Chương 22
Shere tùy tiện đoạt lấy hơi thở của Tô Lị, trằn trọc triền miên, đầu lưỡi của thâm nhập vào trong miệng , cuốn lấy đầu lưỡi của , càng ngày động tác lại càng lớn mật.
Tô Lị có kỹ thuật cao thâm như Shere nên dần cảm thấy khí xung quanh trở nên ít , mà môi cũng truyền đến cảm giác đau nhói.
Lúc Tô Lị thể hô hấp được nữa Shere đột nhiên buông ra. Ánh mắt Tô Lị mơ màng nhìn Shere, hơn nữa lúc nãy vừa bị mất máu quá nhiều cho nên cơ thể đứng vững, vì vậy cả người đều do Shere đỡ lấy.
“Em muốn thấy Lilith phải ? Vậy ta cho em thấy.”
Tô Lị đưa tay lên chà xát cánh môi ửng đỏ. giờ ngay cả khí lực mắng người cũng có cho nên chỉ có thể gật đầu.
Shere xoay người vào tầng hầm khác phía bên kia chỗ hai người đứng. tay Tô Lị xoa xoa cái đầu vẫn còn choáng váng, tay cầm lấy vạt áo của Shere, cố gắng đuổi kịp cước bộ của .
Bước chân hai người dừng lại trước cái giá vẽ. Tô Lị ngẩng đầu nhìn lên, bên giá vẽ là bức họa được phủ kín bằng mảnh vải màu trắng.
Tô Lị tiến lên, đưa tay kéo mảnh vải trắng xuống, bức họa vô cùng quen thuộc dần dần lên trước mắt .
Trong bức họa chính là có dung nhan vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cùng với hai mắt và đôi môi đỏ như máu diễm lệ mà dã.
Bức họa mà Tô Lị vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng lại xuất trước mặt lần nữa.
ràng khí nơi này vẫn luôn ẩm thấp, nhưng bức họa hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào, vẫn hoản hảo như lúc ban đầu.
Tô Lị cúi người xuống, khi nhìn kỹ vào mu bàn tay của trong bức họa mới thấy giống hệt như bức họa mà nhìn thấy trước khi xuyên qua nơi này, cả hai đều có cái ấn ký giống như số bảy.
Tô Lị nhìn lại ấn ký hình số bảy của trong bức họa, có chút do dự. Có phải chỉ cần đưa tay chạm vào ấn ký này, tất cả mọi chuyện trở về vạch xuất phát ban đầu hay ?
Lúc đó, được trở về thế giới của , thế giới hề tồn tại ma cà rồng. vẫn là sinh viên đại học bình thường, trải qua cuộc sống vô cùng bình thường, vẫn nảy sinh lòng tò mò đối với những điều kỳ bí.
Khẽ nhắm mắt lại, Tô Lị lấy hết quyết tâm đưa tay của mình chạm vào cái ấn ký kia. Nhưng mọi việc lại như tưởng tượng, bởi vì hề xuất tia bạch quang nào, mà cơ thể của cũng xuất cảm giác gì khác thường.
Tô Lị mở to hai mắt ra, vươn tay lặp lại động tác vài lần, nhưng ấn ký kia cũng có phản ứng gì khác thường.
“Em làm gì vậy? Shere đứng bên cạch Tô Lị mang theo vẻ mặt khó hiểu khi nhìn thấy động tác kỳ lạ của .
“Tại sao lại có gì xảy ra? Shere, tại sao ấn ký này có chút phản ứng nào?’
“Ấn ký nào?”
“Ngài xem, mu bàn tay của Lilith có ấn ký hình số bảy, nếu như để tay chạm vào ấn ký này phải có đạo bạch quang xuất mới đúng.” Tô Lị chỉ vào mu bàn tay để trước ngực của Lilith, vẻ mặt của mờ mịt, vì vậy ý thức được lời mình vừa ra chính là kinh người.
Shere nhìn về phía chỗ Tô Lị chỉ và vẫn thấy mu bàn tay của Lilith cái ấn ký nào, nhưng biểu cảm của Tô Lị cho Shere biết dối.
Bỗng nhiên Shere nghĩ tới vấn đề, biểu cảm gương mặt có chút biến hóa, bắt lấy cổ tay của Tô Lị hỏi: “Có phải em nhìn thấy cái gì hay ?”
Chẳng lẽ nhìn thấy thứ gì mà ngay cả Shere cũng thể thấy sao?
Vẻ mặt mờ mịt của Tô Lị có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Shere thể nhìn thấy ấn ký mu bàn tay của Lilith? Nhưng bức họa này ràng là Lilith để lại cho Shere, tại sao ngài ấy lại nhìn thấy?
Nhất thời Tô Lị biết nên trả lời như thế nào, bất an trong lòng ngày càng dâng lên. Bỗng nhiên cổ tay truyền đến trận nhói đau do vật cứng đâm vào, làm cúi đầu xuống nhìn...
Dưới tầng hầm u, chiếc nhẫn tay Shere tản chút lam quang nhợt nhạt, Tô Lị xuất thần nhìn chăm chú vào viên kim cương màu lam được mài nhẵn chiếc nhẫn, tựa hồ hình dáng của nó có vài phần tương tự với góc ấn ký mu bàn tay của Lilith.
“Shere, mau đưa cho tôi chiếc nhẫn của ngài!”
Thấy Shere vẫn trả lời, Tô Lị tự tay mở bàn tay của ra, trực tiếp tháo chiếc nhẫn xuống.
Tô Lị cầm chiếc nhẫn trong tay, nghiền ngẫm chăm chú nhìn nó lâu, lúc này càng khẳng định hình dáng của viên kim cương chiếc nhẫn tựa hồ rất giống với góc của ấn ký kia. Đột nhiên vang lên tiếng “Két”, Tô Lị cũng biết đụng vào chỗ nào mà viên kim cương chiếc nhẫn bỗng nhiên rời ra, rơi vào trong tay Tô Lị.
Shere thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên. Có thể dễ dàng hiểu được rằng Shere cũng hề biết viên kim cương chiếc nhẫn này còn có thể tách ra như vậy.
Tô Lị dùng theo ánh mắt nghi hoặc, cầm viên kim cương để vào góc của ấn ký mu bàn tay của Lilith.
Kích thước của nó... ngờ lại hoàn toàn phù hợp.
Mà Shere vốn nhìn thấy ấn ký kia giờ phút này ấn ký đó dần dần lên trước mắt.
Sau khi Tô Lị cầm viên kim cương bỏ vào đột nhiên có số trí nhớ kỳ quái tiến thẳng vào não của nàng.
xinh đẹp dị thường, bên người còn có đứa trẻ có khuôn mặt vô cùng khả ái.
Hai tay Tô Lị ôm lấy đầu đau nhức của mình. Hình ảnh này càng ràng đầu của lại càng đau hơn.
Shere ngạc nhiên nhìn ấy ký vừa xuất trước mắt, rồi lại bất ngờ nắm lấy hai vai của Tô Lị áp vào tường.
“Cuối cùng em là ai?”
Tô Lị khinh ngạc nhìn Shere. là ai? giờ cũng biết mình là ai.
Từ bị cha mẹ vứt bỏ ở nhi viện, biết bản thân mình ở chỗ nào, cũng biết cha mẹ mình là ai. Thậm chí tên của bây giờ cũng là do viện trưởng đặt cho .
Lưng Tô Lị hơi đau vì bị đụng mạnh vào tường, cau mày trả lời: “Tôi... tôi là Tô Lị.”
“Vậy làm sao em có thể biết được bí mật đằng sau bức họa của Lilith?”
Bức họa này mình ngắm nhìn vài trăm năm cũng phát được mu bàn tay của Lilith có cái ấn ký nào, cũng càng biết được hóa ra viên kim cương chiếc nhẫn của mình thế nhưng lại có thể khớp với ấn ký đó. Thế nhưng trước mặt lại có thể dễ dàng phát bí mật trong bức họa này của Lilith.
Rốt cuộc này có quan hệ gì với bức họa của Lilith?
Nếu như chỉ có mới có thể thấy được ấn ký mu bàn tay của Lilith, vậy cũng đại biểu cho việc chỉ có mình mới có thể tháo gỡ được nguyên nhân Lilith biến mất, hơn nữa cũng rất có thể tìm được Lilith?
Last edited by a moderator: 25/7/17