1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá tước - Cố Dao (72C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 44

      Tô Lị vội vàng quay người lại nhìn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt phải như trong mong chờ của mình trong mắt liền lên chút thất vọng, sau đó nhanh chóng cười : “Xin chào Cleves.”

      Hai thị vệ kia thấy Cleves liền vội vàng hạ kiếm xuống, quỳ gối : “Cleves đại nhân!”

      Cleves liếc nhìn bọn họ cái, cánh tay vừa giơ ra bất ngờ xuất cái lệnh bài. Hai tên thị vệ thấy thế vội vàng lùi sang bên, giơ tay mời Cleves vào bên trong.

      Cánh cửa tự động mở ra, Cleves ôm bả vai Tô Lị vào, nhìn hai tên thị vệ : “ này là bạn của ta, các ngươi có ý kiến gì chứ?”

      Tên thị vệ sợ hãi cúi đầu: “ dám! Xin mời đại nhân vào.”

      Cứ thế Tô Lị và U bỗng nhiên được quanh minh chính đại bước vào Hoàng Cung. Dọc đường , U luôn cầm chặt vạt áo của Tô Lị, dường như vẻ mặt hơi sợ hãi. khí xung quanh nơi này quá u, đỉnh đầu còn có rất nhiều dơi bay quanh ngừng, khắp nơi đều tản ra bầu khí áp bức, làm cho người khác cảm thấy thoải mái chút nào.

      Cleves cúi đầu nhìn Tô Lị: “ thất vọng sao?”

      Tô Lị ngẩng đầu: “Hả? Sao có thể như vậy được? Tôi cám ơn ngài còn kịp nữa là! Nhưng sao ngài lại ở trong này?”

      “Shere nhờ ta đến đây!”

      “Vậy ngài ấy đâu rồi?”

      Cleves nhún vai, nhìn thẳng về phía trước : “Ai biết được!”

      Tô Lị phùng má. Nếu người kia muốn giúp đỡ mình phải trực tiếp ra tay tốt hơn sao? Tại sao lại còn phải chạy về Nhân Giới nhờ Cleves đến giúp mình?

      “Lily, hai người cứ đứng ngoài cửa chờ ta, ta nhanh chóng quay trở lại thôi!”

      “Ngài giúp tôi xin đức vua Atlan đưa U đến sông Tam Đồ sao?”

      , ta chỉ vào mượn ông ấy vật thôi.” xong, Cleves còn để ngón trỏ của mình lên cánh môi mỏng: “Phía bên trong là nơi thích hợp cho hai người vào, bé cứ ngoan ngoãn ở nơi này chờ ta !”

      Sau khi Cleves vào lúc, trong lúc nhàm chán Tô Lị dụ dỗ U cùng chơi oản tù xì, ai thua phải thực cầu của người thắng.

      May mắn mỉm cười với Tô Lị khi ra bao và U ra búa, vì vậy hề khách khí cầu U lén vào bên trong xem chuyện gì xảy ra.

      U rất dễ dàng xuyên qua cánh cửa để tiến vào nội điện. Phản ứng đầu tiên của U chính là mình phải ra ngoài, nhưng cũng thể nghe theo cầu của chị Lily, vì vậy bé đành cố gắng kiên trì theo dõi cuộc chuyện của đức vua Atlan ngồi phía cao và người đàn ông tên Cleves ở phía dưới.

      khí bên trong nội điện u, đáng sợ hơn bên ngoài rất nhiều, Cleves vô cùng cung kính : “Ngài và mẹ ta là bạn tốt nhiều năm, lần này ta đến đây cũng được đồng ý của bà ấy xin ngài cho phép ta được mượn Minh Thạch.”

      “Ngày xưa ta may mắn được Minh Vương tặng Minh Thạch, nó có thể dẫn hồn phách qua sông Tam Đồ để chuyển thế đầu thai mà nhầm vào ma đạo. có nhiều người biết được chuyện này, tại sao ngươi lại biết được?”

      “Tất nhiên là mẹ ta cho ta!”

      Đức vua Atlan cũng hơi hoài nghi. Dựa hiểu biết nhiều năm qua ông đối với phu nhân Kerry bà ta là người rất ít khi những điều mình muốn với người nhà của mình. Lúc trước chuyện mà bà ta tự ý cất giấu Ma Đồ làm của riêng cũng chỉ có duy nhất mình ông ta biết được.

      Lúc này, phu nhân Kerry lại hết những chuyện liên quan đến Minh Thạch cho con trai mình biết nên ông ta cũng khỏi nghi ngờ. Nhưng dựa giao tình của ông với bà ta chuyện mượn Minh Thạch cũng phải điều thể, dù sao Cleves cũng có uy hiếp giống như Shere.

      U nghe đến đây nhàng ra ngoài, hết tất cả mọi việc xảy ra bên trong nội điện cho Tô Lị.

      Tô Lị nghe xong liền thầm bĩu môi. cũng có thể đoán được vị phu nhân Kerry kia có lòng tốt chuyện này cho Cleves biết đâu, có lẽ những việc này đều là do Shere cho Cleves biết!

      Sau khi Cleves lấy được Minh Thạch liền ra ngoài. Bầu khí bên trong nội điện cũng làm cho hề thoải mái, huống chi là để Tô Lị vào trong đó, hơn nữa bản thân cũng hề ưa vị Atlan này chút nào!

      Cleves ra ngoài, thấy cả hai người vẫn ngoan ngoãn đứng ở cửa nên vô cùng hài lòng, quơ quơ Minh Thạch trong tay rồi : “ thôi, đến lúc chúng ta phải trở về rồi.”

      Nơi mà cần phải trở về lại chính là tòa lâu đài của Shere ở Ma Giới, chỉ trong chớp mặt Cleves dẫn và U xuất bên trong tòa lâu đài. Cleves lấy Minh Thạch, để nó bay đến đỉnh đầu U, còn Tô Lị nhịn được vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy bé: “Chị hy vọng kiếp sau em đầu thai vào gia đình tốt, có ba có mẹ luôn thương em.”

      Tô Lị xong còn đặt nụ hôn lên trán bé.

      Nguyện vọng này cũng chính là mong muốn của bản thân . Từ trước đến giờ vẫn luôn mong ước mình có gia đình hạnh phúc, có những người thân luôn thương , quan tâm mình, nếu được như vậy phải đơn nữa.

      “Em cám ơn chị Lily. Mong rằng kiếp sau em được gặp lại chị!”

      “Nhất định có thể!”

      U mỉm cười, vẫy tay chào Tô Lị. Minh thạch đỉnh đầu cũng phát ra ánh sáng trắng bao phủ lấy toàn bộ thân thể bé. Chỉ lúc sau, U hoàn toàn biến mất, tan vào trong khí.

      Vậy là U rồi…

      Sau khi dẫn U đến sông Tam Đồ, ánh sáng phát ra từ Minh Thạch liền biến mất và rơi vào tay Cleves.

      “Cám ơn ngài, Cleves.” Tô Lị chân thành lời cám ơn.

      vẫn nên lời cám ơn với Shere ấy. Chuyện này là do với ta.”

      “Vậy vì sao ngài ấy lại tự mình mượn Minh Thạch?”

      Mi mắt Cleves rũ xuống: “Ta chỉ lấy danh nghĩa của mẹ ta mượn Minh Thạch của ông ta thôi. Nếu người đó là Shere ông ta bao giờ cho mượn dễ dàng như vậy đâu. Cũng chính vì vậy nên mới phải trở về Nhân Giới nhờ ta chuyện này.”

      Cleves càng , Tô Lị lại càng hiểu: “Shere lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng vị hôn thể của con trai ông ta, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ để ông ta cho Shere mượn Minh Thạch sao?”

      “Đức vua Atlan rất kiêng kị những chuyện liên quan đến Shere.”

      “Những chuyện liên quan đến Shere? Vì sao?” Tô Lị lắc đầu: “Tôi vẫn hiểu ý của ngài.”

      Cleves đến sofa rồi ngồi xuống, rót cho mình ly trà rồi : “Ta nghe … vị trí tại của đức vua Atlan chính là của Troy Trask đại nhân.”

      “Người mang họ Troy Trask trong lời ngài là…”

      sai, người đó chính là cha của Shere.”

      Tô Lị còn chưa hết câu Cleves giành hết nửa câu còn lại của , cũng chứng minh suy đoán trong lòng là đúng.

      như vậy nghĩa là chính đức vua Atlan cướp vị trí của cha Shere, vì vậy ông ta mới phải kiêng kị tồn tại của Shere. tồn tại của Shere chính là uy hiếp vô cùng lớn đối với đức vua Atlan.

      “Sau khi Troy Trank đại nhân lên làm vua nhưng lại đem lòng thương Nhân Loại, nghe đó vô cùng xinh đẹp. Atlan lấy cớ này nên sai đồng đảng Huyết Tộc liệp sát kia, lúc đó cũng là lúc Troy Trask đại nhân đuổi tới. Trong lúc ngài bảo vệ kia lỡ tay giết chết Huyết Tộc, vì vậy Atlan nhân cơ hội này đề nghị các trưởng lão phế ngôi vị của Troy Trask đại nhân, và ông ta vô cùng thuận lợi ngồi lên ngai vàng.”

      “Sau khi ông ta trở thành vua cũng hề tính buông tha Troy Trask đại nhân và ra lệnh tập trung Huyết Tộc tiếp tục liệp sát ngài. Nhưng ma lực của Troy Trask đại nhân lại vô cùng cường đại, những Huyết Tộc bình thường phải là đối thủ của ngài, vì vậy Atlan đành phải đưa ra điều kiện…”

      “Nếu Troy Trask đại nhân chấp nhận liệp sát ngài ấy và kia phải sống cuộc sống nay đây mai đó, suốt đời chốn chạy. Nếu Troy Trask đại nhân nguyện ý nhận trừng phạt ông ta hứa để đó và đứa con trong bụng được hưởng cuộc sống bình yên, hạnh phúc ở Nhân Giới. Khi ấy đó mang thai Shere, đại nhân vì muốn người mình và đứa con của mình được an toàn nên chấp nhận đề nghị của Atlan, chỉ cần ông ta đảm bảo hai mẹ con Shere được an toàn.”

      “Cuối cùng sao?” Tô Lị chăm chú nghe cách hăng say.

      “Cuối cùng Troy Trask đại nhân phải chấp nhận chịu chết, nhưng khi đó hạ sinh Shere, lại bị mất máu quá nhiều nên cũng theo đại nhân. Dù sao cơ hội sống sót của những đứa con do Huyết Tộc và Nhân Loại sinh ra rất thấp. Sau khi Shere ra đời bao lâu được Lilith mang về nuôi, cũng chính Lilith để cho theo con đường hắc ám.”

      “Cho nên đây cũng chính là nguyên nhân mà Shere Lilith?”

      “Có lẽ là vậy! Đối với Shere, lúc đó Lilith là người thân duy nhất của . Vì vậy khi Lilith biến mất mới kích động như vậy.”

      Nếu có ngày cũng đột nhiên biến mất, biết lúc ấy Shere có lo lắng như khi Lilith biến mất hay ? biết tại sao trong đầu Tô Lị lại lên ý nghĩ như vậy!

      “Shere có biết những chuyện này ?”

      Cleves bật cười: “Tất nhiên là biết rồi. Chính cũng chưa từng gặp cha mẹ của mình bao giờ, vì vậy có tình cảm gì đối với bọn họ. Còn về Atlan ta cũng biết nghĩ như thế nào. Có lẽ Shere cũng từng hận Atlan, thế nhưng còn chưa tới nỗi muốn giết ông ta.”

      Tô Lị nhận ly trà từ tay Cleves. Về chuyện này lại rất giống Shere, cũng chưa từng gặp qua ba mẹ đẻ của mình, từ khi trí nhớ của bắt đầu ở trong nhi viện rồi.

      Khi đó… ngay cả ba mẹ mình là ai… cũng hề biết…

      “Hai người chuyện gì vậy?” Đột nhên giọng của Shere vang lên từ noài cửa. Tô Lị và Cleves đều đồng loạt quay đầu lại.

      có gì, ngươi đến rất đúng lúc.” Cleves vừa vuốt ve Minh Thạch trong tay vừa .

      về rồi sao?”

      “Về rồi! Ta muốn đến Hoàng Cung chuyến, ngươi đưa Tô Lị về Nhân Giới trước .”Cleves đứng lên, vỗ vào bờ vai của Shere.

      Shere gật đầu. Sau Khi Cleves , Shere quay snag nhìn Tô Lị lúc rồi : “Chúng ta thôi, vị hôn thê của ta!”

      Ba chữ đó còn may mắn được Shere ‘vô tình’ nhấn mạnh.

      Tô Lị nghe vậy lại vô cùng xấu hổ: “Shere… ngài có muốn nghe tôi giải thích chút hay ?”

      cần!” Shere hề do dự xoay người ra ngoài.

      Người này biết xấu hổ mà!!!

      Nhất thời, gương mặt Tô Lị đỏ ửng. Lúc trước, chỉ cảm thấy người đàn ông kia có vẻ quen biết Shere, nếu như ta biết quan hệ giữa và Shere vô cùng thân mật chừng ta cho biết Shere ở đâu, nhưng lại nghĩ tới Shere biết chuyện này.

      đúng là quá mất mặt rồi!

      “Shere… hay là ngài cứ nghe tôi giải thích !!!”

      ***

      Sau khi trở về từ Ma Giới, Tô Lị ngủ liên tiếp mấy ngày trời. Sau khi tháo Huyết Giới xuống khôi phục lại cơ thể con người, nhưng vì lúc trước hao tổn quá nhiều thể lực và ma lực vượt quá mức cho phép của bản thân, cho nên kết quả là nằm giường dậy nổi.

      Hôm đó vẫn chìm trong giấc ngủ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mặt mình ngưa ngứa…

      Tô Lị mơ mơ màng màng mở mắt ra, bàn tay đưa lên sờ mặt của mình, kết quả lại sờ thấy vật gì đó mềm nhũn. Khi cầm thứ đó đến trước mặt mới biết đó là con sâu róm múp míp.

      Tô Lị nhướn mày nhìn về phía bên cạnh hề ngạc nhiên khi thấy Alar ôm bụng cười ha ha. bóp chặt con sâu róm trong tay, dùng sức ném về phía Alar.

      Tiếng cười của Alar liền ngừng lại, tức giận : “ muốn chết sao? ngờ lại dám ném sinh vật ghê tởm kia lên khuôn mặt đẹp trai của bổn thiếu gia ta!!!”

      “Tôi còn chưa nhét con sâu đó vào mồm cậu là may cho cậu lắm rồi đấy! Thừa dịp lão nương chưa nổi bão cậu hãy mau chóng ra khỏi phòng của ta !”

      “Nơi này là tòa lâu đài của trait a, muốn cút cũng là cút đấy!”

      “Nơi này cũng là tòa lâu đài của vị hôn phu của tôi, về sau tôi luôn ở trong này!” Tô Lị cố ý chọc giận cậu nhóc đáng ghét.

      “Cái gì? Vị hôn phu…” Khi Alar nghe thấy từ kia liền hoảng sợ: “ thể nào, trai ta bao giờ thích như !”

      Alar mếu máo chạy ra khỏi phòng của Tô Lị. Phản ứng của Alar làm cho Tô Lị vô cùng hài lòng, sau đó đứng dậy và đến bàn trang điểm.

      Gương mặt trong gương làm cho Tô Lị vô cùng điên đầu. Khắp mặt đều là kiệt tác của câu nhóc đáng ghét kia, nhìn rất buồn cười.

      Quả nhiên là tiểu quỷ đáng ghét!!!

      Tô Lị ôm bụng tức xóa những nét vẽ nghệch ngoạc mặt, nhanh chóng thay quần áo và xuống dưới lầu.

      Tòa lâu đài này rất ít khi có khách tới chơi, thế nhưng lúc này lại có đôi vợ chồng trẻ ngồi trong phòng khách, vậy thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười vang vọng ra. Shere cũng ngồi đối diện với bọn họ, gương mặt lạnh lùng vẫn còn vương vấn nụ cười…

      Khi thấy Tô Lị xuống, vị nữ sĩ ngồi đối diện Shere hỏi: “Đây là phu nhân của đại nhân sao? là xinh đẹp!”

      “Phu nhân cũng rất xinh đẹp!” Shere thừa nhận cũng phủ nhận, nhưng ở trong mắt mọi người lại có thể hiểu ý tứ trong lời đó.

      Tô Lị nhất thời đỏ mặt, ánh mắt tự chủ nhìn qua đứa trẻ trong tay vị nữ sĩ kia.

      Thấy ánh mắt của Tô Lị, nữ sĩ kia liền : “Đây là con mà tôi mới hạ sinh, tên là Laysi.”

      Tô Lị cũng đến gần: “Phu nhân có thể cho tôi ôm chút được ?”

      “Tất nhiên rồi.” Nữ sĩ đứng dậy, bế đứa trẻ qua cho Tô Lị.

      Khi Tô Lị ôm lấy đứa bé, bé con còn yên tĩnh nhủ ngon đột nhiên lại mở hai mắt ra, nở nụ cười khanh khách.

      vô cùng kinh ngạc, nhịn được cầm tay đứa bé vuốt ve, mà dường như đứa cũng rất thích .

      Khi nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách óng ánh của đứa bé, Tô Lị liền nở nụ cười tươi.

      Cho dù người khác tin, nhưng cũng có khi cuộc đời xảy ra rất nhiều chuyện thể tin nổi

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 45

      Tô Lị bế trả lại đứa bé cho vị nữ sĩ kia, bà ấy cũng mỉm cười tao nhã : “Xem ra Laysi cũng rất thích tiểu thư.”

      “Có lẽ là tôi với đứa bé này có duyên.”

      “Chuyện này hai người cũng phải nỗ lực nhiều! Thôi, chúng tôi cũng xin phép về đây!” Nam sĩ kia đứng lên, cười nhìn Shere đầy ý, sau đó quàng tay qua ôm lấy thắt lưng vị nữ sĩ rồi ra ngoài.

      Beucke đứng bên cạnh cũng nhanh chóng lễ phép tiễn cả ba người ra cửa.

      Thấy ba người rồi, lúc này Tô Lị mới hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

      “Ông ta là Nam Tước Kai Mathew và phu nhân Angela, bọn họ đến xin phép ta về việc giao thương buôn bán thôi.”

      “Đứa trẻ con của bọn họ là U đúng ?” Dường như Tô Lị có thể chắc chắn được việc này.

      Shere cũng để ý, : “Ai biết được!”

      Tô Lị luôn tin vào việc chuyển thế đầu thai, cũng như luôn tin tưởng đời này tồn tại ma quỷ.

      nghĩ đứa bé kia nhất định là U, may mắn là hai vợ chồng kia nhìn có vẻ hiền lành, U được sinh ra trong gia đình như vậy có lẽ được hạnh phúc rồi!

      “Đúng rồi, hình như lúc nãy Alar có vẻ rất đau lòng chạy ra khỏi nhà. Em với nó cái gì sao?”

      “Hả? Tôi đâu có gì đâu!”

      Tô Lị chớp mắt, sau đó vội vàng xoay người vào phòng ăn.

      Dựa theo lẽ thường có lẽ mấy ngày sắp tới thấy Alar ở trong lâu đài. Mỗi khi cậu nhóc gặp phải chuyện buồn chạy đến văn phòng luật, thói quen xấu này của cậu nhóc bao giờ thay đổi.

      Tô Lị hài lòng cười, vậy là mình phải gặp mặt tiểu quỷ đáng ghét đó nữa. vô cùng hài lòng khi nghĩ đến mấy ngày kế tiếp mình có thể sống cuộc sống thoải mái.

      Sau khi ăn xong dạo là hoạt động vô cùng tốt. Tô Lị ăn bữa sáng xong liền cầm ô tản bộ ngoài lâu đài.

      Ở Luân Đôn, ô là nhu yếu phẩm rất quan trọng, nếu có nó mỗi khi trời đột nhiên đổ mưa làm con người bất ngờ kịp đề phòng.

      nằm giường lâu như vậy, nếu ra ngoài hoạt động thân thể Tô Lị cảm thấy cả người rất thoải mái.

      Mặc dù là tản bộ, nhưng dường như hơi xa lâu đài, thôi tiện thể dạo phố luôn !

      Bất tri bất giác Tô Lị lại đến văn phòng luật, khi lên lầu lại thấy Alar…

      Vốn dĩ Tô Lị định đến đây xin lỗi cậu nhóc, nếu Alar có ở đây đành quên chuyện này và cũng nên chính thức dạo phố thôi!

      Tô Lị ra khỏi văn phòng luật, đứng từ bên ngoài nhìn vào khu vực trưng bày bên trong văn phòng, những món đồ quý giá cách tấm kính lại thu hút chú ý của .

      Đặc biệt nhất là bức tượng điêu khắc chúa Jesus bị đóng đinh thánh giá. Tô Lị nhìn chăm chú bức tượng lúc lâu, khi định bỏ đột nhiên có bóng dáng quen thuộc chạy ngang qua sau lưng , vào con hẻm .

      Tô Lị cũng vội vàng chạy theo, nhưng cả con hẻm trống vắng còn bóng dáng của người đó.

      Nếu đó phải ảo giác có thể khẳng định người lúc nãy chính là Alar. Tô Lị suy nghĩ nhiều chạy vào sâu bên trong con hẻm.

      Sâu trong hẻm chính là nơi sống của những người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, sao Alar lại đến những nơi như thế này?

      Tô Lị nghĩ có thể lúc nãy mình nhìn lầm, vì thế xoay người quay trở ra, nhưng khi vừa mới bước bước miệng bị bịt bằng chiếc khăn có tẩm thuốc mê, chỉ trong chớp mắt hôn mê.

      biết qua bao lâu, khi Tô Lị tỉnh lại mới phát mình bị nhốt trong căn phòng ẩm ướt, chật chội, hai tay bị trói bằng dây xích. Khi Tô Lị nhìn sang bên cạnh lại bất ngờ thấy Alar cũng ở đây, cậu nhóc sớm tỉnh lại, hai tay bị trói bằng dây xích giống .

      “Alar, có chuyện gì xảy ra?”

      “Chúng ta bị bọn buôn người bắt cóc.” Alar vô cùng bình tĩnh trả lời.

      “Buôn người? Vì vậy người lúc nãy tôi nhìn thấy chính là cậu?”

      “Ta điều tra về vụ đứa trẻ đột nhiên mất tích gần đây. Lúc nãy ta nhận được tin tức ở khu vực đó xuất tên khả nghi nên chạy đến để xem xét. Ai ngờ lại bị chính họ bắt tới đây!” Khi Alar đến những điều này, vẻ mặt cậu nhóc vẫn xen lẫn vẻ tức giận.

      Cũng khó trách! Ai bị rơi vào hoàn cảnh này chả tức giận!

      “Vì sao cậu báo cho cảnh sát?”

      “Cảnh sát!? Ta cần đám người vô dụng kia đụng tay vào!” Đột nhiên Alar tức giận, lớn tiếng quát Tô Lị.

      Tô Lị phát trước giờ cứ hễ nhắc đến cảnh sát cậu nhóc này tức giận. Dường như cậu nhóc này rất hận cảnh sát phải.

      Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, vài người đàn ông cao to vào.

      người đàn ông trong đám đó nhìn chằm chằm Tô Lị và Alar lúc lâu rồi cười : “Tự nhiên chúng ta lại bắt được hai tên tệ!”

      Tên đàn ông có mái tóc nâu ngồi xổm xuống, dùng tay nâng cằm Tô Lị lên: “Hình như này phải người Quốc, cứ đề giá cao lên chút.”

      Tô Lị kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ muốn bán sao?

      “Buôn bán người là trái pháp luật đấy!”

      Khi nghe được những lời này của Tô Lị, tên cầm đầu liền cười : “Vậy như thế nào đây nữ sĩ?”

      “Nếu các ngươi bị bắt chắc chắn bị xử bắn!”

      “Đáng tiếc là mãi mãi chứng kiến được cảnh đó đâu.” Bọn buôn người hề sợ hãi khi Tô Lị đến chuyện này, bọn chúng cười to, sau đó ra ngoài, khóa chặt từng lớp cửa lại.

      Tô Lị nhìn về phía cửa sổ, lúc này là ban đêm, nếu Shere thấy trở về, chắc là tìm đúng ? Vì vậy mình cần lo lắng!

      “Alar, nếu cậu sợ cứ nắm lấy tay của tôi, như vậy bớt sợ hơn đấy!”

      cảm giác lạnh như băng từ bàn tay truyền đến. Lúc này Tô Lị mới ý thức được rằng cậu nhóc bên cạnh mình vốn là ma cà rồng già chết, làm sao cậu nhóc có thể sợ hãi được chứ? Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận dù sao Alar vẫn mãi là cậu nhóc mà thôi.

      “Ta thèm sợ! Nhất định Shere đến cứu ta.”

      Tô Lị mỉm cười nhìn Alar, gật đầu : “Đúng, nhất định Shere tới.”

      Khi thấy Tô Lị tươi cười, bỗng nhiên khuôn mặt Alar đỏ lên, vội vàng thoát ra khỏi bàn tay của , quay đầu dám nhìn Tô Lị.

      Tô Lị thấy hai má cậu nhóc đỏ ửng, cố tình dùng hai tay nhéo má cậu nhóc phát: “Cậu ngại ngùng rồi!”

      Bị Tô Lị như vậy làm cho khuôn mặt Alar càng thêm đỏ, giả bộ tức giận gạt hai tay của ra: “Đừng lấy bàn tay đê tiện của chạm vào mặt ta!”

      So với U quả nhiên tính cách của cậu nhóc này đáng chút nào! Quá lãng phí cái túi da xinh đẹp rồi!

      ...

      Ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, chiếu rọi lên người cả hai. Đúng vậy! Shere đến, nhất định ấy đến cứu bọn họ!

      ***

      Khi còn sống, Alar vốn là con trong gia đình thương nhân giàu có chuyên buôn bán cây gỗ Ô Mộc (Gỗ Mun). Vào TK XVIII ở Quốc, địa vị gia đình Alar có thể là thượng đẳng, cậu nhóc cũng chính là tiểu thiếu giá ngậm muỗng vàng từ khi sinh ra.

      Đêm ngày 30 tháng 11 năm 1736, vì ham chơi nên Alar về nhà trễ, do sợ ba mẹ trách mắng mình nên khi vào nhà, cậu nhóc nhàng, cẩn thận mở cửa, để cho ba mẹ phát .

      Cửa mở, bên trong phòng tối đen như mực, dường như có ngọn nến nào, Alar thầm mừng trong lòng, nhàng về phía phòng khách.

      Ánh lửa le lói, mỏng manh phát ra từ bên trong lò sưởi cũng đủ để cậu nhóc thấy được tất cả cảnh tượng trước mắt, cha và mẹ cậu nhóc nằm vũng máu bên lò sưởi, cạnh đó là chiếc bàn trắng và các món ăn chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay.

      Alar hoảng sợ, vội vàng chạy đến gần mẹ mình. Cậu nhóc hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, chỉ biết ngừng kêu to gọi mẹ.

      Lúc này, phu nhân An Jerry Ricard cố gắng dùng hơi thở mỏng manh cuối cùng của mình để nắm lấy tay Alar: “Mau… chạy mau… Alar… con chạy mau!!!”

      “Mẹ… xảy ra chuyện gì???” Cậu nhóc Alar mới chỉ tám tuổi, đây là lần đầu tiên cậu rơi vào khủng hoảng như vậy, vì vậy cậu nhóc biết nên làm cái gì, chỉ biết ngồi bên cạnh mẹ mình và khóc.

      Phía lầu vang lên tiếng động phu nhân An Jerry Ricard vô cùng lo lắng, cố nhịn đau đớn bịt miệng Alar lại, dùng sức đẩy cậu nhóc vào bên trong cánh tủ đằng sau.

      “Alar, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì con tuyệt đối được ra ngoài, cũng thể gây ra bất cứ tiếng động nào, biết chưa?”

      Alar quẹt nước mắt, gật đầu. Đúng lúc này, ba tên cướp từ lầu xuống, khi thấy còn thứ gì để cướp, hai người kia cũng tắt thở, cả ba liền vội vàng nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.

      Bọn cướp được lúc Alar mới bò ra khỏi ngăn tủ, nhưng lúc này phu nhân An Jerry Ricard còn thở nữa rồi!

      Alar vô cùng đau khổ, vội vàng chạy báo cảnh sát. Khi cảnh sát thấy cả người Alar dính đầy máu, bọn họ đều kinh ngạc, vội vàng triểu khai điều tra vụ trọng án này.

      Nhưng kết quả điều tra lại ngoài dự kiến của Alar, vì ba tên cướp kia cướp hết tài sản rồi trốn ra nước ngoài, mà đám cảnh sát lại sợ mất mặt nên vu khống cho Alar, tuyên bố với mọi người rằng cậu nhóc tám tuổi chính là hung thủ giết chết bố mẹ mình.

      Lý do mà bọn họ đưa ra rất đơn giản, đó là do bản tính của Alar vô cùng ham chơi, mà gia đình cậu nhóc lại rất nghiêm khắc, cho nên cậu nhóc vô cùng oán hận cha mẹ mình, nhân cơ hội hai người đề phòng ra tay sát hại.

      Chẳng những Alar vô tội bắt được hung thủ giết cha mẹ mình mà lại còn bị vu khống, bắt nhốt vào tù.

      Alar bị nhốt vào tù, hằng ngày ăn đủ cơm ăn, lại còn bị đám cảnh sát ngược đãi, vì vậy cả người cậu nhóc chỉ toàn những vết roi chồng chéo lên nhau.

      Ngày Alar bị xử tử, thời tiết vô cùng u, bầu trời kéo đầy mây đen, có chút ánh nắng mặt trời nào. Trước mắt rất nhiều người, cậu bé Alar tám tuổi bị áp giải lên đài tử hình.

      Lúc đó, Shere cũng vừa đúng lúc ngang qua nhìn thấy Alar đài tử hình, cũng chứng kiến được cảnh tượng đao phủ đâm nhát dao lên cơ thể gầy gò của cậu bé. Tại giây phút đó, Shere thấy được dục vọng muốn sống mãnh liệt lên trong đôi mắt của cậu bé.

      Ngày 5 tháng 11 năm 1736, Alar chết.

      Ngày 6 tháng 11 năm 1736, Alar tái sinh.



      Tô Lị bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn Alar vẫn còn ngủ say, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay trắng bệch của cậu nhóc được mình nắm chặt lấy.

      Dường như… vừa nhìn thấy được quá khứ của Alar.

      Alar cựa quậy mình, thấy cậu nhóc sắp tỉnh nên vội vàng buông tay mình ra. Bản thân lại có thể mơ thấy quá khứ khi Alar còn sống? Nếu những cảnh tượng đó là , biết cậu nhóc từng trải qua bao nhiêu đau khổ?

      Đúng lúc này, hai tên đàn ông mở cánh cửa sắt ra, bước vào và dùng tấm vải đen bịt mắt Alar lại.

      “Các ngươi muốn làm gì? Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của các ngươi đụng vào ta!”

      Alar giãy giụa, người đàn ông đó thấy Alar hợp tác, vì vậy liền vung tay “Chát” tiếng, Alar cảm thấy dau đớn, nhưng bên mặt của Tô Lị đỏ bừng, đau rát.

      Mẹ nó! Xuống tay cũng mạnh! Tô Lị nhịn được, thầm mắng trong lòng.

      “Mày làm cái gì vậy? chút nữa bọn họ là vật phẩm quan trọng để bán đấu giá, nếu bị thương làm sao bây giờ?” Tên đàn ông còn lại nhìn dấu bàn tay đỏ ửng gương mặt trắng nõn của Tô Lị, chửi người đàn ông kia câu.

      Tên bị chửi thầm lẩm bẩm trong mồm, sau đó lấy vải đen bịt kín mắt Tô Lị và Alar lại, tháo dây xích và kéo hai người ra ngoài.

      Khi thấy Tô Lị đỡ dùm mình cái tát, đột nhiên trong lòng Alar lại nổi lên cảm xúc khó tả, vì vậy liền với : “ là nhiều chuyện!”

      Tô Lị thầm nghĩ sao đứa lại biết phân biệt phải trái như vậy chứ? phải bản thân muốn hứng cái tát đó, chỉ là khi thấy người đàn ông kia vung tay lên, đột nhiên bản năng của lại trỗi dậy, lao đến dùng mặt của mình đỡ cái tát đó. Có thể là phản xạ có điều kiện !

      lúc lâu, Tô Lị cảm thấy hình như mình bị đẩy vào cái lồng sắt. Lúc này, miếng vải đen mắt mới được lấy ra, chớp mắt hai cái để thích ứng ánh sáng xung quanh, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.

      Alar và đều bị nhốt trong cái lồng sắt, bên cạnh bọn họ còn có hai đứa trẻ nam nữ, khoảng 13 14 tuổi. Bên dưới là đám quý tộc, thân sĩ cùng nữ sĩ thuộc tầng lớp thượng đẳng. Khuôn mặt xấu xí của bọn họ đều lên vẻ tham lam, phơi bày trong những bộ mặt đen tối của xã hội… Những cuộc buôn bán người trong bóng tối.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 46

      Khi nhìn những quý tộc đứng bên dưới, điều đầu tiên Tô Lị nghĩ đến là nạn buôn người. ngờ những tên buôn lậu kia muốn bán bọn họ cho đám quý tộc này.

      Tô Lị đoán lúc này tám chín phần là diễn ra cuộc đấu giá, phải buôn bán nô lệ da đen, mà lại chính là những người Quốc cùng dòng máu với bọn họ.

      Nhìn thấy bên dưới có rất nhiều những quý tộc có gương mặt xấu xí, dữ tợn, đột nhiên Alar phá lệ tự mình cầm tay Tô Lị.

      Tô Lị kinh ngạc quay đầu nhìn thấy Alar trừng mắt, vẻ mặt lộ sợ hãi, dường như cả người cậu còn run rẩy.

      Điều này cũng làm nhớ đến giấc mơ ban nãy. Vẻ hồn nhiên tươi cười của Alar khi chuyện với Shere, hay biểu cảm đáng ghét khi trêu chọc được thay thế bằng vẻ mặt sợ hãi giống như lúc bước lên đài xử tử ngày đó!

      Tô Lị dựa theo bản năng ôm chặt Alar vào lòng, để cậu nhóc nhìn thấy đám người kia. Alar vô cùng bất ngờ, giãy giụa để thoát khỏi vòng tay Tô Lị, nhưng vẫn kiên quyết ôm chặt cậu, đưa tay vỗ lên lưng để an ủi cậu nhóc.

      Chuyện này cứ coi như phản xạ có điều kiện ! Tô Lị thầm nghĩ trong lòng như vậy.

      Buôn bán người trái pháp luật – trắng ra là bắt cóc vài đứa bé vô tội bán cho những quý tộc có tiền, còn chuyện bọn họ mua mấy đứa này về làm gì cũng biết, nhưng theo lẽ thường tụi bị biến thành những nô lệ để làm việc.

      Lúc này, Tô Lị chỉ có thể cầu mong Shere nhanh chóng tìm được bọn họ. Nếu bị biến thành nô lệ, vậy cuộc sống sau này của bọn họ như thế nào… Tô Lị cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra.

      Tên chủ trì cuộc đấu giá giới thiệu lúc, đám quý tộc bên dưới càng hưng phấn, dường như thể chờ được nữa.

      Trừ Tô Lị và Alar còn có hai đứa bé nữa. Lúc đấu giá hai đứa bé đó bị lôi ra ngoài bán trước, cho nên Tô Lị và Alar cũng được đưa ra cuối cùng. bé bị bán đầu tiên chỉ khoảng 13 tuổi, quần áo người rách rưới, có thể nhìn ra bé chỉ thuộc những gia đình ở tầng chót của xã hội. bé đó có khuôn mặt rất đáng , hai mắt vẫn còn đọng lại chút nước mắt long lanh, dường như rất sợ hãi.

      Người chủ trì nêu cái giá khá thấp, sau đó, đám quý tộc ngừng nâng giá lên. Cuối cùng, bé bị nam sĩ mua về với giá nam vạn bảng . Cậu nhóc còn lại chính là đối tượng tiếp theo, cậu bé này cũng chạc tuổi bé lúc nãy, thế nhưng lại vô cùng quật cường, hề biểu lộ ra vẻ sợ hãi.

      Chỉ trong chớp mắt, cậu bé cũng bị nam sĩ mua, và tiếp theo chính là Alar. Tô Lị vô cùng lo lắng, nếu lúc này Shere đến bọn họ bị bán mất!

      người đàn ông cao to vào lồng sắt để kéo Alar ra ngoài, nhưng đột nhiên ALar lại nắm chặt lấy vạt áo của Tô Lị, hề muốn ra ngoài đó chút nào.

      “Chị Lily…”

      Có lẽ từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Alar chủ động gọi tên Tô Lị, cho nên khi thấy cậu bé sợ hãi kêu tên mình, Tô Lị lại vội vàng kéo Alar lại về phía mình rồi : “Hay là để tôi ra trước?”

      Vì thế, Tô Lị lại tự mình chủ động ra ngoài.

      Bọn buôn người cũng thèm để ý việc này, ai trước ai sau chả giống nhau, dù sao cuối cùng những người này cũng bị họ bán , điều khác nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

      Hai tay Tô Lị bị dây xích cột chặt vào nhau, đứng ở giữa đài cao, giống những món đồ được bày ra để mọi người nhận xét. Khi thấy khuôn mặt của có nhiều điểm khác với bọn họ, ràng là người ngoại quốc, bên dưới mới bắt đầu xôn xao.

      Giá tiền cũng tăng nhanh với tốc độ chóng mắt, chớp mắt có người ra giá mười vạn bảng , hơn nữa lại càng có xu hương tăng cao, đây là cái giá mà trước đây chưa từng có. Đám buôn người vô cùng phấn khởi, nghĩ đến mình bắt được bảo bối.

      Đối mặt với đám quý tộc liên tục hét giá, Tô Lị lại thèm để ý chút nào mà chỉ thầm tính xem mình có thể thoát khỏi nơi này hay . Nếu lúc này biến Thập Tự Giá thành Thập Tự Kiếm, mình còn có thể chạy thoát được, nhưng còn Alar và hai đứa kia làm sao bây giờ?

      Hơn nữa, đột nhiên trong tay xuất thanh kiếm làm bọn họ tưởng có vu thuật, đến lúc đó mà bị bắt quả là hết đường chối cãi.

      Xung quanh đài cao có khoảng 15 16 người đứng canh giữ, tỷ lệ thoát khỏi nơi này cũng lớn, nhưng nếu xảy ra hỗn loạn cũng chưa chắc!

      Tô Lị thầm nghĩ mình nên làm loạn nơi này như thế nào, nhưng hình như bên dưới đài có quý tộc đấu giá thành công. Đúng lúc này, tất cả các bóng đèn thắp sáng đột nhiên nổ tung, cả hội trường rơi vào mảnh tối đen như mực.

      Tiếng thét chói tai và tiếng bước chân vô cùng hoảng loạn ngừng vang lên. sai, đây chính là hộn loạn là Tô Lị muốn.

      Thừa dịp xung quanh hỗn loạn, Tô Lị hô to: “Chạy mau!” Dùng tay sờ soạng tìm đến chỗ lồng sắt, may mắn là cửa bị khóa lại, vì vậy Tô Lị vô cùng thuận lợi kéo Alar run rẩy ra ngoài.

      Tô Lị ôm Alar vào lòng, vuốt đầu cậu nhóc an ủi: “ có việc gì, có việc gì đâu! có tôi ở đây rồi!”

      Tại giây phút này, Alar phát ngoài trừ Shere này chính là người duy nhất làm cho mình có cảm giác an toàn. Khi được ôm vào trong lòng, tự nhiên Alar liền cảm thấy vô cùng yên tâm.

      Khi Tô Lị tính xem xét tìm đường chạy trốn đột nhiên vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo đó là loại chất lỏng bắn lên mặt .

      Khi lấy tay sờ mới phát chất lỏng đó là máu, vội vàng ôm chặt ALar, nhìn quanh bốn phía, vì sợ rằng người nào đó chạy đến dùng đao giết chết hai người bọn họ.

      Nhưng bên trong hội trường có chút ánh sáng làm thấy bất cứ manh mối nào. Khi Tô Lị sợ hãi lui về phía sau đột nhiên lại rơi vào lồng ngực vô cùng nam tính, Tô Lị nhất thời biến sắc, nhưng khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người đằng sau mới thầm thở phào nhõm.

      Alar biết là Shere đến vô cùng vui mừng, thoát khỏi tay Tô Lị nhào vào lòng Shere: “!”

      “Ừ! Ta đến!” Shere vỗ lên lưng Alar, giúp hai người tháo sợi dây xích tay xuống, sau đó cùng ôm lấy cả hai thoát khỏi nơi hỗn loạn này.



      Sáng hôm sau, Tô Lị rời giường và xuống lầu dùng bữa sáng như thường ngày. Khi nhìn lướt phòng khách chỉ thấy mình Shere xem sách, tay cầm ly máu tươi, tao nhã ngồi ghế sofa.

      Tô Lị nhìn bốn phía xung quanh nhưng vẫn thấy Alar, ngày hôm qua khi cứu bọn họ trở về, cảm xúc của Alar cũng vẫn rất ổn định, nhưng có lẽ cậu nhóc chưa thể vượt qua nỗi kinh hoảng đó rồi!

      Tô Lị cũng để ý nhiều đến chuyện này lắm, từ từ đến và ngồi xuống bán, tùy ý cầm lấy tờ báo lật xem, nhưng khi nhìn thấy tin tức hội trường đấu giá ngày hôm qua bị thiêu trụi hoàn toàn mới kinh ngạc, mở to mắt đọc kỹ…

      'Ở phố xxx, hội trường bán đấu giá bất ngờ bị thiêu rụi trong đêm, bên trong có khoảng chừng 60 người, toàn bộ đề bị chết cháy, trong đó có vài quý tộc, tại danh tính của nạn nhân vẫn được tiếp tục điều tra...'

      Tô Lị chỉ nhớ sau khi Shere dẫn hai người bọn họ rời khỏi nơi đó cũng bị phong tỏa toàn bộ lối , nhưng biết tại sao ở đó lại bị thiêu rụi, hơn nữa lại có người nào sống sót.

      Tô Lị thầm nghĩ… nếu người phóng hỏa là Shere tất cả mọi chuyện đều được giải thích rồi!

      Tô Lị nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó cầm tờ báo ngồi xuống bên cạnh Shere, hỏi: “Ngài làm đúng ?”

      “Đúng vậy!”

      “Vì sao?”

      Shere cũng hề ngẩng đầu mà vẫn chăm chú lật xem quyển sách tay: “Nếu Alar bị nhiều người nhìn chăm chú sợ hãi.”

      Cái lý do này quả rất liên quan đấy! ràng người này vì trả thù nên mới thiêu rụi cả nơi đó. Dù sao đối với tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn của người này Tô Lị vẫn có hiểu biết chút ít.

      Nhưng qua kiện ngày hôm qua, Tô Lị cũng hiểu vì sao Alar sợ hãi khi bị nhiều người nhìn chằm chằm.

      “Cái này… hình như ngày hôm qua tôi nhìn thấy quá khứ của Alar. Có phải Alar chết là do bị cảnh sát vu oan ?”

      “Đúng vậy!”

      Thấy Shere gật đầu, Tô Lị có thể xác định những ký ức kia phải giấc mơ của , mà đó là những chuyện từ xảy ra. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến cho Alar căm ghét cảnh sát và luôn thích Shere!

      Tô Lị cũng sống cùng bọn họ khoảng thời gian dài, thậm chí có đôi khi lại cảm thấy do Shere quá bảo vệ, nuông chiều Alar nên cậu nhóc mới sinh ra tính cách như vậy, dù sao bản tính của Alar vẫn chỉ là cậu bé tám tuổi mà thôi.

      “Có lẽ ngài nên thử để Alar học tập tính tự lập.”

      Cuối cùng Shere cũng để quyển sách xuống, ngẩng đầu nhin Tô Lị: “Sao em lại như vậy?”

      “Ngài thể bảo vệ Alar cả đời. Ngài từng nghĩ tới nếu ngài để Alar học tập tính độc lập, học cách bảo vệ mình, lỡ có lúc nào đó ngài còn ở bên cạnh Alar cậu nhóc làm sao bây giờ?”

      “Có ta ở đây hai người cần phải lo lắng về điều đó!” Shere đứng dậy, về phía thư phòng.

      Tô Lị kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng của Shere, suy nghĩ của cũng theo đó mà bay về phương xa.

      chỉ có ALar mà hình như cũng vậy, trước giờ vẫn luôn sống dưới bảo vệ của Shere, thậm chí có đôi khi cũng dám tưởng tượng nếu ngày Shere còn ở bên cạnh mình làm thế nào bây giờ?

      Chính vì nguyên nhân đó nên mới cần phải làm cho mình mạnh mẽ lên, phải sống dưới bảo vệ của Shere nữa. Có như vậy khi quay trở về đại mới cần phải lo lắng nữa.

      Cả ngày hôm nay, Tô Lị cảm thấy vô cùng yên tĩnh, bởi vì đến bữa tối rồi mà Alar vẫn luôn ở trong phòng, chịu ra ngoài.

      Nửa đêm, đột nhiên Alar ôm cái xác ướp đứng trước cửa phòng Shere, nhàng gõ cửa và vào phòng: “!”

      Shere vừa nằm xuống giường lâu Alar đến, vì vậy đứng dậy hỏi: “Là Alar sao? Làm sao vậy?”

      … em vẫn còn rất sợ hãi. Hôm nay em có thể ngủ cùng ?”

      Shere nhìn Alar lúc rồi thản nhiên : “Tùy ngươi!”

      Nhận được cho phép của Shere nên Alar cười tươi, vui vẻ nhảy lên giường của Shere, chui cả người vào trong chăn.

      Alar hung hồn ôm lấy Shere, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ của Shere rồi : “ là đẹp, còn đẹp hơn cả Lily. Alar thích nhất!”

      Shere kinh ngạc, thế nhưng lúc này Alar lại gọi tên Lily mà phải nhân loại này, nhân loại kia? Tuy vô cùng kinh ngạc nhưng Shere vẫn bình tĩnh nhắm mắt lại, thản nhiên : “Ừ!”

      có thích Alar ?”

      “Có.”

      “Vậy mãi mãi ở bên cạnh Alar đúng ?”

      “Ừ.”

      lúc sau vẫn nghe thấy tiếng của Alar nên Shere mới mở mắt ra, lúc này, Alar nằm trong lòng mình và ngủ, khóe miệng vẫn còn nụ cười.

      Chỉ cần có ta ở đây, trời đất bao la, có cái gì phải sợ hãi!

      Shere vuốt đầu Alar. Có lẽ Tô Lị đúng, đến lúc phải để Alar học tự lập rồi!

      Chỉnh bản thân mình cũng thể mãi luôn ở bên cạnh Alar, cũng giống như Lilith thể mãi ở bên cạnh mình.

      Mà Tô Lị vốn chỉ là con người, chung quy cũng có ngày sinh lão bệnh tử. Người cũng tốt, vật cũng được, vốn có thứ gì gọi là bất diệt, vĩnh hằng, chính vì thế mới cần phải quý trọng những gì mình có.

      Shere trầm tư, yên lặng nhắm mắt. Khi nghĩ đến ngày đó, đột nhiên tâm tình của Shere lại trở nên rất khó chịu.

      * * *

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 47

      Ngoài cửa vang lên tiếng mưa rơi tí tách, người Tô Lị mặc bộ váy ngủ màu xanh nhạt bằng tơ tằm, khẽ dụi hai mắt vẫn còn mơ ngủ, từ giường đứng lên.

      tới gần cửa sổ vén rèm cửa lên, bên ngoài là khoảng trời mơ hồ do cơn mưa phùn trút xuống. Lúc này là mùa xuân tháng ba, trong khí vẫn còn vương lại cảm giác mát lạnh, làm khỏi rùng mình cái.

      Tô Lị lấy đồ trong tủ quần áo ra thay rồi ngồi xuống bàn trang điểm, cột mái tóc xoăn dài bằng sợi ren lên, trang điểm chút rồi mới xuống dưới lầu.

      vừa xuống thấy Alar bày ra vẻ mặt đáng thương, ôm cánh tay Shere : “... bữa tiệc lần này thể dẫn em theo được sao?”

      “Nếu lần này ngươi cũng đến bị người nghi ngờ.”

      “Nhưng lâu lắm rồi có dẫn em tham gia yến hội!”

      đến yến hội, Tô Lị vẫn còn nhớ lần trước Shere cũng dẫn theo Alar dự bữa tiệc rượu của Công Tước Mark Roth, nhưng điều này phải chuyện quan trọng, quan trọng là bọn họ thèm cho cùng!

      Ngày hôm đó, mình Tô Lị phải ở trong tòa lâu đài này. Do quá buồn chán nên đành tìm Ian và Ess trò chuyện, nhưng khi mở miệng chuyện với hai người đó lại càng hối hận, bởi vì chuyện với hai đó rất là vất vả! Cuối cùng, còn lựa chọn nào khác, đành phải tìm Ryan Lane để luyện kiếm.

      Chính vì chuyện này mà Tô Lị oán giận thời gian rất lâu!

      Vì thế, khi nghe Alar như vậy, Tô Lị liền vội vàng đến chỗ bọn họ hỏi: “Lần này hai người lại định đâu?”

      “Tham gia yến hội của Nữ Hoàng.” Alar trả lời, lại còn tốt bụng thay Shere giải thích: “Hằng nằm vào ngày này, Nữ Hoàng tổ chức yến tiệc và mời các quý tộc tham gia. Hằng năm Shere đều nhận được thiệp mời. Cách đây vài năm trước Shere có tham gia lần, vì thế năm nay nhất định phải tham gia. Bởi vì gương mặt của Huyết Tộc bao giờ bị thay đổi, cứ vài chục năm phải thay đổi thân phận lần, vì vậy bữa tiệc hằng năm do Nữ Hoàng tổ chức chỉ có thể tham gia hai lần.”

      Tô Lị im lặng suy nghĩ, nếu chỉ có thể tham gia hai lần, mà lần trước Alar tham dự, hơn nữa lần dự tiệc trước cũng qua nhiều năm, Alar là Huyết Tộc nên già lớn, nếu lần này cậu nhóc này lại tham gia nhất định làm cho người khác nghi ngờ.

      Dù sao đời này cũng có mấy người qua thời gian lâu như vậy mà vẫn luôn giữ được bộ dáng của cậu nhóc tám chín tuổi. Nhưng Shere lại khác, bản thân ấy là Bá Tước, hơn nữa bộ dáng là người đàn ông trưởng thành, chỉ vài năm ngắn ngủi mà khuôn mặt vẫn hề thay đổi cũng phải chuyện lạ, dù sao thế giới cũng có đầy người trẻ mãi già, cho nên cần quá lo lắng.

      Nghĩ đến đây, Tô Lị ngẩng đầu nhìn Shere, trong mắt còn lấp lánh hy vọng.

      Thấy ánh mắt khác thường của Tô Lị, Shere cũng hỏi: “Em cũng muốn ?”

      Tô Lị vui vẻ gật mạnh đầu.

      “Nhưng yến hội lần này cũng phải để chúng ta đến đó chơi. Mấy hôm trước Nữ Hoàng ra lệnh cho ta mang Lam Sắc Cơ về Luân Đôn.”

      “Lam Sắc Cơ là cái gì?”

      “Đó là bảo thạch hình hoa hồng xanh vô cùng quý giá. Nữ Hoàng muốn triển lãm ở yến tiệc sắp tới, nhưng tại nó nơi khác, trước tiên ta phải đến đó lấy nó về, sau đó mới mang đến Westminster.”

      (Cung điện Westminster, hoặc Tòa nhà Nghị viên ở London)

      Shere xong liền đứng dậy lên lầu, thu dọn chút đồ dùng, Tô Lị và Alar nhìn nhau cái, sau đó cũng vội vàng chạy theo Shere.

      “Vậy ngài định dẫn tôi hay Alar ?”

      Shere nhìn thoáng qua hai khuôn mặt tràn đầy mong chờ của Tô Lị và Alar, thản nhiên : “Ta cùng Ryan Lane. Mục đích chính của chuyến lần này là để bảo vệ Lam Sắc Cơ, Alar quá yếu, còn em...”

      Shere đến đó đột nhiên nữa. Tuy tại thực lực của Tô Lị hơn trước kia khá nhiều, hơn nữa nhiệm vụ lần này chỉ là giao Lam Sắc Cơ cho Nữ Hoàng, đây cũng phải việc gì khó, thế nhưng lại cảm thấy nếu mình dẫn Tô Lị cùng chắc chắn có phiền phức tìm đến.

      “Nếu vì thực lực quá yếu mà Alar thể , vậy ngài hãy dẫn tôi . tại tôi cũng rất mạnh đấy!”

      Nghe hai người chê mình như thế, Alar vui chút nào, cậu nhóc quệt miệng : “ à, em cũng muốn !”

      “Alar chắc chắn là được, còn Lily... thôi quên , em hãy cùng với ta!”

      Nghe thấy Shere đồng ý dẫn mình theo, Tô Lị liền bày ra tư thế thắng lợi, vô cùng đắc ý nâng cầm Alar : “Tôi nhớ mang quà về cho cậu!”

      “Hừ!” Alar trừng mắt với Tô Lị, sau đó bĩu môi ra ngoài.

      Tô Lị cũng thèm để ý, vui vẻ trở về thu dọn đồ đặc, xếp vào trong cái vali bằng da.

      kiện và Alar thiếu chút nữa bị bán qua mấy tuần nay. Kể từ lần đó được Shere cứu về, thái độ của Alar đối với thay đổi ít, chỉ cần nhắc đến Shere cậu nhóc này có thể ở chung chỗ với , nhưng chỉ cần là những chuyện có liên quan đến Shere sắc mặt cậu nhóc kia thay đổi chóng mặt giống y như thời tiết ở Luân Đôn.

      Tô Lị sớm hiểu nên cũng thể trách thái độ thiên vị của Alar đối với Shere.

      Hơn nữa, mấy tuần nay Tô Lị thấy bóng dáng của Josie đâu cả. nghe Cleves , lần trước Josie lấy trộm Huyết Giới, những vậy mà còn để đến Ma Giới, thiếu chút nữa còn mạng để trở về, vì chuyện này nên Shere trừng phạt Josie trong vòng tháng được đặt chân vào tòa lâu đài của Shere. Trước mắt, Josie chỉ có thể thầm khóc nhè trong tòa lâu đài của mình mà thôi.

      Tô Lị nghe Cleves xong liền ha ha cười.

      ...

      Sau khi Tô Lị thu dọn quần áo xong liền nhanh chóng ra ngoài, vào trong xe ngựa với Shere. Lúc này, thời tiết bên ngoài sáng sủa hơn, Lam Sắc Cơ được đặt trong cửa hàng đá quý, chủ tiệm chính là người mà Nữ Hoàng vô cùng tín nhiệm tên là Tomes. Nhiệm vụ của hai người chính là đến cửa tiệm đó và lấy đá quý rồi dâng lên cho Nữ Hoàng.

      Xe ngựa dừng lại trước tòa nhà sáu tầng. Shere và Tô Lị bước xuống xe ngựa, mở cánh cửa gỗ bước vào bên trong, cái chuông bên cũng vang lên vài tiếng leng keng. người đàn ông mặc tây trang, giày da, tóc chải mượt mà, rất có phong độ của thân sĩ nhanh chóng có mặt, bước đến trước mặt Shere, cúi người chào hỏi.

      “Ngài chính là Troy Trask đại nhân mà Nữ Hoàng sao?”

      Shere gật đầu, Tomes nghiêng người mời Shere vào bên trong. Bên tầng cao nhất của tòa nhà, ngay chính giữa gian phòng có thứ được bảo vệ trong những tấm kính thủy tinh trong suốt.

      Khi đến gần hóa ra thứ đó là đóa hoa hồng màu xanh được điêu khắc bằng đá quý, vô cùng tinh xảo. Ngay cả Tô Lị cũng phải thầm than trong lòng.

      “Đây chính là Lam Sắc Cơ mà Nữ Hoàng cầu.” Tomes lấy cái điều khiển ra, ấn cái những tấm kính tự động chui xuống. Ông ta lấy đóa hoa hồng xanh để vào cái rương tinh xảo kém, sau khi khóa lại cẩn thận rồi mới đưa cho Shere.

      Shere nhận lấy cái rương, để tay ở trước ngực : “Xin cảm ơn!”

      Shere và Tô Lị định xoay người rời khỏi Tomes lại gọi bọn họ lại: “Nữ Hoàng muốn triển lãm Lam Sắc Cơ trong yến hội sắp tới sao?”

      “Đúng vậy.” Shere xoay người lại, khi thấy ông ta cau mày hỏi lại: “Xin hỏi chuyện này có vấn đề gì sao?”

      “Cũng phải chuyện gì lớn.” Tomes lắc đầu, nhưng sau đó hỏi tiếp: “Đại nhân có biết nguồn gốc của báu vật này ?”

      Shere lắc đầu, chờ ông ta tiếp.

      “Nghe Lam Sắc Cơ là do nhà điêu khắc châu báu nổi tiếng tạo ra để tặng cho người mà ông ta . Ông ta phải mất vài năm để thiết kế và hoàn thành ra bông hoa hồng, nhưng khi đó người mà ông ta lại theo người khác. Vì thế ông ta vô cùng đau khổ, trước khi ông ta tự sát nguyền rủa đóa hoa hồng xanh này, nếu có đôi tình nhân có được báo vật này tai họa giáng xuống người con .”

      Tomes đến đây dừng lại, hỏi Shere: “Đại nhân và vị nữ sĩ này là quan hệ tình nhân sao?”

      Shere nhìn Tô Lị đứng bên cạnh lúc rồi : “ phải.”

      “Vậy là tốt rồi. Đại nhân đường cẩn thận.”

      Shere liếc nhìn Tomes cái rồi dẫn Tô Lị rời . Cả hai người lên xe ngựa, về phía nhà ga. Dọc đường , Tô Lị vẫn luôn yên tĩnh lời nào.

      Đến nhà ga, xe ngựa liền dừng lại, Tô Lị và Shere đều chuẩn bị tốt hành lý của mình. Khi ở trong xe ngựa, Shere để Lam Sắc Cơ vào trong hành lý của mình, lúc lên xe lửa để cùng với hành lý của Tô Lị. Nếu cứ ôm lấy cái rương tấc cũng rời làm cho người khác hoài nghi.

      Shere ngồi trước toa xe, khi Tô Lị chuẩn bị mọi việc xong cũng vào xe lửa, ngồi xuống phía đối diện Shere. Lúc này nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mặt trời ôn hòa chiếu lên bên mặt Shere tạo thành vẻ đẹp hoàn toàn khác mọi khi. Tô Lị cứ ngồi im ở đó lẳng lặng ngắm nhìn Shere.

      người đàn ông nhưng lại có gương mặt xinh đẹp như vậy, lại còn đẹp gì sánh bằng, điều này chính là chuyện làm người khác ganh tị nhất.

      người đàn ông hoàn mỹ như vậy... nhưng nếu là con người bình thường tốt rồi. Có đôi khi Tô Lị nhịn được nên nghĩ như vậy.

      Tô Lị chìm vào suy nghĩ của mình, đột nhiên bụng truyền đến tiếng vang, cúi đầu nhìn bụng mình giọng dễ nghe của Shere vang lên đỉnh đầu: “Em đói bụng sao?”

      Tô Lị cắn môi ngẩng đầu, xấu hổ gật đầu. Chắc là Shere tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng kêu từ bụng mình chứ?

      Đột nhiên Shere đứng dậy, kéo Tô Lị đứng dậy về phía khu ăn uống.

      Nhìn món bánh có hình dạng giống bánh pudding, bên trong lại chính là thịt bò, vô cùng hấp dẫn làm cho Tô Lị thể nhịn được nữa.

      Theo giới thiệu của Shere món này tên là Steak and Kidney pudding, theo tiếng Trung chính là món bánh mặt có nhân là thịt bò bít tết trộn với thận cắt . Tuy rằng tên gọi hơi kỳ quái, nhưng nghe món bánh này rất ngon. Trừ khoai tây chiên đây cũng là món ăn khá nổi tiếng ở .

      Tô Lị cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến, mà Shere chỉ ngồi bên cạnh chống cằm, mỉm cười nhìn ăn. Tô Lị ăn được nửa mới nhớ ra, ngẩng đầu nhìn Shere: “Ngài đói bụng sao?”

      Đồ ăn trước mặt Shere vẫn còn y nguyên!

      “Lúc ta đói bụng ăn những thứ này.”

      Tô Lị nghe vậy, nhanh chóng hiểu ra, liếc cái: “Cấm ngài hút máu tôi!”

      Shere đẩy dĩa đồ ăn của mình đến trước Tô Lị : “Đây, em phải ăn nhiều để bổ máu. Gần đây ta thấy em rất gầy làm ta đành lòng chút nào!”

      Tô Lị dừng động tác lại. Quả nhiên người này là sói đội lốt cừu mà!

      “Tất nhiên là chính phẩm rồi! Bảo bối đó là do tôi mang về từ Thanh Quốc, rất quý đấy!”

      Bên trong nhà ăn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng của nam sĩ. Đại khái là do giọng của ta quá lớn nên tất cả mọi người bên trong phòng ăn đều quay đầu lại nhìn ta, thế nhưng vị nam sĩ kia cũng để ý đến những ánh mắt của người khác, cầm điện thoại trong tay lớn hơn lúc nãy.

      “Lúc này tôi xe lửa. Khi đến nơi tôi đưa cho ông, tôi cam đoan vật đó là !”

      Tô Lị im lặng cúi đầu tiếp tục ăn. Nếu là bảo vật của Thanh Quốc cũng có thể đoán được đó là cái gì, tuy vậy nhưng cũng biết phải làm thế nào, chỉ dựa vào mình cũng thể thay đổi được chuyện gì, bằng đừng nên xen vào, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi!

      Shere quay sang nhìn nam sĩ kia. Đó là người đàn ông mặc tây trang, đội mũ dạ, mặt còn có ria mép, khoảng 30 tuổi, xem ra là người thương nhân.

      Shere cũng nhanh chóng dời mắt sang trước mặt mình, mỉm cười nhìn Tô Lị yên lặng dùng bữa.

      Đúng lúc này, vị nữ sĩ vô cùng xinh đẹp, người mặc bộ lễ phục màu đỏ bó sát ,đột nhiên xuất bên cạnh Shere.

      “Trong phòng ăn hết chỗ ngồi rồi, ngài để ý khi tôi ngồi cùng hai người chứ?”

      Shere ngồi vào vị trí bên trong, nhường chỗ cho vị nữ sí ngồi xuống: “Xin tự nhiên.”

      Nữ sĩ kia ngồi xuống, vô cùng tự nhiên dán sát vào Shere: “Hai vị tính đâu vậy?”

      “Westminster.” Shere thèm để ý, thờ ơ trả lời.

      “Hai vị du lịch hay là có chuyện quan trọng cần làm?”

      “Ta thể trả lời.”

      Đối với việc Shere lạnh lùng với mình, kia hề tức giận mà lại càng tiến tới gần hơn: “À đúng rồi, tôi tên là Anna, hai người sao?”

      “Anders.”

      “Lily.”

      vui khi được quen biết hai vị, bằng chúng ta làm bạn ?” Nữ sĩ kia vô cùng vui vẻ đề nghị.

      Đột nhiên Tô Lị đứng dậy, cầm cái dĩa phóng thẳng vào khoảng gian chính giữa khuôn mặt của hai người, sau đó mỉm cười với vị nữ sĩ kia và : “ ngại quá, chúng tôi dùng cơm xong. Chỗ ngồi này nhường lại cho .”

      Hành động bất thình lình của Tô Lị làm cho Anna kinh hoảng, nhìn chằm chằm cái dĩa cắm thành ghế cách mặt của mình xa, rồi trơ mắt nhìn kia kéo tay vị nam sĩ xinh đẹp rời . Mà Shere cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy Tô Lị phản ứng như vậy, nhưng rất nhanh miệng lộ ra vẻ tươi cười.

      “Trời ơi! Thanh sắt nối với toa xe để hành lý bị ai đó tháo ra rồi!”

      Steak and Kidney pudding



      [​IMG]

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 48

      Nghe vậy, Shere và Tô Lị đồng thời quay sang nhìn nhau. Lam Sắc Cơ mà Nữ Hoàng cầu cũng được để bên trong toa xe cuối cùng chất hành lý, nếu toa xe đó bị tách khỏi đoàn tàu, cũng có nghĩa là có người cố ý gây nên. Nghĩ đến đây, cả hai người cũng nhanh chóng chạy đến xem.

      Khi hai người chạy đến nơi toa chất hành lý bị rời khỏi đoàn tàu, cách bọn họ ngày càng xa. Từ chỗ bọn họ còn có thể nhìn thấy người đàn ông đứng ngay cửa toa xe hành lý, ta lại còn cởi nón xuống và vẫy chào bọn họ.

      “A!!! Đồ sứ tôi vất vả lắm mới lấy được từ Thanh Quốc cũng ở trong toa xe kia rồi!!!”

      Tên thương nhân trong phòng ăn lúc nãy đột nhiên ta toáng lên. Bên trong bất ngờ ồn ào, rối loạn, ngoại trừ báu vật của tên thương nhân kia tất cả đồ đạc, hành lý của mọi người cũng để toa xe đó.

      Tô Lị quay đầu nhìn Shere, ý hỏi chúng ta phải làm sao bây giờ, còn chưa nghe thấy câu trả lời của Shere tung người nhảy xuống xe lửa, lấy tốc độ mà mắt thường thể nhìn thấy chạy đến toa xe hành lý.

      Lúc này, nhân viên xe lửa cũng tới, vội vàng thông báo: “Chúng tôi gọi điện thông báo cho nhân viên ở sân ga. Xin các vị hãy quay trở về nghế ngồi của mình, nếu có tin tức gì chúng tôi lập tức cho mọi người.”

      Tuy mọi người ở xe đều lo lắng cho hành lý của mình, nhưng cũng biết phải làm thế nào nên phải quay về chỗ ngồi của mình chờ đợi tin tức.

      được! Bây giờ phải cho tôi quay trở về ngay lập tức, các ngươi có biết hành lý của tôi trị giá bao nhiêu hay ?” Tên thương nhân túm lấy cổ áo của nhân viên, quát lớn.

      Có vẻ những nhân viên ở đây quá quen với những tình huống như thế này, vì vậy người nhân viên đó hề hoang mang, lấy bàn tay nắm cổ áo mình ra, vô cùng khách sáo : “ ngại quá, xin mời tiên sinh quay trở về chỗ ngồi của mình trước, nếu có tin tức gì tôi lập tức báo cho ngài.”

      Tô Lị cũng trở về chỗ ngồi của mình. có Shere ở đây hai ba tên cướp kia được giải quyết rất nhanh, vì vậy cần lo lắng quá nhiều.

      Nhưng đột nhiên bên trong toa xe phát ra tiếng súng làm mọi người hoảng sợ. ngờ ở đây cũng có đồng phạm của bọn cướp, điều này làm cả toa xe lâm vào hoảng loạn kinh khủng.

      Đột nhiên bên cạnh Tô Lị xuất người đàn ông đội mũ vải, cầm cây súng trong tay giơ cao lên la lớn: “Tao cài quả bom hẹn giờ xe lửa, chỉ 5 phút nữa thôi tất cả bọn mày phải táng thân nơi này!”

      Người đàn ông đó xong tất cả mọi người rơi vào khủng hoảng , ai cũng nhao nhao kêu la ngừng, lại còn có người hét to bắt dừng xe lại.

      Đúng lúc này, tên cướp lại đột nhiên nổ thêm phát súng lên trần toa xe: “Nếu bọn mày còn ầm ỹ tao cho bọn mày gặp thượng đế ngay bây giờ! Xe lửa dừng lại chỉ làm quả bom nổ nhanh hơn, vì vậy tao khuyên bọn mày nên uổng phí tâm cơ!”

      Đến lúc này Tô Lị còn bình tĩnh như lúc nãy nữa rồi. Shere thành vấn đề, nhưng tại, người có vấn đề lại chính là tên cướp này!

      Chỉ vài phút nữa thôi, tàu lửa đến nhà ga Victoria, nếu lúc đó toa xe lửa bị nổ chắc chắn số người thiệt mạng phải chỉ có những người xe này đâu!

      Shere được khoảng 5 phút, bọn cướp chỉ là con người bình thường, vì vậy đối với việc giải quyết bọn họ mất quá nhiều sức. Lúc này chắc hẳn Shere cũng sắp trở về rồi.

      Tô Lị cúi đầu, cố gắng nhìn tên cướp đứng ngay bên cạnh mình. chỉ cần yên lặng ngồi đây chờ Shere trở về là được, cần gây chú ý, lại càng cần phải hoảng sợ!

      Những người còn lại trong toa xe thấy nguy hiểm, dưới uy hiếp của tên cướp, mọi người chỉ có thể ngồi yên ở chỗ của mình chờ đợi tử thần đến, nhiều người vì quá sợ hãi nên bắt đầu khóc nức nở.

      “Mẹ, chúng ta phải chết sao?” Đột nhiên giọng trẻ con vang lên, cách Tô Lị xa có bé khoảng năm sáu tuổi quay sang hỏi mẹ của mình.

      Nữ sĩ đó vội vàng che miệng con mình lại, kìm nén hoang sợ trong ánh mắt, mỉm cười với con mình: “ đâu con , chúng ta vẫn còn rất trẻ, vì vậy được sống cuộc sống rất dài.”

      Bọn họ còn trẻ như vậy... cho nên... chết sớm như vậy đâu!

      Khi nghe được lời nữ sĩ kia, Tô Lị cau mày càng chặt, lo lắng buồn phiền trong mắt càng sâu, nhưng khi quay đầu nhìn về phía cửa sổ lại vô cùng vui mừng...

      Mơ mơ hồ hồ... dường như Tô Lị có thể thấy được Shere đứng phía nóc của toa xe chứa hành lý... và lại càng ngờ khi thấy toa xe đó chạy đến phía này.

      “Phanh!!!”

      Toa chứa hành lý va chạm mạnh vào đoàn tàu lửa, tạo nên chất động hề trong xe. biết Shere lấy ở đâu thanh sắt dài, vô cùng chắc chắn, nối lại mối nối giữa toa xe và đoàn tàu lửa.

      Tiếp đó, Shere vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng mở cửa, đến chỗ ngồi của Tô Lị.

      Khi Shere đột nhiên vào, vốn dĩ mọi người lo lắng, khẩn trương lại thở phào nhõm, chỉ có tên cướp lúc nãy là hoảng loạn chân tay.

      “Chỉ 1 phút nữa đoàn tàu này nổ tung, tát cả bọn mày hãy chết ở đây !”

      Tên cướp vừa xong mọi người trong xe lại hoảng sợ. Nhưng đột nhiên Shere ra lệnh cho tất cả mọi người im lặng làm bầu khí ồn ào nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.

      Shere nhìn xung quanh, cẩn thận lắng tai nghe tiếng “Tích tắc tích tắc” phát ra từ quả bom hẹn giờ. lâu sau, Shere có thể xác định được vị trí quả bom, nhanh chóng ngồi xuống vị trí để xem xét.

      Thế nhưng hành động kế tiếp của Shere lại làm cho mọi người sợ ngây ra.

      Shere nhanh chóng nhấc cả cái ghế lẫn cái gầm để bên dưới lên, vung tay ném mạnh ra bên ngoài cửa sổ. Cánh cửa sổ bằng kính bị cái ghế quăng vào làm thủng lỗ lớn, mà cái ghế kia cũng bị vứt tung ra bên ngoài, chưa đến giây nổ mạnh.

      Khi thấy quả bom bị ném ra ngoài, tất cả mọi người trong xe đều thở phào nhõm, an tâm ngồi xuống ghế, khẽ vỗ lên con tim vừa bị kinh hoảng của mình. Lúc này, mọi người đều chìm trong bầu khí vui mừng.

      dừng lại ở đó, Shere tiếp tục quay đầu về phía tên cướp, nhưng do quá hoảng sợ nên ta vội vàng bắt tay Tô Lị ở ngay bên cạnh, cầm cây súng nhắm vào ngay trán của .

      được đến gần! Nếu tao bắn chết ta!”

      Shere cũng dừng bước chân lại, giơ hai tay lên. Tô Lị kinh hoảng trừng mắt, dám động đậy. Nếu tên cướp này lỡ bóp cò súng chẳng phải được gặp thánh mẫu Marie sao???

      Tên cướp dời họng súng về phía Shere, chậm rãi tiến lên phía trước: “ được tới gần, mau lui về phía sau!”

      Shere cũng rất nghe lời, từ từ lui về phía sau. Nhưng còn chưa được ba bước Shere bất ngờ đá văng khẩu súng tay tên cướp, sau đó nhấc lên ném ra ngoài cửa sổ.

      Tô Lị thầm nghĩ tại sao tất cả mọi việc xui xẻo lại đổ lên đầu thế này??? Theo lẽ thường khi tên cướp bị Shere ném ra ngoài cửa sổ, mọi việc phải kết thúc mới phải. Thế nhưng trước khi bay ra khỏi cửa sổ, tên cướp kia lại còn kéo cùng. Khi kịp phản ứng lại, muốn bắt lấy cánh tay của Shere nhưng muộn do khoảng cách của hai người quá xa. Chính vì vậy, Tô Lị cứ thế bị tên cướp bắt lấy nhảy ra ngoài cửa sổ cùng nhau.

      Người này muốn chết tại sao phải kéo mình theo để làm đệm lót vậy!!!

      Tô Lị ôm theo tức giận mãnh liệt... văng ra bên ngoài xe lửa.

      Shere cũng vô sốt ruột khi thấy bị ngã ra bên ngoài, nhưng vẫn bình tĩnh mượn điện thoại của vị thương nhân lúc nãy gọi cho Ryan Lane để sắp xếp vài chuyện, sau đó trả lại điện thoại và tung người nhảy xuống xe lửa, mà lúc này đoàn tàu cũng sắp đến nhà ga.

      Tô Lị và tên cướp cùng nhau văng ra khỏi xe lửa, lăn xuống bụi cỏ ven đường. Trán Tô Lị đụng vào tảng đá nên máu bắt đầu thấm ra, tên cướp thấy dần lâm vào hôn mê nên cũng vội vàng ôm cánh tay đầy máu của mình chạy trốn. biết, người đàn ông vừa rồi là người mà thể đụng tới được.

      Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, nhưng bỗng nhiên lại có ít trí nhỡ vụn vặt bắt đầu tiến vào trong não .

      ...

      “Eggers, Eggers, ngươi xem này! Đây là hoa mà ta bắt chước Nhân Giới làm ra. Ngươi thấy sao? Có xinh đẹp ?”

      Lilith với máu tóc đen dài, cuộn sóng giống Tô Lị, cầm đóa hoa hồng màu hồng phấn để trước mặt Eggers, giống như tranh công với ta, sau đó lại cầm bông hoa hồng gài lên mái tóc bên lỗ tai của mình.

      Khuôn mặt Eggers luôn mơ hồ như trước, bàn tay vẫn đeo bao tay màu trắng, gấp cuốn sách lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lilith bên cạnh, cười : “Rất đẹp, nhưng bằng ngươi.”

      “Ma Giới chúng ta và Minh Giới giống nhau, cả hai nơi đều chỉ có loài hoa Mạn Châu Sa Hoa, nhưng Nhân Giới lại khác. Ở đó có rất nhiều thứ ta chưa từng thấy, cũng có đủ các loài hoa khác nhau. Eggers, khi nào chiến tranh kết thúc, chúng ta cùng đến Nhân Giới !”

      ...

      “Lilith, hình như dạo gần đây ngươi chuyện rất ít, có chuyện gì sao?” Eggers khẽ vuốt ve mái tóc của Lilith, nhưng lại dùng vẻ mặt thờ ơ nhìn ta.

      “Eggers, ngươi có biết Thánh Khí chính là ngòi nổ làm chiến tranh bùng phát ? Ta... ta muốn phá hủy hết tất cả Thánh Khí.”

      “Lilith, được! Mười ba Thánh Khí là Thánh Vật của Huyết Tộc, ngươi lại là người trông coi Thánh Khí, nếu ngươi phá hủy hết Thánh Khí ngươi cũng phải biến mất!”

      ...

      “Shere, nếu như ta biến mất ngươi làm gì?”

      “Tìm ngươi! Ta tìm ngươi, mãi mãi tìm ngươi, đến khi nào tìm được ngươi thôi!” Đôi mắt tím nhạt, trong suốt mà sáng ngời của Shere chăm chú nhìn Lilith. Lúc này Shere vẫn còn , kéo quần áo Lilith rồi ôm lấy : “Lilith, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta.”

      ...

      Những trí nhớ lộn xộn đó ngừng tiến vào trong đầu Tô Lị. ôm lấy đầu của mình, cảm giác não của căng phồng ngày càng lớn, trong đầu ngừng lên hai cái tên Eggers và Shere.

      Shere vội vàng đến gần Tô Lị, vỗ lên má : “Lily, Lily... mau tỉnh lại!”

      Đầu ngày càng đau làm Tô Lị tiếp tục hôn mê. Shere vốn luôn lạnh nhạt, thờ ơ, lúc nãy cũng phải nhíu mày chặt, vội vàng ôm đứng lên...

      ...

      Lúc này, trong tòa thành ở phía Đông của Quốc, Eggers nhắm mắt cũng đột nhiên giật mình tỉnh dậy.

      Feiya ở bên cạnh, thấy ta tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Chủ nhân làm sao vậy?”

      Eggers cúi đầu, lẩm bẩm: “Lilith...”

      “Lilith? Lilith làm sao? phải ta biến mất rồi sao?”

      “Vừa rồi... hình như ấy trở lại... Nhưng chỉ giây sau lại hoàn toàn biến mất.”

      Eggers cúi đầu cười khổ, cho dù Lilith trở lại ấy bao giờ tha thứ cho mình! Cho dù tình lúc trước sâu đậm như thế nào... nhưng hận thù của Lilith cũng sâu kém. Bởi vì điều mà Lilith hận nhất chính là phản bội.

      Eggers cũng cầu xin Lilith có thể tha thứ cho mình, bởi vì đó là trừng phạt dành cho .

      “Feiya, ta muốn gặp đó.”

      “Ai?”

      theo Shere, ngươi mau dẫn ta đến đây .”

      Feiya nghe vậy liền hoảng sợ: “Vì sao chủ nhân muốn gặp ta?”

      “Feiya, ngươi đừng hỏi nguyên nhân. Thời hạn là tuần. tuần sau, ta muốn thấy đó xuất ở đây.”

      “Eggers, ta muốn! Ta thích đó!”

      “Feiya, nghe đây! Ta ngươi được gọi tên ta! Còn nữa, ngươi được cãi lại mệnh lệnh của ta!”

      Eggers dùng ánh mắt sắc bén liếc Feiya cái, sau đó đứng dậy ra ngoài.

      Feiya bị bỏ lại trong căn phòng trống, tức giận đánh xuống ghế sofa phát, khẽ cắn môi, vẻ mặt vô cùng tức giận!

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :