1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá tước - Cố Dao (72C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 49

      trán Tô Lị ngừng toát mồ hôi lạnh, biểu cảm vô cùng thống khổ. Đây là lần đầu tiên Shere cảm thấy bối rối như vậy, sau khi giúp xử lý vết thương trán, Shere vội vàng vắt khô khăn ướt để thấm bớt bồ hôi trán Tô Lị.

      Tô Lị từ từ mở mắt ra, đột nhiên hoảng sợ, ngồi bật dậy cầm chặt tay Shere: “Shere, trăm ngàn lần ngài được phản bội tôi!”

      “Lily, em cái gì vậy? Ta vĩnh viễn bao giờ phản bội em. Em nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt .”

      Shere bỏ tay ra, để cho nằm xuống rồi đắp chăn cho , sau đó bưng chậu nước rửa mặt xoay người ra ngoài.

      Lilith... ta vĩnh viễn bao giờ phản bội em! Tô Lị lại ngồi dậy, lấy tay day day trán. Vừa rồi... chính là sợ hãi của Lilith, cũng giống như Lilith sợ hãi Eggers phản bội mình.

      ta muốn trở về, Lilith muốn trở về. Loại cảm giác vô cùng mãnh liệt này làm cho Tô Lị vô cùng sợ hãi.

      Khi thấy Shere vào, Tô Lị vội vàng đứng dậy ôm lấy : “Shere, cho dù Lilith có quay trở lại ngài đừng bao giờ quan tâm đến tôi, được ?”

      “Em là em, có chuyện gì thay đổi vì Lilith quay về. Cho dù ấy có trở về em cũng có thể ở lại nơi này như trước kia. Em đừng suy nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi .” Shere vẫn luôn mỉm cười như cũ, dịu dàng vuốt tóc .

      “Tôi sao.” Tô Lị lắc đầu. “Ngài quay về đây như vậy Lam Sắc Cơ mà Nữ Hoàng cầu đâu rồi?”

      “Em cần lo lắng, chuyện này ta sai Ryan Lane làm rồi. Những ngày tới em cứ nghỉ ngơi tốt trong này, cần ra ngoài.”

      Shere đứng dậy, cúi người hôn lên trán Tô Lị: “Em phải sợ, tất cả mọi chuyện đều có ta ở đây rồi.”

      Tô Lị nhìn theo bóng lưng của Shere, lo lắng trong lòng biến mất vì câu kia của , bởi vì hề biết lo lắng điều gì, do vậy Tô Lị vẫn ôm tâm trạng lo sợ như cũ.

      Đối với người quen ỷ lại vào người khác đây là điều vô cùng khủng bố.

      Shere vừa ra khỏi phòng Tô Lị Beucke tới, cúi đầu chào rồi đưa hộp gỗ cho Shere: “Shere đại nhân, đây là thư Nữ Hoàng gửi cho ngài.”

      Shere nhận lấy hộp gỗ, khi mở ra bên trong có chiếc đồng hồ báo thức vô cùng tinh xảo, tuy nhiên kim đồng hồ lại vặn vẹo vô cùng khó nhìn.

      Shere cầm chiếc đồng hồ lên quan sát, phát ra mặt sau đồng hồ có vài chữ viết , hơn nữa đây lại là chữ Thanh Quốc, vì vậy để đồng hồ vào lại trong hòm rồi đưa cho Beucke.

      “Ta phải gặp Nữ Hoàng chuyến. Ngươi cứ để hộp gỗ này lên bàn của ta, khi nào Lily tỉnh dậy bảo ấy thử phiên dịch mấy chữ đồng hồ đó. Còn nữa, trong khoảng thời gian tới ngươi đừng để ấy ra ngoài.”

      “Vâng, đại nhân.”

      Vài tháng gần đây quả ấy gặp phải rất nhiều chuyện may mắn. Shere vô cùng lo lắng mỗi khi ra ngoài, mà mình lại có quá nhiều việc phải làm, bên phía Nữ Hoàng cũng cần phải tự mình đến giải quyết, có biện pháp để luôn luôn ở bên người tốt nhất cứ để ấy ở trong nhà thôi.

      Đến bữa tối, Tô Lị xuống dưới lầu hề thấy bóng dáng của Shere, vì vậy liền đến thư phòng tìm. Trong thư phòng cũng bóng người, bàn được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, nhưng hộp gỗ đó lại thu hút chú ý của .

      Tô Lị đến gần mở hộp ra, hóa ra bên trong là chiếc đồng hồ khá kỳ quái, kim đồng hộ vặn vẹo cách kỳ lạ. Tô Lị hề nghĩ ngợi để chiếc đồng hồ xuống bàn, khi xoay người lại thấy Beucke đứng sau lưng mình biết từ lúc nào.

      “Beucke, ông dọa tôi hết cả hồn!”

      Beucke để tay ngang bụng, cúi người xin lỗi: “Tiểu thư Lily, xin lỗi!”

      “Đúng rồi, ông có thấy Shere đâu ?”

      “Đại nhân gặp Nữ Hoàng rồi, có lẽ ngày mai ngài ấy mới trở về.” Beucke vòng qua Tô Lị, cầm lấy chiếc đồng hồ bên trong hộp gỗ: “Đại nhân nhờ phiên dịch những chữ đằng sau đồng hồ này cho ngài ấy.”

      Tô Lị nhận lấy chiếc đồng hồ, lật ra mặt sau, đúng là đằng sau nó có khắc vài chữ tiếng Trung, còn mặt chỉ có vài chữ đơn giản.

      ‘Đồng hồ nghịch chuyển thời .’

      Nghịch chuyển?

      Tô Lị vô cùng kinh ngạc khi đọc được những chữ này, sau đó vội vàng với Beucke: “Beucke, tôi mượn cái đồng hồ này chút nhé.”

      đợi ông ấy đồng ý, Tô Lị hốt ha hốt hoảng cầm chiếc đồng hồ trở về phòng của mình.

      Tô Lị ngồi trước bàn trang điểm, xem xét kỹ chiếc đồng hồ, ngoại trừ hình dáng của cây kim bên trong bề ngoài khác những chiếc đồng hồ bình thường là mấy, nhưng những chữ tiếng trung ở mặt sau mới làm cho phải chú ý.

      Nếu chiếc đồng hồ thuộc thời đại này, vậy ‘nghịch chuyển’ có nghĩa là nếu vặn kim đồng hồ có phải thời gian bị nghịch chuyển hay ?

      Càng nghĩ Tô Lị càng cảm thấy rối loạn, vì muốn biết được , liền vặn kim đồng hồ tiến về phía trước. Có lẽ là do kim động hồ có hình dáng kỳ lạ nên khi nó chuyển động, lại thấy nó dần hình thành lốc xoáy, càng ngày càng to...

      Tô Lị càng vặn kim đồng hồ tầm mắt lại càng trở nên mơ hồ, đột nhiên xung quanh dần chìm vào im lặng, cả người lâng lâng và ngã xuống...

      ***

      Hôm nay, Tô Lị rất kỳ lạ. Bình thường Tô Lị luôn là nữ sinh ngoan ngoãn hiền lành, thế nhưng lại ngủ từ đêm qua đến giờ vẫn tỉnh lại, làm cho cả ba bạn cùng phòng cho rằng xảy ra chuyện gì. Khi các đến kiểm tra phát Tô Lị ngủ rất thoải mái, còn làm cho bọn họ tưởng đột nhiên hôn mê!

      Tô Lị ngủ nướng nguyên ngày đêm, chuyện này đối với cả ba người chính là chuyện vô cùng hiếm thấy. Bây giờ hơn 8 giờ tối, cả ngày nay Tô Lị vẫn chưa ăn uống gì cả!

      Sau khi cả ba người bàn bạc, kết quả là cùng thống nhất lén lột hết quần áo của Tô Lị ra để đánh thức dậy. bạn Tiểu A nhận nhiệm vụ trèo lên giường Tô Lị để thực nhiệm vụ, nhưng chưa kịp làm gì Tô Lị lại bất ngờ mở mắt ra nhìn chằm chằm...

      Thấy Tô Lị tỉnh, Tiểu A bị bắt quả tang tại trận, bày ra vẻ mặt tội nghiệp báo cáo với hai người bên dưới: “Báo cáo thủ trưởng, nhiệm vụ thất bại. Quân địch phát ra và giết chết quân ta!”

      Tiểu B là nhưng vẻ ngoài và tính cách lại mạnh mẽ như con trai. Mái tóc ngắn của Tiểu B lắc lư nhìn Tiểu A, vẫy tay gọi xuống: “Cậu vô dụng, mau xuống , để mình lên!”

      Tiểu A xuống để Tiểu B lên. Khuôn mặt bình tĩnh của Tiểu B đột nhiên biến thành vẻ nịnh nọt: “Lily à! Cuối cùng cậu cũng tỉnh! Cậu có đói bụng ? Mình nấu bát mỳ cho cậu nhé?”

      Cả 3 người cũng coi như thấy gì đối với bộ dáng nịnh hót của Tiểu B, bởi vì mấy bài tập về nhà của bọn họ đều do Tô Lị giúp nên mới hoàn thành, mỗi khi Tô Lị xảy ra chuyện gì là bọn họ đều vô cùng lo lắng. Nếu là người ngoài thể nào biết nịnh nọt trước mắt chính là Tiểu B nổi tiếng thèm để ai vào trong mắt.

      Mà Tô Lị vẫn trừng mắt nhìn Tiểu B như cũ. Khi mới ngủ dậy, vừa mở mắt ra thấy Tiểu A ở đầu giường nên vô cùng kinh ngạc, bây giờ lại thấy Tiểu B cũng xuất , điều này cũng chứng tỏ hề nằm mơ. ... trở về!

      “Tại sao mình lại ở trong này?”

      “Lily, câu ngủ đến nỗi đầu óc hồ đồ rồi sao? Cậu ngủ nguyên ngày rồi đấy! Chẳng lẽ do mấy câu chuyện ma hôm qua bọn mình kể làm cậu sợ đứng dậy nổi luôn sao?”

      Lúc này, Tiểu C leo lên giường Tô Lị, ghé mặt mình vào sát mặt Tô Lị : “Lily là người thích mấy chuyện thần bí đó, sao có thể bị dọa được!”

      Tiểu B suy nghĩ lúc rồi gật đầu: “Cũng đúng. Đây cũng là lần đầu tiên mình gặp được có tính cách biến thái, đam mê mấy chuyện cổ quái như Lily đấy. Lily, cậu đúng là thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được!”

      Tô Lị nằm im giường nghe bọn họ chuyện, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình.

      Bọn họ hề nhắc đến chuyện biến mất trong khoảng thời gian mình xuyên về Quốc, tòa lâu đài bỏ hoang kia cũng là do tìm hiểu thấy forum của trường... Hơn nữa, khoảng thời gian đến Quốc cũng qua nữa năm, vì vậy tối ngày hôm qua thể ở cùng bọn họ nghe chuyện ma được!

      Mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ quái làm hiểu ra sao cả.

      “Lily, cậu làm sao vậy?” Tiểu A thấy Tô Lị vẫn luôn im lặng gì nên nghi ngờ hỏi.

      “Cậu có đói bụng ?” Tiểu B cũng quan tâm hỏi.

      Lúc này Tô Lị lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, từ khi nào quan hệ giữa và ba người này lại tốt như vậy?

      và ba người này ở chung lâu, mặc dù thường xuyên giúp họ làm bài tập, nhưng quan hệ giữa và bọn họ vẫn là quân tử chi giao đạm nhược thủy, mấy khi thân thiết, nhưng tại sao bây giờ lại như bạn bè quen biết nhau lâu?

      (Quân tử chi giao đạm nhược thủy: Tình cảm giữ những người quân tử nhạt như nước lã.)

      “Hình như mình nằm mơ.” Tô Lị thầm.

      Đột nhiên Tiểu B tát vào má Tô Lị, làm bị đau, vội ôm lấy má mình.

      “Đau ? Đau là được rồi! Nếu đau chứng minh cậu nằm mơ. Thôi mau rời khỏi giường . Khó lắm mới đến thứ 7 cậu lại ngủ mất nguyên cả ngày rồi!”

      Tô Lị vẫn ngẩn ngơ ôm mặt. Quả rất đau, vậy là hề nằm mơ.

      nhíu mày ngồi dậy, đột nhiên hỏi: “Mình hỏi các cậu vấn đề, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”

      “Đây là vấn đề gì vậy? phải hôm nay là ngày 29 tháng 9 năm 2013 sao?”

      Tô Lị nhớ đêm hôm đến tòa lâu đài phía sau trường học là ngày 28 tháng 9 năm 2013, cũng chính là đêm qua. Nhưng tại sao bọn họ lại bọn họ ở trong ký túc xá kể chuyện ma? Hơn nữa bản thân vẫn luôn ngủ giường từ hôm qua đến giờ!

      Chẳng lẽ những chuyện đó đều là do nằm mơ sao? Bản thân sống ở Quốc hơn nửa năm chính là giả? Nhưng chuyện xảy ra cũng là gì? Ngay cả Shere cũng là nhân vật mà tưởng tượng ra sao?

      “Đúng rồi! Các cậu còn nhớ luận văn lần trước ? Các cậu viết về những quốc gia nào vậy?”

      “Mình viết về Nhật Bản, Tiểu B là Mĩ, cậu và Tiểu C đều viết về nước , nhưng cậu lại viết về những kiện của nước , còn Tiểu C lại tìm hiểu về những nhân vật nổi tiếng.”

      “Vậy Tiểu C... khi cậu tìm hiểu về những nhân vật nổi tiếng ở nước , cậu có từng tra ra được vị Bá Tước vô cùng đẹp trai ở TK XIX ?

      Tiểu C nghiêng đầu hỏi: “ Bá Tước đẹp trai?”

      “Đúng! Là Bá Tước vô cùng đẹp trai, tên đầy đủ là Shere Anders Clark Troy Trask.”

      “Shere cái gì? Troy cái gì?”

      “Cậu ngốc quá, sao lên baidu mà tra?” Tiểu B nghe thấy cái tên dài đó, biết ngay là Tiểu C chẳng thể nào nhớ được, vì vậy liền nhắc nhở mọi người.

      Tô Lị vô cùng đồng ý với ý kiến của Tiểu B, vội vàng bò xuống giường mở máy tính lên, nhập tên đầy đủ của Shere vào và bắt đầu tìm kiếm thông tin.

      mạng ra đống tin tức, nhưng lại hề có thông tin mà Tô Lị muốn tìm kiếm.

      có rồi. Người mà cậu là ai vậy?” Tiểu A ngồi bên cạnh, vừa chăm chú nhìn vào màn hình máy tính vừa hỏi.

      ... có gì. Hôm qua mình đột nhiên nằm mơ thấy cái tên đó thôi.”

      sao? Người này rất đẹp sao?” Vẻ mặt Tiểu C vô cùng hưng phấn hỏi.

      Lúc Tô Lị ra câu kia liền cảm thấy hối hận. Xuất phát từ tính tò mò của mấy nữ sinh này, chuyện kế tiếp chính là bị bọn họ ép buộc kể ra giấc mơ đêm qua, vì vậy còn cách nào khác nên đành phải bịa ra câu chuyện rồi kể lại cho bọn họ nghe.

      “Đúng rồi! Các cậu có biết đằng sau trường chúng ta có khu rừng rậm, mà bên trong rừng còn có tòa lâu đài chứa kho báu hay ?”

      “Lâu đài kho báu? Ha ha... cậu cái gì vậy? Trong khu rừng đó hề có tòa lâu đài nào cả, nếu có chỉ có xác ướp ngàn năm mà thôi!” Tiểu A cười .

      “Lily, có phải cậu ngủ nhiều quá nên bị ngốc vậy? Tại sao vừa ngủ dậy lại ăn linh tinh thế? Ở đó chưa từng có tòa lâu đài nào cả.” Tiểu B sờ lên trán Tô Lị, xem xem có sinh bệnh hay .

      “Mình cảm thấy Tô Lị ngủ quá nhiều, xem mấy chuyện trong mơ có luôn rồi.” Vẻ mặt Tiểu C giả bộ nghiêm túc .

      Trong khu rừng kia hề có tòa lâu đài nào, vậy cũng chứng minh hề đến đó. đến đó thấy được bức tranh của Lilith, thấy bức tranh đó xuyên về Quốc.

      Chuyện trong mơ... những chuyện đó đều là mơ hết sao!

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 50

      Tô Lị trở lại thế giới của mình hơn tuần, ngoại trừ tình cảm giữa và ba bạn cùng phòng tốt hơn trước kia và bản thân còn đơn mình tất cả mọi việc vẫn diễn ra bình thường.

      Nhưng mấy ngày nay thường xuyên mơ thấy người đàn ông tên Shere, hơn nữa dường như phát mối quan hệ giữa mình và người này giống bình thường chút nào.

      Mặc dù có ấn tượng với người này, nhưng lại nhớ ta là ai, cũng biết vì sao mình hay nằm mơ thấy ta, hơn nữa dường như trí nhớ của về ngày càng giảm phải! Khi nghĩ mình quên mất đột nhiên trong lòng lại vô cùng hốt hoảng.

      Tuy có lẽ đó chỉ là người mà tự nghĩ ra, thế nhưng lại hy vọng biến mất như vậy. Tô Lị cầm bút, dựa vài trí nhớ còn sót lại, phác họa lên giấy gương mặt của .

      Hôm nay, đột nhiên Tiểu B lại đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta kể chuyện ma !”

      “Được được!” Tiểu A và Tiêu C cũng tán thành, Tô Lị chần chờ lúc, cưới cùng cũng nhét bức tranh vào ví tiền, gia nhập đội ngũ của ba người.

      Bốn người cùng ngồi dưới đất thành vòng tròn, Tiểu B nghiêm túc kể: “Hôm nay mình kể cho các cậu câu chuyện mà mình vừa được nghe, đó là câu chuyện từng xảy ra ngay trong trường chúng ta. Nghe trong căn phòng mỹ thuật ở lầu hai có bức tranh vẽ mặc áo đỏ. Vào lúc nửa đêm, bức tranh đó phát ra tiếng cười, vì tiếng cười đó rất đáng sợ, nên khi vài nữ sinh của khoa mỹ thuật nghe được liền xem đó là cái gì. Kết quả là bọn họ thấy đó vừa cười điên cuồng lại vừa nhảy múa. Vì quá sợ hãi nên bọn họ mang bức tranh đó đốt , thế nhưng đến tối tiếng cười đó lại vang lên, khi bọn họ chạy đến xem bức tranh vẫn ở nguyên vị trí cũ, mặc váy đỏ đó vừa cười, vừa há mồm đầy máu nhìn bọn họ.”

      Tiểu B vừa kể xong đột nhiên cả ký túc xá chìm vào bóng đêm, cả ba người sợ hãi, ôm chầm lấy nhau hét ầm lên, chỉ có Tô Lị vẫn dửng dưng như .

      phút sau, đèn trong phòng cũng sáng lên, lúc này cả ba người mới buông nhau ra, khẽ vỗ lên tim của mình.

      “Hóa ra là mất điện.” Tiểu A hổn hển , quay đầu nhìn những người khác, Tiểu B và Tiểu C cũng bị giật mình như mình, nhưng chỉ có Tô Lị là vẫn an tâm ngồi đó.

      “Lily, lúc nãy cậu sợ sao?” Tiểu C nhìn Tô Lị vẫn luôn bình tĩnh, tin hỏi.

      “Hả? Mình thấy câu chuyện của Tiểu B đáng sợ chút nào!”

      “Mình đến câu chuyện đó, nhưng nghe kể chuyện ma đèn trong phòng đột nhiên tắt mất tiêu, nếu là người bình thường ai cũng sợ hãi hết!”

      “Khi đèn tắt mình chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cũng có việc gì!” Tô Lị cười .

      người thích mấy việc kỳ quái nên đối với phương diện này, tâm lý của cũng được rèn luyện khá nhiều.

      “Lily, cậu quá lợi hại rồi! Hình như mình chưa thấy cậu sợ hãi điều gì phải.” Tiểu A vô cùng hâm mộ Tô Lị.

      Tô Lị chỉ cười gì. ra sợ rất nhiều điều, sợ phải đơn mình, sợ người mình thích đột nhiên để ý đến . Khi nghĩ đến đây trong đầu lại lên gương mặt mơ hồ.

      “Được rồi, được rồi. Chúng ta kể tiếp chuyện ma . Tiếp theo là Tiểu C."

      “Được, vậy mình kể cho các cậu nghe về chuyện khá thần bí. Các cậu từng nghe qua linh hồn song sinh chưa?”

      (Linh hồn song sinh: Tiếng trung: 二重身, tiếng : Doppelganger. Link tham khảo: Doppelganger)

      Tiểu C cố làm ra vẻ bí , tuy bọn họ biết nó có ý nghĩa gì nhưng vẫn im lặng chờ đợi Tiểu C tiếp.

      “Linh hồn song sinh là bản sao của chính bản thân mình. Nếu ai thấy được linh hồn song sinh của mình chứng minh người đó sắp chết. Ngoại trừ linh hồn song sinh còn có thế giới song song, nếu linh hồn của người có thể xuyên qua thế giới song song ...”

      Đột nhiên mặt Tô Lị lên biểu cảm kinh sợ, dường nghĩ đến điều gì đó nên vội vàng đứng lên lấy cái đèn pin trong học bàn, quan tâm đến mấy bạn cùng phòng gọi to tên mình và chạy ra khỏi ký túc xá.

      Bức tranh... Tiểu B trong phòng vẽ lầu hai có bức tranh. Nghĩ vậy, Tô Lị nhanh chóng chạy đến tòa nhà của khoa nghệ thuật. Đáng lẽ cánh cửa tòa nhà phải bị khóa, thế nhưng lúc này lại mở toang.

      Tô Lị im lặng vào, chạy lên lầu hai. Khi thấy phòng vẽ như lời Tiểu B , Tô Lị hề suy nghĩ đẩy cửa vào. Trong phòng tối đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chỗ để mấy bức tranh. Tô Lị mở đèn pin, bắt đầu tìm kiếm bức tranh có mặc váy đỏ.

      Màu đỏ là màu khá nổi bật nên chỉ lúc sau Tô Lị tìm được bức tranh đó. Nhưng đây chỉ là bức tranh bình thường, hoàn toàn khác với bức tranh trong trí nhớ của . Tô Lị lấy tay xoa lên gương mặt , đột nhiên tay lại xuyên thấu qua, cả người Tô Lị cũng rơi vào bên trong bức tranh, chỉ còn chiếc đèn pin rơi sàn nhà.

      ***

      Khi Tô Lị nữa mở mắt xung quanh lại tối đen như mực, khẽ động đậy thân thể phát bốn phía quanh đều được vây bởi thứ gì đó bằng gỗ, còn mình lại nằm ngay chính giữa.

      Tô Lị đưa tay đẩy miếng gỗ phía , lúc này tấm gỗ đó tự mở ra, vài tia sáng mờ ảo chiếu vào bên trong, theo ngay sau đó là bàn tay thon dài trắng nõn.

      Tô Lị theo quán tính nắm lấy bàn tay đó, cảm giác lạnh như băng nhanh chóng bao phủ lấy cả tay . Khi được kéo ngồi dậy mới phát mình nằm trong cái quan tài!

      “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh? Có đói bụng ? Đây là máu tươi đấy!”

      “Máu?” Khi nghe được giọng quen thuộc vang lên bên tai, Tô Lị vội vàng quay đầu nhìn về phía người đàn ông bưng ly chứa chất lỏng màu đỏ... và cũng chính là người xuất trong giấc mộng của hàng đêm.

      Trong chớp mắt, trí nhớ của về dâng trào, Tô Lị vui mừng ôm cổ : “Shere, Shere, Shere....”

      Shere dịu dàng vuốt đầu : “Sao vậy? Chúng ta mới gặp nhau tháng mà thôi!”

      “Hóa ra là ngài tồn tại, tôi có nằm mơ. Có ngài ở bên là tốt, rất tốt!”

      “Ta vẫn luôn ở đây. Lilith, ta vĩnh viễn bao giờ phản bội ngươi!”

      Vẻ mặt vui mừng của Tô Lị đột nhiên cứng lại khi nghe Shere gọi tên mình: “Shere, lúc nãy ngài gọi tôi là gì?”

      “Ngươi mới tiến vào tạm hưu kỳ có tháng mà quên mất bản thân mình rồi sao? Lilith, mau uống ly máu này . Đây phải máu nhân tạo mà là máu của người trong lòng ngươi đấy.”

      Tô Lị ngăn cho Shere bưng ly máu đến gần , cố gắng áp chế bất an trong lòng, trầm giọng : “Shere, trước tiên ngài có thể lấy gương đến cho tôi ?”

      Vẻ mặt Shere hơi nghi ngờ nhưng vẫn đứng dậy lấy giúp cái gương. Tô Lị vội vàng xem gương mặt của mình, nhưng đó phải khuôn mặt của Lilith mà lại là của ! Khuôn mặt hề thay đổi, nhưng tại sao Shere lại gọi là Lilith?

      “Shere, tôi là Tô Lị, phải Lilith.”

      Shere cười : “Ngươi đổi tên từ khi nào vậy?”

      “Tôi đùa đâu. Ngài mau nhìn mặt của tôi , tôi là Tô Lị!”

      Shere vẫn luôn mỉm cười như trước: “Có lẽ lúc ngươi nằm mơ ngươi tự gọi bản thân mình là Tô Lị. Nhưng Lilith à, ngươi vẫn là Huyết Tộc tôn quý nhất, Huyết Tộc có quyền lực ai sánh bằng.”

      Tô Lị bất lực buông hai tay xuống. hề nằm mơ, chính là Tô Lị, nhưng lại biết phải giải thích thế nào cho Shere hiểu.

      “Shere, tôi chỉ hỏi ngài câu. Ngài có từng biết tên Tô Lị hay ?”

      biết.”

      Vậy mà Shere lại biết Tô Lị là ai, điều này chứng tỏ còn ở trong thế giới song song. trở về, trở về thế giới có Shere tồn tại.

      “Được, tôi hiểu rồi. Shere, giúp tôi đứng lên.”

      Tô Lị bước ra khỏi quan tài, suy nghĩ tất cả mọi chuyện diễn ra. Lúc này, vốn dĩ chính Lilith mới là người tiến vào tạm hưu kỳ mới đúng, nhưng bây giờ lại xuất ở đây, vậy Lilith đâu?

      Theo như lời Shere , trong lúc Lilith tiến vào tạm hưu kỳ ấy vẫn luôn ở bên cạnh chuẩn bị mọi việc. Tuy Shere trước mặt giống như Shere mà từng quen biết, thế nhưng thái độ lại khác nhau, điều này làm Tô Lị quen chút nào.

      “Shere, ở đây có bức tranh nào vẽ chân dung của tôi hay ?”

      “Cái đó có. Nếu Lilith muốn ta sai người vẽ cho ngươi.”

      cần, để tôi tự xem là được.”

      Shere dẫn đến chính căn phòng lúc trước của , để ly máu lên đầu giường. Còn Tô Lị nằm lên giường, vừa cắn ngón tay vừa suy nghĩ mình phải làm thế nào mới trở về thế giới của mình được.

      Hai lần mình xuyên đến đây đều là do mấy bức tranh đó, ở đây cũng có ít tranh vẽ, nhưng lại biết bức tranh nào mới có thể dẫn xuyên vì thế giới cũ. Nếu thử từng bức tranh khiến Shere nghi ngờ mất!

      Nhưng lại nghĩ, bây giờ Shere gọi là Lilith, từng lời của chính là mệnh lệnh. Nếu đây là cầu của Lilith nhất định ấy đáp ứng.

      Nghĩ vậy nên Tô Lị nhanh chóng gọi Shere để dẫn xem tất cả bức tranh có trong tòa lâu đài.

      Tô Lị lật xem từng bức tranh , cái nào cũng dùng tay chạm vào, nhưng đây đều là những bức tranh bình thường, thể nào làm cho trở về thế giới của mình.

      còn cách nào khác nên Tô Lị đành phải trở về phòng trong thất vọng. Nếu mấy bức tranh đó thể làm cho trở về, vậy phải làm cái gì bây giờ? cũng muốn phải sống cả đời dưới cái tên Lilith, nhưng ngoại trừ mấy bức tranh, thể nghĩ ra cái gì có thể làm cho xuyên trở về thế giới của mình.

      Tô Lị thở dài, thôi chỉ còn cách bước tính bước mà thôi.

      Mấy ngày kế tiếp, Shere đối xử với vô cùng tốt. Tô Lị cũng phát được Shere rất thích Lilith. Nhưng càng nhận thức được điều này Tô Lị lại càng quyết tâm trở về.

      Những ngày qua Tô Lị cũng hề nhàn rỗi chút nào. luôn xem xét xung quanh tòa lâu đài của Shere để xem xem có vật gì có thể làm trở về hay . Nhưng tìm khắp mọi nơi vẫn chỉ mang về người đầy bụi mà thôi.

      Tô Lị phủi bụi bẩn quần áo nhưng lại bất ngờ phát trong áo mình có tờ giấy, khi mở ra đó lại là bức tranh mà từng vẽ chân dung Shere khi còn ở ký túc xá ngày hôm đó.

      Nét vẽ vô cùng bình thường, vì vậy chân dung của Shere cũng giống . Tô Lị vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy bức tranh này, lấy tay vuốt lên tờ giấy nhưng bàn tay lại lần nữa xuyên thấu vào bên trong...

      ***

      Lần thứ ba Tô Lị tỉnh lại thấy mình nằm giường lớn, kèm theo đó là mùi hương mà vô cùng quen thuộc. Đây cũng chính là phòng ngủ của trong tòa lâu đài, bên trong phòng có ai nhưng đầu giường vẫn còn cái đồng hồ kỳ quái kia.

      Khi thấy cái đồng hồ kỳ quái đó, Tô Lị mới nhận thức được mình trở lại, trở lại thế giới mà mình vô cùng quen thuộc.

      biến mất mấy ngày nay nên chắc chắn Shere rất lo lắng. Tô Lị nghĩ vậy, định đứng lên tìm Shere đúng lúc này cũng mở cửa bước vào.

      “Shere, rốt cuộc tôi trở lại rồi.”

      “Rốt cuộc cũng tỉnh mới đúng!” Shere đột nhiên sửa lại lời của Tô Lị.

      Vẻ mặt Tô Lị vẫn vui mừng, cầm tay Shere : “Mặc kệ! Trước tiên ngài phải nghe tôi . Mấy ngày nay tôi gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ lắm, tôi bị xuyên qua rất nhiều thế giới khác nhau, thiếu chút nữa tôi nhận ra thế giới nào mới là . May mắn là có ngài ở đây!”

      Vẻ mặt Shere trở nên nghiêm túc, làm Tô Lị cảm thấy thích hợp: “Sao vậy?”

      “Lily, ta nghe Beucke tối hôm qua em vẫn luôn ngủ ở trong phòng, hề thấy em nơi nào cả.”

      phải, vì cái đồng hồ kỳ quái kia mà tôi mới xuyên vào thế giới song song. Ngày hôm đó tôi qua tìm ngài nhưng lại thấy nó, vì vậy mới mang nó về phòng. tin ngài cứ hỏi Beucke, ông ấy cũng biết tôi cầm đồng hồ .” Tô Lị cầm lấy cái đồng hồ đầu giường, cố gắng giải thích cho Shere hiểu.

      “Beucke, vào .”

      Beucke vào phòng, cúi người cung kính chào Shere: “Đại nhân.”

      “Beucke, ông mau giúp tôi giải thích cho Shere . Ngày hôm đó vì cái đồng hồ này nên tôi mới xuyên đến thế giới song song. Tôi hề dối mà!”

      “Tiểu thư Lily, tối qua, tôi có hơi lo lắng khi cầm đồng hồ vào phòng, vì vậy tôi liền đến phòng để xem. Tôi gõ cửa lúc vẫn có ai lên tiếng nên đành tự tiện mở cửa, nhưng lại phát đột nhiên nằm ở mặt đất. Sau khi tôi đỡ lên giường vẫn hề tỉnh lại.”

      Tô Lị hoảng sợ ôm đầu. Vậy cuối cùng cái gì là , cái nào mới là giả đây? chút manh mối nào! Chẳng lẽ vẫn còn ở trong thế giới song song sao?

      Thấy có biểu cảm kỳ lạ, Shere vội vàng ôm lấy , vỗ khẽ lên vai : “ có việc gì đây. Có lẽ là do em vừa nằm mơ thôi.

      Mơ? Lại là mơ? Tại sao mỗi khi tỉnh lại bọn họ đều tất cả những chuyện từng xảy ra với là mơ? Vậy trở về thế giới hay vẫn là giấc mơ như cũ?

      “A!!!”

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 51

      “A!!!”

      Tô Lị hoảng sợ, hét chói tai, đầu đau như bị nứt ra khiến dần lâm vào hôn mê. Shere vội đỡ lấy Tô Lị, bế đặt lên giường, quay đầu với Beucke bên cạnh: “Ngươi mau mời Cleves tới đây.”

      “Vâng, đại nhân.”

      Nếu như lời Tô Lị chắc chắn cái đồng hồ mà Nữ Hoàng ban cho mình có vấn đề, vả lại chính bản thân Shere cũng biết tại sao Nữ Hoàng lại tặng nó cho .

      Mẹ của Cleves – phu nhân Kerry rất có hứng thú với những chuyện kỳ bí lý giải được, Cleves ở bên cạnh bà, mưa dầm thấm lâu, chắc chắn cũng biết biết hai, tại mời Cleves đến đây là chính xác nhất.

      lâu sau, Cleves xuất bên trong lâu đài của Shere, nhận lấy cái đồng hồ và bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Cleves cũng nhận thấy chiếc đồng hồ này có nhiều điểm kỳ quái, đặc biệt là kim đồng hồ lại có hình dáng vặn vẹo cách kỳ lạ, khi nhìn thấy vài chữ tiếng Trung ở mặt sau quay sang hỏi Shere: “Mấy chữ này nghĩa là gì?”

      “Đồng hồ nghịch chuyển thời . Ý nghĩa của nó rất kỳ lạ nhưng dùng tiếng Trung khắc lên lại càng kỳ lạ hơn.”

      “Ta cũng nghĩ vậy. Nghịch chuyển có nghĩa là gì?”

      Ý là vặn kim đồng hồ ngược với hướng chuyển động của kim sao? Cleves cũng thử vặn ngược kim đồng hồ lại, hình ảnh lốc xoáy được hình thành khi quay ngược kim đồng hồ làm cảm thấy rất quen, hình như từng nhìn thấy hình ảnh này trong quyển sách của mẹ mình.

      Cleves nhớ quyển sách kia có tên là ‘Song Sinh’, còn nội dung bên trong là gì lại nhớ lắm, nhưng số nội dung đặc biệt lại khắc sâu trong trí nhớ của Cleves.

      “Shere, ngươi từ nghe đến thế giới song song chưa?”

      “Đó là cái gì?” Từ này nghe rất quen. Đợi chút! nhớ tối hôm qua khi Tô Lị tỉnh lại có nhắc đến từ này, bây giờ ngay cả Cleves cũng nhắc đến, vậy có thể chứng minh trong chuyện này có vấn đề rồi.

      thế giới tồn tại rất nhiều gian khác nhau. Mọi người thường gọi chung thời gian và gian khác là thế giới song song, cũng chính là thế giới tồn tại song song với chúng ta. Vì vậy ngoại trừ thế giới của chúng ta còn có thế giới song song giống như đúc. Nhưng người ở thế giới này thể bước đến thế giới kia.”

      “Lily ấy bước vào thế giới song song. Vậy ý ngươi là ấy dối?”

      Cleves lắc đầu: “, có thể là ấy . Nếu Lily có thể bước vào thế giới song song chứng minh ấy phải là người.”

      “Ý ngươi là gì?”

      Bản thân Shere ở cùng Tô Lị lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện ấy là con người hay cũng phát sao?

      “Ta từng xem quyển sách, trong đó chỉ có hồn phách mới có thể muốn xuyên qua thế giới song song, cách khác người đó chết ở thế giới của mình, biến thành hồn phách, sau đó dựa vào vận mệnh, dùng thứ gắn liền với hơi thở để xuyên đến thế giới song song."

      Shere nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tô Lị ngủ say giường. dùng tay vuốt lên mặt , cảm nhận được hơi thở và độ ấm, cho dù điểm cũng hề giống người chết.

      “Còn Lily... ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ.” Cleves khẽ nhíu mày.

      “Tạm thời ngươi cần những chuyện này cho Tô Lị biết.”

      “Nhưng bây giờ Lily cảm thấy rất rối loạn, ngay cả bản thân mình ở thế giới hay thế giới song song cũng phân biệt được. Nếu cho ấy biết chuyện này sợ rằng ấy phát điên mất!”

      Shere để ngón tay lên trán Tô Lị: “ cần lo lắng chuyện đó, ta chỉ cần xóa những trí nhớ của ấy về việc xuyên đến thế giới song song là được.”

      Đối với Shere, thân thế của Tô Lị vẫn là mê cung, ngoại trừ biết đến từ thế giới tương lai những điều còn lại hoàn toàn biết gì cả. Đối với đến từ thế giới tương lai, sao có thể ra tay điều tra bây giờ?

      “Cleves, ngươi giúp ta xử lý cái đồng hồ kia !”

      Cleves tung chiếc đồng hồ đó lên rồi chụp lấy, cười : “ biết!” Bàn tay Cleves dùng thêm chút sức, chiếc đồng hồ tinh xảo nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn và tan biến trong khí.

      ***

      Tô Lị ngủ giấc vô cùng ngon lành. Khi tỉnh dậy, vết sẹo trán liền lại, tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.

      ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, xuống lầu thấy Shere uống trà chiều trong hoa viên, vì thế liền đến và ngồi xuống bên cạnh . bàn toàn là đồ ăn, bánh mỳ nướng, hồng trà... đều là những món ăn đến ngán ngấy cả cổ họng.

      “Đầu em còn đau ?” Shere nhấp ngụm trà, ngước mắt nhìn Tô Lị.

      Tô Lị sờ trán : “ hết đau rồi, nhưng hình như tôi cảm thấy thiếu thiếu thứ gì ấy!”

      “Thiếu thứ gì?”

      “Tôi cũng biết.”

      “Vậy chắc là do ảo giác của em thôi!”

      Tô Lị cũng để ý lắm, nhún vai : “Chắc là vậy!”

      Shere trầm ngâm lúc, sau đó hỏi: “Lily, cha mẹ ruột của em là người như thế nào?”

      “Tôi cũng biết, tôi là nhi, từ sống trong nhi viện. Cha mẹ tôi là ai? Là người như thế nào? Vì sao lại bỏ tôi ở lại nhi viện mình? Tất cả những chuyện đó tôi đều biết.” Tô Lị bình thản , cảm xúc hề bị xao động, vì đối với những chuyện này hề quan trọng, nhất thiết phải biết, nhưng Tô Lị lại cảm thấy hơi nghi ngờ khi Shere lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

      Đều cùng là nhi, điểm này Shere và Tô Lị giống nhau cách thần kỳ. Nhưng cha mẹ của Shere đều chết, nhưng còn ... ngay cả họ còn sống hay chết đều biết.

      “Bọn họ cần em, vậy em cũng cần bọn họ, em chỉ cần có ta bên cạnh là đủ rồi!”

      Dường như vẻ mặt Shere giống giỡn, điều này làm tim Tô Lị khỏi đập lỡ mất nhịp, gò má đỏ ửng làm xấu hổ quay đầu .

      “Thân Vương tộc Mosfrata sắp đến Quốc, ta mời đến đây, đến lúc đó em nhớ đừng xuất trước mặt .”

      “Vì sao?”

      ghét phụ nữ. , cách chính xác sợ phụ nữ.”

      Chứng sợ phụ nữ sao???

      Hình như ở đại cũng có loại bệnh này, bệnh sợ phụ nữ hoặc sợ đàn ông.

      Có vẻ người này mắc bệnh về tâm lý rồi! Tô Lị chống cằm, cầm lấy cái bánh mỳ nướng, vừa cắn vừa suy tư.

      Khi Thân Vương tộc Mosfrata đến lâu đài của Shere chơi, Tô Lị, Ian và Ess đều bị bắt phải ở trong trong phòng của mình, được ra ngoài.

      Trong lúc nhàm chán, Tô Lị trộm đến thư phòng dưới mặt đất của Shere. Thư phòng này nằm rất sâu dưới mặt đất, Tô Lị phải xuống cầu thang mất gần 10 phút đồng hồ mới đến nơi

      Thư phòng hề đóng cửa, bên trong còn có mấy tầng chất đầy sách, nghĩ rằng nơi này được xây dưới mặt đất, điều này làm Tô Lị khỏi thầm than trong lòng.

      Bên trong có rất nhiều sách quý mà thể đếm hết, khắp nơi đều treo những viên ngọc phát sáng, ngay giữa thư phòng còn có cái thang tròn xoay tự động để đến những tầng chứa sách cao.

      Tô Lị xung quanh thư phòng vòng, lấy đại quyển sách rồi ngồi xuống sofa, thầm tính có lẽ cả ngày hôm nay mình ở đây đọc sách.

      Có vẻ cuốn sách mà cầm về những chuyện cổ tích, tên sách khá kỳ quái ‘Mother Goose’ (Đồng dao Mẹ Ngỗng), có lẽ là quyển sách những câu chuyện cổ tích thiếu nhi.

      Tô Lị định lật xem đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang làm Tô Lị khỏi cảnh giác đề phòng.

      Khi thấy người đến là Ian liền thở phào nhõm: “Ian, sao lại tới đây?”

      “Tiểu thư Lily, đại nhân tìm .”

      Vị Thân Vương kia rồi sao? Tô Lị vừa nghĩa vừa để quyển sách xuống ghế sofa, đứng dậy theo Ian.

      Khi Tô Lị đến Shere đứng ở trong phòng khách, tay cầm cây quyền trượng, ngón tay cái ấn lên đầu quyền trượng, phía dưới nhanh chóng biến thành thanh kiếm sắc bén. giơ cây kiếm đó lên ngang tầm mắt, có vẻ rất vừa lòng.

      biết đây là món đồ vật lúc trước Shere sai Ryan Lane tìm người làm ra. đến gần, ngồi xuống cạnh Shere hỏi: “Sao rồi? Ngài lấy được nhẫn chưa?”

      “Nhẫn của bị cướp mất rồi.”

      “Hả? Ai cướp?”

      “Feiya.” Shere cách chuyện này chẳng hề quan trọng đối với mình, vừa vừa biến cây kiếm trở thành quyền trượng như cũ.

      Feiya? Lại là kia! phải ta đánh chủ ý lên nhẫn Thân Vương nữa sao? Tại sao bây giờ ta lại còn cướp mất nhẫn Thân Vương?

      “Sao nhẫn Thân Vương có thể bị cướp mất dễ dàng như vậy?” Chẳng lẽ vị Thân Vương kia yếu đến mức độ như vậy?

      “David rất sợ phụ nữ, có thể là lúc đó Feiya cầu ta tới gần nếu giao nhẫn Thân Vương cho ta.”

      “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Hay là tìm Feiya rồi cướp nhẫn về?”

      “Feiya có với David, nếu muốn lấy lại nhẫn chính em phải là người lấy.”

      Suy nghĩ của Tô Lị đình chỉ lúc mới kinh ngạc, chỉ vào chóp mũi của mình: “Tôi sao?”

      kia định làm gì vậy?

      “Trước tiên chúng ta cứ làm theo cầu của ta , ta thầm bảo vệ em.”

      “Nhưng tôi phải tìm ta bằng cách nào?”

      Shere nhìn , mỉm cười : “Chỉ có vài nơi ta đến thôi.”

      ...

      Buổi tối của Quốc hề an phận chút nào. Mặt trời vừa mới biến mất, đám người vẫn thường cải trang thành thân sĩ vào buổi sáng, bây giờ biến thành sâu rượu.

      Tô Lị mặc bộ váy lolita màu hồng, áo khoác ngoài mỏng ngắn tay nối liền với cái mũ choàng đầu, trà trộn vào quán bar lớn.

      Đột nhiên bên hông xuất cánh tay, mùi rượu trộn lẫn nước hoa bất ngờ xông thẳng vào mũi . Khi quay đầu lại hóa ra tên sâu rượu thuộc độ tuổi trung niên, tay gã ta cầm chai Whisky cười với : “Tiểu thư hãy đến đằng kia uống chén với tôi !”

      Tô Lị đưa cản trở khuôn mặt của gã ta, quay đầu : “ xin lỗi, tôi biết uống.”

      đến quán bar mà còn bày đặt biết uống rượu sao?” Gã sâu rượu tức giận, nhưng giây tiếp theo Tô Lị lại nghe thấy gã hét lên tiếng thảm thiết.

      Tô Lị cúi đầu nhìn tên say rượu nằm mặt đất, thèm nghĩ nhiều mà tiếp tục về phía trước.

      Tô Lị dạo vòng quanh quán bar mà vẫn hề thấy bóng dáng của Feiya, nhưng những tên đàn ông đến bắt chuyện với đều bị đánh xỉu cách kỳ lạ.

      Feiya rất thích tiếp xúc với lớp người thuộc tầng đáy của xã hội, bởi vì nội tâm của bọn họ rất yếu ớt, dễ bị đánh bại, vì thế ta rất dễ dàng sai khiến những người như vậy.

      Quả nhiên ngoài suy đoán của Shere, Tô Lị tìm được Feiya ở nơi có vài người thân phận thấp hèn tụ tập.

      Khi thấy Tô Lị sợ chết tới tìm mình, Feiya cười kinh thường, tung người nhảy lên nóc nhà, từ cao nhìn xuống Tô Lị.

      nghĩ là đến.”

      “Đúng, tôi đến! hãy giao nhẫn ra !”

      “Được thôi! Nhưng cần phải đánh bại hết tất cả bọn họ tôi mới giao nhẫn cho .” Feiya chỉ đám người bên dưới, cười .

      Tô Lị thầm tính toán trong lòng, ở đây có khoảng mười người, nếu dùng Thập Tự Kiếm chắc chắn mình có thể đánh bại bọn họ, thế nhưng đồng thời bọn họ bị giết chết.

      Con đường này được! Nhưng nếu làm như vậy người chết chính là mình.

      Trong lúc Tô Lị còn suy nghĩ kế sách đối phó mấy người đó nhào về phía .

      Feiya nhếch môi cười, ngồi xuống mái nhà xem Tô Lị bị chỉnh đến chết như thế nào. Hai tay Tô Lị bị kìm chặt nên có chút luống cuống, Shere tránh ở trong chỗ tối định ra tay giúp đột nhiên Tô Lị nắm chặt nắm đấm, vặn ngược tay bắt lấy hai tên kìm mình ở giữa, dùng sức vật họ xuống đất.

      Thấy tình thế có chuyển biến, Shere dừng động tác của mình lại, im lặng chờ hành động tiếp theo của Tô Lị.

      Dường như Tô Lị cũng bị sức mạnh của hai tay mình dọa cho hoảng sợ, lui về phía sau bước, thôi mình đành phải đánh liều vậy! Lúc trước luyện tập lâu như vậy, bây giờ cũng đến lúc phát huy tác dụng, dù sao cũng nên ỷ lại vào Shere.

      Thấy bọn họ cùng nhau tiến lên, Tô Lị nắm chặt nắm đấm, nhanh chóng tấn công giành thế chủ động, ra tay mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ cần lúc Tô Lị đánh bại được hết đám người tay chân lộn xộn đó.

      Nụ cười môi Feiya càng sâu, thừa dịp Tô Lị chú ý, ta nhào xuống dùng tay bắt lại. Cho dù Tô Lị mạnh đến mức nào cuối cùng con người cũng chỉ là con người, sao có thể địch nổi ma cà rồng?

      Tô Lị bị Feiya bắt, những hoảng hốt mà lại còn bình tĩnh hỏi: “Bọn họ đều bị ta đánh bại, bây giờ có thể giao nhẫn cho ta rồi chứ?”

      “Được thôi, nhưng phải đến nơi với ta .”

      “Tôi sắp bị bắt rồi! Shere, ngài còn tính xuất sao?”

      Ngay lúc đó, Shere chống quyền trượng ra từ góc tối, cười : “Có vẻ người con ta càng ngày càng lợi hại rồi!”

      “Ta chỉ muốn mượn này vài ngày, xong chuyện ta đưa ta đến chỗ đại nhân. Kính xin đại nhân đừng cản trở ta làm việc.” Feiya tự biết mình đánh lại Shere nên đành chịu thua.

      Shere chống quyền trượng tới gần hai người, : “ xin lỗi, người con của ta thể để người ngoài mượn được.”

      Feiya cũng buông hai tay ra. Dù sao cũng hề muốn dẫn Tô Lị gặp Eggers, có Shere cản trở quá tốt rồi: “Vậy được! Ta nhận thua.”

      Tô Lị kinh ngạc nhìn Feiya, đến cùng là này muốn làm cái gì? Bày ra đủ trò để bắt mình, thế nhưng bây giờ lại thả mình cách vô cùng dễ dàng.

      Feiya lấy nhẫn ném cho Shere: “Tốt nhất là ngươi nên trông chừng kỹ ta !” Feiya xong liền tung người nhảy lên nóc nhà và biến mất.

      Khi trở về có lẽ bị chủ nhân mắng cho trận nữa rồi!

      Shere bắt lấy nhẫn rồi kéo Tô Lị vào lòng: “Biểu hôm nay của em rất tốt!”

      ...

      Eggers thấy Feiys trở về tay , dường như cũng đoán trước được, vẻ mặt hề biểu ngạc nhiên, cũng muốn trách mắng .

      “Feiya, trước giờ những nhiệm vụ mà ta giao cho ngươi rất ít khi thất bại.”

      Feiya cúi đầu : “Ngài vẫn biết là ta thể đánh lại Shere mà!”

      sao. Bọn họ lấy được mấy chiếc nhẫn?”

      “Năm cái.”

      Eggers cúi đầu suy nghĩ rồi cười : “Xem ra rất nhanh ta được gặp mặt bọn họ rồi!”

      “Eggers, ta hỏi ngài chuyện, lúc trước ngài đến Nhân Giới là để tìm 13 thánh khí hay là tìm Lilith?”

      “Feiya, chuyện này liên quan gì đến ngươi! Còn nữa, ta muốn nhắc nhở ngươi lần nữa, đừng gọi tên của ta."

      Eggers ghét người khác gọi tên của mình, trừ Lilith. Điều này Feiya vẫn biết. Lúc trước vứt bỏ hết tất cả để được theo Eggers, vì vậy hề muốn Lilith quay trở về cướp hết mọi thứ của mình.

      Feiya chạy tới ôm cổ Eggers: “Eggers, Eggers, Eggers, ngài vẫn biết là ta ngài mà!”

      Đây là lần đầu tiên Feiya nhào vào lòng Eggers khóc, bàn tay của định vỗ vai đột nhiên dừng ở trung, giây tiếp theo lại vô cùng lạnh lùng đẩy ra, xoay người rời . mặt đất chỉ còn lại mỗi Feiya ôm mặt khóc thành tiếng.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 52

      My mother has killed me.

      My father is eating me.

      My brothers and my sister sit under the table,

      Picking up my bones,

      And they bury them under the cold marble stones.

      Mẹ tôi giết tôi.

      Cha tôi ăn tôi.

      chị em tôi ngồi dưới gầm bàn,

      Nhặt xương của tôi lên,

      Chôn trong mộ đá lạnh lẽo.

      (Đồng dao Mẹ Ngỗng)

      Mấy ngày gần đây, ngày nào trời cũng đầy mây, vất vả lắm thời tiết hôm nay mới tốt lên được chút, tuy vẫn thấy mặt trời, nhưng ở Luân Đôn cũng được xem là ngày có thời tiết tốt.

      Tô Lị cùng Shere ngồi uống trà trong hoa viên. biết hôm nay Alar có chuyện gì mà lại đến đây tìm Shere, phía sau còn dắt theo cậu bé khoảng năm tuổi.

      ! Cuối cùng em cũng có người đến ủy thác rồi!” Alar vui mừng kéo tay cậu bé chạy đến trước mặt bọn họ.

      Shere và Tô Lị nhìn về phía người ủy thác trong miệng Alar. cậu bé này là người ủy thác hơi quá, bởi vì cơ thể cậu bé đó lại gần như trong suốt.

      Shere trầm mặc lúc, nghiêm túc với Alar: “Ngươi nên đóng cửa văn phòng luật !”

      … em ấy đến tìm em giúp đỡ mà!”

      Việc làm ăn của văn phòng luật tốt đến nỗi chỉ có linh hồn mới tình nguyện đến tìm Alar giúp đỡ, đối với chuyện này Tô Lị khỏi cảm thán.

      ràng Shere hề vui mừng đối với điều này, nhưng dù sao đây cũng là người đầu tiên đến ủy thác Alar, vì vậy vẫn để cậu bé ngồi xuống tường thuật lại mọi việc.

      Cậu bé đó tên là Rachel, muốn nhờ Alar điều tra nguyên nhân cái chết của mình. Sau khi Rachel tỉnh lại phát bản thân mình trôi lơ lửng trung, người khác thể nhìn thấy mình mà mình cũng thể chạm vào người khác, sau này cậu bé mới biết mình chết, nhưng lại nhớ những chuyện khi mình còn sống. Khi phát Alar có thể thấy mình cậu bé mới nhờ Alar giúp đỡ.

      “Ngươi có còn nhớ mình tỉnh lại là ở chỗ nào ?” Shere hỏi.

      “Khi tỉnh lại ta phát mình thân cây, nhưng ta cũng biết vì sao ta lại ngồi ở đó.”

      Shere cúi đầu suy nghĩ, trầm mặc lúc lâu rồi ngẩng đầu tiếp: “Manh mối quá ít, lại ràng, ngươi nên ngoan ngoãn đầu thai !”

      Khi nghe Shere vậy, Tô Lị chỉ muốn mở mồm to rồi nhét quả trứng gà vào, thấy Shere suy nghĩ lâu như vậy, còn tưởng phát biểu ý kiến gì hay hay, nhưng ngờ lại Rachel đầu thai , điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của .

      “Nhưng à, Rachel biết nguyên nhân cái chết của mình, vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành ở Nhân Giới, nếu như vậy sao có thể đến Minh Giới để đầu thai?”

      “Vậy ta giúp ngươi chặt đứt tâm niệm đối với thế gian này.”

      “Ta cần! Nếu các ngươi muốn giúp ta tự mình điều tra!” Rachel hét to, tức giận xoay người chạy .

      “Hả? Rachel…” Thấy Rachel chạy mất, Alar mím môi nhìn Shere: “, khó lắm mới có người đến ủy thác nhưng lại bị dọa chạy mất rồi!”

      Shere vẫn bình thản cầm ly trà nhấp ngụm, thong thả : “Alar, người mà ngươi xem trọng chỉ là quỷ hồn, trong vòng bảy ngày nữa mà đầu thai hồn phi phách tán.”

      Tô Lị nhìn Shere, mày nhăn lại, rất nhanh hiểu ra ý tứ trong lời của Shere. Nếu bọn họ đồng ý điều tra nguyên nhân cái chết của Rachel có lẽ càng làm hại cậu bé.

      tại, Rachel hề có chút trí nhớ nào khi mình còn sống, manh mối hoàn toàn bị chặt đứt, chuyện khôi phục trí nhớ phải ngày ngày hai, cũng có khả năng vĩnh viễn nhớ lại được. Nếu ngồi đợi điều tra được ít manh mối có lẽ Rachel hồn phi phách tán mất rồi.

      Vì thế Shere mới khuyên Rachel nên lãng phí tâm tư điều tra nguyên nhân tử vong của mình, sớm ngày đầu thai mới là lựa chọn tốt nhất.

      Nhưng Alar lại nghĩ như vậy, cậu nhóc chỉ đơn thuần suy nghĩ rằng Shere muốn phiền toái nên mới giúp mình, vì vậy liền tức giận với Shere, cứng đầu chạy theo Rachel.

      “Để mặc bọn họ như vậy có tốt ?”

      “Hả? Dù sao chuyện này cũng đâu có liên quan đến ta!”

      Thái độ thờ ơ của Shere lại làm cho cảm thấy giá lạnh trong khí ấm áp của mùa xuân.

      “Nhưng có điều làm ta rất quan tâm… đó là tại sao em lại nhìn thấy được Rachel?”

      Tô Lị đột nhiên giật mình, ngay cả bản thân cũng hề để ý tới vấn đề này. Shere và Alar là Huyết Tộc, vốn dĩ cả hai người đều chết nên nhìn thấy Rachel cũng là điều bình thường, thế nhưng vì sao con người lại có thể nhìn thấy quỷ hồn?

      “Tôi cũng biết.”

      bắt đầu nghi ngờ… chẳng lẽ mình có thiên nhãn sao? Nếu tại sao có thể thấy được quỷ hồn? Còn cả ấn ký mu bàn tay của Lilith nữa! Ngay cả Shere cũng nhìn thấy, nhưng vì sao chỉ có mình thấy?

      Shere hoài nghi thân phận của Tô Lị từ lâu, người xảy ra rất nhiều tình kỳ quái, tuy những điều này hay ho gì cho lắm, nhưng vẫn cần phải vội vàng, bởi vì chắc chắn có ngày chân tướng lộ ra thôi.

      “Phải ? Nếu em biết đừng suy nghĩ nhiều.”

      Tô Lị gật đầu, tuy vẫn tiếp tục bình thản uống trà, nhưng trong lòng thoát khỏi hoang mang.

      kiện kia trôi qua hai ngày nhưng Alar vẫn trở về, Tô Lị lo lắng Rachel đầu thai, mà Shere lại như người ngoài cuộc thèm quan tâm đến chuyện này… tuy chính là người ngoài cuộc. Nhưng Tô Lị cũng thể quan tâm giống Shere được!

      Tô Lị lên xe ngựa, đến đến văn phòng luật của Alar. Đến nơi, Tô Lị bước xuống xe, chỉnh sửa lại đầu tóc, định bước vào vài tiếng hát lanh lảnh của trẻ con vang lên.

      Xuất phát từ tò mò, Tô Lị xoay người em mấy đứa hát cái gì, nhưng khi hiểu hết ý nghĩa trong lời bài hát lông tóc dựng đứng hết cả lên.

      My mother has killed me.

      My father is eating me.

      My brothers and my sister sit under the table,

      Picking up my bones,

      And they bury them under the cold marble stones.

      Tuy rằng từ trước đến giờ có rất nhiều trẻ con hát đồng dao ngoài đường, nhưng bài đồng dao hôm nay mà Tô Lị nghe được lại vô cùng kỳ lạ. Tô Lị nhíu mày, đến trước mặt đám trẻ con, khom lưng xuống hỏi:

      “Bài đồng dao lúc nãy là ai dạy cho mấy em vậy?”

      Mấy đứa thấy chị xinh đẹp đột nhiên đến hỏi vấn đề này, quay sang nhìn nhau, cậu bé trai có vẻ cao to nhất đám đành mở miệng trả lời: “Bọn em cũng biết. Chỉ là hai ngày hôm nay tụi em nghe thấy có ai đó hát bài này nên học theo mà thôi.”

      “Người mà em là con trai hay con ?”

      “Hình như giọng đó là của con trai, theo em nghĩ chắc cũng bằng tuổi tụi em mà thôi.”

      Tô Lị mỉm cười, lấy tay vỗ khẽ lên đầu cậu nhóc: “ vậy sao? Chị cám ơn mấy đứa nhé.”

      Cậu bé bị vỗ đầu nên khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng. Tô Lị cũng hề suy nghĩ nhiều, xoay người vào văn phòng luật.

      đẩy cửa vào, bên trong vẫn bừa bộn như cũ, đối với chuyện này Tô Lị sớm thành thói quen, thèm quan tâm, thẳng lên lầu hai.

      Từ trước đến giờ phòng của Alar vẫn hề khóa, Tô Lị có thể dễ dàng mở cửa vào. Bên trong bóng người, cả Alar và Rachel đều thấy đâu, bàn là đống giấy tờ, khắp nơi vứt đầy sách.

      Tô Lị loanh quanh văn phòng lát, lật xem đống giấy tờ bàn hóa ra nó là bản đồ của Quốc, đống sách dưới đất cũng được xem kỹ bỏ sót. Xem xong, Tô Lị còn cầm lấy vài tờ giấy bàn và ra ngoài.

      Tô Lị lên xe trở về tòa lâu đài. Những nơi mà Alar dự đoán liên quan đến Rachel khá nhiều, quả có nhiều tiền để đến đó tìm bọn họ.

      Khi trở về, điều đầu tiên Tô Lị làm là tìm Ryan Lane để hỏi Shere ở đâu.

      Ryan Lane cũng chỉ thờ ơ trả lời: “Đại nhân ở thư phòng dưới mặt đất!”

      Tô Lị gật đầu, nhanh chóng xuống. Cầu thang sâu thẳm nhìn thấy đáy, chỉ có vài tia sáng yếu ớt nhưng càng xuống lại càng sáng hơn, thư phòng sáng trưng dưới mặt đất làm Tô Lị cảm thấy vô cùng rung động mỗi khi xuống đây.

      Tô Lị đứng từ xa thấy Shere ngồi ghế sofa xem sách. im lặng qua chỗ Shere đột nhiên giọng của Shere lại vang lên: “Em lại gặp rắc rối gì sao?”

      Tô Lị nhất thời bị dọa, cả người toát hết cả mồ hôi : “ có đâu!” Rồi vội vàng ngồi xuống ghế, đưa mấy tờ giấy lấy ở chỗ Alar cho Shere xem: “Tôi tìm được mấy cái này ở văn phòng luật đấy.”

      Shere nhận lấy, mở ra xem thấy đây đều là tên của những địa danh: “Đây là cái gì?”

      “Lúc trước Rachel từng cậu bé tỉnh lại cái cây, tôi có xem qua đống tài liệu ở chỗ Alar có vẻ gốc cây đó là cây Kim Tùng, vì vậy Alar tìm những nơi có trồng hoặc khai thác cây Kim Tùng ở Luân Đôn.”

      “Tốn công vô ích. Cho dù bọn họ tìm được nơi Rachel tỉnh lại làm sao? Cái cây kia và nguyên nhân tử vong của Rachel hề liên quan đến nhau.” Shere cầm đống giấy tờ ném qua cho Tô Lị rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.

      Tô Lị vội vàng tiếp được đống giấy tờ. Cho dù vì Rachel Shere cũng nên quan tâm Alar chút chứ! Hôm nay rất có thể nắng to, Shere lo lắng Alar bị tan thành mây khói khi cứ lông nhông ngoài đường sao?

      suy nghĩ lại thấy Shere chăm chú xem quyển sách ‘Đồng dao Mẹ Ngỗng’ mà hôm trước mình chưa kịp xem. Chỉ là những mẩu truyện cổ tích mà thôi, biết tại sao ấy lại chăm chú đến như vậy, chẳng lẽ khẩu vị của Shere giảm xuống đến mức này?

      Tô Lị lấy quyển sách tay Shere xuống, vô cùng nghiêm túc : “Ngài giúp cũng được, nhưng hãy cho tôi ít tiền !”

      “Tiền? Ta có!”

      Nghe thấy Shere trả lời như vậy, Tô Lị nhất thời xúc động làm động tác mà trước nay chưa từng làm. Tô Lị lấy tay chỉ lên trán , tức giận : “Bản thân ngài là Bá Tước đại nhân tôn quý của Quốc mà lại có tiền, ngài như vậy mà nghe được à?”

      xong, Tô Lị kinh ngạc nhìn tay mình chỉ lên vầng trán tuyệt đẹp của Shere…

      Shere khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, dùng tay nhéo lên má Tô Lị: “Em muốn tiền cũng được, nhưng phải trả giá lớn đấy!”

      “Chỉ cần ngài bắt tôi lấy thân báo đáp là được.”

      Hai người vừa để tay mình chạm vào mặt đối phương lại vừa chuyện, điều này làm bầu khí vô cùng kỳ quái. Tô Lị cười tiếng, thu tay lại.

      Shere cũng có biểu cảm gì khác, chỉ kinh ngạc nhìn . buông tay, khẽ vuốt lên hai má Tô Lị rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên môi . môi truyền đến cảm giác lạnh như băng làm Tô Lị kinh ngạc, nhưng vẫn nhắm mắt thử đáp lại Shere. Tuy vậy nhưng trong lòng Tô Lị vẫn thầm mắng… lúc này là lúc để hai người họ âu yếm nhau sao?

      “Đây chính là cái giá lớn mà em phải trả.” Shere rời khỏi môi Tô Lị, cười khẽ, dường như rất hài lòng với biểu vừa rồi của .

      Tô Lị khẽ lau cánh môi hơi sưng của mình, trong lòng thầm mắng, lần sau có hôn phải thử cắn lưỡi của người này phát mới được!

      “Vậy tiền đâu?” Tô Lị xòe tay trước mặt Shere hỏi.

      Shere ngồi ngay ngắn lại, cầm quyển sách tiếp tục đọc: “ vội, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”

      Tô Lị lại giành lấy cuốn sách tay Shere: “ được!”

      “Em cũng nên bình tĩnh ngồi đọc sách chút !” Shere hề tức giận, kéo cả người vào lòng.

      Tô Lị nhíu mày, có vẻ vui lắm, mấy câu truyện cổ tích này có gì hay ho chứ! Tô Lị bực bội lật lật vài trang, nhưng khi đọc những lời văn trong đó lại làm dựng hết cả tóc gáy. Tuy lời văn rất bình thường nhưng lại làm cảm thấy rợn hết cả người.

      Đây vốn phải truyện cổ tích mà chính là những đồng dao kinh khủng có được hay !!!

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 53

      Lizzie Borden took an axe,

      And gave her mother forty whacks.

      When she saw what She had done,

      She gave her father forty-one.

      Lizzie Borden cầm cây rìu,

      giáng 40 nhát vào mẹ của mình.

      Khi nhìn thấy những gì làm,

      lại chém ba mình 41 nhát.

      (Lizzie Borden cầm rìu.)

      Tô Lị mím môi, ném quyển sách lên ghế sofa, vẻ mặt chút biểu cảm : “Chúng ta thôi.”

      Shere kéo tay Tô Lị để ngồi lại ghế: “Đừng nóng vội. Em có muốn ta kể cho em câu chuyện xưa ?”

      Rất hiếm khi Shere chủ động kể chuyện cho nghe, vì vậy Tô Lị rất phấn khởi, ngồi ngăn ngắn : “Chuyện gì vậy? Ngài mau kể !”

      Shere lại thở dài: “Nên kể từ đâu tốt đây…”

      ***

      hai ngày nay, cậu bé chỉ nhốt mình trong phòng chịu ra ngoài, cũng chịu ra ăn cơm, chỉ ngồi trong góc phòng, ôm mặt khóc.

      Ngoài cửa, người cha hết lần này đến lần khác vừa gõ cửa vừa an ủi cậu bé.

      Khi biết được tin mẹ của mình chết, cậu bé đau khổ đến nổi thể đứng dậy nổi. Cậu bé vẫn thể tin được, buổi sáng hôm đó mẹ còn với cậu bé: “Con đường cẩn thân, về nhà sớm nhé.” Thế mà trong nháy mắt mẹ còn đời này nữa.

      Mẹ của cậu bé vốn mắc bệnh tim. Trong trí nhớ của cậu bé, mẹ luôn sống qua ngày giường bệnh, tất cả mọi việc trong nhà đều do cha quản lý. Khi bệnh tim của mẹ tái phát đúng lúc cha cậu bé phải công tác xa nhà, đáng lẽ cậu phải ở nhà chăm sóc mẹ, thế nhưng vì bản tính ham chơi của mình mà…

      Vì mẹ được cho uống kịp thời nên bệnh tim tái phát, dẫn đến tử vong.

      Người cha biết vì cậu bé hối hận hành động của bản thân nên nhốt mình trong phòng chịu ra ngoài, nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng này đứa con duy nhất của ông gặp nguy hiểm, thế nên ông phá cửa, cứu sống cậu bé trong tình trạng hấp hối.

      Sau hai tuần kể từ khi mẹ cậu bé mất, người cha vội vàng cưới người phụ nữ khác vào cửa. Khi người phụ nữ kia vào nhà còn dẫn theo con năm tuổi.

      Vì muốn cậu bé được vui vẻ, người phụ nữ kia đối xử rất tốt với cậu, nhường nhịn cậu mọi lúc mọi nơi. Nhưng dường như cậu bé cảm kích, mà lại ngày càng chán ghét người mẹ mới này của mình.

      Cho dù biết cậu bé thích mình nhưng bà vẫn luôn tươi cười với cậu bé: “Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ có thể làm cho con ăn.”

      “Mẹ của tôi thể làm đồ ăn cho tôi, vì bà ấy chết rồi!”

      Nụ cười mặt bà nhất thời cứng lại.

      Cậu bé thích người phụ nữ kia, rất thích! Vậy mà bà ta lại còn muốn thay thế vị trí của mẹ mình, quả thể tha thứ được!

      Buổi tối, khi người cha về nhà lại thấy cậu bé đâu nên hỏi cậu bé đâu?

      Người phụ nữ kia cúi đầu, giọng : “Hình như nó đến nhà bạn rồi!”

      Thấy ánh mắt đơn của bà, người chồng liền an ủi : “Nó chưa quen khi có người mẹ mới mà thôi. Mấy ngày nữa nó gọi em là mẹ!”

      Người phụ nữ kia nghe vậy cũng chỉ biết cố nặn ra nụ cười.

      Vì người cha muốn con mình sớm thoát khỏi bóng ma mất mẹ nên tìm người mẹ mới để chăm sóc cậu bé, nhưng ngờ con mình lại cảm ơn, điều này làm ông vô cùng buồn rầu.

      tháng trôi qua, kiên nhẫn của người đàn bà kia với cậu bé đến cực hạn, dần dần cảm thấy căm ghét cậu bé. Khi ăn cơm cũng nhiệt tình chăm sóc cậu bé như ban đầu, nếu có đồ ăn ngon đều để dành cho con của mình, lời của bà cũng dần lạnh nhạt khi tiếp xúc với cậu bé.

      Cậu bé vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người vốn luôn là như vậy, cho nên cũng hề để ý nhiều.

      con của người đàn bà kia hơn cậu bé, mà con nít lại rất thích chơi cùng với những đứa trẻ lớn tuổi hơn mình, cho nên bé kia rất thích chơi với cậu bé, thường lén lấy đồ ăn vặt trong nhà mang cho cậu bé, mà cậu bé cũng rất thích chơi với bé đó.

      Hôm nay, sau khi cậu bé ầm ỹ với người phụ nữ kia trận chạy ra ngoài. Bà ta dõi theo bóng dáng của cậu bé, ánh mắt lóe lên hận ý, trong lòng có kế hoạch nên giết chết cậu bé như thế nào.

      Lúc này, con bà cũng đúng lúc trở về. Bà gọi con đến trước mặt, xoay người, dịu dàng : “ lát nữa, nếu trai của con trở lại con hãy kêu nó đến cánh tủ xây trong tường lấy táo ăn. Khi con lấy táo con nhớ với mẹ tiếng nhé!”

      bé nghe thấy có táo ăn, liền vui vẻ gật đầu.

      Buổi chiều, cuối cùng cậu bé cũng trở về. bé làm theo lời mẹ dặn, trai đến cánh tủ đó lấy táo, cậu bé nghe vậy cũng suy nghĩ nhiều, vui vẻ chạy lấy táo.

      bé hồn nhiên chạy gọi mẹ, nhưng bà lại nhốt bé ở trong phòng, cho ra ngoài, còn mình lặng lẽ cầm cây búa theo sau cậu bé. Khi cậu bé tìm táo ăn lại hề để ý có người phụ nữ giơ búa chém về phía mình ở phía sau.

      Từng lớp bụi tung bay trong khí, tại giây cái búa chém xuống làm đầu cậu bé rơi xuống. Cuối cùng cũng có thể nhổ cái đinh trong mắt ra, điều này làm người phụ nữ kia thở phào nhõm. Sau đó bà ta vội vàng lau dọn vết máu vì sợ rằng con mình thấy cảnh tượng này bị dọa sợ. Còn đầu cùa cậu bé kia… bà ta lấy vải trắng lau sạch máu, sau đó gắn lại lên người cậu bé, cố định cậu ngồi ở ghế, lại còn để quả táo lên tay cậu bé.

      Người phụ nữ làm như có chuyện gì, mở cửa cho con mình ra ngoài và : “ trai con vẫn còn quả táo, con hãy đến hỏi xem con có thể cho con !”

      Khi bé chạy tới đúng là tay cậu bé có cầm quả táo, vì vậy liền đến hỏi: “ à, có thể cho em quả táo đó ?”

      Cậu bé hề có phản ứng, sắc mặt lại trắng bệch cách dị thường. bé hỏi cậu mấy lần liên tục nhưng vẫn được, vì vậy liền chạy đến hỏi mẹ: “Mẹ, tại sao trả lời con?”

      “Vậy con hãy đến hỏi con lần xem. Nếu con trả lời con hãy lắc mạnh vai nó.”

      bé lại chạy hỏi cậu bé lần nữa, cậu bé vẫn trả lời, vì vậy bé liền dùng sức lắc mạnh vai cậu bé. ngờ đầu của trai lại rớt xuống, lúc này bé vô cùng hoảng sợ, hét chói tai trốn ở phía sau mẹ mình.

      “Mẹ, đầu của rơi xuống mất rồi!” bé ôm chân mẹ mình, khóc nức nở chỉ vào đầu của mình.

      Người phụ nữ nghe vậy, cố tình biểu vẻ kinh ngạc, vô cùng hoảng sợ an ủi con mình: “Là đầu con tự nhiên rơi xuống, chuyện này thể với người khác được! Dù sao con cũng chết, hay là đêm nay chúng ta lấy thịt của con nấu canh nhé.”

      Người phụ nữ kia rửa sạch thi thể của cậu bé, tay nghề vô cùng thành thạo cắt thịt của cậu bé, lấy toàn bộ nội tạng ra, làm thành bát canh thịt vô cùng ngon.

      Khi cha của cậu bé trở về, người phụ nữa đó làm sẵn mâm cơm. Ông có thói quen ăn canh trước khi dùng cơm, vì vậy bà ta liền múc bát canh thịt để trước mặt ông ta.

      “Món canh hôm nay ngon, thịt cũng rất mềm. À, con đâu rồi?”

      Vẻ mặt người đàn bà chút biểu cảm: “Hình như là đến nhà bạn nó rồi!”

      “Lại đến nhà bạn! Thằng bé này…” Đối với hành động này của cậu bé, người cha vẫn hài lòng chút nào.

      Buổi tối, hề uống miếng canh nào. Sau khi ăn cơm tối xong, bé vừa khóc vừa xuống nhà bếp nhặt xương của người , gói vào vải lụa rồi chôn dưới gốc cây Kim Tùng.

      Nửa đêm, ngoài cửa sổ phòng của người đàn bà kia luôn vang lên bài hát. Khi nghe được ca từ của bài hát đó, bà ta càng thêm sợ hãi, cả đêm ngủ. Sáng hôm sau, bài hát đó vẫn luôn vang bên tai bà ta. Cuối cùng, bà ta thể chịu nổi nữa, phát điên và chạy ra khỏi nhà.

      Lúc này, cậu bé kia hóa thành làn sương, khôi phục lại bộ dáng lúc đầu của mình. bé thấy mình trở lại nên vô cùng vui mừng.

      Buổi tối, bàn ăn lại xuất món canh thịt, người cha vừa ăn miếng : “Sao hôm nay canh ngon như hôm qua? Thịt dai quá!”

      “Vì hôm nay thịt khá già!” Cậu bé đáp.

      “Mẹ của các con đâu rồi? Sao hôm nay ra ăn cơm?”

      “Hình như là đến nhà người thân rồi!”

      ***

      Tô Lị rùng mình, hiểu tại sao Shere lại kể câu chuyện quỷ dị này cho mình.

      Nếu như là phim có lẽ cho rằng cậu bé trong chuyện chính là Shere, nhưng hiểu rất , cậu bé trong câu chuyện vừa rồi hề có xíu quan hệ gì với .

      Nhưng biết tại sao, đột nhiên trong đầu Tô Lị lại nhớ đến bài đồng dao mà mấy đứa trẻ hát lên lúc chiều.

      My mother has killed me.

      My father is eating me.

      My brothers and my sister sit under the table,

      Picking up my bones,

      And they bury them under the cold marble stones.

      Mẹ tôi giết tôi.

      Cha tôi ăn tôi.

      chị em tôi ngồi dưới gầm bàn,

      Nhặt xương của tôi lên,

      Chôn trong mộ đá lạnh lẽo.

      Tuy ý từ của bài đồng dao và câu chuyện xưa kia hơi khác nhau, nhưng theo trực giác của chắc chắn nó có quan hệ với nhau. Có lẽ, bài đồng dao chính là câu chuyện đó.

      “A! Cậu bé trong câu chuyện xưa kia phải là Rachel chứ?” Đột nhiên Tô Lị giật mình.

      Nếu như là Rachel, dựa lời kể của Shere sau khi Rachel tìm được mẹ kế của mình làm bà ta hóa điên, sau đó giết bà, lấy thịt làm canh cho cha mình uống. Tô Lị càng nghĩ, gai ốc càng nổi hết lên.

      được, được, chúng ta phải tìm Rachel.” Tô Lị xong, định đứng dậy, nhưng lại bị Shere kéo xuống.

      “Sau khi tìm được em muốn làm gì?”

      “Sau khi tìm được… tôi làm cho Rachel đầu thai. Nếu cậu bé đó muốn giết chết mẹ kế của mình, tôi báo động cho bà ta.”

      “Em nên sửa lại tính cách nhiệt tình đó . Chuyện này vốn liên quan gì đến em cả.”

      “Người nên sửa lại là ngài đấy! Cho dù liên quan đến mình, mà bản thân biết mình có thể giúp bọn họ như thế nào, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn, đó chỉ là cái xác hồn mà thôi!”

      Đây là lần đầu tiên Tô Lị giận giữ với Shere như vậy. chỉ có Shere, ngay cả cũng vô cùng ngạc nhiên.

      Vốn tưởng rằng Shere bị Tô Lị quát như vậy đuổi , nhưng lại nghĩ tới chẳng những Shere đuổi , mà lại còn cấm túc , giống như trả thù vậy.

      “Ngài giữ chứ tín!”

      “Chữ tín? Giữ chữ tín chuyện gì? Ta nhớ ta chỉ đồng ý cho em tiền mà thôi, hề đồng ý những điều kiện khác của em.”

      Tô Lị biết những lời này của Shere chính là , nhưng vẫn cảm thấy cam lòng.

      biết tính cách của mình, trước kia, chỉ cần có thể quen biết được nhiều bạn bè, chỉ cần người khác muốn giúp chuyện gì nhất định bao giờ từ chối. Kết quả là chỉ cần người khác gặp khó khăn, giống như bà tám chạy tới giúp, vì cho rằng như vậy nhiều bạn bè.

      cũng cảm thấy chuyện này có chỗ nào tốt! cũng hề muốn thay đổi tính cách này, vì chỉ muốn quen biết nhiều người mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :