Chương 78. Tiên thu Miêu tộc, hậu hàng Ngưu - Ước Hàn, ngươi an bài vài việc cho ta. Hôm nay chúng ta Miêu tộc bộ lạc. La Lị đâu rồi? Ngày hôm qua Đoạn Vân tìm được đám thủ hạ đắc lực - thủ hạ do ma sủng mình thu thập được. Điều này làm cho thực lực phòng ngự của Á Cương được đề cao rất lớn, sức mạnh của gia tộc được tăng cường . Đoạn Vân gương mặt rạng rỡ, nên hôm nay quyết định thăm Miêu tộc bộ lạc, dù sao vị tộc trưởng đó là chỉ cần tự mình tới đó là mấy ngàn Miêu tộc quy thuận. - Thiếu gia, ta gọi nàng ngay. - Phải nhanh lên! Gọi cả Đạt Nhĩ huynh đệ, Tiểu Phi Hiệp, à mà cả Diệp Thành nữa. Cả ngươi cũng theo ta cùng . Có số việc dành cho quản gia đàm phán nữa. Phì Tử và Ngưu Ma Vương ở lại đây! Chỉ chốc lát, đoàn người Đoạn Vân bay tới Phất La Đa, đáp xuống nơi Miêu tộc sinh sống. Được La Lị dẫn đường, Đoạn Vân tới gặp vị tộc trưởng của Miêu tộc, cũng chính là cha của La Lị - Lạc Khắc Tây Á. - Đoạn Vân đại nhân, ngài đến rồi, ta đợi lâu! Lạc Khắc Tây Á đối đãi rất nhiệt tình, mà cũng rất cung kính với Đoạn Vân. Lão vừa vừa đánh giá Đoạn Vân, lão rất muốn biết đến rốt cuộc Đoạn Vân là ai mà làm con mình coi trọng như thế . Đoạn Vân cũng đánh giá vị tộc trưởng Miêu tộc này, dưới quan sát của Đoạn Vân ấn tượng về vị trung niên tộc trưởng là: lão hẳn là lão hồ ly, chứ phải con mèo. Tinh minh, quá sức tinh minh! - Tộc trưởng khách khí rồi, Đoạn Vân chỉ là tế tự nho , hôm nay chỉ là người tị nạn, để tộc trưởng đại nhân đợi lâu, là Đoạn Vân rất áy náy. Đoạn Vân rất lễ phép đưa đẩy, cười vui vẻ. - Chúng ta vào nhà chuyện! - Được, xin mời! - Tộc trưởng đại nhân, ta có vấn đề muốn lãnh giáo ông, chẳng biết ông có thể trả lời chi tiết được ? Đoạn Vân vừa vào đến nhà thẳng vào việc chính. - Xin đại nhân ra! Lạc Khắc Tây Á đồng ý ngay. Đoạn Vân mở cửa nhìn khắp rừng núi xung quanh rồi hỏi: - Tộc trưởng đại nhân vì sao nhất định muốn gặp ta rồi mới nguyện ý quy thuận ta vậy? - Ha ha, Đoạn Vân đại nhân khách sáo rồi. Kỳ khi tiểu nữ của ta đến khuyên nên quy phục, ta cũng có nghi vấn. Đoạn Vân đại nhân sau cùng tại sao muốn làm người đứng đầu A Nhĩ Ti Tư này? Đoạn Vân vừa nghe, suy nghĩ hồi, rồi cười ha hả: - Tộc trưởng là người thú vị, Đoạn Vân ta có gia nghiệp, có chỗ đứng chân, chỉ là tìm chỗ an thân rồi mới tính tiếp! Với lại, Đoạn Vân ta tự nhận có tư cách và có thực lực này. Dù sao A Nhĩ Ti Tư nếu muốn phát triển, mấu chốt là phải đoàn kết cùng nhau. Nếu tất cả tộc nhân ở A Nhĩ Ti Tư đoàn kết lại, dưới cùng lãnh đạo, vậy nghĩ thử xem, loài người còn có thể kiêng kỵ đến cướp bóc những dị tộc ở nơi này làm nô lệ nữa ? Bọn họ còn có thể có thực lực áp bức những dị tộc nơi này ? Nghe Đoạn Vân , Lạc Khắc Tây Á suy tư hồi rồi hỏi: - biết Đoạn Vân đại nhân làm sao chinh phục được cả A Nhĩ Ti Tư, ngài sử dụng vũ lực ư? - Ha ha, tộc trưởng đại nhân ngài giỡn rồi? Vũ lực nhất định phải sử dụng, dù sao nếu ta có thực lực có ai thần phục ta đây? Chớ quên đây là thế giới nhược nhục cường thực. Bất quá, Đoạn Vân ta rất tự tin về việc này, thực lực của ta tuyệt đối đủ để đối kháng cả đế quốc, chỉ cần dùng nó để uy hiếp, tuyệt đối bọn họ có thương vong quá lớn. Bởi vì chỉ cần có ta, mọi người cơ hồ đều có thể bất tử! xong, Đoạn Vân dùng loại vẻ mặt rất tự tin và uy nghiêm nhìn vị tộc trưởng đại nhân. Dưới ánh mắt sắc bén của Đoạn Vân, tộc trưởng đại nhân tinh minh của chúng ta hiển nhiên bị Đoạn Vân hoàn toàn áp đảo. Bởi vì chỉ trong chốc lát, cảm nhận được loại uy áp kinh người từ trong mắt Đoạn Vân. loại uy áp trời sinh của người với kẻ dưới. Loại uy áp vô hình từ trong mắt Đoạn Vân chiếu ra, làm cho lão có cảm giác muốn quỳ lạy cúng bái. - Trời sinh hoàng giả! Lạc Khắc Tây Á kinh hô. - Mẹ ơi, lại là cái trời sinh hoàng giả này nữa? Tra Lí cũng như vậy! Đoạn Vân rất khó hiểu, chẳng lẽ mình có cái "Trời sinh hoàng giả" chó má đó sao? - Đoạn Vân đại nhân, năm ngàn tộc nhân Miêu tộc chúng ta nguyện ý thuần phục ngài, hi vọng ngài có thể dẫn dắt bộ tộc chúng ta tới phồn vinh và hưng thịnh! Lạc Khắc Tây Á rất cung kính quì gối xuống trước mặt Đoạn Vân, thần phục tuyệt đối. - Được, tốt lắm, Miêu Tộc các ngươi muốn tới Á Cương định cư , hay là muốn ở chỗ này? Ngươi yên tâm, ta thu phục bộ lạc dị tộc khác rất nhanh thôi. Hôm nay, Á Cương xây dựng, rất hỗn độn. Ý của ta là các ngươi có thể góp sức vào việc xây dựng thành trì . Đoạn Vân rất cao hứng, có thủ hạ mới ai lại mất hứng chứ? - Đoạn Vân đại nhân, ta đây chỉ huy bộ phận tộc nhân hỗ trợ! Được rồi, ta còn có thể thay ngài du thuyết với vài tiểu bộ lạc khác. Tỷ như Hồ tộc và Thỏ tộc, mấy dị tộc nhược tiểu như vậy ta chỉ cần tiếng là xong. Lạc Khắc Tây Á lúc này rất cung kính với Đoạn Vân. - Ý của ta là các ngươi di dời cả bộ tộc cơ, nếu , sau này xây thành xong để cho ai ở đây? Nhờ những mối quan hệ của ngươi, ta bây giờ ủy quyền cho ngươi làm chức quan chuyên dụ thuyết cho Trung Hoa gia tộc, phụ trách việc ngoại giao của gia tộc! Như vậy , ta để cho quản gia Ước Hàn của ta ở lại với ngươi thời gian, La Lị cũng lưu lại, phụ trách an ninh. Tiểu Phi Hiệp cũng lưu lại, phụ trách việc liên lạc. Đoạn Vân phân phối tất cả công việc rất hợp tình hợp lý. - ! Từ biệt Lạc Khắc Tây Á, Đoạn Vân mang theo Đạt Nhĩ huynh đệ và Diệp Thành đến Ngưu đầu nhân bộ lạc. muốn gặp mặt Ngưu đầu nhân tộc trưởng để tỏ ra có thành ý. Trải qua phen thông truyền phức tạp, cuối cùng cũng được đưa tới gặp vị Ngưu đầu nhân trưởng lão già đến rụng hết cả răng. Từ trong ánh mắt của vị Ngưu đầu nhân trưởng lão này, Đoạn Vân thấy hồi ức tang thương, đơn vô tận của lão. Đây là người có lịch duyệt rất phong phú, chắc chắn trong đầu lão biết rất nhiều thứ, trải qua rất nhiều kinh nghiệm khác nhau. - Đoạn Vân xin ra mắt tộc trưởng đại nhân! Đoạn Vân rất cung kính vái lão nhân lễ. Bởi vì cảm thấy lão nhân này rất đáng để tôn kính. - Ha ha, Đoạn Vân đại nhân khách khí rồi, khụ khụ! Lão nhân già rồi, còn dùng được nữa. Làm cho Đoạn Vân đại nhân chê cười! Vị Ngưu đầu lão nhân đó cũng rất lễ phép đáp lễ Đoạn Vân. - Ta còn chưa kịp cảm tạ đại ân đại đức của Đoạn Vân đại nhân đối với mấy đứa ngưu đầu tiểu gia hỏa của ta! Ngươi giúp cho mấy tên ngưu đầu tiểu tử tinh nghịch đó miễn trừ được kiếp nô lệ, lại có ân đức tài bồi cho bọn chúng, lão hủ là biết phải làm sao mới hết lời cảm tạ! Nghe thế, Đoạn Vân cũng hơi hơi hiểu ý tứ của lão, đơn giản là muốn cho cho hết hơn mười Ngưu đầu nhân hộ vệ về nhà mà thôi. Chưa cần Đoạn Vân có chịu hay , chỉ là bọn có nguyện ý hay mới là chuyện quan trọng? - Tộc trưởng đại nhân bất tất phải như thế, hôm nay bọn Khai La là nhân viên nòng cốt trong gia tộc của Đoạn Vân ta, cũng là trong những nhóm người đầu tiên thành lập nên Trung Hoa gia tộc. Bọn họ là người của ta, ta có vài việc với bọn họ, việc đó chắc cũng được chứ hả! Đoạn Vân nhấn mạnh ba chữ ⬘ người của ta ⬙. Thấy Ngưu Đầu lão nhân có vẻ kích động, Đoạn Vân tiếp: - Kỳ , bọn họ coi gia tộc là nhà của ta rồi. Bọn họ có về Phất La Đa hay là do bọn họ tự mình quyết định. Hôm nay ta tới đây với mục đích là muốn chuỵên với các ngươi. - Ngài cần nữa, nếu muốn Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta thần phục cho nhân loại, chuyện đó tuyệt đối được đâu. Chúng ta chỉ có ngưu đầu nhân chết trận, chứ có ngưu đầu nhân đầu hàng. Bọn Khai La là sỉ nhục của ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta ! Khụ khụ khụ! Ngưu đầu nhân tộc trưởng rất kích động, lão lại nhớ tới những phản ứng của Khai La lần trước bây giờ vẫn còn rất kích động. Bởi vì lần đó, Khai La tới đây kêu gọi tất cả tộc nhân thần phục con người, còn cái gì chỉ có dưới lãnh đạo của mới có thể làm cho tộc nhân hưng vượng, thoát khỏi nghèo đói. là phải làm theo xã hội loài người, hiểu được đường lối. Việc này thể làm, điều đó khiến cho lão vô cùng tức giận? Đoạn Vân vội vàng tiến lên đỡ lấy Ngưu đầu tộc trưởng kích động, vỗ lưng lão, Đoạn Vân : - Tộc trưởng đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn biết bọn họ vì sao lại trung thành tuyệt đối với Đoạn Vân ta sao? - Chúng ta Thú nhân trọng lời hứa, ngươi giải trừ thân phận nô lệ cho bọn họ, bọn họ đương nhiên cảm kích ngươi rồi. Loài người các ngươi đúng là giảo hoạt! Lại giở thủ đoạn đó ra, lừa gạt đám ngưu đầu nhân hàm hậu thành như thế! là đáng xấu hổ ! Khụ khụ ! Ta đầu hàng ngươi đâu, ngươi đừng có mơ mộng nữa! Ngưu đầu nhân trưởng lão vẫn rất cố chấp như trước. Đoạn Vân cười cười: - Lầm rồi ! Ta giải trừ thân phận nô lệ cho bọn họ, nhưng tuyệt đối phải lấy lòng dối trá ! Đoạn Vân ta thèm phải lấy lòng đám Thú nhân. Hơn nữa, ngươi có biết những thành viên nòng cốt trong Trung Hoa gia tộc ta chủ yếu là loại người gì ? - Hừ! Ngưu đầu nhân lão đầu thèm trả lời, dù sao cũng hiểu Đoạn Vân lắm. - Là nô lệ! Đoạn Vân ra đáp án rất lạnh lùng. - Cái gì? Tộc trưởng Ngưu đầu nhân rất nghi hoặc, cũng rất giật mình. Lại có người dựa vào nhóm nô lệ mà thành lập gia tộc khổng lồ? Có thể có việc này sao? - Đích xác đúng là nô lệ. Nhóm thành viên đầu tiên trong Trung Hoa gia tộc đều là nhóm nô lệ. Ta trang bị vũ trang cho tất cả Thú nhân võ sĩ, cho Ải nhân cam tâm tình nguyện chế tạo vũ khí cho ta, cho công nhân Địa Tinh sản xuất hàng hóa cho ta, còn cho Tinh Linh phụ trách việc thu hoạch dược tài. Thậm chí người phụ trách thương đoàn của ta tên là Khắc Lí, từng cũng nô lệ, chỉ huy đám Địa Tinh tinh minh đem về rất nhiều kim tệ cho Trung Hoa gia tộc của ta. Những việc ta làm, chỉ là cung cấp điều kiện để bọn họ phát triển! Đoạn Vân vừa nhớ lại, vừa thuyết phục lão tộc trưởng. Quá khứ quả làm cho người ta hoài niệm! Gia tộc của Đoạn Vân có thể là gia tộc nô lệ, gia chủ Đoạn Vân được mệnh danh là ' nô lệ chủ ', bất quá nô lệ của đều là cam tâm tình nguyện theo !
Chương 79. CỐ DONG KẾ HOA MƯU CÁC TỘC - Ngươi hề cố kỵ sử dụng số lượng lớn dị tộc như thế, ngươi sợ có chuyện sao? Ngưu đầu tộc trưởng bắt đầu thay đổi quan điểm về Đoạn Vân. - Ai có, hoàng đế Thiên Long đế quốc và đám đại thần từng dựa vào chuyện này mà hạch tội ta lần. Chẳng qua trong mắt ta, vô luận là loài người hay là thú nhân, cho tới cả ma thú đều là sinh vật có trí tuệ, tất cả đều ngang hàng cả. nên phân biệt cao thấp. Thú nhân các ngươi sở dĩ sinh ra địch ý với loài người, đó là vì trong mắt các ngươi loài người đều là gian trá, đều là người xấu. Nhưng ở thế giới nhược nhục cường thực này, ở cái thời đại phải ngươi sống ta chết như thế, thú nhân các ngươi sở dĩ bị loài người khi dễ, nguyên nhân chủ yếu còn là do thú nhân các ngươi có thực lực cường đại! Hơn nữa, động lực phát triển chủ yếu của loài người lẫn thú nhân là gì, ngươi có biết ? Là chiến tranh, là mâu thuẫn. Đoạn Vân hơi dài. - Đoạn Vân đại nhân, ngài rất có đạo lý, ta cũng tin rằng Ngưu đầu nhân tộc chúng ta dưới dẫn dắt của ngài, có thể tới phồn vinh, nhưng dựa vào cái gì mà muốn ta đem mấy vạn Ngưu đầu nhân giao cho ngài? Hơn nữa, ngài đem Ngưu đầu nhân trở thành vật hy sinh cho dã tâm của ngươi sao? Ngưu đầu nhân tộc trưởng hiển nhiên bị những lời của Đoạn Vân làm hơi động tâm rồi . - Ta có năng lực làm cho người ta có thể gần như bất tử! Đoạn Vân cách nghiêm chỉnh . - Đoạn Vân đại nhân, ta biết ngài là tế tự, nhưng những lời này của ngài, có lẽ hơi quá đáng? Làm cho người ta bất tử! Việc này làm sao làm được chứ? - Đương nhiên ta phải những người chết, ý của ta là chỉ cần có ta dù vết thương trí mệnh, chỉ cần còn thở là ta có thể cứu sống . Đoạn Vân giải thích. - Ta vẫn chưa tin! Ngưu đầu nhân tộc trưởng vẫn với vẻ mặt tin như trước. Đoạn Vân cười đầy ý: - Tin hay do ngươi thôi, bất quá ta có thể thấy được ngươi có rất nhiều bệnh tật. Ngươi thường xuyên nửa đêm đau bụng, hơn nữa ngươi còn thường xuyên đái ra máu. Còn cách lớp quần áo ta cũng có thể biết tay trái của ngươi từng bị kiếm thương nghiêm trọng, các khớp xương trong người ngươi khi ẩm thấp lạnh lẽo đau đớn thôi. Hơn nữa, ta còn nhìn thấy ngươi mặc dù tuổi tác cao, từng đương, nhưng ngươi lại vẫn là xử nam, cả đời chưa hề thử qua đàn bà! Tộc trưởng đại nhân, ta như vậy có đúng ? Vị Ngưu đầu lão nhân càng nghe càng giật mình. thân bênh tật của mình mà bị Đoạn Vân liếc mắt nhìn thấy hết, hơn nữa những thứ khác lại có thể đoán ra được. Đây có còn là tế tự thuật của loài người nữa ? - Cho dù ngài có thể nhìn ra bệnh tật trong người ta, cũng chứng minh được cái gì? Cái đó chỉ có thể ngài là tế tự có năng lực kỳ lạ mà thôi. Lão Ngưu đầu nhân tộc trưởng vẫn ngoan cố như trước, quả thực đúng là ngoan cố như⬦ trâu! Thở dài, Đoạn Vân tiếp: - Được rồi! Ta đoán rằng các ngươi muốn thần phục ta rồi, tới lui cũng chẳng để làm gì, tại Á Cương chúng ta xây thành, ta hy vọng tộc trưởng đại nhân có thể giúp đỡ! - Đoạn Vân đại nhân, ! Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định giúp. Ngưu đầu nhân tộc trưởng lúc này lại tỏ ra rất hào sảng. - Ta muốn thuê nhóm tộc nhân của các ngươi xây thành! Ta ra giá người tháng năm kim tệ để thuê các ngươi, bao ăn ở. Nếu các ngươi thích kim tệ, ta đây có thể dùng giá nay ở thị trường Thiên Long trả cho các ngươi bằng lương thực! Ngươi xem có được . Ta biết tộc nhân các ngươi trước nay được ăn no, còn ta cần rất nhiều nhân thủ để xây dựng. Năm kim tệ cũng bằng với giá công nhân loài người rồi. Đoạn Vân cũng muốn trả giá quá cao, bằng có người cho rằng mình phá giá thị trường. Kỳ chiêu này của Đoạn Vân cũng là chiêu mũi tên bắn hai chim. Nếu Ngưu đầu nhân có cuộc sống sung túc ở Á Cương, bọn họ hiểu mình hơn. Hơn nữa cũng có loại ý nghĩ muốn có cuộc sống tốt hơn. Cứ như vậy, cho dù Đoạn Vân thể lôi kéo tất cả Ngưu đầu nhân, cũng có thể kéo được bộ phận khá lớn. Dù sao mâu thuẫn nội bộ ở nơi nào mà chẳng có! - Việc này ta có thể đồng ý được. Hơn nữa giá mà ngài đưa ra lại cao đến mê người như vậy! Được rồi, ta có thể cử vạn Ngưu đầu nhân thân cường lực tráng tới giúp cho ngài xây thành! Mà ta muốn lương thực đấy nhé, A Nhĩ Ti Tư cần kim tệ! Ngưu đầu nhân tộc trưởng cân nhắc kỹ càng lúc lâu, sau đó mới đáp ứng điều kiện này của Đoạn Vân. - Ba ngày sau, gọi người đến lấy phần lương thực nhé, sau đó các ngươi cùng với mà ta phái tới cùng nhau làm việc! Kế tiếp, Đoạn Vân trao đổi với Ngưu đầu nhân tộc trưởng hồi rồi giã từ. Sau đó hướng về bộ lạc Lang tộc tiến phát . Đáng tiếc, tộc trưởng Lang tộc nhận điều kiện gì của Đoạn Vân cả, đến cả khi Đoạn Vân đưa ra kế hoạch thuê người cũng đồng ý. Bất lực vì thuyết phục được, Đoạn Vân đành phải cắp đít bỏ . Dù sao mỗi người đều có ý nghĩ riêng! Bảy ngày sau, vạn Ngưu đầu nhân về đến Á Cương, còn phía Đoạn Vân số lương thực cũng được Ngưu đầu nhân hộ vệ Khai La đưa tới đó từ ba ngày trước rồi. Ngày thứ mười, tộc trưởng Miêu tộc Lạc Khắc Tây Á và Ước Hàn dẫn gần năm ngàn Miêu tộc, ngàn Hồ tộc, gần hai ngàn Hùng tộc, hơn ba ngàn Thỏ tộc, còn có vài tiểu bộ tộc khác nữa, tổng cộng hơn vạn người, cũng đến Á Cương. Ngày mười lăm, Địa tinh Cáp Nộ dẫn năm vạn Địa tinh và ba ngàn tù binh thực nhân ma thuận lợi về tới Á Cương. Điều làm Đoạn Vân hơi giật mình là, Địa tinh bộ lạc lại có mấy trăm Ải nhân công tượng. Nghe đây là nhóm trốn ra từ các quốc gia loài người. Sau đó Đoạn Vân đem mấy trăm Ải nhân này gia nhập vào nhóm của Cáp Lợi. giao cho Cáp Nộ và Địa tinh tộc trưởng tên là Đạt Lí Khắc phụ trách việc xây dựng Á Cương đại thành. Địa tinh tộc trưởng vừa thấy là biết người rất tinh minh rồi. Địa tinh bộ lạc vốn muốn thần phục Đoạn Vân, bất quá thấy quân dung và thực lực của đoàn người Cáp Nộ xong, cũng lập tức thỏa hiệp. Địa tinh vốn chủng tộc bé nhát gan, gặp phải những thế lực yếu bọn họ có thể thông qua việc cả đám xông lên, mới có dũng khí giết chết địch nhân. Nếu gặp phải đối phương mạnh mẽ, chỉ còn biết chạy trốn hoặc là đầu hàng thôi. Bất quá, Đoạn Vân phát ra đặc tính của chủng tộc này có thể sửa được. Dù sao Cáp Nộ cũng là điển hình! Hơn ba ngàn thực nhân ma tự nhiên phải làm nô lệ rồi, bất quá vì Đoạn Vân đối đãi với nô lệ rất tốt, nên mỗi thực nhân ma đều có thể được ăn no, mặc ấm. Cũng có hạn chế gì nhiều với bọn họ, quan trọng là có tượng dùng roi da quất người. Việc quản lý ba ngàn thực nhân ma cũng theo hình thức tự tuyển lấy đội trưởng từ trong nội bộ của họ, tự hành quản lý. Đoạn Vân chỉ cần mỗi ngày phân phối nhiệm vụ cho bọn họ là đủ rồi. , thực nhân ma đều là những lao động phổ thông rất tốt! Bọn họ mỗi ngày làm việc, phải là gấp hai lượng việc của ngưu đầu nhân bình thường. Trong khi xây thành, có vài thực nhân ma tranh thủ chạy mất nhưng Đoạn Vân cũng để ý. Vài tên này sau khi chạy trốn, mấy hôm sau lại mang hơn sáu ngàn thực nhân ma tới. Bọn họ khóc gào cầu Đoạn Vân thu hạ bọn họ làm nô lệ. Quả này làm Đoạn Vân dở khóc dở cười, đành phải thu hạ mấy tên tự động đến để cho người ta bóc lột! Đương nhiên, việc này sau . Sau đó mười mấy vạn người bắt đầu xây dựng tòa thành dương danh thiên hạ đến ngàn đời sau! Đoạn Vân rốt cục cũng có thể thư giãn vài ngày, tiếp tục yên tâm luyện công! Ở nhà mấy ngày nay, Đoạn Vân mỗi buổi tối đều mò vào phòng ngủ của Khải Sắt Lâm bận. Mỗi lần đều phải luyện công hồi. thể ngưng được, việc đó sướng nhủn cả người. Chân khí tăng vọt , nhưng lại có thể bay bổng lên chín tầng mây! Sướng quá a! Nhưng mà tối nay, Đoạn Vân quyết định rồi, đó là làm thịt Khải Lợi!
Chương 80. CUỒNG NGƯU TRUYỀN THUYẾT HÓA HÌNH NGƯU Khải Lợi, gần nhất mọi việc trong nhà nàng vẫn làm tốt chứ ? Đoạn Vân ôm Khải Lợi vẻ mặt hạnh phúc ngồi trước nhà nhìn cảnh mặt trời lặn đỉnh núi. Khải Lợi tươi cười dựa vào trong lòng Đoạn Vân. - Tất cả đều tốt, dù sao trước kia thiếp cũng là công chúa, cũng có chút ít năng lực quản lý. Vân, thị nữ Tiểu Nguyệt mà chàng an bài cho chúng ta có thể thả nàng về Nạp Lan , nàng dường như rất đáng thương mà. Vân! Khải Lợi ôm cánh tay Đoạn Vân như đứa làm nũng, vẻ mặt đầy khát vọng nhìn Đoạn Vân giọng ôn nhu. Đoạn Vân cảm thụ khoái cảm từ cánh tay truyền đến, vẻ mặt hưởng thụ trả lời: - Ta có thể thả nàng ấy ra, bất quá ta có điều kiện! - Điều kiện gì thế, chàng , chỉ cần thiếp có thể làm được, thiếp ứng chàng! Khải Lợi trả lời rất nhàng. Đoạn Vân dùng ánh mắt rất dâm tiện nhìn Khải Lợi từ xuống dưới, rồi lại từ dưới lên mấy lần liền, vẻ mặt rất bỉ ổi trêu chọc Khải Lợi: - Đêm nay phục vụ ta! Khải Lợi vừa nghe phun ra điều kiện như vậy lúc này hơi giật mình. Kỳ từ khi Đoạn Vân và Khải Lợi xác định quan hệ, đặc biệt là Đoạn Vân lại vì nàng và Khải Sắt Lâm ngại việc phải đối nghịch với đế quốc, Khải Lợi hoàn toàn giao hết tâm tình cho Đoạn Vân rồi. Hơn nữa, và Khải Sắt Lâm mỗi ngày đều sờ soạng đùa cợt với nhau trong phòng, Khải Lợi cũng đều thấy cả. Chịu ảnh hưởng của bọn họ, Khải Lợi cũng rất khát vọng nhận được sủng hạnh của Đoạn Vân. Nàng từng vô số lần tưởng tượng trong mộng việc xảy ra giường giữa nàng và . Dù sao Đoạn Vân cũng là nam nhân mà nàng thắm thiết, có thể hầu hạ nam nhân mình quý là việc mà mọi nữ nhân đều hướng tới. Chỉ có điều, Đoạn Vân là tên bại hoại, mỗi lần đều khuấy động dục hỏa của nàng làm nàng gần như chịu nổi, nhưng vẫn chưa có lần nào đem đao đem thương ra làm cả. Nàng rất khó hiểu vì sao Đoạn Vân phong tình lại "làm thịt" cả. Nàng thậm chí có ý muốn chủ động ⬜ câu dẫn⬝ , chỉ có điều rụt rè đặc hữu của thiếu nữ làm cho nàng phải tự khắc chế bản thân mình. Khải Lợi ngượng đỏ mặt, màu đỏ từ khuôn mặt nàng truyền ra hai tai, rồi xuống dưới, sau lưng, kiều đồn, đại thối, cuối cùng cả hai chân đều ửng hồng lên. Bất quá, nụ cười thẹn thùng mặt và ngọt ngào trong lòng cũng bị Đoạn Vân khám phá ra cả. Đoạn Vân lập tức ôm lấy cả người Khải Lợi mềm nhũn ra, bàn tay ma quái sờ soạng, khua loạn khắp nơi. - Vân, được, được làm ở chỗ này! - Được, chúng ta về phòng! Sau đó Đoạn Vân ôm Khải Lợi về phòng ngủ. Lúc này, lại có tên thủ hạ rất biết điều chắn ngang đường của Đoạn Vân. Tên này là Thú nhân kiếm thánh giữ cửa của Đoạn Vân. Bộ thấy làm như vậy là quấy rầy chuyện tốt của Đoạn Vân sao? - Thiếu gia, Ngưu Ma Vương đại nhân và đám Ngưu đầu nhân chiến sĩ gây chuyện ồn ào với đám làm thuê! - Ồn kệ bố nó, có cái gì đặc biệt đâu! thấy ta có việc chính phải làm sao? Cái gì, ngươi là ai cơ? Đoạn Vân rất giận trừng mắt nhìn tên thủ hạ hợp nhãn này, bất quá vừa nghe qua lập tức cảm thấy tình này có thể gây thành tai họa. Nếu là bọn Phì Tử thôi kệ chúng nó, nhưng Ngưu Ma Vương rất thành cơ mà, hơn nữa lại cùng là 'Ngưu' cả, bọn họ đúng ra phát sinh xung đột chứ hả? Than trời có biện pháp, ai kêu là chủ nhân làm chi! Buông Khải Lợi với vẻ mặt ai oán ra, Đoạn Vân hỏi: - Cuối cùng là chuyện gì thế? - Bọn họ thấy Ngưu Ma Vương đại nhân vừa thu được mấy đầu ma thú thủ hạ nên gây chuyện với Ngưu Ma Vương đại nhân, bọn họ trong số đó có đầu thủ hộ thánh thú của họ, hơn nữa bọn họ còn muốn Ngưu Ma Vương đại nhân trở thành tộc nhân của họ! - Khải Lợi, ngươi ở nhà chờ ta, ta xử lý chút. biết tại sao, ngày thường Khải Lợi rất quang minh đại nghĩa mà hôm nay lại có vẻ hơi bất mãn chu miệng ra. Đoạn Vân quay sang hôn lên đôi môi đáng chu ra của Khải Lợi, sau đó theo tên Thú nhân võ sĩ này tới trường. trường rất loạn, tất cả ngưu đầu nhân đều rất bối rối, còn Ngưu Ma Vương trừng mắt vẻ phẫn nộ nhìn đám Ngưu đầu nhân võ sĩ. - Chuyện gì thế ? Đoạn Vân đến giữa hai bên ghìm nhau tóe lửa. Phì Tử đứng bên xem náo nhiệt lại thở dài : - Ai, mới nhìn được chút xíu là hết rồi. - Đoạn Vân đại nhân, tiểu ngưu đầu nhân thủ hạ của ngài thu thủ hộ thú của Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta. Làm sao có thể bất kính với Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta như vậy được! Hơn nữa còn chịu trả thủ hộ thú cho chúng ta nữa. Lúc này đội trưởng Ngưu đầu nhân đứng dậy, vẻ mặt vừa sợ hãi nhưng rất phẫn nộ chỉ chỉ vào Ngưu Ma Vương. Còn lúc này Đoạn Vân mới phát phía sau Ngưu Ma Vương còn có đầu đại ngưu rất bồn chồn. Xem ra là vừa rồi Ngưu Ma Vương quá phẫn nộ nên phát ra uy áp dọa nó. - Ngưu Ma Vương, ngươi xem, chuyện gì thế này? Thấy ánh mắt của Đoạn Vân, Ngưu Ma Vương rất ôn thuận cúi đầu : - Lão Đại, cũng có chuyện gì, ta đây gần đây phải vẫn thu thủ hạ hay sao! Ta đây bất quá kiếm được con trâu già cấp tám ở gần Phất La Đa, sau đó ta đây mới nhận làm tiểu đệ. Thế mà đám tiểu ngưu ương bướng đó cứ khăng khăng nó là thủ hộ thú của chúng. Ngươi coi, ta đây chẳng lẽ bị khi dễ vậy sao. Thủ hạ của Phì Tử có hơn hai trăm rồi, còn tên phi long Tiểu Phi Hiệp có hơn mười con, nhưng ta đây sao! Bây giờ mới mười lăm người, nếu cộng thêm con này nữa cũng mới mười sáu, hơn nữa có con nào cấp tám cả, còn lại đều là cấp bảy, vất vả mới gặp được con cấp tám, ta đây buông tha đâu? Ta đây thể thông minh hơn Phì Tử, nhưng nhưng ta đây bại bởi tay Tiểu Phi Hiệp. Đoạn Vân dùng ánh mắt tinh quái nhìn Ngưu Ma Vương, xem ra Ngưu Ma Vương dưới ảnh hưởng của Phì Tử và mình, có thể khá trôi chảy rồi. Âu cũng là hoàn cảnh tạo ra nhân tài a! Bất quá, nhóm người Ngưu đầu nhân chiến sĩ cũng bị lời của Ngưu Ma Vương dọa ngu cả người. Những người ở đây là ai? Nhận lũ ma thú thủ hạ, hơn nữa có cả phi long đội! Chỉ là bọn chúng nhìn sao cũng ra bọn họ có thực lực gì cả. Cứ nhìn tên tiểu hỏa Ngưu Ma Vương trước mắt , nhìn qua gần như chẳng có thực lực gì cả. Bất quá trận uy áp kỳ diệu vừa rồi là chuyện gì thế nhỉ? Đội trưởng Ngưu đầu nhân vái Đoạn Vân rất lễ phép : - Đoạn Vân đại nhân, ta muốn hỏi chút, tên ngưu đầu nhân tiểu tử của ngài⬦⬦. - Ta phải Ngưu đầu nhân ! Lúc này Ngưu Ma Vương vừa nghe bọn chúng lại gọi mình là Ngưu đầu nhân rất khó chịu, tức giận mất khôn, uy áp cửu cấp nhất thời khống chế được, lần nữa xuất ra ngoài, vì đội Ngưu đầu nhân chiến sĩ đều đứng gân đó, lập tức có đám Ngưu đầu nhân sợ hãi ướt đầm lưng áo, thậm chí có hơn mười tên té xuống . - Ngưu Ma Vương! Đoạn Vân quay về Ngưu Ma Vương hét lớn tiếng, Đoạn Vân giận mà. Bị người ta quấy rầy chuyện tốt, ai có thể có tâm tình tốt cho được? Ngưu Ma Vương cúi đầu rất ủy khuất, giống như trẻ con phạm lỗi vậy! - Cửu cấp ma thú! Mẹ ơi, là cửu cấp ma thú! Vị đội trưởng Ngưu đầu nhân trợn tròn mắt khi phát ra thân phận của Ngưu Ma Vương. - Đoạn Vân đại nhân, xin hỏi bản thể của vị đại nhân này là gì? Vị Đội trưởng Ngưu đầu nhân hỏi Đoạn Vân rất cẩn thận. đùa, người có thể có cửu cấp ma thú làm thủ hạ chắc chắn phải là người đơn giản? Đoạn Vân hơi bực mình nhìn thoáng qua tên ngưu đầu nhân này, lạnh lùng : - Cuồng bạo dã ngưu! - Cái gì? Làm sao như vậy được? Chẳng lẽ truyền thuyết của bộ tộc là sao! Vị đội trưởng Ngưu đầu nhân giật mình kinh hãi. - Truyền thuyết gì? Đoạn Vân hỏi giọng khó hiểu . Ngưu đầu nhân liếc nhìn Ngưu Ma Vương vẻ sợ hãi, khép nép : - Trong truyền thuyết, những ngưu loại ma thú cửu cấp có thể hóa hình thành người được coi là thủ hộ thần thú của ngưu đầu nhân chúng ta, dẫn dắt Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta tới phồn vinh và thịnh vượng! Cái này gọi là Cuồng ngưu truyền thuyết! Ai cũng biết, chịu hạn chế về chủng tộc nên các loại ma thú ngưu loại, trư loại (trâu, lợn) có khả năng xuất cửu cấp. Đoạn Vân vừa nghe đến đây, con ngươi khỏi đảo mòng mòng. Xem ra nếu muốn thu phục Ngưu đầu bộ tộc đây là đột phá khẩu rất tốt. Chẳng qua cần phải sử dụng chút thủ đoạn. Dục cầm cố túng! Đoạn Vân quay về lão ngưu đứng phía sau Ngưu Ma Vương : - Ta thấy, ngươi cũng nên trở lại đỉnh núi của ngưu đầu nhân kia ! Con trâu già này hiển nhiên cũng chưa coi Đoạn Vân ra gì, còn lúc này Ngưu Ma Vương nhảy lên vỗ mạnh vào đâu con trâu đó. - Có nghe thấy , đó là lão đại của ta đây, ngươi biến về núi của ngươi . Mẹ kiếp, mất công quá. Đầu lão ngưu vừa nghe xong, hiển nhiên hiểu ra Đoạn Vân mới là chủ nhân chính thức, nên có chút nóng nảy: - Đại nhân, ta đây muốn trở về, ta đây muốn làm ma sủng cho ngươi thôi! Đoạn Vân quay về lão ngưu nổi giận gầm lên tiếng : - Biến, ngươi tại sao có thể làm ma sủng của ta được chứ! Ngươi là thủ hộ thú của Ngưu đầu nhân, lo mà làm thủ hộ thú . Ma sủng hàng ngũ của ta, bộ tưởng ma thú bình thường có thể gia nhập được sao. Hừ! - Đoạn Vân đại nhân, ngài có thể phái sủng vật phi hành của ngài rước tộc trưởng đại nhân được ! Tên đội trưởng Ngưu đầu nhân cầu với Đoạn Vân. - Có việc gì sao? Đoạn Vân hỏi . - Thủ hộ thánh thú của chúng ta xuất rồi, đây là kiện kinh thiên động địa đối với bộ tộc Ngưu đầu nhân chúng ta. Đội trưởng Ngưu đầu nhân trả lời rất hưng phấn. - Được rồi ! Tiểu Phi Hiệp, ngươi con phi long, đưa vị đội trưởng đại nhân này ! Được rồi, xin hỏi ngươi tên là gì? - Bội Kì! Đội trưởng Ngưu đầu nhân trả lời rất cung kính - Tốt lắm! Mọi người giải tán! Bội Kì, khi tộc trưởng các ngươi tới nơi, cứ bảo trực tiếp tới tìm ta nhé! - !
Chương 81. Hương diễm dụ hoặc nữ nô hành Sau khi cho mọi người giải tán, Đoạn Vân triệu tập mấy vị ma sủng lại để bàn bạc . - Phì Tử, ngươi vừa rồi hình như là chờ xem náo nhiệt phải ? Đoạn Vân ra vẻ hung hăng, giận dữ nhìn Phì Tử. Nhưng tên quỉ tinh linh Phì Tử này sớm guốc trong bụng Đoạn Vân từ lâu, hơn nữa cũng phát ra với cái thân thể mũm mĩm giống như tiểu hài tử năm sáu tuổi thế này mà giở các trò làm mình làm mẩy, làm nũng hay cào ngực rạch mặt ăn vạ trước mặt Đoạn Vân rất có ưu thế. - Lão Đại, ta đây có đâu? Ta đây ngoan mà, hơn nữa, ta đây là tiểu hài tử còn ngây thơ chưa hiểu nhiều đời mà! Đối với Ngài mà , xem ra nhân sinh quan và thế giới quan của ta còn chưa thành thục mà. Lão Đại, ngươi đừng hẹp hòi như vậy mà! Lão Đại, ta nghĩ đến kế hoạch rất hay! Phì Tử làm ra vẻ "ngây thơ... cụ" rất đáng quay về phía Đoạn Vân cười . - Kế hoạch zềề? - Lão Đại, đám ngưu đầu nhân đó phải là có Cuồng ngưu truyền thuyết gì gì đó sao? Chúng ta có thể để cho Ngưu Ma Vương đại ca thu phục cái đám nghé con đó. Như vậy phẩy tay là được rồi! - Linh tinh! Ta biết lâu rồi, còn phải đợi ngươi dạy ta sao. Bây giờ ta chờ Ngưu đầu Tộc trưởng tới tìm ta thôi! - Đoạn Vân cười cười rất quỷ dị . - Lão Đại, chúng ta cũng có thể dùng phương pháp đồng dạng thu phục Thú Nhân khác, thế nào hả? có gì hấp dẫn Lang tộc bằng cách dùng chiêu này, làm sao tạo ra hai lang hình ma thú cấp chín, chừng bọn họ có khi cũng có truyền thuyết nhân lang chó má gì gì đó! - Phì Tử cố gắng kỳ kèo nèo nhèo thuyết phục Đoạn Vân. Đoạn Vân ngẫm nghĩ lát, cảm thấy việc này chẳng đúng gì cho lắm, dù sao làm gì có chuyện xảo hợp như vậy chứ? Chẳng qua Đoạn Vân này ra lại có ý nghĩ khác, có thể có phương pháp buộc những dị tộc chịu đầu phục mình phải qui phục . Đoạn Vân : - Có thể thử qua lần, bất quá ta nghĩ cấp cho vài dị tộc đầu phục mình vài tên ma thú để làm Thủ hộ cho họ. Cứ như vậy, chỉ cần chúng ta khống chế được mấy Thủ hộ của bọn họ, chúng ta có thể khống chế cả đám dị tộc! Có điều, thực lực Thủ hộ thú phải đạt tới Thánh thú, ít nhất cũng phải cửu cấp. Cứ như vậy , sau thời gian nữa hãy lại, dù sao đám thủ hạ các ngươi còn chưa trải qua những thử thách kiểm định lòng trung thành! Từ từ thêm thời gian nữa mới biết chắc được! - Lão Đại, những lời này của ngươi ta đây nghe lọt lỗ tai tý nào cả! Cái gì gọi là biết có trung thành hay , ta đây tiểu Phì Tử cho ngươi biết nhé, Ma thú, giống như loài người, bọn họ cơ hồ tồn tại từ "phản bội". Chỉ cần bọn họ đầu phục ngươi họ cũng đương nhiên trở thành thành viên trong Gia tộc Trung Hoa. Ma thú chúng ta đây giống như loài người luôn luôn có rất nhiều mưu quỷ kế! - Vẻ mặt Phì Tử có vẻ rất mất hứng. Đoạn Vân vừa nghe xong, cảm thấy rất đúng, dù sao Ma thú phải là Nhân loại, lòng trung thành của bọn họ cơ hồ cần phải có thời gian khảo nghiệm làm gì. Mặc dù việc "thụ đảo hồ tôn tán" (cây đổ cáo chạy hết) phát sinh, nhưng đối với Ma thú mà , chỉ cần cây đổ, cả đám cáo bỏ . Xem ra tư tưởng của quả là hẹp hòi. Đoạn Vân rất tán thưởng Phì Tử đáng , cười : - Tốt, rất đúng! Như vậy , Phì Tử ngươi rút ra từ đám thủ hạ của mình vài tên có thực lực bát cấp chia xuống cho các tộc quy thuận chúng ta là Miêu tộc, Thỏ tộc, Hồ tộc, chia ra làm ba bộ phận khác nhau! Về phần chuyện làm tăng thực lực của chúng, để ta xem biểu của bọn họ . - Lão Đại, có thể làm được chuyện này đâu! Chúng ta phải phân phối cho Miêu tộc cái gì? Li miêu cao nhất chỉ tới thất cấp mà thôi, còn Thỏ tộc? Cao nhất chỉ có lục cấp! Hồ ly ra cũng có đồ cao cấp, nhưng trong đám thủ hạ của ta lại có Cửu Vĩ Hồ? - Phì Tử làm ra vẻ vô cùng khổ sở. Đoạn Vân vỗ mạnh vào đầu : - Ngươi biết quyền biến chút à, hổ phải họ nhà mèo sao, tìm kiếm vài con cọp bát cấp mà cũng tìm thấy sao? Cửu Vĩ Hồ hả, tự mình biết tìm à, Thỏ tộc cũng tương tự? Ta nhớ Phất La Đa còn có ba ngàn Hùng nhân chịu đầu phục ta, tên Phì Tử béo tròn cối xay này ta giao cho ngươi hết đấy! Ngươi tìm Ước Hàn, thuận tiện thu phục hết cái đám đầu cẩu nhân, đầu trư nhân cho ta. Nhớ là, ta muốn có thi thể. Nếu được, ngươi tự mình trở về, ngàn vạn lần được làm bất kỳ người nào thương vong, hiểu chưa? - ! - Phì Tử thở dài ảo não như ông già sắp xuống lỗ. - Hử? - rồi! Lão Đại, ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ ! Thấy trời tối rồi, lúc này Đoạn Vân mới nhớ tới việc Khải Lợi chờ mình. Đêm nay, rốt cục có thể như ý nguyện rồi! Đoạn Vân thẳng tới phòng của Khải Lợi, vừa vào đến nơi liền thấy có ai cả! Chẳng biết chạy đâu nữa! Biết thế nên đem mấy việc trong Gia tộc giao cho nàng, hôm nay, chuyện trọng yếu nhất của mình mà chịu đến giải quyết gấp cho mình. Lão bà này xem ra xứng đáng ngồi cái ghế đó! Sau đó Đoạn Vân cúi đầu ủ rũ về ngọa phòng của mình! muốn đẩy cửa bước vào, Đoạn Vân bỗng phát bên trong có động tĩnh! Thích khách à? Khả năng này rất thấp! Mấy tên gác cửa của mình đều là Kiếm thánh cả, ai có năng lực kinh người vượt qua được như vậy! Nghe tiếng hít thở này hình như là đàn bà. Khải Sắt Lâm? giống! Được rồi, chẳng lẽ là Khải Lợi? Xem ra tiểu mỹ nhân chơi trò ú tim, ở chỗ này chờ ta, đúng, đúng a! Sau đó Đoạn Vân đẩy cửa vào, cố ý làm bộ phát giường có người núp. Cởi sạch quần áo, Đoạn Vân tới bên giường, cố ý câu: - Ai nha, đáng tiếc, Khải Lợi có ở nhà, nếu nàng ở đây tốt biết bao! đúng, phản ứng đúng, người này ràng là rất khẩn trương, lại còn có vẻ sợ hãi nữa! Thích khách rồi! Đoạn Vân cố ra vẻ tỉnh táo, đánh giá sơ qua về thực lực của đối thủ. Nhưng ngạc nhiên phát đối phương là người có cường lực gì. thế giới này, có hai loại người có thể làm được điều đó. là người thường, hai là dạng đại cao thủ giống như Diệp Thành, nhưng phải phục dụng Tẩy Tủy Đan rồi cơ. Hiển nhiên, nữ nhân này phải là dạng người sau, vì Đoạn Vân cảm nhận được sợ hãi của nàng. Đoạn Vân đoán ra nữ hài này là ai rồi. Nàng đúng là người là nữ nô của mình, Nạp Lan Như Nguyệt. Đoạn Vân vận hành chân khí, lợi dụng thân pháp linh hoạt, từ bên trái nhanh chóng lật tung chăn lên, rồi nhanh chóng chuyển tới phía bên phải giường, tay vung lên điểm huyệt liên tục. Nhưng khi chuyển sang bên phải, lại phát Nạp Lan Như Nguyệt cả thân mình trắng muốt chẳng mặc cái gì cả nằm giường. có động tác gì, cũng có vũ khí gì. - Tiểu Nguyệt nữ nô, ngươi tại sao ở chỗ này? - Đoạn Vân hỏi rất nghiêm túc. Nạp Lan Như Nguyệt hơi sợ hãi, hai tay ôm lấy ngực. chứ, đây là thân thể quá hấp dẫn đủ giết chết sạch mọi nam nhân đời. Đùi ngọc thon dài sexy, cặp eo thon thon thắt lại, tiểu phúc chỉ có chút mỡ thừa, bộ ngực vươn cao như núi, lại còn dung nhan tuyệt thế kia nữa chứ. Tất cả tất cả đều là vũ khí hạt nhân đối với tất cả nam nhân đời! Tên Đoạn Vân kia ánh mắt tóe lửa, ngừng quét tới quét lui người nàng, từ khi vừa mới thấy cảnh này, đồng tử lồi ra của Đoạn Vân chưa bây giờ có thể rời khỏi người nàng. Hơn nữa, nàng tiểu tinh này lại còn ngừng làm vài động tác rất mê người, muốn giết người hơn nữa là nàng cơ bản chỉ cố tình nửa kín nửa hở, làm người ta sinh ra loại cảm xúc tò mò mãnh liệt. Đoạn Vân dù sao cũng là thanh niên thế kỷ 21 có hạnh kiểm tốt, loại hấp dẫn này chưa đủ để làm cho Đoạn Vân mất lý trí. Đoạn Vân ra vẻ bỉ ổi tiến lên sờ mó bộ ngực vươn cao, rất mềm mại mà cũng rất rắn chắc này! Loại cảm giác vừa mềm vừa rắn này quả là hấp dẫn Đoạn Vân. Bất quá, trong khi Đoạn Vân vừa làm như vậy lại vừa phun ra câu: - Xem ra được tốt như Lâm Lâm nhỉ! Kỳ Khải Sắt Lâm, Khải Lợi, cùng với hai thị nữ của Đoạn Vân đều trải qua vài lần tẩy cân phiệt tủy. Thân thể tuyệt vời của bọn họ tuyệt đối vượt qua bất kỳ loại đàn bà nào. Đó mới là hấp dẫn chính thức, hơn nữa quan trọng nhất chính là, các nàng tâm thích mình. Tình mới có thể cho chất lượng cao được! - ! Tại sao phải làm như vậy? Sắc mặt Đoạn Vân rất bình tĩnh, dục hỏa được áp chế hoàn toàn. đứng lên, mặc quần áo vào. Nạp Lan Như Nguyệt giật mình, nàng tuyệt đối ngờ thân thể động lòng người của mình lại có hấp dẫn gì với Đoạn Vân như thế ! Nàng tuyệt đối nghĩ đến điều này. Nàng thấy trước giờ Đoạn Vân đúng là tên háo sắc mười mươi, chỉ cần nàng hy sinh thân thể ngà ngọc của mình, nhất định có thể mê hoặc được Đoạn Vân, để khuất phục phải quì xuống dưới chân mình. Như vậy, việc phục quốc của Nạp Lan có thêm hi vọng! Đáng tiếc, nàng phát ra nàng hiểu về Đoạn Vân còn quá ít. Nam nhân này tựa như mê cung làm cho người ta thể nào hiểu thấu được. - Ta ⬦⬦ thích ngươi mà! Lúc này, Nạp Lan Như Nguyệt quyết định tiếp tục diễn trò. Đoạn Vân cười cười, biểu tình vẻ mặt rất phong phú. nâng cằm đại mỹ nhân lên, nhìn thẳng vào mắt nàng : - Từ trong mắt ngươi, ta thấy chân thành của ngươi, ngươi đối với ta vẫn tồn tại ít hận ý như trước. Hơn nữa, ngươi chớ quên, ngươi là nữ nô đó! Ngươi có tư cách gì mà thích với lại thích ta? Hừ! Thân thể... ngàn vàng này của ta tùy tiện để cho ngươi thích là thích được ngay à? Rút lại những lời giả dối đó , làm như vậy chỉ làm ta cảm thấy thêm ghê tởm! - Ngươi... đến tột cùng là muốn ta phải làm như thế nào? Tử dân Nạp Lan của ta phải chịu đau khổ! Ta phải về cứu họ! Thấy quỷ kế của mình bị phá tan, Nạp Lan Như Nguyệt rốt cục thèm che dấu nữa, nàng từ giường đứng phắt dậy gào lên, tuy ánh mắt nhìn Đoạn Vân vẫn có vẻ hơi sợ hãi như trước. Rất tiếc là lần này, Đoạn Vân thấy được ánh mắt của nàng. Bởi vì giường cũng khá cao, khi Như Nguyệt đứng lên chỉ có mảnh rừng rậm rạp tơ non mơn mởn thơm lừng đập ngay vào mặt Đoạn Vân...!
Chương 82. Dẫn Dụ Thành Công Sắc Lang Toại Oa! nam nhân mà thấy được cái nơi động đào bí mật chết người của nữ nhân phải có phản ứng như thế nào? chắc phải muốn làm chút gì chứ nhỉ? Rất ràng, Đoạn Vân là nam nhân, hơn nữa lại là nam nhân cực kỳ máu chiến trong số các nam nhân. biết có người con vừa đẹp mê hồn vừa còn là băng trinh xử nữ chuẩn bị sẵn bữa tiệc lớn tuyệt mỹ, còn mình lại lúc rất đói bụng, hơn nữa quan trọng nhất là, đồ ăn ngon đó bị hạ độc! Nạp Lan Như Nguyệt đúng là bữa tiệc lớn, hơn nữa nàng lại muốn dùng thân thể ngàn vàng của mình khêu gợi, dẫn dụ hầu mong khống chế được Đoạn Vân, ngây thơ nghĩ rằng Đoạn Vân giúp nàng phục quốc. Nhưng Đoạn Vân là ai kia chứ? Những mỹ từ đại loại như "vô lương vô lại", "mặt mỏng như cái thớt" đối với Đoạn Vân mà vẫn đủ để diễn tả được con người . Do đó, Đoạn Vân quyết định làm chuyện rất vô sỉ : Ăn xong rồi quẹt mồm luôn, nhận hóa đơn! Miếng ngon ta cứ ăn xong No nê quất ngựa truy phong... chạy dài! Nhìn thấy thân thể diễm lệ mê người của Nạp Lan Như Nguyệt, rồi mùi hương xử nữ cứ ngào ngạt tỏa ra, dục hỏa của Đoạn Vân lại nổi lên. Bất quá lần này Đoạn Vân có bị áp lực buôc phải đè nén dập lửa nữa. Vừa rồi sở dĩ phải trấn áp dục hỏa, là vì hơi lo lắng biết Như Nguyệt làm loạn với mình như thế nào, còn bây giờ biết nàng cần mình, vậy mình còn có cái gì phải lo lắng nữa? Để mặc cho dục hỏa bùng phát mãnh liệt chút cũng được! Đoạn Vân trầm mặc ba giây, còn Như Nguyệt dưới con mắt tóe lửa của Đoạn Vân có vẻ hơi khiếp ý, thân thể có xu hướng co rút lại. Bất quá những cử chỉ dấu đầu lòi đuôi của nàng chỉ làm cho ngọn lửa dâm tà của Đoạn Vân đạt tới cao trào kịch liệt hơn, rốt cục bộc phát! Đoạn Vân vận khởi chân khí toàn thân, gầm lên tiếng cuồng bạo! Cứ như vậy, tất cả quần áo Đoạn Vân toàn bộ bị xé tan ra tung bay lả tả trong phòng. Cả người Đoạn Vân chẳng còn thứ gì cả, trực tiếp nhảy dựng lên, như con hổ chụp mồi lao thẳng vào Nạp Lan Như Nguyệt đứng giường. Lúc này làm gì còn có ý thức thương hoa tiếc ngọc gì gì đó nữa! Đoạn Vân đè cả người lên Tiểu Nguyệt. Cả phần và phần dưới thân thể, cộng thêm hai tay ngừng vần vò máy mó thỏa sức tung hoành... Tiểu Nguyệt hiển nhiên bị hung mãnh của Đoạn Vân dọa cho sợ chết khiếp. Nàng vốn là muốn dùng sắc đẹp dẫn dụ Đoạn Vân, nhưng ngờ Đoạn Vân lúc này đè nàng ra rồi dùng sức mạnh chiếm đoạt! Nàng biết phải làm như thế nào. Nàng muốn giãy dụa, nhưng thân thực lực của nàng bị Đoạn Vân phong bế từ lâu. nữ tử có thân thể suy nhược như vậy làm sao phản kháng được Đoạn Vân đà tiến công mãnh liệt như thế! Nàng muốn kêu lên, nhưng lý trí cho nàng biết có lẽ nên để như vậy có thể đạt tới mục đích của mình. Hơn nữa, cái miệng tham lam của Đoạn Vân rất nhanh chụp lấy cặp môi nhắn thơm lừng của nàng. Đầu lưỡi của Đoạn Vân nhân lúc trong khi nàng muốn kêu lên, lao thẳng vào, rồi ngừng chọc ngoáy. Rất nhanh, đầu lưỡi Tiểu Nguyệt bị Đoạn Vân bắt làm tù binh. Hơn nữa Tiểu Nguyệt giật mình khi thấy cái lưỡi thơm tho bé của nàng lại tự giác thu hồi, ngược lại lưỡi nàng cũng cuộn vào trong miệng Đoạn Vân, hương vị ngọt ngào của hai người ngừng giao hỗ. Hai tay Đoạn Vân cũng gạt tay Tiểu Nguyệt ra. Bởi vì, chúng tìm được chỗ có thể phát huy công kích: đồi cao nhũ phong! Hai bàn tay tà ác của Đoạn Vân ngừng xoa nắn bộ ngực nhô lên của Tiểu Nguyệt, đem hai cái bánh bao to nhào nặn làm ra đủ mọi loại hình dáng. Tiểu Nguyệt bắt đầu phát ra những tiếng kêu rên rỉ, những tiếng nấc dập dồn! Nàng tự mình cũng biết vì sao bản thân lại thấy thích cảm giác tuyệt vời này như thế. Dần dần nàng mê man , luồng hồng lưu từ hạ thể cũng bắt đầu "cuồng dũng" tràn trề dầm dề phún xuất! Cảm nhận được cỗ khí nóng ấm từ hạ thể Tiểu Nguyệt, tiểu đệ đệ của Đoạn Vân chịu kích thích rất lớn, sớm "giương cao nòng pháo" rồi, rốt cục cũng tìm được sào huyệt địch nhân. Vì vậy Đoạn Vân đột ngột động thân, tiểu Đoạn Vân trực tiếp phá thành đoạt lũy! Kiếm đâm vào ba phần, máu phụt ra ba thước...! Trong khoảng khắc, đại lục thượng lại có biến thành người đàn bà hoàn mỹ! - A! Tiểu Nguyệt cố hết sức gào lên, cảm giác đau đớn kịch liệt và căng cứng từ hạ thể làm cho nàng cau mày. Đoạn Vân tráng kiện còn ⬘Tiểu Đoạn Vân⬙ đúng là kiện vũ khí trí mạng, loại đau đớn mãnh liệt kết hợp với cảm giác thoải mái giao thoa với nhau làm cho Tiểu Nguyệt vừa sợ hãi vừa khát vọng! Dần dần, sợ hãi qua mau, đau đớn cũng còn, chỉ còn lại cảm thoải mái phiêu phiêu dục tiên và kích thích linh hồn xuất khiếu. Nạp Lan Như Nguyệt cứ dập dềnh như trong sóng nước! Nàng rên rỉ ngừng, lắc lư qua lại. Hai tay ngừng vuốt ve sau lưng và trước ngực Đoạn Vân, ngừng ôm hôn . Vào khoảnh khắc nhập thể đó, Đoạn Vân cũng cơ hồ muốn trầm luân. Nạp Lan Như Nguyệt đích là vưu vật trời sinh, nàng là cực phẩm làm cho tất cả nam nhân đời hướng tới, rất chật hẹp, cũng rất sâu, cơ hồ mút rất chặt, còn vô cùng nóng ấm, lại sở hữu cảm giác như uống thuốc phiện trong truyền thuyết! Cộng thêm với vóc người ngạo nghễ hoàn mỹ tuyệt vô cận hữu và những đường cong bốc lửa, đều là đối tượng mà Đoạn Vân luôn luôn say đắm. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Tiểu Nguyệt là nữ nô của mình, có cơ sở cảm tình gì sất. Đoạn Vân muốn làm gì cứ làm như thế ! Loại kích thích này tuyệt đối rất kích động. Vận chuyển chân khí vòng, Đoạn Vân càng sinh long hoạt hổ, tiếp tục gần hai giờ, thay đổi mười mấy tư thế, Đoạn Vân sau đó mới luyến tiếc mà phún phát. Trong lúc đó, kể từ lần đầu phá quan tới giờ Tiểu Nguyệt mê lịm sung sướng mười mấy lần, cũng hôn mê đắm chìm vào tột khoái vài lần. May mà chân khí của Đoạn Vân với những tinh hoa làm dịu , nàng bây giờ ôn nhu nằm trong ngực Đoạn Vân, đôi tay ngà ngọc bé vuốt ve người Đoạn Vân, lần nữa lại sắp gây nên cuộc chiến tranh đẫm máu! Kiểm tra chút chân khí trong cơ thể, Đoạn Vân xúc động cười to lên. Hôm nay chân khí trong người Đoạn Vân sau khi cùng Tiểu Nguyệt song tu đạt tới cảnh giới bát cấp rồi, hơn nữa chân khí cũng có đột phá tới tầng thứ ba. Thêm vào đó, Đoạn Vân vốn có cảm giác năng lực đặc thù, có thể để nhắm mắt lại vẫn có thể "thấy" khoảng gian chung quanh phạm vi mười thước. Loại cảm giác này rất tuyệt vời. Khi chân khí còn ở tầng thứ nhất, vượt qua được thước, khi ở tầng thứ hai, cũng khoảng năm sáu thước. Hôm nay Đoạn Vân có thể cảm giác được vật xung quanh mười thước, cứ như vậy sau này bất kỳ ai nếu muốn ám sát còn khó khăn hơn là ám sát Kiếm Thần. Hơn nữa, với thực lực của mình bây giờ, phối hợp với khinh công và chiêu thức tuyệt diệu, tuyệt đối có thể đánh bại trung cấp Kiếm thánh, chống lại Kiếm thánh hậu giai cũng bại, cho dù nếu gặp phải Kiếm Thần cũng có thể toàn mạng vừa bỏ chạy vừa thè lưỡi ra trêu! Vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn ôm Tiểu Nguyệt vào lòng, Đoạn Vân giọng rất ôn nhu: - Tiểu Nguyệt, ngươi là đàn bà của ta, sau này ngươi cứ an tâm mà làm nữ nô cho ta! cần phải nghĩ chuyện phục quốc nữa. Ở đây cũng tốt mà! Tiểu Nguyệt vừa nghe Đoạn Vân , thần sắc lộ vẻ thương cảm, nàng ngước lên nhìn Đoạn Vân, trong mắt có vương vài tia sáng mà trước kia bao giờ có. Thần sắc nàng hơi bi ai : - Tại sao ngươi còn muốn ta làm nữ nô cho ngươi, chúng ta ⬦ấy ấy mà... Đoạn Vân vuốt ve Tiểu Nguyệt thương tâm, cười : - Ngươi trước kia đúng là nữ nô của ta, chẳng lẽ ngươi thích? Hơn nữa nữ nô bồi tiếp chủ nhân ngủ đó là việc thiên kinh địa nghĩa, ngươi có ý kiến gì sao? - Nhưng ta nhận thấy ngươi phải loại người này, theo ta được biết, ngươi rất thông cảm với nô lệ, ngươi từng giải phóng tất cả nô lệ của ngươi ! Ngươi thống hận việc mua bán nô lệ mà! Nạp Lan Như Nguyệt có vẻ kích động. - Phải đó? Ta gần đây nhất phải bắt mấy ngàn Thực nhân ma làm nô lệ sao? Bây giờ lại như thế? - Đoạn Vân cười biện bác. - Nhưng ngươi đối với bọn họ tốt lắm, ngươi cho bọn họ thức ăn sung túc, hơn nữa ngươi trước giờ đối đãi giống như nô lệ, bọn họ đều rất cam tâm tình nguyện! Tại sao ngươi thể tốt hơn với ta chút xíu nào cả? - Nạp Lan Như Nguyệt vẫn kích động như cũ. - Chẳng lẽ ta đối xử với ngươi bất hảo sao? Ta cho ngươi ăn no? Cũng cho ngươi mặc ấm? Thần sắc Đoạn Vân trở nên nghiêm túc. - Nhưng ta trước kia là Công chúa cao quý mà! Đoạn Vân mang theo ánh mắt trêu chọc nhìn vẻ mặt kích động của Tiểu Nguyệt, : - Ngươi trước kia là Công chúa đúng rồi, nhưng cũng cao quý lắm! Nhất là khi ngươi chẳng phân biệt được thanh hồng tạo bạch trắng đen gì hết đem tội Nạp Lan diệt vong đổ lên đầu Đoạn Vân ta. Ngây thơ, dung tục, còn có loại biết đời nữa ! Ngươi có biết ta lúc trước tại sao bắt ngươi làm nữ nô cho ta ? Ta chính là muốn để cho ngươi biết, ai trời sinh là cao quý cả. Ngươi gia thế hiển hách chỉ có thể đại biểu cho việc tổ tiên của ngươi có bổn , ngươi và ca ca ngươi thể bảo vệ cho Nạp Lan, Thiên Long chỉ cần tháng đánh cho các ngươi đại loạn, nghiền nát mọi kháng cự, có thể lên điều gì? Việc này đơn giản là dùng phương thức trực tiếp nhất chứng minh sáng tỏ việc huynh muội các ngươi vô năng mà thôi! Như vậy làm sao trách Đoạn Vân ta được? Hơn nữa, Đoạn Vân ta lúc đó còn là thần dân của Thiên Long, cho dù là ta trực tiếp mang binh tiêu diệt các ngươi, vậy cũng là do Nạp Lan các ngươi vô năng hèn yếu thôi! nên đem nguyên nhân thất bại qui chụp cho địch nhân cường đại, mà xem bản chất. Địch nhân cường đại, dùng cách đơn giản hơn phải là mình yếu đuối và vô năng! Nghe Đoạn Vân thuyết tràng, Như Nguyệt tràn đầy cảm xúc. Đúng vậy, chính là mình vô năng quốc gia mới bị diệt vong! Tất cả chỉ có thể tự trách mình. Nạp Lan Như Nguyệt cũng giật mình, nàng hoàn toàn ngờ Đoạn Vân Tế tự lại có thể giải thích việc chính trị sâu sắc như thế, nàng cẩn thận đánh giá tên nam nhân xấu xa luôn luôn cười cợt trước mắt, rất muốn biết tên chủ nhân danh nghĩa đó đến kỳ cùng là cái dạng gì! - Chủ nhân, Tiểu Nguyệt sau này dám nữa! Tiểu Nguyệt sau này nhất định hảo hảo hầu hạ chủ nhân! Tiểu Nguyệt quay sang vái Đoạn Vân sâu. Lần này Đoạn Vân thấy trong đáy mắt Tiểu Nguyệt chân thành sâu sắc, hơi giật mình, bất quá còn nhiều dịp khác để cao hứng. Xem ra lại thêm thiếu nữ bị mình chôm chỉa được trái tim rồi, là đáng mừng đáng mừng! - Chết rồi! Khải Lợi còn chờ ta? Ta phải đây! Đoạn Vân đột nhiên nhớ tới mình có ước định với Khải Lợi, vội vàng đứng dậy mặc quần áo. Nhưng quần áo của mình đều bị mình xé toạc ra hết rồi, vì vậy vội vàng lấy từ gian giới tử xuất ra bộ khác! Ra khỏi phòng, Đoạn Vân vận chân khí lên, lao thẳng như tên bắn về phía phòng ngủ của Khải Lợi!