1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá tước - Cố Dao (72C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 31

      Shere vừa từ bên ngoài trở về lâu đài, người là bộ âu phục quý tộc với áo sơ mi trắng tinh. Khi Shere trở về phòng mình dưới tầng hầm theo thói quen lại bước vào phòng của Tô Lị. Đáng lẽ giờ này Tô Lị phải ngủ say như chết giường nay lại thấy đâu.

      Shere vòng sang phòng ngủ của Mary ngay bên cạnh cũng hề thấy bóng dáng hai người.

      “Ian, Ess, Lily đâu rồi?”

      Ian trả lời: “ ấy tìm Mary rồi!”

      “Mary đâu?”

      “Về nhà.”

      “Nhà nào?”

      Lần này đến lượt Ess trả lời: “Nhà của Mary.”

      “Ta biết rồi.” Shere gật đầu, rồi lại nghiêng đầu nhìn hai người: “Đúng rồi, từ nay về sau khi chuyện với người ngoài hai người các ngươi phải nhiều chút, khi trả lời câu hỏi của ta cũng phải như vậy.”

      Ian và Ess đồng loạt gật đầu: “Vâng.”

      Đoạn đối thoại ngắn gọn đến thể ngắn gọn hơn giữa ba người nhanh chóng kết thúc. Shere chống quyền trượng ra khỏi lâu đài.

      ...

      Tô Lị và Ryan Lane rốt cuộc đến con hẻm nhà Mary. Tô Lị bước xuống xe ngựa, khi thấy Ryan Lane chuẩn bị xoay xe ngựa để trở về đột nhiên lại kéo tay ta lại.

      “Còn chuyện gì nữa?” Ryan Lane tức giận hỏi.

      Tô Lị nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi ngẩng đầu : “ ra là tôi hơi sợ...”

      Ryan Lane lấy tay ôm cái trán. sợ sao phải mò tới đây trong đêm khuya như vậy chứ? Khẽ thở dài, cuối cùng Ryan Lane cũng phải bước xe ngựa để theo Tô Lị. Nếu này xảy ra chuyện gì, biết đại nhân như thế nào nữa!

      Tô Lị nắm chặt cánh tay của Ryan Lane con hẻm quen thuộc. Ryan Lane nhìn bốn phái chung quanh liền phát đây chính là nơi ở của những nằm dưới cùng của tầng lớp xã hội, Lily tới nơi này để làm gì?

      Bỗng nhiên tiếng thét chói tai của phụ nữ vang vọng khắp con hẻm . Tô Lị kinh hoảng, buông tay Ryan Lane ra và vội vàng chạy tới nhà trọ của Mary.

      Ryan Lane còn chưa kịp phản ứng chạy xa rồi.

      Tô Lị vừa đẩy cánh cửa khép hờ ra mùi máu nồng nặc xông thẳng vào mũi . Dưới mặt đất, dòng máu tươi từ từ chảy về phía . Căn phòng ánh đèn, vô cùng u ám, nhưng chút ánh sáng từ bên ngoài cũng đủ để nhìn cảnh tượng phía bên trong phòng.

      Đây cũng chính là khoảng khắc thể nào quên được.

      Con dao phẫu thuật sáng bóng cắt thoăn thoắt lên vùng bụng bị mổ ra của Mary. Khi Tô Lị xông vào, người nọ liền ngẩng vẻ mặt tươi cười tàn nhẫn nhìn về phía .

      Tô Lị kinh sợ tột độ khi chứng kiến cảnh tượng này, nó làm cho thể nào chấp nhận phơi bày ngay trước mắt mình, hoảng sợ và thể tin nổi ngừng lan tràn gương mặt . Gạt người, tất cả đều gạt người. Đây chỉ là ảo giác mà thôi, tivi cũng diễn những cảnh ghê rợn này rất nhiều.

      Nhưng khi người nọ gọi tiếng “Lily” ảo tưởng mà dựng nên mới hoàn toàn bị đánh vỡ. Lúc này, trong đầu như có tiếng sét đánh qua.

      Cuối cùng, người nọ cũng lấy ra từ lồng ngực của Mary trái tim hoàn chỉnh. Sau đó, người nọ cầm dao phẫu thuật dính đầy máu từ từ về phía Tô Lị, nhưng lúc này Tô Lị vẫn còn bị bao vây bởi kinh sợ, thể nào nhấc đôi chân bủn rủn của mình lên được.

      muốn chạy trốn, rất muốn bỏ chạy ngay lúc này, nhưng đôi chân của lại cố tình nghe theo khẩn cầu của . Khi người nọ ngày càng tiến tới gần Tô Lị, đôi chân bủn rủn đến mức đứng vững, cả người ngã ra phía sau. Ngay khi Tô Lị chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất cánh tay mạnh mẽ kéo lấy , cánh tay còn lại ấn đầu vào sâu trong ngực của mình.

      Hương hoa tường vi thoang thoảng thấm vào ruột gan Tô Lị, cần ngẩng đầu lên cũng biết người đó là ai.

      Ngay sau đó, giọng vô cùng dễ nghe của Shere vang lên: “Phu nhân Carat Luân Tư, lâu gặp!”

      Shere liếc mắt nhìn phu nhân Mia Bergen cái, sau đó cúi xuống nhìn người ở trong ngực mình, thong thả tiếp: “Nhưng dường như phu nhân làm cho người của ta sợ rồi phải.”

      “Hóa ra là ngài, Bá tước Troy Trask đại nhân!”

      Tô Lị đẩy cánh tay của Shere vẫn giữ chặt đầu mình ra, vì Shere che chắn để tiếp tục nhìn, nên Tô Li xoay đầu sang hướng khác để theo dõi.

      “Shere, tôi sao.” Tô Lị đột nhiên vô cùng bình tĩnh.

      “Lily, nữ nhi thân ái của ta cũng ở đây nữa sao?”

      Phu nhân Mia Bergen đứng ở sát cửa, khoảng cách giữa bà ta và bọn họ đủ để cho Tô Lị thấy được nụ cười khuôn mặt như ác ma ngoi lên từ dưới địa ngục của bà. Đây phải vị phu nhân vẫn luôn dịu dàng với như trước kia!

      Shere nhìn dao phẫu thuật và quả tim của Mary trong tay phu nhân Mia Bergen, cười : “Sở thích của phu nhân quả nhiên biến thái.”

      Phu nhân Mia Bergen đưa quả tim của Mary lên mũi ngửi, : “Bá tước đại nhân chưa từng ăn qua thứ này sao? Đáng tiếc , đây chính là mỹ vị nhân gian đấy. À đúng rồi, ta quên mất là đại nhân chỉ hút máu thôi!” xong, phu nhân Mia Bergen liền cười cách điên cuồng.

      Nhất thời, Tô Lị cảm thấy người đàn bà trước mặt mình trở nên vô cùng xa lạ. Vị phu nhân luôn cười với , luôn đối xử dịu dàng với , chăm sóc như con , thế nhưng bây giờ người đó lại trở thành tên giết người vô cùng máu lạnh. thể ngờ được rằng tên sát nhân “Jack the Ripper” trong truyền thuyết kia chính là phu nhân Mia Bergen. Đây là thể nào tưởng tượng được, ai có thể đem hình ảnh kẻ sát nhân máu lạnh với vụ phu nhân vô cùng dịu dàng ở chỗ.

      “Luân Đôn là nơi ta quản lý. đồng ý của ta ngươi được kiếm ăn ở nơi này.”

      đâu, Bá tước đại nhân! Ta hút máu của bọn họ nên hình như có làm sai luật nha. Ta chỉ ăn nội tạng của bọn họ mà thôi.” Phu nhân Mia Bergen vừa xong mang trái tim của Mary đến bên miệng, làn môi tái nhợt hé ra cắn miếng xuống trái tim đẫm máu.

      Cho dù thần kinh của Tô Lị vô cùng vững vàng, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này cũng thể nào nhịn nổi, vội vàng ôm miệng, xoay người chạy sang bên, rồi ngồi xổm xuống mặt đất mà nôn thốc nôn tháo.

      Shere nhìn Tô Lị, rồi lại nhìn thẳng về phía phu nhân Mia Bergen, cười : “Xem ra phu nhân Carat Luân Tư hiểu điều luật của Huyết Tộc rồi. Chỉ cần là nơi Thân Vương quản lý, cho dù kiếm ăn hay liệp sát tất cả thành viên của Huyết Tộc đều phải nhận được được đồng ý của Thân Vương.”

      “Ha ha... vậy ta xin hỏi Bá Tước đại nhân, ta có thể liệp sát những người phụ nữ dơ bẩn này ?”

      “Nếu ta thể ngươi liệp sát bọn họ nữa sao?” Shere trả lời mà hỏi ngược lại phu nhân Mia Bergen.

      “Đương nhiên là rồi!”

      “Tốt, đáp án của ngươi giống của ta đấy!”

      Nghe Shere như vậy, phu nhân Mia Bergen chẳng những tức giận, mà bà ta còn vô cùng hứng thú với Shere: “Ta nhớ lầm đại nhân bao giờ quản những chuyện đụng đến lợi ích của ngài. Vậy tại sao hôm nay ngài lại đặc biệt đích thân tới tìm ta như vậy? Chẳng lẽ là vì con đàn bà đê tiện bên trong kia?”

      đáng tiếc, ta hứng thú với nhân loại.”

      Tô Lị nôn mửa ở bên, khi nghe thấy câu này của Shere đột nhiên ói nữa. từ từ đứng dậy, chậm rãi về phía Ryan Lane hiểu chuyện gì vừa chạy tới. Ryan Lane thấy Tô Lị vừa ói xong nên vội vàng lấy chiếc khăn tay để lau miệng.

      Khi nhìn chiếc khăn trước mặt, Tô Lị mới hoàn hồn tỉnh lại. Tại sao lúc này lại cảm thấy Ryan Lane giống như vị thiên sứ như vậy?

      “Vậy chẳng lẽ là vì Lily của chúng ta?” Phu nhân Mia Bergen kinh ngạc nhìn Tô Lị đứng ở góc: “Đại nhân biến Lily thành ma cà rồng sao?”

      “Dường như ta có nghĩa vụ phải cho ngươi biết chuyện này.”

      ! Đương nhiên là ngươi phải có nghĩa vụ cho ta biết, bởi vì Lily chính là con mà ta thương nhất.”

      “Con của ngươi chết rồi, bị chồng ngươi và...”

      “Câm miệng!!!” Đột nhiên phu nhân Mia Bergen biến sắc, tức giận hét lên, cắt đứt lời của Shere.

      “Phu nhân Carat Luân Tư, ngươi sợ hãi điều gì sao?” Shere nhếch miệng cười.

      Tô Lị cảm thấy những chuyện mà chứng kiến và nghe được ngày hôm nay là những chuyện khiếp sợ nhất cuộc đời , chấn động đến mức dây thần kinh dường như lâm vào trạng thái hoàn toàn tê liệt. Về sau, có lẽ gặp phải những chuyện giống như tận thế, hay làm toàn bộ thế giới đều khiếp sợ, có thể ung dung đứng bên mà bĩu môi: “Loại chuyện này quá bình thường rồi!”

      Nhưng điều Shere vừa làm cho cảm thấy vô cùng khiếp sợ, hóa ra con của phu nhân Mia Bergen phải chết cách ngoài ý muốn, mà là bị chồng của bà giết chết?

      Đến tột cùng là nguyên gì mà làm cho Hầu Tước Carat Luân Tư đại nhân phải hạ độc thủ với chính con ruột của mình? Trong giây phút này, Tô Lị hạ quyết tâm mình phải tiếp tục theo dõi hết tình huống này để tìm ra nguyên nhân ấy.

      “Ai nha ai nha... Xem ra là ta đến đúng lúc quá !”

      Đột nhiên tiếng cười của vang lên đỉnh đầu của bọn họ. Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn, hóa ra lại chính là mặc bộ đồ lolita ngồi nóc nhà. Bộ dáng của ta vẫn y như trong giấc mơ, vừa cầm cái ô bằng ren, vừa ngồi vắt vẻo xem kịch vui phía bên bên dưới.

      “Chúng ta lại gặp nhau rồi, Shere đại nhân!”

      “Ngươi là ai?” Shere khẽ cau mày hỏi.

      Đầu Tô Lị liền lên ba vạch đen. phải cách đây lâu bọn họ gặp mặt sao? Tại sao vị này lại mau quên như vậy?

      Quả nhiên khi Feiya thấy Shere dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, ta liền tức giận nhảy xuống dưới: “Là ta! phải ta bảo ngươi phải nhớ kỹ ta sao? Ta chính là Feiya!!!”

      “Ta quen ngươi?”

      “Đương nhiên! Ngươi còn đoạt mất nhẫn của ta nữa!”

      “Nhẫn? Ta nhớ rồi, nhưng là ngươi ăn cắp nhẫn của chúng ta mới đúng.” Shere vô cùng lạnh nhạt thẳng này ra.

      Điều này chứng tỏ ta vẫn nhớ chuyện đó!

      Feiya lấy tay che miệng, cười lạnh : “Ta mặc kệ ai ăn cắp, dù sao ta đoạt hết nhẫn của các ngươi.”

      Vừa xong, Feiya tấn công về phía Shere.

      nha đầu đáng ghét! Shere khẽ nhíu mày, nghiêng người né tránh công kích của Feiya.

      Trong lúc Shere và Feiya đánh nhau đột nhiên đạo ngân quang xuất công kích về phía cả hai người, làm cho bọn họ đều ngẩn ra, nhưng tự mình né tránh rất nhanh.

      Khi nhìn về phía nơi công kích bọn họ, vẻ bất đắc dĩ liền lên gương mặt của Shere. Cách đó xa, người nhanh chậm về phía bọn họ, ai khác chính là fan trung thành nhất của Shere, người mãi mãi theo đuôi Shere – thợ săn ma cà rồng An Belle Mont.

      Dường như những người thích gây phiền toái đến đây ngày càng nhiều. Đáng lẽ Shere cảm thấy bất đắc dĩ môi lại nở nụ cười, có vẻ như mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị rồi. Mình chơi đùa cùng bọn họ lát cũng tốt, xem như nhân lúc mình nhàm chán chuyện nhân sinh mà có trò để giải trí !

      “Ryan Lane, dẫn Lily rời .” Shere ra lệnh.

      Nghe vậy, Tô Lị vội vàng giữ cách tay của Ryan Lane : “Chờ chút , tôi muốn ở lại!”

      cho là xem diễn xiếc hay sao? cẩn thận mạng của của cũng còn đâu!” Ryan Lane kéo Tô Lị , thầm tính phải mang rời khỏi chỗ này cách nhanh chóng.

      Lúc này, bàn chân của nhưng bị keo dán cường lực dính mặt đất, liều chết chịu theo Ryan Lane, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Dường như Tô Lị quên mất chuyện phu nhân Mia Bergen ăn sống trái tim của Mary ngay trước mặt mình.

      “Ha ha, ngờ hôm nay lại có thêm tên Huyết Săn sợ chết nữa.” Feiya vừa về phía An vừa liếm môi .

      An nhìn đám người xung quanh, có tất cả là ba ma cà rồng và hai nhân loại, trong đó còn có nhân loại mà lần trước bị Shere bắt cóc. Có vẻ như đó bị Shere hút máu.

      An quan sát vị phu nhân Mia Bergen dính đầy máu, liên hệ với những chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây, An liền hiểu mọi chuyện. quay đầu nhìn về phía Shere: “ ra những đó phải do ngươi giết.”

      “Ta vốn có sở thích biến thái như thế!” Shere nhíu mày: “Lần này ngươi cũng muốn bắt ta?”

      “Ta đánh lại ngươi.”

      Shere rất vừa lòng với câu hiển nhiên của An.

      An tiếp: “Nhưng hôm nay người ta muốn bắt là vị phu nhân kia, rất mong ngươi cản ta.”

      Shere cười khẽ: “Ta cầu còn được đây.”

      “Muốn bắt ta? Vậy trò chơi càng thú vị rồi.” Phu nhân Mia Bergen liếm liếm con dao phẫu thuật dính đầy máu, cười quỷ dị .

      Tuy An mới trở thành thợ săn ma cà rồng, nhưng đối phó với con người bị biến thành ma cà rồng như phu nhân Mia Bergen quá khó khăn.

      Sau khi lấy vũ khí ra, An bắt đầu tấn công phu nhân Mia Bergen, mà bà ta cũng nhanh chóng phản kích lại.

      Feiya thấy thế liền chống ô ren xuống đất để lấy đà nhảy lên nóc nhà, nhìn Shere phía dưới : “Hôm nay ta đến đây chỉ để xem kịch, vốn muốn đánh nhau với ngươi. Ta trước.”

      xong, Feiya xoay người biến mất trong màn đêm. Lúc này phu nhân Mia Bergen cũng bị An đánh bại. Thập Tự Kiếm thẳng dài sáng bóng dưới ánh trăng cắm thẳng vào trái tim của phu nhân Mia Bergen.

      Tô Lị hoảng sợ, mắt mở to nhìn diễn biến trước mặt. Khi thấy phu nhân Mia Bergen hấp hối, Tô Lị cảm thấy như có bàn tay nắm chặt lấy trái tim của mình, lẩm bẩm : “ được!”

      Tô Lị thèm để ý Ryan Lane kéo cánh tay của mình, hoang mang vùng ra, chạy đến chỗ phu nhân Mia Bergen cố gắng vươn tay về phía mình. Tô Lị vội vàng nắm lấy bàn tay dính đầy máu của bà, nhịn được đau đớn trong lòng, nước mắt trào ra: “Phu nhân... đừng chết...”

      Đây là người chăm sóc cho như con ruột của mình, để cho biết được thế nào là ấm áp, thế nào là tình thương, làm sao có thể trơ mắt nhìn bà chết như thế được.

      “Lily, con của ta...” Sau khi phu nhân Mia Bergen cố lấy hết hơi sức cuối cùng để những lời này, thi thể của bà cũng hóa thành cát bụi.

      Tô Lị còn chưa kịp đưa tay bắt lấy, cát bụi trong tay tan biến theo những cơn gió lạnh lẽo.

      Đúng lúc đó, biết từ lúc nào mà An đến gần và nắm lấy tay Tô Lị, thấp giọng vào tai : “Thừa dịp chúng ta mau thôi!”

      Nhưng Tô Lị chìm đắm trong đau thương nên hề để ý ta cái gì. An đột nhiên siết chặt cánh tay của Tô Lị: “ phải cũng là Huyết Săn sao? Nếu như vậy, tại sao phải đứng về phía ma cà rồng tàn ác chuyên hút máu làm hại con người?”

      Sau khi Tô Lị lấy lại bình tĩnh, đôi mắt thấm đầy nước mắt nhìn An: “Tôi phải Huyết Săn. Nếu như vì vòng tay này mà đến tìm tôi, tôi cho biết, vòng tay Sắc Vi chữ thập này là do vị phu nhân lúc nãy đưa cho tôi!”

      An trầm mặc lúc, sau đó : “Bà ấy bị biến thành ma cà rồng, ta có nhiệm vụ phải tiêu diệt bà ta. Cho dù như thế nào tại phải theo ta. Shere phải là người chúng ta có thể động vào.”

      An kéo tay Tô Lị để chạy , nhưng khi ta đứng lên cả người thể nào động đậy được.

      Thân thể An chịu nghe theo mệnh lệnh của mình mà bị khống chế xoay người lại. Hóa ra là Shere khống chế hành động của An.

      “Ngươi...”

      “Ta có thể cho ngươi , nhưng rất tiếc là ngươi phải để Lily ở lại.”

      “Ngươi đừng hòng! A!!!”

      An vừa dứt lời Tô Lị còn có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, vì vậy nên vội vàng kéo tay An ra: “Được rồi được rồi... Shere, ngài biết là tôi theo An mà!”

      Shere buông tay, An bị Shere khống chế nữa nên cả người ngã xuống ngồi chồm hổm dưới mặt đất, ngước mắt lên nhìn : “Vì sao?”

      “Tôi và Shere có giao ước với nhau. Shere làm tôi bị thương. nhanh .”

      “Đáng chết!!!” An nắm chặt tay đấm cái xuống nền đất, mắng tiếng xong liền nhảy lên nóc nhà và mất.

      Tô Lị nhìn thấy An rời khỏi, rồi vào nhà của Mary. Shere lại bất ngờ giữ chặt lấy tay của : “Em cần vào đó.”

      “Tôi muốn ấy chết cách khó coi như thế.”

      cho rằng có thể thay đổi được lịch sử, nhưng rốt cuộc lại trở thành công dã tràng.

      Trong căn phòng chật chội tràn ngập mùi máu tươi, thi thể Mary lạnh băng nằm ở dưới sàn. Phần thi thể của Mary mảnh vải để che thân, từ ngực đến bụng dưới đều bị rạch ra, phần lớn nội tạng bị cắt bỏ, ruột cũng bị mọi hết ra ngoài. Hình ảnh vô cùng khủng bố đó làm cho Tô Lị vốn xem rất nhiều phim kinh dị cũng chịu nổi mà lại ói liên tục.

      Vốn dĩ định giúp Mary thu dọn lại thi thể, thế nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng người chạy đến, vì vậy nên đành từ bỏ và vội vàng khỏi trường.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 32

      Sau khi Tô Lị trở về từ nhà trọ của Mary, liền nhốt bản thân mình trong phòng, hai ngày liên tục ăn uống gì cả. cứ nằm giường như vậy, ngay cả nhúc nhích cũng .

      Tiếng đập cửa bỗng vang lên, lúc này Tô Lị mới vươn tay lấy chăn đắp kín cả người lại, vọng ra: “Ian, xin lỗi. tại tôi muốn ra ngoài, cứ để cho tôi yên tĩnh chút .”

      Cánh cửa vốn bị khóa lại mở tung ra, tiếng bước chân trầm thấp chậm rãi đến gần bên giường của Tô Lị. Tô Lị bực bội : “Tôi tôi muốn ra ngoài, tôi cần được được yên tĩnh. Ian, đừng làm phiền tôi nữa.”

      “Em muốn yên tĩnh tới khi nào?”

      Giọng của Shere đột nhiên vang lên. Tô Lị vội vàng hất chăn ra, kinh ngạc nhìn Shere đứng bên giường. khóa cửa lại, vậy mà người này còn cố ý tự tiện xông vào phòng ? Tô Lị nhíu mày : “Shere, xin ngài đừng làm phiền tôi nữa.”

      Shere híp hai mắt lại, hề báo trước ôm lấy cả người Tô Lị sắp mọc nấm người vác lên vai, nhàng ra bên ngoài.

      “Shere, mau cho tôi xuống!”

      Tô Lị kéo quần áo của Shere, cố gắng giãy dụa để thoát khỏi vòng tay của . ngờ khi Shere lại nghe theo lời dừng bước chân lại, xoay người vác Tô Lị trở về phòng, nhưng lại ném xuống giường. Tô Lị chưa kịp phản ứng Shere cúi cả người xuống, hai tay chống ở hai bên, nhìn thẳng vào mắt .

      “Shere, ngài...” Tô Lị bị Shere nhìn chằm chằm, nên hơi ngượng ngùng lấy tay đẩy ra xa.

      “Nghe đây Lily, em phải thánh nhân, cho nên em đừng vọng tưởng mình có thể thay đổi được lịch sử.”

      Tô Lị ngẩn người, xoay đầu sang bên. rất muốn thay đổi lịch sử, nhưng chuẩn bị tâm lý tốt khi mình thể thay đổi nó. Dù sao khi ở tương lai cũng được tìm hiểu về kiện tên sát nhân “Jack the Ripper”, cho dù là thử vận may cũng hy vọng có thể thay đổi được nó.

      “Em có muốn biết ?” Đột nhiên Shere hỏi: “Về câu chuyện của phu nhân Carat Luân Tư.

      “Muốn muốn!!!”

      “Em còn giữ đồ vật từng thuộc sở hữu của bà ấy ?”

      Tô Lị nhìn trái nhìn phải, cuối cùng giơ cánh tay lên: “Đây là vòng tay mà phu nhân đưa cho tôi.”

      “Tốt, ta cho em thấy câu chuyện của phu nhân Carat Luân Tư.”

      Shere lấy tay bao lấy vòng tay Sắc vi chữ thập tay Tô Lị. nhắm mắt lại, cảm giác được thời lần nữa đảo lưu, đưa trở về thời điểm khi phu nhân còn sống.

      Vốn dĩ Hầu Tước Carat Luân Tư và phu nhân Mia Bergen là đôi vợ chồng luôn được người khác hâm mộ. Bọn họ vừa có xuất thân quý tộc, có thân phận hiển hách, vừa có gia đình hạnh phúc với con sáu tuổi vô cùng đáng . Điều đó làm cho rất nhiều người hâm mộ.

      Nhưng gia đình vô cùng đầm ấm, trong chớp mặt lại tan thành mây khói...

      Ngày đó... mặt đất văng đầy máu tươi, ánh mắt ai oán, biểu cảm sợ hãi, còn có vẻ mặt tan vỡ... trong chớp mắt đều xuất trong đầu Tô Lị.

      Bề ngoài, Hầu Tước Carat Luân Tư là người đàn ông hoàn hảo, nhưng kỳ bên trong lại là người thích ăn chơi đàn điếm. Cả ngày ông ta đều đắm mình vào kỹ viện. Đương nhiên Phu nhân Mia Bergen cũng biết chuyện này, nhưng bà cũng đành phải con mắt nhắm con mắt mở quan tâm. Và ngày kia xảy ra chuyện mà bà thể nào chấp nhận được.

      Hầu Tước Carat Luân Tư dẫn theo kỹ nữ xinh đẹp về nhà, ông ta tính toán ly hôn với phu nhân Mia Bergen để rước ả vào cửa. Nhưng hôm đó phu nhân Mia Bergen lại có việc phải ra ngoài, chỉ có mình Emily ở nhà. Lúc đó, bé Emily muốn chạy vào phòng của cha mình để chơi với ông, nhưng lại ngờ nghe được cuộc chuyện của ông với người phụ nữ khác. Mà Emily vốn là bé thông minh nên cũng hiểu được cha ly hôn với mẹ mình là có ý nghĩa gì.

      Emily tức giận xông thẳng vào trong phòng của cha, khuôn mặt đẫm nước mắt khóc lóc van xin cha đừng bỏ mẹ và mình. Lúc bé kéo ống tay của ông bị ông dùng tay đẩy ra, làm cho Emily té xuống đất và đầu đập vào ngay góc bàn bên cạnh, máu tươi từ trán chảy xuống bên mặt. Hầu Tước Carat Luân Tư thấy thế cảm thấy áy náy, định chạy lại hỏi thăm vết thương của con mình, thế nhưng lại bị ả kỹ nữ ngăn lại.

      ả ngồi xổm xuống trước Emily, đưa tay vuốt lên tốc bé, bày ra vẻ dịu dàng : “ nhóc à, cha của em thương mẹ em và em nữa rồi. tại người ngài ấy là chị, cho nên hai người phải khỏi nơi này, có được hay ?”

      Emily hất tay ả ra, tức giận quát: “ phải! Người cha là tôi và mẹ. chỉ là dân thường đê tiện thôi! Đồ tiện nhân!”

      Emily vốn là quý tộc, từ được hưởng vô vàn sủng ái, cho nên sao bé có thể dễ dàng chấp nhận kẻ dân thường đê tiện thay thế vị trí của mình và mẹ mình trong lòng cha được.

      Dường như lời của Emily kích thích đến ả. Lúc nãy ả còn dịu dàng, nhưng tại biểu cảm gương mặt trở nên vặn vẹo. ta đứng lên cầm con dao gọt hoa quả bàn, tức giận đâm vào bụng Emily: “Tiện nhân? Đúng vậy! Tao chính là tiện nhân, nhưng chút nữa thôi tao được thay thế địa vị của mẹ mày, trở thành phu nhân Hầu Tước tôn quý. Ha ha...”

      ả cầm dao đâm vào bụng Emily cách điên cuồng. Hầu Tước thấy thế liền kinh hồn bạt vía, vội vàng giữ chặt tay của ta lại: “Em làm cái gì vậy? Nó là con ruột của đấy!”

      “Thân ái à, có việc gì đâu. Bây giờ trong bụng của em cũng có con của . Em mang thai con của rồi.”

      “Cha... cứu... cứu con...” Emily chỉ còn sót vài hơi thở cúi cùng, cố gắng giơ bàn tay bé dính đầy máu về phía Hầu Tước.

      Nhưng khi Emily buông bàn tay xuống, Hầu Tước vẫn như trước chịu tiến thêm bước để cầm lấy bàn tay con ruột của mình.

      Khi phu nhân Mia Bergen bước về phòng của mình cũng là lúc Emily rời khỏi thế gian. Nhìn máu tươi văng đầy mặt đất làm cho bà hét tiếng chói tai.

      Hầu Tước và ả nghe thấy tiếng hét đồng loạt quay đầu nhìn, thấy phu nhân Mia Bergen kinh hoảng ôm mặt, biểu cảm gương mặt vô cùng đau khổ. Nhưng phu nhân Mia Bergen quá sốc khi thấy con mà mình thương chết nên ngất xỉu, vì thế mà hai người mới nhân cơ hội này mà chạy trốn.

      Sau khi phu nhân Mia Bergen tỉnh lại tổ chức tang lễ cho Emily, thế nhưng bà lại tuyên bố với mọi người nguyên nhân cái chết của Emily là do ngoài ý muốn.

      Về sau, bà phát ra người chồng đẩy con ruột của mình vào con đường chết lại giống như có chuyện gì xảy ra. Lão ta vẫn ba hoa khoác lác với mọi người, vẫn tiếp tục tìm đến ả kia để ăn chơi đàng điếm.

      Tối hôm đó, phu nhân Mia Bergen cầm dao phẫu thuật mà bà rất lâu rồi động đến nó, thầm theo sau Hầu Tước. Bà đợi đến nửa đêm, khi Hầu Tước rời khỏi chỗ ở của ả tiện nhân kia, bà mới lặng lẽ vào nhà ta.

      Bên ngoài đột nhiên có tiếng động làm cho ả nghĩ rằng Hầu Tước quay trở lại, ả ta tươi cười xoay người lại, nhưng lại thấy phu nhân Mia Bergen cầm con dao phẫu thuật về phía mình.

      “Bà... bà muốn làm gì?” ả hoảng sợ lùi về phía sau.

      “Tôi muốn làm cái gì à? cứ đợi tý nữa biết. Yên tâm , tôi từng là bác sĩ ưu tú, tôi để đau đâu. Chỉ là lâu lắm rồi tôi dùng đến dao phẫu thuật, kỹ thuật có biến hóa hay tôi cũng biết.”

      ả nghe thế vô cùng sợ hãi: “Bà được làm bậy. Nếu tôi xảy ra chuyện gì thất định Hầu Tước đại nhân bỏ qua cho bà đâu.”

      Phu nhân Mia Bergen nở nụ cười: “ cho rằng ông ta ả kỹ nữ ti tiện mà bỏ tôi sao?”

      ta lui người dựa vào bàn gỗ phía đằng sau, hoảng sợ với tay lấy đồ bàn ném về phía phu nhân Mia Bergen, nhưng bà lại nhanh chóng chạy đến đánh vào cổ phát, làm cho ta ngất xỉu.

      Đợi đến khi ả tỉnh lại hai tay và chân bị phu nhân Mia Bergen tiêm thuốc tê. Cả người nằm chiếc giường, thể động đậy.

      Ánh mắt ả tràn đầy hoảng sợ: “Thả... cầu xin bà... tha cho tôi...”

      “Tha cho ra? Vậy tại sao lúc trước tha cho con tôi? Tôi nghe trong bụng còn có sinh linh bé nữa đúng ? Là nam hay nữa đây?”

      ... biết...” ả hoảng sợ lắc đầu, nước mắt thấm đầy ra mặt.

      “Vậy tôi giúp xem!”

      Phu nhân Mia Bergen cởi quần áo của ta ra, tay để bụng hơi nhô lên của ả, tay kia cầm lấy dao phẫu thuật bên cạch. Dường như lúc này ả mới ý thức được bà định làm gì, nên liều mạng lắc đầu: “Tôi cần... tôi muốn!”

      Lúc này, gương mặt của phu nhân Mia Bergen mới bắt đầu thay đổi, tay cầm con dao giơ cao lên rồi đâm phát dứt khoát xuống bụng của ả. Ở giây phút máu tươi bắn ra đó, phu nhân Mia Bergen lại cảm thấy trong lòng có phấn khích khó hiểu. Bà quan tâm đến ả gào thét đau đơn, tiếp tục cầm dao mổ bụng, moi thai nhi chưa thành hình của ta ra.

      Thời điểm Tô Lị chứng kiến cảnh tượng đó xuyên qua Sắc Vi chữ thập thi cũng là lúc dạ dày bắt đầu quay cuồng. Khi trực tiếp thấy mà moi nội tạng thi thể ra cũng thể chịu nổi nữa, vội vàng che miệng mình lại. Nhưng Tô Lị vẫn cố gắng bắt buộc bản thân mình theo dõi tiếp.

      Khi phu nhân Mia Bergen trở về nhà hai ba giờ sáng. Bà chậm rãi đến bên người chồng vẫn ngủ say, biết chuyện gì xảy ra hết của mình. Bà cầm chiếc gối để lên mặt ông ta, dùng hết sức bịt mũi ông ta lại.

      Hầu Tước Carat Luân Tư say giấc đột nhiên cảm thấy khó thở, bắt đầu giãy giụa. Nhưng biết phu nhân Mia Bergen lấy hơi sức từ đâu ra mà ghì chặt gối để ông ta thể nhúc nhích. Cuối cùng, khi Hầu Tước giãy giụa ngày càng yếu và đến khi dừng hẳn lại, bà mới bỏ gối ra.

      Phu nhân Mia Bergen ngắm nhìn người chồng chết trong tay mình, đột nhiên bà cười điên cuồng, nhưng sau đó bà lại gục mặt lên giường mà khóc.

      lúc sau, bà chậm rại lấy con dao phẫu thuật ra và đâm thẳng xuống bụng của mình.

      Thôi ... chúng ta cùng nhau thôi...

      Khi phu nhân Mia Bergen cảm giác sinh mệnh của mình bị sói mòn, dường như bà thấy Emily ở phía đằng sau vẫy tay với mình. Và cũng ngay giây phút đó, mặc bộ đồ lolita và cầm ô ren xuất trong căn phòng. ta há mồm lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, nhanh chóng cắn lên cổ phu nhân Mia Bergen. Sau đó, ta lại cắn cổ tay của mình để bà hút lấy máu của ta.

      Cảnh tượng này diễn ra làm cho Tô Lị vô cùng kinh ngạc. Hóa ra Feiya là người biến phu nhân Mia Bergen thành ma cà rồng, và cách khác phu nhân chính là thành viên của Ma Đảng?

      Khi tia sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, phu nhân Mia Bergen cảm thấy cả người mình hơi thay đổi. Bà nhìn lên vết thương bụng, kinh ngạc phát miệng vết thương tự động khéo lại, và bà càng kinh ngạc hơn khi biết mình vẫn còn sống?

      Phu nhân Mia Bergen lấy tay che ánh mặt trời. Hình như hôm nay ánh nắng mặt trời làm người ta cảm thấy khó chịu. Bà đứng dậy, lảo đảo đến cửa sổ để kéo rèm lại. Lúc này cảm giác khó chịu trong người mới bớt được ít.

      “Ngươi tỉnh?”

      Đột nhiên sau lưng truyền đến giọng của , làm cho phu nhân Mia Bergen hoảng sợ. Bà vội vàng xoay người thấy cầm ô ren thong dong ngồi giường.

      là ai? Tại sao lại ở đây?”

      “Ta là Feiya, tại ta chính là chủ nhân của ngươi.”

      “Chủ nhân? giỡn gì vậy?”

      Feiya che miệng, cười khẽ: “Xem ra ngươi biết, tại, ngươi phải nhân loại nữa rồi.”

      ... làm gì tôi?”

      “Ngươi phải cảm ơn ta vì ta cho ngươi sinh mệnh vĩnh hằng. ra trong lòng ngươi cũng khát vọng mình chết, đúng ? Cho dù ngươi giết chết cướp con và chồng của ngươi, nhưng chẳng phải đời này còn rất nhiều giống như ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giết chết tất cả những loại người đó?”

      Sau khi Feiya vài ba câu dụ dỗ, phu nhân Mia Bergen dần chấp nhận mình trở thành ma cà rồng.

      Sau khi tuyên bố với mọi người Hầu Tước Carat Luân Tư cũng chết do ngoài ý muốn, bà bán toàn thành của mình , giải tán hết người hầu, chuyển đến ngôi nhà , và cũng từ đây bà bắt đầu lên kế hoạch giết hết đám kỹ nữ kia.

      Cứ như thế, kiện tên sát nhân tàn nhẫn “Jack the Ripper” làm chấn động toàn bộ Scotland Yard bắt đầu.

      ...

      “Vì vậy ra ngài sớm biết hung thủ sát hại những kỹ nữ đó là ai đúng ?”

      “Đúng!” Shere hề phủ nhận câu hỏi như câu khẳng định của Tô Lị.

      “Nơi này phải là nơi mà ngài quản lý sao? Tại sao ngài ngăn cản phu nhân?”

      “Bởi vì chuyện này liên quan đến ta!”

      Tô Lị lặng im được lời nào. Quả nhiên Shere là loại người quan tâm đến chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân. Mà chính bản thân ... vốn dĩ vì có giá trị lợi dụng cho nên Shere mới giữ lại bên cạnh mà thôi...

      Tô Lị thở dài, quả nhiên là chọn sai người rồi...

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 33

      Sau hai ngày tuyệt thực, cuối cùng Tô Lị cũng xuống dưới lầu dùng cơm. nhìn thức ăn bàn hỏi: “Những món này là gì?”

      Shere ngẩng đầu lên nhưng cũng có thể ra toàn bộ tên những món ăn bàn: “Huyết heo, phổi heo, tim heo, rượu đỏ, thịt nguội và hoa quả.”

      tô huyết heo lớn, thịt nguội, rồi cà chua, dưa hấu, dâu tây... Vào thời tiết lạnh như thế này lấy đâu ra những loại trái cây đó? Vì sao trước mặt bàn đồ ăn toàn màu đỏ?

      Shere biết vì chuyện của phu nhân Mia Bergen vào hai ngày trước làm cho bị ám ảnh, chỉ cần thấy đồ vật hay thức ăn màu đỏ buồn nôn, vậy mà lại cố tình bảo Ian chuẩn bị bữa sáng như vậy cho ?

      Tô Lị nhìn chằm chằm bàn thức ăn lúc rồi che miệng chạy ra ngoài. Shere thấy vậy liền buông dao nĩa trong tay xuống, miệng xuất nụ cười.

      “Đại nhân, có phải là ngài cố ý đúng ?” Ryan Lane đứng bên cạnh, nhíu mày hỏi.

      “Đây là trừng phạt dành cho Lily.”

      “Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi ngài câu. Đại nhân, có phải ngài thích tiểu thư Lily ?”

      Shere ngẩng đầu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Ryan Lane: “Ryan Lane, từ khi nào ngươi lại trở nên nhiều chuyện như vậy?”

      Ryan Lane hơi sợ hãi, vội vàng cúi đầu: “ xin lỗi, đại nhân. Chỉ là vì sau khi tiểu thư Lily đến đây, dường như đại nhân giống như trước kia nữa.”

      “... Ta rồi, ta thích nhân loại.”

      “Vậy vì sao ngài để tiểu thư Lily trở thành thành viên của Huyết Tộc?”

      phải ngươi cũng là nhân loại sao? Chuyện đó phải là điều quan trọng.”

      “Tôi giống với tiểu thư. Nếu như tiểu thư Lily trở thành thành viên của Huyết Tộc, ấy mãi mãi ở bên cạnh đại nhân.”

      “Ta cũng nghĩ thế... Nhưng khi ta được hưởng thụ ấm áp của ánh nắng mặt trời, ta lại thể nào ép buộc ấy ở trong bóng tối. Ta sợ rằng đến lúc nào đó, ấy lại biến mất giống như Lilith.”

      Ryan Lane im lặng. Đại nhân thích tiểu thư Lily vẫn là vì Lilith đại nhân lưu lại bóng ma quá lớn trong lòng đại nhân? Bản thân mình theo đại nhân cũng chỉ có mấy năm, vì thế cũng biết lắm chuyện tình giữa đại nhân và Lilith đại nhân. Lúc trước, Beucke cẩn thận nên lỡ miệng tiết lộ vài chuyện, vì thế cũng hiểu tình cảm của đại nhân là như thế nào.

      Đằng sau cây cột cách đó xa, Tô Lị đứng ở đó lúc lâu. cố gắng kìm nén cảm xúc khuôn mặt, làm như có chuyện gì xảy ra, vào phòng ăn.

      “Em mau ăn bữa sáng .” Shere thấy quay trở về, ngẩng đầu lên nhìn chậm rãi .

      “Ngài tự ăn hết ...” Tô Lị cố gắng duy trì bộ dáng đấu võ mồm với Shere như thường ngày.

      chưa xong đột nhiên miệng bị thứ gì đó nhét đầy. biết từ khi nào Shere xuất bên cạnh , lấy ổ bánh mì nhét trực tiếp vào miệng.

      “Hai ngày nay em ăn gì rồi.”

      vừa phải thiên kiêm tiểu thư, cũng phải tiểu thư quý tộc, trước khi xuyên đến nơi này cũng từng bỏ bữa hai ngày. Vì vậy chuyện này đối với cộ cũng phải lớn lắm, cùng lắm là lặp lại thói quen cũ mà thôi.

      Tô Lị cắn bánh mì trong tay Shere, dạ dày lại vô cùng phối hợp kêu rột rột vài tiếng, biết nước mắt từ đâu ra lại chảy xuống gương mặt . Nếu Shere thích , vậy vì sao lại đối xử tốt với như vậy? Vì sao lại vẫn dịu dàng chăm sóc như vậy?

      Bỗng nhiên có giọt nước mặt rơi xuống tay làm cho Shere ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại khóc rồi?”

      Tô Lị lấy tay lau nước mắt, quật cường : “Tôi cảm động nên khóc, được sao?”

      “Được. Nhưng em đừng cảm động đến mức lấy thân báo đáp ta là được.”

      “Nếu tôi lấy thân báo đáp ngài chịu nhận sao?”

      “...”

      lúc lâu sau Shere vẫn trả lời, Tô Lị miễn cưỡng nặn ra nụ cười, ra vẻ vô tư : “Ta biết ngay ngài cần mà. Dù sao tôi cũng chỉ đùa thôi.”

      “Sau khi dùng xong bữa sáng, chúng ta đến chỗ Cleves, có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”

      Sắc mặt Shere khôi phục lại vẻ thường ngày, cố tình chuyển chủ đề. xong liền xoay người . Và cũng từ hôm đó trở , cả hai người bọn họ đều vô cùng ăn ý nhắc đến chuyện này nữa.

      ***

      Tòa lâu đài của Cleves.

      Cleves dẫn bọn họ vào thư phòng. Bốn phía xung quanh phòng tràn ngập sách. Cleves nhớ lại vị trí mà phu nhân Kerry từng , rất nhanh tìm thấy quyển sách rồi đưa cho Shere.

      Bên ngoài quyển sách được bao bằng da dê, nhưng lại hề có tên, ngay cả tác giả là ai cũng ghi.

      Shere cầm quyển sách trong tay, kinh ngạc hỏi: “Đây là... Ma Đồ(1)? Cleves, tại sao ngươi lại có quyển sách này?”

      (1) Ma Đồ: quyển sách bị nguyền rủa.

      “Ta nghe mẹ ta đây là quyển sách mà bà ấy vô tình có được, mà quyển sách này cũng chính là điều kiện mà mẹ ta giao cho các ngươi.”

      “Điều kiện?” Tô Lị nhìn kỹ quyển sách, định đưa tay để mở ra: “Đây là quyển sách gì?”

      Shere vội vàng giữ chặt tay Tô Lị: “Đừng động vào nó. Đây là quyển sách bị các ác linh(2) nguyền rủa.”

      (2) Ác linh: nhũng linh hồn tà ác.[*]

      Tô Lị nhanh chóng rụt tay lại: “Vậy lấy quyển sách nguy hiểm ra để làm gì?”

      “Mẹ ta , nếu các ngươi có thể hóa giải được lời nguyền của Ma Đồ, hoặc phong ấn những ác linh bên trong, chỉ cần để ác linh thoát ra ngoài, bà ấy đồng ý giao nhẫn cho các ngươi. Đó là điều kiện của mẹ ta.”

      “Nhưng mở ra xem cũng được sao có thể hóa giải lời nguyền?” Vị phu nhân Kerry kia cố tình làm khó bọn họ đây mà!

      “Cũng phải thể nhìn bất cứ thứ gì trong Ma Đồ này.” Shere xong lại còn cầm lấy quyển sách lật ra xem: “Chỉ biết nhìn vào bức tranh nào bị ác linh nguyền rủa mà thôi. Nhưng ngờ, mấy trăm năm nay Ma Đồ xuất , hóa ra lại nằm ở trong tay phu nhân Kerry.”

      Cleves nhún vai tỏ vẻ ta cũng biết.

      Tô Lị ấn tay lật sách của Shere xuống để đóng quyển sách lại: “Quyển sách này bị nguyền rủa, coi chừng khi chết cũng biết nguyên nhân là gì!” Tô Lị cầm quyển sách trả lại cho Cleves rồi : “Điều kiện nguy hiểm như vậy tôi đồng ý đâu.”

      Cleves hơi ngạc nhiên đoán được rằng Lily từ chối, vì thế đầu hơi cúi xuống : “ xin lỗi, ta giúp được gì cho các ngươi rồi.”

      Tô Lị cười : “Đừng như vậy, chúng tôi còn phải cảm ơn ngài đấy chứ.”

      Vấn đề này nằm người của Cleves mà là ở phu nhân Kerry. Nếu bà ấy có thể gật đầu đồng ý tất cả mọi chuyện trở nên dễ dàng. Chắc chắn là do vị phu nhân kiêu ngạo kia ghét nhân loại và bán Huyết Tộc, nên bà ấy mới cố tính làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.

      “Có phải chỉ cần để các ác linh bên trong thoát ra ám người khác lấy được nhẫn ?” Shere hỏi.

      Cleves gật gật đầu.

      “Được, ta làm.”

      Khi nghe được Shere đồng ý điều kiện điên rồ đó, não Tô Lị bị đình chỉ mấy giây, sau đó mới lắp bắp : “Hả...???”

      “Lúc nãy ta xem qua mấy tranh trong đó, nhưng tại ta đâu có bị những ác linh đó ám.”

      Điều đó là do ngài may mắn có được hay ??? Tuy Shere đồng ý, nhưng Tô Lị vẫn kiên quyết : “Cho dù thế nào tạm thời đừng nên động vào quyển sách này. Chúng ta tìm những nhẫn Thân Vương khác.”

      Shere để ý đến Tô Lị, cầm lấy quyển sách tay Cleves, trước khi còn quay đầu lại với hai người: “Ta mang theo quyển sách này về.”

      “Shere!!!”

      Người cố chấp này đáng đánh đòn! Người này coi như hề nhìn thấy phản đối của mà!

      ...

      Mấy ngày kế tiếp, đối với quyển Ma Đồ kia Tô Lị hoàn toàn như kính nhi viễn chi(3). Nhưng điều kỳ lạ là Shere xem xem lại rất kỹ tất cả những bức tranh có trong quyển sách đó vậy mà hề bị ác linh nguyền rủa.

      (3)Kính nhi viễn chi: quý trọng nhưng dám đến gần.

      Có lẽ đây chỉ là truyền thuyết về quyển sách bị nguyền rủa mà thôi. Dù sao cũng trải qua mấy trăm năm, có khả năng là lời đồn bị sửa lại ít nhiều.

      Trong đầu Tô Lị nắm chắc suy nghĩ này, cho nên hôm nay mang theo lá gan rất lớn của mình thư phòng, mà đúng lúc này Shere ra ngoài và quyển sách cũng nằm ngay ngắn bàn...

      Tô Lị ngồi xuống, đôi mắt nhìn chăm chú vào Ma Đồ, lúc sau mới lấy tay lật quyển sách ra.

      Ngay ở trang đầu tiên chỉ có câu tiếng duy nhất: Be careful, the god of death is on your side! (Hãy cẩn thận, thần chết vẫn luôn ở bên cạnh bạn!)

      Tiếp theo là bức tranh với màu xanh làm chủ đạo, ở chính giữa bức tranh là thiên sứ giang hai tay lơ lửng giữa trung. Bên góc phải của bức tranh còn viết câu:

      “Thiên sứ chết vì bay lượn!”

      Tô Lị nhíu mày, hiểu lắm ý nghĩa của câu này. Lật sang trang tiếp theo, bức tranh kế tiếp lại lấy màu đen và đỏ làm chủ đạo, ác ma với khuôn mặt đáng sợ giãy dụa trong biển máu. Góc bên phải của bức tranh cũng ghi câu tương tự:

      “Ác ma chết vì sa đọa!”

      Tô Lị khẽ cười, hình như câu này chỉ ngược lại với câu lúc trước mà thôi.

      Ánh mắt Tô Lị kiềm chế được nhìn thẳng vào khuôn mặt xấu xí của ác ma trong bức tranh. Nhìn lúc, đột nhiên có cảm giác ác ma đó sắp bò ra khỏi bức tranh. Ngay lúc đó, đột nhiên giọng vang lên: “Tiểu thư lily!” Làm cho Tô Lị giật nảy mình.

      Tô Lị nhanh chóng trấn tĩnh lại, xoay người về phía sau với Ian và Ess: “Có chuyện gì vậy?”

      Ian : “Josie đại nhân tới.”

      “À! Vậy với ngài ấy rằng Shere có ở nhà.”

      “Đại nhân Josie tới đây để tìm .”

      Biểu cảm của Tô Lị trở nên cổ quái, hề đoán được rằng Josie tới đây để tìm . Tô Lị nửa tin nửa ngờ ra khỏi phòng. Nhưng khi đứng lên lại để ý làm quyển Ma Đồ bị rơi xuống dưới đất, Tô Lị hề hay biết gì và vẫn tiếp tục rời khỏi phòng xuống dưới lầu.

      Ess thấy thế liền bước đến để nhặt quyển sách lên, nhưng cẩn thận lại liếc nhìn vào bức tranh bên trong. Ngay tại giây phút ấy, đột nhiên có cái gì đó xâm nhập vào trong đầu và làm Ess dần mất ý thức.

      “Ess, sao vậy?” Ian phát hình như Ess như bình thường nên lại gần, xoay người ngồi xuống nhìn Ess. Khi Ian định lấy tay đụng vào Ess đột nhiên Ess lại đứng dậy vung tay của ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ian.

      “Ess...”

      Thấy ánh mắt của Ess giống thường ngày làm cho Ian vô cùng lo lắng. Ian vội vàng xoay người đứng dậy để xuống báo cho Tô Lị và Josie, nhưng lại bị Ess nắm lấy bờ vai và quăng ngã xuống đất.

      Ian nằm dưới đất, chưa kịp phản ứng Ess xông thẳng vào ...

      Josie ở dưới lầu tao nhã uống trà, khi thấy Tô xuống liền nhoẻn miệng cười lộ ra cái răng khểnh: “Xin chào tiểu thư Lily!”

      “Josie, sao ngài lại ở đây? Sao Shere lại cùng ngài?”

      “Gần đây Shere rất bận rộn công việc, để ý đến ta nữa rồi.” Josie biểu bộ dáng kinh diển của nàng dâu , ủy khuất tố cáo với Tô Lị, nhưng giọng cũng biến chuyển rất nhanh: “Nhưng hôm tay ta đến đế tìm tiểu thư Lily mà.”

      “Tìm tôi? Ngài có chuyện gì sao?”

      Josie gật đầu cười: “Ta nghe Ma Đồ ở đây, ta cũng muốn xem nó.”

      “Ý ngài là quyển sách bị nguyền rùa sao? Nó ở trong phòng của Shere. Ngài ấy có những bức tranh trong Ma Đồ đều bị nguyền rủa, vừa rồi tôi cũng mở ra xem nhưng chẳng thấy cái gì cả. Hình như đó chỉ là tin đồn gạt người mà thôi.”

      “Mấy trăm năm trước, Ma Đồ từng gây ra rất nhiều chấn động, vì tất cả những người từng nhìn qua nó đều bị những ác linh ám theo. Cuối cùng bọn họ đều bị giết hết, nhưng vẫn có ít người vì tò mò hoặc vô ý tiếp xúc với quyển sách đó. Tranh trong đó do ai vẽ nên? Tại sao nó lại bị nguyền rủa? Tất cả những bí mật đó đều chưa được lý giải. Lúc Ma Đồ đột nhiên biến mất còn làm ta đau lòng đấy, vì ta rất muốn chiêm ngưỡng nó nhưng vẫn chưa có cơ hội.”

      “Vì sao ngài lại muốn xem Ma Đồ? Ngài sợ các ác linh nguyền rủa ngài sao?”

      “Vì sao lại sợ? phải Shere xem qua quyển sách đó nhưng vẫn có chuyện gì sao? Nếu vậy ta cần gì phải lo lắng?”

      “Nhưng lỡ đâu do Shere may mắn sao!”

      Josie lắc đầu: “Nguyên nhân chắc chắn phải do may mắn mà có thể là Shere thể bị nguyền rủa.”

      phải thể, mà là dám.”

      Đúng lúc đó, Shere trở về từ bên ngoài, tay chống quyền trượng đứng cách bọn họ xa. Tô Lị và Josie cùng ngẩng đầu lên nhìn Shere, cũng về phía bọn họ rồi ngồi xuống ghế.

      Josie hỏi: “Ý của ngươi là gì?”

      “Vốn dĩ ta bị ám là do chúng nó dám. Những ác linh đó dám ám lên người có ma lực cao hơn. Nếu ám phải người mạnh hơn chúng nó chỉ khống chế nổi, mà ngược lại bị hấp thụ ma lực. Cho nên những ác linh đó dám.”

      “Vậy nếu người có ma lực vô cùng thấp, hoặc người hề có ma lực như Lily sao?”

      Shere liếc Josie cái, rồi lại thở dài. Quả nhiên mình thể trông chờ vào chỉ số thông minh của Josie: “Người có ma lực hoặc ma lực yếu bị ác linh ám, còn chuyện sau khi bị ám bọn họ làm nhưng chuyện gì ta biết.”

      “Tốt! Ta mạnh như vậy, chắc chắn chúng nó dám làm gì ta. Ta cũng muốn nhìn Ma Đồ trong truyền thuyết kia chút.”

      Tô Lị lén lau mồ hôi, gì mà chỉ tay lên lầu, ý bảo Mà Đồ ở trong phòng của Shere. Mà ngay lúc này, đột nhiên tiếng bể của cửa kính lại vang lên...

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 34

      Tô Lị giật mình, vội vàng : “Hình như thanh phát ra từ phòng của Shere.”

      vừa xong cả ba người nhanh chóng chạy lên lầu. Đến nơi, cửa phòng khóa, rèm cửa sổ vẫn luôn đóng chặt lại mở toang và kinh ngạc hơn nữa là cả người Ian toàn máu nằm mặt đất.

      “Ian...”

      Tô Lị vẫn còn phân vân xem người trước mặt là Ian hay Ess, sau khi nghe Shere gọi mới vội vàng chạy lại đỡ Ian.

      “Ian, bị làm sao vậy? Ess đâu?”

      phải... Ess bình thường...”

      Tô Lị nhíu mày. Tại sao lại giống ông gà bà vịt vậy?

      “Ess ở đâu? Chuyện gì xảy ra? Tại sao cả người toàn máu?”

      Tô Lị mở miệng hỏi tất cả nghi vấn trong đầu. Dù vấn đề nhiều lắm nhưng Ian vốn là người giỏi chuyện nên nhất thời câu cũng trả lời được.

      Shere nhìn bốn phía xung quanh, đồ vật bàn vô cùng lộn xộn, ràng là có dấu hiệu đánh nhau. Ma Đồ cũng bị mở ra, sợ là ác linh bên trong trốn thoát ra ngoài.

      Dựa tình huống của căn phòng, Shere có thể hiểu đại khái được chuyện gì xảy ra. Shere giải thích với mọi người những điểm mấu chốt rồi ngồi xổm xuống bế Ian về phòng của . Tuy miệng vết thương người Ian có thể tự động khép lại, nhưng bị mất máu quá nhiều nên cả người vô cùng yếu ớt.

      Sau khi sắp xếp cho Ian nghỉ ngơi, cả ba người đều lâm vào phiền não. May là Ess mang theo Ma Đồ biến mất, nếu quyển sách kia lại bị người khác nhìn thấy được những ác linh bên trong cũng được giải thoát. Đến lúc đó, tình hình mới chính thức nghiêm trọng.

      Shere suy nghĩ lúc rồi kết luận: “Tóm lại, việc đầu tiên là chúng ta phải tìm được Ess.”

      “Nhưng vấn đề là tìm ở đâu?” Tô Lị là người đầu tiên đặt nghi vấn.

      “Chắc hẳn Ess chỉ trốn ở Luân Đôn thôi. Chúng ta cứ phân công nhau ra tìm. Gọi thêm Cleves để hỗ trợ.”

      “Ok, ta hiểu rồi!”

      Josie vừa xong thấy bóng dáng đâu làm Tô Lị khỏi sợ hãi, quả nhiên Josie rất tín nhiệm vào lời của Shere.

      “Ess bị ác linh ám, biết ta làm ra chuyện gì. tại em cứ ở lại đây, tuyệt đối được ra ngoài! Có chuyện gì em cứ tìm Beucke hoặc Ryan Lane.”

      Shere dặn dò Tô Lị xong cũng xoay người biến mất giống như Josie.

      Tô Lị nhìn cả hai người cùng biến mất, mà bản thân mình lại phải ở lại đây, điều này làm khỏi thở dài. Tại sao mình lại vô dụng như vậy???

      “Tiểu thư Lily, hãy về phòng nghỉ ngơi . Những chuyện này cứ an tâm giao cho thiếu gia là được. Tiểu thư cần lo lắng.” Tô Lị ngẩng đầu lên thấy Beucke đứng cách đó xa, cung kính với .

      “Tôi lo lắng.”

      Tô Lị vội vàng xua tay phủ nhận. Khi quay đầu nhìn về phía căn phòng của Ian lại thấy Ryan Lane từ trong phòng bước ra. cổ tay Ryan Lane còn quấn băng, có thể thấy được vết máu thấm ra từ bên trong.

      “Ryan Lane, sao tay lại...”

      “Tôi vừa cung cấp máu cho Ian, sao. Dù sao tôi cũng ở trong nhà của Bá Tước Troy Trask, ngoài nhiệm vụ bảo vệ ngài tôi phải kính dâng máu của mình khi cần. Đúng rồi, cũng là nhân loại giống tôi, chắc chắn phải phụ trách cung cấp máu cho Shere đại nhân.”

      Những lời này của Ryan Lane làm cho Tô Lị rùng mình, lúc này tưởng tượng bản thân mình khác gì cái thùng máu di động.

      “Đột nhiên tôi hơi đau đầu, tôi về phòng nghỉ ngơi chút đây.” Tô Lị cố tình lấy tay day day trán, khoát tay quay trở về phòng của mình.

      Khi màn đêm buông xuống, những người ra ngoài tìm kiếm Ess rốt cuộc cũng quay trở về, nhưng ngoại trừ mục tiêu là Ess...

      “Shere, sao rồi?” Tô Lị hỏi.

      Shere lắc đầu: “ tìm được. Dường như Ess che dấu hơi thở của mình.”

      “A... Shere, ta cũng muốn xem Ma Đồ! Ess cũng xem quyển sách đó, vì sao ta lại được xem?”

      Josie luôn những chuyện lạc đề, điều này làm cho Tô Lị có cảm giác những lời này của ta như châm chọc . Vấn đề mà bọn họ nên quan tâm là làm sao có thể tìm được Ess, chứ phải những ai có thể nhìn quyển sách kia mà bị nguyền rủa!

      “Tạm thời ta cất quyển sách kia . Josie, ngươi về !”

      Shere thèm để ý cặp mắt sắp ngập nước của Josie, hề khách khí ra lệnh đuổi khách.

      Cuối cùng Josie cũng bị Cleves kéo về.

      Thế nhưng, ngày thứ hai sau khi Ess mất tích, báo lại xuất tin tức giật gân.

      ‘Ven bờ sông Thames đột nhiên xuất xác chết đầu!’

      Năm giờ sáng, người dân đột nhiên phát xác chết đầu dưới lớp băng gần bờ sông. Theo như kết quả khám nghiệm tử thi giới tính thi thể là nữ, thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm qua đến 1h sáng, tại vẫn chưa tra ra được danh tính của người bị hại. Hung thủ mà cảnh sát nghi ngờ chính là tên sát nhân “Jack the Ripper”, tuy nhiên cách thức giết người lại hề giống năm vụ án trước nên cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra...

      Mí mắt Tô Lị giật liên hồi, quay sang với Shere bên cạnh: “Phu nhân Mia Bergen qua đời, tên hung thủ này chắc phải là Ess chứ?”

      “Điều này rất có khả năng. Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được Ess.”

      “Shere, nếu như... tôi là nếu như tìm được Ess ngài làm gì ấy?”

      “Ta thử thanh trừ ác linh trong người Ess, nếu như thể chỉ còn cách giết Ess. Nhưng ta chưa từng nghe những người bị nguyền rủa có thể thanh trừ được ác linh, cho nên từ trước đến giờ những người đó chỉ có con đường chết.”

      “Đại nhân... đừng giết Ess...” Đột nhiên giọng lo lắng của Ian vang lên bên tai bọn họ.

      Tô Lị thầm vỗ vài cái lên tim mình, cũng may là vẫn thường bị dọa nên rất nhanh thích ứng được với những kích thích bất ngờ như vậy.

      “Ian, chuyện này là chuyện ngươi thể nhúng tay, nghỉ ngơi .”

      “Ess là em , thể chết...”

      yên tâm Ian, chúng tôi giết Ess. Chúng tôi nghĩ cách cứu ấy, nên cần lo lắng. Ess có chuyện gì.” Tô Lị vẫn im lặng, lúc này mới đứng lên cầm lấy tay Ian, an ủi .

      “Tiểu thư Lily là người tốt!”

      Đột nhiên được Ian khen ngợi làm Tô Lị khỏi xấu hổ cười cười, ngại ngùng liếc mắt nhìn Shere. biết là mình nên cho Ian hy vọng quá lớn, cũng may là Shere chỉ liếc nhìn cái, hề trách mắng .

      Mà đúng lúc này bọn họ cũng nhận được tin có người nhìn thấy Ess trong con hẻm . Khi Tô Lị và Shere vội vàng chạy đến thấy Ess bóp cổ ...

      “Mau dừng tay lại, Ess!” Tô Lị hét to.

      bị Ess bóp cổ thấy có người đến, khuôn mặt tràn ngập hoảng sợ, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tô Lị, cánh tay run run giơ về phía bọn họ. Ess thấy hai người đột nhiên xuất , những chạy trốn mà lại bóp cổ kia chặt hơn.

      Tô Lị sốt ruột : “Shere, ngài mau chóng cứu người !”

      Shere nghe Tô Lị vậy nhưng vẫn bình tĩnh, cau mày nhìn thay đổi người Ess.

      “Shere!!!”

      Khi Tô Lị hoảng sợ kêu to tên của Shere cũng là lúc Ess vặn gãy cổ kia, hơn nữa Ess còn dùng tay giật mạnh làm đầu đứt lìa với thân thể. Ess nhìn máu tay mình rồi cười điên cuồng. Khi Ess định xoay người chạy trốn Shere mới bắt đầu bao vậy ta lại.

      “Ngươi nghĩ là ngươi có thể thoát được sao?”

      Ess quay đầu : “Đại nhân, ta là Ess mà!”

      “Cất nước mắt của ngươi lại , ta vốn phải loại người dễ mềm lòng.” Shere vừa xong lấy tay làm cho Ess choáng váng.

      Ess thể chạy trốn, giãy giụa tìm cách trốn , nhưng chưa kịp làm gì Shere vẽ ra trận pháp Thất Mang Tinh Trận nhốt Ess lại bên trong. Nếu dùng Thất Mang Tinh Trận ác linh chiếm giữ thân thể Ess rất có thể trốn thoát và nhập vào người khác, vì vậy khi trở về tòa lâu đài, Shere ra lệnh cho phép bất cứ người nào đến gần Ess.

      “Chúng ta bắt được Ess, ta hay ác linh cũng thể thoát được, vậy bây giờ chúng ta phải gì?”

      Josie nhìn chằm chằm vào Ess giãy giụa trong Thất Mang Tinh Trận, thế nhưng Shere và Cleves bên cạnh lại xem Ma Đồ trong tay, hề để ý đến Josie.

      “A... các ngươi! Ta cũng muốn xem, hai người cho ta xem với!”

      Shere ngẩng đầu liếc Josie cái, lấy từ trong ngăn kéo ra xác ướp mà trước đây từng dùng nó để dụ dỗ Alar, ném qua cho Josie.

      Josie nhìn thấy xác ướp, vui mừng giống như vừa phát được đại lục mới, vô cùng phấn khởi dùng tay tháo lớp vải quấn người xác ướp xuống.

      Cleves cũng ngẩng đầu nhìn Josie bị xác ướp kia hớp mất hồn, lại quay sang nhìn Shere vẫn luôn bình tĩnh lật xem Ma Đồ bên cạnh, điều này càng làm trong lòng Cleves khỏi thán phục Shere.

      “Ngươi có phát điều gì ?” Cleves hỏi.

      Shere lấy tay day day trán: “Dường như những bức tranh trong Ma Đồ quan hệ gì đến nhau, ngươi khẳng định những bức tranh này có thể xóa bỏ lời nguyền?”

      Cleves trả lời Shere mà hỏi ngược lại: “Đúng rồi, ngươi có biết quyển sách này xuất phát từ nơi nào ?”

      Shere lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ lúc lại : “Nếu như chúng ta biết được xuất xứ của Ma Đồ có khả năng xóa bỏ được lời nguyền!”

      “Có lẽ vậy...”

      “Mặc dù ta biết quyển sách này từ đâu mà ra, nhưng ta nghĩ có người biết được.”

      “Ai?”

      “Vu nữ Sita Lyme.”

      “Vậy giờ ta ở đâu?”

      “Ma Giới.”

      “Vậy càng tốt, rất lâu chúng ta quay về Ma Giới, nhân dịp này có thể trở về thăm rồi!”

      “Hành tung của Sita Lyme luôn quỷ đị, ta và các ngươi cùng trở về.”

      Cleves gật đầu cùng Shere đứng dậy. Shere lại liếc mắt nhìn đống vải mà Josie tháo từ xác ướp xuống, : “Đúng rồi Josie, xác ướp này chính là đồ chơi mà Alar thích nhất, ngươi tháo hết vải người nó xuống nhớ quấn băng lại cho Alar.”

      Josie nghe vậy liền vội vàng quăng xác ướp ra xa: “Cái gì??? Đây là đồ chơi của tên tiểu quỷ kia?”

      Sau khi suy nghĩ kỹ, Josie còn cách nào khác phải ngồi quấn lại đám vải lên người xác ướp. Năng lực khóc lóc của tên tiểu kia phải mình mình có thể đối phó được. Trừ Shere ra Alar thèm nghe lời bất kỳ ai, Josie chỉ có thể đứng từ xa xấu tên nhóc đáng ghét đó mà thôi.

      “Alar đâu rồi?” Josie đột nhiên cảm thấy rất lâu mình thấy tên tiểu quỷ đó.

      “Dạo này nó đều ở trong văn phòng, khi nào nó vui vẻ mới trở về nhà.”

      Câu trả lời của Shere làm cho Josie thở phào nhõm.

      “Các ngài muốn đâu? Ess đâu rồi?” Tô Lị ngồi ở dưới lầu, thấy bọn họ xuống nên vội hỏi.

      “Ta và Cleves, Josie quay trở về Ma Giới. Ess ở trong phòng ta. Em nhớ được cho bất kỳ người nào đến gần.”

      “Vậy tôi làm gì?”

      “Em cứ ở đây, Beucke và Ryan Lane bảo vệ em. Trong lúc chúng ta trở về Ma Giới em phải coi chừng Ess. Bọn họ do em phụ trách.”

      xong, Shere còn cúi xuống hôn vào môi Tô Lị cái, thấp giọng dặn dò câu “Cẩn thận!” rồi cùng đám người Cleves rời .

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 35

      Khoảng thời gian Shere trở lại Ma Giới lâu hơn Tô Lị tưởng tượng. Chớp mắt qua tuần mà vẫn nhận được tin tức nào từ bọn họ.

      Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Beucke phải cung cấp máu cho Ess mỗi ngày, có ai dám bước vào phòng của Shere. Tuy Ian vẫn luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt, nhưng ngày nào ấy cũng đứng trước cửa phòng Shere lúc lâu rồi mới rời .

      Sau khi Shere trở về Ma Giới khoảng thời gian Alar ở lại tòa thành ngày càng ít. Khi Shere còn ở đây, Alar vẫn thường xuyên trở về để lẽo đẽo theo sau Shere. Nhưng tại Shere có ở đây, mỗi khi về đến nhà Alar liền phát huy khả năng chỉnh người của mình đến cực hạn, làm cho Tô Lị chỉ còn cách vô lực ứng phó.

      Cũng may trong lâu đài ngoại trừ Alar lúc nào cũng xem như kẻ thù tất cả những người khác đều đối xử với rất tốt. Mỗi lần bị Alar bày trò trêu chọc xong, mọi người đều giúp thu dọn cục diện rối rắm.

      hiểu sao... lại bắt đầu nhớ Shere...

      Hằng ngày quấy rầy của Shere, Tô Lị đều ngủ sớm. Chỉ mới chín giờ chuẩn bị lên phòng để ngủ. Nhưng hôm nay, khi mở cửa phòng lại xuất thêm người nằm ngay giường của , mà hề có ấn tượng tốt với người này chút nào.

      “Tại sao lại ở đây?”

      Nghe Tô Lị hỏi vậy, Feiya nằm giường liền đứng dậy, cười : “ trở lại?”

      Tô Lị khoanh hai tai lại trước ngực : “Dường như chúng ta có thân thiết đến mức độ này. Lần này đến đây là có mục đích gì?”

      “Ôi... có biết Huyết Trượng ?” Feiya trả lời câu hỏi của Tô Lị mà lại hỏi câu khác hề liên quan.

      “Đó là cái gì?”

      Feiya về phía Tô Lị. Tô Lị nghĩ Feiya định làm gì mình nên vội vàng lui về phía sau. Nhưng lại nghĩ tới Feiya chỉ vươn tay về phía Tô Lị cái, giống như ta cảm nhận thứ gì đó.

      Sau đó, Feiya thu tay lại, xoay người về phía sau và lẩm bẩm : “Quả nhiên nó có ở đây, xem ra Huyết Trượng vẫn ở trong tay của Lilith.”

      tìm thứ gì? Chẳng lẽ vẫn muốn lấy cắp nhẫn Thân Vương sao?”

      đừng quá lo lắng. tại ta biện pháp vô cùng tốt, ta cần phải khổ sở tìm mấy chiếc nhẫn đó nữa.”

      “Biện pháp tốt? Chẳng lẽ đợi chúng tôi lấy được những chiếc nhẫn còn lại rồi ăn cắp tất cả hay sao?” Tô Lị cười chế giễu, thủ đoạn này cũng quá đê tiện rồi.

      “Xem như thông minh đấy. sai, quả là ta tính làm như vậy.” Feiya hề xấu hổ thừa nhận. Nhưng sau đó ta xoay người và biến mất khỏi phòng, để Tô Lị mình chán nản ở lại trong phòng.

      Feiya quyết định ra mục đích của mình, nhưng bọn họ cũng tìm những chiến nhẫn Thân Vương còn lại, cho nên có ra mục đích của mình hay ta cũng quan tâm. Điều mà – Feiya Anderson am hiểu nhất chính là đùa giỡn nội tâm của người khác.

      Tô Lị bĩu môi: “Quả buồn cười. Đồ vật mà người khác khó khăn lắm mới có thể tìm được dễ dàng bị ta cướp mất sao? Cho dù có Shere mình cũng để bất kỳ ai khác lấy mất chiếc nhẫn . Vì đó chính là con đường duy nhất mà mình có thể trở về.”

      “Trờ về đâu?”

      Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng làm cho Tô Lị giật nảy mình. vỗ vài cái lên trái tim của mình, từ từ quay đầu lại nhìn Ryan Lane ngoài cửa: “ về đâu cả. Tôi chỉ vu vơ thôi. Mà có chuyện gì sao?”

      “Alar ở văn phòng luật. Nó đến đón nó trở về.”

      “Nó muốn về tự lấy chân của mình mà về. Vì sao lại bắt tôi đến đón?”

      “Nó thể cử động được. Nó muốn phải nhanh chóng đến đó.”

      “Vậy mau đến đó . Nó để tôi đến đó chắn chắn có chuyện gì đâu.”

      “Tôi chỉ phụ trách công việc nhắn dùm thôi.” Ryan Lane xong liền xoay người rời .

      Tô Lị vội vàng chạy ra khỏi phòng, với theo bóng lưng của Ryan Lane: “Ryan Lane, Ryan Lane! Đừng mà! Ryan Lane! Nhất định tôi chết rất thảm!!!”

      Nhưng điều đáp lại chỉ là gian vô cùng yên tĩnh.

      “Dù sao đến đó phải đống gián hay đống chuột hành hạ mình, cũng chỉ là người giả ma làm mình sợ. Alar chỉ đích danh mình đến đó, nhất định phải chuyện tốt. Hơn nữa bình thường cậu nhóc này đều ở trong văn phòng luật chịu về, tại sao hôm nay lại muốn muốn mình đến đón? Quả là làm người khác thấy khó hiểu! A... đến rồi!”

      Trong lúc Tô Lị lảm nhảm ngừng bất tri bất giác đến văn phòng luật. Tô Lị bước xuống xe, cẩn thận đẩy cánh cửa kính vào. Bên trong vẫn luôn bẩn thỉu như trước.

      Vì để đề phòng có mai phục bất ngờ, Tô Lị giống như đặc vụ 007 cẩn thận bước từng bước . Nhưng điều làm kinh ngạc chính là khi vào bên trong vẫn có điều gì kỳ lạ xảy ra. có thứ gì đó bay đến đầu , cũng có chuyện gì làm hoảng sợ. Điều này giống tính cách của Alar chút nào.

      Tô Lị mang theo tâm trạng vừa mừng vừa lo lên lầu lại thấy Alar nằm nền đất. bàn còn vài chiếc bánh ngọt.

      Bởi vì mấy ngày nay đều bị Alar trêu chọc vô cùng thảm, nên rất phòng bị với Alar. Tô Lị cẩn thận đến gần Alar, dùng chân đá đá lên người Alar.

      “Này... Alar... cậu sao chứ?”

      “Nhân loại... mau cứu ta!”

      Tô Lị nhướn mày : “Gọi chị Lily !”

      “Nhân loại chết tiệt kia, mau tới đỡ ta dậy!”

      “Chị Lily!!!”

      “Chị Lily... mau giúp ta đứng dậy!”

      Nghe thấy tên nhóc Alar lễ phép gọi mình như vậy, Tô Lị rất hài lòng gật đầu. Lúc này mới đến để giúp cậu nhóc đứng dậy: “Tại sao cậu lại như vậy?”

      “Ta ăn đồ ngọt.” Alary quay đầu sang bên, dám nhìn Tô Lị. Hai tai cậu nhóc ửng đỏ cả lên

      “Ngay cả vị giác cũng có, vậy mà cậu cũng dám ăn bậy bạ. Đáng đời!” Tô Lị vừa mắng vừa ngồi xuống đỡ lưng Alar ngồi dậy. Tuy Alar vui nhưng tại bản thân cậu nhóc động cũng thể động được, cho nên chỉ còn cách ngoan ngoãn dựa vào người Tô Lị. Ai kêu đột nhiên mình lại muốn ăn đồ ngọt, mà kết quả lại biến thành bộ dáng đáng xấu hổ này.

      ma cà rồng bình thường có vị giác, thể ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ máu, nhưng uống trà hoặc nước ép của vài loại trái cây lại có vấn đề gì. Họ thể ăn đồ ăn bình thường của con người, vì ma cà rồng thể tiêu hóa những thức ăn đó được, nếu ăn phải ảnh tốt đến cơ thể của bọn họ.

      Nhưng Shere lại khác. Bản thân Shere là bán Huyết Tộc, tuy cũng có hô hấp, tim hề đập, nhưng Shere lại có vị giác giống như con người, hơn nữa lại còn có thể ăn đồ ăn của con người.

      Ngay cả Tô Lị là con người cũng biết đến điều này, nhưng Alar là ma cà rồng chính hiệu lại ăn đồ ăn của con người. Điều này hề nghi ngờ là tên nhóc này muốn chết sớm mà!

      Sau khi Tô Lị dìu Alar vào xe ngựa và dặn dò người đánh xe, cũng bước vào xe ngựa.

      Cả ba người vừa bao lâu, đột nhiên xe ngựa lắc lư vài cái rồi dừng lại. Tô Lị vội vàng đỡ Alar rồi hỏi người đánh xe: “Có chuyện gì vậy?”

      xin lỗi tiểu thư. Đột nhiên có người chặn xe ngựa của chúng ta.”

      Tô Lị mở cửa sổ để ngó ra ngoài. Vì tại là ban đêm nên nhìn bộ dáng của người phía trước, nhưng Thập Tự Kiếm màu bạc lại làm biết người này chính là người vẫn luôn muốn bắt được Shere, An Belle Mont - thợ săn ma cà rồng.

      Tô Lị ngồi trong xe lúc vừa suy nghĩ có phải vì người này đánh hơi được mùi của ma cà rồng nên mới đến đây hay , vừa thầm bội phục tinh thần chuyên nghiệp của ta. Cuối cùng Tô Lị đành phải bước xuống xe ngựa, từ từ về phía An.

      “An, lâu gặp!” Kể từ khi xảy ra chuyện của phu nhân Mia Bergen, vẫn chưa gặp qua người này.

      “Lại là ? bên cạnh Shere?”

      “Tôi quên mất giới thiệu với , tôi tên là Tô Lị.”

      “Tô Lị... người trong xe có phải là Shere ?”

      phải.”

      “Ta vào trong xem đó là ai.” An vừa xong muốn tiến đến, nhưng Tô Lị lại giơ hai tay đứng chắn trước mặt An.

      “Trong xe ngựa phải Shere, nhưng tôi thể để vào.”

      “Cho dù có phải Shere hay , nhưng chỉ cần là ma cà rồng ta nhất định phải tiêu diệt.”

      “Tôi cho phép điều đó xảy ra.”

      -- Bọn họ do em phụ trách.--

      Shere giao bọn họ cho chăm sóc, sao có thể để Shere thất vọng được!

      “Vì sao lại ngăn cản ta?”

      “Ma cà rồng cũng có tốt có xấu, nhất định phải tiêu diệt hết toàn bộ.”

      “Ta và Shere đều giống nhau. Chúng ta đều là con của con người và ma cà rồng. Nhưng từ khi sinh ra Shere chọn theo con đường hắc ám, còn ta ngược lại. Nhất định là thứ tà ác, mà ta tồn tại là để tiêu diệt bọn họ.”

      “Mặc dù có những lúc Shere thích trêu chọc tôi, nhưng ngài hề xấu. Ngài ấy có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng ngài ấy hề làm như vậy. Tôi có thể để bản thân đứng bên cạnh Shere chính là vì ngài ấy cũng là người độc giống tôi.”

      quá ngây thơ rồi. tại bọn họ hút máu , nhưng có nghĩa về sau bọn họ hút hết máu của . khi ma cà rồng bị đói điên lên, lúc đó bọn họ hút hết máu của chừa giọt. Tốt nhất là hãy rời khỏi Shere càng sớm càng tốt, nếu sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết.”

      quốc gia xa lạ, thời đại xa lạ, hơn nữa còn là thế giới có ma cà rồng xuất ở khắp nơi, nếu phải Shere nhiều lần cứu , đầu và người ở hai chỗ khác nhau rồi. Vì vậy Tô Lị biết được bản thân mình ở bên cạnh Shere mới là nơi an toàn nhất.

      Tô Lị quay về phía người đánh xe ngựa : “Ông cứ đánh xe ngựa về lâu đài trước . Tôi tự về.”

      Khi thấy xe ngựa bắt đầu rời , Tô Lị mới dùng ý thức của mình để biến Thập Tự Giá thành kiếm. cầm chắc thanh kiếm trong tay, đứng chắn trước mặt An, đề phòng ta đuổi theo xe ngựa.

      “Chúng ta đều là Huyết Săn, phải đứng về phía ta chứ! ta hề nghĩ lại vì đám ma cà rồng hung ác kia mà cầm kiếm giơ về phía ta.”

      “Cho dù tin hay tin tôi vẫn phải cho biết, tôi phải thợ săn ma cà rồng gì cả. Tôi hề đứng về phía ma cà rồng, cũng đứng về phía thợ săn ma cà rồng, tôi chỉ đứng bên cạnh Shere là thôi.”

      “Vậy chúng ta là kẻ thù của nhau.”

      An cũng lấy Thập Tự Kiếm ra, chĩa kiếm về phía Tô Lị...

      ***

      Ma giới – thế giới hề có ban ngày. Nơi này có ma cà rồng, có người sói, có quái, có ác ma, nhưng chỉ có nhân loại.Những chủng tộc khác nhau có lãnh thổ khác nhau. Ngẫu nhiên có vài cá nhân giành giật lãnh thổ, nhưng động đến hòa bình ở Ma Giới.

      Mục tiêu lần này của Shere chính là Sita Lyme, vu nữ của Lang Nhân tộc. Mấy trăm năm trước Shere từng cứu Sita Lyme mạng nên có thể xem là quen biết.

      Site Lyme là vu nữ rất nổi tiếng của tộc người sói, biết thiên văn, dưới biết địa lý, ta còn có thể xuyên qua gian và thời gian nhìn thấy được tương lai. Nếu có thể tìm được Site Lyme mọi chuyện trở nên vô cùng dễ dàng. Nhưng chỉ tiếc hành tung của Site Lyme luôn xuất quỷ nhập thần, mấy ngày nay đoàn người của Shere vẫn tìm được thông tin gì về ta.

      “Ngươi có nghĩ Site Lyme chết rồi ? Nếu tại sao chúng ta tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn thấy tung tích ta?” Joise nằm ghế dựa, hai chăn lắc lư vài cái rồi quay qua hỏi Shere thong thả pha ấm trà.

      Cleves cũng quay sang nhìn Shere, rồi lại nhìn Josie : “Nếu ta chết chúng ta ở đây đợi lâu như vậy. Đúng rồi Shere, quan hệ giữa Huyết Tộc chúng ta và Lang Nhân tộc hề tốt. Vì sao ngươi lại có thể quen người sói như vậy?”

      “Lúc Lilith đột nhiên biến mất ta từng về Ma Giới để tìm kiếm. Khi đó lãnh thổ bị giành giật vô cùng khốc liệt. Site Lyme là người sói bị những chủng tộc khác truy giết, đúng lúc đó ta ngang qua nên thuận tay cứu ta mạng. Cũng chính Sita Lyme là người với ta quay trở về Nhân Giới. ta có lẽ mấy trăm năm sau Lilith xuất trở lại.”

      ta có biết Lilith ở đâu ?”

      Shere lắc đầu: “ ta chỉ ta trở về Nhân Giới.”

      “Nhưng... ngươi chờ Lilith mấy trăm năm rồi!” đến đây Cleves lại nữa, ý nghĩ khuyên Shere nên chờ đợi Lilith nữa vẫn thể nào ra được.

      Josie vẫn thèm quan tâm đến câu chuyện của hai người, nhìn chằm chằm Shere, lúc sau mới mở miệng: “Shere! Chúng ta chỉ có ba người, tại sao ngươi lại rót bốn ly trà?”

      “Đến!” Shere trả lời câu hỏi của Josie mà chỉ tiếng cụt lủn.

      Shere vừa dứt lời, Sita Lyme hề có hơi thở đột nhiên xuất sau lưng bọn họ.

      “Shere đại nhân, lâu gặp!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :