1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Tước - Cố Dao

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22


      Shere tùy tiện đoạt lấy hơi thở của Tô Lị, trằn trọc triền miên, đầu lưỡi của thâm nhập vào trong miệng , cuốn lấy đầu lưỡi của , càng ngày động tác lại càng lớn mật.

      Tô Lị có kỹ thuật cao thâm như Shere nên dần cảm thấy khí xung quanh trở nên ít , mà môi cũng truyền đến cảm giác đau nhói.

      Lúc Tô Lị thể hô hấp được nữa Shere đột nhiên buông ra. Ánh mắt Tô Lị mơ màng nhìn Shere, hơn nữa lúc nãy vừa bị mất máu quá nhiều cho nên cơ thể đứng vững, vì vậy cả người đều do Shere đỡ lấy.

      “Em muốn thấy Lilith phải ? Vậy ta cho em thấy.”

      Tô Lị đưa tay lên chà xát cánh môi ửng đỏ. giờ ngay cả khí lực mắng người cũng có cho nên chỉ có thể gật đầu.

      Shere xoay người vào tầng hầm khác phía bên kia chỗ hai người đứng. tay Tô Lị xoa xoa cái đầu vẫn còn choáng váng, tay cầm lấy vạt áo của Shere, cố gắng đuổi kịp cước bộ của .

      Bước chân hai người dừng lại trước cái giá vẽ. Tô Lị ngẩng đầu nhìn lên, bên giá vẽ là bức họa được phủ kín bằng mảnh vải màu trắng.

      Tô Lị tiến lên, đưa tay kéo mảnh vải trắng xuống, bức họa vô cùng quen thuộc dần dần lên trước mắt .

      Trong bức họa chính là có dung nhan vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cùng với hai mắt và đôi môi đỏ như máu diễm lệ mà dã.

      Bức họa mà Tô Lị vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng lại xuất trước mặt lần nữa.

      ràng khí nơi này vẫn luôn ẩm thấp, nhưng bức họa hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào, vẫn hoản hảo như lúc ban đầu.

      Tô Lị cúi người xuống, khi nhìn kỹ vào mu bàn tay của trong bức họa mới thấy giống hệt như bức họa mà nhìn thấy trước khi xuyên qua nơi này, cả hai đều có cái ấn ký giống như số bảy.

      Tô Lị nhìn lại ấn ký hình số bảy của trong bức họa, có chút do dự. Có phải chỉ cần đưa tay chạm vào ấn ký này, tất cả mọi chuyện trở về vạch xuất phát ban đầu hay ?

      Lúc đó, được trở về thế giới của , thế giới hề tồn tại ma cà rồng. vẫn sinh viên đại học bình thường, trải qua cuộc sống vô cùng bình thường, vẫn nảy sinh lòng tò mò đối với những điều kỳ bí.

      Khẽ nhắm mắt lại, Tô Lị lấy hết quyết tâm đưa tay của mình chạm vào cái ấn ký kia. Nhưng mọi việc lại như tưởng tượng, bởi vì hề xuất tia bạch quang nào, mà cơ thể của cũng xuất cảm giác gì khác thường.

      Tô Lị mở to hai mắt ra, vươn tay lặp lại động tác vài lần, nhưng ấn ký kia cũng có phản ứng gì khác thường.

      “Em làm gì vậy? Shere đứng bên cạch Tô Lị mang theo vẻ mặt khó hiểu khi nhìn thấy động tác kỳ lạ của .

      “Tại sao lại có gì xảy ra? Shere, tại sao ấn ký này có chút phản ứng nào?’

      “Ấn ký nào?”

      “Ngài xem, mu bàn tay của Lilith có ấn ký hình số bảy, nếu như để tay chạm vào ấn ký này phải có đạo bạch quang xuất mới đúng.” Tô Lị chỉ vào mu bàn tay để trước ngực của Lilith, vẻ mặt của mờ mịt, vì vậy ý thức được lời mình vừa ra chính là kinh người.

      Shere nhìn về phía chỗ Tô Lị chỉ và vẫn thấy mu bàn tay của Lilith cái ấn ký nào, nhưng biểu cảm của Tô Lị cho Shere biết dối.

      Bỗng nhiên Shere nghĩ tới vấn đề, biểu cảm gương mặt có chút biến hóa, bắt lấy cổ tay của Tô Lị hỏi: “Có phải em nhìn thấy cái gì hay ?”

      Chẳng lẽ nhìn thấy thứ gì mà ngay cả Shere cũng thể thấy sao?

      Vẻ mặt mờ mịt của Tô Lị có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Shere thể nhìn thấy ấn ký mu bàn tay của Lilith? Nhưng bức họa này ràng là Lilith để lại cho Shere, tại sao ngài ấy lại nhìn thấy?

      Nhất thời Tô Lị biết nên trả lời như thế nào, bất an trong lòng ngày càng dâng lên. Bỗng nhiên cổ tay truyền đến trận nhói đau do vật cứng đâm vào, làm cúi đầu xuống nhìn...

      Dưới tầng hầm u, chiếc nhẫn tay Shere tản chút lam quang nhợt nhạt, Tô Lị xuất thần nhìn chăm chú vào viên kim cương màu lam được mài nhẵn chiếc nhẫn, tựa hồ hình dáng của nó có vài phần tương tự với góc ấn ký mu bàn tay của Lilith.

      “Shere, mau đưa cho tôi chiếc nhẫn của ngài!”

      Thấy Shere vẫn trả lời, Tô Lị tự tay mở bàn tay của ra, trực tiếp tháo chiếc nhẫn xuống.

      Tô Lị cầm chiếc nhẫn trong tay, nghiền ngẫm chăm chú nhìn nó lâu, lúc này càng khẳng định hình dáng của viên kim cương chiếc nhẫn tựa hồ rất giống với góc của ấn ký kia. Đột nhiên vang lên tiếng “Két”, Tô Lị cũng biết đụng vào chỗ nào mà viên kim cương chiếc nhẫn bỗng nhiên rời ra, rơi vào trong tay Tô Lị.

      Shere thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên. Có thể dễ dàng hiểu được rằng Shere cũng hề biết viên kim cương chiếc nhẫn này còn có thể tách ra như vậy.

      Tô Lị dùng theo ánh mắt nghi hoặc, cầm viên kim cương để vào góc của ấn ký mu bàn tay của Lilith.

      Kích thước của nó... ngờ lại hoàn toàn phù hợp.

      Mà Shere vốn nhìn thấy ấn ký kia giờ phút này ấn ký đó dần dần lên trước mắt.

      Sau khi Tô Lị cầm viên kim cương bỏ vào đột nhiên có số trí nhớ kỳ quái tiến thẳng vào não của nàng.

      xinh đẹp dị thường, bên người còn có đứa trẻ có khuôn mặt vô cùng khả ái.

      Hai tay Tô Lị ôm lấy đầu đau nhức của mình. Hình ảnh này càng ràng đầu của lại càng đau hơn.

      Shere ngạc nhiên nhìn ấy ký vừa xuất trước mắt, rồi lại bất ngờ nắm lấy hai vai của Tô Lị áp vào tường.

      “Cuối cùng em là ai?”

      Tô Lị khinh ngạc nhìn Shere. là ai? giờ cũng biết mình là ai.

      Từ bị cha mẹ vứt bỏ ở nhi viện, biết bản thân mình ở chỗ nào, cũng biết cha mẹ mình là ai. Thậm chí tên của bây giờ cũng là do viện trưởng đặt cho .

      Lưng Tô Lị hơi đau vì bị đụng mạnh vào tường, cau mày trả lời: “Tôi... tôi là Tô Lị.”

      “Vậy làm sao em có thể biết được bí mật đằng sau bức họa của Lilith?”

      Bức họa này mình ngắm nhìn vài trăm năm cũng phát được mu bàn tay của Lilith có cái ấn ký nào, cũng càng biết được hóa ra viên kim cương chiếc nhẫn của mình thế nhưng lại có thể khớp với ấn ký đó. Thế nhưng trước mặt lại có thể dễ dàng phát bí mật trong bức họa này của Lilith.

      Rốt cuộc này có quan hệ gì với bức họa của Lilith?

      Nếu như chỉ có mới có thể thấy được ấn ký mu bàn tay của Lilith, vậy cũng đại biểu cho việc chỉ có mình mới có thể tháo gỡ được nguyên nhân Lilith biến mất, hơn nữa cũng rất có thể tìm được Lilith?
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23


      “Tôi biết!” Tuy đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng Tô Lị vẫn thành trả lời.

      “Vậy vì sao em có thể thấy được ấn ký mu bàn tay của Lilith? tại tôi nghĩ em nên đầu đuôi việc cho tôi biết.”

      Chẳng lẽ muốn cho biết, chính vì cái ấn ký kia mà mới bị xuyên qua đến đây sao? cho biết, đến tìm bức họa này là để quay trở về thế giới của sao?

      biết. Bởi vì chuyện này hề thực tế chút nào.

      Sắc mặt Tô Lị có chút tái nhợt, qua thời gian lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên: “Được, tôi tất cả cho ngài biết.”

      cũng biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng trong nội tâm luôn có thanh nhắc nhở rằng, có thể hết tất cả mọi chuyện cho người trước mặt này biết – bởi vì chính là Shere.

      Cuối cùng, Tô Lị hề giấu giếm chuyện đến từ tương lai mà hết tất cả cho Shere biết. Mới đầu còn lo lắng Shere cảm thấy điều này vô lý mà tin mình, nhưng lại kinh ngạc rằng sau khi nghe xong, Shere hề biểu lộ ra chút biểu cảm ngoài ý muốn nào.

      đến từ thế giới tương lai - Shere nghĩ đến đây lại khẽ cười, huyết tộc bọn họ đều sống từ thế kỷ mười hai đến thế kỷ mười chín, nhân loại từ thế kỷ hai mươi mốt đến thế kỷ mười chín có cái gì là ngoài ý muốn đâu.

      “Shere, chiếc nhẫn trong tay của ngài tựa hồ chính là điểm mấu chốt có thể tháo gỡ được bí của bức tranh này, cho nên tôi rất cần hỗ trợ của ngài.”

      “Em muốn tôi giúp em lấy sáu chiếc nhẫn còn lại?”

      “Đúng vậy.”

      Huyết Tộc có tất cả mười ba tộc, trong đó có bảy tộc thuộc Mật đảng. Mà nhẫn đeo tay Shere chính là tượng trưng cho thân vương của Mật đảng.

      Bảy chiếc nhẫn, ấn ký mang hình dáng số bảy tay Lilith, điều này chứng tỏ tồn tại mối quan hệ mật thiết nào đó. Có vẻ như ấn ký mu bàn tay của Lilith chính là mấu chốt cuối cùng để Tô Lị có thể trở về thế giới của mình, vì vậy việc làm đầu tiên của chính là thu thập được sáu chiếc nhẫn để bỏ vào ấn ký.

      Hơn nữa, theo như lời của Cleves, thời điểm Lilith biến mất chỉ để lại mỗi bức họa này. Có lẽ nếu giải mã được bí của bức họa này có thể tìm được nguyên nhân mà Lilith lại biến mất.

      Đến khi đó, có thể quay trở về thế giới của mình, mà cũng có thể tìm thấy Lilith – người mà , vì vậy đây chính là cuộc giao dịch vô cùng tốt.

      “Ta có thể giúp em lấy sáu chiếc nhẫn còn lại. Nhưng trong khoảng thời gian này, em phải ở cùng chỗ với ta, hiểu chưa?” Đây phải là lời đề nghị, mà chính là mệnh lệnh!

      Trời sinh Shere mang theo bản chất quý tộc, ở trong thế giới của , cần thiết phải hỏi ý kiến của người khác, cũng cần thiết phải nhận được đồng ý của bất luận kẻ nào. Chỉ cần ra lệnh ai được phép cự tuyệt.

      Nếu muốn phá vỡ được bí của bức họa này, nhất định phải lấy được nhẫn của sáu vị thân vương còn lại. Hơn nữa, những vị thân vương này đều là những ma cà rồng cầm quyền có thân phận cao quý, Tô Lị căn bản biết người nào là thân vương của Mật Đảng.

      Cho dù Tô Lị có biết những người này là ai, đột nhiên chạy tới muốn nhẫn của bọn họ, chắc chắn là ngay cả nhẫn còn chưa được nhìn thấy bị bọn họ hút máu mà chết rồi.

      Cho nên, rất cần giúp đỡ của Shere, nếu như ở bên cạnh Shere, có lẽ trong lúc người này cao hứng bảo vệ . Tô Lị cân nhắc lợi ích lát rồi mới gật đầu đáp ứng.

      “Được, thành giao!”

      ***

      bộ lễ phục bằng ren màu đen xuất trước mặt Tô Lị, đưa tay vuốt lên bộ lễ phục, mang vẻ nghi hoặc ngước nhìn Shere.

      ngươi mặc bộ âu phục quý tộc màu đen, đầu đội chiếc mũ dạ, trong tay cầm cây quyền trượng. thể phủ nhận rằng khí chất quý tộc trời sinh của Shere ngày hôm nay lại càng tăng thêm mười phần soái khí.

      “Ngài muốn ra ngoài sao?”

      “Em cũng cùng ta.”

      Shere ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, tay trái lấy ra cái đồng hồ bỏ túi, nhàn nhã : “Cho em hai phút. Nếu qua hai phút em chưa thay xong quần áo ta đến thay giúp em.”

      Tô Lị chán nản, từ khi nào Shere lại trở nên vô lại như vậy? Hay là từ trước đến giờ vẫn luôn biết gì về ?

      “Hai phút làm sao mà đủ? Ngài có biết quần áo quốc các ngài mặc lên người rườm rà lắm hay ? Tôi...”

      “Thời gian trôi qua hai mươi giây.” Shere liếc mắt nhìn đồng hồ trong tay , nhanh chóng cắt đứt những lời vô nghĩa của Tô Lị.

      Tô Lị tức giận trừng mắt nhìn bộ dáng tươi cười cùng nhàn nhã của Shere, sau đó quay vào bên trong phòng lấy tốc độ nhanh nhất xưa nay chưa từng có thay xong bộ đầm ren.

      Bộ váy lễ phục từ ngực dài đến tận gót chân, bên ngoài còn được phối hợp với áo khoác , tuy có vẻ bảo thủ nhưng mất gợi cảm, kích cỡ của bộ váy vô cùng phù hợp với dáng người của Tô Lị.

      Thấy Tô Lị bước ra với bộ đầm ren màu đen, Shere khẽ cười, đứng lên : “Bộ váy này quả thực rất thích hợp với em.”

      mái tóc dài gợn sóng tùy ý thả rối tung vai, khuôn mặt nhắn trang điểm, tuy tính là tinh xảo, nhưng bị bôi bôi trét trét phấn lên mặt nên đem đến cho người khác cảm giác vô cùng tự nhiên, làn da trắng nõn hề có chút khuyết điểm nào.

      “Lại đây.” Shere hướng về phía ngoắc tay lại.

      Tô Lị nhấc làn váy lên, tới chỗ Shere bằng đôi chân trần.

      Shere kéo Tô Lị để ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy lược giúp chải lại mái tóc dài đen nhánh.

      Động tác này của Shere làm cho Tô Lị có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của trong gương, quả nhiên động tác vô cùng ôn nhu cùng cẩn thận.

      Shere nhàng quấn tóc của Tô Lị lên, sau đó dùng món đồ trang sức gắn lông chim cố định tóc lại, động tác cũng khá thuần thục.

      “Trước kia, ta cũng từng giúp Lilith... quấn tóc.”

      Trong lúc Tô Lị cảm thán trong lòng rằng tay nghề của quá mức thành thạo, Shere giống như biết được thuật đọc tâm nên lên tiếng giải thích với .

      Tô Lị trầm mặc hồi, sau đó cười gật đầu: “Được rồi, nhìn rất đẹp mắt.”

      Sau đó Shere đột nhiên lấy ra mảnh vải màu đen và trắng, quấn quanh cổ của Shere, rồi còn thắt cái nơ bướm xinh đẹp.

      “Em phải bảo vệ cổ của mình cho tốt. Cũng đến giờ chúng ta phải .”

      Tô Lị nhìn cái nơ bướm cổ mình, cái này có thể bảo vệ cổ cho sao? Nhưng phải ở trước mặt người này, cổ của mình khó có thể bảo vệ sao?

      “Đại nhân có cần tôi theo ?” Ryan Lane đột nhiên tiến vào, gõ gõ cửa hỏi.

      cần, ngươi cứ ở đây. Tiệc tối ngày hôm nay thích hợp cho ngươi xuất .”

      “Vâng.” Ryan Lane gật đầu, sau đó quay người ra ngoài.

      Tô Lị đứng dậy, khoác tay lên cánh tay của Shere, khẽ hỏi: “Chúng ta chỗ nào vậy?”

      “Lâu đài của Cleves.”

      Điều này lại càng làm cho Tô Lị khó hiểu, vì sao Ryan Lane lại thích hợp xuất ở lâu đài của Cleves.”

      Hai người xuống dưới lầu, đột nhiên Alar xuất : “, từ giờ trở muốn này ở cùng với chúng ta sao? Em đồng ý!”

      “Alar, nghe đây, đây là chuyện ta quyết định, em thể phản đối được.”

      “Nhưng em thích ta.”

      “Alar, chỉ cần em ngoan ngoãn chút, ta có thể đáp ứng thực điều kiện của em ngay bây giờ.”

      Alar vui mừng : “Vậy được, em đồng ý để này ở lại đây, vậy có thể cho em cùng đến bữa tiệc tối hôm nay ?”

      “Đương nhiên có thể.” Thấy vẻ mặt vô cùng hưng phấn của Alar, Shere dừng chút lại thêm câu: “Hôm nay ta đến tham gia buổi dạ tiệc của phu nhân Kerry.”

      Khi nghe được câu tiếp theo của Shere, vẻ mặt hưng phấn của Alar nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng chán ghét: “Em ghét lão thái bà Kerry kia.”

      Shere khẽ cười, cố ý hỏi: “Em còn muốn cùng ?”

      “Em nữa! Em chờ trở về!”

      Shere cười cười, đứng dậy, lần nữa lấy cánh tay Tô Lị khoác vào tay của mình, sau đó ra ngoài.

      “Vừa rồi có phải ngài cố tình lừa gạt Alar ?” Trong xe ngựa, Tô Lị ngẩng đầu hỏi Shere ngồi phía đối diện.

      Shere nghe vậy chỉ khẽ cười: “Đương nhiên là phải. Chuyến lần này của chúng ta chính là để lấy nhẫn. Chiếc nhẫn của Josie dễ dàng lấy được, nhưng vấn đề nằm ở Cleves.”

      “Vì sao? phải các ngài là bằng hữu của nhau sao?”

      “Chúng ta là bằng hữu với nhau. Nhưng vấn đề phải ở Cleves, mà là nằm phu nhân Kerry – mẹ của Cleves.”
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24


      Edit: Trana
      Beta: linhlunglinh


      Đại sảnh hoa lệ mở rộng, bên trong là từng nhóm thân sĩ mặc tây trang cùng giày da, cùng với những phụ nữ quý tộc tao nhã cao quý. Đây chính là lần thứ hai Tô Lị tham gia tiệc tối của quý tộc quốc.

      Đây là buổi tiệc tối của quý tộc, cho nên Tô Lị có chút lo lắng, dù sao lúc trước dối với phu nhân Mia Bergen rằng gặp được bằng hữu người Trung Quốc, cho nên ở cùng chỗ với .

      Nếu lúc này gặp được phu nhân Mia Bergen và nhìn thấy ở chung chỗ với Shere, biết phu nhân Mia Bergen nghĩ sao? Dù sao bà đối với bộ dạng đẹp mắt của Shere cũng có hảo cảm, hơn nữa bà vẫn luôn luyến tiếc việc Tô Lị rời .

      Tô Lị nhìn lướt qua những người trong đại sảnh, lần này số người tham dự cũng nhiều như buổi tiệc tối tổ chức ở nhà Josie lần trước, nhưng Tô Lị có cảm giác rất kỳ quái.

      Sợ hãi.

      Đúng! Chính là sợ hãi, những người nơi này khiến cho Tô Lị có cảm giác sợ hãi khó hiểu.

      “A, ngươi ngửi thấy ? Có hương vị loài người .”

      “Phải ? Nơi này của chúng ta có loài người vào được sao?”

      “Đúng vậy... Ta cũng ngửi thấy được hương vị thơm, ta còn chưa được nếm qua hương vị máu nào thơm như vậy đâu!”

      “......”

      Tô Lị tự giác kéo cánh tay Shere chặt, vẻ mặt của người ở nơi này đều tràn đầy ý cười nhìn , Tô Lị cảm giác giống như phải bị ăn tươi nuốt sống bình thường, nhưng loại cảm giác này khiến cảm giác thoải mái.

      Shere cúi đầu nhìn nhìn Tô Lị, thấp giọng : “Em được rời khỏi ta nửa bước, tại ở trong này... toàn bộ đều là Ma cà rồng!”

      Cảm giác người bên cạnh khẽ run lên, Shere cúi xuống ấn môi của mình in xuống môi nụ hôn.

      Trước mặt mọi người tuyên bố là người của , đây chính là thể ham muốn chiếm hữu thể nghi ngờ.

      Rất kỳ quái là Tô Lị được hôn như vậy liền nhanh chóng an tâm, tại bên người còn có Shere, nghĩ đến đây còn sợ hãi nữa.

      Ở đằng xa, Josie cùng Cleves nhìn thấy hai người họ như vậy liền mang theo nụ cười đầy thâm ý đến gần họ.

      Cleves : “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh?”

      Nhưng sau khi chào hỏi qua loa với Shere, Josie liền nhanh chóng cầm lấy tay Tô Lị và đặt lên đó nụ hôn, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười thiên chân vô tà nhìn Tô Lị : “Chúng ta lại gặp mặt rồi, tiểu thư Lily.”

      Tô Lị khẽ mỉm cười ôn nhu với Joise, nhưng sắc mặt lại lập tức chuyển biến, bày ra bộ dáng hung ác, dùng sức rút tay về.

      “Shere, ta nghĩ tới ngươi mang ấy cùng!” Giọng điệu chế nhạo của Clever vang lên, nhìn Tô Lị bên cạnh Shere, dù sao yến hội này loài người thể tham gia.

      có việc gì, mang theo ấy cũng phải là mất thể diện.”

      Shere rất thoải mái, giọng điệu giống như : có việc gì, ta mang sủng vật của ta dạo phố.

      Clever nhìn bộ dạng giống như mèo của Tô Lị, quay sang cười với Shere: “Bảo vệ cho tốt người phụ nữ của ngươi, nơi này dù sao cũng là yến tiệc của Ma cà rồng.”

      Shere chỉ cười mà , làm gì đến lượt người khác quan tâm.

      “Josie, ngươi có mang nhẫn theo ?” Shere quay đầu hỏi Josie.

      “Nhẫn? Nhẫn Thân vương của tộc Toreador sao? Trưởng lão có việc nên cầm rồi.”

      Shere cúi đầu trầm tư suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Clever hỏi: “Clever, vậy nhẫn của ngươi đâu?”

      Clever giơ tay lên. Chiếc nhẫn đeo tay Clever cũng giống như nhẫn của Shere, ánh lên màu đỏ quang: “Nhẫn của ta ở đây, nhưng ngươi muốn nhẫn Thân vương của Mật đảng làm gì?”

      “Về sau ta giải thích cho các người, nhưng tại ta cần nhẫn của các ngươi.”

      “Shere thân ái muốn cái gì, sao ta có thể cho?” Clever cười cười, muốn tháo nhẫn tay xuống, nhưng thanh nữ tính kịp thời vang lên làm động tác của bị dừng lại.

      “Clever, đợi chút.”

      nữ sĩ quý tộc với mái tóc dài thẫm màu, tay cầm quạt ren, ước chừng ba mươi, người mặt bộ váy hoa lệ bước tới.

      Ba người đồng thời giật mình, Clever xoay người: “Mẫu thân đại nhân”

      Shere cùng Josie tháo mũ dạ xuống, khẽ cúi người trước vị nữ sĩ quý tộc kia: “Phu nhân Kerry.”

      Tô Lị bị cách xưng hô của bọn họ làm cho có chút ngạc nhiên, người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi này lại là mẹ của Clever sao? Cũng chính là lão thái bà trong miệng Alar?

      Nếu như nghe thấy xưng hô của họ đối với người này, nhất định cho rằng vị phu nhân này là chị của Clever, bởi vì bà còn quá trẻ đẹp.

      Phu nhân Kerry mang theo vẻ mặt chán ghét nhìn lướt qua Shere, quay đầu với Cleves: “Cleves, đây là nhẫn Thân Vương của tộc Malkavian chúng ta, sao con có thể tùy tiện giao cho người khác!”

      Clever có chút bất đắc dĩ: “Mẫu thân đại nhân, Shere là bạn tốt của con, con chỉ là cho mượn nhẫn mà thôi, có gì đắng ngại! Cho dù có cái nhẫn này con vẫn là thân vương của tộc Malkavian, huống chi Shere cũng là trong những Thân vương của mật đảng.”

      “Cho dù trong những Thân vương của Mật Đảng thế nào, cũng thể thay đổi được dòng máu của loài người ti tiện chảy trong người .”

      Shere đứng bên giống người thường có việc gì, tao nhã cầm rượu đỏ bên cạnh, mỉm cười nhìn họ, dường như họ chuyện liên quan đến .

      Cao ngạo, ngang ngược, sắc bén, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Tô lị đối với phu nhân Kerry.

      tóm lại, Tô lị thích bà, thích thái độ của bà đối với Shere, thích cách thức chuyện của bà, thích bà thái độ khinh thường người khác.

      “Clever, nghe đây. đồng ý của ta, con được cho bất cứ ai mượn nhẫn, nhất là Huyết tộc mà trong người có chảy dòng máu đê tiện của nhân loại.”

      “Mẹ! Đủ rồi!” Clever nghe được câu kia của bà có chút sinh khí, lớn tiếng quát phu nhân Kerry.

      Tiếng hô của Clever làm cho đại sảnh ồn ào nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía họ.

      Tô Lị ngẩng đầu nhìn về phía Shere, nhưng chỉ thấy mở miệng tươi cười, làm cho bàn tay của cầm cái ly rượu chân dài tự giác cầm chặt lại.

      Thế nhưng Clever lại ở trước mặt mọi người lớn tiếng quát bà, điều này làm cho phu nhân Kerry cũng có chút giận giữ: “Chẳng lẽ mẹ sai sao? Mẹ của chính là loài người đê tiện!”

      “Ào...!”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 25



      Phu nhân Kerry vừa dứt lời chất lỏng từ đầu bà chảy xuống, Tô Lị còn nghe được tiếng hít thở mạnh của mọi người xung quanh. Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, biểu cảm thể tin nhìn Tô lị.

      “Chúa ơi! Nhân loại này làm cái gì vậy?”

      “Oh! My! God!”

      “Tối hôm nay ta đừng nghĩ có thể bước ra khỏi lâu đài này.”

      Phu nhân Kerry ngẩng đầu, thể tin nổi nhìn hắt rượu mình, đôi mắt đỏ co rút lại: “Clever, sao con có thể cho phép nhân loại tham gia bữa tiệc tối?”

      “Mẹ, con xin lỗi!”

      Hai mắt phu nhân Kerry trừng to, gao gắt nhìn Tô Lị, móng tay màu đỏ đột nhiên biến dài, răng nanh ở khóe miệng cũng dài ra, bộ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

      Tô Lị có chút sợ hãi, chiếc ly chân dài trong tay cũng rớt xuống đất.

      Vừa rồi cũng biết lấy dũng khí từ đâu nhưng khi nghe xong lời của phu nhân Kerry, nhất thời máu nóng dồn lên não, cho nên cầm ly rượu đỏ hướng bà hắt qua.

      Phu nhân Kerry lộ ra bộ dáng của ma cà rồng, rang nanh dài ra ra, hướng Tô Lị nhào tới.

      Tô Lị hoảng sợ lùi ra phía sau, khi phu nhân Kerry muốn bắt lấy Tô Lị, đột nhiên cánh tay trắng nõn giơ ra bắt được cổ tay của bà ta.

      có lỗi, người này là do ta mang đến, quản lí tốt là sai lầm của ta, lần này ta phải hướng phu nhân xin lỗi!”

      “Mau đem bàn tay dơ bẩn của ngươi buông ra!”

      “Chuyện này chỉ sợ ta thể đáp ứng được rồi!”

      Phu nhân Kerry muốn thoát khỏi tay , nhưng lại hoàn toàn vô ích. rằng cần dùng bao nhiêu khí lực cũng có thể khiến cho bà thể nhúc nhích, đứa mà ma cà rồng cùng loài người sinh ra sao có thể có được lực lượng như vậy? Quả nhiên có rất điều mà bọn họ thể đoán trước được.

      “Thế nào? Thân vương Venture muốn vì loài người đê tiện kia mà vi phạm vào điều cấm kỵ của ma cà rồng chúng ta?”

      Shere trả lời mà bàn tay tay nắm lấy cổ tay phu nhân Kerry dần tăng theo lực đạo, hai con mắt màu tím xinh đẹp của cũng dần chuyển thành đỏ đậm.

      Khi nhìn thấy ánh mắt của , hai mắt của bà ta cũng nhất thời co rút lại, cả thân thể trở nên cứng ngắc. Trong lúc phu nhân Kerry sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt màu đỏ thẫm như máu của Shere bà ta bị ngã ngồi sàn từ lúc nào biết, vẻ mặt bà ta vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Shere.

      giây đó... bà ta vô cùng sợ hãi.

      Sau khi Shere buông tay bà ta ra đôi mắt khôi phục lại màu sắc như ban đầu, khóe miệng của vẫn luôn tươi cười từ đầu đến cuối: “ xin lỗi quấy rầy bữa tiệc này!” Lời của giống như có chuyện gì xảy ra vậy!

      Tô Lị đứng phía sau Shere cũng biết phát sinh chuyện gì, có chút nghi ngờ nhìn phu nhân Kerry. Vừa rồi, có phải Shere làm gì bà ta hay ?

      So với nhóm ma cà rồng kia tận mắt nhìn thấy được biến hóa của Shere lại vô cùng sợ hãi. Về sau khi nhớ lại tình huống lúc này, dù chỉ là giây nhưng chắc chắn sợ hãi trong lòng bọn họ cũng trở thành những ký ức vô cùng mới mẻ.

      Nhưng ngay sau đó, trong đại sảnh tràn ngập những thanh nghị luận.

      “Chúa ơi! Đại nhân Shere ra tay giúp đỡ nhân loại?”

      “Nhưng nhân loại đó là ai?”

      “Chẳng lẽ là người trong lòng của đại nhân Shere?”

      “Cái gì? ! Ta tin! Ta thích đại nhân Shere lâu như vậy rồi, ta tin ngài ấy thích nhân loại!”

      “Nhân loại chỉ là đồ ăn của chúng ta, chừng nhân loại kia chỉ là món đồ ăn của ngài ấy mà thôi!”

      Lời này vừa vang lên làm cho ít các thiếu nữ huyết tộc thở phào nhõm. Trong cảm nhận của bọn họ đại nhân Shere vô cùng cao quý, ngài ấy làm sao có thể thích nhân loại đê tiện được!

      Lúc này, từ trong góc của đại sảnh lại truyền ra giọng : “Các để đồ ăn của mình chạy loạn ở ngoài sao?” Tuy nhiên những lời này ngay lập tức bị các thiếu nữ hưng phấn phản bác, và cuối cùng cũng bị vùi lấp trong đám người.

      Cleves đến đỡ phu nhân Kerry vẫn chưa hoàn hồn đứng dậy: “Mẹ có sao ?” Lúc này, hai ánh mắt của bà ta vẫn trống rỗng, cả ngày được lời nào.

      “Ta nghĩ chúng ta phải rồi!” Shere thèm nhìn biến hóa của phu nhân Kerry, vẫn cười cách lạnh nhạt, xoay người ôm Tô Lị chuẩn bị rồi .

      Clever thấy vậy liền tiến sát lại vào tai Shere: “Ta thử giải thích với mẹ, khi bà ấy đồng ý ta đưa nhẫn cho ngươi!”

      “Ta chờ!”

      Shere biết Clever là người con vô cùng nghe lời mẹ. Nếu phu nhân Kerry đồng ý tuyệt đối thể dễ dàng đưa cho chiếc nhẫn đó cho mình.

      Còn Clever Shere tuyệt đối tín nhiệm. tin tưởng Clever nhất định thuyết phục phu nhân Kerry. Cho nên chờ!

      Shere cầm lấy cánh tay của Tô Lị để cho vòng vào cánh tay của mình, nhóm ma cà rồng vây quanh bọn họ thấy thế đềutự giác lùi sang hai bên, hình thành lối cho hai người họ qua.

      Con đường này To Lị phải nhận vô số ánh mắt chăm chú của cả trăm ma cà rồng, điều này làm cho sơ hãi ít. Nhất là những ánh mắt ghen tỵ của những huyết tộc, nếu ánh mặt có thể giết người có lẽ chết hàng ngàn lần rồi.

      Tô Lị lo sợ... nếu như có Shere ở bên cạnh mình có khi nào bọn họ sớm lột da , nhai xương , uống máu của rồi hay ? Tô Lị nghĩ đến đây nhịn được nuốt xuống ngụm nước miếng, cắm cúi dám ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      Bỗng nhiên Josie từ phía sau đến gần hai người họ: “Shere, Lily, ta cùng các ngươi.”

      Bên trong xe ngựa, từ đầu tới cuối Josie vẫn chồng cằm, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm Tô Lị. Trong ánh mắt của hề che dấu vẻ tán thưởng dành cho .

      “Josie, nếu ngươi thu hồi lại ánh mắt của ngươi ta giúp ngươi móc nó ra và cất dùm ngươi.” Lúc Shere những lời này, khuôn mặt của vẫn duy trì vẻ tươi cười, nhưng lại làm cho Josie sởn hết gai ốc.

      Thấy vẻ mặt đáng của Josie, Tô Lị nhìn được mà cười thành tiếng.

      Nghe thấy tiếng cười của , hai người trong xe ngựa đều đồng loạt quay đầu nhìn phía Tô Lị. Thấy ánh mắt của bọn họ, Tô Lị vội vàng ngừng cười và ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      giả bộ ho vài tiếng, vờ nghiêm túc nhìn bọn họ: “Hình như phu nhân Kerry thích Shere, tại sao vậy?”

      phải phu nhân Kerry thích Shere mà bà ấy thích nửa dòng máu của loài người trong cơ thể Shere. Thứ mà bà ấy chán ghét nhất chính là nhân loại. Điều quan trọng hơn, tuy Shere là bán huyết tộc nhưng lại có sức mạnh cường đại hơn những huyết tộc bình thường. Điều bà ta kiêng kị chính là sức mạnh của Shere.”

      Khó lắm Josie mới có được những giây phút chuyện đứng dắn như vậy, nhưng đột nhiên lại bị Shere chèn thêm câu: “Phải ?”

      Khi trán Tô Lị đầy vạch đen nhìn về phía Shere bổ sung thêm câu: “Ta còn tưởng điều bà ta chán ghét nhất chính là nửa dòng máu của loài người trong cơ thể ta chứ!”

      “Ha ha, đây là lần đầu tiên ta mới thấy được có người dám đối xử như vậy với vị phu nhân Kerry ai bì nổi kia! nhất định được phu nhân Kerry nhớ rất kỹ đấy!”

      “Ngài đừng nữa, lúc đó tôi bị hù sắp chết rồi!”

      “Lá gan của cũng nha, vậy mà lại dám xuất tại bữa tiệc tối cùng với Shere.”

      Nếu như biết đây là bữa tiệc tối của huyết tộc, thà tình nguyện để Shere hút máu, còn hơn là đến tham gia bữa tiệc đáng ghét đó.

      “Tôi chỉ muốn ra ngoài để để ngắm nhìn thế giới mà thôi!” Tô Lị biết gì nên bèn lấy câu lúc trước mà Shere từng với .

      “Ha ha...” Josie cười ta, sau đó liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, các ngươi muốn lấy nhẫn của than vương làm gì?”

      Shere nghiêng đầu nhìn : “Ngươi còn nhớ bức họa mà khi Lilith biến mất để lại ?”

      “Tất nhiên là nhớ! Lilith là đẹp nhất ta từng thấy, chuyện của ấy như thế nào làm sao ta có thể quên được!” Dường như người nào đó quên vài câu chuyện huyền thoại người Lilith, vậy còn lộ ra bộ dáng vô cùng đắc ý.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26


      bức họa của Lilith có ấn ký hình số bảy, mà viên kim cương những chiếc nhẫn thân vương lại vừa vặn tương xứng với ấn ký đó!”

      Josie khó hiểu hỏi: “Ấn ký nào? Tại sao ta thấy ấn ký nào?”

      “Nếu phải có Lily ta cũng vĩnh viễn thể biết được điều này.” Shere liếc nhìn Tô Lị.

      Được rồi... cuối cùng đề tài cũng lại rơi xuống đầu . Tô Lị gì mà chỉ tựa đầu lên thành xe, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ.

      Josie hỏi tiếp: “Vậy nếu bỏ nhẫn vào ấn ký kia phát sinh chuyện gì?”

      Shere lắc đầu : “Có lẽ giải đáp được nguyên nhân mà Lilith biến mất!”

      Josie cúi đầu trầm tư lúc rồi : “ tại, trưởng lão bên ta ở Milan, ta đến đó lấy nhẫn giúp ngươi.”

      “Hy vọng là thế!” Shere nghiêng đầu cười khẽ, trong mắt lại là vẻ ưu sầu mà ai có thể nhìn ra được.

      Dường như tình hề đơn giản giống như trong tưởng tượng của ...

      Từng Thân vương của Huyết tộc đều có lãnh địa riêng, cũng như bản thân là Thân vương Venture quản lý toàn bộ Luân Đôn của Quốc. Những huyết tộc ở địa phương khác đến đây kiếm ăn đều phải được đồng ý của , và đương nhiên cũng có thể mặc kệ.

      Các thân vương khác cũng như vậy, địa phương Josie quản lý là thành phố Milan của Italy, còn của Cleves là thành phố München của nước Đức.

      “Khi đó dường như tôi nhìn thấy trí nhớ của Lilith.” Đột nhiên lúc đó Tô Lị nhàng ra câu kia.

      ...

      Thời tiết có chút lạnh lẽo, ẩm ướt, bầu trời xám xịt. Trận mưa buổi sáng làm cho cả con đường mát lạnh.

      “Eggers, xem em có thể sống bao lâu nữa?”

      Dưới bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nhàng nhưng mang theo chút tình cảm nào.

      lẳng lặng bước từng bước con đường xám gắt. Mái tóc đen dài gơn sóng dài đến ngang eo, nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi, gương mặt xinh đẹp chút biểu cảm, có ai biết lúc này suy nghĩ điều gì!

      người đàn ông với dáng người cao gầy, hai tay đeo găng tay màu trắng, nhìn được gương mặt đến bên cạnh , giọng vô cùng dễ nghe với : “Vĩnh hằng, em có thể sống cuộc sống vĩnh hằng!”

      cười lạnh: “Em bao giờ tin tưởng vào từ ‘vĩnh hằng’, nó mơ hồ ràng, mà những thứ có thực làm cho em có cảm giác an toàn.”

      “Ta luôn ở bên cạnh em, Lilith. Chỉ cần nơi đâu có em ta ở đó.” Lần này Eggers ra từ ‘vĩnh hằng’, bởi vì nó làm cho có cảm giác an toàn.

      Lilith ngẩng đầu nhìn Eggers, môi lộ ra nụ cười chân thực nhất của ... và hình ảnh đó cứ như thế dừng lại với gian và thời gian xung quanh...

      ...

      “Eggers, ngươi muốn rời xa ta?” Huyết trượng trong tay Litlith lóe lên ánh điện đỏ thẫm, phát ra tiếng vang Ầm ầm” vì phẫn nộ cực điểm của .

      “Lilith... xin lỗi!”

      Lilith nhìn Eggers đứng phía xa kia, dưới chân là hàng ngàn thi thể, khuôn mặt vẫn mơ hồ như trước, người khác vẫn thể thấy được sắc mặt của , nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được ưu thương của .

      Trong khí tràn ngậm mùi máu tươi, Eggers đứng đối diện với Lilith, mà lúc này bên người dần xuất đám ma cà rồng Ma Đảng vẫn luôn muốn đưa Lilith vào chỗ chết.

      “Eggers!!! Ngươi phản bội ta!!!”

      Thanh tràn ngập phẫn nộ của Lilith vang vọng khắp bầu trời, qua thời gian rất lâu mà vẫn chưa dứt...

      .....

      Tô Lị nằm chiếc giường mềm mại đột nhiên ngồi bật dậy, vuốt cái trán đầy mồ hôi và vài sợi tóc dính má sang bên.

      Lần này là lần thứ mấy mơ đến giấc mơ này? Vẫn là cơn ác mộng như vậy, hết lần này đến lần khác làm cho sợ hãi mà tỉnh dậy giữa đêm khuya.

      Từ khi cho chiếc nhẫn của Shere vào ấn ký bức tranh kia trừ những hình ảnh ngắn ngủi xuất lúc đó, ngày nào cũng mơ thấy cơn ác mộng giống nhau. Mỗi lần như vậy đều bị giọng phẫn nộ của Lilith làm cho bừng tỉnh.

      Tô Lị rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra giữa Lilith và người đàn ông tên Eggers đó! Vì sao Eggers lại đột nhiên phản bội Lilith? Nhưng đáng tiếc là giấc mơ nào cũng chỉ có thể nhìn thấy hai hình ảnh đó, mà mỗi lần đều thể nào nhìn thấy khuôn mặt của Eggers.

      “Vẫn là cơn ác mộng đó sao?” biết từ khi nào Shere xuất trong phòng của Tô Lị. vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo lại, tao nhã nâng ly cà phê lên nhấp ngụm, liếc mắt nhìn Tô Lị ở giường chuẩn bị thay quần áo và hỏi.

      Tô Lị cởi quần áo đến nửa vội vàng quay đầu nhìn về phía Shere vẫn thảnh thơi ngồi uống cà phê, nghiến răng nhiến lợi : “Shere, tôi, , thay, đồ!”

      “Ta biết, em cứ tiếp tục , ta nhìn đâu!”

      Tô Lị lập tức đen mặt, tức giận lấy tay chỉ ra ngoài cửa: “ tại, ngài, lập tức, , ra, ngoài, cho, tôi!”

      Nhưng Shere lại lấy tốc độ như sét đánh kịp bịt tai xuất giuồng của Tô Lị, cả người cao lớn của đè nằm xuống giường.

      “Lúc nãy em lại mơ thấy giấc mộng cũ sao?”

      Toàn bộ cơ thể của bị Shere kiềm giữ thể động đậy. Hai mắt Tô Lị mở to vì đột nhiên xuất mà giật mình, lúc này chỉ có thể ngơ ngác mà gật đầu với : “Ừ!”

      “Tốt lắm!”

      Shere xong liền buông tay ra rồi đứng lên và xoay người ra ngoài cửa, để lại mình Tô Lị ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy ra.

      Sau khi Tô Lị thay xong quần áo và vệ sinh cá nhân, liền xuống dưới lầu, lúc này Shere và Alar thong thả ngồi cái bàn rất dài trong nhà ăn.

      Thấy đến, Ian liền nhanh chóng kéo chiếc ghế dối diện với Shere mời ngồi xuống và mang bữa sáng lên cho .

      Lúc này Tô Lị mới quan sát Shere ngồi phía đối diện với mình, hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn, đoán khoảng cách giữa bọn họ cũng phải hơn mười thước.

      Alar ngồi ở bên cạnh Shere, vẫn hề có ý tốt liếc nhìn cái. Được rồi, ở lâu đài của Shere này cũng được khoảng thời gian, thỉnh thoảng đều phải nhận những ánh mắt xem thường và vài lời châm chọc của Alar, cho nên giờ coi như miễn dịch với cậu nhóc, cũng may là mặc dù lúc trước Ryan Lane có chút thành kiến với nhưng dạo gần đây thay đổi ít. Đối với Tô Lị khi phải ở trong toàn lâu đài của ma cà rồng mà có thể nhìn và chuyện được với con người duy nhất là Ryan Lane làm cho trong lòng được an ủi ít.

      Tòa lâu đài của Shere rất lớn, có hơn mười gian phòng giống y như nhau, điều này làm cho Tô Lị khi mới đến phải chịu khổ ít. Mỗi lần trở về phòng của mình, đều phải mở từng phòng ra xem phòng nào là phòng của .

      Bên trong lâu đài còn có tòa nhà Barlow mang phong cách như hoa viên, ở đó có đủ loại hoa tường vi trắng, thỉnh thoảng Shere đến đó uống trà chiều.

      thân là vị bá tước đại nhân tôn quý, thân vương huyết tộc cao quý, nhưng trong tòa lâu đài của lại ít người đến dọa người. Điều này làm cho tòa lâu đài rộng lớn càng thêm lạnh lẽo buồn tẻ. Cộng thêm Tô Lị vừa mới đến cả tòa lâu đài chỉ có đúng 7 người.

      Thấy Ian bưng bữa sáng dặt lên bàn cho , liền ngẩng đầu cười : “Cảm ơn , Ess.”

      “Ta là Ian.”

      “Ess.” Lúc đó đứng bên cạnh Shere cũng lên tiếng, tỏ vẻ ấy mới chính là Ess.

      Tô Lị xấu hổ cười. Trước trong lớp của cũng có cặp chị em sinh đôi, nếu như bình thường cho dù là thai song sinh cùng trứng chăng nữa nhất định có vài đặc điểm khác nhau. Nhưng là hai chị em song sinh trước mắt , cho dù là ngoại hình, tính cách, hành vi hay cách chuyện đều giống nhau như đúc. chỉ biết Ian là chị, Ess là em, bình thường đều thể phân biệc được ai là chị ai là em, nên chỉ có thể gọi tên bọn họ dựa cảm gai1c của mình mà thôi.

      Ngay lúc đó, giọng chế giễu của Alar liền vang lên: “ là loài người ngu ngốc!”

      Tô Lị vẫn cúi đầu ăn, thèm để ý đến cậu nhóc.

      “Clever gọi điện Joise trở về từ Milan.” Shere đột nhiên .

      “Ngài ấy có mang nhẫn về ?”

      biết. Nhưng giọng của Cleves có chút kỳ quái, lát nữa chúng ta đến lâu đài của Joise, Cleves cũng ở đó.”

      “Tôi biết rồi.” Tô Lị gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn hỏi: “Shere, ngài có biết Eggers là ai ?”

      biết!”

      Shere cũng biết người đó là ai sao? Tô Lị có chút buồn rầu. Nếu như biết người đó là ai ít nhất bọn họ có thể tìm để hỏi vài chuyện liên quan đến Lilith rồi!

      Chẳng lẽ cũng biến mất giống như Lilith? Qua những cơn ác mộng đó Tô Lị có thể nhìn thấy được người này có quan hệ ít với Lilith, hơn nữa dường như Lilith rất thích ta, khó trách khi nhắc đến đến tên người đó thái độ của Shere lại tốt, dù sao người ta cũng lả tình địch của !

      Dùng xong bữa sáng, Tô Lị và Shere liền lên xe ngựa đến đến tòa lâu đài của Joise.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :