rồi, còn có Tạp Sắt Phu nữa, ta hơn tháng rồi chưa gặp nàng, có cơ hội nhất định phải đến gặp nàng! Ai nha, như vậy theo tính toán của ta dường như cũng kha khá rồi, a a, Khải Lợi, khó quá, ta cảm thấy mình cũng hơi quá phận. Nhưng ai bảo ta quá đẹp trai tràn đầy mị lực làm chi!


      Khải Lợi dùng ánh mắt ⬜ngươi ngu ngốc thế⬝ nhìn Đoạn Vân, nàng dùng ngón tay dí dí vào trán Đoạn Vân, cười :


      - Chàng tính giỏi lắm! Chàng có biết Phụ hoàng ta có bao nhiêu nữ nhân ? Phải tới ba mươi mấy người đó ! Ngươi mới chỉ có vài thôi mà ! sợ người ta cười cho đâu!


      Đoạn Vân hơi khó hiểu, Khải Lợi như vậy, ý tứ chẳng phải là tự trách mình thiếu đàn bà sao?


      - Khải Lợi, theo như nàng vừa , nàng có phản đối ta có nhiều đàn bà hả? Cũng để ý xem ta có phát sinh quan hệ với những người đàn bà khác? Nhưng mà⬦


      - Vân ca, nam nhân có bổn mới được nhiều đàn bà thích, Vân ca của ta có nhiều mỹ nhân thương, đó là Vân ca có bổn , ta và Khải Sắt Lâm cao hứng còn kịp ấy chứ! Làm sao lại trách ngươi được? Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi chuyện, đàn bà của ngươi bây giờ vẫn còn chưa tính là nhiều, Vân ca, ngươi nên cố gắng nhé!


      Khải Lợi ngả vào lòng Đoạn Vân, rất ôn nhu.


      Đoạn Vân khoái quá chịu được, làm sao lại có tình huống như vậy ! Làm gì có lão bà nào lại bảo là mình phải tìm kiếm thêm các loại đàn bà khắp nơi! Mãi về sau, Đoạn Vân mới hơi hơi hiểu được nguyên nhân việc.


      Đầu tiên đây là loạn thế. Những nam nhân bị chết chiến trường rất nhiều, do đó tạo thành tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng. Theo như thống kê, cả Á Đại Lục tỷ lệ nam nữ là 1: 2, tỷ lệ này có nghĩa là hai gả cho nam nhân. Ở đây chủ nghĩa đa thê nhất định tồn tại, cũng phải tồn tại thôi. Bất quá vì bị ảnh hưởng giai cấp, người nghèo bình thường cưới nhiều vợ, do đó tạo thành tượng: Quý tộc thê thiếp đầy đàn. Bất quá cũng chỉ có vài loại đàn bà đặc biệt, tỷ như Công chúa hoặc là thiên kim tiểu thư nhà giàu, trượng phu của các nàng bình thường cưới thêm, bất quá có đội ngũ thị nữ khá đông đảo, thậm chí có những người sở hữu cả trăm thị nữ hoặc nữ nô!


      Đoạn Vân tròng mắt xoay loạn, hơi khó có thể chấp nhận thực trạng này, hỏi Khải Lợi :


      - Vậy các nàng muốn ta cưới mấy lão bà?


      Khải Lợi cười cười quỷ dị :


      - Vậy phải xem bổn bản lãnh của chàng thôi! Nếu chàng có thể lấy được quân đoàn, chúng ta cũng có ý kiến! Có điều biết Đoạn Vân đại nhân của chúng ta có thực lực này hay ? Cũng biết Đoạn Vân đại nhân của chúng ta ra mồm được nhưng có làm được hay ?


      Đoạn Vân nghe thế, ra vẻ hơi tức giận :


      - Được lắm, còn dám ta làm được! Hôm nay ta làm cho nàng biết tay, thưởng thức lão công của nàng là nam nhân uy mãnh đến đâu! Xem ta làm sao trừng phạt nàng nhé! Tiếp chiêu đây!


      rồi, Đoạn Vân cù cù Khải Lợi!


      Khải Lợi bị Đoạn Vân kích thích, cười nắc nẻ, cả người trong lòng Đoạn Vân ngừng ngọ ngoạy. Còn tiểu Đoạn Vân vì cử động ngọ ngoạy này của Khải Lợi mà bị kích thích mãnh liệt, rất nhanh ngạo nghễ dương lên. Khải Lợi cũng cảm giác được biến hóa của Đoạn Vân, nàng đỏ hồng cả mặt, nhìn Đoạn Vân rất ôn nhu, rất thẹn thùng :


      - Vân ca, ta muốn làm đàn bà của chàng!


      Đoạn Vân lần nữa ôm sát Khải Lợi vào lòng, cười :


      - Nàng trước giờ vẫn là đàn bà của Đoạn Vân ta mà?


      - Nhưng chúng ta còn chưa có, còn chưa có ⬦ ai nha ! Ta nghĩ phải làm giống như muội muội mới trở thành đàn bà chính thức của ngươi!


      Khải Lợi suy nghĩ cả nửa ngày cũng có tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung việc này, mặt nàng đỏ bừng, ôm cứng lấy Đoạn Vân, hy vọng có thể hiểu được!


      Đoạn Vân cười :


      - Phải làm lễ cưới hỏi vợ chồng, làm giường ngủ hả? Làm vậy có gì hay ho đâu! Thôi được, hôm nay ta ở đây ngủ với nàng! Bất quá ta có thể làm chuyện xấu đó!


      - Ứ ừ ta sợ đâu!


      Khải Lợi tình thực lộ ra vẻ mặt rất khát vọng! Dù sao khi sớm coi mình là đàn bà của Đoạn Vân rồi, có thể cùng Đoạn Vân ngủ với nhau tuyệt đối là chuyện rất hạnh phúc đó nha.


      Sau đó Đoạn Vân ôm Khải Lợi bế lên giường, rất ôn nhu nhàng.


      Đoạn Vân đặt Khải Lợi lên giường, dùng đôi môi rất ôn nhu lại rất có kỹ xảo áp vào đôi môi xinh xắn, rồi hôn vào mặt vào cổ của Khải Lợi. Còn Khải Lợi tiểu ny tử cũng bắt đầu rạo rực mà cử động rất rụt rè, hoàn toàn làm ra vẻ để mặc cho quân địch muốn làm gì làm. đôi bàn tay khao khát của Đoạn Vân sờ soạng khắp nơi rồi dừng lại bộ ngực cao vòi vọi của Khải Lợi ngừng nhấp nhô mời gọi, hạ thể cũng vươn lên ngạo nghễ, vươn dài ra tới gần cơ sở bí mật của Khải Lợi. Dần dần dưới kích thích của Đoạn Vân, miệng Khải Lợi bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ đê mê khe khẽ, vừa thẹn thùng vừa khát vọng thèm muốn, cả người từ xuống dưới đều đỏ ửng cả lên. Thấy Khải Lợi có phản ứng, Đoạn Vân càng hăng máu hơn. Tay phải tà ác của vuốt dọc theo cái eo của Khải Lợi xâm nhập thẳng vào bên trong, vuốt ve da thịt tuyệt mỹ bóng như tuyết, trong như nước của nàng. Tay Đoạn Vân lại quay ngược lên, lần nữa lần mò vào tấn công thành trì cao vòi vọi ngực Khải Lợi. Đỉnh đồi mềm mại của bộ ngực cực phẩm làm cho Đoạn Vân mê mẩn, Đoạn Vân ngừng xoa nắn tạo thành thiên hình vạn trạng. Còn Khải Lợi dưới chọc ghẹo trần trụi của Đoạn Vân, cả người dần dần bộc phát như núi lửa. Vực thẳm Hỏa diệm sơn của nàng bị Đoạn Vân trêu đùa trực tíếp phun nham thủy nóng bỏng ra rồi!


      - Vân ca, ta khó chịu, ta muốn... !


      Vẻ mặt hưởng thụ của Khải Lợi dưới vuốt ve Đoạn Vân, cả người uốn éo, đón lấy thân hình Đoạn Vân. Còn tay nàng cũng vội vàng giằng xé những mảnh quần áo của Đoạn Vân.


      Nghe nàng thế, cánh tay tà ác của Đoạn Vân bắt đầu chạy xuống, vuốt ve đùi của Khải Lợi rồi lướt vào động đào tuyệt mật. Cảm thấy còn bị cản trở bởi mớ quần áo phiền toái, vì vậy Đoạn Vân nhè gỡ quần Khải Lợi xuống. Cánh tay thăm dò lại vươn vào bên trong đùi ngọc mà vuốt ve, hưởng thụ da thịt bóng loáng mềm mại. , đùi Khải Lợi quả rất mềm mại đàn hồi, da thịt lại bóng bẩy mịn màng, Đoạn Vân thiếu chút nữa bị hôn mê ngay giữa đôi đùi ngọc này! Tay của Đoạn Vân nơi nơi giày xéo như ngựa mất cương, vuốt ve cặp eo săn chắc có chút mỡ thừa của Khải Lợi. Cặp eo nho thon thon hôm nay trở thành mục tiêu công kích của Đoạn Vân! Lướt theo eo xuống, tay Đoạn Vân rốt cục xâm phạm bờ cõi khối lãnh thổ u tuyền nhất của Khải Lợi....


      Oa! ẩm ướt như vậy rồi sao? Đủ rồi, Đoạn Vân cũng còn phải làm gì thêm nữa cho mất công! giơ ngón tay lên trời, quay vòng vòng trong trung. Đoạn Vân lần nữa chộp tay vào người Khải Lợi!


      - Lợi Lợi, là nàng muốn , ta cho nàng!


      Đoạn Vân tiếp tục xoa bóp bộ ngực và kiều đồn của Khải Lợi, nở nụ cười xấu xa quay về Khải Lợi híp mắt .


      Khải Lợi đỏ mặt, nàng ôm chặt lấy eo Đoạn Vân, dùng hạ thể cọ vào tiểu Đoạn Vân, hy vọng dùng động tác này có thể giảm bớt được cảm giác hư mãnh liệt kia của nàng.


      - Ta, ta, ai nha, mắc cở chết người rồi ! Vân ca, chàng cho ⬦. Chàng -


      Khải Lợi há mồm, nhưng lại nên lời.


      - Chàng cái gì hả?


      Đoạn Vân công kích Khải Lợi càng hung hiểm hơn, cũng càng mãnh liệt hơn. Tiểu Đoạn Vân nhắm ngay vào mục tiêu, thời khắc nào cũng chuẩn bị lập tức tiến công!


      Khải Lợi cắn chặt răng, đỏ mặt, dùng loại ngữ khí khổ sở mê người :


      - Vân ca, ta muốn...! Ta muốn ngươi ta!


      Nghe xong, Đoạn Vân cũng còn đè nén dục hỏa của mình nữa, chịu áp lực lâu như vậy rồi, Đoạn Vân cũng rất khó chịu. Vì vậy Đoạn Vân trực tiếp động thân...!


      - A!


      Khải Lợi tự giác được kêu lên tiếng. Hồng hoàn của Khải Lợi cứ như vậy bị Đoạn Vân cướp !


      - Trời, nàng... chật hẹp thế, ta muốn... ta muốn ở sâu trong nàng...!


      Đoạn Vân cảm thụ khoái cảm từ hạ thể truyền đến, cơ hồ cũng muốn phún phát luôn. Hạ thể của Khải Lợi hiểu sao lại bé chặt cách thần kỳ, hơn nữa đây là lần đầu tiên, sau đợt tấn công của Đoạn Vân, tiểu Đoạn Vân cũng chỉ có thể xâm nhập vào được đoạn ngắn thôi. Sướng quá! Kết quả là Đoạn Vân lại phải làm lần nữa, rốt cục, trong nháy mắt trước khi Khải Lợi sắp phún phát, tiểu Đoạn Vân mình ngựa xông tới đáy! Nhân gian vưu vật a! Cái này so với Tiểu Nguyệt xem ra còn tốt hơn vài phần! Vì vậy Đoạn Vân ngừng dập dồn lên người Khải Lợi. Hơn mười cơn thủy triều lên xuống, mấy trăm lần phong hồi lộ chuyển! Cái làm cho Đoạn Vân hơi giật mình là, nhẫn nại của Khải Lợi cũng rất thần kỳ! Nếu phải Đoạn Vân cường hãn, chưa chắc hoàn toàn thỏa mãn được nàng!


      Vài giờ sau, Đoạn Vân ôm Khải Lợi ngủ say, tự cảm thụ biến hóa trong cơ thể. Đoạn Vân qua đêm làm cho hai biến thành đàn bà của mình, hơn nữa chân khí trong cơ thể Đoạn Vân cũng tăng vọt hồi. Trong khi cùng Tiểu Nguyệt hợp thể, Đoạn Vân thấy chân khí đột phá đến tầng thứ ba, thực lực bản thân đạt tới bát cấp. Còn trong khi cùng Khải Lợi hợp hoan Đoạn Vân càng hình dung ra được, chân khí lại đạt tới tầm cao rất lớn. Mặc dù chân khí của Đoạn Vân đột phá khi cùng với Tiểu Nguyệt, nhưng Đoạn Vân dám khẳng định trăm phần trăm trong khi cùng Khải Lợi giao hoan chân khí được đề cao tuyệt đối gấp hai lần với Tiểu Nguyệt. Đoạn Vân đối với việc này tiến hành phân tích chút, cuối cùng đem công lao qui cho Tẩy Tủy Đan. Xem ra dương, nam nữ phối hợp mới có thể làm cho Tẩy Tủy Đan phát huy công hiệu lớn nhất. Hơn nữa Đoạn Vân đối với thân thể của Khải Lợi từng kiểm tra, phát trong cơ thể Khải Lợi cũng sinh ra chân khí. Bất quá Đoạn Vân nhớ kỹ trong khi cùng Tiểu Nguyệt hợp thể người nàng sinh ra chân khí! Xem ra, Tẩy Tủy Đan quả là dược hoàn rất thần kỳ!


      Để làm cho Khải Lợi cũng có võ công, Đoạn Vân trong khi cùng Khải Lợi hợp thể dạy cho nàng làm sao vận hành chân khí trong cơ thể, còn Khải Lợi cũng hoàn toàn nắm giữ pháp môn vận hành, sau đó ngủ mê mệt ngon lành!


      Nhìn vẻ mặt với nụ cười thỏa mãn của Khải Lợi, Đoạn Vân dám khẳng định trong giấc mơ của Khải Lợi nhất định có mình! Cười cười, Đoạn Vân ôm Khải Lợi rồi cũng chìm vào xuân mộng ngọt ngào!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84. Ngưu Tộc Thánh Thú Ngã Cấp Nhĩ

      Sáng sớm ngày thứ hai, Đoạn Vân ra khoảng đất trống, mặt dạy Thái Cực cho Khải Lợi, mặt củng cố chân khí trong cơ thể mình. Luyện công mỗi buổi sáng thói quen thể bỏ được của Đoạn Vân. Hành tẩu vu ý, kiếm tẩu vu phong! Hôm nay, vô luận cả về quyền thuật lẫn kiếm thuật, Đoạn Vân đều có tiến bộ bước dài. Cũng vì thực lực tăng lên hơi nhanh nên có rất nhiều chỗ phải tự mình từ từ nghiên cứu và tiêu hóa. Huyệt đạo khắp nơi trong cơ thể Đoạn Vân cơ bản đả thông, bất quá còn có mấy chỗ vẫn y nguyên như trước: đại huyệt Nhâm Đốc nhị mạch vẫn chưa có phản ứng gì. Xem ra phải đợi cho chân khí đề cao hơn nữa mới được.


      - Đoạn Vân ca ca, các ngươi luyện công hả? Vậy Đoạn Vân ca ca cũng dạy cho Ny Ny nhé? Ny Ny cũng muốn học!


      Lúc này, sexy Cuồng chiến sĩ đáng tiểu mỹ nhân Âu Dã Ny của chúng ta tới. Trong khoảng thời gian này nàng cơ hồ mỗi ngày đều tìm đến Đoạn Vân, nàng rất thích nghe Đoạn Vân kể chuỵên. Còn Đoạn Vân cũng có mưu đồ riêng với tiểu mỹ nữ da vàng này, nên hề từ chối!


      - Ny Ny muốn học sao? Được thôi, chẳng qua ta có điều kiện! - Đoạn Vân ngừng lại, cười với Âu Dã Ny.


      - Được, ta chấp thuận! - Âu Dã Ny trực tiếp đồng ý luôn.


      Đoạn Vân cười cười, ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng, dùng ánh mắt bỉ ổi quét tới quét lui người tiểu mỹ nhân. Còn dưới ánh mắt bốc lửa của Đoạn Vân, tiểu mỹ nhân tự nhiên hơi đỏ mặt, vẻ mặt trở nên rất tự nhiên .


      Đoạn Vân nghiêm mặt lại gần, :


      - Hôn ta cái rồi ta dạy nàng!


      Lúc này Khải Lợi đứng phía sau vừa nghe Đoạn Vân trơ trẽn công khai như thế, véo cái rất mạnh vào lưng . Ai u! Lúc này Đoạn Vân hiểu ra được đạo lý: Vô luận ở đâu, mọi nữ nhân đều ghen tuông cả! Mặc dù ở xã hội nào nữa, cho dù nam nhân có thể có bao nhiêu đàn bà nữa, nhưng chẳng có người đàn bà nào lại cam tâm tình nguyện chia sẻ trượng phu mình cả?


      Ny Ny nghe Đoạn Vân , muốn nhảy tới hôn Đoạn Vân cái, nhưng vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của Đoạn Vân, nàng hơi kỳ quái hỏi:


      - Đoạn Vân ca ca bị làm sao vậy?


      - có việc gì! Bị hũ giấm chua nó... à bị ngươi ta dọa thôi! Tốt lắm, cùng học vậy!


      Sau đó Đoạn Vân giảng giải cho hai vị mỹ nữ. Dạy dỗ trận gần chết mà các nàng mới chỉ học được chút vỏ ngoài. Nhưng được cái là bất kỳ chiêu thức nào cũng nhớ kỹ! Có điều nếu sử dụng chúng để ra ngoài đánh nhau xem ra chẳng có ích lợi gì ! Khải Lợi giỏi hơn chút, dù sao trong cơ thể nàng có cường độ chân khí của kiếm sĩ cấp hai. có Thái Cực chân khí, cơ hồ thể sử dụng được lực công kích!


      - Thiếu gia, vị Tộc trưởng Ngưu đầu nhân tới. cứ muốn nhất định phải cầu kiến Ngài cho bằng được!


      Lúc này, Liên Na tới. Theo nàng tới còn có Tiểu Bạch. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Bạch luôn luôn được Liên Na chiếu cố. Về phần Tiểu Bạch xét đến cùng là loại sinh vật gì Đoạn Vân cũng được. Bất quá Đoạn Vân rất hoài nghi tiểu tử này có lẽ là đầu rồng! Bởi vì nó vừa thấy cái gì tỏa sáng rực rỡ là muốn chiếm đoạt ngay. Hôm nay cái phòng bé của nó tuyệt đối còn khoa trương hơn cả sơn động của Đạt Nhĩ huynh đệ, nơi nơi đều là thủy tinh và thủy tinh, kim tệ cũng trải ra đầy đất! Hơn nữa chỉ cần có người vào phòng nó, nó cảnh giác đứng gác mấy thứ bảo bối của mình, dù là Đoạn Vân nó cũng làm như thế! Hơn nữa mỗi lần xuất môn nó lại ngại khổ cực nhét hết bảo bối vào cái gian cảnh quyển (cái vòng gian đeo cổ nó, khác với cái nhẫn gian giới tử của con người hay đeo).


      Hôm nay, Cảnh quyển của Tiểu Bạch thay đổi rồi. Đó là cái mà Đoạn Vân đặc biệt sai Địa Tinh của Gia tộc hao phí ít cực phẩm quáng thạch mới chế tạo ra được, gian bên trong chừng ba mươi mét vuông. Đoạn Vân vô cùng thương Tiểu Bạch, cơ hồ cầu cái gì cũng thỏa mãn. Dù sao nó là đồng bọn thứ nhất của đại lục này!


      Đoạn Vân cúi người, ôm lấy Tiểu Bạch đưa lên, ngoắc tay :


      - , chúng ta gặp !


      Chỉ chốc lát, đoàn người Đoạn Vân tới Nghị đình, đây là phòng họp nơi Đoạn Vân chuyên môn bố trí hội nghị của Gia tộc.


      - Tộc trưởng đại nhân, ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy! Ngài có khỏe ? - Đoạn Vân cười giơ tay chào mừng lão nhân.


      Tộc trưởng Ngưu đầu nhân vốn lo lắng lại lại ở trong phòng, vừa nghe thấy Đoạn Vân , quay phắt người lại với Đoạn Vân:


      - Đoạn Vân đại nhân, Ngài mau đưa ta gặp thủ hạ của Ngài! Ta vừa nghe là lập tức quản đêm khuya chạy tới đây.


      Đoạn Vân vội vàng gì, từ từ ngồi xuống, đặt Tiểu Bạch lên bàn, vẻ mặt rất tiêu sái :


      - Tộc trưởng đại nhân chính là Ngưu Ma Vương phải ? Chẳng lẽ thủ hạ phế phẩm của ta lại làm cho Tộc trưởng coi trọng như thế?


      Nghe Đoạn Vân , vẻ mặt Ngưu đầu Tộc trưởng có vẻ vui :


      - Đoạn Vân đại nhân, xin ngươi tôn trọng Ngưu Ma Vương đại nhân chút, dù sao nếu Bội Kì , là Ngưu đầu nhân Thủ hộ bộ tộc Thánh thú của chúng ta, lãnh đạo Ngưu đầu nhân bộ tộc của chúng ta tới phồn vinh và hưng thịnh!


      Đoạn Vân cười cười, dùng ánh mắt chế giễu nhìn vị Tộc trưởng, khẽ :


      - Ngưu Ma Vương là sủng vật của ta! Quan hệ giữa chúng ta ta nghĩ cần phải giải thích!


      - Thủ hộ Thánh thú của Ngưu đầu nhân bộ tộc làm sủng vật cho bất luận kẻ nào! Ngươi có khả năng làm chủ nhân của đâu. Ngươi phải giải trừ "Sủng vật khế ước" cho Thánh thú đại nhân !


      Tộc trưởng Ngưu đầu nhân rất kích động, ngữ khí lại lóe lên vài tia uy hiếp!


      Nghe thế, Đoạn Vân rất thoải mái, Ngưu Ma Vương là đệ nhất chiến đấu ma sủng của mình, khi nào đến phiên Ngưu đầu nhân đến quản chuyện của mình. Hơn nữa, Đoạn Vân căn bản là hề ký khế ước với ma sủng nào của mình cả. Đoạn Vân quay đầu , thèm để ý đến lão già này nữa.


      Vừa thấy vẻ mặt bất mãn của Đoạn Vân, ngưu đầu Tộc trưởng hiển nhiên cũng hiểu được mình hơi quá đáng, vội vàng bồi lễ :


      - Đoạn Vân đại nhân, chỉ cần Ngài giao ra 'Sủng vật khế ước" của Ngưu Ma Vương Thánh thú đại nhân, bộ tộc Ngưu đầu nhân của ta giúp Ngài làm mọi việc!


      - Việc gì? Kể cả quy thuận ta? - Đoạn Vân trêu chọc!


      Tộc trưởng Ngưu đầu nhân suy nghĩ hồi, rất kiên quyết:


      - Ngoại trừ điều kiện này!


      - Vậy mời trở về ! Liên Na đâu ra tiễn khách! - Đoạn Vân đứng lên, xoay người tỏ vẻ muốn !


      Ngưu đầu nhân Tộc trưởng thấy Đoạn Vân muốn , vội vàng chạy đến phía trước Đoạn Vân, dang hai tay cản lại, vẻ mặt rất kích động.


      - Đoạn Vân đại nhân, tại sao ngươi bất thông tình lý như vậy?


      Thần sắc Đoạn Vân rất nghiêm túc :


      - Như thế nào gọi là bất thông tình lý đây, Ngưu Ma Vương là thủ hạ của ta, các ngươi bây giờ muốn thế nào? Ta muốn hỏi, tại sao các ngươi lại coi trọng ma thú như thế?


      Ngưu đầu nhân ra vẻ rất bất lực, thở dài :


      - Đoạn Vân đại nhân, tôn nghiêm của Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta cho phép Thánh thú của chúng ta trở thành sủng vật cho người khác! Được rồi! Ta hứa dẫn dắt tất cả Ngưu đầu nhân ở Phất La Đa quy thuận Ngài!


      Đoạn Vân lúc này nở nụ cười, nụ cười rất quỷ dị! ra vẻ quan tâm :


      - Tộc trưởng đại nhân, kỳ nếu ngươi muốn Ngưu Ma Vương trở thành Thánh thú Thủ hộ cho bộ tộc, thậm chí là Thủ hộ Thần thú, chỉ có phương pháp: Đó là đầu phục ta! Đây là lời đó! Ngưu Ma Vương đúng là sủng vật của ta, nhưng ta chưa từng ký "Sủng vật khế ước' với ! Đoạn Vân ta khinh thường tất cả những thứ đó. Bất quá đồng ý của ta, Ngưu Ma Vương bao giờ làm Thủ hộ cho các ngươi đâu. cho ngươi việc nữa, Ngưu Ma Vương phỏng chừng tiến hóa thành Thần thú cấp mười rất nhanh. Ngưu tộc Thánh thú từng xuất đại lục, bất quá Ngưu đầu Thần thú chắc chắn là chưa bao giờ có đâu!


      Ngưu đầu Tộc trưởng vẻ mặt khó tin:


      - Ngưu đầu Thần thú?


      đếm xỉa đến Ngưu đầu Tộc trưởng, Đoạn Vân gọi với vào trung:


      - Ngưu Ma Vương, ngươi tới đây cho ta!


      Chỉ chốc lát, từ đỉnh núi xa xa, thấp thoáng bóng dáng của Ngưu Ma Vương, rồi rất nhanh, Ngưu Ma Vương xuất trước mặt Đoạn Vân.


      - Phù! Lão Đại, tìm ta đây có chuyện gì ? - Ngưu Ma Vương thở hồng hộc với Đoạn Vân.


      Đoạn Vân cười cười, chỉ Ngưu đầu Tộc trưởng :


      - Cho ngươi nhiệm vụ, làm Thủ hộ Thánh thú cho Ngưu đầu nhân bộ tộc!


      Ngưu Ma Vương nhìn nhìn vị Tộc trưởng ngưu đầu, lúc này vị Tộc trưởng kia nhìn với vẻ mặt hưng phấn. Hơn nữa lão ta vừa bắt gặp ánh mắt của Ngưu Ma Vương, lập tức cung kính quỳ xuống.


      - Lão Đại, ta đây mặc kệ! Ta đây qua bao nhiêu lần rồi, ta đây là Ngưu ma thú, có quan hệ gì với Ngưu đầu nhân cả ! Cha mẹ ta đây từ rất với ta đây !


      Nghe Ngưu Ma Vương , Tộc trưởng đại nhân rất giật mình, cung kính với Ngưu Ma Vương :


      - Thánh thú đại nhân, Ngài thể bỏ mặc Ngưu đầu nhân bộ tộc được đâu? Ngài là cửu cấp rồi, nhất định Ngài phải là Thánh thú Thủ hộ cho Ngưu đầu bộ tộc chúng ta. Ngài từ chối được trách nhiệm này đâu? Đoạn Vân đại nhân, Ngài khuyên Thánh thú đại nhân tiếng !


      - Lão Đại, chuyện gì ta đây cũng có thể nghe ngươi, nhưng việc này, ta đây mặc kệ! Ngưu Nhị phải cũng là cửu cấp rồi sao, ngươi mà tìm kiếm !


      Đoạn Vân biết về Ngưu Nhị. Vốn là thủ hạ của Ngưu Ma Vương, ngưu thú thực lực thất cấp đỉnh phong, sau khi dùng sáu lạp Tẩy Tủy Đan, thực lực được đề cao tới cửu cấp sơ giai! Ngưu Nhị cũng là tên do Đoạn Vân đặt.


      - Đoạn Vân đại nhân, Ngài còn có Ngưu đầu Thánh thú cửu cấp khác sao?


      Ngưu đầu nhân Tộc trưởng rất kinh ngạc, vị Đoạn Vân đại nhân này đến tột cùng là còn có bổn lên trời xuống đất gì nữa đây, vì sao thủ hạ lại còn có cửu cấp ngưu thú nữa?


      Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi với Ngưu Ma Vương:


      - Ngưu Nhị còn phải quản lý thủ hạ cho ngươi! tên gia hỏa rất thông minh, rất có tài làm Đại tướng! giống ngươi, hơn nữa thành viên của Gia tộc rồi, gọi Ngưu Tam tới đây!


      - Lão Đại, dường như có ai tên là Ngưu Tam đâu ạ! - Ngưu Ma Vương rất khó hiểu.


      Đoạn Vân vỗ mạnh vào cái đầu cứng như thép của Ngưu Ma Vương, ra vẻ tức giận :


      - Ngươi gọi Ngưu Tam nào mà chẳng được! Ngu thế!


      - Lão Đại, có Ngưu Tam mà, ai u, đừng đánh! , lão Đại, ai u! Là có mà! Có có có! Lão Đại, có rồi đó, được chưa ?


      Ngưu Ma Vương vẻ mặt ủy khuất. Thế nhưng mặc dù ngoài miệng có, nhưng trong lòng lại vẫn thầm như trước: có mà!


      - Người đâu, kêu Ước Hàn tới đây bàn chuyện qui phục với Ngưu đầu Tộc trưởng! - Đoạn Vân quay ra ngoài cửa hô.


      - Đoạn Vân đại nhân, Ngài rốt cuộc là có đến mấy cửu cấp ngưu tộc Thánh thú vậy?


      Ngưu đầu nhân Tộc trưởng rất kích thích hưng phấn khi nghe đoạn đối thoại giữa Đoạn Vân và Ngưu Ma Vương! Như thế nào lại lòi ra Ngưu Nhị sau lại phòi ra thêm Ngưu Tam nữa? Đến tột cùng là chuyện gì vậy nhỉ?


      Đoạn Vân cười cười thần bí:


      - Ngươi đoán thử coi? Tốt lắm, cái tên Ngưu Tam Thánh thú đó đến buổi chiều giao cho các ngươi đem ! Ngưu Ma Vương của ta muốn, vậy ta bảo Ngưu Tam đại nhân làm Thủ hộ Thánh thú cho các ngươi ! Ngươi cứ yên tâm, Ngưu Tam dám đáp ứng đâu! Bộ tộc Ngưu đầu nhân các ngươi tuyệt đối vị cửu cấp ngưu tộc ma thú làm Thánh thú cho các ngươi!


      xong, Đoạn Vân cười to rồi ra ngoài. Bộ tộc Ngưu đầu nhân quy thuận rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho Ước Hàn Đại quản gia là xong tuốt!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85. Á Cương Tân Thành Tân Khí Tượng

      Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ngưu đầu nhân Tộc trưởng thể dấu được vẻ mặt bàng hoàng!


      - Đoạn Vân đại nhân, đây chẳng phải là tên trước đây vốn là Thủ hộ thú của Ngưu đầu bộ tộc chúng ta sao? Chuyện gì thế này?


      Ngưu đầu nhân Tộc trưởng rất khiếp sợ. Chỉ trong nháy mắt, đầu ma thú bát cấp sơ giai biến thành đầu cửu cấp sơ giai Thánh thú rồi, chuyên này ra ai mà tin được.


      - A? Phải ? thể nào! Ủa nhưng mà đây là cửu cấp mà, vậy cái gì gì thú đó? phải là đây còn là bát cấp của các ngươi sao?


      Đoạn Vân ra vẻ kinh ngạc, bất quá khóe mắt lóe lên trừng mắt trách cứ Ngưu Ma Vương. Tên ngố kia là quá đáng, mình cho sáu lạp Tẩy Tủy Đan kêu chuyển tên thất cấp Cuồng bạo dã ngưu biến thành cửu cấp, nhưng lại trực tiếp đem cho tên nguyên trước kia là người của Ngưu đầu nhân bộ tộc cho uống vào. là quá đáng!


      Thấy ánh mắt Đoạn Vân, Ngưu Ma Vương ghé vào tai Đoạn Vân thấp giọng :


      - Lão Đại, ta đây đem sáu lạp dược của Ngài chia làm hai phần, cho hai thủ hạ. Ta đây cũng hiểu được ý của Ngài Ngưu Tam là muốn gì, vì vậy mới đem bọn họ đặt tên là Ngưu Tam và Ngưu Tứ. Người kia là Ngưu Tứ! Khà khà, ta đây quá thông minh đầy mình sáng kiến!


      Thấy vẻ mặt Ngưu Ma Vương rất đắc ý, Đoạn Vân muốn phóng chưởng làm chết đứ đừ cho rồi. Bình thường ngu còn chỗ nào ngu hơn, bây giờ lại còn tính với chả toán, xem ra vô luận là người hay là thú đều có thiên hướng phát triển a! Đoạn Vân vỗ mạnh vào đầu Ngưu Ma Vương, trừng mắt thêm vài lần nữa! Sau đó vẻ mặt tươi cười chuyển sang Ngưu đầu nhân Tộc trưởng.


      - Tộc trưởng đại nhân, vậy chuyện này chúng ta cần lo nữa! Dù sao đây cũng là cửu cấp ma thú rồi! Bất quá các ngươi cũng là thủ hạ của ta, sau này các ngươi phải sửa lại cách xưng hô với ta! Được rồi, ta vẫn gọi Tộc trưởng là Tộc trưởng như cũ, xin hỏi ⬦


      - Lĩnh chủ đại nhân cứ trực tiếp gọi ta là Y Ân được rồi! Ngưu đầu nhân Y Ân ra mắt lĩnh chủ đại nhân!


      Ngưu lão đầu vái Đoạn Vân rất sâu, vẻ mặt rất sùng kính! Vị Tộc trưởng ngưu đầu này nếu đến bây giờ mà còn hiểu được năng lực kinh người của Đoạn Vân lão cũng chẳng nên sống được tới tuổi này làm gì! Theo lão, người mà có khả năng tạo Thánh thú như thế, tuyệt đối phải là người thường, mà cũng chỉ có theo người như vậy bộ tộc Ngưu đầu nhân mới có thể hưng vượng được!


      - Ha ha, được! Y Ân, ngươi là thủ hạ của ta, ta cũng gạt ngươi nữa. Kỳ ta phải lĩnh chủ gì cả, ta thân phận bây giờ là tên phản quốc của Thiên Long, tội danh là bắt cóc Công chúa và gây phản loạn bức hiếp Hoàng đế! Bất quá ngươi cũng ứ yên tâm, Thiên Long dám gây khó dễ cho ta đâu, các ngươi cũng cần lo lắng việc có quân đội nước nào đó đến chinh phạt ta. Dù sao thực lực của ta cũng làm cho Tra Lí dám lộn xộn!


      Đoạn Vân rất cao hứng, thu phục được Ngưu đầu nhân bộ tộc, vậy chỉ còn lại có Lang tộc thôi. Hơn nữa, bởi vì Lang tộc rất hiếu chiến và hung ác, nên rất nhiều tộc Thú Nhân có quan hệ tốt với Lang tộc, chỉ cần Ngưu đầu bộ tộc ở Phất La Đa đầu phục mình, vậy các thế lực khác ở Phất La Đa cũng phải dựa vào . Như vậy chỉ có Lang tộc là quy thuận thôi! Lang tộc này, Đoạn Vân để vào mắt. Lang tộc phải là hiếu chiến sao? Đoạn Vân dùng vũ lực chinh phục! Theo Đoạn Vân, dân tộc hiếu chiến chỉ tôn kính và thần phục cường giả!


      - Y Ân, sau này cứ kêu Đoạn Vân ta là 'Thiếu gia' được rồi!


      - Thiếu gia! Y Ân lần nữa vái Đoạn Vân rất dài.


      Nhìn Ngưu đầu nhân Tộc trưởng già nua trước mắt, Đoạn Vân ngẫm nghĩ lát, rồi lấy ra từ giới tử viên Tẩy Tủy Đan đưa cho lão. Y Ân cầm lấy dược hoàn nhìn vài cái, tỏ ý rất nghi hoặc .


      Đoạn Vân xoay chuuyển con ngươi vài cái, :


      - Để chứng minh trung thành của ngươi, ta ra lệnh ngươi uống vào!


      Y Ân rất kinh ngạc, vẻ mặt có chút biến hóa. Nhưng rồi rất nhanh lão cầm lấy Tẩy Tủy Đan uống ực luôn.


      Đoạn Vân cười cười, đến chỗ Ngưu Tứ phía sau Y Ân, cũng là tên Ngưu đầu nhân vốn nguyên bản chỉ là Thủ hộ thú, vỗ vài cái vào thân thể cao lớn của Ngưu Tứ, Đoạn Vân lần nữa nhìn về phía Y Ân Tộc trưởng, cười :


      - Tốt lắm ! Y Ân, ngươi yên tâm, đó phải độc dược đâu. Mà là thánh dược của Đoạn Vân ta đó, nó thể cho làm cho ngươi đề cao thực lực lên! Ngoài ra có thể làm người ta trẻ ra nữa! Ta muốn ngươi tới đầu phục ta mới ngày đột nhiên lăn quay ra chết ngóm!


      Y Ân nghe thế giật bắn mình! Lão nghĩ ngợi nát cả óc cũng ngờ được Đoạn Vân còn có năng lực thần kỳ như thế. Lần này lão gì nữa, và trong suốt cả cuộc đời sau này, vị Ngưu đầu Tộc trưởng này luôn luôn trung thành hết mực với Đoạn Vân, tuyệt oán thán, tuyệt hối hận!


      Đoạn Vân ngước lên nhìn Ngưu Tứ cao lớn:


      - Sau này ngươi là Thánh thú Thủ hộ cho Ngưu đầu nhân bộ tộc, phải làm cho tốt chức trách của mình đó! Nếu biểu tốt, cho ngươi trở thành ma sủng cho Đoạn Vân ta!


      - , đại ca!


      Ngưu Tứ kêu lên rất hưng phấn, thanh như sấm nổ giữa ban ngày. Trở thành ma sủng của Đoạn Vân có nghĩa là gì? Điều đó nghĩa là thực lực tuyệt đối cường hãn. Phì Tử, Ngưu Ma Vương, Tiểu Phi Hiệp, còn có Hắc long huynh đệ nữa, ai có thực lực kinh khủng? đám thủ hạ của Phì Tử, chẳng có ai nằm mơ mà ước mình thành ma sủng của Đoạn Vân?


      Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, hơn mười ngày rồi. Trong mười mấy ngày này, thành thị được kiến thiết hoàn toàn cách chính quy. Hơn nữa có rất nhiều dị tộc ở A Nhĩ Ti Tư đến đầu nhập Đoạn Vân. Đối với các chủng tộc, Đoạn Vân cũng có chút an bài!


      Năm vạn Ngưu đầu nhân, Đoạn Vân rút ra vạn chiến sĩ Ngưu đầu nhân hợp thành Cuồng ngưu Sư đoàn. Vốn dĩ Đoạn Vân định tuyển nhiều chiến sĩ như vậy, tỉ lệ này là có vẻ hơi cao. Nhưng còn có biện pháp khác. Thú Nhân, trời sinh là binh lính rồi. Năm vạn Ngưu đầu nhân cơ hồ toàn dân giai binh, thậm chí cả nữ Thú Nhân chiến sĩ cũng có. Rút ra vạn người, như Y Ân , đây đều là binh lính giỏi nhất! Các cấp sĩ quan bậc thấp của sư đoàn này đều là tự bầu cử lấy. Để khống chế tốt đội ngũ, giao cho Ngưu đầu nhân Khai La đảm nhiệm chức Sư trưởng sư đoàn này. Dù sao Khai La Ngưu đầu nhân Kiếm thánh, là Ngưu đầu nhân đố ai dám phục. Để bù trừ cho chỉ số IQ thấp của Ngưu đầu nhân, Đoạn Vân cũng thep quy củ cũ, rút ra từ Nanh Sói Sư đoàn mười mấy người bổ sung nắm giữ Tham mưu trưởng cấp Lữ đoàn trở lên! Chương trình huấn luyện cũng căn cứ vào các hạng mục huấn luyện của Nanh Sói Sư đoàn mà tiến hành.


      Năm ngàn Miêu tộc, Đoạn Vân lựa ra tổ thích khách ngàn người, do thánh cấp Miêu nữ thích khách La Lị đảm nhiệm chức Đội trưởng. ngàn Miêu tộc này đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trở thành chủng bộ đội đặc công kinh khủng, cũng là đội ám sát! Sau này nếu xảy ra chiến tranh, ngàn thích khách này tuyệt đối là cơn ác mộng của tướng lãnh cao cấp đối phương.


      Theo ý Đoạn Vân, Phì Tử thu phục rất nhiều các dị tộc. Ba ngàn Hùng tộc, gần hai ngàn Trư nhân, đầu Cẩu nhân cũng phải tới ba ngàn. Hơn mười chủng tộc có qui mô khoảng mấy trăm người! Đối với những chủng tộc Thú Nhân thiện chiến này, Đoạn Vân cũng tận dụng phát huy hết lực lượng của bọn họ, hợp thành sư đoàn tạp nhạp. Ở sư đoàn này, có đủ loại chủng tộc, thực lực tuy đồng đều, nhưng cũng để cho coi thường được. Về phần ít những người biết chiến đấu, Đoạn Vân cũng tận dụng hết tiềm lực của bọn họ. Tỷ dụ như Thỏ tộc vốn cẩn thận Đoạn Vân giao cho các nàng phụ trách tìm kiếm, bảo trì và thu hoạch dược tài. Hồ tộc vốn giảo hoạt Đoạn Vân giao cho bọn họ làm những công việc trí óc, tỷ như để cho bọn họ đầu thân vào các thương đoàn, hoặc là tham gia vào tham mưu quân đội, hoặc là các công việc quản lý.


      Cho đến hôm nay tử dân của Đoạn Vân lên đến gần bốn mươi vạn. Mười sáu vạn Cuồng chiến sĩ, năm vạn Ngưu đầu nhân, các bộ lạc khác mười vạn tộc Thú Nhân, thêm vào năm vạn Địa Tinh và còn có mấy trăm Ải Nhân nữa!


      đến đây, thể tới Địa Tinh. , Đoạn Vân thấy Địa Tinh là chủng tộc rất có tiền đồ. Thân thể bọn họ suy nhược nên đối với số học và sáng tạo phát minh rất có thiên phú. Luyện kim Pháp thần Lai Bố Ni Tư trước kia đối với hơn mười Địa Tinh công tượng Gia tộc rất tán thưởng, lão từng câu: Địa Tinh quả thực đúng là Ma pháp luyện kim thuật sĩ trời sinh. Bọn họ lĩnh vực ma pháp luyện kim có những giải thích phi thường thấu triệt, quả thực đúng là có chỗ nào bắt bẻ được. Bất quá vì bị hạn chế về thể chất, Địa Tinh bình thường thể làm được Ma pháp sư. Do đó Địa Tinh đối với luyện kim thuật cũng chỉ hạn chế ở lý luận thôi!


      Luyện kim Pháp thần Lai Bố Ni Tư từ sau khi đầu phục Đoạn Vân, vẫn giống như trước lặng lẽ gì. Dù sao lão gia hỏa trầm mặc vài chục năm nay rồi, bây giờ lần nữa dung nhập thế giới này cần phải có thời gian. Bởi vì ma lực bị phong ấn, do đó Lai Bố Ni Tư luôn luôn trầm uất. Còn Đoạn Vân cũng ngừng tìm phương pháp giải trừ cấm chế cho lão, chẳng qua là đến giờ vẫn chưa có hiệu quả.


      Bất ngờ có việc làm cho Lai Bố Ni Tư vui lên. Mấy ngày trước, Đoạn Vân muốn đến học luyện kim thuật với Lai Bố Ni Tư, nhưng Lai Bố Ni Tư Đoạn Vân căn bản có ma lực, do đó có cơ sở học được luyện kim thuật.


      Đoạn Vân chẳng hiểu gì cả, hỏi lại:


      - Lai Bố Ni Tư, tại sao có ma lực thể học được?


      - Tự thân có ma lực, vậy căn bản có năng lượng. Tỷ như quyển trục chẳng hạn, người ta phải quán chú ma lực rồi quyển trục mới có uy lực. Đây là lý luận nổi tiếng do Đại sư La Tư Phúc phát biểu cả ngàn năm trước: "Định luật bảo toàn ma lực". Lai Bố Ni Tư giải thích.


      Đoạn Vân trợn tròn mắt, còn có định luật bảo toàn ma lực? phải là "Định luật bảo toàn năng lượng sao"? Ai mà chẳng biết? Đoạn Vân rất bất mãn:


      - Cần quái gì dùng ma lực của mình, dùng ma lực ngoại giới cũng được mà. Ma tinh phải có năng lượng rất lớn sao? Đem năng lượng ma tinh xuất ra rồi dùng được sao? - xong Đoạn Vân xoay người muốn bỏ !


      - Năng lượng Ma tinh sử dụng như thế nào đây? Vớ vẩn, còn muốn xuất ra? Cái gì, xuất ra! Đúng vậy, ta sao lại nghĩ ra chứ?


      Lai Bố Ni Tư lúc đầu hơi lơ đễnh, nhưng nghe Đoạn Vân làu bàu như vậy xong, trong óc lão lập tức lóe lên chút linh cảm.


      - Thiếu gia, ngươi là quá thông minh! Ngươi là Thần! Ha ha! Đúng rồi!


      Lai Bố Ni Tư tựa như tiểu hài tử chạy tới chạy lui, hình dáng vô cùng khoa trương!


      Vì vậy, sau này Lai Bố Ni Tư bỏ hết tâm trí vào việc nghiên cứu làm sao lợi dụng được ma lực ngoại giới, cả ngày chỉ ôm đống ma tinh, thử tới thử lui. Sau này, phòng thí nghiệm ma pháp của Lai Bố Ni Tư thường xuyên phát sinh những tiếng nổ! Còn Lai Bố Ni Tư cũng thường thường bị thương cùng mình, cả người có chỗ nào nguyên vẹn. Nếu nhờ có Đoạn Vân là tên Tế tự biến thái, Lai Bố Ni Tư có thể sớm hiến thân cho văn minh ma pháp loài người rồi. Để đảm bảo có vấn đề gì phát sinh ngoài ý muốn, Đoạn Vân cho Lai Bố Ni Tư số lượng lớn Hoàn Dương đan, còn đặc biệt bố trí người chuẩn bị bất kỳ thời khắc nào cũng chạy tới cứu giúp !


      Bất tất xảy ra những việc như thế, Lai Bố Ni Tư vẫn ngừng nghiên cứu! Lão từng : vì phát minh vĩ đại, cho dù phải chết cũng xứng đáng! Hơn nữa, có thiếu gia ở đây, ta muốn chết cũng thể chết được!


      Đoạn Vân đối với Lai Bố Ni Tư cố chấp như thế cũng chẳng còn biện pháp gì, chỉ có thể cung cấp cho lão tất cả những gì lão cần, hơn nữa cũng giải trừ cấm chế cho lão! Nghe dưới ủng hộ toàn lực của Đoạn Vân, Lai Bố Ni Tư tiến bước dài con đường nghiên cứu, lão có thể từng bước xuất ra bộ phận năng lượng từ ma tinh rồi!


      Còn tại hôm nay, bỗng xuất người mà Đoạn Vân rất muốn gặp!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86. Đường Cổ Lạp Sơn Long Tộc Hành

      - Đoạn Vân Tế tự đại nhân, Long Hoàng mệnh lệnh cho ta lần này vô luận làm sao cũng phải mời bằng được nhà ngươi Đường Cổ Lạp Sơn!


      Tại khách sảnh Tiếp đãi thất, Ngân long Tạp Lỗ rất nghiêm túc với Đoạn Vân .


      Đoạn Vân cười :


      - Tạp Lỗ đại nhân, làm sao như vậy được, quá khẩn cấp nha, thời gian ta ước định mới chưa được tháng mà! Hơn nữa, còn có hai mươi mấy ngày nữa là hết năm, ngươi để cho ta qua năm rồi mới lại nha?


      Ngân long Tạp Lỗ rất khó xử :


      - Lão đệ a, ngươi biết rằng lễ vật lần trước ngươi tặng ta đó ta đâu có được giữ lại, từ chỗ ngươi trở về ta bị Long Hoàng mắng cho trận, rồi tịch thu luôn cả cái rương bảo bối của ta. là mất mặt a, lần này Long Hoàng đại nhân rất ràng, cho dù có phải dùng đến vũ lực, cũng phải bắt trói ngươi mà mang . Do đó lần này Long Hoàng đại nhân đặc ý bắt ta phải đem theo năm Đại long vệ trong số mười Đại long vệ của Ngài, đến đây thỉnh mời ngươi ! Đoạn Vân tiểu đệ, xin ngươi đừng làm khó ta mà, lão ca ta cũng hết cách rồi !


      , Đoạn Vân chẳng xem năm Đại long vệ đó ra cái thớ gì. Mấy tên đó cũng chỉ có thực lực đến cửu cấp hậu giai chứ mấy, ma sủng của mình cho tới hôm nay sau khi được Đoạn Vân nhồi nhét mớ Tẩy Tủy Đan, đều đạt đến thực lực cửu cấp đỉnh phong cả, mấy tên biến thái này chỉ còn cách ngón chân là bước thần giai rồi. Hơn nữa thực lực của Diệp Thành là Kiếm Thần rất cường hãn, để chống lại đám đó đảm bảo nắm chắc tất thắng. Nhưng cả Long Tộc cường đại còn khiến cho Đoạn Vân rất kiêng kị. Tùy tiện mấy thị vệ có thực lực đến thế rồi, vậy còn chín tên Trưởng lão biến thái và tên Long Hoàng còn biến thái hơn sao?


      Đoạn Vân cười cười, trong lòng cân nhắc chút, quyết định chuyến đến Đường Cổ Lạp Sơn. Dù sao chuyện đó chắc cũng chẳng làm mình thiệt hại gì! chừng còn có thể kiếm chác được ít. Người ta sống chẳng phải vì lợi ích cả sao?


      - Được! Khi nào khởi hành? - Đoạn Vân chỉnh sắc hỏi .


      - Lập tức khởi hành ngay!


      - Khẩn cấp vậy sao? - Đoạn Vân hơi giật mình .


      - Ai nha, Đoạn Vân lão đệ, ngươi đừng có lần lữa hết lần này tới lần khác nữa nha. Hơn nữa, Đường Cổ Lạp Sơn cách đây rất xa, phải mất hai ngày chúng ta mới tới được. - Tạp Lỗ hơi sốt ruột, có vẻ rất khẩn thiết khuyên Đoạn Vân liên tục .


      Đoạn Vân cười cười, quay về Ước Hàn :


      - Ước Hàn, đem hai rương bảo bối lên đây! Tạp Lỗ đại ca, bảo bối của ngươi bị Long Hoàng đoạt , nay tiểu đệ biếu cho ngươi hai món khác! Long Hoàng cũng dã man , đồ của thủ hạ mình mà cũng cướp đoạt trắng trợn thế ư?


      Tạp Lỗ vội vàng ngăn Đoạn Vân lại, liếc mắt nhìn về phía mấy Long vệ ngoài cửa, thần sắc có vẻ lo lắng :


      - Tiểu đệ, những lời này được lung tung! Nếu để Long Hoàng biết được, ngươi có thể có họa sát thân đó! Rồng nào mà chẳng tham, Long Hoàng còn tham hơn nhiều. Bất quá lần trước là do ta hoàn thành nhiệm vụ, bị trừng phạt cũng sao cả. Nhưng chắc lần này Long Hoàng dám lấy bảo bối của lão ca đâu! Hừ ! Tiểu đệ, chỉ có ngươi là thông tình đạt lí.


      Đoạn Vân cười :


      - Đại ca đừng khách khí, đây là tâm ý của tiểu đệ mà! Được rồi, xin chờ ta nửa giờ, ta chuẩn bị cái !


      - Được!


      Sau đó Đoạn Vân triệu tập tất cả thủ hạ, dặn dò vài việc.


      - tình này các ngươi cũng biết, ta phải Đường Cổ Lạp Sơn chuyến, chẳng qua thời gian chắc lâu lắm đâu. Trong khoảng thời gian này, các ngươi phải làm tốt việc của mình, các hạng mục công tác được rối loạn! Nhất là quân đội, phải gia tăng huấn luyện, xây dựng thành thị cũng được ngừng nghỉ. Các ngươi phải đề phòng có người đến đánh lén! Vì trước đây lâu, bộ lạc Cuồng chiến sĩ bị Long kỵ sĩ của Lôi Ngạo Đế Quốc tập kích. Mặc dù chúng ta có vũ lực rất cường hãn, nhưng nếu như bị người khác nhân cơ hội chúng ta chủ quan mà tập kích, điều đó có thể gây ra những tổn thất rất lớn. Các ngươi hiểu chưa?


      Đoạn Vân an bài rất ổn thỏa tất cả công việc ở nhà .


      - Lão Đại, ngươi muốn cử ai theo ngươi? - Tiểu Phì Tử mũm mĩm đáng của chúng ta lúc này lên tiếng hỏi.


      Đoạn Vân ngẫm nghĩ lát, rồi :


      - Ta và Diệp Thành hai người là đủ rồi!


      - Lão Đại, nhưng còn an toàn của ngươi nữa chứ? Cho ta cũng theo mà, ta có thể bay rất nhanh, có thể cõng ngươi trở về được!


      Tiểu Phi Hiệp có vẻ hơi khẩn cấp .


      - Lão Đại, hai huynh đệ chúng ta hiểu rất Đường Cổ Lạp Sơn, để cho chúng ta đưa ngươi nhé? - Đạt Nhĩ huynh đệ cũng đề nghị .


      Đoạn Vân ngăn Phì Tử và Ngưu Ma Vương nhấp nhổm cũng muốn đòi , cách nghiêm túc:


      - Thôi, chỉ thêm Tiểu Phi Hiệp cùng hai người chúng ta! Các ngươi cần nữa! Đường Cổ Lạp Sơn là địa bàn của Long Tộc, ai dám ở đó mà gây chuyện chứ? Đạt Nhĩ huynh đệ, ta biết các ngươi bị đuổi ra khỏi chỗ đó, Long tộc ở đó chẳng đối xử tốt với các ngươi đâu, các ngươi nên . Hơn nữa, nếu các ngươi đều , chỉ sợ có người đến kiếm chuyện với Gia tộc, vậy phải làm sao bây giờ? Lôi Ngạo Đế Quốc tới đánh chúng ta đối phó thế nào? Nhiệm vụ của các ngươi là ổn định tình hình Gia tộc trong khi ta vắng.


      Dừng chút, Đoạn Vân chuyển hướng sang mấy vợ của mình:


      - Các nàng lo chăm sóc việc nhà cửa, ta về rất nhanh thôi! Khóc khóc cái gì? Long Tộc rất gần đây thôi mà!


      Các vị phu nhân động lòng người lúc này gần như rời Đoạn Vân được, dù sao ly biệt luôn làm cho người ta có chút thương tâm .


      Thấy những vị phu nhân đẹp như hoa như ngọc mà mặt lệ chảy tèm lem, Đoạn Vân cười cười:


      - Nếu các ngươi ở nhà mà ngoan, ta đây đề thân với Long Hoàng, cưới con mẹ Bạo long về đó!


      Đúng lúc này, Tiểu Bạch nhảy dựng lên, rất tức giận quay về Đoạn Vân mà nhếch miệng với vẻ mặt rất kiêu ngạo.


      - Lão Đại, Long Hoàng có Công chúa đâu! - Hắc long Đạt Nhĩ Khắc nhắc .


      Đoạn Vân thấy Tiểu Bạch nhếch miệng rất lấy làm nghi hoặc, ôm lấy Tiểu Bạch đánh giá chút, cười cười :


      - Ta cưới khủng long, mắc gì đến ngươi mà phải tức giận thế, người thụ tội cũng phải ngươi mà? Ai ! Dám cắn ta hả?


      Đoạn Vân giơ tay lên muốn đánh Tiểu Bạch, bất quá thấy Tiểu Bạch nghênh đầu lên bộ ta đây thèm sợ, tay của Đoạn Vân lại hạ xuống biến thành động tác vuốt ve .


      - Hư quá! Thôi, Tiểu Phi Hiệp, Diệp Thành, chúng ta chuẩn bị xuất phát ! - Buông Tiểu Bạch ra, Đoạn Vân phất tay ra hiệu .


      Ra đến cửa Đoạn Vân vừa vặn gặp phải Ước Hàn.


      - Thiếu gia, những thứ Ngài cầu đều đặt ở trong giới tử! - Ước Hàn đưa cho Đoạn Vân gian giới chỉ .


      Đoạn Vân tiếp nhận giới tử nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu:


      - Tốt lắm, ngươi phải quản lý việc nhà cho tốt nhé!


      - Vâng!


      Chỉ chốc lát sau, Đoạn Vân tìm tới Tạp Lỗ.


      - Tạp Lỗ đại ca, chúng ta có ba người cùng ! Đây là hộ vệ Diệp Thành, đây cũng là hộ vệ của ta, Tiểu Phi Hiệp.


      Đoạn Vân chỉ vào Tiểu Phi Hiệp lúc này hóa thành hình người .


      - Đây là hộ vệ của ngươi hả? có phải là người ? - Tạp Lỗ kéo Đoạn Vân ngó qua rồi hỏi .


      Đoạn Vân cười cười, vẻ quỷ dị :


      - Ngươi cần lo cho có phải là người , chúng ta thôi! Ngươi cho ba vị Long vệ đại nhân biến thành Cự long chở chúng ta nhé?


      - Ta giao cho vị Long vệ chở ba người là đủ rồi! Xuất phát !


      Sau đó Đoạn Vân nhảy lên lưng con rồng, bay thẳng về phía Đường Cổ Lạp Sơn!


      Đoạn Vân an bài như vậy làm cho Tiểu Phi Hiệp rất khó hiểu, ngồi lưng rồng, khều khều Đoạn Vân thắc mắc. Đoạn Vân cười :


      - Đường xa như vậy, ngươi mệt à? Hơn nữa bình thường ngươi đâu có cơ hội được ngồi lên lưng rồng. Bọn họ lại biết ngươi là phi hành ma thú ! Bình thường ngươi bị người khác ngồi lên, hôm nay cũng nếm thử cái mùi vị ngồi lên lưng người khác chớ! Tiểu tử ngươi đúng là láo lếu, cảm ơn ta thôi!


      Vẻ mặt Tiểu Phi Hiệp cười đểu giả :


      - Lão Đại, ngươi tên gia hỏa giảo hoạt! Lão Đại, ngươi đúng là thần tượng siêu cấp của ta !


      Đoạn Vân cười rất đắc ý, vỗ đầu Tiểu Phi Hiệp:


      - Giảo hoạt? Ngươi dám như vậy với lão Đại hả?


      - , sai rồi, là thông minh ! Trí tuệ và minh thần vũ của Ngài đủ để chiếu khắp cả đại lục Mộng Đa Lợi Á!


      - Còn có gì nữa?


      - Đúng, còn cả Tây đại lục cũng chiếu luôn!


      - đủ!


      - đủ?


      - Ngu thế! Quang huy của ta còn chiếu đến mọi mỹ nữ thế gian!


      - Ô là là! Phải phải ! Lão Đại, quang huy của Ngài cũng chiếu tới mọi con rồng cái nữa a!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87. Quỵ Bái Cẩu Thí Long Hoàng Vực

      Bay qua rừng rậm thần bí đầy ma thú, ba ngày sau, đoàn người Đoạn Vân rốt cục tới được Đường Cổ Lạp Sơn. Trong cả quá trình phi hành, có tượng rất kỳ quái xảy ra. Ngày thường rồng có thể chở người bay vèo vèo có trục trặc gì, thế mà lần này đám Cự long chốc chốc lại phải hạ xuống đất lần để nghỉ ngơi! Đương nhiên rồi, con Cự long phải hạ cánh chính là tên Long vệ chở ba người Đoạn Vân. Về phần vì sao lại như vậy, chắc hẳn ràng là do tên Đoạn Vân đại nhân dối trá của chúng ta. Ở lưng rồng, lặng lẽ ra lệnh cho Tiểu Phi Hiệp gia tăng sức nặng của mình, ngoài ra còn thỉnh thoảng phát ra vài tia uy áp! làm như vậy có mục đích rất trực tiếp, cũng rất ngây thơ: Ta đây muốn đổi tọa kỵ! Kết quả là, ba người bọn Đoạn Vân đều chinh phục cả năm đầu Cự long, còn thiếu có mỗi cái lưng của Ngân long Tạp Lỗ là bọn Đoạn Vân chưa ngồi lên thôi. Cũng vì thế, vốn ra lộ trình chỉ cần hai ngày là tới nơi mà phải vất vả suốt ba ngày!


      - Đoạn Vân đại nhân, nơi này là Đường Cổ Lạp Sơn rồi! Mời !


      Tạp Lỗ dẫn Đoạn Vân giới thiệu khắp nơi! Đoạn Vân trợn mắt ngó nghiêng khắp chốn, tò mò đánh giá.


      Ở đây, Đoạn Vân có cảm giác như tiến vào công viên kỷ Jura. Mấy con rắn mối bự tổ chảng, khủng long, cự thú biết tên nhan nhản khắp nơi, lúc nào cũng có thể thấy được!


      - Đường Cổ Lạp Sơn chúng ta là Thánh địa của tất cả Long Tộc đại lục ! Cơ hồ tất cả Long Tộc đều tụ tập ở chỗ này. Mà ở đây chỉ là ngoại thành của Long Tộc của chúng ta, nơi này phần lớn là bọn rồng yếu, có thực lực khoảng thất bát cấp, bọn họ có khoảng vạn người, tán cư ở ngoại thành Đường Cổ Lạp Sơn. Trong đó bao gồm Thổ long, có Thủy hệ long, có Hỏa long, coi kìa, ở đằng kia là Ngân long rồi. Ngân long chúng ta là quý tộc của Long Tộc. Đương nhiên còn có các cấp quý tộc khác như Bạch long, Hoàng kim long. Hoàng kim thánh long là Hoàng tộc của chúng ta. Bất quá bây giờ Thánh long huyết mạch cũng chỉ còn lại có Long Hoàng thôi!


      Tạp Lỗ bên cạnh Đoạn Vân giới thiệu tình hình của Long Tộc. Về lý do tại sao cứ lại phải khách khí với Đoạn Vân như thế, tự nhiên là nhờ mấy thứ kiếm chác được từ chỗ của Đoạn Vân! Hai rương thủy tinh đầy ắp là quá đủ để làm cho Ngân long cao quý cúi cái đầu quý phái của mình xuống trước mặt Đoạn Vân rồi.


      Đoạn Vân đánh giá khắp nơi nơi, cố nắm hết thực lực Long Tộc. Có điều Đoạn Vân cũng hơi hối hận. Long Tộc mới chính thức là lực lượng biến thái! Thực lực thể dùng tới chữ ⬘kinh khủng⬙ mà có thể hình dung được. Đó là phi thường kinh khủng, đặc biệt biến thái!


      - Được rồi, Tạp Lỗ lão ca, Long Tộc các ngươi có rồng cấp chín và cấp mười ?


      Đoạn Vân thuận miệng hỏi câu.


      - Đó là Thánh Phong Thượng của Đường Cổ Lạp Sơn rồi. À, Thánh Phong Thượng là quả núi đó đó. Trăm vị Cửu cấp long của Long Tộc, vài vị Đại trưởng lão và Long Hoàng đều ở tại Thánh Phong Thượng. - Tạp Lỗ cũng hề dấu diếm Đoạn Vân, bô bô hết cho Đoạn Vân biết.


      - Lão ca, xin mạo muội hỏi chút? Ngươi là vị Trưởng lão thứ mười của Long Tộc, vậy những người khác có phải cũng có thực lực cấp chín , Đại trưởng lão có mạnh hơn ngươi ?


      Đoạn Vân quyết định hỏi tin tình báo, rất muốn biết Long Tộc rốt cuộc có thực lực kinh khủng đến đâu.


      Tạp Lỗ khựng lại, quay đầu lại nhìn Đoạn Vân với vẻ kì quái :


      - Lão đệ à, nhé, đây vốn là bí mật của Long Tộc, thể truyền ra ngoài được. Nhưng vì ngươi gọi ta là lão ca, ta đây cho ngươi biết! Ta được làm Trưởng lão bởi vì ta thường xuyên ra ngoài làm việc, Long Hoàng mới phá lệ đề bạt cho làm thôi. Các Trưởng lão khác đều dựa vào bổn của chính mình mới ngồi được lên cái ghế đó! Chín Đại trưởng lão kia đều là Cự long mười giai cả. Về phần Long Hoàng hả? Ta cũng biết thực lực của thực đến đâu? Bất quá ta phỏng chừng vượt qua cấp bậc Miện hạ rồi!


      Đoạn Vân bị kích động rất mãnh liệt, chín lão gia hỏa cấp mười a! Bọn họ làm sao chết cho rồi? Chẳng lẽ biết ta yếu tim lắm sao? Đúng là đám biến thái!


      - Miện hạ? Đó là cái gì? - Đoạn Vân hỏi vẻ nghi hoặc .


      - À, Miện hạ là Ma thú hoặc là Cự long có thực lực đạt qua cấp mười! Còn đạt tới cửu cấp trung giai, có thể hóa hình được xưng là Điện hạ! - Tạp Lỗ giải thích .


      - Giống như Thần cấp và Thánh cấp của loài người hả? - Đoạn Vân hỏi .


      - Thiếu gia, loài người xưng hô như vậy đâu. - Diệp Thành giải thích cho Đoạn Vân .


      - À!


      - Đoạn Vân lão đệ, chúng ta tới chân núi rồi, chúng ta bộ lên thôi! - Tạp Lỗ với Đoạn Vân .


      - bộ lên núi? Lão ca ơi, núi cao đến như vậy kia mà! Lão ca, hay là ngươi kêu con rồng nào đó chở chúng ta bay lên ! - Đoạn Vân vừa vừa cười hì hì .


      Thế nhưng chính lúc này Tạp Lỗ bỗng nghiêm mặt với Đoạn Vân:


      - Đoạn Vân tiểu đệ, nơi này là Thánh địa của Long Tộc chúng ta, ngoại trừ Long Hoàng và chín Đại trưởng lão, bất luận là kẻ nào cũng cho phép có quyền lĩnh (quyền bay) ở chỗ này! Thánh địa là Thánh địa, để thể tôn kính đối với Long Thần, trừ phi có lệnh đặc biệt của Long Hoàng, bất luận kẻ nào, kể cả rồng cũng phải từng bước từng bước mà bước lên núi! Đây là quy củ do Long Tộc nhất mạch truyền lưu, chuyện này thương lượng gì cả! Đoạn Vân tiểu đệ, xin mời!


      Đoạn Vân bĩu môi, sau đó bước lên những bậc thang dài tít tắp được thiết kế rất kỳ công, bước từng bước về phía trước! Trong lòng rất thoải mái :


      - Quy củ chó má gì mà mệt người như vậy, đường dài đến thế! Như vậy phải giống như hành xác sao?


      Trải qua hai mươi mấy phút gian nan, đoàn người Đoạn Vân rốt cục tới cung điện ở sườn núi.


      - Long Hoàng đại nhân có lệnh, nếu là Đoạn Vân Tế tự đến, có thể trực tiếp vào!


      Lúc này tên gác cửa có vẻ rất nghiêm trang quay sang đoàn người Đoạn Vân hô.


      Tạp Lỗ nhìn Đoạn Vân lát, vỗ vai Đoạn Vân, rồi :


      - Lão đệ, ta vào với ngươi nhé!


      Đoạn Vân muốn nhấc chân bước vào, lúc này tên gác cửa lại hô:


      - Long Hoàng có lệnh, chỉ cho phép Đoạn Vân Tế tự người vào, những người khác hết thảy cho phép vào!


      Nghe như vậy, hai thủ hạ của Đoạn Vân lập tức kháng nghị đồng thanh :


      - Cái gì? được, chúng ta phải theo thiếu gia- lão Đại!


      Đoạn Vân quay đầu lại, ra lệnh :


      - Các ngươi cứ chờ ở đây! được phép phóng tứ! Ta tự mình vào được rồi!


      đùa, đây là nơi nào chứ? Đường Cổ Lạp Sơn! Ở đây, ngoại trừ Long Tộc ai có năng lực gia hại mình chứ? Nếu Long Tộc muốn đối phó với mình, cần suy nghĩ, trực tiếp giết mình là xong ! Hơn vạn con rồng thất, bát cấp, hơn trăm con rồng cửu cấp, chín Đại trưởng lão Long Tộc cấp mười, hơn nữa còn có tên vượt qua cấp mười là Long Hoàng nữa! Bộ biết bên mình chỉ là ba con côn trùng trong đám tiểu côn trùng sao? Người ta chỉ cần tùy tiện nhấc tay, hỉ mũi, hắt xì hơi hay đánh... trung tiện phát là coi như mình cũng xong đời rồi !


      Hít hơi dài với hi vọng bơm lá gan lớn lên chút, Đoạn Vân bước chân vào nội đường! Đại sảnh đường rất lớn, gian tuyệt đối vượt qua hai sân bóng đá, rất trống trải! Hai bên có hai hàng trụ lớn, giống như hai đội vệ binh đứng ở hai bên đại đường. Cả đại đường có khí thế rất uy nghiêm, rất có phong vị của Cung điện Trung Quốc cổ đại. Ở chỗ cuối cùng có cái bậc cao lên, bệ có cái ghế dựa rất lớn. Đoạn Vân phỏng chừng đó phải là ghế rồng của Long Hoàng. đến mặt trước của đại đường, Đoạn Vân liếc nhìn chung quanh. Lúc này, thanh uy nghiêm truyền đến tới.


      - Ha ha, ngươi đúng là Đoạn Vân rồi!


      trung niên nam tử đầu đội Vương miện từ phía sau đại đường ra. Đoạn Vân liếc mắt đánh giá, bỗng thấy có nỗi xúc động trong lòng tự nhiên muốn quì xuống vái lạy! Cảm giác được trận gió tràn qua, dường như có tầng khí lưu gì đó bao phủ lấy mình. Đoạn Vân nghĩ: vị Long Hoàng này quả nhiên là "Chân Long thiên Tử', quá uy nghiêm mà!


      - Đoạn Vân bái kiến Long Hoàng Bệ hạ ! Nguyện chúc Bệ Hạ long thể an khang, vạn thọ vô cương!


      Đoạn Vân vái Long Hoàng uy nghiêm lễ quân thần. Trước kia Đoạn Vân từng vái Tra Lí như vậy, đây là quân thần lễ! May đây phải là cái thứ lễ quị bái như ở Trung Quốc cổ đại, bằng cái khái niệm nam nhân dưới gối có hoàng kim gì gì đó của Đoạn Vân sớm còn đến nửa điểm giá trị nữa!


      Bất quá vẻ mặt của Long Hoàng cũng tỏ ra khiếp sợ, dùng ánh mắt như nhìn con quái vật để đánh giá Đoạn Vân, ngữ khí rất lớn mang theo vẻ rất khó tin :


      - Làm sao ngươi lại có thể dễ dàng ngăn cản long uy của ta, mà coi ⬜Lĩnh vực" của bổn Hoàng ra gì cả! Chẳng lẽ thực lực của ngươi đột phá đến cấp mười? Điều này sao có thể được nhỉ?


      Đoạn Vân nghe xong rất khó hiểu, vì vậy cẩn thận hỏi :


      - Bệ Hạ, "lĩnh vực" là món gì thế? Bệ Hạ có ý gì vậy? Đoạn Vân ta nghe mà chẳng hiểu gì cả!


      Long Hoàng nhìn chằm chằm Đoạn Vân, cách nghiêm túc :


      - Tuyệt đối thần phục là "lĩnh vực" cao nhất của bổn Hoàng, người ta thường gọi là "lĩnh vực quỳ lạy". Chỉ cần ta phát ra loại "lĩnh vực" này, bất luận là người nào hoặc thú nào, cũng tự giác mà phải quì xuống trước mặt bổn Hoàng! Thế mà, ngươi lại là người thứ nhất thấy "lĩnh vực" của bổn Hoàng, hơn nữa ngươi chỉ là tên nhân loại mà thôi!


      Nghe thế Đoạn Vân hiển nhiên bắt đầu hiểu được sơ sơ. Nguyên lai tên kia chẳng phải tốt lành gì, vừa gặp mặt dùng "lĩnh vực" và long uy công kích mình. Chẳng trách mình có nảy ra nỗi xúc động muốn quỳ lạy ! Còn cái gì chó má "lĩnh vực quỳ lạy" nữa? hay là giả đây? Bất quá tại sao mình thấy "lĩnh vực" của Long Hoàng nhỉ? Việc này ta phải tìm cách giải thích hợp lý, bằng biết đâu Long Hoàng nổi điên lên giết mình biết chừng !


      Đoạn Vân ra vẻ trấn định, vẻ mặt biểu lộ vẻ kinh hoảng, thực ra thầm dùng chân khí bức ra mồ hôi ướt đầm đìa từ đầu tới chân, ra vẻ vô cùng khiếp đảm hãi sợ Long Hoàng mà quì xuống :


      - Long Hoàng đại nhân chơi rồi, kỳ vừa rồi ta bị uy nghiêm của Ngài chấn động, chậc chậc, thảo dân làm gì có cái loại thấy uy áp chứ, tiểu dân chẳng qua là bị dọa sợ quá thôi! Đây này toàn thân ta đều đổ mồ hôi ! Mặc dù lúc đó đôi chân nhũn ra, có loại xúc động muốn quì xuống, nhưng vì sợ quá nên cả cử động cũng dám động. Hơn nữa, thực lực của ta như thế nào Ngài cũng nhìn ra rồi, cơ hồ có gì cả ! Ta mới hai mươi mấy tuổi, lại là Tế tự, thực lực làm gì dám so với ai chứ? Hơn nữa vừa rồi chắc là Ngài nương tay vì sợ làm ngộ thương ta, mới hạ thủ lưu tình ! Đoạn Vân cảm tạ Long Hoàng đại nhân !


      Nghe Đoạn Vân xong, Long Hoàng mới thôi khiếp sợ nữa, khôi phục lại vẻ uy nghiêm như trước. cũng tin là thực lực của Đoạn Vân rất bèo, nhưng vì sao lại thấy "lĩnh vực" của mình nhỉ, Long Hoàng lắm. Thấy Đoạn Vân ướt đẫm mồ hôi lại hơi hoài nghi có lẽ là có trùng hợp nào đó! Dù sao theo Long Hoàng biết, vẻ mặt sợ hãi có thể giả ra, nhưng cơ bản phản ứng sợ hãi làm được! Chẳng lẽ là Đoạn Vân đúng, bị dọa làm cho sợ đến ngu cả người?


      - Tốt lắm, chúng ta thảo luận vấn đề này nữa, sau này ngươi cũng được nhắc tới việc này với bất luận kẻ nào ! Lần này gọi ngươi tới đây, chủ yếu có hai kiện !


      Long Hoàng sau đó đổi chủ đề!


      Về việc Đoạn Vân thấy "lĩnh vực" của mình thôi cho nó như đá chìm đáy biển luôn ! Mặc kệ đó là hay giả, việc này cũng nên cho người khác biết tốt hơn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :